1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ôm được vương gia về - Lục Hà Tử (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3-3:
      Edit : Họa Đến Vô Tình


      Thẩm Hoài Bích vui vẻ hồi, vội vàng kéo ra tầng dưới của hộp đựng thức ăn, lấy ra đĩa sứ trắng tinh, phía đặt mấy khối điểm tâm mềm mại hình tam giác.

      chần chờ tí, hỏi: “Cái…này. . . Là bánh bông lan?”

      Nàng giải thích, “Đây là bánh ga-tô bơ với cách điều chế độc nhất vô nhị, mặt phủ lớp bột quế năm ngoái. À, cũng có thể thay đổi thành là bánh hấp (bánh bò).”

      thử ăn miếng , hương vị ngọt ngào mềm mại, vào miệng liền tan, đúng là chưa bao giờ hưởng qua thứ mùi vị tốt như thế này.

      thành thực mở miệng khen: “Ăn rất ngon.”

      Thẩm Hoài Bích cao hứng đến nổi trái tim muốn bay ra ngoài, đưa cả hộp thức ăn cho , “Bên trong còn rất nhiều bánh pút-đing và bánh ga-to, ngươi đều mang về phủ .”

      gật đầu, người hầu tuỳ thân vội vàng nhận lấy hộp thức ăn.

      Lý Văn Chinh lại nhìn nàng cái. nghĩ tới, vị Thẩm tiểu thư có tướng mạo xấu xí này lại có thể làm ra điểm tâm tinh xảo như thế, quả nhiên là nhìn người thể nhìn tướng mạo.

      Tối nay tưởng rằng bữa tiệc tan rã trong vui, nghĩ tới ở lâu lát nữa, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

      Hành động của Thẩm tiểu thư tất nhiên lớn mật, nhưng cũng là cuồng dại, những thứ điểm tâm này kỳ dị tinh xảo, chỉ sợ tốn ít thời gian chuẩn bị !

      Nghĩ tới đây, khẽ mỉm cười đối với nàng, “Thẩm tiểu thư lo lắng .”

      Tiếp theo lại cùng Thẩm Thừa tướng hàn huyên vài câu, liền mang hộp đựng thức ăn ra khỏi tướng phủ.

      Thẩm Thừa tướng thấy nhận lấy điểm tâm do nữ nhi làm,vui mừng thôi. Tội nghiệp nữ nhi phen khổ tâm a!

      Nhưng mà nhìn phản ứng Khang vương hôm nay, Bích nhi chẳng qua là chỉ nhìn vài lần , mà liền thiếu chút nữa phẩy tay áo bỏ . Nay muốn làm con rể Thẩm gia. . .

      Ai, nhiệm vụ này rất là khó khăn, là khó khăn a!

      Trái lo phải nghĩ, khổ diệu kế.

      Nhìn lại, thấy nữ nhi còn đứng tại chỗ, ánh mắt ngốc trệ, cặp mắt vô thần, cánh tay vẫn duy trì tư thế đưa hộp đựng thức ăn, cũng nhúc nhích.

      Thẩm Thừa tướng thất kinh, tiến lên kéo cánh tay của nàng: “Bích nhi, Bích nhi! Con làm sao vậy?”

      “Phụ thân a,” nàng thào : “Người nhìn thấy chưa, cười với con, cười với con! tại sao có thể cười đẹp mắt đến như vậy. . .”

      Thẩm Thừa tướng thở dài tiếng, cầm tay của nàng.

      “Nữ nhi ngoan a, phải là phụ thân đả kích con, chẳng qua là. . . Tâm tư Khang vương gia này rất khó có thể nắm lấy, nếu như người con xem trọng là những vị công tử nhà khác, phụ thân có thể thay con nghĩ biện pháp, nhưng là Khang vương . . .”

      “Chính là .” Nàng đột nhiên .

      “Gì?”

      “Phụ thân a, nơi ở của Khang vương gia ở đâu? cho nữ nhi biết có được hay ?”

      Ông bị doạ đến hết hồn, “Nữ nhi! Khang vương gia thân phận quý trọng, nhưng cho dù như thế nào cũng thể mạnh mẽ đoạt lấy a!”

      Thẩm Hoài Bích ‘bùm’ cái ngã quỵ. Hình tượng của nàng kém đến nổi như vậy sao!?

      Nàng day day thái dương, “Phụ thân a, hôm nay nữ nhi bị phụ thân hạ mệnh lệnh, ngay cả đại môn cũng được ra, như thế nào tranh giành người? Nữ nhi…nữ nhi chỉ là muốn biết nghỉ ngơi ở đâu thôi.”

      Ông trầm ngâm lát, “Khang vương phủ cách Tướng phủ chúng ta cũng xa. Chúng ta ở phố đông, Khang vương phủ ở phố tây, ra cửa theo con đường này xuống liền đến.”

      “Cái gì?” Nàng kêu to, “Ở con phố khác!?” Chỉ cách mấy trăm thước a!

      Nàng trừng hai mắt, nghĩ đến ngụ ở địa phương cách mình gần như vậy, lập tức cảm thấy cuộc sống lại tràn đầy hi vọng.

      “Phụ thân a, vậy người có thể hay cho nữ nhi, vị trí cụ thể của Khang vương phủ ở. . .”

      Thẩm Thừa tướng suy nghĩ chút, “Hướngchính tây, hẳn là ở bên kia. . .Bích nhi? Bích nhi con muốn làm gì?”

      Nàng trực tiếp tới gốc cây hoè, vừa cuốn tay áo vừa lớn tiếng giao việc “Tiểu Hoàn, gọi người đem cái thang tới, ta muốn trèo cây.”

      Những ngày gần đây đầu đường cuối ngõ ở kinh thành có tin sốt dẻo chính là ___

      Thẩm Hoài Bích là vua trèo cây!

      Đám Thuyết Thư tiên sinh kể lại sinh động như chuyện tình đơn phương của thiên kim tướng phủ với Khang vương gia. Bởi vì Khang vương phủ ở phía tây, tướng phủ liền lệnh cho nô bộc chặt toàn bộ cành cây hoè hướng về phía tây hậu viện. Rồi nàng kéo theo thân hình nặng nề, mỗi ngày kiên quyết sớm tối trèo cây hai lần, chỉ là vì nhìn theo Khang vương gia ra và vào phủ . (*biểu diễn các loại kí thúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.)

      Lý Văn Chinh công việc bề bộn, mỗi ngày sớm về trễ, ra phủ vào lúc trời còn mờ tối, vào phủ thời điểm là ban đêm. Vì vậy Thẩm tiểu thư cũng mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, từ xa xa đưa mắt nhìn theo.

      Vì khích lệ chính mình, nàng còn cố ý viết xuống thiếp thư pháp, dán vào thân cây đại thụ, phía viết ba chữ to “Tư quân thụ”.

      Nhóm trà khách nghe xong liền rối rít thở dài, ra là tất cả mọi người trách lầm Thẩm tiểu thư lâu như vậy, nàng đúng là người tình thâm nghĩa trọng.

      Chuyện xưa động lòng người như vậy liền phát sinh ở bên trong kinh thành, mọi người vừa cảm động, vừa chua xót.

      Ngẫm lại xem, thể trọng dáng người Thẩm tiểu thư như vậy, lại vì chuyện mà kiên trì ngừng, mỗi ngày đều leo cây hai lần.

      “Vì chàng leo cây” trở thành khảo nghiệm trung trinh giữa cái đôi tình lữ. Kết quả là, trong ngoài kinh thành, lúc nào cũng có thể nhìn thấy được nam nữ ra sức leo cây.

      Chỉ là, Lý Văn Chinh thuỷ chung tới cửa thăm hỏi tướng phủ lần nào.

      Nhóm trà khách mỗi ngày đều nghe ngóng, kết quả đều làm người ta thất vọng, thất vọng rất nhiều, mọi người khỏi đồng thanh cảm khái. Khang vương gia là tâm như thiết thạch a!

      Thẩm Thừa tướng đau lòng vì nữ nhi, đành lòng làm nàng thất vọng. Sau khi nhẫn nại hơn mười ngày , rốt cục vào ngày nào đó sau khi hạ triều, trước mặt Lý Chính Văn hỏi thăm đối với món điểm tâm ngọt lần trước như thế nào, ý dẫn cá mắc câu.

      Lý Chính Văn gật đầu : “Mùi vị tuyệt hảo.”

      Thẩm Thừa tướng ngừng cố gắng, “Tiểu nữ gần đây xuống bếp, lại chế luyện số điểm tâm ngọt mới, vương gia có hứng thú đến tướng phủ thưởng thức ?”

      từ chối liên tục, “Công việc bận rộn, có thời gian rảnh, hay là để lần khác !”

      Rồi hơi khom người chắp tay, vòng quanh các quan viên.

      Thẩm Thừa tướng cảm thấy rất mất mặt, giận đến râu ria vểnh lên, nhưng lại thể làm gì.

      Dù sao địa vị cấp bậc của Khang vương gia so với lời cũng là . Gần đây đúng là bề bộn nhiều việc, vụ án bán quan làm rối kỉ cương của bộ Hộ dính líu rất nhiều. Chỉ riêng quan tứ phẩm đều bị bắt mười mấy người, gần đây Đại Lý Tự Tam Đường Hội Thẩm, quan viên dưới đều bị bận rộn đến đầu óc quay cuồng.

      Dùng công việc triều đình để chắn, đủ mạnh mẽ.

      Thẩm Thừa tướng thở phì phò trở về tướng phủ, còn chưa ngồi vững vàng, liền lập tức phân phó nô bộc, “Mấy người các ngươi, ngay bây giờ ra vườn quẳng cái thang dưới cây hoè , đốt giấy dán thân cây ngay lập tức!”

      Nhóm nô bộc giật mình thôi, “Nhưng mà, đó là lệnh của . . .”

      Ông giận tím mặt, “Trong phủ chẳng lẽ còn là Tướng gia ta làm chủ!?”

      Chương 3-4
      Edit : Canh Hoa Dao

      Đám người hầu cảm thấy có cách nào, thể làm gì khác hơn là lằng nhằng qua hoa viên, đồng thời thầm phái người thông báo.

      Nhưng thời gian nửa chung trà, Thẩm Hoài Bích liền xông đến đây.

      "Cha a!" Nàng nhào vào lòng Thẩm Thừa Tướng, " yên lành, tại sao cho nữ nhi trèo cây ?"

      Lão thở dài tiếng, "Ai, phải cha muốn ngăn cản ngươi, là Khang vương gia quá sắt đá, cha cũng chịu bó tay a! Tục ngữ ở ngoài năm bước, tất có cỏ thơm. Ngươi là hòn ngọc quý tay Thẩm gia chúng ta còn sợ gả được sao? Nữ nhi có lẽ sớm nên quên !" Lão trìu mến sờ tóc nữ nhi, lại : "Gần đây khổ cho ngươi, đến, cho cha ngắm ngươi kĩ."

      Nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ soi vào , lão thương tiếc nâng mặt nữ nhi lên, dưới quan sát vài lần, đột nhiên sợ hãi.

      "Nữ nhi, ngươi làm sao? Nhìn cằm ngươi, ban đầu là ba ngấn, tại chỉ còn lại có hai ngấn thôi!"

      Thẩm Hoài Bích sờ sờ chỗ thịt dưới cằm , hình như là ít chút.

      Gần nửa tháng này, vì có thể để nhìn thấy Lý Văn Chinh nhiều hơn, trời vừa sáng liền dậy, cho đến đêm khuya mới ngủ.

      Ban ngày ngồi ở trong phòng, nghĩ đến tướng phủ và phủ đệ của cùng con đường, chỉ cần mười lăm phút là tới. Nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở trong phòng tương tư, tâm tình liền uất ức muốn nôn ra máu.

      Ăn ngon, ngủ yên, gầy mới là lạ.

      Thẩm Hoài Bích nhịn được xúc động thở dài.

      Dù sao người ở triều đại này liền ngay cả Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ, Tô Đông Pha cũng biết, càng có thể biết Liễu Vĩnh. Coi như dùng kiệt tác do ông ta làm ra để vịnh ngâm phen, cũng có người thu phí bản quyền của nàng được!

      Vì vậy nàng sầu não thầm: "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy."***

      (Vạt áo dần dần rộng chung hối hận, là y tiêu biết dùng người tiều tụy.")

      Tiểu Hoàn đứng sau bình phong vểnh tai nghe, móc ra giấy bút từ trong ngực , xoẹt xoẹt viết hai dòng rồi vẫy tay gọi nô bộc, đưa câu thơ vừa chép xong cho , hạ giọng : "Lại có thơ mới. Ngươi cầm đưa cho những người cầu thơ ở bên ngoài, mỗi người thu hoạch hai mươi lượng."

      Người hầu kia cười khép miệng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      tới hai ngày, bài từ khuê oán ( nỗi buồn khuê phòng) mới của thiên kim tướng phủ liền truyền khắp phố lớn ngõ trong Kinh thành.

      Lý Văn Chinh hôm nay vào triều nghe người ta ngâm ba lần. Ngự Thư Phòng nghe hoàng đế ngâm lần. Lúc xuất cung cùng Phương Tiểu Hầu trà lâu uống trà giải sầu, trong vòng nửa canh giờ nghe bốn lần. Khi ngồi xe ngựa về phủ, lại nghe hai thư sinh nghèo rớt mùng tơi ngang qua gật gù đắc chí ngâm lần.

      " con tim với ngàn tình tự. Nay vùi sâu cõi thế nhòa ! ... thơ hay, là thơ hay!" Người bên trái kia cùng tú tài ngâm xong, tiếc hận thôi " nghĩ tới Thẩm tiểu thư tình thâm đến bước này, quả nhiên là chữ chữ châu ngọc, véo von mà rưng rưng đẫm lệ."

      Thư sinh bên phải kia cũng phụ họa theo, "Chỉ tiếc Thẩm tiểu thư có tài có tướng, vóc người phì nhiêu quá đáng, chỉ sợ được Khang vương gia ưu ái a!"

      Tú tài căm giận: "Hận lão Thiên có mắt, bất công như thế đối với Thẩm tiểu thư!"

      Thư sinh trách tội: "Tiếc cho Khang vương gia có ánh mắt, chỉ thích sắc đẹp thích tài đức!"

      "Ai!" Hai người cùng thở dài, bị phu xe ngựa chạy tới vội nhảy dạt sang bên.

      Trong xe ngựa Phương Tiểu Hầu mồ hôi lạnh đều toát ra, nhìn sắc mặt đổi của Lý Văn Chinh phía đối diện.

      Hai người biết nhau từ , biết Vương gia nhà mình vui buồn ra sắc mặt, cũng ai biết suy nghĩ cái gì!

      Nha? Nghe thấy được những lời này, Vương gia , thẹn quá hóa giận, trút giận lên người chứ?

      Đến chóp mũi Phương Tiểu Hầu đều chảy ra mồ hôi lạnh.

      đột nhiên cười khan hai tiếng, "Hôm nay làm thế nào đám ve cây lại kêu nhiều như vậy? Từ sớm đến bây giờ, chúng kêu đến lỗ tai của ta kêu o o, nghe được người ta !"

      Lý Văn Chinh ngước mắt, thản nhiên quét mắt nhìn cái "Thế này có lẽ hợp lắm. Tiểu Hầu gia chính là lúc thanh xuân, phải là tai thính mắt tinh mới đúng. Phải chăng là bị bệnh gì à? Trở về ta liền báo với hoàng huynh, thỉnh vài tên ngự y để xem lỗ tai ngươi."

      Phương Tiểu Hầu trong lòng kêu thảm thiết. Kinh động hoàng đế? Sau đó thỉnh ngự y lại đây, phát lỗ tai hề bị bệnh, lại xử lý tội khi quân? nên chứ!

      vội vàng ngừng kêu " cần làm phiền, chỉ cần về phủ điều dưỡng mấy ngày là tốt rồi."

      Lý Văn Chinh làm ra vẻ giải thích được: "Mới vừa rồi phải ngươi nghe được người ta sao? Như thế nào tại lại nghe thấy ta chuyện? Chẳng lẽ Bổn vương phải người?"

      Phương Tiểu Hầu toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh.

      Vương gia a Vương gia, đại hoả trong lòng ngươi, cũng nên tìm ta trút giận a!

      May là phúc lớn mạng lớn, nên xe ngựa vừa lúc chạy đến nơi.

      Mã phu ngừng xe, bật thốt lên: "Vương gia, Tiểu Hầu gia, đến vương phủ."

      Lý Văn Chinh thuận miệng hỏi: "Sùng Chi, có muốn vào phủ ngồi thêm lát nữa với ta?" Đó là hỗn danh của Phương Tiểu Hầu, khi chỉ có hai người với nhau Lý Văn Chinh ngẫu nhiên trực tiếp gọi như vậy.

      Phương Tiểu Hầu nghĩ thầm, còn muốn sống lâu vài năm đây, cũng muốn vào theo. Vì vậy vội vàng cự tuyệt.

      Lý Văn Chinh cũng tùy ý , lệnh cho phu xe đưa trả về Tĩnh Nam Hầu Phủ, còn chính mình xuống xe, bước lên thềm Bạch Ngọc.

      tới bậc cuối cùng, bỗng ngừng bước chân, tầm mắt đảo xung quanh, quả nhiên lại thấy người hầu Thẩm phủ đứng chờ ở cổng lớn vương phủ , trong tay bưng cái hộp nho tinh xảo .

      Mấy ngày nay, ngày ngày đều diễn ra cảnh như vậy, ngay cả người gác cửa trông coi vương phủ cũng lấy làm bình thường.

      Người hầu kia thấy , lập tức chạy tới, hành lễ, cung kính đưa cái hộp cho .

      "Vương gia, cái này là tiểu thư chúng ta hôm nay hạ lệnh cho tiểu nhân đưa tới."

      tiếp nhận, cũng mở ra, tiện tay bỏ vào ống tay áo, chẳng hỏi gì ai mà vào đại môn Khang Vương phủ.

      Xuyên qua hai lớp đình viện, qua hành lang gấp khúc Bồ đào, vào thư phòng, đuổi tất cả tôi tớ , đóng cửa sổ, đóng cửa ra vào.

      Từ hốc bí mật sau giá Bác Cổ móc ra quyển giấy, mở ra đặt lên bàn. cầm lấy bút lông sói, chấm mực, nín thở tĩnh khí, viết xuống nhóm chữ tinh tế ──

      Y đái tiệm khoan chung bất hối,
      Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
      ( mảnh lòng thơm ngàn vạn mối
      Cõi người đâu chỗ an bài hởi !?! )

      đọc lại hai lần, sắc mặt có hơi đỏ lên, giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên là thơ hay, tài hoa hơn người."

      Cuộn quyển giấy lại đặt vào hốc bí mật xong. Lúc này mới móc ra cái hộp từ ống tay áo, đặt lên bàn, rồi tháo nơ con bướm thắt nút.

      Quả nhiên, lại là bên trái con hạc giấy, bên phải món điểm tâm, dùng giấy màu sạch đậy lên.

      Lý Văn Chinh lấy ngón tay đẩy giấy màu bao hai bên. Chà, hôm nay là bánh caramen màu xanh nhạt hình tam giác.

      nhàng cắn cái, vị trà hoà quyện với vị sữa thoang thoảng tràn vào đầu lưỡi, thấm vào ruột gan.

      Ăn vài miếng xong, chỉ cảm thấy hương vị còn lưu lại trong miệng.

      Rửa sạch tay, lại cầm con hạc giấy trong hộp, thuần thục mở ra.

      Nét chữ theo cung cách hành văn đơn giản riêng biệt của Thẩm Hoài Bích ra trước mắt.

      " Hôm nay chính là bánh kem trà xanh! Thích ?"

      Khóe miệng của cong lên, tầm mắt nhìn xuống dòng chữ phía dưới──

      " Gần đây phải chăng là bề bộn nhiều việc? Ngàn vạn lần chú ý thân thể, ngủ đủ giấc mới duy trì được tinh thần!"

      Kiểu chữ xiên xiên vẹo vẹo, là nàng tự tay viết thư.

      Lý Văn Chinh nghĩ ra, tại sao tài nữ viết ra câu thơ hay kinh người, lại có nét chữ tệ như vậy.

      Chữ kí giống như mọi khi, chỉ vẽ con heo nho .

      xem xong thư hạc, mở ra hộp thư bí mật khác, cẩn thận để vào trong hộp.



      Toàn văn bài thơ :

      Điệp Luyến Hoa
      của Liễu Vĩnh

      Hán việt

      Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,
      Sạ quá thanh minh,
      Tiệm giác thương xuân mộ;
      Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,
      Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.

      Đào lý y y xuân độ,
      Thuỳ tại thu thiên,
      Tiếu lý khinh khinh ngữ.
      Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,
      Nhân gian cá an bài xứ.

      --Dịch nghĩa:--

      Bướm Thương Tiếc Hoa

      Ban đêm tản bộ sợ bờ nước bên đình xa,
      chợt nhớ qua tiết Thanh minh,
      nên thương buổi chiều xuân,
      trong gió nghe như có tiếng vài hạt mưa,
      mây trôi theo trăng lặn mờ mờ.
      Xuân vẫn ngầm độ cho đào mận ra hoa,
      ai như ở cõi vĩnh hằng,
      cười khúc khích và nho ,
      trái tim với ngàn vạn tình tự,
      nơi cõi người chôn vùi rồi.


      --Bản dịch của Nguyễn Minh--

      Đêm sợ bờ nước
      Đình xa xa nhớ chợt Thanh minh
      Nên thương cho buổi chiều xuân
      Thoảng nghe trong gió có phần mưa rơi
      Trời mờ nhạt mây trôi trăng lặn
      Xuân vẫn ngầm độ mận ra hoa
      Hồn ai như ở cõi xa
      cười khúc khích, nhắn ta vài lời
      Cõi nhân gian có người
      Tim đầy ắp nay thời vùi sâu

      --Bản dịch của Viên Thu--

      Bướm luyến hoa

      Đêm tản bộ mạn đình xa,
      Chợt nhớ Thanh minh tiết qua.
      Bỗng cảm thương chiều xuân đến lạ,
      Dường nghe trong gió thoảng mưa sa.

      Mông lung trăng nhạt, mây lờ lững,
      Xuân thúc thôi đào mận nở hoa.
      Ai đấy cõi ngàn thu lảng đảng,
      cười khe khẻ ngân nga.

      con tim với ngàn tình tự,
      Nay vùi sâu cõi thế nhòa !

      -- Bản dịch của Lâm trung Phú --

      Thả bộ bờ đình trong buổi tối
      quá Thanh Minh
      Thương cảm chiều xuân tới !
      Vài tiếng mưa rơi , gió thoảng bặt
      Mông lung trăng lụng ,mây trôi giạt .

      Đào mận đương , xuân dở dói
      Ai ở giàn đu
      Cười khẻ thanh thanh !
      mảnh lòng thơm ngàn vạn mối
      Cõi người đâu chỗ an bài hởi !?!
      Aliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4-1 :
      Edit : nắng

      Thẩm Hoài Bích ngồi ở cành cây hòe cổ thụ .

      Cây hòe cổ thụ này có tuổi rất lớn , ít nhất có hơn ba trăm năm ! Thân cành vững chắc, mà ngay cả loại người có trong lượng như nàng cũng có thể ngồi ở đó.

      Mỗi ngày nàng đều trèo lên đây đến hai lần, cho nên cây hòe được bố trí thoải mái.

      Đúng vậy, có bày nệm ghế, đó để cái bàn, cây quạt, khăn tay, thuốc mỡ phòng sâu, muỗi. . .

      Xem ra giống như là cái tổ chim lớn.

      Trong đó vật dụng quan trọng nhất chính là ống đồng tròn tại ở trong tay nàng ── tựa như ống dòm Nguyên Thủy.

      Sở dĩ là Nguyên Thủy , đó là bởi vì Thẩm Hoài Bích học vật lý cũng phải khá lắm, hơn nữa công nghệ thủy tinh thiên triều cũng phải rất phát đạt, cho dù là triệu tập thợ thủ công tốt nhất Kinh thành, căn cứ bản vẽ của nàng để làm ra ống dòm, khả năng phóng đại của nó vẫn còn rất sơ cấp.

      Nhưng mà, dù sao so với mắt thường khả năng thấy ở cự ly xa cũng là khá hơn nhiều, nàng rất thỏa mãn .

      Nhìn tặng phẩm mỗi ngày đưa đến Khang Vương phủ , giống như là đá chìm đáy biển, ngay cả bọt sóng cũng có kích thích được cái.

      Nhưng vẫn còn nhận, phải sao?

      nhận lấy, liền tỏ vẻ có khả năng đọc thư nàng viết, cũng có khả năng còn nếm thử điểm tâm do nàng tự mình làm.

      Như vậy so với cự tuyệt ngay tại chỗ còn khá hơn nhiều.

      Thẩm Hoài Bích dám lại cầu xa vời .

      tại tâm nguyện của nàng, chính là ôm cái ống dòm, đúng vào thời khắc ra vào cửa chính vương phủ dốc hết khả năng nhìn ràng mặt .

      Hôm nay tâm nguyện của nàng đạt được, thấy lên bậc thang, nhận lấy hộp tặng phẩm, sau đó bỏ vào ống tay áo, vào trong vương phủ.

      Nàng thỏa mãn để ống dòm xuống, thuận theo bậc thang, tụt xuống cây hòe cổ thụ.

      Tiểu Hoàn ở dưới tán lá cây, gấp đến độ dậm chân.

      "Ai nha, đại nhân của ta , ngài rốt cuộc xuống ! Nô tỳ đều sốt ruột muốn chết!"

      Nàng ngẩn người, "Làm sao vậy?"

      Tiểu Hoàn cảnh giác nhìn tả hữu chút, mới ghé sát tai nàng giọng : "Chuyện về Khang vương gia, nô tỳ vừa mới nghe tin tức cực kỳ bí mật."

      Vì tin tức cực kỳ bí mật, chính là tin tức mà người bình thường có cơ hội được biết đến .

      Nhưng kỹ thuật kiến trúc cách thời đại này quá phát đạt, có chuyện gì mà giấu được người bên kia tường, nên vẫn có khả năng để lộ tin đồn.

      Tin tức cực kỳ bí mật lần này, chính là Thẩm Thừa Tướng đặc biệt vào cung yết kiến Hoàng thái hậu. Hai vị nhân vật quyền quý tiến hành bàn bạc cơ mật , tin tức là do cung nữ tùy thân hầu hạ Hoàng thái hậu tiết lộ ra.

      ra Thẩm Thừa Tướng đành lòng chứng kiến nữ nhi vì tưởng nhớ Khang Vương, mỗi ngày trèo cây, ngày càng tiều tụy. Cuối cùng lão quyết định xuất chiêu rút củi dưới đáy nồi, hoàn toàn chặt đứt mong mỏi của nữ nhi .

      Nhưng mà, Khang Vương là nhân vật nào, con đẻ của Hoàng thái hậu , đệ đệ ruột thịt của hoàng đế , là nhân vật cấp quan trọng trong triều đình , nên lão lay chuyển được.

      Cho nên lão trái lo phải nghĩ, quyết định chạy đến chỗ Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể .

      "Ai, nữ nhi đáng thương kia của thần, nó vì Khang vương gia, quả thực là tương tư thành bị bệnh!" Thẩm Thừa Tướng khẽ dụi mắt, nặn ra vài giọt lão lệ "Thái Hậu, ngài liền thông cảm cựu thần dưới gối chỉ có nữ nhi như vậy . Nếu như nó , vi thần , thần cũng muốn sống!"

      Tam triều nguyên lão Thẩm Thừa Tướng túm lấy ống tay áo của Hoàng thái hậu mà gào khóc lớn.

      Hoàng thái hậu mềm lòng . Thẩm gia là chung đỉnh thế gia vinh hoa phú quý, hiền thần xuất lớp lớp, cứ chiếu theo bối cảnh gia thế cũng có thể thông gia cùng Hoàng tộc, thiên kim Thẩm gia nếu thích hoàng nhi như vậy, bằng dứt khoát hoàn thành đoạn giai thoại.

      Vì vậy bà lấy vẻ mặt ôn hoà quay sang hỏi Thẩm Thừa Tướng " Bức họa của Thẩm Hoài Bích đâu?".

      Lão lập tức lấy ra bức hoạ cuộn tròn từ trong tay áo, kính cẩn trình lên.

      Hoàng thái hậu mỉm cười mở bức hoạ cuộn tròn ra. Vừa nhìn lần đầu tiên mặt liền ngây dại, liếc mắt nhìn lần nữa , sắc mặt xanh lè.

      Bà liền xoẹt cái liền cuộn tròn bức hoạ lại "Chuyện này hoàn toàn thể!"

      Thẩm Thừa Tướng như thể mở cờ trong bụng , lão lấy làm cực kỳ may mắn . Nữ nhi rốt cuộc được thoát khỏi bùa mê của Khang Vương, nhưng ở ngoài mặt lại giả bộ sợ hãi mà hỏi "Vì sao thể?"

      Hoàng thái hậu cứ quanh co hồi lâu, mà ra lời.

      Đúng vậy! người chưa lập gia đình, bên chưa gả, có gì thể đây?

      Chính là nghĩ đến vóc dáng của Thẩm Hoài Bích, nếu như hoàng nhi cưới nàng ta, liệu có thể phát sinh thảm kịch đêm tân hôn chú rể bị tân nương đè chết hay đây? !

      Hoàng thái hậu toàn thân run lên, dám lại tiếp tục nghĩ. Khang Vương là đứa con mà bà ta mến nhất a! Bà tuyệt cho phép loại thảm kịch này phát sinh, tuyệt !

      Bà lập tức chấn hưng tinh thần, như chém đinh chặt sắt: "Tướng Gia có chỗ biết, Khang Vương đính hôn , là ai gia mấy ngày trước đây làm chủ. Người được chọn chính là. . . Ách, Nhị thiên kim của Sĩ Thượng Thư!"

      Đến đây Thẩm Thừa Tướng cảm thấy mỹ mãn .

      đường về phủ, lão tính toán , cứ trì hoãn , hai tháng nữa, hoàng đế hạ chỉ, ba hôn gả Cố gia thiên kim cho Khang Vương.

      Đợi khi Khang Vương thành thân, nữ nhi thoát khỏi từ trong say mê đối với , đến lúc đó lão lại khuyên bảo nữ nhi cho tốt, để nàng ăn uống mà lấy lại được chỗ thịt bị gầy trong thời gian vừa qua.

      Thẩm Thừa Tướng càng nghĩ càng là đắc ý.

      Nhưng lão ngờ chính là, hoàng đế còn chưa ban thánh chỉ, tin tức cũng để lộ !

      Thẩm Hoài Bích nghe được tin tức Tiểu Hoàn mang đến , cảm giác được là hồi sét đánh ngang tai, tiếp theo bước chân nàng như nhũn ra, ngã ngồi xuống cỏ.

      Cả ngày tiếp theo, nàng đều thất hồn lạc phách, ngay cả vào lúc chế biến thủ công món ăn điểm tâm cũng yên lòng.

      Trực tiếp gây ra kết quả chính là, hôm nay Lý Văn Chinh ở trong bánh hạt dẻ ăn phải hạt hạch đào to, cơ hồ làm rụng bên hàm răng của .

      bưng mặt cau mày nhẫn nại hồi lâu, rồi mới thò tay mở con hạc giấy ra.

      Hôm nay hạc giấy là màu lam, mặt xiên xiên xẹo xẹo viết vài hàng chữ.

      "Màu lam đại biểu u buồn, đây là tâm tình hôm nay của ta, có lẽ ngươi biết tại sao, có lẽ ngươi biết".

      nắm con hạc giấy, im lặng hồi.

      tự nhận trình độ văn học của mình tệ, kiến thức cũng khá là uyên bác, nhưng bốn câu này đến tột cùng là có ý tứ gì? Tại sao màu lam đại biểu u buồn? Ai tới giải thích lần cho nghe đây!?

      Ôi, phán đoán tâm tư của nữ nhân, quả nhiên so với đáy bể tìm kim còn khó khăn hơn nhiều.

      Chương 4-2:
      Edit : Cà rốt


      suy nghĩ chút, rồi đưa bút viết lên bốn hàng/ rất nhiều chữ X . Sau khi gấp lại như cũ, lại hạ lệnh cho tiểu đồng tùy thân chạy theo gọi người hầu mang lễ vật tặng của Thẩm phủ quay lại, là có cái gì muốn đưa mang về .

      Sau khi nhận được hồi , Thẩm Hoài Bích cầm phong thư mà cảm động hồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy bút tích của Lý Văn Chinh, mặc dù chỉ là rất nhiều chữ X .

      Cầm phong thư phát ngốc hồi lâu, nàng lại cầm lên tờ giấy khác, viết──

      - Ngươi biết tin tức ?

      Lại kiếm người đưa đến Khang Vương phủ. Nửa canh giờ sau , thư lại chuyển về, tờ giấy Lý Văn Chinh viết bốn chữ hồi " biết gì cả " .

      Thẩm Hoài Bích trong lòng lóe lên tia hy vọng. như vậy, còn biết chuyện phải thông gia với Cố gia .

      Nàng khẩn trương lấy tờ giấy mới, nhanh chóng viết ──

      - Ta nghe thấy, ngươi năm nay phải thành thân.

      Lý Văn Chinh ngẩn người, làm thế nào lại biết có ... lời đồn đại này? Chẳng lẽ, Thẩm tiểu thư là ám chỉ chính nàng ta sao?

      Mày nhíu lại, suy nghĩ lát, đưa bút viết xuống tám từ "Công chuyện bận rộn, có thời gian" .

      Nửa canh giờ sau, thư lại đến .

      Lần này thư chỉ có chữ viết, mà còn có hình vẽ.

      Thẩm Hoài Bích thêm vài nét bút vẽ ra kẻ nho thân người đầu heo , bên cạnh ghi chú "Lý Văn Chinh" .

      Con heo đặt vào chính giữa lá thư, chống tay nhìn bầu trời, dáng vẻ lạnh nhạt kiêu căng. Bên cạnh vẽ đám đầu heo màu hồng nhạt nho , mỗi con đều ngân ngấn nước mắt.

      Lý Văn Chinh nhìn thấy liền giận dữ. ngờ nàng lại vẽ Bổn vương thành con heo!

      Nhưng rồi cẩn thận nhìn lại vài lần, thấy đầu mỗi con heo cũng có vài chữ , mơ hồ là tên của mấy thiên kim quyền quí.

      Trong đó có con ngoài mập mạp, ở trong đầu heo màu hồng nhạt đặc biệt có kí hiệu dễ làm người khác chú ý. liền đưa ra ánh nến nhìn lại, quả nhiên bên cạnh đầu heo viết ba chữ nho "Thẩm Hoài Bích" .

      lập tức dở khóc dở cười, cầm bút lông chần chờ hồi lâu, biết phong thư này nên viết như thế nào mới tốt.

      Chẳng lẽ cũng muốn vẽ đàn heo?

      Người hầu Thẩm phủ vẫn còn ở bên ngoài chờ thư hồi . Hôm nay chạy qua chạy lại cả đêm giữa hai phủ đệ , chân đều như sắp rụng, cũng biết còn phải chạy bao nhiêu chuyến nữa, là khóc ra nước mắt.

      Đột nhiên nghe được trong thư phòng tiếng của Lý Văn Chinh truyền đến "Bảo người hầu Thẩm phủ trở về , phong thư này ta nhận, trả lời lại ."

      Người hầu Thẩm phủ vô cùng cao hứng về .

      Lý Văn Chinh nhìn lại hình vẽ màu mè ở phong thư nằm thư án , lại hơi xao lòng.

      Chính giữa là đám heo con lại còn ngân ngấn nước mắt nữa chứ.

      nhớ ra trước đó vài ngày tham gia Du Viên Yến, mấy vị thiên kim kia quả là có vẻ mặt này. Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rốt cục nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.

      bỏ bức họa heo con giấy này vào tay áo.

      Tuy nhiên, nghĩ tới chính là, qua vài ngày, lúc vào cung yết kiến mẫu hậu , bà là quan tâm đến hỏi về hôn nhân đại .

      Đầu tiên là nhắc tới hoàng huynh vừa mới có người thêm ngũ hoàng tử, còn trừ ra,các Vương gia khác ai cũng có Vương phi, cuối cùng trực tiếp tuổi của , liệu trong lòng có nữ nhân ngưỡng mộ nào chưa.

      Lý Văn Chinh nhớ mấy câu hiểu ra sao cả mà đêm đó Thẩm Hoài Bích , lập tức bừng tỉnh.

      ra nàng nghĩ mẫu hậu muốn giúp làm chủ hôn nhân đại này.

      Hoàng thái hậu sai người đưa bức họa của Nhị tiểu thư nhà Cố Thượng Thư Cố gia ra, hớn ha hớn hở khen trước mặt hoàng nhi . Tán dương phen Cố nhị tiểu thư là đoan trang hiền thục, tướng mạo hơn người như thế nào .

      Lý Văn Chinh chỉ là nghe , cũng đáp.

      Hoàng thái hậu nhìn sắc mặt lạnh lùng, liền sai người cầm thêm những bức họa các đại tiểu thư xinh đẹp khác đến đưa xem , lại hề lên tiếng.

      Liền ngay mười lăm hai mươi bức họa vừa ý, cũng là từ đầu đến cuối gật đầu, Hoàng thái hậu lo lắng , đành dứt khoát hỏi: "Chẳng lẽ còn có những người khác , so với những người này tốt hơn?"

      Lý Văn Chinh cụp mắt suy nghĩ chút.

      Người được chọn lựa ngờ, vì nhớ ra vừa rồi xem những bức họa này, lại thấy mấy người này giống những con heo mà Thẩm Hoài Bích vẽ, nhất thời buồn cười, cười thành tiếng.

      Hoàng thái hậu giật mình nhìn .

      Đứa con trai này của bà bởi vì tướng mạo bẩm sinh quá tốt, Giáo Tịch ( chức quan dạy dỗ hoàng tử) chỉ sợ dưỡng thành thói quen lỗ mãng, tận lực chèn ép tính tình . Kết quả áp chế quá mức, từ liền điềm tĩnh , năng thận trọng quá đáng.

      Như thế nào hôm nay cười đến hiểu ra sao cả?

      Lại nghĩ đến cái hình heo con mập mạp nhất ở giữa đàn heo, Lý Văn Chinh hỏi mẫu hậu : "Mẫu hậu vì sao có thiên kim Thẩm gia ?"

      Hoàng thái hậu nheo mắt, nhớ lại hình dáng Thẩm Hoài Bích , lập tức sợ hãi.

      "Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư?Là... Thẩm Hoài Bích?"

      Nhiều người xinh đẹp hiền thục như vậy cũng có nhìn trúng người, lại còn nhắc tới cái người mập mạp Thẩm gia Thẩm Hoài Bích!

      Hoàng thái hậu cảm giác chính mình muốn té xỉu .

      Bà kéo mạnh ống tay áo của hoàng nhi, lớn tiếng : "Chinh nhi, từ đến lớn, mẫu hậu cũng có can thiệp vào chuyện gì của ngươi. Chính là chỉ có lần này, đây. . . trong đống bức họa này, tùy tiện chọn lấy người, đều so với Thẩm gia Thẩm tiểu thư tốt hơn nha!"

      biết như thế nào, những lời này nghe vào trong tai Lý Văn Chinh , cảm giác lại được thoải mái.

      Thẩm gia Thẩm tiểu thư sao !Nàng thi từ,chữ viết đẹp; tự nàng làm món điểm tâm ngọt, suy nghĩ lí thú vẽ heo con dễ thương. . .

      lại nhịn được cười cười, lập tức thu nụ cười, : "Nhi thần trái lại cảm thấy, Thẩm gia Thẩm tiểu thư văn chương hơn người, lại khéo tay." Chỉ tiếc vóc người quá mập . Ai, quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi."

      Hoàng thái hậu nhìn ánh mắt của càng ra vẻ hoảng sợ .

      Này, này, này, đây là có chuyện gì? nam tử tốt như vậy, coi trọng cái.. nàng mập Thẩm gia chứi?

      Nhi tử , ánh mắt của ngươi có thể bình thường lại hay ? !

      Bà cố nén tiếng thét chói tai, đứng thẳng lên, vô cùng nghiêm túc, chân thành với .

      "Chinh nhi, thân ở hoàng gia, phải thời khắc chú ý thể diện hoàng gia. Có lẽ , Thẩm gia thẩm tiểu thư là văn hoa hơn người, khéo tay. Nhưng mà, chỉ bằng vào tướng mạo của nàng , nàng liền có khả năng trở thành Khang Vương phi."

      Lý Văn Chinh run trong chốc lát, : "Nhi thần biết."

      Hoàng thái hậu thở phào nhõm, "Ngươi hiểu được là tốt rồi. Tới đây , ngươi nhìn phen nữa Cố gia Nhị tiểu thư, ngươi đối với nàng nơi nào hài lòng? Mẫu hậu là vừa ý nàng!"

      Thẩm Hoài Bích biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, khẳng định có chuyện gì xảy ra.
      Alirenemilia thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hóng hớt chương tiếp:yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4-3:

      Edit: Tiểu Thư Xà

      Đoạn giấy hạc truyền tin kia tưởng như chỉ là cảnh trong mơ. Cũng bắt đầu từ ngày nào đó, Lý Văn Chinh lại đột nhiên ngừng lui tới, còn có viết cho nàng chữ.

      Sầu muộn của nàng ngày càng ràng, bất an cùng ngẩn người trở thành thói quen.

      Tình trạng này làm cho Lý Văn Chinh ngừng cắn phải nguyên liệu đặc thù ở trong nhân các món điểm tâm.

      Có khi viên quả hạch, có lúc mảnh rau dưa, có điều, lần tương đối kích thích nhất là khi nuốt vào vốc lớn muối hạt, ước chừng uống năm cốc nước lớn mới tiêu hóa nổi.

      Tình thế phát triển nên càng về sau, vào lúc ăn điểm tâm tuyệt đối ăn chậm nhai kĩ, thong thả nhấm nháp, xác nhận vô hại mới nuốt vào yết hầu.

      Đối với loại tượng này, đám người hầu bên cạnh phẫn nộ thôi.

      Bọn họ cho rằng, hành động của thiên kim Thẩm tiểu thư đưa điểm tâm là có mưu đồ khác. chừng chính là nàng muốn làm nghẹn chết Vương gia nhà mình, mặn chết Vương gia nhà mình, sặc chết Vương gia nhà mình!!!

      Bọn họ cũng biết được kỳ quái. Nếu trình độ món ăn được đảm bảo, tại sao Vương gia còn muốn kiên trì nhấm nháp điểm tâm đưa tới mỗi ngày đây!

      Đáp án ngay cả chính Lý Văn Chinh cũng biết.

      Từ sau khi Hoàng thái hậu răn dạy , cũng còn thư từ lui tới cùng Thẩm Hoài Bích.

      Thân là hoàng gia, đương nhiên có quy tắc, cho dù người khác đề cập tới, nhưng trong lòng cũng ràng.

      Liền ví dụ như, xuất phát từ lo lắng đối với thể diện của hoàng gia, thân thể mập ú củaThẩm Hoài Bích tuyệt đối thể trở thành Vương phi.

      Chính cũng ý thức được điều này, cho nên đối với với dạy bảo của mẫu hậu, cũng liền tuân thủ, hề vượt qua qui củ.

      Nhưng tại sao, lại có cảm giác bức bối như vậy đây?

      Hiếm thấy khi mình bức bội, bức bội đến ngồi nằm đều yên.

      Cho nên vùi đầu vào công việc, từ sớm đến muộn, tập trung vào đám hồ sơ vụ án phức tạp để tìm kiếm yên bình.

      Thẩm Hoài Bích lại ngồi ở cành cây hòe lớn.

      Nàng bắt đầu cảm giác hành động mỗi ngày đều trèo cây của mình hề có ý nghĩa .

      Nhưng mà chuyện làm lâu, rất dễ dàng biến thành thói quen.

      Tựa như tại, mỗi ngày vào sáng sớm và ban đêm đều trèo cây hai lần, biến thành thói quen của nàng.

      Coi như biết cố ý tránh mặt nàng, thời điểm bình thường cố ý tránh xuất , nàng cũng đúng giờ bò lên đó, vừa nhìn liên tục về phía tây.

      Coi như thấy được người, xem chút phong cảnh, nhìn chút con đường, ngắm chút nơi xa, cũng rất tốt.

      Gần đây, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nàng rất bất thường. Ban ngày cả ngày ngẩn người, đến buổi tối, rồi lại ràng ngủ được.

      Ví dụ như tại, đêm hôm khuya khoắt, yên tĩnh tiếng động, tất cả mọi người lúc này đều ngủ say. Nàng lại mất ngủ, vì vậy thể làm gì khác hơn là nửa đêm lại lên cây hòe lớn giải sầu.

      Nàng theo thói quen định nhìn chút về phía tây. Bây giờ là lúc bóng đêm tối hun hút. mảng kiến trúc lớn của Khang Vương phủ được che dấu trong đêm, ngẫu nhiên có lấm chấm vài ngọn đèn dầu nhấp nháy rồi lóe sáng, đó là hộ vệ tuần tra ban đêm của vương phủ.

      Ơ, chậm , hình như còn gian trong phủ còn sáng đèn.

      Nàng cầm ống dòm, tò mò nhìn đến gian phòng kia chút. ra vào lúc đêm khuya, còn có người cũng như nàng, đều dạng ngủ được a!

      Suy nghĩ trong đầu còn chưa hết, nàng liền thấy có người mở cửa phòng ra.

      Thẩm Hoài Bích ngẩn ngơ, nhìn qua đầu ống dòm kỹ vài lần. Là Lý Văn Chinh!

      chỉ mặc bộ áo đơn, ở trong sân bực bối dạo qua vòng, rồi lại nhanh chóng trở về phòng.

      Nàng để ống dòm xuống, chỉ cảm thấy chân tay đều phấn chấn.

      ra, ở nơi đó a!

      Cả đêm, phòng ngủ của đèn đuốc sáng choang, nàng ngồi ở cây hòe lớn, nhìn theo đêm.

      Lúc đến canh tư, chấm sao mai từ chân trời nổi lên, Lý Văn Chinh cùng tùy tùng ra ngoài vào triều.

      Thẩm Hoài Bích sờ sờ giấy hạc trong tay, viết xuống ít chữ vào tờ giấy, lập tức xuống cây hòe.

      Đến xế chiều, như thường phái người hầu tặng lễ hộp đến Khang Vương phủ.

      Tới phiên người hầu mặt mày đau khổ đứng ở trước đại môn Khang Vương phủ. Chờ đợi đến vài canh giờ, cuối cùng hôm nay cũng có vận khí tốt. Mới vào lúc sẩm tối, Khang vương gia trở lại .

      Lý Văn Chinh dụi dụi ánh mắt khô khốc, tiện tay tiếp nhận lễ hộp, bước vào Khang Vương phủ.

      Mấy ngày nay, vụ án Hộ Bộ làm rối kỉ cương mà bán chức quan điều tra cũng đến giai đoạn mấu chốt. Vì xét duyệt lấy lời khai mười bảy nghi phạm chủ yếu, mấy người quan chủ thẩm bọn họ đều luân phiên ra trận. Thẩm vấn cho tới hôm nay, vụ án rốt cục có đột phá, cũng có thể sớm quay về vương phủ ngủ giấc tốt.

      Ngón tay của sờ sờ lễ hộp tinh xảo trong tay áo. Hôm nay điểm tâm bên trong có mỹ vị gì đây?

      lại bắt đầu mong đợi.

      Vào thư phòng, vẫn đuổi hết mọi người , mở ra lễ hộp, đẩy ra gói giấy đóng hai bên.

      Ơ, hôm nay món điểm tâm này sao lại có màu sắc kỳ quái như vậy? Lại là tro bụi màu nâu, mặt vẫn còn rải rác vài vật thể vụn vặt hình bột phấn.

      nhịn được ý nghĩ rằng, hôm nay có phải là nàng cẩn thận đụng đổ bụi lò, hất lên điểm tâm ?

      Quan sát hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí, cắn vào rồi nhấm nháp chút.

      Hương vị ngọt ngào thơm phương phức, xôm xốp mềm mại ngon miệng, để lại hương thơm trong miệng .

      rốt cục xác định được điểm tâm hôm nay có vấn đề, vì vậy thỏa mãn ăn sạch , rửa tay trong chậu nước, rồi mở ra hạc thư.

      "Thí nghiệm lâu, rốt cục tìm được nguyên liệu thích hợp, làm ra bánh ngọt Tiramisu (là loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý), hy vọng ngươi thích."

      "Phụ chú: rải mặt bánh ngọt phải là bụi lò, yên tâm ăn ! Còn nữa, công việc tuy vội vàng nhưng cũng phải chú ý thân thể đó! Thức đêm đối với cơ thể tốt, cố gắng đừng như thế nữa."

      Phần lạc khoản ( kí tên) vẫn là con heo .

      xem xong hạc thư, cười cười, muốn thu cái hộp vào, động tác tay chợt lại dừng phắt, đột nhiên đình chỉ.

      đêm qua quả thức đêm .

      Vì xét duyệt ghi lại cả lời khai của mười bảy nghi phạm, cả đêm ngủ.

      Nhưng vấn đề là, tại sao đêm qua đêm ngủ, nàng hôm nay biết tin tức, lại còn viết thư tới khuyên bảo trọng thân thể?

      làm việc và nghỉ ngơi đến khi nào bị người khác quan sát được ràng như vậy ?

      bức bối đưa tay đè lên thái dương. Có lẽ là trùng hợp ! Thẩm Hoài Bích thân là thiên kim tướng phủ, tiểu thư khuê các, làm sao có thể phái người giám thị ?

      Hẳn là thể nào!

      Chương 4-4:
      Edit : Ph Trúc

      Phòng ngủ mở ra từ bên trong , tiểu đồng hầu cận đứng ở ngoài cửa lập tức chào đón .

      "Vương gia ── "

      Lý Văn Chinh ngẩng đầu liền hỏi: "Nghênh Thuần, ngươi có thể trèo cây được ?"

      Nghênh Thuần ngẩn ngơ, nhếch miệng "Khởi bẩm Vương gia , nô tài từ lớn lên tại vương phủ. Nhiều năm như vậy , các loại công việc đều học rất tốt, chính là có học trèo cây. . ."

      Lý Văn Chinh quét mắt nhìn cái, hầm hừ : "Nữ nhân đều có thể trèo cây, ngươi còn trèo được ư ?"

      hai lời, liền mang vào khu nhà rìa cùng phía đông của vương phủ.

      Tả hữu nhìn chút, chỉ gốc cây đại thụ to nhất.

      "Ngươi, trèo lên ."

      Nghênh Thuần lập tức kêu khổ đến thấu trời, đành phải chạy khắp nơi mượn thang , nơm nớp lo sợ leo lên cây.

      "Xa hơn lên chút." Lý Văn Chinh đứng dưới tán lá cây hạ lệnh , nhìn độ cao kha khá mới : "Ngươi nhìn sang phía đông , xem có tới được Thẩm tướng phủ ?"

      Nghênh Thuần nhìn quanh vài lần, lớn tiếng bẩm báo "Thấy được cửa chính tướng phủ , nhưng mà tấm biển lớn thấy lắm ."

      Lý Văn Chinh lại : "Lại cẩn thận nhìn cho ta, thấy được mặt người ra vào tướng phủ ?"

      Nghênh Thuần dõi mắt về phía xa, ánh mắt đều nhìn đến xót , mặt khổ sở trả lời: "Có khả năng nhìn thấy người ra vào, nhưng mặt người . . . Xa như vậy, nô tài nhìn a!"

      Lý Văn Chinh lại : "Ngươi lại nhìn kỹ, thấy được phòng ngủ Thẩm gia ?"

      Nghênh Thuần ngây ngốc nhìn hồi lâu, ủy khuất : "Vương gia, tiểu nhân còn chưa từng đến tướng phủ, làm sao biết chỗ nào là khuê phòng của Thẩm tiểu thư a?"

      giật mình cái, suy nghĩ như tia chớp, lập tức tìm ra mấu chốt .

      Thẩm Hoài Bích cũng có đến Khang Vương phủ, nàng lại làm sao biết chỗ nào là phòng ngủ của , lại là làm sao thấy được suốt đêm ngủ!

      Chẳng lẽ nàng phái người giám sát ? !

      Lý Văn Chinh thầm cắn răng, xoay người phẩy tay áo bỏ .

      *
      **

      Thẩm Hoài Bích ngồi ở cây hòe lớn, ngẩn người.

      Gần đây nàng khó nắm bắt thời gian làm việc và nghỉ ngơi của . Coi như là muốn trốn nàng cũng đến mức đảo lộn cuộc sống của mình chứ !?

      Tối ngày hôm qua, nàng trèo lên cây hòe, đợi đến nửa đêm, lại cũng hề thấy xuất . Sau này sai người nghe ngóng mới biết được, xế chiều hôm qua trở về vương phủ , đúng lúc chính mình chờ ..

      Mà hôm nay, nàng ở cây lại đợi đến nửa đêm, liền hoài nghi phải chăng là lại trở về phủ sớm, chiếc xe ngựa dừng ở cửa vương phủ .

      Tim nàng đập thình thịch, cuống quít cầm lấy ống dòm, muốn liếc tốt cái.

      Kỳ chỉ là hai ngày có thấy mà thôi, tại sao nàng lại cảm giác được thời gian trôi qua rất lâu đây?

      ngày thấy, như cách ba thu. Câu ngạn ngữ cổ này ra rất đúng.

      Bóng người di động trong ống kính, là Lý Văn Chinh, ra từ trong xe ngựa .

      Nàng nhìn chăm chú gương mặt của . Ừ, so với hai ngày trước, hình như thay đổi mấy.

      Nàng say sưa nhìn hàng mi dài đậm của , cái mũi cao thẳng, khóe môi có hơi nhếch lên. . .

      Ơ, cười với ai vậy?

      Chỉ thấy xoay người sang chỗ khác, giống như đỡ ai xuống xe ngựa.

      Tim Thẩm Hoài Bích ngừng đập nhịp, lập tức thít chặt lại kịch liệt , tầm mắt vội vàng chuyển qua bên cạnh .

      Bên cạnh đứng là người thiếu nữ tuyệt sắc, mắt như thu thủy, vòng eo chỉ nắm tay.

      Thẩm Hoài Bích biết chính mình nên nhìn tiếp. Nếu cứ nhìn tiếp, chính là theo dõi riêng tư của người khác .

      Chính là tay nàng hoàn toàn nghe đại não chỉ huy, ống dòm dõi theo từng bước chân của bọn họ. Nàng nhìn thấy bọn họ trước sau vào đại môn vương phủ, lại qua ba tầng đình viện , xuyên nhà thuỷ tạ Cửu Khúc .

      Lý Văn Chinh dừng bước chân lại, gì đó với thiếu nữ ở phía sau. Thiếu nữ thản nhiên cười tiếng, tiến lên hai bước, tự giao tay mình vào trong tay của .

      đẩy cửa ra.

      Cái nhà kia , đúng là chủ phòng mà ngày thường sống ở đó. Thẩm Hoài Bích cầm ống dòm mà tay căng thẳng.

      Phong tục dân tình thiên triều vẫn còn theo truyền thống cổ. Phụ nữ đàng hoàng tuyệt đối thể có chuyện nửa đêm chạy đến trong phòng ngủ của nam nhân , chẳng lẽ thiếu nữ này . . . Chính là ở lầu xanh !?

      Như vậy, hẳn đây là . . . Triệu kỹ nữ?

      Màn đêm dịu dàng, Thẩm Hoài Bích ngồi yên đến nửa đêm, mới thất hồn lạc phách tụt xuống gốc hòe. Nàng trở lại khuê phòng, dùng gối đầu bịt kín mặt.
      Aliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 5-1


      Lý Văn Chinh kéo thiếu nữ vào chủ phòng buông tay . Thiếu nữ nhàng theo sát phía sau , đóng lại cửa phòng xong, quan tâm lấy ly trà ôn nhu gọi .''Vương gia uống ly trà ''!!

      lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng , thấy vậy nàng chợt rùng mình cái đặt ly trà xuống rồi đứng sang bên .

      ''Ngồi bên kia '' đưa tay chỉ hướng đến cái ghế bên cạnh , thiếu nữ liền nghe lời ngồi xuống ...

      " án thư có vài quyển sách ngươi tùy tiện cầm cuốn đọc cho Bổn Vương nghe ''thiếu nữ cầm lên quyển lật xem hai trang ''A ,Vương gia này đây là ''Đạo Đức Kinh '' ... ...

      Lý Văn Chinh giọng điệu bình thường ''đọc''

      Thiếu nữ méo miệng muốn khóc lên .

      Nàng là ai a,nàng là Đệ nhất kĩ nữ nổi tiếng nhất Kinh Thành,' qua lại biết bao nhiêu vương công quý tộc . Chỉ cần liếc mắt cái liền có vô số nam nhân quỳ dưới váy của nàng ....

      Khang Vương gia ít giao thiệp với nơi trăng gió, vậy mà hôm nay lại cho người mời nàng vào phủ. Liễu Phiên Phiên vừa mừng vừa sợ cho là câu được con cá lớn nên tỉ mỉ ăn mặt và trang điểm suốt cả buổi chiều !

      Vốn là tất cả đều tốt ai biết khi vào tới tẩm phòng liền để ý đến nàng ,ánh mắt của nàng như ai oán nhìn Lý Văn Chinh nhưng ngay cả liếc mắt cũng thèm nhìn nàng lấy cái .

      Bất đắc dĩ nàng thề làm gì khác là ủy khuất đọc {Đạo Đức Kinh }''Đạo khả đạo ,phi thường đạo * ,Danh khả danh ,phi thường danh ** ''... ......


      Nàng vừa đọc nhưng trong lòng vô cùng tức giận . Nàng làm sai cái gì sao ? Cái gì cũng làm a , tại sao Vương gia đột nhiên để ý tới nàng chứ ??

      Mới đọc có ba trang mà nàng cảm thấy buồn ngủ . Nàng gượng gạo ngước mắt lên nhìn Lý Văn Chinh chút, lập tức thiếu chút nữa là thổ huyết . Vậy là trong lúc nàng đọc kinh nằm ngủ !!....

      ''Thế này , thế này ! rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a !!?

      ... .....

      Lý Văn Chinh gần đây công vụ nhiều nên tinh thần tốt và mệt mỏi, nên ngủ giấc thẳng tới sáng sớm . Cho đến lúc Nghênh Thuần ở bên ngoài thúc giục vào triều, lúc này mới tỉnh lại .

      Mở mắt nhớ lại trong phòng còn có nữ tử vội vẫy tay sai người đưa Liễu Phiên Phiên trở về .

      Hôm nay vào triều cái gì chính đều nhớ , trong lòng chỉ nghĩ đêm qua cho người rước Liễu Phiên Phiên vào phủ biết Thẩm Hoài Bích có thể là biết chuyện này hay .

      biết tức là nàng cho người theo giám thị !'

      biết như vậy là lên tất cả nàng điều xạo ....

      Bãi triều xong phải tới Đại Lý Tự Tam Đường hội thẩm , thẩm án ngày lại đến tối mới hồi phủ

      lên bậc thang Bạch Ngọc , bước chân dừng lại theo thói quen nhìn phải nhìn trái chút .''Ơ'' hôm nay sau có người hầu của Thẩm phủ đứng ở đại môn .

      Sau khi nhìn chút bên phải lại nhìn bên trái, cuối cùng ánh mắt rơi người của lính gác cổng . Người gác cổng rùng mình cái nơm nớp lo sợ mở miệng ''Vương gia , Thẩm phủ hôm nay có phái người qua đây ...!'''

      Lý Văn Chinh sắc mặt bỗng trầm xuống .''Bổn Vương hỏi ngươi sao ? to gan .!!''

      Người gác cổng sợ đến mức lập tức quỳ mặt đất ''Tiểu nhân biết sai rồi vương gia tha tội ''! Trong lòng khóc ra nước mắt . phải ánh mắt của người nhìn như vậy là muốn chuyện sao !!??

      Lý Văn Chinh sầm mặt bước qua đại môn vào vương phủ .

      Hơn tháng tới nay , lần đầu tiên được ăn điểm tâm ngon lành mà cũng có nhận được bức thư gấp hình hạc giấy nào

      Ngày hôm sau cũng

      Ngày thứ ba cũng nhận được !!

      mặt của mây đen cuồng cuộn . Quả nhiên nàng biết, ngờ nàng cho người giám thị !!

      Bọn hạ nhân Khang Vương phủ trong ba ngày nay kêu khổ thấu trời . Bọn họ hầu hạ trong vương phủ này mười lăm hai mươi năm , nhưng chưa từng thấy tính tình Vương gia trầm khó dò giống như tại ..

      Hậu viện của vương phủ có nuôi đôi Bạch Hạc, Vương gia vô cùng thích bọn nó . Nhưng hôm qua biết vì sao đột nhiên mệnh lệnh cho người bắt bọn nó đóng gói ném ra khỏi phủ phủ

      thương cảm cho đôi bạch hạc tiên phong đạo cốt ,bị ném ra bên ngoài tiếng kêu so sánh với vịt còn thảm thiết hơn..

      Buổi tối lúc về đến vương phủ Lý Văn Chinh vừa lên bậc thang . Người gác cửa theo như thường lệ cúi đầu hành lễ , nhìn bọn họ vài lần đột nhiên sắc mặt trầm xuống, hạ mệnh lệnh quản gia đuổi toàn bộ bọn họ, đổi người khác thay thế !!

      Nguyên nhân nhìn bọn giống hung thần ác sát, biết hù dọa chạy biết bao nhiêu người ai dám tiếp cận đại môn của Vương phủ !

      Mấy ngày nay bầu khí ở Vương phủ vô cùng căng thẳng, mà ở Tam Đường Hội Thẩm trong Đại Lý Tự cũng ngoại lệ . phụ trách hội thẩm phạm nhân , nhắc tới chất vấn mà phàm là trả lời chậm hoặc khai nhận , lập tức cho người trực tiếp kéo xuống đánh bằng roi . Đánh cho các phạm nhân thấy Khang Vương đều sợ đến phát run !!

      Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư hiệp đồng xét án đều co lại đứng ở bên dám nhiều lời ,Khang Vương gia mấy ngày nay làm sau vậy ?Quả thực là đằng đằng sát khí a !!

      Đến ngày thứ tư ban đêm khi Lý Văn Chinh trở lại vương phủ rốt cuộc tại cửa nhận được hộp lễ vật của Thẩm phủ đưa tới ..

      Hôm nay cái hộp so sánh với trước đây muốn lớn hơn nhiều sức nặng cũng nhiều hơn. Ngón tay khẽ chạm vào cái nơ hình con bướm rốt cuộc nhịn được bên trong chứa thứ gì liền qua tiền đình sau đó mở ra ....

      "Ơ '' có điểm tâm chỉ có quyển sách và con hạc giấy ..

      Khó trách nặng như vậy..

      Cái hộp kia gói quyển sách cũng là kỳ quái ,chỉ dùng bìa sách màu lam bọc lại , ngoài bìa lại có tên .Lý Văn Chinh đưa tay mở ra trang đầu ''Ngô '' nhìn đến tên viết bên trong trang sách .!

      Thấy bên trong nhóm chữ to mở to trừng hai mắt ,lại lấy tay dụi dụi mắt vài lần

      '' nhìn lầm , nhìn lầm''!!

      Khí nóng bóc lên trong lòng như bị cái gì làm cho nghẹn, lại khó chịu đến mức thiếu chút nữa thổ huyết...

      Bên trong trang sách nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết ...

      ''Bệnh hoa liễu và cùng với phương thuốc bách khoa toàn thư ''

      miễng cưỡng nhịn xuống tức giận đọc xong nội dung trong sách

      là ...Nội dung rất đầy đủ cho quyển sách .

      cắn răng ném quyển sách sang bên cầm hạc giấy lên mở ra xem , muốn nhìn xem nàng giải thích thế nào !!

      Nhìn chữ viết quen thuộc được viết giấy màu xiên xẹo nằm thành hai hàng . Chữ phía sau chính là chuỗi dấu hiệu kỳ quái, mặt dù xem hiểu nhưng cũng đoán được là dùng cho biểu đạt tâm tình
      sục sôi mãnh liệt .

      giấy màu viết ....

      ''Là nguy hiểm''

      "Triệu kỹ nữ là đáng xấu hổ !!!"

      Nghênh Thuần theo chủ tử, ở phía sau thiếu chút nữa bị phản ứng của hù chết ..

      Từ lúc mở cái hộp kia ra ,sắc mặt của Vương gia lúc đỏ lúc trắng . Phải biết từ theo Vương gia, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia như vậy . Từ trước đến giờ Vương gia luôn là bộ dáng thong dong , đâu có như bây giờ bụng hỏa nghiếng răng nghiến lợi hai mắt cũng sắp phun ra lửa rồi !!

      Lý Văn Chinh nén xuống tính khí , hai hàng mi phát run . Tại đình viện thổi qua hồi gió lạnh , đột nhiên nở nụ cười lạnh 'Nàng nếu là muốn trách cứ đến đây ! Nghênh Thuần xem chút , người hầu của Thẩm phủ chưa . Nếu chưa có xa bảo người đưa đến đây !!"

      Sau khi người hầu của Thẩm phủ hành lể với Vương gia, trong lòng vô cùng run sợ . biết Vương gia gọi trở lại làm cái gì ... ...... ... ....?

      * đạo khả đạo, phi thường đạo; đúng là, quy luật cuộc sống là có khả năng nhận thức, là có thể nắm giữ, nhưng tuyệt đối phải như chúng ta nhận thức bình thường .

      ** danh khả danh, phi thường danh; là , danh cùng lợi đích thực là có khả năng cầu được, nhưng phải cái loại "Hư danh" bình thường; Hai câu này là cho chúng ta biết đạo lý. Nếu chúng ta muốn chính xác nhận thức quy luật cuộc sống, chỉ có sống lâu trong quy luật mới có thể cầu được hoàn toàn danh cùng lợi .
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :