1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 8:
      Lam Phượng Hoàng
      Trong yên lặng đến tê người, tiếng hô lớn của Thư đồng , tựa như tiếng sét.

      Vạn Dực phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Thư đồng quỳ xuống, “Vạn Dực đáng chết, xin hoàng thượng thứ tội!”

      lúc lâu, trong tầm mắt chỉ có đôi giày nho thêu hình rồng cuộn ánh vàng, có tiếng gì đáp lại.

      Vạn Dực được nuông chiều từ bé, lần đầu tiên quỳ lâu như vậy, đối với vị hoàng đế trẻ con xui xẻo này, những lần theo phụ thân đến Quốc yến trước đó từng thoáng nhìn xa xa, nhưng bộ dạng sớm quên mất, trong ấn tượng chỉ là hình ảnh thằng nhóc luôn nơm nớp lo sợ núp sau phụ thân và Thái hậu, dáng vẻ sợ hãi nương nhờ.

      Bởi vậy mà , đối với vị hoàng đế trẻ con mới tròn tám tuổi này, Vạn Dực hề có loại cảm giác kính sợ, sở dĩ lập tức quỳ xuống xin tội, bất quá chỉ vì tránh việc Ngôn quan trước đây luôn là đối thủ của phụ thân có cớ gây với mình thôi.

      Sau khi chờ lâu mà vẫn thấy vị hoàng đế nào đó lên tiếng, Vạn Dực lớn gan ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu tiên chống lại đôi mắt trong suốt như dòng suối.

      Đôi đồng tử kia vừa tròn vừa lớn, khóe mắt hơi cong như mắt mèo con, đặt gương mặt nhắn trắng trơn như ngọc lộ ra nét trong trẻo hơn người. Nếu phải người mặc áo choàng màu vàng sáng dài quá gối, quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng bé con này xuất thân từ hoàng cung cao quý nhất, sạch nhất thế gian này.

      Tiểu hoàng đế như bị ánh mắt của nàng làm hoảng sợ, nhanh chóng né , lập tức chui về phía Kỳ Kiến Ngọc khoanh tay đứng yên xem trò vui bên cạnh.

      Kỳ Kiến Ngọc ung dung thản nhiên nhìn xuống Vạn Dực quỳ đất, chỉ cần hé răng, tiểu hoàng đế cũng dám mở miệng cho Vạn Dực đứng lên.

      Vạn Dực hận nghiến răng nghiến lợi, phát Thư đồng bên cạnh nhướng người, như muốn đứng lên, bàn tay giấu trong tay áo dài rộng lập tức giữ chặt ta, tiếp tục giữ vững tư thế quỳ gối gian nan.

      lâu sau, rốt cuộc Kỳ Kiến Ngọc cũng dời tầm mắt khỏi Vạn Dực, lạnh lùng hừ tiếng.

      Tiểu hoàng đế lập tức bảo Vạn Dực bình thân, xem như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, theo sát phía sau Kỳ Kiến Ngọc bước đến chỗ tổ chức Tế rượu.

      Vạn Dực cất bước khá lắc lư, Ngôn Trọng lập tức chạy đến đỡ, Vạn Dực nhàng đẩy ta ra, “ sao, chúng ta đến Tự Tu đường trước, chờ khi Hoàng thượng bãi giá về cung, hãy quay về phòng ngủ.”

      Nghĩ liền biết, Kỳ Kiến Ngọc vừa quay lại từ phủ của mình liền vội vã xử lý nàng, đương nhiên nàng chặn đường dâng mình tới cửa.

      Ngôn Trọng chạm vào đôi tay lạnh như băng của công tử, mọi lo lắng nghi ngờ sớm vứt lên chín tầng mây, lòng thầm thề, nhất định phải bảo vệ công tử nhu nhược [?] trong cái nơi Quốc Tử Giám đầy lang sói này!

      Thái Học sinh trong Tự Tu đường ít ỏi được mấy người, dù sao cũng vừa thi xong, phần lớn mọi người vẫn muốn nghỉ ngơi khôi phục tinh thần.

      Vạn Dực dựa vào góc ở Tự Tu đường, khép mi mắt dài, lười biếng lật xem “Kinh dịch” trong tay, tốc độ của nàng nhanh, nhưng tuyệt đối chậm. Vừa hết giờ Mùi, Vạn Dực liền thấy hơi đói bụng, càng xem càng thấy thú vị, Vạn Dực phất tay bảo Thư đồng lấy thức ăn.

      Nhưng Thư đồng vừa , là hơn nửa canh giờ, liền quay về.

      Vạn Dực ngẩng đầu, phát quanh mình còn ai, tính nàng trước nay vốn lười nhác, liền tắt ra phía sau Tự Tu đường, thẳng đến nhà bếp.

      Lại nghĩ vườn cây núi giả vướn víu, bèn men theo con đường xuyên qua phòng ngủ, và hai hiên ven hồ, bỗng nhiên, từ phía trước truyền đến tiếng trẻ con ngọt ngào......

      ......“Tề vương ca ca phải giữ gìn thân thể, đừng để Thái hậu ở trong cung lo lắng.”

      Chậc, khéo mà. Chân Vạn Dực vừa bước ra liền nhanh chóng rụt về, thành thành trốn ở chỗ cũ, chờ bọn họ rời .

      nghe Kỳ Kiến Ngọc đáp lại, nhưng Vạn Dực có nhắm mắt cũng biết giờ phút này nhất định ngạo mạn ngửa đầu, nhìn tiểu hoàng đế như nhìn vào khoảng , kiêu ngạo bủa vây .

      Kịch độc diễn giằng co như thế gần khắc, Vạn Dực suýt đồng tình với tiểu hoàng đế xui xẻo ...... vất vả, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc tiểu hoàng đế bãi giá về cung.

      Khi ngự giá để nàng vào mắt thản nhiên lướt qua, Vạn Dực nhìn thấy con bướm run rẩy đậu đóa Đỗ quyên nằm trong lòng bàn tay tiểu hoàng đế.

      Tiểu hoàng đế tò mò nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng đáng , trong chớp mắt thấy con bướm lưỡng lự rồi chấp cánh muốn bay, hai tay bỗng nhiên khép lại! Chất lỏng đỏ sẫm như máu từ kẽ tay y cuồn cuộn chảy xuống, y tùy ý ném đóa Đỗ quyên cũng con bướm bị vò nát , khuôn mặt nhắn trắng trẻo cực kỳ bình tĩnh, nhìn ra biểu cảm gì, đôi mắt như đá mắt mèo kia hữu ý lại vô tình, lướt qua nơi Vạn Dực trốn......

      Bị ánh mắt lộ bản chất ấy liếc qua, Vạn Dực thầm rùng mình, bàn tay trái đặt núi giả khẽ run lên, là do cực kỳ kích thích.

      Xem ra với vị hoàng đế vừa mới nhận chức này, việc đào góc tường rất thú vị đây.

      Vạn Dực chà chà cằm, bắt đầu có chút mong đợi.

      ...... Gì hả, ngươi hỏi Thư đồng mất tích cách bí ở đâu ư?

      Sau khi Vạn Dực vào phòng bếp liền nhìn thấy Ngôn Trọng đầy mặt đầy cổ đều là bột mì, xót xa , “Ta chỉ bảo ngươi đến phòng bếp bưng thức ăn về, sao ngươi phải tự mình xuống tay......” Nàng tuyệt muốn tự mình thử ‘độc’.

      Sau khi cuộc thi kết thúc, lớp học vốn gần hai trăm người, giờ sót lại đến sáu mươi học sinh.

      Thái Học sinh có thể lần mà qua được kỳ thi lớn của Quốc Tử Giám nhiều lắm, bởi vậy luôn có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh lớn tuổi qua nhi lập* mà vẫn kiên trì ngừng tham gia Dẫn Tính đường để vào thi Đình. Mà điều kiện tốt nghiệp Dẫn Tính đường cũng vô cùng khắc nghiệt, ông lão đầu bạc và những thiếu niên trẻ trung xinh đẹp cùng học lớp đều phải là chuyện hiếm lạ. (* ba mươi tuổi)

      Sau khi vào học lần nữa, Vạn Dực thay đổi hoàn toàn tác phong quần là áo lượt ngày xưa, bắt đầu dốc lòng tự học, mặt cũng cúi dần xuống đất.

      Chẳng lẽ rốt cuộc cũng trưởng thành hiểu chuyện rồi?

      Nhóm Tiến sĩ lén ngạc nhiên khâm phục, tuy rằng ngoài việc học cũng có gì phát triển, nhưng nhìn lên chưa đủ mà nhìn xuống lại có dư. Ngẫm kỹ lại ...... Hình như ngay cả gương mặt xinh đẹp bệnh tật mệt mỏi chây lười kia, cũng từ từ trở nên khí khái hào hùng?

      Cũng trong thời gian này, ngoài cung lại liên tục truyền ra tin tức Thủ phụ mới nhậm chức Thương Lượng bị Thái hậu gọi đến, mắng như tát nước vào mặt.

      Mà ở Dẫn Tính đường, Vạn Dực cũng nhìn thấy bóng dáng Thương Hủ đâu, e là gia nhập vào quân đoàn lưu ban sáng chói kia rồi......

      Xem ra lòng dạ báo thù của Tề vương điện hạ thực kiên quyết nha, Vạn Dực hiểu biết đầy đủ về cá tính bị trừng mắt nhất định cũng phải báo thù của Kỳ Kiến Ngọc.

      Đáng tiếc đầu năm nàng và Kỳ Kiến Ngọc kết thù quá sâu, sợ là có cơ hội để hòa giải.

      Hoa nở hai cành, cành héo.

      Về phía Kỳ Kiến Ngọc, sau hơn nửa tháng gặp ác mộng, oán hận của với Vạn Dực cao tận trời xanh.

      “Gần đây sắc mặt Điện hạ tốt lắm, chuyện gì quấy rầy điện hạ? Cần thả lỏng tinh thần, loại trừ suy nghĩ tốt, yên lòng tĩnh dưỡng mới......” Ngự y tha thiết dặn dò.

      Kỳ Kiến Ngọc rút cánh tay được bắt mạch về, mặt đầy thản nhiên, “Chỉ cần loại trừ tai họa kia, bổn vương liền có thể thuốc cũng lành bệnh.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Trinh tiết của Tiểu vương gia vẫn thực khiến người mơ ước, ngươi xem, trinh tiết mà ta đưa đến cũng tệ nhỉ, tiếp tục bảo vệ trinh tiết của lần nữa.

      Về phần tiểu hoàng đế đáng kia.

      Phải trước ~ gian thần là 1 VS 1 ~ mặc kệ tiểu hoàng đế có đáng đến đâu mọi người vẫn phải chịu đựng = =!

      Về phần Vạn Dực ta nhận được 3 ý kiến sau:

      1, Tiếp tục học lên, ép chết tiểu vương gia

      2, Lưu ban, giấu

      3, Học lên, bề ngoài giấu, lén lút đâm chọt tiểu vương gia, tỏ vẻ bình thường.

      Được rồi, ta chọn cái thứ 3, bỏ qua 2 điều .

      Còn nhớ lời hứa Kỳ Kiến Ngọc bị mất nụ hôn đầu trong khoảng mười chương ? ~ hôm nay là Chương 8, cách khác chương tiếp theo...... Mọi người hiểu mà. Khụ ~ còn chưa hối lộ ta nha ~

      Sở dĩ Tiểu hoàng đế mặc áo dài quá gối: [chỉ nhìn quần áo, xét vẻ mặt, nhan sắc của tiểu hoàng đế thuộc loại đáng chết người, tạm thời ta tìm được loại quần áo phù hợp]

      ----------
      Dương Linh, chuoivuive, kabi_ng0k31 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      saoxoay, susu, Trâu3 others thích bài này.

    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Ôi zời ơi, hóng nụ hôn đầu của tiểu vương gia :)

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 9:
      Lam Phượng Hoàng
      Quốc Tử Giám dựa lưng vào núi, trong núi ngày tháng, bất giác trời vào thu.

      thấy ‘Gió thu len hàng cổ thụ, giá lạnh phủ kín núi non. Thiếu niên áo lông ấm áp, từng bước lịch phong lưu.’

      Triều Đại Chu đề cao cái đẹp, trước nay nhóm sĩ phu đều ham thích đổi mới trang phục, bởi vậy Duệ Tát* kết hợp từ quân trang và thường phục liền tạo ra làn gió mới, thịnh hành thời trong giới quý tộc thế gia. Nhóm Thái Học sinh vốn luôn theo đuổi trào lưu của triều Đại Chu, đương nhiên việc nhân đức chịu nhường ai, sôi nổi khoác các loại Duệ Tát, khiến toàn thư viện như rừng Phong rực lửa, thoáng cái hừng hực khắp nơi.

      Kỳ Kiến Ngọc ưa chuộng nhất là Duệ Tát màu son thêu hoa văn Kỳ Lân, buộc tóc dùng kim quan** khảm đá quý, lúc giơ tay nhấc chân, càng có vẻ như mảnh ngọc tỳ vết.

      Vạn Dực lại là gã khác người, với việc lớn Duệ Tát tươi sáng trong Quốc Tử Giám, nàng lại mặc áo nho sinh*** màu trắng, áo dài tới gối, tóc nửa buộc nửa thả, dây lưng bó quanh eo thả dài cùng vạt áo đến mắt cá chân, mỗi bước đều tung bay theo gió......

      Xa xa nhìn lại, làm cho người ta có ảo giác ‘khí chất thanh cao’.

      Mỗi khi đến lớp “Lễ thư”, đôi môi đỏ thắm của Vạn Dực mỉm cười, như cây ngọc đón gió, áo nho sinh trắng sạch chậm rãi thong thả giữa rừng Phong đỏ lửa, biết có bao nhiêu thiếu niên giai đoạn ‘tư xuân’ sẵn sàng quỳ dưới gối nàng.

      Đừng trách sao con cháu phát dục như động vật giống đực.

      Chỉ vì...... Cho dù biết Vạn Dực cũng là gã nam nhi, lại nhịn được mà bị sắc đẹp mê hoặc, nhóm thiếu niên vốn đối địch với Vạn Dực biết từ lúc nào thái độ từ từ dịu xuống, thậm chí khi Kỳ Kiến Ngọc có mặt, nhóm Thái Học sinh còn tốp năm tốp ba thầm tranh đấu giành lấy lòng nàng.

      Đúng vậy, trước mắt, trong Quốc Tử Giám, người được công nhận là có định lực nhất, chính là -- Kỳ Kiến Ngọc!

      Từ khi vào Dẫn Tính đường tới nay, mọi người đều chứng kiến, đối với Vạn Dực, Kỳ Kiến Ngọc chán ghét và ức hiếp còn nhiều hơn trước.

      Trước mắt, bọn họ chỉ thấy Vạn Dực chưa từng phản kháng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cái túi da đựng cỏ quần là áo lượt ai bì nổi trong trí nhớ dần biến mất, thay vào đó là thiếu niên xinh đẹp não nề làm người ta cảm thấy tràn đầy thương tiếc.

      Nhưng khắp người Kỳ Kiến Ngọc lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, ức hiếp được tuyệt đối nương tay.

      Vạn Dực vốn lòng nhân nhượng, tạm thời dằn nén, cố xua bực dọc khi bị trêu chọc mỗi ngày.

      Từ bị bao vây, rượt đuổi, chặn đường đến việc bị phục kích, bị tố cáo......

      Từ bị đẩy xuống cầu thang đến việc dọa muốn đá nàng xuống vách núi......

      Cảm thấy Kỳ Kiến Ngọc ra tay càng ngày càng ác độc, muốn đẩy mình tới đường chết, rốt cuộc Vạn Dực cũng nổi giận!

      Đêm nay chọc Thư đồng thét lên sợ hãi, Vạn Dực lật chăn túm ra hai con rắn cạp nong cực độc, hùng hổ túm ngay thốn thứ bảy, thắt hai con rắn độc thành đôi nơ bướm.

      “Công tử!” Thư đồng tiếp tục kêu lên sợ hãi.

      Vạn Dực buồn bã , “Đừng sợ, chúng nó làm ngươi bị thương nữa đâu......”

      phải,” Hai mắt Thư đồng sáng lên nhìn chằm chằm cái nơ bướm bằng rắn độc, rục rịch , “Nghe mật rắn độc đặc biệt bổ, thịt đặc biệt thơm ngon! Công tử, hay chúng ta......”

      Soạt tiếng, Vạn Dực lập tức túm cái nơ rắn , “Rắn này thể ăn, công tử ta cần dùng đến.”

      Thư đồng liền u oán ngồi xổm nơi góc tường vẽ vòng tròn.

      Vạn Dực lại thừa dịp trời đêm gió lớn, cầm cái nơ rắn độc lệnh cho Ảnh Nhất lặng lẽ trả về cho chủ.

      Hôm sau học, vị trí của Kỳ Kiến Ngọc quả nhiên trống .

      Quanh mình đầy tiếng thầm bàn luận...... Nghe đêm qua Tề vương điện hạ gấp rút cho gọi thái y vào Quốc Tử Giám bla bla bla......

      Vạn Dực lộ ra nụ cười thư thái, hôm nay hoàn thành việc học vô cùng xuất sắc.

      Đến khi Kỳ Kiến Ngọc rốt cuộc có thể học lại, liền trừng ánh mắt nóng rực gần như muốn thiêu cháy cả Dẫn Tính đường nhìn Vạn Dực.

      Vạn Dực híp mắt, cong đôi môi đỏ mọng ngả ngớn cười nham nhở với , khiến nửa số Thái học sinh gần như muốn ‘Bẻ thẳng thành cong’*. (*Bẻ thẳng thành cong~Đoạn tay áo~đồng tính nam)

      Vào đêm, vầng trăng tròn béo khổ cực nhích từng chút lên giữa trời.

      Vừa rời Tự Tu đường lâu, Vạn Dực liền chút ngoài ý muốn bị Tiểu Vương gia chặn đường.

      “Vạn Dực, ta biết chính là ngươi.” Tiểu vương gia lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, rào trước đón sau liền kết tội Vạn Dực.

      Nhưng Vạn Dực lại là người thành [?] ngoài dự đoán, nàng tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, “Trả vật về cho chủ là đức tính tốt. cần phải cảm ơn ta, làm việc thiện cần người khác biết, ta làm ơn cần trả ơn đâu.”

      Kỳ Kiến Ngọc, “......”

      Sao lại có người vô liêm sỉ đến mức này! Kỳ Kiến Ngọc bị nàng chọc nghẹn đến nội thương, căm giận phất tay áo bỏ .

      Nhưng vừa hai bước, tay áo rộng thùng thình lại bị người phía sau túm lại.

      Mặc dù Vạn Dực nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc xoay người đối mặt với nàng, nhưng vẫn chưa chịu buông tay.

      Kỳ Kiến Ngọc giũ mạnh tay áo rút tay ra, “Ngươi làm gì vậy, buông ra!”

      Vạn Dực ỷ vào tốc độ trưởng thành nhanh hơn các thiếu niên cùng tuổi, ép hỏi Kỳ Kiến Ngọc thấp hơn mình hai đốt ngón tay, “Điện hạ, từ khi vào Dẫn Tính đường tới nay, ta chưa bao giờ trêu chọc gì đến ngài, sao ngài lại ngày càng táo tợn vậy?”

      Mặc dù mấy mánh khóe ức hiếp này vốn xảy ra thường xuyên, nhưng đa số đều ảnh hưởng đến toàn cục, Vạn Dực cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tạm thời so đo.

      Nhưng từ khi thăng cấp vào Dẫn Tính đường, nàng liền cảm nhận hệ số nguy hiểm ít nhất cao gấp đôi, nên trong lòng Vạn Dực cũng sinh nghi.

      Mặt Kỳ Kiến Ngọc đỏ ửng, chỉ , “Buông!” Nhưng chữ cũng nhắc đến nguyên nhân.

      Lời thể giải quyết mâu thuẫn, tất nhiên đành phải mạnh tay.

      Hai người lần đầu tiên xé rách mặt mũi quý tộc, vứt hết nhã nhặn của thế gia, đánh nhau trận!

      Vạn Dực từng theo Ảnh Nhất học ít chiêu thức cận chiến, dù sao tử sĩ cứ ùn ùn đến ám sát nàng, khó có thể đề phòng. Về phần Kỳ Kiến Ngọc, đương nhiên cũng có sư phụ trong cung hướng dẫn võ nghệ, nhưng thị vệ mỗi ngày luyện tập cùng nào dám đánh , bởi vậy đấu với Vạn Dực có kinh nghiệm thực chiến phong phú, liền thua trận.

      Trận giằng co này chỉ ngắn ngủn trong hai khắc, khi Kỳ Kiến Ngọc bị Vạn Dực túm lấy cổ tay đè vào bụi cỏ liền chấm dứt.

      Cảnh tượng quen thuộc như trong ác mộng này làm sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc chuyển từ đỏ sang trắng, muốn chống cự, thân thể lại bị Vạn Dực đè chặt, buộc lòng phải liều chết giãy giụa.

      “Vô sỉ! Bỉ ổi! Buông ra!” Tề vương điện hạ xấu hổ và giận dữ chịu nổi, rống lên.

      Vạn Dực lại vẫn ung dung đè lấy , kề sát vào mặt, trêu đùa như kẻ ăn chơi, “Xin điện hạ hãy cho Vạn Dực biết vô sỉ thế nào? Vô sỉ chỗ nào? Vạn Dực xin lắng tai nghe.”

      Kỳ Kiến Ngọc tức giận , “Vạn Dực! Ngươi đừng nghĩ phụ hoàng mất, liền có thể làm nhục ta như vậy! Ta --”

      Vạn Dực chút để ý mà ngắt lời , “Điện hạ, ý ngài là dù tiên hoàng băng hà, vẫn còn Thái hậu làm chỗ dựa cho ngài ư? Cho dù có Thái hậu, vẫn còn đứa bé hoàng đế kia? Hay còn nhóm lão thần yên lặng chống lưng ủng hộ ngài xưng đế? ra năng lực của điện hạ...... Cũng chỉ thế thôi sao.”

      Dưới ánh trăng lóng lánh, hai mắt Vạn Dực sâu thẳm như đầm nước, ánh sao đầy trời rơi vào mắt nàng, giống như bị đầm nước lạnh kia giam giữ, Kỳ Kiến Ngọc lại lần nữa nhìn thấy áp lực ép người như Phù Dung sớm nở tối tàn kia, nhịp tim bỗng dưng nghẹn lại, cũng thể cảm giác lần này.

      Vạn Dực cúi đầu nhìn Tề vương từng thanh cao kiêu ngạo...... Bộ dạng lần đầu yếu thế bị đè xuống thấp này, nàng thoải mái hả giận đến mức nên lời, khỏi gí mặt sát thêm vài phần, nhìn vẻ mặt gần như có thể coi là hoảng sợ của Kỳ Kiến Ngọc, cố nén ý cười, “Nếu điện hạ chậm chạp chịu vì sao gần đây lại liên tiếp nhằm vào Vạn Dực...... Vậy có thể giải thích là, do trong lòng điện hạ...... Kỳ ưa thích Vạn Dực, chỉ là dám thổ lộ? Đành phải quanh co lòng vòng muốn làm cho Vạn Dực chú ý tới điện hạ?”

      Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc bị tức phát điên, “Vô sỉ! Sao có thể chứ! Ta tuyệt đối thích cái thứ ti tiện, vô sỉ, tiểu nhân như ngươi!”

      “Có câu quân tử đấu miệng lưỡi tiểu nhân đấu chân tay, nếu điện hạ ghét bỏ Vạn Dực là tiểu nhân, Vạn Dực đành phải thỏa mãn điện hạ, làm quân tử đấu miệng lưỡi lần.”

      “Ngươi cái gì --!”

      Lời còn chưa dứt, cái miệng nhắn của Tề vương điện hạ liền bị cái gã sói đội lốt cừu nào đó, dùng sức gặm cắn! Trong phút chốc liền cảm thấy trước mắt tối sầm, sét giáng xuống đầu!
      *Duệ Tát: chung là thân dưới xòe như cái váy (ko tính cái áo choàng nhé)
      [​IMG]

      **Quan: buộc tóc, có thể bằng vàng (kim quan), bạc (ngân quan)…
      [​IMG]
      [​IMG]
      ***Thâm y: áo nho sinh (loại quần áo mà Lương Sơn Bá mặc ý)
      [​IMG]

      P/S: Cuối cùng cũng cưỡng hôn rồi :yoyo14:
      Hôm nay rảnh nên đăng (ko phải tốc độ đăng truyện tăng đâu nhe :v ), dù sao mỗi tuần 1 chương, lúc bận mình đăng chậm chút, các bạn thông cảm nhé.

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Thỏa mãn rồi nhé tiểu vương gia, mộng xuân thành hiện thực 1 nửa rồi nè :dai ca::dai ca:
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :