1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 10:
      Lam Phượng Hoàng
      Có lẽ là do bệnh, cả người y vô lực, hàm cắn chặt, Kỳ Kiến Ngọc gần như phí sức lực quá lớn, dễ dàng dùng lưỡi đỉnh mở môi y, tham lam chui vào......

      Có lẽ do bị sốt, miệng Vạn Dực nóng bỏng, mềm mại nung nóng lưỡi .

      Kỳ Kiến Ngọc kìm lòng được mà ôm người trong lòng chặt thêm ít, gấp thêm ít, lưỡi lưu loát, thử nhàng va chạm với y ......

      Thiếu niên trong lòng bỗng giãy dụa, hơi thở của y ấm nóng mà dồn dập, kéo theo Tề vương điện hạ, hô hấp cũng loạn rối tinh rối mù......

      Đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hành vi vô sỉ! -- Lương tâm của Tề vương điện hạ đột nhiên nhảy ra.

      Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn y ôm kiều thê mỹ thiếp vào lòng? Bây giờ còn chưa đại hôn mà y có tiểu thiếp, còn lúc nạp hai người! Hai người! Nếu nghĩ cách gần gũi, về sau trong lòng y càng tồn tại của ngươi! -- tiểu ác ma nơi đáy lòng Tề vương điện hạ cũng nhảy ra theo, dùng sức bóp tắt chút ánh sáng cuối cùng của lương tâm.

      Đây có thể xem là tự bê đá đập chân mình .

      Vạn Dực làm sao được, nhíu chặt mày, muốn nổi giận khiển trách, môi lưỡi lại bị giữ chặt chẽ, muốn chống đẩy, cơ thể bệnh yếu đương nhiên khó có thể chống nổi,

      gì vẫy tay đuổi lui Ảnh Nhất, liền thấy Ảnh Nhất che mặt, bộ dạng nỡ nhìn, hốt hoảng lui người...... Ngay cả ảnh vệ biết mình phẫn nam trang, cũng chấn động sâu, y biết nên khóc hay cười.

      “Điện...... Điện hạ......” vất vả thừa dịp hít thở, giãy dụa nghiêng đầu phun ra đôi lời, Kỳ Kiến Ngọc cũng nhắm hai mắt lại, giả bộ như chẳng nghe chẳng thấy gì, trương ra cái mặt cà chua chín, hừng hực cúi đầu tiếp tục cắn tới --

      Vạn Dực im lặng..... ̄- ̄

      Tròng mắt nhìn gương mặt đỏ thẫm gần trong gang tấc, Tề vương điện hạ tựa như thực khẩn trương, sợ y nghiêm khắc chối từ, lông mi khẽ run, làm thế nào cũng chịu để y mở miệng chuyện, gấp gáp siết chặt đôi tay như hận thể khảm y vào thân thể.

      cần y đến vậy, toàn thân đều mãnh liệt tản ra dáng vẻ ‘Thích ngươi, thích ngươi...... Xin đừng từ chối ta......’.

      Tình cảm mãnh liệt như vậy, là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Vạn Dực được nhận.

      Trái tim vốn hững hờ của y, tĩnh lặng như nước hồ thu, bị vụng về mà mãnh liệt cạy mở, đối mặt với nhiệt tình như thế, Vạn Dực gần như luống cuống.

      Y bỗng dưng nhắm hai mắt lại, lần nữa làm suy nghĩ hỗn loạn ......

      Như vậy phải tốt lắm sao, vốn chỉ muốn thử tình cảm của Tề vương điện hạ đối với y sâu đậm đến mức nào, có thể cho phép ngày sau tác động được đến trình độ nào, thậm chí có thể đưa y vào phe cánh của .

      Đối với tiểu hoàng đế, cho tới giờ y vẫn quá yên tâm, cũng vĩnh viễn có khả năng phục tùng dứt khoát.

      Y biết , nay bản thân có thể sinh tồn, tương lai có thể vùng lên, dựa vào chính là việc khống chế Tề vương trong tương lai, bọn họ bên tốt tất cả đều tốt, thể tổn hại ai khiến toàn cục đều tổn hại.

      Đối với Vạn Dực như cờ chưa phất gió lúc này mà , bất luận y có tổn hại hay , địa vị của Tề vương vẫn khó có thể lay động.

      Nhưng nếu Tề vương bị tổn hại, y nhất định phải đứng mũi chịu sào, kẻ biến mất kế tiếp là y!

      Bởi vậy, Tề vương -- phải là quân cờ mà y nắm chặt trong tay.

      Lần nữa khi Vạn Dực mở mắt ra, trong con ngươi đầy mê mẫn rã rời.

      Hai tay vốn đặt hai vai Tề vương, từ đẩy thành túm.

      Kiếp sống ăn chơi trác táng lúc trước, quan sát rất nhiều...... kỹ xảo, hôm nay rốt cuộc cũng có đất dùng.

      Chỉ thấy Vạn Dực bỗng chốc khẽ cắn cái lưỡi của Tề vương bồi hồi trong miệng y --

      Sau khi bỗng bị đau rụt lưỡi về, Vạn Dực liền tiến tới, hôn sâu ......

      Kỳ Kiến Ngọc ngờ, ra môi lưỡi giao hòa, chính là loại cảm giác này.

      giống mút cắn lung tung, thỉnh thoảng còn đụng đến răng nanh, Kỳ Kiến Ngọc cảm giác được cái lưỡi kích thích thâm nhập trong miệng lướt qua hàm , răng nanh, khẽ đẩy, di chuyển, khiến lưng tê dại ỷ.

      bất tri bất giác buông bỏ quyền chủ đạo, tùy ý y càng thêm suồng sã đè lấy , tay túm mặt , bàn tay khác đỡ lấy gáy , hôn hết sức triền miên.

      Cái lưỡi ngọt mềm kia quấn lấy , sau khi nhàng ve vuốt, liền dùng sức mút lấy!

      Đầu óc thoáng chốc ầm ầm trống rỗng, xương cụt mềm yếu hoàn toàn chống nỗi, thân thể tự chủ được theo sức lực mỏng manh kia, ngã ngửa vào bụi cỏ phía sau, biết vào lúc nào Vạn Dực bao trùm thân thể , đè chặt , hôn đến thất điên bát đảo......

      “Điện hạ......”

      Giữa lúc nụ hôn dồn dập nóng bỏng, Tề vương điện hạ mờ ảo cảm giác được có bàn tay chui vào trong áo , mập mờ, liên tục di chuyển lên xuống......

      “Điện hạ, thoải mái chứ......”

      Cái mặt nghiêm của Kỳ Kiến Ngọc đỏ ửng, ra lời, tuy rằng mơ hồ cảm thấy câu hỏi này có chút thích hợp, nhưng vào lúc động tình, chỉ yên lặng mở miệng phối hợp với động tác của y, thậm chí nhàng thay đổi góc độ, cho y càng thuận lợi hôn .

      Được rồi, Tề vương điện hạ, ngươi chính là thiếu nữ thâm trầm hoài xuân!

      “Điện hạ...... Có muốn thoải mái hơn ?”

      Lời này mang theo chút mập mờ nào đó, cũng bỏ qua chút ám chỉ, khiến Tề vương điện hạ đột nhiên tỉnh táo!

      Quả nhiên, tay Vạn Dực khẽ đặt trước ngực , miệng khẽ trầm giọng , “Uất ức điện hạ rồi...... Vạn Dực chú ý, chút...... làm cho điện hạ khó chịu lâu đâu......”

      ? chút?!

      Đầu óc Tề vương điện hạ nháy mắt liền thông suốt, tuy rằng, tuy rằng thực thích Vạn Lang, nhưng mà, nhưng mà......

      tưởng tượng chút đến bộ dạng ‘Hầu hạ dưới người’ – thân thể vốn nóng bỏng trong nháy mắt như bị chậu nước đá từ đầu đổ xuống!

      !

      được!

      thể nhận!

      Liền thấy Tề vương điện hạ bỗng đẩy y ra, bối rối che miệng lại, lập tức lui vài bước, “Đợi, đợi , bổn vương...... đợi bổn vương suy xét chút .”

      Vạn Dực cũng khẽ thở hổn hển tiếng, xoay người, cố giữ bình tĩnh , “Là Vạn Dực vô lễ, chẳng ra thể thống......”

      , là bổn vương bắt đầu trước ......” Tề vương điện hạ vội tới gần lần nữa.

      “Điện hạ nên quên chuyện vừa rồi thôi,” So với Tề vương điện hạ quần áo tụt quá nữa, Vạn Dực vẫn áo mũ chỉnh tề, rất có phong thái của cầm thú nhã nhặn. Y đột nhiên co nắm tay, để ở môi khẽ khụ tiếng, “Vạn Dực...... thân mang bệnh, vốn cũng chẳng làm được cái gì, chỉ là vừa rồi...... Quả hơi càn rỡ .......”

      Tề vương điện hạ nhất thời xấu hổ , “Là bổn vương, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn......”

      ......

      Ảnh Nhất ở cây bĩu môi: Kết quả thiếu chút nữa là bị công tử ăn luôn, đúng ?[→_→]

      Mà vào thời khắc này, trong căn nhà gỗ cách đó trăm dặm.

      Trong phòng là vị thần y suốt ngày phiền muộn, bộ dạng gã nằm ngoài vẻ trẻ trung mà người đời tưởng tượng, cũng chẳng già nua như suy nghĩ của nhiều người.

      Việc buồn rầu lớn nhất đời gã chính là, bản thân là nam nhân có tư tưởng có nội hàm, nhưng mọi người chỉ chú ý đến cái vẻ ngoài hơn nội hàm của gã.

      Giấc mộng lớn nhất đời gã chính là, xuất nam nhân còn xinh đẹp hơn gã! Để buồn rầu thay gã.

      Vì thế, cái kẻ vắt cổ chày ra nước chính tông như gã, nguyện ý miễn phí dâng lên cơ hội cứu chữa đặc biệt.

      biết, mơ ước thiết tha của gã, ở ngay trăm dặm phía trước. Mà cuộc đời của gã, cũng vì thế mà lừa ra được khúc ngoặc.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: 囧...... Vạn Lang ngươi là quỷ cầm thú ......

      Làm chết hết cả đống tế bào não của ta, chương này đủ gian tình rồi chứ?!

      Về sau còn muốn nữa ?
      P/S: :hoho: nóng bỏng muốn chết phải cười bò ra. ràng là nữ vương và tiểu thụ mà :hoho::hoho::hoho:

      =v=
      Parvarty, kabi_ng0k, Yên Hoa29 others thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Ặc ặc, trình độ đè con người ta ra xong mà vẫn "nhã nhặn" thiệt là đáng hâm mộ mà :032::032::032:
      Nữ vương Vạn có mở lớp nhận đồ đệ ko nhở :))) :050::050::050:
      Câù gian tì̀̀̀̀̀nh aaa :04(1):

    3. Kemmut

      Kemmut New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      13
      Há há nhịn mãi mới vào xem, mong ngóng mãi k bít bjo bạn dực bị lộ nhỉ :yoyo60:

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 11:
      Lam Phượng Hoàng
      Chạy gấp suốt ngày đêm, Tề vương điện hạ mang theo bệnh nhân, rốt cuộc vào hôm sau cũng tới được thành trấn gần nhất.

      Chỉ là suốt cả đoạn đường tại đây, mười nhà trống chín.

      Hai người ngồi lưng ngựa, chậm rãi lượn qua hơn nửa trấn, gần như nghĩ đây là tòa thành trống.

      Hầu như tất cả nhà dân ở ven đường đều mở rộng cửa, xương cốt nằm trong lồng gà chuồng heo còn khô héo đầy đủ, thỉnh thoảng trong cửa sổ che kín lại truyền ra mùi hôi thối nồng nặc, sợ là những người dân mắc bệnh kịp trốn , liền cứ vậy mà bị vây chết tươi trong phòng......

      Sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc càng thêm nghiêm trọng, tay giữ dây cương bất giác càng nắm càng chặt, con ngựa đỏ dưới thân đột nhiên bất mãn hí dài tiếng, chợt tỉnh hồn, thả tay, nhàng vỗ đầu ngựa trấn an.

      thể tưởng tượng được là tình hình thiên tai ở Tây quận lại nghiêm trọng đến mức độ này......” Tây quận chẳng qua chỉ là trấn ở biên giới xa xôi, tình hình bệnh dịch lan tràn lợi hại đến thế, nếu là giải đất trung tâm chỉ e......

      Vạn Dực dựa vào lòng Tề vương, tuy sắc môi trắng bệch, nhưng vì lúc trước Ảnh Nhất lén nhét cho đống lớn thuốc viên, nên sắc mặt y tốt hơn nhiều.

      Tề vương điện hạ lại nghĩ rằng dược thảo mình nấu có hiệu quả, tất nhiên là vô cùng vui mừng. Bất quá từ đêm qua, sau khi thiếu chút nữa là bén lửa, hể nhìn Vạn Dực, tâm tình Tề vương điện hạ liền phức tạp vạn phần.

      Vạn Dực ngoan ngoãn thực tốt trách nhiệm của bệnh nhân, quên, liền xem như chưa từng xảy ra việc gì, lời cử chỉ, thậm chí ngay cả khi ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau, vẫn thong dong như thường.

      Tề vương điện hạ cảm thấy có chút mất mát......

      “Vạn Dực! Hình như ở đây có vết chân.” Tề vương điện hạ ủ rũ suốt đoạn đường đột nhiên phấn chấn tinh thần, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa đỏ dưới thân nhanh chóng chạy xuyên qua ngõ gấp khúc và hai ngã ba.

      Quẹo trái quẹo phải hồi, đến khi đầu tóc Vạn Dực rối bù lên, rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại trong ngôi nhà trống rỗng.

      “Xa như vậy, sao có thể tìm được tới nơi này?”

      Kỳ Kiến Ngọc , “Ngươi ngồi thế này bị ta che khuất tầm mắt nên nhìn thấy. Mới vừa rồi ngay phía sau khu vườn chúng ta đứng, có cột khói bay lên.” nương theo khói bếp lập loè thản nhiên mà tìm đến đây.

      Sau cổng viện, có lão ông râu tóc trắng hơn phân nửa ngồi khom khom, sau khi phát hai người bọn họ, lão ông thoắt cái đứng dậy, ném chén rượu uống cái, bước chân mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ ngoài của lão, lao nhanh vào căn phòng phía sau, ‘rầm’ tiếng, đóng chặt cửa lại!

      “Lão...... Lão đại gia?” Vốn muốn trực tiếp gọi ‘Lão ông’, Kỳ Kiến Ngọc nuốt lời vào miệng, từ lưng ngựa xoay người xuống, bước hai ba bước đến trước cửa, thở sâu, cố giữ bình tĩnh , “Lão tiên sinh, xin mở cửa, bọn ta phải người xấu.”

      Trong phòng ông lão với vẻ đương nhiên, “Đúng rồi, các ngươi chỉ là trộm hoặc cướp thôi, kẻ xấu nào mà vậy, lần sau có thể đổi lời thoại ?”

      “Bọn ta phải là cướp, ngựa là người bạn của ta, y khoẻ, tiện bôn ba, cần tìm nơi tạm nghỉ ngơi tối nay, chẳng biết có thể sắp xếp chút ? Bọn ta lừa lão đâu, lão tiên sinh bước ra nhìn cái liền biết.”

      “Lần trước cũng có hai nạn dân chạy đến, còn chân thành hơn các ngươi.”

      Lúc này Vạn Dực liền ngắt lời, y ở xa xa ngoài viện gọi Kỳ Kiến Ngọc tiếng.

      Kỳ Kiến Ngọc lập tức chạy trở về, ôm y xuống ngựa, “Sao thế? Vẫn khó chịu sao.”

      “Hình như chủ ngôi nhà này là thầy thuốc,” Vạn Dực nhìn nhìn mấy cái chày giã thuốc vứt lung tung ở góc viện, “Bọn ta cũng cần thầy thuốc giải thích xem bệnh dịch rốt cuộc lan tràn đến mức độ nào.”

      Kỳ Kiến Ngọc dấu vết liếc mắt nhìn y cái, “Cũng bảo ông ấy chẩn trị cho ngươi luôn, phát bệnh đến ngày thứ ba rồi.”

      Vạn Dực gật đầu, đứng ở trước cửa ngoan ngoãn gõ ba cái, rồi sau đó bằng giọng điệu thân thiện vô hại, , “Ông à, bọn con chỉ xin nghỉ lại đêm, sáng mai liền ngay. Mặt khác cũng muốn hỏi ông ít việc có liên quan đến tình hình bệnh dịch, phải nạn dân cũng cướp bóc.”

      “Ngươi là người bạn mà vừa ?”

      Lão ông vẫn chưa chịu mở cửa, chỉ qua cánh cửa, “Nếu nhiễm bệnh dịch đừng kêu nữa, lão phu chữa.”

      Mọi người nhất thời im lặng.

      Tiếp theo Tề vương điện hạ liền trực tiếp vung bội kiếm, sạch lưu loát xẹt qua ván cửa mỏng manh --

      Chỉ nghe răng rắc tiếng.

      Trong nháy mắt cửa lớn biến thành ba mảnh!

      Lão ông vẫn ngơ ngác duy trì tư thế vịn cửa, hóa đá tại chỗ.

      Tề vương điện hạ vuốt thân kiếm, vừa lòng thỏa dạ thu kiếm, đây mới là phong cách làm việc bình thường của .

      Lão ông bỗng dưng rơi lệ lã chã, “Đại hiệp, lão phu chỉ là thầy thuốc tha hương, mới xui xẻo định cư ở Tây quận nửa năm, với việc này đành bất lực......”

      bậy! Nếu chỉ là thầy thuốc tha hương thông thường, mọi người quanh mình chết hết, sao chỉ có mình lão khỏe mạnh tiếp tục sống phây phây như thế.

      Lão ông trực tiếp cung khai, “ thêm năm dặm nữa, trong cánh rừng phía sau trấn có căn nhà gỗ, người ở nơi đó mới đúng là thần y.”

      “Thần y?” Hai người kinh ngạc .

      “Tuy tính tình thần y có chút quái dị, lại cực thích bạc vàng ngọc quý, nhưng xem ra hai vị công tử cũng là người sang quý, có thể thử lần.”

      Hai người yên lặng liếc nhau, Kỳ Kiến Ngọc...... bỗng ra tay độc ác, điểm huyệt đạo của lão.

      “Tạm tin ông vậy, ta và y trước xem thử thế nào, nếu là lời , ta trở về thả ông.”

      Thường nghe nơi cao nhân cư, tất kỳ môn độn giáp, bẫy rập trùng trùng.

      A...... Quả nhiên là xem tiểu thuyết nhiều quá rồi.

      Khi hai người tốn chút sức nào, cũng cần trải qua các loại thử thách nào bước đến trước căn nhà gỗ, cảm thấy hẹn mà cùng có chút hụt hẫng.

      Diện mạo của cái dòng họ Hoa này còn vượt luôn cả danh tiếng thần y.

      Hoa Ứng Nhiên vẫn vì thế mà cực buồn phiền.

      Nhưng nhớ đến vị đệ đệ tên Hoa Mộ Nhiên trong tộc ...... lần nào gã cũng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

      Điều mà gã buồn bực nhất là, thân là nam nhân có tư tưởng có nội hàm, nhưng mọi người lại chú ý đến diện mạo của gã nhiều hơn nội hàm.

      Mỗi sáng sớm, Hoa Ứng Nhiên tỉnh lại liếc mắt nhìn gương đồng cái, liền muốn che gương mà khóc.

      Gã chỉ muốn cho mọi người biết...... Gã là người có tư tưởng ......

      Mà hôm nay, vào mùa xuân năm Thành Trị thứ bảy, hạnh phúc liền tiến đến --

      “Xin hỏi...... Thần y tiền bối ở đây phải ?” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng người lạ.

      Lại là mấy người cần y nghe tiếng mà đến?

      Chậc...... chuyển đến đây rồi, mà bệnh dịch cũng chạy theo đến sao.

      Hoa Ứng Nhiên thả chày giã thuốc bạch ngọc trong tay xuống, thản nhiên quay đầu......

      Kỳ Kiến Ngọc ở phía trước, đứng mũi chịu sào.

      Khi thanh niên áo xanh đai ngọc trước mắt này xoay đầu lại, thoáng chốc khiến người ta có cảm giác xinh đẹp như hoa như ngọc. Tuy rằng nơi này chỉ là căn nhà gỗ đơn sơ, lại nhất thời như cũng phát sáng.

      Bất quá, ánh mắt Tề vương điện hạ chỉ dừng lại người thanh niên xinh đẹp này chốc liền lần nữa dời lên người Vạn Dực.

      Người này đương nhiên vẫn kém hơn Vạn Lang. =v=

      Nhưng thanh niên xinh đẹp kia lại bình tĩnh như , chỉ thấy gã thờ ơ đảo ánh mắt qua người Vạn Dực, sau đó đột nhiên liền bất động.

      Cặp mắt nóng hừng hực kia dính chặt lên người Vạn Dực, dẫn tới tay Tề vương điện hạ bắt đầu ngứa ngáy.

      ‘Xoảng’ tiếng, biết là cái gì bị đánh nghiêng.

      Thanh niên xinh đẹp kia đột nhiên chạy như bay tới, hờn tủi lại nồng nàn vô hạn nhìn về phía Vạn Dực, “Xin hỏi tôn tính đại danh? Huynh đài! Ngươi chính là người mà ta đau khổ chờ đợi hơn mười năm qua!”

      Vạn Dực: “......”

      Tề vương điện hạ: = =#

      “Có phải chúng ta tìm nhầm ......” Vạn Dực dùng sức túm chặt ống tay áo vung nhanh, ngăn Tề vương muốn đại khai sát giới, “Hay là, tìm kỹ lại lần nữa?”
      Parvarty, kabi_ng0k, Yên Hoa25 others thích bài này.

    5. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Bạn thần y là.....:yoyo46::yoyo46::yoyo46:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :