1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ô Lam sống lại - Tầm Hương Tung (chương 7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      :yoyo45:
      Cám ơn bạn edit :">
      thích cũng là con cháu của mình = /, đối xử với con cháu tệ bạc quá :-"
      blbuilinhchau007153 thích bài này.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 3: Trả ơn
      Ô Lam làm bài tập, để ý thấy Thạch Thu Sinh về, trong miệng mắng mắng chửi chửi, dường như bắt được Thạch Phong.

      Sắc trời tối dần, chữ trong sách vở dần dần trở nên mờ nhạt, Ô Lam cố ép bản thân nữa, đem bài tập chưa làm xong cất vào, nhưng chưa dự định vào nhà.

      Thạch Phong quay trở lại như tên trộm , rúc cổ ló đầu ra nhìn, Ô Lam vẫy tay gọi : "Thạch Phong."

      Thạch Phong ngạc nhiên, Ô Lam chưa từng chủ động chuyện với , nhìn Ô Lam, lớn tiếng : "Cậu gọi tôi làm chi?"

      Ô Lam : "Sách của cậu bị xé rồi phải , tôi cho cậu mượn nha."

      Thạch Phong nghiêng đầu qua chỗ khác: " muốn, tôi muốn làm bài tập."

      Ô Lam : "Tại sao vậy? làm bài tập bị thầy giáo đánh vào lòng bàn tay, còn phạt quét rác nữa."

      "Đánh đánh, tôi sợ đau." Vẻ mặt Thạch Phong chẳng hề để ý.

      Ô Lam nhìn : "Vậy cha cậu đánh cậu, tại sao cậu lại chạy trốn?"

      Thạch Phong nhất thời cứng họng, lát sau mới : "Đó là tôi, đó là vì cha tôi ra tay quá hung ác."

      "Cậu làm bài tập xong rồi về, cha cậu đánh cậu." Ô Lam .

      Thạch Phong lên tiếng, nhưng cũng lên lầu, có lẽ sợ cha đánh.

      Ô Lam lại hỏi: "Có phải cậu biết làm bài tập đó?"

      Thạch Phong bị vạch trần , có chút thẹn quá thành giận: "Ai ? Ai tôi biết làm, cậu dám coi thường tôi, coi chừng tôi đánh cậu."

      Ô Lam sợ đánh chút nào, ra, Thạch Phong chưa từng đánh , cười : "Cậu nhanh làm , làm xong về nhà, cha cậu đánh cậu."

      Thạch Phong : "Tập của tôi còn ở nhà."

      "Tôi đến nhà cậu giúp cậu lấy cặp, cậu chờ." Ô Lam xong chạy lên lầu.

      Thạch Phong nhìn bóng lưng Ô Lam, nghĩ hôm nay có gì đó đúng, sao tích cực chủ động khuyên mình làm bài tập như vậy, có phải cùng cha thông đồng trước hay .

      Ô Lam rất ít qua nhà Thạch Phong, trước kia là người có tính cách nhút nhát yếu đuối, sau này mẹ ngã bệnh, kịp để đau buồn, bị thúc ép lớn lên chỉ sau đêm, vào xã hội, bị cuộc sống qua nhiều lần gọt giũa, làm qua tất cả mọi thứ, biết nhìn người hơn, can đảm cũng nhiều hơn. Cuộc sống cho phép tiếp tục là người hèn nhát, phải mạnh mẽ, can đảm đối mặt với tất cả khó khăn gian khổ.

      Cửa nhà Thạch Phong mở, trong khe cửa phát ra ánh sáng vàng ấm áp, Ô Lam lễ phép gõ cửa: "Chú Thạch, dì Trương, Thạch Phong mượn sách giáo khoa của con làm bài tập, con đến lấy cặp giúp cậu ấy."

      Thạch Thu Sinh ngạc nhiên nhìn Ô Lam, bé nhà họ Ô luôn nhát gan, thấy người khác còn mặt đỏ cúi đầu, hôm nay vậy mà chủ động đến nhà mình, vẻ mặt ngạc nhiên ra ngoài: "Uhm, thằng nhóc thúi đó ở nhà con làm bài tập à? Gọi nó về ăn cơm trước ."

      Ô Lam : "Chú, Thạch Phong sợ chú đánh cậu ấy, cho nên phải làm bài tập xong mới về."

      Trương Hồng mẹ Thạch Phong : "Để con làm bài tập trước , hiếm thấy con chăm chỉ như thế, chờ con làm xong rồi trở về ăn cơm."

      Thạch Thu Sinh lấy cặp đưa cho Ô Lam, Ô Lam nhận lấy, thiếu chút nữa để rớt. Thạch Thu Sinh : "Trong cặp thằng nhóc thúi đó biết đựng thứ gì, so với đá còn nặng hơn."

      Ô Lam đặt hai tay dưới cặp, sau đó lễ phép : "Chú Thạch, dì Trương, con trước."

      Trương Hồng lấy bánh đưa cho Ô Lam: "Tiểu Lam, bánh này cho con ăn."

      Ô Lam lắc đầu: "Cám ơn dì, con ăn."

      "Cầm lấy, cám ơn con giúp Thạch Phong." Trương Hồng cười híp mắt.

      Ô Lam nhìn Trương Hồng, nhận bánh: "Cám ơn dì, con đây."

      "Đừng gấp, coi chừng rớt." Ở phía sau Trương Hồng dặn dò.

      "Dạ biết." Ô Lam trả lời giòn giả. ôm cặp Thạch Phong, cẩn thận xuống cầu thang, trong hành lang vô cùng tối, có đèn, rất dễ hụt chân. mới xuống phân nửa, có người đưa tay ra lấy cặp từ trong ngực , dọa Ô Lam giật mình, chỉ nghe thấy giọng của Thạnh Phong vang lên: "Để tôi cầm."

      Ô Lam buông tay ra: "Cái gì trong cặp cậu thế, sao lại nặng như vậy."

      "Tất nhiên đều là bảo bối của tôi, cậu biết cái gì." Thạch Phong vượt qua phía trước, lớn tiếng : "Cậu cầm lấy tay xách, cẩn thận chút."

      Ô Lam nghe giọng của Thạch Phong, nghĩ đứa trẻ này ra cũng tệ lắm, nếu như vậy, bản thân mình sống lại, nhân tiện giúp cải tạo chút , coi như trả ân tình của đời trước.

      Thạch Phong vào nhà Ô Lam, bị lịch ba treo tường hấp dẫn, há to miệng nhìn ảnh tường. Ô Lam cũng cảm thấy rất xấu hổ, năm này còn rất bảo thủ, sao có lịch như vậy treo tường. xách ghế đến cạnh bàn: "Đến làm bài tập ."

      Thạch Phong khôi phục tinh thần lại, mặt dần đỏ lên, gần như trong hình □□, đối với cậu bé □□ tuổi mà , quả thực là mở ra thế giới hoàn toàn mới, có thể khai sáng giới tính. nhanh cúi đầu tìm sách trong cặp mình để che giấu.

      Ô Lam giọng : "Bài tập số học tôi còn vài bài chưa làm xong, cho cậu mượn ngữ văn trước, hôm nay bài tập là chép từ mới."

      Thạch Phong mở cặp ra và lục, lục hồi, sau đó lấy ra cái ná bằng gỗ, rồi đến xấp giấy cát tông dày, sau đó đến hai quyển tập bìa, rồi lại lấy mấy quyển sách bài tập nhăn nhúm còn hình dạng, cuối cùng lục ra quyển sách bài tập chỉ còn nửa, mỏng dính.

      Ô Lam nhìn thoáng qua vở bài tập của , nở nụ cười: "Tất cả tập của cậu đều làm bằng giấy cát tông xé ra?"

      Thạch Phong : "Tôi mới rảnh tự mình làm giấy cát tông, những thứ này là tôi thắng được. Vở bài tập để tôi chùi đít."

      Ô Lam ha ha cười lên: "Cậu biết lấy giấy vệ sinh à."

      Thạch Phong lên tiếng, bắt đầu làm bài tập.

      Hai đứa bé dưới ánh đèn vàng sáng làm bài tập, thanh chương trình tin tức TV nhà hàng xóm bắt đầu truyền đến, bảy giờ. Ô Lam làm vài bài tập còn lại, rất nhanh làm xong, sau đó cất sách giáo khoa, nhìn Thạch Phong viết chữ.

      Thạch Phong cầm bút chì, trong ô vuông viết chữ, lực của rất lớn, nét chữ rất to, chữ cũng rất lớn, viết rất đậm. Ô Lam : "Cậu viết chữ rất ngay ngắn."

      Thạch Phong ngẩng đầu nhìn Ô Lam, đây là lần đầu tiên có người khen chữ ngay ngắn, trong lòng dâng lên chút đắc ý, vì thế tiếp tục kiên nhẫn từ từ viết, viết được đẹp, còn dùng cục gôm bôi rồi viết lại lần nữa.

      Ô Lam lấy bánh mẹ Thạch Phong đưa bẻ thành hai nửa, chia phân nửa cho Thạch Phong: "Cho cậu ăn, mẹ cậu cho tôi."

      Thạch Phong nhìn Ô Lam: "Cậu ăn , nhà tôi có rất nhiều."

      Ô Lam : "Tôi ăn nửa là được rồi, gần ăn cơm rồi. Cậu đói bụng sao?"

      Bụng Thạch Phong kêu cục cục tiếng, Ô Lam cười lên, đặt bánh bàn tay , sau đó bắt đầu ăn nửa còn lại, Thạch Phong thể làm gì khác hơn đem bánh trong tay ăn, vừa ăn, vừa viết chữ.

      Chắc Thạch Phong bình thường rất ít làm bài tập, cho nên viết chữ vô cùng chậm, Ô Lam đọc sách số học thêm lần nữa, chỉ mới viết thêm ba từ mới, với hiệu suất này, lần làm bài tập, đoán chừng hơn hai tiếng, hèn chi thường làm bài tập, làm nhiều lỡ thời gian chơi. Thực ra thường Thạch Phong viết chậm như vậy, chữ như gà bới nhanh chóng qua loa cho xong, sau đó ném sang bên chơi, đương nhiên, phần lớn thời gian là cứ dứt khoát làm.

      Đậu Mỹ Lâm nấu xong thức ăn từ trong phòng bếp ra, thấy hai đứa bé người đọc sách người viết chữ, khỏi nở nụ cười: "Tiểu Phong, ở nhà dì ăn cơm ."

      Thạch Phong ngẩng đầu lên, nhìn Đậu Mỹ Lâm xinh đẹp: " cần, dì, lát nữa con về nhà ăn."

      Ô Lam : "Bài tập ngữ văn cậu mới viết được phân nửa, còn chưa làm bài tập số học, làm xong hết biết đến mấy giờ, ở nhà tôi ăn , ăn xong rồi làm tiếp."

      Đậu Mỹ Lâm cười : "Hôm nay nhà dì ăn thịt, thịt xào ớt xanh."

      Thạch Phong hơi do dự, chịu được hấp dẫn của thịt, đồng ý. Điều kiện nhà tốt lắm, tuần hiếm được lần ăn thịt. Đối với đứa trẻ tuổi này mà , có gì đáng sợ bằng sức hấp dẫn của thịt?

      Cho nên bọn họ thu dọn sách vở, vây quanh bàn bắt đầu ăn. Vừa mới ăn Thạch Phong có chút thận trọng, Đậu Mỹ Lâm là người rất hiền lành, nghĩ thế liền thả lỏng: "Cha Ô Lam ở nhà sao?"

      Ô Lam nhìn mẹ, Đậu Mỹ Lâm : "Ông ấy công tác, ở nhà. Dì nấu thức ăn ngon ?"

      "Dạ, ngon, so với mẹ con nấu ngon hơn." Thạch Phong gật đầu mạnh.

      Ô Lam cười cười, cũng thấy ngon, nhiều năm rồi ăn thức ăn mẹ nấu, mùi vị như trong trí nhớ thơm như thế là ngon.

      Hai đứa trẻ đều ăn sạch nồi cơm và dĩa thức ăn, Đậu Mỹ Lâm thấy bình thường con ăn nhiều như vậy, khỏi cười : "Phải có ai giành ăn với con, mới có thể ăn nhiều như vậy."

      Ô Lam rất vô tội nhìn thoáng qua Thạch Phong, mình tuyệt đối giành ăn với , chỉ là rất nhớ mùi vị thức ăn của mẹ mà thôi.

      Đậu Mỹ Lâm dọn bàn, Thạch Thu Sinh cầm đèn pin đứng ở ngoài cửa, nhìn vào trong nhà : "Làm xong chưa? Làm xong về nhà ăn cơm."

      Đậu Mỹ Lâm cười : "Tiểu Phong vừa ăn cơm xong ở nhà em rồi."

      Ô Lam : "Chú Thạch, Thạch Phong còn chưa làm xong bài tập, thế nhưng hôm nay cậu ấy làm rất nghiêm túc, chữ viết cũng rất ngay ngắn, chú xem." Ô Lam lấy tập Thạch Phong đưa cho Thạch Thu Sinh nhìn, bị Thạch Phong giật lấy: "Tôi còn chưa viết xong."

      Thạch Thu Sinh nhìn con trai vậy mà xấu hổ, đây là lần đầu tiên biểu như thế, trong lòng hơi vui vẻ, nhưng miệng vẫn : "Sao mày có thể ở nhà dì Đậu ăn cơm, nhà chúng ta phải có cơm ăn."

      Đậu Mỹ Lâm cười : "Thỉnh thoảng ăn lần có sao đâu, cũng phải mỗi ngày đến ăn, đúng hay tiểu Phong?"

      Thạch Phong lời nào, cúi đầu nghiêm túc làm bài tập. Thạch Thu Sinh nhìn con trai thành , liền gì thêm: "Vậy con nhanh làm xong, rồi về nhà."

      Thạch Phong ngẩng đầu lên : " biết."

      Thạch Phong viết xong từ mới, lại bắt đầu làm bài tập số học, kết quả gặp phải vấn đề khó khăn, bài tập số học biết làm. Bài tập số học năm hai bắt đầu học phối hợp bốn phép tính (+-*/) để giải toán, bảng cửu chương Thạch Phong còn chưa thuộc, cho nên mấy bài tập đó đối với , đơn giản là hiểu. Ô Lam còn cách nào, vì thế đưa bài tập của mình cho chép, Rome (thủ đô Italia) phải ngày đêm là có thể xây thành, cải tạo tên du côn cũng phải ngày đêm có thể thành công.

      "Trước tiên cậu phải thuộc bảng cửu chương, như vậy mới có thể làm được những bài này." Ô Lam với Thạch Phong.

      " biết." Thạch Phong lớn tiếng , vùi đầu chép bài, chép xong về, hẹn ngày mai cùng nhau học.

      Hết chương 3
      Last edited: 22/4/15
      hanhtay, Tuyết Liên, Lục Nặc2 others thích bài này.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 4: Giúp đỡ

      Đậu Mỹ Lâm nấu nước cho con tắm. Ô Lam ngồi trong bồn tắm, Đậu Mỹ Lâm chà lưng cho : "Lam Lam, hôm nay sao con với Thạch Phong cùng chơi với nhau, con phải bình thường cậu ta ăn hiếp người khác sao?"

      Ô Lam dối: "Cũng phải, hôm nay có người bắt nạt con, Thạch Phong giúp con."

      "Ai bắt nạt con?"

      " nam sinh, nhưng mà Thạch Phong hù cậu ta chạy."

      Đậu Mỹ Lâm : "Được rồi, các con là bạn học, vừa là hàng xóm, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng."

      "Dạ, biết, mẹ."

      Ô Lam tắm rửa xong, đứng trong phòng, nhìn lịch treo tường ba kia, nhớ đến hôm nay vẻ mặt Thạch Phong giương mắt sững sờ nhìn, nghĩ thế cảm thấy được hay lắm, hơi suy nghĩ, liền lấy ít cơm từ đáy nồi, leo lên cái tủ cao thấp, xé lịch năm ngoái, trét cơm lên, dán kín lên lịch ba .

      Đậu Mỹ Lâm bận bịu xong ra, thấy con dán lịch treo tường: "Lam Lam con làm gì?"

      Ô Lam nhìn mẹ : "Con cảm thấy rất xấu xí, xấu hổ muốn chết."

      Đậu Mỹ Lâm ôm con xuống: "Cũng tại cha con, mua mấy thứ đồ bậy bạ này, đứng đắn."

      Ô Lam nhìn kiệt tác của mình, dán vô cùng tinh tế, hài lòng: "Được rồi." Vê vê ngón tay, dính dính, chạy rửa tay.

      Đậu Mỹ Lâm kiểm tra bài tập Ô Lam làm, phát hôm nay lỗi sai cũng có, viết rất đẹp, khen con câu. Trong nhà có TV, hai mẹ con lên giường ngủ sớm, Ô Lam nhìn mẹ : "Mẹ, con muốn ngủ với mẹ."

      Đậu Mỹ Lâm nhìn Ô Lam, nở nụ cười, vỗ vỗ giường mình: "Vậy con lên đây."

      Ô Lam lắc đầu: "Mẹ ngủ giường con ."

      Đậu Mỹ Lâm hơi mỉm cười: "Được rồi." Hôm nay con rất ngoan, bà muốn cưng chiều chút.

      Hai mẹ con vào trong mùng, là tháng sáu, mùa hè đến, khí trời bắt đầu nóng, Đậu Mỹ Lâm cầm quạt làm bằng lá cây cọ, quạt cho con .

      Ô Lam : "Mẹ, mẹ còn chưa dạy con nấu cơm như thế nào đâu?"

      Đậu Mỹ Lâm : "Uhm, được. Thực ra rất đơn giản, con múc lon gạo, vo hai lần, sau đóđổ vào nồi, thêm nước, nước chỉ hơi qua cổ tay con, như vậy là được rồi. Con phải chú ý đến lửa, khi cơm tỏa ra hương thơm, rồi đậy bếp lò lại, và cơm chín rồi."

      Ô Lam mới nhớ đến lúc này chưa có nồi áp suất, càng khỏi phải đến nồi cơm điện, nấu cơm phải nấu bằng than, phải chú ý đến lửa, đối với đứa bé mà , trình độ hơi khó, khó trách mẹ để mình nấu cơm, dù điều kiện khó khăn thế nào, bản thân dầu gì cũng là con , cũng được xem là chiều chuộng.

      " khó, mẹ." Ô Lam , đương nhiên phải nấu được, chỉ là muốn biểu phản ứng bình thường của đứa trẻ.

      Đậu Mỹ Lâm : "Ngày mai mẹ nấu xong rồi bán, con về chỉ cần hâm lại là ăn được."

      Ô Lam : "Con có thể nấu thử lần."

      "Uhm, từ từ làm được."

      Ô Lam được mẹ quạt nhè mà ngủ thiếp , ngủ trong hương vị vô cùng ngọt ngào, nhiều năm chưa được ngủ trong cảm giác ngọt ngào như thế, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng có.

      Mở mắt ra, nhìn mùng màu trắng, Ô Lam sửng sốt ba giây, cuối cùng nhớ mình ở nơi nào, kiềm chế tim nhảy nhót, ngồi dậy, giường chỉ còn mình , sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, nhìn , chắc chưa đến sáu giờ. Những năm gần đây, tập thành thói quen dậy sớm, mỗi ngày ngủ nhiều nhất là năm sáu tiếng, vì thời gian đủ dùng, có quá nhiều chuyện để làm, nhưng bây giờ, cuối cùng có thể buông lỏng, cần làm bữa sáng, cần thức dậy tắm cho mẹ.

      Ô Lam từ giường bước xuống, mang giày xăng-đan làm bằng nhựa vào, cửa chưa mở, trong phòng bếp vẫn sáng đèn, nhất định mẹ mài đậu nành làm da đậu. Ô Lam vào phòng bếp, quả thế, mười hai cục than hòn trong lò sắt lớn cháy rừng rực, nồi lớn bốc hơi nóng hừng hực, nấu nước sôi, mẹ dùng cối đá mài đậu nành.

      "Mẹ."

      Đậu Mỹ Lâm quay đầu nhìn con : "Sao con dậy sớm thế?"

      Ô Lam : "Bị thức giấc, con có thể giúp mẹ ?"

      Đậu Mỹ Lâm nhìn thoáng qua con : " cần, mẹ làm được rồi."

      Ô Lam thân thiết nhìn mẹ đẩy mài, còn phải dừng lại thả đậu vào, hiệu suất được cao, nếu có máy xay tốt rồi, cũng cần tốn sức đẩy. Ô Lam nhìn hồi, đem cái ghế tới, lại lấy cái ghế dài rộng: "Mẹ, mẹ để đậu ghế dài, con đứng ghế giúp mẹ thả đậu."

      Đậu Mỹ Lâm giật mình nhìn con : "Ai u, Lam Lam nhà ta chăm chỉ, giúp mẹ làm đậu hũ, ngoan! Con còn , mẹ tự làm là được rồi."

      Ô Lam cố chấp : "Con làm được, mẹ, con có thể làm, mà. Để con thử xem chứ."

      Đậu Mỹ Lâm bị con thuyết phục: "Vậy được rồi, thử làm chút coi được , đứng cho chắc, đừng làm rớt."

      Ô Lam cười híp mắt: "Dạ." dùng cái giá múc nước và đậu thả vào lỗ mài, "Như thế này đúng , mẹ?"

      Đậu Mỹ Lâm gật đầu: "Đúng. Vậy con giúp mẹ thả đậu, mẹ dùng tay đẩy. Mẹ đẩy chậm chút, con hãy cẩn thận."

      "Được."

      ra chuyện này Ô Lam chưa làm qua bao giờ, thế nhưng việc này cũng có, đứa bé ở trong mắt mọi người, đối với cái cối luôn xoay tròn có hơi nguy hiểm, nhưng đối với linh hồn trưởng thành mà , sức lực cối đá xoay tính là nhanh, hơn nữa mẹ còn cố ý thả chậm tốc độ. Cho nên quá hai vòng cối xoay, rất nhanh tìm được bí quyết.

      Vì vậy Đậu Mỹ Lâm đẩy cối đá, Ô Lam thả đậu vào, sữa đậu nành màu trắng sữa từ cối đá thay nhau chảy ra, từ từ chảy xuống thùng gỗ. Đậu Mỹ Lâm phát con vậy mà làm rất ra dáng: "Ái chà, Lam Lam giỏi, làm rất tốt."

      Ô Lam vui vẻ cười, có thể giúp mẹ làm chút chuyện, trong lòng rất thỏa mãn.

      Hiệu suất hai người làm quả nhiên cao hơn so với người, Đậu Mỹ Lâm tiết kiệm ít nhất nửa giờ, họ mài đậu xong, sau đóđổ vào trong nồi lớn, liền trở thành sữa đậu nành chín, vớt bã đậu ra, để sữa đậu nành từ từ nguội, mặt sữa ngưng kết thành tầng màng, màng này, chính là váng sữa đậu nành họ cần, dùng cây trúc dài mảnh lấy màng này ra, treo cây trúc phơi khô. Qua lúc, sữa đậu nành tiếp tục ngưng kết thành váng sữa, làm nhiều lần như vậy, là có thể có nhiều tàu hủ ky, đến khi sữa đậu nành loãng, kết màng nữa, lúc này mới làm sữa đậu nành mới.

      Làm xong sữa đậu nành, Đậu Mỹ Lâm lau mồ hôi trán, vẻ mặt ra nét nhõm: "Được rồi, Lam Lam, lấy chén đến múc sữa đậu nành uống ."

      Đây là bữa sáng của Ô Lam, sữa đậu nành thêm bánh quẩy hoặc bánh bao, vừa ngon vừa dinh dưỡng. Ô Lam bỏ thêm ít đường trắng vào chén, sữa đậu nành ngon miệng thơm ngon, uống hớp, mép môi lưu lại viền đậu nành màu trắng sữa, như chòm râu trắng.

      Đậu Mỹ Lâm nhìn con cưng chiều: "Uống ngon sao?"

      Ô Lam uống sữa đậu nành tự tay mình làm, gật đầu mạnh: "Dạ, rất ngọt."

      Đậu Mỹ Lâm : "Ăn sáng xong học, đường cẩn thận chút, mẹ đưa con được."

      "Con biết, tự con được." Ô Lam biết ngày làm việc của mẹ chỉ mới bắt đầu, bà còn phải chiên tàu hủ ky, buổi chiều phải ra ngoài bán.

      Ô Lam vào thay đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng tay phồng, váy màu lam đậm được treo móc. Đậu Mỹ Lâm làm tóc hai bím cho , như trong phim hoạt hình. Tuy rằng Ô Lam cảm thấy như thế rất ngốc, nhưng đứa trẻ bảy tám tuổi ai như vậy, cho nên cũng từ chối.

      Ô Lam đeo cặp ra cửa, nhìn lầu, biết Thạch Phong chưa, nhớ lắm đường đến trường, có người dẫn đường tốt hơn. Trương Hồng ở ngoài ban công rửa mặt, Ô Lam : "Dì Trương, Thạch Phong chưa ạ?"

      Trương Hồng quay đầu nhìn vào nhà gọi: "Tiểu Phong, tên nhóc thúi này, còn chưa chịu dậy, tiểu Lam dậy học rồi nè."

      Sau đó Ô Lam nghe tiếng Thạch Phong từ trong nhà trả lời: " biết, tới."

      Ô Lam hơi suy nghĩ, quyết định chờ Thạch Phong: "Dì, con đợi Thạch Phong cùng học."

      Trương Hồng : "Tiểu Phong, con nhanh lên, tiểu Lam chờ con cùng học."

      Thạch Phong ra ban công, nhịn được : "Chờ tôi làm gì, tôi còn chưa ăn sáng."

      Ô Lam cười : " sao, tôi chờ cậu, nhanh lên chút."

      Thạch Phong nhìn gương mặt tươi cười của Ô Lam, thể lời từ chối, liền như trận gió chạy vào nhà, chỉ nghe hồi thanh bùm bùm, Trương Hồng mắng chửi: "Con còn chưa đánh răng, chỉ rửa mặt thôi mà ăn rồi?"

      Sau đó nghe giọng Thạch Phong: "Mẹ, mẹ phiền, cháo nóng thế sao có thể ăn!"

      Ô Lam nở nụ cười, lần đầu tiên thấy Thạch Phong vội vàng gấp gáp.

      Ô Lam ở dưới lầu gần năm phút, chợt nghe thấy tiếng vang đặng đặng đặng trong hành lang, Thạch Phong vọt xuống cầu thang, về phía trước, rồi dừng lại, đứng thẳng, ưỡn ngực, liếc mắt nhìn Ô Lam, lớn tiếng : "Xong rồi."

      Ô Lam cười chạy tới, đuổi kịp bước chân Thạch Phong.

      Thạch Phong trước hai bước, quay đầu lại hỏi: "Trán cậu bị sao vậy? Có người đánh cậu?"

      Ô Lam sờ sờ vết thương trán, qua đêm, mẹ lại bôi thuốc cho, có gì đáng ngại: " cẩn thận té."

      " vô dụng!" Thạch Phong xuy tiếng, thèm nhắc lại, ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước.

      đường mọi người vội vàng làm học, phần lớn trẻ con đều tự mình học, có mấy người được nhà đưa, nhưng như vậy có khi lại tốt, khi ham chơi vừa vừa chơi, thường quên mất giờ đến trường, bị trễ là điều tránh khỏi.

      Thạch Phong chịu ngang hàng với Ô Lam, giới tính bé trai bé ở tuổi này bắt đầu hình thành, con trai con cùng nhau, bị người khác chế nhạo, Ô Lam thể làm gì khác hơn là phía sau , giữ khoảng cách chừng mét.

      Thạch Phong rất có dáng điệu cả, dọc theo đường có mấy nam sinh chạy tới cùng với Thạch Phong, bọn họ đều là hàng xóm hoặc bạn học của Thạch Phong, mấy nam sinh tụ tập lại khoác lác, hôm qua xem phim hoạt hình và phim võ thuật. Ô Lam nghe họ chuyện, thầm nghĩ thú vị, ra khi bọn họ còn , cả thế giới tuổi thơ chỉ chú ý mấy vấn đề này, súng gì, thuốc nổ, tên lửa, hơn nữa còn đao, ỷ thiên kiếm, hàng long thập bát chưởng, tất cả đàn ông thế giới, từ bắt đầu thích chiến tranh.

      Thạch Phong theo chân bọn họ chuyện trời đất, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Ô Lam, Thạch Phong chủ động xem Ô Lam là em của , sau này do bảo vệ, ai bảo giúp chứ.

      Hết chương 4
      Last edited: 9/4/15
      sanone2112Lục Nặc thích bài này.

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      hay wá. đợi mòn mỏi mới có chương mới. tks editor nha =D
      chau007153 thích bài này.

    5. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 5: Va chạm
      Ô Lam thỉnh thoảng giục tiếng: "Các cậu nhanh lên , sắp bị trễ rồi." Nếu phải biết học phòng nào, còn lâu mới theo bọn họ.

      Có thằng nhóc rất khoa trương làm tư thế giơ cổ tay lên, ra chiếc đồng hồ điện tử, tỏ vẻ ra oai : "Tôi có đồng hồ đeo tay, sợ trễ. Bảy giờ hai mươi lăm phút, trừ năm phút vặn sớm, nhanh lên trễ rồi." Đầu năm nay, học sinh tiểu học có thể đeo đồng hồ điện tử, cũng được xem là tiểu phú hào.

      Vì vậy mấy đứa nhóc bỏ chạy, Ô Lam bất đắc dĩđỡ trán, tại sao vậy trời, dậy sớm, kết quả lại bị trễ, thể làm gì khác hơn chạy về phía trường học, may mà gần đến cửa trường học. Ô Lam nghĩ kịp, nhưng quên mắt mình bây giờ mấy tuổi, chân rất ngắn, sức lực lại . Thạch Phong người này chạy như trận gió, rất nhanh bỏ lại đoạn xa, chạy, phát có gì đúng, quay đầu lại nhìn, thấy Ô Lam ở phía sau hổn hển chạy đuổi theo, quay lại, đoạt lấy cái cặp của Ô Lam: "Nhanh lên chút."

      Cuối cùng họ cũng vào phòng học trước khi chuông reo 15 phút, Ô Lam tay vào phòng học, nhìn xung quanh, chỉ có vị trí thứ hai cạnh tường tổ tám là có ai. Ô Lam định vào chỗ ngồi, nghe Thạch Phong gọi : "Ô Lam, cặp của cậu!" xong ném cặp qua đây.

      Ô Lam thấy cặp sắp trúng mình, theo bản năng lui về phía sau, cặp "Ba" tiếng nện xuống đất, khiến các bạn học trong lớp cười to.

      Ô Lam rất bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Thạch Phong, nhặt cái cặp lên, vỗ vỗ bụi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình. Ngồi cùng bàn với cậu bé gầy yếu đeo mắt kiếng, nhìn hả hê : "Cậu trễ, nhanh nộp bài tập lên !" Ỷ mạnh hiếp yếu là bản năng của con người, nhìn xem cậu bé gầy yếu như vậy, cậu ta vẫn khi dễ Ô Lam so với cậu ta càng gầy yếu hơn.

      Ô Lam để ý cậu ta, lấy sách bài tập ra rồi nộp bài tập ở nhà, cậu bé này là tổ trưởng, Ô Lam nhớ tên cậu ta là gì.

      Lúc này giáo viên chủ nhiệm vào lớp, phòng học yên tĩnh lại, lát sau vang lên tiếng đọc sách, Ô Lam nghĩ thầm mà thấy buồn cười.

      Đột nhiên có nữ sinh đứng lên, lớn tiếng : "Thưa thầy, Thạch Phong đánh em."

      Thầy giáo chủ nhiệm nghiêm khắc : "Thạch Phong, đứng lên! , sao em làm như vậy?"

      Thạch Phong đứng lên, phục : "Là cậu ta lấy tập của em vứt đất, còn cố ý giẫm lên."

      Nữ sinh kia : "Tôi cố ý."

      "Cậu cố ý." Thạch Phong tức giận muốn chết, vất vả mới nghiêm túc làm bài tập lần, vậy mà bị người ta làm như vậy.

      Chủ nhiệm lớp nghiêm khắc : "Thạch Phong, em ra ngoài đứng phạt cho tôi!"

      Thạch Phong cắn răng, giận dữ trừng mắt nhìn nữ sinh ngồi hàng trước , ra.

      Ô Lam nhìn thoáng qua Thạch Phong, hơi lo lắng cho , nhưng sao, ở tuổi này, dù có to gan cỡ nào, cũng dám thách thức giáo viên, dù sao giáo viên cũng là người lớn, bàn về chiều cao, sức lực hay khí thếđều tuyệt đối áp đảo.

      Tuy Thạch Phong dám thách thức giáo viên, nhưng bí mật trả đũa người xúc phạm , biết từ nơi nào mà tìm được keo dán, lấy keo dán đuôi tóc lên bàn bên cạnh . Đúng lúc giáo viên số học muốn gọi học sinh lên bảng làm bài, nữ sinh kia vô cùng tích cực giơ tay, được giáo viên gọi lên, kết quả ra sao có thể biết, nàng vừa đứng lên, liền hét 'A' thảm tiếng.

      Giáo viên số học tức giận, Thạch Phong bị đánh năm cây vào tay. Thời đại này, dường như dùng cách xử phạt về thể xác là chuyện rất bình thường, rất nhiều phụ huynh đưa con học, với giáo viên: "Nếu đứa nghe lời, đánh mạnh cho tôi", dưới cây roi sinh ra hiếu tử*, giáo viên nghiêm dạy ra trò giỏi mà.

      *hiếu tử: người con có hiếu.
      Giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi Thạch Phong, bàn đầu tiên ở tổ tám, ngay trước mắt giáo viên, như vậy ở dưới giám sát của thầy Vu, và có bạn học nào ngồi đằng trước mà đùa giỡn và làm trò quỷ. Mà chỗ ngồi này, vừa lúc ngay phía trước Ô Lam, là chỗ ngồi rất tệ, chỉ cần cửa phòng học mở ra, bảng đen bị chói, bảng viết gì căn bản nhìn thấy được. Đương nhiên, chỗ Ô Lam ngồi cũng khá hơn bao nhiêu.

      Nữ sinh tên Giang Lệ ngồi cùng bàn Thạch Phong, nghe thấy Thạch Phong ngồi cùng bàn với nàng, liền ngồi tại chỗ khóc lên. Giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ nhìn nữ sinh, đến cạnh nàng hỏi sao nàng khóc. nàng khóc thút thít nghẹn nghẹn muốn ngồi chung với Thạch Phong. Thạch Phong thấy người khác ghét mình như vậy, vô cùng tức giận, rất muốn lên đánh nữ sinh kia.

      Ô Lam chủ động với giáo viên: "Thưa thầy, con đổi chỗ với cậu ta được chứ."

      Giáo viên chủ nhiệm nhìn Ô Lam, gật đầu: "Vậy được rồi, Giang Lệ, con đổi chỗ với Ô Lam được chứ?"

      Giang Lệ dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu.

      Vì vậy Ô Lam ngồi cùng bàn với Thạch Phong, Thạch Phong thấy Ô Lam ngồi cạnh mình, nổi buồn bực sáng giờ cuối cùng cũng sáng sủa lên chút.

      Hai tiết cuối cùng vào buổi sáng là tiết kiểm tra trắc nghiệm ngữ văn, Ô Lam nhanh chóng làm xong bài kiểm tra. Thạch Phong vò đầu bứt tai cũng làm được mấy câu, nhìn bài của Ô Lam, muốn gian lận, Ô Lam che bài mình lại, giọng : "Tự mình làm."

      " biết."

      " biết để trống." thể khiến dưỡng thành thói quen gian lận.

      "Ích kỷ!" Thạch Phong quẹt miệng , nhìn xem thường, nghiêng đầu nhìn mây ngoài cửa sổ.

      Lúc kiểm tra xong tới giờ nghỉ trưa, Thạch Phong chờ Ô Lam, hai tay chống lên bàn, giống như con khỉ nhảy ra ngoài. Ô Lam để tất cả sách, bút viết vào trong hộc bàn, lúc này mới đứng lên rời khỏi phòng học, Thạch Phong sớm chạy mất dạng, Ô Lam cười lắc đầu, đứa bé này là, chỉ vì chút chuyện như vậy mà tức giận.

      Nhà Ô Lam cách trường mười lăm phút bộ, giữa trưa nghỉ ngơi hơn hai tiếng, ăn cơm xong, có thể ở nhà ngủ trưa. Nữ sinh Giang Lệ ngồi phía sau chạy tới gọi lại: "Ô Lam."

      Ô Lam nhìn Giang Lệ, nở nụ cười.

      Giang Lệ : "Cám ơn cậu. Cậu về nhà ăn cơm à?"

      Ô Lam gật đầu: "Còn cậu?"

      Giang Lệ giương cao năm hào tiền giấy trong tay: "Tớ về, mẹ tớ cho tớ tiền cơm, giữa trưa tớ tự mua thức ăn."

      Ô Lam biết có số học sinh cách trường khá xa, hoặc những phụ huynh bận rộn, giữa trưa con họ về nhà ăn cơm, phụ huynh đưa tiền cho con họ, để tự mình mua cơm ăn. Nhà Ô Lam cách trường xa, chiều Đậu Mỹ Lâm mới ra ngoài bán, cơm trưa đều do bà làm, cho nên có thể về nhà ăn cơm. "Tôi trước, gặp cậu sau!"

      Ô Lam theo dòng người ra ngoài trường học, có ít học sinh được người lớn cho chạy xe đạp đến trường, chuông trường vang lên loong coong. Trước đây Ô Lam rất hâm mộ những người như vậy, trong nhà có tiền mua xe đạp, mẹ từng hứa với , chờ lên lớp bốn, mua cho chiếc xe đạp, nhưng sau này cha mẹ ly hôn, cuộc sống khó khăn, xe đạp trong lời hứa vẫn chưa được thực , vẫn bộ học, thậm chí ngay cả trung học cũng như thế, vì bộ về nhà, mới xảy ra thảm kịch về sau.

      Ô Lam vừa vừa quan sát cảnh tượng xung quanh, dùng ánh mắt thương tâm nhìn cuộc sống ở thời đại này, nghĩ thú vị. Ô Lam , đột nhiên có người phía sau chạy lên đụng trúng, té xuống, ngay sau đó, có chiếc xe đạp vừa lúc chạy lên, quẹt vào . Ô Lam té nhào về phía trước, nhanh chống tay, quỳ mặt đất, cảm thấy đầu gối đau rát.

      giọng nam vang lên: "Này, sao chứ?" Giọng kia có chút lạnh lùng cao ngạo.

      Ô Lam quay đầu nhìn, nhất thời nghĩ thế giới này , hôm qua mới gặp thiếu niên tên Lý Bạch, cũng mặc đồng phục học sinh nam, áo sơ mi tay ngắn màu trắng, quần dài màu lam đậm, vẻ mặt nhìn giống như lãnh đạm, nhưng trong mắt có vẻ bất an. Ô Lam đứng lên, nhìn đầu gối mình, quả nhiên bị trầy da, vết thương bị rỉ máu, chỗ cổ tay cũng bị trầy da chút.

      Bạn của thiếu niên : " cậu đừng chạy xe, gây rắc rối rồi kìa."

      Thiếu niên liếm liếm môi, đưa tay vào túi lấy ra năm đồng tiền, đưa cho Ô Lam: " lấy mua thuốc bôi ."

      Ô Lam nhìn thoáng qua , vỗ vỗ bàn tay đầy cát, rồi vỗ vỗ bụi váy: " cần, cảm ơn."

      Thiếu niên thấy phản ứng của Ô Lam, ràng thở phào nhõm, phải vì nữ sinh này lấy tiền, mà vì nữ sinh này khóc, sợ nhất con khóc lóc ầm ĩ, hơi oan ức là khóc, vậy thế giới này, vũ khí có lực sát thương nhất sao.

      người nhảy qua đây, bàn tay giực lấy tiền: "Sao lại cần? Cầm, mua thuốc."

      Ô Lam nhìn, phải là Thạch Phòng mới chạy mất là ai, Ô Lam : "Thạch Phong, trả lại cho người ta, đừng lấy bậy tiền của người khác."

      Thạch Phong : "Cậu bị thương, bồi thường tiền là lẽ đương nhiên."

      Ô Lam : "Tôi sao, cậu ta cũng phải cố ý." Nếu phải vừa nãy có người đụng Ô Lam, Ô Lam cũng té, xe đạp đụng vào .

      Thiếu niên : "Cầm , nếu còn thiếu đến tìm tôi. Tôi là Đỗ Lễ Bách học lớp năm ban nhất." xong sau đó dựng xe đạp dưới đất lên, xoay người rời khỏi.

      Ô Lam giật tiền trong tay Thạch Phong, muốn trả lại cho người ta, nhưng người ta chạy xe , hai chân Ô Lam đuổi theo kịp hai bánh xe của người ta, nhìn năm đồng tiền trong tay, bất đắc dĩ thở dài.

      Thạch Phong : "Được rồi, về nhà thôi."

      Ô Lam nhìn Thạch Phong: "Cậu làm gì thế, tại sao muốn lấy tiền của cậu ta."

      "Cậu ta đụng trúng cậu, nên bồi thường tiền." Thạch Phong như chuyện đương nhiên.

      Ô Lam chạy đến vòi nước rửa tay, rửa kỹ vết thương, để tránh bị nhiễm trùng, khí trời mấy ngày nay rất dễ bị nhiễm.

      Hai tay Thạch Phong để trong túi quần, nhíu mày : "Tôi thấy cậu sao lại vô dụng như vậy, hôm qua té, hôm nay cũng té, khiến người đều là vết thương, đồ ngu."

      Ô Lam thèm so đo với : "Cậu phải rồi sao?"

      "Tôi thấy có ai đó ngu ngốc bị té, nên đến đó xem chuyện vui."

      Ô Lam nghĩ Thạch Phong phải là người biết diễn đạt tâm ý của mình, miệng hơi khó nghe, nhưng ra tâm lại mềm, dù sao cũng là người trưởng thành, đương nhiên so đo với đứa trẻ. Rửa xong, : " về thôi."

      Thạch Phong đáđá chân, theo Ô Lam, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, giả vờ quen , dường như cùng với con cảm thấy rất mất mặt.

      Ô Lam cầm năm đồng tiền, nhíu mày, biết xử lý thế nào, trả lại cho người ta, hay là nhận.

      Hết chương 5
      Last edited: 1/5/15
      Syrenaolphuit thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :