1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Nhảy hố:034:
      Huyềnpluss thích bài này.

    2. echxuvuive

      echxuvuive New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      truyện này chỉ đăng ở đây thổi hả bạn
      Huyềnpluss thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Quyển 1: nhìn thấu bộ mặt
      Chương 1:

      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Mùa xuân năm Thành Trị thứ hai, Quốc Tử Giám.

      Tim nhiệt huyết mòn theo năm tháng, tươi tắn nhờ tắm mát hương xuân. (Trích trong bài Trường An hữu hiệp tà hành – Lục Cơ)

      Bước vào cửa lớn sơn đỏ, hay cho cái cảnh muôn hồng nghìn tía, triều Đại Chu thích đẹp, ngay cả bề tôi bên cạnh Thiên Tử, cũng đều là mỹ nam qua tuyển chọn. Quan viên tô son điểm phấn lui tới trong Hoàng Thành là khung cảnh bình thường, nam tử mềm mại nữ tính trong dân gian còn có hẳn con đường riêng. Bọn thiếu niên thời kỳ trưởng thành xốn xang nhộn nhạo trong Quốc Tử Giám đương nhiên cũng thể may mắn thoát khỏi, cái lạnh đầu xuân còn chưa tuột mất, gấp gáp mặc mấy loại quần áo mùa xuân mỏng manh tươi tắn để đua tranh cái đẹp.

      Vạn Dực chính là ngoại lệ duy nhất.

      Nàng khịt khịt mũi, ngoài áo khác màu cao lương đỏ còn mặc thêm lớp áo choàng lông chồn trắng, cúi đầu chậm rì rì xuyên qua nhóm thiếu niên nhộn nhạo kia.

      “Úi chà! phải là Vạn Dực đây sao? Sao hôm nay lại trình diện đúng giờ thế?” Con trai của Lý Thượng thư nhào đến hỏi.

      Nàng chầm chập giương mắt nhìn về phía thiếu niên toàn thân áo lụa xanh biếc, hé răng, nghiêng người vòng qua gã ta, tiếp tục về phía phòng học.

      Con trai của Lý Thượng thư chịu bỏ qua, xoay người ngăn trước mặt nàng, “Sao vậy, câm điếc? phải trước giờ đều nhếch mũi nhìn người sao, lúc này biết cụp đuôi bỏ trốn?”

      Thấy tránh được, Vạn Dực lộ ra tươi cười cực nhạt, ngẩng đầu, “Lý huynh, lâu gặp.”

      Ánh mắt nàng vẫn luôn vô cùng xinh đẹp, lóng lánh như điểm sơn, sóng mắt đa tình. Bởi vì Vạn thủ phụ gặp chuyện, xin nghỉ tháng lo tang ma, lần này trở về Quốc Tử Giám, gương mặt nàng càng thêm tái nhợt, tôn lên đôi môi đỏ như chu sa, suy sụp não nề, có vẻ đẹp rung động lòng người của người đau bệnh.

      Tuy nổi danh là Đồ bỏ , nhưng bình thường luôn lộ vẻ hời hợt, khiến người khác có muốn làm khó, cũng đành lòng ép đến đường cùng. Ở cái triều Đại Chu đẹp như mạng này, đụng phải mỹ nam, thương hương tiếc ngọc cũng phải là từ chỉ chuyên dành cho nữ nhân.

      Thiếu niên mười hai mười ba tuổi đạo hạnh chưa đủ, khỏi mất hồn, đợi gã ta có phản ứng, Vạn Dực sớm mất.

      “Dám xúc phạm công tử như vậy!”

      Luôn theo hầu phía sau Vạn Dực, trong mắt thư đồng chợt lóe ánh sáng độc ác, rôm rốp thủ thế, “Công tử, có muốn ta......”

      Muốn cái đầu ngươi á! Vạn Dực chụp tay ta kéo lại, “ tại ngươi chính là thư đồng của ta, phải Ảnh vệ, phải khiêm tốn, khiêm tốn đó, biết ?”

      Thư đồng thực uất ức, “Các sư phụ đều ta có tài năng vượt trội, nếu tham gia Ảnh vệ, tương lai khẳng định là Ám chủ số số hai của Vạn gia.”

      Vạn Dực dịu dàng sờ sờ đầu ta, “Nhưng mà -- ngươi theo ta vào Quốc Tử Giám, tương lai đành phải làm thư đồng rất yếu rất yếu.”

      “......”

      Chỉ nửa khắc là đến Nhập Tu đường.

      Chưa vào cửa Vạn Dực nghe thấy tiếng bàn tán vang vang, cũng đúng, nàng chính là thằng con trai của gian thần đầu triều vừa mới ngỏm củ tỏi, có ai muốn kéo cái Đồ bỏ từng ai bì nổi này xuống bùn, hung hăng ức hiếp phen để trả hết oán thù ngày cũ chứ.

      Đúng vậy, Đồ bỏ .

      Từ khi tám tuổi bước vào Quốc Tử Giám nàng liền vung tay chơi bời ba năm, nhóm tiến sĩ dạy học kính sợ quyền thế của cha nàng, đều mắt mở mắt nhắm, đến lúc thi sát hạch cuối năm, nàng tùy tiện, dẫn theo đám người hầu ngang nhiên rời trường giết gà nấu chó ăn uống linh đình, phát huy bốn chữ ‘Ăn chơi trác táng’ vô cùng sâu sắc.

      Trái ngược với người cha già họ Vạn từ vang danh thần đồng khắp chốn, Vạn Dực nàng quả quả , bị so thành Đồ bỏ .

      “Câm miệng! Công tử phải Đồ bỏ !”

      Thư đồng Ngôn Trọng mím chặt miệng theo phía sau Vạn Dực nghe thấy thế, rốt cuộc nhịn được nữa, Nhập Tu đường vốn ồn ào náo nhiệt, thoáng chốc liền yên tĩnh.

      Trong đủ loại ánh mắt, Vạn Dực chầm chập ung dung đến chỗ ngồi của mình, nàng vừa ngồi xuống, tất cả Thái học sinh vây quanh chỗ ngồi của nàng liền trống mảnh.

      Vạn Dực thầm nôn ra máu, trơ mắt nhìn nhóm người hầu vui mừng phấn chấn nương tựa đối thủ mất còn ngày xưa của mình -- Tề vương Kỳ Kiến Ngọc.

      Có cần phải vui mừng đến thế ? Tốt xấu gì cũng nên chừa cho nàng chút mặt mũi chứ? =皿=

      Công bằng mà , kỳ Vạn Dực và Kỳ Kiến Ngọc cũng trực tiếp xung đột. Ân oán của hai người, ngọn nguồn nên chạy ngược về thế hệ bề .

      Cha của Kỳ Kiến Ngọc chính là tiên hoàng, mà đương kim ấu đế vừa kế vị lại là đường đệ của Kỳ Kiến Ngọc.

      Lạ vậy...... Sao Kỳ Kiến Ngọc phải là Thái tử mà lại để vị đường đệ hơn đoạt trước?

      Truy nguyên do, đều là công lao của Vạn An đứng đầu nội các.

      Theo lý thuyết, thừa kế ngôi vị hoàng đế đều là cha truyền con nối, nhưng vị tiên hoàng này lại giống thế. Cha của Kỳ Kiến Ngọc có ca ca tự cầm quân đánh Mông Cổ, lại bị quân địch bắt, vì thế mà ông ta thuận lợi tiếp nhận ngai vàng.

      Khi ngồi lên ngai vàng còn dối hay, nào là nước thể ngày vua, ông thể để triều Đại Chu như rắn mất đầu khiến dân chúng lầm than vân vân...... Cuối cùng, còn đặc biệt già mồm bổ sung câu, chờ sau khi con trai của ca ca trưởng thành có thể xử lý mọi việc liền chủ động thoái vị, trao trả hoàng quyền.

      Quả nhiên hoàng đế đều là con hát trời sinh, tiên hoàng vừa lên đài, lập tức giết giết giết, chưa đến hai năm, cuối cùng nhóm cháu chướng mắt đều bị chém tận giết tuyệt.

      Nhưng người tính bằng trời tính, vị hoàng đế ca ca kia của ông ta, cho dù xa tận Mông Cổ cũng để ông ta sống dễ chịu.

      Khi tiên đế cảm thấy đại nạn đến gần muốn công bố việc quan trọng là chọn Kỳ Kiến Ngọc làm Thái tử, Mông Cổ khổ chiến nhiều năm lại đúng lúc hợp tình đầu hàng! Đầu hàng cứ đầu hàng, sao còn thuận tiện tặng luôn quà quý là dâng đứa con mồ côi mà hoàng đế triều trước có được cùng thị nữ Mông Cổ?!

      Đại Hãn còn cười ngây ngô tranh công, “Bệ hạ, rốt cuộc có thể xem như Châu về Hợp phố* rồi!” (*HOÀN BÍCH QUY TRIỆU: Châu về hợp Phố; của về chủ cũ - thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương có thành ý, muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

      Khiến tiên hoàng ngay tại chỗ tức giận hộc máu ba thước, còn phải chảy hai giọt nước mắt cá sâu, cảm động ôm lấy đứa bé mồ côi, “Nhiều năm lưu lạc bên ngoài, uất ức cho cháu rồi ......” Thế giới bên ngoài đặc sắc đến thế, sao lại vội vã quay về thế hả, ngươi ngươi !

      Lại trong cuộc đời, Vạn An nhất là gì? nhất chính là đào góc tường hoàng đế rồi bứng luôn gốc rễ hoàng đế!

      Cơ hội mất khó mà tìm lại, Vạn An tức khắc dẫn dắt trăm quan trùng trùng điệp điệp ủng hộ con mồ côi lưu lạc bên ngoài của hoàng thất lên kế vị, cứ thế mà nghẹn chết tiên hoàng.

      Ngôi vị hoàng đế sắp rơi vào tay cứ thế mà bay mất, ngươi xem, oán giận của Kỳ Kiến Ngọc với Vạn An có phải cao hơn trời sâu hơn biển ?

      Làm đứa con trai Bỏ độc nhất của Vạn An, đương nhiên Vạn Dực là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

      Nhưng Vạn Dực cũng chẳng ngồi , trước đây ở Quốc Tử Giám này, hai người đều tự dẫn theo đám người hầu, vương đấu với vương, từ trước đến nay đều như nước với lửa.

      Ai có thể đoán được chỉ trong đêm, tiên hoàng và cha nàng trước sau đều mất.

      Vạn Dực cảm thấy trận bi thương, quả nhiên đời sau của vua chúa và gian thần có đãi ngộ vô cùng khác biệt.

      Sau khi cha chết, Kỳ Kiến Ngọc người gặp người thương, thanh thế vẫn hơn người, mà cha nàng chỉ mới tháng, người người trước mắt nóng lòng muốn thử định giơ chân đạp cái người muôn đời ngã như nàng.

      Tâm lý bất bình cộng với tâm linh vặn vẹo, nàng liên tục liếc mắt lộ sát khí với Kỳ Kiến Ngọc.

      “Đồ bỏ , ngươi trừng cái gì!” Người hầu lớn tiếng doạ người.

      Chủ nhân lại lù lù bất động, chỉ hơi nghiêng đầu, xếp cây quạt ngọc che nửa bên mặt xuống cong môi cười giễu cợt, thiếu niên mười ba tuổi áo trắng thêu mãng xà, tóc buộc dây bạc, vừa nhếch mày cười, quả nhiên là mặt như vầng trăng sáng rực, tươi tắn như hoa buổi sớm mùa xuân.

      Bàn về dung mạo, trong Quốc Tử Giám chỉ mình Vạn Dực có thể sánh vai cùng Kỳ Kiến Ngọc, hai người cũng được xưng tụng là đôi ngọc bích của Thái Học viện.

      Đáng tiếc Kỳ Kiến Ngọc văn võ song toàn tài năng nhiều mặt, mà Vạn Dực, chỉ là cái túi da chứa cỏ…Đúng ?
      Dương Linh, noair, chuoivuive47 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Truyện lên sàn, xưa giờ Lam edit truyện nào tui cũng ôm gạch ngồi chờ, toàn truyện hay ko, Thanks
      Huyềnplusslamphuonghoang thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 2:
      Lam Phượng Hoàng

      Quốc Tử Giám chia làm hai ban nội – ngoại.

      Lúc trước ỷ được phụ thân Vạn An che chở, Vạn Dực chọn ban ngoại, ban ngày ra ngoài đá gà chọi chó, trời vừa tối liền giả bộ tan học về nhà.

      Nay phụ thân vừa chết, mất che chở, nàng chỉ có thể chọn ban nội, ở lại trong Quốc Tử Giám được canh phòng nghiêm ngặt, tránh ám sát ùn ùn kéo tới.

      Đương nhiên, mọi việc có mặt tốt, liền cũng có mặt xấu.

      Mặt xấu chính là......

      “Đồ bỏ ! Ngươi được ở sát vách ta bla bla bla......”

      “Vạn Dực! ra ngươi cũng có hôm nay bla bla bla......”

      Là trường học đứng đầu triều Đại Chu, nhóm các thế gia họ tộc lớn đều quăng đứa nhóc nhà mình vào ban nội để rèn luyện, học được cách xử giao tiếp là chuyện , quan trọng là tiếp tục mạng lưới quan hệ của cha ông, lần nữa xác lập vòng tròn quyền lực.

      Dãy phòng ở vốn nên yên tĩnh vậy mà lại ong ong lên đến tận trời......

      Vạn Dực móc móc lỗ tai, còn tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, im lặng xuyên qua nhóm Thái Sinh nhao nhao ồn ào, thẳng đến căn phòng cuối hành lang dài......

      Cùng với cửa phòng mở ‘Két’ tiếng.

      Đáng chết! Ập xuống đầu là tro bụi tung trào cuồn cuộn!

      Vạn Dực nhanh nhẹn nhảy tránh, đứng ngoài cửa bình tĩnh chờ vài giây rồi mới cẩn thận ló đầu vào......

      Này, này......

      Nhìn trần nhà hoa lệ giăng đầy tơ nhện này, xem khăn trải giường mỏng manh đầy vết nấm mốc dọc ngang kéo dài khắp cạnh giường kia, lại lướt qua đống bàn ghế thiếu tay vịn gãy chân đó xem...... Ngắm tỉ mỉ hơn, liền thấy vết nứt rất 'nghệ thuật’ nối tiếp nhau bức tường màu vàng nơi đầu giường của nàng......

      Khóe miệng Vạn Dực run rẩy, rốt cuộc là oán giận đến mức nào, mới có thể tìm được gian phòng ngủ như vậy trong Quốc Tử Giám cứ mỗi ba năm sửa chữa lần?

      Các vị Tiến sĩ, các vị Giám thừa, mọi người vất vả rồi.

      Nếu biết lão cha chết sớm, lúc trước nàng nhất định chừa chút mặt mũi cho các vị sư phụ, đến mức khiến nay bọn họ vặn vẹo đến như vậy.

      Thở dài, ngàn vàng khó mua nổi chữ ngờ.

      “Công tử!” Thư đồng tức giận bất bình xiết chặt nắm đấm , “Bọn họ khinh người quá đáng, công tử sao có thể ở loại phòng thế này!”

      Vạn Dực vui mừng quay đầu nhìn ta, “Ngụ ý là ngươi nguyện ý làm hết việc quét dọn vệ sinh?”

      “Ặc......”

      “Nếu vậy, tiện thể ngươi giúp ta mua bộ chăn màn gối đệm luôn . Nhanh chút ~”

      “......” = =#

      Để lại thư đồng đáng thương oán hận thôi quét dọn trong phòng, Vạn Dực lững thững bước dọc hành lang dài bên ngoài. Mới vừa đến gian phòng thứ nhất của hành lang dài, cánh cửa sơn hoa văn vàng kim ở đối diện khẽ hé.

      Thình lình, cửa phòng chợt mở ra --

      Kỳ Kiến Ngọc chưa thay bộ quần áo quý phái ra, mái tóc đen đổ xuống, dài rũ xuống bên hông, sau khi phát người bồi hồi ở cửa là Vạn Dực, lạnh mặt, khinh bỉ nhìn lướt qua, “Chuyện gì?”

      Vạn Dực đáp, chỉ vô cùng đau đớn đánh giá khắp phòng ngủ của , cái gì mới gọi là rường cột chạm trổ, nguy nga tráng lệ đây?

      Đối xử khác biệt cũng quá kinh người rồi.

      Kỳ Kiến Ngọc nhìn bộ dạng thờ ơ của nàng, khỏi tức giận hô lên, “Vạn Dực!”

      “Hả, có gì, có gì,” Nàng cà lơ phất phơ phất tay. “Ta chỉ tùy tiện nhìn......”

      Rầm!

      đợi nàng xong, cửa lớn trước mặt trong nháy mắt liền đóng chặt.

      Kỳ Kiến Ngọc xoay người, cởi quần áo, người tài mạo hơn người như thế, đối thủ mà luôn thầm mong chiến thắng...... Sao lại sinh ra thằng con trai như vậy?

      Vạn Dực ăn canh sập cửa ngượng ngùng sờ sờ mũi, quy tất cả tội cho lão cha làm người quá thất bại, nên mới làm hại con trai bị người người giận chó đánh mèo.

      còn tâm tư dạo, Vạn Dực quay về phòng mình.

      Hiệu suất của thư đồng tệ, mới chỉ lát, trong phòng dọn dẹp sạch .

      Vạn Dực vỗ vỗ bờ vai ta, khen ngợi, “Ngôn Trọng, làm tốt lắm!”

      Thư đồng hề tỏ vẻ mừng rỡ, chỉ ai oán nâng khuôn mặt như mèo tam thể lên nhìn nàng, “...... Công tử.”

      “Hử, cam lòng làm thư đồng của ta đến vậy sao? Ít nhất còn tốt hơn nhiều so với làm Ảnh vệ đó.”

      “Công tử......” Thư đồng dám phản bác, nhưng ánh mắt ràng viết đáp án là ‘chính xác’.

      Vạn Dực búng tay vang dội, vào khoảng , “Ảnh Nhất! cho ta biết!”

      Chỉ thấy nơi đặt cái rương ở góc phòng bỗng nhiên nhô ra cái đầu, Ảnh vệ đương nhiệm tên Ảnh Nhất đau xót vô cùng , “Làm ảnh vệ...... Chỉ có thể chủ nhân, thể nữ nhân!”

      Trong nháy mắt, thư đồng lộ ra vẻ mặt hốt hoảng.

      Ảnh Nhất yên lặng rưng rưng, “Hơn nữa Ảnh vệ là công việc trọn đời, được nghỉ hưu...... cách khác, cả đời thể nữ nhân! Đến chết vẫn chỉ có thể làm đồng nam!”

      Thảm! thê thảm! là rất thảm!

      Ngôn Trọng yên lặng bóp chết từng giấc mộng, quyết định vẫn nên tiếp tục làm công việc thư đồng rất có tương lai này thôi.

      Vừa hết thời gian dùng bữa tối.

      Cực hiếm thấy là, Giám thừa lại phái người báo với Vạn Dực, đến phòng kho nhận bộ chăn màn gối đệm mới.

      Vạn Dực lần nữa sửa sang lại áo mũ, mang theo Thư đồng thản nhiên thẳng đến phòng kho, lúc ra cửa, khéo lại đối mặt với Kỳ Kiến Ngọc.

      Lúc này ngay cả khóe mắt Kỳ Kiến Ngọc cũng bố thí cho nàng, quạt ngọc che môi, giống như con gà trống kiêu ngạo, được người người vây quanh như sao ôm trăng chậm rãi về phía Tự Tu đường.

      Ta từng, từng phong cách hơn cả !

      Vạn Dực bi thương nhớ lại hào quang năm đó.

      “Công tử! Coi chừng trễ giờ, phòng kho liền đóng cửa.”

      Lúc này Vạn Dực mới nhấc chân, mang theo Thư đồng vội vội vàng vàng về phía phòng kho......

      Hai người vừa bước vào phòng kho, cửa lớn rầm tiếng liền khép lại, theo sát sau đó là loạt tiếng khóa cửa truyền đến.

      “Công tử!” Ngôn Trọng khẩn trương nhìn về phía nàng, bị nhốt ở đây chịu lạnh đêm là chuyện , sợ là sáng mai người quản lý mở phòng kho, cho rằng bọn họ trộm cắp mà đuổi ra ngoài.

      Hình phạt trong Quốc Tử Giám vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng vẫn nương tay chút với quý tộc, thế gia, nhưng tại công tử mất che chở, sao có thể tránh được hình phạt?

      Trong bóng đêm, Vạn Dực nhàng nhếch môi cười, “Đây đều do cha ta chơi đùa gây hại. Năm đó ta vào Quốc Tử Giám, phụ thân sớm giao bản đồ đường hầm Quốc Tử Giám cho ta.” Xem ra tuy có tiếng là thần đồng, những ngày trước đây của Vạn lão cha ở Quốc Tử Giám cũng suông sẻ. Ngay cả nơi quan trọng như phòng kho cũng bị ông đào đường hầm tiện cho việc thoát thân.

      Thư đồng dạt dào hy vọng , “Công tử có mang theo bản đồ bên người ư?”

      “...... Hình như đốt tối qua.”

      Thư đồng bỗng nhiên nhớ ra, tối hôm qua lúc sửa sang lại hành lý cho công tử có nhìn thấy ngài ấy lấy ra tờ giấy tùy ý nhìn lướt qua vài lần liền thiêu hủy, lúc ấy ta còn tưởng đó là mấy bức vẽ nguệch ngoạc quan trọng, ra, ra......

      Cảm thấy Thư đồng oán hận tận trời, Vạn Dực vội trấn an, “Yên tâm, tối qua ta nhớ kỹ, ngươi chỉ cần chăm chú theo ta là được.”

      Ngôn Trọng khỏi cứng họng......

      Trong trí nhớ, hình vẽ giấy kia chi chít rậm rạp, đống đen đen xám xám, người bình thường ít nhất phải dùng hơn nửa canh giờ mới có thể nhớ được, lúc ấy công tử chỉ tùy ý quét mắt vài lần --

      Nhưng lại nhớ kỹ càng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :