1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ép Cưới - An Nhi ( Hoàn - 23c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21.1:Kế hoạch chạy trốn của dâu.

      Mưa phùn rả rích và thời tiết se lạnh sớm bị thế chỗ bởi cái nắng gay gắt của mùa hạ đến gần. Người người oán thán, người người kêu gào: “Tại sao năm có bốn mùa xuân cho tôi nhờ. Như vậy có đỡ tiền mua quần áo mùa hè ?”. Hãy tưởng tượng xem món sườn xào có ngon thế nào ăn 365 ngày năm, sang năm cũng như thế cho đến cuối đời có chịu nổi ? Vậy nên đừng gọi ông trời nữa, ông trời cũng phải là thánh mà lo cho vừa lòng cả bảy tỉ người được. Chỉ tổ làm ông ấy tức cho thêm chậu nắng nữa mà thôi. Về nhà bật điều hòa lên mà ngồi .

      Quay lại vấn đề chính. Hè đến, có người cũng oán trời, nhưng phải vì nắng mà là vì nàng sắp bị chôn sống bởi chính cha mẹ mình – Mộc Tiêu Nguyên.

      Hai tháng trôi qua với như thể vừa đặt lưng xuống ngủ, mơ ác mộng, tỉnh dậy thấy dao kề cổ rồi vậy.

      Kỉ niệm kinh hoàng nhất là hôm thử váy cưới. Đúng hơn là đến vác cái đống váy cưới mà ông nhà thiết kế người Mỹ làm về. Ông ta cứ nhất quyết bắt phải thử từng cái váy để còn chụp ảnh. Chứ chẳng lẽ ông ta nghi ngờ việc có thể mình may chuẩn sao? Nhưng mà… chung là… “lỡ tay” làm rách mất hai cái váy trong quá trình vật lộn với nó, cái váy thứ ba ông chú đáng thương xé hộ luôn. Amen.

      Cuối cùng ông ta xì xồ tràng dài tiếng bức xúc với Dương, trong khi chỉ nghe hiểu mỗi hai từ “stupid” với “afraid”. Được rồi, công nhận là váy ông ta làm rất đẹp, rất sang trọng quý phái hay cái gì gì đó nữa. Nhưng mà nó hợp với , vừa bó chặt vừa thiếu vải, hở những chỗ cần kín nhưng lại dài vướng víu cách nguy hiểm. Chưa kể còn có cái váy đính đống đá quý mà chỉ sơ sẩy chút thôi là xước sát với rơi rụng. mặc váy mà như kiểu khoác người hai tấn bom chỉ chờ phát nổ.

      Bạch Vĩ Dương đáp lại ông bạn của mẹ mình cách bất đắc dĩ. Hai người thỏa thuận hồi, cuối cùng tiến đến chỗ ngồi tự kỉ vẽ vòng tròn :

      “Em chỉ mặc váy trong đám cưới thôi. Còn dạm ngõ với ăn hỏi mua cho em chiếc váy khác dễ mặc hơn.”

      “Nghĩa là vẫn còn phải mặc cái váy kia sao?” – kinh hoàng kêu lên.

      Đó là chiếc váy duy nhất còn tồn tại sau quá trình tàn phá của Nguyên. phải do chịu được phong cách của nó mà bởi vì cả dám chạm vào nó nữa. Dễ nó phải dài đến hơn hai mét ấy. Lưng váy bị khoét đường lớn chỉ nối với nhau bằng những sợi dây mỏng manh như sắp đứt đến nơi. Chân váy phồng lên chả khác gì quả khinh khí cầu đính đủ cái loại dây dợ lấp lánh chói cả mắt. Nhưng phần ngực váy lại hở ra lộ liễu mà dám chắc là phải độn kha khá cái váy nó mới tụt xuống eo.

      hết nhìn , rồi nhìn cái váy để ước lượng nhưng làm đỏ cả mặt, cảm giác như kiểu mình bị người ta nhìn thấy lúc mặc gì vậy.

      nghĩ là em nên phá thêm kiệt tác nào nữa của chú Jackson. Thôi vậy, chúng ta kiếm bộ váy khác đơn giản hơn.” – Dương ngao ngán lắc đầu, thực ra lại thầm nghĩ chú Jack làm sao có thể cho người sắp lấy chồng mặc thứ hở hang như thế này chứ. Cái váy này mang về cất , sau này kỉ niệm ngày cưới cho mặc, mình ngắm là đủ rồi.

      Rốt cục cuối cùng chọn được cái váy khác, kín đáo, dễ mặc, dễ lại, dài vừa đủ để che cái chân . Vĩ Dương quyết định giày cao gót, mà chỉ chiếc giày bệt được thiết kế tinh xảo. Đúng hơn là đủ tinh xảo để hại chết cả và nó trong lần gặp mặt đầu tiên của hai người.

      Rời khỏi căn hộ của chú Jackson – chỗ Dương mới phải thuê để ông chú đến làm công việc thiết kế gian khổ, báo tin thắng lợi với mấy đứa bạn ngóng trông mình ở nhà:

      “Kế hoạch phá hoại thành công mỹ mãn. Công nhận đời này chưa thấy ai thông minh như chúng mày. Xong việc tao đãi chúng mày ăn lẩu tẹt ga luôn.”

      “Bạn bè phải thế chứ. Cố lên, mày chỉ cần đừng nổi điên lên lúc chụp ảnh cưới là được rồi.”

      Lời của ba con bạn linh ứng. chỉ chụp được duy nhất ba bức ảnh cưới trong nụ cười đau khổ của Bạch Vĩ Dương. Làm sao có thể chịu được khi mà phải tay nắm tay, mặt kề mặt, vai kề vai với người mình đơn phương chứ? Tin tôi , việc này nó cũng khó chịu đúng như kiểu phải ăn thứ hoa quả mình rất thích nhưng chín nhanh nhờ phun thuốc vậy. Dù có ngon đến mấy, vẫn hiểu rằng về lâu về dài để lại những căn bệnh khó lường, những vết sẹo bao giờ phai mờ. Lúc ấy lại thà rằng mình chưa từng ăn trái táo đỏ có độc, thà rằng chưa từng cười hạnh phúc chụp ảnh cưới với biết trước kết cục giữa hai người, vậy nên lại càng thể chịu đựng được việc ấy. Trước mặt , chỉ có thể tiếp tục đóng giả làm nàng tomboy, thù ghét trang phục của con và thù ghét cả nữa. Chính lại là người luôn miệng nhắc nhở , hay là nhắc nhở chính mình:

      “Chúng ta thực trò chơi tình cảm đấy. cũng cần phải diễn quá đâu. Dù sao sau này sớm ly hôn với nhau thôi mà.”

      Để tiện cho việc cưới xin, nhờ ông nội, người vừa trở về sau chuyến đầy bí , cố gắng lùi lại lịch thi của trường. Ngoài ra, việc liên tục nghỉ học cũng được lấp liếm với nhiều lý do chính đáng như là mẹ ốm nặng, bố bị ngã , con chó bị què… cần về quê chăm sóc cả gia đình. Thầy Khả cũng còn mấy cơ hội làm phiền nữa, nhưng lần nào nhìn thấy , thầy cũng trong trạng thái bồn chồn thấp thỏm yên:

      “Em nhớ là phải giữ lời nhé. Em mà lừa thầy là thầy để yên đâu.”

      Lúc ấy chỉ biết cười trừ, vỗ vai thầy an ủi:

      “Có cần em giới thiệu cho thầy mấy bộ Shounen-ai đọc cho nó gột rửa tâm hồn ?”

      Trước ngày ăn hỏi, Bạch Vĩ Dương đến bắt hôm sau phải mặc chiếc áo dài màu hồng chói lọi làm rớt nước mắt:

      “Tôi thà mặc váy cưới màu trắng còn hơn.”

      Cuối cùng, vì chịu được giằng co lôi thôi giữa hai vợ chồng trẻ, mấy đứa bạn mới lao ra can thiệp:

      “Vì đại cục, vì đại cục, chấp nhận .”

      “Giữa trời hè nắng chang chang bắt người ta mặc áo dài làm sao mà sống nổi được?”

      “Thế mày muốn chịu nóng hay bị chôn sống. Nếu muốn chết sớm đến thế trả váy cho người ta về luôn , khỏi ăn hỏi ăn hiếc gì nữa.” – Minh Phương kéo lại, thầm mắng.

      Lúc này Nguyên mới chịu nhận cái váy cho quay về nhà.

      “Con ngu này, mày có biết là bọn tao phải đổ mồ hôi, sôi nước mũi bao nhiêu mày mới bám trụ được đến ngày hôm nay hả?” – Linh cáu tiết lên chửi.

      Thanh cũng hùa vào vừa ấn đầu vừa , giọng chua ngoa thể tả: “Mày có biết là phải tốn bao nhiêu kalo mới lừa được người IQ hay EQ đều ba chữ số như chồng mắc nợ của mày ? Sao mày nhẫn chút nữa , bây giờ mọi thứ đâu vào đấy hết rồi, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Ba ngày nữa mày lên xe hoa rồi. Hay mày muốn cho cả thế giới biết là mày muốn kết hôn đâu, mày bỏ trốn?”

      “Được rồi, em xin mấy chị. Mấy chị nho cái mồm thôi. Mấy chị cũng phải nghĩ cho cảm giác của em chứ.”

      “Mày mà có cảm giác à.” – đồng loạt bị ba cái cốc vào đầu.

      “Đau mà…”

      Ba ngày này thực rất đáng sợ. Lễ ăn hỏi diễn ra khá thành công – ngoại trừ việc dâu mời rượu khách uống rượu như uống nước lã mặc cho chú rể mặt đen như đít nồi và việc nhà trai giàu có nhưng làm bộ ảnh cưới có đúng ba chiếc, còn lại đều là ảnh chụp lẻ hai người mang ghép vào với nhau. biết có phải do tiền mãn kinh mà mẹ lại nổi chứng, ăn hỏi xong cứ nhất quyết cho vào nhà, còn muốn đến nhà chồng ở luôn.

      “Mẹ này, con sắp lấy chồng chẳng nhẽ lại được tối ôm bố mẹ ngủ. Bố mẹ mất bao nhiêu công sức nuôi con khôn lớn mà con lại chẳng báo đáp được cho bố mẹ con thấy có lỗi lắm…”

      Mẹ còn định cầm chổi lông gà đuổi . May có bố đẹp trai dã man ra ngăn cản:

      “Thôi Linh, phong tục nhà mình nó thế rồi. Ai đời chưa cưới con trai nhà người ta, lại sang bên đó ở luôn. Chẳng lẽ em thương nó à? Phải để nó ở với mình mấy ngày này chứ!”

      Bà Linh hậm hực phủi tay vào nhà thèm với câu nào nữa.

      Đêm ấy, dù gần giờ sáng, phòng vợ chồng ông Toàn lại sáng đèn. Ông Toàn ôm vai vợ mình rấm rứt khóc:

      “Thôi mà, đừng như vậy nữa, con biết được nó cười cho đấy. Già đầu rồi sao lại còn khóc nhè nữa chứ. Chính bà là người nhất mực muốn nó lấy chồng cơ mà. Sao bây giờ lại cam lòng?”

      “Tôi muốn nó được gả vào nhà tử tế, sớm cưới người chồng tử tế, sinh con đẻ cái, sống sung sướng. Tôi muốn nhìn thấy nó cười hạnh phúc. Tôi sợ nhỡ mình có mệnh hệ gì… Bây giờ nhiều bệnh nguy hiểm lắm ông à, ai lường trước được sống chết thế nào đâu?”

      Rồi bà lại lấy tay quệt vội nước mắt.

      “Vậy nó sắp hạnh phúc như ý bà muốn rồi, sao bà phải khóc?”

      “ Giờ tôi nỡ gả nó nữa. Nó còn trẻ quá, vẫn chưa đến tuổi phải lấy chồng. Đáng lẽ ra nó còn có thể tự do vui chơi thêm vài năm nữa… Nhưng… hức… chỉ vì tính ích kỉ của tôi mà nó lại rời nhà ta sớm như vậy. Làm dâu nhà giàu chẳng tốt đẹp gì đâu, thể nào cũng bị nhà chồng chèn ép, con bé nó hiền lành lắm… Tôi nhớ nó lắm…”

      Bà Linh càng lời lẽ càng lộn xộn, nước mắt giàn dụa, trông bà còn cái vẻ người mẹ chanh chua, đanh đá, hay mắng mỏ con cái nữa. Bây giờ trông bà giống người mẹ hơn bao giờ hết. người mẹ con bằng cả trái tim, chứ phải con bằng nuông chiều.

      “Thằng Dương và gia đình nó phải tốt bà mới đồng ý gả con chứ. Hai đứa chắc cũng phải nhau rồi mới chấp nhận cưới nhau. Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ , ngày kia là đám cưới rồi, bà định mang gương mặt đưa đám này đến lễ thành hôn của con bà à?”

      Nguyên đứng ngoài cửa nghe được tất cả. khóc, phải vì buồn mà là vì cảm thấy mình có đủ tư cách ấy. Cha mẹ lo cho , suy nghĩ cho nhiều như vậy mà lại có ý định…

      , đến lúc này rồi thể bỏ cuộc được nữa. Dù sao cũng là hạnh phúc cả đời của , mẹ dù tức giận mấy rồi cũng chấp nhận mà bỏ qua cho mà thôi. Khẽ khàng lách vào phòng, đến bên giường, chen vào giữa cha mẹ nằm ngủ. Cảm giác dễ chịu này rất rất lâu rồi còn được cảm nhận, dễ cũng phải mười năm rồi còn ngủ cùng cha mẹ, sao xa xôi như mấy chục năm. lại có được giấc ngủ ngon nhất trong đời mình.

      Ngày cưới cuối cùng cũng phải đến. May là vẫn trong dịp nghỉ lễ nên ba bạn của Nguyên rất thoải mái thời gian. Lịch trình là bảy giờ nhà trai lên đến nơi, hội trường tổ chức lễ cưới là ở thành phố và Dương sống. Đợi các vị khách an vị xong xuôi rồi mới bước vào hội trường để hai người trao nhẫn cưới. Sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa. Phù rể lần này ai khác là chàng Trung – bạn của Dương. Mặc dù Dương có gợi ý về việc lấy Đỗ Lam làm phù dâu nhưng nhất định từ chối. Bạn có đủ bộ ba con lợn béo na béo núc, việc gì phải lôi thêm con cò vào làm hỏng đội hình chứ!

      Mới bốn rưỡi sáng Nguyên bật tỉnh dậy. Bố mẹ vẫn ngủ nên nhàng ngồi dậy, nhón chân sàn. Vừa ra khỏi cửa rối rít gọi mấy con bạn đến nhà mình tá túc từ tối hôm qua dậy:

      “Mau lên, dậy chuẩn bị kịp đâu đấy!”

      Linh: “Mày bị điên điên mình thôi, đừng lôi tao vào.”

      Thanh: “Con đấy nó muốn cưới chồng đến sắp tâm thần rồi.”

      Phương: “Bánh rất là ngon…”

      Nguyên từ chối thẳng thừng việc Đỗ Lam trang điểm cho mình vậy nên cuối cùng ba con bạn của lại thành thợ tô vẽ bất đắc dĩ. Bọn họ ngán ngẩm bò dậy, chuẩn bị còn hóa trang cho Nguyên từ ma nữ hóa thành ma cà rồng luôn.

      “Chỗ này bôi thêm chút phấn hồng cho nó rực rỡ.”- Linh góp ý.

      Phương: “, phải bôi kem này trước rồi mới đánh phấn được. Cái lọ kem vàng vàng kia kìa.”

      Thanh: “Ngu nó vừa phải thôi. Đấy là kem trị mụn tao để lẫn vào đấy.”

      Nguyên gào thét tuyệt vọng: “Chúng mày quên mục đích để trang điểm cho tao rồi à.”

      “Ừ quên mất.”- Cả ba con tỉnh bơ : “ Ai bảo mày gọi tao dậy sớm quá. Bụng đói, mắt mờ,tư duy lộn xộn, thế quái nào mà não hoạt động bình thường được.”

      “Bôi nó ít ít thôi để còn dễ tẩy. Mang cái mặt này ra đường người ta lại tưởng tao bị cuồng trang điểm đến thần kinh lại gọi điện báo về gia đình cha mẹ đến nhặt xác con khốn.”

      Khi đến trước gương thấy vui suýt rớt cằm:

      “Ôi mẹ ơi, trông con vẫn giống con người, trông con vẫn giống con người.”

      “Mày gọi mẹ mày kiểu gì mà như gọi hồn ấy vậy?”- Mẹ từ đâu chui ra đứng trước cửa phòng , đầu tóc còn chưa chải, đằng sau là bố , trông cả hai người đều bơ phờ.

      “Mới năm giờ sáng làm loạn cả nhà lên, định cho bố mẹ ngủ hả.”- Bà Linh theo thói quen lại chống nạnh lên định mắng con văng nước bọt. Nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì bà lại thôi, vội vàng bỏ vào phòng tắm.

      “Con xin lỗi làm bố mẹ tỉnh giấc.”

      Ông Toàn nhìn buồn buồn:

      phải do con đâu. Bà ấy dậy từ bốn giờ rồi. Bà ấy muốn tự tay mặc váy cưới cho con ấy mà. Nhưng sợ con ngủ chưa đủ nên mẹ con chỉ nằm yên nhìn con thôi.”

      buồn bã nhìn theo bóng lưng cha mình…

      “Tỉnh lại mày, tính đứng đây đóng phim tình cảm Việt Nam dài tập à? Vậy thà khóc với cái bồn xí còn hơn.” – Linh chọc chọc người .

      Phương kéo ngồi xuống: “Nếu chưa muốn mặc váy cưới thôi. Dù sao bảy giờ nhà trai mới đến, mặc sớm làm gì. Giờ ôn lại kế hoạch xem còn sơ hở nào . Đừng bi lụy nữa, mẹ mày chắc chắn muốn mày có hạnh phúc hơn là mấy cái thứ tiền tài suông kia.”

      Nguyên gật đầu rồi lại nén nổi cái thở dài thườn thượt nữa. Mọi chuyện ban đầu tưởng phức tạp, hóa ra bây giờ lại cứ trôi như nước chảy. Rồi sớm được về lại với tự do thôi, và Bạch Vĩ Dương, giống có duyên mà có phận.

      Lời của tác giả : Lâu rồi viết lại có cảm giác nội dung mỗi chương ngày càng nhạt nhẽo và dàn trải. biết có ai nhớ mình nữa?

      muốn nhiều, đợi sang phần 2 vậy.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21.2:


      Đúng bảy giờ hơn kém đoàn khách nhà trai đến. Dễ người ta lại tưởng có vụ gì nghiêm trọng. Trước nhà , hàng dài xe con dán chữ hỷ kéo ra đến tận ngoài phố. Rất nhiều người tò mò ngó ra ngoài xem.

      Bạch Vĩ Dương từ xe đầu tiên bước xuống, đằng sau các xe đều đồng loạt mở cửa cho người xe ra. Nguyên lúc này bồn chồn nắm chặt váy cưới của mình cũng khỏi choáng váng. Sao đến rước dâu mà giống y chang xã hội đen vậy hả trời.

      Linh:“Chồng mày có xu hướng phô trương bá đạo.”

      Thanh: “Biết thế đừng lên kế hoạch này nữa, cưới quách cho xong có khi chồng mày lại tặng mỗi đứa bọn tao chiếc xe cũng nên.”

      “Im ngay.” – Nguyên rít lên qua kẽ răng.

      Liền theo sau đó là người nhà chạy ra niềm nở đón tiếp, bắt tay bắt chân. Nhiều người nhà họ Bạch cứ liên tục nhíu mày như thể so sánh xem cái nhà có thể mua nổi đôi giày của họ làm rất khó chịu. Nhưng việc này cũng sớm biết trước và đó cũng chính là yếu tố quan trọng góp phần vào trong kế hoạch của nên cố nén cơn giận lại. Trải qua đống lễ nghi lằng nhằng, người lớn phát biểu đôi ba câu, rốt cục cũng đến giờ . và Bạch Vĩ Dương xe, ba đứa bạn của cũng được xe riêng. Trước khi lên xe chúng nó còn bằng khẩu hình miệng với : “Cố lên.”

      Nguyên cũng khổ sở gật đầu rồi nhanh chóng chui vào xe. Cả đoàn xe bắt đầu nối đuôi nhau .

      xin lỗi.”- Lúc này mới để ý tới . trông vẫn thế, chẳng khác mấy hôm trước là bao nhưng từ như tỏa ra niềm hạnh phúc ấm áp. Ôi trời, lại hoang tưởng rồi, làm sao có thể hạnh phúc chứ, đây chỉ giống như là thấy thích thú vì trò chơi do bày ra mà thôi.

      “Việc gì chứ?”

      “Mấy người nhà cứ nhất quyết xe riêng. Họ thể chịu được xe có nhiều hơn năm chỗ. Và chắc chắn thái độ của vài người hôm nay cũng tốt đẹp gì. Hôn nhân đối với họ là cơ hội phát triển cho công ty của mình chứ phải là hạnh phúc thuần túy…”

      “Họ nghĩ có tiền mới là hạnh phúc chứ gì. Đúng là rất đáng ghét.”

      có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ thẳng thắn của còn lúng túng nghịch góc váy. Nghĩ rằng sau này có can hệ gì với nữa, cũng muốn phải dối cho vui lòng.

      “Em có nghĩ rồi chúng ta sống hạnh phúc ?” – Hai người im lặng rất lâu rồi đột nhiên hỏi .

      có… À, chúng ta chỉ sống với nhau như hai người ở chung nhà, có quan hệ gì hết, làm gì có chuyện hạnh phúc hay . Chúng ta chỉ cần diễn cảnh hòa bình, đầm ấm trước mặt cha mẹ hai nhà là được rồi.”

      căng thẳng đến mức suýt nữa phun ra hết mọi kế hoạch mình tính lại trong đầu. cũng thấy mình lỡ lời, lại thấy thái độ của cũng có vẻ gì là hào hứng nên lại im lặng quay mặt ra ngắm cái cửa sổ suốt quãng đường .

      Đoàn xe dừng lại trước hội trường rộng lớn ở ngoại ô thành phố. Mấy đứa bạn vội vàng lao đến đưa vào trong phòng chờ dành cho dâu.

      “Thế nào, làm được chưa?”- Linh lao đến hỏi .

      “Chưa, tao chả biết phải diễn thế nào cho nó cả. Gượng lắm.” – Nguyên hối lỗi .

      Thanh:“Mày điên à, việc quan trọng như vậy giờ còn chưa làm hỏng hết.”

      Phương:“Thôi, từ từ, đừng trách nó nữa. Dù sao làm sớm, phát sớm còn nhục hơn. Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất. Nguyên đâu?”

      “Đừng gọi tao như gọi chó vậy. Tao lo đến sắp tè ra quần đây.”

      “Bồn chồn, lo lắng , thấy sợ , đúng cảm xúc của mày chưa?”

      “Còn phải hỏi.”

      “Dương ơi, vợ chờ vào ôm đây này. Người ta lo chịu được đấy.”- Mồm Phương như cái loa phát thanh của phường, oang oang lại còn cả biết ngượng réo réo lại mấy lần. Vậy là Dương hùng dũng bước đến, dù cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao tay chân cứ thừa thãi như kiểu biết để đâu.

      “Có chuyện gì thế?”

      “Vào trong biết.”

      vừa bước vào, con Linh với con Thanh ăn ý đẩy cái làm lúng túng ngã nhào, liền ôm chầm lấy . Tình cảnh này khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng vợ chồng nhớ nhau ghê lắm.

      ngượng chín cả mặt. Tâm tình càng hỗn loạn. Mùi hương quen thuộc của sộc thẳng vào mũi. Mặt chỉ cách mặt hai phân, nhìn được từng lỗ chân lông mặt . Trán hơi nhăn thấm mồ hôi chắc là do căng thẳng. vẫn vậy tuấn, từ người như phát ra ánh hào quang ấm áp:

      “Ừm… tôi… tôi hơi lo quá. Giờ tôi thấy yên tâm hơn rồi. Cảm ơn nhiều lắm, ra ngoài chuẩn bị tiếp , lát tôi ra.”

      nhìn chăm chăm vào mắt , thấy được lo lắng lẫn sợ hãi trong đó. nhàng vuốt tóc rồi thơm lên má cười:

      “Đủ bình tĩnh chưa. Cười lên nhé, dâu phải cười mới giống .”

      “Giỏi lắm, thế mới là Mộc Tiêu Nguyên chứ!”- Phương lao ra vỗ cái đau điếng.

      “Giờ chỉ lạy trời ta đừng có bỏ tay vào túi thôi. Biết thế cứ vứt ở đây có phải đỡ mạo hiểm rồi ?”

      “Điên à, nhỡ người khác đọc con Nguyên chết chắc rồi. Mà người đẹp trai cũng phũ đấy, dâu phải cười mới giống , thế đây là giả chắc. Chúng ta quyết định quả là đúng đắn.”

      thẫn thờ chạm tay lên má mình. ngờ đó lại là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.

      Phương: “Còn mau chuẩn bị ? Ngồi đây đợi chết à?”

      Mọi việc được bốn người chuẩn bị từ hai tháng trước giờ đến lúc thực .

      Bạch Vĩ Dương hồi hộp đứng bục sân khấu, trước con mắt theo dõi của hơn trăm người, bên nhà trai đều là những người làm ông bà giám đốc, chủ tịch công ty này nọ đến xem chuyện vui của con trai công ty thù địch. Đúng là chuyện hạnh phúc con nhà người ta cũng có thể mang ra làm thương trường được. Nhà phải đều khá giả nhưng ai cũng là dân trí thức, lại rất hiểu chuyện và tốt bụng. Có vẻ như chị ngày trước bây giờ tìm được người được gia đình ưng thuận rồi. Trông cả hai đều hạnh phúc cách chân thành. Năm xưa cha mẹ chắc cũng phải đối mặt với những con mắt soi mói như thế này, mẹ phải kiên cường lắm mới trụ qua được. biết Nguyên… sao, trao lời động viên của mình cho , chắc chắn làm được.

      “Sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, biết dâu chuẩn bị xong xuôi chưa?”- Vị dẫn chương trình cười cười hỏi.

      Từ phía cánh gà của bục cử hành hôn lễ Đỗ Lam bước ra với Trung điều gì làm cậu ta nhíu mày. Bạch Vĩ Dương vốn là người tư duy rất nhanh nhạy liền với người dẫn chương trình, cũng là người quen mà mình mời đến:

      “Lấy cho tôi cái cớ, hình như có chuyện cần tôi giải quyết rồi.”

      Người dẫn chương trình liền cười như thể đó là chuyện gì hài hước lắm vào micro:

      dâu lại hồi hộp quá đến mức đòi gặp chú rể kìa. Thôi chúng ta ngồi làm quen với nhau trước, đợi chút nữa khi dâu sẵn sàng rồi hôn lễ được tiến hành.”



      “Chuyện gì vậy?”- Dương lo lắng hỏi.

      nhìn rồi biết thôi.” – Đỗ Lam căng thẳng .

      Phòng chờ dâu trống trơn. Chiếc váy cưới treo ở góc. Mấy phù dâu mặt biến sắc đứng nhìn lo lắng:

      ấy … muốn được yên tĩnh… vậy nên chúng tôi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại. Đến khi quay về thấy… ấy…”- Phương nghẹn ngào , mắt rớm lệ.

      Linh còn dụi dụi mắt khổ sở:“Tại chúng tôi hết. Đáng nhẽ chúng tôi phải trông chừng ấy. Nhưng… chắc phải hủy đám cưới thôi…”

      ấy nhắn gì sao?” – vẫn cố giữ thái độ điềm tĩnh.

      có. ấy mà chẳng để lại gì cả. ấy cũng tắt điện thoại luôn rồi.”

      vội rút điện thoại trong túi quần ra. Do sắp đến giờ cử hành hôn lế nên tắt máy, tránh người khác làm phiền. gọi cho mấy cuộc, đương nhiên bắt máy. Cuối cùng lại chuyển sang nhắn tin:

      “Túi áo .”

      ngỡ ngàng lấy tờ giấy gấp làm tư được để vào túi áo mình từ bao giờ.

      “Giờ thể tìm thấy tôi nữa đâu. Vì tôi xa, nơi mà bao giờ có thể biết được.

      Xin lỗi vì việc nhận lời cầu hôn của , nhưng tôi suy nghĩ kĩ lại rồi, hạnh phúc cả đời tôi thể dựa nhờ vào cuộc hôn nhân tình này. Cha mẹ tôi nghĩ sao nếu như chúng ta cưới nhau trong hạnh phúc rồi chưa được vài năm bỏ nhau đường , tôi đường tôi? Chúng ta thể dối lừa người lớn, mang hôn nhân ra làm trò đùa như vậy. Hãy với cha mẹ, gia đình và mấy đứa bạn tôi là tôi hối hận về nông nổi tuổi trẻ của mình, tôi chưa muốn cưới chồng. Thay tôi gửi lời xin lỗi của tôi đến cha mẹ mong họ tha thứ. Còn gia đình … chắc họ cho tôi cơ hội thứ hai đặt chân vào nhà họ Bạch đâu. Chỉ cần chấp nhận cưới tôi nữa, tôi quay về. Hai chúng ta coi như chưa từng quen biết. Dù sao cũng tôi, đây chỉ là trò chơi tình , vậy là chẳng ai làm tổn hại đến cuộc đời của ai cả. Hãy nhớ, giờ tôi rất quyết tâm, khi mọi việc chưa chấm dứt tôi còn chưa quay về. Mong rằng chúng ta có thể cùng hợp tác để kết thúc màn kịch do chính chúng ta bắt đầu.

      Mộc Tiêu Nguyên.”

      Đây chính xác là việc được lên kế hoạch từ trước. Nhìn có vẻ phức tạp nhưng lại khó sắp xếp. Nguyên và ba đứa bạn bàn về chuyện này ngay từ buổi gặp mặt sau tết.

      Phương: “Trước hết là ngay bây giờ chúng ta thể bỏ trốn được.”

      Nguyên làu bàu: “Đương nhiên là rồi. Giờ trốn cạp đất mà ăn à? Tao chưa có kịp rút tiền tiết kiệm.”

      Linh lườm con bạn: “ muốn tỉnh dậy trọng bệnh viện tốt nhất là mày ngậm mồm vào . Chuyện này cần phải có người ngoài cuộc tính. Phương, mau cho nốt kế hoạch mày vừa nghĩ ra .”

      Phương: “Hồi năm nhất thầy triết học có với tao định luật bất thành văn rất kì lạ của con người như thế này…”

      Nguyên: “Định luật ấy thể áp dụng lên cái con phải con người như mày. Chẳng lẽ trong lớp triết học mày ngủ hay sao? Tao còn chẳng cả biết mặt mũi thầy dạy môn ấy như thế nào.”

      Phương bơ câu lảm nhảm của con bạn : “Nếu như mày trốn vào lúc này, liệu mày có thể trốn được bao lâu? Nhỡ Bạch Vĩ Dương nổi máu sở hữu của mấy thằng nhà giàu trong phim Hàn Quốc, vẫn cố tình hủy bỏ hôn lễ sao? Rồi cuối cùng mày vẫn phải lủi thủi trở về, đám cưới vẫn phải tiếp tục hoặc mày cần hơn mười cái mồm để giải thích lí do của việc từ chối kết hôn ngay sau khi mày vừa đồng ý lời cầu hôn của ta. Cũng như vậy nhưng nếu như mày…”

      Con Thanh rú lên cười khành khạch: “Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi. May ra là vì thầy dạy triết học đẹp trai nên có vài tiết tao cũng vừa ngắm ông ấy vừa nghe giảng.”

      luôn cho xong mày. Ngồi đấy mà úp úp mở mở, tao chẳng hiểu quái gì cả. Còn cái con nào mê trai ấy cũng ngậm mồm vào tao cho mày dạo phố bằng xe tang lễ bây giờ.”

      Phương tu liền mấy ngụm nước rồi mới tiếp: “Trong ngày cưới, nếu mày trốn đám cưới với hàng trăm khách mời là nhân vật quan trọng của những công ty lớn bị hủy bỏ. Mày cớ với tên Dương coi như là thể kết hôn với người mình , lại nhờ vả ta viện lý do với họ hàng hai bên, đại loại như là tính nông nổi của tuổi trẻ, bây giờ hối hận rồi. Mày phải khăng khăng nhất quyết vào, là nếu hủy bỏ hết đám cưới đám xin quay về. Nghe có vẻ hai cách làm khá giống nhau, lợi hay hại cũng chẳng khác mấy nhưng hiệu quả ngờ đấy. Thử tưởng tượng mà xem, nhà Bạch Vĩ Dương chẳng quý mến gì mày rồi, còn bố mẹ với ông nội ta sau vụ mất mặt trước toàn thể khách mời họ cũng khó lòng mà muốn níu kéo mày nữa. Việc mày bỏ trốn ngày hôm nay có thể giấu được, có thể hoãn đám cưới lại vô thời hạn được, nhưng nếu đúng trước giờ cử hành hôn lễ mày mất tích đúng là còn gì để luôn. Dù có lôi được mày về chăng nữa, đám cưới cũng khó lòng được nhà trai chấp thuận. Đấy là chưa đến việc mày cũng muốn cưới xin gì hết. Cha mẹ mày nỡ lòng nào ép uổng mày. Đến lúc ấy phát biểu đôi lời xin lỗi với chồng hụt của mày, ta kiếm nào tử tế để mà cưới luôn, hôn nhân đâu phải trò đùa mà thích cưới là cưới bỏ là bỏ đâu. Mà nhá, ta có mày quái đâu, cũng chẳng rảnh mà giữ khư khư mày như vậy. Vớ vẩn là chỉ đợi mày bỏ trước thôi, sợ mất hình tượng ấy mà, ai bảo sáng hôm đẹp trời nào đấy uống nhầm thuốc tự dưng thấy hơi thừa tiền với lại thích được chú ý nên mới cầu hôn con dở người như mày.”

      Linh và Nguyên há hốc mồm nhìn Phương liến thoắng mà cắn phải lưỡi.

      “Vậy là từ bây giờ đến hôm đám cưới tao phải giả vở như có chuyện gì mà sống, ăn cơm của Bạch Vĩ Dương, ở nhà của Bạch Vĩ Dương, tiêu tiền của Bạch Vĩ Dương. Nhỡ sau này ta diễn màn “ đòi quà” chết tao à?”

      “Đây phải việc đùa đâu. Mày chỉ phải giả vờ sao cho nhận ra mà còn phải khéo léo để chấp nhận đăng kí kết hôn sau đám cưới. Đến tận đám cưới rồi mày vẫn tiếp tục phải giả vờ như đúng rồi. Chúng ta thể chủ quan được.”

      “Nghe chúng mày cứ như kiểu mafia bàn chuyện giết người bằng. Có cần ghi vào quyển nhật kí là Kế hoạch chạy trốn mã số TN- 14 ?”

      “Mày viết nhật kí hay viết tháng kí vậy? Mà TN-14 là gì? Kế hoạch tắt nắng năm 2014 à, muốn hoạt động vì môi trường làm lao công bảo vệ môi trường đô thị .”

      “TN- 14 là Tiêu Nguyên, mười bốn là ngày sinh nhật của tao. Hiểu chưa?”

      “Hahaha “Kế hoạch dâu chạy trốn” lại thành kế hoạch tắt nắng của năm. Chuyện này thú vị lắm đây!”

      Lời của tác giả: Viết xong chương này tự mình cũng thấy bồn chồn đến sôi cả người. Cuối cùng để chấn tĩnh dám đọc lại nữa, biết có sai sót gì ?

      Mọi người cũng đừng vội phán xét việc Nguyên làm là đúng hay sai. Thế có mấy ai từng mà giải thích được hết tình của mình? Kết hôn là việc rất chín chắn, cá nhân mình nghĩ những người khi ngớ ngấn muốn kết hôn phải qua cửa ải để trở thành “chín chắn”. Nếu dù ngay bây giờ để Nguyên và Dương lấy nhau tình cảm của họ chỉ sợ bị cuộc sống đời thường làm phai nhạt hết. Chỉ có “chín chắn” mới giữ được họ bên nhau mãi mãi mà thôi.

      Mình muốn đợi hai chữ “chín chắn” ấy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22.1 : Kế hoạch tìm người của chú rể.


      Bạch Vĩ Dương nắm chặt tờ giấy trong tay, cảm tưởng như mình rơi ngang vận tốc ánh sáng trong trò chơi cảm giác mạnh vĩ đại. Trò chơi ấy chính là tình của , là trái tim của , là mục đích phấn đấu nửa đời còn lại của . Mà nó lại đủ cứng rắn để tham gia vào cái trò chơi nguy hiểm dành cho người già, trẻ em và những kẻ như vậy. chỉ vài lời, lại làm mọi thứ mà cất công chuẩn bị suốt bao lâu nay – nỗ lực vun đắp mối tình đơn phương dở khóc dở cười, trở nên đơn giản như hạt cát, phủi là xong, gió thổi là bay, tình tàn như bông hoa cằn cỗi nơi sa mạc khát nước đến cháy bỏng. Linh hồn cũng trở nên khô cằn, cạn kiệt, thứ cảm giác khó thở, trống rỗng chỉ ai từng và từng đau mới thấu hiểu hết được. , lại còn dọa dẫm quay về nữa. Vậy phải làm gì đây, chấp nhận buông bỏ hay ra ? Nhưng chẳng phải quá rồi sao? hề có tình cảm với , dù có tỏ tình ngàn lần nữa cũng chấp nhận . Hơn nữa còn tức giận với bày ra cả cái bẫy như vậy để lừa , coi là kẻ hèn nhát, tự ti, xứng làm thằng đàn ông. Là ông trời thấy quá ích kỉ nên muốn trừng phạt hay là do chính bản thân kéo mình vào việc ngu ngốc?

      Đáng lẽ ra nên thổ lộ với lâu rồi, hai người cũng rơi vào tình thế khó xử thế này. phải sửa lỗi sai của mình. Cho dù có phải theo đuổi đến cùng trời cuối đất, ế vợ đến muôn đời muôn kiếp, cũng thể để cho cứ thế mà trong khi nghĩ là thằng dở hơi mang hôn nhân ra làm trò chơi. , đàn ông Việt Nam dám nghĩ dám làm, dám làm dám chịu. dám lần , dám lần lừa đến bỏ chạy giờ phải tìm về. Nhất định!

      “Dương, mày đâu đấy?”- Trung hoảng hốt kêu lên khi thấy thằng bạn ban nãy đứng đơ như pho tượng sắp mọc rễ xuống đất, giờ này lại muốn bật gốc, mang bộ dạng thần hồn nát thần tính ra đường.

      “Tao tìm ấy.”

      điên sao Dương? Giờ định đâu mà tìm ta, lên sao Hỏa chắc?”- Đỗ Lam cũng sốt ruột : “Chúng ta còn thời gian đâu, quá giờ làm lễ mười phút rồi. Chúng ta giỏi lắm chỉ kéo dài được hai mươi phút nữa thôi.”

      Ba con bạn của Nguyên đứng đóng kịch nãy giờ rất muốn phi ngay đôi guốc vào mặt con mụ quỷ cái kia. Nhưng nghĩ lại, mình là đứa được giữ bí mật mà cười thầm, lại cũng thể bị lố nên chỉ giả vờ đau khổ ôm mặt. Quả đúng như suy đoán của Gia Cát Phương, giờ này Bạch Vĩ Dương còn nổi máu sở hữu được, chứ biết hôm trước mà Nguyên trốn luôn khéo ta lên sao Hỏa tìm mất.

      “Nhưng… Nguyên sai, nếu bây giờ đám cưới bị hủy bỏ, dù với bất kì lí do nào, nhà tao nhất định bỏ qua. Bọn họ bao giờ chấp nhận cho ấy bước chân vào nhà họ Bạch nữa.”

      “Tao còn hiểu chúng mày nhau kiểu gì mà đúng ngày cưới có thể bỏ được đấy. Tưởng hai đứa mùi mẫn lắm mà.”

      “Truyện ấy giờ quan trọng à? Chúng ta phải ngay lập tức nghĩ ra phương pháp vẹn toàn để qua mặt mọi người, nhất là người nhà tao, nếu hạnh phúc cả đời tao…”

      như đúng…”

      “Im!” – Con Thanh phải gắt lên ngay khi con Linh vừa tức giận buột miệng thốt ra câu đó. Nhưng đáng tiếc cái người biến từng sợi lông của mình thành các giác quan để nghe ngóng – Bạch Vĩ Dương nhanh chóng nuốt trọn lời của :

      “Ai là tôi chẳng thương gì Nguyên?”

      Con Linh biết mình lỡ lời, nhưng cũng nghĩ giờ ta khó lòng xoay chuyển tình thế được nên lập tức cãi lại:

      “Từng câu , hành động, việc làm của đều chỉ ra rằng chẳng thương gì con Nguyên hết. Nó chỉ là trò đùa cho vui của đại thiếu gia nhà giàu là mà thôi. tưởng rằng con bé nó ngu si, xấu xí mà có thể trêu chọc được sao? nghĩ chúng tôi mù à. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ!”

      Phương kéo tay con Linh: “Mày bảo vệ nó hay chửi nó vậy?”

      Thanh: “ ngu lại còn đần. Mày tính khai cho trót luôn à?”

      “Vậy các biết ấy ở đâu đúng ? Xin hãy cho tôi biết .”

      Linh: “Tôi đâu biết con ấy ở đâu? Tôi chỉ bảo là thấy cái việc nó bỏ là đúng rồi thôi. Còn cũng nên hủy đám cưới là vừa. Đừng giả bộ đau khổ nữa, sợ mất thể diện chứ gì. có biết tôi cũng chẳng bảo đâu.”

      “Giả bộ, nghĩ như thế là giả bộ sao?” – Câu này là cả Lam và Trung cùng . Hai người giật mình nhìn nhau chằm chằm.

      “Tất cả là lỗi tại tôi. Tôi ấy nhưng lại sợ dám ra. Nên mọi chuyện mới…”

      bồn chồn nới cà vạt của mình. Gương mặt trở nên buồn khổ hơn bao giờ hết.

      “Đây phải phim tình cảm Hàn Quốc.”- Linh bĩu môi .

      “Mấy nhất định chịu tin tôi, tôi ấy mà. Chẳng lẽ các bao giờ tự hỏi người đàn ông có thể rảnh rỗi đến mức nào để mà dành mấy chục năm tuổi thọ của mình tạo bất ngờ hạnh phúc cho mình , thế còn rất bình thường nữa? Các tự hỏi tại sao chẳng là ai khác mà lại là Mộc Tiêu Nguyên, lại là cùng lò võ với tôi, thù ghét tôi từ bé chỉ vì tôi quá lo cho sức khỏe ấy? Các người nghĩ đến chưa, và các người hài lòng chưa? Vì cuối cùng lại giống như năm ấy, chỉ khác Nguyên là người , tôi là người ở lại. Tôi thất bại, vì tôi quá hèn nhát. Dù tôi có ấy nhưng sau bao nhiêu việc làm của tôi ấy vẫn ghét tôi. Nếu là tôi mấy có dám thổ lộ để mà nhận lại là lời từ chối biết trước ?”

      Dương giận dữ xé nát bức thư để lại cho mình. Chỉ có làm vậy mới khiến đỡ thấy dằn vặt hơn, để tự lừa dối mình rằng chẳng có bức thư nào hết, chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Rồi mặc váy cưới, bước ra cười với và giục mau tỉnh táo lại, sẵn sàng để hai người làm lế cưới. ban nãy vẫn còn ôm cơ mà?

      Đỗ Lam nhìn tình hình thấy ổn, Bạch Vĩ Dương mất hết lí trí, ba nàng kia chẳng mảy may hợp tác, lại cũng tình cảm thực của cái Nguyên kia là như thế nào. Mặc kệ, chỉ cần biết mình từng hứa dùng hết tâm, hết lòng, hết cả dạ dày, gan, phổi ra mà chuẩn bị cho đám cưới của người bạn thân nhất nên để nó bị đổ vỡ như vậy. Dù sao, cũng nhận ra mình đối với Bạch Vĩ Dương chỉ còn chút ngưỡng mộ của người em , tình hừng hực của suốt bốn năm tuổi xuân cũng phai tàn theo dòng chảy thời gian. Em lần này nhất định phải giúp trai lấy vợ.

      Phương, Linh với Thanh nghệt mặt ra nhìn Dương. ta bảo sao cơ? con Nguyên ngu ngu nhà bọn họ á? ta có phải chấn động thần kinh nên lộn ?

      Phương: “Này tên là gì vậy, có nhớ ở đầu ?”

      “Tôi bảo rồi, tôi Nguyên mà. Xin hãy gọi Nguyên về có được ? Dù là về để nghe ấy rằng mình đồng ý tôi cũng phải cho ấy biết mọi chuyện.”

      Ba đứa mắt nhìn nhau. Bọn họ chết thảm rồi. Mất bao nhiêu công sức để gây dựng nên kế hoạch này. Cuối cùng lại đẩy đôi bạn trẻ nhau xuống vực, biến câu chuyện tình vốn từ hài hước, nhàng của tác giả thành thể loại ngược văn. Bọn họ thảm rồi.

      ra là con Nguyên cũng… Nhưng chung giờ nó xa lắm rồi, gọi về cũng kịp đâu, trừ phi đợi thêm được tiếng nữa. Bây giờ phải lúc rối loạn, phải nghĩ ra cách giải quyết tạm thời cho êm xuôi mọi chuyện rồi tính sau.”

      “Nhưng dâu tôi làm đám cưới với ai? Với ảnh thờ của ấy à?”

      “Muốn có dâu dâu thôi.”

      Từ phòng chờ mặc váy cưới bước ra, tóc vấn hờ, tấm khăn voan đội đầu lả lướt, đeo tấm mạng trắng che mặt hấp dẫn người khác nhờ huyền bí của nó.

      ấy là Lam đấy.” – Trung tay đút túi quần đứng đằng sau, mà gương mặt vẫn lộ vẻ bàng hoàng. Ai bảo đúng lúc dầu sôi lửa bỏng người nào đó đột nhiên kéo tay vào phòng chờ dâu chẳng chẳng rằng cứ thế lột đồ. còn tưởng hai con mắt mình sắp hiến cho chúa rồi, thấy lấy ngay bộ váy cưới treo giá mặc vào người lại còn gọi rối rít:

      “Còn mau vào giúp tôi tay.”

      cũng hoảng loạn lao vào giúp mặc váy, lại còn lục tung khắp nơi để kiếm khăn đội đầu và mạng che mặt vốn là Nguyên dùng đến nên cất . Cũng may vì Nguyên cố chọn bộ váy dễ cởi nên Đỗ Lam cũng dễ mặc. Dù Lam thấp hơn Nguyên chút nhưng lại giày cao gót nên khó nhận ra. vấn tóc dài của mình lên, tháo hết nhẫn tay ra, nhìn lại mình lần cuối trong gương rồi ôm chầm lấy Trung:

      “Rồi chúng ta hoàn thành lời hứa với ấy đúng ?”

      Đến lúc này mới tỉnh táo lại và nhận ra vừa có quyết định rất liều lĩnh. Thôi liều ăn nhiều, còn hơn thất hứa với em. Nhưng mà nhìn người mình làm dâu bất đắc dĩ với thằng bạn thân, lại còn từng thằng ấy nữa đúng là buồn thủng ruột.

      Bạch Vĩ Dương như vừa được uống nước tăng lực con bò cười, ngay lập tức bổ nhào đến chỗ Đỗ Lam: “Cảm ơn em, cảm ơn em. Tất cả nhờ em thôi, em cố gắng chút, làm lễ xong ngay lập tức lấy cớ cho em về. Sau này quên ơn em đâu.”

      “An tâm, em là đội trưởng đội kịch từ trung học đến hết đại học đấy. Phải ghi nhớ em bây giờ là Mộc Tiêu Nguyên, phải Đỗ Lam. Phù dâu, phù rể sẵn sàng rồi chúng ta thôi.”

      Vậy là họ đến hội trường.

      Các vị quan khách vừa nghe dẫn chương trình câu giờ vừa ngó đồng hồ, nhấp nhổm yên ghế, lo là có chuyện gì xảy ra. Khi thấy chú rể tươi cười bước đến, tất cả đồng loạt đứng lên vỗ tay, át cả tiếng MC kể chuyện. Thấy Dương gật đầu rồi chàng MC mới :

      “Kính thưa các vị quan khách. Giờ lành điểm. Xin kính mời dâu cũng cha mình bước vào hội trường để làm lễ.”

      Đỗ Lam xuất , khoác tay bố của Nguyên thảm đỏ. cố tình bước chệnh choạng sao cho giống Nguyên nhất, cũng tránh nhìn vào mắt ông Toàn vì sợ ông nhận ra. Ông có vẻ xúc động nên cứ quay mặt . Hàng trăm người dõi theo suốt đoạn đường ngắn từ cừa vào đến bục sân khấu. Nhưng là ai chứ. vẫn tự tin diễn hết vai của mình cách hoàn hảo nhất. Ông Toàn ngậm ngùi đan những ngón tay vào tay Vĩ Dương rồi về chỗ ngồi. Công nhận ta diễn cũng chẳng kém gì, mặt niềm nở như đúng rồi. Mọi chuyện suôn sẻ cho đến lúc trao nhẫn. Có chút rắc rối khi mà chiếc nhẫn nhét vừa vào tay Lam nhưng Dương cũng chỉ còn cách duy nhất đó là nghiến răng nghiến lợi ấn vào. MC lại liến thoắng:

      “Tình của chú rể ông trời nhìn thấy rồi. Còn bây giờ để toàn thể quan khách ở đây được chứng kiến tình đích thực giữa hai người. Xin mời chú rể hãy hôn dâu nụ hôn nồng thắm.”

      Cả hội trường cùng cười ồ lên:

      “Hôn ! Hôn !”

      Dương lo đến vã mồ hôi. hướng ánh mắt về phía MC, thào:

      dâu ban nãy được hôn đủ cho cả đời rồi. Giờ mà để mọi người thấy …”

      “Các vị quan khách hãy cứ bình tĩnh. Chú rể vừa với tôi, dâu rất hay xấu hổ, dám hôn trước mặt người khác… Mà thực ra tôi nghĩ đó là vì kĩ thuật của hai người này kém quá nên dám phô trương. Vậy nên chúng ta hãy để bọn họ dành trọn những giờ phút riêng tư của mình cho việc rèn luyện kĩ nghệ chờ ngày khác khoe mẽ nhé.”

      Mọi người ngồi dưới la ó ầm trời. Đến cả Trung và ba bạn của Nguyên cũng vặn vẹo chân tay ngừng. đành khéo léo kéo sát lại, hôn lên trán nụ hôn hết sức dịu dàng như lời cảm ơn của trai dành cho em :

      “Gắng đợi thêm lúc nữa hai bên gia đình phát biểu xong em có thể tìm cách trốn ra ngoài.”

      gật đầu, còn giả vờ dụi mắt sụt sịt. Đến bữa ăn Bạch Vĩ Dương nhờ Trung và ba nàng kia chúc rượu, còn tìm cớ cho Lam trốn về phòng thay đồ. Mọi người đều tin rằng vì hồi hộp quá thành ra mất ngủ, lại nhịn ăn nên giờ cảm thấy rất choáng váng.

      Bà Linh mải buôn chuyện khoe mẽ với người nhà nên chẳng thèm để ý. Duy có ông Toàn là định đến xem Nguyên thế nào. đành đến ngồi cạnh ông chúc rượu ngừng:

      “Cha à, cha cứ yên tâm , con hứa con chăm sóc cho Nguyên tốt, để ấy được hạnh phúc trọn đời.”

      Ông Toàn ngà ngà say cứ gật gù liên tục. kéo bố mình lại:

      “Bố ngồi tiếp ông ấy nhé. Bọn con đặt cho ba mẹ vợ phòng khách sạn rồi. Họ có thể ở đấy đến lúc nào cũng được, có xe riêng đưa họ về nhà. Còn nhà vợ khi nào họ muốn về cha khéo rồi tiễn họ lên xe hộ con. Con đưa vợ con về nhà cho ấy nghỉ ngơi.” – nghiêng người gần ông Phong hơn thầm: “Mấy người của công ty đối thủ cha xử lý hộ con nhé.”

      “Ừ, đưa vợ về nhà . Chỗ này còn có cha mẹ và ông con.”- Ông lớn cho mọi người đều nghe thấy rồi lại thầm: “Hôm nay bọn họ cứ ngóng kịch hay, cuối cùng lại bị của vợ con làm cho méo mặt. Sau này cho ấy ra mắt công khai chút khiến bọn họ thỏa mãn trí tò mò chơi.”

      “Con muốn bọn con tuần trăng mật luôn cha ạ. Chắc đợi khi nào bọn con về rồi đến chào ba mẹ sau. Mọi việc ở đây mong cha giải quyết hộ con.”

      “Ừ con trai, hãy đẻ cả đội bóng cho nhà họ Bạch.”

      Cuối cùng màn kịch nghiệp dư đầy lỗ hổng của bọn họ vượt qua cách trót lọt.

      đưa cả Lam, Trung và ba đứa bạn của Nguyên về nhà mình. Vì hai người cưới nhau nên ông Hòa liền dọn ra ngoài để cho đôi bạn trẻ “chút khí trời riêng”. Căn hộ giờ trống vắng, bóng người, đây là nơi thích hợp nhất để bàn luận cách giải quyết mọi chuyện.

      Rót cho mỗi người cốc nước xong bồn chồn lại lại khắp phòng khách:

      “Bây giờ có ai có thể cho tôi nghe những gì xảy ra ?”

      Phương ngập ngừng mở đầu: “Thực ra Dương à… Nguyên nó… cũng đấy.”

      Trong lúc Lam và Trung mắt tròn mắt dẹt nhìn Phương, hiểu cái việc hai người nhau cưới nhau có gì sai, Dương lại ngờ ngẫn cả người ra, cẩn thận suýt nữa làm đổ cả cái bình cổ đắt tiền ông nội sưu tầm.

      Mấy đành bất đắc dĩ kể hết từ đầu chí cuối mọi việc cho .

      ấy tưởng mình đơn phương rồi cứ thế bỏ hay sao?”

      “Tôi rồi, lẽ ấy lại dại dột cưới người thuộc về mình.”

      “Thế các hãy gọi ấy về . Kể hết cho ấy biết là xong chứ gì?”

      tưởng làm thế mà dễ à? Nó đâu phải loại con bình thường đâu. Chúng ta lại phải có kế hoạch.”

      Linh: “Xin đừng về kế hoạch nữa có được ?”

      Thanh: “Hay chúng ta đặt tên kế hoạch này là BD-14 . BD là viết tắt của Bạch Vĩ Dương, 14 đương nhiên là năm 2014 rồi.”

      “Hahaha, hãy tắt nắng và bật đèn năm 2014. Hai người đúng là cặp oan gia.”

      Lời của tác giả: Cảm giác viết chuyện hài chuyển sang bi lụy kinh khủng. Viết câu sửa mười lần lại vẫn thấy nó hợp tông với nhưng chương trước.

      Lại ngồi kể lể về em Nguyên. Em này tại sao lại thể giải thích ngay mọi việc cho em ấy chứ. Bởi vì em ấy ngu quá chứ còn sao nữa! Bạn trẻ Dương chín rồi nhưng em Nguyên chưa kịp nghe tác giả dặn, chương trước trốn chồng chơi, thành ra là giờ em ấy còn ngơ lắm. Đợi đóng thêm vài chương mùi mẫn nữa, chuối chín cả nải, em lại quay về cuộc đời nở hoa nhé.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22.2 :


      Bạch Vĩ Dương cười nổi. giục giã hỏi:

      “Rốt cục, mấy đưa Nguyên đâu?”

      Đến lúc này Phương, Thanh và Linh đột nhiên nhìn nhau, đứa này chọc đứa kia.

      “Tôi đây phải là chuyện đùa mà. Các là… tôi chưa bao giờ thấy mất kiên nhẫn thế này đâu.”

      “À bởi vì, chuyện là thế này này… Nguyên ở… ở… kí túc xá của chúng tôi.”

      “Ở kí túc xá? Thế mà các lại như thể cho Nguyên khứ hồi lên sao hỏa vậy. Nếu thế ngay từ đầu gọi ấy về luôn có phải đỡ rắc rối hơn ?”

      Phương ho khan, cố làm mặt nghiêm túc giải thích:

      đó là ý định ban đầu của chúng tôi mà. Chuyện này kể ra dài lắm. Tôi vốn tính tỉ mỉ nên viết sẵn bản kế hoạch TN-14, nêu lên mọi trường hợp và cách giải quyết với cuộc hôn nhân này. Đương nhiên là có trường hợp rợn gáy là có thể thích con quái vật nhà tôi được. Thế nên…”

      “Nguyên phải quái vật.”- Dương nghiêm mặt.

      Phương cũng trừng trừng nhìn lại nhưng vẫn tiếp:

      “Có các trường hợp được đặt ra bao gồm cả chấp nhận được nhục, nhất quyết muốn tìm Nguyên về. Vậy ấy trốn đâu, và làm những gì để tìm ra? Cài chip định vị người, điện thoại, cho người theo dõi bí mật, truy tìm danh tính khi mua vé xe, thuê địa điểm,…v.v… tất tần tật thủ đoạn của Hàn hay Tàu tôi đều có phương án giải quyết. Đơn giản nhất là ấy hóa trang trốn ra ngoài, thay sim, đổi điện thoại trở về kí túc xá đợi tin. Nhưng còn yếu tố nữa khó hơn chính là chúng tôi đây có thể bị ép ra . Vậy nên câu trả lời tốt nhất vào phút trót chính là “ nơi rất xa kịp quay về”. Thực lúc đó chúng tôi chưa tin .”

      Dương tức giận :

      “Các luôn quyết định cuộc đời người khác bằng cảm tính như vậy à?”

      “Người ta cho im lặng mà nghe. Sao hôm nay mày lắm điều hơn cả tao như thằng trẻ con ba tuổi vậy Dương. Mà em ơi, em bảo chuyện kể dài lắm em phải kể ngắn chuyện , chứ em kể chưa đến cao trào đây thấy buồn ngủ rồi.” – Trung tay xỏ túi quần đứng bên hóng chuyện cũng xen vào.

      Đỗ Lam đột nhiên quay sang nhìn Trung chằm chằm, hơi nhíu mày, miệng mấp máy, rất khẽ, giọng mang theo cả gió lạnh:

      “Em cơ đấy.”

      Căn phòng tự nhiên trở nên chật chội kì lạ, sáu mạng người căng thẳng nhìn nhau. Cuối cùng là Dương phải mở lời trước:

      “Thôi Trung với Lam, hôm nay mình phiền hai cậu nhiều lắm rồi, Trung trở Lam về hộ mình nhé. Có gì mình báo tin cho các cậu.”

      Vậy là hai người đó hằm hằm bỏ . Dương với ba còn lại trong phòng:

      “Bây giờ chúng ta nên điềm tĩnh chút rồi giải quyết rắc rối do chính chúng ta tạo ra, à của tôi tạo ra. Các có muốn ăn chút gì đó trước ?”

      đến đây đột nhiên khựng lại chút:

      “Có ai chuẩn bị thức ăn cho Nguyên chưa vậy, nếu ấy lại ăn mỳ tôm hoặc nhịn đói đấy.”

      Cả bọn lắc đầu, tự nhiên trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi kì lạ.

      “Hay thôi tôi làm thức ăn, các mang về cho ấy nhé. ấy giờ chỉ thích ăn đồ ngon thôi, chắc chịu nổi cơm bụi đâu. Quần áo ấy mang đủ chưa nhỉ? biết mang laptop chưa, có nó chắc ấy buồn chán chết mất.”

      Phương bước đến gọi lại:

      “Bình thường tưởng thông minh lắm, ngờ đâu… quên là bây giờ chúng tôi về còn phải kể cho ấy mọi chuyện xảy ra à. Tại sao ngay bây giờ chúng ta nghĩ ra cách nào đó vẹn toàn kết thúc chuyện này . Xong hôm nay, ngày mai hai người có thể tuần trăng mật bình thường như hề có gì xảy ra rồi.”

      Linh : “Cậu làm tớ lại nhớ đến kế hoạch.”

      Thanh: “Đừng nhắc đến kế hoạch nữa…”

      Phương: “À mà tớ nghĩ ra cách tìm Nguyên rồi. Có cần đặt tên kế hoạch luôn .”



      Nguyên bồn chồn khắp xung quanh căn phòng kí túc xá bé tẹo, tay cầm chặt điện thoại, cứ định ấn nút gọi rồi lại thôi. rửa sạch lớp trang điểm từ lâu, cũng thay bộ quần áo thoải mái khác, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy người nặng nề như đeo chì. Tiếng chuông điện thoại réo vang làm như thoát khỏi cơn mơ, giật mình đến suýt làm rơi nó xuống đất. Linh gọi. Run rẩy nghe điện thoại, trong giây ngắn ngủi đột nhiên trong lòng nảy lên mong muốn kì lạ, đó là được nhận thông báo rằng kế hoạch thất bại, Bạch Vĩ Dương túm về làm vợ.

      Nhưng đáng tiếc thay, đầu bên kia giọng con Linh òa lên vui sướng đúng như kiểu lúc vừa ăn chùa cơm về:

      “Thắng lợi rồi nhé. Công nhận chồng hờ của mày ngầu , chẳng thèm hỏi bọn tao lấy câu, ngay lập tức thông báo với toàn thể khách mời rằng: “Chúng tôi suy nghĩ kĩ lại về cuộc hôn nhân này. Và tôi nhận ra mình sắp phạm sai lầm lớn nếu cưới Nguyên. Vì vậy tôi tuyên bố đám cưới bị bãi bỏ. Mong quý khách lượng thứ.”

      Nguyên hơi bất ngờ trước chiến thắng ngoài sức mong đợi này. chen vào:

      “Bố mẹ tao…”

      Linh lại phun ra tràng hào hứng nữa như vừa chữa được bệnh táo bón:

      “À, bố mẹ mày tức lắm chứ. Họ bảo cũng may là biết được thế này, nếu khổ cho cả đời mày. Họ giao cho bọn tao an ủi mày trong giờ phút căm phẫn, đau khổ, cũng dặn mày cần nghĩ ngợi gì nhiều, mọi người trong họ đều lo cho mày, ai ý kiến gì hết.”

      “Thế…”

      “Còn nữa, Bạch Vĩ Dương tức giận lắm, ta suýt nữa chửi thề luôn. Ban nãy ta về nhà xếp hết đống đồ còn lại của mày bỏ ra đường, bảo bọn tao mày hãy về lại cái chuồng chó của mày .”

      đến đây, Linh liếc mắt nhìn vào tờ kịch bản, nén cười, ràng con Phương viết là “nhà riêng của mày” nhưng càng cay độc càng tác dụng tốt chứ. đúng là nên học ngành kinh tế mà nên làm diễn viên lồng tiếng hơn. Chuẩn đúng như mong đợi, Nguyên bị chinh phục hoàn toàn, đơ luôn trước màn liên thanh thông tin của Linh. Cũng đợi nàng hỏi thêm gì, Linh cúp máy luôn, càng lâu càng dễ lộ mà. Lúc này cả ba lập tức leo lên xe Dương chờ sẵn bên ngoài, xe xếp va li hành lí của Nguyên, ra hiệu mọi việc diễn biến tốt và chiếc xe rồ ga lao vun vút.

      Khi còn cách kí túc xá trường đoạn hơn năm trăm mét, Dương mở cửa cho ba người kia xuống, bọn họ đứng ôn lại kế hoạch chút rồi Dương lập tức lái xe . Tiến độ công việc nhanh như tên lửa làm người ta dễ có cảm tưởng mình là phiên bản 007 cái thế. Ba nàng 007 về kí túc xá, trưng lên bộ mặt tưng hửng thể tưng hửng hơn được nữa:

      “Nguyên của tao, ôi cuối cùng mạng của mày cũng thuộc về quyền quyết định của tao rồi. Lại đây, người tự do cho chị ôm cái nào.”

      Tránh khỏi màn giả nai sụt sùi của Linh, Nguyên cốc đầu ba đứa bạn mỗi đứa mỗi cái:

      “Coi như lời cảm ơn nhá.”

      Rồi đón lấy chiếc vali đồ bằng gương mặt thoáng chút hụt hẫng. Lúc này sao mà lại giống chú chó hư bị ném ra đường thế cơ chứ!

      “Chúng mình ăn mừng chè chén . Ăn xong chiều mày về nhà cũng được”

      lại thấy mình chẳng có tí tâm trạng nào mà ăn uống hết. Lòng rất khó chịu. Khó chịu oái oăm nhất là biết mình khó chịu ở đâu. Vậy nên để tránh lộ ra cho bạn mình thấy cái tâm trạng phức tạp mà loài đơn bào như tỉ năm mới có lần, Nguyên ngắn gọn:

      “Thôi tao về nhà luôn đây. Tao còn nhiều việc phải làm lắm. Hôm khác tao khao chúng mày nhé.”

      Rồi mặc cho ba nàng 007 kia níu giữ thế nào, Nguyên cũng hùng hục gọi taxi bỏ .

      Khi chắc chắn rằng mục tiêu rời xa, ba nàng mới túm lại tự hỏi nhau:

      Phương: “Con bé này liệu có bị đơ nặng đến mức theo trình tự tâm trạng mà chúng ta vạch ra ? Hơn nữa nó về sớm vậy, nhỡ Bạch Vĩ Dương chưa xong việc …”

      Linh: “Kế hoạch hoàn hảo thế này, chẳng lẽ lại thất bại chỉ vì vậy?”

      Thanh: “Mặc dù tao thích từ “kế hoạch” nhưng có thể rằng nguy cơ nhiệm vụ thất bại rất cao. Tất cả chỉ còn trông chờ vào soái ca bất tài vô dụng Bạch Vĩ Dương của chúng ta thôi.”

      “Ừ” – Cả bọn gật đầu tán thành.

      Lời của tác giả: chẳng biết gì hơn. Ta vừa thi thành phố về xong, lòng ngập tràn đau thương, nên ngay lập tức đăng cái này. Lâu rồi viết nên giờ viết ngày càng chán, cũng chẳng dám mong ai thông cảm cho ta.

      Nguyên và Dương của ta, đứa con của ta, chỉ còn chương nữa thôi. rất mong đợi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23:Tìm được em rồi!. Hạnh phúc chính là đích đến cuối cùng.


      Nguyên chầm chậm tra chìa khóa vào ổ, đột nhiên lại nhớ tới khoảng thời gian nào đó. Hình như mới chỉ cách đây mấy tháng thôi, cái lần đâu tiên gặp Bạch Vĩ Dương cũng trong căn nhà này. Quen làm cho thấy bất ngờ với chính bản thân mình vì chưa từng nghĩ mình có thể bình thường mà chàng trai nào đó sâu đậm, lại càng nghĩ đơn phương chàng trai nào đó. Căn nhà lâu có người ở nhưng cũng bụi bặm mù trời như nghĩ. thẳng qua phòng khách vào phòng ngủ, mệt mỏi ngã xuống giường, cố tìm hiểu xem mình nghĩ gì. Tại sao mọi việc thành công rồi mà vẫn phải suy nghĩ chứ? Ban đầu cũng , chính vì Dương nên làm thế này là tốt nhất cho , tránh những đau khổ tương lai. là…

      chợt dừng mắt ở mẩu giấy màu vàng dán cửa sổ. Trước giờ đâu có bao giờ dùng giấy Stick note đâu nhỉ? Nguyên tiến đến, giật tờ giấy ra đọc. đó viết:

      “Đây là căn phòng mà tôi lần đầu tiên nắm tay ấy. – Dương.”

      Nhìn khắp phòng thấy mẩu giấy nào nữa, chạy ra ngoài phòng khách. ghế cũng có dán mẩu giấy ghi:

      “Đây là nơi tôi cùng ấy xem bộ phim kinh dị ấy thích. Dù phim hay nhưng nhìn cười rất xinh.”

      Rồi lần lượt nơi đâu cũng có những mẩu Stick note như vậy:

      Phòng bếp: khi nhìn thấy ấy, tôi chỉ muốn cả đời nấu cơm cho . Em gầy quá.”

      Phòng tắm: Có lần tôi và ấy cùng đứng ở đây trong hoàn cảnh ngượng ngùng.”

      Ngay cả tường cũng có mấy cái Stick note nữa. linh cảm kì lạ, liền trở lại phòng ngủ, nhấc đệm giường lên. Quả nhiên bên dưới cũng có tờ giấy Stick note màu vàng. Khi đọc những dòng chữ có vẻ được viết rất vội của , ngã khuỵu xuống đất, cảm thấy trái tim mình như thắt lại, khó thở. Vậy là có thích , lại còn thích từ rất rất lâu rồi nữa. Trước giờ luôn phải che dấu tình cảm thực của mình để chấp thuận cho ở bên. Sao lại nhận ra ân cần chăm sóc của , nhận ra những cái ôm bất ngờ của , nụ cười hiền của , kiên nhẫn của dành cho cơ chứ? đối tốt với như vậy vì thích , thậm chí còn đến đây dán những mẩu giấy này. bảo mình , thế làm được gì nào? chỉ giỏi bắt nạt , coi việc phục vụ mình là lẽ đương nhiên, làm bẽ mặt khi chạy trốn khỏi đám cưới. Chính làm rối tung chuyện này lên.

      “Bạch Vĩ Dương, em xin lỗi, em rất xin lỗi, em sai rồi. Dương à…” – nức nở khóc, vừa khóc vừa gọi tên . Những mảng kí ức lại ùa về trong lòng. lại nhớ chàng trai năm mười bốn tuổi, người mà chỉ mới nhìn thoáng lần nhưng lại quyết tâm căm hận cả đời. Chảng trai ấy là người ngày ngày ngồi nhìn tập võ mà dám bắt chuyện, thích nhưng chỉ có thể thầm bảo vệ, làm hận mình chỉ mong được an toàn. Rồi đên bây giờ chàng trai ấy quay trở lại, vẫn cái cung cách thầm ấy, đến bảo vệ, chăm sóc . Rốt cục người chịu nhiều nhiều vết thương nhất lại là .

      “Bạch Vĩ Dương… em rất xin lỗi…” – khóc nấc lên, tay còn nắm chặt tờ giấy trắng kia. Nó viết:

      “Tôi mãi mãi Nguyên vô điều kiện. Mãi mãi dù ấy có ghét bỏ tôi, có đuổi tôi hay bỏ chạy. Nhìn ấy hạnh phúc chính là ước nguyện của tôi. chiếc giường này ghi dấu ấy nằm trong vòng tay tôi, ngủ ngon.”

      Chợt bàn tay ấm áp chạm lên má , vuốt giọt nước mắt nóng hổi vừa chảy xuống, giọng trầm quen thuộc vang lên:

      , em có lỗi. Đừng tự trách mình, cũng được khóc. Em càng khóc càng đau khổ đấy.”

      Đây là mơ chăng, thầm nghĩ. Bởi vì sau màn nước mắt mờ nhòe, thấp thoáng thấy bóng hình Bạch Vĩ Dương. nhìn ánh mắt tràn ngập cả thương lẫn lo âu. Hình bóng ấy đến mức, khi giơ tay ra chạm vào gương mặt , cảm nhận làn da của , mặt rất nóng. cũng quan tâm đó là hay tưởng tượng mà lại nức nở :

      “Dương à, hãy tha lỗi cho em…”

      Đột nhiên hình bóng ấy trở nên ràng. kéo về phía mình, hôn lên đôi mắt nhắm hờ của :

      “Đồ ngốc, có ai là giận em đâu nào. Em trốn cũng kém đấy, chưa gì để tìm ra.”

      thấy lòng mình như có ngọn lửa sưởi ấm, cái gánh nặng kì lạ như được trút bỏ. bị bắt mà lại cảm thấy rất vui vẻ, nén nổi nụ cười:

      hết giận em rồi à? có ghét con người em ?”

      “Em chẳng có lỗi gì hết, vì em vốn vẫn ngốc vậy. Lỗi là của , em lâu như thế, giờ cũng trưởng thành rồi lại vẫn dám trực diện theo đuổi, cứ sợ tính khí em khác thường chắc chắn bỏ trốn. Ai ngờ em mãi sao lại bỏ trốn đúng lúc này.”

      cười tươi hơn nữa, ôm chầm lấy :

      đừng sợ, có ngốc em vẫn bỏ đâu. Giờ có muốn cưới em nữa .”

      “Cưới chứ. những thế năm nào cũng tổ chức lần. muốn xem xem dâu của muốn chạy đến bao giờ.”

      “Chỉ cần còn đủ sức để tìm em, em chạy mãi.”

      “Khi nào em vẫn là em, cũng tìm em.”

      Tập giấy Stick note nằm trong túi áo như cười thầm. Nắng tháng năm vàng hoe, gió nhè thổi. trái đất này, có rất nhiều địa điểm vừa chứng kiến người ta gặp nhau, bỏ nhau rồi lại về bên nhau. Cũng có những bí mật nên mãi mãi là bí mật. Cũng có những tình đẹp, đẹp đến mức thực. Nhưng mơ mộng là quyền của con người. Dù là chàng trai nào cũng mong gặp được nửa để mà sống hạnh phúc mãi mãi.

      Hạnh phúc chính là đích đến cuối cùng.




      Hết chính truyện

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :