1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 4: (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng
      Cuối cùng......

      Cuối cùng như mộng thành , theo đường cong duyên dáng của đôi môi kia, phun ra câu -- “Thôi ma ma, Vạn mỗ muốn vị nương này.”

      Khi rời khỏi Túy Nguyệt lâu, sắc trời còn sáng. Mặt trời còn chưa khuất về Tây, vẫn sót lại vài hơi ấm.

      Úy Trì Trì chắp tay , “Chúc mừng Vạn Lang, dung mạo Thanh quan kia trong veo, hôm nay ngươi diễm phúc sâu rồi.”

      “Nếu Uất Trì huynh thích, Vạn Dực vui lòng tặng lại thứ mình thích.”

      “Trăm ngàn lần đừng thế,” Úy Trì Trì lộ vẻ đau khổ, “Cuộc đời Tam tiểu thư hận nhất điều này, ngươi đừng có hại ta.”

      Vạn Dực cười , “Vạn mỗ chịu thiệt vì Uất Trì huynh, chủ động rời khỏi nhóm người tranh làm con rể nhà Đô ngự sử.”

      “Huynh đệ tốt!” Uất Trì vỗ vai Vạn Dực, “Ngày sau nếu tẩu tử tương lai của huynh so đo chuyện này, ta chắc chắn đứng ra bảo vệ danh dự cho Vạn Lang!”

      Mũi Vạn Dực khẽ hừ tiếng, từ chối cho ý kiến.

      Úy Trì Trì đành ngượng ngùng sờ sờ ót, như có như , “Ngươi tính để Thanh quan kia ở Túy Nguyệt lâu dạy dỗ vài ngày? Càng kéo dài...... e là...... nảy sinh biến cố.”

      Vạn Dực cười như cười nhìn ta.

      Úy Trì Trì thấy y định tiếp lời, đành mặt dày chủ động nhắc tới, “Vậy...... chỗ Thương huynh và Lý Hoan Khanh...... Khụ khụ......” Nếu bọn họ biết ta giật dây khiến Vạn Dực nạp thiếp, chắc thể tuyệt giao với ta.

      Vạn Dực ung dung búng búng tay áo, túm tay Úy Trì Trì, híp híp mắt, dừng trước mặt gã ăn mày trẻ tuổi bẩn thỉu, “ biết Uất Trì huynh có phát , gần đây ăn mày lưu lạc trong kinh, càng ngày càng nhiều.”

      Úy Trì Trì hiểu ra sao , “Vậy sao?”

      “Nghe kỹ giọng của họ ,” Vạn Dực , “Gần như tất cả đều là dân chạy nạn đến từ Tây quận, Vạn mỗ điều tra, vài quận gần đây, có thêm rất nhiều ăn mày xứ khác, chỉ mới đầu năm, mặc dù trong triều cao thấp cực lực ca tụng thiên hạ thái bình, oai trời mênh mông cuồn cuộn, nhưng nạn dân lại rào rạt đổ tới, chắc chắn là có huyền cơ.”

      Úy Trì Trì vốn là Thị lang bộ Công, đương nhiên biết vài chuyện, “Việc này Công bộ Thượng thư phái người điều tra, chỉ có thể Tây quận xui xẻo, cuối năm đột nhiên bị trận lụt mùa đông mấy trăm năm hiếm gặp, nhưng năm mới lại kiêng kỵ chuyện xấu, báo lên phải là tự tìm xui xẻo sao......” đến đây, ta thấp giọng, , “Ta chỉ với ngươi thôi nhé, Thượng thư tính ém chuyện này tháng, chờ qua tháng giêng trình báo lên.”

      Vạn Dực gật đầu, “Việc này Vạn mỗ chắc chắn miệng kín như bưng, Uất Trì huynh cứ yên tâm.”

      “Đương nhiên rồi, chúng ta là huynh đệ tốt mà! dám với ngươi, sao lại tin ngươi được?” Úy Trì Trì thề sống thề chết, bày tỏ tình bạn vững vàng với Vạn Lang, rồi sau đó tái chợt giọng, “Vậy...... vậy phía Lý huynh và Thương huynh......” Thương Hủ cũng chả sao, lợi dụng người cha làm Thủ Phụ lấy thế ép người, đau đầu nhất vẫn là con rắn độc Lý Hoan Khanh kia, chừng ngày nào đó liền đẩy thuốc độc đến chỗ ta.

      Vạn Dực lấy tay áo che miệng, giống như con hồ ly gian xảo, lời đầy sâu xa, “Vạn Dực nghe hiểu Uất Trì huynh gì, có chuyện gì có liên quan với Uất Trì huynh sao?”......

      Đợi sau khi hai người vừa vừa rời , gã ăn mày trẻ tuổi bẩn thỉu bê bết đất kia bỗng dưng mở mắt, bộc lộ tài năng.

      “Những ngày sống bằng chết thế này kéo dài bao lâu đây......” Lão ăn mày lớn tuổi cách đó xa ho sù sụ, tay chân nứt nẻ, thối rữa hơn phân nửa. Lão cũng từng là tiên sinh dạy học, ngờ cuộc sống vốn yên bình lại rơi vào địa ngục, vợ con qua đời, cháu trai duy nhất cũng chết đường chạy nạn, nay chỉ sợ chết nơi đất khách quê người......

      “Trời già đày đọa, chính vì quân vương đương thời phải là người do mệnh trời sắp đặt, mới giáng tai ương......”

      Lão ăn mày kinh ngạc ngẩng đầu, “...... Lời này...... Lời này quá đại nghịch bất đạo......”

      “Nếu quân vương do trời chọn lựa, sao mấy năm nay thời cuộc náo loạn, cuộc sống của dân chúng ngày càng gian nan? Kêu than khắp chốn? Vì sao sắp qua năm mới, lại bất ngờ chịu trận lũ hiếm gặp? Chuyện lớn như thế, là trời cao cảnh cáo......”

      “Vậy, chúng ta sao có năng lực......” Đúng vậy, nay nghĩ lại, trong lòng mọi người khỏi nghi ngờ, nếu tân đế do trời sắp đặt, vì sao vừa đăng cơ liền xảy ra họa lớn, đây là trời cao trừng phạt triều Đại Chu.

      “Vương hầu, tướng lĩnh làm sao?” Người trẻ tuổi kia khí thế tăng cao, nhóm ăn mày xung quanh dần dần vây đến, “ lưu lạc đến mức ăn xin, chúng ta còn gì mà sợ mất. Dù sao cũng chết, các vị có muốn cùng bọn ta ? phải chờ chết, mà là dùng hết sức cố gắng giành lấy khoảng trời mới, còn bần cùng, còn đói khát, mỗi người chẳng phân biệt ngươi ta, phân cao quý đê hèn, đều là nhà......”

      Nhóm ăn mày sợ hãi hỏi, “...... có thể có vùng trời như vậy sao?”

      “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta đoàn kết lòng, chúng ta nhất định có thể nhìn thấy.”

      Ông lão lảo đảo đứng dậy, bước chân tập tễnh, “Lão đây quá bảy mươi...... biết kiếp này có thể nhìn thấy hay ......”

      xa đâu, ngày đó cách chúng ta xa, các ngươi nguyện ý theo ta chứ? Cùng xem khoảng trời mới chứ.”

      “Nếu, nếu ngày như thế......” Nhóm ăn mày tốp năm tốp ba túm tụm bên cạnh gã --

      “Có xa hơn nữa, chúng ta cũng nguyện ý theo ngươi......”

      Gợn sóng kỳ quái nổi lên trong các góc tối ở kinh thành, như mồi lửa, từng đốm từng đốm , nhanh chóng lan tràn mở rộng.

      Từng chút từng chút , dồn nén thêm dồn nén, bọn họ chờ đợi ngày bùng nổ......

      Cùng lúc đó, cả đế đô vẫn như cũ đắm chìm trong việc ca múa mừng cảnh thái bình xa hoa lãng phí.

      Đến ba ngày sau, Tề vương điện hạ của chúng ta mới nghe được tin tức Vạn Dực nạp thiếp.

      ngơ ngác ngồi dựa vào ghế quý phi, siết chặt chén rượu trong tay.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Báo trước với mọi người, ta muốn trong vòng mười chương cướp nụ hôn thứ hai của Tề vương điện hạ!! Nên hôn thế nào......

      ------

      Thấy có người , Tề vương là thụ kiêu ngạo khó chiều, Vạn Dực là nghiệt công mạnh mẽ đen tối...... 囧, với trường hợp quỷ dị này, thế cũng….. sai...... Khụ.

      P/S: dạo này bận rộn nên trễ nãi, vô cùng sơ ri :nod:
      Tuần này còn 1 chương nữa các tình nhá!
      Nữ phụ lên sàn rồi, tình địch của Tề vương xuất rồi :yoyo36:
      Last edited: 2/11/16

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 5:
      Lam Phượng Hoàng
      Tề vương điện hạ thực u buồn, bất quá Liên Ngã nương càng ưu sầu hơn.

      Ba ngày sau, Vạn Dực lại chuộc thêm vị khác trong Túy Nguyệt lâu - nương Liên Khanh.

      Chỉ là nàng ta còn tuổi , sao có thể che giấu tình cảm bản thân? Vào lần gần nhất gặp được Vạn Lang, nàng ta do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn cố lấy dũng khí hỏi, “Vạn công tử, Liên Ngã khiến ngài hài lòng? Cho nên...... Sau khi chọn ta, còn chọn thêm Liên Khanh tỷ tỷ?”

      Thôi ma ma đứng bên cạnh hận thể lập tức bụm miệng nàng ta tha về dạy lại, thân phận của nàng ta sao có thể hỏi lời này? Bà còn có tư cách để hỏi.

      chừng mực lễ nghĩa như thế, nếu Vạn Lang đổi ý cần nàng ta nữa phải làm sao?

      Quả nhiên, nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt Vạn Lang ràng liền tốt.

      Thôi ma ma gấp đến độ tim gan vặn vẹo, “ ngượng quá, đứa Liên Ngã này vui đến hồ đồ rồi, mong ngài xem xét, ôi trời, toàn là nhảm thôi!”

      Thiếu niên chỉ cười , “Túy Nguyệt lâu đúng là biết cách dạy dỗ.” Dứt lời, y nhấc ngón tay nhàng nâng mặt Liên Ngã, nghiêm mặt , “Liên Ngã nương, đừng ôm ấp chân tình với ta, Vạn mỗ ắt phụ lòng ngươi.”

      Liên Ngã chỉ ngây ngốc nhìn y, nàng ta vừa gặp y thương, nhưng lại si tâm vọng tưởng, Vạn Lang nổi danh khắp thiên hạ, có chút động lòng với nữ tử phong trần ư?

      “Sau khi vào cửa, vẫn nên để ma ma trong phủ dạy dỗ lại phen .” Vạn Dực .

      Thôi ma ma nghe vậy vui vẻ ra mặt, chỉ cần trả hàng lại, vẫn nhận người là tốt rồi!

      Thiếu niên tựa như thấy Thôi ma ma rất chướng mắt, phất tay cho bà lui ra.

      Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Liên Ngã quật cường ngửa đầu nhìn , “Nếu...... Ngài thích ta, sao ngài lại ngoại lệ nạp ta......”

      “Ta chọn ngươi, chẳng qua vì lần đầu gặp mặt, nhìn ngươi giống người quen cũ, với ta mà , cứu ngươi chẳng qua cũng chỉ là cái nhấc tay, chỉ thế mà thôi.”

      “Ý của ngài là, ngài xem ta là thế thân của nàng ấy?”

      , sao ngươi có thể bằng người?” Miệng thốt ra lời quá đáng, mặt y lại vẫn mang theo ý cười, túm mặt nàng ta, Vạn Dực chậm rãi kề sát đến, , “Cứu ngươi, chẳng qua chỉ là khắc xiêu lòng. Đối với ta mà , có ý nghĩa gì. Bộ dạng ngươi nhu nhược, tính tình lại kiên cường, là nương tốt, nhưng xưa nay Vạn mỗ rất ghét phiền phức. Nếu Liên Ngã nương có thể ngoan ngoãn chút, học quy củ xong, Vạn mỗ hứa cho ngươi tương lai, coi như là thực lời hứa với người nọ......” đến đây, y liền đổi giọng, còn nghiêm mặt , “Nhưng ngươi cũng nên nhớ , vĩnh viễn, vĩnh viễn được hy vọng xa vời là được ta đáp lại, đừng thích ta.”

      Những lời cuối cùng này, nếu là từ miệng người khác, khỏi hết sức lông bông buồn cười.

      Nhưng người ra những lời này, là Vạn Lang. Lời răn đe này, liền vô cùng chân thành trịnh trọng...... hoặc là trong mắt nàng ta, mỗi lời cử chỉ của y đều bị điểm tô thành đẹp, thành hợp lý.

      Mặc kệ thế nào, rốt cuộc y cũng cứu nàng ta, giúp nàng ta nghênh đón cuộc sống tương lai......

      Trong lòng nàng ta yên bình sao lại mang oán chứ?

      Sau ngày ấy, Vạn Lang hề quay lại Túy Nguyệt lâu.

      Các nương sớm nghe được tin tức từ ma ma, biết Quân Liên Ngã kia ỷ có chút xinh đẹp, còn chưa vào cửa liền ghen tuông đố kỵ, đắc tội với Vạn Lang, lại có thêm vị Liên Khanh nương xinh xắn nũng nịu, e là sau khi vào cửa liền mình chiếc bóng.

      Bất quá lần này Vạn Dực thực vô tội, cả ngày làm việc chân chạm đất.

      Mấy ngày nay công văn mà y phải làm đột nhiên gia tăng rất nhiều, mỗi ngày qua canh hai, mới có thể ôm gối. Lại thêm vị tiểu hoàng đế xinh đẹp u kia, cứ vài ba bữa liền ném cho y nhiệm vụ khó giải quyết, khiến người ta sứt đầu mẻ trán.

      Tất cả thời gian nghỉ ngơi đều bị chiếm hết, Vạn Dực đành dùng việc nạp thiếp để đùn đẩy trốn tránh.

      Tháng giêng sắp trôi qua, Vạn Dực chống trán nhìn đống công văn mỗi ngày đều chất cao như núi, lúc này Công bộ Thượng thư lại trình lên tấu chương Tây quận gặp thiên tai, trong triều các quan viên cao thấp bất luận là sớm nghe phong phanh hoặc hoàn toàn hay biết gì, cũng đều thức thời dám ho tiếng khi khuôn mặt tân đế vương đen như đáy nồi.

      Đây chính là củ khoai lang phỏng tay, ai dám nhận?

      Xử lý tốt, là đúng, là phải làm, nhưng nếu mắc lỗi, tội danh bị hoàng đế tìm cớ, đổ lên người mình, là chuyện lớn dính tới tính mạng, người thân.

      Vì thế triều đình to như vậy, lâu, vẫn lặng ngắt như tờ, mọi người đều giả câm giả điếc, trong lòng thầm khẩn cầu trăm ngàn lần đừng nhắc đến mình......

      “-- Ta nhận.”

      khắc lại trôi qua, giây trước khi hoàng đế bệ hạ bùng nổ, rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng mở miệng.

      Trăm quan thầm lệ, hổ là Tề vương điện hạ minh thần võ! Bọn ta vĩnh viễn nhớ ơn ngài ......

      Tân đế cúi mắt nhìn Tề vương bước ra khỏi hàng, vẻ mặt khẽ động, “Vương huynh có cần trẫm cử thêm người ?”

      Lần này Kỳ Kiến Ngọc lại chối từ, trực tiếp lời đồng ý.

      Hôm đó, vừa qua buổi trưa, Vạn Dực mở danh sách mà Hàn Lâm viện đưa tới.

      Quả thế, lo thế nào cũng thể thiếu y.

      Hôm sau lâm triều, tân đế miệng vàng lời ngọc, xóa bỏ vị trí thứ cát sĩ của Vạn Dực, đặc biệt đề bạt lên chức Hàn Lâm biên tu*, hộ tống vài vị quan viên nghe lệnh Tề vương, năm ngày sau đến Tây quận trước. (*biên tu: quan chép sử)

      Vạn Dực xưa nay luôn tuân theo phép tắc, việc hôm nay hôm nay làm, làm thêm giờ là đương nhiên. Nhưng hoàng hôn hôm ấy, khi vừa tan việc, Vạn Dực liền bỏ lại chồng công văn dày, trực tiếp canh ở gần cửa cung.

      Khi Tề vương điện hạ tiền hô hậu ủng bước ra, xa xa liền thấy Vạn Dực hai tay chấp ở sau lưng, đứng lặng lẽ, nghe tiếng, y liền quay đầu, dáng như cây ngọc.

      “Điện hạ,” Vạn Dực lập tức đến trước mặt Tề vương điện hạ, “Có thể tạm dừng bước trò chuyện lát ?”

      Tề vương điện hạ trực tiếp đuổi những người khác , Vạn Dực dẫn đường, trước sau bước vào rừng mai.

      Trong rừng, mai trắng là chính, thỉnh thoảng xen lẫn vài gốc mai hồng, mênh mang phấn trắng điểm chút đỏ hồng, cực gây chú ý......

      “Vạn Dực làm gì đắc tội với điện hạ ư?” Dừng lại trước gốc mai trắng, Vạn Dực xoay người đối diện Tề vương, thẳng vào vấn đề.

      Trùng hợp sau lưng Kỳ Kiến Ngọc là gốc mai đỏ, quần áo đỏ áo choàng đen, Vạn Dực quần áo xanh áo choàng trắng, cương nhu, động tĩnh, đứng dưới gốc mai đỏ - trắng, giống như tiên ở trong tranh.

      Tề vương điện hạ khẽ hếch cằm, hơi nhếch môi, dưới chất vấn ràng của y mà vẫn tỏ vẻ ngạo mạn khinh thường, nhưng trong mắt Vạn Dực, sao lại mang theo vài phần uất ức?

      ...... Tám phần là do y hoa mắt.

      “Ngươi tìm bổn vương chỉ để hỏi việc này?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu mày lạnh nhạt .

      Vạn Dực đáp, “Vậy Vạn Dực đường đột rồi, điện hạ luôn bận rộn công vụ, sao có thể rảnh rỗi mà trêu chọc Vạn Dực cho vui chứ?”

      Kỳ Kiến Ngọc lạnh buốt đáp lại, “Ngươi biết tốt rồi, chỉ sợ hành vi thường ngày của ngươi đứng đắn, mới chọc người ghét.”

      Vạn Dực sờ sờ cằm, “Ừm, ra gần đây hạ quan cũng chỉ mua hai tiểu thiếp, bất quá đây là việc tư, về việc công, suốt năm ở Hàn Lâm viện Vạn Dực luôn cẩn thận, chưa từng làm việc gì sai lầm......”

      Hai tiểu thiếp...... Mặt Tề vương điện hạ xanh mét.

      Vạn Dực , “Lại , Vạn mỗ nhen, hiểu lầm điện hạ, sau này mọi việc ổn thỏa đến nhận lỗi, vậy xin bái biệt ......”

      “Đợi, đợi ...... Ngươi đừng !”

      Thấy người nọ sắp bước , Tề vương điện hạ kiềm chế được, theo bản năng cũng theo mong muốn, đuổi theo, từ phía sau túm lấy vòng eo nhắn của y, giữ y lại.

      Cả người Vạn Dực gần như nổi đầy da gà, y đè tay Tề vương điện hạ, nhanh chóng bước ra trước bước, lui người, “Điện hạ!”

      Vừa dứt lời, phía sau có gì đáp lại.

      Vạn Dực xoay người, mới phát Tề vương điện hạ cúi đầu mắt nhìn y trừng trừng, hai gò má đỏ như đốt lửa, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai, nháy mắt lan đến bên tai, dưới cổ......

      Y sửng sốt giây, rồi sau đó đột nhiên kịp phản ứng, Tề vương vô cùng cao quý trước mắt e lệ mặt đỏ như cà chua chín rồi.

      --“Ta, bổn vương về cung trước!”

      Tề vương điện hạ khẽ thốt lên tiếng, nhanh lướt qua người Vạn Dực.

      Che giấu vụng về đến vậy, nhiệt tình hồn nhiên mà thẳng thắn đến thế......

      giả vờ cũng hề trốn tránh.

      Vạn Dực đứng tại chỗ lâu, cuối cùng thở ra dài.

      “...... đau đầu mà.”

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Hôm nay mình giật tem trước chị nha
      lamphuonghoang thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      chồi ôi, bạn Tề vương đáng iu quá :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 6:
      Lam Phượng Hoàng
      Bởi vì bản thánh chỉ đúng lúc này, việc nạp thiếp lại lần nữa bị kéo dài kỳ hạn.

      Trước hôm xuất phát ngày, giữa đêm Vạn Dực bị triệu vào cung, tiểu hoàng đế...... , có lẽ tại nên gọi như thế nữa.

      Kỳ Kiến Thành nay mười ba, bắt đầu tự mình chấp chính. Gương mặt trứng ngỗng trẻ con dần dần mất vẻ tròn trịa, cằm dần nhọn hơn, mặt mũi cực kỳ sắc nét, nếu thoa phấn, môi tô son đỏ, có thể xinh đẹp đến mức khiến nữ nhân tức giận. Đôi mắt hồn nhiên sáng rực như sao Mai kia tựa như cũng sắc sảo theo độ tuổi, thể kháng cự, ngày càng sâu lắng khó dò......

      Cùng lúc đó, trong triều đình, Kỳ Kiến Thành cũng bắt đầu dần có dị nghị với việc Thái hậu tham gia chính , thậm chí có thời điểm, Kỳ Kiến Thành kiêng kị gì mà buộc tội nhóm cận thần duy trì Đảng thân vương.

      Chuyển biến sau khi Tiểu hoàng đế tự mình chấp chính đương nhiên gạt được tai mắt của Thái hậu, ngặc nỗi thể làm trái quy định của tổ tiên, bà chỉ đành oán hận dậm chân thúc giục bè đảng đẩy nhanh tốc độ, đừng để tiểu hoàng đế có cơ hội ngồi vững ngai vàng.

      Giờ khắc này Vạn Dực có chút hiểu được dụng ý của tân đế khi cho triệu kiến y.

      “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sau khi vào điện, y nhìn chớp mắt, véo áo cúi lạy.

      Tân đế lại cho y đứng dậy, Vạn Dực cúi mắt lặng yên quỳ tại chỗ, lát sau, từ ngai rồng truyền đến loạt tiếng quần áo sột soạt...... đôi giày rồng màu vàng sáng từ từ về phía y.

      “Vạn Lang,” Bàn tay hơi lạnh trượt đến cằm y, nhàng nâng mặt y lên.

      Vạn Dực mặt mày nhíu chặt, gắng tự đè nén lát, cố hết sức thư giãn gương mặt bị tân đế kéo cằm, thuận theo mà ngẩng mặt......

      “Núi có Phù Tô, ao còn sen thắm......” Tân đế tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nơi tay, miệng đột nhiên quát to, “Vạn khanh.”

      Từ ‘Khanh’ này, đa phần chỉ những quan thần quyền cao chức trọng hoặc được hoàng đế nể trọng, mới có thể được hưởng.

      Vạn Dực vừa nghe đến từ này, liền biết phải là chuyện tốt.

      Quả nhiên, tân đế tiếp tục , “Năm đó ở Quốc Tử Giám, tuổi còn mà ngươi cùng Vương huynh được xưng là ‘Thái Học song bích’, nay Vạn khanh trưởng thành, càng thêm xinh đẹp...... Chả trách, Vương huynh luôn mắt cao hơn đầu cũng nghiêng ngã vì khanh.”

      Triều Đại Chu thích mỹ nam thuộc dạng mềm mại nhu, mấy năm nay Tề vương điện hạ chạy tới biên cương rèn luyện, dáng vẻ nhắn vốn vô cùng tuấn tú dần trưởng thành mạnh mẽ dương cương, đương nhiên có chút lệch khỏi phạm vi thẩm mỹ của đại chúng.

      Đương nhiên, Tề vương điện hạ vẫn tuấn tú như trước, chẳng qua so sánh với dung mạo ngày càng tươi đẹp kinh người của Vạn Lang, Vạn Lang càng phù hợp với hình tượng mỹ nam nhu, đương nhiên thắng bậc.

      Vạn Dực nghe tân đế xong, đơ mặt 囧 gì, quyết lấy tĩnh chế động, duy trì im lặng.

      Tân đế vẫn nhanh chậm, “Vạn khanh, có nguyện san sẻ lo toan cùng trẫm? nhàn nhã ở Hàn Lâm viện năm rồi, có phải cũng nên để trẫm nhìn thấy giá trị của ngươi rồi ?”

      Trán Vạn Dực tuôn đầy vệt đen.= =#

      Cầm thú quá mà! Cái gì mà nhàn nhã năm? năm qua y từng rảnh lúc nào sao? Có hả, có hả? Làm thêm hằng đêm còn được trợ cấp lương bổng kìa!

      “Với khanh, hình như Vương huynh rất mê muội......” Tân đế đột nhiên chậm rãi cúi người đến gần Vạn Dực, Vạn Dực tránh, vẫn duy trì tư thế nhắm mắt ngửa đầu, đến khoảng cách gần mặt y tấc tân đế mới khó khăn dừng lại, ánh mắt chợt như mang chút mông lung, ngón trỏ dò xét xuống theo cái cổ thon dài ngẩng cao của Vạn Dực, nhàng vuốt ve, vì tư thế này mà trái khế càng nổi lên, thấp giọng thào, “Đáng tiếc khanh là nam tử, nếu là nữ tử, e rằng trẫm cũng thể cam đoan......là có khống chế được ......”

      Vạn Dực lớn mật giương mắt nhìn ta, mỉm cười lui mặt về sau, thoát khỏi bàn tay tân đế, miệng , “ thể khiến bệ hạ toại nguyện, vi thần cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.”

      Tân đế như chợt hoàn hồn, rồi bật cười, trực tiếp ý đồ triệu y vào cung, “Vạn Lang ơi Vạn Lang, kế mỹ nhân xưa, nếu ngươi tận lực thực , e là thế gian này mấy ai có thể tránh được. Lại xét tổ tiên Vạn gia trước đây, việc này cũng hiếm.”

      Chẳng lẽ tân đế cũng xem y như người ông lả lơi được xưng là “Mỹ nhân đứng đầu Thiên hạ”, danh tiếng như sấm bên tai kia?

      Vạn Dực nhíu mày, trưng vẻ mặt khiếp sợ khó tin, “Bệ hạ muốn vi thần...... Bán sắc? Sắc - dụ Tề vương?”

      Tân đế cũng ngại mất mặt, vô sỉ gật đầu, thèm lảng tránh , “Vạn khanh, sau khi mọi việc thành công, chắc chắn trẫm bồi thường cho hy sinh của ngươi, trọng thưởng.”

      Vạn Dực...... Vạn Dực còn có gì để đây, quân muốn thần chết thần thể chết. Chỉ đành bất đắc dĩ thu hồi vẻ khiếp sợ, thay bằng vẻ mặt mất hết can đảm, “Thần...... Tuân chỉ.”

      Tân đế thấy y như thế, lòng gan vàng dạ sắt như thế, hiếm khi lộ ra chút đồng tình, vỗ vỗ vai Vạn Dực, “Việc này chỉ được thành được bại, trẫm có sắp xếp, khi thời cơ đến, sai người gặp ngươi.”

      “...... Vi thần.” Vạn Dực xóa nhanh vẻ mặt thất vọng, chết lặng đổi thành vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt --

      “Vi thần tạ chủ long ân.”[╯^╰]

      Ngày xuất phát, xe Tề vương chạy ở phía trước, ba vị quan viên còn lại ở phía sau.

      Bởi vì chức vụ của Vạn Dực là biên tu của Hàn Lâm, nghĩa cũng như tên, thân phận tương đương với quan chép sử, chịu trách nhiệm ghi lại quá trình cứu trợ thiên tai. Bởi vậy y còn lựa chọn nào khác, cùng nhân vật chính Tề vương điện hạ cứu trợ thiên tai lần này, được sắp xếp ngồi cùng xe.

      Khi Vạn Dực vén rèm bước vào, Tề vương điện hạ ngồi lau kiếm, đưa lưng về phía .

      Vạn Dực tự giác ngồi xuống vị trí cách xa nhất...... Để tránh việc điện hạ khẩn trương quá độ, lỡ tay chọt lỗ mình y.

      Sau khi Vạn Lang vào cửa, Tề vương điện hạ vẫn như cũ nhúc nhích tấm lưng thẳng tắp, tiếp tục động tác chơi đùa lau kiếm.

      Vạn Dực chỉ thản nhiên liếc mắt cái, liền dựa lưng vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.

      Tề vương điện hạ bóp cổ tay, sau khi lau thanh kiếm bóng loáng từ đầu đến cuối kém chút là phai luôn màu, cũng vẫn nghẹn ra câu nào.

      Tề vương điện hạ thấy mình ngơ ngốc vô cùng, ảo não bỏ kiếm, buồn bực ra ngoài cưỡi ngựa.

      Sau việc đối mặt tỏ bày kia, cũng biết mình nên lấy loại hình tượng nào mà đối mặt với y. Vừa chua xót, vừa lúng túng, còn chứa vài phần xấu hổ đối với hành vi khống chế được ngày hôm đó.

      Tề vương điện hạ do dự, nên dứt khoát ngả bài, giải quyết hết lần? Hay vẫn nên giả vờ có việc gì, lui về vị trí an toàn.

      Việc rối rắm này, liền từ kinh thành rối rắm đến vùng ranh giới, Tề vương điện hạ nghẹn thành lời, lại luyến tiếc nỡ rời xe. Vì thế bầu khí nơi này, nặng nề khác thường, hai người luôn ngồi mặt đối mặt, miệng kín như bưng, im ắng ngẩn ngơ cả ngày.

      Đến ngày thứ hai mươi, rốt cuộc xe chỉ cách ranh giới Tây quận nửa ngày đường. Dọc đường thấy nạn dân càng ngày càng nhiều, kết bè kết đội ngồi nằm đầy hai bên đường.

      Vừa đến buổi trưa, mọi người đứng dưới tàng cây, bắt tay chuẩn bị bữa trưa.

      Trong thùng xe, Vạn Dực vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, quan tâm đến Tề vương muốn lại thôi, khắc sau, tiểu thị kéo mở cửa xe, hai tay kính cẩn dâng bữa trưa.

      Vạn Dực mở mắt ra, khi định cúi người tiếp nhận, trước mắt chợt tối sầm, sau trận trời đất quay cuồng, liền phát mình bị Tề vương điện hạ đặt ở dưới người?!

      Giờ phút này, Tề vương tay đặt bên hông, cong chân, kiếm tuốt vỏ, mặt lộ sát khí!

      Vạn Dực ngẩn ra, tiểu thị vốn kính cẩn cúi đầu đứng bên bỗng dưng ngã thẳng về phía trước, đầu của gã tựa vào cạnh chân , sau lưng lại cắm mũi tên dài khoảng gang tay --

      Kỳ Kiến Ngọc theo bản năng tay kéo Vạn Dực bảo vệ sau người, vững vàng dùng thân mình ngăn trở, trường kiếm nơi tay phải vung ngang, ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc sảo, “Phía trước có thích khách đánh bất ngờ --”

      Chỉ tiếng cảnh báo, trong phút chốc, giọng kiên cường của võ tướng bỗng nhiên mềm mại hẳn, rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng phun ra cái tên mà bản thân thầm gọi trăm ngàn lần, “...... Vạn Lang, ngươi theo sát ta, ta bảo vệ ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :