1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 12:
      Lam Phượng Hoàng
      Nhiều năm sau, cuộc gặp lại định mệnh này bị nhóm thi nhân tưởng tượng thêm ra, soạn ra vô số từ khúc xa hoa mê mẩn, truyền đến đời sau......

      Đối với đánh giá này, vị gian thần Vạn Dực trước tồn tại sau chưa ra đời trong lịch sử Vạn gia lại nhướng mày, vuốt cằm, “...... Ngươi thử đứng cách khoảng xa như vậy trong ánh nắng chói chang mà nhìn , nếu có thể nhìn mặt mũi, Vạn mỗ kính nể vạn phần.”

       ̄ .  ̄

      Bất luận thế nào, tiến trình lịch sử chịu khổ ha ha khởi động vào thời điểm hai người gặp lại.

      Đương nhiên, lúc này Vạn Dực và Kỳ Kiến Ngọc còn chưa giác ngộ, nơi cửa thành, từ xa xa liếc mắt nhìn nhau cái, rồi cứ việc ai nấy làm, vai ai nấy sắm......

      Kỳ Kiến Ngọc trở lại đế đô mình xa cách lâu, cả Kim triều ca múa mừng cảnh thái bình, mọi thứ từng quen thuộc, lại khiến kẻ chinh chiến trở về từ biên cương như ...... Cảm thấy chẳng vui sướng gì.

      Sau khi trở về, trước tiên mẫu hậu đưa vào hoàng cung, đôi tay non mềm vì sống an nhàn sung sướng vuốt ve mặt lâu, nước mắt rơi như mưa......

      lại nhớ tới những người mẹ gian nan vất vả nơi biên cương, tay thô ráp như vỏ cây...... Trận chiến này chấn động lòng , lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của .

      Vốn chỉ muốn chứng minh năng lực chinh chiến của bản thân, lại khiến nhanh chóng lột xác, từ hoàng tử ngạo mạn được nuông chiều hiểu chuyện, dần dần trở thành nam tử trưởng thành vĩ đại có trách nhiệm có khát vọng.

      “Ngọc nhi, ở biên quan hẳn chịu khổ ít rồi. Để mẫu hậu nhìn xem, gầy rồi, đen rồi...... năm nay mẫu hậu cũng ăn ngon ngủ yên, ngày đêm lo lắng Ngọc nhi của mình chịu khổ ngoài kia, nếu bị thương, mẫu hậu cũng cách nào đến chăm nom......”

      “Mẫu hậu,” Kỳ Kiến Ngọc ngoan ngoãn phối hợp vùi vào lòng Thái hậu, rồi ngẩng đầu, “Nhi thần...... Muốn làm võ tướng.”

      Từ khi Tề vương điện hạ thắng trận trở về, từng là trung tâm dư luận của kinh thành - Vạn Dực cứ thế chắp tay giao lại ngai vàng.

      Nhưng mặc kệ Tề vương ở đâu, đối với Vạn Dực mà , lúc này việc xã giao vẫn chẳng kém lúc xưa, nàng cũng chẳng cần quan tâm tìm hiểu tin tức về , mỗi ngày đều có người tự động tự phát kể lể bên tai......

      “Nghe Tề vương điện hạ buông bỏ chức quan văn, vẫn muốn chạy theo nghiệp võ......”

      “Nghe Tề vương điện hạ lại cự tuyệt việc Thái hậu chỉ hôn, còn sung quân toàn bộ cung nữ thị tẩm, hay là ‘đoạn tụ’......”

      “Nghe Tề vương điện hạ đánh trị nhóm đại thần tặng nam sủng cho , Thái hậu giáng mấy thần tử xui xẻo đó xuống ba cấp, chẳng lẽ là do Tề vương ‘ được’?!”

      “Nghe ......”

      Vạn Dực cất tiếng cười to, xem việc mỗi ngày nghe chuyện đồn thổi về Tề vương là thời gian tiêu khiển, mỗi khi Thương Hủ trông thấy ý cười mặt nàng, thầm u ám thôi.

      Lý Hoan Khanh nhạy cảm , “Sao vậy, vẻ mặt gì thế, chẳng lẽ Tề vương điện hạ và Vạn Lang......”

      Thương Hủ cuống quít xua tay, “Sao có thể! Đương nhiên là rồi.” xong vội vàng mất.

      Lý Hoan Khanh nhìn bóng dáng hốt hoảng của y, hơi nheo mắt.

      Sau tháng giêng, sát theo đó chính là Xuân Kiết ngày ba tháng ba -- tiết Thượng Tỵ -- lúc cuối xuân, người người khoác áo mùa xuân, năm sáu thanh niên trưởng thành, thêm sáu bảy bé trai, tắm hồ Thất Nghi, đón gió hồ Vũ Vu, ngâm đối thơ rồi về.

      Đó chính là hình dung về tiết Thượng Tỵ ‘tắm rửa trừ tà’, giải thích thông tục chút chính là tắm rửa làm sạch, tiệc rượu sông, chơi trò ‘khúc thủy lưu thương’* lưu truyền từ ngàn xưa, là nguyên do mọi người kéo đến. (*là trò chơi lưu truyền ở Trung Quốc cổ đại. Tháng ba Nông lịch sau khi mọi người cử hành nghi thức Phất Hễ, ngồi ở hai bên sông, nơi đầu nguồn đặt chén rượu, chén rượu xuôi dòng, dừng trước mặt ai, người đó lấy uống.)

      Hôm đó, cũng là ngày hội chùa, đạp thanh, là lúc tìm bạn đời, là thời điểm sinh sôi.

      Trước hôm Thượng Tỵ, Vạn Dực về nhà.

      Nếu các trưởng lão tha thiết réo gọi, kỳ nàng cũng quên, tiết Thượng Tỵ...... cũng là tiết Nữ nhi.

      Vào hôm đó, gia tộc dòng họ của các thiếu nữ đến tuổi cập kê vì các nàng mà mở tiệc mời khách, long trọng cử hành lễ Cập Kê.

      ...... ra nàng mười lăm, đến tuổi cập kê rồi.

      Ngón cái Vạn Dực nhàng vuốt ve áo thư sinh, nàng vốn từ bỏ thân phận kia, ai ngờ nhóm đại trưởng lão vẫn luôn nhớ , cũng muốn bí mật tổ chức cho nàng buổi lễ Cập kê - thể truyền bá cho ai.

      Lễ Cập kê này, gần như có thể coi là vô cùng đơn sơ.

      thể mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cha mẹ Vạn Dực lại đều mất. Bởi vậy tiếp khách, đưa đến chỗ ngồi, khai lễ, bái lễ...... Đều bị lược bỏ.

      Khi tiếng kèn nhạc vang lên, vị trưởng lão được chọn chủ trì lễ Cập kê rửa sạch tay, bước lên trước đến vị trí phía Tây.

      Trong ánh mắt của ám vệ cùng nhóm trưởng lão phụ tá đầy cả sảnh, Vạn Dực mặc trung y, tóc dài xõa lưng, chậm rãi bước ra, mặt nhìn về hướng tây, quỳ lên đệm làm lễ.

      Trưởng lão tỉ mỉ chải vuốt mái tóc đen của nàng, ngóng nhìn ánh mắt phức tạp mà thua thiệt của nàng, búi xong mái tóc, Vạn Dực ngồi xoay về hướng Đông Phương, gương mặt trong sáng trắng trẻo đầy yên bình, giống như pho tượng mỹ nhân bằng ngọc.

      Người chủ lễ tiếp nhận khăn lụa và trâm cài của nàng đến trước mặt Vạn Dực, cao giọng ngâm nga lời cầu chúc -- “Ngày lành tháng tốt, thay kiểu tóc mới. Bỏ bồng bột, thuận lợi nên người.”

      Hai mắt Vạn Dực nhìn thẳng về phía trước, mặc cho người đó chải tóc cho nàng, đợi đến khi cây trâm Hồng Ngọc nhàng ghim vào búi tóc, thân hình nàng mới khẽ nhúc nhích, tiếng động nhắm mắt lại.

      Trưởng lão cố tình làm lễ Cập kê cho nàng, sao nàng biết chứ, các nữ tử khác, vốn nên hứa gả vào lúc tuổi hoa tươi sáng này, hưởng thụ lời chúc phúc của khách khứa cùng những ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Nhưng với Vạn Dực, cả đời này dĩ nhiên là thể.

      Vạn Dực đứng dậy, người chủ lễ thở dài chúc mừng nàng, nàng chẳng lộ vẻ gì, sau khi về phòng nhận lấy quần áo được đưa tới, vào phòng thay bộ áo cánh* váy hồng viền hoa văn đen tương xứng với trâm cài, lại lần nữa chậm rãi rời khỏi phòng,......

      Đây là lần đầu trong đời nàng mặc quần áo nữ, có lẽ cũng là lần sau cuối.

      Mọi người trong phòng lần đầu nhìn thấy công tử dùng thân phận nữ tính thuần túy như vậy xuất , kinh ngạc kèm cả ngỡ ngàng, thoáng chốc cả sảnh đều yên tĩnh, nghe thấy hơi thở.

      Người tổ chức lễ lại lần nữa dâng cái trâm cài đầu vàng ngọc, chủ lễ cao giọng chúc mừng -- “Giờ lành khắc tốt, thay quần áo mới. Mong ngươi uy nghi, đức hạnh vẹn toàn. Lưu giữ muôn đời, phúc lộc trọn đời.”

      Trưởng lão tháo trâm hồng ngọc của Vạn Dực, chủ lễ quỳ xuống, cài lên đầu nàng cây trâm vàng. Sau đó Vạn Dực quay về phòng, lại lần nữa thay ‘Khúc cư thâm y’** viền vàng tương xứng với trâm cài.

      Lần cuối cùng quan trọng nhất là lễ chải tóc thay trâm cài lần ba.

      Lúc này, trâm cài đầu Vạn Dực đổi thành trâm hồng ngọc tua rua mười hai sợi tơ vàng, khúc cư thâm y người, cũng đổi thành lễ phục*** tay áo dài càng thêm xa hoa tươi đẹp......

      Nhưng ngờ lễ Cập kê lại bị ngang trời đánh gãy!

      Ám vệ khẩn cấp báo tin, con trai của Thượng thư bộ Hình - Lý Hoan Khanh, con trai của Thủ Phụ đương triều - Thương Hủ, thêm cả vài vị công tử vương hầu, đều vào phủ, tìm Vạn Dực.

      Trưởng lão biến sắc, tức giận với Thư đồng Ngôn Trọng, “Ngươi biết hôm nay là đại lễ của công tử sao! Sao ngăn cản!”

      Ảnh Nhất vỗ vỗ bờ vai ta, lòng thầm than. Nay Vạn phủ chẳng còn huy hoàng, đối mặt với nhóm vương tôn công tử quyền quý nhất triều Đại Chu, sao người gác cổng có thể ngăn cản?

      Vạn Dực tháo trâm cài đầu xuống, đứng dậy , “Hôm nay dừng tại đây, ta ra ngoài nghênh đón bọn họ.”

      Trưởng lão đau lòng xót chủ, bật thốt lên, “Hay phái người ngăn bọn họ lại......”

      Vạn Dực lắc đầu, “Nay chúng ta phải giấu tài, giờ phút này phải là thời cơ tiết lộ thế lực ám vệ của Vạn gia.”

      “Nhưng......” còn lễ Cập kê.

      “Chấm dứt thôi......”

      Vạn Dực phất tay, quay đầu lại mà rời .

      Vốn nên như thế, lễ Cập kê long trọng quý giá nhất của nữ tử...... liền như vậy lặng yên tiếng động bị giấu .

      áo cánh*:
      [​IMG]
      ‘Khúc cư thâm y’**:
      [​IMG]

      lễ phục***:
      [​IMG]

      trâm vàng 12 tua rua (hình ảnh chỉ mang tính minh họa ^_^ ):
      [​IMG]
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hây, giờ ta tuyên bố số tuổi mới nhất của bọn họ, Vạn Dực 15, tiểu hoàng đế 12, Kỳ Kiến Ngọc 17.

      Suy xét comment, được rồi, xét thấy phần đông độc giả muốn nữ cường, vậy lật đổ thôi......

      Khụ, đáng thương cho bé trai Kỳ Kiến Ngọc, ta quyết định nghe theo ý kiến mọi người, mặc kệ về sau ngươi có mạnh thế nào, ngươi cũng phải chịu số mệnh bị đẩy ngã chà đạp!

      Ừm, mọi người vừa lòng chưa? Có đột nhiên cảm thấy tác giả rất đẹp trai hông!

      ------------

      Viết chương này, đột nhiên cảm thấy tiểu Vạn luôn vui cười giận mắng cũng có vài phần đáng thương, đáng buồn.

      PS:

      Lễ nghi cổ xưa này chắc có người thích? Nhưng tác giả lại khá cố chấp với số lễ nghi gần như thất truyền này, ta vẫn cho rằng, những lễ nghi lưu truyền ngàn năm nên bị lãng quên, mong mọi người nhẫn nại.

    2. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện dễ thương quá, cám ơn bạn editor

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Chào . Lại là tôi đây. Tôi đến ủng hộ tinh thần đây.
      lamphuonghoang thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      củm ơn @midnight nhá ^_^^_^^_^ Tối khuya đăng chương kế ;););)
      Hương Thảo, midnightB.Cat thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 13:
      Lam Phượng Hoàng
      “Sao bảo người báo trước tiếng?” Vạn Dực vẫn toàn thân áo trắng thư sinh, chưa cười, ung dung từ nhà thuỷ tạ tới......

      Thương Hủ cười ngây ngô cúi đầu vái chào, “Đều tại Lý Hoan Khanh, ta bảo chờ chút cũng sao, bảo gã sai vặt thông báo rồi hãy vào, ta lại khắc cũng chẳng chờ được. Hôm nay mạo muội vào đây như thế, biết có quấy rầy ?”

      Vạn Dực cười như có như , “Nếu ta là phiền sao?!”

      Thương Hủ sửng sốt, nhất thời phân là nàng đùa hay giận , luống cuống lắp bắp, “Vậy...... Vậy......”

      Lý Hoan Khanh chen vào, “Vậy phạt bọn ta mời ngươi đến Phong Nhạc lâu đãi tiệc lớn, đến lúc đó bất luận Vạn Lang phạt bao nhiêu rượu, bọn ta đều chấp nhận.” Lời vừa thốt, các vương tôn công tử còn lại sôi nổi ủng hộ theo.

      Phong Nhạc lâu xây sát bờ sông, tạo thành từ năm tòa lầu cao ba tầng, nối liền và thông nhau bằng hành lang chung, dưới lầu dựng hàng cột dài trăm bước, trong vườn xây hiên quán đình tạ, gieo trồng hoa cỏ......

      Đình tạ nơi tòa lầu này, hoa đá nước hài hòa, đồ dùng xa hoa, đứng đầu cả nước.

      “A...... phải trước đây chúng ta là đến nhà Đô ngự sử dự lễ sao?” Tiểu công tử nhà Thái úy chưa phản ứng kịp, hiểu ra sao thốt lên.

      Lý Hoan Khanh trầm quét mắt liếc y cái, khiến y lập tức im miệng. Rồi sau đó sắc mặt lập tức lại vui vẻ như thường, khi Lý Hoan Khanh quay đầu nhìn Vạn Dực, là cảnh xuân tươi đẹp, thân thiết , “Hôm nay là lễ cập kê của Tam tiểu thư nhà Đô ngự sử, nghe người từng gặp nàng ta đều nàng ta là người đẹp nhất kinh thành...... Cho nên, lúc nãy mới để ý đến lễ nghi mà vội vàng vào tìm ngươi, nếu kịp, bây giờ còn có thể nhìn thấy lần làm lễ thứ hai của nàng ta.”

      Vạn Dực cười , “Hiếm khi......” Hiếm khi thấy Lý Hoan Khanh cũng thay đổi mục tiêu?

      Lý Hoan Khanh lại tỏ vẻ khinh thường tiếp tục , “Đẹp nhất kinh thành gì chứ, sợ xấu hổ sao! Hôm nay vốn muốn cho khách khứa đầy nhà kia thêm chút kiến thức......” Gã từng nhìn thấy vị tam tiểu thư đó từ xa, chậc, gã lại nhìn Vạn Dực, đây mới là người đẹp nhất kinh thành......

      Vạn Dực biết nên khóc hay cười, “Vạn Dực tham gia vũng bùn này đâu, vẫn nên đến Phong Nhạc lâu thôi.”

      Lý Hoan Khanh và Thương Hủ tự nhiên có ý kiến, “Được! Đến Phong Nhạc lâu.”

      Bỏ mặc tiểu công tử nhà Thái úy oán giận ngồi vẽ vòng tròn...... Cái đám thấy sắc quên bạn này, tuy Vạn Lang xinh đẹp, nhưng y vẫn thích nữ nhân hơn.

      nhóm công tử thế gia dạo bước thu hút hàng loạt ánh mắt mù quáng trông theo, ven đường thu hoạch vô số lòng xuân nhộn nhạo, người các vị thiếu niên tuấn tú lập tức bị ném đầy khăn lụa hoa tươi.

      Sau khi tới Phong Nhạc lâu, Vạn Dực phủi hoa Ngô Đồng đỏ tía dính đầy đầu, vơ lấy khăn lụa treo đầy người, nhét vào trong áo.

      Lý Hoan Khanh nhìn thấy, “Sao vậy, Vạn Lang gặp nương mình thích?” Ghen tuông tỏa ra mười dặm.

      Ngón trỏ Vạn Dực khẽ lướt qua khăn lụa trước ngực, cử chỉ dịu dàng đa tình, “Với tấm lòng nhi nữ, đương nhiên phải đối đãi cẩn thận, dù có tình, cũng nên tỏ bày thỏa đáng mới tốt......”

      Vẻ mặt đó, dù còn trẻ, nhưng lại có thể thấy được chàng đa tình tương lai của triều Đại Chu.

      Lý Hoan Khanh khỏi bực mình, Thương Hủ càng thêm chán nản, cả nhóm thiếu niên người đầy mùi hoa bước thẳng vào lâu.

      Hôm nay là tiết Thượng Tỵ, mọi người đều bày hoa Tể Thái màu vàng cùng hoa Ngô Đồng màu đỏ tía ở bàn bếp, chỗ ngồi, giường ngủ. Ngay cả các thiếu nữ gặp bên đường, cũng sôi nổi ghim từng đóa hoa Ngô Đồng đỏ tía lên búi tóc, để phòng gió độc.

      Đoàn người Vạn Dực phủi sạch hoa Ngô Đồng đầu, cũng để giảm phiền phức.

      “Chúng ta lên phòng ở lầu , hay đến nhà Thủy tạ?”

      Lý Hoan Khanh , “ tiết Thượng Tỵ, đương nhiên phải Khúc thủy lưu dương mới tốt.”

      Vạn Dực gọi người đến, dẫn đường.

      “Các vị công tử, nếu mở tiệc bên hồ, sao dứt khoát chọn thuyền hoa?” Phong Nhạc lâu hổ là quán rượu đứng đầu, ngay cả lời của người dẫn đường cũng lộ ra vài phần văn nhã.

      Thương Hủ nhìn về phía Vạn Dực dò hỏi, lấy ý kiến của nàng làm chuẩn.

      Vạn Dực gật đầu, “Cũng tốt, ban ngày du hồ, đến đêm lại vào Thủy tạ.”

      Người dẫn đường lưu loát khom người, đưa bọn họ tới bến đỗ thuyền hoa, “Các công tử cứ tùy ý chọn lựa, nếu cần người ca hát giúp vui, chỉ cần gọi tiếng.”

      Lý Hoan Khanh soi mói xét chọn nữ tử thanh tú ôm Tỳ bà, rồi chọn thêm vị thiếu niên ôm thất huyền cầm, cùng lên thuyền hoa......

      -- “Lý Hoan Khanh?”

      Có câu oan gia ngõ hẹp, càng muốn gặp, càng tình cờ chạm mặt.

      Thương Hủ, Lý Hoan Khanh ở cuối cùng, nghe vậy quay đầu, liền đối diện với Tề vương điện hạ mặc duệ tát thêu Giao long, nhìn ra phía sau vài bước, là Hoàng thượng đương triều mặc trực y* toàn thân màu chàm! (trực y: http://www.dianliwenmi.com/postimg_36372.html)

      Hai người kinh hãi, vội vàng cúi người bái lạy, trong lòng khỏi lầm bầm, sao Tề vương cũng vác tiểu hoàng đế rời cung.

      Tiểu hoàng đế Kỳ Kiến Thành vội nhanh đến, “Mau chóng bình thân, trẫm, à...... Hôm nay ta cải trang mà đến, là muốn xem thử đời sống của người dân, đừng nhiễu loạn mọi người.”

      Vạn Dực ở trước nhất, đến khi phát thiếu hai người mới quay đầu tìm kiếm, tầm mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt Kỳ Kiến Ngọc!

      Hai người đều có chút trở tay kịp.

      Tề vương điện hạ dời mắt trước, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng......

      thể ngờ được hôm nay lại gặp phải thứ ti tiện này! Tề vương điện hạ lòng đầy căm giận, sắc mặt có thể hình dung là đen đến mức khó coi.

      Nhưng tiểu hoàng đế lại hoàn toàn nhận ra, kích động , “Nếu trùng hợp thế, chúng ta liền họp thành bàn cũng tốt.”

      Kỳ Kiến Ngọc nghiêm cái mặt thối, lại chẳng hé răng.

      Tiểu hoàng đế thừa lúc cam chịu, dùng sức túm tay , dắt theo cả tá hộ vệ phía sau, tiền hô hậu ủng vào thuyền hoa.

      Từ đầu đến cuối Kỳ Kiến Ngọc đều trương cái mặt đen trừng đôi mắt lạnh, ngồi gần nữ tử gảy Tỳ bà nhất, Vạn Dực hào hứng đếm, cả buổi chiều nữ tử gảy Tỳ bà đàn sai ít nhất tám chỗ.

      Mà ngay cả khóe mắt Tề vương điện hạ cũng chưa từng liếc về phía nàng ta cái, chỉ cần nghĩ đến việc ở cùng phòng với Vạn Dực, cả người liền như bị kiến bò, cực kỳ rét lạnh.

      Những ngày ở biên cương, chiến tranh quyết liệt mà tàn khốc, hầu như chiếm hết suy nghĩ , khiến dường như quên mất người này.

      Trước ánh lửa trại trong đêm, khi tay cầm trường kiếm, trong đầu ngẫu nhiên xẹt qua vóc dáng và lời của người nọ, liền bị oán hận chôn vùi, về sau, chỉ cần nhắc tới Vạn Dực, liền theo phản xạ mà cảm thấy đó là cái gã tiểu nhân vô sỉ ti tiện khiến người ta chán ghét, hận thể khiến gã ta biến mất khỏi cõi đời.

      Mà khi trở về Đế đô, tin tức về người này tràn đến bên tai càng ngày càng nhiều......

      “Thiên hạ ai cũng biết Vạn Lang có dáng vẻ xinh đẹp!”......

      “Núi có phù tô, ao còn sen thắm...... Tuấn tú khó tìm, gặp toàn điên dại.”......

      Chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài có chút xinh đẹp thôi, với việc này Tề vương điện hạ cười nhạt, nghiêm cấm trong cung đề cập bất cứ tin tức gì của Vạn Dực.

      khi Tề vương vui vẻ, mọi người đều khó thoải mái ôm ấp, tiệc du thuyền liền qua loa kết thúc trong tình cảnh lòng mọi người mang tâm tư khác nhau......

      Đến khi vầng trăng ló ở trời đông, đài ở Lâm Thủy hiên rộn rã tiếng người.

      Nhóm công tử quý tộc này vô cùng gây chú ý, sau khi mưu sát vô số ánh mắt, nhóm công tử phất phất ống tay áo, mang theo mảnh khăn lụa nào, bước vào Thủy hiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :