@Ngọc Giao tính ra chương này có 3000 chữ cưa đôi, 1 Chương chia quá , mod gộp chương của bạn, lúc đó bạn mất 10 ruby đấy. 1C muốn cưa đôi chí ít phải từ 5000 chữ trở lên. Nhắc nhở lần 1, chương 1, 2 coi như mình bỏ, từ chương 3 trở , bạn còn chia ngắn kiểu này mình gộp bài lại. Thân!
@nhimxu Bán Hạ chưa chết bạn ơi. Giao nhớ lầm gần cuối truyện ý mới chết. @LạcLạc Cảm ơn bạn nhắc nhở ạ. Vì mỗi ngày Giao edit được nửa chương, sợ mọi người đợi lâu nên tiện tay post luôn, chứ có ý cố tình chia ra để được thêm ruby đâu ạ. Lần sau Giao có thể post trước nửa chương, sau đó khi edit xong nửa chương còn lại add vào cùng bài viết đó bạn ơi? Vì chương khoảng 7 - 8 trang word Giao edit trong chừng 4, 5 ngày mới xong (có nhiều chương nhiều thơ và cần note rất nhiều nên làm nhanh được), nếu Giao làm trọn chương rồi mới post các bạn phải chờ rất lâu, nhiều khi quên gần hết tình tiết của chương trước rồi.
THÔNG BÁO 1. Giao add thêm 1/2 chương 2 vào bài viết cũ, mọi người có thể vào mục lục, click vào "Chương 2: Tuyệt thực" và xem tiếp. 2. Ngày mai Giao post tiếp chương 3. 3. Sau này Giao post trước 1/2 mỗi chương, rồi khi edit xong 1/2 còn lại add vào post cũ như chương 2 vừa rồi. Tất nhiên là Giao luôn comt cho mọi người biết mỗi khi add thêm, nhưng nếu bạn nào sợ lỡ mất chương mới có thể với Giao, Giao tag bạn vào mỗi post mới để dễ theo dõi hơn. ^^
Chương 3: Giảo hoạt Tác giả: Đâu Đâu Ma Sắp chữ: Ngọc Giao I. Ngoài cửa, Xuân Sơn cúi người bưng bát cháo lá sen nghi ngút khói, chung quanh xếp ba cái đĩa , ba loại thức ăn mang ba màu đỏ xanh trắng khác nhau, tinh tế đáng . Cảnh Từ tuy chưa bỏ đói mình như lời , có điều chỉ ăn ít điểm tâm, đêm khuya trông thấy những món này, tất cả sâu thèm ăn trong bụng đều ngọ nguậy thức dậy, khiến người ta muốn hai mắt chăm chăm nhìn, lại phải ra vẻ đứng đắn mà dời mắt , giả bộ như đoan đoan chính chính đọc sách. Lục Yên trông thấy, đáy mắt lên mấy phần ý cười, vén tay áo lên lau sạch tay, bữa ăn khuya được lần lượt bày lên chiếc bàn của nàng. Y cầm lấy đũa trúc : "Thần hầu hạ Quận chúa dùng cơm." Cảnh Từ tựa hồ chần chừ, quay đầu, cau mày suy nghĩ chút, mới buông sách vịn vào chiếc gối để xuống giường. Chiếc giày thêu mềm mại còn ở bục ngang, Lục Yên nhanh tay hơn Bạch Tô, cúi người xuống, tay nhấc lên chiếc hài thêu bằng gấm màu tím bạc, tay nâng lấy bàn chân tinh tế của nàng, đặt vào trong giày, thành thạo chu toàn. Vừa ngẩng đầu lại thấy nàng chống tay mép giường, thân thể nghiêng về phía trước, cái nghiêng đầu này khiến làn tóc tựa thác nước đều buông xuống vai phải, đôi mắt sáng long lanh soi chiếu đến thoáng rung động trong y, nhưng chỉ phút chốc , Lục Yên lại nở nụ cười, trở lại dáng vẻ thường ngày, vẫn nét cười như mọi khi, đưa tay đỡ hờ sau lưng nàng. Cảnh Từ chịu bước chân xuống, nhìn y cười thong dong như trước: "Lục đại nhân, bữa cơm này ta dám ăn, chờ Thái hậu về cung ta còn phải khóc lóc vài ba canh giờ, nhỡ đâu bị các ngươi trông coi mấy ngày, hao gầy mấy cân, lại còn bị nuôi đến béo tròn, đến khi ấy mà khóc có ai tin? Lục đại nhân đừng vội, ngày mai ấy à... Theo lệ thường, ta còn phải bệnh trận nữa để tìm Dụ Qúy phi đòi mấy cây nhân sâm, linh chi chưng canh uống, nếu nương nương chịu cho, ta liền có thể lấy chết tỏ chí, yên tâm, yên tâm, vở diễn của ta rất đặc sắc, cần đến , hai màn đâu, chỉ mong đợi sau khi ta treo cổ rồi, Lục đại nhân thu xếp dành chút thời gian đến xem kịch là được." Lời này nàng nhàng, phảng phất tựa như với Lục Yên trà năm nay, dâu năm sau, chỉ là việc nhà. Nàng khóc, Thái hậu nào có cớ điều tra Dụ Uyển Dung. Ai cũng có vai diễn của mình, ai cũng diễn kịch, ai ung dung hơn ai? Lục Yên trái lại cũng vội vàng, đỡ Cảnh Từ đứng dậy, chân thành khuyên răn: "Chủ nhân thân thể khó chịu, đó chính là cung nhân hầu hạ chu toàn, bên cạnh Quận chúa tuy đều là gia nhân của phủ Định Quốc công, nhưng vào cung rồi, phải tuân theo quy củ trong cung." Cảnh Từ ngồi trước bàn trang điểm, hơi nghiêng đầu nhìn y: "Ta ở đây tạ ơn Lục đại nhân trước, bọn họ từ theo ta, quen lười nhác rồi, giao cho Lục đại nhân dạy dỗ chút cũng được thôi. Chỉ có điều vậy ta phải tự mình gấp chăn, mặc y phục, đêm khuya gió rét, cả người bưng trà rót nước cũng có, cứ như thế, ta đây bệnh biết còn phải kéo dài bao lâu, ăn bao nhiêu nhân sâm, chịu bao nhiêu tội." Lục Yên đáp: "Quận chúa yên tâm, thần nhất định dạy dỗ bọn họ thỏa đáng rồi mới trả lại cho chủ nhân. Quận chúa nếu quen người ngoài, thần tự nhiên ở lại Bích Khê các, hầu hạ Quận chúa trong sinh hoạt hàng ngày." Khoát tay, mấy tiểu thái giám liền vào cửa bắt người, Cảnh Từ cạch cái ném chiếc lược ngà trong tay lên bàn, đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Lục Yên. Lục Yên hơi cúi đầu, tầm mắt rơi xuống vạt áo của nàng: "Quy củ trong cung là như thế, Quận chúa chớ trách." "Ăn cơm!" Cảnh Từ khẽ cắn răng, đây là kim châm cắm vào gối mềm, ai ngờ được y nửa phần cũng nhường: "Phải xem chút xem đây có phải là cháo nấu bằng gạo vàng y, nước Dao Trì (1) hay , thể ăn." Lục Yên biết điều đáp: "Vi thần hầu hạ Quận chúa dùng cơm." Cảnh Từ lúc này trọng bụng tức giận, ăn cái gì cũng có hứng, qua loa ăn cái liền đặt đũa xuống cho xong. Lục Yên đứng bên cạnh, hỏi: "Quận chúa ăn thêm chút nữa ư? Cho dù chuyện lớn bằng trời cũng nên gác sang bên, thể làm hại bản thân mình." Cảnh Từ liếc y cái, vốn muốn nhìn ngươi liền thấy no rồi, tròng mắt đảo vòng lại chuyển thành khuôn mặt tươi cười: "Có Lục đại nhân sắc đẹp thay cơm, sao lại còn cần ăn ngũ cốc chứ, ta nhìn ngài thêm hai ba cái liền cần ăn nữa." Xuân Sơn ở phía sau giật mình cái, chỉ sợ nghĩa phụ giận lên, muốn giết người diệt thành. Lục Yên nhận lấy khăn, lau tay, tầm mắt rơi vào người Bạch Tô thu dọn bát đũa, thản nhiên : "Thần dám." Phàm là người thông minh đều có thể nghe được ý giận dỗi trong câu của Đốc chủ đại nhân, nhưng lại có người cứ mực muốn lao vào mũi thương, nhướn người, mang lên cái mặt nạ trắng mịn, cười hì hì : "Ta vốn là ăn thấy ngon, thấy Lục đại nhân liền tốt hơn rất nhiều, xem ra sau này ta thể thiếu Lục đại nhân rồi." Lục Yên rũ mi, cung kính đáp: "Thần dám, ngày mai tất nhiên đến hầu hạ Quận chúa dùng cơm." Cảnh Từ bấy giờ mới nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy lóng lánh nhìn Lục Yên, thấy dáng vẻ dù giận vẫn phải nén nhịn của y, vui sướng vô cùng: "Được rồi, lui hết , hôm nay ta phải nghỉ ngơi sớm, giữ cho tinh thần phấn chấn, ngày mai còn phải chiêm ngưỡng phong tư yểu điệu, sắc đẹp thay cơm của Lục đại nhân." "Thần cáo lui." Lục Yên cúi đầu, vẫn là dáng vẻ vui giận lộ, làm người ta đoán được thương ghét. Bán Hạ bưng chậu nước ấm, thầm: "Quận chúa, ngày mai người phải muốn chờ Lục đại nhân tới hầu hạ chứ, nô tỳ trông sắc mặt của Lục đại nhân, thấy đáng sợ ghê lắm." Nhẫn Đông : "Nghe bảo phàm là rơi vào tay người của Tây Xưởng ai có thể lảnh lặn mà ra ngoài. Tào Thuần cũng thua xa vị này, lòng dạ độc ác." Bán Hạ bảo: "Nô tỳ thấy Lục đại nhân thường ngày vô cùng tốt, cũng giống kẻ ác độc như thế." Cảnh Từ đưa tay véo mặt Bán Hạ: "Sao rồi? muội coi trọng Lục đại nhân rồi hử? Sau này đem muội thưởng cho y làm đối thực (2) muội có vui hay ?" ___________ *Chú thích: (1)Dao Trì: Nơi ở của Vương mẫu nương nương Thiên cung, nước Dao Trì tức là nước tiên, trong câu này được dùng với ý mỉa mai cháo của Lục Yên mang đền. (2)Đối thực: Theo kinh nghiệm xem phim cổ trang của Giao, dưới thời Minh, các thái giám được quyền có vợ, tuy nhiên gọi là “thê tử” mà là “đối thực”, cũng như nàng “đối thực” này gọi vị thái giám đó là “phu quân” mà gọi là “Thái hộ”. Các “đối thực” của thái giám thường là cung nữ, có khi là được vua ban, cũng có khi là lén lút, thầm, tùy theo từng đời vua (có ông vua rất ghét chuyện thái giám có “đối thực”, ra lệnh giết hết những cặp này như Chu Nguyên Chương, nhưng cũng có ông khoan dung hơn như thời Vạn Xuân”. ________ II. Cảnh Từ đưa tay véo mặt Bán Hạ: "Sao rồi? muội coi trọng Lục đại nhân rồi hử? Sau này đem muội thưởng cho y làm đối thực muội có vui hay ?" Bán Hạ ngừng phủ nhận: "Người gì thế ạ? Muội đây chẳng qua chỉ là ... Lòng cái đẹp ai ai cũng có thôi. Vả lại Phan An (1) tái thế như vị Lục đại nhân này cũng chưa chắc chịu để ý tới nô tỳ." Nhẫn Đông cũng có mấy phần lo âu: "Nô tỳ chỉ sợ lần này đắc tội với Lục đại nhân, sau này nếu để y nắm được điểm sơ hở gì, e là ..." " sợ, dù cho y có bản lãnh bằng trời, cũng qua được Ngũ Chỉ sơn của Phật Tổ." Cảnh Từ thay xiêm y ngủ, chui vào trong chăn, "Hãy chờ xem, đợi thánh giá hồi cung rồi, còn chưa biết Lục Yên y có thể sống thêm được mấy ngày đâu." Vào lúc trời sắp hửng sáng, nàng bị sốt cả người nóng hôi hổi, mơ mơ màng màng nghe thấy Bạch Tô sai Bán Hạ truyền Thái y, còn Bán Hạ xảy ra xô xát với thái giám trông coi ngoài viện, trong nhất thời ai cũng ra được. Nàng muốn mở mắt, mi mắt lại như có sức nặng ngàn cân, ngọ nguậy được lúc thiếp . Đến khi tỉnh lại thấy Hứa thái y bắt mạch, toàn những lời sáo rỗng như nàng bị gió độc nhiễm vào người, nên sơ phong giải nhiệt. ___________ Cảnh Từ chống người muốn ngồi dậy, người bên ngoài dường như là nghe thấy động tĩnh, vén lên màn giường, tay vươn đến sau lưng nàng định đỡ nàng dậy, mà nàng bị sốt đến biết gì cả, tất cả chuyện cũ đều quẳng ra sau ót, thuận thế liền tựa vào lòng y, cái trán nóng hổi dán vào vùng da lộ ra ngoài chiếc cổ áo nguyên bảo, nóng tới mức khiến người ta sợ hãi. "Phiền Hứa thái y kê đơn thuốc trước ." Y nâng lên tay phải, khiến cho nàng tựa vào thoải mái hơn chút. Bạch Tô toan đến giúp, y : " cần, ngươi hãy theo Hứa thái y bốc thuốc." "Vâng ..." Bạch Tô do dự lúc, ngước mắt nhìn về phía Cảnh Từ nửa mê nửa tỉnh, khẽ cắn răng lui ra ngoài. Lục Yên bấy giờ mới cùi đầu xem người ở trong lòng mình, khuôn mặt bằng bàn tay bị sốt đến đỏ bừng, hệt như uống phải rượu mạnh, mơ mo màng màng nhìn y, lại tựa như là nhìn về phương xa: "Lục Yên, ta lần này bị bệnh rồi." Nàng cũng xưng y là "Lục đại nhân" nữa, dáng vẻ tủi thân tội nghiệp, trông giống như là đứa bé chưa lớn. Lục Yên vén lọn tóc trán nàng, ngón tay lạnh lẽo như băng lướt qua làn da nóng hổi của nàng, an ủi thành lời: "Thần biết, Hứa thái y kê đơn rồi, Quận chúa an tâm nằm ngủ, đợi lúc thức dậy uống mấy thang thuốc là được rồi." Cảnh Từ nhíu mày, lẩm bẩm than: "Đầu ta đau ghê lắm..." Dường như là y thở dài tiếng, tới mức khó nghe được. Đỡ nàng nằm lại xuống giường, đôi tay từng giết người, xương thịt cân đối, thon dài mạnh mẽ, lại nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho nàng. Vốn tưởng rằng được hầu hạ dễ chịu, nàng có thể im lặng lúc, nào ngờ nhắm hai mắt mà vẫn thầm: "Ngươi vốn là người của ta, thăng quan rồi liền lên mặt, nếu hầu hạ tốt ta kéo ngươi xuống đánh bằng roi đấy." Tay Lục Yên thoáng dừng lúc, tiếp đó đáp: "Vâng, thần đáng chết, Quận chúa thứ tội." Dáng vẻ như cười lại phải cười, gió ngoài phòng đều ngừng thổi. __________ Trước buổi trưa, Thái giám quản phủ Nội vụ đều đến tiểu thư phòng ở Bích Khê các bẩm báo, trong lúc ấy Cảnh Từ có tỉnh lại lần, uống chút canh. Bạch Tô nhìn thấy ai, mới hạ giọng với Cảnh Từ: "Nô tỳ ở Thái Y viện chờ Hứa thái y hốt thuốc, bị Cẩm Y vệ Tiếu Tổng Ký cản lại, hỏi bệnh tình Quận chúa ra sao, hẳn là Vinh đại nhân nghe thấy phong phanh, nóng ruột rồi." Cảnh Từ uống trà súc miệng, hỏi: "Muội thế nào?" Bạch Tô thưa: "Nô tỳ đáp lại với Tiếu Tổng Kỳ rằng Quận chúa đáng ngại nữa, mấy ngày khỏi." "Ừ." Hôn của nàng, năm trước được Thái hậu chỉ hôn cho Vinh Tĩnh - con thứ của Vĩnh Bình hầu, nhận chức tại Nam Trấn phủ ty, quan ngũ phẩm, chấp chưởng pháp kỷ, cùng với quan sát tình hình quân , quản lí Cấm vệ của Hoàng đế. Những năm gần đây phương Bắc có chiến , Cẩm Y vệ chính là vị trí tốt cho võ tướng mạ vàng, phủ ty Nam Trấn lại giống như phủ ty Bắc Trấn chấp chưởng lao ngục, số người đắc tội đếm xuể. Có thể thấy được Vĩnh Bình hầu dù từ quan dưỡng lão, thế nhưng vẫn là lão luyện đời, lắm mưu nhiều kế. cho cùng chính là thời thế rối ren, những lão hồ ly đều rúc vào động nghỉ ngơi, lười tranh giành ao nước đục này. "Muội dìu ta ngồi dậy chút ." Bạch Tô rút ra hai cái đệm dày lót ở sau lưng Cảnh Từ, vừa vén mép chăn, vừa : "Vừa ra khỏi cửa Thái Y viện, nô tỳ gặp ngay Hoàng Tiến Lương, Hinh tần nương nương cũng sai người đến hỏi bệnh tình Quận chúa có nặng lắm , còn hỏi Thái hậu khi nào hồi cung, có lời gì hay chăng?" "Tam tỷ tỷ vẫn giống như mọi khi, tính tình nhẫn nại được. phải là hỏi thăm bệnh tình của ta, ngược lại còn tìm ta đòi thuốc giải. Trong cung Nhu Nghi bị tìm ra đồ dơ bẩn, nàng sợ bị liên lụy, lại xem xem lần này bao nhiêu người bị bắt, nếu muốn tính sổ, trong cung e rằng cả những kẻ nấu nước, giặt quần áo cũng còn mống. Gấp gáp cái gì chứ? Sau phòng của ta cũng bị đào lên "bảo bối", Dụ Qúy phi chẳng phải vẫn cung phụng chu toàn cho ta ăn ngon uống ngon đây sao." Bạch Tô : "Nô tỳ cũng bảo như thế, Quận chúa bệnh, những việc khác lo được, xin Hoàng công công bình tĩnh chớ nóng vội." Cảnh Từ khen: " hay lắm, thang thuốc bổ tối nay liền thưởng cho muội ." "Nô tỳ dám nhận, Quận chúa nên uống thuốc tử tế, phải sớm khỏi bệnh, đợi thánh giá hồi cung, còn phải bận rộn đấy ạ." "Được rồi, đừng nhiều nữa, muội tự mà uống. Lục Yên đâu? Chưa sao?" Thuốc, vừa nghĩ tới thấy đắng rồi. Bạch Tô đáp: "Lục đại nhân rất bận rộn, cả buổi sáng người ra vào dứt. Cả Tào Đắc Ý cũng qua bẩm chuyện, có điều mới chưa được mấy câu bị mời ra ngoài uống trà rồi.Con chó giữ nhà Tào Đắc Ý này, chắc là Lục đại nhân để ý tới rồi." "Mọi người đều bảo Bán Hạ chanh chua, ta thấy muội mở miệng ra cũng thua muội ấy đâu." Lại thở hơi dài, trong ngực cũng thoải mái được tí, nàng cảm thán : "Tây Xưởng càng ngày càng rạng rỡ rồi, mười năm trước có ai ngờ được triều Đại Ấp mọc lên cái Tây Xưởng chứ? Thống lĩnh Đông - Tây Xưởng, áp chế Cẩm Y vệ, thanh thế to đấy, nếu như y qua được lần này, các người phải đổi sang gọi y là "Cửu thiên tuế"(2) thôi." Hết chương 3. ___________ *Chú thích: (1)Phan An: Người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam cổ đại của TQ. (2)Cửu thiên tuế: danh xưng ý chỉ người có địa vị chỉ dưới vua (cửu thiên tuế = chín nghìn tuổi, vua là vạn tuế = mười nghìn tuổi, như vậy người này chỉ thua vua trăm tuổi). #Giao lảm nhảm: Có ai thấy JQ trong chương này hơm?(* *)
THÔNG BÁO Giao add phần (II) của chương 3 vào post cũ, các bạn vào mục lục và click vào chương 3 xem tiếp nha. Tạm thời Giao tag 2 bạn vừa thanks bài vào, bạn nào sợ bỏ lỡ chương nhấn thanks hoặc bảo với Giao để Giao tag mỗi khi add bài nhé. ^^ @quỳnhpinky @Hale205