1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      thay toi cho van duc va te vuong qua

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Vẫn thấy thư đồng dễ thương. Cảm ơn bạn.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Quyển hai: Cúc nở đầy lấp kín trăm hoa
      Chương 1:

      Lam Phượng Hoàng
      Mùa xuân năm Thành trị thứ bảy, Hàn Lâm viện.

      Lịch chỉ xé vài trang mới, tiểu đình còn đọng vệt pháo xuân. (Trích Tảo xuân – Lai Hộc)

      Đây là cái tết đầu tiên kể từ khi y vào Hàn Lâm viện.

      Mồng đầu năm, sáng sớm Vạn Dực theo các quan tiến cung chúc tết hoàng đế, tiếp đó hoàng đế ban thưởng mũ che tai lông chồn thể quan tâm.

      Vạn Dực đội mũ che tai lông chồn, sau khi hạ triều liền ôm lò sưởi trong tay áo rộng, bộ triều phục màu xanh da trời khoác thêm áo lông chồn bạc, đội làn tuyết mỏng tung bay bước ra cửa cung.

      “Vạn Lang! Vạn Lang!”

      Xa xa, từ sau viện phía đông của Hàn Lâm truyền đến hai tiếng gọi.

      Vạn Dực dừng lại, quay đầu nhìn về phía người chạy tới, “Thương huynh?”

      Thương Hủ cách y vài bước, ngượng ngùng dừng chân, chậm rãi tới, “Mấy tháng gặp, ngươi và ta đều cùng ở Hàn Lâm viện, sao Vạn Lang ngươi lại đến tìm ta?” Hàn Lâm viện chia thành hai viện, viện phía đông là nơi ở của những vị Hàn Lâm cao quý vừa nhậm chức hoặc những người có gia thế, viện phía tây là nơi ở của thứ cát sĩ kiến tập và mấy ông già cổ hủ nhiều năm được cất nhắc.

      Hai viện cách xa nhau chừng nửa canh giờ, nhưng mỗi lần gã đến viện phía tây tìm Vạn Dực, nếu ngay lúc y bị phái đến lục bộ rèn luyện, cũng là trước bước, thấy bóng dáng.

      Mười lần hết tám lần thất bại.

      Đến cuối năm, Hàn Lâm viện lại bận việc đến rối tinh rối mù, chỉ biên soạn chiếu thư thôi mà cũng mất trắng mấy ngày đêm, bởi vậy tính sơ qua, dù cùng ở Hàn Lâm, nhưng căn bản lại có cơ hội đến gần.

      Vạn Dực kinh ngạc, “Sao vậy, Thương huynh tìm Vạn Dực có chuyện quan trọng gì ư?”

      “Cũng...... Cũng phải là chuyện quan trọng gì, chẳng qua lâu gặp, hay là thừa dịp được nghỉ đông, cùng đến quán rượu chúc mừng?”

      Vạn Dực nhếch mày cười, “Cũng tốt, nhiều ngày công việc quấn thân, quả cũng nên thả lỏng thể xác và tinh thần chút.”

      Thương Hủ vui vẻ ra mặt, liền muốn rời , cứ thế ân cần theo phía sau Vạn Dực, “Vạn Lang, ngươi định về sao?”

      Vạn Dực lắc đầu, “Ta còn phải đưa mấy tấm thiệp chúc.”

      “Vậy ngu huynh liền cùng ngươi đoạn!”

      Năm nay tuyết rơi lớn, đường lát đá xanh tuyết đọng cao, chỉ mỏng manh tới mép giày.

      Ven đường tiếng pháo bùm bùm vang vọng, Vạn Dực lấy từ trong tay áo túi kẹo tròn, khi bước qua nhóm trẻ con, y dừng bước, cười phát kẹo.

      Bọn trẻ vui mừng tranh kẹo, miệng líu ríu, “Đa tạ Vạn Lang! Xin chúc tết Vạn Lang, chúc, ừm, chúc Vạn Lang năm mới cưới được người vợ đẹp......”

      Vạn Dực cười, cũng nhiều, xoay người dẫn Thương Hủ sầm mặt, rời .

      Kinh thành nhiều quý nhân, nhất là vào tháng giêng, gần như dốc sức lộ diện, mỗi khi Vạn Dực và Thương Hủ được khắc, dừng bước, chắp tay thi lễ với các đồng nghiệp, lời chúc tết.

      “Thương Hủ! Vạn Dực!”

      ngờ, tiểu công tử Úy Trì Trì nhà Thái úy lầu cao của quán rượu nhìn thấy bọn họ, từ xa xa, chút kiêng kỵ từ lầu ngoắc ngoắc bọn họ.

      Vạn Dực chần chờ lát, rồi vẫn bước vào quán rượu.

      “Công tử, công tử! Xin chúc tết các công tử, chúc ngài mọi việc như ý, từng bước thăng tiến! Xin ngài cho chút tiền cơm......”

      Nhóm ăn mày quanh quẩn ngoài quán rượu nhìn thấy có khách, chân dồn sức, chạy ào đến dập đầu cầu khẩn.

      ,” Gã giúp việc cầm lấy chổi đuổi hết ra, “Cút hết cho ta, mới sang năm mới ...... Xui!”

      Tiểu nhị ở bên cạnh cúi đầu khom lưng, nhanh chóng đón bọn họ vào trong, “ có lỗi quá, quấy nhiễu đến các vị công tử, là lỗi của chúng tiểu nhân......”

      Vạn Dực khẽ cau mày, cắt đứt lời gã ta, “Hình như năm nay ăn mày nhiều hơn năm trước nhiều lắm? Nghe giọng cũng giống như người trong kinh.”

      “Nghe là dân chạy nạn từ quận Tây, hôm qua đuổi được mấy gã, ngờ hôm nay xúm lại càng nhiều......”

      Vạn Dực nghe xong chưa mở miệng, lại có chút đăm chiêu.

      “Sao vậy?” Thương Hủ đứng bên hỏi.

      Vạn Dực khẽ lắc đầu, “ có gì.” Vén vạt áo, theo gã lên lầu hai.

      Úy Trì Trì sớm chờ nổi, trực tiếp đứng chờ ở đầu cầu thang.

      “Các ngươi giỏi lắm!” Nhìn thấy bóng dáng của Thương Hủ và Vạn Dực, ta lập tức thân thiết kề vai sát cánh, “Nếu ta gọi, hẳn là các ngươi định đến tìm ta đâu.”

      “Sao có thể,” Vạn Dực cười cong cong khóe mắt, “Lúc nãy có nhắc với Thương huynh, hai ngày nữa liền hẹn mọi người cùng dạo chơi tiêu khiển.”

      Úy Trì Trì bỗng tay che mắt, “Chậc chậc, Vạn Lang, ngươi càng ngày càng…, càng ngày càng thêm xinh đẹp ...... Phải làm sao đây?”

      Vạn Dực chợt né tránh, nghiêng người nhường lối, thở dài , “Lời này của Uất Trì huynh khiến Vạn Dực xấu hổ muôn phần, có việc gì, Vạn mỗ giúp huynh tiếc mạng, sao lại nịnh nọt thế?”

      Lời vừa ra khỏi miệng Úy Trì Trì liền thấy càn rỡ, cũng rất xấu hổ, được Vạn Dực đưa cho bậc thang, ta liền theo đó leo xuống, “ ra cũng có việc muốn nhờ Vạn Lang hỗ trợ.”

      Thương Hủ cũng là người hiểu chuyện, bỡn cợt , “Là tam tiểu thư nhà Đô ngự sử?”

      “Khụ,” da mặt Úy Trì Trì cũng khá mỏng, bị toạc tâm tư liền khỏi quanh co, “Ừ, đúng, đúng là việc này......”

      Vạn Dực nhướng mày, “Việc này...... Vạn Dực phải giúp thế nào?”

      Thương Hủ thầm khó chịu, “Vạn Lang chưa nghe sao? Tam tiểu thư nhà Đô ngự sử tự cao mình là mỹ nhân đứng đầu kinh thành, trước đây từng lớn giọng, phải gả cho tình lang hoàn hảo -- Vạn Dực.”

      Vạn Dực thoáng chốc há hốc 囧.

      Úy Trì Trì lại hiểu lầm ý của y, “...... Hay là, Vạn Dực ngươi cũng có ý với tam tiểu thư?”

      , Vạn Dực đương nhiên có tình ý gì với tam tiểu thư.”

      Uất Trì thở dài hơi nhõm, “Vậy ta yên tâm......” Nếu tình địch là Vạn Dực, ta có chút phần thắng nào.

      “Uất Trì huynh cần ta giúp thế nào?”

      “A! Việc này quá đơn giản,” Úy Trì Trì lập tức biến thành trai tốt ôm vai Vạn Dực, “Ngươi chỉ cần đến Túy Nguyệt lâu ở ba ngày, hoặc là...... Hoặc là ở Túy Nguyệt lâu nhận hai người thiếp xinh đẹp, đến lúc đó cần ngươi mở miệng, lão già cổ hủ Đô ngự sử kia nhất định thà để tam tiểu thư xuất gia cũng gả nàng cho ngươi......”

      được!” Thương Hủ hất cái tay xấu xa của Úy Trì Trì ra, lập tức phản đối.

      Vạn Dực nhìn tới, trực tiếp hùa theo, “Đây chỉ là việc , sao cả.”

      Úy Trì Trì nhào đến túm chặt hai tay, mắt lóe sao nhìn y, “Vạn Lang! Đúng là huynh đệ tốt!”

      “Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán ràng,” Vạn Dực liếc ta cái, “Ôm được mỹ nhân cũng phải giúp Vạn Dực tìm hiểu chuyện......”

      Chờ sau khi Úy Trì Trì tốn hết nước bọt về nỗi tương tư của mình với mỹ nhân xong, sắc trời sẫm tối, Vạn Dực cáo từ rời , tiếp tục theo đường cũ tặng thiệp chúc đến vài vị cấp , đồng nghiệp.

      Cái gọi là thiệp chúc, là túi giấy đỏ, ghi ‘Đón phúc’, bên trong là mấy lời chúc tốt lành. Cứ vậy, cần vào phủ chúc tết, chỉ cần thông qua người gác cổng, đưa thiệp tới là được.

      Có Thương Hủ là con của Thủ Phụ cùng, trước kia khi đưa thiệp chúc đều bị dẫn vào cửa hông đứng chờ, hôm nay hiệu suất lại đặc biệt nhanh.

      Chưa đến canh giờ, mấy tấm thiệp chúc tay Vạn Dực chỉ còn lại tấm, y cùng Thương Hủ sóng vai đến địa điểm cuối, bước vào nhà của cha Lý Hoan Khanh -- hình bộ Thượng thư.

      Vừa mới đưa thiệp chúc lên, cửa chính nhà họ Lý lại đột nhiên mở lớn --

      đám triều thần như sao ôm trăng - trào ra, vây quanh vị thiếu niên tuấn tú còn chưa tới tuổi thanh niên, mặc áo mãng bào đỏ thẫm thêu rồng bốn móng, áo khoác lông báo đen, ngoài đen trong đỏ, bóng dáng cao to rực rỡ đứng giữa đám người vô cùng bắt mắt.

      Vẻ mặt của có chút kiên nhẫn, hàm dưới khẽ nhếch, phất đầu ngón tay búng bông tuyết dính kim quan của mình.

      “Điện hạ, đây là dự báo năm nay vận may rơi lên người ngài...... bla bla bla.”

      “Điện hạ tài vĩ đại siêu phàm, tài trí ngút trời...... bla bla.”

      Trong miệng ‘Ừ ừ’ vài tiếng cho có lệ, ánh mắt chán đến chết tùy ý lướt , phút chốc chạm phải đôi mắt sâu thẳm......

      thể bỏ qua! Hai người đều chợt nhận ra.
      Dương Linh, Parvarty, kabi_ng0k30 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 2:
      Lam Phượng Hoàng
      Đối với Kỳ Kiến Ngọc mà , tồn tại của Vạn Dực là ký ức kinh hoàng nhất trong cuộc đời .

      Phải rằng, bị mạnh mẽ cướp nụ hôn đầu là màn cực u ám trong thời niên thiếu của Tề vương điện hạ.

      Cứ thế mà u mê bị y dẫn dắt, thậm chí náo loạn thanh lâu, chính là vết nhơ suốt đời Tề vương điện hạ, cả đời chỉ mong có thể gạt bỏ hoàn toàn ký ức đó!

      Nhưng, đến khi muốn gạt bỏ......

      “Điện hạ, tử sĩ chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể giải quyết mọi việc giúp điện hạ!”

      “A...... Kỳ , bổn vương cũng quá lo......” Chuyện tới trước mắt, Tề vương điện hạ lại xấu hổ do dự, mất mặt đành.

      Nhưng nếu cứ vậy mà quên , lòng tự trọng cao ngạo lại vạn lần cam, cách nào cân bằng được ......

      Vì thế, Tề vương điện hạ thực rối rắm, hậu quả thực nghiêm trọng.

      kèm với trái tim thoáng lạnh thoáng nóng của thiếu nam Tề vương điện hạ đối với Vạn Lang, đảng thân vương lại như tự chui vào phòng tắm hơi, khi ấm áp như xuân, khi trời băng đất tuyết.

      Nhưng mà hết thảy điều này Vạn Lang đều nhận ra, y chỉ khiêm tốn làm thứ cát sĩ của y, suốt ngày vùi đầu vào Hàn Lâm viện, nghiền nát trái tim si mê của Tề vương điện hạ, chỉ hướng về giấc mộng [?] của bản thân y.

      Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Tề vương ở cửa phủ Hình bộ Thượng thư liền sửng sốt, sau đó Vạn Dực bèn chậm rãi cúi người vái chào, “Điện hạ vạn an.”

      Kỳ Kiến Ngọc thấy y kính cẩn khiêm nhường dịu ngoan như vậy liền phiền chán, lạnh lùng liếc mắt, lập tức lướt qua Vạn Dực, xem như người qua đường.

      Hình bộ Thượng thư dắt con trai Lý Hoan Khanh ra cửa phủ đưa tiễn. Thấy Vạn Lang, Lý Hoan Khanh trực tiếp vứt bỏ cha già, chạy tới tiếp đón, “Vạn Dực, Thương Hủ! Các ngươi đưa thiệp làm chi vậy, sao trực tiếp vào phủ.”

      Vạn Dực , “Chỉ tiện đường mà thôi, ở nhà dặn lão bộc làm bữa tối.”

      “Sang năm mới, thân mình ngại đơn ư?” Lý Hoan Khanh nghiêng người ngăn ở cửa, cong khóe môi, “Vạn Lang vào phủ cùng dùng cơm , tốt xấu cũng có bạn bè, chẳng nên quạnh. Sao phải như ông cụ non nhìn thấu tình đời, thân mình riết mà sợ trống trải sao?”

      Hình bộ Thượng thư cũng quan tâm nhìn qua, lão hồ ly bèn mở miệng, “Lần đầu lão phu thấy khuyển tử tha thiết quan tâm như vậy, nếu chê, Vạn Lang liền vào phủ ngồi chút, lão phu sai người chuẩn bị rượu và thức ăn.”

      đến mức này, Vạn Dực đương nhiên thể làm xấu mặt mũi cấp , chắp tay khẽ vái, “Vậy Vạn Dực liền cung kính bằng tuân mệnh.”

      Thương Hủ hết cách, dù sao nhà họ Thương cũng là gia tộc lớn, lại thể phải lo lắng như Vạn Dực, đành ngượng ngùng nhìn hai người lời từ biệt, từng bước vừa quay đầu vừa rời .

      Phía bên này ba người lời tạm biệt, phía khác lão hồ ly vừa trình diễn mười tám dặm tiễn đưa*, vừa ném viên đạn bọc đường về phía Tề vương điện hạ, “Tối nay hạ quan có mời gánh hát miền nam đến giúp vui, định làm bẩn tai điện hạ, nếu điện hạ có thể ở lại cùng xem, vẻ vang cho kẻ hèn này, vinh hạnh đón chào...... bla bla.” (*lấy ý từ đoạn Sơn Bá tiễn Đài về quê)

      Bước chân của Tề vương điện hạ dừng lại vài giây.

      Lão hồ ly nhận thấy tầm mắt Tề vương điện hạ đảo qua mấy lượt người Vạn Lang vén áo vào phủ, hai mắt chợt sáng ngời, tiếp tục uốn ba tấc lưỡi, nhưng cũng biết ý mà trực tiếp đề cập đến Vạn Lang, chỉ lòng vòng nhắc tới mấy trò đàn hát trong bữa tiệc đêm nay.

      Lúc trước khi con trai cưng Hoan Khanh vào Quốc Tử Giám, lão liền bí mật sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh con trai, xem xét mấy năm, sao biết Tề vương nhìn như khinh thường ngó tới Vạn Dực, bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt. Về phần Hoan Khanh cũng có tâm tư mờ ám với Vạn Lang, chỉ cần quá phận, lão cũng có thể vờ như thấy.

      Thiếu niên đều thích phong lưu, quý tộc có dính tới nam phong lần cũng bình thường, cần cố sức cản ngăn.

      Khi Tề vương điện hạ ngồi vào vị trí, Vạn Dực trò chuyện vui với Lý Hoan Khanh.

      Hình bộ Thượng thư cố ý chạy tới sắp xếp chỗ ngồi, biết là vô tình hay cố ý, lại sắp cho Vạn Dực ngồi sát bên cạnh Tề vương, mấy quan viên cố ý ngồi gần Tề vương đương nhiên liền bất mãn, nhưng quay đầu thấy Tề vương điện hạ ràng có vẻ hờn giận, liền yên lặng nuốt lời phản đối vào bụng.

      đài kép chính rướn cổ họng, đêm nay diễn vở kiếm hiệp: [đánh hổ] và [lầu sư tử], Võ Tòng hoá trang giống, người đàn cũng lưu loát hay.

      ......“Ta nhanh chóng tiến lui nhịp nhàng. Nghiệt súc kia mạnh nâng móng quào.” Kép võ hát đoạn, la thanh vang ngay sau đó, kép ngưng lời, người mặc đồ da hổ chạy ra sân khấu, hổ nhào đến, kép lẫn trốn.

      Vạn Dực nhịn được, cười .

      Khóe mắt Tề vương điện hạ nghiêng đến, liếc xéo y cái rồi dời .

      Vạn Dực hiển nhiên lại duy trì vẻ mặt nghiêm túc, lặng thinh đề cập tới việc vừa nghe đoạn này bỗng liên tưởng đến Tề vương, ngại hổ nhe nanh múa vuốt mà sợ chết lần nữa tới gần.

      Phía bên kia, kép võ đè hổ xuống, nâng quyền đánh tới, “Hổ! Nay chính là ngày chết của mi. Cuộc đời được có mấy khi, mấy khi......”

      Vạn Dực nhếch mi, khẽ “A” tiếng, cười tủm tỉm thấp giọng ngâm nga theo đoạn.

      Lời hát này, ...... hợp khẩu vị.

      Tề vương điện hạ thoáng nhìn Vạn Lang mặt đầy sung sướng ngồi bên cạnh, mấy thứ i i a a này hay đến thế sao?

      Sau lưng lại nổi lên cơn rét lạnh khó hiểu......

      Đợi khi hát xong, tạm ngưng lát, Lý Hoan Khanh liền chạy đến nhà vệ sinh.

      Kỳ Kiến Ngọc cả đêm nhìn Vạn Dực - ngày xưa tùy tùng vây quanh, cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Bỗng nhiên bên tai nghe tiếng gọi, “Điện hạ......” thanh này trầm thấp khàn khàn như nam tử bình thường, mà mang theo chút ấm áp thảnh thơi chây lười, lại trong trẻo lưu loát như ngọc.

      bỗng lui người, trừng mắt tức giận nhìn người nọ, “Muốn gì liền , dựa gần như vậy làm gì.”

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 2: (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng
      Vạn Dực , “Chỉ muốn hỏi điện hạ, vở này diễn xong rồi, có muốn xem thêm vở khác ? Hình như vừa rồi điện hạ nghe thích lắm.”

      Kỳ Kiến Ngọc nghiêng người, tiếp nhận cái người xoay tới xoay lui kia. Vạn Dực chờ ở bên, nếu ánh mắt của thoáng dừng lại sân khấu lâu lúc, y liền thấp giọng nhắc nhở chút.

      Thái độ dịu dàng chu đáo như thế, lại chỉ thuộc về riêng , phàm là người tiếp xúc lâu với Vạn Dực, đều có thể được Vạn Lang dốc lòng quan tâm.

      Cảm thấy uất nghẹn bất mãn, gặp người nọ, liền muốn tới gần, khi đến gần, lại vừa thẹn vừa giận chịu nổi......

      “Điện hạ?” Người nọ đột nhiên lên tiếng.

      Kỳ Kiến Ngọc bỗng hoàn hồn, phát vào lúc mình để ý, lại đè tay Vạn Dực lên ghế!

      Màu da y có chút tái nhợt như bị bệnh, tay cực gầy, xương ngón tay ràng, tôn lên màu xanh da trời ở cổ tay áo quan bào, có cảm giác như chạm vào bạch ngọc.

      sửng sốt, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh khẽ cử động dưới bàn tay ......

      Kỳ Kiến Ngọc theo bản năng từ đè chuyển thành nắm, khi nhận thức được, liền như bị điện giật, vội vàng bỏ ra.

      Tiếp đến cũng biết mình nhìn cái gì, xem cái gì, chán nản lại buồn phiền. Đến khi tiệc tan, Tề vương điện hạ mới thoáng khôi phục phong độ ngày xưa, cưỡi ngựa về cung.

      Sau khi chấm dứt tiệc tối, Vạn Dực trở về nhà, Thư đồng chờ ở cửa phòng.

      Thấy công tử về, ta lập tức kề sát đến, vào tai, “Công tử...... Trong cung đưa thư đến.”

      “Ha?” Vạn Dực vỗ vỗ đầu ta, theo ta đến thư phòng lấy thư.

      Bề ngoài, từ khi vào Hàn Lâm viện tới nay, tân đế chưa hề liên lạc gì với y, nghiễm nhiên là quên có người như vậy tồn tại.

      Nhưng mồng mỗi tháng, hoàng đế phái ám vệ đưa tới vài bản tấu, bên có mực đỏ mới tinh vừa phê duyệt. Hàn lâm và thứ cát sĩ có nhiệm vụ liền bảo quản cho hoàng đế, lưu giữ lại, biên soạn văn thư, làm việc của bề tôi, phác thảo chiếu thư.

      Nhưng bản tấu ban đêm tân đế lén giao đến cho Vạn Dực, giống mấy thứ ca tụng tâng bốc mà nhóm Hàn lâm biên soạn ban ngày, đều là mấy chuyện mờ ám thể thông báo rộng rãi......

      Mặc kệ là tôi luyện hay mượn chuyện này thăm dò thành ý của Vạn Dực, hay muốn tay Vạn Dực nhúng chàm, biến thành nhược điểm để nắm cán...... Giờ phút này vua tôi dĩ nhiên ngồi chung thuyền. Đều nắm được nhược điểm của đối phương.

      Vạn Dực vuốt vuốt trán, mở tấu chương xem sơ qua lần, rồi ném xuống.

      “Công tử?”

      “Để đây trước , ngày mai hãy xử lý.” Ngày tết an lành, y tạm thời muốn đối phó với mấy chuyện bẩn thỉu này.

      Thư đồng gật đầu, cẩn thận thu dọn tấu chương, rồi sau đó lại dâng túi tiền lì xì lên, “Đây là quan các nơi vào kinh tặng than.”

      Cái gọi là ‘tặng than’, chính là phí sưởi ấm. Có thể coi là quy tắc ngầm chốn quan trường, trước kỳ nghỉ đông mỗi năm, khi quan viên các nơi vào kinh, đều phải đưa tiền lì xì đến các quan lớn trong kinh thành, mong được yên ổn, được che chở.

      Cũng là như thế, kỳ nghỉ hè có ‘tặng băng’ – phí làm mát.

      Số tiền đưa tới, ít nhất phải hơn tám lượng, trong phong thư chứa các loại ngân phiếu còn có thiệp chúc và nhã danh.

      Ví như bốn mươi lượng, liền xưng là “Bốn mươi người tài”; Nếu ba trăm lượng, liền tự xưng là “Mao thi nhất bộ”, là bài thơ đứng đầu ba trăm bài thơ trong [Kinh Thi].

      Nếu mạnh tay hơn, đưa đến ngàn lượng, là chuyện vô cùng có mặt mũi, ngàn lượng bạc được xưng là “Thiên Phật danh kinh”. Lúc trước khi phụ thân Vạn An còn là Thủ Phụ, mỗi lần tết đến, “Thiên Phật danh kinh”, vàng bạc châu báu ào ào như nước.

      Vạn Dực u oán búng lên xấp tiền lì xì mỏng, con số cao nhất đó, chỉ “Bốn mươi người tài”, phụ thân, Dực nhi có mặt mũi gặp ngài.

      Sau khi đếm xong số tiền tặng than, Vạn Dực buồn tẻ chán nản ngủ, Ảnh Nhất cần Vạn Dực mở miệng, chỉ cần công tử vừa đứng trước giường ngẩng đầu lên, Ảnh Nhất liền nhanh như chớp búng tay vào dưới yết hầu y tấc, vừa đè vừa vuốt!

      Thoáng chốc Vạn Dực che miệng nôn khan tiếng, nhổ viên bi màu đen ra.

      Yết hầu vốn u lên liền biến mất, Vạn Dực ho khan vài tiếng, Thư đồng lập tức dâng thuốc làm mát xanh biếc lên, chờ cảm giác bỏng rát nơi yết hầu rút , Vạn Dực vuốt vuốt cổ, “Thoải mái hơn rồi.” Ngày ngày cổ họng bị nhét trái khế, cảm giác khó chịu thể kể cùng ai.

      “Công tử vất vả rồi.” Ngôn Trọng nhìn vẻ mặt giấu được mệt mỏi của y, hết sức đau lòng, “Mấy ngày tới công tử nghỉ ngơi cho tốt , việc xã giao cứ chối từ trước .”

      Vạn Dực gật đầu, sau đó lại nhịn được mà lắc đầu, “Sáng mai cứ chối từ, nhưng buổi trưa phải cố gắng đến thăm khách quý.”

      “Dạ, công tử.”

      Vạn Dực nhắm mắt, lát sau liền nặng nề ngủ say.

      Khi sắp tiến vào mộng mơ hồ có khuôn mặt lướt qua, Vạn Dực híp mắt, miệng khẽ ngâm nga, “Hổ...... Nay chính là ngày chết của mi. Cuộc đời được có mấy khi, mấy khi......”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :