1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 4:
      Lam Phượng Hoàng
      Mưa xuân tí tách giọt gần cả tháng, đến tiết Hạ Chí trời mới quang đãng, đối với nhóm Thái Học sinh của Nhập Tu đường mà , đây là khoảng thời gian diễn ra cuộc thi qua trọng nhất từ khi vào học.

      Vào Quốc Tử Giám nhập học chẳng phân biệt tuổi tác, chỉ chia theo ba cấp, lớp cấp và lớp cấp hai phải học năm rưỡi, sau ba năm học, phải trải qua cuộc thi đào thải, đủ tư cách mới có thể thăng lên gia nhập lớp cấp ba, đủ tư cách tất phải học lại từ đầu.

      Nhập Tu đường mà Vạn Dực học chính là lớp cấp hai, lớp cấp ba học ở Dẫn Tính đường.

      Kỳ thi càng đến gần, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy càng lúc càng nhiều nhóm Thái Học sinh còn ở lại lớp sau giờ học, trán cột ba chữ ‘Dẫn Tính đường’ to, khổ học suốt đêm.

      Tuy Vạn Dực cũng muốn phối hợp theo phong trào chút, tuổi trẻ phải nhiệt huyết như thế chứ. Ngặt nỗi xương cốt nàng chỉ ở mức tạm được, chỉ mới thức đêm, sau khi về phòng liền ngã bệnh.

      Nay thuốc nước, thuốc viên đều uống ít, mà hiệu quả lại chẳng thấy đâu.

      Giờ là lúc quan trọng, sao có thể nghỉ học. Vạn Dực đành chấp nhận số phận, liên tục khụ khụ khụ khụ đến Nhập Tu đường.

      Bộ dạng nàng tệ, nhiễm bệnh chưa bao lâu khiến nàng nhu nhược mỏng manh rất nhiều, lại nâng đôi mắt hồ thu mênh mông, khóe mắt ửng đỏ đau thương nhìn nhìn -- các huynh đệ à, quân tử lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hay chờ ta hết bệnh rồi hãy khi dễ tiếp?

      Hoang phế ba năm học, cho dù có thông minh hơn nữa, hệ thống lại bài học lần nữa cũng phải là việc dễ dàng.

      Vạn Dực lắc lư cái đầu càng ngày càng nặng, tựa lên giường, nhíu mày cầm sách gặm câu được câu .

      “Công tử! Công tử, ngài ra đây chút ......”

      Từ xa lớn tiếng gọi, Ngôn Trọng kích động chạy vào nhà, tay túm chặt trước ngực, mắt lấp lánh như sao nhìn nàng, “Công tử, bệnh của ngài, nô tài tìm được cứu tinh rồi!”

      “Hả?”

      Thư đồng dùng sức gật đầu, “Công tử, ngài theo nô tài là được.”

      Quốc Tử Giám quản lý nghiêm khắc, khách lạ thể vào trong, bởi vậy nếu muốn gặp khách lạ phải đến nhà kề tách biệt là hiên Lâm Thủy.

      “...... Đây là ...... cứu tinh…. mà người ?”

      Vạn Dực đứng ngốc ra, vạt áo phất phơ, nếu xem cái mặt đen thui lúc này, người đẹp cùng cảnh đẹp, đúng là đẹp như tranh vẽ.

      Thư đồng hoàn toàn nhận thấy sắc mặt khó coi của chủ nhân, vẫn tiếp tục lôi kéo đạo sĩ trung niên tuấn tú toàn thân trùm áo đạo sĩ tay cầm bát quái, “Dạ! Ông ta chính là -- Liễu, bán, tiên! Ông ta nếu chỉ là chút cảm lạnh, công tử ốm đau lâu như vậy, tất có tà ma nhập thể bla bla......”

      Vạn Dực đợi ta “bla” xong, liền trực tiếp nâng chân lên, tao nhã đá đạo sĩ kia xuống hồ.

      “A! Công tử!”

      Vạn Dực thu chân, dịu dàng mỉm cười sờ sờ đầu ta, “ phải ngươi ông ta là bán tiên sao? Bản công tử liền dứt khoát giúp ông ta tay, để ông ta hoàn toàn thành tiên.”

      Thư đồng : “......” Công tử đáng sợ.

      Vạn Dực khoanh tay quay trở về, được hai bước liền phát Thư đồng lập tức đuổi theo, lại quay đầu tung ánh mắt ‘Còn mau đuổi theo’.

      Rốt cuộc nàng cũng biết vì sao đám lão gia trong Ảnh vệ doanh dù đau lòng Ngôn Trọng là tài năng vượt trội, mà vẫn đá ta ra làm thư đồng cho nàng......

      Vỗ trán, chẳng lẽ chỉ có các ngươi sợ mất mặt, còn ta sợ?

      Vì lúc nãy Thư đồng lớn giọng, tất cả các phòng ngủ dọc hành lang dài đều mở cửa sổ.

      Kỳ Kiến Ngọc ở phòng đầu tiên của hành lang dài, Vạn Dực ở phòng cuối cùng, hành lang dài bố trí hình cung nửa vòng tròn, vừa vặn hai gian phòng đầu cuối đối diện từ xa.

      Kỳ Kiến Ngọc chăm chú nhìn Thư đồng ủ rũ cúi đầu phía sau, cùng Vạn Dực quay về, hứng thú định khép cửa sổ, lại phát Vạn Dực đột nhiên quay đầu, chuẩn xác nhìn về phía , như mơ hồ nhếch khóe môi, trong lòng Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên dâng lên cảm giác phiền chán tên, lạnh lùng đóng rầm cửa sổ.

      Từ sau cuộc tranh luận về “Xuân Thu”, Vạn Dực tự nhiên nhận thấy mức độ chú ý của Kỳ Kiến Ngọc đối với nàng lặng lẽ tăng lên rất nhiều. Ở mấy môn khác như “(Kinh) Dịch”, “(kinh) Thư”, “Thơ”, “Lễ” trong lớp càng thêm tích cực, lòng dạ muốn kích nàng cạnh tranh.

      Đáng tiếc màn hết hồn mà Vạn Dực biểu ở “Xuân Thu” chính là phù dung sớm nở tối tàn, sau đó vẫn tầm thường như trước, tiếng động chìm nghỉm trong đám người.

      Xem ra ngày ấy quả nhiên là gặp may?

      Thời gian càng lâu, ngay cả Đổng phu tử cũng khỏi hoài nghi, mà ánh mắt thường xuyên tập trung người Vạn Dực, cũng theo thời gian mà dần lạnh nhạt, cuối cùng trực tiếp bị gương mặt xuất chúng kia lướt qua.

      ngày trước kỳ thi, nghe Tự Tu đường có trợ giáo ở sáu Đường hệ thống bài học.

      “Chậc, tốt xấu gì cũng nên sáng tạo chút chứ.” Vạn Dực tự lẩm bẩm, đứng dậy thay quần áo.

      “Công tử biết có gian trá mà còn ?”

      “Chẳng phải khi còn trẻ trải qua nhiều khó khăn sau này mới có tương lai sao? Bằng đến lúc già , ngay cả chút chuyện để nhớ cũng có.”

      “Công tử sáng suốt!” Thư đồng định ra ngoài theo.

      Vạn Dực nâng tay cản lại, “Đêm nay ngươi ở lại đây, cần theo ta đến Tự Tu đường.”

      Thư đồng uất ức hỏi, “Vì sao?”

      ...... Bởi vì dẫn theo ngươi ra ngoài ta rất mất mặt.

      Cho ta thêm chút thời gian để thích ứng .

      Màn đêm buông xuống, đêm nay Tự Tu đường thực có trợ giáo của sáu Đường giúp ôn bài.

      Sau khi thuộc lòng hết nội dung bài học của sáu Đường, Vạn Dực vừa nhấc đầu, quả nhiên người sớm lẩn mất tăm hết.

      Tự Tu đường ở Quốc Tử Giám là viện độc lập, chiếm diện tích lớn, có thể chứa lúc sáu trăm người.

      Khi Vạn Dực rời khỏi phòng lớn về hướng cửa viện, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Kỳ Kiến Ngọc đứng đó. Giờ phút này ngẩn người lạnh lùng trừng mắt nhìn cửa viện bị khóa.

      Sau khi hai người phát ra đối phương đều sửng sốt.

      Vạn Dực mở miệng trước, “Điện hạ...... trùng hợp.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Mọi người có muốn Vạn Dực lưu ban, nghĩ cách giấu tài ? Hay vẫn nên tiếp tục làm bạn học của Kỳ Kiến Ngọc, đấu đá đến cùng?

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 5:
      Lam Phượng Hoàng
      Kỳ Kiến Ngọc nghĩ Vạn Dực châm chọc , oán hận phẩy tay áo cái, câu xoay người trở về phòng học.

      Vạn Dực hiểu vò đầu, cũng theo sau vào Tự Tu đường.

      Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Kỳ Kiến Ngọc bỗng dừng lại, chán ghét nhăn mày, “Ngươi vào theo ta làm gì.”

      “Điện hạ, nơi này chỉ có tòa Tự Tu đường. Vạn Dực là bệnh nhân, đương nhiên chịu được gió lạnh.” Nàng hít hít mũi, bước chân càng ngừng thản nhiên lướt qua Kỳ Kiến Ngọc, “Đương nhiên, nếu điện hạ muốn ở cùng phòng với Vạn Dực...... Vậy cứ ra ngoài sân ngắm trăng cả đêm, đó cũng là chuyện rất tao nhã.”

      Kỳ Kiến Ngọc lại lần nữa đen mặt, đêm nay là mồng trăng...... đúng! Trọng điểm phải điều này, Kỳ Kiến Ngọc xoay người quay lại, sao phải vì cái túi da chứa cỏ này mà nuôi muỗi cả đêm.

      Chân trước Vạn Dực vừa ngồi xuống, sau lưng Kỳ Kiến Ngọc cũng bước vào Tự Tu đường. Chọn vị trí cách nàng xa nhất, Kỳ Kiến Ngọc ngồi xuống đưa lưng về phía nàng, tư thế ngồi ngay ngắn, duy trì dáng vẻ thắng tắp, trái ngược hoàn toàn với Vạn Dực hận thể vắt luôn cả người mình lên ghế.

      Đây là lần đầu tiên hai người ở cùng phòng, nghĩ đến tồn tại của đối phương, cả người đều cảm thấy được tự nhiên.

      Chưa đến canh giờ, khí trầm lặng ngưng trệ khiến cho hai thiếu niên nhanh nhẹn trong giai đoạn trưởng thành bị đè nén vô cùng.

      Vạn Dực đổi chỗ ngồi ba lần, định lực của Kỳ Kiến Ngọc tốt kinh người, mông vẫn vững vàng dính yên tại chỗ, bóng lưng thẳng tắp duyên dáng, ngay cả nếp nhăn quần áo nho cũng tìm thấy.

      “Điện hạ.” Vạn Dực chủ động mở miệng, nàng biết tính nết của Kỳ Kiến Ngọc, kiêu căng lại sĩ diện đến chết, nếu người khác chủ động mở miệng, vĩnh viễn đừng mong lui bước thỏa hiệp trước.

      Đối với nàng mà , cái trò giữ mặt mũi này, tại có thua cũng chả sao, ra Vạn Dực ngại chủ động tỏ ra yếu thế, bây giờ nàng còn phải dưỡng bệnh, sao thân thể có thể chịu đựng hao tổn như thế, ‘giữ được núi xanh’ mới là đạo lý.

      Nhưng đường hầm ngầm mà Vạn lão cha để lại cho nàng...... Nàng tuyệt muốn chia sẻ với người thứ ba.

      Vì thế......

      “Điện hạ,” Thấy Kỳ Kiến Ngọc có phản ứng, nàng lại lên tiếng lần nữa.

      Rốt cuộc Kỳ Kiến Ngọc cũng quay sang, tuy rằng giọng điệu vẫn luôn tốt, nhưng vẫn chưa ra lời hằn học gì, “Chuyện gì?”

      “Tối nay Điện hạ...... sao lại ở đây?”

      Lạnh lùng mặt Kỳ Kiến Ngọc càng sâu, lạnh nhạt xoay ...... Bên tai lại khẽ ửng hồng cực nhạt, chú ý nhìn thấy.

      Kỳ giờ phút này Kỳ Kiến Ngọc thẹn quá thành giận, khổ đọc trắng đêm, đêm chưa ngủ, đêm nay chỉ lơ đễnh chút ngủ quên ở Tự Tu đường. Đợi khi tỉnh lại...... Kỳ Kiến Ngọc đau giận vạn phần, sao có thể lường trước việc chính mình lại bị người ta nhốt cùng Vạn Dực.

      Loại lý do này sao có thể ra! Kỳ Kiến Ngọc ngoài mạnh trong yếu quyết dùng chiến tranh lạnh dọa lui quan tâm của Vạn Dực.

      Vạn Dực cũng thực thức thời, liền chuyển đề tài, “Vậy điện hạ có biết tối nay ai khóa cửa ?”

      Vấn đề này Kỳ Kiến Ngọc thèm giấu, chậm rãi , “Con của Thủ phụ mới nhậm chức -- Thương Hủ.”

      Vạn Dực mẫn cảm nghe ra chút rét lạnh trong đó. Nàng cố gắng hoạt động trí óc nhớ lại Thương Hủ là nhân vật nào...... A, nhớ rồi, hình như lúc phụ thân Vạn An vẫn còn là Thủ phụ, Thương Hủ là thành viên trong nhóm hầu cận của Kỳ Kiến Ngọc, ấn tượng về gã nhiều lắm, chỉ mơ hồ nhớ được gã là kẻ...... thẳng thắn nghiêm nghị? Bởi vậy thường hợp với nhóm người hầu tiểu nhân của nàng.

      Ai mà lường được, Vạn An như mặt trời ban trưa lại cứ thế mà thăng, càng ngờ được cuối cùng vị trí thủ phụ, lại rơi vào tay hộ bộ Thượng thư Thương Lượng phụ thân của Thương Hủ. Thương Lượng mới nhậm chức chưa lâu, thành tích cụ thể còn chưa , nhưng có thể xác định điều là, muốn thắng được Vạn An, da mặt – phải càng dày!

      Từ khi lão ta là Đại Học sĩ, bị Ngôn quan ngừng buộc tội, nhưng sức chịu đựng của người em này quá tốt, mặc kệ nhóm Ngôn quan buộc tội thế nào, lão ta vẫn như cũ lù lù bất động. Vì thế dân gian ban cho lão biệt hiệu -- “Thương Bông*”.

      Ý gì?

      Người bông, sợ đạn pháo! (*bông = bông vải, cây bông vải)

      thể ngờ rằng sau khi có quyền thế, bụng của vị Thủ phụ mới này đúng là quá lớn, muốn noi theo phụ thân Vạn An của nàng sao? Vạn Dực hừ khẽ, nếu Vạn An có tài, sao tay có thể vươn dài đến vậy, sau này Kỳ Kiến Ngọc tất phải vật trong ao, sao có thể để ngươi thoải mái.

      Có lẽ do cùng cảnh ngộ, Vạn Dực nhìn Kỳ Kiến Ngọc, cũng cảm thấy có hơi …thuận mắt hơn chút.

      Nàng tiếp tục , “ biết điện hạ có nghĩ tới cảnh tượng ngày mai, khi Tự Tu đường mở cửa ?”

      Kỳ Kiến Ngọc định phải bình thường đều mở cửa vào giờ Thìn sao, nhưng đột nhiên ý thức được ngày mai là Kỳ thi lớn, sao có thể có đệ tử chạy tới tự học chứ? Chỉ sợ chờ sau khi kỳ thi chấm dứt Tự Tu đường mới có thể được mở ra. Trong nháy mắt Kỳ Kiến Ngọc liền nổi giận, quạt ngọc vỗ lên bàn, “Cha con họ Thương này to gan!”

      Vạn Dực ậm ừ phụ họa, sau đó bỗng nhiên làm như lơ đãng , “Ta tin Tự Tu đường lớn như vậy, lại tìm được khe hở nào để có thể rời .”

      Kỳ Kiến Ngọc khẽ cười tiếng, từ chối cho ý kiến, nhưng sau khi Vạn Dực ra ngoài, chậm bốn năm bước liền đuổi kịp.

      Vì muốn làm như , Vạn Dực nén nhịn chịu cho đám muỗi cái điên cuồng châm đốt, từ cửa viện lần mò ra hoa viên phía sau, giả vờ tìm suốt canh giờ, rồi nhìn về phía Kỳ Kiến Ngọc.

      Vừa nhìn, nàng liền thấy bất công, đừng mặt vết đốt, ngay cả quần áo người vẫn phẳng phiu thẳng thớm.

      Vạn Dực nhìn cái áo thư sinh sắp nhăn như dưa muối của mình, chỉ có thể giải thích là vừa rồi Kỳ Kiến Ngọc nhất định thảnh thơi lười biếng, vô tư hưởng thụ thành quả lao động của nàng. Nhưng vết muối đốt đâu, chẳng lẽ lại giải thích vây quanh Kỳ Kiến Ngọc đều là muỗi đực?

      Thầm mắng câu, Vạn Dực dẫn Kỳ Kiến Ngọc đến địa điểm định trước, “Điện hạ, hình như đất chỗ này có hơi cao......”

      Kỳ Kiến Ngọc nghi ngờ gì, bước nhanh tới mong tìm ra manh mối, ai ngờ đến nửa đường, bùn đất dưới chân nhìn rất bình thường, bên trong lại vét sạch hoàn toàn, thân thể Kỳ Kiến Ngọc nghiêng qua, dồn khí xuống đan điền, chân khác chợt dùng sức dẫm lên đám bùn nhão, nương theo lực phản hồi yếu ớt này, lao ra ngoài.

      Mà Vạn Dực cách đó vài bước, vận may lại tốt, như đạn pháo trực tiếp phóng tới đập vào đầu Kỳ Kiến Ngọc --

      Ui! Đau quá.

      Vừa mới dậy , bộ ngực bắt đầu phát triển, bình thường trong lúc vô tình đụng phải lâm râm đau đớn, Vạn Dực oán giận trừng mắt nhìn đôi tay giờ phút này đặt ngực nàng, hận thể chặt hết xuống.

      Cũng may nàng mới mười tuổi, trỗ mã cũng hơi chậm, sau khi cởi quần áo nhìn gương nghiên cứu, cũng thấy chẳng có gì khác biệt so với thiếu niên cùng tuổi.

      Mà Kỳ Kiến Ngọc cũng sững sốt sờ sờ mặt, vừa rồi khi mới ngã xuống...... giống như bị cái gì đó mềm mại ấm áp chạm vào......

      Sau khi cúi đầu xác định lần nữa đối phương là Vạn Dực --

      Sét đánh giữa trời quang rồi!

      Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng nhảy dựng lên liều chết lau mặt, đến khi đầu óc nghĩ tới...... Trong lòng tựa như có chấn động mỏng manh, chợt cảm thấy rét run trận.

    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Ây dzô, chạm vào bánh dày của chị rồi à...
      saoxoayHuyềnpluss thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ủng hộ tha thiết truyện này a~. Mình ko siêng comt nhưng cực siêng like a~ :yoyo40::yoyo26:
      Huyềnplusslamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 6:
      Lam Phượng Hoàng
      Hai thiếu niên thời kỳ trưởng thành vì chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn này mà đầu óc như bị trận sấm sét khủng khiếp từ chín tầng trời giáng xuống.

      Hai mặt nhìn nhau lát, vẫn là Vạn Dực hắng giọng trước, cố sức ra vẻ có việc gì, tiếp tục làm theo kịch bản.

      “Hình như mặt đấy chỗ này có chút kỳ quái.”

      Sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc tốt, đề phòng đứng cách xa nàng hai bước, nghiêm mặt gật đầu, nhất định bước đến.

      Vạn Dực thầm tuôn lệ, bị chiếm tiện nghi, bóng ma tâm lý cực lớn, đều là nàng ấy chứ. Sao Kỳ Kiến Ngọc lại cướp mọi thứ của nàng, ngay cả việc này cũng chẳng buông tha?

      Hết cách rồi. Dù lúc này Kỳ Kiến Ngọc phối hợp, nhưng diễn cũng diễn nửa rồi, thể dừng lại.

      Vạn Dực đành phải thù sâu khổ lớn tiếp tục diễn, “Điện hạ, chúng ta có cần xuống xem ?”

      Lúc này Kỳ Kiến Ngọc mới chậm rì rì bước đến, đứng bên cạnh nàng nhìn xuống cái hố lớn vừa lộ ra......

      Bên dưới sâu thẳm tối đen, trong đêm trăng có vẻ hết sức u.

      Nhưng đối với Kỳ Kiến Ngọc mà , lúc này tình nguyện đối đầu với thú hoang quỷ dữ cũng tuyệt muốn ở cùng phòng với Vạn Dực! Vì thế liền kiên quyết gật đầu, quay đầu bước về phòng đọc sách lấy đuốc.

      Vạn Dực từ xa xa phía sau , “Điện hạ, ta đứng đây chờ ngài, nhanh về nhanh nghen.”

      Đến khi nhìn thấy bóng dáng Kỳ Kiến Ngọc nữa, Vạn Dực mới xắn tay áo lên, vén nho bào đến bên hông, nhanh chóng nhảy vào trong hố.

      Đường hầm này dài, nhưng phiền phức là có thông đến mấy đường hầm còn lại trong Quốc Tử Giám, Vạn Dực lấy đá đánh lửa cất trước ngực ra, nương theo ánh sáng nhạt liên tục lóe lên, nhanh chóng đóng các cửa đường hầm còn lại, rồi lồm cồm bò trở lên.

      Vừa mới chỉnh trang quần áo xong, liền mơ hồ nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

      “Điện hạ, đây nè!”

      Vạn Dực ra hiệu. Rất nhanh, Kỳ Kiến Ngọc cầm đuốc trong tay, đến cạnh nàng.

      Dưới ánh đuốc đỏ au, Kỳ Kiến Ngọc cụp mắt xuống thô lỗ đưa ngọn đuốc cho Vạn Dực, chỉ nhìn nàng. Lông mi dài, dước ánh đuốc tạo thành cái bóng dài, vẽ nên độ cong màu đen mê hoặc khuôn mặt xinh đẹp.

      Vạn Dực nhìn , nhịn được, lại quay đầu liếc mắt nhìn thêm cái.

      Kỳ Kiến Ngọc nổi giận, “Ngươi nhìn cái gì!”

      Vạn Dực thành , “Tuy đều được gọi là Thái Học song bích...... Nhưng đột nhiên ta cảm thấy, điện hạ ngài đẹp hơn ta nhiều.”

      Kỳ Kiến Ngọc chán ghét xoay mặt, “Ai là Thái Học song bích với ngươi chứ.”

      “Đúng đúng, Vạn Dực bôi nhọ điện hạ rồi.”

      Giọng điệu có chút ngả ngớn làm Tề vương điện hạ của chúng ta thực bất mãn, lạnh lùng bước đến miệng hố, “Ngươi xuống trước .”

      Đây chính là điều Vạn Dực muốn, nàng cười tủm tỉm, lần nữa vén ống tay và vạt áo vừa chỉnh trang xong lên, cầm ngọn đuốc nhảy xuống trước.

      Đường hầm này cũng thực ngắn, ban đầu Vạn Dực chạy chỉ tốn thời gian khoảng nửa chung trà, nhưng lần này có Tề vương điện hạ quý báu ở đây, bèn kéo dài đến khắc.

      Vạn Dực nhìn thấy liền cảm thấy thực mệt, dọc đường vừa phải chú ý đến dáng vẻ thanh cao, vừa phải duy trì phong độ hoa mỹ, nhưng đường hầm này gập ghềnh, đáng thương cho phong thái vương tôn quý tộc của Kỳ Kiến Ngọc, bị tàn phá bung bét trong đường hầm này.

      ...... Bộp!

      Lại tiếng nữa, đây là lần thứ tám. Vạn Dực bất đắc dĩ quay đầu nhìn .

      Có ai chui rút dưới đường hầm mà thẳng lưng, ngẩng đầu mà bước , bị va sưng khắp đầu cũng đáng.

      sao, tiếp .” Kỳ Kiến Ngọc kiên cường, từ đầu tới cuối hô đau tiếng.

      Nhưng từng tiếng “Bộp bộp bộp” vang dội kia, Vạn Dực rụt cổ, nghe liền khiến người ta cảm thấy đau quá .

      Khi cả hai người lần nữa đứng mặt đất, nhìn cửa viện bị khóa cách đó xa, khỏi đều có cảm giác như cách mấy đời.

      Kỳ Kiến Ngọc quăng cho Vạn Dực câu, “Việc tối nay được phép ra!” Rồi lập tức sải bước trở về phòng ngủ.

      Vạn Dực đuổi theo phía sau , “Là về mật đạo, hay về việc trước đó với ta......”

      Kỳ Kiến Ngọc oán hận quay đầu, “Đều được!”

      Dứt lời, liền chuyển thành chạy, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên chạy trối chết.

      Tối nay, Kỳ Kiến Ngọc gặp ác mộng cả đêm, hôm sau tỉnh lại, lần đầu muộn.

      Đến khi vào trường thi ngồi xuống, theo bản năng liền nhìn về phía Vạn Dực, chỉ thấy ta bình thản ung dung giải đề, cả sợi tóc cũng lay động, việc đêm qua tựa như hề ảnh hưởng gì đến ta.

      Kỳ Kiến Ngọc chợt cảm thấy bực mình, tập trung tinh thần quan tâm đến ta nữa, chăm chú vào cuộc thi.

      Ba ngày sau cuộc thi, kết quả được niêm yết.

      Trong ba ngày này các Thái Học sinh được phép về nhà.

      Kỳ Kiến Ngọc rời Quốc Tử Giám đầu tiên, Thái hậu trong cung rất nhớ , vừa tan học được xe hoàng gia lộng lẫy đón .

      Mà Vạn Dực, tuy trong nhà chẳng còn ai, nhưng nàng có chuyện quan trọng, cần dặn dò phụ tá.

      Nàng là người xuất phát cuối cùng, trước khi vẫn như cũ dặn Thư đồng ở lại Quốc Tử Giám chờ nàng, dẫn theo gã ra ngoài.

      Lần này Ngôn Trọng xác định mình thất sủng, nước mắt lưng tròng kéo tay áo Ảnh Nhất, “Có phải bởi vì chuyện Liễu bán tiên lần trước làm mất mặt ngài ấy mà công tử chán ghét ta .”

      “Tuy rằng sau đó chuyện này lan truyền ra, khiến công tử trở thành trò cười trong giới danh gia quý tộc, nhưng công tử đâu phải loại người mang thù.” Ảnh Nhất như chém đinh chặt sắt, “Ngươi phải nhớ kỹ, công tử chúng ta vĩnh viễn là người rộng lượng nhất hoàn mỹ nhất!”

      Ngôn Trọng dùng sức gật đầu.

      Ảnh Nhất: Đúng là đứa trung thành......

      Nhưng lương tâm có chút yên. →_→

      Về phần Vạn Dực trở về nhà, ngay đêm đó nàng liền kêu gọi các vị trưởng lão phụ tá, cho bọn họ bí mật động trời --

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: bí mật gì hẳn là mọi người đều biết ~
      PS: Chương này các bạn thấy sao, tiểu vương gia Kỳ Kiến Ngọc ác mộng cả đêm thỏa mãn mọi người chưa......
      PS lần nữa: Các bạn à, trong vòng mười chương đoạt trinh tiết của người ta! quá điên rồ. Cá ta suy nghĩ lâu, vẫn yên lặng bảo vệ trinh tiết cho bạn Kỳ Kiến Ngọc.

      LPH: hôm nay tính đăng 2 chương mà kịp, mai lại công tác rồi, nợ các bạn đến tuần sau nữa nhe :yoyo44:
      Dương Linh, kabi_ng0k, chuoivuive39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :