1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 12:
      Lam Phượng Hoàng
      chứng minh, tưởng tượng chỉ là mây bay.

      Sau khi xác định xác định lại nhiều lần, hai người vứt luôn hình tượng tài ba sáng chói của người nào đó ra sau đầu, trước sau mang theo thần y xuống núi.

      “Công tử, nhìn ngươi sắc mặt trắng bệch, môi khô lưỡi hồng, có cần tại hạ chẩn mạch cho ngươi ?”

      Ngoài dự kiến của hai người, vị Hoa thần y này lại chút do dự mà gật đầu đồng ý rời núi, hoàn toàn có hành vi phong thái bình thường của cao nhân, thậm chí còn chủ động dâng lên xe ngựa xa hoa đặt phía sau núi, suốt dọc đường chút rụt rè xoay quanh Vạn Dực.

      Vạn Dực đứng khoanh tay, mỉm cười , “ phải các hạ là thần y sao? Nếu là thần y, trong ‘vọng, văn, vấn, thiết’*, vọng nên làm trước, sao ngươi lại chọn thiết?” (*4 bước chẩn bệnh trong đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ)

      Hoa thần y lắc lắc ngón tay, “Tuy dáng vẻ công tử ràng là nhiễm gió độc, hít thở thông, nhưng nào ai biết trong cơ thể có còn bệnh gì khác ......”

      “Đợi ,” Tề vương điện hạ đột nhiên chặn ngang, “Nhiễm gió độc, hít thở thông...... Ý ngươi là, Vạn Dực chỉ nhiễm phong hàn?”

      Hoa thần y gật đầu, “Tất nhiên là thế, chẳng lẽ các ngươi tưởng là dịch bệnh? Tuy rằng bệnh trạng khi mới phát tương tự nhau, nhưng dịch bệnh phát với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ mấy canh giờ người phát ban, ngày là đủ để mất mạng......”

      Tề vương điện hạ quyết định thèm để ý đến cái gã luyên thuyên về bệnh lý nữa, đối với , tin tức quan trọng nhất cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.

      “Vạn Dực, Vạn Dực......” Lo lắng treo cao suốt ba ngày đêm bỗng được rũ bỏ, giữ chặt Vạn Dực, bước nhanh lùi ra phía sau xe ngựa, túm chặt vai y, hô hấp càng nhanh, cúi đầu, hai mắt chớp nhìn y. Nhưng há miệng ngậm miệng vài lần, cũng chỉ ngừng gọi tên y, biết nên gì cho tốt.

      Lòng Vạn Dực thầm thở than tiếng, “Điện hạ...... Vạn Dực hiểu.” Cho đến lúc này, sao có thể hiểu lòng chứ?

      “...... Bổn vương ...... vui quá.” Mãi cho đến cuối cùng, Tề vương điện hạ cũng nghẹn được câu ngắn ngủn. xong, liền nhanh chóng xoay người, bước ra phía trước dẫn ngựa mà .

      Lời ngắn, mà tình dài.

      Vạn Dực cau mày nhìn bóng dáng , cúi mắt nghiêng đầu .

      Vạn Dực thân mang bệnh, mà hình như Hoa thần y cũng là nam tử nho nhã yếu đuối? Vì thế đành phải để Tề vương điện hạ vừa nhu nhược lại vô cùng khỏe mạnh sắm vai phu xe, đánh xe về phía tây.

      Càng đến giải đất trung tâm, càng quỷ dị, dân chạy nạn tụ tập đường cái càng lúc càng đông.

      Khi xe ngựa lướt qua đám người xanh xao vàng vọt bọn họ đều đỏ mắt nhìn theo, hẹn mà cùng nhìn bọn chằm chằm, dùng dáng vẻ tham lam tiếng động, chết lặng ngắm nhìn.

      Hoa Ứng Nhiên vén rèm xe, khẽ “Gì” tiếng.

      “Sao vậy?”

      “Lần trước khi ngang qua đây, đường cái nơi Tây quận này gần như là đường chết, mà nay sao lại có nhiều...... dân chạy nạn khỏe mạnh tụ tập đến đây như thế?”

      Đúng rồi, những nạn dân chưa nhiễm dịch chạy khỏi đây...... ngờ đều trở lại?

      Quả thực...... Tựa như bị người ta ép buộc.

      Vạn Dực buông màn xe, ngăn tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm dứt ngoài xe.

      ...... Lúc này đây hành trình đến Tây quận, sợ là hề đơn giản.

      Sau khi đoàn người tới châu phủ Tây quận, có lẽ là do bệnh dịch hoành hành, nha môn yên tĩnh, bóng người.

      Nơi ngã tư ven đường, phồn hoa ngày xưa mất, từng nhóm nạn dân tụ tập ở hai bên ngã tư đường, tiếng động nhìn ba người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, tựa như vở kịch câm kỳ dị.

      Trong khí có mùi cây thuốc gay mũi, Hoa Ứng Nhiên nhăn mũi ngửi ngửi, , “Chẳng lẽ khi ta rồi, Tri Châu keo kiệt kia mời thầy thuốc khác?”

      Kỳ Kiến Ngọc , “Trước đây ngươi từng tới? khi vậy, sao lúc ấy kê đơn bốc thuốc, khống chế bệnh dịch lan tràn?” Cũng để mặc Tây quận gần như biến thành tòa thành chết.

      Hoa thần y chậc tiếng, “Đương nhiên tại hạ nguyện kê đơn thuốc, nhưng tri châu này rất keo kiệt, chỉ trăm lượng mà thôi, lại qua loa tắc trách, mới vài hôm phái binh lính phong tỏa tin tức, chỉ phụng ý của cấp , thể tiết lộ thiên tai trong tháng giêng, sợ quấy nhiễu tân đế.”

      Vạn Dực nghĩ đến những lời úp mở của Úy Trì Trì khi đó, chỉ là lúc đó y cũng biết, lũ lụt vừa qua, ngờ Tây quận liên tục bạo phát bệnh dịch.

      Lần này Thượng thư bộ Hộ phái người phong tỏa tin tức, bệnh dịch bùng nổ trong tháng có viện trợ cứu nạn, mặc kệ bệnh dịch lan tràn khắp bốn phía trong quận......

      Sau việc này, thể cách chức rồi.

      Tề vương dù sao cũng vừa mắt với vị Hoa thần y này, “Tri châu đồng ý, chẳng lẽ ngươi thể lén chữa bệnh từ thiện giúp nạn dân? Dùng y cứu đời, lương y như từ mẫu, phải nên thế sao.”

      “Tại hạ chưa thành gia lập thất, lấy đâu ra nhiều con cái như vậy?” Hoa Ứng Nhiên liếc xéo Tề vương cái, “Ai với ngươi thầy thuốc nhất định phải có tấm lòng cha mẹ, còn phải làm mọi cách để người khác vui? Dù có là em ruột, văn tiền khám bệnh cũng được thiếu!”

      Tề vương: “......”

      Vạn Dực: “......”

      -- Hoa thần y, có ai từng góp ý là ngươi nên đến ngân hàng tư nhân công tác hợp hơn ?

      Nha môn có người, ba người đành phải tìm đường đến dinh thự nhà Tri châu.

      Vừa nhìn thấy, liền trầm trồ kinh ngạc.

      Trước cửa dinh thự trước mắt này bị binh mã vây chật như nêm cối, Vạn Dực hoài nghi toàn bộ binh lực của Tây quận, đều dồn đến đây.

      Mà Tề vương điện hạ của chúng ta trước đao kiếm canh phòng nghiêm ngặt, lại mặt đổi sắc, ném thẳng lệnh bài mà tân đế ban thưởng cho người gác cửa, vô cùng kiêu ngạo ngang ngược , “Gọi tri châu của các ngươi ra gặp ta. Lập tức, nhanh lên --”

      Vạn Dực lâu thấy dáng vẻ này của Tề vương điện hạ, tạm thời muốn xem thử trong hồ lô của bán thuốc gì.

      Tốn thời gian uống cạn chén trà, liền thấy Tri châu mũ quan nghiêng ngã, áo quan mặc ngược, hấp tấp lao tới, đợi cửa chính mở hết liền bộp tiếng quỳ xuống, vừa quỳ vừa gào lên, “Hạ quan khấu kiến Tề vương, tiếp đón từ xa, mong Tề vương điện hạ thứ tội --”

      Lời vừa ra, các binh lính xung quanh vốn vung đao nâng kiếm liền rầm rập cùng quỳ xuống, trùng trùng điệp điệp kêu lên, “Xin Tề vương điện hạ thứ tội --”

      Tề vương điện hạ vừa lòng nhếch miệng, vung tay áo, bước trước vào phủ.

      Suốt đường tàu xe mệt nhọc, ba người ung dung thong thả tắm rửa thay quần áo, sau khi ăn uống no nê, Lưu tri châu sợ hãi đến xin cầu kiến.

      Vừa đến đây Kỳ Kiến Ngọc lệnh cho lão gửi tin về kinh, báo cho Thái hậu biết, thuận lợi tới Tây quận. Nhưng khi đề cập đến việc mời thầy thuốc khống chế tình hình bệnh dịch lúc nào, sao lại huy động người ngựa bảo vệ phủ? Lưu tri châu ấp úng, trả lời mập mờ.

      Cảm giác ngờ vực trong lòng Vạn Dực càng thêm mãnh liệt.

      Vào phủ đêm, trằn trọc trong phòng đến nửa đêm, y xõa tóc, đứng dậy mở cửa sổ, “...... Ảnh Nhất, ngươi còn ở đây chứ?”

      Từ bên giường y bỗng dưng lộ ra cái đầu, “Công tử! Ta đây!” (rất biết nhát ma J )

      “......”

      Vạn Dực yên lặng đóng cửa sổ, đốt đèn, trong bóng đêm thấp giọng , “Đưa ta đến phòng Lưu tri châu, ta muốn...... Tự mình xác nhận việc.”

      Ảnh Nhất , “Công tử, rất nguy hiểm. Vẫn nên để thuộc hạ thầm mai phục điều tra......”

      Vạn Dực ngắt lời ta, bình tĩnh lặp lại lần, “Ta muốn tự mình xác nhận.”

      Ảnh Nhất lặng yên lúc, “Dạ, công tử.”

      có lỗi, Ảnh Nhất,” Sau khi ra cửa, Vạn Dực thấp giọng , “...... Tha thứ cho lần tùy hứng này của ta.”

      Ảnh Nhất trung thành , “Ý muốn của Công tử, chính là ý muốn của ta.”

      Bởi vì nửa đêm về sáng đột nhiên nổi gió Đông, tiếp theo có bóng đêm cùng tiếng mưa rơi che giấu, Vạn Dực theo sát sau Ảnh Nhất, hai người hợp thành bóng quỷ, im hơi lặng tiếng lẻn vào phòng Lưu tri châu......

      Phòng trống!

      -- Sao phòng lại trống?

      Ảnh Nhất thầm hoảng hốt, công tử lại lộ vẻ quả nhiên.

      “Đưa ta trở về .” Vạn Dực thấp giọng .

      Ảnh Nhất dám hỏi nhiều, chỉ lặng yên tiếng động đưa công tử quay về đường cũ.

      “Cộp cộp cộp!” Trong bóng đêm, tiếng bước chân lẫn trong tiếng mưa càng thêm mơ hồ.

      Có người đến ......

      Ảnh Nhất tạm dừng bước, hai người thầm núp, hề nhúc nhích, nương theo đèn quả quýt trong tay người tới, nhận ra vẻ mặt xơ xác tiêu điều của nam nhân trung niên, chẳng phải là Lưu tri châu ban ngày nịnh nọt cầu xin thương xót kia sao?

      Chờ khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Vạn Dực bám vào bên tai Ảnh Nhất, “Vòng qua hành lang trước, sau đó hãy quay trở về.”

      Ảnh Nhất có chút được tự nhiên chà xát lỗ tai, nhích xa chút, theo lời làm việc.

      Hai người đội trời mưa to, canh giữ ở hành lang dài bên ngoài phòng khách đến gần hết giờ dần, bóng dáng cao to im hơi lặng tiếng lướt qua hành lang.

      Tầm nhìn của Ảnh Nhất trong đêm vô cùng tốt, sau khi nhận ra hoa văn màu đỏ chợt lóe nơi góc áo của người nọ liền theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía công tử.

      -- là Tề vương điện hạ.

      Vạn Dực , đáy mắt giống như bốc lên cảm xúc cực kỳ phức tạp, Ảnh Nhất chăm chú nhìn kỹ lại, vẻ mặt đó biến mất.
      Parvarty, kabi_ng0k, Yên Hoa20 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc Lam giáng sinh vui vẻ :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      lamphuonghoang thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 13:
      Lam Phượng Hoàng
      Y phát y phạm phải điều tối kỵ.

      Vạn Dực nhắm chặt mắt, đúng là trong lúc vô tình, y lôi cả tình cảm cá nhân vào, nếu có...... Lưu tri châu kia lộ chút sơ hở sảnh lớn, thiếu chút nữa y liền cứ như vậy mà bị mê hoặc, phối hợp với bọn họ diễn vở tuồng.

      Đúng vậy, Lưu tri châu biến châu quận xinh đẹp thành khiếp đảm giống y như đúc, nhưng sơ hở duy nhất của ông ta, đó là khi Tề vương lệnh cho ông ta truyền tin về đế đô, thông báo tin tức bình an cho Thái hậu, ông ta lại hề chần chờ, lĩnh mệnh mà .

      Kỳ lúc ấy Vạn Dực cũng có phản ứng gì, chỉ là sau khi quay về phòng, theo thói quen mà suy nghĩ sắp xếp lại mọi việc từ đầu đến cuối hai lần, mới dần dần phát ra chỗ thích hợp.

      Người Tề vương muốn thông báo, là Thái hậu chứ phải là hoàng đế.

      Tuy hậu cung có tham gia vào chính , trong triều đình Thái hậu buông rèm chấp chính mình nhiều năm, nhưng so với ấu đế nay tự mình chấp chính, thế lực càng mạnh hơn vài phần. Tuy nhiên, đối với các quan lại châu quận bên ngoài mà , quyền sinh sát vẫn nằm trong tay tân đế.

      Tân đế cùng Tề vương tranh quyền đoạt lợi, cả thiên hạ đều biết.

      Lúc này hành tung của Tề vương, theo lệ thường là phải khải tấu với hoàng đế, chứ phải là Thái hậu. Với Lưu tri châu đóng vai kẻ nịnh nọt tham sống sợ chết, sao lại tự nhiên đến thế, hề nghi ngờ mà nhận lệnh?

      Lại nghĩ sâu hơn, khi đó đột nhiên bị tập kích, sau khi Tề vương điện hạ kéo theo y chém giết thoát khỏi vòng vây, liền lập tức chạy đến Tây quận. Vạn Dực đấu với Tề vương từ đến lớn, sớm biết tính nết trừng mắt tất báo của Tề vương điện hạ, nay tai họa ụp xuống đầu, Tề vương thay đổi phương hướng, quay đầu lệnh cho viện binh bao vây tiễu trừ, phản ứng đầu tiên cũng là chạy thoát, tiếp tục về phía Tây quận ......

      Vạn Dực nheo mắt, rốt cuộc Tề vương muốn làm gì?

      Hay nên , kỳ lần này bị tập kích, hoàn toàn là do sắp xếp?

      Nhớ đến lúc ấy thích khách từng chiêu đều tàn nhẫn muốn đẩy y vào chỗ chết, đối lập với thiếu niên Tề vương vừa sa vào lưới tình nhiệt liệt ngây thơ suốt đường , đáy lòng Vạn Dực khỏi thấy lạnh cả người --

      “Công tử?” Ảnh Nhất thấp giọng, “Đêm khuya, công tử nên nghỉ ngơi thôi.”

      Vạn Dực gật đầu, cảm thấy vẫn tắc nghẽn hít thở thông, đè nén ớn lạnh, phẫn nộ, đau đớn như lần đầu bị phản bội.

      ...... Đúng là đồ ngốc mà.

      Y tự giễu mình, phải lúc trước hạ quyết tâm rồi ư, rốt cuộc cũng thờ ơ nổi?

      Ảnh Nhất chỉ yên lặng nhìn cử chỉ khác thường của công tử tối nay. ai ràng hơn ta, công tử là loại người ngoài nhiệt tình trong giá lạnh. Nếu chỉ xem là bèo nước gặp nhau, đương nhiên vô cùng dễ chịu, nhưng nếu muốn sâu vào nội tâm được bảo vệ tầng tầng lớp lớp của công tử, khó khăn trùng trùng.

      Tối nay công tử thất thường, chẳng lẽ đúng là biết vào lúc nào...... Công tử bị Tề vương thầm làm cảm động ư......

      Buổi trưa hôm sau, Vạn Dực mới khoan thai cùng Hoa Ứng Nhiên bước đến.

      Quen luyện kiếm từ bình minh, Tề vương điện hạ sớm ngồi ở phòng khách chờ y.

      “Vạn Dực!” Nhưng khi ánh mắt lấp lánh của Kỳ Kiến Ngọc liếc đến Hoa thần y bên cạnh y, nhanh chóng trở nên tăm tối, “...... Thần y dậy cũng thực sớm.”

      Hoa Ứng Nhiên chỉ mỉm cười, trả lời.

      Giờ phút này tâm tình của gã, cực, kỳ, tốt!

      Vạn Dực ngày càng nảy nở, dung mạo cũng ngày càng xinh đẹp ngây người. Chỉ rửa mặt chải đầu, chỉnh trang chút thành thiếu niên áo đen đai lưng đỏ giản đơn, cài tóc trân châu, y chỉ cần đứng tựa lan can, liếc mắt lười biếng, cái ngoái đầu liền hút mất hồn người. Đứng bên cạnh y, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Hoa Ứng Nhiên hưởng thụ được cảm giác bị bỏ qua, dọc đường , toàn bộ ánh mắt ngỡ ngàng nóng bỏng, đều đổ hết lên người Vạn Lang.

      -- điều này làm gã mừng rỡ như điên sao được?

      Về phần tâm tình của Tề vương điện hạ...... gã chả quan tâm.

      Vạn Dực ngồi xuống bên cạnh Kỳ Kiến Ngọc, dịu giọng , “Điện hạ, chuyện của Lưu tri châu đến đâu rồi?”

      Kỳ Kiến Ngọc và y ngồi chung bàn...... Ừm, còn có gã Hoa thần y chướng mắt nữa.

      “Cách ly toàn bộ dân chúng nhiễm bệnh là quan trọng nhất,” Kỳ Kiến Ngọc , “Tiếp đến phải làm phiền Hoa thần y kê đơn thuốc, lần này thù lao trăm lượng nhất định thiếu, hy vọng Hoa thần y có thể dốc hết toàn lực cứu chữa......”

      “Đợi ,” Hoa Ứng Nhiên lắc lắc ngón tay, “Ai là trăm lượng?”

      Kỳ Kiến Ngọc đen mặt, “ đường cái, bổn vương nghe chính miệng ngươi .”

      “Đó là giá chẩn bệnh lần trước,” Hoa thần y bắt đầu nghịch móng tay, “ tại giá cả đương nhiên phải khác.”

      “......”

      Tề vương điện hạ thở sâu, “...... Vậy Hoa thần y muốn nhận bao nhiêu tiền chẩn bệnh?”

      “Chậc chậc, tiền bạc làm sứt mẻ tình cảm đó,” Hoa thần y cười tủm tỉm lật lòng bàn tay của mình, “Chỉ cần tăng gấp đôi là được ~❤”

      “...... Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của hả?”

      , tại hạ hành y cứu người nhiều năm, ức hiếp người già trẻ , tiền chẩn bệnh này tuyệt đối hợp lý,” Hoa Ứng Nhiên bắt đầu tính toán, “Điện hạ người xem đó, lần trước bệnh dịch mới vừa khởi phát, bệnh trạng chỉ có , đồng thời bệnh dịch cũng lan tràn, dược liệu cần thiết đương nhiên rất dễ giải quyết, nhưng hơn tháng, trận dịch này bắt đầu xảy ra biến chứng, đồng thời số dân chúng nhiễm bệnh cũng tăng cao, dược liệu cần thiết phải...... bla bla.”

      Vạn Dực liếc Tề vương ép giá Hoa thần y cái, “Điện hạ......”

      Tề vương lập tức quay đầu.

      Vạn Dực chậm rì rì thoáng nhìn về phía Lưu tri châu đứng xa xa ở bên, “Điện hạ định cướp công của Tri châu đại nhân ư? Nên hợp tình cho Tri châu đại nhân cơ hội biểu chứ.”

      Tề vương điện hạ nhất thời đầy ý sâu xa liếc mắt nhìn Lưu tri châu cái, ánh mắt tối tăm.

      Lưu tri châu:...... Các ngươi tàn nhẫn.

      “Đại nhân! hay! hay rồi --”

      Vạn Dực định mở miệng, bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh truyền đến trận ồn ào, xen lẫn trong đó vài tiếng kêu thảm, lộn xộn rối ren.

      Những người ngồi chợt biến sắc.

      “Lưu tri châu, chuyện gì thế này?!”

      Tề vương chợt ra uy, dưới cơn giận lôi đình, sát khí quét khắp sảnh.

      Người hầu, binh linh vốn nhao nhao ồn ào trong nháy mắt liền miệng câm im tiếng, mặt Lưu tri châu từ trắng thành đỏ, lại từ đỏ biến xanh, nơm nớp lo sợ , “...... Khởi bẩm điện hạ, là, là đám điêu dân bên ngoài ...... Lại bắt đầu tạo phản ......”

      Vạn Dực mẫn cảm túm được từ, “Lại?”

      “Hạ quan đáng chết, hạ quan cai quản tốt......” Lưu tri châu nằm sấp bò tới, nước mắt đầm đìa quỳ gối dưới chân hai người, làm trò hề, “Mấy ngày qua lũ điêu dân kia vây quanh biệt viện ba lần, nhưng...... Nhưng lúc này đây...... Lúc này lại thể tưởng được mà đánh thẳng vào đây!”

      Vạn Dực gần như vỗ tay cho ông ta, hành động kỹ càng đến mức này, Côn Khang vương gì, Liễu đại ban gì đó, toàn bộ đều phải dẹp sang bên.

      Hoa thần y bỗng dưng phản ứng, “Ngươi đánh thẳng vào đây?” đợi Lưu tri châu mở miệng, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng vó ngựa càng ngày càng gần bên ngoài cho gã đáp án chính xác nhất.

      Hoa Ứng Nhiên lập tức quay người muốn thu dọn hòm thuốc, đều là tiền của gã đó! Tiền --

      Tề vương điện hạ lại vô cùng dứt khoát giữ chặt Vạn Dực, kéo y ra phía sau, bảo vệ kín kẽ, sát khí tràn trề rút kiếm ra khỏi vỏ, “Chỉ là đám dân đen, lát nữa bổn vương đánh giết mở đường ra ngoài, ngươi nhớ phải theo phía sau ta, chớp thời cơ phá vòng vây......”

      Vạn Dực chỉ mím môi cái, “Đa tạ điện hạ......”

      “Ngươi cần tạ ơn ta,” Tề vương điện hạ quay đầu lại, tay trái cầm đao lại đột nhiên túm lấy y, lòng bàn tay có nốt chai mỏng khẩn trương nhàng vuốt mu bàn tay non mịn của y, rồi sau đó nhanh chóng buông ra, Tề vương điện hạ ửng đỏ bên tai, “Nếu, nếu lần này thuận lợi về kinh...... Bổn vương đương nhiên...... cho Vạn Lang câu trả lời thuyết phục.”

      Vạn Dực mỉm cười đáp, “...... Vạn Dực chờ mong.”

      Kỳ Kiến Ngọc tự giác nhếch khóe miệng, thấy đáy mắt lạnh lẽo của người thiếu niên được bảo vệ sau lưng.

      P/S: Dạo này ngồi máy liên tục được, biết mình nợ chương có lâu chưa. Nếu mình nợ chương lâu quá các bạn nhắc mình với nhé. Cảm ơn các bạn luôn kiên nhẫn chờ đợi và theo dõi truyện. Chúc các bạn năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
      Đỗ Thúy Loan, Parvarty, kabi_ng0k22 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lam làm tui nhớ lại thời vàng son của trước kia. Chúc năm mới vui vẻ và hạnh phúc!:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @susu cũng khổ lắm, nhiều khi rảnh đó, mà ngồi máy chút là mỏi lưng, mỏi mắt. Huầy, già rồi :yoyo59:
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :