1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 7:
      Lam Phượng Hoàng
      Đuổi theo ra khỏi xe, mới biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn đến nửa chén trà, tất cả thị vệ bên ngoài, ngã ngổn ngang.

      Từng vệt máu lớn phun tung toé vách xe, khi xuống xe, tay áo thư sinh màu trắng của Vạn Dực vô ý phất qua vết máu, y bất giác nhíu mày, sau khi Tề vương điện hạ phát , sạch lưu loát vung kiếm cắt đứt tay áo nhuộm máu của y --

      Đoạn tụ...... (~ cắt tay áo ~ gay)

      Đến khi tay áo trắng bạc rơi xuống bụi cỏ, hai người hẹn mà cùng ngớ ra.

      Tề vương điện hạ phản ứng cực nhanh, tay cởi áo khoác ngoài của mình, xoay tay phủ lên người Vạn Dực, che lại cánh tay trơn bóng như ngọc bị lộ ra của y.

      Kỳ Kiến Ngọc cũng thể giải thích nguyên nhân, chỉ là dưới ánh mắt bình tĩnh của , luôn cảm thấy dù chỉ lộ ra chút da thịt cũng xúc phạm đến thiếu niên này.

      Mà sau khi vung kiếm cắt tay áo......

      Cứ như từ chỗ u minh ám chỉ ý trời, lại nhìn Vạn Dực, ánh mắt Tề vương điện hạ dần trở nên kiên định.

      Chuyến này có tất cả bốn chiếc xe ngựa, xe của Tề vương điện hạ khi trước, bởi vậy sau khi bị tập kích, hai người liền muốn phá vòng vây quay lại phía sau tập hợp cùng người khác, dò xét tình hình.

      Dù khi còn niên thiếu Vạn Dực từng tập thuật truy bắt và cận chiến, nhưng chỉ thế thôi, y vẫn chưa cố công rèn luyện mặt này.

      Nhưng Tề vương điện hạ từng được chinh chiến tôi luyện, sớm như trước, chỉ thanh trường kiếm bảo vệ Vạn Dực cẩn thận, huyết khí dọc ngang sát khí đầm đìa.

      “Vạn...... Dực.” Lúc này Tề vương điện hạ lại ngượng ngùng gọi ‘Vạn Lang’, so với lời ngượng ngùng trong miệng, động tác tay Tề vương lại cực kỳ tàn nhẫn.

      Vạn Dực vung kiếm ngăn trở, nửa đường đột nhiên chém về phía mặt nhát, rảnh trả lời.

      Nháy mắt tiếp theo, liền thấy cánh tay của thích khách kia bỗng bay xéo ra ngoài, Tề vương điện hạ chợt quay đầu xoay người, trong con ngươi lên ánh mắt tàn độc, hoàn toàn chỉ công thủ, hung hăng đường từ vai trái đến thắt lưng phải của thích khách đánh lén Vạn Dực, chém thành hai nửa!

      Nửa người đẫm máu, Tề vương như pho tượng thần chết, tay chặt chẽ nắm chặt Vạn Dực, hung ác và dịu dàng, vào thời khắc này lại cùng tồn tại.

      Thích khách trước mặt dày đặc, tựa như chẳng có điểm cuối, Vạn Dực bình tĩnh phán đoán tình thế, “Điện hạ, chúng ta lên xe trước, vẫn còn hai con ngựa......” Nếu cứ tiếp tục phá vây e rơi vào vòng vây của thích khách, dù võ nghệ của Tề vương có cao cường hơn nữa, cũng chống nổi chiến thuật biển người này.

      Kỳ Kiến Ngọc gật đầu, liên tục che chở y, lần nữa chém giết mở đường máu quay về xe ngựa.

      “Điện hạ!” Vạn Dực kéo Tề vương định lên xe ngựa, vòng ra đầu xe, kiếm chặt đứt dây cương.

      Xe ngựa là mục tiêu quá lớn, linh hoạt bằng cưỡi ngựa.

      Tề vương hiểu ý yểm trợ cho y, đợi y chặt đứt dây cương của hai con ngựa, Vạn Dực nhanh chóng nhảy lên ngựa, Tề vương điện hạ cũng theo sát phía sau, nhảy lên con ngựa màu đỏ khác, hai chân kẹp thân ngựa, con ngựa cất bước hơi chậm chút.

      Tề vương điện hạ khẽ rủa tiếng, chút nào thương hương tiếc ngọc rút kiếm đâm vào mông ngựa --

      Cảm nhận mùi vị bạo hoa cúc kìa!

      Hồng mã thoáng chốc hí dài tiếng, rốt cuộc tung vó chạy như điên.

      hổ là Tề vương, ngay cả ngựa kéo xe cũng dùng ngựa tốt khó tìm.

      canh giờ đầu tiên vẫn có thể nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc đuổi sát phía sau, lúc trăng treo ngọn liễu, khi hai người dừng trước ngôi miếu hoang, truy binh sớm bị vứt xa thấy bóng......

      Tề vương thắt dây buộc ngựa vào cành cây thấp trước miếu, bước nhanh đuổi theo Vạn Dực, “Nơi này rừng núi hoang vắng, cẩn thận vẫn hơn.”

      Y ngoái đầu nhìn lại cười, “Vạn Dực đương nhiên cẩn thận.”

      người y khoác duệ tát Kỳ lân nhũ đỏ bạc rộng thùng thình của Tề vương, ai chẳng biết Vạn Lang thích trắng, đây là lần đầu tiên Kỳ Kiến Ngọc nhìn thấy Vạn Dực khoác áo đỏ.

      Y cúi đầu khép mắt, lông mi dài che giấu ánh mắt y, trong lúc trốn chạy biết buộc tóc tuột ra khi nào, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa dài áo đỏ, tản ra hùng dũng và quyến rũ ngờ......

      -- Lúc này chỉ có hai người chúng ta.

      Ý thức được điểm này, trái tim Tề vương điện hạ lại bắt đầu khống chế được mà đập loạn, vội dời mắt, ho tiếng che giấu, ngẩng đầu lên đẩy cửa bước vào trước --

      Cùng với tiếng “cọt kẹt” đè nén, cửa miếu sơn đỏ bong ra từng mảng hoàn toàn bị mở ra......

      “Ai, khụ khụ, là ai......”

      Giọng thuộc về nữ tử trẻ tuổi kinh hoảng truyền ra từ trong miếu.

      Tề vương điện hạ thất vọng xụ khóe miệng, ra bên trong có người.

      Vạn Dực theo sau tiến vào, sắc trời hoàn toàn tăm tối, trước khi vào cửa hai người lấy mồi lửa đốt nhánh cây làm thành ngọn đuốc đơn giản, soi ánh lửa chiếu sáng miếu u, sau khi tuần tra vòng, mới phát thân thể gầy quần áo lam lũ dưới bệ thờ.

      Khi bị ánh lửa chiếu vào mắt, nữ tử kêu lên sợ hãi, liều chết lui người, cuống quýt nâng tay trái nghiêng đầu che ánh sáng.

      Tề vương điện hạ cả người đẫm máu vừa mới đến gần bước, nữ tử lập tức phát ra tiếng thét chói tai cao quãng tám, ngừng cố gắng chui nhanh vào dưới bệ thờ.

      Vạn Dực giữ chặt , nhàng lắc đầu, rồi sau đó lộ ra tươi cười ấm áp thân thiện, chậm rãi đến gần, “ nương, tại hạ và người bạn này ác ý, đừng hốt hoảng......”

      Ánh lửa soi sáng gương mặt dịu dàng như ngọc của thiếu niên ân cần trò chuyện, lộ ra thiện ý vô cùng, nữ tử dần yên tĩnh lại, rốt cuộc, sau nửa canh giờ nàng ta mới chậm rãi nhô đầu ra khỏi bệ thờ, vừa che miệng ho sặc sụa, vừa cố hết sức , “Các ngươi...... Khụ khụ, muốn hỏi...... Muốn hỏi điều gì?”

      Ánh lửa màu da cam soi vết bầm đỏ sẫm dưới hàm và sau gáy nàng ta, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ miệng mấy vết thương gần đó có dấu vết thối rữa......

      Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc hít mạnh hơi, bước nhanh đến kéo lấy Vạn Dực, ngăn hai người ra xa.

      “Bệnh dịch...... Là bệnh dịch!”
      Đỗ Thúy Loan, Parvarty, kabi_ng0k26 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      chị bước gần nhau hơn. Thanks Lam

    3. Lệ Vô Ưu

      Lệ Vô Ưu New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Cái đoạn cắt tay áo buồn cười quá , từ khoảnh khắc đó mở ra chuyện tình giữa hai người :hoho:
      lamphuonghoang thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 8:
      Lam Phượng Hoàng
      Lũ lụt qua , đáng sợ nhất chính là bệnh dịch.

      Bởi vì tin tức lũ lụt bị giấu giếm, có viện trợ lại thiếu thầy thuốc chữa trị, Tây quận bị quan sai phong tỏa cách ly, tựa như địa ngục trần gian.

      Có thể trốn, đều trốn hết, còn ở lại trong vùng Tây quận, đều là người già phụ nữ và trẻ em bệnh yếu khó di chuyển.

      Đầu tiên chỉ có vài xác chết bị gom lại đặt bên đường, sau khi phơi thây hoang dã mấy ngày, ruồi muỗi bâu vào, rắn chuột tràn lan.

      quá lâu sau, ngay cả chuột cũng chết, chuột chết được vài ngày, người liền chết như ngã rạ.

      Bệnh dịch bùng nổ với tốc độ cực nhanh, đợi khi dân chạy nạn ở Tây quận có phản ứng, muốn trốn, kịp, người chết đường chạy trốn rải rác khắp nơi.

      Sao Kỳ Kiến Ngọc biết tàn khốc của bệnh dịch, nghĩ đến vừa rồi Vạn Dực còn gần gũi khụy gối chuyện với nàng ta, đáy lòng liền tự chủ được mà trầm xuống.

      Hai người mở lớn cửa miếu, che miệng mũi đứng nơi thông gió, dám bước vào trong.

      Nữ tử lấy tay áo che mặt, khóc lóc thảm thiết, “Trời trút...... trời trút bệnh dịch, ngày phát đêm vong. Chỉ trong vòng đêm...... bước vào cổng liền chẳng thể sống sót bước ra...... Hai vị công tử còn muốn đến Tây quận chịu chết sao.”

      Kỳ Kiến Ngọc siết chặt nắm tay, nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Dực, lời.

      “Điện hạ, sợ ư?” Vạn Dực .

      Kỳ Kiến Ngọc bình tĩnh nhìn y, , “Vạn Dực...... Ngươi ư.”

      Vạn Dực nghiêng mặt , đáp lại.

      Nữ tử kia sống được qua đêm, lúc lâu sau nàng ta ho sặc sụa, phun ra từng ngụm đàm đầy máu, toàn thân biến tím rồi suy yếu mà chết......

      Vạn Dực ném cây đuốc vào trong miếu, Kỳ Kiến Ngọc tháo dây cương của con ngựa, đuổi cho chạy theo hướng khác để xóa dấu vết.

      Hai người đứng nhìn miếu hoang bị ngọn lửa dần nuốt sạch, Kỳ Kiến Ngọc lại chặt bỏ nhánh cây sum xuê, cột chặt vào đuôi ngựa, “Vạn Dực, chúng ta vẫn nên thừa dịp trời đêm mà chạy thôi.”

      Vạn Dực quay đầu nhìn cái, chút do dự xoay người lên ngựa.

      Từ mấy lời ‘Ngày phát đêm vong. Chỉ trong vòng đêm, bước vào cổng liền chẳng thể sống sót bước ra’ trong miệng nàng ta liền biết, trận bệnh dịch này lây lan rất mạnh, tốc độ phát bệnh cũng cực mau.

      Mặc kệ vừa rồi có khả năng bị lây bệnh hay , y thể, cũng tuyệt đối cho phép bản thân, vừa ra trận còn chưa chiến thắng chết có ý nghĩa gì ở đây.

      Về phần Tề vương điện hạ......

      Chỉ có thể than đáng tiếc, nếu y nhiễm bệnh, vậy để làm bạn đoạn đường .

      ......

      Mặt nghiêm của Tề vương điện hạ khẽ nượng ngùng, xoay người ngồi sát phía sau Vạn Dực, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa đỏ hí dài tiếng, trong bóng đêm mờ mịt sải chân chạy như điên, nhánh cây sau đuôi ngựa phẩy “sàn sạt”, quệt lên đường xóa dấu vó ngựa.

      Trong bóng đêm, đom đóm bay lượn quanh những cây cối thấp bé, tựa như các vì sao lặng lẽ buông xuống nhân gian.

      Ước chừng đến canh bốn, chạy suốt hơn nửa đêm, hai người mới dừng ngựa, nghỉ ngơi lát.

      “Ta trước tìm chút cành khô cỏ khô.” Vạn Dực sắc môi tím tái, tóc và vạt áo bị sương sớm cùng mồ hôi thấm ướt, gió đêm thổi suốt dọc đường, y cảm thấy đầu của mình cũng bắt đầu có chút choáng váng.

      Tề vương điện hạ theo hai bước, “Rời hơi xa, cẩn thận chút.”

      Vạn Dực gật đầu, vén tay áo đẹp đẽ quý giá lên, cẩn thận tìm kiếm ở cửa rừng.

      Tề vương điện hạ buộc ngựa, sau khi dò xét khắp xung quanh, cũng đến giúp Vạn Dực tay. bao lâu sau, hai cái đệm cỏ chưa thể là khéo léo, nhưng cũng có thể miễn cưỡng được thông qua, liền như vậy mà thành hình.

      Kỳ Kiến Ngọc nhóm lửa, nhìn về phía Vạn Dực, “Chạy lâu như vậy, ngươi có đói bụng ?”

      Vạn Dực cách ngọn lửa, cười , “Là điện hạ đói bụng ấy chứ.”

      Kỳ Kiến Ngọc ngượng ngùng sờ sờ mũi, giống như ảo thuật, từ phía sau lấy ra con thỏ mập, ném cho Vạn Dực, “Vừa rồi dò xét xung quanh liền tiện tay bắt lấy, hẳn là đủ cho chúng ta bữa no nê.”

      Vạn Dực theo bản năng đón lấy con thỏ, sửng sốt chút, túm con thỏ mập lông xù ngơ ngác cùng nó hai mặt nhìn nhau.

      thực ra, từ y sống an nhàn sung sướng, nếu giao cho y chút việc dân việc nước còn được, chứ việc...... đun nấu này, y thực biết gì cả.

      Rốt cuộc Kỳ Kiến Ngọc cũng nhìn ra Vạn Lang giỏi về lục nghệ cũng có bộ dáng ngơ ngốc trăm năm khó gặp, tâm tình tốt đoạt lại con thỏ, gấp thể chờ tỏ rỏ ưu điểm với người trong lòng, “ sao, xem bổn vương đây!”

      Năm đó hành quân đánh giặc ở biên cương, ăn uống nơi hoang dã thực ra chính là sở trường của quân đội.

      Tề vương điện hạ lưu loát cắt yết hầu, lấy máu, mổ bụng, đắp bùn, thổi lửa nướng thịt thỏ.

      Đến khi mọi việc xong xuôi, Kỳ Kiến Ngọc xé cái chân thỏ to nóng hổi, dùng lá cây lau sạch, nâng gương mặt lem nhem như mèo hoa lên, cẩn thận đưa cho Vạn Dực, “Ngươi thử mùi vị xem!”

      Vạn Dực đón lấy cái chân thỏ, dưới ánh mắt ân cần của , cắn miếng, “Ưm, mùi vị tệ.”

      Mặt Kỳ Kiến Ngọc sáng ngời, đắc ý tranh công, “Bổn vương mọi thứ tinh thông, đâu cần phải .”

      Vạn Dực lộ ý cười, “Điện hạ đương nhiên oai hùng nhất rồi.”

      Đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc ngọt ngào, cúi đầu chia con thỏ thành hai phần, phần cho Vạn Dực gần gấp hai mình. Dưới ánh lửa, mặt như được từng nhát dao thời gian gọt bỏ vẻ thiếu niên lông bông, trước mắt y, ánh mắt trộn lẫn chút ngượng ngùng xấu hổ và kiên định của nam nhân, nhiệt tình mà tinh khiết kia, cực động lòng người......

      Vạn Dực tay chống cằm, dưới ánh mắt nóng như ngọn lửa này, nhịn được mà khẽ nghiêng sang bên.

      Tề vương điện hạ thực ngoan, nuôi đại khái cũng như nuôi con mèo lớn vừa nhiệt tình vừa kiêu ngạo...... Nếu bẳng lòng để y nuôi.

      Trong bóng tối, Ảnh Nhất số khổ bôn ba cả đêm nhịn được khẽ than tiếng: Đa tình tự cổ luôn ôm hận, nỗi hận liên miên chẳng thể dừng......

      Khi Vạn Dực lại mở mắt ra, giọt nước trong veo theo mi gầy rơi khỏi mắt y.

      Ngực có chút khó chịu vì hít thở thông, đầu càng thêm choáng váng.

      “Ngươi tỉnh rồi ư?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu chặt mày, thấy y muốn ngồi dậy, với tay đè y xuống, “Cảm thấy thế nào? Hay vẫn...... nghỉ thêm lát .”

      Lúc này Vạn Dực mới phát trời sáng choang, vầng dương chói lọi sớm rời khỏi trời đông chiếu lên người y, trán như bị lửa thiêu, y thở hổn hển nặng nhọc, tránh khỏi tay của Tề vương điện hạ, cố hết sức ngồi dậy, “Ta bị sao thế......”

      còn chưa dứt, cổ họng bỗng dưng ngứa ngáy, Vạn Dực nhịn được che miệng ho ra tiếng --

      Tề vương hoàn toàn biến sắc.

      ...... Trời trút bệnh dịch, ngày phát đêm vong.

      Tám chữ này như xiềng xích nặng nề, giữ chặt lấy hai người, nhất thời hai người lời, chỉ còn lại tiếng ho dằn nén đứt quãng, khí trở nên nghiêm trọng.

      Chẳng lẽ...... Vẫn bị nhiễm bệnh.

      Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên đứng dậy, cố gắng thoải mái , “Chắc chắn là do tối qua chạy suốt đêm, thân thể Vạn Dực ngươi mỏng manh, mới nhiễm lạnh, bổn vương đến thành trấn gần nhất tìm thầy thuốc.”

      Sắc mặt Vạn Dực tái nhợt, còn sức động đậy, trong đầu ong ong như sấm.

      Mặc dù trí tuệ khiếp người, cũng chỉ là người trẻ tuổi, sau khi chính mắt nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người nhiễm bệnh, lo lắng chất chứa trong lòng ngay lúc này liền bùng phát......

      Đối lập với ấm áp nhàng trước khi ngủ là tin dữ sau khi tỉnh táo, Vạn Dực kỳ cũng chỉ là ...... thiếu nữ vừa tròn mười sáu, tình cảm dằn nén nhiều năm, gần như khó có thể thừa nhận.

      “Ngươi ở đây chờ ta, ta quay lại nhanh thôi!” Kỳ Kiến Ngọc tháo dây cương, đỏ ngầu mắt, đêm qua giống như cảnh đẹp trong mơ, lần đầu tiên y nhàng gần gũi cười với như vậy, sáng sớm khi tỉnh lại, gọi Vạn Dực lại dậy nổi, trong lòng liền hoảng loạn thôi.

      Trước khi lên ngựa Kỳ Kiến Ngọc lại liếc mắt nhìn Vạn Dực, cắn răng cái, quay trở lại, “ được, ta lo lắng, ngươi vẫn nên cùng với ta thôi.”

      Vạn Dực lắc đầu, “Điện hạ...... Khụ khụ, biết thời khắc này Vạn Dực khó có thể lên đường, chắc chắn làm chậm trễ hành trình...... Cũng , làm phiền điện hạ......”

      những lời này ra, với tính tình của Tề vương, nhất định bỏ rơi y.

      Kỳ Kiến Ngọc mím chặt môi, lập tức bế thiếu niên xinh đẹp gầy gò bệnh yếu này lên ngựa, dùng sức vung dây cương, “Giá --”

      Đây là người mà lần đầu tiên động lòng......

      cho phép, tuyệt cho phép bọn họ cứ thế mà chấm dứt, tan thành mây khói.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hôn hít gì đó, hai chương tới liền...... Ừ , mọi người hiểu mà.

      Khụ, vừa đào hố mới, Bạn loli ngực lớn.

      câu văn án:

      Đợi 22 năm, mùa xuân của loli ngực lớn, rốt cuộc cũng đến --

      Phiên bản hài hòa......

      Sau khi xxoo, có người hỏi nữ đương đêm đầu tiên có cảm giác thế nào?

      Loli yên lặng lát, “À...... kim thấy máu.”

      BOSS từ trước đến nay luôn lạnh lùng kiềm chế, nháy mắt liền đen mặt, yếu ớt : “Kim......” ------------

      Pi ét: cái là lời tác giả, ko 'lan quyên' tới mình ^_^^_^^_^
      Tuần rồi bận nên ko đăng, hôm nay trả nợ (^^^)(^^^)(^^^)
      Muốn mỗi tuần 2 chương lắm nhưng lực bất tòng tâm, khổ!!!
      kabi_ng0k, Đỗ Thúy Loan, Parvarty26 others thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ý sắp có kiss scene rồi. Chẳng cí nhẽ nụ hôn lại có nhờ vào việc mớm thuốc. Há há. Cám ơn Lam nhá
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :