1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ôm được vương gia về - Lục Hà Tử (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương : 9-4

      Lý Văn Chinh từ đầu đến cuối đứng ở cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài đến xuất thần.

      Thẩm Bích Hoài có hơi do dự, trong đầu có chút bối rối. biết nên tỏ vẻ lớn mật tiếp tục sờ soạng, hay làm bộ như thục nữ e lệ.

      Lúc này, Lý Văn Chinh đột nhiên giật giật ống tay áo, liền trong lúc nàng chưa kịp phản ứng, giơ tay phải lên nhanh chóng tóm lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng.

      Màn trướng tầng tầng lớp lớp được buông xuống, lại vẫn ngừng lay động tiết lộ cảnh xuân kiều diễm.

      Tiếng thở dốc dồn dập kịch liệt , những thanh kiềm chế được vang lên khe khẽ, hỗn hợp chung chỗ, loáng thoáng truyền ra từ trong phòng, xuân tình phơi phới.

      Bọn nha hoàn lớn tuổi chút che miệng mà cười, rất tự động thối lui ra ngoài tới mười trượng. Chỉ thương cảm cho tiểu xử nam Nghênh Thuần ở ngoài trông cửa, thực chức trách được tự tiện rời khỏi, nghe được mặt đỏ tới mang tai.

      Đương nhiên, hỗn hợp tiếng vang trong trung, còn ván giường chịu nổi gánh nặng, ngừng phát ra tiếng “ kẽo kẹt kẽo kẹt” cùng với tiếng cầu xin tha thứ.

      Bắt đầu từ đêm qua, Thẩm Thừa Tướng liền mang những người hầu, hộ vệ, mực đứng tại cửa ngoài vương phủ lớn tiếng mắng to.

      Nháo lớn như vậy, dẫn đến vụ tai tiếng, Thẩm Thừa Tướng tức tối, khí huyết tăng cao sắp bị thổ huyết.

      Lão ngồi bậc thềm ngoài cửa Khang Vương phủ, sau lưng là đại môn Vương phủ được đóng chặt, người gác cổng Khang Vương phủ thấy trận thế này sớm biết trốn nơi nào.

      Thẩm Thừa Tướng càng nghĩ càng giận, râu ngừng lay động.

      Đây là cái thói đời gì, tướng phủ mà cũng có người dám vào đoạt?

      Cái gì gọi là ỷ thế hiếp người? Chính cái này kêu là ỷ thế hiếp người!

      Hôm nay nếu đòi được người, lão liền mặc kệ gương mặt già nua này. Ngày mai vào cung lão liền trước mặt tất cả các quan văn, võ trong triều đình mắng to Khang Vương Lý Văn Chinh hèn hạ vô sỉ, cướp đoạt con !

      Trong lòng lão tại tràn đầy phẫn nộ, cánh cửa đại môn đỏ chót sau lưng đóng chặt đột nhiên vang lên thanh nặng nề của trục bánh đà chuyển động .

      Đại môn từ từ mở ra.

      Thẩm Thừa Tướng giật mình nhảy dựng lên, hồi lâu liền nhìn thấy người họ Lý đầu sỏ gây nên chuyện đứng ở cửa.

      Lão lập tức bước vượt qua vài bậc thang, tiến lên tóm lấy vạt áo của Lý Văn Chinh bắt đầu mắng:”Ngươi, cái đồ hỗn trướng! Hèn hạ xấu xa, hoang dâm vô sỉ! Ngươi trả lại nữ nhi cho ta ”.

      Lý Văn Chinh đời này còn chưa bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng “ Hoang dâm vô sỉ”, cơn tức giận bốc tận đỉnh đầu. Nhưng nể mặt lão là bậc cha mẹ của Thẩm Hoài Bích, mới miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, cắn răng nở nụ cười.

      “Thẩm Tướng Gia mạnh khỏe. Hôm qua tự tiện đến phủ, Bổn vương đắc tội, thỉnh Tướng Gia bao dung”.

      xong, ngay trước mặt tất cả tôi tớ trong phủ chắp tay xá dài, cúi đầu cử đại lễ.

      Thẩm Thừa Tướng ngay tại chỗ ngây ngẩn cả người.

      Lý Văn Chinh là ai, là em ruột của đương kim Thánh Thượng, Nhất Đẳng Uy Quốc Công, trừ Hoàng Đế, Thái Hậu, hoàng gia trưởng bối, có người nào chịu được đại lễ của ?

      Liền trong lúc lão đứng sững sờ , Lý Văn Chinh hành xong đại lễ.

      Thẩm Thừa Tướng trong đầu oanh tiếng.

      Xong! Thẩm Thừa Tướng lại dám nhận đại lễ của Khang Vương trước mặt mọi người ! Ngạo mạn vô lễ thế này, khinh thường Hoàng tộc, tội danh này lão tuyệt đối trốn thoát được. Tội danh này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch !

      Thẩm Thừa Tướng bất động trong chốc lát, đột nhiên khác trước đây, xông đến ôm lấy ống tay áo của Lý Văn Chinh lớn tiếng gào khóc , nước mắt giàn giụa, “Khang vương gia! Là cựu thần hồ đồ, cựu thần nên mắng chửi trước cửa Khang vương phủ! Vương gia , Ngài liền thương cảm cho cựu thần, buông tha nữ nhi của cựu thần !”

      Lý Văn Chinh sửng sốt trong chốc lát, chỉ là cúi đầu .

      Thẩm Thừa Tướng khẩn trương, cho là chịu buông tha Thẩm gia , vì vậy ôm chặt lấy ống tay áo của buông, khóc lớn lên:” Vương gia!Niệm tình Bích nhi nhà thần đối với Vương gia cuồng dại si tình, cựu thần van cầu Vương gia nên lại làm tổn thương danh tiết của nàng! Thỉnh…thỉnh Vương gia phóng thích Bích nhi hồi phủ !”

      Lý Văn Chinh cúi đầu, giọng :” muộn rồi!”

      Thẩm Thừa Tướng ngây người. muộn? Cái gì muộn ?

      Lão lại gì thêm nữa, nghiêng đầu , biết lại nghĩ đến cái gì mà ngay cả lỗ tai đều đỏ.

      Thẩm Hoài Bích ôm lấy bao lớn bao lễ vật, nhảy nhót bước ra Vương phủ, nghĩ tới trước mắt lại xuất Thẩm Thừa Tướng và Lý Văn Chinh đối diện im lặng nhìn nhau.

      Nàng ngẩn người. Hỏng bét, quên là cha vẫn còn ở tại cửa Vương phủ.

      Nàng lấy lễ vật của Lý Văn Chinh đưa ném cho tôi tớ bên cạnh, bước tới trước bật thốt lên “Cha!”

      Thẩm Thừa Tướng vừa mừng vừa sợ, chạy lại ôm lấy nữ nhi, giọng run run :”Bích nhi! Ngươi, ngươi tỉnh táo?”

      Hai người ôm nhau khóc rống hồi, Thẩm Thừa Tướng lau nước mắt, ”Khang vương gia, lúc đầu là cựu thần trách lầm ngài. Vương gia để tiểu nữ ở lại quý phủ là vì điều trị bệnh cho tiểu nữ, nay tiểu nữ khôi phục thần trí, tất cả là nhờ ơn của Vương gia!”

      Trong lòng tràn ngập cảm kích, xong liền nhắc tới là đưa nữ nhi về nhà.

      Thẩm Hoài Bích khẩn trương "Đợi , gượm ". Quay đầu nhìn lại, liều mình dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Văn Chinh.

      ho hai tiếng, bước tiến lại,”Kỳ , bổn vương giờ phút này xuất phủ, chính là muốn chuyện cầu hôn với Tướng gia. Ta và Thẩm tiểu thư…tình đầu ý hợp lẫn nhau …ưng thuận chung thân.”

      đời này chưa có từng ràng rành mạch loại chuyện tình ái như vậy. Chỉ có mấy câu mà nóilắp bắp, vất vả xong, mặt nổi lên mảng đỏ ửng.

      Thẩm Thừa Tướng quá sợ hãi,” Tình đầu ý hợp, …ưng thuận chung thân?!”

      , phải ý tứ kia như lão nghĩ chứ?

      Thẩm Thừa Tướng khó có thể tin, run giọng hỏi:”Bích nhi…Bích nhi , ngài ấy …chính là ?”

      Thẩm Hoài Bích trả lời ngắn gọn hơn nhiều.

      “Cha à, chúng con có quan hệ vợ chồng, cha nhanh đồng ý chút !”

      Nàng những lời này tựa như thể sét đánh ngang tai, oanh tiếng, Lý Văn Chinh mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Thừa Tướng mặt mày lúc trắng lúc xanh.

      Chung quanh tôi tớ hóa đá ngay tại chỗ, cả Khang vương phủ lạnh ngắt như tờ.

      Qua hồi lâu, Thẩm Thừa Tướng thở tiếng:” Nữ nhi lớn rồi giữ bên người được!Thôi, thôi.”

      Hung tợn trừng mắt nhìn đầu sỏ phá hư nữ nhi, xoay người lảo đảo rời .

      Đưa mắt nhìn bóng lưng Thẩm Thừa Tướng rời khỏi, Lý Văn Chinh lôi kéo tay Thẩm Hoài Bích nhàng hỏi :” Cha nàng câu kia, phải chăng là đồng ý hôn của chúng ta?”

      “Hẳn là…là như vậy!”

      Nàng trả lời chắc chắn, lại hỏi ngược lại:”Ngoài cha mẹ thiếp ra, chúng ta còn cần trưng cầu ai đồng ý sao?”

      “ Đúng, nhưng cũng quá nhiều người, chỉ là…”. Chỉ là cần trước văn võ bá quan trong triều, hoàng gia dưới, nhất là vị … mẫu hậu đại nhân kia.

      đau đầu day day thái dương.

      Phong tiêu tiêu hề, lộ mạn mạn hề! Thành hôn chi nan, nan vu thượng thanh thiên hề!*


      * Gió vi vi thổi hề, đường dài dằng dặc hề! Lập gia đình khó khăn, khó như leo lên trời xanh hề!


      Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề. Ngô tương thượng hạ nhi cầu tác
      câu này xuất xứ từ danh tác 《 ly tao 》của Khuất Nguyên. Ý tứ là : truy tìm chân lý ( hiểu biết chính xác ) phương diện, phía trước con đường vẫn còn rất dài dằng dặc, nhưng ta vẫn bất khuất, dốc hết sức lực theo đuổi và tìm kiếm dưới trời cao .


      Thành hôn chi nan, nan vu thượng thanh thiên hề!
      Lập gia đình khó khăn, khó như leo lên trời xanh hề

      Lý Thái Bạch trong bài thơ 《 thục đạo nan - thục đạo khó khăn 》 có viết: ""Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi, nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai."
      (Kiếm Các cao chót vót ngất ngưởng, người đủ giữ quan ải, vạn người thể - khai thông.)


      Ở đây tác giả sửa lại câu thơ của Lý Thái Bạch để chuyện lập gia đình khó khăn, ko biết bà ta có thực thế ko mà than dữ vậy?

      bắt gấu dễ mà, nàng nào đồng ý giơ tay???
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Kết cục

      Edit : thu thảo

      Về việc chọn ai làm Khang Vương phi khiến mọi người trong triều tranh cãi ầm ĩ hết cả lên.

      Khang Vương kiên trì muốn kết hôn Thẩm gia, Hoàng thái hậu kiên trì muốn chọn Cố gia, hoàng đế ngồi bên cho ý kiến chỉ tọa sơn xem hổ đấu.

      Phương Tiểu Hầu cầm đầu nhóm quan viên trẻ tuổi trợ giúp Lý Văn Chinh, Cố Thượng Thư cầm đầu nhóm đại thần có thâm niên trong triều trợ giúp Hoàng thái hậu. Vì vấn đề chọn người, trong triều đình, mỗi ngày cãi nhau tới gà bay chó sủa yên, mái nhà hoàng cung giường như sắp bị bay nên đến trời rồi.

      Tuy nhiên, sau đêm nào đó, Hoàng thái hậu vốn kiên quyết ủng hộ muốn Cố gia là Khang Vương phi đột nhiên đổi giọng, hề hỏi đến hôn của Khang Vương nữa .

      Hoàng đế vì vậy dựa theo ý kiến của Khang Vương ý, tuyên bố cùng Thẩm tướng phủ làm thông gia.

      Đối với chuyện thay đổi kinh người như vậy, trong ngoài triều đều chấn động, văn võ bá quan sôi nổi bàn luận ồn ào.

      Nghe , vào đêm đó, Thẩm gia vào cung ra mắt Hoàng thái hậu.

      Nghe , nàng dâng lên cái hộp màu xinh đẹp, bên trong có tám thứ điểm tâm thần bí, đều là những món ăn lạ mắt chưa ai từng thấy bao giờ.

      Nghe , Hoàng thái hậu sau khi nếm thử những món điểm tâm đó kích động tới mức cả đêm ngủ ngon được.

      Nghe . . .

      Tóm lại, từ sau khi chiếc hộp điểm tâm thần bí kia xuất , tất cả liền thay đổi.

      Việc chọn người làm Khang Vương phi cũng từ đó mà chính thức được ấn định.

      Thời gian cưới Vương phi vào phủ càng ngày càng gần, đống chuyện lớn chuyện cần phải chuẩn bị khiến cho quản gia của Khang Vương phủ gần đây vội vàng tới vô cùng chật vật quẫn bách, tính tình nóng còn hơn lửa.

      Vậy mà tại, hồng bào của chú rể được may xong đứa đến phủ, lại thấy Khang vương gia đâu!

      "Vương gia người đâu? Rốt cuộc nơi nào ? Các ngươi có ai nhìn thấy ?"

      Triệu đám người hầu trong phủ ra hỏi hồi lâu hồi lâu, cuối cùng Nghênh Thuần nhảy ra giọng : "Vương gia sáng sớm nay muốn ngắm cảnh nên mặc y phục của người đánh xe, đuổi người đánh xe ra, tự mình đánh xe ra khỏi thành ."

      Quản gia lập tức quá sợ hãi, chuyện đều lắp , "Đuổi, đuổi, đuổi phu xe, ra khỏi thành ? Vương, vương, Vương gia đây là có chuyện gì? Này, này, này còn thể thống gì!"

      Nghênh Thuần cúi thấp đầu lời nào. có biện pháp, ai khiến cho ngoài Tây Thành có mảnh rừng phong lá đỏ bạt ngàn đây?

      mảnh rừng phong đẹp đến độc nhất vô nhị, mỗi lần gió thổi là lại có hàng ngàn chiếc lá đỏ theo gió tung bay tạo ra cảnh đẹp tuyệt trần.

      mặt đất tràn ngập những lá phong tùy ý rơi mặt đất tạo thành thảm đỏ, thảm đỏ ấy có bày hộp đựng thức ăn tinh xảo, trong các ngăn hộp là vô số món điểm tâm ngọt đầy đủ sắc, hương, vị, lạ mắt.

      Lý Văn Chinh ngồi dựa ở cây phong, tay trái cầm quyển sách, tay phải lấy miếng bánh ga tô, bỏ vào trong miệng.

      Thẩm Hoài Bích gối đầu ở đùi , đưa tay lên trước mặt che ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy lá phong tung bay.

      Hôm nay khí trời vô cùng tốt, rừng phong bên cạnh Lý Văn Chinh và Thẩm Hoài Bích cũng lên vẻ đẹp hữu tình. Xung quanh cũng ít người, ví dụ như tại, trong khí truyền đến nữ nhân nũng nịu, "Chàng phải thích ta sao? Thích ta liền trèo cây!"

      Thẩm Hoài Bích nghe xong khóe miệng nhếch lên cười tiếng, công tử trẻ tuổi đứng bên cạnh thiếu nữ liền ôm lấy gốc cây cây phong cao lớn nhất, ra sức leo trèo bấu víu.

      Lý Văn Chinh cố nén cười, đưa tay nhặt lên nhặt chiếc lá phong còn vướng tóc Hoài Bích.

      "Sau này nàng cũng đừng trèo cây nữa , coi chừng té xuống đất đấy."

      Thẩm Hoài Bích muốn bèn phản bác, "Ta muốn tiếp tục trèo. Trèo cây là phương pháp rất tốt để giảm béo, so với leo tường, mỗi cái đều có cái lợi ích riêng. Mục tiêu của ta là bốn mươi kg!"

      "Uh, kg là có ý tứ gì?"

      "Ách, kg ước chừng là hai cân . Mấy từ 'Hi', 'Fix' này, đều là ngôn từ của chúng ta ở quê bên kia. . . Nó là ngôn ngữ dùng hàng ngày ấy!"

      " ra là thế. như vậy, mục tiêu của nàng là để mình chỉ còn tám mươi cân?"

      "Đúng rồi!"

      " nên như vậy, tại cái bộ dạng này của nàng ta liền cảm giác rất tốt , rất gầy, ta thích nàng giảm cân nữa."

      "Ách, có biện pháp, nhất định phải giảm xuống. Nghe thiên triều có cái quy củ bất thành văn đó là trước khi bái đường, chú rể nhất định phải ôm tân nương từ ngoài cửa vào lễ đường?"

      " sai, xác như thế."

      "Cho nên ta mới chịu giảm a! Nếu như vào ngày thành thân chàng mới ôm ta được nửa được nữa làm sao bây giờ?"

      " sao, ta cho người chuẩn bị sẵn sàng, ôm tới chỗ nào, là ở chỗ này ngay tại chỗ đó bố trí lễ đường."

      "Chính là, nếu như liền ngay cả nội đường của Vương phủ cũng bước qua được chẳng lẽ chúng ta phải bái đường ở ngoài trời sao ?"

      ". . . Thẩm Hoài Bích, nàng cứ những lời vậy, chẳng lẽ là xem thường sức khỏe của Bổn Vương?"

      "Ha ha, đương nhiên phải , ngươi nên tức giận a!"

      Ngô, mặc dù ra chuyện khiến đến tức giận, nhưng mà lối trong vương phủ dài như vậy, nếu bất ngờ phát sinh tình huống ngoài ý muốn cũng phải là từ. . . Xuất phát từ việc suy tính cách toàn diện, có lẽ vẫn là cố gắng giảm béo !

      Để phòng tình huống vạn nhất . ( sợ nhất vạn hoặc vạn , chỉ sợ vạn nhất, đại khái nó là ý này.)

      Thẩm Hoài Bích quyết tâm, buông lỏng thân thể, ngưỡng mộ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh bóng mây.

      Hôm nay trời, thực là xanh a!

      Có thể bay đến đám mây trắng kia cũng là tốt, hoàn mỹ.

      Ơ, như thế nào đám mây trắng kia lại có chút giống với khuôn mặt của lão già Diêm Vương nhỉ?

      Diêm vương ngồi ngay ngắn ở địa phủ đại điện, nheo lại ánh mắt, xuyên thấu qua mặt gương chú ý tới bóng dáng hai người trong rừng phong rộng lớn, đắc ý hì hì cười rộ lên.

      Ơ da! Rốt cục đối phó Suy Tinh*, địa phủ cuối cùng cũng thoát khỏi cục diện suy khí bao trùm rồi!
      * Suy Tinh : sao chủ suy vong

      mở dây buộc cuốn sách cổ, vận dụng ngòi bút như bay, xoẹt xoẹt viết ra:

      "Thẩm Hoài Bích đời thứ mười chín, cùng cũng tìm được người tâm đầu ý hợp, phá tan suy tinh Thiên Kiếp, Chuyển Vận thành công. Từ nay về sau, phúc tinh chiếu rọi."

      【 toàn bộ hoàn văn 】
      sanone2112 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :