1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ÔM ẤP YÊU THƯƠNG (PHẦN 2)-Nhan Tiểu Ngôn (C29/29)Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21:
      Editor: Hoàng Dung

      Mười giờ đêm, chiếc xe Nhật màu đen dừng ở ngoài tường hậu viện nhà Đằng Nguyên, người điều khiển là Tiểu Ái tập đoàn K. Dấu hiệu đặc trưng hai bím tóc quê mùa, kính cận thị rất nhiều vòng tròn, bình thường đều mặc chút quần áo rộng rãi, tối nay mặc quần áo bó màu đen, đường cong có lồi có lõm, vóc người tệ.

      Thạch Nam hẹn hội hợp đúng mười giờ, qua thời gian ước định, Thạch Nam chưa tới, Tiểu Ái càng ngừng nhìn đồng hồ. Đột nhiên chiếc xe con ra từ cửa sau nhà Đằng Nguyên, đèn trước chiếu rọi lên Tiểu Ái xe Nhật màu đen, Tiểu Ái bận rộn lo lắng nằm xuống, xe "Vèo" tiếng chạy qua. Tiểu Ái ngẩng đầu, thấy trong xe ngồi nam nữ, người lái là Hắc Trạch Lương.

      Trăng, bị mây đen che giấu. Trời vừa rạng sáng, Thạch Nam lái xe chạy tới, Tiểu Ái xuống xe, mang theo chút tức giận hỏi: ", tới trễ hết ba giờ, phải là ở chung chỗ với Tiểu Lâm Hạnh chứ?" Thạch Nam giơ tay lên che kín mặt của Tiểu Ái, đôi mắt nhìn từ xuống dưới quần áo bó màu đen bao bọc vóc người tốt, trong lòng chậc chậc hai tiếng, ngờ bím tóc quê mùa lại có dáng người như vậy.

      Tiểu Ái dời tay của , mắt tròn nhìn chằm chằm hỏi: " vẫn chưa trả lời vấn đề của em!" Thạch Nam đeo túi lên lưng về phía trước, Tiểu Ái cam lòng đuổi theo, "Tiểu Lâm Hạnh phải người tốt, ta đến gần là có mục đích."

      Thạch Nam bỗng dừng bước, "Như vậy sao? dám , đến gần tôi có bất kỳ mục đích gì ư?" "Em. . . . . ." "Được rồi, đừng nữa." Thạch Nam : " thêm chữ nữa, liền dẫn chơi!" Tiểu Ái bĩu môi, cam lòng đuổi theo.


      Chỗ thấp nhất của tường cao, Thạch Nam đạp chân lên vách tường, phi thân đứng ở đầu tường. Tiểu Ái mở to mắt nhìn , do dự lúc mới vén tay áo lên, bắt đầu trèo tường, hơn nữa còn phải cố hết sức để leo lên. Thạch Nam ngồi xổm người xuống, cười nhạo kéo lên: "Tôi biết người của tập đoàn K đều là nhân vật rất lợi hại, Bích La, Lạc Huyền, Phượng Hoàng. Sao đến lại đần như vậy, leo tường lại cố hết sức như vậy, cũng phải là để cho leo Himalaya."

      Tiểu Ái hao hết hơi sức, rốt cuộc leo đến đầu tường, bình ổn thở gấp mới : "Bọn họ có thể làm được, em làm được, giống như em có thể làm được, bọn họ cũng chưa chắc làm được. Chẳng có gì ghê gớm!"

      "Ha ha!" Thạch Nam cười: " còn rất tự tin!"

      Tiểu Ái hài lòng: "Chưa từng nghe qua sao? Phụ nữ tự tin là xinh đẹp nhất. Như thế nào, em đẹp ?" Đẹp? bím tóc, kính cận thị mà cũng gọi là đẹp sao! Thạch Nam muốn dùng cước đá xuống.

      Hai người nhảy vào tường viện, tránh thoát người tuần, khom lưng chui vào trong núi giả. Thạch Nam mở cửa ngầm ra, trong nháy mắt mùi hôi ẩm ướt dâng lên, Tiểu Ái che mũi miệng, thấy cảnh tượng bên trong, há hốc miệng liền muốn kêu thành tiếng. tay Thạch Nam nắm ở hông của , tay che môi của , ở bên tai : "Tiểu quỷ nhát gan!"

      Chóp mũi Thạch Nam gần như áp vào gò má của Tiểu Ái, mùi thơm sữa tươi nhàn nhạt tràn vào lỗ mũi. hít hà, lại hít hà, ra câu có ý trào phúng: "Thế nào, còn chưa có dứt sữa ....!" Mặt của Tiểu Ái lại đỏ hồng.

      Ánh mắt của ăn trộm đều rất độc, Hạ Thiện Nhiên như thế, Thạch Nam cũng là như thế. Trong bóng tối, đôi mắt nhìn thấy gương mặt ửng hồng của bím tóc quê mùa rất ràng.

      Mặt hơi ửng hồng.

      Trong số mà Thạch Nam biết, Tiểu cũng thích đỏ mặt, đáng tiếc là người của BLACK.

      Đôi môi dưới bàn tay cực kỳ mềm mại, hông được cánh tay ôm lấy cũng rất mảnh khảnh, thân thể mềm mại đặc biệt của phái nữ luôn có thể khiến tâm thần đàn ông nhộn nhạo. Thạch Nam nghĩ tới chuyện thuần khiết, nếu là làm với , nhất định chọn lựa tiến vào từ phía sau. Khuôn mặt bím tóc quê mùa ở phía trước khiến cho thể hăng hái nổi.

      Tiểu Ái lắc đầu phản kháng, Thạch Nam : "Chút nữa được kêu." Dứt lời, đẩy xuống hầm đất. Tiểu Ái ngã ở trong đống xương trắng của người chết, thiếu chút nữa bị hù dọa tè ra quần, thân thể bé run lên, trừng mắt nhìn Thạch Nam.

      Đóng cửa ngầm ở đỉnh đầu, hai người lâm vào trong bóng tối, Tiểu Ái thấy gì hết, đôi mắt ngậm nước mắt, giùng giằng bò ra từ đống xương trắng của người chết, ôm lấy ống quần Thạch Nam, van xin che chở. Thạch Nam nhìn chằm chằm cửa ngầm khác cau mày tự hỏi.

      Xương đụng vào nhau phát ra tiếng vang cộp cộp, nghe rất dọa người. Tiểu Ái lôi ống quần, vạt áo Thạch Nam đứng lên. Nắm tay của , run giọng : "Nơi này là khủng khiếp!"

      "Tôi với rồi, rất đáng sợ, bảo đừng đến, lại tin." Thạch Nam bật đèn đồng hồ điện tử lên, chiếu sáng bốn phía. Tiểu Ái quay đầu lại nhìn đám xương trắng chút, vành mắt to đen ngòm của mấy đầu lâu khô nhìn chằm chằm , sợ đến bận rộn lo lắng quay người lại, tay bé níu lấy vạt áo Thạch Nam.

      Thạch Nam tháo dỡ tấm mạch điện cửa ngầm. Giống như ngoài cửa chính, cửa ngầm nhiễm hơi ẩm, tấm mạch điện bị chập mạch, điện từ bị hủy hoại. Tiểu Ái ít nhiều gì cũng hiểu chút nguyên lý máy móc mạch điện nên trở thành trợ thủ của Thạch Nam, giúp đỡ cùng nhau tháo dỡ, bận rộn mới quên sợ.

      Bản lĩnh kém, hơi nhát gan, bộ dáng xấu chút, thu làm đồ đệ làm việc vặt, có thể giúp chia sẻ ít công việc. Thạch Nam đứng ở bên, ôm lấy tay, nhìn Tiểu Ái đổi dây điện, hỏi: "Sao lại tiến vào tập đoàn K."

      "Bán mình trả [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22:
      Editor: Hoàng Dung

      Sáng sớm, khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, cả nhà Đằng Nguyên mảnh tốt đẹp.

      Đằng Nguyên Nhất Lang thức dậy đặc biệt sớm, chuẩn bị vào hôm nay tuyên bố với người nhà quyết định quan trọng, đó chính là đồng ý hôn của Lương và Ái Hương.

      Trước cửa phòng đại tiểu thư Ái Hương, Tiểu sửa sang lại váy, thanh thanh cổ họng, gõ cửa, "Tiểu thư, rời giường thôi?"

      ". . . . . ."

      "Muốn tôi vào sao!" Tiểu mở cửa vào, xa xa nhìn thấy hình nộm công chúa giường lớn gồ lên, vừa tới trước cửa sổ, vừa : "Quản gia Cao Mộc , lão tiên sinh có chuyện quan trọng cần tuyên bố, còn chưa chịu dậy sao! Có thể là về chuyện của người đó nhé!" Tiểu mỉm cười, "Ồn ào" kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời sáng rỡ lập tức xông vào.

      "Nhanh chút ! Hôm nay thời tiết rất tốt!" Tiểu đến gần giường công chúa, cúi người xuống, "Tiểu thư!"

      A! Dưới chăn giấu gối đầu, giường hoàn toàn có người. Tiểu đột nhiên có loại dự cảm xấu, vội vàng chạy tới gian phòng của Lương, gian phòng của Lương cũng trống . Bỏ trốn sao? Tiểu nhớ lại thái độ Lương ngày hôm qua, lại nghĩ tới mình tự tìm Ái Hương vẻ mặt Ái Hương lóe lên chút muốn nghỉ ngơi sớm, chẳng lẽ bọn họ . . . . . .

      Tiểu liền vội vàng chạy về phòng của Ái Hương, mở tủ treo quần áo ra. Vài món quần áo Ái Hương thích nhất vào thường ngày cũng bị mang , còn có hộp trang sức của cũng trống . Tiểu ngây ngốc, bị sợ đến đầu đầy mồ hôi, mở ra tai nghe với Hạ Thiệu Nhiên: " xong, Ái Hương và Lương bỏ trốn!"

      Trong căn hộ tư nhân của Thạch Nam, Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở bên cạnh bàn dài, ăn bữa sáng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn màn ảnh lớn chút, nhanh chậm mà với Tiểu : "Biết."

      " biết!" Tiểu nóng nảy, "Bây giờ ấy như thế nào?"

      Hạ Thiệu Nhiên giương mắt liếc nhìn bị trói tay chân vứt mặt đất ở trong màn hình, : "Trước mắt hoàn hảo."

      Tiểu gấp đến muốn dậm chân, "Trước mắt hoàn hảo là có ý tứ gì? biết ấy ở nơi nào đúng ?" Hạ Thiệu Nhiên uống xong cà phê, : "Miêu nhi, nhớ thân phận của em bây giờ, làm xong chuyện em nên làm, nên bị cảm giác con người ràng buộc."

      Hạ Thiệu Nhiên cúp điện thoại, cửa chính nhà trọ liền bị người dùng lực mở ra. Là Lý Khuynh Tâm, Lý Khuynh Tâm tức giận đằng đằng. "Thạch Nam đâu?" Lý Khuynh Tâm hỏi.

      Hạ Thiệu Nhiên giương cằm ý bảo còn trong phòng. Lý Khuynh Tâm sải bước tới, đá văng cửa phòng Thạch Nam ra, vén mạnh chăn lên, dùng giày cao gót đá cước lên cái mông mặc quần lót tứ giác, rống: "Lập tức cút cho tôi."

      Nửa đêm canh ba mới trở về, Thạch Nam thiếu ngủ, mông lung nhíu mày rống: "Lý Khuynh Tâm, bị điên cái gì hả?" tay Lý Khuynh Tâm chống nạnh, ngón tay chỉ Thạch Nam : ", Tiểu Ái bị nhốt ở chỗ nào?"

      "Tôi còn tưởng rằng trời sập! ra là vì bánh quai chèo quê mùa đó!" Thạch Nam ngáp, kéo chăn trở về, lại muốn nằm xuống.

      Lý Khuynh Tâm : " ấy xảy ra chuyện!"

      "Nơi đó an toàn như vậy, ta có thể xảy ra chuyện gì, nhiều lắm là bị con chuột hôn mấy cái. . . . . ." Nếu như có người khác vào. . . . . . Thạch Nam bỗng chốc mở mắt. Hỏng bét, sao lại quên trong nhà Đằng Nguyên cất giấu nhân vật nguy hiểm khác.

      Lý Khuynh Tâm nhìn biến sắc mặt, mí mắt trợn lên, ôm lấy tay : "Cuộc điện thoại cuối cùng Bích La nhận được là cuộc điện thoại cầu cứu. Tốt nhất là Tiểu Ái có việc gì, nếu , có mười cái đầu cũng bồi thường nổi."

      Lý Khuynh Tâm sập cửa ra ngoài, giày cao gót, thân mình lung lay về phía Hạ Thiệu Nhiên trong đại sảnh."Cộc cộc" Tiếng giày cao gót khiến Hạ Thiệu Nhiên khỏi nhìn thêm hai mắt của . Giày cao gót, môi đỏ mọng cao, sư muội ăn mặc như nam sinh quanh năm, gần đây từ từ thay đổi, càng ngày càng trở nên có vị phụ nữ rồi. Là sức mạnh tình , công lao của Cảnh Triệt.

      Lý Khuynh Tâm cho là ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên chính là hỏi thăm chuyện tình Thạch Nam, đặt mông ngồi lên cái ghế trước bàn dài, cầm lấy nắm đất, : "Thạch Đầu rước lấy phiền phức." Hạ Thiệu Nhiên nhíu mày, tiếp tục ăn bữa sáng.

      Lý Khuynh Tâm uống cà phê, nhìn chằm chằm màn ảnh. Trong màn hình, phòng tối đen ở tầng cao nhất của nhà Sâm Xuyên, quái nhân áo choàng đen chui ra từ dưới sàn nhà góc tường, tới trước mặt Đằng Nguyên Ái Hương lâm vào hôn mê.

      Lý Khuynh Tâm : "Công chúa bị nguyền rủa, rốt cuộc giẫm vào phòng tối đen của vu bà rồi."

      Trong phòng ngủ, Thạch Nam ngồi bật dậy, bàn tay bắt loạn tóc, nghĩ nghĩ lại mới duỗi dài cánh tay lấy di động qua. ", nơi này tối quá, em rất sợ hãi, thả em ra ngoài!"

      ", van cầu , em hiểu sai lầm rồi còn được sao, hãy bỏ qua cho em !"

      "Em là vì thu hút chú ý của mới làm ra chuyện này với . , em thề." . . . . . . Tin nhắn trong hộp thư, chất đầy tin nhắn cầu cứu của Tiểu Ái. Thạch Nam dằn tính tình xuống, trực tiếp đến tin cuối cùng.", cứu em, pằng --" Đó là tiếng kêu cứu của Tiểu Ái và tiếng súng. Tiếng súng! Vân Tước tiến vào đó sao? Tiểu Ái!

      Thạch Nam hốt hoảng, nghe tin nhắn lại lần nữa.", cứu em, pằng --" Có người nổ súng bắn trúng Tiểu Ái.

      thể nào, sao giảo hoạt cơ trí của tập đoàn K lại dễ dàng bị người khác tổn thương. ta vừa biên vừa diễn, nhất định là như vậy. Thạch Nam tự với mình như vậy, nhưng trong giây lát lại phản bác suy nghĩ vừa rồi. Suy nghĩ chút, mặc dù kỹ thuật đánh cắp tài liệu mạng của con nhóc Tiểu Ái kia là hạng nhất, nhưng bản nhân cũng là bình thường tay trói gà chặt. Nhớ lại chút dáng vẻ cố hết sức trèo tường của , nhớ lại chút bộ dáng vừa kém cỏi lại kinh khủng giãy giụa trong đống xương người chết của , gặp phải người hơi giỏi thân thủ chút, liền ăn thiệt thòi.

      Nghĩ tới đây, Thạch Nam nhảy xuống giường, cuống quít tròng quần áo lên người, mặc quần áo, ra ngoài nhanh như gió.

      Thạch Nam muốn xác định Tiểu Ái có phải gặp nạn hay ? Tâm tình vội vàng, để ý bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, dám xông vào nhà Đằng Nguyên. Mới vừa tiến vào núi giả liền biết có người phá giải mật mã, thầm vào đường hầm dưới đất, lòng trầm xuống, tự lẩm bẩm: "Bánh quai chèo quê mùa, đừng đen đủi như vậy."

      Mở cửa ngầm ra, hơi ẩm mang theo mùi máu tươi trực tiếp xông vào mũi. Thạch Nam chiếu sáng đường hầm, vết máu đông lại đất, bên cạnh còn có kính cận thị quê mùa. Thạch Nam khom lưng nhặt lên, siết chặt mắt kính trong tay, thể tin được tất cả những gì mình chứng kiến đều là , còn cố chấp cho rằng đây là vở kịch ác của Tiểu Ái.

      "Con nhóc xấu xí, lại trêu chọc tôi." Thạch Nam siết kính cận thị tới chỗ sâu trong đường hầm, vừa vừa kêu, "Còn mau ra ngoài!" Đường hầm trống chỉ truyền đến tiếng vang.

      Vở kịch ác hại [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 23:
      Editor: Hoàng Dung

      Hé ra khuôn mặt giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết như đúc. Trẻ tuổi, xinh đẹp, dịu dàng, có bị năm tháng tàn phá lưu lại chút dấu vết. Ống kính phóng đại khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, chiếm hết cả màn ảnh. Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên và Ái Hương đều tràn đầy khiếp sợ. "Hạ Lâm - mẹ của Tiểu ?" Lý Khuynh Tâm kêu lên, Hạ Thiệu Nhiên quay đầu nhìn cái."Chuẩn bị chút." Lý Khuynh Tâm lập tức trở về thay quần áo.

      Lão Vu Bà thậm chí có khuôn mặt giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết y như đúc, đây là làm cho người ta kinh hãi. Nhìn gương mặt này, Ái Hương nỉ non: "Mẹ!" Nghĩ lại liền lắc đầu : "Bà phải, phải. . . . . ."

      " phải?" Khuôn mặt xinh đẹp của lão vu bà lại gần. Giọng điệu Ái Hương kiên định: "Bà phải là mẹ tôi."

      "Hắc hắc! Đúng, ta phải, ta là người lưu lại vết xâm lưng của , Cát Dã Tiểu Nại Tử. Bảo bối ngoan, cho ta xem hình xăm người của ." Lão Vu Bà phát ra tiếng cười quái dị, bàn tay y hệt cành cây khô đưa về phía Ái Hương. Ái Hương giãy giụa tránh né, Lão Vu Bà gầy yếu, hơi sức lại lớn kinh người, hai ba cái liền cởi áo Ái Hương xuống, để cho lộ ra sống lưng.

      Ái Hương giùng giằng hỏi: "Tại sao bà muốn xăm hình hoa đào lên sau lưng tôi, rốt cuộc bà có mục đích gì? Bà có biết hình xăm này khiến cho tôi gặp phải bao nhiêu nguy hiểm ? Nó tựa như loại nguyền rủa vẫn theo tôi, tất cả mọi người hình xăm có liên quan với kho báu của nhà Đằng Nguyên. Bà , đến tột cùng là có đúng như vậy ?"

      Hình xăm hoa đào ra ở trước mắt, Tiểu Nại Tử đắc ý cười to, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, bà giễu cợt : "Cái gì mà kho báu nhà Đằng Nguyên, chó má! Kho báu nhà Đằng Nguyên bất quá chỉ là hai tờ tranh chữ, ngay từ lúc hai mươi năm trước bị đào ra rồi. người là bản đồ đường hầm dưới đất nhà Đằng Nguyên, là đường hầm dưới đất do Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng cùng cha ta Cát Dã Thành tự tay xây dựng, là đường hầm dưới đất! hiểu ?"

      "Vậy tại sao bà lại vẽ bản đồ ở lưng tôi?" Ái Hương hỏi.

      "Dù sao cũng chết, cho biết cũng sao." Tiểu Nại Tử : "Năm đó Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng hợp mưu muốn cướp bóc ngân hàng Mitsui, bọn họ tìm đến cha ta, thỉnh cầu ông xây dựng đường hầm. Sau khi xây xong đường hầm, Áo Dã Tuấn Hùng thấy sắc quên nghĩa, giết chết vợ Đằng Nguyên Nhất Lang. Sau khi Đằng Nguyên Nhất Lang biết được liền hành động vào tối hôm đó, báo thù cho vợ, kết thúc tánh mạng Áo Dã Tuấn Hùng, phong tỏa tin tức. Đằng Nguyên Nhất Lang sợ cha ta để lộ tin tức nên cũng giết hại ông, bản đồ duy nhất được cha ta lưu lại, bị ta khắc ở người của ."

      Ái Hương thể tin những gì nghe được, "Tại sao? Tại sao phải làm như vậy, bà cảm thấy bà rất tàn nhẫn sao?"

      "Ai biểu mày là đứa bé của Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết, ai biểu mày là đứa bé của bọn chúng? Hả?" Vẻ mặt Tiểu Nại Tử hung ác, như muốn ăn thịt người hừ hừ : "Có biết , ta mới đúng là vợ của Đằng Nguyên Quân Nhất, ta mới đúng. Cũng bởi vì ta sinh được đứa bé, cách nào giúp nhà Đằng Nguyên nối dõi tông đường, bọn họ mới đối với ta như vậy, đuổi ta ra cửa, sát hại cha ta." Tiểu Nại Tử càng càng kích động, bà đến gần sát Ái Hương, ngón tay y hệt cành khô hung hăng nhéo khuôn mặt của Ái Hương, vẻ mặt dữ tợn: "Ta muốn làm đứa bé của Quân Nhất và Mỹ Tuyết bị nguyền rủa, chiếm được hạnh phúc, trọn đời được bình an. Ha ha ha ha!"

      Tiểu Nại Tử cười điên cuồng, cười đến nước mắt cũng chảy xuống, xuyên thấu qua nước mắt nhìn hình xăm hoa đào rất sống động. Bỗng dưng, bà ta tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm hình xăm xinh đẹp, mắt lộ ra nghi ngờ.

      Ái Hương bị trói chặt tay chân phản kháng, nức nở: "Người phụ nữ này, trong lòng đúng là có bệnh?" Tiểu Nại Tử đè lại đầu vai nghe lời của , trợn to hai mắt lại gần nhìn kỹ. Đường giấu ở trong thân cành hoa đào thay đổi.

      "Tại sao lại như vậy?" Tiểu Nại Tử tự lẩm bẩm, phỏng đoán nguyên do. Là do đứa trẻ năm đó trưởng thành nên hình xâm phát sinh biến hóa, hay bức họa này phải hoa văn của bà. Cuối cùng Tiểu Nại Tử cho ra kết luận, bức hình xăm này phải hình bà xăm lên. Giống như là bị kích thích, Tiểu Nại Tử tự lẩm bẩm: " thể nào, cái này thể nào, người phụ nữ chết là giả, chẳng lẽ mày cũng là giả sao?" (mình xin giải thích chỗ này, người phụ nữ chết là giả ở đây chỉ Hạ Lâm - chị em song sinh với Mỹ Tuyết)

      Tiểu Nại Tử bị kích thích, níu lấy tóc Ái Hương, chất vấn. Lá gan Ái Hương vốn rất , bị dọa đến khóc lớn lên."Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi biết gì hết."

      Diện mạo dữ tợn, Tiểu Nại Tử đè Ái Hương xuống đất, "Nếu mày là giả, lưu lại mày cũng có chỗ dùng, chết !" Tiểu Nại Tử lấy ra dao găm mang theo bên người, mủi dao bén nhọn tiến tới gần cặp mắt to biết - chỗ duy nhất lớn lên giống Mỹ Tuyết. Mũi nhọn tiến tới gần, Ái Hương kêu to: "Đừng, á --"

      "Rầm --" Cửa phòng bị đụng vỡ, dao nhọn sắc bén dừng lại cách tròng mắt vài milimet. Sâm Xuyên Minh Trí xông vào, thở hồng hộc : "Mẹ, cảnh sát đến rồi!"

      "Cái gì!" Tiểu Nại Tử hung ác nhìn cái, thu hồi dao găm, đứng lên. " ta sao?" Sâm Xuyên Minh Trí nhìn ra sau lưng bà chút.

      "Giấu ."

      "Giấu nơi nào? Cảnh sát lập tức lên đây." Sâm Xuyên Minh Trí gấp đến độ sau đầu đầy đổ mồ hôi.

      "Sát vách!"

      "Hả!" Sâm Xuyên Minh Trí lạnh sống lưng.

      Tiểu Nại Tử dùng vải bố che miệng Ái Hương, mẹ con hai người hợp lực kéo đến phòng trống sát vách.

      Trinh thám Tiểu Ngũ Lang và trợ thủ Robin tới nhà Sâm Xuyên. Trong khi truy đuổi đạo tặc BLACK, Tiểu Ngũ Lang tìm được tấm hình chụp chung của Sâm Xuyên Chính Cương và vị phu nhân. Người phụ nữ mặc ki-mô-nô trong tấm ảnh có dáng dấp gần như giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết.

      Đạo tặc BLACK vì nhà Sâm Xuyên nên mới đến Tokyo sao? Đáp án dĩ nhiên là tuyệt đối chỉ có thế. Vì vậy, Tiểu Ngũ Lang kết luận nhà Sâm Xuyên nhất định có quan hệ mật thiết thể cho ai biết với nhà Đằng Nguyên. Đằng Nguyên Ái Hương mất tích, có lẽ cũng có liên quan với nhà Sâm Xuyên.

      Lúc Sâm Xuyên Minh Trí xuống từ lầu, Tiểu Ngũ Lang đợi đến còn bình tĩnh. Sâm Xuyên Minh Trí giả bộ trấn định, : "Đợi lâu, cảnh quan tiên sinh."

      "Sâm Xuyên tiên sinh, chúng tôi nhận được tin tức, tối nay đạo tặc BLACK lần nữa viếng thăm biệt thự, cho nên chúng tôi muốn nhìn chút, có phải ta lại để lại dấu hiệu phách lối ?" Tiểu Ngũ Lang lắc đầu với thuộc hạ sau lưng, bọn cảnh sát bắt đầu tìm kiếm. "Đợi chút, cảnh sát tiên sinh, tôi nghĩ có phải là tình báo sai hay ? Ngài [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 24:
      Editor: Hoàng Dung

      đôi bốt da kiểu nữ xuất ở trong tầm mắt, tâm Tiểu Nại Tử cả kinh, dừng lại, ánh mắt nhìn lên theo bốt da. Chủ nhân đôi bốt da là mặc quần áo bó màu đen, vóc người cao gầy uyển chuyển, khuôn mặt xinh xắn đeo nửa mặt nạ bươm bướm màu vàng kim, con ngươi mang theo giễu cợt lóe ra ánh sáng cười nhạo.

      "Nên gọi bà là Cát Dã Tiểu Nại Tử, Vũ Điền Mỹ Giai, hay là Hạ Lâm đây?"

      "Sao!"

      . . . . . .

      Sâm Xuyên Minh Trí vẫn luôn trốn, cảnh sát vẫn luôn đuổi theo phía sau. Sâm Xuyên Minh Trí xuyên qua trang viên sau cánh rừng, leo lên sườn núi , trượt xuống theo đồi, liền lăn vòng vọt tới đường lớn đón xe.

      Sâm Xuyên như muốn sống ngăn cản xe màu xanh dương đậm dừng lại. Sâm Xuyên vội vàng mở cửa xe, sau khi thấy người trong xe liền sửng sốt. Bên khóe miệng ngậm cây tăm, ZA¬CK ôm lấy tay nhìn ta cười.

      Bọn cảnh sát kêu gào ở đỉnh đồi, trước có sói, sau có hổ, Sâm Xuyên Minh Trí vẫn quyết định lên xe, ra lệnh với tài xế: "Lái xe!" Tài xế Tạp Uy vẫn nhúc nhích.

      ZA¬CK mặc áo khoác da ngắn màu đen : "Sâm Xuyên tiên sinh, giống như còn thiếu chúng tôi khoản tiền."

      Sâm Xuyên nhìn cảnh sát đuổi tới, thần tình kích động : "Tôi gửi khoản tiền kia cho , tại lập tức chở tôi ." ZA¬CK nhổ cây tăm trong miệng ra, nhíu mày : "Tôi chán ghét nhất loại người giữ lời hứa như , muốn biết đùa giỡn chúng tôi có hậu quả gì ?"

      Sâm Xuyên Minh Trí sợ hãi, nhưng từng tận mắt thấy thủ đoạn hung tàn của những lính đánh thuê này, đứng ngồi yên nhìn ngoài cửa sổ, "Tôi bị chuyện khác làm trễ nãi mới chuyển khoản qua, tại chở tôi , tôi lập tức trả tiền cho , mau!"

      Cảnh sát lao xuống đồi, giơ súng lên nhắm ngay Sâm Xuyên Minh Trí. "Gấp đôi, tôi trả gấp đôi, mau lái xe." Sâm Xuyên Minh Trí nhanh chóng hô to, tài xế Tạp Uy vẫn nhúc nhích.

      ZA¬CK thay đổi tư thế ngồi, dựa vào thành ghế, lười biếng mở miệng: "Lái xe!" Tạp Uy dẫm chân ga, bánh xe xoay nhanh, bỏ rơi bọn cảnh sát.

      Sâm Xuyên Minh Trí nhìn bọn cảnh sát từ từ cách xa mình, biến thành những chấm , thở dài hơi, buông lỏng thân thể. hơi trầm mặc, với ZA¬CK: " giúp tôi làm chuyện." ZA¬CK đưa mắt nhìn . Sâm Xuyên Minh Trí : "Giúp tôi bắt người, bắt ."

      Cảnh sát tìm được thi thể Sâm Xuyên Chính Cương, toàn bộ tài sản dưới tên Sâm Xuyên Minh Trí đều bị đóng băng, ta hoàn toàn lấy tiền ra được. ZA¬CK hỏi: " còn có tiền gửi sao?"

      Sâm Xuyên Minh Trí đắc ý : "Tôi mở tài khoản ở quần đảo Cayman(1), chỉ cần bắt được kia, chúng ta nhận được số tiền lớn." ZA¬CK cũng trả lời chắc chắn với .

      Sâm Xuyên Minh Trí biết mẹ có trốn ra được hay ? móc điện thoại ra, gọi cho mẹ. Trong căn hộ Thạch Nam, Tiểu Nại Tử bị Lý Khuynh Tâm dùng súng chỉ vào đầu, nghe điện thoại. Trong điện thoại Sâm Xuyên hỏi: "Mẹ, mẹ trốn ra được ? Bây giờ ở đâu? Con đón mẹ."

      Tiểu Nại Tử đáp lời ở dưới ánh mắt ép buộc của Lý Khuynh Tâm: "Trốn ra được, tự chăm sóc mình, cần đến đón mẹ...mẹ trốn đến nơi mà ai cũng tìm được. Mục tiêu hai người quá lớn, lúc cần mẹ liên lạc với con."

      "Được, như vậy cũng tốt, mẹ yên tâm, con nhất định bắt được người thị nữ kia."

      "Ừm!" Sâm Xuyên Minh Trí quá hưng phấn, cũng có phát giác mẹ khác thường. . . . . . .

      Trinh thám Tiểu Ngũ Lang tự mình hộ tống Ái Hương trở về, Ái Hương bị kinh sợ, nhào tới trong ngực Mỹ Tuyết, hai mẹ con cùng khóc lên. Người nhà Đằng Nguyên vây quanh Ái Hương, Cao Mộc Thanh Sa cầm tay Tiểu Ngũ Lang, kích động : "Cảnh sát tiên sinh, rất cảm tạ ngài, cám ơn ngài tìm được đại tiểu thư của chúng tôi, cám ơn, cám ơn!"

      Cao Mộc Thanh Sa trái câu, phải câu cảm tạ, Tiểu Ngũ Lang chống đỡ được nhiệt tình của , càng ngừng gật đầu, khách khí, " cần cám ơn, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, quản gia Cao Mộc, chúng tôi nên cáo từ."

      Cao Mộc cầm tay Tiểu Ngũ Lang thả, : "Cảnh sát tiên sinh lưu lại ăn xong bữa ăn khuya rồi hãy !"

      " được!"

      ". . . . . ." Tiểu Ngũ Lang mới vừa cự tuyệt, nhưng bụng tự chủ lại kháng nghị. Robin theo xoa xoa bụng, : "Giằng co đêm, cũng có chút cảm giác đói bụng."

      Quản gia Cao Mộc nhiệt tình giữ lại: "Hai vị, dùng xong bữa ăn khuya rồi ." . . . . . .

      Ái Hương được Mỹ Tuyết dẫn trở về phòng, Mỹ Tuyết giúp tắm, chăm sóc . Trong lúc mẹ và con an ủi lẫn nhau, bất luận kẻ nào cũng chen vào được. Tiểu đẩy [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25:
      Editor: Hoàng Dung

      Vô luận là phụ nữ xinh đẹp hay là phụ nữ xấu xí, cũng đều muốn có được tình ngọt ngào. Tiểu Nại Tử ở thời kỳ mối tình đầu của thiếu nữ liền biết người Đằng Nguyên Quân Nhất này. Khi đó nhà Đằng Nguyên là gia tộc hắc đạo có tiếng tăm lừng lẫy, mà bà chỉ là sư phụ xăm hình trong quán xăm hình. Sư phụ xăm hình, nghề nghiệp này tiếp xúc được chút phần tử tốt, thường có thể nghe được cái tên Đằng Nguyên Quân Nhất từ trong miệng đám người đó. lần, cận vệ phụ trách bảo vệ Đằng Nguyên Quân Nhất tới quán xăm hình, Đằng Nguyên Quân Nhất cảm thấy tương đối hứng thú với xăm hình nên cũng theo. Đó là lần đầu tiên Tiểu Nại Tử nhìn thấy ông, chàng trai cao lớn, sạch , xinh đẹp.

      Nữ sinh bình thường đều khỏi có cảm tình với đàn ông có vẻ bề ngoài tuấn, hơn nữa Đằng Nguyên Quân Nhất còn là người đàn ông có thái độ nhã nhặn, trông mặt mà bắt hình dong. Đằng Nguyên Quân Nhất dần dần sinh ra hứng thú với xăm hình, thường xuyên quán xăm hình, hai người thường xuyên qua lại nên dần dần quen biết. Tiểu Nại Tử thích Đằng Nguyên Quân Nhất, đồng thời cũng cảm thấy rất tự ti, bởi vì chính mình đủ xinh đẹp, bởi vì thân thế của mình đủ cao quý, bà cảm thấy đời này có cơ hội đứng ở bên cạnh Đằng Nguyên Quân Nhất.

      Chuyện Đằng Nguyên Nhất Lang tìm Cát Dã Thành - cha của Tiểu Nại Tử xây dựng thông đạo dưới đất là cơ hội. Tiểu Nại Tử với cha là mình thích thiếu gia nhà Đằng Nguyên. Cát Dã Thành biết mục đích xây dựng đường hầm của Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng, liền lên cầu với Đằng Nguyên Nhất Lang, cầu Đằng Nguyên Quân Nhất cưới Tiểu Nại Tử làm vợ. ngờ, Đằng Nguyên Nhất Lang lập tức đồng ý.

      Cá tính Quân Nhất mềm yếu, có lập trường, chưa bao giờ dám làm trái lời cha, cũng biết thân phận mình đặc biệt, thể cưới con gia đình bình thường. Mặc dù Tiểu Nại Tử phải người xinh đẹp, nhưng tâm địa thiện lương. Nếu như cả đời này nhất định phải ở cùng với người xa lạ, kết hợp với mà ông có tình , như vậy Tiểu Nại Tử cũng được.

      Hôn lễ cực kỳ khiêm tốn, gần như có khách mời, Tiểu Nại Tử được gả cho Quân Nhất như mong muốn. Mặc dù sau khi cưới, tình cảm hai người rất bình thường, nhưng cũng hòa thuận, chỉ là vẫn luôn có con, điều này khiến Đằng Nguyên Nhất Lang gấp gáp bồng cháu rất hài lòng.

      lần Quân Nhất Trung Quốc, ông gặp được Mỹ Tuyết ở nơi đó. Ông vừa [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :