1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ân Nhân Của Võ Hoàng - Cần Thái (10 Chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Editor: Yukio
      Chương 2.2

      lần nữa tĩnh lặng mở mắt ra, Võ Hoài Thiên nhận ra trời sáng.

      hơi hơi chau mày, phát trong sơn động này lại chỉ còn có mình .

      Nàng rồi?

      Đưa ánh mắt nhìn ra xa ngoài cửa động, trận mưa rào ào ạt đêm qua giờ chuyển thành nhè mưa phùn, xem ra lâu nữa trời trong tạnh hẳn.

      Trong lòng có loại cảm giác kì cục nên lời, trừng mắt nhìn hai cánh tay bản thân, cũng quên trước khi lâm vào giấc ngủ, nhìn nàng lạnh mà co rúm thân hình mảnh mai, ngồi xuống bên cạnh đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.

      Tâm trí lên hình ảnh nàng lặng lẽ ngủ, nắm chặt đấm tay, cố gắng áp chế cảm giác hư khó chịu.

      Cảm giác được trận tức ngực nổi lên làm cho ho khụ khụ mãnh liệt, khí tức được đan dược trong cơ thể vất vả tụ lại liền loạn tán.

      “A, ngươi sao chứ?” Vội vàng, tiếng bước chân hướng về phía , đồng thời thanh vang lên ngay trước mặt, chiếc khăn theo bàn tay trắng nõn lao tới, úp lên mặt .

      Cái đầu to vì bất ngờ tột độ mà tạm thời ngốc lăng, Võ Hoài Thiên bỏ xuống chiếc khăn tơ mặt, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng khẩn trương của nàng.

      “Ngươi?” Nàng phải sao?

      “Ngươi tỉnh rồi, tốt quá, ta còn biết phải làm sao bây giờ, ngươi mê man suốt ngày đêm.” Khó có lúc thấy Trầm Thiên Hạm hơi dài và nhanh như vậy, có thể thấy nàng có biết bao lo lắng.

      Đối diện với mắt , Trầm Thiên Hạm lúc này mới phát cự li giữa hai người gần, liền vội vội vàng vàng lui về sau. “Ta tẩm ướt nó, ngươi lau mặt cho thoải mái.” Nàng chỉ chỉ chiếc khăn tay .

      “Khăn thêu?” dương mi, chờ nàng thừa nhận thân phận nữ nhi của mình, cũng chờ câu giải thích dành cho . Nàng mặc nam trang đó đây khắp nơi, trong khi lời ràng là của nữ phận!

      “Này… Là muội muội thanh mai trúc mã của ta thêu tặng, nàng thể tùy ý theo ta ra ngoài, cũng cho rằng này là vật tùy thân rất hữu ích.” Hai bên má có chút hồng hồng, nhận ra là có điểm hoài nghi liền vội vàng giải thích.

      Nàng cũng là bất đắc dĩ a, đem khăn thêu ra chẳng lẽ muốn nàng xé áo ngoài để thấm nước? Chuyện đó càng thể . Bất quá nàng cũng phải là dối, chiếc khăn này thực là do muội muội Hoài Hương của nàng ra tay thêu, đường nét thêu tinh tế so với các tú nương ở phường thêu hoàn toàn hề kém nha!

      May mắn Võ Hoài Thiên cũng truy vấn lại, mặc dù sắc mặt chính là có phần cổ quái, tay đưa chiếc khăn lên lau chùi mặt, ẩm ẩm lại ấm rất thoải mái.

      Ngắm góc khăn thêu có chữ “Thiên”, hóa ra tên của nàng cũng phải là giả.

      “Ta tưởng ngươi rồi.” Lau xong mặt, quả nhiên tinh thần dễ chịu tốt hẳn lên, thản nhiên .

      “Ta ra ngoài nhìn chút xung quanh, thuận tiện cũng xem có thể tìm được con ngựa hôm qua chạy mất.” Nghĩ đến đây nàng thực muốn ca thán thở dài, có ngựa, nàng cũng có cách trở lại Cẩm Tú thành, càng tới bọn họ mấy ngày trước ngã triền núi ven đường, mặc dù thương thế phải nghiêm trọng gì, nhưng là cũng tìm ra đường trở lại.

      “Ta cũng thuận tay tìm được chút đồ ăn.” Nàng lấy ra ít trái cây từ trong ống tay áo, biểu tình cho phép người kia có thể chọn lựa. “Chỉ tiếc ta tìm được gà làm thịt.”

      A, thịt gà rừng nướng khẳng định có phong vị tuyệt vời.

      “Này, ngươi lúc trước cũng mới chỉ ăn có chiếc bánh bao, lúc này hẳn đói rồi .” Nàng tung hoa quả rừng dã tới trước mặt . “Mặc dù có lẽ hợp với khẩu vị của ngươi, nhưng là ở nơi rừng núi hoang vu này, ngươi trước hết cứ chấp nhận ăn tạm .”

      nhướng mày lên, lẽ nàng tưởng ăn bánh bao là bởi tại hợp khẩu vị?

      “Ngươi cứ ăn .” cũng có nhiều lời, đem bánh bao cũng quả rừng trả lại trước mặt nàng. “Hôm qua xảy ra chuyện gì?”

      “Mưa to ào ạt hai ngày, mà ngươi đột nhiên bị sốt cao, mê man tỉnh hết ngày đêm, ta lo ngươi cứ sốt như thế mà ‘’ luôn nữa!” Trầm Thiên Hạm nhớ tới tình trạng hôm qua của , trong lòng vẫn còn phập phồng lo sợ. Hai người đều bị chôn chân trong sơn động hoang vu này, nàng dù có muốn cầu viện cũng có biện pháp, chỉ có thể cầu khấn ông trời.

      “Ngươi chiếu cố ta cả ngày?”

      Đơn giản câu , lại làm cho Trầm Thiên Hạm đỏ bừng hai má lên.

      có gì, cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Nàng được tự nhiên vuốt vuốt hai má, ánh mắt dám nhìn thẳng vào .

      Nghĩ đến hôm qua thân thể lúc nóng lúc lạnh, nóng nàng còn có thể lấy khăn thêu ngâm nước mưa lạnh thay lau đắp, lạnh chịu, nàng tay hề mang cái áo khoác hay cái gì có thể giữ ấm được, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo cách của , tự lấy thân thể mình sưởi ấm thân thể lạnh buốt kia. Nhớ lại hình ảnh hai người ôm chặt quấn lấy nhau, làm cho hai má của nàng hồng đỏ.

      Võ Hoài Thiên nhìn vẻ mặt lảng tránh của nàng, chính mình điều gì khiến nàng được thoải mái.

      “Ta có làm ra chuyện gì thất lễ sao?” đối với tất cả mọi việc hôm qua hoàn toàn hề nhớ, lẽ giữa lúc mê man bệnh nặng, lại làm chuyện gì phải với nàng?

      có, có bất kì chuyện gì phát sinh cả.” Con ngươi đen đảo loạn vòng quanh, hoảng loạn, cái đầu liên tục lắc lắc, như là sợ mà tiếp tục truy vấn buột miệng ra chuyện gì ổn. “Ta ra phía bên ngoài chút, phát chúng ta mà muốn rời khỏi chỗ này có chút khó khăn.”

      Nàng căn bản bất kì “đường” nào nhìn ra được đều xem qua, nhưng hai người bọn họ lọt vào trong rừng núi hoang sơ hiểm trở, gần như có cách nào bước chân ra được.

      “Ân.” kiệm lời đáp lại, trong đầu còn mải suy tư, theo như lời của nàng qua hai ngày đêm. Trong khoảng thời gian đó hẳn Lãnh Diệc Trần cùng Huyền Phong cũng mò đến gần cạnh. “Ngươi vừa ngươi tìm ngựa?” đột nhiên nghĩ tới kiện.

      “Đúng vậy.” Nàng xem xét , lại nhìn đến quả rừng trong tay, âu sầu nhớ đến con ngựa của mình.

      “Nó hôm đó vì bị dọa sợ mà bỏ ta chạy mất.” Nàng thâm trầm nặng , muốn làm cho có cảm giác tội lỗi trong thâm tâm.

      “Vậy ngươi làm thế nào để chuyển ta tới đây?” nhớ ràng nơi chính mình lúc trước lâm vào hôn mê là ở trong rừng cây lớn!

      Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi, trong bụng đói meo liền cầm quả rừng cắn miếng, hề có ý định trả lời vấn đề này.

      Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, tuy là vì cứu người, nhưng chuyện cả người “đè” lên người nàng là , nàng rất sợ nam nhân trước mắt khi biết hết mọi chuyện, sau lại biết nàng là thân phận nữ nhi kiên trì muốn chịu trách nhiệm, cưới nàng về làm vợ. Hơn nữa, là rất nặng nha, đoạn kí ức vất vả khiêng đáng sợ như vậy, nàng có ý định hồi tưởng lại.

      “Ngươi nhanh ăn , người còn bị thương, nên suy nghĩ nhiều.” Nàng phải trái cố đổi chủ đề.

      Võ Hoài Thiên mím môi, cảm nhận được nàng cố ý lảng tránh, bộ dáng muốn trả lời, ngực bởi vậy mà có chút nhoi nhói, làm cho cả người khó chịu.

      chết được!” lạnh lùng quay đầu, cự tuyệt đồ ăn.

      Thái độ như vậy khiến Trầm Thiên Hạm thu hồi tươi cười.

      Đây là cái tình huống gì? Đại thiếu gia này quá cao ngạo , là cố tình hiểu tình trạng mình lúc này!

      “Tùy ngươi.” Khẩu khí Trầm Thiên Hạm cũng lạnh nhạt trầm , dù sao cũng là đại nhân vật, cùng nàng gặp phải hoạn nạn cũng có nghĩa cùng chung thế giới, tính tình tốt cũng liên quan tới nàng, đợi cho tới khi rời khỏi nơi đây, hai người liền đường ai nấy , mỗi người ngả, cho dù sau này Kình Thiên bảo cùng Mạc gia hợp tác, cũng là thiếu gia cùng làm việc với chu toàn.

      Hai tên quái nhân, chừng tán gẫu thực hợp ý, nàng cần phải nhiều chuyện xen vào.

      “Để tới thành trấn gần nhất cũng phải vượt qua hai, ba lộ trình khó khăn.” Này cũng chỉ là nàng ước lược đánh giá, nàng hoài nghi đường chỉ có hai, ba chỗ gập ghềnh nguy hiểm. “Nhưng người ngươi có thương, chỉ sợ chịu nổi bộ đường trường như thế, mà ngươi người ở lại cũng rất nguy hiểm….”

      cần phải hao tâm tổn tứ, hộ vệ của ta tìm được đến đây.” lạnh lùng ngắt lời nàng, đối với suy nghĩ của nàng thực thể chấp nhận. “Ngươi muốn rời khỏi, cứ việc làm theo ý mình.”

      Võ Hoài Thiên làm bất kì việc gì trước đám đông, cũng chưa bao giờ bị người ta coi thường như thế. Hơn nữa, hoàn toàn nhớ kĩ vẻ mặt quan tâm chân thành mới vừa nãy của nàng, như thế nào liền lập tức trở thành chiến tranh với ?!

      Trầm Thiên Hạm trừng lớn hai con mắt, người này cũng quá vô lễ ! Tốt xấu gì nàng cũng cứu mạng a, lẽ biết thái độ cần có đối với ân nhân?

      “Được thôi.” Nàng áp chế khí giận, trong lòng tự với chính mình, thân thế , hơn nữa phải rất tài ba mới có thể làm đối tác tối trọng yếu của Mạc gia, chính mình nhường điểm, đúng vậy, cùng lắm cứ coi Tĩnh Viễn thiếu gia thứ hai.

      “Mới vừa rồi lúc ra ngoài dò đường, ta nhìn ngó xung quanh thấy có mấy người lục soát trong từng lùm cây, như là tìm kiếm cái gì…..”

      “Ngươi để cho bọn chúng nhìn thấy chứ?” Đột nhiên cắt ngang lời của nàng, Võ Hoài Thiên quay phắt đầu lại, đánh giá nàng toàn thân cao thấp. “Ngươi có để lộ dạng?”

      Trầm Thiên Hạm tự dưng bị rống, ngạc nhiên há miệng được câu nào, bỗng nhiên thay đổi cũng quá lớn ! Mới vừa rồi còn là bộ dáng lạnh như băng, tại trở thành quan tâm tới nàng.

      “Ta mới ngó ngó xem rồi liền tránh luôn nha.” Nàng cũng phải đứa trẻ con biết phân biệt tốt xấu, hình dáng đám người kia nhìn qua liền tuyệt phải loại tốt lành gì, nàng tự nhiên là tránh càng xa càng tốt. Mà nhìn phản ứng kẻ đối diện nàng, ràng biểu thị mục tiêu nhóm người này là , nàng suýt nữa quên, vết thương người là do đao kiếm gây ra.

      Chính là, quan tâm của vẫn khiến cho nàng lộ ra tươi cười. “Bất quá ta nghĩ chỗ đó cách đây bao xa, những người đó rất nhanh tìm tới đây được. Mà theo tình huống của chúng ta nay cũng thể xa được, phải làm như thế nào đây?”

      Luôn luôn muốn biết tột cùng là ngoài ý muốn gặp phải chuyện gì, cư nhiên là vì trọng thương mà phải chạy, nhưng việc giang hồ nàng luôn là biết ràng lắm, cũng mang nhiều thắc mắc trong lòng.

      Võ Hoài Thiên trầm tư, Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần nhất định tới gần đây tìm , chính là biết làm thế nào để họ biết được nơi này.

      “Ngươi nghĩ chúng ta có khả năng thoát ?” Ngoại lệ, dò hỏi ý kiến nữ tử.

      Bởi vì kiện này cũng dính líu đến nàng, đương nhiên cũng bao hàm cả vận mệnh nàng sống chết. Còn nữa, nhận thấy đầu óc nàng rất linh hoạt, sau khi ra ngoài thấy mấy kẻ lạ mặt, mọi việc đáng chú ý có thể gây lâm nguy đều thoát khỏi mắt nàng, trước tình ngày càng xấu cũng hề vô dụng ngồi khóc lóc.

      Lần đầu tiên, chú ý tới nữ nhân, ngoại trừ tính danh (tên) cùng lai lịch của nàng, này hết thảy đều biết , đều là do trực giác tín nhiệm nàng.

      “Ta nhưng là vận khí tốt lắm.” Nàng cười khổ. “Ngươi định làm gì?”

      người ta có mang bom khói đặc chế, nhưng biết lúc này phóng ra đánh động hộ vệ của ta hay địch nhân.” vân đạm phong khinh ( nhạt như mây, nhàng như gió, coi mọi thứ như quá mức bình thường), nhưng Trầm Thiên Hạm có thể cảm nhận thấy nguy hiểm chứa bên trong.

      Nàng khỏi lại lần nữa thầm thán, chính mình là gặp phải cái vận ma xui quỷ khiến gì?! Như thế nào lại có thể mạc danh kì diệu ( thể tưởng tượng nổi) lâm vào trong nguy hiểm hết người đầy thâm cơ?

      “Địch thủ… là có thâm cừu đại hận gì với ngươi? Là muốn bắt người đòi tiền chuộc, hay vừa thấy ngươi liền giết?” Trước khi làm việc gì, nàng vẫn là hỏi ràng chút. Thân phận nam nhân trước mắt này quá phức tạp, nếu kẻ địch là tham vàng bạc ngân lượng, của báu vật quý ở Kình Thiên bảo dễ hơn rồi, nhưng nếu là vì danh hiệu “Võ Hoàng” mà tới đây, biết có thể hay là đại khai sát giới?

      “Bọn chúng chỉ sợ là mong ta sống thêm giây.” Võ Hoài Thiên đạm . Đối phương nếu ngu ngốc, liền thừa dịp công lực hoàn toàn biến mất mà toàn lực truy sát , bằng chờ đến khi trừ bỏ được độc tính người rồi, bọn chúng muốn lại giết là chuyện thể.

      Trầm Thiên Hạm rốt cuộc nhịn được trừng mắt cái. cũng quá bình tĩnh thảnh thơi , còn có thể vân đạm phong khinh như vậy, hai người là chuyện sinh tử nha!

      Hơn nữa, nàng vừa mới gặp mấy kẻ mặc đồ đen xa lạ, xem phản ứng khẩn trương lúc nãy của , nhìn cũng biết hẳn là “kẻ địch”! Như vậy với tình cảnh này, có ngựa làm thế nào tránh được đây?

      Chính là dù có im lặng gây động tĩnh, chỉ sợ bọn chúng vẫn mau chóng đuổi tới nơi này.

      “Quyết định như thế nào?” lấy ra bom khói đặc chế từ trong giày ra, tính đem toàn bộ cái mạng của mình giao cho nàng quyết định.

      Trầm Thiên Hạm ngửa đầu, tiếng động hỏi trời thán trời a! Nàng bất quá cũng chỉ đơn thuần là chủ phường thêu, có cần phải khảo nghiệm nàng như vậy ?!

      “Hộ vệ của ngươi mau chóng tìm tới đây chứ?” Ngày hôm đó gặp mặt, nàng cũng có đặc biệt chú ý.

      mau.”

      “Được rồi.” Nhận mệnh tiếp lấy bom khói, nàng ném.

      Nhìn khói thi nhay lần lượt tuôn ra, đứng ở trước cửa động nàng quay đầu, nụ cười nở ra khuôn mặt trắng nõn, đứng trước cánh cửa sinh tử, bản tính nho hiển lộ ra, tiểu nhân vừa vừa cười, hề coi là thân phận khách nhân cao quý.

      “Theo như lời vừa rồi, nếu như chẳng may bất hạnh rơi xuống địa phủ, ngươi nên thay ta hướng diêm vương lời công đạo chút, kể nguyên căn hậu quả, nếu ta biết chính mình phải làm sao.”

      Ai…. Quả nhiên nên làm người tốt, xem nàng nhiều chuyện giờ gặp hậu quả này, hảo tâm cứu người mà có thể mất mạng, ra mình bị ai giết cũng biết, thế gian này quả là rất “công bằng” !

      Võ Hoài Thiên nhìn nàng tươi cười thanh nhã, khuôn mặt luôn cứng rắn lạnh nhạt cũng tự giác hóa mềm, nở nụ cười theo nữ nhân.

      “Ta để ngươi phải chết.” Giờ phút này, trong tâm bỗng mãnh liệt nổi lên ý muốn bảo hộ nàng, cho dù công lực chính mình chưa hoàn toàn khôi phục, cũng muốn toàn sức bảo vệ nàng.

      “Ta đây trước hết phải lời cảm tạ thiếu bảo chủ rồi.” Nàng chắp tay hành lễ, chỉ mới nghĩ vài ba câu vui đùa, khóe mắt bỗng phát vài cái bóng di chuyển ở xa, vội vàng lui vào bên trong động.

      “Chính là xem ra, diêm vương dường như rất muốn gặp mặt ta nha.”

      Phía trước, quả nhiên là hắc y nhân.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Editor: Yukio
      Chương 3.1
      Võ Hoài Thiên thần sắc có phần giật mình, cũng nhìn thấy ba bóng người dần dần tiếp cận cửa động.

      “Ngươi lại đây, đứng ra đằng sau lưng ta.” ngưng thần thấp giọng .

      “Chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết.” Nàng cảm thấy có chút bị coi thường, rốt cuộc bèn mặc kệ thân phận thẳng. “Ta mặc dù thân hình có tráng kiện như ngươi, nhưng ta hoàn toàn có thể tự mình chịu thương được.”

      “Đến đây!” mắt lạnh trừng nàng.

      Trầm Thiên Hạm thèm để ý tới , trong não nhanh nhanh chuyển chuyển suy tính, chỉ cầu có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian để người của Võ Hoài Thiên có thể đến kịp, đáng tiếc là nghĩ ra biện pháp nào, cuối cùng đành phải hoa tay múa chân tự cứu.

      Hồi đó là vì phải thường xuyên ra cửa chạy đông chạy tây làm việc, cho nên nàng “miễn cưỡng” học vào chút công phu quyền cước, chính là nàng có năng khiếu luyện võ trong người, tập thế nào cũng vẫn bị mọi người gọi là “Hoa quyền tú chân” (đơn giản dễ hiểu là tay chân mềm yếu)

      Hy vọng “Hoa quyền tú chân” vốn chưa từng được dùng tới lần này có chút khả năng dọa nạt người.

      “Trầm Thiên Hạm!” cắn răng, tức giận đứng dậy, vươn tay túm lấy nàng, phen kéo nàng tránh ở đằng sau lưng.

      “Thiếu bảo chủ.” Nhìn cái lưng rộng lớn ngay trước mắt, nàng xúc động dâng trào. “Ngươi người còn có thương!”

      “Cho dù có thương cũng thể để nữ nhân bị thương tổn!” nhịn được gầm .

      Trầm Thiên Hạm trừng lớn mắt. “Ngươi.. ngươi.. ngươi…”

      sao lại biết? biết…. A A A A A… Kia… Trời ạ! tuyệt đối được phép muốn phụ trách!

      Mặc dù hai người bọn họ, nam quả nữ cùng nhau ở trong động qua hai đêm, nhưng là ngoại trừ ôm nhau sưởi ấm, bất kì chuyện gì cũng chưa có phát sinh, hơn nữa bị trọng thương, này là tình huống đặc biệt!

      Võ Hoài Thiên để ý tới tiếng muỗi kêu phía sau (tiếng của chị ấy bị coi thành tiếng muỗi kêu==!!!), cố gắng vận công lưu chuyển khí tức trong người, song công lực vẫn như cũ thể tụ hợp. Đáng chết! Này chỉ có thể dùng kĩ xảo khéo léo.

      Cầm lấy cành củi khô nàng lúc trước nhặt về, ánh mắt sáng rực vừa chuyển, liền lập tức ra chiêu trước cả khi ba kẻ xâm nhập kịp phản ứng.

      Mặc dù nội lực đủ, nhưng vốn là “Võ Hoàng” thanh danh hiển hách, võ công trong người đương nhiên là bất phàm, chiêu thức xảo diệu (khéo léo, kì diệu) bổ sung che điểm yếu lực đạo sát thương đủ lúc này, khiến cho ba kẻ kia từ nãy giờ cũng chiếm được thế thượng phong.

      cũng tin tưởng trợ thủ đắc lực của chính mình, sau khi nhìn thấy khói hỏa vừa phóng, Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần nhất định dùng tốc độ nhanh nhất tới đây ứng cứu, cho nên hề có ý định đánh thương địch nhân, hề tấn công mà chỉ phòng thủ.

      Trầm Thiên Hạm trừng lớn con mắt, ngờ tới cư nhiên lựoi hại đến vậy, bản thân bị thương còn có thể thuận tay lấy cán củi gần cạnh, đồng thời nghênh chiến ba người cùng lúc, “Võ Hoàng” trong truyền thuyết quả nhiên là danh bất hư truyền, thực chỉ là hư danh. Nhưng là, vận khí hai người bọn họ vẫn được tốt lắm.

      “Thiếu bảo chủ, lại thêm nhóm người nữa đến!” Nhón chân dòm qua vai , trong rừng ngoài cửa sơn động lại xuất hiên thêm đám hắc y nhân, dường như là toán người khác lục tìm.

      Võ Hoài Thiên cầm thanh củi tay chưa loạn, vẫn cản địch thủ trước mắt, từng bước đẩy lui chúng .

      Trầm Thiên Hạm học theo cố gắng tỉnh táo, nhìn đám người dần dần tiếp cận đằng xa, nàng ước lượng đếm đếm. Trời! Ít nhất cũng có đến mười tên, này cổng địa phủ nàng hôm nay nhất định phải qua rồi!

      Vừa mới còn tưởng tượng như vậy, đột nhiên hai thân ảnh đen trắng, từ hai phía trước sau từng người rơi xuống trước cửa động, nháy mắt liền đem ba kẻ giao chiến với Võ Hoài Thiên đánh ngã.

      “Gia, ngài bình an vô chứ?” Lãnh Diệc Trần ra chiêu, trong miệng cũng quên thăm hỏi.

      sao.” quay lại nhìn nhìn người núp sau lưng mình, lại quay đầu nhìn nhìn ba tên hắc y nhân nằm mặt đất. “Trước rời khỏi nơi này, đưa nàng tới chỗ an toàn .”

      Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần lúc này mới phát né sau lưng gia chủ lấp ló người.

      “Vị này chẳng phải là…..” Lãnh Diệc Trần nhận ra thiếu niên tuấn nhã trước mắt. Đây là người của Mạc gia , ntn lại ở chỗ này?

      “Là ta, đúng vậy. Ta biết các ngươi có thắc mắc nhưng có thể rời khỏi đây trước hay ?” Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng giơ ngón tay chỉa chỉa đám nhân mã tiến tới gần. “Ta nghĩ lại cùng bọn chúng đối mặt.”

      Võ Hoài Thiên vì câu của nàng mà lộ ra ý cười, khiến hai người đối diện nhìn xem đến choáng váng.

      Mới có hai ngày gặp, gia tựa hồ có chút thay đổi a.

      thôi.” đưa mắt ý bảo Lãnh Diệc Trần đỡ nàng, bốn người trong nháy mắt phi thân mà , bỏ lại đám hắc y nhân xa đằng sau.

      Trời ạ!

      Đợi cho đến khi hai chân hoàn toàn chạm lên mặt đất, Trầm Thiên Hạm mới thở phào hơi, nhịn được co quắp ngồi dưới đất.

      “Ngươi sao vậy?” Võ Hoài Thiên nhíu mày định tiến lên xem xét, nàng ngẩng phắt đầu dậy, hai má có chút trăng trắng. (này là sợ trắng mặt a:)))

      “Ta bây giờ hoàn toàn tin tưởng lời của ngươi, hai người bọn họ thực rất nhanh!” Cùng ngẫm lại nàng vốn chỉ là người bình thường, cư nhiên tóm lấy nàng rồi thi triển khinh công đem nàng cùng “bay” , chân nàng nhũn hết mới là lạ!

      “Làm ngươi sợ rồi?” Con ngươi đen thản nhiên quét qua đầu ngón tay mảnh khảnh giơ ra như muốn gây chiến, xem như hiểu ý tứ của nàng.

      Trầm Thiên Hạm hồi tưởng lại nguy hiểm mới vừa rồi, đột nhiên lộ ra nụ cười rạng rỡ.

      “Diêm vương thu nhận chúng ta?”

      nhận.” Võ Hoài Thiên cũng cười theo nàng.

      Huyền Phong đứng ở bên bảo vệ, cùng Lãnh Diệc Trần bắt mạch cho chủ nhân, đều bị ý cười mặt Võ Hoài Thiên dọa cho phát run cả người.

      Võ Hoàng ít luôn luôn nghiêm túc, cư nhiên cũng có thể đối với người khác cười cười? Hai ngày này rốt cuộc phát sinh ra cái chuyện gì a?

      “Kia… Chúng ta ở đâu?” Nàng nhìn nhìn bốn phía, hóa ra bọn họ “bay” đến sát vách đỉnh núi cao, bên cạnh còn có dòng suối trong veo lượn xuống.

      Rất thông minh. Ở độ cao này, người thường đều bao giờ trèo đến. Chính là, nhìn , nàng cũng là người bình thường nha! Làm thế nào mà có thể tự xuống?!

      Võ Hoài Thiên nhìn về phía Lãnh Diệc Trần. Nhận ra ánh mắt chủ nhân, nhanh chóng trả lời.

      “Vết đao thương được xử lí tốt, còn độc người gia là “cửu thiên hóa công tán”, trong vòng vài giờ điều tức dưỡng thương, “hộ tâm đan” trong người giải được phân nửa độc tố, sau đó chỉ cần bảy ngày uống canh dược là có thể giải độc hoàn toàn.”

      Lãnh Diệc Trần xong cũng thở phào hơi, hai ngày này trong lòng lo lắng thôi, chỉ sợ Võ Hoài Thiên trúng phải kì độc gì, như vậy trong khoảng thời gian dài vậy biết gây tổn như thế nào. May mắn cửu thiên hóa công tán dù phải độc dược thường gặp nhưng cũng phải kì độc khó giải gì.

      Võ Hoài Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ bọn họ trú là sát vách đá dòng suối, bên là rừng rậm xanh bạt ngàn, cũng có thể coi là mật. Hơn nữa bọn hắc y nhân còn tả hữu tìm kiếm, càng sớm khôi phục được công lực càng an toàn. Đánh giá lượt xong, rốt cuộc hạ quyết định.

      “Huyền Phong phong thủ, Lãnh giúp ta trị liệu vết thương.”

      Bị bỏ mặc ở bên, Trầm Thiên Hạm nháy nháy mắt, nhìn ba người tạo ra trận hình, Huyền Phong thân đen cầm đao đứng ở xa canh gác, Lãnh Diệc Trần thân trắng ngồi sau lưng Võ Hoài Thiên, hai tay song song ấn đặt lưng , khuôn mặt hai người là nghiêm túc vô cùng.

      Này…. Quên , nàng cũng phải người giang hồ, đương nhiên thể hiểu tình giang hồ, cũng thể hiểu bọn họ là làm cái gì. Nhưng bọn họ có thể nhìn qua người bình thường như nàng trước hay a?

      Bọn họ đưa nàng tránh đám hắc y nhân, nàng thực rất là cảm kích, nhưng hai ngày rồi nàng chưa trở về, mọi người ở phủ nhất định là rất lo lắng, sao tiện thể giúp nàng về luôn a?

      Còn có, nàng thực đói…….

      Ai oán nhìn ba người giống như mấy lão tăng bất động (soái ca mà chị so với lão tăng =,=!!), nàng còn đường chọn lựa bèn thu lại ánh nhìn, tìm tảng đá ven dòng suối ngồi lên chờ đợi, đồng thời cũng lợi dụng dòng nước rửa sạch tay chân chút, cải thiện bộ dáng chật vật bên ngoài của mình, rồi sau đó lại tiếp tục trừng mắt ai oán đợi.

      Aizz…. Bụng hảo đói nha.

      Vận khí của nàng dạo này, rất tốt.

      Nội lực dần tụ hợp lại, khí lực bên trong dần dễ dàng lưu chuyển, Võ Hoài Thiên thuận khí mà ngự, thu chi đan điền (mấy cái này ta thực chả biết dịch thế nào luôn ạ>.<), công lực trong thời gian ngắn khôi phục bảy phần. Lãnh Diệc Trần mặc dù giống thư sinh nho nhã bình thường, y thuật nhưng là phi thường cao thâm.

      Vừa nhấc mắt lên nhìn, lập tức nhìn thấy thân ảnh ủ rũ đằng kia, nhìn kĩ thấy nàng ngồi tảng đá, ánh mắt bắn thẳng lăng lăng nhìn vào trong rừng cây.

      “Ngươi nhìn cái gì?” tiếng động đến bên cạnh nàng, tới khi lên tiếng nàng mới phát giác.

      “Ta là nghĩ, con gà rừng đằng kia nướng lên ăn nhất định rất ngon.” Nàng vô thức đáp lại, ánh mắt vẫn là tham luyến gà rừng tiêu sái lại trong rừng cây.

      A, đồ ăn vẫy vẫy ngay trước mắt, mà nàng chút khí lực chạy đuổi bắt về đều có! Chỉ có thể ngơ ngác ngồi tại chỗ, thèm dãi mà trừng.

      Nghe nàng vậy, Võ Hoài Thiên cũng cảm thấy có chút đói. Quả thực hai ngày nay, hai người bọn họ trốn mưa trong động, tìm cũng ra cái gì để ăn, nàng khẳng định là đói muốn chết.

      chút nghĩ ngợi, nhặt hòn đá dưới chân lên búng ngón tay bắn, chú gà vốn tục tục tản bộ như vậy liền ngoan ngoãn nằm xuống.(:)) trình độ bắt gà cao siêu!)

      “Oa!” Trong mắt nàng nháy mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, Trầm Thiên Hạm phi thường bội phục khả năng này của “Người giang hồ” (trời ạ! :)))

      “Muốn ăn gà nướng?” Nhìn khuôn mặt nàng phút chốc bừng sáng, Võ Hoài Thiên biết làm sao muốn cười, thần sắc nhiễm ý sủng nịch chưa từng biết đến.

      “Ân!” Cật lực mãnh liệt gật gật đầu, ánh mắt nàng theo con gà tay Huyền Phong mà di động . “Mấy ngày rồi ngươi đói sao?”

      “Mình ngươi đói”. thân mình cường tráng, bụng có gì hai ngày cũng chỉ là việc , nhưng nhìn nàng kia dáng người gầy yếu, tính chắc cũng chỉ được vài ba cân thịt (==!), hai ngày chịu đói nàng khẳng định rất mệt mỏi khó khăn.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Editor: Yukio
      Chương 3.2

      Trầm Thiên Hạm cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt nhiệt liệt, bởi vì gà nướng kia bắt đầu được đưa vào dạ dày trống rỗng của nàng, mà nàng tạm thời còn hơi sức để cảm nhận khẩu vị của nó.

      Miễn cưỡng lấy lại lý trí suy xét, nàng nhớ tới vấn đề chính mình cần phải trở về, so với việc ăn là trọng yếu hơn cả.

      “Thiếu bảo chủ.” Nàng nâng mí mắt lên chớp chớp, cố vãn hồi lại hình tượng tham ăn mới vừa rồi. “ Hộ vệ của ngươi đến, vết thương của ngươi cũng cần phải quá lo, ta cũng nên cáo từ rồi.”


      Võ Hoài Thiên chuyển ánh mắt, vì sao nàng đột nhiên chuyển biến như vậy.

      Vừa nãy chẳng phải chỉ lòng nghĩ ăn gà nướng sao? Như thế nào mới ăn được chút liền nghĩ muốn rời khỏi?

      “Ở vùng hoang vu dã lĩnh này, ngươi người thể an toàn.” Võ Hoài Thiên chút nghĩ ngợi liền gạt bỏ ý định của nàng. “Hơn nữa, ngựa của ngươi chạy mất thấy đâu, làm sao có thể mình chạy xuống núi? Chẳng may lại chạm trán đám người kai làm thế nào đây?”

      “Nhóm người kia?” Nàng trợn mắt. “Ta với bọn chúng thù oán nha.”

      “Ngươi quá ngây thơ rồi, bọn chúng cả hai mắt đều nhìn thấy ngươi cùng chúng ta chạy , ngươi tưởng bọn chúng bỏ qua cho ngươi?” Đáng chết, rốt cuộc lại khiến nàng dính vào chuyện này.

      bên Lãnh Diệc Trần thực tự động kiếm thêm củi nhóm lửa, cùng Huyền Phong tiếp tục xử lí con gà, yên lặng, mê muội nhìn hai người đối đáp, cảm thấy chủ tử nhà mình tựa hồ có điểm bình thường.

      Mọi khi nhiều nhất cũng chỉ toàn dùng ánh mắt chứ bao giờ đường đường chuyện cùng người, vậy nhưng Võ Hoàng lúc này cư nhiên ra tay đánh đánh bắt gà rừng, còn bọn hai bên tả hữu hộ vệ lại biến thành tên kiếm củi với kẻ đầu bếp! Ngày hôm ấy ở Mạc gia gặp người này, chỉ thấy có bộ dạng xinh đẹp tuấn tú, mà khi đó cũng thấy thiếu bảo chủ đối với có gì đặc biệt a…….

      ?” Trầm Thiên Hạm phủ nhận, nhưng cũng hiểu được lời là có lý, nàng thầm thở dài, như thế nào cũng nghĩ tới vận mình trong hai ngày này chuyển biến lớn như thế, nàng chỉ mong mau về Mạc gia.

      Mới suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, thanh ngượng ngùng bỗng vang lên từ “đâu đó”.

      lỗ!

      “A!” Nàng nhanh tay che bụng lại, khuôn mặt xấu hổ mà đỏ bừng lên, ngượng ngùng giải thích. “ Ách…. Nó lâu đói quá như vậy, các ngươi cũng biết đấy, đầu bếp Mạc gia thực tệ.”

      Nàng cười khổ, trước kia từng có những ngày lang thang ba bữa đủ, song từ khi tiến vào Mạc gia, phải lo cơm ăn áo mặc, lâu rồi nàng biết đến tư vị đói bụng nó ra sao.

      “Trước cứ từ tốn nhẫn nại , lúc này ăn xong gà nưỡng .” đạm liếc mắt nhìn con gà rừng, đột nhiên phát trợ thủ đắc lực của mình có được trù nghệ trời ban(tài năng nấu nướng giỏi).

      Từ trước đến nay ở Kình Thiên bảo, bọn họ chưa bao giờ trải qua chuyện này, cho dù là bước chân ra ngoài cửa, cũng phần lớn là có người xử lí vấn đề quần áo cùng ngủ nghỉ trước, dùng món ăn thôn quê như vậy vẫn là lần đầu tiên.

      “Hảo.” Hai má trắng nõn hồng hồng, nàng cảm thấy chính mình là rất mất mặt, cư nhiên ở trước mặt khách quý này thất lễ, nửa điểm hình tượng tốt đẹp cũng thể để lại, chỉ hy vọng ba người bọn họ cho rằng hạ nhân Mạc gia đèu giống như nàng biết lễ nghi, bằng nàng trở thành tội nhân mất.

      Mặc dù tự chính mình phải khắc chế, nhưng là ánh mắt của nàng vẫn nhịn được phóng tới chỗ để mấy miếng gà nướng, nhìn làn da vàng bóng lóng lánh mỡ của gà rừng, cả hai con mắt nàng chiếu sáng long lanh.

      Hình dáng tham ăn này dừng ngay trong mắt Võ Hoài Thiên, khiến cho khóe miệng của lại lần nữa dương lên ý cười.

      “Đúng rồi, ngươi ngày hôm đó vì sao lại xuất ở Thường Sơn?” lại kinh nghiệm hai ngày nay, Võ Hoài Thiên đột nhiên nhớ tới kiện này, đường Thường Sơn đầy rẫy nguy hiểm, nàng vì sao lại qua?

      “Ta sáng sớm sang thành Thường An để sử lý vấn đề sinh ý, sau phải cố quay về kịp Cẩm Tú……. A!” Trầm Thiên Hạm nhớ tới nàng vì cái gì mà mạo hiểm qua Thường Sơn.

      “Thiếu bảo chủ, xin hỏi chuyện.” Nàng nhíu mày, đứng dậy hành lễ.

      Lạnh lùng liếc mắt cái, Võ Hoài Thiên bị khẩu khí khách khí kia của nàng làm cho giật mình, khó chịu.

      “Có chuyện gì sao?” Mắt thấy chủ tử đáp lại, Lãnh Diệc Trần đành phải dương lên khuôn mặt tươi cười trả lời thay.

      “Ta lúc nào có thể rời khỏi?”

      Nàng nhận ra khuôn mặt Võ Hoài Thiên phiếm lãnh ý bèn vội vàng giải thích: “Ta biết các ngươi lo lắng an nguy của ta, nhưng là ta thể mau chóng về nhà. Ta hai ngày nay chưa về phủ chắc chắn khiến mọi người rất lo lắng, hơn nữa ta cũng có rất nhiều công việc cần xử lí, cho nên, có thể hay thỉnh các ngươi đưa ta xuống núi?”

      Nhẩm nhẩm tính tính ngày, hôn của Mạc Nguyên Thiến chỉ còn có hai ngày nữa, nàng nếu đuổi kịp trở về phủ, đống công kia để ai xử lí đây? Càng đến nàng mà bỏ lỡ hôn lễ, Mạc Nguyên Thiến chắc giận nàng cả đời.

      Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần trực giác đưa ánh mắt chuyển hướng tới chủ tử nhà mình, giật mình phát bởi vì lời của nàng mà chau chau đôi mày, thần thái trầm lạnh.

      Này rốt cuộc là biểu cảm thế nào? Bọn cũng hiểu nổi nha.

      Quá lúc lâu sau, thanh lãnh đạm mới từ tốn vang lên—–

      “Ăn xong gà nướng, ta đưa ngươi xuống núi.”

      .

      .

      “Thiên Hạm! Ngươi cuối cùng cũng trở về!”

      Phong trần thất thểu trở về Mạc phủ, vừa chan trước chân sau bước vào cửa lớn, thân ảnh mềm mại phấn hương nhảy tiến hướng nàng, ôm ôm bấu bấu nàng thân mật.

      “Ngươi mấy ngày rồi đâu a?!! Ta rất lo lắng.” Hoài Hương ôm chặt nàng, hơi xong, đồng thời mắt cũng từng giọt rơi lệ.

      “Từ từ đừng ôm ta thế, người ta rất dơ bẩn.” nhàng đẩy muội muội ra, Trầm Thiên Hạm lộ ra tươi cười. “Là đường gặp phải mưa lớn, con ngựa kia của ta lại ném ta lại chạy , cũng may ở Thường Sơn ta tìm được nơi trú tạm thời, đợi mưa tạnh mới tìm biện pháp xuống núi.” Nàng giọng tả lại, giấu giếm chuyện “ngoài ý muốn” với Võ Hoài Thiên, muốn để Hoài Hương thêm lo lắng.

      “Con ngựa của ngươi lại tự mình chạy về đây!” Hoài Hương ngừng khóc, còn nhẫn nhịn chu lên cái miệng . “ Cư nhiên thấy bóng dáng ngươi đâu lại mình chạy về, hại mọi người tưởng ngươi gặp phải chuyện gì xấu! Mà trời lại cố tình mưa lớn, căn bản biện pháp ra ngoài tìm ngươi cũng có được.”

      sao, sao, ta phải bây giờ trở về rồi đây sao?” Nàng cười khổ, cũng muốn tất cả, dù sao cũng là bình an trở về.

      Nhớ tới ánh mắt kì lạ của Võ Hoài Thiên lúc đưa nàng vào thành sau khi xuống núi, trong lòng hiểu sao bỗng nổi lên hỏa nhiệt, như là có thứ gì đó thản nhiên quậy tráo quấn quanh trong tâm, khiến cho ngực nàng thực khó chịu, nhưng là nàng cho phép chính mình nghĩ nhiều đến nó.

      Hôm nay từ biệt, sợ là còn duyên số gặp lại , dù sao cũng từng là bạn đường, chỉ tiếc, hôm nay gà nướng kia thực là mỹ vị khó kiếm a…. sau này rốt cuộc được ăn rồi. (em té! tin được chị lúc này tưởng nhớ ảnh lại thành nhớ gà nướng! =.=!)

      “Ta bảo người giúp ngươi chuẩn bị nước tắm.” Xem nàng thân chật vật, xiêm y dính đầy bùn đất, Hoài Hương nhịn được cũng đồng tình, Thiên Hạm vốn rất ưa sạch , chắc chắn chịu nổi bẩn thỉu người.

      “Khoan , ta muốn gặp tổng quản trước.” Hai ngày chưa về, nhất định là ít việc nảy sinh cần xử lí, hơn nữa đại tiểu thư Mạc gia sắp về nhà chồng, cả Mạc phủ vì chuyện vui này mà náo loạn, các vấn đề chuẩn bị khẳng định tồn đọng rất nhiều.

      Mới còn ngẫm nghĩ, thanh kiều quen thuộc truyền lại đây.

      “Liều mình làm cái gì vậy, ngươi phải rất mệt mỏi rồi .” Luôn luôn cùng Hoài Hương như hình với bóng, đại tiểu thư Mạc gia Mạc Nguyên Thiến xuất , đôi mắt câu dẫn người, xinh đẹp như hoa đào chuyển chuyển, ý bất mãn trong đó lại lớp lớp bắn về phía nàng thôi, trước ra chủ ý: “Về tổng quản, ta đây chuyện, ngươi trước tắm rửa rồi nghỉ ngơi tốt , có việc liền gọi ngươi ngay sau.”

      Nhìn thấy nàng có ý muốn phản đối, Mạc Nguyên Thiến lại thêm, “ Ngươi lúc này toàn thân chật vật, nếu gặp cha cùng nương ta, hoặc là gặp tổng quản, kiểu gì cũng mắng ngươi trận cho xem, từ nay trở lại cho ngươi nữ phẫn nam trang ra ngoài làm việc bây giờ.” Từ tới giờ lớn lên bên nhau, Mạc Nguyên Thiến đương nhiên biết nhược điểm của Trầm Thiên Hạm là chỗ nào, cũng thực hề khách khí liền lợi dụng.

      “Thêm chuyện kha khá nghiêm trọng, chừng còn bỏ chức vụ của ngươi, ngoan ngoãn cùng Hương Hương (chính là Hoài Hương) ở bên cạnh ta làm nữ hầu nhàn hạ.”

      Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi, đường chọn lựa đành gật gật đầu.

      “Luôn lấy cái này ra uy hiếp ta, ngươi thực ác nha!” Mọi người đều biết, kể từ khi nàng tám tuổi được nhận vào trong phủ, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ làm mọi việc đều tận trung, lấy sức mình báo đại ân đại đức của Mạc gia với nàng lúc đó.

      May mắn lão gia cùng phu nhân chê nàng, thuận lòng chấp nhận nguyện ý của nàng, an bài cho nàng ở bên cạnh tổng quản học tập, thậm chí còn cố ý còn cho nàng tiếp quản mọi chuyện lớn trong Mạc phủ.

      Nếu chuyện lần này khiến cho lão gia cùng phu nhân đổi ý, kia chẳng phải nàng rất oan ức sao?

      “Ngươi cứ nghe ta , ta chắc chắn bao ngươi làm nữ tổng quản rồi, được ?” Mạc Nguyên Thiến mị mắt thoáng nhìn, nàng vì sao luôn thích tìm việc phiền toái, đem chính mình làm tới mệt chết, hoàn toàn biết nghỉ ngơi!

      Nguyên Thiến cùng Hoài Hương, mỗi người bên đưa Trầm Thiên Hạm hướng về phòng của nàng.

      “Ta đại tiểu thư, ngươi đáng nhẽ nên phiền não chuyện chính mình , hai ngày nữa liền lên kiệu hoa rồi, vẫn còn có thể để ý ta nữa!” Trầm Thiên Hạm bị hai người kẹp hai bên bèn tự động chạy vào trong phòng, quên bỏ lại lời giễu cợt.

      “Kia có gì cần phải phiền não a?” Mạc Nguyên Thiến chu lên cái miệng , thèm để ý thân phận sắp phải xuất giá của mình, dù sao còn có chuyện tốt hơn hôn ước nhạt nhẽo kia, nàng chỉ quan tâm Trầm Thiên Hạm trước mắt.

      “Nhanh tắm rửa thay quần áo, ta xem ngươi khổ sở!” Mạc Nguyên Thiến trợn mắt trợn trắng, luôn luôn thích Trầm Thiên Hạm nữ phẫn nam trang, như vậy khiến cho nàng rất ảo giác nha.

      Thiên Hạm mặc nam trang trong rất tuấn tú, nếu ngày nào đó cưới về tiểu nương tử, này với nàng mà cũng phải chuyện ngoài ý muốn.

      “Tuân lệnh tiểu thư của ta.” Trầm Thiên Hạm đối lại, ảo não đóng lại cánh cửa. Ai, nàng cũng thực mệt mỏi, người đau nhức mà quần áo dính nước mưa cũng khiến nàng cả người thoải mái, liền trước cứ theo lời tiểu thư, nghỉ ngơi chút, sau mới tìm tổng quản !

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Editor: Yukio
      Chương 4.1

      Tại cơ nghiệp riêng Kình Thiên Bảo, Lãnh Diệc Trần trừng mắt nhìn Võ Hoài Thiên đứng lặng chút cũng động.
      Mặc dù chủ tử của từ khi sinh ra chính là bộ dáng lãnh liệt như băng, vẻ mặt lúc trước khiến người dám tùy tiện đến gần, ra dù chưa hắc ám đến mức như Huyền Phong, nhưng là tình huống ngẩn người tại hoàn toàn chưa bao giờ phát sinh qua, lại càng chưa tới tay còn cầm chiếc khăn thêu của nữ nhân nắm chặt.
      Là khăn thêu! Khăn thêu rất đẹp nha!


      Võ Hoài Thiên luôn luôn để nữ nhân tới gần người cư nhiên lại cầm nắm vật rời thân của nữ tử, hình ảnh này có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu.
      Hơn nữa vẻ mặt của , khuôn mặt ngập đầy đăm chiêu lại có chút điểm ý cười, này quả thực làm cho lông tơ toàn thân Lãnh Diệc Trần dựng đứng.
      phải là ngoài cửu thiên hóa công tán ra, kỳ còn có kì độc khác mà chẩn đoán ra ? Bằng Võ Hoài Thiên như thế nào lại giống như đầu óc có vấn đề?
      “Gia.” Huyền Phong hơn nửa đêm mới về liền thấp giọng gọi, chỉ thấy Võ Hoài Thiên tâm tình treo ngược cành cây mau chóng hoàn hồn.
      đưa người trở về?” sắc mặt tự nhiên thu hồi khăn thêu, đạm hỏi.
      “Ta tận mắt chứng kiến vào trong phủ mới rời khỏi.” Huyền phong chuyện luôn luôn hàm súc.
      “Tận mắt?” Lãnh Diệc Trần chộp được thời cơ, vừa lúc hỏi cho ràng. “Ta gia a, người cũng quá quan trọng hóa việc ! Cư nhiên muốn Huyền Phong tự mình hộ tống vị tiểu huynh đệ kia trở về Mạc phủ, còn muốn tận mắt xem người tiến vào cửa rồi mới về đây. Cẩm Tú thành cũng phải họng rồng hang hổ gì, như thế có phải quá mức cẩn thận?” Mặc dù Trầm Thiên Hạm cứu mạng, nhưng là cần phải quan trọng như vậy ?
      “Gia, người có phải hay đối với Trầm huynh đệ có chút dụng tâm a? Người như vậy khiến người ta thể hoài nghi, người có phải hay đối có chút mong ngóng?” toàn thân run lên, vội vàng “khuyên bảo” : “Trầm huynh đệ kia nhìn vẻ ngoài mi thanh mục tú, hành động cử chỉ tiêu sái, tuấn mĩ, nhưng là….. là nam nhân a!”
      Mới nhận được cái khăn thêu ngẩn người, lại cẩn thận bảo hộ nam nhân đó, thực là bị chủ tử làm cho muốn phát điên. Gia phải luôn luôn lãnh đạm, nghiêm tuấn sao? Như thế nào mới gặp hai ngày biến đổi trời vực thế?
      Bất luận là nam hay nữ, thể chấp nhận được!
      Võ Hoài Thiên lạnh lùng liếc mắt cái, xem như ăn xong rảnh việc tưởng tượng linh tinh.
      “Trầm Thiên Hạm là nương.” câu , giải khai hoang mang của .
      “Là nương liền ——-” Lãnh Diệc Trần được nửa câu giật mình nhảy dựng lên.
      “Nàng là nữ?!”
      Câu hỏi ngu si này, hai người vốn kiệm lời đương nhiên thiết trả lời .
      “Trầm Thiên Hạm…… Trầm nương…..” Bỗng nhiên, Lãnh Diệc Trần cảm thấy cái tên này thực rất quen tai, quen tới mức hình như cũng chỉ mới nghe qua ở đâu đó…..
      “Khoan khoan, cái tên Trầm Thiên Hạm này, phải là vị tiểu thư thứ nhất trong bốn vị tiểu thư của Mạc gia, mà dân chúng Cẩm Tú thành luôn miệng bàn tán sao?” Hăn nhớ tới, lúc trước bọn họ ba người dùng cơm trong tửu quán ở Cẩm Tú thành, liền nghe những người bên cạnh thảo luận, bàn tán về vị tiểu thư này của Mạc gia.
      “Ta nhớ kĩ nàng năm nay mười tám tuổi, từ liền theo tổng quản Mạc gia học tập, hai năm trước tiếp quản bộ phận vụ trong phủ, về đối ngoại phụ trách tù phường của Mạc gia, phải rất tài giỏi mới có thể được cho phép làm tổng quản đời tiếp theo của Mạc phủ.” Lần trước nhìn thấy nàng, cảm thấy lời của thiếu gia Mạc gia có gì đó dính dáng tới “Nhạc Nhạn”, nhưng ra quên mất nhân vật Trầm Thiên Hạm này, hơn nữa nàng lại thân nam trang, cho nên cũng liền đem nhân vật “” chủ tú phường này cùng “Thiên Hạm tiểu thư” trong lời đồn kia liên tưởng tới nhau.
      ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Võ Hoài Thiên thực chăm chú lắng nghe, trong lòng dấu nổi đắc ý. Phải chủ tử đối với nương nhà người ta có ý, bằng thể dương tai nghe kĩ như vậy ?! Vậy mà lúc trước còn kêu hóng hớt tin đồn ngoài phố!
      “Khoan khoan chờ!” Lãnh Diệc Trần ánh mắt chuyên chú nhìn nhìn, mặt lộ ra chút cười gian.
      thực muốn nếm thử hương vị xem kịch diễn nha.
      “Người là nàng cứu người?” Xem Võ Hoài Thiên gật gật đầu, lại tiếp tục truy hỏi, “Khiêng người tới cái sơn động?”
      Võ Hoài Thiên lạnh lùng nhìn , nghĩ cùng mấy câu ngu ngốc vô dụng này.
      Lãnh Diệc Trần cũng ngại, tiếp tục tự biên tự diễn , “Rồi mới giúp người thoa dược mấy vết thương ngoài da, lại chiếu cố người lúc hôn mê sốt cao, sau đó cùng người ở trong sơn động quá hai đêm……..”
      “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”. dài dòng mãi thấy khát?
      “Ta nghĩ muốn là, lão đại, người phải đối với nương người ta phụ trách.” Lời có vẻ rất chính nghĩa, đương nhiên, trong khóe mắt lại mới là ý tưởng chân .
      nam quả nữ cùng ở trong cái “động”, lại còn ở sát bên nhau qua đêm, này người thể thú Trầm nương về! Càng chưa đến nàng là ân nhân cứu mạng người!”
      A, nghĩ đến chủ tử luôn luôn đối với nữ nhân vô tình rốt cuộc cũng bị nữ tử xa lạ cướp mất trái tim, Lãnh Diệc Trần nhịn được mỉm cười.
      Báo ứng! Báo ứng a!
      đống phế thoại ( năng vớ vẩn).” Ánh mắt sát thương lợi hại bắn về phía hi ha cười, quyết định thèm tiếp tục cùng đàm luận. “Huyền Phong, chuyện hắc y nhân tra ra được gì?”
      Lãnh Diệc Trần chau mày, gia đống phế thoại” chứ phải “ đống phong thoại”? Kia có lẽ thừa nhận? tính cưới Trầm nương người ta về?
      “Khăn thêu là của Trầm nương?” Trong não linh quang bất chợt vụt sáng, thú vị hỏi ra chủ sở hữu vật kia.
      “Câm miệng.” Ánh mắt cảnh cáo bắn về phía , Võ Hoài Thiên muốn lại nhắc đến thân ảnh in sâu trong trái tim, quay đầu lại chuyển hướng hỏi Huyền Phong: “ tra ra?”
      Huyền Phong mặt đổi sắc, trở thành kẻ điếc đối với mấy lời của Lãnh Diệc Trần, chỉ để ý chính mình báo cáo.
      “Là bọn dư đảng của Thừa Thiên phái.” Huyền Phong làm việc luôn luôn ổn định, cần tới ngày liền tra hết toàn bộ lai lịch đối phương.
      “Thừa Thiên phái?” Lãnh Diệc Trần có chút ngoài ý muốn, môn chủ Thừa Thiên phái tâm còn nhiều tà niệm, phản bội công ước võ lâm, mới vừa rồi trong năm bị Võ Hoài Thiên trừng phạt diệt phái, ngờ vẫn còn tồn tại dư nghiệt. “Bọn chúng chọn đêm trước đại hội võ lâm là muốn thừa dịp công nhiều mà loạn?”
      Người giang hồ đều biết “bắc Võ Hoàng, nam Kiếm Thánh”, này từ khi thắng đại hội võ lâm, hai người nam bắc đều tự quản các môn phái trong phạm vi của mình, danh tiếng vang xa, địa vị cao cả. Mà cứ ba năm lần, Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh lại tụ hội các đệ tử môn phái, ở núi Nhị Tô ranh giới nam bắc tổ chức đại hội võ lâm, ngoài việc phải tham chiến với các đấu sĩ từ khắp nơi dám thách đấu, còn phải ở phía sau phải chủ trì đại cục, dẫn dắt các môn phái cùng nhau định ra công ước võ lâm.
      Đương nhiên, nếu chẳng may bại trận trong đại hội võ lâm, Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh phải lập tức từ chức, để những kẻ thắng trận nhậm chức trở thành thế hệ Võ Hoàng Kiếm Thánh mới trong giang hồ.
      Mùa thu này đây cứ mỗi ba năm lần, người giang hồ lại lũ lượt kéo đến núi Nhị Tô, cho dù năng lực đủ để chiếm vị trí Võ Hoàng Kiếm Thánh cũng có thể đến so tài giúp vui, gặp gỡ học hỏi chiêu thức của cao thủ!
      Năm nay chính là rơi vào mùa ba năm lần, Kình Thiên Bảo cũng cần phải tiến về phía nam tham gia, bởi vậy Võ Hoài Thiên mang theo hai người xuống miền nam trước thời gian tổ chức, trước là để hoàn thành thương của Kình Thiên Bảo, sau cũng để triển khai công của vai trò “Võ Hoàng”.
      “Mỗi lần trước đại hội võ lâm, luôn luôn có nhiều người đặc biệt sợ chết.” Huyền Phong thản nhiên phát ngôn câu, đối với kiện ám sát nhìn còn xa lạ.
      Dù sao trong chốn giang hồ long xà hỗn tạp, nhân sĩ chính phái mặc dù ít, song ngoại đạo tà môn cũng là có khối người, mặc dù có thể ở trong đại hội võ lâm chiến đấu để đoạt vị trí Võ Hoàng Kiếm Thánh, nhưng là vẫn có người tâm địa trong, tưởng bở, nghĩ có thể trước thời gian đại hội động thủ động cước, lén lút giết người.
      “Là nghĩ muốn thí nghiệm vận khí chính mình .” Võ Hoài Thiên cũng là nhàn nhã bình luận câu, hoàn toàn để tâm nhiều đến bọn ngu ngốc mộng tưởng đó.
      “Huyền Phong, trở về Bảo điều người tới đây, lần này nhất định phải tiêu trừ sạch dư đảng Thừa Thiên phái.”
      “Dạ.” Huyền Phong lĩnh mệnh.
      biết tình huống Thượng Quan như thế nào?” Lãnh Diệc Trần nghĩ đến nam võ lâm Kiếm Thánh, đột nhiên có chút đồng cảm. Dù sao địa vị Võ Hoàng Kiếm Thánh cao cả, người có tâm tranh đoạt thực hề ít, huống hồ mấy ngày nay có ít kẻ muốn gây bất lợi cùng ám sát Võ Hoài Thiên, phía bên kia hẳn cũng trong hoàn cảnh tương tự, năm nay còn là năm tổ chức đại hội, lại càng có thêm nhiều người có dã tâm ám sát hai người.
      “Thượng Quan hẳn là ra Phi Hà đảo ”. Lãnh Diệc Trần nhớ tới Thượng Quan Ngự Kiếm, chính là trận lạnh lẽo liền thổi tới thân. Thượng Quan Ngự Kiếm cùng Võ Hoài Thiên hai người mặc dù quan hệ cá nhân tệ, nhưng so với Võ Hoài Thiên càng thêm lạnh lùng, càng khó thân cận. Hơn nữa hỉ giận vô thường, tính khí cực kém, chịu nổi có người theo phía sau, cho nên mỗi tuần theo lệ, đều là người ra “Phi Hà đảo” (đảo sông? ==?!), tung tích hoàn toàn biết .
      “Ngươi đừng nhiều chuyện.” Võ Hoài Thiên trừng mắt liếc cái, Thượng Quan Ngự Kiếm nếu có thể an ổn ngồi vị trí Kiếm Thánh này, phải là nhân vật đơn giản, căn bản cần bọn phí tâm lo lắng. “Ở lại Cẩm Tú thành này nửa tháng, trước giải quyết chuyện Thừa Thiên phái, đồng thời triển khai lệ tuần.”
      “Ta là tưởng, ngoại trừ Thừa Thiên phái, khẳng định còn nhiều kẻ khác rục rịch chuẩn bị ra tay.” Lãnh Diệc Trần giống như rất có “kinh nghiệm”, cứ mỗi ba năm lần đều đắc ý ngồi bên xem đám ngu ngốc biết sống chết!
      “Ngồi xem thôi.” Võ Hoài Thiên khuôn mặt đạm mạc, đơn giản câu kết thúc.
      “Đúng, nếu dư nghiệt Thừa Thiên phái chưa thanh trừng xong, chỗ Trầm nương kia có phải hay cũng muốn phái người tới canh gác?” Đề tài vừa chuyển, Lãnh Diệc Trần lại đem Trầm Thiên Hạm ra.
      Khuôn mặt biểu tình lại đắp lên, Võ Hoài Thiên thèm để ý tới lời của .
      Nhưng là Lãnh Diệc Trần có bỏ cuộc, “chính ” là cần phải thảo luận hoàn tất, tiếp tục tống mấy “phế thoại” lúc trước trở lại. Đối với tâm tình thất thường trăm năm khó gặp của Võ Hoài Thiên, tò mò a!
      “Huyền Phong.” Vì muốn bức ra đáp án, rất có tình nghĩa ném đống lửa nóng hừng hực vào tay “bạn tốt”. “Ngươi cũng đồng ý với ta đúng ? Mấy tên hắc y nhân kia trước mắt là thể làm gì chúng ta, bất quá nếu tưởng Trầm nương kia cùng chúng ta lại bắt trói đem , xét về lực đạo đối với thiếu nữ tử, chỉ sợ là rất dễ dàng.”
      Im lặng —–
      Nhưng là Lãnh Diệc Trần cũng tiếp tục có bỏ cuộc, dù sao hai cái con người này, mắt lạnh khinh thường bắn về phía , sớm thừa nhận đến nghiện rồi!
      Cho dù Huyền Phong thèm phụ trợ, người cũng có thể tự tung hứng xướng câu tiếp theo.
      “Ta cũng có sai a, hôm đó mười tên hai mắt (tổng cộng là 20 mắt ;)) nhìn nàng cùng chúng ta, khẳng định đem nàng coi thành cùng phe với chúng ta, chừng còn lầm tưởng nàng là nữ nhân của gia ấy, đến lúc đó vì sau khi bị người diệt phái, liền hướng chỗ nàng báo thù.”
      Vẫn nhúc nhích? đủ nguy hiểm sao? Vẫn đủ kích thích? (ha ha… *cười ngặt nghẽo* Ta thích này!)
      Huyền Phong xấu hổ trừng liếc mắt cái.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Editor: Yukio
      Chương 4.2

      “Trầm nương ngày hôm đó là nữ phẫn nam trang.” Huyền Phong lời toạc ra.
      Hơn nữa liếc mắt cái cũng biết, nếu đối phương có thể tra ra thân thế của nàng, vậy chẳng phải quá lợi hại rồi .
      Lãnh nhìn lại hai người càng thích hợp mang họ “Lãnh” (lạnh) hơn , đột nhiên đổi thành rất có cảm giác khinh thường nhìn hai người.


      “Mạc phủ ở Cẩm Tú thành nổi danh như thế, có ai lại chưa từng nghe qua bốn vị tiểu thư Mạc gia kia? Chúng ta chính là đích thân “nghe” được bốn vị tiểu thư kia ở trong Cẩm Tú thành có biết bao danh tiếng, dù có là đường hay là ngồi trong tửu lâu, đều có thể nghe tới những người ngồi bên cạnh đàm luận. Lại sợ nhất vạn chỉ sợ muộn a ( sợ hàng vạn quân địch, chỉ sợ lạc chân muộn bước), chúng ta nếu tính ở lại Cẩm Tú thành đến nửa tháng, vậy địch nhân cũng theo chân ở lại trong thành, như vậy chỉ cần quá hai ngày cũng có thể tường tận ràng mọi lớn của mấy vị tiểu thư Mạc phủ, bao gồm cả vị tiểu thư chủ tú phường trong đó, thường thường nữ phẫn nam trang ra ngoài làm công chuyện.”
      hơi dài, Lãnh Diệc Trần chính là muốn nhìn tâm tình Võ Hoài Thiên, song đối phương vẫn là cố tình trưng ra bộ mặt trấn định, khiến cho trong lòng thoải mái, rốt cuộc lại lên tiếng tiếp.

      thêm, Trầm nương hai ngày trở về, trong quý phủ khẳng định phái người ra ngoài tìm kiếm nàng, cả Cẩm Tú thành khẳng định cũng có tin tức thành truyện truyền ra. Chỉ cần ghép nối mấy kiện này lại, đối phương lại có thể nhận ra thiếu niên ngày hôm đó là Trầm Thiên Hạm? Lại càng tới ngày hôm đó mười tên hai mắt đều nhìn ngoại hình của nàng, chỉ cần phái tên trong đó tới Mạc phủ theo dõi, lại có thể nhận ra nàng sao?”
      “Ngươi như thế nào lại đối với chuyện của nàng ràng như vậy?” Võ Hoài Thiên cuối cùng cũng có phản ứng, vừa hai hàng lông mày chau lại chặt, ánh mắt băng hàn bắn về phía Lãnh Diệc Trần.
      “Nếu người chỉ cần căng lỗ tai ra nghe chút, liền cũng giống như ta biết được ràng.” Từ khi bọn tiến vào Cẩm Tú thành, chuyện về mấy vị tiểu thư Mạc phủ kia ở đâu cũng liền có người , nếu phải Võ Hoài Thiên luôn luôn chỉ quan tâm việc chính thích nghe mấy lời đàm luận vỉa hè, khẳng định cũng biết tường tận.
      “Chuyện về bốn vị tiểu thư Mạc gia kia, người ở trong Cẩm Tú thành tùy tiện tìm người hỏi cũng có thể biết, đến nỗi cần tưởng cũng có thể biết.” Ngại biểu của Võ Hoài Thiên còn chưa đủ “kích động”, Lãnh Diệc Trần tiếp tục lại “bỏ đá xuống giếng”:
      “Đối phương chỉ cần biết đến chuyện này, còn tính thêm thời gian trùng hợp, hoài nghi đến Trầm nương mới là lạ. Nếu để bọn chúng biết Trầm nương là người ngày hôm đó cứu người, đem người khiêng đến trong sơn động trốn, làm hại bọn chúng tốn nhiều thời gian, hạ độc xong lại giết được người, như thế mà lại có thể tìm đến Trầm nương trút giận?”
      Dự đoán hợp tình hợp lý này, lại có thể dọa ngã sao? Càng nghĩ càng vui vẻ, Lãnh Diệc Trần cũng càng càng thêm hăng: “Hơn nữa Mạc gần đây bận việc vui kia, vị tiểu thư thực duy nhất kia sắp lên kiệu hoa, thân là tổng quản tương lai kiêm tỷ muội thân thiết, Trầm nương khẳng định thể ra ngoài hành .” Kỳ cũng phải chỉ biết học y, đương nhiên cũng phải biết chút đường mật thám, nếu cũng thể theo chủ tử.
      “Còn có, nghe sinh ý lần này của tú phường Mạc phủ tốt vô cùng, mệt chết nàng phải thường bốn bề chạy lo, chỉ cần trong vòng ba ngày ló đầu ra khỏi cửa, bọn hắc y nhân kia thể nào cũng gặp dịp tốt để mà xuống tay.” Lãnh Diệc Trần hơi dài xong bình lại khí tức, chờ đợi Võ Hoài Thiên khống chế được mà rống to, thần thái khẩn trương chuẩn bị nhận lệnh, muốn bảo hộ Trầm Thiên Hạm được an toàn!
      Chờ, chờ, đợi, đợi thêm lát nữa, đợi tới nửa ngày cũng thấy phản ứng như trong tưởng tượng của .
      Võ Hoài Thiên chính là đối nhìn chút biểu cảm, sau khi lấy lại tuyệt đao từ tay Huyền Phong, lãnh đạm ném lại cho câu: “Chuyện của nàng cần ngươi quản.”
      (“đương nhiên chuyện của nàng phải do ta quản, đâu đến lượt ngươi!” Chính là vậy a~~~~ :)) khổ thân Lãnh mỏi miệng, tốn nước miếng từ nãy giờ :)))
      “Cái gì?” Lãnh Diệc Trần lăng lăng nhìn bóng dáng chủ tử dần xa, thể tin được gia cư nhiên lãnh huyết như thế, đều đến khản cổ, cư nhiên hề đại khí lấy tiếng, cứ vậy quay đầu bước .
      “Huyền Phong! Ngươi xem như vậy còn có thiên lý hay ?!” Lãnh Diệc Trần phẫn tức chuyển hướng nhìn Huyền Phong mặt vô biểu tình. “Trầm nương người ta tốt xấu gì cũng cứu mạng, cư nhiên có thể mặc kệ an nguy của người ta? mặt băng lãnh là muốn mang ra dọa nạt ai a? là tâm can đều phế rồi!”
      là tức chết được, ràng cảm giác được Võ Hoài Thiên đối với “thiếu niên” kia có cảm tình đặc biệt, như thế nào phản ứng của lại nằm ngoài dự kiến?
      Khó nha, bộ lẽ hiểu nhầm? a…..
      “Ngu ngốc.” Huyền Phong nhẫn nại phun ra câu.
      “Ta ngốc? Ngươi ngốc có!” Lãnh Diệc Trần xù lông cãi lại (Lucy~~~ ta nghĩ hai này là couple a~~) “Cũng biết là ai ra câu “Trầm nương nữ phẫn nam trang, kia mới là ngu ngốc!”.
      Trải qua trận yên lặng tuyệt đối, Huyền Phong cuối cùng cũng khắc chế được xúc động muốn giết người.
      đáng. Vì cái tên nam nhân ngu ngốc kia xuất kiếm tuyệt đáng giá!
      “Uy! Ngươi chuyện a!” Im hơi lặng tiếng thế kia, Lãnh Diệc Trần vẫn là phục muốn tranh cãi cho ra công đạo. “Ngươi a, ta làm sao ngốc!”
      Huyền Phong đứng dậy, nghĩ tiếp tục cùng tên ngu ngốc . Bất quá ngay trước khi bỏ , rốt cuộc lại tốt tâm trả lời vẫn đề.
      “Ngươi tưởng gia lấy thiên tuyệt đao đâu? Ngu ngốc!” (Baka! :)))
      Lãnh Diệc Trần lại ngốc lăng nhìn bóng người rời khỏi, trong não lúc này mới linh quang lòe lòe xuất !
      “Ác… Gia khẳng định là tìm Trầm nương!”
      .
      .
      Phát kiến muộn màng này khiến bị hù muốn chết. Lúc này, vì sao lại vô thức tay cầm chân “quan tâm” chút?
      phi thường ngạc nhiên sau khi nhìn thấy người.
      Trầm Thiên Hạm liếc mắt cái liền nhìn thấy .
      “Thiếu bảo chủ?” Nhìn về hướng chính mình, nàng có chút ngạc nhiên. Nàng tưởng kể từ hôm đó từ biệt, lại có dịp gặp mặt nhau.
      “Ngươi… Ổn chứ?”. Nàng xác định vô thức hỏi, bởi vì dáng vẻ của như là cố ý tìm tới nàng. Nhưng là, tìm nàng làm cái gì? Chẳng lẽ sinh ý ngày hôm đó với tú phường gặp vấn đề? Bất quá xem thân trang phục, nàng như thế nào lại có cảm giác muốn giết người diệt khẩu?
      Hình dáng hôm nay, so với ngày hôm đó bàn thương khác hoàn toàn.
      Giữa đêm tối mái tóc dài thả tùy ý bay sau lưng, đôi vai to rộng lớn, thân thể cao lớn hơn người, phía sau đeo thêm cây đại đao, khiến người nhìn cảm giác vô cùng nguy hiểm. Ngũ quan nghiêm khốc mà khắc sâu, làm cho người dám lờ , nhất là đôi con ngươi đen lợi hại như đao kia, nhìn ra mang theo ý gì, tùy ý có thể dọa nạt người run sợ.
      Xem ra, ngày ấy tiến vào Mạc phủ là thiếu chủ Kình Thiên Bảo, còn hôm nay xuất chính là “Võ Hoàng”!
      giống với trang phục, ánh mắt kia khiến cho người nhìn vào thể di dời . Mà nàng ở dưới cái nhìn lặng yên chuyên chú lời của , cảm giác đầu tiên xuất trong nàng phải khủng hoảng sợ hãi, mà là e lệ.
      E lệ? Nàng xấu hổ cái gì a? Ngày đó vì cứu cởi bỏ đến phân nửa quần áo của ra, nhìn đến bộ ngực trần nàng thẹn thùng, vì giúp hạ nhiệt giảm sốt, dùng khăn tay chính mình chăm chút sát bên người lau cũng có thẹn thùng, vì để giúp sưởi ấm cho nhau, hai người kề sát bên nhau ôm chặt cũng nghĩ gì mấy, như thế nào giờ ở trước mặt quần áo chỉnh tề, nàng tự dưng lại… xấu hổ?
      “Có việc sao?” Đợi nửa ngày thấy trả lời, chính là cứ như vậy im lặng nhìn nàng chăm chú, Trầm Thiên Hạm chịu nổi kiểu yên tĩnh như vậy, đành phải lại lần nữa lên tiếng.
      Cứ tiếp tục bị “xem” như vậy, nàng sợ chính mình nhảy dựng lên đào tẩu bỏ chạy.
      có gì, này lại đây.” biết phải giải thích với nàng như thế nào, chính mình thấy nàng vừa bước ra khỏi Mạc phủ liền theo phía sau, đành phải tùy tiện tìm lý do. “Ngươi phải về Cẩm Tú thành?”
      “Đúng vậy, tình đều xử lý xong rồi.” Trầm Thiên Hạm cười cười trả lời, chờ rời trước. Vậy nhưng sau lúc lâu lâu, người trước mắt nàng nửa phần cũng di động.
      “Cái…. Còn có chuyện gì sao?” Nàng gượng tươi cười.
      “Ta cùng đường, chung thôi.” ‘Lời ‘vàng’ cuối cùng cũng mở lại, đợi nàng phản ứng, xoay người liền hướng cửa thành , thuận tay dắt theo dây cương ngựa của nàng.
      Trong tay đột nhiên trống rỗng (ý chỉ ảnh lấy mất dây cương dắt ngựa chỉ ), Trầm Thiên Hạm người đứng ngốc tại chỗ, hai mắt trừng lớn nhìn thân ảnh cao lớn phía trước .
      Này là như thế nào? Nàng có gật đầu đồng ý lúc nào mà biết sao? Hay vẫn là tự tự làm hết thảy?
      Phát nàng đuổi kịp đằng sau, Võ Hoài Thiên dừng lại bước chân, tuấn mục híp lại.
      “Ngươi còn có chuyện gì?”
      có.” Trầm Thiên Hạm bị thân sắc lạnh lùng của làm cho cả kinh, vội vàng lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp .
      Dọc theo đường , nàng thỉnh thoảng đánh giá thân ảnh nam nhân bên cạnh, nghĩ dụng ý của là sao? Nhưng mặc kệ nàng nghĩ nghĩ như thế nào, đều vẫn là kết ra lý do, mà Võ Hoài Thiên cũng là đường im lặng, cái gì cũng đều .
      Quái nhân! Trầm Thiên Hạm chỉ có thể lắc đầu cười cười, tạm thời tin này là bỗng nhiên khéo léo mà gặp. Nếu biết tính sao?
      Hơn nữa lớn lên từ ở Mạc phủ, nàng trong lòng sớm nhận ra, những người xuất thân càng là tôn quý, gia thế càng phải tầm thường, hơn phân nửa đều là quái nhân! Cũng giống như thiếu gia cùng tiểu thư nhà nàng, vị thiếu bảo chủ Kình Thiên Bảo trước mắt này, so với hai vị nhà nàng kia, tình trạng bệnh còn là .(ha ha ha….. cười đau bụng quá:))))))
      Mà cũng , có thể nhìn thấy thương thế của mau hồi phục như vậy, chính mình trong lòng cũng có thể thả lỏng, gặp mặt lại cũng phải chuyện gì xấu.
      Cứ như vậy, hai người im lặng, làm bạn đường cùng trở về thành.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :