1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ôm được vương gia về - Lục Hà Tử (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8-1
      Edit: dương_dương

      khí xung quanh im lặng phi thường.

      Thẩm Hoài Bích mở mắt, vội vàng nhìn lại bản thân rồi giật mình hoảng sợ.

      “Trời ạ! Sao ta lại biến thành trong suốt thế này?!”

      Nàng lơ lửng giữa trung cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thân thể Thẩm tiểu thư kia nằm mặt đất, đám người vây xung quanh, vợ chồng thừa tướng vì quá kinh hoàng mà trở lên luống cuống, mọi người hoàn toàn rối loạn.

      Nàng thiếu chút nữa phát điên. xảy ra chuyện gì? Nàng bối rối nhìn trái ngó phải mà hô lớn:

      “Lão Diêm Vương! Ngươi ra đây cho ta!”

      luồng sáng bạc ra, qua lúc Diêm Vương các hạ vốn từng uống trà mười tám lần với nàng, phải qua lúc mới chậm chạp tiến đến, tay còn cầm theo cuốn cổ thư xuất trước mặt nàng.

      Nàng chỉ tay xuống căn phòng lộn xộn kia, giọng điệu tra hỏi.

      “Ngươi giải thích cho ta xem đây là chuyện gì hả?

      Diêm Vương nhàng lật quyển cổ thư, liếc nhìn nàng thương hại.

      “Cái này đâu liên quan đến ta, là do vận số của ngươi quá kém, ngay cả thân thể đại phú đại quý như vậy cũng ngăn cản nổi!”

      Câu này của Diêm Vương chính thức làm nàng phát cuồng. “ vào trọng điểm!”

      Biết nàng bất mãn, Diêm Vương vội vã giải thích: “ Vị Thẩm tiểu thư này từ lúc sinh ra mắc bệnh tim, trước giờ vẫn hay đau ốm. Vốn dĩ bệnh quá mức nghiêm trọng, nhưng từ khi ngươi nhập vào thân thể của nàng ấy, tâm tình biến đổi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm nay, vì quá xúc động mà dẫn đến phát bệnh, kết quả chính là ...”

      Diêm Vương xong nâng tay chỉ về phía thân thể Thẩm tiểu thư nằm im dưới đất. “Đó là phản ứng bản năng thôi, thân thể này kháng cự hồn phách của ngươi, vì vậy ngươi bị đẩy ra ngoài này. Đơn giản mà chính là linh hồn xuất khiếu”

      Nàng dám tin!

      “Ta cứ như vậy mà bị đẩy ra ngoài sao? thể trở về được nữa?”

      Diêm Vương gật đầu.

      Nàng muốn khóc “Các ngươi có biện pháp khác sao? Ta cùng vất vả lắm mới có thể ở chung chỗ, hôm nay tới cầu hôn ta, ta nhanh chóng gả cho thôi!”

      Diêm Vương nhìn nàng thương hại “Ngươi muốn tiếp tục chuyển thế sao? Chỗ này của ta còn nhiều chỗ khuyết lắm, gia thế bối cảnh đều rất tốt, ngươi có muốn… nhìn qua chút hay ?”

      “Ta cần!” Nàng che mặt, đành lòng nhìn cảnh khóc lóc dưới kia nữa.

      “Lý Văn Chinh là chân mệnh thiên tử của ta, vất vả lắm ta mới theo đuổi được , rốt cuộc cũng đồng ý lấy ta, chúng ta, chúng ta còn chưa kịp làm gì cả! Các ngươi… an bài vận mệnh quá tuyệt tình!”

      Diêm vương chụp lấy bả vai nàng, cố gắng an ủi “Vận mệnh của mỗi người dù được định đoạt thế nào cũng tất có đạo lý riêng. Đối với ngươi, việc này có lẽ là nạn kiếp nhưng đối với Khang vương gia mà chừng chính là giải thoát đấy!”

      “Giải thoát?” Thẩm Hoài Bích nghe mà giận tím mặt, “Ngươi ta bị thế này là giải thoát cho Khang vương gia sao?!”

      Diêm vương tay chỉ xuống phòng, điềm nhiên mà “Ngươi nhìn xem, ngươi đột nhiên hồn phách xuất khiếu, trở nên ngây ngốc, vợ chồng thừa tướng khóc đến muốn ngất , nhưng Khang vương gia ngay cả giọt nước mắt cũng rơi xuống. Dù cho hôm nay đến cửa cầu hôn, ngươi có bao giờ nghĩ tới làm vậy là thực lòng thực dạ muốn lấy ngươi, mà phải vì áp lực trong triều khiến làm như vậy?”

      Thẩm Hoài Bích ngây người.

      Thấy nàng như vậy, Diêm vương tiếp tục khuyên nhủ: “Lòng người khó đoán, ngươi làm sao biết được người khác nghĩ gì. chừng thấy ngươi trở lên ngu ngốc, dựa vào đó làm cái cớ mà từ hôn, lúc này khéo còn mở cờ trong bụng đấy!”

      Thẩm Hoài Bích sửng sốt hồi lâu. như thế ư?

      Có lẽ… chừng…

      Diêm vương vẫn đứng bên tự biên tự diễn “Mấy ngày nay ta rất bận, rảnh an bài cho ngươi chuyển thế, ngươi trước hết cứ ở tạm chỗ này, sau vài ngày nữa ta trở lại”

      Thẩm Hoài Bích ánh mắt vẫn luôn đặt tại căn phòng kia, tinh thần hỗn loạn, yên lòng : “Được, ngươi bận cứ . Ta ở đây chờ ngươi…ai….!”

      Lúc sau nàng chợt tỉnh lại, quay người gọi với theo bóng lưng rời “ Ta bị thế này, ngươi lại để cho 1 người, à , con quỷ là ta bị bỏ mặc ở chỗ này? Ngươi ràng cho ta, rốt cuộc là mấy ngày nữa ngươi trở lại gặp ta…?”

      Nhưng bóng dáng Diêm Vương biến mất từ lâu, nàng thể làm gì khác hơn là ở lại phủ Thừa tướng canh giữ xác Thẩm tiểu thư, vô lực mà nhìn mọi thứ phát sinh, khí lạnh bao trùm cả phủ.

      Thẩm tiểu thư đột nhiên biến thành ngu ngốc, cả ngày chỉ biết ăn cơm, ngủ hoặc ngẩn người, đối với mọi thứ xung quanh mảy may phản ứng. Tướng phủ từ xuống dưới, từ Thừa tướng, phu nhân đến nha hoàn, người hầu tất cả mọi người đều rưng rưng nước mắt, Thẩm phu nhân thậm chí còn xỉu mấy lần.

      Đại phu đến khám cũng thở dài : Thẩm tiểu thư tâm tình quá kích động, khí huyết dâng lên, làm bệnh cũ tái phát, tổn thương đến thần trí, thuốc gì cũng vô hiệu”

      Ý tứ chính là, thể cứu vãn được nữa, nàng ở bộ dạng này cả đời.

      Lý Văn Chinh đứng bên giường Thẩm tiểu thư nhìn mọi người ai nấy đều kinh hoảng, vợ chồng Thừa tướng khóc thất thanh, đại phu cảm thán ngừng, trong lòng cảm giác được tất cả điều này rất chân .

      người vui sướng, mấy hôm trước vẫn cười đùa với , vui vẻ, sinh động như thế sao giờ lại trở nên ngu dại?

      Nàng năm nay mười tám tuổi, là tuổi hoa của thiết nữ.

      Nàng mỗi ngày trèo cây hòe ngắm , viết thơ tình cho , mỗi ngày đều làm đủ món điểm tâm hấp dẫn , khiến ăn đến nghiện, làm động tâm mà cầm theo ngọc bội Dao Trì tới cầu hôn.

      Sao bỗng nhiên lại thành ra như thế này?

      Hô hấp của dồn dập, tay nắm chặt thành quyền, ống tay áo có chút run rẩy.

      Đùa sao? Thẩm Hoài Bích, ngươi giỡn chơi thôi phải ?

      Cái này… tuyệt đối buồn cười, ngươi nhanh nhanh mở mắt nhìn Bổn vương, lại đọc bản thơ bài từ cho Bổn vương nghe, làm bàn điểm tâm cho Bổn vương nhấm nháp.

      Quản gia của tướng phủ lau nước mắt, khuôn mặt gượng gạo cố nén bi thương tới khuyên nhủ Thẩm thừa tướng: “Lão gia, thế này phải là biện pháp hay, người bình thường sao bỗng trở lên như vậy, nàng hoàn toàn nhận ra chúng ta. Theo lão nô thấy, hạ nhân bên người tiểu thư nhiều như vậy, tiểu thư gặp chuyện gì mới phải!”

      Nghe được năm chữ “hoàn toàn nhận ra” này, hô hấp Lý Văn Chinh như ngừng lại.

      Nàng nhớ?

      Nàng mất thời gian, giở đủ mọi cách để mê hoặc dụ dỗ , cuối cùng cũng thành công. Giờ nàng lại bỏ mặc tất cả, cứ như vậy mà quên hết?

      Lý Văn Chinh đen mặt đứng bất động hồi lâu, sau đó quay mặt phẩy tay áo bỏ !

      Thẩm Hoài Bích nhìn rời khỏi mà lòng quặn đau.

      Nàng hồn phách xuất khiếu, Thẩm Hoài Bích biến thành ngu ngốc, giọt nước mắt cũng rơi mà còn nổi giận đùng đùng bỏ .

      Đây là cái phản ứng gì?

      Vài ngày sau, nghe được tin từ miệng người hầu trong phủ, Thẩm Hoài Bích càng thêm thương tâm.

      Nàng thành ra ngu ngốc chỉ có người tướng phủ đau lòng còn lại những đại thần khác đều cao hứng, mỗi lần gặp mặt đều vui vẻ mà thảo luận phen.

      Định quốc tướng quân còn : “Các ngươi cũng biết, lão phu năm nay mới năm mươi tuổi, tại sao lại muốn lão nhanh chóng cáo lão hồi hương chứ? Chính là bởi nằm bên cạnh Thẩm tướng phủ kia. Hai nhi tử khôi ngô tuấn tú của ta mỗi ngày đều phải ngang qua cửa lớn Thẩm phủ, lão phu lo lắng, sợ hãi ngày nào đó bọn chúng bị Thẩm tiểu thư nhìn trúng, cường thế mà ép vào phủ. Ai…, sớm biết rằng Thẩm tiểu thư biến thành kẻ ngu, cả ngày si ngốc ngây ngô, ta cần gì phải khẩn cấp bán tướng phủ đây!?”

      Cố thượng thư vui mừng ra mặt “Nếu Thẩm tiểu thư thành kẻ ngu si, vậy … vị trí Khang vương phi…, hì hì… trừ Nhị nữ nhi của lão ra còn có thể là ai đây?”

      chưa kịp dứt lời, Hồ đại nhân và Trì đại nhân bên cạnh liền mất hứng, mặt lạnh nhạt hừ tiếng đồng thời “ Có thể lên làm Khang vương phi chỉ có thể là tiểu nữ nhà ta!”

      Trong triều các quan nhân bàn luận sôi nổi. Khang vương gia sao? phản ứng thế nào?

      Lý Văn Chinh phiền muộn!

      Mấy hôm nay, Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng thay nhau ra trận, vừa đấm vừa xoa, mỗi ngày cầm mười lăm, hai mươi bức họa đến cho nhìn, Thẩm tiểu thư giờ thần trí , kẻ ngốc đương nhiên thể làm Vương phi, cần phải chọn nữ nhi khác môn đăng hộ đối.

      Khang vương gia ngồi trước bàn đầy hình nữ nhân, lạnh lùng trả lời “ Muốn cho Bổn vương chọn lựa? Vậy chọn thời gian, mời tất cả các vị thiên kim này đến Vương phủ ! Ai thông qua được khảo nghiệm của Bổn vương chính là Vương phi!”

      Vì vậy, mấy hôm sau, vào ngày trời xanh ấm áp, hơn hai mươi vị thiên kim tề tụ tại Khang vương phủ.

      Trong khoảnh khắc, các thiếu nữ tranh tài đua sắc, người lại người đẹp tựa hoa xuân.

      Lý Văn Chinh ngồi ghế, đôi mắt nheo lại, nhìn kỹ từng người rồi đưa ra khảo nghiệm.

      hỏi “Ngươi am hiểu cái gì?”

      Thiên kim Ngự sử Ôn tiểu thư mặt hồng xấu hổ, bẽn lẽn trả lời “Tiểu nữ tinh thông tài nấu nướng.”

      Chương 8-2
      Edit : maicuc13

      “Ồ?” ngẩng đầu nhìn lên, “Nếu tinh thông tài nấu nướng, vậy hãy làm cho Bổn vương vài món điểm tâm ngọt !”

      Ôn tiểu thư nghe được liền vui mừng thôi, sau đó hỏi lại “Vương gia, ngài muốn ăn cái gì?”

      suy nghĩ lúc rồi thuận miệng : “ tại trời vào thu, vậy làm bánh pudding hoa quế ”.

      Ôn tiểu thư đứng nhìn với vẻ sửng sốt.

      nhíu mày rồi lại mở miệng “ làm được à? sao, vậy thử làm vài cái bánh su kem, đừng quá ngọt── cái gì, cũng biết làm? Nếu , liền đổi thành bánh kem trà xanh, bánh Tiramisu (là loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý) ── cái gì, ngươi lại làm được? Vậy ngươi vẫn còn dám tự nhận mình tinh thông tài nấu nướng?"

      nhịn được xua tay, Ôn tiểu thư thút thít nghẹn ngào liền bị đuổi ra ngoài

      Kế tiếp là thiên kim của Trì Hàn Lâm.

      Nàng hành lễ với , sau đó trả lời cách điềm tĩnh: “ Tiểu nữ ngưỡng mộ Vương gia lâu, nguyện vì Vương gia, tiểu nữ sẵn sàng trèo cây”.

      Vì vậy Lý Văn Chinh chỉ gốc cây hòe, chính mình ngồi dưới tán lá cây, quan sát nàng vì mà trèo cây.

      Trì biết mình ở nhà luyện bao lâu, liền cởi giày thêu bước lên thang cuốn và nhanh chóng trèo lên cây.

      Khi trèo được lên cây, nàng liền hướng tới mà thản nhiên cười tiếng, có ý định muốn leo xuống.

      Bỗng mở miệng ngăn cản nàng: “Khoan…. Ngồi đợi ở cây hai canh giờ”.

      Sắc mặt Trì lập tức biến đổi.

      Nàng bình sinh có bản tính ưa sạch , lần này vì muốn lấy lòng Lý Văn Chinh, nguyện leo thang cuốn trèo cây, ngồi thân cây dơ bẩn là cực hạn mà nàng có thể chịu đựng.

      Nàng cắn răng thầm nghĩ, phải chỉ là hai canh giờ thôi sao, Thẩm Hoài Bích có thể ngồi cây cả đêm, tại sao nàng lại thể.

      Lý Văn Chinh nhắm mắt dưỡng thần dưới tán lá cây, chưa được khắc, cây bỗng truyền đến tiếng kêu sợ hãi “Ối! Có sâu cắn ta!”

      vẫn mở mắt mà lên tiếng: “ cây có thuốc diệt sâu”.

      Sau lúc lâu, Trì thiên kim lại hét chói tai: “Nha! Ta dùng rồi nhưng con sâu chết ở áo ta!”

      vẫn ở dưới tán lá cây mà bình thản : “Nhặt lên rồi ném nó xuống”.

      Lại lúc sau, tiếng thét chói tai lần thứ hai lại vang lên, “Nha! Con sâu giả chết! Nó còn có thể bay nha!”

      Nàng chịu nổi nữa rồi, cây chỗ nào cũng toàn là sâu. Nàng sắp bị bức cho bị điên mất thôi!

      Nếu như làm Khang Vương phi, mỗi ngày đều phải trèo cây, nàng …nàng thà lấy Khang Vương gia!

      Nàng trèo xuống gốc cây, khuôn mặt trắng bệch, cũng quay đầu mà vội vã chạy ra ngoài Khang Vương phủ.

      Lý Văn Chinh chẳng buồn để ý, vẫy tay “Kế tiếp”.

      Sau khi chứng kiến tình trạng thê thảm của hai người trước đó, người thứ ba trong lòng khỏi run sợ, lắp bắp mở miệng: “Tiểu nữ am hiểu….. am hiểu thơ ca, nguyện…. nguyện vì Vương gia làm bài thơ”.

      Lý Văn Chinh sai người hầu lấy giấy bút.

      Bài thơ nhanh chóng được viết ra, mực vẫn còn chưa khô hẳn, liền cầm lên đọc:
      "Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu.
      Nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.
      Thử tình vô kế khả tiêu trừ
      Tài hạ mi đầu
      Khước thượng tâm đầu." *
      ( Hoa rơi rụng, nước chảy mau,
      Tương tư mối đeo sầu đôi nơi.
      Tình này chẳng thể khuây nguôi,
      Vừa nơi khóe mắt nơi đáy lòng.)

      Khi vừa đọc xong, liền tức giận, đập bàn “Ngươi sao chép thơ từ của ai, ngược lại sao chép của Thẩm Hoài Bích! Bài từ này ràng là của người nào đó làm ban đêm, khi nàng leo lên đầu tường , nhìn về hướng Khang Vương phủ .”

      hai lời, vung tay lên, bài thơ đạo văn kia trực tiếp bị ném ra ngoài phủ.

      Đêm cũng khuya, hơn hai mươi người, lại người nào vượt qua được thử thách của .

      Đến người cuối cùng, Nhị thiên kim của Sĩ Thượng Thư.

      nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp hạ lệnh, "Nghênh Thuần, mang người này Đông viện... tiểu đình viện kia, nhìn nàng leo tường mười lần, xong lại mang nàng trở về gặp ta."

      Nàng đứng thẳng lưng, lạnh lùng : “Tiểu nữ nghĩ cần phải đến đó! Trong lòng Vương gia chỉ có Thẩm Hoài Bích, dù người khác có muôn vàn chỗ tốt Vương gia cũng thấy được.”

      chỉ lạnh nhạt "Ai Bổn vương trong lòng có nàng? Bổn vương tại phải chọn lựa Vương phi sao?"

      "Vương gia những ... điều kiện chọn lựa này, cách này so sánh với cách kia đều thực kì dị cổ quái. Dựa theo phương thức chọn lựa của Vương gia ban ra, ngoại trừ Thẩm Hoài Bích si ngốc nhớ ai là ai kia, có ai có thể làm Khang Vương phi!"

      Lý Văn Chinh bất ngờ, kịp phòng, nghe được vài từ này:…"ngoài kẻ si ngốc, đều nhớ ai" . Ở nơi nào đó bị xúc động nặng nề, giống như bị miễn cưỡng cướp đoạt vết sẹo, cực kì đau đớn.

      cắn răng : "Ai chỉ có Thẩm Hoài Bích mới có khả năng làm Khang Vương phi? Ngươi tên là gì?"

      Nàng ngẩng đầu trả lời, "Tiểu nữ tử Cố Tòng Dong, nữ tử Cố Thượng Thư."

      "Hảo, Cố Tòng Dong, ngươi chính là Khang Vương phi, Nghênh Thuần, đưa Vương phi xem phủ."

      Lý Văn Chinh đứng lên, thần sắc lạnh lùng, cũng quay đầu lại mà rời , chỉ để lại Cố Tòng Dong đứng sững sờ, Nghênh Thuần trợn mắt há hốc mồm.

      Thẩm Hoài Bích nhìn mà ngây ra .

      Hồn phách nàng lơ lửng mấy ngày nay. Nguyên lai tại Thẩm phủ, nghe tôi tớ bàn tán, Lý Văn Chinh hôm nay tuyển phi tại vương phủ, nàng khó có thể tin, lập tức chạy đến vương phủ để xem.

      nghĩ tới lại tuyển được Vương phi? !

      Lúc này hồn phách nàng Xuất Khiếu ngày thứ ba?

      Nàng run lên vì giận dữ, chỉ muốn thổ huyết. Nàng căm giận nhìn chằm chằm bóng lưng của . lại muốn… muốn làm cái gì? Hạ lệnh tôi tớ chuẩn bị đồ bái đường để lập gia đình sao?

      Lý Văn Chinh lại lại mục đích gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn bực, khí càng ngày càng đậm, cước bộ càng chạy càng nhanh, lần đầu tiên trong đời, lại có ý muốn điên cuồng, gào thét lên tiếng lòng.

      đột nhiên dừng bước, nhìn cây cối cao xung quanh, rồi chỉ vào cây cao nhất mà hạ lệnh "Cầm cái thang đến đây, để ở nơi này!"

      Đám người hầu lĩnh mệnh, để cái thang xuống rồi lui về phía sau hai bước, ngây ngốc nhìn trèo cây.

      Lúc còn bé cho đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên trèo cây……….. cũng mất nhiều thời gian, liền ngồi vào cây, vỗ vỗ đám bụi vạt áo.

      Đám người hầu đứng dưới tán cây, ngước mắt nhìn nhau, trong tròng vô cùng sợ hãi.

      Vương gia, ngài đây là làm sao vậy?

      Lý Văn Chinh ngồi ở cây, phóng tầm mắt ra xa về hướng Đông, mơ hồ có thể thấy được cổng lớn của Thẩm tướng phủ.

      Nàng chính là trưởng thành mười tám năm ở trong tòa phủ đệ kia.

      Đến tột cùng là như thế nào có thể tạo ra nữ nhân đặc biệt như nàng?

      kinh ngạc nghĩ, nhân sinh khó đoán trước điều gì. vẫn nhớ , chỉ mới cách đây mấy tháng ngắn ngủi trước, khi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, đối với nàng có bao nhiêu khinh thường.

      Lúc ban đầu, Thẩm tiểu thư cường đoạt Tần Thám Hoa về tướng phủ, trong ngoài triều đều bị chấn động.

      nghe thế tin tức, trong lòng chỉ nghĩ , như thế nào lại có nữ nhân hoang đường vô sỉ như thế? Thấy người ta vóc người tuấn tú, lại cường trói hôn, làm gì có cái lý đó.

      Sau này Tần Thám Hoa chạy thoát, tại sân sau lại bất ngờ thấy nàng, ánh mắt của nàng, chỉ có thể dùng từ “nóng bỏng” để hình dung, trong lòng cảm giác khinh thường càng đậm.

      Mới sau mấy ngày mất tích của Tần Thám Hoa, nàng như thế nào lại tỏ ra bạc tình bạc nghĩa, thấy nam nhân có tướng mạo tốt liền xông tới?

      Nhưng mà bắt đầu từ lúc nào, loại cảm giác khinh thường dần dần nhạt ?

      Lý Văn Chinh chính mình cũng ràng, chỉ biết là, dần dần, đối với con người này, tên này, cảm giác của trở nên giống.

      Nàng, mặc dù mập mạp, nhưng khi cười rộ lên cũng khó coi.

      Nàng, mặc dù chuyện luyên thuyên, nhưng đôi khi cũng rất linh hoạt nhanh trí.

      từ từ phát , ngoại trừ tướng mạo bên ngoài, nàng nữ nhân tốt.

      Sáng sủa, linh hoạt, hơn nữa còn cố chấp.

      , đại nam nhân leo trèo cây cảm thấy khó khăn, vậy mà nàng, nữ nhân, như thế nào lại luôn kiên trì ?

      người độc ngồi ở cây, nhìn ra xa hướng tây Khang Vương phủ, chờ mong có người xuất ở cửa, trong lòng nàng mang cảm giác thế nào?

      * Đây là câu trong bài thơ Nhất Tiễn Mai của Lý Thanh Chiếu

      Nhất tiễn mai

      Hán việt

      Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,
      Khinh giải la thường,
      Độc thướng lan chu.
      Vân trung thuỳ ký cẩm thư lai?
      Nhạn tự hồi ,
      Nguyệt mãn tây lâu.

      Hoa tự phiêu linh thuỷ tự lưu,
      Nhất chủng tương tư,
      Lưỡng xứ nhàn sầu.
      Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
      Tài há my đầu,
      Khước thướng tâm đầu.


      Dịch nghĩa

      Hương tàn như ngọc lạt màu thu, ngó sen hồng nhạt
      Khẽ vén áo the
      Lên thuyền sóng mình bờ cát
      Thư cẩm trong mây ai gửi về
      Nhạn đến cùng gió mát
      Trăng tràn đầy lầu tây

      Hoa tàn phiêu dạt nước trôi
      Hai bờ buồn lặng
      tình si
      Thoắt tận đáy lòng
      chút vừa thoáng mi
      Vẫn còn lại trong tâm


    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8-3
      Edit : Lạc Hoa Tử



      Lý Văn Chinh ngồi ngây ngốc cây lúc lâu, lại từ tay áo lấy ra con hạc giấy

      Gấp hạc giấy nhiều lần như vậy, bây giờ cũng biết gấp rồi.

      Khi đó nàng, bên vừa nhìn về phía Trứ Khang vương phủ, bên vừa gấp hạc giấy, gấp tới gấp lui, là tưởng nhớ .

      thào : " nương ngốc"

      Sau lúc lâu, lại nghiến răng, "Nàng cứ như vậy thèm nhớ ta ! Là có chủ tâm trả thù ta sao?"

      tay bị cắn nhói cái, cúi đầu nhìn, ra là con sâu lá ngũ sắc bò qua tay . nhíu mày

      Cảm giác bị sâu cắn dễ chịu.

      Chọn người làm Khang vương phi cũng xong.

      Tuy rằng quá trình lựa chọn lại rất cổ quái, nhưng Hoàng thái hậu lại thập phần vui vẻ

      hôm, Hoàng thượng đến thỉnh an Hoảng thái hậu, hai người ngồi chuyện phiếm. Bỗng nhiên thái giám lảo đảo chạy từ ngoài điện vào, miệng hô to: "Thái hậu, Hoàng thượng! nô tài nghe được chuyện quan trọng."

      Thái hậu lập tức quay ra nhìn, là thái giám Vương Hỉ, bình thường là người vô cùng thông minh lanh lợi, bây giờ ngờ lại lỗ mãng như vậy, hiển nhiên là nghe được chuyện gì đó hay rồi.

      Bà lập tức khẩn trương: "Có chuyện gì?"

      Vương Hỉ lắp ba lắp bắp : Nghe …vài ngày nay, tính tình Khang vương gia đúng lắm."

      Hoàng thái hậu càng khẩn trương, vội vàng hỏi: " đúng chỗ nào?"

      " Hạ nhân vương phủ đều , hành vi gần đây của Khang vương gia càng ngày càng kì quái, so với trước đây giống. Vương gia ngài ấy, ngài ấy mỗi ngày lại trèo lên cây hai lần, còn gấp hạc giấy, trèo tường, viết thơ tương tư… dưới trong phủ đều truyền tin, là từ sau khi Thẩm Tương phủ và Khang vương phủ trở thành hàng xóm. Trước là Thẩm tiểu thư biết làm thế nào rơi vào sân sau, sau đó lại bất ngờ biến thành ngớ ngẩn. Bây giờ Khang vương gia lại biến thành thế này, e là…e là trong chuyện này có gì kì quái."

      Hoàng đế và Hoàng thái hậu thất kinh

      Hoàng thái hậu run rẩy hỏi Hoàng thượng: "Thế này…Chinh nhi mặc dù đụng phải ác thần, trúng tà gì đó rồi chăng?

      Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy: "Vương Hỉ, truyền khẩu dụ của trẫm, gọi Định Quốc tướng quân trở về tướng phủ của , cách li hai nhà ra. Ngoài ra,hôn của Khang vương và Cố thiên kim được chậm trễ nữa. Lệnh cho hai nhà bọn họ bây giờ chuẩn bị, nửa tháng sau kết hôn, xung hỉ cho Khang vương.

      Vương Hỉ lĩnh khẩu dụ, lập tức chạy .

      Khi đến Khang vương phủ, đúng lúc nhìn thấy thằng nhóc cầm cái thang, dựa vào thân cây ngô đồng, Lý Văn Chinh thay quần áo, trèo lên cái thang.

      Nghênh Thuần đứng dưới gốc cây, mặt biến sắc gào lên: "Gia của tôi, ngài nghìn vạn lần phải giữ gìn thân thể của mình, đừng có ngã xuống."

      Vương Hỉ vội vàng kêu lên: "Khang vương gia, trước đừng vội trèo lên cây. Tiểu nhân đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, muốn vương gia cùng thu xếp hôn cùng Cố nhị tiểu thư. Nửa tháng sau thành hôn, thánh chỉ rất nhanh đến, mong gia ngài chuẩn bị chút."

      Lý Văn Chinh dừng động tác, dừng lại cây thang rất lâu, từng bước từng bước xuống.

      Nghênh Thuần vội vàng đuổi theo phía sau: "Vương gia, người định đâu?"

      lạnh lùng đáp: "Muốn đâu đó."

      Nghênh Thuần giám tiếp, thầm chạy theo phía sau , mạch hướng cửa lớn vương phủ mà .

      Lý Văn Chinh tâm phiền ý loạn, chính mình cũng biết muốn đâu, chính là muốn ở trong vương phủ nữa, bất luận là đâu cũng được.

      Vu vơ lang thang đường phố ở kinh thành cả buổi chiều, mắt thấy trời sắp tối, Nghênh Thuần giục rất nhiều lần, vẫn từ từ chậm rã về vương phủ.

      Bước lên bẩy bậc cầu thang, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, bỗng xuất bóng dáng từ trong cửa lớn bước ra, là nam nhân mặc quần áo hạ nhân, tay ta cầm mấy cái hộp, hành lễ đối với Lý Văn Chinh, : "Vương gia."

      Tim Lý Văn Chinh nhảy lên cai.

      Mặt bất tri bất giác lên nụ cười, Nghênh Thuần vội bước qua, giơ tay ra : "Đưa cho ta ."

      Người hạ nhân kia đưa mắt kinh ngạc nhìn , rồi đưa cái hộp sang.

      Cầm lấy trong tay, thấy nặng, phải những hộp quà màu sắc quen nhìn . Hơn nữa phố thường là những hộp gỗ cứng nhắc, hộp cũng có những nút thắt.

      thất kinh, trái tim xao động chợt lạnh xuống.

      cẩn thận nhìn hạ nhân trước mặt. Quả nhiên là giống với người hàng ngày đưa hộp kia tới.

      cười nhạo mình chờ mong cái gì. Nghĩ bậy cái gì? Nàng… Đời này chỉ sợ bao giờ tặng cho hộp quà như vậy nữa.

      Lý Văn Chinh chậm rãi : "Là Thẩm tướng gia sai ngươi tới đây?"

      Hạ nhân kia bẩm báo: "Đúng! Lão gia nhà tôi dặn, nhất định phải giao tận tay cho Khang vương gia, phải tận mắt nhìn thấy ngài nhìn mới được."

      mở nắp hộp ra, nhìn qua loa qua nắp hộp.

      cặp ngọc lục bảo, yên lặng nằm ở đáy hộp.

      ngẩng lên, với hạ nhân Thẩm phủ: "Thẩm tướng quân đây là có ý gì?"

      Đối phương quỳ xuống : "Thẩm lão gia , có phúc khí, làm được Khang vương phi. Lễ vật của vương gia quý giá, Thẩm phủ dám nhận, bây giờ vật về với chủ, xin vương gia tặng lại cho Khang vương phi ."

      Mí mắt Lý Văn Chinh giật cái, tay còn cảm giác, tiếng vang , hộp trong tay rơi xuống.

      Toàn thân hạ nhân Thẩm phủ rùng mình cái, nhưng vẫn quỳ ở đó, ngừng run rẩy nhắc lại: "Lão gia…lão gia còn , thần khí thất thường, chỉ sợ cả đời này cũng hồi phục được. Lão gia chuẩn bị ngày mai cáo lão hồi hương, mang mọi người trở về quê sống. Nếu vương gia muốn gặp mặt lần cuối, vậy mời sáng mai vương gia tới. Nếu như…nếu như muốn tới, vậy, vậy bỏ !" Sau khi xong dũng khí xẹp xuống, liền chạy mạch về mất.

      Lý Văn Chinh cúi xuống nhặt hộp quà, đứng bất động hồi lâu trước cửa Vương phủ.

      Nghênh Thuần chậm rãi lại gần, : "Vương gia, sắc trời còn sớm nữa, vương gia có phải nên vào phủ nghỉ ngơi rồi? Lại , công công trong cung vẫn chờ người quay lại, còn hướng Hoàng thượng bẩm báo nữa."

      Bả vai khẽ rung lên, như bước Dao trì, bỗng nhiên bước xuống bậc thang, hướng tướng phủ chạy .

      Sau khi Hoàng thái hậu dùng xong bữa tối, bà nhìn bức chân dung của Cố nhị thiên kim dưới ánh đèn, càng nhìn càng vừa ý. Lúc cùng Hoàng đế cười , Vương Hỉ lại cấp tốc chạy vào, mặt đầy kinh hãi, quỳ sụp xuống : "Thái hậu, Hoàng thượng! chuyện lớn thành rồi."

      Hoàng đế chậm rãi : "Mở miệng ngậm miệng đều chuyện lớn thành, lần này lại là chuyện gì nữa?"

      Vương Hỉ run rẩy : "Chính là chuyện lúc nãy, Khang vương gia ngài ấy, ngài ấy mang người vào Thẩm tướng phủ, sắp sửa, sắp sửa cướp ngốc Thẩm về làm Khang vương phi."

      Ngay lập tức, Hoàng thái hậu nghẹn muốn chết, Hoàng đế bị nước trà làm sặc suýt chết, trong điện loạn hồi.

      Hoàng thái hậu ho khan hồi, dùng khăn tay lau mặt, bi thương khóc: Hoàng nhi của ta a… con như vậy là làm sao?

      Hoàng đế đau đầu : "Lão ngũ hồ đồ đến điên rồi sao? Sao lại liên quan đến Thẩm Hoài Bích, chính là bình thường rồi. Vương Hỉ, mau truyền khẩu dụ, gọi từ Thẩm phủ quay về."

      Vương Hỉ vội vã xuất cung.

      Hai giờ sau, lại khóc lóc quay về.

      "Khang vương gia đồng ý."

      Hoàng đế bị vị hoàng đệ này làm cho tức đến ói máu rồi.

      Ngài mở bức họa của họ Thẩm, nhìn chăm chú cả nửa ngày, đau khổ hỏi ông trời

      Thẩm Hoài Bích này có chỗ nào tốt? Mà ngài nhìn ra a.

      Hơn nữa nàng ta biến thành đứa ngốc. Từ đầu vốn chẳng có gì đặc biệt, bây giờ ngay cả cũng biết. Lão ngũ tại sao vẫn muốn cưới nàng ta vào phủ?

      Ai, !

      Ngài đứng dậy, căn dặn: "Lão ngũ muốn làm chuyện ngốc nghếch, trẫm thể quản. Vương Hỉ, ra ngoài triệu tập năm mươi ngự lâm quân, trẫm muốn tự mình đến Khang vương phủ chuyến.
      sanone2112Aliren thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 9-1
      Edit : thảo đỗ


      Nàng ngẩn người nhìn .

      Tối nay biết muốn làm trò gì tự nhiên mang người vương phủ chạy thẳng đến tướng phủ. Trong lúc Thẩm Hoài Bích nàng ngẩn người bị khiêng vào xe ngựa quay về vương phủ.

      Thẩm thừa tướng vừa vội vừa tức mang người đuổi theo sau mắng to :'Lí Văn Chinh ngươi muốn làm gì con ta"

      quay đầu lại lạnh lùng đáp: " Ta cưới vương phi khi tân vương phi vào phủ ta muốn nàng ở bên cạnh nhìn"

      Thẩm thừa tướng đuổi theo kịp, tức tối đến dậm chân mắng hoàng gia tổ tông mười tám đời nhà .

      mang Thẩm tiểu thư bị ngớ ngẩn về phủ. ôm nàng vào phòng, đặt nàng giường mình.

      Sau đó đuổi tất cả người hầu ra khỏi phòng đóng kỹ cửa phòng trở lại bên giường ngắm nhìn khuôn mặt im lặng tái nhợt kia.

      Thẩm Hoài Bích lạc mất hồn phách, có năng lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đều nhanh rơi xuống.

      muốn làm cái gì?

      phải chỉ muốn nhìn chăm chú ?

      chẳng những muốn cưới nữ nhân khác làm vợ còn muốn nàng ở bên cạnh nhìn.

      làm sao có thể đối xử với nàng như thế?

      Lí Văn Chinh cúi đầu nhìn xuống người mà đoạt về nằm ở giường mặt tái nhợt ánh mắt vô hồn.

      ràng đều cùng khuôn mặt, cùng là người, nhưng trước sau lại khác biệt như vậy.

      “Tại sao cười . Trước kia ta nhìn nàng như vậy , nàng cười cả ngày với ta. ta nhìn nàng lâu như vậy tại sao nàng lại cười.”

      Thẩm Hoài Bích ngẩn người. tại chuyện với nàng sao? Lại chuyện cách thân thiết như vậy.

      Chẳng lẽ đây là thổ lộ tình cảm trong truyền thuyết sao?

      Có khi nào bắt nàng trở về chỉ là để thổ lộ tình cảm ? thể nào!

      Lí Văn Chinh ngồi giường tiếp tục nhàng :”Thẩm Hoài Bích nàng là người nhẫn tâm. Trước kia nàng thích Tần Thám Hoa lâu như vậy, bỏ nàng liền quên hết tất cả. Sau này nàng lại thích ta lâu như vậy, khiến ta động tâm nàng lại quên hết tất cả, bỏ lại mình ta”

      Thẩm Hoài Bích ngây dại, cái gì? động tâm, đối với nàng động tâm ư?

      nhàng vuốt tay giường mặt chút biểu cảm giọng :

      ”Nàng có biết hay mấy ngày nay ta thử làm những việc trước kia nàng từng làm. Trèo cây, gấp giấy hạc, ngó ra bên ngoài, nhìn về phương xa, lấy giấy viết ra tâm tình mỗi ngày. Ta nghĩ thử trải nghiệm phen, nàng mỗi ngày trải qua như thế nào. ra toàn tâm toàn ý người là mệt chết”

      "Thẩm Hoài Bích nàng nghe cho bổn vương cho nàng thêm cơ hội. tại nàng lập tức tỉnh táo lại bổn vương liền bỏ qua chuyện cũ đồng ý lấy nàng, bằng sáng sớm ngày mai bổn vương Cố phủ. Nhớ kĩ chỉ trong tối nay nàng phải lập tức tỉnh táo lại thời gian còn nhiều”

      nhàng liên tục hồi lâu nàng vẫn nhúc nhích hề có phản ứng.

      nổi giận đứng lên nắm lấy bả vai nàng nghiến răng quát:” bổn vương tại chuyện với nàng, nàng có nghe thấy , có nghe hay trả lời ta!”

      Thảm Hoài Bích lòng lo lắng chua xót, trông lòng nàng gào thét:” ta muốn trả lời chàng, ta muốn...”

      Nàng thể kiềm chế được, vươn hai tay hướng về chỗ đứng yên . Còn chưa kịp lại gần, đột nhiên nguồn năng lượng từ bốn phương tám hướng vọt tới, khiến nàng liên tiếp bị đẩy ra.

      Thẩm Hoài Bích lòng chợt lạnh lẽo, chẳng nhẽ đây là vì người ma khác biệt sao Chỉ Xích Thiên Nhai?. ( gần nhau trong gang tấc mà biển trời xa cách )

      ở chỗ này gần chính thân hình nàng , nhưng nàng vĩnh viễn chạm vào được.

      Nàng sống mũi cay cay, nước mắt nhịn được chảy ra.

      đêm này, trong phòng được đèn chiếu sáng chưa bao giờ tắt.

      Lí Văn Chinh suốt đêm yên lặng ngủ ánh mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, từng cử động .

      Mỗi lần nàng cử động, môi mấp máy, con mắt chuyển động, ngón tay di động, đều lập tức lại gần, hết lần này đến lần khác.

      Hy vọng, thất vọng, lại hy vọng rồi lại thất vọng, cảnh đêm dần dần biến mất, mặt trời dần mọc lên.

      Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường. Chiếu lên khuôn mặt tái nhợt vô hồn của nàng, bả vai Lí Văn Chinh run lên.

      Trời sáng.

      chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều bị ánh nắng này hút hết, ngã ngồi giường mệt mỏi che ánh mắt.

      Khung cảnh như vậy khiến cho tâm Thẩm Hoài Bích nàng đều đau.

      Nàng ngừng hít mũi lau nước mắt, hy vọng nàng tỉnh táo lại, hy vọng được cùng nàng chỗ. Sau đêm thương tâm thất vọng, coi như cưới tân vương phi, nàng cũng chấp nhận.

      Lí Văn Chinh mệt mỏi nằm xuống, lấy tay che hai mắt của mình, ngăn lại ánh sáng mặt trời kia.

      giọng :” Nha đầu ngốc nàng tỉnh táo lại sao? Nếu như nghe được ta chuẩn bị lấy người khác nàng nhất định nghĩ mọi biện pháp tỉnh lại.”

      nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, hề có động tĩnh. quay đầu lại vẻ mặt mang theo mất mát ra lời.

      “ Đúng, là ta lừa gạt nàng, bất kể nàng có tỉnh táo lại hay ? Ta cướp nàng trở về nàng là vương phi của ta, hôn của Cố gia ta nghĩ biện pháp giải quyết. tại ta chỉ hối hận mấy tháng trước đây ta đối với nàng cái gì cũng . Nên hôm đó đột nhiên tới cửa cầu hôn , mới khiến nàng thành ra như này.”

      Thẩm Hoài Bích há miệng kinh ngạc suy nghĩ.

      Nàng ngân ngấn nước mắt, hít hít cái mũi, hai dòng lệ nóng lần thứ hai chảy ra.

      kiên trì muốn cưới nàng thành vương phi.

      ra, trong lòng cũng có nàng, nàng cũng phải là mình tương tư đơn phương.

      Thẩm Hoài Bích trong lòng vui vẻ, hạnh phúc tưởng sắp ngất . Nàng cười khúc khích với Lí Văn Chinh, đột nhiên trước mắt nàng xuất hình ảnh!

      Lí Văn Chinh cử động thân thể chăm chú nhìn người bên cạnh hồi lâu, ngón tay khẽ vuốt đôi môi nàng, vẻ mặt đau khổ, chậm rãi cúi người xuống.

      Nàng kinh ngạc , trái tim cũng sắp ngừng đập.
      Aliren thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9-2
      Edit: peterpan0209
      Beta: Angelina Yang

      Ôi, , thực ra trái tim của nàng vẫn còn đập vững vàng. Nhưng đối với nàng mà , cho dù tại trở thành linh hồn, cảnh tượng này cũng làm cho nàng rất kinh hãi.

      Nàng cảm thấy hồi lại hồi choáng váng, hỗn loạn, trong đầu lặp lặp lại chỉ có ý nghĩ .

      hôn ta? muốn hôn ta? vậy mà muốn hôn ta!

      Con ngươi Thẩm Hoài Bích mở to như chuông đồng, nàng nín thở nhìn chăm chú ở chính giữa, Lý Văn Chinh hạ xuống nụ hôn mềm mại, bờ môi của chạm được môi của nàng.

      Ngay trong khoảnh khắc vô cùng kinh ngạc này, nàng đột nhiên cảm giác được trận choáng váng, có lực lượng thần bí nào đó đánh về phía nàng .

      Nàng biết xảy ra chuyện gì, trong lúc hoang mang, thanh Diêm vương bỗng nhiên xuất ở phía sau, "Hừ! Suy Tinh lúc này trở về trần gian, còn đợi đến khi nào!"

      Nàng còn chưa kịp quay đầu lại xác nhận, Diêm vương dùng hành động chứng minh tồn tại của .

      đá cước vào mông nàng, đầu nàng lập tức cắm xuống tiến vào bên trong thân thể.

      "Khụ khụ khụ khụ. . ."

      lâu mới có cảm giác hô hấp, Thẩm Hoài Bích bị sặc nước bọt của chính mình, đau đớn ôm cổ họng , bắt đầu ho khan kịch liệt.

      "Khụ khụ. . . Mẹ kiếp, tên lão nhân hỗn đản nào, đá cái mông của ta đau muốn chết! Khụ khụ ôi. . ."

      Cố sức ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt hơi tiều tụy của Lý Văn Chinh ở đối diện lúc thần sắc mờ mịt, môi khẽ nhếch, ngẩn người nhìn nàng chòng chọc.

      Lý Văn Chinh, người này trong mắt mọi người là Khang vương gia tỉnh táo biết kiềm chế, vô cùng trầm ổn . Từ lúc gặp Thẩm Hoài Bích, cũng thường xuyên có biểu khó tin, trợn mắt há hốc mồm, tựa như tại.

      Thế này, đây là có chuyện gì?

      Nàng, nàng như thế nào vừa mở miệng là lời thô tục?

      Đợi chút! Nàng mở miệng chuyện !

      Ánh mắt của lập tức sáng lên, thử đưa tay dò xét, quơ quơ ở trước mắt nàng .

      Con mắt Thẩm Hoài Bích chuyển động theo tay của , nghiêng trái rồi đến phải, nghiêng phải rồi đến trái, cuối cùng tầm mắt dừng ở mặt của , lộ ra nụ cười ngây ngốc.

      Tay giống như điện giật bỗng lùi về, "Nàng . . ."

      Nàng cười hì hì, đưa tay chào hỏi, "Hi, ta tỉnh."

      mạnh mẽ che dấu tâm tình chấn động mãnh liệt, cố gắng trấn tĩnh tâm tình , "Nàng , tỉnh lại rồi?"

      Nàng gật đầu, "Uh, vốn là tỉnh. Thế nhưng Diêm vương bề bộn nhiều việc, có thời gian trông nom ta, cũng có những người khác để ý ta, ta cũng biết như thế nào. . . Liền tỉnh dậy."

      tràn ngập hoài nghi sờ sờ tay nàng, gò má của nàng ửng đỏ, lại véo mặt của nàng, nàng đau đến kêu to, "Đau đau đau!"

      có chút tin, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Ngươi có phải đột nhiên ngu dại, ai cũng nhận biết?"

      Nàng ngẩn người, ảo não : "Cái này ta cũng biết. . ."

      Lý Văn Chinh nhịn được mỉm cười. Bộ dáng nàng buồn phiền rất dễ thương.

      lâu như vậy, rốt cục cũng tin tưởng, nàng tỉnh lại .

      nhắm mắt. Chẳng lẽ là trong lúc mơ mơ màng màng, có thần tiên nghe được tiếng lòng , rủ lòng thương xót cho bọn , làm cho nàng khôi phục thần trí?

      Cảm giác vui sướng mãnh liệt, khóe miệng của nhịn được cong cong về phía trước, lại cong cong. khống chế xúc động cười to, vươn cánh tay, đỡ thân thể của .

      "Nếu tỉnh lại, cũng đừng nằm đó nữa, đứng lên !"

      Thẩm Hoài Bích mở trừng hai mắt, “Việc ấy, lại đỡ ta ngồi dậy trước. . ."

      "Ừ?"

      "Có thể hôn ta lại lần hay ?"

      Lý Văn Chinh ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ, lúng túng.

      "Nàng, chẳng lẽ nàng . . ."

      "Ta đều thấy được." Nàng cười hì hì, ánh mắt híp lại cong cong như vầng trăng non.

      Phương Tiểu Hầu sáng sớm mới vừa rời giường, liền nghe đêm qua xảy ra chuyện lớn.

      Đường đường là Khang vương gia, Đại Tư Mã, Nhất Đẳng Uy Quốc Công, lại để ý thể diện hoàng gia, mang theo thị vệ vương phủ tiến vào Thẩm tướng phủ, cướp Thẩm tiểu thư bị si ngốc!

      Phương Tiểu Hầu trễ cằm đến muốn rớt xuống.

      Khang vương gia mà biết có khả năng làm ra chuyện như vậy sao? có khả năng! tin, tuyệt đối tin!

      lập tức sai người chuẩn bị kiệu, Khang Vương phủ xem xét tình hình.

      Vào vương phủ, nghe được Lý Văn Chinh tại tẩm phòng*, chạy thẳng tới .
      *tẩm phòng: phòng ngủ

      Nghênh Thuần khóc lóc thảm thiết canh giữ ở cửa tẩm phòng. Thấy Phương Tiểu Hầu tới, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới, giọng bật thốt lên: "Tiểu Hầu gia! Mau tới khuyên nhủ Vương gia !"

      kinh sợ hỏi: "Vương gia làm sao vậy?"

      thanh Nghênh Thuần uể oải, "Đêm qua sau khi Vương gia ôm Thẩm tiểu thư quay về tẩm phòng, đuổi chúng ta ra ngoài. Trong phòng đốt nến cả đêm, Vương gia đêm ngủ, cả đêm cùng Thẩm tiểu thư si ngốc!"

      Cằm Phương Tiểu Hầu lại rớt xuống.

      ra là. . . cướp người về!

      buồn rầu đến cực điểm, ở ngoài cửa do dự hồi lâu. Rồi đuổi toàn bộ hạ nhân ra xa mười trượng, tự mình dũng cảm đâm thủng giấy dán cửa sổ, trước ghé con mắt tới, nhìn vào bên trong .

      A? Thẩm tiểu thư phải trở thành ngu ngốc sao? Như thế nào nàng, nàng lại có thể cười với Vương gia?

      A? Đây là có chuyện gì? Thẩm tiểu thư ngu ngốc lại chuyện với Vương gia!

      A? Bọn họ lại có thể ôm nhau ở chỗ!

      A? ! Phương Tiểu Hầu quá sợ hãi, lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã ngồi ở cỏ.

      nhìn thấy gì? Kia, đó là Khang vương gia sao? Là Khang vương gia trước sau như điềm tĩnh thong dong?

      Làm sao lại ôm Thẩm tiểu thư ngu ngốc, cười đến mức giống như kẻ ngu!

      Nghênh Thuần ở ngoài mười trượng gấp đến độ dậm chân, ngừng giọng hỏi: "Tiểu Hầu gia? Tiểu Hầu gia người nhìn thấy cái gì ?"

      run rẩy chống tay đứng từ mặt đất đứng lên, câu cũng , xoay người chạy ra bên ngoài.

      Toàn thân phát run, chạy như điên, vừa chạy vừa thầm kêu hỏng bét. Xong, xong rồi! đến chậm bước, Khang Vương bị nữ nhân kia phá hủy hoàn toàn!

      Vừa mới qua chổ ngoặt, chỉ cảm thấy hoa mắt, hình như đụng vào người nào, rồi lảo đảo lùi lại vài bước, ngã xuống đất.

      Lập tức có người xông đến, xách cổ áo giữ mặt đất, thanh chói tai mắng to: "Hỗn trướng! Ngươi là ai, dám xúc phạm thánh giá!"

      Thánh giá? !

      ngẩng đầu nhìn lại, đập vào tầm mắt là nam nhân mặc long bào cửu trảo, khuôn mặt tuấn, khí thế bức người, cần tỏ ra mạnh mẽ mà vẫn lại oai phong.
      sanone2112 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương 9-3

      Hoàng đế dừng bước chân lại, sờ sờ cằm , quan sát vài lần: "Ồ, đây phải tiểu tử Tĩnh Nam Hầu Phủ sao? Chuyện gì bối rối như vậy a?"

      Ánh mắt Phương Tiểu Hầu tỏa sáng lấp lánh, thấy được hoàng đế, chỉ cảm thấy hy vọng vô biên vô tận dấy lên.

      phát động tất cả lực lượng, hướng về phía hoàng đế kêu thảm tiếng: "Cứu mạng a! Thẩm tiểu thư nàng, nàng cũng biến Vương gia thành ngu ngốc !"

      Rầm tiếng, cửa chính phòng ngủ bị tả hữu xô vào.

      Sắc mặt hoàng đế khó coi, dẫn trước năm mươi tên Ngự lâm quân, nhanh chân bước vào phòng.

      muốn nhìn xem, Thẩm Hoài Bích này rốt cuộc là hạng người gì, khi trở thành ngu ngốc , còn có thể mê hoặc thần trí hoàng đệ !

      giường hai bóng người dựa sát vào nhau bỗng nhiên tách ra.

      Sắc mặt Thẩm Hoài Bích ửng hồng, Lý Văn Chinh quần áo lộn xộn, hai người bị số lượng lớn nhân mã đột nhiên xuất bị dọa đến hoảng sợ, lập tức làm bộ như dường như có việc gì, ngẫm lại đúng, lại liếc nhìn nhau.

      Thấy thế nào bị gặp phải đúng lúc có tình thế gian tình như vậy a!

      Lý Văn Chinh sắc mặt có hơi phát hồng, rất lúng túng, lập tức giận dữ. trợn mắt nhìn hoàng đế liếc mắt, lạnh lùng : "Hoàng huynh, ngài đến quý phủ thần đệ, lại trước thông báo tiếng sao?"

      Hoàng đế đè nén được thiếu chút nữa thổ huyết.

      đường đường người cửu ngũ chí tôn, xuất phát từ quan tâm đối với hoàng đệ, tự mình đến tới cửa vương phủ dò hỏi, kết quả đây, lại bị trách tội !

      Lão Ngũ trước kia tịnh thiếu đạo lý như vậy a! phải lỗi của , như vậy tất cả điều này, nhất định đều là lỗi của Thẩm Hoài Bích!

      Hoàng đế hung tợn nhìn chằm chằm trước mặt, Thẩm tiểu thư được đồn đại là ngu ngốc.

      Ồ, ánh mắt linh hoạt, vẻ sinh động, thấy thế nào đều giống như là ngu ngốc mà!

      Lại chuyển sang, nhìn hoàng đệ chút. khí sắc mặt mày đỏ bừng, còn có thể mắng chửi người, cũng giống như là ngu ngốc mà!

      nhìn cái này chút, lại nhìn cái kia chút, sửng sốt hồi lâu, giơ lên ngón trỏ, chỉ trước Thẩm Hoài Bích : "Trẫm hỏi ngươi, phụ thân của ngươi là người phương nào? Mẫu thân là người phương nào? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi ?" Ánh mắt ở người của nàng đảo hai vòng, dưới đánh giá, lại bổ sung câu, "Ngô, thể trọng bao nhiêu?"

      Vấn đề này hoàng đế quả thực là xâm phạm riêng tư mà!

      Thẩm Hoài Bích tức giận trả lời, "Tiểu nữ tử năm nay mười tám, cha mẹ đều ở cùng Khang Vương phủ cùng con phố tướng phủ ở trước đây! Nguyên bổn thể trọng khoảng chừng hai trăm cân, tại trăm hai mươi cân, Hoàng thượng có muốn ... hay thuận tiện hỏi chút tiểu nữ tử ngày sinh tháng đẻ, số vòng eo bao nhiêu a?"

      Hoàng đế bị nàng đáp lời ngăn chặn, xấu hổ sờ sờ cằm.

      Sặc, phản ứng nhanh trí, chuyện êm ái hàm chứa cứng rắn, nếu như người như vậy cũng gọi kêu ngu ngốc, như vậy đại thần cả triều tất cả đều là ngu ngốc .

      Ngài lại giơ lên ngón trỏ, chỉ vào Lý Văn Chinh : "Này trẫm hỏi ngươi, phụ thân của ngươi là người phương nào? Mẫu thân là người phương nào? Nhà ở đâu? Năm nay bao tuổi rồi ?" Suy nghĩ chút, lại bổ sung : " chút chuyện xấu hổ của ngươi khi còn bé ."

      Lý Văn Chinh trợn mắt nhìn liếc mắt, "Hoàng thượng cùng cái đó hỏi thần đệ, bằng hồi cung hỏi Thái Hậu ! Về phần chuyện xấu hổ khi còn bé, thần đệ có bao nhiêu, hoàng thượng cũng thiếu, có muốn ... hay thần đệ chút?"

      Hoàng đế bị đáp lời ngăn chặn, xấu hổ sờ sờ cằm, lập tức cảm giác được cực kỳ mất mặt.

      Hai người kia chỗ nào là ngu ngốc ?

      ràng là hai cái người này cực kì bình thường mà! Đều là cái tên Phương Tiểu Hầu kia qua loa chuyện, lừa gạt ngài!

      Hoàng đế xoay người gào thét, "Phương Tiểu Hầu!"

      Phương Tiểu Hầu thấy tình thế tốt, sớm chạy được thấy bóng dáng.

      Ngự lâm quân kêu loạn ầm ĩ tìm vòng, tìm được cừu con thế tội. Hoàng đế đành ho khan hai tiếng, chỉ có thể đạo lý: "Kỳ , trẫm lần này đến đây Khang Vương phủ, đầu tiên là xuất phát từ quan tâm ngươi. Thứ hai , trẫm. . ."

      Ngài đột nhiên nhớ ra đầu đuôi câu chuyện, tại sao mình chạy tới Khang Vương phủ? Đều là vì chuyện là tốt do hoàng đệ làm !

      Ngài thấy hợp tình hợp lí, tay trái để sau lưng, tay phải chỉ vào Lý Văn Chinh : "Thứ hai, trẫm đến giáo huấn ngươi! Tiếp qua nửa tháng cưới Vương phi, ngươi lại đoạt Thẩm tiểu thư vào vương phủ! Lúc mà Trẫm tới , Thẩm Thừa Tướng vẫn còn mắng trước cửa vương phủ đây! Thế này, thế này còn thể thống gì!"

      Lý Văn Chinh giả bộ ngu đạo: "Cưới Vương phi? Vương phi phải tại Khang Vương phủ sao?"

      Hoàng đế ngẩn ngơ, "Vương phi tại Khang Vương phủ? Nơi nào?"

      giơ tay lên, chỉ hướng Thẩm Hoài Bích bên cạnh "Đây này!"

      Hoàng đế đè nén thiếu chút nữa bất tỉnh, gào thét "Ngươi quả nhiên là đần độn? Vương phi ngươi phải cưới vẫn còn ở Cố phủ, cái này ràng là Thẩm gia!"

      Lý Văn Chinh kiên trì : "Thẩm gia chính là Khang Vương phi!"

      Hoàng đế ngó , lại nhìn chút Thẩm Hoài Bích, vẻ từ ngạc nhiên, mờ mịt, cuối cùng bừng tỉnh.

      Ngài túm lấy ống tay áo Lý Văn Chinh kéo đến bên cạnh , giọng thương lượng "Lão Ngũ a, ngươi lại suy xét cân nhắc? Thiên hạ nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy , ngươi là muốn kết hôn Thẩm gia cái...này. . . Khụ khụ, 'Châu tròn ngọc sáng' làm vợ?"

      đáp: "Thực xảo, ta liền thích cái 'Châu tròn ngọc sáng' Thẩm gia này ."

      Hoàng đế trợn mắt nhìn hồi lâu: "Lão Ngũ, trẫm thể , ngươi thưởng thức là. . . đặc biệt."

      liền ngay cả tầm mắt cũng buồn ngước lên: "Tạ hoàng huynh khích lệ!"

      Hoàng đế bị lời đáp được thiếu chút nữa mắt trợn trắng:"Trẫm dây dưa với ngươi ! Chuyện này trẫm mặc kệ, mình ngươi vào cung mà với mẫu hậu!"

      Dứt lời phẩy tay áo bỏ , tất cả người ở đây đều quỳ xuống đất đưa tiễn.

      Chờ hoàng đế xa , Lý Văn Chinh đỡ Thẩm Hoài Bích từ mặt đất lên.

      Nàng kéo ống tay áo của , kéo đến bên cạnh , giọng hỏi: "Hoàng đế bên kia phải chăng là xong ?"

      cười tiếng, vỗ vỗ cánh tay của nàng."Yên tâm."

      Xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua vải vóc truyền đến, Thẩm Hoài Bích trong lòng giật mình cái, lập tức ngừng kinh hoàng. Nàng làm bộ nhìn bốn phía bức tường, tầm mắt cũng ngừng len lén ngắm hướng .

      Lý Văn Chinh đuổi hết tôi tớ ra khỏi phòng, chính mình tới cái bàn bên cạnh rót ly trà uống xong, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đến xuất thần.

      Ánh nắng buổi sáng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi đến người của , còn mặt, cũng chiếu sáng khuôn mặt của .

      Ô, như thế nào có thể tướng soái như vậy sao. Quả thực tướng soái tuyệt vời giữa nhân gian, tướng soái đến làm cho người ta giận sôi.

      Thẩm Hoài Bích đột nhiên nhớ lại hình ảnh bọn họ vừa nãy ôm chung chỗ . Nếu như phải hoàng đế xông tới, bọn họ chừng hôn đến . . . uh . . .

      Tim của nàng đập thình thịch, bản tính sắc nữ trào dâng, bất tri bất giác di chuyển bước chân đến phía sau , vươn ma trảo.

      Ngón tay tại giữa trung thong thả tiến tới, từ từ di động về hướng , lại di động , lại di động. . . Liền chạm vào ống tay áo của .
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :