1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tại sao cớ ra mong nỗi này. Thanks Nang

    2. Vũ huyền14

      Vũ huyền14 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      truyện hay quá cơ, cảm ơn editor nha, truyện giấc mộng đế vương khi nào mới ra khỏi vip vậy các bạn ơi.

    3. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 21

      Vào buổi sáng sớm Thương Lượng có chút thê lương bước hành trình trở về quê hương. Rời khỏi cuộc đấu tranh giành trung tâm quyền lực hơn nửa đời người, dường như trong nháy mắt lão già hơn mười tuổi, vàng bạc châu báu trong nhà sớm bị tịch thu sạch , cơ thiếp và nhóm môn khách phân tán lẻ tẻ, gia sản còn sót lại là mấy bộ quần áo cũ kỹ và chiếc xe ngựa......

      Làm người thất bại trong cuộc đấu quyền lực nhưng ít nhất lão còn có thể sống đến lúc ra khỏi Hoàng thành, vẻ mặt Thương Lượng phức tạp nhìn Hoàng thành lần cuối cùng, bao nhiêu lưu luyến bấy nhiêu kinh hoàng, rồi sau đó còng lưng dắt vợ con ngồi xe rời .

      “Ái khanh muốn thả hổ về rừng sao?” Duệ đế Kỳ Kiến Thành nhìn phía cửa thành xa xa .

      Vạn Dực thản nhiên ,“Bệ hạ cũng biết lão còn là hổ, cuộc đời này có sức xoay chuyển, có khả năng khôi phục nữa đâu.”

      “Lão có khả năng, nhưng con trai lão sao?” Kỳ Kiến Thành quay đầu liếc y cái,“Ngươi rốt cuộc vẫn bằng Vạn An, trái tim quá nhân từ, Thương Lượng chính là tấm gương trước mắt đấy.”

      Vạn Dực lên tiếng.

      “Nghe Thương Hủ từng tìm ngươi?”

      Vạn Dực có chỗ giữ lại ngắn gọn,“Mấy ngày trước có đến nhà.”

      Kỳ Kiến Thành thấy lời của y có nhiều che chở, cau mày lại liếc xéo y cái.

      Vạn Dực thản nhiên nhìn lại ta.

      Vì thế Kỳ Kiến Thành cần phải nhiều lời nữa, chỉ quay lưng phất phất tay,“Ngươi lui xuống .”

      Chờ tiếng bước chân sau tiếng dần dần biến mất, Kỳ Kiến Thành khẽ lắc đầu thể nhận ra.

      “Chẳng biết Hoàng thượng vì sao lại có chuyện phiền lòng, có cần chia sẻ ?” Giọng điệu bảo là lo lắng chẳng thà đơn giản là yên ổn tố cáo.

      Kỳ Kiến Thành quay đầu, ngạc nhiên chút nào nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc hai tay ôm ngực đứng trước cửa cung điện, vóc dáng hai người khác nhau nhiều, bộ dáng lại phân hoá thành hai cấp, người nhu xinh đẹp thanh tú, người kia tuấn mạnh mẽ tráng kiện.

      “Huynh cũng vì Thương Lượng mà đến?”

      Kỳ Kiến Thành dừng lại, tiếp tục quả quyết ,“, huynh vì Vạn Dực mà đến .”

      Kỳ Kiến Ngọc từ chối cho ý kiến, đột nhiên cất cao giọng ,“Từ xưa rằng: đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh. Qua cửa đá, mặc Tần Lĩnh, ra ngoài cốc, nối thẳng 800 dặm Tần Xuyên...... Chậc chậc, chừng hơn ngàn dặm đường đó.”

      Kỳ Kiến Thành sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, lo lắng ,“Chẳng qua quê của Thương ái khanh quá mức xa xôi, đường xá khó khắn lại hiểm trở a.” xe ngựa ít nhất phải mất mấy tháng!

      Kỳ Kiến Ngọc thương xót tiếp lời: “Lại nghe tiếp đường Thục có dã thú thường lui tới, giặc cỏ hoành hành......” Tỉ lệ tử vong rất cao a!

      Kỳ Kiến Thành kéo dài thanh thở dài,“ lúc thu hoạch mùa màng, hoàng đế thương xót hướng tới biên niên sử, nay tại vị 5 năm nên sửa thành ‘Nguyên thọ’ vậy...... Nhưng Thục còn chưa biết sửa thành ‘Nguyên thọ’ hay chưa.” Tin tức nhiều năm bế tắc, cùng kinh thành thông, cho dù nửa đường xảy ra chuyện gì...... Cũng có cơ hội truyền tin về.

      Hai ánh mắt đồng thời tỏa sáng lấp lánh, Kỳ Kiến Thành và Kỳ Kiến Ngọc thần giao cách cảm nhìn nhau cười sau đó...... Đều cảm thấy buồn nôn.

      Mặc kệ bọn họ có nguyện ý thừa nhận hay , thời khắc này hai người tươi cười giống nhau như vậy, bọn họ chưa bao giờ ý thức được ràng bọn họ là huynh đệ như thế, trong huyết mạch đều chảy chung dòng máu.

      Xuất phát từ dự liệu của tất cả mọi người, cứ tưởng rằng sau khi Thương Lượng rơi đài trận rung chuyển triều đình nhưng chút cũng có dấu hiệu bùng nổ.

      Vốn dĩ cục diện triều đình được chia thành ba phái, bây giờ lại quá mức ổn định yên ả chuyển thành hai phái đối lập.

      Thậm chí vị trí Thủ phụ của Thương Lượng cũng tạm thời để trống, hễ tiến cử quan viên nào họ cũng kín đáo từ chối:“Hạ quan năng lực hèn mọn, sợ thể gánh vác trách nhiệm to lớn này.” Đùa nhau à, sau lưng lần rơi đài của Thương Lượng tuyệt đối có nhúng tay của Hoàng đế, ai chẳng biết hạ thần đắc ý cưng chiều nhất trước mặt ta là Vạn Dực, nếu Hoàng thượng lén lún nhìn chằm chằm họ cuống cuồng ngồi lên ngay lập tức, nhưng làm thế phải là ngại mạng lớn sao?

      Thời gian này các vị nội các đại thần vừa chảy nước bọt thèm thuồng dãi chức Thủ phụ, vừa đau lòng khó nhịn dốc hết sức từ chối mất hơn năm.

      Trong năm này, Vạn Dực càng bị mời gọi thẳng thừng là phù hợp nhất, lâu sau lại đến thăm hỏi vị Văn Uyên Đại học sĩ.

      Vào mùa xuân năm ngoái, tâm phúc trước kia của Thủ phụ Thương Lượng -- Tham chính Tiền Trù ra sức cầm đầu phái nội các trung lập đề cử Vạn Dực nhận chức Thủ phụ.

      Văn Uyên vừa mới ngồi vị trí Đại học sĩ này được bao lâu, tân khoa trong mười nghìn học sĩ được mà lo sợ, ngay cả danh hiệu cả lai lịch cũng quá bé, từ chối mãi, cuối cùng bất đắc dĩ, ở trong nhóm triều thần liên kết dâng lên tấu chương, thuận theo ngự bút của Hoàng đế phê phán quan tiền nhiệm.

      Chậc chậc, ngươi xem nhân tiện khoe khoang tài năng tác phong này giống y hệt người cha Vạn An của y, là cùng chung mạch máu chán ghét.

      Vị Vạn Thủ phụ này mới hai mươi hai tuổi nhậm chức, cũng bởi vậy nhận được biệt hiệu --‘Mặt như ngàn tầng thiết giáp, lòng như sông Hoàng Hà chín khúc’.

      Mùa hè năm Thành trị thứ 13 giống như hơi dài, lại cũng giống như quá ngắn ngủi, trong nháy mắt bước sang mùa thu, việc trước tiên là hoàn thành việc giao nhận nội các cũ và mới.

      Vạn Dực ở trong thư phòng chậm rãi vuốt ve danh sách thành viên nội các, cầm bút kiên nhẫn gạch bỏ hay chọn tên các quan viên bên cạnh.

      Hừ...... Tên này là tâm phúc lúc trước của Thương Lượng, gạch bỏ.

      Tên này có vẻ như gặp qua khoa thi vài năm trước, xem như là thanh niên tài tuấn, chọn.

      Tên này hai năm gần đây tích cực xếp hàng ngăn nắp, hiểu biết chu đáo vừa phải, chọn .

      Còn Tiền Trù,nếu đối phương dâng tặng lễ vật hợp lý cân nhắc thăng lên làm Thông Chính Sử, sau đó đương nhiên có sau đó . Đối với người phản bội chủ cũ, y định vừa kéo vừa đánh như Thương Lượng, mà thầm nghĩ thả ra xa, để mắt nhìn thấy là được.

      Tra xét xong mấy kẻ ngáng chân mà quan tiền nhiệm trước để lại, sắp xếp danh sách những quan viên dự bị dần dần thay thế những kẻ bị nhổ kia lần nữa, bản danh sách mà y tốn hết mấy tháng để sửa sang rốt cuộc cũng hoàn thành.

      Trước mắt nên kiểm tra chu đáo sổ sách mới để ngày mai trình tấu cho Duệ hoàng.

      “Công tử, canh tư rồi, nên ngủ thôi.” Ảnh Nhất ở chỗ tối nhìn bóng dáng chủ nhân càng ngày càng gầy yếu sau khi thăng chức Thủ Phụ nhịn được lên tiếng.

      canh tư rồi à?” Y hơi kinh ngạc , đứng dậy xoa bả vai đau nhức thôi, xương cốt thoáng chốc tuôn ra tiếng kẽo kẹt giòn vang,“Được rồi, ta xem đống sổ con này xong ngủ.”

      “Vậy ngủ cái giường xếp ở thư phòng hay là trở về phòng chính bên kia?”

      “Muộn như vậy qua nữa, tránh việc đánh thức .” Nghĩ lại tối nay Kỳ Kiến Ngọc sớm chạy tới tìm y, kết quả lại bị y bỏ rơi trong phòng, Vạn Dực gần như có thể tưởng tượng được biểu tình ai oán mình phòng gối chiếc của Tề vương điện hạ.

      Lúc trước quyết định ước hẹn ba năm qua hai năm rồi, sang năm sau, có lẽ y có thể quang minh chính đại ở trước mặt ra thân phận của mình chứ...... Chỉ là biết, có chấp nhận hay ?

      Ảnh Nhất nhìn ánh mắt dịu dàng gương mặt của chủ nhân, lắc đầu cảm thán ôi tình ...... Dần dần vào trong bóng đen nơi góc tường.

      Hôm sau là ngày nắng, nắng gắt cuối thu rất mãnh liệt trước sau như , chiếu nhiệt độ cao lên y phục phức tạp của các quan viên vào diện thánh, tất cả đều công nhận đây là thời khắc khó khăn nhất như bị hầm chín.

      May mà Duệ đế thương cảm, từ lúc bước vào đến nay nhiều, đơn giản ràng tóm tắt vài câu liền dứt khoát bãi triều. Đối với hành động này mấy lão già thuộc đảng Thân Vương cũng nhịn được cảm động đến rơi nước mắt, bất quá cảm động là chuyện, chuyện túm râu hùm làm mất mặt hoàng đế vẫn xắn tay áo lên nhào tới.

      Kỳ Kiến Thành: đám ngứa đòn......

      Năm nay có ba tháng liên tục trời chưa đổ mưa, quả nhiên, khi lâm triều Duệ đế liền tuyên bố muốn cúng bái ở ngoại thành vào tháng sau.

      Hiến tế thần linh cũng có thể tranh thủ cuỡi ngựa vui chơi ~

      Có thể theo đám người nghỉ mát dạo chơi ngoại thành mấy ngày, Kỳ Kiến Ngọc và Vạn Dực nhanh chóng dấu vết trao đổi ánh mắt chút.

      Thông báo của editor: Tuần sau mình lại phải công tác nên có thể up chương mới cho các bạn được. Rất mong các bạn thông cảm cho mình, công việc cuối năm bận quá nên mình chẳng còn thời gian rảnh để up chương thường xuyên cho các bạn được nữa, các bạn đừng giận mình nha!
      midnight, Parvarty, Đỗ Thúy Loan18 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Công việc quan trọng hơn Nàng ạ. Good luck. Thanks nàng

    5. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 22:

      Sáng sớm, gió mát thổi hiu hiu giữa núi rừng, xe ngựa lộc cộc, đội ngũ cưỡi ngựa theo ngự liễn của Hoàng đế và phượng liễn của Thái hậu chậm rãi lên đường núi ngoằn ngoèo.

      Vạn Dực ngồi trong xe ngựa miễn cưỡng vén cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, Tề Vương điện hạ đầu cách phượng liễn của Thái hậu phượng xa lập tức quay lại tươi cười vô cùng sáng lạn với y.

      Vạn Dực bất giác cũng cong khóe miệng lên, đưa mắt nhìn xung quanh còn bao lâu nữa mới đến nơi lập đàn thờ cúng. Kỳ Kiến Ngọc như có thần giao cách cảm quay đầu lại làm động tác tay với y, ý bảo rất nhanh đến, bất quá cánh tay đưa ra từ bên trong phượng liễn còn nhanh hơn, dưới tay xa hoa màu tím đậm lộ ra đoạn cổ tay trắng nõn nà do được bảo dưỡng, giờ phút này có hai ngón tay véo lỗ tai của Tể vương điện hạ kéo vào trong xe......

      “......” Khí thế của Thái hậu nương nương vẫn giảm y hệt như lúc còn sung sức a.

      Vạn Dực thay Tể vương điện hạ mặc niệm ba giây, sau khi cùng mọi người vòng qua con đường dốc trước mắt liền rộng mở thông suốt, cái đàn thờ chiếm diện tích to hơn gấp hai lần so với hoàng cung xuất ở trước mắt mọi người.

      Từ xưa đến nay vẫn cho rằng bầu trời giống hình tròn. Do đó đàn thờ này cũng có hình tròn, còn gọi là ‘Viên Khâu’. Hoàng đế tự cho mình là con của trời, hoàng cung đương nhiên dám lớn hơn so với chỗ cúng tế.

      Trước tế tự mười ngày có ba đại thần nhận lệnh đến chuẩn bị vật tế, chờ đến ngày hiến tế đưa đám xui xẻo bọn chúng đến Viên Khâu cung nghênh thánh giá.

      Mọi người sửa sang tế tự phía sau núi ngày đợi đến giờ tý hôm sau mới chính thức bắt đầu tế trời, Duệ đế cùng Thái hậu trước tiên ngủ lại ở hành cung gần với khu viên khâu, Vạn Dực liếc mắt cái về phía Tề vương ngóng trông nhìn y, dẫn quan viên vào biệt quán trước.

      Đúng như dự đoán, lúc lâu sau Tề vương điện hạ nghênh ngang vào trong phòng y.

      “Thái hậu nương nương đồng ý thả điện hạ ra ngoài sớm như vậy hả?” Vạn Dực hài hước liếc nhìn cái tai đỏ lừ của .

      Kỳ Kiến Ngọc vội ho tiếng, thẹn quá hóa giận nhào tới,“ tại xem ra Vạn Lang rất rảnh rỗi, cũng biết vì ai mới ra nông nỗi này?”

      Vạn Dực linh hoạt xoay người tránh “Thế sao? Vậy điện hạ xem nào.”

      Tể vương điện lại bổ nhào! Lúc này Vạn Dực tránh nữa, trực tiếp để cho ôm vào lòng. Có mỹ nhân trong ngực, Tể vương điện hạ lập tức xấu hổ nữa, đôi tay gắt gao buộc chặt người thanh niên xinh đẹp trong ngực, thở dài , “Hôm nay có chuyện gì lại đến quấy rầy chứ? lâu rồi ngày nghỉ ngơi cùng ngươi.”

      Vạn Dực ôm gương mặt thất sủng lâu của Tề vương điện hạ, ngẩng đầu lên đụng vào cái mũi của , hai người hơi thở hòa vào nhau,“Là do ta phải, thời gian qua bận bộn chính vụ, chú ý đến điện hạ.”

      Gương mặt u oán thất sủng của Tề vương điện hạ thoáng được trấn định chút, nhưng vẫn quên tìm kiếm cam đoan,“Trước tiên trả lời hôm nay có vứt bỏ chính vụ ?”

      Vạn Dực mỉm cười, ấn đầu của xuống, đôi môi đỏ mọng chủ động nghênh tiếp về phía , giọng thào,“Hôm nay Dực thuộc về điện hạ ......”

      -- Chuyện này nhất định có khả năng![→_→]

      lúc tình nồng hai người dính lấy nhau liền hết buổi trưa, thị quan theo bèn bước đến gọi cửa .

      “Làm phiền Vạn đại nhân. Vạn đại nhân? Ặc...... Xin hỏi Vạn đại nhân có ở đây ?”

      Phòng trong trầm lặng lúc lâu, giọng thẹn quá hóa giận của Tề vương điện hạ truyền ra,“Cút!”

      Tiểu thị quan nghe ra giọng của chủ nhân, vì, vì sao Tề vương...... lại xuất ở trong phòng của Thượng thư đại nhân vào lúc này? Mồ hôi lạnh trán lập tức tuôn ra như gió bão, hay là bị ta bắt gặp bí mật của hoàng gia nhỉ?!

      Tiểu thị quan lập tức quỳ xuống,“Hạ, hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết......” Ta muốn chết a a a!

      May mà Vạn đại nhân am hiểu lòng người lên tiếng,[ giống như có chỗ nào đúng nhỉ?]“Là Thái Thường Tự Khanh bên kia bảo ngươi đến thông báo sao?”

      “Dạ đúng ạ!”

      “Ta biết rồi, ngươi về trước , lát nữa ta tới.” Sau khi Vạn đại nhân am hiểu lòng người đuổi tên kia , quay lại nhìn quần áo sai biệt lắm của mình và xoa đầu của Tề vương điện hạ, thoả mãn liếm đôi môi hơi sưng đỏ, cởi chiếc ngoại bào duy nhất người thản nhiên phủ lên.

      --Loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm nên xử lý như thế nào hả?

      Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Kiến Ngọc vẫn còn đỏ bừng, có chút thở dốc, quần áo xốc xếch nửa nằm ở giường nhìn Thượng thư đại nhân mặt đổi sắc áo mũ chình tề, khỏi dâng lên cảm giác cực kỳ bất bình, “ phải Vạn Lang hôm nay thuộc về mình hả ?”

      Vạn tổng tiến đánh quay về giường phía trước cúi đầu hôn lên trán Tề vương điện hạ, tiện thể sờ soạng cơ bụng và cơ ngực rắn chắc của dưới vạt áo mở rộng,“Điện hạ tạm thời nhẫn nại chút, chờ ta giải quyết xong việc nhanh chóng trở về.”

      Kỳ Kiến Ngọc trải qua vô số lần nên lúc này bị lừa gạt nữa, càu nhàu bò dậy, khép lại vạt áo, u oán , “ vẫn cùng ngươi, tiết kiệm thời gian chứ lại phải chờ mất nguyên ngày.”

      Vạn Dực cười gượng sờ sờ cái mũi, câm bặt.

      Hai người nhanh chóng sửa sang lại bản thân cho tốt rồi về phía đàn thờ, tế tự chủ yếu do tam phương phụ trách, Thái Thường Tự Khanh chịu trách nhiệm sắp xếp bài vị thần linh, lư đồng cùng với đồ cúng tế; bộ phận còn lại có trách nhiệm về dàn nhạc và cách trang hoàng; Sau cùng do Lễ bộ tiến hành kiểm tra toàn diện, để ngăn ngừa xảy ra sơ xuất trong lễ tế thiên ngày mai.

      Cuối mùa thu thời gian thầm trôi mau, huống chi là ở núi rừng, quá nửa giờ Dậu là mảnh tối đen, ven đường sớm đốt những cây đuốc , hai người tới con đường gập gềnh, nam tử mặc bào phục triều Đại Chu mái tóc cài đồ trang sức ngoại lai đâm đầu tới. Vạn Dực có trí nhớ cực kỳ tốt, liếc mắt cái nhận ra đây là người mấy năm trước trong tiệc ăn mừng Tề vương đánh bại Ngõa Lặc, vô lễ cầu y ca múa giúp vui – tiểu vương tử Đột Quyết, chẳng qua sau khi bị y làm nhục trước mặt nhiều người hai người xuất cùng lúc nữa, nhưng hai năm nay Mông Cổ lại bắt đầu rục rịch, đây lại là hai bộ tộc liền nhau, triều đình phải mượn sức Đột Quyết để kiềm chế, liên tiếp triệu kiến tiểu vương tử Đột Quyết vào cung.

      Trong mấy năm nay Vạn Dực là sủng thần có đường làm quan rộng mở, đương nhiên trong các yến hội xã giao lớn ít lần nhìn thấy thân ảnh của gã ta, tiểu vương tử Đột Quyết tha hương cũng rất thức thời, mỗi khi nhìn thấy vị sủng thần chạm tay có thể bỏng này tránh né mũi nhọn, chỉ là cặp mắt kia chứa vẻ oán độc, khiến cho trong lòng Vạn Dực khó chịu phải sinh ra đề phòng.

      “Tại sao gã ta cũng tới rồi?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu mày, cũng nhận ra gã ta.

      “Có lẽ là Hoàng thượng muốn gã ta đến đây để có thêm nhiều kiến thức nhỉ?” Vạn Dực trêu đùa.

      Tiểu vương tử Đột Quyết nhìn thấy hai người bọn họ cũng kinh ngạc, sau đó tươi cười muốn tới chào hỏi.

      Kỳ Kiến Ngọc gật đầu cho có lệ, kiên nhẫn dây dưa với gã ta, vội vàng cùng Vạn Dực bước nhanh hơn lướt qua bên người gã ta.

      Trong nháy mắt lướt qua đó, vương tử Đột Quyết bỗng nhiên nhếch miệng, dưới ánh lửa lộ ra nụ cười tia quỷ dị.

      Sau khi tới Viên Khâu ngờ Hoàng đế và Thái hậu ở đó, khóe miệng hai người đồng loạy vừa kéo lên, Kỳ Kiến Ngọc đứng sóng vai cùng Vạn Dực nhìn thấy Thái hậu như ánh đao mang theo loạt mũi nhọn sắc bén.

      Thái hậu thèm liếc nhìn Vạn Dực cái, chỉ ôn nhu với Kỳ Kiến Ngọc,“Ngọc nhi, theo mẫu hậu hồi cung.” Móng tay màu đỏ dài tay lóe ra hàn quang.

      Vạn Dực yên lặng đưa cây đuốc cho Tề vương điện hạ, rồi sau đó theo Duệ đế Kỳ Kiến Thành đến bàn thờ được dựng tạm trải gấm màu thiên thanh.

      Ban tế lễ ở Viên Khâu được bố trí bảy bài vị tổ tiên, mỗi bàn thờ bài vị tổ tiên đều giống nhau. Bậc chính diện có vị trí quan trọng nhất là: Bài vị của Hoàng thiên Thượng Đế và Thần linh, màn hình nón có nhiều sớ cầu nguyện.

      Tầng thứ hai đặt ở vị trí hai bên cạnh: Bài vị của trời đất trăng sao và gió mưa bão táp, màn hình chữ nhật.

      Bài vị làm bằng ngọc được bày biện khéo léo, tơ lụa, các động vật giết như trâu, dê, lợn cùng với các loại rượu, hoa quả, và hàng loạt thức ăn cống phẩm được sắp xếp ngay ngắn. Trong đó riêng những đồ cúng tế, dụng cụ cùng với đủ loại lễ vật cần sử dụng đạt đến hơn 700 kiện.

      Vạn Dực khom người, trước mặt Hoàng đế kiểm tra cẩn thận các lễ vật cống phẩm có rơi rớt sứt mẻ gì , đương nhiên Kỳ Kiến Thành cũng bới móc gì nữa, đùa à, công tác chuẩn bị lễ cúng tế này rườm rà kinh người hiển nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp, y chỉ nhìn thôi cũng thấy quáng mắt rồi.

      đường xuống dưới bậc thang chính giữa phía nam, men theo bậc thềm hai sườn đông tây, hai hàng chuông đồng to lớn dài được sắp xếp ngay ngắn, màu đồng thiếc, chuông nhạc, chuông to cùng hơn sáu mươi loại nhạc cụ tạo nên cảnh sắc nhạc trung hòa, đứng lặng im trong bóng đêm, trang nghiêm tráng lệ.

      Dọc đường Kỳ Kiến Thành chưa từng mở miệng, chỉ rủ mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt của Vạn Dực chuyên tâm làm việc, sau đó thong thả đến trước cái chuông nhạc, cái chuông nhạc này rất cao lớn, có bảy loại hoa văn xoay quanh hình rồng cao đến cái xà nhà bằng gỗ, dài mười thước, cao gần ba thước, có sáu bức tượng hình võ sĩ bằng đồng cầm bội kiếm đứng bên cạnh, tạo thành ba tầng thượng, trung, hạ.

      Kỳ Kiến Thành ngẩng đầu vỗ vào bức tượng cao,“Trước đây trẫm mới gặp phụ hoàng đúng lần, khi đó người diễn tấu ba cái chuông nhạc.”

      Liên quan đến Tiên Hoàng, Vạn Dực dám tiếp lời, trước quỳ sau. Chỉ là khi đảo mắt qua 33 cái chuông nhạc to lớn kia, có lẽ người Mông Cổ muốn khiến cho Tiên Hoàng bớt đơn chăng.

      “Người từng với trẫm, chiếc chuông này chỉ có cung đình mới được diễn tấu, khi từ biệt cố quốc, người còn được nghe thanh thân thuộc của quê hương nữa, chỉ có thể thỉnh thoảng khua gõ tự an ủi bản thân người.” Kỳ Kiến Thành quay đầu nhìn Vạn Dực quỳ gối trước mắt mình, tầm mắt lại xuyên qua u nhìn về phía xa xa,“Cho đến chết người cũng được trở về quê hương, sau khi đau buồn mad chết, cũng chỉ có thể vội vàng chon cất nơi xứ khác......”

      mặt vị hoàng đế trẻ tuổi có dao động, ánh mắt sâu thẳm cũng lgiống như bóng đêm đậm sương mù.

      Vạn Dực mím chặt đôi môi, cùi đầu thấp che giấu biểu tình gương mặt, thời điểm này tuyệt đối trả lời là tốt nhất.

      “Tại sao gì?” Nhìn thấy thần tử mình sủng ái nín thở nghiêm túc đứng lên, Kỳ Kiến Thành nở nụ cười, rồi sau đó tự mình đỡ y dậy,“ ra Vạn An là ân nhân của trẫm đó.” Nếu năm đó phải Vạn An cùng bách quan ủng hộ thượng vị, sợ là sớm vô thanh vô tức cùng chết cùng các huynh đệ ở Hoàng Thành rồi.

      Tuy rằng này ý định lúc ban đầu là nhìn thấy tuổi còn rất dễ gây khó dễ, nhưng rốt cuộc cũng giúp sống sót trong kẽ hở chật vật. Sau đó lại từ kẽ hở đó trọng dụng Vạn Dực, cũng có thể là báo ân của Vạn An năm đó, đồng thời cũng là bởi vì tình cảm quý mến mà dành cho y.

      Vạn Dực đứng dậy rồi dòm ngó sắc mặt của Hoàng đế,“Vi thần vụng miệng, biết nên cái gì cả.”

      Kỳ Kiến Thành cười mắng,“Tại sao lại vụng miệng. Bớt dối trá .”

      “Vi thần dám......”

      Chữ ‘Dám’ xong, cơn gió đánh úp lại, đột nhiên ‘Leng Keng!’ tiếng, cái chuông đồng bên trái của Kỳ Kiến Thành đột nhiên nổ ầm!

      Trong nháy mắt hai người bỗng ngẩn ra, rồi mới kịp phản ứng lại --

      “Thích khách! Có thích khách! Mau mau bảo hộ Hoàng thượng!” Tiếng kêu chói tai vang lên, bọn thái giám đag đứng sau Kỳ Kiến Thành gào giọng lên, nhanh chóng cùng đám thị vệ vây thành vòng tròn bảo vệ Hoàng thượng, trong tay thị vệ là những thanh kiếm sắc, đồng loạt hướng ra phía ngoài.

      Người tới thể nghi ngờ là cao thủ, chỉ tiếc rằng gió núi ban đêm quá to mới khiến cho ám khí bắn ra bị lệch, đụng nhầm vào cái chuông đồng.

      “Hộ giá! Nhanh chóng hộ giá!”

      Trong đêm tối, cả tòa hành cung chỉ trong vòng nửa khắc sôi trào lên, xa xa còn có thể nghe được tiếng thét chói tai của thái giám và những thị vệ giơ cao cây đuốc ngừng chạy tới.

      Vạn Dực bị thái giám và thị vệ vây lại phải chen chúc với Hoàng đế, lùi về phía hành cung. Y ngừng ảnh giác quét mắt nhìn trái phải, nhưng bóng đêm quá tối tăm, ngoại trừ vùng lân cận cách ba thước có ánh sang soi rọi, còn lại đều là bóng đêm thăm thẳm.

      “Á!”

      hề báo trước, thái giám đứng bên ngoài đột nhiên trợn mắt, rồi ngã xuống, vì giờ phút này bọn họ bị vây quanh trong vòng tròn chật hẹp, nên thi thể kia đứng ngày cạnh y, mở to mắt nhìn y......

      Vạn Dực tránh khỏi lạnh cả người, thi thể ấy bị đẩy theo đám người.

      mặt, người của thái giám vừa chết kia có vết thương nào, như vậy nguyên nhân là......

      “Ô!”

      “Á!”

      lo lắng trong lòng còn chưa ổn định, lại có thêm hai thái giám nữa mất mạng!

      Có người nén được sợ hãi nghẹn ngào tiếng rồi lại phải nhanh chóng nhịn cuống,cứ tiếp tục như vậy e chỉ còn con đường chết.

      khí áp lực mà khẩn trương tràn ngập trong bóng đêm, Kỳ Kiến Thành trong vòng tròn chỗ sâu nhất hít sâu, ngồi chờ chết từ trước đến nay phải là tác phong của .

      “Quân cận vệ chia làm ba nhóm, hai nhóm đứng yên tại đây, nhóm còn lại chạy ra xung quanh bốn phía, lục soát cẩn thận cho trẫm! Bắt được người nào, giết ngay tại chỗ.”

      “Dạ!”

      Ngay lúc đó lại có thêm hai thái giám mất mạng. Gương mặt và thân thể bị thương, bị thương, gương mặt......

      Vạn Dực nắm chặt tay mới hiểu ra, lớn tiếng quát,“Cẩn thận đầu!”

      Vừa dứt lời, cây ngân châm thẳng bay thẳng về phía đầu y --
      midnight, Parvarty, Đỗ Thúy Loan15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :