1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      QUYỂN 3: Hoa nở đúng thời rộn đế kinh
      Chương 1:

      Mùa xuân năm Thành trị thứ 10, kinh thành

      Sáo Khương sao nỡ oán dương liễu, gió xuân đâu tới ải Ngọc Môn (Trích trong bài Lương Châu từ (Xuất tái) – Vương Hoán Chi)

      Khác với phong cảnh rền vang của đại mạc mênh mông, thời tiết giữa xuân của đế đô là khung cảnh ca múa mừng thái bình, đào hồng liễu xanh.

      Tiết Viễn nhận lệnh của Tề vương từ ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, quên chuẩn bị mang theo nhiều tiền “tặng than”. ta là biểu đệ của Quảng Uy tướng quân Tiết Đào...... À, tại nên gọi Tiết Đào là Định Quốc tướng quân. Năm đó ta cùng với Tiết Đào theo Tề vương ở biên quan ngẩn ngơ gần 3 năm, trong 3 năm này, Tề vương trở về kinh hai lần, hai bên ngừng chiến đến ngày liền lập tức quay trở về. Hai lần trước biểu huynh Tiết Đào được trở về cùng nên còn có thể tranh thủ liếc mắt nhìn qua người nhà lúc, lần này rốt cuộc đem Ngoã Lạt nhổ cỏ diệt tận gốc, huynh đệ hai người cũng phải theo Tề vương trở về quê cũ, đoàn tụ cùng người nhà.

      “Tiết đại nhân --”

      Theo hướng dòng người từ bốn phía ra ngoài cung lúc bãi triều, từ phía sau đột nhiên truyền đến thanh du dương, ngữ điệu từ từ, che dấu tình cảm ấm áp, nghe có cảm giác giống như gió xuân lướt qua mặt.

      Tiết Viễn xoay người, thấy phía sau là Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức mặc bộ quan bào màu đỏ, thân khoác áo làm bằng lông hồ ly được lót da cừu[?], ngừng chắp tay nhắm mắt cúi đầu, bên cạnh là tiểu thị tinh ý dâng hai tay để “tặng than”…..

      “Vạn đại nhân hữu lễ.” Tiết Viễn cười trừ, trong lòng thầm than, vị Thượng thư đại nhân sắp làm lễ đội mũ này quả thực nay trở nên giàu sang quá nhanh, khiến cho người ta thể khinh thường.

      Năm đó ai chẳng biết người này chính là con của vị đại gian thần, được Thánh Quân quan tâm lại chẳng có thanh danh tươi đẹp, suốt ngày đá gà chọi chó, cuộc sống phóng túng, là cái túi da đựng cỏ quần là áo lượt, ai ngờ y vừa mới ra làm quan, chỉ tốn thời gian 5 năm ngắn ngủi, từ Thứ cát sĩ bước lên mây, thẳng lên vị trí chính nhị phẩm Lễ bộ Thượng thư, cực kỳ được ưu ái, khiến nhiều người xôn xao.

      Nguyên nhân là Lễ bộ Thượng thư Thôi đại nhân vốn phản đối việc hoàng đế phát động nhiều người thi hành “đại lễ nghị”, nên “đại lễ nghị” này dây dưa, lằng nhằng gần hai năm mà vẫn chưa xong. Nội dung chủ yếu của chuyện này đơn giản kỳ cũng rất đơn giản: Đó là biện luận quanh việc thụy hào[1] của tiên đế cùng với vị tiên đế thân sinh ra hoàng đế tại.

      [1]danh hiệu sau khi chết của vua

      Lễ bộ Thượng thư Thôi đại nhân sớm tìm đến vòng tay của Thái hậu làm chỗ dựa, nếu hoàng đế đương nhiệm là con của thị nữ được mang về, nên tôn kính chính thống, nhận tiên đế mất làm cha, vị tiên đế thân sinh ra mình là Hoàng thúc, khi hiến tế phải xưng là “Chất hoàng đế”[2] đối với cha mẹ ruột, có sách, mách có chứng, ngoài Tề vương Thái hậu còn có hơn 70 người dâng tấu lên thiên tử, công bố triều thần nếu có ai dị nghị tức là có ý gian tà, lập tức trảm!

      [2] Cháu trai

      Ngươi xem cái tên Duệ đế Kỳ Kiến Thành còn giãy nảy lên, quả thực là khinh người quá đáng!

      Trước mắt nên đề cập tới đạo đức của vấn đề nhận giặc làm cha..... Nếu đem đổi tên tiên đế thân sinh ra chính mình thành hoàng thúc cách êm đẹp, thậm chí tự xưng “Chất hoàng đế”, ràng tự bảo mình phải là hoàng tử, vì có cơ sở cam đoan địa vị hoàng thất chính thống của mình, Duệ đế tuyệt đối chấp nhận .

      Được rồi, nếu hoàng đế đồng ý các ngươi có làm gì được hoàng đế hả?

      Vì trận “đại lễ nghị” này gây ra thanh thế lớn, cuộc đua quyền lợi trong 1 năm mới tạm thời lắng xuống, hai bên lại lại bắt đầu thay nhau tiếp tục tranh luận, ai cũng kiên nhẫn, liều mạng hợp lực, xem ai mới là người cười được cuối cùng!

      Mắt thấy mình còn có chiêu bài là ba quy chế của tổ tiên hoàng gia, Lễ bộ Thượng thư càng bị áp chế lại càng hăng, nhưng bất ngờ là, khi ông ta sắp giành được phần thắng đột nhiên bị phát là có hành vi hối lộ, cả nhà bị định tội theo, mà người tiếp nhận vụ án này, lại là thiếu niên xinh đẹp hề có lai lịch chưa kịp nhược quán[3]?

      [3]chưa đến 20 tuổi

      Mọi người liền hiểu, thầm trao đổi ánh mắt, càng cần , trong triều đình nghị luận từ sáng đến tối, từ lúc vị này mới nhậm chức Thượng thư đại nhân ở Hàn Lâm viện, liên tiếp bị hoàng đế triệu vào trong cung, thậm chí có cung nhân còn đồn thổi, rạng sáng hừng đông mới nhìn thấy Vạn Lang yên lặng ra từ tẩm cung nội điện của hoàng đế...... hình như bước chân có phần trống rỗng?

      thực tế, việc lấy sắc dụ người này khiến cho việc “lập nghiệp” của vị Thượng thư đại nhân này sau lưng xóa sạch bóng ma.

      Tiết Viễn dấu vết lặng lẽ đánh giá y, quả nhiên thẹn với danh xưng “người đẹp trong truyền thuyết”, mặc dù ở nơi giá lạnh khủng khiếp như biên cương cách kinh ngàn dặm, cũng lưu truyền danh tiếng tươi đẹp của Vạn Lang...... Đương nhiên, đủ tư cách để xưng hô hai chữ “Vạn Lang” với y có mấy người.

      Giờ phút này vị Thượng thư đại nhân chút để ý tiếp nhận phong thư có trọng lượng hề , trước mặt ta thoải mái mà lật xem mệnh giá, nếu là người khác rất thô bỉ, nhưng ánh mắt người này vẫn trong sáng, nụ cười bình tĩnh......

      Tiết Viễn nhịn được thầm suy nghĩ, Lễ bộ Thượng chỉ có đời, nhận hối lộ, cũng có thể ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm, vô cùng phong lưu.

      “Hả. ‘Thiên Phật danh kinh’?” Vạn Dực thu nhận tiền “tặng than”, hai tay cầm lấy lò sưởi ấm làm bằng vàng ròng, cười như cười liếc ta cái, : “ thể tưởng được ở nơi phía Bắc nghèo nàn xơ xác, chỉ cần phi ngựa lúc, cũng có thể đưa được ‘Thiên Phật danh kinh’?”

      Tiết Viễn trong lòng chợt rùng mình, vẻ mặt nghiêm túc kính cẩn hồi đáp: “Vạn đại nhân chớ hiểu lầm, ‘Thiên Phật danh kinh’ này, đây là Tề vương điện hạ cố ý dặn dò ta đưa cho đại nhân coi như quà gặp mặt, ty chức dâng tặng là...... ‘Mao thi nhất bộ’.” Tề vương điện hạ cũng đưa ra ngàn lượng bạc, nếu ta tặng cái gì rất khó coi.

      ‘Mao thi nhất bộ’...... Là ba trăm lượng đó, tốn mất ba trăm lượng đó!

      Tiết Viễn đau lòng giày vò tâm can, ban đầu ta chỉ tính toán đưa trăm lượng thôi ......

      “Tiết đại nhân là đa lễ ” Vị Thượng thư đại nhân này nghe xong, mới nhấc khóe miệng, vừa lòng buông tha đề tài này, tự nhiên về phía trước, an ủi : “Mấy năm nay ở biên cương lạnh khủng khiếp, Tiết đại nhân cũng vất vả.”

      Tiết Viễn nhắm mắt theo đuôi theo phía sau “y”, thân thể cao lớn bị khôi giáp màu đen chặt chẽ bao trùm, đúng là đại hán tử khôi ngô dũng mãnh, ta cúi đầu phía sau vị quan văn thấp hơn mình nửa cái đầu nhưng dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, hình ảnh từ xa nhìn lại, có mấy phần cảm giác hài hòa.

      “Lần này phá được Ngoã Lạt, công lao của Tiết đại nhân hề .”

      “Là Tề vương điện hạ dũng mãnh phi thường, đa mưu túc trí, mạt tướng chỉ làm theo mệnh lệnh của ngài ý thôi.” Tiết Viễn dám nhận, mỗi câu phải suy nghĩ thận trọng lúc mới dám trả lời.

      Vạn Dực nghe xong, nghiêng đầu nhìn ta cái: “Nghĩ đến việc chỉ ở biên quan ba năm mà muốn hoàn toàn thu phục được Ngõa Lạp, dễ dàng.”

      Tiết Viễn gật đầu, cười : “Ngoã Lạt mặt dày giả dối, mỗi khi nếm mùi thất bại, liền lập tức kêu người cầu hòa, cũng quá năm, chờ đại quân vừa rút lui, lại làm loạn lần nữa, phiền phức thôi.” Triều Đại Chu có nhiều lễ nghi, nào là đạo đức rồi cả lễ giáo, quân tử gặp phải tiểu nhân, là khó chơi.

      “Điện hạ bị bọn họ làm phiền, lần bắc chinh này giả câm giả điếc, bất luận đối phương đánh thư xin hàng như thế nào cũng làm như thấy, trực tiếp xông vào rồi giết chết đại hãn cùng các vương tử lớn , vài vị mỹ nhân, rồi mạnh mẽ cưới công chúa Ngoã Lạt, lại mang tiểu vương tử vào trong doanh trại, Ngoã Lạt mới hoàn toàn yên tĩnh......”

      Tiết Viễn nhắc tới tình hình chiến liền thao thao bất tuyệt, bất thình lình bị vị Thượng thư đại nhân ngắt lời.

      --“Tề vương lấy công chúa Ngoã Lạt sao?” Vạn Dực hỏi, ánh mắt nhìn người nam nhân kia theo kiểu ‘ta hiểu hết trong lòng nhưng ra’, tiếp lời: “Nghe vị công chúa phía Bắc này tuy xinh đẹp nhưng lại hay ghen, đúng là dễ xơi.”

      “Aiz, điện hạ sao lại ủy khuất bản thân mình được.” Tiết Viễn toan tính . Ngày đó sau khi cướp vị công chúa Ngoã Lạt điêu ngoa này về, Tề vương điện hạ liền trực tiếp đem nàng ta đóng gói chuyển giao cho vị giám quan trong quân đội, ràng đây là tai họa của cả nhà tên đó.

      Vạn Dực từ từ : “Dù gì vị công chúa Ngõa Lạt kia cũng là mỹ nhân, Tề vương điện hạ đẩy dứt khoát như vậy, chắc chắn là có giai nhân khác rồi.” (@_@)

      “À? Hình như thế .” Tiết Viễn đương nhiên gật đầu -- Kỳ quái! Tại sao ta lại cảm thấy có cơn gió lạnh buốt ở sau lưng vậy? = =’

      Vị Thượng thư đại nhân mới nhậm chức này cũng quay đầu lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh gợn sóng, : “Tuy rằng biên cương giá lạnh khủng khiếp, nhưng Tề vương điện hạ vẫn có ít diễm phúc nhỉ...... Là giai nhân phương nào vậy?”

      Tiết Viễn hiểu sao rùng mình cái, trả lời: “ người là đào cơ được bệ hạ ban cho ở yến tiệc mấy năm trước, còn có người nữa là......”

      Còn có người nữa?

      Vạn Dực bất giác nắm chặt cái lò sưởi ấm tay, gương mặt vẫn ung dung thản nhiên duy trì nụ cười thanh nhã.

      Tiết Viễn sờ sờ cái gáy, nghiêng đầu suy tư ,“Còn có người nữa...... Hình như là cung nữ chải đầu trong cung của điện hạ, ngài ấy có thói quen hay để nàng ta hầu hạ.”

      Vạn Dực mỉm cười, đáp lại.

      Mắt thấy cuộc chuyện sắp kết thúc, Tiết Viễn đột nhiên vỗ đầu, bỗng dưng nhớ tới -- “Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên rồi lần này trở về kinh thành trước, điện hạ bảo ta truyền lại câu cho đại nhân.”

      “Chuyện gì vậy?”

      “Điện hạ : ‘Trong ba năm này hai lần về kinh đều rất vội vàng, có thời gian gặp mặt, lâu rồi chưa cùng Vạn đại nhân thoải mái chè chén ’.”

      “Được.” Lời dừng chút, Vạn Dực lại chậm rãi lại: ‘Được lắm!’.

      Tiết Viễn ngơ ngác nhìn vị Lễ bộ Thượng thư này lộ ra chút...... Khó mà hình dung được, “y” nở nụ cười xinh đẹp, miễn cưỡng : “Tại hạ kính cẩn mong chờ Tề vương trở về.”

      --“ nương, sắc mặt tự nhiên, lưỡi nhạt mạch , móng tay thâm đen, tinh thần mệt mỏi, có thể cho tại hạ nhìn qua bộ ngực của nương phát được ?

      “Lưu manh!”

      nương! nương......” Hoa thần y ôm lấy hòm thuốc, theo phía sau Liên Khanh: “ nương, có bệnh phải trị --”

      “Gọi ta là di nương!”

      Vạn Dực vừa tiến vào cửa, từ phía xa xa liền nghe thấy thanh huyền náo quen thuộc ở phía sảnh đường truyền, y thầm che trán, tính vòng qua sảnh đường để thẳng đến thư phòng người xinh đẹp bỗng nhiên chạy vội ra --

      “Gia! Ngài trở lại rồi, hôm nay nhất định phải thay ta giáo huấn tốt cái tên háo sắc này!”

      Vạn Dực thở dài, chờ người kia chạy vội tới trước mặt rồi vọt vào lòng mình, bình tĩnh vươn ngón tay ấn vào trán ái thiếp: “Liên Khanh, đừng làm loạn nữa.”

      Liên Khanh điềm đạm đáng ngẩng đầu, ngón tay ngọc mềm mại chỉ vào Hoa thần y: “Gia, gã lại đùa giỡn ta......”

      Vạn Dực khóe miệng run rẩy chút, quay lưng lại, làm như nghe thấy, tiếp tục nhanh về phía thư phòng.

      Liên Khanh tức giận theo phía sau y: “Gia ~~”

      Hoa thần y đứng cách ở phía hành lang gấp khúc cao giọng: “Vạn Lang, khi nào mới có thể đem Liên Khanh nương cho ta mượn xem lúc ?” Gã tò mò lâu .

      Vạn Dực lại lần nữa hoài nghi việc y đem Hoa Ứng Nhiên bố trí ở trong phủ có phải là quyết định vô cùng sai lầm hay ?

      Từ lúc gã vào phủ sau khi nhìn thấy Liên Khanh, liền vô cùng hứng thú, ba ngày hai bữa đều có thể nghe thấy hai người đó cãi nhau ầm ĩ. Còn Liên Ngã cả ngày chỉ đợi ở trong biệt viện, đóng cửa ra, làm cho Vạn Dực vui mừng.

      Bất quá lưu giữ vị thần y ở trong phủ dù sao đối với thân thể cũng có ích lợi vô cùng to lớn, vài năm nay tỷ lệ nhiêm bệnh ở Vạn phủ giảm xuống rất nhiều, đều là nhờ vào công lao của gã ta, kiểm tra qua thuốc nước thuốc viên của Hoa Ứng kê cho y cũng có gì nguy hại, trưởng lão tháng trước cho y biết, khí lạnh tích tụ trong người y nhiều năm vẫn chưa được ép hết, có thể quay lại.

      Bởi vậy mặc dù Hoa Ứng Nhiên hình như phát được ít, nhưng chỉ cần gã quá phận, Vạn Dực cũng mắt nhắm mắt mở cho qua

      Vạn Dực thở dài, bất chợt nghĩ tới người kia......

      sắp về rồi.

      Tại sao lại muốn gặp ?

      Vạn Dực nhanh chóng khép mi mắt, gặp lại giống như gặp, hữu tình lại như vô tình.

      Lại về hai người bên kia.

      Phía bên này Tiết Viễn lẩm bẩm cố gắng nhớ lại mình vừa cùng Lễ bộ Thượng thư trò chuyện những cái gì, tỉ mỉ viết lại lên giấy, lúc nữa còn phải gửi thư cho Tề vương điện hạ.

      Tiết Viễn vẫn hiểu, ta phụng mệnh về trước để chuẩn bị, dù sao tháng sau Tề vương có thể trở về kinh thành, muốn cái gì đợi gặp mặt rồi , cần gì phải bắt ta vất vả truyền lời từ bên này sang bên kia như vậy?

      Bất quá chỉ dám oán trách lúc, nhưng ta cũng biết vào đúng thời khắc này mấy ngày sau, khi Tề vương nhận lấy bức thư được gửi tới, liền chặt đứt tay vịn chiếc ghế bành làm bằng gỗ lim ngay tại chỗ.
      Lời lảm nhảm của editor: Cảm ơn Tiết Viễn giúp em hiểu sâu sắc câu ' sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo', con đường của Ngọc ca còn gian nan lắm:hoho::hoho: :hoho::hoho::hoho:Mình cố gắng up 3 chương/ 1 tuần cho đến lúc hoàn nhé. Dạo trước bận chơi và cũng phần vì quả máy tính bị đơ làm mình hốt cả hền nên hơi bỏ bê tí tẹo, mình ráng chăm chỉ các bạn nhớ ủng hộ mình nha
      Last edited: 23/7/17
      Anhdva, Parvarty, Đỗ Thúy Loan21 others thích bài này.

    2. Yuki Hạ Băng

      Yuki Hạ Băng New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      10
      Thanh niên lần đầu biết mà đụng phải đồng đội "tốt" giúp đỡ kiểu này đến khi nào mới được ôm vợ đây :052::052::052:

    3. inbeibe

      inbeibe New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      7
      Huhu thích hai bạn này quá dễ thương chết mất :)) Tiết Viễn ơi là Tiết Viễn. Hóng chương sau hóng hai bạn gặp mặt ghê

    4. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      Mình rất thích bộ này, mong từng chương của nàng, thanks nàng nhiều nha.

    5. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 2
      -- Cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu. (Trích trong bài Bồ tát man – Vi Trang)

      Con người tôn lên được vẻ phong lưu tột cùng trong thơ ca, tất cả đều công nhận, có ai ngoài Vạn Lang.

      Nhưng trước mắt, người chỉ huy đội quân mặc áo giáp đen trùng trùng điệp điệp kia tiến vào thành chính là Tề vương, nhưng cái kiểu ngông nghênh ấy lại chẳng hợp với phong thái của Vạn Lang chút nào.

      Từ cổng thành xuống rồi nhìn lại, đội quân đồng loạt chỉnh tề, quả nhiên là: ‘Mây đen muốn đè thành tan nát, áo giáp vấy cá vàng long lanh!’ (Trích trong bài Nhạn Môn thái thú hành – Lý Hạ)

      sai, hôm nay cung nghênh Tề vương về kinh đúng là Vạn Lang – Vạn Thượng thư.

      Cho dù người nào đứng bên cạnh Vạn Lang, cũng bị đoạt mất phong thái, trở nên tầm thường. Nhưng hôm nay, vị vương tôn công tử mặc áo giáp đen, cưỡi tuấn mã đỏ thẫm kia giương cao cánh tay, khắp nơi đều trở nên yên tĩnh, tiêu sái xoay người xuống ngựa, nhìn chớp mắt vào Vạn Lang đến ngênh tiếp, dùng bước chân ‘Răng rắc răng rắc’ mà giẫm nát biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ nảy mầm.

      “Chúc mừng Tề vương điện hạ đại phá Ngoã Lạt, Đại Chu quả vô cùng may mắn.” Vạn Dực chờ đến khi đạo thân ảnh kia tới trước mặt, chắp tay ra phía trước kính cẩn .

      Kỳ Kiến Ngọc nghe thấy lời mở đầu tràn đầy giọng điệu quan lại, khỏi dừng cước bộ chút, quét mắt nhìn quanh mình đều là quần thần chờ đợi lâu, thả lỏng tay phía sau, cũng đồng thời khách khí : “Trời cao đáp lại Đại Chu ta.”

      Đám người còn lại thấy Tề vương cuối cùng cũng mở miệng nhao nhao lợi dụng thời cơ, nhất thời tâng bốc chúc mừng ngừng bên tai, Vạn Dực đứng cách đám người lẳng lặng nhìn, vừa xa cách, cũng lại gần.

      Kỳ Kiến Ngọc cũng đồng thời ở trong đám người dấu vết nhìn chăm chú vào người nọ, có rất nhiều lời muốn với y......

      Ba năm trước muốn , ba năm sau rốt cuộc cũng có tư cách mở miệng ......

      Trước khi Vạn Dực cùng Tề vương tiến cung bỗng nhiên bị nhàng đụng vào, lòng bàn tay bị nhét tờ giấy gấp thành mảnh , y mở tờ giấy đó ra, đó chỉ có chín chữ: ‘Ngày mai giờ Dậu canh ba, Phong Nhạc lâu’.

      Hôm sau

      Tiết Đào để ý Tề vương cả ngày liên tục xem xét từng khắc trôi qua: “Điện hạ có việc gấp?”

      Kỳ Kiến Ngọc lắc đầu, cười mà .

      “...... Điện hạ có tin vui?”

      Kỳ Kiến Ngọc lại lắc đầu: “Trước mắt còn chưa biết được.”

      Tiết Đào cuối cùng cũng hiểu, phỏng đoán: “Điện hạ...... Đây là muốn gặp Vạn đại nhân?”

      Kỳ Kiến Ngọc vừa mới quay đầu , liếc gã ta cái.

      Tiết Đào thoáng chốc đứng dậy, vừa sợ vừa nóng nảy : “Chẳng lẽ lúc trước điện hạ phải quyết ý quên y, mới xin chỉ dụ rời khỏi kinh thành......”

      Kỳ Kiến Ngọc vẫn ung dung như cũ, cầm chung rượu lên, tự rót tự uống: “Ai cho tướng quân rời nghĩa là buông tha? Đời này chưa bao giờ nhắc đến hai chữ “buông tha”, chỉ có việc muốn, làm gì có chuyện thể làm.”

      Đúng vậy, năm đó Tiết Đào từng , chân chính đả động , cũng phải câu: “Ba tội bất hiếu, con lớn nhất”.

      Đương nhiên, thực rất để ý, để ý hận thể giết sạch tất cả những nữ tử tiếp cận y, nhưng quyết định cho thiếu niên kia được thảnh thơi, đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc vốn kín đáo có chuẩn bị, chỉ là ngờ người nọ lại nhanh như vậy...... Nhưng lại, chút ít để ý qua tâm tình của .

      Mà chân chính thúc đẩy hạ quyết tâm rời là câu : “...... Dù vì ngài, cũng nên vì Thái hậu nương nương nơi thâm cung lo lắng đấu tranh cho điện hạ nhiều năm......”

      Lúc trước giống cánh chim chưa đón gió, thể ngỗ nghịch với mẫu hậu, ngăn cản bà xuống tay với người trong lòng, cũng có đủ thực lực, nắm giữ quyền lợi tuyệt đối, toàn lực bảo hộ cho y. Ba năm này ở biên cương chinh phạt khuếch trương, từng bước xâm chiếm binh lực, nay là cánh chim đón gió, cũng có đủ tư cách...... Bù lại những hy sinh cho y.

      Phong Nhạc lâu xây sát bờ sông, hai bên là mười dặm hàn mai, đỏ rực giữa nền trắng sáng. mặt sông băng tuyết tan ra, khi có hoa rơi, hương thơm bay xa theo dòng nước......

      Kỳ Kiến Ngọc vén bức rèm che, lên lầu muốn chọn sương phòng thể tưởng được Vạn Dực đến sớm bước.

      Bộ yến phục là áo lông hồ ly quần phía dưới màu xanh ngọc, áo khoác tơ tằm bên ngoài màu xanh đậm được dệt kim ở Vân Nam, Vạn Dực cầm lò sưởi tay, nghiêng người đứng trước gió, chiếc eo hẹp bị dây lưng đơn thuần dài xiết chặt, dưới chân là đôi giày màu trắng, gợi ra cảm giác cấm dục kỳ dị.

      Ánh mắt Kỳ Kiến Ngọc khỏi dừng lại ở chiếc eo của y, rồi sau đó nhanh chóng dời .

      “Điện hạ, lâu gặp ngài vẫn khỏe chứ?” Vạn Dực vẫn mở lời trước.

      Kỳ Kiến Ngọc : “Đương nhiên, bổn vương từ trước đến nay vẫn khoẻ, trái lại ngươi….,” ba chân bốn cẳng bước đến bên cạnh y: “Dường như, gầy rất nhiều.”

      Vạn Dực nghiêng đầu tránh né: “Phiền điện hạ quan tâm .”

      Kỳ Kiến Ngọc muốn che dấu bàn tay nắm thành quyền, ho chút ở bên môi: “Ngồi ở đây .”

      cần,” Vạn Dực lôi kéo ống tay áo của , rồi sau đó nhanh chóng thu tay về: “Lúc trước ta đặt chỗ ở gần phía cửa sổ rồi, nếu điện hạ muốn gọi thêm vài nhạc công nữa có thể bảo chưởng quầy giới thiệu cho……”

      cần gọi, tự nhiên lại bẩn lỗ tai......” Kỳ Kiến Ngọc chút do dự cự tuyệt, liếc Vạn Dực cái, lại thấp giọng bổ sung câu: “Bất quá là múa rìu qua mắt thợ.”

      Vạn Dực 囧...... Vạn Dực nhịn được nghiêng đầu, tránh ánh mắt sáng quắc kia : “Đa tạ điện hạ nâng đỡ.”

      Kỳ Kiến Ngọc khỏi bực mình, Vạn Dực từ trước tới nay, mỗi khi mở miệng đều cùng giở giọng, quanh co, làm hậm hực hờn dỗi biết nên cái gì cho phải.

      Sống lưng thẳng tắp, thân thể hiên ngang căng thẳng, theo bản năng luôn muốn biểu ra mặt tốt nhất của chính mình, nhưng người nọ lại khiến liên tục bị nhục, ở trước mặt y, cảm thấy bị cái gì đó trói buộc tay chân, hoàn toàn có bộ dạng kiêu căng trước kia......

      Có lẽ đây là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ trong truyền thuyết?

      Kỳ Kiến Ngọc hề mở miệng, Vạn Dực ở dưới ánh mắt khẩn trương của bất giác cũng trầm mặc.

      Hai người tiến vào sương phòng trố mắt nhìn nhau khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn là Tề vương điện hạ bỗng nhiên cười sảng khoái ra tiếng, đánh vỡ yên lặng.

      “Sau khi làm Lễ bộ Thượng thư, trừ bỏ giọng điệu quan lại chỉ nhìn nhau gì sao? Vạn Dực, vài năm nay ngươi thụt lùi ít.” Năm đó ở Quốc Tử Giám, Vạn Dực nổi danh mạnh vì gạo bạo vì tiền.

      Lời đầy khiêu khích nhưng lại vô cùng thân thiết này của Kỳ Kiến Ngọc kéo gần khoảng cách sau khi tương phùng của hai người.

      Vạn Dực phối hợp : “Đúng thế, cùng với đám lão già Lễ bộ kia cả ngày đoan chính, thời gian dài, đúng là quên nên chuyện như thế nào.”

      Kỳ Kiến Ngọc do dự trong chớp mắt, vẫn mở miệng: “Hai năm nay, ngươi có khỏe ?”

      “Tại sao lại tốt?” Vạn Dực rót đầy rượu cho hai người, rồi sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn: “Trái ôm phải ấp, bước lên mây, chi là tốt?”

      Kỳ Kiến Ngọc...... Kỳ Kiến Ngọc trong lồng ngực vừa chua vừa đau, đành phải buồn bực tiếp nhận chén rượu uống hơi cạn sạch: “...... tốt lắm.”

      “Làm sao có thể?” Vạn Dực vẫn duy trì nụ cười xán lạn như cũ: “Điện hạ bên ngoài đại phá Ngoã Lạt, thu nạp binh mã, bên trong còn có vũ cơ khuynh thành, cung nữ xinh đẹp, gặp mỹ nhân biên cương, tất cả đều đẹp đẽ hấp dẫn...... là khiến người khác cực kỳ hâm mộ.”

      Kỳ Kiến Ngọc nghe vậy hoảng sợ, lại nhìn mặt y vô cùng lạnh lùng, vội vã tỏ vẻ thuần khiết: “ chưa từng chạm qua các nàng......” Dứt lời, lại nghiêm túc chăm chú nhìn y, ý đồ học theo sắc mặt vĩnh viễn bình tĩnh của người kia, phỏng đoán hai: “Vạn Dực, có phải là ngươi...... Mất hứng?”

      Vạn Dực mím môi cái, đáy lòng thở phào nhõm, hơi nóng nảy : “Vì sao lại mất hứng? Hơn nữa, điện hạ chạm vào các nàng hay , cũng cần với Vạn Dực”.

      “Ta, tâm ý của bổn vương...... Ngươi biết sao?” Kỳ Kiến Ngọc lần này về kinh liền quyết định thèm đếm xỉa đến gì hết, bàn tay to của đè lại cái tay nắm lấy chén rượu của Vạn Dực, vứt bỏ thể diện, ung dung thản nhiên, lại còn mang theo mấy phần ngượng ngùng khẩn trương, đem bàn tay y, ấn mạnh vào ngực trái của mình --

      “Ta chỉ là muốn , mấy năm nay, tâm ý bổn vương cũng...... Chưa bao giờ thay đổi.”
      Lời của editor: Như hứa với các bạn bắt đầu từ tuần này mình up 3 chương/1 tuần :063::063:. Mình định up vào các ngày thứ 3, 5, 7 để các bạn tiện theo dõi và đòi nợ :3. Nếu hôm nào mình bận ko đăng đc mình báo trước nhé, nhớ ủng hộ truyện và editor nhiệt tình nha :5::5:
      icefly999, Parvarty, kabi_ng0k21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :