1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ép Cưới - An Nhi ( Hoàn - 23c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6:


      Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu vô cùng xa hoa và mĩ lệ. Từng đường nét chạm trổ rất tỉ mỉ , tinh xảo chắc chắn phải do bàn tay khéo léo làm nên. nhìn ngắm nhứng đèn chùm bằng pha lê treo lối vào đến suýt gẫy cổ

      " Nhìn , nhìn mấy thứ vớ vẩn kia có gì hay đâu. Nếu em thích, nhà của chúng mình còn đẹp hơn thế này ."-Vĩ Dương thầm với

      Vì còn lơ lửng chín tầng mây, sung sướng nâng giọng lên quãng 8 : " chứ ?"

      Nhưng ngay lập tức lại ỉu xìu , mặt tối sầm : " Mà thôi , như thế tốn tiền lắm. Lấy đâu ra tiền ăn nữa. Tôi muốn bị chết đói đâu. Nhà đẹp ngắm được chứ có ăn được đâu ." (Ngã ghế)

      " Em như vậy sau này có thể quản được túi tiền của , rất tốt. Nhưng em cứ an tâm , nhất định để em phải đói đâu. Giờ vào nhà chào mẹ chồng xem nào. Phải ngoan ngoãn mới có cơm ăn biết chưa ?"

      Nếu có thể cho tác giả dùng từ để miêu tả tên Bạch Vĩ Dương này chính là : NHAM HIỂM. Bố mẹ cho làm thầy đuổi tà phí uổng, mỗi lời thốt ra như mị, lừa người đến vậy còn ma nào kháng cự lại được ,nhất là ma nữ....:l

      Tiêu Nguyên cứ thế vào nhà. Phòng khách được bài trí theo kiểu Trung Đông hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài nếu muốn là hoàn toàn trái ngược. Màu tối với màu sáng, giản dị với sang trọng quyền quý, loại cổ với loại đời mới nhất,....Bên ngoài và bên trong hề ăn nhập chút nào.

      " Mẹ hướng nội , bố hướng ngoại."- Vĩ Dương như hiểu được ánh mắt nhàng giải thích.

      " Còn hướng lung tung tạo ra tổng hợp biến chất chứ gì"- Tiêu Nguyên rít qua kẽ răng

      " Chú ý , mẹ kìa. Bà chắc chắn rất thích em."

      Tiêu Nguyên nhìn theo hướng mắt Bật Mã Ôn lại chỉ thấy người phụ nữ vô cùng trẻ trung , chắc mới khoảng 35,36 đáng dùng từ bà để miêu tả. Người phụ nữ ấy mặc chiếc váy lụa màu hồng , dép lê hình con thỏ, quay đầu lại cười với rồi vẫy tay chào : " Hi, sao mấy đứa tới muộn thế. Cơm vẫn nấu. Vào đây chơi chút ."

      Vĩ Dương đẩy Tiêu Nguyên còn ngơ ngơ ngác ngác về phía trước : " Giờ là lúc em thể bản lĩnh của chính mình."

      Tiêu Nguyên chỉ nghiến răng rồi bắt đầu lột xác, chưng ra nụ cười bản chất vô cùng man rợ bước như chạy về phía "mẹ chồng tương lai" và tương lai chắc muốn nhận làm con dâu nữa. định bước tới ôm bà ( bảo đủ gọi là bà rồi mà T_T ngôn từ ít , nên xúc phạm) tránh sang bên làm chút nữa là ngã đập mặt xuống đất.Cũng may giỏi võ-bộ môn khinh công nên nhanh chóng giữ cân bằng xoa xoa tóc cười giả lả.

      giọng trong trẻo , dễ nghe còn mang chút tinh nghịch cất lên : " Vĩ Dương, con thiệt giỏi. Người đầu tiên con chọn có thân thủ cao như vậy. Chắc chắn sau này sinh đẻ con cái rất tốt. Coi như màn kiểm tra thứ nhất nó qua. Giờ đàm đạo truyện nhạc thôi."- Đó ai khác chính là bà mẹ trẻ kia . Tiêu Nguyên lau mồ hôi lạnh trán , hắc tuyến chảy đầy mặt. Hóa ra mẹ con nhà này cũng cùng hàng quái dị như nhau hay sao . ta như vậy hóa ra là nhận gene từ mẹ mình. Nếu nhớ nhầm câu đầu tiên ta với hình như chính là liên quan đến việc ăn nhiều đẻ con tốt.Chẳng lẽ nhà này hệ sinh sản yếu hay sao? Nếu vậy là phúc đức. Quỷ sinh ra quỷ,nếu đẻ nhiều tạo nghiệp chướng gây hại cho đời mà. Tổ quốc ơi, con dù rất nước nhưng cũng nước đến mức cưới thằng Việt Kiều chuyên lừa tinh đâu. Lại còn chém gió mình là người đầu tiên đến nhà nữa chứ. Chắc chắn ta phải dẫn 100, 1000 đến khi ai cũng chạy mất rồi cho coi.

      "Nào con dâu, chúng ta đàm đạo về nhạc. Vĩ Dương , con cũng cùng chứ." - Người mẹ trẻ ngước mặt lên nhìn Vĩ Dương ánh mắt long lanh đáng thương"lâu lắm rồi con nghe mẹ đánh đàn."

      " A...ha con rửa rau giúp bố."- Và đồng thời từ trong bếp cũng có tiếng trầm ấm vọng ra : " Vĩ Dương, mau vào đây tra gia vị. Bố hết tay rồi."

      Tiêu Nguyên thở ra hơi , hóa ra ta nấu ăn giỏi cũng là vì cái lí này. Gia đình này đúng là biến thái quá thể . Mẹ giỏi võ, bố con giỏi nấu ăn. biết còn có tiểu nữ nào nữa đây. Chắc , hệ sinh sản yếu mà. Tiêu Nguyên cười thầm rồi theo mẹ chồng lên tầng 2. Chính giữa tầng 2 là quán bar , đèn màu sáng nhấp nháy. Các loại rượu đắt tiền thế giới đều được bảo quản cẩn thận trong tủ kính. nhìn mấy cái nhãn hiệu mà suýt lác mắt : Wisky 81 năm, Romanee-Cuente , Le Pin , Cote Rotie,... Toàn nhãn hiệu nổi tiếng, đắt tiền bậc nhất thế giới cả. Cha có sưu tầm chút, nhưng chắc chắn bằng 1 phần 10 số rượu này. Thảo nào mẹ nhanh nhanh chóng chóng bán như thế cũng chỉ vì thấy giá cao lại còn có thế nhận thêm hàng khuyến mãi nữa... Trong lòng tức giận nhưng vẫn quay ra nhàng hỏi :

      " Bạch, cháu tưởng chú ở tận bên Mỹ ,sao tự nhiên lai về đây làm gì. Thực cháu thấy con chú chỉ có ý trêu đùa cháu thôi. Chắc chắn thể có việc cưới xin gì cả. Gia đình nhà cháu dù có kinh doanh cũng chỉ là cửa hàng chắc chắn thể ngang hàng với đại tập đoàn nhà . Đáng ra con phải cưới tiểu thư nhà quyền quý khác. Với lại, cháu vốn phải thục nữ."

      Bạch phu nhân chăm chú lắng nghe bất chợt cất tiếng cười nghìn non bóng chim tắt, ma quỷ cũng phải tránh xa của mình (nhà này nên làm thầy cúng lượt ==''):

      " Ta trẻ như cháu nghĩ đâu. Ta 41 tuổi rồi. Nhí nhảnh chút để cảm thấy mình chưa già mà thôi . Ta cưới bố thằng Dương lúc mới 18. 20 tuổi đẻ ra thằng Dương. Lúc ấy gia đình nhà họ Bạch cũng rất phát triển và bề thế ở nước ngoài rồi. Cũng vì thế họ chấp nhận cho ta cưới ông Bạch. Phải đến khi ông Bạch bế thằng Dương đến trước trưởng họ , quỳ xuống hứa khiến cho công ty Bạch thị hùng mạnh hơn bất kì công ty nào khác ta mới được chấp nhận. Quan trọng là ai cũng chướng mắt với ta vì ta vốn là con nhà võ, lại rất nghịch ngợm, thích mấy thứ ngoại quốc xa xỉ . Nhưng con thấy đấy, họ ai cũng mặt nhăn nhó suốt ngày, luôn cố tỏ vẻ nghiêm nghị trang trọng lắm rồi già lúc nào hay. Vui vẻ chút đâu có mất gì, ta cũng có phải thục nữ đâu."

      Tiêu Nguyên hiểu hiểu rồi. ta ăn mị hoặc như vậy chắc chắn là do mẹ ta dạy dỗ. cảm động gật đầu lia lịa , nhanh chóng ôm bà gọi tiếng "mẹ nuôi" (cái này căn bản là do quá dễ lừa chứ phải người ta ăn ngọt ngào).

      " Nhưng mẹ phải thứ mẹ thích nhất ở nhà họ Bạch chính là tài đánh đàn."

      Tiêu Nguyên há hốc mồm kinh ngạc . Người phụ nữ này mà có thể đánh đàn sao ?

      " À, con chỉ biết học nhạc phổ chứ bao giờ thực hành." Mỗi lần con đánh đàn xong đến lúc ngẩng mặt lên k còn thấy khán giả nào nữa rồi

      sao, mẹ dạy con." Nghe bà thế có chút yên tâm, ngồi xuống trước cái đàn màu trắng sứ trang nhã.

      “ Nhạc phổ đâu hả mẹ.” – tò mò hỏi. Bạn cũng đánh đàn piano, nhạc phổ chất đầy nhà vậy mà ở đây lại chẳng có mẩu giấy nào

      “ À , cần nhạc phổ đâu con .”

      Tiêu Nguyên thầm thán phục bà có thể thuộc hết các nhạc phổ như vậy. Nhưng…… đến khi nghe tiếng đàn “ trong trẻo” của bà cất lên hiểu tại sao tốt nhất người nhà họ Bạch buổi tối nên rảnh rỗi.

      Cùng lúc đó dưới nhà bếp. 2 người đàn ông vẫn cặm cụi băm băm chặt chặt. Nhìn 2 bố con giống nhau i như đúc từ gương mặt đến vóc dáng, chỉ khác là người đàn ông kia có vẻ già hơn, từ người toát ra khí khái, chững chạc.

      “ Con bé nó thế nào ?”- Bạch cha thái hành , tò mò hỏi

      “ Ngoài cứng trong mềm, bướng bỉnh, lười biếng,vụng về và đặc biệt là vô cùng ngốc nghếch, dễ lừa ạ.”- Vĩ Dương nhún vai: “ Đào hoa thế này con lo mình giữ nổi.”

      “ Nó làm ta nhớ đến mẹ con thời trẻ quá. Con phải nắm con bé cho chặt vào, nếu để tuột mất rất đau khổ biết . Đừng để giống bố mẹ ngày xưa. Cướp nó về cưới cho nhanh rồi đẻ con đẻ cái. Đến lúc ấy nó muốn chạy cũng khó.”- Mà ông cũng ngờ rằng sau này có can đảm lớn như vậy, còn hơn cả bà vợ của ông nữa.

      “ Giờ này chắc mẹ bắt đầu hòa tấu bố nhỉ. Theo bố chúng ta nên cứu hay cứ để cho ấy thích nghi ?”

      “ Cứ phải lên xem sao. Bố sợ nó ngất mất ở đấy khổ.”

      Thế là bố con nhà ông Bạch lén lén lút lút lên tầng. Nhưng vừa đứng trước cửa phòng cả 2 đều lệ chảy đầy mặt, tai nhức nhối xót thương . nhạc phát ra từ chiếc đàn piano mỹ lệ lại nghe như tiếng lợn bị chóc tiết,tiếng chó đực bị thiến, thực còn gì khó nghe hơn được nữa. Nhưng cả người nghe và người đánh đàn đều tỏ ra vô cùng thích thú như thể tìm được bản nhạc cuối cùng chưa được công bố của mô-za . những vậy người đánh đàn lại chính là con dâu : Mộc Tiêu Nguyên

      Cả 2 chán nản cùng lắc đầu xuống tầng sắp cơm ăn.

      Trong bữa ăn , 4 người chuyện rất vui vẻ. Mẹ chồng và con dâu chẳng khác gì quen nhau mấy chục năm nay rồi. Còn 2 bố con tiếp tục bàn chuyện công việc. Bữa cơm kết thúc lại để 2 người đàn ông vào bếp rửa bát. Tiêu Nguyên dẫn bà Bạch ra ngoài phòng khách xem phim kinh dị . Nhìn hình ảnh mấy con ma mà 2 người cứ cười như nắc nẻ chê bai nhà sản xuất hóa trang quá kém còn có thể nhận ra mái tóc giả suýt trượt xuống. Ông Bạch đứng trong bếp nghe xong hắc tuyến đầy đầu, bà vợ của ông vẫn chưa bỏ cái tật vừa xem phim kinh dị vừa cười như vậy.

      Đến tận 9h bà Bạch mới lưu luyến tiễn biệt Tiêu Nguyên ra về , luôn miệng bảo :

      “ Mai mẹ về Mỹ rồi. Khi nào rảnh bay sang đấy chơi với mẹ nghe chưa con .” Rồi bà đưa cho tiêu Nguyên cái vòng ngọc :” Lần này về nước mẹ chẳng có thứ gì quý giá thôi con cứ cầm tạm cái vòng này vậy. Nó tuy giá trị hơi thấp nhưng là tấm lòng của mẹ đối với con. Hãy nhớ thương thằng Dương, chăm sóc thằng Dương giùm mẹ.”

      Tiêu Nguyên suýt nữa ngất xỉu, vòng ngọc này từng xem ti vi bán đấu giá. Nó là vòng của hoàng hậu thời nhà Lý, cũng là thứ trang sức duy nhất thời đó còn nguyên vẹn, trị giá dưới 2 trăm nghìn đô (khoảng 4 tỉ VNĐ ) . Vậy mà mẹ chồng lại coi như là cái vòng nhặt được đáng tiền. Trong đầu thấy toàn hình $ và mặt Bác Hồ kính Tiêu Nguyên hề để ý đến việc phải chăm sóc tên sắc lang kia cứ thế mà gật đầu như giã tỏi . chào ông bà Bạch và vui vẻ lên xe về.

      Bà Bạch vẫn đứng nhìn , sụt sùi muốn khóc. Ông Bạch vỗ vai bà hỏi

      " Em thấy con bé thế nào. Có vừa ý . ?"

      Bà Bạch nghe ông xong nước mắt chảy thành hai hàng : " Nó rất được. Con trai chúng ta giỏi , vừa tìm trúng ngay được con phượng hoàng Chúng ta phải cùng hợp sức giúp 2 đứa nó. Bảo với bà thông gia thế."

      Bạch cha gật đầu hiền từ rồi đưa vợ vào trong nhà

      xe , Tiêu Nguyên vui sướng sờ sờ nắn nắn cái vòng tay bằng ngọc, nhẩm tính xem nếu bán có tiền mình làm vào những việc gì. Vĩ Dương ngồi ghế trước lại liên tục mỉm cười , lúc lại tỏ vẻ hơi đăm chiêu suy nghĩ.

      Xe còn quãng nữa đến nhà bất chợt, dừng xe lại : " Chúng ta bàn chuyện đền bù ."

      Tiêu Nguyên như con nai vàng ngơ ngác : " Đền bù gì cơ ?"

      " Sáng nay em bảo ...."

      " AAAAAAA em nhớ rồi . Được rồi, vậy về nhà bàn. “- Tiêu Nguyên lo lắng liệu ta có ngay tại đây cướp vòng ngọc của mình . Nhưng với kẻ giàu có như ta chắc chẳng ai chịu tin lời . Thế quá oan uổng. Tốt nhất về nhà còn có vũ khí đánh nhau với ta nữa.

      “ Em chắc chắn muốn về nhà bàn à ?”- dâm tặc hỏi nghiêm túc lần nữa

      “ Chẳng lẽ cứ đỗ xe ở đây cho người ta nhìn vào à. Có gì về nhà làm sao ?”- Tiêu Nguyên nghĩ thầm ta có ý định cướp của đổi lại “trinh tiết” của mình rồi (bạn Tiêu Nguyên có vấn đề về môn sinh học mong các bạn thông cảm. IQ cao nhưng EQ lại quá thấp, thể nào trách nổi .Chỉ tại ta ngày xưa cho nó ăn nhiều trứng quá đây mà )
      Mai Trinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7:


      Chiếc xe lại nhanh chóng về phía nhà của Tiêu Nguyên…

      vừa tới trước nhà vội vã mở cửa , bước nhanh vào phòng mình chỉ buông lại câu.

      “ Có chuyện gì chút nữa bàn. Giờ tôi tắm .”

      Bật Mã Ôn cũng rất ngoan ngoãn nghe lời chỉ ngồi trong phòng khách bật máy tính để làm việc. Tiêu Nguyên tắm rất vội vã. lén la lén lút nhìn trước ngó sau để xem tên Vĩ Dương có rình mò bên ngoài . Rồi cởi chiếc vòng ngọc tay ra giấu vào hộc đá dưới nền phòng tắm. Xong xuôi an tâm thở phào mặc quần áo ra ngoài.

      làm gì mà cứ như ăn trộm vậy.”

      Tiêu Nguyên run run ngẩng mặt lên nhìn . Bật Mã Ôn đứng ở trước cửa phòng tắm, thân hình sừng sững, nét mặt có chút khó chịu.

      “ A, ha , thấy rồi đấy, tôi tắm. Mà đứng ở đây làm gì hả ?

      chống nạnh cất cao giọng. Nhỡ ta nhìn thấy gì rồi bao nhiêu công lao chắt chiu tiết kiệm mỗi bữa chỉ ăn nửa cân thịt của tong.Cái hộc đó là do lần làm nứt sàn gây nên. Sửa xong nó vẫn bị trống nên cậy gạch ra làm thành nơi giấu đồ quý báu của mình.

      “ Mà cái vòng ngọc mẹ tôi tặng cho , lại vứt đâu mất rồi ?” – Vĩ Dương mặt càng nhăn nhó hỏi rất gấp gáp

      “ Ừ nhỉ, đâu mất rồi. Chắc tôi làm mất rồi. Ôi tiếc quá. Tôi phải ăn sao với mẹ đây. bây giờ trong người tôi chẳng còn gì đáng giá nữa.” – dám chắc trăm phần trăm là muốn lấy cái vòng tay đắt tiền của nên mới hỏi thế. Vậy nhất định phải để thấy mình còn đồng nào dính túi mới được.

      “ Vậy để lúc khác tôi mua cho cái mới. tránh ra được chưa.”- giọng điềm đạm nhưng vẫn thấy được khẩn trương.

      lo lắng bám dính lấy cái cửa nhà vệ sinh mà gào :

      được. Tôi phải tắm tiếp. Tôi thấy mình tắm chưa sạch.” mà vào lấy cái vòng của tôi tôi phải ăn thế nào với liệt tổ liệt tông nhà họ Mộc

      “ Vậy được. cứ vào tắm . Tôi vào cùng .”- Rồi khách khí vào.

      Tiêu Nguyên nghệt mặt hỏi : “ Tôi đứng đó mà cũng dám "làm" sao ?”

      thấy tu luyện vạn năm mới có thể hỏi được câu mặt dầy như vậy :” Tôi làm được. Chỉ là tùy vào bản thân thôi.”

      “ Tôi dám đấy.”- nhảy luôn vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Nhưng thấy rất kì quặc. Cái hốc của ở gần bồn rửa mặt. Tại sao ta lại về phía bồn cầu. Chẳng lẽ ta chưa biết nơi cất giấu, muốn đứng đây chỉ dẫn.

      làm gì vậy hả ?”- Thấy ta đột nhiên kéo khóa quần càng hoảng loạn hơn

      “ Tôi rồi. Mà dù chưa ra cũng để cho tôi . Tôi đau bụng cần vệ sinh gấp. còn hùng hổ muốn vào cùng tôi cơ mà.”

      " , tại sao sớm. Tôi ra đây. cứ tự nhiên.”- rồi mở cửa vọt ra ngoài cũng quên luôn khâu đóng cửa lại. Vừa vào đến phòng nằm vật xuống giường thở hổn hển như sắp chết. Nếu mà còn ở lại nơi ấy 5 giây nữa chắc chết vì cháy mặt. Giờ mặt đỏ như quả cà chua chín rồi. liên tục đâm đầu vào gối chửi rủa mình.

      Chợt có bàn tay giữ đằng sau eo lại cùng giọng trầm thấp vang lên

      “ Nếu mới thế này mà ngại vậy sau này chúng ta cưới nhau rồi phải làm sao ?”

      “ Tôi đời nào cưới .”- Tiêu Nguyên săc mặt hồng hào trở lại giãy giụa trong tay ta :” an tâm . Tôi chẳng thừa hơi ngại vì . Chỉ là tôi thấy đáng tiếc tại sao mình lại mắc nợ cái kẻ tham lam như mà thôi. Tự bản thân mình tôi thấy rất hối hận với tổ quốc thế nên tôi mới muốn tự vẫn làm gương. Chắc phiền tới chứ.”

      kéo ngồi xuống giường cười bá đạo :” Đừng giãy giụa nữa. Em biết thể thoát khỏi tay tôi mà. Càng giãy càng mất sức thôi. Đươc, em muốn chịu tội để lát nữa chịu cùng. Bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện trả nợ chưa nhỉ.”

      mỉm cười đắc thắng ngẩng cao đầu (cho dễ) nhìn ta :” thấy đấy. Giờ tôi đâu còn cái gì để trả nữa đâu. Ngay cả cái vòng ngọc của mẹ cho tôi cũng làm mất rồi.”

      “ Em cái vòng ngọc dưới sàn phòng tắm sao ?”

      đắc chí gật đầu nhưng ngay lập tức đen mặt lắc đầu , hận thể cho đầu mình quay 360 độ :” Đâu có, mất rồi. đừng đùa tôi.”

      “ Dưới miếng GẠCH VỠ thứ 12 hàng ngang ngay sát bồn rửa mặt.”

      “ Căn bản nó nhìn rất nguyên vẹn , đâu thể coi là gạch vỡ được. >0

      “ Suy luận thôi. Tôi thế mà trúng à. Tôi cũng ngờ số 12 lại may mắn như vậy. có chắc chắn là số đó ?”

      Tiêu Nguyên ngậm ngùi nhìn xuống đất đếm vòng tròn. Thôi xong lại mắc bẫy. quên mất 12 là số xui xẻo của vậy mà vẫn giấu đồ dưới miếng gạch đó. Từ mai học thầy phong thủy . :” Xin , tôi nghèo lắm. mà lấy mất cái vòng của tôi tôi khuynh gia bại sản. có thể để tôi trả nợ bằng thứ khác hay ?”

      “ Em chẳng có cái gì đáng giá cả, ngôi nhà này tầm thường. Đồ đạc cũng thuộc hàng xoàng đáng lấy. Nếu tính ra thứ đáng giá nhất chắc chỉ có em. Nhưng vấn đề là với kiểu người ngực cup B , tóc ngang gáy của em cũng chẳng vừa mặt.

      Mặt như dài ra thước ngu ngơ hỏi :” phỉ bang giá trị về mặt sắc đẹp của tôi ?”

      “ Căn bản đối với em mà sắc đẹp là con số .” – cười khẩy chêm vào.

      “ Được .”- dùng hết sức lực đứng bật dậy :” Vậy tôi bán thân thấy đủ đáng giá chưa. Hàng ngày tôi lau nhà rửa bát, dọn dẹp phòng ốc cho . nấu ăn tôi đứng cạnh học tập . bảo gì tôi làm đấy. Tôi làm đến khi nào bảo hài lòng với tôi thôi.

      nheo nheo mắt vỗ tay tán thưởng :” Rất có chí khí, rất có chí khí. Nhưng dù gì cũng là người tiết kiệm. Đợi em lau nhà xong chắc chắn gẫy được vài cái chổi. Chờ em rửa bát xong chúng ta chuẩn bị sắm bộ bát đĩa mới. Mong em dọn dẹp phòng ốc xong cũng hết chỗ mà ngủ vì quá bừa bộn. Còn nấu ăn, …..mong em nấu cho bát mỳ tôm ra hồn là điều đáng mơ ước đấy. “

      Tiêu Nguyên há hốc mồm như thể miệng đổi thành bộ phận thính giác, phải “nghe” cho xót từ chữ nào mới thôi :” Sao biết hay vậy. Có phải mẹ tôi với từ trước hả. Đó là vì khi ấy tôi mới 19 tuổi thôi mà. Vốn nhà tôi có người giúp việc nên tôi phải động tay làm cho đến trước ngày vào đại học. Tôi chỉ muốn làm cho bố mẹ vui lòng mà nhớ đến tôi. Giờ chắc họ nhớ lắm, nhớ tôi còn nợ họ 575 nghìn tiền đồ đạc. “ – Tiêu Nguyên lại thấy đầu mình bay bay toàn Bác Hồ kính .

      “ Vậy được rồi ,rất đơn giản. Bây giờ là của em. Hàng ngày nấu 3 bữa chính, 2 bữa phụ cho em. Lau dọn nhà cửa làm, dọn dẹp phòng ốc cũng để tự lo. Tiền tiêu hàng tháng cho em. Điểm của em trong môn dạy chắc chắn chỉ cao chứ thấp. Chỉ cần cho sống ở đây với em. cầu gì em làm nấy, đâu em theo đấy là được.”

      Tiêu Nguyên chưa bao giờ thây đời có kiểu trả nợ lời lãi như vậy. có tiền, có ăn, có osin miễn phí, phải lo lắng việc học hành. Chỉ cần nghe lời ta chút cũng đến nỗi khó. Làm cái đuôi của ta để ăn miễn phí cùng ngại. Dù gì cả trường cũng biết chuyện của rồi. Càng nghĩ càng thấy hưng phấn.

      “ Nhà giàu như vậy.Sau này lấy , em thích 10 cái vòng ngọc thế kia cũng thành vấn đề. “- Vĩ Dương lựa thời cơ bồi thêm câu "nặng mùi" tiền nữa

      xua xua tay :” Cưới xin gì chứ, vội. Nhưng liệu bây giờ tôi có thể được coi như con dâu nhà , hưởng tiền nhà ?”

      “ Cái đó còn tùy. Nếu như em kí giấy đăng kí kết hôn với em có 5% cổ phần công ty bố rồi. Em an tâm , con số đó nghe như vậy nhưng quy từ tiền đô sang tiền việt cũng dưới chục tỉ chứ ít.

      càng nghe càng hoa mắt :” Chỉ kí tờ giấy mà có thể cầm chục tỉ trong tay sao ?”

      xoa đầu cười hiền từ. Nhưng lại nghệt mặt ra như đứa trẻ :” thể nào. Dễ là lừa đảo lắm. Nhiều tiền như vậy để tôi cầm tôi cũng chưa biết phải làm gì ngay. Chi bằng từ từ khi nào bố tôi cần tiền tôi và đăng kí. Tôi mệt rồi. Coi như bàn xong. Tôi đồng ý điều kiện của . Giờ bỏ tay ra và về phòng .”

      hơi thoáng thất vọng vì thể lừa đến cuối cùng.Nhưng nghĩ cũng nên cho chút thời gian để . muốn có hợp đồng tình . Cái cần chính là trái tim kia.

      “ Mệnh lệnh đầu tiên chính là được ôm em ngủ.”- ôm chặt vào lòng cọ cằm vào má :

      ” Tắt đèn ngủ thôi. Chẳng phải em thích ngôi nhà này vì nó lạnh lẽo hay sao. Bây giờ ôm em ngủ rồi.”

      còn ngập chìm trong ánh vàng chói lọi của tiền bạc như bị người ta kéo về kiếp nghèo khổ gào lên :

      ” Đừng có cọ, râu ria xước mặt tôi bây giờ. Tránh lùi tôi ra chút. Tôi cũng muốn chết ngạt đâu.”

      hơi nới lỏng tay ra, rướn người tắt đèn rồi ấn xuống giường :” Khôn hồn em nên im lặng. cũng muốn mình trở nên cuồng bạo đâu.”

      đẩy đầu ép vào ngực mình khẽ khàng vuốt mái tóc mềm mượt, thầm vào tai :” Em phải là của , chỉ được là của thôi biết chưa ? Em mà dám người khác hận em suốt đời.” Nhưng vừa nhìn xuống thấy ngủ ngáy nhè .

      “ Đồ ngốc ...... heo ham ăn .... heo ham ngủ.”- cốc đầu côcười hạnh phúc. cúi thấp người ngắm gương mặt . Đôi môi hồng vẫn còn hơi sưng dấu hôn của . Hàng mi dài khẽ cong. Làn da trắng mêm mại . liếm môi , thưởng thức hương vị đào phảng phất. rất đẹp, chỉ là cố giấu cái đẹp của bản thân mình mà thôi. Như thế càng tốt, chỉ muốn mình là người duy nhất được thấy vẻ đẹp của , người duy nhất mà . ích kỉ, nhưng ích kỉ vì chắc có gì là sai đâu nhỉ…

      Sáng sớm hôm sau ,Tiêu Nguyên tỉnh giấc cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cả cơ thể vẫn còn lưu lại hơi ấm và hương thơm của . hít hà người mình rồi gãi gãi đầu nhìn sang. ở đây. vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc ra ngoài ngửi thấy mùi hương đồ ăn ngọt ngào. Theo thói quen chạy tới nhà bếp nhìn bàn ăn. Món cơm chiên vẫn bốc khói nghi ngút. Bạch Vĩ Dương mặc tạp dề vẫn lúi húi nấu bếp. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trán làm gương mặt càng trở nên điềm đạm , hấp dẫn

      “ Em còn nhìn nữa cháy mặt mất thôi."

      Tiêu Nguyên giật mình lắc đầu : " Đâu có, tôi đâu nhìn . Tôi nhìn đĩa trứng tay cơ. "

      đen mặt bê đĩa trứng đặt cái bụp trước mặt . thấy tội lỗi, cúi đầu. là nhìn ta đấy nhưng sao ra được , mặt về cái khoản này rất mỏng mà.

      " Mà sao nhìn mắt thâm vậy. Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon mà."- Tiêu Nguyên cười khì khì bắt chuyện.

      Nhưng ngược lại với mong muốn của càng im lặng hơn, tai như xì khói ra đến nơi. Nếu hôm qua cứ ôm làm gì như vậy mà ngủ được phải đàn ông rồi. Vậy nên đành thức giải quyết nốt công việc rồi chạy làm bữa sáng cho ăn.

      " thích chuyện với tôi từ bao giờ vậy ? Này, tôi ngoan ngoãn như thế mà thấy chưa hài lòng hay sao ?"- Tiêu Nguyên quyết để ta thốt ra 2 chữ "hài lòng".

      Nhưng Vĩ Dương liền đứng dậy xoa đầu : " Muốn lừa , em nên tu luyện trăm năm nữa. Ăn mau , sắp muộn giờ học của em rồi kìa. Có muốn chở đến trường ?"

      Tiêu Nguyên ngẫm lại nếu muốn tới trường mình cũng phải bằng xe buýt mới kịp. Nhưng thảm cảnh chen lấn xe buýt lại muốn phải lặp lại chút nào. Tự nhiên được ngồi xe hơi mà học chẳng quá là may phước hay sao. Người ta có khi phải tu mấy kiếp mới được ấy chứ. Vậy nên gật đầu cảm kích : " xe , xe , tôi ăn xong rồi. Chúng ta xuất phát thôi."- Rồi tiện tay vớ lấy chai sữa uống hết già nửa.

      " Cầm lấy cái này mang đến trường."- giơ túi đựng gộp đồ ăn còn nóng hổi và chai giữ nhiệt ra.

      " lo tôi ăn chưa đủ no sao ? Tôi ăn 3 bát cơm rồi mà (T_T) "

      "Đây là bữa trưa."- ấn đồ vào tay rồi lấy chìa khóa mở cửa. ngắm túi đồ hồi rồi thở dài : " Mà thực ra tôi cũng chưa ăn no mà..."
      Mai Trinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8:


      Tiêu Nguyên và Vĩ Dương từ sau ngày hôm đó bắt đầu thực điều kiện trả nợ. Vĩ Dương giống như con dâu , hiền lành ngoan ngoãn, ngày nào cũng chợ làm đầy ắp bàn thức ăn ngon cho Tiêu Nguyên tàn phá. Ăn xong lại dọn dẹp , rửa bát, phơi quần áo, lau nhà cửa sạch đến mức còn hạt bụi nào.Chỉ là lúc ngủ rất thích giở trò sàm sỡ Tiêu Nguyên , quờ quạng tay chân , ôm ôm ấp ấp.Nếu phải vì phải trả nợ cho và thích hơi ấm và mùi hương dễ chịu người nhân lúc ngủ nhất định cho cước để hôn sàn luôn. Nhưng ngặt nỗi, nghiệt vẫn mãi là nghiệt, những gầy , già , xấu mà trái lại ngày càng trở nên đẹp trai hơn, võ công vẫn rất cao cường.

      Ngược lại Tiêu Nguyên ngày càng béo lên, dù trông vẫn chỉ là có chút da chút thịt, người ngoài nhìn vào còn thấy trắng trẻo , xinh xắn nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu. là người học võ, sư phụ có dù ăn cho bổ dưỡng cũng thể quá béo , nhất là vào thời điểm ít luyện tập khiến nội lực giảm hai phần. Chính vì vậy dù ham ăn vặt nhưng bữa chính cũng thường nấu mì gói ăn cho xong. Căn bản hơn nữa là muốn đến gặp sư phụ nhờ thầy truyền dạy thứ võ công cao siêu, đánh lại được tên Bật Mã Ôn chết dẫm này nên càng thể béo. Đáng tiếc, cái miệng nó hại cái thân, nhìn những món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút như vậy lại khiến chưa ăn chảy nước dãi ngừng. Cuộc đời đúng là bất công, thập phần bất công mà…

      …….

      Buổi sáng, tiết học qua rất nhanh. Tiêu Nguyên ngẩng đầu, mở mắt, chấp nhận vài tia sáng yếu ớt chiếu vào.

      hết tiết rồi ư? Thôi lại nữa rồi.”- thở dài thườn thượt, gương mặt trở nên chán nản, lo lắng

      ăn trưa thôi Tiêu Nguyên.”- Bật Mã Ôn kiêng nể ai thằng vào trong lớp trước ánh mắt tiếc nuối của bao

      Nữ sinh A : Trời ơi ,trái tim tôi tan nát. Tại sao ông trời lại bất công với những người có vẻ đẹp trời sinh giống tôi thế….

      Nữ sinh B : Đẹp cũng là cái tội sao ? Vì cớ gì những người đẹp như chúng ta lại phải độc thân , còn những người nữ chẳng ra nữ, nam chẳng ra nam thế kia lại được hưởng phúc?

      Nam sinh C qua nghe thấy vậy suýt nữa ói mửa, cảm thấy may mắn vì mình chưa ăn cơm : Có cần tiếp câu: “ Muốn lấy được chồng phải bước qua xác tôi trước nữa ?”

      Nữ sinh B định phản bác nam sinh D chạy đến : “ Thực tế chứng minh bà cái xác khô rồi, chúng ta thể chấp.

      Rồi 2 nam sinh và 2 nữ sinh cùng quay mặt thèm nhìn nhau nữa.

      Cùng lúc đó Tiêu Nguyên đau khổ chào tạm biệt cái “giường” thân để ăn trưa cùng Bạch Vĩ Dương.

      Chúng ta lại phải quay về câu chuyện của tối hôm qua khi cả 2 ngủ, Tiêu Nguyên đột nhiên ngóc đầu dậy tò mò hỏi :

      “ Tôi thấy rất tự do , tự đại trong ngôi trường này. Phải chăng là có quan hệ mật thiết gì đó với trường ? “

      Bạch Vĩ Dương chưa kịp trả lời nghe Tiêu Nguyên lẩm bẩm :” Chẳng lẽ nào mua danh, bán chức. mới 21 tuổi, hơn tôi có tuổi làm sao dễ dàng vào trường dạy đến như thế ?”

      hắc tuyến chảy đầy đầu , hiểu rằng có nhiều ngu ngốc này cũng nghĩ sai lạc chỉ buông lại câu xanh rờn :” Sau này học hết gia phả 10 đời nhà rồi em biết.”

      Tiêu Nguyên có tật xấu là trong mọi vấn đề đều muốn nghe đến cùng nên liên tục lay lay :” cho tôi mà. Tôi muốn học thuộc đâu, chỉ cần sơ sơ thôi.” Để còn biết nhà có bao nhiêu vị quan to chức lớn, ở những ngành nghề nào để sau này nhà họ Mộc lo thất nghiệp nữa chứ.

      Nhưng nhất định chịu hé miệng nửa chữ. cũng thể nửa đêm gọi cho mẹ chồng được, thái hậu càng …. Cuối cùng đành ra điều kiện :” Tôi hôn cái, trả lời có được ? Cấm được thể lấn tới tôi đạp ra khỏi giường.”

      Kết cục vẫn chưa biết tí nào về nhà họ Bạch bị hôn cho mềm nhũn chân tay, còn sức kháng cự nữa. Ai bảo chọc vào tổ kiến lửa phải nhịn cả tuần nay….

      Nghĩ lại Tiêu Nguyên càng đỏ bừng mặt vì tức giận, chọc choe choét con cá buổi sáng rán cho . Nụ hôn đầu cướp của , cho qua . Nhưng nụ hôn thứ 2 , thứ 3 cũng còn nữa biết ăn làm sao với liệt tổ liệt tông nhà họ Mộc, mới có 20 tuổi thôi nha.

      “ Em muốn ăn hay muốn giết người vậy.”- Bạch Vĩ Dương ngồi đối diện thấy tức giận trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, tối qua còn vui vẻ như vậy mà (nội dung nghe trong sáng *đỏ mặt*)

      “ Kệ tôi, liên quan tới .”’ hằm hừ quay mặt . Bất chợt đập vào mắt lại là gương mặt của người rất đỗi quen thuộc. Thầy hiệu trưởng- thần tiên như gió đây sao? Mỗi thông tin của thầy bán cũng được 50000, còn nếu là ảnh chụp hình thầy dù có giống chí ít cũng kiếm được bảy tám mươi nghìn. Hội báo chí và ảnh của trường ra giá cao như thế là bởi vì thầy giống như thần tiên bất định. Có thể sáng nay bạn bắt gặp thầy ngồi uống trà đá trước cổng trường, ngay buổi chiều nghe tin thầy thu thập vài dữ liệu ở bên Thụy Sĩ. Cũng có thể ngày mưa bạn thấy thầy khỏe khoắn đứng ở ban công nhe răng ra cười , ngày hôm sau nghe tin thầy có bệnh nguy kịch phải ở nhà nghỉ ngơi. chung thầy càng bí hiểm, sinh viên càng hăng máu lùng sục các thông tin về thầy. Nếu nhớ nhầm, bạn thân Linh Thái của nhà báo đại tài mãi mới moi được cái tên của thầy : Bạch Phong Vân.

      Khoan , Bạch….Bạch….Chẳng lẽ nào ? nhìn tên Bạch Vĩ Dương trừng trừng. gật đầu :” Ông nội . Nếu ông thấy cháu dâu đáng như em đảm bảo ra trường em có bằng giỏi phải là người.”

      Rồi ngay lập tức ạnh ta đứng dậy tới chỗ thầy hiệu trưởng :” Ôi ông, đợt này ông lại đâu vậy. Cháu đến trường tuần rồi mà chưa gặp ông lần nào.”

      Ông cười hiền từ :” Thằng cháu hư, ta mới 61 tuổi, làm gì mà già, nên là phải cho biết đó đây chứ. Thực ra là ông đưa con chuột mẹ , cái con Vĩ Hàn ấy khám bệnh. Bác sĩ nó bị đau dạ dày .”

      Vĩ Dương đen mặt, giả vờ nũng nịu :” Ông, ông biết là cháu thích ông lấy cái tên giống tên cháu đặt cho động vật mà. Ông cũng sớm về biệt thự bố mẹ cháu xây để mà ở

      “ Thằng quỷ con, ai bảo mày cứ lẩn như trạch. Ông nhớ mày quá nên mới đặt tên như vậy thôi. Khi nào mày cho ông cháu bế , ông đến nhà đó, đặt tên cho con mày chứ đặt tên cho động vật nữa. Khổ nỗi, mày 21 tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ là sao hả cháu ?”

      Lần đầu tiên Tiêu Nguyên thấy tên Vĩ Dương tỏ ra khúm núm khó sử . thầm nghĩ: Đây chắc chắn là cứu tinh của mình. Hơn nữa tên Vĩ Dương sai , muốn có bằng giỏi chỉ còn cách này.

      Thế là ngại gian khổ lao ra khỏi chỗ phi như bay tới trước mặt Bạch ông gào lên tiếng :” Ông nội…”

      Cả Bạch Phong Vân và Vĩ Dương đều giật mình ngoái đầu lại nhìn. Tiêu Nguyên vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình ưỡn ngực xun xoe chạy đến bên cạnh ông gọi thêm tiếng nhu mì nữa :” Ông nội, ông chưa biết cháu sao.”

      Bạch Phong Vân hiểu, chàng trai trẻ đáng này từ đâu bay ra, chẳng lẽ con trai ông dám ngoại tình ở bên ngoài rồi cho ông thêm thằng cháu nội nữa

      Bạch Vĩ Dương ho khan mấy tiếng rồi :” Ông ơi, đây là người cháu. Người cháu lấy làm vợ ,người đẻ cháu cho ông đấy ạ.”

      Tiêu Nguyên tức giận định phản bác bảo mình chỉ là kết hôn, tuyệt đối có con với nhưng thấy nét mặt “xúc động nghẹn ngào của ông rồi lại thôi.”

      “Thằng tiểu tử thối. Mày có thuê người cũng xin mày đừng có thuê đàn ông có đươc hay ? Đừng vs ông là cháu bị gay nhé.”- Ông cụ hơi vừa nghe chút khiến những giáo viên xung quanh đều quay đầu lại ngó chuyện hay

      Nhưng người tức giận nhất lại chính là Tiêu Nguyên. Mẹ thân sinh ra căn bản là tạo ra nữ nhân. Chẳng lẽ ngực chút, tóc ngắn chút phải nữ nhân hay sao. Ngay cả mẹ của Vĩ Dương cũng nhận ra tại sao ông nội ta lại . Con bà nó, thế viện cớ này trốn luôn , khỏi cưới xin gì nữa

      ấy phải con trai.”- Giọng trầm thấp nhưng lại chứa sát khí của Vĩ Dương vang lên.

      Tiêu Nguyên và Bạch ông cùng giật mình ngẩng đầu lên nhìn

      Bạch Vĩ Dương kéo sát vào người mình :” quan trọng ngoại hình hay tính cách. Nhưng cháu ấy, ấy cũng cháu . Ông đừng khinh thường mắt nhìn của cháu.”

      Tiêu Nguyên dè bỉu, ngay cả thế nào là cũng biết , làm sao mà ta cho được cơ chứ. Nhưng thấy khí này quá ngột ngạt cười xí xóa :” sao, sao. Mọi người đừng nóng. Trai gì miễn đẻ ra được con là được rồi. Còn ăn cơm mà.” xong hơi sững người vì biết mình có thói quen chuyện sinh đẻ từ bao giờ nhưng thể chữa cháy đành nhìn Bạch ông vuốt râu cười khà khà :” Đúng đúng , quan trọng trai, miễn đẻ được con là đủ. Cháu rất đáng , giống hệt mẹ thằng Dương. Nếu ông nhớ nhầm khi ông với con bé ,việc nó khác gì đứa con trai, con bé cũng y nguyên như vậy.”

      Tiêu Nguyên gãi gãi đầu. Là ông nội ta thích chuyện đẻ con, rồi chuyền sang mẹ ta, đến ta, cuối cùng rồi cũng học theo. là nghiệp chướng, nghiệp chướng a….

      “ Tối nay 2 đứa có rảnh ? Đến nhà ông chơi chút.”

      Vĩ Dương định từ chối Tiêu Nguyên gật đầu lia lịa :” Nghe bảo ông có nuôi chuột , lại còn đặt tên là Vĩ a Vĩ b Vĩ c Vĩ xyz đúng ạ ?

      “Đúng , cháu cũng thích mấy loại động vật đáng đó sao ?”

      “ Dạ vâng ạ, chúng dễ thương lắm.” Nhất là còn đặt theo tên của Bật Mã Ôn nữa đúng là thừa thời cơ trêu rồi.

      Bạch Vĩ Dương mặt dài thêm thước đành ngoan ngoãn nghe lời chở 2 người về nhà ông nội. Ngôi nhà ở trong khu tập thể cũ kĩ chật chội và đông đúc. Chỉ vài bước thôi chào hết chị Na đến chị Lí, Vương và Hảo vô cùng rắc rối. Khi mở cánh cửa ra nghe két tiếng vô cùng rung rợn. Đèn phòng bật lên chớp nháy nửa ngày mới soi phòng khách. Bạch Ông dẫn Tiêu Nguyên vào phòng ngủ của ông rồi vui vẻ giới thiệu :” Đây là bộ sưu tập động vật đáng của ông.”

      Đồng thời các con vật trong chuồng như được cổ vũ rít lên rộn rã. Bạch Ông quát

      “ Vĩ La đừng hư nữa, để cho Vĩ Hư ngủ, nó mới khám bệnh đấy.Cả Vĩ Trạch nữa….

      Tiêu Nguyên nghe xong chóng hết cả mặt, quả là rất nhiều Vĩ, từ Vĩ chuột lại đến Vĩ cá, Vĩ gián cũng có con. run run :” Ông nội à, cháu có thể khuyên ông điều ?”

      Bạch ông chìm trong niềm vui có cháu dâu đồng ý ngay lập tức

      “ Thực ra mà nếu cháu sinh con cháu chẳng muốn đưa nó đến đây chơi chút nào. Động vật kia có đáng nhưng rất hại cho sức khỏe. Nó gây bệnh cho ông, ông làm sao còn bế cháu được nữa. chung cháu thấy ông nên để động vật này ở đây rồi đến ở biệt thự . Cháu và Vĩ Dương chuyển đến cùng ông. Ông cũng lo đơn nữa. Ông thấy có phải hay hơn .”- Bạch Ông có vẻ gật gù nhưng ông đanh giọng :” Có phải lại là trò thằng Dương bảo cháu làm lừa ta hay .”

      Tiêu Nguyên lắc đầu lia lịa :” Đương nhiên rồi ông. Cháu Dương nên cháu quý cả người thân của ấy nữa. Cháu cũng muốn ông được bế cháu nội của mình đúng .”

      “ Vậy được. Ta đành nghe lời cháu. Nhớ với thằng Dương, nhờ cháu ông nhất định rời xa nơi này.

      Tiêu Nguyên thở phào nhẽ nhõm hơi. Đây là cầu của Bật Mã Ôn, thấy cũng có lí dù muốn cứ như thể mình sắp đẻ ra đứa con cho nhà họ Bạch bằng. còn tự mình thêm vào ý định để 2 người đến sống cùng ông vừa dễ thuyết phục mà từ giờ buổi tối bị bắt nạt nữa. hoàn mĩ hết sức. Vậy là chỉ trong buổi tối hôm đấy đồ đạc của 3 người được chuyển tới khu biệt thự nhà họ Bạch. Tiêu Nguyên phải đứt lưỡi Bạch ông mới ngậm ngùi mang theo vài con nhện “đáng ” của mình.

      Tiêu Nguyên ăn cơm xong, tắm rửa sạch nằm ịch lên giường thở hắt ra , hôm nay đúng là mệt mỏi. phải ngủ giấc thôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9:



      Mọi chuyện đều nằm ngoài tầm dự kiến ban đầu của Tiêu Nguyên. Dù cho đúng là Bạch ông rất quý , chỉ cần mỗi lần mách tội tên Bật Mã Ôn ông lấy cây gậy của mình nện vào người . Nhưng cứ sau khi ăn tối , dọn dẹp xong xuôi là ông vội vã đẩy 2 người bọn họ vào chung phòng rôi cười đầy thâm ý.

      chẳng hiểu nhà này làm sao nữa. Căn biệt thự rộng lớn như vậy mà lại chỉ cho và tên Vĩ Dương ở 1 phòng có phải là keo kiệt người giúp việc hay ?

      Cuối cùng sau tuần đấu tranh có kết quả đành chấp nhận nín nhịn, nín nhịn. Quan trọng, ăn, ngủ, nghỉ mất tiền, mất công lau chùi nhà cửa, quần áo có người giặt cho, học điểm cũng cao ngút trời…. Người ta nhìn ghen tị còn kịp ấy chứ. Thôi, đành xin lỗi tổ quốc, còn cách nào khác đành ăn cơm chung với ta, học bằng ô tô với ta, cuối cùng là ngủ (ý nghĩa trong sáng nha) với ta. Cưới xin gì chấp tất , miễn mẹ mang luộc lên rồi cắt khúc tặng cho người ta là hạnh phúc lắm rồi (điển hình cho người mẹ Việt Nam hùng…..bán con…..sale off )

      ……

      Bữa tối kết thúc rất êm đềm. Tiêu Nguyên ăn nhiều đến mức nuốt nổi bất cứ thứ gì nữa. Nếu nôn ra cho bằng hết. Đương nhiên việc mất mặt này thể diễn ra trước mặt Bạch ông được. khệ nệ , cố sức bê cái bụng bầu…….dục thân của mình về phòng. Ông Bạch ngay lập tức ra dấu cho thằng cháu thân . Bạch Vĩ Dương gật đầu rồi chạy đến đỡ cả người : “ Ai nhờ em ăn nhiều như vậy chứ ?”

      “ Ai nhờ quản tôi ăn bao nhiêu cơ chứ ?”- tức tối vặn vẹo:” Ông nội ở đây, giữ ý chút có được . Tôi tiếc tặng chút đồ ăn qua tiêu hóa trong dạ dày đâu.”

      Bật Mã Ôn rất sợ bẩn, đặc biệt là những thành quả của ói mửa nên biết ý lùi lại. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt nộ khí của Bạch ông. Bạch Phong Vân dùng khẩu ngữ với ta :” Phải tiến, được lùi..” Rồi ông nhấc cây gậy cứng hơn sắt thép của mình lên gõ xuống nền đất. hiểu nội dung câu này . Có nghĩa là nếu dám chùn bước ông đánh cho què chân ra. Năm tám tuổi vì mải chơi chịu học bài nên bị điểm kém , ông đánh đến suýt gẫy chân. Từ sau chỉ cần ông gõ gõ cái gậy xuống nền đất ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Dù sợ ông đánh nhưng giờ thứ lo sợ chính là làm ông đau buồn , dù gì ông cũng chỉ muốn tốt cho mà thôi.

      2 người về phòng ngồi. Tiêu Nguyên nhảy ngay lên chiếc giường nệm êm trong phòng. Từ thích giường có nệm mềm mại nhưng bố mẹ cứ khăng khăng phải nằm giường nệm cứng để bị vẹo xương. Đến khi học đại học cũng kiếm nổi cái giường nào vừa ý thích . Vậy nên bây giờ đặc biệt kết cái giường này. thế ngay trước giường còn có cái TV màn hình phẳng 60 inch , ngồi xa mấy thước vẫn nét căng. chắc biết rằng mọi sở thích của từ cái chi li nhất như đèn trang trí màu gì ,treo ở đâu , treo tranh gì hợp đều được Bạch Vĩ Dương lấy thông tin cặn kẽ từ thái hậu ma ma. chỉ muốn được thoải mái nhất tại ngôi nhà này, để từ từ mở lòng với mà thôi.

      TV chẳng có chương trình gì hay cả, toàn là mấy dẫn chương trình cười điệu đà chỉ chỉ trỏ trỏ. Phim cũng toàn là phim tình cảm Hàn Quốc cả, sướt mướt thấy ớn cả sống lưng. chỉ thích xem phim hành động và phim kinh dị mà thôi. Chán nản chuyển kênh lần nữa thấy có bộ phim hành động lạ .

      Cảnh đánh nhau trong phim diễn ra rất hoành tráng . chăm chú ngồi theo dõi nội dung. Phim chiếu đến đoạn bom nổ bất chợt cảnh nóng mắt lên. Đôi nam nữ dây dưa quấn quit với nhau ngay trong nhà khogần vụ nổ. Tiếng rên ư ử vang lên nghe rất ….. ba chấm….. vội vàng đứng lên ngó ra ngoài cửa đảm bảo thanh này có ai nghe được rồi mới rón rén quay lại phòng chuẩn bị chuyển kênh. Thực ra phải chưa từng xem qua những cái kích thích như thế này nhưng thần kinh chấp nhận nó được tốt cho lắm. Chỉ khi nào buồn quá mới coi thử thôi. Nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy cái điều khiển đâu, ràng là vừa để giường cơ mà ? từ từ ngẩng mặt lên. Tên Bạch Vĩ Dương vừa tắm xong đầu còn ướt , tay cầm điều khiển, mắt nhìn trừng trừng cái tivi như muốn chọc thủng lỗ đó vậy. Cảnh kích tình trong phim này cũng là….. 5 phút rồi mà vẫn chưa hết. cảm thấy mình sắp hóa đá đến nơi đành lắp bắp : “ Tôi, thực ra phải cố ý xem phim này …..nhầm thôi mà….. tắt chứ.”

      Rồi lao thẳng đến tivi rút ổ cắm

      “ Em có thể ấn nút đỏ dưới mép kia , nhất thiết phải rút dây điện ra .” – bước tới xoa xoa đầu cười mỉm : “ Lớn rồi còn gì, năm lớp 8 xem phim thế này rồi. Em nên ngại. Truyện bình thường thôi.”

      tự nhiên nổi giận phừng phừng quay ra nhìn : “ cho biết. Tôi 18 tuổi còn chưa biết JAV là cái gì, chưa hiểu hentai là cái thể loại quái đản nào. tưởng ai cũng đen tối như chắc.”

      tự chủ lao ra ngoài đóng sầm cửa lại. Bật Mã Ôn đứng đó hồi lâu cả nửa ngày mới được với bản thân câu : “ ấy là người trong sáng.” (viết đến đoạn này tự nhiên cảm thấy tội tội cho bạn Dương. THôi người trong sáng nên dạy dỗ cho nó đen chút vậy http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Tiêu Nguyên ra khỏi phòng tới khu vườn trước sân nhà ngắm sao. rất thích ngắm sao. Nhìn bầu trời chi chít những đốm trắng rất đẹp và dễ chịu khiến quên hết mệt mỏi. Nhớ hồi học phổ thông có lần bị mẹ mắng, lôi Nhã Kì ra đê giữa đêm chỉ để ngồi ngắm sao và khóc. Nghĩ lại và mấy đứa bạn thân có chung đặc điểm đó là dù thế nào cũng rất mạnh mẽ. Họ thề rằng chỉ được khóc trước mặt 4 người mà thôi. Đó là 3 người bạn thân và người mình suốt đời này.

      Nhưng tạì sao lại thấy tức giận và buồn nhỉ ? Là vô tình xem, là trong sạch…. Nhưng lại làm như là đứa con mặt dày (dù căn bản chính là như thế) ham muốn quá mà phải xem phim XXOXXO bằng ~!@#$%^&*

      Chờ chút…….tại sao phải quan tâm tới suy nghĩ của nhỉ……. nghĩ xấu về càng tốt chứ sao ? Như vậy có thể tránh xa ra……….Vì cái lí gì mà lại lo nghĩ tốt cho mình ??????

      Bất chợt cảm thấy vô cùng rối loạn. làm sao đây ? Bầu trời sao cứ xoay xoay quanh đầu . Rút điện thoại trong túi ra gọi điện cho Nhã Kì.

      “ Alo mày hả, tao có chuyện rồi .”

      nghe thấy tiếng bút sột soạt giấy chắc chắn nàng này lại chăm chỉ chuẩn bị bài tiểu luận rồi.

      “ Tao bận lắm mà. Hôm nay phải cá tháng tư đâu ?”

      đùa, mày ơi…”- mệt mỏi kéo dài giọng

      “ Chết rồi, câu này khó quá mà tao chưa đọc trong sách. Thôi tao đến thư viện đây mày chơi vui vẻ.”- Nhã Kì nhanh chóng cúp máy ngay lập tức.

      Tiêu Nguyên ngệt mặt. Đúng là Nhã Kì chỉ có thể từ chối khi học mà thôi. đành nhấn gọi cho Linh Thái .

      “ Mày à ?”

      “ Tao biết mày kiểu gì cũng gọi mà. Con Nhã Kì vừa thư viện bảo tao chuẩn bị tinh thần xong. Mày có gì mau tao nghe coi. Tao bận kiếm chồng đây.”

      Tiêu Nguyên thở dài : “ Mày mà chịu tao cởi trần chồng cây chuối trước cửa kí túc xá cho mày nhìn.”

      Linh Thái phun thằng ngụm nước vào cái laptop trước mặt. Đầu óc lên hình ảnh trong sáng của Tiêu Nguyên : “ Khụ khụ…. Mày cứ coi như mày may mắn. Rồi có gì mau, tao chửi nhau mạng.”

      “ Ừ,nếu mày tự nhiên rất tức giận khi người đó nghĩ xấu về mình. Cảm giác như kiểu lo sợ mình bị người đó coi là trong sáng…Như thế nào nhỉ…..Đại loại ……chắc là....mình muốn tốt đẹp trước mặt người đó..... có nghiã là gì ?”

      Linh Thái ngoạm táo rồi hỏi : “ Tình trạng của mày ?”

      “ Đúng vậy.”

      “ Thế là do mày muốn xin cái gì từ kẻ đó nên mới nịnh sủng vậy thôi. Quên em , trời nhiều sao kìa em.”

      Rồi Linh Thái cũng “tiện tay” tắt máy luôn. Tiêu Nguyên nhìn trời mà thở dài, thế đừng hỏi cho xong. cái gì cũng cho rồi , còn hận thể cưới ngay lập tức chứ đừng muốn xin cái gì. Bảo hái sao cho có khi cũng ấy chứ. đành gọi cho Tiểu Hạ vậy

      “ Vẫn chưa hài lòng hả. Tao tắm nè mày .”

      “ Tao chẳng cần nịnh . Tại sao lại có suy nghĩ như thế ?”

      “ Cảm giác đó là với Bạch Vĩ Dương sao ?” - Tiểu Hạ gần như gào rú qua điện thoại.

      Tiêu Nguyên lấy danh dự cá nhân ra mà đảm bảo truyện này đầy 1 phút nữa cả phòng biết hết.

      Trong lúc đó Tiểu Hạ ngồi giường ăn hoa quả quay ra gọi 2 bạn lại thầm :” Chúng mày ơi, hóa ra đứa nó vừa chính là Bạch Vĩ Dương.Thế nghĩa là sao ?”

      Cả 3 gật gù vuốt cằm suy nghĩ. Tiêu Nguyên từ đầu dây bên kia đợi được nữa lại gào lên : “ Có nghe vậy hả ?”

      “ Đây đây , giải thích ngắn gọn nhé. Triệu chứng này xuất phát từ não mà ra. Do dây thần kinh số mấy mấy đó điều khiển. Người ta gọi vắn tắt là , là gì ấy nhỉ ? Để từ từ…” – Tiểu Hạ cố kéo dài thời gian cho Linh Thái tìm thông tin. Chợt Nhã Kì nhảy dựng lên giật lấy cái điện thoại : “ Mộc Nhã Kì, chẳng lẽ cậu thích ta rồi sao. Chỉ có thích Bạch Vĩ Dương nên mới lo nghĩ xấu về mình như vậy .”

      Tiêu Nguyên để cách xa cái điện thoại khỏi tai cả thước lắp bắp : “ Đùa gì kì vậy. Tao làm sao……làm sao lại thích được…….mày nghỉ …..tao ngủ đây mệt rồi.”

      3 nàng nghe điện thoại há hốc mồm nhìn đồng hồ , 8 giờ thôi mà , có cần ngủ sớm thế ?

      Tiêu Nguyên vội vã cúp máy vùi đầu vào chân suy nghĩ. là người mạnh mẽ giống như kiểu tự lừa dối mình hay cố quên . Nhưng càng nghĩ càng thấy việc Nhã Kì rất vô lí. nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa trông có đẹp trai chút nhưng vẫn đến mức tim đập chân run. cũng chưa bao giờ tỏ ra hiền thục xinh đẹp trước mặt cả. Ngủ trong lòng lâu như vậy cũng có cảm giác gì. chung chắc chắn trường hợp đó là có khả thi. vui sướng mỉm cười tự diễu bản thân lo lắng đâu rồi ngẩng đầu lên vừa ngắm sao vừa hát ngêu ngao nghe như lợn bị chọc tiết. chung đánh đàn hay hát đều có năng khiếu cả. Nếu muốn là trình độ như học sinh tiểu học.

      Cùng lúc ấy Bạch Vĩ Dương đứng cách chỉ đoạn chưa đầy 5 mét . cảm thấy trong lòng có cảm xúc kì lạ, hạnh phúc,sung sướng chỉ muốn nhảy lên. Dù chưa nhưng ít nhất là có thích chút , cố gắng từ từ để có thể chấp nhận mình. Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ muốn đạt được mục tiêu của bản thân đến như thế. Giờ hiểu tại sao bố mẹ mình lại bất chấp tất cả để có thể đến được bên nhau như vậy. Chỉ vì lỡ gặp nhau, lỡ nhìn thấy nhau,lỡ nhau mà thôi.

      chợt cảm nhận được có người đứng đằng sau mình nên quay lại. Hóa ra chính là Bạch ông. Ông cười hiền từ xoa đầu như đứa trẻ rồi đưa cho tờ giấy. chưa cả kịp gì ông vào nhà rồi.

      nhờ ánh đèn ngoài sân đọc tờ giấy đó. Những chữ viết run run nhưng vững chãi của ông tài nào quên. Vì chính ông ngày trước cũng là người dạy dỗ viết từng nét từng nét chữ . Khiến khi học toàn bị điểm kém môn chính tả (sát phong cảnh) . Ông viết bức thư cho giống như ông từng làm khi giận dỗi :

      " Ông hiểu, cháu trai của ông rất bé đó. Nhưng đứng phương diện của người ông, ông muốn cháu phải hiểu . bé đó hơi ngốc chút, khó tiếp thu chút. Trong chuyện tình cảm càng kém cỏi hơn. Vậy nên cháu hứa với ông đừng có nóng vội nghe ? Ông tin Tiêu Nguyên dù có cháu chăng nữa nhưng khi nó nghĩ ra ngay lập tức chạy trốn khỏi cháu. Việc có quay lại hay ông cũng dám trước. Cháu biết nhưng chưa hiểu hết về được đâu. Có chính là duyên phận , mà có duyên phận chính là có . Dù cháu có con bé bao nhiêu mà duyên phận tới cháu cũng phải chấp nhận. Sống cho tốt đừng để đánh mất những gì minh nắm giữ được. Cũng giống như khi cháu ngồi ở sàn niêm yết giá chứng khoán. Có thể buổi sáng giá cổ phiếu của cháu đủ cho cháu sống sung túc cả đời... Nhưng đến chiều giá cổ phiếu bỗng dưng tụt dốc phanh khiến cháu mất tất cả . Quan trọng cháu phải có nhanh nhẹn bình tĩnh, kiên trì, quyết đoán và bước nào chắc chắn bước đấy. Việc trước kia ông cố gắng ngăn cản bố mẹ cháu khiến ông mệt mỏi lắm rồi. Ông mong cháu hạnh phúc.

      Gửi tới cháu - Ông nội Bạch Phong Vân

      Bạch Vĩ Dương gấp bức thư lại bỏ vào túi áo rồi đến chỗ Tiêu Nguyên rồi ngồi xuống cùng : " Đêm nay trời đẹp. Lần này ngồi với em , từ sau là người đầu tiên bế em vào nhà cho em biết tay."

      Tiêu Nguyên đấm vào lưng ta rất mạnh : " cần quản. Thích cứ vào ."

      né tránh cú đấm của ,thấy lưng hơi tê dại : " muốn ngồi với em. Muốn đợi ngủ cùng em cơ...."

      2 người lại chơi trò đuổi- bắt- đánh như mọi khi đến lúc mệt nhoài rồi mới chìm vào giấc ngủ

      là gì

      Là thứ quan trọng đến đâu

      biết

      cũng biết

      Họ bên nhau

      Trong vòng tay ấm áp

      Trong nhịp thở của nhau

      rời xa

      Ấy chính là hạnh phúc lớn lao lắm rồi

      Chỉ mong thời gian ngưng đọng mãi mãi mà thôi .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10:



      Thời gian trôi rất nhanh. Thoáng cái kì học đầu tiên kết thúc trong niềm hân hoan vui sướng của mọi người . Rất dễ hiểu thôi, học kì qua chỉ thời gian ngắn nữa tới ngày Tết truyền thống của dân tộc. Tất cả bọn họ được nghỉ 10 ngày, 2 tuần....và có khi còn được nghỉ 15 , 16 ngày liền….

      Quan trọng hơn cả là cái đám sinh viên nghèo cuối cùng cũng phải ăn chay niệm phật nữa. Xách balo lên và về nhà ăn thịt đúng nghĩa vừa có mỡ vừa có nạc thôi. Tiểu Hạ cũng về nhà ở quê . Linh Thái có bố mẹ ở ngay trong thành phố nên tới ăn Tết cùng với họ. Nhã Kì muốn nhân dịp này học thêm chút nữa nên ở lại kí túc xá luôn.

      Tiêu Nguyên chính là người chán nản nhất. Đúng ra giờ nay lên xe với tốc độ tên lửa để về thành phố A rồi. Khi về tới nhà lao ngay vào lòng lão mẹ để ăn 3 cái tét mạnh vào mông. Năm nay, lão mẹ rằng bố bận rộn làm ăn, bà cũng có thời gian đâu mà tiếp đón . coi như cũng đính hôn với con người ta rồi tốt nhất cũng nên ở đó phụng dưỡng cha mẹ chồng. Quái đản là năm nay bố mẹ chồng ở bên Mỹ chứ có về Việt Nam ăn Tết nguyên đán đâu. Ngay cả Bạch ông cũng về quê từ ngày 25 vì ông sợ nếu nhanh kịp chúc tết tất cả họ hàng. Trước khi , ông chỉ nhìn Vĩ Dương và Tiêu Nguyên đầy thâm ý rồi :” Lúc ông có ở nhà các cháu nên hăng hái quá . Cứ bình tĩnh, thời gian sau này còn dài.”

      Tiêu Nguyên còn treo máy, chưa kịp giải thích gì Vĩ Dương vui vẻ tiếp lời :” Cháu biết, chúng cháu giữ ý. Ông vui vẻ. Cháu đưa ông tới bến xe nha.”

      (warning : Nội dung trong sáng mấy)

      Mà kể cũng lạ. ràng ở nhà có rất nhiều ô tô. Bạch Ông cũng thuộc kiểu cổ hủ . Nhưng ông lại cứ nhất quyết đòi xe khách chứ chịu cho Vĩ Dương trở . Đúng là tự thích hành hạ mình và hành hạ con cháu. Là , ngồi ô tô điều hòa có phải sướng hơn ?

      Bạch Vĩ Dương lát rồi vẫn đứng ở trước cửa ngắm vạn vật . Thực tế , cũng quên mất việc quay vào trong nhà rồi ( cách khác là dâu hiền đứng đợi chồng trở vể ấy mà )

      Trong khi rảnh rỗi có việc gì làm bất giác nhìn xuống bàn tay mình. Ngón áp út thô kệch do luyện võ giờ được trang hoàng bởi chiếc nhẫn tinh xảo , khiến ngay cả người quan tâm đến đồ trang sức như cũng đem lòng thích, nỡ tháo ra. Chẳng lẽ chỉ đeo cái vòng sắt (a nhẫn kim cương đồng hóa vs vòng sắt) có nghĩa ta “ Đính hôn”…? Rồi dần dần “ Kết hôn” . …. Kết hôn xong lại “sinh con đẻ cái’’….”chui rúc ở nhà nuôi dạy con “………. càng nghĩ càng thêm buồn rầu hơn. mới 20 tuổi , còn trẻ trung năng động , chỉ vì ông thầy bói mà bị kéo xuống nấm mồ hôn nhân. Nếu biết tên thầy bói nào phán câu xanh rờn như thế nhất định cho chết toàn thây…

      phải sống ở căn biệt thự này buồn chán muốn chết. Nếu như giờ ở kí túc xá, còn có thể tán chuyện gẫu với Nhã Kì. chuyện từ sáng đến tối, đói vài bước đun nước sôi , pha mì là có cái ăn. Buồn ngủ nằm lăn ra đến 10 giờ sáng hôm sau dậy chơi tiếp. Như ở nơi này …. Cả căn nhà rộng chẳng mấy khi có bóng dáng của con người. Bạch Vĩ Dương lúc nào cũng bận rộn hết . Sáng sớm ta dạy hoặc là hì hục trong nhà bếp. hỏi tại sao ta dùng người giúp việc rồi ta chỉ tỉnh bơ hỏi ngược lại :” Em thấy ăn cơm do ăn nấu là điều may mắn sao ?”

      Xì, ăn cơm ta quen rồi cũng còn cảm giác thèm thuồng phát điên như trước nữa vì thế ta nên hăm dọa .

      Đến trưa ngủ Bật Mã Ôn lại rửa bát , dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ. Có buổi chiều cũng đến lớp tự học ……chơi với bạn chứ ở nhà. Đến lúc về, cơm canh nấu đợi sẵn. ăn xong vòng tuần hoàn buổi sáng lại lập lại. chơi chán rồi ngủ. ta cũng ôm mà ngủ theo. ta chính là cái máy làm việc biết mệt mỏi mà. Đúng rồi, đáng lẽ ra ta về đây cũng là để tiếp quản chi nhánh công ty cơ chứ có phải về cưới vợ đâu ? Sao bao giờ thấy ta làm việc nhỉ ?

      “ Em làm gì cứ đơ người ra thế.” – Bạch Vĩ Dương về từ lúc nào, đứng cạnh , ghé sát vào mặt hỏi.

      giật mình lùi lại vài bước xua tay :” có gì ?”

      Nhưng cái miệng còn nhanh hơn cả đại não, giấu diếm tò mò của mình lí nhỉ hỏi ta :” Tại sao thấy suốt ngày chăm lo cho tôi mà làm việc gì hết vậy. Công ty của sao ? “

      bé nhưng nghe xót chữ nào. Gương mặt dãn ra vẻ vui sướng. quan tâm đến sao ? Vậy công sức mệt mỏi bao lâu nay của cũng coi như là uổng . xoa đầu cười hiền từ , ánh mắt long lanh lên vẻ ấm áp :” Công ty của cần điều khiển vẫn giàu có được. Em cứ an tâm.”

      thất thần nhìn ta. Gương mặt lúc lạnh nhạt, lúc lại hiền hòa như nắng xuân ấy khó nắm bắt. ta bây giờ đâu khác nào đứa trẻ mới được cho kẹo a. Nhưng lại thấy như vậy quá dễ dương nên thuận tay véo véo má : “ Ừ, vậy vào nấu cơm . Tôi đói chết rồi nè.”

      Sát phong cảnh, đành ngậm ngùi vào bếp đeo tạp dề thực nghiệp đàn ông vào bếp.

      hôm nay chạy loăng quăng như mọi hôm mà ngoan ngoan ngồi chống tay vào cẳm ngắm nhìn làm việc. Ngắm cho thỏa chút . Để khi xa nhớ ….

      Mà……tại sao lại nhớ nhỉ ?? mắc mớ gì mà nhớ chứ. Cũng chỉ là chơi vài ngày thôi mà, có thể chết được hay sao. Nhưng đúng lúc đó quay lại nhìn được gương mặt đầy xung đột của :” Em thấy khỏe sao. Hay để nấu cháo.”

      lắc đầu quầy quậy : “ sao, tôi ổn, ăn cơm thôi. ”

      Buổi chiều đến rất nhanh. Tiêu Nguyên nhìn quanh chắc chắn Bật Mã Ôn ở trong phạm vi 50 mét xung quanh, mới lén lén lút lút vào phòng khóa trái cửa lại. nhanh chóng lấy quần áo nhét vào balo cùng vài đồ dùng cá nhân cần thiết nữa. Xong xuôi lại nhàng mở cửa, ngó trước ngó sau rồi im lặng hết sức về phía cổng. phải trốn chạy đâu nha. Dù gì ở nhà mấy ngày này cũng chán quá. Mà hứa với ông sư phụ dạy võ của mình tết này đến chơi với ông ấy rồi nên thể nuốt lời. Có vậy ông thầy mắc dịch đó mới chịu dạy nốt môn võ bí truyền cho để còn hạ tên Bạch Vĩ Dương nữa chứ.

      Chẳng hiểu vì cái lí gì người ngu ngốc như bạn Nguyên lại có thể nhanh chóng ra khỏi nhà như vậy. Thuận tiện bắt xe buýt, thuận tiện lên xe và đồng thời cũng thuận tiện tới nơi. nên vội vã khen EQ cao đâu . Đơn giản là người ta muốn bắt quả tang ngay tại trận mà thôi. Bạch Vĩ Dương lén lút theo dõi . hiểu phải là muốn bỏ . Người phóng khoáng như chắc cũng chán nhà rồi. Nên mơia muốn ra ngoài chơi nhưng lại sợ đồng ý . Dù gì cũng muốn xem nếu cảm thẩy ra sao , liệu có vui vẻ hay ? tò mò lắm nha .

      Chiếc xe chợ bò lết đường để trả hàng, 2 tiếng sau mới đến thành phố A. Tiêu Nguyên vui vẻ xuống xe bắt taxi tới võ đường. Chiếc taxi dừng trước khu nhà rất rộng sơn xanh giống như nhà văn hóa xã. Bên trong vang lên tiếng hô đều đều trầm ấm của người đàn ông trung niên. Mở cửa xe nắm chắc dây đeo balo vào trong . Vừa đặt chân trái qua cửa suýt bị cái gậy gỗ quăng trúng đầu. Biết ý lùi lại, đặt chân trái ra phía sau và đưa chân phải lên : “ nên bước nhầm chân.”

      an lành đặt cả 2 chân vào, thở phào nhõm hơi

      “ ĐỐP”

      tiếp tục bị chiếc gậy khác ném vào người . Nhưng vì có thân thủ nhanh nhẹn tránh ra được, khiến nó nện xuống sàn đất. khách khí gào lên :” Võ Chi Dân. Sư phụ dạy dỗ học sinh của mình kém đến vậy sao. Quăng cây gậy 2 lần cũng trúng nổi con là thế nào. Đứa học sinh đó nên đuổi học là vừa .”

      Im lặng bao trùm.

      thấy lạ quay đầu lại đập vào mắt là cảnh tượng ông thầy 45 tuổi tay giơ cao cây gậy “thứ ba” hướng chuẩn bị ném. Thôi tiêu rồi T_T Ai đời lại chửi mắng chính ông sư phụ dạy võ của mình cơ chứ. Hai cây gậy vừa rồi chính là ông ấy ném chứ ai. Tiêu Nguyên khóc ra nước mắt quay ra nhìn thầy giở giọng nịnh bợ : “ Sư phụ ơi, con chửi là chửi cái người làm phông nền cho cảnh này , độ gió chẳng hợp lí chút nào a.” Rồi chống nạnh cất cao giọng :” Đề nghị đuổi sư cha cái thằng bê quạt tạo bối cảnh chạy vòng kia . làm mất hết uy lực của sư phụ rồi.”

      Im hơn ban đầu.

      Võ Chi Dân đen mặt buông tay cầm gậy xuống về phía đứa học trò “đáng :” Đó là con trai ta. Ta bắt nó bê quạt để rèn luyện thể lực đó . Giống như con hồi bê bao cát thôi.”

      Tiêu Nguyên toát mồ hôi lạnh. Cái ông thầy này còn lôi chuyện bê bao quát chạy quanh phòng tập đúng trăm vòng ra mà kể nữa chứ. Hồi ấy là ăn gian 15 vòng mà sư phụ có biết đâu. Lúc sau còn cố tình làm đổ bớt cát trong đó ra nữa. Thế mà ông thầy vinh danh chẳng khác nào hùng , rèn giũa thành nhân tài. Giờ đến lượt con trai ông ấy, chắc cũng phải giúp cậu ta vài chiều gian lận thôi .

      “ Sư phụ, trò đến mà sư phụ chẳng đoái hoài sao ? ra ngoài làm vài chén với trò .”

      Thầy Võ vừa nghe đến rượu lập tức phất tay : “ Mọi người luyện tậm chăm chỉ. Ta lo việc đại .” Rồi cả 2 người mất dạng luôn. Cuối cùng cậu con trai Võ Chi Thiêm mới được nghỉ ngơi, quỳ xuống vái lạy trời đất : “ May mà cha phát con tháo bộ phận trong quạt ra cho nó bớt.”

      Tiêu Nguyên cùng sư phụ vào ngôi nhà ngay gần lò luyện võ. Đây là nhà ở của sư phụ . rất thích đến đây ăn ké hoặc nhậu sau giờ học. Căn nhà vẫn thay đổi mấy, chỉ có thêm vài tấm huy chương. bằng số huy chương từng có ,dù giờ chúng dã ngoại ở bãi rác số mấy rồi đó cũng nên.

      “ Ta có mang chai rượu đến cho sư phụ.”- lấy trong balo chai rượu xịn đẳng cấp của tên Vĩ Dương.

      Võ Chi Dân há hốc mồm kinh ngạc :” Chúng ta…được uống rượu này sao ?”

      bình thản gật đầu. Sống ở nhà Bạch Vĩ Dương quá lâu khiến nhìn đồ đắt tiền chớp mắt :” Thầy còn mau làm đồ nhắm.”

      Ông sư phụ vội lao vào bếp làm việc. Đĩa đồ ăn được mang ra còn nóng hôi hổi. Tiêu Nguyên rót rượu tiện tay nhón miếng. lại nhanh chóng nhè ra :” Ăn chán chết !”

      Võ Chi Dân kinh ngạc tột cùng. Đây chẳng phải là món bình thường học trò của ông thích nhất hay sao . Sao bây giờ lại chê tay nghề của ông. :” Này , Mộc Tiêu Nguyên trò có thói quen công chúa từ bao giờ vậy ?”

      Tiêu Nguyên bất giác thấy giật mình. hề cố tình câu này . Nhưng tên Bạch Vĩ Dương nấu ăn quá ngon khiến quen mất rồi. Món ăn của sư phụ sao có thể so sánh bằng phần mười món ăn của . Tự nhiên lại nghĩ đến lại thấy đói. Nhưng thấy những đồ ăn phải do nấu chẳng vừa miệng gì cả. Chẳng lẽ lại bỏ ? được, như vậy sư phụ buồn : “ A, sư phụ hiểu nhầm con rồi. Tại đợt này vị giác con hơi có vấn đề thôi mà. Sư phụ đừng lo, con vẫn là Tiêu Nguyên của sư phụ mà. Thôi chúng ta cạn chén. đưa ly lên uống hơi hết sạch. Rượu có vị cay cay ngòn ngọt thấm vào đầu lưỡi. Tiêu Nguyên chưa gì thấy chuếnh choáng như người say . Bình thường uống cả chai rượi volka cũng có làm sao đâu. Lâu rồi uống rượu khiến tửu lượng kém như vậy sao . Thế còn mặt mũi nào mà chuyện với sư phụ nữa

      “ Tiêu Nguyên, trò rất lạ. Ta thấy trò đúng vẫn là trò nhưng trò cảm xúc nữa đó. “- Võ Chi Dân cũng thấy mình hơi say rồi nên quyết định uống nữa

      “ Đó là gì hả sư phụ ?”

      .”- Ông lớn rồi cười ha hả.

      Tiêu Nguyên tự nhiên nghệt mặt ra . Lại là hay sao ? Ai cũng . chỉ đồ ăn làm thôi chứ có đâu mà. Mọi người thích nhảm quá. bực bội loạng choạng đứng bật dậy : “ Sư phụ làm con mất hứng quá.Vửa mới gặp con ăn linh tinh đương vớ vẩn. Thôi chai rượu để lúc khác uống tiếp. Con mệt rôi, mai con chuyện của con với sư phụ.”

      Tiêu Nguyên đủng đỉnh về phòng trọ mình mới thuê. vừa mở cửa nằm lăn kềnh lên giường thèm thay quần áo gì luôn. ràng thấy mắt nặng trĩu nhưng sao lại ngủ được nhỉ. luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Kết cục nghĩ hết nửa ngày mới hiểu …………hình như muốn được ôm Bạch Vĩ Dương ngủ……..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :