1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Vậy là Vạn Dực định bắt tay với bạn hoàng đế trẻ con rồi. Cầ gian tình với Tề vương đáng

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Hoàng đế mưu mô, Vạn An số khổ! Cầu JQ

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 3:
      Lam Phượng Hoàng
      Mùng ba tháng giêng, trong cung ban thưởng phiên thắng vàng bạc cho trăm quan.

      Sau khi thay triều phục xong, Vạn Dực quá tình nguyện liếc mắt nhìn hộp ngọc chứa phiên thắng, phiên thắng đó dùng lá vàng cắt tỉa hình hoa, dưới ánh mặt trời vàng nhạt, thực có thể làm lóa mắt người đời.

      Cái tục lệ thích đẹp của triều Đại Chu có thể thấy ở điểm này.

      “Công tử, còn trì hoãn nữa kịp tiến cung tạ ơn.”

      Vạn Dực hít sâu hơi, nâng chì than tô vẽ tỉ mỉ, tô đậm hai hàng lông mày kéo xếch đến tóc mai, phong lưu hào hùng. Kế thừa vóc dáng cao ráo hơn người của cha mẹ, y cao hơn nữ tử bình thường tầm nửa cái đầu, trong áo khéo léo gắn miếng đệm vai, điều chỉnh vóc dáng, chân mang giày gấm. Nuốt viên trái khế, cuối cùng là buộc chặt thắt lưng nhắn, y chắp tay ra sau ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, cao lớn vững chải, cử chỉ nhàng.

      Ngôn Trọng cẩn thận nâng phiên thắng, ghim vật trang sức đơn giản lại vô cùng táo bạo này lên mũ quan, “Công tử, mau đeo lên ! Phải rồi!”

      Vạn Dực đành bất đắc dĩ cúi đầu, tùy ý Thư đồng đeo mũ quan chói mắt này lên đầu mình, che khuất búi tóc.

      Khi tới cửa cung, dù có muộn nhưng Vạn Dực vẫn đến trễ.

      Ước chừng đợi thêm thời gian chén trà, cửa cung màu son nặng nề ‘két’ tiếng, từ từ mở ra......

      Thái giám Nội thị rướn cổ hô to, “Mời – các quan vào yết kiến.”

      Vạn Dực cúi đầu, tầm mắt dời đến cửa cung màu son.

      Tiếng thái giám Nội thị bên tai vừa dứt, cách đó xa vị nội thị khác lập tức lặp lại, “Mời, các quan vào yết kiến --”

      Giống như tiếng vang, nhóm nội thị truyền lời liên tiếp đến khắp các đại điện, người nối tiếp người, lời lan truyền quay lại vào tai hoàng đế trong điện.

      Đến khi còn thanh nào nữa, các quan mới chậm rãi bước, vào hoàng cung.

      Chức quan của Vạn Dực quá , sau khi dập đầu tạ ơn theo các quan liền hết việc để làm, đành chán đến chết nhìn quét vòng các quan viên gần đó, nhịn được mà nổi đầy da gà.

      Đại học sĩ...... Ta biết khi còn trẻ ngài cũng là mỹ nam, nhưng mà...... Nhưng mà tại ngài quá sáu mươi, sao lại dặm phấn đầy mặt thế kia, cũng đâu ngăn được khe sâu nhăn nhíu......

      Chết người ở chỗ, giờ phút này ông ấy nước miếng tung bay, mặt nhăn mày nhíu ngừng......

      Vạn Dực thầm che mặt, là thê thảm nỡ nhìn.

      Nhìn khắp trái phải vòng, đại khái y nhìn thấy quan viên duy nhất son phấn, ngay cả Lý Hoan Khanh và Thương Hủ, hôm nay đều thuận theo tình hình mà bôi lên mặt lớp phấn mỏng, miệng tô chút son hồng nhạt...... Cũng may mặt mũi bọn họ tệ, lại đều còn trẻ, liếc mắt nhìn cái vẫn có chút xinh đẹp tuấn tú.

      A...... đúng, trừ y ra, triều vẫn còn người đụng gì đến son phấn.

      Tề vương điện hạ tựa như cảm nhận được ánh mắt của Vạn Dực, hơi nghiêng mặt, lạnh lùng liếc y cái.

      Vạn Dực chỉ làm như biết, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn kính cẩn khiêm nhường.

      Lúc bãi triều, Vạn Dực theo dòng người chậm bước ra ngoài, ít quan viên ở các địa phương ở cửa cung đợi tặng than cho các quan của kinh thành.

      biết là vô tình hay cố ý, Tề vương điện hạ vẫn chưa về cung, mà cùng đoàn người khổng lồ của bước ra cửa cung, cuối cùng lắc lư quanh y, tay tôi tớ bên người lập tức trùng trùng điệp điệp “Thiên Phật danh kinh” hoành tráng, ngừng tăng cao......

      Vị trí của Vạn Dực tốt, giống như là cái đuôi thừa ra của Tề vương điện hạ, các quan địa phương vừa biếu “Thiên Phật danh kinh” cho Tề vương xong, đến phiên Vạn Dực, liền yên lặng lấy “Bốn mươi người tài” đưa qua......

      Đối lập ràng như thế khiến người ta khóc đổ máu.

      Tề vương điện hạ thầm liếc nhìn Vạn Lang mặt càng lúc càng đen, hiếm khi có thể ức hiếp được Vạn Lang chút, cảm giác tốt.

      Hình bộ Thượng thư Lý Quýnh Nhiên biết tỏng lòng dạ , xoay mặt , điện hạ...... Quả nhiên là thiếu niên vừa mới biết , loại tình cảm trong sáng lặng lẽ ức hiếp người trong lòng này...... cách lão rất xa rồi......

      Tuổi trẻ tốt mà......=v=

      “Thượng thư đại nhân......” Thị lang đứng bên trái ấp a ấp úng .

      Lão hồ ly liếc mắt cái.

      “Ngài...... phấn trán ngài......”

      Lão hồ ly giật mình hốt hoảng, lập tức nhanh chóng thối lui về phía sau lấy cái gương đồng trong tay áo rộng thùng thình ra, tôi tớ thân to vóc lớn quanh mình lập tức vây quanh, che chắn.

      Thượng thư đại nhân liền nắm chặt thời cơ, giữa bức tường người bán mạng dặm phấn thơm......

      Tề vương điện hạ ức hiếp người xong, tâm lý có chút cân bằng, lại nhìn người nọ, liền cảm thấy...... Cảm thấy......

      Khi quan viên địa phương đến dâng “Thiên Phật danh kinh”, Tề vương điện hạ trực tiếp gọi người đó đến trước mặt, vài câu......

      Vạn Dực cầm trong tay “Bốn mươi người tài” ít ỏi được mấy ném vào trong tay áo, rồi sau đó lại ngoài ý muốn bị quan địa phương mặc quan phục đỏ rực ngăn lại, nên biết rằng triều phục của các quan từ nhất phẩm đến tứ phẩm có màu đỏ, ngũ phẩm đến thất phẩm màu xanh dương, bát phẩm cửu phẩm màu xanh biếc.

      ta muốn gì......?

      Chỉ thấy quan tứ phẩm này lấy từ trong lòng ra thiệp mừng “Thiên Phật danh kinh” ấm áp, hai tay nâng lên biếu y......

      Vạn Dực cảm thấy đầu óc mình như ầm tiếng nổ tung...... Bất quá nhìn thấy vẻ mặt đối phương còn khốn khổ hơn mình, từ trước đến nay y luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người, sao lại nhẫn tâm khiến đối phương khó xử?

      “Thiên Phật danh kinh” này, coi như là y làm việc tốt , aizz, ráng mà nhận vậy......

      Thư đồng : Công tử...... Ngài có thể vô sỉ hơn chút nữa được ......[﹁﹁]

    4. Kemmut

      Kemmut New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      13
      Huhu lâu lém mới gặp bạn Dực, ước gì ngày nào cũng đc gặp cho đỡ nhớ hức hức

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 4:
      Lam Phượng Hoàng
      Nàng ta ở Túy Nguyệt lâu ba năm, Thôi ma ma , hai tháng nữa, để nàng ta treo biển tiếp khách.

      Quân Liên Ngã, Quân Liên Ngã...... (có thể hiểu là ‘xin chàng thương xót’)

      Cái tên này, nàng ta căm ghét nhíu mày, liều chết cũng muốn chạy khỏi nơi này!

      “A, xin lỗi......”

      ngang qua đình viện, đột nhiên gã sai vặt hấp ta hấp tấp chạy từ trong góc ra, như sắp chui thẳng vào lòng Vạn Dực.

      Vạn Dực nhanh chóng lui người, cúi mắt nhìn xuống, người trước mắt mặc quần áo gã sai vặt, là ...... thiếu niên [?] bối rối ngừng xin lỗi, khó khiến người ta nghĩ là thiếu nữ. Tuy mặt cổ quệt đầy than đen, nhưng vẫn là nương nha, lỗ tai và cổ tay mềm mại của người này, lại trắng nõn vô cùng, mặc dù cố ý nén giọng, nhưng tiếng rên đau mềm mại kia cũng hoàn toàn phản bội ngươi rồi.....

      Hình như người thiếu nữ còn có vết thương, vừa va chạm, liền thất tha thất thểu ngã ngồi xuống đó.

      “Còn đứng được ?” Vạn Dực vạch trần, chỉ lẳng lặng vươn tay với nàng ta.

      Quân Liên Ngã kinh ngạc ngẩng đầu, mỹ thiếu niên mỉm cười trước mắt, người áo thư sinh màu sáng, trong lúc nâng tay nhấc chân, phong thái vô cùng lịch tao nhã, y lẳng lặng vươn tay với mình, phía sau là đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong mắt nàng ta, đèn đuốc có sáng hơn nữa cũng thể chói sáng bằng đôi mắt y......

      Có chút sợ hãi cầm cái tay kia, tiếp đó thân mình liền bị lực kéo mạnh, sau khi đứng dậy, nàng ta nhanh chóng rút tay về, giấu ở sau người.

      Thiếu niên kia cũng gì, chỉ ngẩng đầu, xoay người rời .

      Y tựa như giấc mộng, dần dần biến mất ở cuối hành lang dài.

      [Lời thuyết minh cho cuộc gặp bất ngờ]:

      Vạn Dực dấu vết vỗ vỗ trước ngực mình......

      Lực lớn như vậy va trúng cũng có cảm giác?  ̄□ ̄

      Trong lòng thầm phun lệ, đồ giả này làm quá thành công rồi, biết nên vui hay nên buồn đây.....

      Lần thứ hai nàng ta nhìn thấy y, là mười ngày sau, vào ngày Sơ long.

      Ngày ấy nàng ta còn chưa chạy đến cửa trước liền bị nhóm người canh cửa phát , Thôi ma ma giận dữ, trước mặt tất cả các tỷ muội, phạt ‘châm hình’ suốt đêm, thân thể nàng ta còn chưa kịp tốt hơn, Sơ long của nàng ta dời từ hai tháng nữa thành mười ngày sau.

      Ngày Sơ long này, Thôi ma ma sợ nàng ta ngang bướng khó dạy, sau khi ép nàng ta uống hết nửa bình Nhuyễn cân tán, liền ép cái người còn sức giãy dụa là nàng ta thay quần áo trang điểm.

      Mái tóc dài của nàng ta được tháo ra, dùng trâm vàng vấn thành búi, sau khi vấn xong, dòng nước mắt ngăn được, tiếng động chảy xuống.

      Những thiếu nữ trẻ trước khi chính thức treo biển tiếp khách gọi là Sơ biện, sau khi tiếp khách, mới búi tóc, gọi là......"Sơ long".

      “Thôi ma ma, việc này......?” Ma ma trang điểm cho nàng ta sợ nước mắt làm hỏng son phấn, phát sầu gọi.

      Thôi ma ma vừa lòng gật đầu, túm khăn lụa che miệng, “ cần trang điểm lại, nam nhân đều thích cái vẻ vừa thấy thương này, ôi bảo bối của ta, ngươi quá hiểu lòng người, đáng giá mà! Tối nay ngoan ngoãn kiếm nhiều tiền cho ma ma, ma ma ta nhất định để ngươi chịu thiệt......”

      Liên Ngã nương quá sợ hãi, giờ chết sắp đến, ta nhẫn nhịn, ta liều mạng nhẫn nhịn --

      xong, nước mắt thể nuốt trở về ......┭┮﹏┭┮

      Trước khi lên đài, Thôi ma ma bám vào bên người trang điểm kỹ càng của nàng ta, giọng dặn dò, “Nhớ cho , bên trái kia là công tử nhà Thị lang, háo sắc lại keo kiệt, vung tiền ít nhất, nhìn bên phải , đúng đúng đúng, cái người ngoài cùng bên phải ấy, là tiểu công tử nhà Thái úy, chỉ là nghe gần đây vẫn luôn theo đuổi tam tiểu thư nhà Đô ngự sử, nghe tam tiểu thư kia là mỹ nữ đứng đầu kinh thành, sợ là chơi đùa, bất quá cần lo lắng, có thấy ? Cái người mặc áo trắng thư sinh bên cạnh gã ta ...... Ôi, hổ là tiểu tổ tông của ta, ra ngươi sớm chú ý đến y!”

      Quân Liên Ngã sửng sốt, dời ánh mắt lên người vị mỹ thiếu niên quen thuộc kia, có ý hỏi nhìn Thôi ma ma.

      “Ngươi thế mà lại biết y?” Thôi ma ma chỉ chỉ lên trán nàng ta, “Cho dù biết mặt y, cũng nên biết câu ‘Thiên hạ ai cũng biết dáng vẻ hơn người của Vạn Lang’......”

      Nàng ta mới bừng tỉnh hiểu ra, “...... Y là, là Vạn Lang đó?”

      “Phong thái đó, còn có thể là người khác sao?” Thôi ma ma , “Mấy năm trước, y danh chấn kinh thành, cùng Tề vương điện hạ được xưng là ‘Thái Học song bích’, vô cùng nổi bật, đáng tiếc được thánh quân quan tâm, từ lúc vào Hàn Lâm viện, liền tăm tiếng.”

      Nàng ta cắn cắn môi, “...... Thôi ma ma, ta......”

      Thôi ma ma trực tiếp chọc vỡ mơ mộng của nàng ta, “Đừng nữa, dầu gì y cũng là người mà khắp lâu này ai ai cũng đều mơ ước, chớ tới việc ngươi chọn y, phải là y nguyện ý mua ngươi kìa.”

      Nàng ta quật cường mím môi, sau khi lên đài liền chẳng nhìn ai, chỉ nhìn mình y.

      Môi đỏ khẽ mở, nàng ta hát thêm khúc, “Tay vén ân cần đỡ ngọc chung, Năm xưa say rượu má tươi hồng...... Sau ly biệt,Nhớ khôn cùng. Bao phen hồn mộng mong tương hội.
      Đêm nay chung bóng, đèn soi tỏ. Có phải tương phùng trong mộng ?......” (trích trong bài Giá Thiên 1 – của Yến (Án) Kỷ Đạo)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :