1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 14:
      Lam Phụng Hoàng
      Khi Vạn Dực mở mắt ra, vầng dương khuất.

      Ánh mặt trời mỏng manh thản nhiên tiêu tán từng chút phía trời tây, đêm đen dần buông xuống.

      Xe ngựa lắc lư lắc lư đường núi gập ghềnh, gió núi len vào qua cửa sổ xe, cửa gỗ thô ráp che được mấy.

      “...... Tử...... Công tử, Vạn công tử......”

      Tiếng gọi tựa xa, lại tựa như quá gần, trán đột nhiên chợt lạnh, Vạn Dực gian nan quay đầu, phát ngồi yên bên cạnh là người thanh niên xinh đẹp quen thuộc,“...... Hoa thần y?”

      Hoa Ứng Nhiên cười gật đầu, muốn khom người dìu y, “Rốt cuộc công tử cũng tỉnh......”

      Trước khi gã chạm đến bả vai Vạn Dực liền tránh né, lắc đầu, “ cần, Vạn Dực có thể tự mình đứng dậy.”

      Hoa Ứng Nhiên thu tay về, tươi cười mặt thay đổi, chỉ , “Vốn còn tuổi...... Công tử, cần cậy mạnh như vậy.”

      Vạn Dực tiếp, chỉ đáp tạ, “Mấy ngày nay đa tạ Hoa thần y quan tâm.”

      Lòng y cảnh giác mãnh liệt, biết trong lúc y mê man, Hoa Ứng Nhiên...... Có thể phát ra dấu vết gì .

      Nhìn ra bên ngoài theo cánh cửa sổ nửa khép nửa mở, hai bên xe ngựa, đều là dân chạy nạn quần áo tả tơi, bọn họ trừ vài món vũ khí may mắn đoạt được từ Tri châu, đại đa số ngay cả thanh gươm mũi giáo tiện tay cầm lấy cũng có, chỉ số rải rác cầm cuốc hoặc gậy gỗ rìu đồng...... Xa hơn chút nữa, là tù binh bị dây thừng trói thành chuỗi, quần áo binh lính người bọn họ rách hơn phân nửa, mặt mũi bầm dập, tập tễnh bị nhóm nạn dân xua đuổi, thành nhóm lớn.

      Hai ngày trước nạn dân đánh vào, Vạn Dực cùng Tề vương chen cùng nhóm người phá vòng vây, lại nhầm hướng, đúng lúc đối mặt với nhóm chủ lực của quân phản loạn.

      Trong lòng y vốn hề tin tưởng Tề vương, sau đêm hai phe hỗn chiến, thừa dịp náo loạn vùng thoát khỏi Tề vương, lập tức trốn ra sau núi, lại chính là nơi Hoa Ứng Nhiên lẫn trốn.

      Hoa Ứng Nhiên thân là thầy thuốc, đại quân của nạn dân thiếu thốn vũ khí thuốc men, rất cần thầy thuốc gia nhập, bởi vậy cùng Hoa Ứng Nhiên nhất định có thể bảo toàn mạng sống.

      Quả nhiên, khi phản quân bắt họ làm tù binh biết Hoa Ứng Nhiên là thầy thuốc liền tiếp đãi như tướng lĩnh, ban đêm, cầm đầu của phản quân - Ngụy Phi, liền triệu kiến hai người bọn họ.

      Vạn Dực cẩn thận hồi tưởng từng lời , hành động của Ngụy Phi, theo trực giác, tựa như có chuyện gì đó, phát sinh ngoài tầm với của y.

      Ngụy Phi trẻ tuổi khó ngờ, vóc dáng chưa phát triển hết, thân hình to lớn, gương mặt bình thường mà nghiêm chỉnh, khiến người ta có ấn tượng rất sâu, chỉ là đôi mắt lại giống như đầm nước sâu lạnh lẽo khó dò.

      Vạn Dực từng chú ý, khi ánh mắt lợi hại kia quét đến mình, mặt ta tựa như có chút biến hóa, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, y chẳng thể xác định ràng. Từ đó về sau Ngụy Phi chỉ xem y là người vô hình, tùy ý trao đổi với Hoa Ứng Nhiên về thời gian và thuốc thang trị thương cho đám nạn dân, nghiễm nhiên muốn Hoa Ứng Nhiên trở thành quân y theo phản quân, thậm chí sau khi bọn họ rời , Ngụy Phi còn cử bé trai và bé đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Hoa Ứng Nhiên.

      Có lẽ do liên tục bôn ba, cũng có thể là do bệnh còn chưa dứt, sau khi Vạn Dực trở về đầu vừa chạm gối, liền lập tức mê man, cho tới khi vầng dương khuất giữa trời Tây, mới dần tỉnh lại.

      Chỉ là trước khi ngủ, Vạn Dực nghỉ tạm trong phòng nghỉ cho nạn dân do phản quân chiếm được, mà khi y mở mắt ra, lại phát mình nằm xe ngựa, điều này sao khiến y đề phòng được chứ?

      -- “Thiếu chút nữa quên ngươi cả ngày chưa ăn gì,” Hoa Ứng Nhiên nhìn về phía Vạn Dực ngồi dựa trong góc, , “Ngươi đợi chút, ta bảo Thập Lang nấu cho ngươi chút cháo.”

      Vạn Dực cảm tạ, sau đó lơ đãng , “Đoàn xe được bao lâu rồi? Sao sáng nay khi gọi ta dậy, làm phiền Hoa thần y rồi.”

      Hoa Ứng Nhiên , “Tại hạ thấy công tử mặt xanh môi trắng, thân thể rệu rã, vẫn nên tĩnh dưỡng mới tốt, nếu tương lai xấu làm thế nào?”

      Vạn Dực 囧, , “...... Quân tử quý trọng ở tài đức chứ phải diện mạo.”

      Hoa Ứng Nhiên lệ tuông như bão lúc, gã trịnh trọng giữ chặt vai Vạn Dực, nghiêm túc , “Nếu công tử đẹp, ta sống còn có ý nghĩa gì!”

      Vạch đen lập tức tuông đầy trán Vạn Dực, “......” .  ̄口 ̄||

      Hoa Ứng Nhiên , “Công tử chỉ cần biết, tại hạ có thể gặp ngươi là do số phận an bài...... Ta dùng hết các loại phương pháp, giữ gìn và phát triển vẻ đẹp của công tử......”

      Khóe miệng Vạn Dực run rẩy, “...... Đa tạ thần y quan tâm.”

      “Đây là việc phải làm, việc phải làm.”

      Vạn Dực im bặt...... Hai người nhất thời gì thêm. Lát sau, tiểu đồng áo vải bưng chén cháo nóng tới, “Thần y đại nhân, cháo của ngài đây, cẩn thận nóng......”

      Hoa Ứng Nhiên cười cầm lấy khay, sờ sờ đầu tiểu đồng, lại cầm lấy đĩa thức ăn tay tiểu nha đầu áo đỏ, nhàng đặt lên bàn trước mặt Vạn Dực.

      Vạn Dực cúi đầu dùng bữa, “Làm phiền rồi.”

      Hoa Ứng Nhiên vân vê cây kim châm cứu, “Ái dà, sao công tử khách sáo vậy? Bây giờ mọi người đều lưu lạc chân trời góc bể, quan tâm nhau là việc phải làm.”

      Vạn Dực hé răng.

      Hoa Ứng Nhiên mở hòm thuốc ra, xếp mấy cây kim thành hàng, “Công tử, lát nữa dùng bữa xong, để tại hạ châm cho ngươi mấy kim, cam đoan ngày mai liền khỏe mạnh sảng khoái.”

      Vạn Dực như trước lên tiếng.

      “Sao công tử chuyện? E ngại tiền khám bệnh sao? Đừng lo lắng, nếu là công tử, tại hạ thu tiền đâu ~” Hoa Ứng Nhiên nhiệt tình vạn phần bắt đầu quay vòng quanh y.

      Vạn Dực chỉ giương mắt thoáng nhìn, mặc gã chơi đùa, vẫn duy trì trạng thái im lặng là vàng, thẳng đến khi chậm rãi ăn xong chén cháo, Vạn Dực mới lần nữa mở miệng, “Ăn , ngủ .”

      Hoa Ứng Nhiên im bặt......

      Vạn Dực tiếp lời, “Thần y tự châm cho mình là được, Vạn mỗ chỉ cần vài chén thuốc là tốt rồi. Tiền khám bệnh, ta trả theo giá gốc.”

      “Ai da, Vạn Lang khách sáo quá...... Đúng rồi, gọi công tử là Vạn Lang được chứ?” Hoa Ứng Nhiên , “Mọi người đều quen thân, huống chi còn gần gũi mấy ngày, đâu cần xa lạ như thế.”

      Vạn Dực nghiêng mắt liếc nhìn gã cái.

      ...... phải ngươi gọi rồi sao.

      Hoa Ứng Nhiên kề sát vào y, tiếp tục làm như thân quen lắm, , “Đến đây, thân quen rồi ta cũng vòng vo nữa, Vạn Lang, ta hỏi ngươi việc.”

      .”

      “Là Ngụy Phi ấy,” Hoa Ứng Nhiên tay nâng mặt, quay đầu thấp giọng , “Vạn Lang biết ta chứ?”

      Vạn Dực nhíu mày, “Có chuyện gì sao? Trước đây Vạn mỗ chưa từng gặp ta.”

      “Vậy kỳ quái ,” Hoa Ứng Nhiên vuốt vuốt cằm, “Trước đây kỳ Ngụy Phi kia chỉ định giữ mình ta lại, kết quả biết vì sao, qua đêm sau, ta lại sai người đưa ngươi về trại tù binh......”

      Vạn Dực kinh ngạc , “Nhưng Vạn mỗ quả có ấn tượng từng gặp người này.”

      đó, đúng là nghĩ thế nào cũng thể hiểu được......”

      Cái chuyện đầu đuôi này làm hai người như lọt vào trong sương mù, mà đáp án , chỉ có Ngụy Phi kia biết.

      Đêm sau khi hạ trại, trong lều chủ tướng, nam tử trung niên tóc bạc sớm , “Sao đêm qua công tử lại giữ người kia lại?”

      Ngụy Phi vuốt bản đồ, ngón trỏ kéo từ Tây quận đến kinh thành, “Ngươi có nhớ mấy tháng trước, khi chúng ta chạy nạn tới kinh thành ?”

      ta nghiến răng nghiến lợi , “Nếu vào kinh, chúng ta biết khi người dân giãy dụa giữa cơn sống chết, trong kinh vẫn như cũ thờ ơ ca múa vui say, thậm chí bọn quan lại còn dùng hình trượng đánh chết nhóm thúc thúc Đại Lang, Nhị Lang, Lý Tam báo cáo lên cầu xin quan nha viện trợ ......”

      Ngón trỏ của Ngụy Phi dừng ở vị trí kinh thành, nặng nề .

      Tuy Vạn Dực quên, nhưng gương mặt bắt mắt vô cùng đó ta quên. Ngày đó thiếu niên từng khoác quan bào, cùng đồng nghiệp đứng trước cái chén bể xin ăn của ta, tác phong nhanh nhẹn......

      Lúc gần y từng bỏ vào trong chén của ta thỏi bạc......

      Hôm nay, thuận tiện trả ân tình chén cơm kia.

      -----------

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Có rất nhiều người đều hỏi, tương lai có ngược hay ? Ngược hay ? Ngược hay ?

      Lúc này trả lời: Đối chiếu với truyện của ta trước giờ, nhiều nhất chỉ là ngược chút chút, tương lai nhất định HE.

      P/S: biết có nợ chương , bạn Lam cứ gửi trước chương, sau này có chậm trễ mọi người thông cảm, hì hì ^_^^_^!!!
      Đỗ Thúy Loan, Parvarty, kabi_ng0k21 others thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 15:
      Lam Phượng Hoàng
      Đoàn xe được ba ngày, từ sau ngày thất lạc với Tề vương hôm ấy, Vạn Dực hề nhìn thấy .

      Trong ba ngày này Ảnh Nhất thăm dò khắp trại tù binh, truyền tin đến, trong này có Tề vương, thậm chí ngay cả Lưu tri châu cũng có.

      Vạn Dực nghe xong, vẫn bình tĩnh ung dung duy trì bộ dạng trầm tĩnh dịu dàng, ban ngày ngơ ngẩn xe ngựa, buổi tối sau khi toàn quân hạ trại, cũng chỉ ngẩn ngơ trong lều bạt, an phận vô cùng.

      Đáy lòng y thầm đánh giá và thu thập thêm chút tin tình báo cuối cùng là có thể về kinh phục mệnh. Tuy rằng suốt chuyến đến Tây quận lần này tràn ngập chuyện xấu, nhưng miễn cưỡng tính toán có thể thành công quay lại.

      Mặc dù tiểu hoàng đế muốn hoạnh họe, cũng tìm được nhiều khuyết điểm.

      Trời quá đẹp, đêm ngày thứ ba, mưa xuân tí tách cả đêm.

      Hôm sau lúc khởi hành, mưa xuân vẫn chưa dứt, cứ vậy khi tuông khi ngừng suốt mấy ngày.

      Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, dân chạy nạn quần áo tả tơi phải đứng mũi chịu sào, ào ào nhiễm bệnh, Hoa Ứng Nhiên nhiều ngày vội vã, chân chạm đất.

      Vạn Dực ngẫu nhiên theo gã dạo quanh các lều bạt, hổ trợ gã, nhưng thương binh và bệnh nhân quá nhiều, có khi quá mệt mỏi, liền trực tiếp chợp mắt trong trại.

      Khi phản quân xuôi nam, là ngày thứ mười Vạn Dực bị bắt, đêm nay bọn họ cắm trại ở bờ sông, bữa tối là cháo cá khó mà có được, đêm nay Vạn Dực theo Hoa Ứng Nhiên chẩn bệnh, sau khi ăn xong bữa tối rất nhanh y liền ngủ mất, cũng quá lâu y bị bàn tay lay tỉnh --

      “Công tử, công tử!” Ảnh Nhất giọng gấp gáp gọi.

      Vạn Dực nhanh chóng mở mắt, chỉ trong chớp mắt, y liền tỉnh táo, “Xảy ra chuyện gì?”

      Ảnh Nhất nhanh chóng đưa y theo lối bí mật ra khỏi trại, vừa vừa giọng báo cáo, “ biết phản quân bên ngoài nhận được tin tức gì, đột nhiên đưa Hoa thần y , điều đội lính hộ vệ đến trại của gã, ta sợ người tới rào rạt, có tai họa......” Trong toàn trại quân y chỉ có hai người Hoa Ứng Nhiên và Vạn Dực, bởi vậy mục tiêu của Phản quân là ai, chẳng cần nghi ngờ nữa.

      Mưa đêm lạnh như băng ngoài lều đánh lên người hai người, bóng cây gần đó đều bị các lều trại chiếm hết, dưới lửa trại sáng ngời, lướt qua loạt vệ binh dày đặt, hai người là mục tiêu quá lớn, bởi vậy Ảnh Nhất đành chọn trốn bằng đường thủy......

      Nước sông lạnh như băng làm máu toàn thân sắp đông cứng, thân thể Vạn Dực nén được run rẩy, lập tức bị y dùng ý chí hùng mạnh đè nén.

      Mưa lại như càng rơi càng lớn.

      Từ giữa sông nhìn khắp chốn, giữa trời đất như treo bức màn bằng nước lớn vô cùng, chỉ lờ mờ nhìn thấy vô số ngọn đuốc tuần tra xung quanh doanh trại của vệ binh, tiếng chó sủa râm ran, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng người bị ồn giật mình bừng tỉnh, thấp giọng mắng......

      Đêm tối chợt bị mấy ngọn đuốc chiếu sáng, Vạn Dực và Ảnh Nhất trốn giữa sông dám động đậy chút nào.

      khắc sau, loạt tiếng gót sắt dồn dập vang dội, đánh vỡ màn đêm.

      Những ngọn đuốc dọc bờ sông bắt đầu rời xa, co cụm về hướng doanh trại.

      “Đến gần chút......”

      Ngay khi ngọn đuốc vừa rút lui, Vạn Dực lớn mật ló đầu nhìn về hướng tiếng vó ngựa truyền tới.

      Xuyên qua ánh sáng mơ hồ của ngọn đuốc, trong khoảnh khắc con ngựa tới gần, Vạn Dực thấy đó là con thần mã đỏ cao lớn, kỵ sĩ cũng toàn thân áo đỏ, chỉ áo choàng và mũ giáp là màu đen.

      Gió đêm cuồng loạn thổi bay áo choàng của , khẽ cong lưng, eo và sống lưng hợp lại, rắn rỏi tuyệt đẹp, cả người lẫn ngựa, giống như sấm sét, đánh thẳng vào trại chủ tướng --

      ràng chỉ thoáng nhìn trong bóng tối, thậm chí hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt người nọ, nhưng lòng Vạn Dực lại với y, người kia --

      Đương nhiên vẫn là Tề vương.

      mau, chúng ta phải lập tức rời !”

      Vạn Dực gấp gáp xoay người bỏ chạy, trì hoãn còn kịp nữa.

      Dòng nước giữa sông chảy xiết hơn, hai người dùng tốc độ nhanh nhất trốn tới bờ bên kia, thanh ồn ào phía sau cũng càng lúc càng lớn......

      Bờ bên đây nhìn lại, doanh trại như trận pháo, con ngựa nhảy vào trại chủ tướng bao lâu, toàn bộ đội ngũ phản quân đều bừng tỉnh, tay ai cũng cầm đuốc, khiến bờ bên kia sáng như ban ngày.

      Nghiêng tai lắng nghe, trong gió loáng thoáng nghe thấy mấy từ “Điều tra”, “Tù binh”.

      “Rốt cuộc có thể về kinh rồi ......” Vạn Dực thở dài hơi.

      Ảnh Nhất nghi hoặc , “Trước đây mấy lần công tử chịu theo ta trở về, sao lần này lại thế?”

      Vạn Dực im lặng lát, , “...... Tề vương mua được tri châu, kích động dân chúng oán than, lại cấu kết với phản quân ...... Những tin tức này, cũng đủ để ta về kinh phục mệnh.”

      Ảnh Nhất kinh ngạc , “-- người vừa nãy là Tề vương?”

      Vạn Dực khẽ gật đầu, quay , hề mở miệng.

      Từng chút từng chút mấy hôm nay, rốt cuộc cũng xâu thành chuỗi.

      Trách sao vừa vào địa phận Tây quận liền gặp thích khách, Tề vương hận thể khiến Tây quận càng loạn càng tốt, sao có thể cho quan lại cơ hội cản trở. Lưu tri châu cũng sợ Tề vương, sớm kích động dân chúng, bố trí tất cả, chỉ chờ dân chạy nạn khởi nghĩa vũ trang.

      Mà Ngụy Phi thống lĩnh nhóm phản loạn, để Tề vương lại tự nhiên trong doanh trại, sao có thể biết vai trò của ?

      Đúng rồi, cờ hiệu “Tân đế phải do trời cao sắp đặt, mới giáng tai ương” khởi xướng phản loạn, mặc kệ có thành công hay , phản quân ngày càng lớn mạnh, cho dù cuối cùng vẫn bị tân đế trấn áp, tân đế cũng tổn thương nguyên khí, mà theo dư luận, dù tân đế thành hay bại, cũng rơi vào thế bị động.

      Đến lúc đó, thân là huyết mạch chính thống, Tề vương làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội này mà chỉ huy làm phản, chính là dẫn binh vì nghĩa, sách sử sau này còn có thể ca tụng danh thơm......

      Về phương diện gian xảo, Tề vương có thể sánh bằng tiên đế, chỉ muốn soán vị, mà còn muốn danh thơm.

      Nghĩ thông suốt những điều then chốt, vậy là có cơ hội trở về phục mệnh rồi.

      Trong trận mưa to tầm tã, hai người thừa dịp đêm đen bỏ trốn......

      Thân thể Vạn Dực mỏng manh, bệnh cũ chưa lành lại thêm bệnh mới, ngâm nửa ngày trong nước sông lạnh như băng, liền đau đầu khủng khiếp, y lấy trong lòng ra cái bình sứ thuận tay trộm của Hoa Ứng Nhiên, ngậm viên thuốc giảm đau, nhịn cơn đau đớn và choáng váng mãnh liệt, nửa mê nửa tỉnh cắn răng chạy ......

      Xa xa phía sau truyền đến tiếng người ngựa qua sông, tiếng ngựa hí hòa cùng tiếng chó sủa càng ngày càng gần......

      Bọn họ vội nằm rạp xuống nền cỏ ướt, tiếng tim đập vang lên dồn dập, các loại bụi gai biết tên cùng lá cây sắc bén cứa vào làn da lộ ra dưới quần áo khi họ chạy nhanh, Vạn Dực thuở sống an nhàn sung sướng, làn da mềm mại nhiều lần phủ đầy vết máu mỏng manh, vừa ngứa vừa đau......

      Nhưng y chẳng quan tâm, trước hừng đông bọn họ phải chạy tới Trạm dịch cách đó năm mươi dặm mới có ngựa, ra roi thúc ngựa, sau khi chạy khỏi địa phận Tây quận, lại chuyển lên xe ngựa lao thẳng tới kinh thành......

      Phía sau, kỵ binh càng lúc càng gần......

      Tiếng vó ngựa lộp cộp như đòi mạng, từng tiếng giẫm nát trái tim hai người.

      được!” Ảnh Nhất bỗng dừng lại, khác với tiếng thở dốc dồn dập của Vạn Dực, hô hấp của ta chỉ có chút hỗn loạn, “Công tử, bọn họ có ngựa, chúng ta có chạy thêm nữa cũng chạy khỏi bọn họ...... Vẫn nên chọn nơi nấp, chờ truy binh xa, hãy tiếp tục chạy ?”

      Vạn Dực , “Chọn nơi trốn trũng thấp thôi, Tề vương vừa đuổi vừa tìm, nếu là ...... ta chia quân ba đường, đường dốc hết sức người phóng ngựa chạy như điên, tiến hành phong tỏa, rồi quay vòng lại. Tốp hai theo sát phía sau, ven đường điều tra xem có dị động gì khác , tốp cuối cùng mới thong thả lật từng tấc đất......” Cứ như vậy, cho dù thể lập tức bắt lấy bọn họ, cũng kéo dài hành trình chạy trốn của bọn họ tới hừng đông, chờ khi trời sáng , chỉ hai người bọn họ, giữa mấy vạn phản quân, đương nhiên còn chỗ trốn.

      Ảnh Nhất lau mồ hôi lạnh, “Nếu thế, quả thực là có chắp cánh bay cũng khó thoát ......”

      Vạn Dực , “Bởi vậy mới tìm nơi trũng thấp, đến khi......”

      Ảnh Nhất rốt cuộc cũng biết đến khi của công tử...... là lúc nào.

      Khi người ngựa gào thét chạy qua trước mắt, ta nén mình, bất động, quả nhiên đúng như công tử dự đoán, khắc sau đội người ngựa thứ hai đánh tới.

      Hai người nín thở hụp xuống rãnh nước đục ngầu, đội người ngựa thứ hai tỏa ra đánh úp đến, rất nhanh, còn có con chó lùng sục đến rãnh nước gần đó, chó rất mẫn cảm với mùi, cái mũi ươn ướt khụt khịt trong bụi cỏ, lập tức sủa rồi chạy tới theo rãnh nước......

      Gần......

      Gần rồi.

      Chính là lúc này!

      Khi kỵ binh nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, con chó đột nhiên im bặt.

      Trong gian yên lặng, kỵ binh lấy còi ra, hoài nghi bước gần thêm vài bước......

      Trong phút chốc, khắc khi nhìn thấy con chó nằm nghiêng trong rãnh nước, ngực gã ta liền đau nhức --

      cây thương dài sắc bén im hơi lặng tiếng từ dưới ngựa đâm thẳng đến, xuyên qua bụng ngựa đâm thẳng vào bụng gã ta......

      người ngựa ngay cả rên cũng kịp, liền lặng yên tiếng động ngã xuống.

      Ảnh Nhất ung dung kéo tay, rút trường thương, tay kia lau vết máu đầy mặt. Chán ghét dụi dụi miệng, “...... Mặn quá, đáng ghét.”

      Vạn Dực liếc trắng mắt, “Cũng đâu phải lần đầu tiên.”

      “Công tử lo lắng ta có bóng ma tâm lý ư?”

      “Thôi , trái tim của Ảnh Nhất nhà ngươi cứng lắm.”

      Ảnh Nhất sờ sờ mũi, “Được rồi, trở về vấn đề chính, thân thể công tử còn chịu nổi ? Phía trước còn hai trạm khó qua......”

      Mặt Vạn Dực đổi sắc, , “Ai phá vây về phía trước.”

      “Hả?”

      Y thản nhiên xoay người, “Giờ chúng ta chạy ngược trở lại......”

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 16:
      Lam Phượng Hoàng
      Nhóm truy binh thứ ba cưỡi ngựa giống hai nhóm trước, mà chọn bộ dò xét cẩn thận, lớp lớp đến gần.

      May mà nhóm truy binh thứ ba trước mắt này đều được chọn từ nạn dân, tốt xấu lẫn lộn, nếu , quân chính quy mà đuổi bắt thiên la địa võng như vậy, ai có thể trốn được?

      Nhưng bởi vậy, Vạn Dực mới thừa cơ trốn được, “Công tử...... Nếu lát nữa ngài hôn mê, ta lay tỉnh ngài.”

      Vạn Dực nghiêng đầu, chỉ thấy Ảnh Nhất vuốt mũi, ồm ồm .

      “Sao vậy?” Vạn Dực đè thấp giọng hỏi.

      Ảnh Nhất khó nén run run áo khoác, “ ra công tử còn chưa bị ngộp choáng váng...... Quả nhiên là minh thần võ.”

      Nhóm truy binh thứ ba gộp hai người tổ, tra xét cách nhau khoảng trăm mét. canh giờ trước hai người nương theo bụi cỏ cao nửa người và mưa đêm che giấu, lặng yên tiếng động lần dọc theo biên giới bí mật quay về doanh trại, đương nhiên thể tránh việc đụng độ với nhóm truy binh thứ ba này.

      Ảnh Nhất khi trước, tới gần hai tổ truy binh vừa mới trao đổi vị trí, thân hình như bóng quỷ nhảy về phía trước, nháy mắt liền biến mất giữa trung, chỉ là trong chớp mắt, khi Ảnh Nhất xuất lần nữa đứng sau gã truy binh, tay trái phút chốc bụm chặt miệng gã ta, lưỡi kiếm mỏng tay phải tiếng động xẹt qua cổ họng gã ta, ngay cả khí quản cũng bị cắt đứt --

      Hàng loạt động tác nhanh như ánh chớp, thậm chí ngay cả đồng bọn gần bên cách gã ta mười bước cũng phát .

      Vạn Dực chợt như ngừng thở, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ảnh Nhất.

      Chỉ thấy ta chân tay kéo thi thể vào trong bụi cỏ, đồng thời nhanh lột áo của thi thể khoác lên người mình, cố ý phát ra tiếng vang sột soạt, cúi đầu tỏ vẻ tra xét, về phía truy binh khác.

      “Nhanh vậy lục soát xong rồi?”

      Ảnh Nhất ậm à “Ừ” tiếng, khi cách gã ta chỉ còn ba bước đột nhiên dồn lực nhảy lên --

      Dưới màn mưa tám ngày, bóng dáng hai người lần lượt chớp lóe chợt dừng lại.

      Ảnh Nhất nhanh chóng ra dấu với Vạn Dực, Vạn Dực lập tức dùng tốc độ nhanh nhất khom lưng chạy đến......

      “Nhanh lên!” Ảnh Nhất giọng thúc giục, đồng thời nhanh chóng lột áo của người nọ đưa cho Vạn Dực, mặt khác bày ra bộ dạng em tốt, ôm lấy bả vai thi thể, che chắn cho Vạn Dực.

      Vạn Dực lưu loát choàng áo, kỳ tại phản quân còn chưa đủ quân lương để đặt mua quân phục thống nhất, chỉ là cái áo bào rộng tay người y quá xa hoa, mà bộ quần áo đêm của Ảnh Nhất cũng thể để lộ, bởi vậy...... dù quần áo người hai phản quân này bốc ra mùi như ướp muối nhiều năm, mặc dù, mặc dù trong đó có lẽ còn chứa luôn bọ chét......

      Bọn họ đều phải cố mà đứng vững.

      Suốt đêm mưa to ngừng nghỉ, trút lên người khiến người ta ỉ sinh đau.

      có áo tơi, bọn họ đều cố sức mở miệng, nếu mưa chảy ngược vào mũi, cảm giác chắc tuyệt vô cùng!!!

      Ảnh Nhất túm tay công tử, độ ấm như băng khiến ta càng thêm lo lắng, cẩn thận truyền qua chút nội lực muốn giúp công tử chống lạnh, nhưng Vạn Dực lập tức rút tay về, nhàng lắc đầu với ta, “Phá vây quan trọng hơn.” Chớ lãng phí nội lực người y.

      Ảnh Nhất cắn răng gật đầu, dùng sức lau giọt mưa mặt, đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi chọn phương hướng, hai người cẩn thận tránh đám người, nếu tránh khỏi, liền dứt khoát cúi người giả bộ lục soát, từng bước gian nan về phía doanh trại......

      Thời gian càng trôi, trán Vạn Dực càng lúc càng nóng, hô hấp qua yết hầu nóng bỏng mà đau đớn, tinh thần mơ hồ khó có thể kiểm soát, chỉ dùng ý chí mà chống đỡ.

      Ảnh Nhất trước dò đường, Vạn Dực gắng gượng theo, ý thức nửa mơ nửa tỉnh, khi nhìn thấy ngọn lửa giữa doanh trại rốt cuộc lần nữa xuất trước mắt, Ảnh Nhất bỗng dừng bước, đẩy Vạn Dực vào trong bụi cỏ --

      “Công tử cẩn thận!”

      Trong nháy mắt lưng Vạn Dực tiếp xúc với bùn đất ướt đẫm, ngọn tên cháy sáng dài cùng thời khắc đó đâm vào bụi cỏ bên cạnh cách người đến thước!

      Trán Ảnh Nhất thoáng chốc trượt xuống giọt mồ hôi lạnh.

      Tuy rằng mũi tên làm đám cỏ bùng cháy được, nhưng ánh lửa vừa lóe này, đủ để người gần bờ sông phát ra bọn họ.

      “Tìm được bọn họ rồi!”

      “Bọn họ ngay đây này!”

      Vô số ngọn đuốc và mũi tên cháy đỏ lao về hướng bọn họ, sáng như ban ngày, hai người bại lộ hành tung dưới ánh nhìn chằm chằm của họ.

      Vạn Dực thở gấp, chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy bên bờ sông có ba bốn con thuyền lại, ở bờ bên kia cách đó xa, có phản quân đẩy thuyền vội qua sông truy bắt, lại quay đầu, tiếng vó ngựa cùng tiếng chó sủa râm ran phía sau càng ngày càng gần......

      có thể bốn bề thọ địch.

      Vạn Dực thở hổn hển, rồi sau đó lộ ra chút tươi cười cực nhạt, “Ảnh Nhất, hôm nay chúng ta liền đánh cuộc phen thôi.”

      “Thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành.”

      Vạn Dực gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai ta, đột nhiên dốc sức, thả người xuống dòng nước chảy xiết giữa sông, Ảnh Nhất chút do dự, theo sát phía sau!

      “Vạn Dực --”

      mũi tên cháy rực xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng mặt Vạn Dực, rồi sau đó thẳng tắp ghim vào vai trái y, Kỳ Kiến Ngọc ở trong khoang thuyền nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, dài chân gấp gáp bước ra, vào giờ khắc này khoảng cách của hai người chỉ ngắn ngủn hơn mười thước, chính trong chớp mắt ánh lửa xẹt qua đó, Tề vương nhìn mà hốt hoảng, dòng máu phun trào.

      Trong đầu nháy mắt trống rỗng -- “Ai cho các ngươi bắn tên!”

      Tề vương đột nhiên xoay người, tròng mắt mở to, bỗng nhiên đao vung về phía tên vệ binh bắn tên vào hai người dưới nước, “Ai cho phép các ngươi ra tay tổn thương y!”

      “Điện......” Vệ binh còn chưa kịp câu, đầu rời khỏi thân.

      “Toàn bộ dừng tay hết cho ta --” Kỳ Kiến Ngọc hít sâu tung người, chỉ trong vài bước vung kiếm liên tục chém giết mấy kẻ bắn tên, “Ai dám tổn thương y, ta nhất định khiến kẻ đó chết toàn mạng!”

      Dưới sát khí lạnh lẽo bỗng nhiên bùng nổ của Tề vương, những người còn lại câm như hến, dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Chẳng lẽ Tề vương hơn nửa đêm lòng như lửa đốt lệnh cho họ dốc hết toàn quân, là vì tìm vị tù binh bỏ trốn kia, chứ phải để diệt cỏ tận gốc?

      Trong lòng mọi người khỏi nảy ra nghi vấn, xem bộ dạng Tề vương khẩn trương vì gã tù binh kia như vậy......

      Đành cầu cho người nọ mạng lớn, nếu , nếu lần này bọn họ ......

      “Ngụy Phi,” Tề vương quay về khoang thuyền, hung hăng túm lấy áo gã, “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện y bình an vô --”

      “Điện hạ, người làm việc lớn phải dứt khoát,” Ngụy Phi vì thiếu dưỡng khí mà mặt dần đỏ ửng, nhưng vẫn như cũ cất giọng bình tĩnh, “Điện hạ đặt quan tâm sai chỗ rồi. Mong đợi của Thái hậu nương nương với điện hạ ......”

      Tề vương bỗng vung tay, hung hăng hất gã lên vách thuyền, lập tức khiến chiếc thuyền lay động ngừng, “Đừng dùng mẫu hậu đàn áp ta, từ hôm nay trở , ngươi nên biết ai mới là chủ của ngươi.”

      Lời còn chưa dứt, bước nhanh ra ngoài, bên ngoài truyền đến loạt tiếng rẽ nước mơ hồ.

      Ngụy Phi dang rộng chân tay, nằm trong khoang thuyền thở hổn hển, thấp giọng lầm bầm, “Đương nhiên ta biết chủ nhân là ai......”

      Rồi chợt nhảy dựng lên, chạy khỏi khoang thuyền đuổi theo Tề vương......

      Vào khoảng khắc trúng tên giữa làn nước, Vạn Dực chợt hụt hơi, sau khi chìm xuống sông, dòng nước lạnh như băng điên cuồng trút vào mũi, y ho sặc sụa trong nước, đầu và phổi tựa như muốn nổ tung.

      Từng đợt từng đợt đèn đuốc thắp sáng cả mặt sông.

      Vạn Dực được Ảnh Nhất túm thắt lưng kéo , về phía sâu của dòng sông, từng sợi máu đỏ tràn khỏi bả vai y, tóc đen dài lay động như tảo biển...... Cách dòng nước, Vạn Dực mơ hồ nhìn thấy người áo đỏ chèo thuyền gấp gáp, tự mình chèo thuyền, lòng như lửa đốt lo lắng hô to gì đó......

      Nhưng bốn phía rất ồn ào, nước sông chảy xiết đánh sâu vào màng tai, lỗ tai y ù ù, cái gì cũng nghe .

      Ảnh Nhất vô cùng thuần thục đưa y vượt qua dòng nước, khi mượn dòng nước đẩy y ra khỏi mặt nước bổ sung khí......

      Cách dòng nước, Vạn Dực vô tri vô giác lẳng lặng nhìn người nọ như nổi điên, giữa trời mưa lớn tự mình lắt lay thuyền , qua lại lo lắng tìm kiếm, động tác điên cuồng khiến chiếc thuyền vài lần muốn lật úp ......

      Tinh thần bỗng nhiên sáng sủa.

      -- Tề vương đả thương y.

      Suy nghĩ này đột nhiên báo động trước lên trong óc y, ràng mà kiên định.

      Có cái gì đó gạt bỏ dòng nước, khiến y nhìn Tề vương...... Cũng nhìn chính mình.

      Phía sau Ảnh Nhất đột nhiên dồn lực đẩy y ra ngoài, y trơ mắt nhìn chính mình lướt qua đáy thuyền, tung người ngược phía với Tề vương dòng sông ......

      Trước mắt tối sầm từng chút.

      Ánh lửa mơ hồ lấm tấm như quả cầu lửa, Vạn Dực cố hết sức muốn mở mắt, quả cầu lửa lung lay, tầm mắt cuối cùng tối đen mảnh.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hai tiểu thiếp của Vạn Dực cũng nên lôi ra, đến lúc phát huy công dụng rồi ~
      Đỗ Thúy Loan, Parvarty, Anhdva23 others thích bài này.

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ui tiểu thiếp chuẩn bị lên sàn rồi

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 17:
      Lam Phượng Hoàng
      Khi Vạn Dực mở mắt ra lần nữa, phát mình lại ở xe ngựa.

      Trong xe phủ kín lông dê, người còn phủ áo khoác dày.

      Vạn Dực vịn vào cái bàn trà cố sức muốn đứng lên, áo khoác dĩ nhiên tuột xuống tới ngực, lộ ra vạt áo trong bị xé nửa.

      Đầu tiên y hốt hoảng, từ vai trái truyền tới cơn đau khiến y khỏi rên lên tiếng, lập tức trước mắt chợt lóe, bóng đen như ánh chớp từ chỗ đánh xe xông vào.

      “Công tử!” Ảnh Nhất vừa chui vào thùng xe liền lo lắng nhìn vai trái Vạn Dực, “Miệng vết thương nứt ra ư?” Đến khi đầu ngón tay bóng loáng truyền đến cảm giác mềm mịn, ta mới đột nhiên xoay người, bi kịch nhắc nhở chính mình: Công tử phải nam nhân, phải nam nhân! Nam nữ thụ thụ bất thân......

      Vạn Dực lại tự nhiên trêu đùa, “Trốn cái gì, sao giờ lại biết e lệ thế?”

      Ảnh Nhất lúng ta lúng túng, “Công tử......”

      Vạn Dực ngoắc ngoắc ngón tay với ta, “Lại đây để công tử nhìn xem, ngươi có bị thương gì .”

      Ảnh Nhất tình nguyện xoay người đối diện y, tầm mắt tránh trái tránh phải, nhất định dám dừng bờ vai trần của công tử, “Chỉ bị thương thôi, công tử cần lo lắng......”

      Vạn Dực liếc nhìn vai trái quấn kín lụa trắng lại quá ảnh hưởng đến cử động, “Kỹ thuật của ngươi cũng tệ lắm.”

      Ảnh Nhất nhếch nhếch miệng, “Có câu bệnh lâu thành thầy thuốc, do từ luyện thành.”

      Vạn Dực vỗ vỗ vai ta, “Chúng ta đến đâu rồi?”

      sắp ra khỏi địa phận Tây quận, phản quân phía sau tạm thời đuổi theo, bất quá vì an toàn, mấy ngày nữa công tử vẫn phải vất vả, chạy suốt ngày đêm.”

      Vạn Dực lắc đầu, “Ngồi xe ngựa mà, vất vả gì đâu.” Y cúi đầu đánh giá bộ quần áo trong hoa văn vân thủy xa lạ người, cách đó xa là cái áo ngoài màu lam cùng bộ, phối cùng miếng bội ngọc tinh xảo hoa mỹ đặt áo, đối lập hoàn toàn với bộ quần áo lam lũ đầy mùi lạ người hai người lúc bỏ trốn hôm trước, có cảm giác như vừa trãi qua giấc mộng Nam Kha. “Quần áo này...... Ngươi lấy đâu ra?”

      “Ặc...... cái này á,” Ảnh Nhất lời ngay thẳng, “Chính là tạm thời trưng dụng của hiệu buôn ven đường.”

      Vạn Dực: “......”

      dễ nghe đến vậy, phải là cướp bóc sao.

      “...... Vậy xe ngựa của chúng ta lúc này, cũng do cướp được?”

      “Sao công tử lại khó nghe như vậy.” Ảnh Nhất đúng lý hợp tình , tiện đó bổ sung câu, “Kỳ phu xe đánh xe cho chúng ta, cũng là thuận tiện ‘mời’ từ hiệu buôn.”

      Vạn Dực vỗ trán, “...... Được rồi, tình huống khác thường, cách xử lý cũng phải khác thường.”

      đường ra roi thúc ngựa, mấy ngày đầu Vạn Dực tận tâm phối hợp chạy chữa, mỗi ngày chén thuốc rời miệng.

      Đợi đến khi vết thương tên bắn tốt hơn ba bốn phần, Vạn Dực quyết uống thuốc nữa.

      Ảnh Nhất tận tình khuyên bảo, mặc kệ Vạn Dực chống cự thế nào, vẫn như cũ ba bữa nấu thuốc xe, “Công tử, bất luận trong lòng ngài có tính toán gì, thân thể là quan trọng nhất.”

      “Giữ lại vết thương này tất có tác dụng,” Vạn Dực vỗ về vết sẹo dữ tợn vai trái, “Sắp phải diện thánh, tất nhiên là càng chật vật càng tốt.”

      “Ít nhất, cũng phải khiến vết sẹo này biến mất chứ,” Ảnh Nhất thấp giọng , “Dù công tử có mạnh mẽ thế nào chăng nữa...... Cũng vẫn là nữ tử, nữ tử người có sẹo...... Tóm lại tốt.”

      Tay áo Vạn Dực tung bay, nghiêng đầu cười khẽ, “Đời này ta có hôn phu, sao phải e ngại vết sẹo?” Dáng vẻ y ung dung, “Cứ như trước đây thôi, vẫn là nam tử.”

      Ảnh Nhất há miệng thở dốc, quay đầu , tự lẩm bẩm.

      “Nhưng công tử, chung quy phải mà......”

      Trong tiếng xe ngựa lộc cộc, Vạn Dực cuối cùng cũng về tới đế đô vàng son quen thuộc ......

      Nơi này, mới là chiến trường chính để y sống còn.

      Ảnh Nhất hộ tống Vạn Dực đến địa phận kinh thành liền trở về với số mệnh của ta, bóng dáng thể lộ diện, từ sáng thành tối. Mà người đánh xe ngựa, đường vào kinh cũng thay đổi mấy lần, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho công tử.

      ngày trước khi vào kinh, Vạn Dực liền dùng bồ câu đưa tin, thông báo với tiểu hoàng đế là y may mắn trở về, giờ tý hôm sau, khi Vạn Dực phong trần mệt mỏi quay lại cánh cổng màu son quen thuộc, thể tưởng tượng được là tiểu hoàng đế lại cho y chút thời gian ngơi nghỉ nào, trực tiếp phái người suốt đêm đứng chờ ở cửa thành.

      Vạn Dực vỗ vỗ tay áo, “Vốn định tắm rửa chuẩn bị rồi mới diện thánh...... Xem ra trang phục này đành làm bẩn mắt Hoàng thượng rồi.”

      Thị vệ đến đón tiếp chỉ biết ngay cả khắc tân đế cũng chờ được, muốn gặp mỹ thiếu niên trước mắt này, cung kính khom người, “Đại nhân mặt ngọc cốt tiên, đừng tự coi mình ......”

      Với thân phận thứ cát sĩ của Vạn Dực, kỳ nhận nổi tiếng đại nhân này của Ngự tiền thị vệ, nhưng trước mắt có người xu nịnh, Vạn Dực cũng làm mất mặt nhau, chỉ cong môi hiền hòa “Khen trật rồi”.

      Đêm khuya, tuy hoàng cung vẫn lộng lẫy, lại chứa vài phần quỷ dị.

      Vạn Dực theo lão thái giám cầm đèn cung đình, lặng yên tiếng động vòng vèo uốn lượn hành lang gấp khúc ......

      “Đại nhân, đến điện Thừa Đức.”

      Thái giám dẫn đường cúi đầu, khom người mời y vào điện.

      Vạn Dực vén vạt áo rộng thùng thình, ngọc bội đinh , y cũng cố ý khép kín tà áo, từ cổ áo mở rộng có thể dễ dàng nhìn thấy băng vải hơi thấm máu, giày và áo y loang lỗ vết bùn, có thể mơ hồ thấy được nhăn nhúm tay áo ...... Nhưng mặc dù chật vật như thế, mái tóc dài của y lại vẫn buộc cẩn thận tỉ mỉ chỉnh tề, ánh mắt bình thản yên tĩnh, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khí thế thanh cao tuyệt trần ......

      Khiến người ta, nhịn được sinh ra dục vọng muốn nhúng chàm.

      “Ái khanh đường vất vả rồi.”

      Tối nay Tân đế lại uy nghiêm triều phục, ta chỉ mặc bộ mãng bào trắng thêu chỉ bạc, đơn giản tựa vào ghế dựa. Kim quan tóc chỉ cột nửa, nửa tóc đen còn lại theo thắt lưng mềm mại buông rơi trước ngực. Ánh nến soi rọi khiến nửa mặt tân đế chìm trong bóng đêm, nửa bên mặt còn lại càng thêm gầy yếu, gần như tìm thấy vẻ phúng phính trẻ con ngày xưa, đôi môi đỏ sẫm quá đáng khắc sâu khuôn mặt bạch ngọc, mềm mại mà nguy hiểm.

      Vạn Dực nhanh nhẹn quỳ bộp xuống, “Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, vi thần có thể thuận lợi trở về, làm việc vì Hoàng thượng, vi thần sao có thể vất vả chứ?”

      Kỳ Kiến Thành phất tay, “Được rồi, bớt miệng mồm láu lỉnh . cho trẫm nghe xem, chỉ bảo ngươi cùng hoàng huynh cứu tế, sao lại thành ra bộ dạng này? Còn hoàng huynh của trẫm đâu, sao chỉ có mình ngươi trở về.”

      Vạn Dực xoa xoa huyệt Thái Dương, “Xin nghe vi thần kể ......”

      Tiểu hồ ly, mọi việc đều biết, sao có thể giấu được ngươi. Còn bày đặt giả mù sa mưa vờ như quân thần tình thâm, cả hai đều nổi đầy da gà, tội gì phải thế?

      Tiểu hoàng đế , “Trẫm vội, ái khanh cứ từ từ.”

      Vạn Dực cất giọng, kể đầu đuôi từ việc bị ám sát, rồi sau đó gặp phải bệnh dịch, kết quả vất vả mới tìm được thần y, đến phủ tri châu lại bị lưu dân vây đánh, trong hỗn loạn thất lạc khỏi Tề vương lại bị phản quân bắt làm tù binh, cuối cùng sau trăm cay nghìn đắng mới chạy thoát trở về......

      Mạo hiểm kích thích trầm bổng phập phồng này, càng phấn khích hơn xem đấu võ diễn tuồng.

      Kỳ Kiến Thành nâng má, khi gật đầu, khi trầm ngâm, khi phối hợp hỏi han vài câu, nhiệt tình sắm vai người nghe vô cùng say mê.

      Chờ khi Vạn Dực kể xong, tiếp nhận nước trà mà tay rồng tự mình đưa tới, y hớp ngụm, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh, tim lại theo dáng vẻ bình tĩnh của tân đế mà đập thình thịch......

      “Kể xong rồi?” Kỳ Kiến Thành đứng thẳng dậy, mặt còn giữ vài nét trẻ con, nhưng dưới ánh nến lay động lại biến mất còn.

      Vạn Dực giữa ánh sáng chói lòa, trong đầu nhanh chóng xẹt qua ánh mắt nóng bỏng lại ngượng ngùng của người nọ ......

      “...... Sao lại thích ta? Vạn Dực trừ bề ngoài, đâu còn gì đáng để điện hạ thương cảm mến?”

      “Bổn vương...... Nếu biết được tốt rồi.”

      “Nếu, nếu lần này có thể thuận lợi về kinh...... Bổn vương đương nhiên, cho Vạn Lang câu trả lời thuyết phục.”

      “...... Vạn Lang, ngươi theo sát ta, ta bảo vệ ngươi.”

      Cuối cùng hình ảnh dừng ở màn trúng tên rơi vào dòng nước --

      Bất luận thế nào, dù ngươi muốn tổn thương ta, nhưng người phía sau ngươi, chung quy vẫn chấp nhận được ta.

      Người của Vạn gia, cũng thể ngồi chờ chết.

      Vạn Dực cúi đầu, chậm rãi , “Khải tấu bệ hạ...... Vi thần cả gan góp lời, Tề vương Kỳ Kiến Ngọc, thông đồng với địch mưu phản.”
      Parvarty, kabi_ng0k, Anhdva19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :