CHƯƠNG 2: TUYỆT THỰC
TÁC GIẢ: ĐÂU ĐÂU MA
SẮP CHỮ: NGỌC GIAO
I.
Đêm tàn Bích Khê các, Xuân Hỏa cung chưa tan. Tào Đắc Ý mất hết mặt mũi ở chỗ của Cảnh Từ, lại tìm lại được tất thảy thể diện tại cung Khôn Ninh, gã dẫn nhóm người nghênh nghênh ngang ngang lục soát cung. Hoàng hậu còn ở trong Tiểu Phật đường niệm kinh, mãi đến khi đào ra tội chứng ở góc Tây Bắc, cũng chưa thấy vị phật sống này đoái hoài câu.
“Bà ta có Thái tử, hiển nhiên vui sướng mà niệm kinh cầu Phật hỏi tục , bản cung lại thể như thế.” Tào Đắc Ý tay nâng khay bạc, là tượng người cao bằng nửa cánh tay, lưng ghi mùng tám tháng mười năm Qúy Dậu, chính là ngày sinh của Tề vương – núm ruột trong lòng nàng, dù cho thẩm tra đến nửa đêm, nhưng nay tận mắt trông thấy, mới gọi là đau lòng xé ruột, “Tiện nhân! Con của bản thân vô dụng, liền hại Toại nhi của ta!”
Lục Yên :
“Cung Khôn Ninh, điện Nhu Nghi, cung Xuân Hòa, các Bích Khê, bốn phương đông tây nam bắc đều đào ra được cái, có thể thấy cung nữ kia đích thị là lời .”
Mắt sắc như dao liếc Tào Đắc Ý, Dụ Quý phi :
“Người đâu? Bị đám phế vật Đông Xưởng các ngươi tra khảo đến chết rồi à?”
Tào Đắc Ý liên tục dập đầu:
“Nô tỳ (1) dám, nô tỳ bây giờ lập tức thả người ra.”
Lục Yên lại :
“Kẻ kia nếu để tại cung của nương nương ắt bị người ta dị nghị, trước khi Thánh thượng hồi cung, chi bằng liền giam giữ ở Đông Xưởng.”
Dụ Qúy phi vuốt cằm:
“Ngươi sai, Tào Đắc Ý, hãy chăm lo cho con tiểu tiện nhân kia, nếu ả nghĩ quẩn cắn lưỡi tự vẫn, bản cung trách tội ả, mà lột da ngươi ra trước tiên.”
Lục Yên khó xử:
“Nương nương, Nhu Nghi điện, Khôn Ninh cung đều dễ chuyện, chỉ có Bích Khê các, e rằng ổn.”
“Ngươi hãy trông nom, đừng để ả ma tinh kia lại làm ầm lên gây nên chuyện gì nữa. Mọi việc chờ Thánh giá hồi cung lại tiếp tục định đoạt.”
Vừa lúc ấy, Thư ma ma vén rèm từ trong bước ra, nàng liền còn lòng dạ nào mà để ý đến người bên cạnh:
“Con của ta thế nào rồi?”
Thư ma ma bẩm:
“Nương nương an tâm, sốt cao ngừng, điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, Cố thái y bảo uống mấy lần thuốc nữa, chăm sóc cho tốt thân thể, ít hôm nữa khỏi.”
Nàng chắp tay trước ngực, bái tạ trời đất thần phật:
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, trời cao có mắt, phù hộ con của ta bình an khỏe mạnh.”
Chỉ trong chớp mắt, nàng lại thay đổi sắc mặt:
“Cho dù là kẻ nào, dám hại đến Toại nhi của ta, bản cung lấy mạng của mi!”
________
Đêm tới canh ba, Lục Yên mới cùng Tào Đắc Ý lui khỏi cung Xuân Hòa. Tào Đắc Ý vẫn là dáng vẻ tức giận bất bình, trong miệng lẩm bẩm:
“Chủ nhân bá đạo, cung nữ cũng ỷ thế ngang ngược, Quận chúa Quốc công trong kinh thành này chúng ta gặp qua còn ít sao? Có kẻ nào hung hăng càn quấy như vị kia đâu? Ỷ vào cưng chiều của Thái hậu nương nương, ngay cả Qúy phi nương nương cũng dám để vào mắt, nàng ta có phải đánh vào mặt tiểu nhân đâu, ràng là đánh vào thể diện của nương nương!”
Lục Yên chỉ chắp tay sau lưng trước trả lời, Xuân Sơn lùi về phía sau nửa bước, đáp:
“Vị trong cung này của chúng ta là cháu ngoại ruột của Thái hậu, đích nương (2) của phủ Quốc công, chưa kể ba đời là khai quốc công thần, chỉ đến tại, Cảnh đại nhân còn trấn thủ ở Tây Nam, trông giữ bờ cõi. Nàng ta ấy à, khỏi cần động tay, cho dù đánh chết cung nô, cũng chẳng qua là câu đơn giản là qua chuyện. Năm trước chuyện của gia nô Hầu phủ ông quên rồi à? sống sờ sờ bị Bán Hạ nương cầm roi đánh chết, thế mà … Nửa lời phải chăng cũng có.”
Tào Đắc Ý khăng khăng “phồng má giả béo”:
“Đông Xưởng phá án, ai dám cản trở?”
Xuân Sơn cười cợt bảo:
“Đông Xưởng? Đông Xưởng cũng chẳng phải chỉ là nô tài sao? Tào công công thấy Quý nhân, Chủ tử cần hành lễ rồi à? Đại nhân nên nghĩ thông suốt chút.”
Tào Đắc Ý :
“Ta chả phải là ấm ức cho mình, chẳng qua mấy hôm nay biết vị tổ tông kia còn muốn gây ra chuyện gì nữa, đến khi ấy khiến Lục đại nhân phiền lòng, tiểu nhân cũng là lo hộ thôi, dù sao ấm ức bị lần cũng là bị, bị nhiều lần thêm nữa cũng chẳng sao.”
Lục Yên vẫn tiếp, tới ngả rẽ, ném câu “Đến đây cáo từ”, đoạn quay người. Tào Đắc Ý đứng chỗ bực bội hậm hực, đợi đến khi y khuất dạng mới dám phun câu thóa mạ:
“Xí! Là cái thá gì chứ?”
Xuân Sơn theo Lục Yên, dọc đường cười trộm:
“Xem kìa, vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa. Tào Thuần hẳn phải vui đến múa may quay cuồng đây, con nuôi của lão ta muốn đeo bám cành cao khác, còn tự cho là đời này chỉ mình lão là người khôn ngoan.”
___________
Ngày thứ hai lại yên tĩnh lạ thường, trước tiên có kẻ mang thư từ Thang Tuyền sơn báo về, Thái hậu biết chuyện này, vốn muốn hồi cung trước, nhưng Hoàng đế cố tình giữ lại. Các cung chủ đoán được thánh ý, như trước đây, kẻ niệm kinh lo niệm kinh, người xem kịch xem kịch, Dụ Qúy phi ôm con hận đến nghiến ken két, Thục phi ở điện Nhu Nghi theo thường lệ vẫn cứ mỗi ngày chung huyết yến. Cả nhà Lễ Bộ Thị lang Triệu Hiền Trí bị giam vào ngục, cắt đứt tay chân, độc mù hai mắt, thế nhưng đánh lìa được cốt khí trong người, cả nhà ba đời nửa câu cũng phun ra. Bản án lên tới án đài Tây Xưởng, Lục Yên cầm lên tách Bích Loa xuân, chậm rãi :
“ chờ tới Tam Pháp ty hội thẩm, có chứng cớ, để bọn họ ngụy tạo, Yêm đảng (3) cũng được, mưu nghịch cũng chẳng sao, dù sao cũng nhất định phải gánh tội danh giết ba họ nhà Triệu Hiền Trí rồi. Cẩm Y vệ của Mao Sĩ Long giỏi nhất là việc này mà, sau này án của Triệu gia cần báo lại với ta, nếu làm hỏng chuyện rồi, Cẩm Y vệ phải tự mình gánh lấy.”
“Dạ, tiểu nhân lĩnh mệnh.” Thạch Thiên ra gian ngoài truyền lời, Xuân Sơn tiến lên báo:
“Nghĩa phụ, Từ Chiêu nghi ở Nhu Nghi điện lên đài hát “Đại phá Thiên Môn trận” … Tiểu nhân hồi báo với Thục phi nương nương, nhưng Thục Phi nương nương đó là ý muốn của nàng, nương nương cũng quản được. Qúy phi nương nương giận đến đau đầu, bảo mau mau đem người lôi xuống, cho hát nữa.”
Đến trưa, trà mới uống được ngụm. Giang Nam vừa cống trà mới, chủ tử các cung còn chưa đưa tới, đến tay y trước, vinh hạnh đặc biệt này, phú quý này, đời chỉ có .
“Mang người hầu hạ bên cạnh Từ Chiêu nghi dẫn , thái giám, cung nữ hầu hạ nương nương chu đáo, để nương nương buồn bực, tất cả đưa đến Hoán Y cục làm người hầu.”
“Dạ, tiểu nhân làm ngay.”
“Quay lại.” Xuân Sơn dợm , nghe tiếng liền quay đầu chờ giáo huấn.
Lục Yên đặt tách trà xuống, chậm rãi hỏi:
“Bích Khê các thế nào rồi?”
____________
*Chú thích:
(1) Ở chương trước hình như có chỗ nào đó Giao chỉnh lại cho thái giám xưng “nô tài”. Giao mới tìm hiểu lại, được biết rằng từ triều Thanh về sau thái giám mới xưng “nô tài”, các triều trước đều xưng “nô tỳ” (chúng ta xem phim cung đấu thời Thanh nhiều nên hay bị mặc định là chỉ có phụ nữ mới xưng “nô tỳ”, nam xưng “nô tài”). Trong đây tác giả tuy triều đại, nhưng lại đề cập tới Đông Xưởng, Tây Xưởng, Cẩm Y vệ – những tổ chức thời Minh, nên dùng “nô tỳ” là đúng với cách xưng hô của thời đại này.
(2) Đích nương: Con dòng trưởng (con vợ cả)
(3)Yêm đảng: từ chỉ nhóm hoạn quan (với ý miệt thị)
P/s: Giao vừa phẫu thuật nên tạm ngưng edit thời gian. Bây giờ Giao comeback. ^.^ Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhoa. Từ hôm nay, nếu có gì thay đổi đột xuất, Giao post truyện vào 3, 5, 7, mỗi lần post 1/2 chương. Chương truyện này hơi bị dài, cũng hơi bị khó edit, mà năm nay là năm cuối cấp của Giao rồi, thời khóa biểu hè rất nặng, thế nên đây là tốc độ nhanh nhất có thể của Giao, mong mọi người thông cảm nha.
_________________
II.
"Tiểu nhân muốn bẩm với nghĩa phụ, Quận chúa ... Cơm sáng, cơm trưa đều ăn, bảo là chê thức ăn chúng ta đưa đến hợp khẩu vị." Xuân Sơn nghĩ chuyện này vốn là chuyện , thân thể quý nhân chịu được đói, đến chốc tối, ắt hẳn phải dùng cơm thôi.
"Ừ." Đoạn, y lại nâng lên tách trà , nhíu mi nhìn phiến lá xanh rờn, có vẻ suy tư sâu xa.
Chẳng mấy chốc Thạch Thiên trở lại:
"Nghĩa phụ, Mao Sĩ Long cầu kiến."
Mao Sĩ Long thân cao bảy thước (4), mặt râu quai nón, bộ phi ngư phục (5) người căng phồng sít sao, tựa như con gầu ngựa Đông Bác lao tới, che hết còn chút ánh sáng nào. Vừa thấy Lục Yên, gã lại trưng ra vẻ mặt nịnh hót, trước cũng Lục đại nhận, sau cũng Lục đại nhân, ân cần khẩn thiết. Lục Yên vốn muốn nhiều với gã, nhưng thấy gã từ trong tay áo móc ra đoạn lụa trắng, mở ra chỉ thấy mảng máu chảy loang lổ, là huyết thư trần tình của Triệu Hiền Trí, lần lượt kể ra từng tội trạng của bọn chó hoạn quan Tây Hán, trong thấy mà phát hoảng.
Mao Sĩ Long :
"Vốn tưởng rằng ta nhận tội chịu hình, tự thú tội trạng, nào ngờ ..."
Gã giương mắt nhìn Lục Yên, lại thấy y sắc mặt vẫn như cũ, lời.
Bất ngờ, y bỗng cười khẽ:
"Mao đại nhân có lòng, bản đốc ở đây có lời tạ ơn."
Mao Sĩ Long dùng vật này biểu lòng trung thành, y há lại có thể nhận, chỉ có điều Triệu Hiền Trí này là tảng đá trong hầm xí, đọc sách lại dùng được sách, vừa thối lại vừa cứng, sống lâu ngày nào hậu hoạn vô cùng.
________
Đêm, lúc dùng bữa tối, Lục Yên đột nhiên hỏi:
"Quận chúa dùng cơm chưa?"
Xuân Sơn đáp:
"Thưa chưa ạ. Nghe Bán Hạ nương , Quận chúa muốn tuyệt thực."
Lục Yên sững người, buông ra đũa ngà trong tay, bất giác khóe môi cong cong:
"Tuyệt thực mà ầm ỹ đến toàn cung đều biết như thế, cũng chỉ thấy có mình vị này thôi."
Nhận lấy khăn gấm Xuân Sơn đưa tới, y lau khóe miệng, đứng lên :
"Ngươi theo ta Bích Khê các."
Đến trước cửa viện, Bán Hạ sớm đến đón, lần này miệng rất ngọt, ca ngợi tới mức Xuân Sơn cũng đỏ mặt. ai thông cáo, trực tiếp đưa Lục Yên tiến vào trong phòng. Bên trong phòng đèn sáng hương ấm, cái đỉnh ba chân chạm khắc hoa sen trong đình chẳng biết đốt loại hương nào, chỉ nghe cảm giác ấm áp đầy ý xuân, khiến lòng người nhũn ra mềm mại, ngọt đến tận xương.
Y hành lễ, nàng trước khoát tay, miễn nghi thức vô nghĩa này. Xõa tung mái tóc như trước, nàng nghiêng nghiêng tựa vào bệ cửa sổ, áo choàng khoác lơi ở đầu vai, noãn tháp (6) là chiếc án kỷ hình vuông bằng gỗ lê, cốc trà, quyển sách cũ, dáng vẻ lười nhác tựa xương. Nàng híp nửa mắt nhìn y:
"Lục đại nhân, là khéo, lần nào cũng để ngài thấy bộ dáng xiêm y xốc xếch của ta, sợ là làm Lục đại nhân sợ hãi."
Lục Yên đáp:
"Là do thần biết chọn lúc mà đến."
Cảnh Từ tựa hồ rất đồng ý, tay cầm lấy gáy sách, lại khêu nến đọc sách, lười nhiều thêm.
Trong phòng trở nên tĩnh lặng, Lục Yên cúi mắt, nhìn đến mép váy của nàng thêu chỉ vàng, gấm tuyết lượng bạc thước lại được đem làm vớ cho nàng, bao lấy đôi chân bó bé bằng bàn tay, nhắn xinh xắn.
mắt cá chân đeo chiếc chuông bạc buộc chỉ hồng, vốn là cách mà lão ma ma trong cung nghĩ ra để gò ép dáng của các nương, đeo lên chân nàng, lại bỗng trở nên quyến rũ.
Lặng lặng thinh thinh, tính nàng lại nóng vội, nhịn được, mở miệng hỏi phá vỡ bầu khí trầm mặc:
"Lục đại nhân đêm khuya đến đây, có gì muốn làm?"
Lục Yên dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào cốc trà nàng cầm tay phải:
"Nghe Quận chúa khẩu vi tốt, thần đặc biệt tới hỏi xem, nếu trong cung chu cấp có thiếu sót, thần lập tức làm."
Cảnh Từ nhìn y cái, bĩu môi bảo:
"Trà Long Tĩnh với tôm nõn, trà Long Tĩnh là trà cũ của năm trước, phủ Nội vụ cất giấu mấy năm rồi? Loại hay loại ba? Còn tôm vận chuyển đường bao nhiêu ngày rồi? Sớm còn tươi gì. Canh thịt dê nấu bách thảo mùi tanh quá nặng, cải trắng Ngọc Bích chút hương vị cũng có. Còn canh Hồng Ngọc nữa, dai đến dính răng thế kia, làm sao mà nuốt xuống cho được?"
Lục Yên đưa tay rót thêm trà cho Cảnh Từ, khẽ cười :
"Quận chúa thứ tội, là phủ Nội vụ vô năng, sau này vi thần nhất định chỉnh đốn. Có điều nguyên liệu nấu ăn ở cung Xuân Hòa với Bích Khê các vốn là loại, tuyệt đối có việc phân chia hai loại."
Cảnh Từ cũng nương tình, thẳng:
"Cùng loại chi tiêu với con của viên quan nho ở Giang Nam, lời này nếu để cho lão phu nhân nhà ta nghe được, nhất định phải khóc lên trận."
Xuân Sơn ở cửa nghe được đổ mồ hôi cả người, ngó quanh khắp nơi, thiếu điều chỉ muốn thối lui ngay ra ngoài cửa viện.
"Thần miệng lưỡi ngu dốt sai lời, mong Quận chúa thứ tội."
"Nào dám, nào dám, tù nhân dưới tay, nào dám gì."
Hết chương 2.
*Chú thích:
(4)Thước: 1 thước(xích) = 10 tấc (thốn) = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm
(5)Phi ngư phục: Y phục của Cẩm Y Vệ, có lẽ trông như này:
(6)Noãn tháp: có lẽ là loại giường dưới có lò than để sưởi ấm khi trời lạnh.
@Giao lảm nhảm: Có ai để ý rằng bạn Yên biến thái có hứng thú đặc biệt với bàn chân bé Từ hơm?