1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      Lại 1 đóa hoa đào mới của Vạn Lang nữa hay sao đây, thanks nàng nhiều.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 24:
      Lam Phượng Hoàng
      Mọi việc phải lại từ đầu.

      Liên Ngã vốn họ Quân, chính là đời sau của gia đình nho học nổi danh, ba năm trước Quân gia xui xẻo tham gia phong trào buộc tội Thương Lượng.

      Kỳ Thương Lượng bị buộc tội ngần ấy năm, sớm luyện được vẻ tự nhiên lù lù bất động, mặc kệ các ngươi buộc tội.

      Ngặc nỗi lần đó Quân gia giúp vui đúng thời điểm, lúc ấy triều đình Mông Cổ nội loạn, Tề vương xuất chinh đại thắng, hướng gió trong triều đột nhiên thay đổi.

      Lúc này cục diện biến hoá hết sức kỳ lạ, đối với tất cả phần tử phản động đào góc tường nhà mình, Thương Lượng đều rất coi trọng, vì thế Quân gia nơi nương tựa trong triều, chẳng chỗ nương nhờ chốn hậu cung, chỉ có danh tiếng trong dân gian liền trúng tuyển, vinh quang trở thành đối tượng giết gà dọa khỉ.

      Sau đó trai tráng Quân gia lưu đày ngàn dặm, nữ quyến sung làm quan kĩ, bị bắt đưa vào Giáo phường.

      Lúc đó Liên Ngã còn quá , bị nhóm ma ma Giáo phường dạy dỗ hơn nửa năm, vất vả được người hầu ngày xưa và các tỷ muội che giấu chạy khỏi Giáo phường, lại bị nhóm mẹ mìn bắt cóc, cứ thế bị bán vào lầu xanh.

      Cũng may vóc dáng nàng ta xinh đẹp, bị nhóm ma ma chỉ định là hoa khôi tiếp theo, dốc lòng dạy dỗ.

      Chỉ là nàng ta bạo lực hợp tác, ngày qua ngày bị Thôi ma ma dùng gậy săn sóc, hơn nữa sau đó trốn lại bị bắt được, mới có màn Vạn Dực “ hùng cứu mỹ nhân”.

      “Công tử, chúng ta còn phải chờ bao lâu?” Liên Khanh hai mắt trong suốt nhìn Vạn Dực.

      “Phải kiên nhẫn, thu phục nàng ta quan trọng hơn.”

      Vạn Dực vỗ vỗ tay gã, Liên Ngã là lá bài tẩy, vào thời cơ thích hợp phát huy tác dụng lớn nhất .

      Giờ tý, điện Thừa Đức.

      Suốt đêm, Kỳ Kiến Thành trằn trọc long sàng lâu, cuối cùng cũng ngủ được.

      Loại cảm giác khó hiểu và xa lạ này, khiến ta thấp thỏm thôi.

      “Người đâu!”

      Lăn lộn long sàng canh giờ, rốt cuộc Kỳ Kiến Thành nhịn được nữa, xoay người dậy, quát lớn.

      Trong khoảnh khắc, nhóm cung nữ thái giám hầu hai bên bồm bộp quỳ xuống, cùng hô vạn tuế.

      Giữa ánh nến trong điện, Kỳ Kiến Thành dùng sức phun ra cơn uất nghẹn ở ngực, tầm mắt lãng đãng tuần tra vòng lên hàng cung nữ quỳ gối bên dưới, ta tập trung suy nghĩ lát, tùy ý chỉ chỉ cung nữ cách mình gần nhất.

      “Ngươi ở lại, kẻ khác lui hết ra cho trẫm.”

      Cung nữ bị chọn trống rỗng như bị bánh thịt rớt trúng đầu, giống như nằm mơ. Dung mạo của nàng ta hơn người, năm nay mười bảy tuổi, thấy Tiểu hoàng đế còn tuổi, lại xinh đẹp dịu dàng chọn mình, nàng ta cảm thấy tim đập thình thịch, được sủng mà lo, thẹn thùng chua xót khó nén.

      “Ngươi lại đây.”

      Hoàng đế tựa giường ngọc, tư thế lười biếng mà nguy hiểm, nửa thân thể của ta bao phủ trong bóng đêm, áo mỏng màu vàng sáng người mở rộng, lộ ra hơn phân nửa vòm ngực trẻ mỏng manh, mái tóc đen xõa tung người, uốn lượn chảy xuống thắt lưng mảnh mai......

      Cung nữ run rẩy bước đến, khó khăn lắm mới bước đến gần long sàn, tay phải liền bị lực lớn đột nhiên túm lấy, ngã mạnh lên long sàng.

      “Đừng nhúc nhích.” Bên tai truyền đến giọng cảnh cáo trầm thấp.

      Nàng ta run run dừng lại, chỉ cảm thấy tay phải nháy mắt bị kéo mạnh, từ khuỷu tay đến bả vai, bị vặn thành độ cong quái dị, đau đớn dữ dội khiến tay phải của nàng ta run rẩy thôi, mồ hôi lạnh trán tuôn xuống, nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của hoàng đế, nàng ta nén nhịn tiếng kêu rên, cắn môi lời.

      “Thực ngoan,” Cánh tay kéo tay nàng ta rốt cuộc cũng buông ra, ta tựa như vừa lòng xoa mặt nàng ta, bàn tay lạnh như băng thô bạo nâng cằm nàng ta lên, theo sát phía sau là đôi môi cũng lạnh lẽo như vậy, đôi môi màu hồng kia chỉ nhàng chạm vào môi nàng ta, liền lập tức dời .

      “Ngươi thích trẫm ư?” Giọng từ cao truyền xuống vang lên.

      Nàng ta nhịn đau cong lên nụ cười tươi, “...... Nô tỳ thíc…thích ạ.”

      “Vậy cho trẫm nghe xem,” mặt Kỳ Kiến Thành rốt cuộc ra vẻ hiếu kỳ phù hợp với độ tuổi của ta -- “ ‘Thích’ là gì?”

      Cũng đêm mất ngủ, còn có nhóm Tề vương điện hạ.

      “Điện hạ...... Chúng ta phải về thôi.”

      Quảng Uy tướng quân Tiết Đào cứ theo suốt, cuối cùng đành lòng mà mở miệng.

      ...... Đợi hơn nửa đêm rồi,” Kỳ Kiến Ngọc nhìn ta, vẫn như cũ ngồi ở cây cao, ánh mắt dừng cửa chính dán chử hỉ đỏ tươi ở nơi xa xa đó, “Y bước ra.”

      Tiết Đào biết nên an ủi thế nào, lâu sau cũng chỉ đành nhai nhai lại luận điệu cũ rích, “Điện hạ...... Thiên hạ thiếu gì cỏ thơm.”

      Kỳ Kiến Ngọc im lặng lát, “Nhưng đời này, chỉ có Vạn Lang.”

      “Dù người đó tốt thế nào nữa, nếu thích, y thương tiếc điện hạ, chi bằng dứt khoát buông bỏ. Đôi cánh của điện hạ, nên bị trói buộc, lại càng nên vì kẻ vô tình, muốn lợi dụng, trói buộc điện hạ ...... như mỹ nhân rắn rết kia.”

      Kỳ Kiến Ngọc gì.

      “Điện hạ, đây chỉ là kẻ đầu tiên, , là kẻ thứ hai! Ngày sau y còn có thể cưới chính thê, nạp tiếp được kẻ thứ ba, thứ tư...... Điện hạ sao mà cản được?” Tiết Đào thấy trong mắt Tề vương thoáng chốc lên nỗi đau, bình tĩnh , “Vì chính mình, điện hạ nên giữ lại chút tư cách người thừa kế, dù vì ngài, cũng nên vì Thái hậu nương nương nơi thâm cung lo lắng, đấu tranh cho điện hạ nhiều năm ......”

      “Cho bổn vương chút thời gian.”

      lâu sau, Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng xoay người nhảy xuống đất, nhìn sắc đỏ đầy phủ kia nữa, “Ta thử...... Quên y.”

      Hôm sau.

      Từ trong giấc ngủ, Vạn Dực mơ màng tỉnh lại, phát Liên Khanh lần nữa ‘Lắp ráp’ thân thể xong, giờ phút này khoác áo lụa màu tím nhạt ngồi trước gương trang điểm, tỉ mỉ kẻ mày......

      “Công tử dậy rồi?” Xuyên qua gương đồng, Liên Khanh quay đầu lại, tiếp tục chăm chú dặm phấn thơm lên mặt.

      Vạn Dực “Ừm” tiếng, tự nhiên thay quần áo.

      Liên Khanh “chậc” tiếng, cũng biết Vạn Dực xem ta là nam nhân, hay căn bản xem chính mình là nữ nhân.

      Cha mẹ Vạn Dực đều qua đời, Liên Khanh Liên Ngã cũng chỉ là tiểu thiếp, bởi vậy rửa mặt chải đầu xong Vạn Dực vẫn chỉ làm những việc nên làm, bỏ lại hai tiểu thiếp tủi hờn, y vẫn như cũ đến phòng Nghị làm việc.

      Khi vòng qua hành lang dài, y dừng lại trước cây trúc xanh bị bẻ cong, năm ngón tay dưới tay áo rộng nhàng phất cái, lời xoay người rời .

      Lần này Kỳ Kiến Ngọc thầm về kinh, chỉ ở lại ba ngày, tựa như sương mai, im hơi lặng tiếng biến mất.

      Tiểu hoàng đế nhận được tin chiến của Tề vương điện hạ mà muốn nội thương.

      Sao lại vô sỉ đến vậy, ràng là ngươi tay xúi giục phản quân tạo phản, còn lặng lẽ triệu tập quân Chính quy dưới trướng hổ trợ, kết quả bị bại lộ, lập tức liền trả đũa, trong thư tràn đầy nhiệt huyết, hiên ngang lẫm liệt khoe khoang triệu tập quân đội dưới trướng, vì nước vì dân diệt phản bình loạn, quan tâm đến an nguy của bản thân, dũng mãnh phi thường xung phong liều chết ở Tây quận thế nào, đúng là tô vẽ lung tung. Vậy cũng thôi , ngờ còn mặt dày nhắc lại, thế lực của phản quân rất lớn, sức yếu lực mỏng, binh lực có hạn, thỉnh cầu hoàng đế phái thêm viện binh trợ giúp.

      Kỳ Kiến Thành sao mà biết, nếu lại phái binh, chính là dùng bánh bao chọi chó, có về.

      Nhưng ta cũng chẳng ngồi , triều vui mừng cảm động liên tục điểm tướng, trong thư hồi cũng đầy chân thành, huynh đệ tình thâm.

      Chỉ là khi viện binh được khẩn cấp đưa , lương thảo năm lần bảy lượt bị đốt bị cướp, hành quân đường núi chín cong mười tám quẹo, hư hỏng thất lạc vô số.

      Kỳ Kiến Ngọc cũng thức thời, chơi đùa quá mức, trong lúc hai người thường xuyên trao đổi thư từ, kết thúc xong trận nội loạn vô sỉ bất lương. Đương nhiên, nhóm viện binh cũng thực khéo mà tập hợp với quân đội khi nội loạn chấm dứt, mọi người cùng nhau về kinh, luận công ban thưởng.

      Vào ngày Tề vương vinh quy về triều, Vạn Dực cũng rời phủ lên triều......

      “Tại hạ có thể rằng, gặp lại tức là có duyên ?”

      Dưới ánh ban mai mờ nhạt, Hoa y sư xách hòm thuốc, đầu đầy sương sớm lộ ra nụ cười còn tươi hơn ánh mặt trời nhìn y, “ khéo quá, lại gặp mặt rồi.”
      Anhdva, Parvarty, Đỗ Thúy Loan24 others thích bài này.

    3. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 25

      “Thế gian này tri kỉ khó tìm.” Hoa Ứng Nhiên bất chấp lý lẽ, dốc hết chân: “Đây là tiếng gọi của tình bè bạn.”

      “Hóa ra Hoa thần y tình sâu nghĩa nặng đến thế!” Vạn Dực cười như cười .

      Hoa Ứng Nhiên vô cùng đau đớn: “Vạn Lang tin ta sao? Với tấm lòng của thầy thuốc, ta luôn suy nghĩ, nếu có ta, chẳng biết sau này sao Vạn Lang có thể chịu được nổi khổ ốm đau? Nghĩ đến mà lòng đau như cắt.”

      Vạn Dực nhanh chậm : “Quý phủ có y sư, Hoa huynh hao tâm tổn trí rồi.”

      “Vậy sao?” Ngón tay cái của Hoa thần y vuốt bờ môi đỏ hồng, khẽ : “Nhiều năm như thế mà Y sư của quý phủ vẫn chưa chữa khỏi bệnh tật người Vạn Lang, sao để tại hạ thử lần? Tốt xấu gì tại hạ cũng có chút hư danh.”

      Đôi mắt của thiếu niên chợt tối sầm, bình tĩnh : “Vạn Dực luôn khoẻ mạnh, chưa từng mắc bệnh gì.”

      Hoa Ứng Nhiên ý vị sâu xa: “...... có sao?”

      Vẻ mặt của Vạn Dực vẫn thản nhiên, ánh mắt làm như vô ý xẹt qua mặt gã: “Sao Hoa huynh lại vậy?”

      Hoa Ứng Nhiên tỏ cái vẻ thầy thuốc trách trời thương dân, : “Dù sao thần y vẫn hơn y sư bình thường chứ, thầy thuốc như mẹ hiền, sao Vạn Lang lại nghi ngờ? Dù sao chúng ta cũng từng đồng cam cộng khổ, cách cư xử của tại hạ, ắt Vạn Lang hơn ai hết......” đến đây, gã lại tùy cơ ứng biến, mặt dày sửa lại cách xưng hô: “Ngu huynh vừa gặp đệ mà như quen, gặp lại liền yê...... Khụ, thân thiết, chắc là duyên từ kiếp trước, luôn xem Vạn đệ như người nhà, nên sao có thể nhẫn tâm mặc kệ đệ đệ của mình nặng mang bệnh tật, mà dốc sức? Về phần tiền khám bệnh...... đương nhiên ưu đãi, ưu đãi nhé.”

      Vạn Dực ung dung vạch : “Gì chứ, ta nhớ rất lần trước Hoa huynh từng ‘Ai thầy thuốc nhất định phải như mẹ hiền, dù có là em ruột, văn tiền khám bệnh cũng được thiếu’?”

      “Bởi vậy mới Ngu huynh mới gặp Vạn đệ mà như quen thân, dốc hết lòng thành, tuy em ruột nhưng lại hơn hẳn cả em ruột đó.”

      Vạn Dực 囧......

      Từng gặp nhiều thần y, nhưng thần y mặt dày bám dai như đĩa thế này, đúng là lần đầu mới thấy.

      Lại nghĩ đến giọng điệu chắc chắn đổi của Hoa Ứng Nhiên về việc y bệnh nặng nhiều năm, ánh mắt đầy ngụ ý của gã khiến đáy mắt Vạn Dực đầy sắc lạnh --

      Hay là, gã nhận thấy được điều gì?

      Cũng tốt, nếu gã tự động đưa mình đến cửa, y chả cần khách sáo làm gì, đơn giản chỉ cần nhét vào phủ, y muốn xem xem rốt cuộc Hoa thần y này muốn chơi trò gì!

      Vạn Dực quyết định xong, cười hiền lành ấm áp, chắp tay : “ thế, đành phiền Hoa huynh tạm đến hàn xá vậy.”

      Hoa Ứng Nhiên vội vàng đáp lễ: “Là việc nên làm, nên làm thôi.”

      Vạn Dực xoay người bảo gã sai vặt gọi quản gia đến, dàn xếp ổn thỏa cho Hoa thần y, trong lúc xoay người, mơ hồ nghe thấy Hoa Ứng Nhiên ở phía sau khẽ thở dài: “Xinh đẹp đúng là loại gánh nặng ......”

      Vạn Dực:......?? (<0__0>)

      Bởi vì Tề vương điện hạ đại thắng về triều, tuy quân thắng trận nhanh nhất cũng đến buổi trưa hôm sau mới tới, nhưng việc bàn triều, nửa đều quay xung quanh vấn đề bố trí công việc cho Tề vương điện hạ.

      Sau khi thăng quan, ưu điểm lớn nhất chính là: cách Hoàng đế bệ hạ càng gần.

      ‘Nhìn xem nét mặt, đoán dò thánh ý’ là việc lúc mới vào nghề của gian thần, Vạn Dực làm cực kỳ thuận lợi.

      Bởi vậy giữa đầy lời dai dẳng dứt khen ngợi Tề vương điện hạ, Vạn Dực vẫn luôn im lặng. Tuy mặt tiểu hoàng đế luôn duy trì nụ cười đổi, nhưng sao y biết giờ phút này, hoàng đế cười hiền hòa bao nhiêu, lòng càng chán ghét bấy nhiêu.

      Sao phải gấp gáp giơ đầu làm vật hy sinh?

      -- “Vạn khanh, ý khanh thế nào?”

      Đợi gần đến giờ bãi triều rồi, vẫn cố gắng che giấu tồn tại của mình, Vạn Dực bất thình lình bị hoàng đế gọi tên.

      “Vi thần......” Vạn Dực thầm cắn răng, ngoài miệng vẫn bình tĩnh : “Vi thần muốn , y theo các vị đại nhân, lời các vị đại nhân vừa rồi hết sức chu toàn, có gì cần bổ sung cả.”

      Lời đáp khô khan nhạt nhẽo, trong đó còn có chút e ngại nịnh bợ các triều thần.

      Hoàng đế bệ hạ hề che giấu nhíu nhíu mày, ràng hài lòng đáp án của y, sau đó liền vung tay cho Vạn Dực lui về chỗ.

      Lần này, bọn quan viên vẫn luôn thầm chán ghét Vạn Dực biết dùng thủ đoạn gì mà bỗng dưng thăng tiến - thầm phun nước bọt mắng thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch.

      Vạn Dực dùng vẻ mặt miễn cưỡng lui về chỗ, thèm để ý đến ánh mắt vui sướng khi người gặp họa xung quanh, yên tâm chờ bãi triều.

      Khi Kỳ Kiến Ngọc dùng lý do ‘ngại làm phiền dân chúng’ mà lệnh cho tư binh đóng ở ngoài thành, chỉ mang theo ba trăm thân binh gõ cửa thành, Vạn Dực ở Hàn Lâm viện mải mê sửa sang Sách sử.

      Diên Giảng quan – việc giống như tên, chính là bề tôi kể chuyện cho hoàng đế, mỗi ngày phải đọc nhiều sách vở, đến khi hoàng đế cho gọi, liền có thể bàn bạc trao đổi thi từ sách sử với hoàng đế.

      Tuy chỉ là chức vị suông nhưng từ khi nhậm chức tới nay, Vạn Dực chưa bao giờ bị triệu kiến. Vạn Dực biết tâm lý của tên tiểu hoàng đế kia rất u, phải là người đơn giản, chỉ cần chuẩn bị tốt, thăng quan khó.

      Vừa hết giờ Mùi*, bên ngoài đột nhiên ồn áo náo lạon. (Giờ Mùi: từ 13h-15h)

      dưới Học sĩ và Thứ cát sĩ trong Hàn Lâm đều bắt đầu chộn rộn, Vạn Dực lại chả thèm nhấc mắt, vẫn im lặng ngồi đọc sách.

      “Vạn đại nhân! Tề vương vào thành rồi, có muốn...... ra ngoài xem ?”

      Sau thời gian chung trà, mọi người cử ra dũng sĩ, thừa lúc rảnh rỗi, cẩn thận xin ý kiến của Vạn Dực.

      Vạn Dực chẳng thèm ngẩng đầu, tay cầm sách tùy ý giơ lên, thoải mái cho : “ , đừng bỏ lỡ.”

      “Dạ!”

      “Cám ơn đại nhân......”

      “Cám ơn đại nhân......”

      Cho đến lúc tất cả các tạp đều biến mất, Vạn Dực rốt cuộc mới dời mắt, nhàng đặt cuốn sách vẫn dừng ở trang tay xuống bàn.

      Tiết trời giữa hạ, kinh thành lúc trời trong: ‘Mơ chua khiến răng đầy ê buốt, Nhành chuối tây xanh mướt bên song’. (Trích trong bài “Hạ Thủy Khởi” (Sau giấc ngủ ngày hè) của nhà thơ Dương Vạn Lý (1124-1206))

      Dù phía sau Tề vương chỉ có ba trăm thân binh, nhưng tất cả đều mặc chiến giáp màu đen, mũ giáp lấp lánh ánh bạc bao trùm toàn bộ gương mặt, trước ngực cho đến các đốt ngón tay, kể cả tuấn mã dưới thân, cũng từ đầu đến bụng, được giáp đen vây kín.

      Kỳ Kiến Ngọc cũng như tướng sĩ phía sau, toàn thân mũ giáp đen tuyền, chỉ là đường viền mũ, dùng sợi vàng trang trí thành hoa văn cầu mong chiến thắng cổ xưa phức tạp.

      cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm, dẫn đầu đoàn người, giáp đen ngựa đỏ, nghiêm trang im ắng, khiến cho những nam tử mềm mại nữ tính đa tình trong kinh thành ngại ngùng muốn chết.

      Đội quân màu đen được rèn luyện trong khói lửa chiến tranh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, im hơi lặng tiếng xẻ dọc Đế đô ngập ngụa vàng son, tạo thành đường thẳng nối tới Hoàng Thành.

      Tề vương còn chưa tiến vào cửa cung màu son, xa xa liền nghe tiếng hô lanh lãnh từ cửa Hoàng môn, mỗi tiếng đều vang dai dẳng.

      “Hoàng thượng giá lâm --”

      Kỳ Kiến Ngọc khẽ nhíu mày, ánh mắt sau mũ giáp lóe chút thiếu kiên nhẫn.

      Thấy đoàn xe dài của nhà vua sắp chạy đến cửa cung, Kỳ Kiến Ngọc nâng tay phải, giơ lên với phía sau --

      Chỉ nghe tiếng “Bộp!” mạnh.

      Ba trăm binh lính xuống ngựa cùng lúc, nhưng chỉ có thanh .

      Các vị đại thần sớm chờ trước cửa cung nghênh đón Tề vương khỏi biến sắc, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Tề vương từ cao đảo qua, hẹn mà cùng nhau ngậm miệng chặt.

      Kỳ Kiến Ngọc đợi đến khi đoàn xe màu vàng sáng kia chậm rãi chạy đến rồi mới nhanh chậm xuống ngựa, lưu loát quỳ gối trước vị hoàng đế nhanh chóng về phía , cao giọng : “-- Thần may mắn làm nhục sứ mệnh.”

      Kỳ Kiến Thành dùng vẻ mặt tươi cười nâng dậy: “Hoàng huynh vất vả chuyến, nay chiến thắng trở về, trẫm rất an lòng.”

      “Hoàng thượng đừng lo lắng, thần lòng trung thành, vì nước vì nhà, ngại gì vất vả......”

      Hai huynh đệ vô cùng thân mật thăm hỏi lẫn nhau, lời thốt ra gì ngoài ngươi tốt, ta tốt, tất cả đều tốt, cố nén da gà rần rần kéo tới, cùng dắt tay nhau, đến gặp Thái hậu.
      Last edited by a moderator: 2/7/17
      chuoivuive, Parvarty, Đỗ Thúy Loan24 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @tranlinhe72 : cuối quyển 3, khi Tề vương biết đc thân phận của Vạn Dực bạn hãy đổi cách gọi cho Vạn Dực là nàng nhé. Giờ bạn gọi là Y nhé, ý đồ của tác giả là: tự nhiên nhảy vào đọc 1 chương bị nhầm thành đam mỹ 3:)3:)3:)
      susu, dehanmingukmanseCải thích bài này.

    5. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 26

      Nhàn rỗi ở Nhân Thọ cung cả buổi chiều, vất vả lắm mới đợi được đến khi màn đêm dần buông xuống, là lúc mở tiệc Chúc mừng.

      Mặc dù Kỳ Kiến Thành có nhẫn nại hơn nữa cũng nhịn được mà thở dài tiếng khi bước ra khỏi Nhân Thọ cung.

      Làm người đón khách được hoan nghênh suốt buổi trưa, lại phải tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo và những lời chỉ chó mắng mèo liên miên dứt của Thái Hậu, Tề vương còn lôi kéo diễn trò em hiền kính mẹ hiền con hiếu,Kỳ Kiến Thành cũng ngại diễn trò, dằn cơn nóng đánh vật cùng mẹ con bọn họ, cùng diễn cảnh hậu cung hòa thuận.

      Bước thẳng vào trong, các cung nữ, thái giám, người hầu lại như mắc cửi nhưng lại rất chỉnh tề, chỉ trong hai canh giờ bày biện trang trí xong đại điện tiếp khách, hiệu suất rất cao!

      Vẫn còn khá sớm, Kỳ Kiến Thành về cung thay quần áo trước. Sau khi cung tiễn xa giá của hoàng đế, Kỳ Kiến Ngọc cũng ba chân bốn cẳng quay về cung điện của mình.

      Thấy Tề vương điện hạ chạy ào vào, tất cả cung nữ và thái giám trong điện cùng quỳ xuống, hô to: “Tề vương điện hạ thiên tuế......”

      Kỳ Kiến Ngọc xoa ấn đường, phất cánh tay ngăn lời bọn họ tung hô: “Được rồi, cung nữ chải đầu ở lại, những người khác lui ra .”

      “Dạ --”

      Kỳ Kiến Ngọc thẳng đến trước gương đồng, thuận tay tháo mũ giáp xuống, lão thái giám hầu hạ nhiều năm bên cạnh lập tức kính cẩn tiếng động tiến tới nhận lấy chiếc mũ.

      Sau khi cung nhân lui ra hết, cung nữ chải đầu bị gọi lại nơm nớp lo sợ theo sau, chờ Tề vương điện hạ ngồi xuống, nàng ta cắn môi cẩn thận khom người về phía trước: “ biết điện hạ muốn vấn tóc theo kiểu nào ạ?”

      “Đơn giản chút.”

      Tề vương mở miệng vàng xong, cuối cùng khép đôi mắt khiến nàng ta bất an lại, khẽ ngẩng đầu, ý bảo nàng ta bắt đầu.

      Tề vương điện hạ rất cao, ngay cả hoàng đế cũng chỉ đứng tới tai , nhân cơ hội hiếm có này, nàng ta mới dám lặng lẽ làm càn đánh giá ...... Ai dáng vẻ điện hạ hung thần chứ, tiểu cung nữ thầm nghĩ, điện hạ chỉ uy nghiêm thôi, ràng vóc dáng rất khôi ngô.

      Tâm tư nàng ta rối bời nhưng động tác tay lại dám trì hoãn, rất nhanh vấn xong tóc cho Tề vương điện hạ, ngón trỏ chạm đỉnh của phát quan, cố tình chọn cái ngân quan được khảm dương chi bạch ngọc to bằng quả trứng bồ câu.

      Khi vấn tóc khó tránh khỏi đụng chạm, tuy nhiên cung nữ vấn tóc trong cung được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, hề chạm vào thân thể quý giá của vương tôn công tử, mà vẫn vấn tóc cách hoàn hảo.

      Ngay lúc vừa vấn tóc xong, nàng ta bỗng nhớ đến quý tần vào thời tiên đế, chính là cung nữ vấn tóc của hoàng đế…..

      Khi Kỳ Kiến Ngọc nghe thấy tiếng đầy sợ hãi “Xong rồi ạ!”, vẫn nhắm mắt dưỡng thần lại bỗng cảm nhận được chút ấm áp lướt nhè qua vành tai –

      Mở to mắt, Kỳ Kiến Ngọc liền thấy tiểu cung nữ kia bộp tiếng, quỳ mạnh bên chân , nàng ta ngẩng đầu lên, từng giọt lệ óng ánh khẽ tuôn gương mặt trắng xinh đẹp, điềm đạm đáng : “Nô tỳ đáng chết! Mạo phạm ngọc thể của điện hạ, xin điện hạ trách phạt!”

      Kỳ Kiến Ngọc đứng lên, cúi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt như hoa Lê ướt mưa kia.

      Nàng ta khóc đúng là rất đẹp, đôi vai run rẩy dù quần áo hèn kém, nước mắt mờ mịt lại khiến sắc đẹp chỉ có bảy phần kia tăng lên thành mười.

      ......Đúng là nữ tử thể giống nam nhi.

      Kỳ Kiến Ngọc nghĩ đến người nọ, nếu là y, hẳn cảm thấy bộ dạng khóc lóc đau buồn của nữ tử này khiến người thương tiếc?

      Dưới ánh mắt của , cung nữ khó nén mà lo lắng yên, nhưng nhìn kỹ, lại thấy ánh mắt này như xuyên qua nàng ta, dừng ở nơi biết tên nào đó, “...... Điện, điện hạ?”

      Kỳ Kiến Ngọc nhanh chóng hoàn hồn, câu, sắc mặt khó coi vòng qua nàng ta, trực tiếp về hướng cửa cung.

      “Điện hạ...... Cung nữ kia, phải xử lý thế nào?” Lão thái giám lặng yên tiếng động theo đuôi .

      Đây là lần đầu tiên Tề vương điện hạ sai người tha cung nữ có ý đồ quyến rũ ra ngoài. Hay là…… điện hạ cuối cùng cũng trưởng thành nhận ra nữ nhân rất tốt?

      Kỳ Kiến Ngọc dừng chân, cất giọng lạnh lùng: “Ngươi làm việc nhiều năm như vậy, xử lý nô tài vi phạm cung quy, cũng phải hỏi ?

      Lão thái giám vốn tưởng được khen, ngờ bị tạt gáo nước lạnh, đành uất ức ngượng ngùng lui xuống.

      Hoa nở hai đóa, mọi vẻ (đều từ) cảnh: nghĩa là hai việc tuy khác nhau nhưng lại cùng chung vấn đề (ý ở đây là tuy cung nữ kia hề giống Vạn Dực nhưng lại khiến cho Tề vương liên tưởng đến người ấy).

      Lúc xe ngựa chở Vạn Dực thẳng về phía hoàng thành, con trai của thủ phụ - Thương Hủ nhìn thấy huy hiệu của Vạn gia ở ven đường, bèn bảo phu xe đánh xe ngựa tới gần, cùng chạy song song.

      “Vạn Dực, Vạn Dực!” Thương Hủ vén màn xe, gọi lớn về phía xe ngựa cách vách. Thủ phụ đại nhân Thương Lượng - ngồi xe ngựa phía trước – nghe thấy mà đen mặt, ngồi trong xe thổi râu trừng mắt, liên tục trách mắng: “ còn thể thống! còn thể thống!”

      Vạn Dực kinh ngạc vén màn xe lên, cùng Thương Hủ chỉ cách cửa sổ xe khoảng cánh tay hỏi han nhau: “Thương huynh? là trùng hợp!”

      Thương Hủ vui vẻ : “Hoan Khanh còn ở phía sau, cái tên trọng sắc khinh bạn Úy Trì Trì kia, vui vẻ theo nhạc phụ tương lai của vào cung trước rồi.”

      Vạn Dực nghiêng đầu nhìn ra phía trước: “Chiếc xe ngựa phía trước là của thủ phụ đại nhân ư?”

      Thương Hủ gật đầu, bất đắc dĩ : “Vốn định vào nửa canh giờ trước, nhưng cha ta cứ chê son phấn mặt nhợt nhạt quá, sai người dặm lại …..”

      Khóe miệng Vạn Dực khỏi run rẩy, nương theo chút ánh nắng, tỉ mỉ đánh giá Thương Hủ, chả trách cảm thấy sao hôm nay gã ta...... Hết sức kiều diễm.

      “Đừng nhìn nữa.” Thương Hủ xấu hổ lúng túng buông vội màn xe.

      Đều do cha trát phấn xong còn chưa thấy đủ, lại cưỡng ép gã dặm lớp.

      Chịu ảnh hưởng của Vạn Dực cùng Tề vương, gã cùng với nhóm quý công tử trẻ tuổi Lý Hoan Khanh, Úy Trì Trì, dần dần quen nhìn dáng vẻ tô son điểm phấn của các quý tộc nữa rồi. (<0_0>)

      Khi xe đến cửa cung thấy vô số xe ngựa xa hoa đỗ dài hàng loạt.

      Phu xe Vạn gia là người có kỹ xảo cao siêu được truyền qua nhiều đời, mất quá nhiều thời gian nhanh nhẹn chiếm được chỗ đỗ xe rất tốt. Mà Thương Hủ theo người cha thủ phụ kia, cũng có phu xe tài năng tệ, hai người sóng vai được vài bước, Thương Lượng ý thức được nguy cơ tràn ngập trước mắt, nhanh chóng sai người hầu gọi con trai trở về.

      Bất đắc dĩ, Vạn Dực đành phải tạm biệt Thương Hủ, mình nhập tiệc.

      Dù chỉ là quan ngũ phẩm nhưng từ khi Vạn Dực vén vạt áo bước qua cửa, từ từ vào điện, hệt như vầng trăng phá mây, hút chặt mọi ánh mắt nơi chính điện.

      Tối nay là lần đầu tiên y tham gia yến tiệc hoàng gia, thận trọng bỏ lối ăn mặc đơn giản của thư sinh, thay bằng trực y màu tím xa hoa của giới quý tộc, thắt lưng là dải lụa trang trí hoa văn màu bạc, búi tóc cũng là ngân quan tương ứng khảm tơ rũ dài xuống, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả sảnh, đôi môi đỏ mọng của Vạn Dực thản nhiên cong lên, bội kiếm khảm đầy đá quý và vòng ngọc bên hông va vào nhau, mỗi bước chân đều phát ra những tiếng đinh , y như nhìn mọi người, lại như có, sau khi đảo mắt vòng liền kiêu ngạo rũ đôi mắt đen sâu thẳm xuống, thản nhiên về phía chỗ ngồi của mình......

      “Điện hạ...... Điện hạ, rượu đầy rồi!”

      Phụ tá phía sau Kỳ Kiến Ngọc nhìn dáng vẻ vừa trông thấy Vạn Lang liền nhịn được mà mất hồn của Tề vương, đành thầm thở dài tiếng, âu lo nhắc nhở.

      Kỳ Kiến Ngọc thu hồi tầm mắt, ngửa đầu ngụm uống cạn hết chén rượu, nhưng lại cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch phiên bản lỗi: Công chúa Bạch Tuyết

      Ngày xửa ngày xưa ở quốc gia rất xa xôi có quốc vương cùng vương hậu. Bọn họ có với nhau đáng , là Vạn công chúa Bạch Tuyết.

      Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, vương hậu may bị bệnh rồi qua đời, Quốc vương liền cưới vị vương hậu mới – họ Hoa.

      Tuy Hoa hậu vô cùng xinh đẹp, lại cực kỳ căm hận xinh dẹp của bản thân, hận nhất là có ai xinh đẹp như bà!

      Vương hậu có chiếc gương thần kỳ, sáng sớm mỗi ngày, chuyện đầu tiên bà ta làm khi thức dậy là nhìn vào chiếc gương kia rồi hỏi: “Gương kia ngự ở tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”

      Gương thần đau đớn đáp lời: “Bẩm bà khắp thế gian, người xinh đẹp nhất chỉ riêng lệnh bà.”

      Mỗi khi nghe thấy đáp án này, Hoa vương hậu đều ôm gương khóc rống, mắt lệ giàn giụa.

      Rốt cuộc, có ngày, gương thần với bà rằng: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, nay Vạn Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn!”

      Vương hậu cuối cùng cũng chảy nước mắt vui mừng.

      Vì muốn giữ công chúa bên mình, vương hậu dẫn theo bảy chú lùn, tiến hành bắt cóc hai vị vương tử nước láng giềng -- Ngọc vương tử, Thành vương tử.

      Bốn người bọn họ, từ đó về sau sống cuộc sống vô cùng hạnh phúc và vui vẻ nơi Vương cung ~

      -End-

      Chỉ là phiên bản gian thần thôi, xin chớ hiểu lầm.
      Anhdva, Parvarty, Đỗ Thúy Loan21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :