Âm mưu thay não - Giản Tư Hải (Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11

      23 giờ 7 phút. Ngày 22/6. Sân bay Nội Bài.


      Pu-vek nhúng tay lại bờm tóc loăn xoăn đỉnh đầu rồi nắn thẳng cravat chuẩn bị cho chuyến bay về nước sớm hơn dự định. Trong khi lập chiến công tưởng tại cùng thời điểm đó, quê hương , Hà Phan rối bời về cách thức làm sao để đột nhập nhà xác Viện quân y Sisowath.


      Bệnh viện mang tên vị vua nổi tiếng trị vì trong những năm đầu thế kỉ 20 này được xây dựng ngay sau khi Siem Reap được giải phóng khỏi tay Khơ Me Đỏ bằng các nguồn viện trợ dồi dào từ các nước trong phe Xã Hội Chủ Nghĩa. Hà Phan nghe danh viện này từ hồi còn là lính và suýt nữa cũng vào đây do đạp phải chông của địch.


      Khi đặt những viên gạch xây móng cho công trình này, quân lính được ùn ùn điều về để bảo vệ thi công, có lúc lực lượng lính gác còn áp đảo số lượng công nhân công trường. Sau khi khánh thành năm 1985 và vào hoạt động, những trận đánh liên miên của đám tàn quân và các phe phái chống chính phủ lâm thời của Heng Samin làm tòa bệnh viện khổng lồ này còn giường trống.


      Là lính trinh sát đặc công, được đào tạo để làm thế nào tiếp cận mục tiêu nhanh nhất mà bị phát bất chấp đó là công hay bộ chỉ huy đầu não địch. Trong mọi hoàn cảnh và tình huống, đều có giải pháp cụ thể để dành chiến thắng.


      Giờ đây, việc này khá thuận lợi vì lúc chiều biết cái xác ấy giấu ở đâu và lực lượng nào bảo vệ. Nhìn dãy tường bao cao hơn hai mét có chăng thép gai và dây điện, nhớ lại khi xây bệnh viện này nghe đâu có rất nhiều tù binh là sĩ quan Khơ me Đỏ được chữa ở đây. Để tránh chúng bỏ trốn nên các kiến trúc sư thiết kế riêng hệ thống tường bao công trình theo bản thiết kế của ... nhà tù. Hà Phan hơi hoài nghi về thông tin này nhưng cũng có ý định kiểm chứng đường dây cao áp tường kia có điện hay .


      Xem như cách sáng nay tổ bảo vệ chăm sóc từng bước là biết mức độ an toàn của bệnh viện dành cho cấp tướng này cao đến đâu.


      Tuy vậy, chỉ mất vài phút có mặt tại khu vực nhà xác bằng xảo thuật khá trẻ con mà thường tiêu khiển thủa chăn trâu. Bám càng chiếc xe tải. biết cổng phụ phía sau là lối dành cho công tác hậu cần như chở trang thiết bị, lương thực phẩm, thuốc men và đôi khi chở tử thi nên nhiều xe tải ra vào. đứng trong bóng tối chờ chiếc xe tải vào và chỉ việc bám đuôi luồn người xuống gầm nhanh đến nỗi gã bảo vệ hề thấy cái đầu cố tình thò ra để đếm chốt này có mấy người gác.


      Thực ra có thể áp dụng hàng chục cách tương tự để tiếp cận ngài viện trưởng sáng nay để tránh lãng phí gần 3 tiếng đồng hồ quý hơn vàng. ngoa rằng, quá 4 phút để có thể xuất hiệnngay trong phòng ngủ vị tướng này ngay bất cứ mọi thời điểm mà cần mở bất kì cánh cửa nào. Tuy nhiên đây phải là cách gặp gỡ để làm việc giữa hai người tử tế với nhau trừ khi có điệp vụ là ... ám sát ông ta.


      Bệnh viện tọa lạc khu đất rộng 127 héc-ta ngoại ô Siem Reap và giáp biển hồ Tonle Sap để tận hưởng nguồn khí trong lành quanh năm. Trong khuôn viên rộng lớn nhiều cây xanh này có vẻ như thưa thớt nhưng hàng ngày tiếp nhận hàng trăm ca bệnh của các binh lính lẫn dân thường từ trong khu vực.


      Sau khi thành công bước tiềm nhập, ém người sau bụi cây trong khuôn viên phía bên trái nhà xác.


      Từ đây, nhận ra chiếc BTR lù lù nằm trước nhà xác. Hai bóng người mang súng lại trước cánh cửa duy nhất ngôi nhà. diện của chiếc thiết giáp và hai lính gác như thách đố bất kì kẻ đột nhập nào, và dĩ nhiên nó lên rằng bên trong vẫn còn thứ đáng giá.


      Hà Phan khom người rảo vòng quanh ngôi nhà chữ T cửa sổ mà chẳng phát ra được kẽ hở nào để chui vào. Để đột nhập được vào trong có cách nào khác là phải cửa chính trước hai họng súng AK. Lúc này mới ân hận cho kém nhanh nhạy trong giây phút hiếm hoi cận xác chết rừng. Giá như thay vì bẻ ngón tay trỏ, nhanh tay cấu mẩu da giờ đây đâu phải chui rúc thế này. chậm chạp đó nay phải trả giá cả đêm dài đầy nguy hiểm.


      nấp sau bụi hoa nhài để theo dõi quy luật của hai tên gác và tìm thời điểm chúng sơ hở. Cứ khoảng 5 phút trong hai tên lại vác súng quanh vòng rồi quay về vị trí. Trời về khuya, gió từ Biển Hồ mát rượi nhè thổi, bất chấp đàn muỗi ngày càng đen đặc bám đầy tay và mặt nhưng mắt cứ như muốn ríu lại khi gần sáng.


      tính kế nghe tên với tên còn lại.


      - Mày ngồi đây vài phút để tao vệ sinh lát.


      Tên kia nghe vậy liền giãy nảy.


      - Mày tao sợ ma lắm. Tè đại ra bụi cây kia kìa. - ngoái lại ngôi nhà trông hệt nấm mộ khổng lồ.


      - Tao rửa luôn cái mặt cho đỡ buồn ngủ, chỉ hai phút thôi.


      - Phải nhanh lên đấy.


      Bằng lòng cho đồng đội , nhưng cũng dời xa ngôi nhà đoạn. Y ngồi xuống châm diếu thuốc đuổi muỗi. Cơ hội đây, Hà Phan nhổm dậy áp sát rồi bước vào hành lang trước. Ngồi thụp xuống quan sát kĩ cánh cửa hé mở rồi ném cục đá về phía nhà vệ sinh. Tên gác vội quay mặt về đó biếu cho cơ hội.


      gian lạnh buốt mở rộng trước mắt . Những cổ họng thổi hơi lạnh gắn trần và mùi forrmol từ những chiếc giường đựng tử thi trộn lẫn vào nhau tởm lợm như ngập đầy ruột gan.


      Điều cảm thấy như mong đợi là hàng chục chiếc giường trống được sắp san sát thi thể nào. Hà Phan ngó nghêng xung quanh rồi tiến vào sâu. bất chợt dừng lại khi nghe thanh như người lầm rầm khấn vái vang vọng bên trong. Cúi thấp người, tiến vào góc tường sát cánh chữ T dõi mắt về phía phát ra thanh. nhà sư mặc đồ vàng cam đứng cúi đầu, chắp hai tay kính cẩn trước chiếc giường. Ông ta làm lễ cầu siêu? Có lẽ vì thế mà cánh cửa nhà xác khép hờ dễ dãi.


      Theo phong tục người khmer, khi chết, xác được mang lên chùa làm lễ rồi mang hỏa táng hoặc mai táng. diện nhà sư đến đây có thể được hiểu người xấu số này cần trình diện lên chùa nữa mà thẳng ra nghĩa trang.


      Trong trường hợp này, gia đình thân nhân chưa được xác định nên vị nhà sư này được mới đến làm lễ cầu hồn cho hợp phong tục là điều dễ hiểu. tìm cách tiếp cận gần thêm phải rúc ngay xuống gầm giường khi nhà sư đứng dậy.


      Dường như xong lễ ông ta vái ba cái rồi khoác cái túi bước qua chỗ nấp tiến ra cửa. rời chỗ dò sâu vào cái nơi ông ta vừa bỏ . Đó là chiếc giường có người duy nhất kê sát góc nhà. lật tấm chăn để nhìn thi hài.


      Tuy chuẩn bị trước nhưng vẫn bủn rủn chân tay khi nhận ra thi thể trần truồng đầu. lướt nhanh xuống bàn chân phải bị cắt cụt sát gót và nhận ra ngay đây là dấu ấn của mìn k58. đặc sản của chiến trường K. Nạn nhân của loại mìn quái ác này quá nhiều. Nó chỉ lấy phần xác thịt nhưng lại gây kinh hoàng cho thương binh và cả tất cả ai chứng kiến.


      Hà Phan bao lần tự hỏi rằng liệu cha đẻ của loại mìn cá nhân này có được phong tướng hay khi phát minh và ứng dụng thành công nó đến vậy. thỏi bọc nhựa bằng ngón tay cái chỉ nhàng xé nửa bàn chân nhưng làm chùn bước cả đạo quân khổng lồ vốn được coi là thần thánh.


      Nhìn lại tấm xác đầy sứt mẻ này thể cầm lòng. Điều đáng chú ý là toàn thân cứng đơ nhấp nhóa chất bảo quản dưới đèn trắng nhạt, mùi hóa chất sắc sụa. Nước da nhăn nheo bủng dại như bị ngâm tẩm lâu ngày. loay hoay chưa biết lấy mẫu chỗ nào cho nguyên chất vệt đèn quét qu


      Hà Phan rúc vội xuống gầm giường im thin thít, giọt nước thẩm thấu qua giường rỏ xuống rơi trúng cánh mũi làm giật thót người. đưa tay quệt khẽ cùi chỏ chạm vào chân giường buộc nó bất ngờ lăn khỏi vị trí. Nửa thân của bỗng dưng trơ hơ nền nhà. Đúng lúc đó tên lính gác từ ô bên cạnh bước sang. Sau nửa giây đần người chĩa nòng súng vào . Nhanh như sóc, bật mạnh người lao ra cửa. viên đạn chỉ thiên réo lên, tên lính cắm đầu đuổi theo.


      Bất chấp tên lính còn lại từ ngoài cửa xông vào, Hà Phan đâm sầm nhảy ra sân. tiếng thét vang phía sau.


      - Bắt lại, bắt lại!


      Hà Phan chạy về cổng phụ bệnh viện tuy biết ở đó có tới ba lính gác. Đây là khoảng cách ngắn nhất để ra ngoài. tăng tốc định phi qua thanh barie 3 tên lính đồng loạt lao ra chặn ngang. xoay ngang mu bàn chân hãm người đánh xoạt rồi quay lưng chạy ngược về cổng chính.


      Tên bảo vệ đứng trước cổng phụ rút phắt máy bộ đàm báo động khóa chặt cổng chính rồi giật súng khỏi bao phối hợp với hai tên lính gác nhà xác tạo thành hai mũi truy kích.


      Hà Phan chạy thục mạng nhằm hướng cổng chính mở toang. Từ khá xa thấy chiếc xe cứu thương hú còi ầm ĩ chờ mở cổng vào. Cơ hội đây. chạy nước rút, nhưng bất hạnh thay, chiếc xe vừa vào lộ nguyên hình năm bóng đen giương súng đứng lấp kín cổng. Hà Phan khự lại rồi quay người đuổi theo chiếc xe cứu thương chạy vào trong.


      - Bắt nó lại, bắt thằng cao cao mặc áo xanh kia lại! – Đồng loạt trước sau đều vang tiếng hô hoán.


      Chiếc xe rẽ trái, Hà Phan ngoắt sang định bám đuôi nhưng vội nhận ra chiếc xe hướng vào khu cấp cứu sáng choang đông nghịt người. ổn tí nào. Ba phía bị bao vây chỉ còn đường duy nhất quay ngược về bên phải rồi sân chơi thể thao đột ngột ra.


      kịp suy tính, nhao vội vào sân dành cho thương bệnh binh nhốn nháo đủ các loại bóng trong giờ thể dục buổi sáng. Nhìn những bệnh nhân gầy gò hăm hở tranh nhau quả bóng rổ ai đó vừa nép hụt, Hà Phan cũng vồ lấy bóng hệt như chơi với họ. Trò trà trộn này lọt qua gần chục cặp mắt săn đuổi phía sau.


      tiếng thét rất gần vang lên:


      - Bắt thằng cao cao áo xanh kia lại...!


      thấy mình lạc lõng giữa rừng bệnh nhân cởi trần và mặc quần đùi. Thay vì đuổi theo quả bóng, toán cầu thủ nghiệp dư dường như tìm thấy mục tiêu sốt dẻo hơn để làm. Họ ùa vây lấy . Hà Phan bắt buộc phải mở đường máu để thoát. Húc đổ ‘’vận động viên’’, băng ra ngoài.


      Khuôn viện bệnh viện rất rộng và lối kiến trúc dài trải được nối với nhau bằng hệ thống hành lang dày đặc. Càng chạy càng bị để ý và mỗi lần quay lại lại thấy đám người đuổi theo ngày đông hơn.


      Cần phải có rào cản nào đó để tách khỏi bọn họ. Ngước lên thấy tấm biển đề ‘’ khoa chấn thương’’. Khu nhà 3 tầng nằm ngang trước mắt la liệt bệnh nhân chống nạng và xe lăn. Họ ngồi tràn ra hành lang để đánh cờ và hóng mát. quyết định băng qua khu nhà này để cắt đuôi chúng.


      Quả nhiên, đám người chống nạng và xe lăn đủ khả năng ngăn . Tốp truy đuổi càng dám lao bừa lên họ. Thoát ra sau khu nhà, vui sướng vì sau lưng chẳng còn ai.


      Nhận ra nơi thích hợp để náu, lao vào căn phòng mở cửa. nhóm đầu bếp tay búa tay dao hì hục xẻ đôi con lợn giật mình khi đâm đầu vào. Hà Phan lại cuống quýt chạy trở ra.


      Hà Phan lao ra đến cửa tiếng súng vang lên. Nhóm bảo vệ và đám bệnh nhân ùa đến sau lưng. hú vía lao như điên dại về phía cuối hiên. Khi nhảy qua hàng lan can đầu hồi, tốp người khá đông mang xô chậu tấp nập qua lại, nhận ra đó là khu vệ sinh công cộng.


      lao về phía khu vệ sinh nam, lúc đó người đàn ông xe lăn hì hục với chiếc xe quá cỡ cản lối . Quá sốt ruột, Hà Phan đẩy giúp chiếc xe nhưng lại kẹt bánh vào khe cửa. cuống cuồng giục ta nhưng vô hiệu. Cực chẳng , lao bừa vào khu vệ sinh nữ đối diện. May sao, ai nhìn thấy và các buồng tắm đóng kín vang ra tiếng xả nước ào ào. chạy tìm buồng tắm mở cửa phía trong cùng phụ nữ gần như trần truồng ở đó bất ngờ ra. Thấy người đàn ông, chị ta ôm ngực thét toáng lên:


      - Ra ngay! vào đây làm gì hả?


      Đồng loạt các cánh cửa hé mở, gần chục chiếc đầu ló ra nhìn .


      Hà Phan chỉ có cách bưng mặt chạy vội trở ra. Rủi thay, ra đến cửa lại đâm sầm vào chậu đồ từ ngoài vào làm áo quần rơi tung tóe ra sàn.


      - Này, thần kinh hả?


      - Xin lỗi


      Hà Phan cuống cuồng cúi xuống vơ chiếc áo đút túi nhanh như nhà ảo thuật, đồng thời tay kia vơ nốt những thứ vương vãi sàn giúp ta.


      - khiến nhặt, đưa đây!


      Chị ta giật phắt chiếc áo hai mảnh trong tay . để lãng phí thời gian, lao ngay vào khu nam. Tại đây, khá đông đàn ông tắm truồng thoải mái trong nhà tắm tập thể. chạy lướt qua rồi vào khu tiểu tiện nằm trong cùng. Đối diện với các bệ tiểu là dãy buồng ngoài. liếc thấy tất cả các buồng đều đóng cửa im ỉm, duy chỉ buồng hé mở lại có chiếc xe lăn đặt chắn trước cửa. biết phải làm gì bỗng có cánh cửa bật hé. May mắn quá, vờ ôm bụng lao tới lôi trung niên cài khóa quần ra ngoài.


      - Xin lỗi, tôi đau bụng! - kêu khẽ.


      Chui tọt vào sập cửa, thở phào nhõm. Ngay lúc đó tiếng bước chân truy đuổi rầm rập sau cửa sổ. Bên ngoài lại vọng lên tiếng ’’bắt thằng cao cao áo xanh kia lại’’. Hà Phan cài chặt cửa rồi rút từ trong túi ra mảnh vải của lúc này. vui sướng bao nhiêu khi đó là chiếc áo cộc tay màu trắng.


      Hà Phan mau lẹ cởi chiếc áo xanh nhét vào thùng nước bồn cầu rồi mặc chiếc áo trắng cộc tay. Tuy hơi chật nhưng độ co dãn vải -tông cũng làm hài lòng. Nhưng lại lo lắng, đặc điểm nhận dạng chính là người cao cao, với chiều cao 1,75 của mình, họ dễ dàng lọc ra ra khỏi nhóm người ở đây. Tháo ngay chiếc giày dưới chân, thấy mình vẫn thừa chiều cao.


      Lúc này, bên ngoài khu WC, toàn bộ nhân viên an ninh bệnh viện quây kín. con kiến cũng lọt ra mà qua mặt họ. hàng rào bằng người cầm hung khí bao bọc và chỉ dành lối ra duy nhất. Bất cứa ai qua kể cả phụ nữ đều được chúng soi kĩ. Những người đàn ông cao to mặc áo sẫm được chúng lùa vào buồng kín để khám xét. Khi bên trong chỉ còn vài người, tốp lính quyết định đột kích.


      Gã đội trưởng tuốt súng k59 khỏi bao lên đạn rồi hất hàm hai tên khác theo.


      Vừa nhảy lên hành lang tên đội trưởng suýt đâm sầm vào chiếc xe lăn từ trong lăn ra. điên tiết vội tóm lấy cổ áo người đàn ông khốn khổ rít lên:


      - Biến nhanh, bên trong còn ai ?


      Ngước khuôn mặt tái mét nhìn tên sĩ quan hùng hổ, người đàn ông trả lời bằng giọng run rẩy.


      - Có...hai... hai ba người đ


      Gã buông người đàn ông, tay bóp chặt súng đạp cửa xộc vào.


      Khu tắm nam bóng người, bỗng tiếng kêu oai oái bên trong khu đại tiểu tiện. Chúng đồng loạt xông vào và cảnh tượng khôi hài đến đáng thương đập vào mắt chúng. người đàn ông hai chân cụt đến đầu gối, hai tay đu lên thành cửa buồng, miệng ú ớ...


      - Khốn nạn, trả lại xe cho tao...!


      Bỏ mặc người đàn ông kêu ai ái. Ba tên điên cuồng lao vụt ra ngoài sân nhằm phía cổng nhưng gã đàn ông áo trắng biến mất. Cách đó xa là chiếc xe lăn đỗ ngay ngắn cạnh gốc cây.


      Hà Phan ung dung ra cổng chính gần như bỏ trống. Lại lần nữa về tay trắng. Niềm an ủi duy nhất có lẽ là chưa bị tóm. vẫn còn tự do để tiếp tục những công việc li kì mà biết trước là có thể vẫn trắng tay.


      Nếu như trước đây mẹ khốn khổ vì bao nhiêu khi đàn trâu thất lạc do con trai mải chơi giờ đây vợ lại tủi thân bấy nhiêu khi có người chồng xoay mãi nuôi đủ hai miệng ăn. Nếu như ‘’Thằng ăn hại’’ là biệt danh mà mẹ đặt cho hồi xa xưa ‘’đồ vô tích ’’ là từ mà vợ thường tru lên mỗi khi điện bị cắt hay tiền nhà bị thiếu. Chẳng sao.


      có thể là đứa con hư, thằng chồng tồi nhưng tuyệt nhiên thể là thám tử bất tài.


      Sáu năm theo Trần Phách sắp chứng minh được điều đó. Điệp vụ ‘’Ổ buôn người’’ tại Quảng Tây làm cho Interpol Trung Hoa cúi đầu bái phục . Thế nhưng giáo sư Samdech ném cái nhìn khinh bỉ vào nếu vụ đột nhập nhà xác hôm nay đến tai ông. Tai hại hơn, giả dụ ngày mai báo Pnompenh News đăng bài nhân viên hội CTD quốc tế cướp xe lăn của người tàn tật khác gì bôi tro trát trấu vào Hội và cả Sếp. Nếu vụ chùa Tây Lương làm ông xấu vụ này làm ông mất mặt ngàn lần.


      Để chuộc lại lỗi lầm qua, phải cố lên rất nhiều. tiếp tục chứng minh.


      Hà Phan tự hỏi rằng xác cụt đầu kia là ai mà hai lần từ chối ? Viên bác sỹ quân y có thực khám nghiệm hay là kiểu câu giờ với mục đích nào đó. Có lẽ Tôn Thất Sắc còn sống, chính viên bác sỹ cũng câu lấp lửng như thế hôm qua. Nếu đúng ông ta bị giam ở đâu, cụ thể là nơi nào. lẽ suốt ngày chỉ loay hoay ở đây mà mất quỹ thời gian quý báu.


      đến cuối đường ngoái về phía sau, bệnh viện khuất sau cánh rừng thưa. Nếu lấy được mẫu phải tìm theo chỉ dẫn của cái tin nhắnờ đó.


      rút chiếc điện thoại để báo cho Trần Phách thất bại đáng xấu hổ của mình.


      - Báo cáo sếp, tôi rất tiếc là hoàn thành nhiệm vụ.


      - Tại sao?


      - Tuy lấy kịp mẫu nhưng tôi thấy thi thể chi tiết mà sếp rất quan tâm.


      - Gì thế?


      - Bàn chân trái ông ta bị cụt hơn phân nửa.


      - sao, có đúng là chân trái?


      - Đúng chân trái. Rất giống vết thương mìn K58, nếu thương binh Tôn Thất Sắc cũng cụt bàn chân trái đây chín mươi phần trăm là ông ta rồi.


      - Cần nhưng chưa đủ. Nên nhớ dưới mươi ngàn thương binh cụt chân trái ở ta và bạn. Cậu lên Anlong Veng ngay tức khắc, bức thư điện tử mô tả hầm ngầm đó.


      - Chính xác vị trí nào ở đó. – hồi hộp hỏi.


      - Thư này gửi qua mạng internet, máy chủ lại ở nước thứ ba. thể dò ra vị trí nơi gửi. Qua phân tích thuật ngữ trong thư có thể là núi Danggret. Cậu lên Anlong Veng chờ tôi ở đó. Tôi dò ra vị trí trong thời gian sớm nhất.


      - Báo cáo sếp, tôi lên ngay bây giờ. Chờ tin của sếp.


      Hà Phan nhớ lại cuộc thoại ngắn ngủi của Samdech và chỉ huy Heng Sovan. Họ có đến chuyện tấn công Anlong Veng, và phải ngẫu nhiên họ lại tính chuyện vào đó. Anlong Veng thời là sào huyệt Khơ Me Đỏ, là vị trí công khó thủ dễ. Và, mọi nẻo đường đếu dẫn đến Anlong Veng.


      Tắt chiếc Gamin, vẫy ô tô theo hướng tây bắc.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      KOMPUN BANNHA. 2 giờ 45’ sáng ngày 23/6


      Thủ lĩnh Tea Sech vừa nhận được tin tốt. Tôn Thất Sang, trong ba đầu mối nguy hiểm được đàn em Pu-vek cho về chầu trời. tin xấu kèm theo đó là hai đầu mối còn lại bỗng dưng mất tín hiệu. Có thể họ tắt máy hoặc nước ngoài, nhưng Tea Sech cho rằng họ tìm gã.


      Trong xử lí tình huống, đặc biệt tình


      huống nguy cấp, Tea Sech luôn đặt ra hàng chục giả thiết và được gạch đầu dòng thứ tự từ thấp lên cao theo mức độ nguy hiểm tăng dần. Khi bắt tay xử lí lại làm theo quy trình ngược, nghĩa là giải quyết mối nguy hiểm nhất trước tiên. Lần lượt và lần lượt, tên cựu cảnh sát này bỏ qua giả thiết nào.


      Khi phát hai đối tượng bỗng dưng mất tích, giả thiết nguy hiểm nhất của Tea Sech đó là hai tên này và tiến sát sau lưng . giải pháp mạnh được vạch ra và chỉ huy đàn em thi hành ngay tức khắc. thà ‘’giết nhầm còn hơn bỏ sót’’ đặc biệt là khi căn cứ bị đe dọa nghiêm trọng như mấy hôm nay. Nếu giả thiết này sai vẫn còn thời gian để đối phó với các giả thiết tiếp theo kém nguy hiểm hơn.


      Hai tên mất tích này chỉ có thể là mật vụ. người bị bắt sắp chết đến nơi như Tôn Thất Sắc khi có cơ hội kêu cứu thể kêu với kẻ tầm thường được. Và khả năng họ xuất tại Campuchia để can thiệp là điều có thể.


      Tối qua Tea Sech trình Bề phương án đối phó khẩn cấp bằng cách mua chuộc quan chức Metfone để đoạt phần mềm định vị số thuê bao. Sáng kiến này được Bề chấp nhận ngay. Bề còn với chắc như đinh đóng cột rằng, trong hai tên kia là kẻ duy nhất có khả năng đe dọa đến tồn vong của KOMPUN BANNHA. Và chỉ cho phép tập trung sức mạnh thủ tiêu tên mà thôi. Đó là tên thám tử đặc công cực kì nguy hiểm thuộc M35, Trần Phách, số mobil 098 9122510. Tên còn lại bỏ qua.


      phải đợi lâu, Bề chiều bằng phần mềm định vị lợi hại này.


      Giờ đây, tên đàn em biệt danh ‘’chuyên gia’’ theo dõi màn hình chiếc ‘’siêu máy tính’’ trong ‘’vali thông tin’’.


      Có trong tay thiết bị định vị vô tuyến tối tân đó, Tea Sech giảm hẳn được nửa khối lượng công việc. chờ cho Chuyên gia xác định xong vị trí mới đến việc của . Do đó bây giờ Tea Sech khá nhàn rỗi.


      Tên thủ lĩnh quyết định quay lại buồng thí nghiệm hôm qua mà theo dõi dang dở. Nếu như có vụ đột nhập chứng kiến trọn vẹn cuộc phẫu thuật kì lạ. Chiếc đầu bị ngắt gọn nằm lại trong cỗ máy. Họ, những ‘’tinh hoa nhân loại’’ vô đạo kia làm gì với phần thân và cái đầu tách rời. Liệu chúng có liền lại được hay . Tea Sech lần nữa rời phòng kiểm soát.


      - Mày cứ ở đây, tao lại đầu kia.


      Chuyên gia vẫn dán mắt lên chiếc máy tính.


      - Thủ lĩnh yên tâm.


      Tea Sech lại gần cabin người ta chuyển phần thân nơi khác. Chiếc đầu nay chỉ còn phần não ngâm cấy trong dung dịch đặc biệt. Tea Sech hề biết rằng, với công nghệ này, não phục hồi hoàn toàn chức năng khi được ghép lại vào hộp sọ.


      Bên dưới chiếc bình ngâm não là dàn máy gắn hàng chục đồng hồ và màn hình lớn nhảy nhót cho năm người áo trắng theo dõi nó. Tea Sech thấy họ gần như chẳng phải làm gì, hệt như xem bộ phim câm. Phải rất lâu Tea Sech mới thấy vị ấn vào bàn phím máy tính rồi lại ngồi ...xem phim.


      Khi đó tại phòng kiểm soát do làm chủ, nữ sát thủ biệt danh Chuyên gia cũng dán mắt lên chiếc máy tính xách tay. Màn hình bản đồ toàn bộ lãnh thổ Campuchia nơi mà mạng Metfone độc quyền phủ sóng. Hàng ngàn cột phát sóng BTS được đánh dấu bản đồ tỏa ra các vòng tròn đủ kích cỡ chồng chéo lên nhau phủ kín phần lớn lãnh thổ.


      biết phần mềm tra cứu toạ độ thuê bao theo đơn vị diện tích ‘’cell’’ này là do Bề đêm với nhà cung cấp dịch vụ Metfone mà ra.


      Cứ mỗi năm phút Chuyên gia lại nhập số điện thoại rồi ấn nút ‘’tracking’’. Nếu thuê bao trong vùng phủ sóng, tọa độ ra cell nào đó. vào đến hàng trăm lần nhưng vẫn là chiếc bản đồ trống trơn.


      gần sáng, chỉ còn nửa tiếng nữa đổi ca trực. ‘’chuyên gia’’ uể oải nhập số. Cũng như những lần trước mảy may tia hi vọng nào. Khi nhập xong và ấn ‘’tracking’’ màn hình được làm mới và vệt đỏ lập tức xuất . Chuyên gia đứng bật dậy và tin nổi mắt mình. Cẩn thận hơn, kích chuột phóng to vị trí chấm đỏ rồi kinh ngạc tột độ. Đó là thành phố Siem Reap.


      Tên Chuyên gia nhìn trân trân chấm đỏ như hạt đậu nhích từ cổng bệnh viện quân y ra ngoài.


      Nguy quá. thể để chúng di chuyển tiếp. lao ra khỏi phòng sập mạnh cửa. Liếc mắt quanh khu thí nghiệm rộng mênh mông, thấy gã thủ lĩnh dán mắt vào ca-bin cuối dãy.


      - Thủ lĩnh... tìm ra !


      - Đâu? Gã thủ lĩnh lao về phòng kiểm soát.


      - Mời thủ lĩnh vào máy nhanh lên!


      Hai tên kéo nhau về phòng. Chúng mở hai lớp khóa từ rồi ập vào dõi mắt lên màn hình. Như trêu ngươi, khi đó màn hình chỉ trơ lại tấm bản đồ trắng phau. Chuyên gia há hốc mồm:


      - Thưa... vừa nãy có mà.


      Tên thủ lĩnh đưa cánh tay hộ pháp lôi gáy ra.


      - Mày quáng gà đấy?


      - Tôi...Tôi xin th lúc nãy đứng ngoài cổng Viện quân y.


      - Chẳng lẽ đến Siêm Reap rồi sao?


      - Đúng thế thưa thủ lĩnh.


      Tea Sech rút điện thoại gọi ngay cho sát thủ số , nhưng máy vẫn tắt. Tên thủ lĩnh nhìn đồng hồ, 5 giờ sáng, lẽ ra Pu-vek về đến Siem Reap. nước sôi lửa bỏng thế này mà còn la cà casino tên này cũng đến lúc phải cho ‘’học tập’’(3)


      - Mày cứ ngồi đây tiếp tục theo dõi, thấy nó nổi lên ở đâu gọi ngay cho tao. - Tea Sech rút khẩu Kel-Tec PF9 mà chuôm được khi đào tẩu khỏi ngành và nhét hai băng đạn vào túi rồi lao ra thang máy ấn nút.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13

      Đáp xuống Sân bay Quốc tế Pochentong lúc 2 giờ 15 phút rạng sáng do chuyến Hà Nội Siem Reap hết vé. Pu-vek phải mất tới 6 tiếng để xe hơi trở về căn cứ của mình. Vẫn còn sớm.


      Lúc này Pu-vek vẫn thể ngờ rằng phi vụ quốc tế của lại kết thúc chóng vánh và ngoạn mục đến như vậy.


      Theo thông lệ, đêm nay tưng bừng nhảy múa với thuốc lắc và đ


      m vũ nữ tại hộp đêm NagaWorld quen thuộc. Nhưng, hôm nay là ngày hoàn toàn đặc biệt. Mục tiêu phía trước, máu sát thủ kích hoạt và thể kìm xuống. Mọi nhục dục còn phải tiếp tục đè nén.


      Vừa bước ra sảnh chờ sân bay. chiếc xe Lexus LX470 màu đen đỗ đúng vị trí. ung dung bước lên từ ghế sau. Chiếc xe lăn bánh hướng ra quốc lộ 6 nhằm phía Siem Reap. Sau 5 tiếng 45 phút chiếc xe đỗ ngay cổng khách sạn Grand d’angkor.


      Nhận thấy bị đưa sai chỗ, hỏi tên lái xe?


      - Sao lại vào đây?


      - Thủ lĩnh dặn vừa từ nước ngoài về, tránh những cái đuôi bám theo về căn cứ nên phải ở đây chờ lệnh. Chamneng-kar làm việc tiếp với . Liếc nhìn khách sạn 5 sao với những mê cung Casino tấp nập khách quốc tế, tặc lưỡi gật đầu.


      - Phòng bao nhiêu?


      - 506, Chamneng-kar chờ .


      Tên sát thủ căn chỉnh cẩn thận cravat rồi xách vali bước qua đại sảnh rộng như sân ga được bao bọc bởi các bức tường ốp đá granit tự nhiên màu đỏ sẫm. nghển chiếc cổ to bè dõi theo pho tượng đá quý khắc họa vị thần hủy diệt Shiva cao vút lên tận vòm trời nhân tạo sáng rực ánh đèn rồi cười khẩy vào mấy họng camera


      Nhìn mãi cũng mỏi cổ, phóng thẳng tầm mắt về quầy Bar cuối đại sảnh rồi cười nụ mình khi ngắm các thiếu nữ Apsara xinh đẹp múa lâm-thôn. Chao ôi! Những bộ ngực đầy đẫy. Những cặp đùi thon dài lộ ra dưới mép xà-rông sặc sỡ, những đôi tay trần nõn nà mơn mởn xòe từng nụ hoa sặc mùi cám dỗ lan dọc sống lưng xuống tận bẹn tên sát thủ.


      Cặp mắt dâm đãng của chỉ bị chặn đứng khi trước mặt là cánh cửa thang máy kim loại mở toang.


      Lên đến tầng 5, tìm tấm biển 506 rồi nhấn chuông.


      Chamneng-kar là con mả mẹ nào chờ mình nhỉ.


      Cánh cửa hé mở, khuôn mặt tròn trĩnh quen thuộc bó trong vành khăn cà- ma ló ra ngoài.


      - Tưởng ai, hóa ra bà chị. - Pu-vek cười nhăn nhở.


      chui tọt vào phòng sập cửa. Cũng như cái biệt danh ‘’pu-vek’’ của ,


      Chamneng-kar tiếng bản địa có nghĩa là ‘’Chuyên gia’’.


      Chuyên gia là tên sát thủ giọng nữ trùm khăn kín mặt trong KOMPUN BANNHA hôm nay lột xác thành con thiên nga lộng lẫy. Với năng khiếu kĩ thuật điện toán của mình, ả ta phải làm tên đao phủ vấy máu đúng nghĩa. Nhiệm vụ của ả là xử lí mọi thông tin thu về từ các thiết bị điện tử như camera, tín hiệu cảm ứng chống đột nhập, cháy nổ, hệ thống điện đài liên lạc và chống haker đột nhập vào mạng vi tính của pháo đài ngầm.


      Vai trò và quyền uy của ả cao hơn những tên vai u thịt bắp như và chỉ đứng sau mỗi tên thủ lĩnh. Là nữ nhi duy nhất trong biên chế của Bề . thân hình nở nang hấp dẫn nhưng ả bị những ánh mắt đồng nghiệp làm phiền hay lạm dụng. Đơn giản ánh mắt ả khá đặc biệt và dư thừa năng lượng để dập tắt bất cứ cơn khát dục của tên giống đực nào.


      trẻ mở ngay chiếc va-li bàn rồi nhìn tên sát thủ từ tốn.


      - Trước tiên, bề có lời khen ngợi vì chiến công xuất sắc tại Hà Nội, nhưng lúc này chúng tôi lại rất cần ở đây.


      - Tôi chưa xong việc, tại sao lại điều tôi về? – nhìn thẳng vào mắt ả khó hiểu.


      - Nhiệm vụ mới của cấp thiết hơn nhiều.


      - Gì vậy?


      điệu đà quay về chiếc bàn kê cuối phòng. Bộ xà- rông tím mỏng tang ôm gọn cặp mông tròn nguẩy trước mặt làm đôi mắt như lồi hẳn khuôn mặt tam giác. Bỗng ả bất ngờ quay lại.


      - Thế nào, dám chơi ?


      Tên sát thủ giật thột nhìn phắt lên mặt ả.


      - Chamneng – kar vừa gì tôi hiểu?


      liếc cặp mắt sắc lẹm nhìn rồi chỉ chiếc máy tính bàn.


      - Tên cảnh sát đến ngay sau lưng chúng ta rồi, dám ra tay ?


      - Trời! sao nhanh vậy?


      - Đừng quên là lính đặc nhiệm. Theo dõi và làm như tôi hướng dẫn.


      Tên sát thủ nắm chặt hai tay vào nhau mắt găm lên màn hình. đổi giọng thâm trầm:


      - Tình thế chúng ta giờ đây vô cùng hiểm nguy nên Bề cung cấp hết dữ liệu và thiết bị cần thiết. Đây phải là thứ mua được thị trường.


      giao diện kẻ lưới ô vuông màn hình máy vi tính. Pu-vek nhô chiếc cổ bò mộng đọc hết dãy số góc dưới màn hình rồi liếc sang chấm đỏ nhích như kiến bò. Khi tên sát thủ tập trung cao độ, chuyển sang giọng thách đố:


      - Thủ tiêu ta muộn nhất là vào trưa mai. Làm được ?


      Tên sát thủ nhìn đồng hồ, còn những 12 tiếng nữa. cảm thấy bị xúc phạm. Mụ này lại quên mất kỉ lục của ta rồi sao. Giờ này sang Hà Nội làm mạng nữa rồi quay về còn kịp nữa là.


      chắc nịch:


      - Thưa bà Chuyên Gia, đúng 8 giờ ngày mai chưa chết tôi đâm đầu vào tường.


      - Nhìn cho kĩ, đừng giết nhầm người – ta lấy ra bức ảnh 4*6 còn ướt mực in.


      - Đây là tên cảnh sát mày cần giết.


      - ở đâu? - Pu-vek buột miệng nhưng vội nhận ra câu hỏi của mình quá ngờ nghệch trước mặt người đẹp. Tọa độ chỉ như đinh đóng cột bản đồ màn hình vi tính. vội chỉ tay chữa ngượng.


      - Tôi xe đón ngay đoạn giữa con đường này, khi chấm đỏ qua bắn cho tắt ngụp. Thế nhưng nó tắt máy lần thế nào?


      - Nó tắt. Điện thoại đối với c quan trọng hơn chúng ta, nhưng tôi muốn ra tay sớm tốt hơn.


      Mắt tên sát thủ quắc lên khi thấy vệt sáng mờ ảo rồi tắt ngấm. Pu-vek chỉ tay:


      - biến mất rồi.


      - Vùng ấy có sóng, nó nổi lên ở đây này!


      Nữ chuyên gia trỏ ngón tay thon dài như vũ nữ Chăm lên hình tròn lớn nhấp nháy có tâm là kí tự trạm BTS cố định.


      Quả thực sau lát, vòng tròn xuất điểm sáng dịch vào phía trong. Góc dưới màn hình đồng thời lên các tọa độ tham số.


      - Thánh ! – Pu-vek phẫn khích như khi được gã hàng xóm hướng dẫn chơi game thủa còn bé. Mùi nước hoa Chanel thoang thoảng bủa vây pu-vek. quay sang nhìn vành tai trắng ngà uốn cong hệt nửa ánh trăng hé ra sau búi tóc xoăn bồng bềnh. Pu-vek cao hứng thề thốt:


      - Đích thị lão Duôn chỉ đường cho lên Along Veng rồi. Tôi cho nằm luôn ở đó.


      - Bề thể ngờ chúng sang nhanh đến thế. Có thể đây là con rối chúng tung ra để nghi binh, thực tế kẻ thù chính giờ này có khi nằm đâu đó xung quanh ta. Dù sao giết nhầm còn hơn bỏ sót. Angka ra lệnh cứ phải thủ tiêu tên này xong .


      - Tôi phải cầm cái máy tính này để tiện tìm chứ. – Tên sát thủ rón rén chỉ chiếc siêu máy tính giá bảy trăm lượng vàng bàn.


      - thể được, do thời gian cho phép nên thể cài phần mềm này vào máy di động của . Nhưng có cách, hãy cầm lấy chiếc Iphone 4 này và nhận lệnh chỉ điểm liên tục của tôi. - rút từ va li chiếc điện thoại vừa đập hộp.


      - Cũng được. - Pu-vek chậc lưỡi.


      - Thôi, hành động ! – đứng vụt lên làm mảnh xà- rông miết mạnh lên má pu-vek rát bỏng.


      Tên sát thủ đứng lên dọn đồ đạc rồi cúi gầm mặt ra cửa. Trời sáng , khu casino tầng trệt vắng ngắt. Mấy nàng Apsara mua vui cho thiên hạ biến mất như những ánh sao mai. các bàn quầy bar chỉ còn lại vài khách tây phương lờ đờ ngục bên chai rượu mạnh trống rỗng. Pu-vek sực nhớ rằng, hai ngày nay mình chưa ngủ.


      sao, sau phi vụ này, kì nghỉ dài hoặc phải ngủ vĩnh viễn.


      Pu-vek xuống bãi đỗ xe đích thân lái chiếc LX 470 theo quốc lộ 67 theo hướng Anlong Veng, hướng cái chấm đỏ máy vi tính.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      Hà Nội rạng sáng ngày 23/6


      Đúng 6 giờ 45 sáng, chiếc Land cruiser từ sân bay Nội Bài lao như tên bắn về phố Yết Kiêu. Trần Phách nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của Tổng cục cảnh sát khi ông ở sân bay. việc đợt xuất này làm ông liên tưởng phương châm phá án độc lập của mình bị các ông lớn ngăn cản. Mất gần tiếng đến địa chỉ được hẹn, tuy trình kiến ở đây nhiều lần nh


      ưng hôm nay có điều gì đó làm ông tiếc nuối và căng thẳng.


      Khi đến phòng làm việc của phó Tổng cục, có vài nhân vật đợi sẵn. Tất cả im phăng phắc nghe phó cục trưởng Bàng Khắc Sinh :


      - đủ hết những người tôi cần ở đây. Tôi xin lại để tất cả các đồng chí cùng . Thứ nhất: cầu cảnh sát điều tra và cảnh sát hình phối hợp truy tìm khẩn cấp thủ phạm gây ra cái chết của bác sĩ Tôn Thất Sang.


      Thứ hai, đại diện Interpol và cục V nhận quyết định sang Pnompenh phối hợp với đợn vị bạn truy lùng và giải cứu con tin.


      Thứ 3, cục cảnh sát cơ động và 113 phối hợp với bộ y tế tung hết lực lượng bảo vệ tất cả các bác sỹ và đặc biệt các giáo sư tiến sỹ y khoa toàn Hà Nội. Điều cuối cùng. - Ông ngưng lại nhìn tất cả các khuôn mặt lớn trong cơ quan sức mạnh của mình rồi tiếp. - Thám tử Trần Phách được điều phái sang interpol và cùng làm việc với các đồng chí bên đó. cầu các đồng chí về ngay sở chỉ huy của mình thi hành quyết định. Nếu có ý kiến gì gọi trực tiếp máy cầm tay cho tôi. Giải tán!


      Trung tướng Bàng Khắc Sinh trong khoảng khắc xong công việc rồi ra. Trần Phách biết rằng cuộc họp khẩn này diễn ra sớm hơn giờ hành chính đến tiếng rưỡi. Ông quay sang hỏi giám đốc công an Hà Nội Ngô Minh khi ông này lục đục đứng lên:


      - Tôn Thất Sang bị làm sao?


      Vị giám đốc công an mở cặp tài liệu của mình ra.


      - Trần Phách, phòng cảnh sát điều tra chúng tôi 4 giờ sáng hôm nay nhận được tin báo về bác sỹ thần kinh học của bệnh viện Việt Đức bị sát hại dã man tại sân chùa Vô Vi.


      Trần Phách khẽ giật mình nhìn lên bàn tay ông ta. Ngô Minh đưa tập Trần Phách.


      Lật vội ra, Trần Phách suýt ngả người xuống nghế vì người đàn ông trong ảnh nằm sấp trong tư thế hai tay vái lạy trước tượng Phật. Nếu để ý dòng máu đen chảy ra từ vùng đầu ắt hẳn mọi người lầm tưởng con chiên ngoan đạo bò sấp cầu khấn. thê lương.


      Trần Phách hiểu ra chỉ vụ Tôn Thất Sắc như ngài viện trưởng tiết lộ hôm qua. Buổi họp hôm nay lại thêm chuyện khác và có phần nghiêm trọng kém. Ra đến bãi đỗ xe Trần Phách đến ngay chỗ giám đốc Minh hỏi:


      - Minh, sắp bắt được hung thủ chưa ?


      - Ông Sinh chỉ đạo thế thôi chứ còn quái gì nữa mà bắt. sang đến Pnompenh rồi, mà sang đến Cam chỉ có interpol chủ công thôi - Giám đốc công an Hà Nội thà phân trần.


      - Chả hiểu bên Interpol ấy thiếu nhân lực đến đâu mà lại dí cái thằng bất tài này sang đó cơ chứ. - Trần Phách nhăn nhở cười.


      Ngô Minh nheo đôi mắt đen đầy ý.


      - Điều ông sang bên ấy là có ý của họ hết cả đấy. Thay đổi chiến thuật, dí thêm tiền đạo cắm. Ông cẩn thận kẻo bị chém đấy.


      Trần Phách quen Ngô Minh hơn chục năm khi họ chạm trán dữ dội phải trong đánh án mà là giải bóng đá nghiệp dư toàn nghành. Thủa đó Ngô Minh là hậu vệ thòng nổi danh với tài chém đinh chặt sắt của Công An Hà Nội, còn Trần Phách là tiền đạo của Nghệ An. Trong pha tấn công của đội Nghệ An, Trần Phách nhận được bóng rồi quyết định đột phá khu cấm địa đối phương. Sau khi lách qua hai hậu vệ và chuẩn bị tung cú sút sở trường bằng chân trái Ngô Minh chẳng biết từ đâu xuất và đến khi Trần Phách tỉnh dậy thấy mình nằm trong phòng y tế của sân vận động.


      Trong công việc, Ngô Minh nổi tiếng hà khắc và quyết đoán kém sân cỏ. Tuy nhiên, ngoài đời Ngô Minh là người hài hước và dễ gần. Sau cú va chạm ngoài ý muốn đó, ‘’hung thủ’’ Ngô Minh đến tận nhà ông để xin lỗi với chai Vodka Nga, hành động hiếm có của cầu thủ.


      Trần Phách quay sang Ngô Minh cười xuýt xoa.


      - Dí vào đâu mà chả bị chém. Mà này, ta về cơ quan ông làm li Vodka rồi bàn cho nó hăng nhé.


      - Lửa đến đuôi rồi mà ông còn đòi nhậu hả? thôi.


      Giám đốc Ngô Minh phất tay ý cùng xeTrần Phách bỏ chiếc Lancuiser rồi chui vào chiếc xe Missumisi ngồi cạnh Ngô Minh. Vừa ngồi xuống Trần Phách vào đề luôn.


      - Cái thằng cha Miên nào to gan dám làm chuyên đấy?


      - Lên tổng công ty Viettel hỏi nhé, trinh sát của tôi sáng nay đến đó làm việc rồi. Ngoài số SIM mới bóc tem gọi cho ông Sang, điều đáng chú ý là thư điện tử gửi cho ông ấy từ sáng hôm kia với nội dung khá kì dị.


      - Thư điện tử ư? – Trần Phách hồi hộp.


      Giám đốc Ngô Minh rút túi đưa tờ giấy in cho Trần Phách xem. Trần Phách đọc xong liên tưởng ngay đến bức thư mà Hà Phan gửi qua điện thoại cho ông. Cùng sender, cùng font chữ và văn phong. Căn cứ theo mốc thời gian hai thư này gửi gần như cùng lúc.


      - Ông đọc thư này rồi hả? – Chất giọng khô khốc của Ngô Minh vang lên như báo hiệu ông ở chế độ làm việc.


      - À, chưa, nhưng tôi thấy người viết ở trong tuyệt vọng và đau đớn.


      - Đây là bức thư định mệnh, ai đọc nó kẻ đó phải chết, ông Sang là minh chứng.


      Trần Phách bắt đầu chột dạ. Ông đối ứng:


      - Tìm cho được tên Miên kia ai bắt cóc Tôn Thất Sắc.


      - Phải. Tên này ngạo mạn đến mức còn dám nhắn tin vào máy cho nạn nhân lúc đó chết rằng: lên sân bay Nội Bài mà lấy xe về.


      Ngay lúc đó điện thoại Ngô Minh reo vang.


      Trần Phách lường trước được vụ án này lớn chưa từng có, đến nỗi phó tổng cục xuống làm giám đốc công an Hà Nội. Giám đốc công an lại xuống làm thay việc của đội trưởng đội cảnh sát điều tra.


      Cái chết của nhà thần kinh học Tôn Thất Sang và tin xấu về Tôn Thất Sắc giáng cú sốc chí mạng cho y học nước nhà và tiếc thương cho hàng triệu người quan tâm đến họ.


      Trần Phách cho rằng đây là mưu được nhen nhóm và điều khiển từ ngoài biên giới với mục đích khá thần bí. Nếu vào tận hang ổ của chúng mãi mãi bao giờ giải mã được. nghi ngờ gì nữa, hai kiện nhà họ Tôn nằm trong động cơ gây án. Xét từ bề ngoài tượng, dân chúng có xu hướng suy nghĩ theo chiều thế lực nào đó dang tâm triệt hạ y học Việt Nam.


      Xe qua bệnh viện Việt Đức, Trần Phách nhìn ra ngoài ô kính. Lệnh Bàng Khắc Sinh vừa ban ra vài chục phút mà hàng chục cảnh sát mặc sắc phục xuất với mật độ khác thường quanh bệnh viện này. Cảnh sát 113 đích thân dẫn đường và hộ tống những chiếc xe mà có thể là các bác sỹ cao cấp. Lệnh này có hiệu lực. Bảo vệ an toàn cho bác sỹ thần kinh được nâng lên chỉ sau hàng bảo vệ nguyên thủ.


      Tiếng Ngô Minh át tiếng động cơ chiếc Missumisi làm ông chú ý.


      - Gửi ngay vào máy tôi, nhanh lên!


      Ngô Minh cắt ngang cuộc gọi để nhận tin nhắn có vẻ quan trọng. Có tiếng bíp vang lên ông liền mở ra. mắt đen Ngô Minh chiếu sang ghế bên vẻ nghiêm trọng:


      - đọc , nhân viên tôi ở Viettel gửi về đấy.


      Trần Phách cầm chiếc BlackBerry nhìn lên màn hình lớn bức thư:


      ‘’Gửi thám tử Trần Phách/ M35. Tôi bị bắt cóc và giam giữ dưới căn hầm nhiều xác chết và ...


      Hãy cứu tôi ra khỏi đây trước khi chúng hành quyết cả nhóm trong 48 giờ tới. Bác sỹ: Tôn Thất Sắc’’


      Viên thám tử dày dạn biến sắc mặt. điều gì có thể lọt mắt Ngô Minh. Trần Phách chưa kịp phân trần Ngô Minh quay lên gọi lái xe.


      - về cơ quan, đến ngay văn phòng Interpol.


      Chiếc Missumisi liền đổi hướng.


      Ngô Minh nhìn Trần Phách bằng ánh mắt đề phòng:


      - Ông phải giải thích ngay cho tôi?


      - Tôi dùng máy di động tuần nay.


      - Nghĩa là ông biết tin này?


      Trần Phách gật đầu . Suy cho cùng cái tâm trong sáng của ông cũng ít lần phải tìm câu dối. Mặc dù chỉ là những lời dối vô hại nhưng lương tâm ông luôn luôn phản đối. Trần Phách hiểu ý Ngô Minh hướng về vấn đề khác.


      Ngô Minh như mắng:


      - Sáng nay Tôn Thất Hoàng bỏ mạng vì nhận tin nhắn kì bí. Lẽ nào kẻ tiếp theo làTrần Phách


      Khi Ngô Minh câu này, tại nơi cách đó hàng ngàn km chiến sĩ đặc nhiệm suýt mất mạng và tiếp tục đối mặt với hiểm nguy. Trần Phách biết rằng nếu ta có mệnh hệ gì cả kiếp này ông thể nào báo đáp được cho ta, kẻ thí mạng cho ông. Ông tự trách mình phái ta quá sớm thay vì tham khảo thêm các thông tin khác.


      Giọng Ngô Minh trở nên đáng sợ:


      - được chủ quan tên sát thủ bí này, nó siêu hơn ông nhiều đấy, thứ nữa là chưa biết mưu của chúng là gì. Theo tính chất này tôi nhận định đây là vụ thủ tiêu để diệt khẩu. chừng còn nhiều Tôn Thất Sang nữa.


      Lại có tiếng reo vang từ chiếc điện thoại tay Ngô Minh. Ông ta rít lên trong máy:


      - A lô, cái gì, lại tin nữa à...Gửi ngay!


      Trần Phách thở dốc. Hội thoại vừa ngắt máy lại rung lên bởi tiếng bíp. Ngô Minh vội vã mở ra, lần này khuôn mặt hồng hào của ông giám đốc đổi sắc. Trần Phách hoảng hốt uôm sang nhìn chiếc màn hình sáng xanh. Cả hai thể tin nổi dòng chữ trước mắt. Như luồng điện dây. Hai viên cảnh sát nhận được tín hiệu lóe lên từ trong não:


      Cần phải báo cho trung Tướng Bàng Khác Sinh và Tổng Cục II ngay lập tức.






      Chương 15

      Siem Reap. Sáng 23/6.


      Thời điểm này, giờ làm việc buổi sáng của giáo sư Samdech bắt đầu. Mặc dù hi sinh thói quen dùng cà phê để chuyển sang chất kích thích có tên Jaya nhưng tâm trí ông vẫn thể đặt lên tập bệnh án trước mắt mà rong ruổi tìm cái đầu của xác chết.


      Mấy hôm nay ông tự dưỡng thương trong chính văn phòng bận rộn của mình.


      Ông thẳng tay hủy các cuộc họp của viện. Kiểm sát viên quân hẹn xuống làm việc, ông cũng tìm lí do trì hoãn. Các nhà báo phải lục đục kéo về sau khi chán nản đợi hàng chục tiếng đồng hồ. Các bác sỹ khoa ngoại tha thiết mời ông xuống hội chẩn cho các ca hiểm nghèo, và đây là phận mà ông bao giờ thoái thác. Bệnh nhân là đối tượng phụng duy nhất của ông. Công việc đối với ông là cống hiến thiêng liêng.


      Bận rộn là tốt. Thế nhưng bác sỹ mà bận rộn lại là tín hiệu chẳng hay.


      Mấy hôm nay, ngoài công việc chuyên môn, vị dành hết quỹ thời gian nghỉ ngơi của mình để dò la tin tức và đôn thúc các cơ quan hữu quan giải quyết hậu quả vụ khủng bố.


      Vụ tấn công vừa qua làm ông choáng váng. Người bạn lớn của ông mất tích. Quay mặt với nỗi đau đồng loại, nhiều kẻ cơ hội nhân đây tung ra vô số tin đồn nhằm bội nhọ thanh danh của ông. Đời là thế. Giáo sư Samdech khẽ thở dài rồi lật tập công văn mới nhận.


      Do hiểu thời gian quý hơn máu của ông hay việc quá khẩn cấp mà viên đội trưởng bảo vệ nhè vào lúc này để xuất :


      - Thưa giáo sư, đêm qua có kẻ đột nhập bệnh viện. Chúng tôi cần báo cáo ông.


      - Chuyện này các tự biết phải làm gì. – Giáo sư Samdech xua tay và mắt rời tập công văn.


      - Thưa ngài...Nhưng đây là nhân vật đặc biệt.


      - Ăn trộm mà cũng có loại đặc biệt sao? Cứ theo quy định mà xử. - Giáo sư Samdech phát cáu.


      - Chúng tôi biết... nhưng đây lại là ... hoàn toàn khác ạ.


      Viên đội trưởng vẫn ì ra trước mặt buộc Samdech phải ngửng lên.


      - Tại sao lại khác?


      - Vì tên này là khách của... giáo sư ạ!


      Ông ta trừng mắt:


      - Khách của tôi và kẻ trộm là hai phạm trù ngược hẳn nhau.


      - Dạ thưa, sáng qua tôi dẫn ta lên đây gặp ngài, và đây là những bức ảnh camera ghi lại đêm qua và rạng sáng hôm nay.


      Viên đội trưởng tranh thủ rút nhanh tập ảnh trong cặp chuẩn bị sẵn.


      Giáo sư Samdech đón xấp ảnh chìa ra tay viên đội trưởng rồi lật từng trang. Đúng là lẫn vào đâu được.


      - Các bắt nộp công an rồi hả? - Samdech thảng thốt.


      - Chưa, thưa giáo sư. Đối với kẻ gian thông thường dám dùng hung khí chống trả, chúng tôi bắn hạ. Do kịp thời nhận ra đây là khách của ngài nên chúng tôi dùng biện pháp mạnh. Vả lại ta chưa gây ra chuyện gì nên chúng tôi ... để vuột mất ạ. Tôi xin nhận lỗi.


      Giáo sư Samdech gì, các nếp ăn mặt ông dường như sâu hơn. Ông đọc vị được mục đích của người khách mới quen. Cũng là tại ông sáng qua từ chối cấp mẫu phẩm nên ta phải liều lĩnh làm cái vệc đáng hoanh nghênh này.


      Suy cho cùng, áp lực nhân viên y tế vượt hàng ngàn cây số rồi trở về tay là điều muối mặt. Là lãnh đạo, ông hiểu áp lực của nhân viên đến đâu. Tuy nhiên nhìn những tấm ảnh này, cái lén lút, cái trườn bò, cái xô đẩy trong đám bệnh nhân của ông quả là hay ho chút nào. Khách của giáo sư mà thế này ư.


      Ông khẽ thở dài rồi dúi trả xấp ảnh cho người đội trưởng.


      - Hủy ngay những bức ảnh đáng xấu hổ này . - Mắt ông ta cụp xuống đầy vẻ ân hận như lỡ nhìn phải ấn phẩm xấu xa.


      Viên đội trưởng ngạc nhiên nhìn vị giám đốc quân y nghiêm khắc mà nay lại có hành động bao dung hiếm có.


      Viên đội trưởng mất hút ngoài cửa, giáo sư Samdech liền ôm đầu khó hiểu. Thằng cha này chưa về nước . Ông nghĩ. ta tin mình đến nỗi phải trộm mẫu sao. ta đột nhập vào nhà xác chỉ làm việc đó mà thôi. Nếu lấy được mẫu và tự kiểm tra gen cũng tốt, chỉ sợ xét nghiệm xong lại thêm đau lòng hơn mà thôi.


      Samdech thấy cần phải khám nghiệm ADN và công bố danh tính nạn nhân cách quá vội vã, dù kết quả cái xác đó là ai cũng là con người, và chết. Công bố kết luận quá sớm gây phân tâm cho chỉ huy Heng Sovan. Cứ để ta tập trung vào công việc truy tìm cái đầu và kẻ gây án. Bắt kẻ chủ mưu và ngăn chặn tái diễn mới là mục đích chính. Samdech vật tập hồ sơ cao ngất trước mặt với các bệnh án nguy kịch chờ ông. phút lơ là có thể gây ra những cái chết mới. Người sống mới là quan trọng.






      Chương 16

      Tắt máy di động, Hà Phan vẫy chiếc xe chở hàng theo quốc lộ 67 nhằm hướng thị trấn Anlong Veng, đúng con đường vắng vẻ mà sáng qua cùng giáo sư Samdech. Chốc chốc lại bật máy kiểm tra tin nhắn, từng phút từng giây vẫn mong tin từ Trần Phách. biết sếp làm cách nào để tìm ra vị trí con tin khi ông ta ở xa hàng ngàn km, nhưng vẫn hi vọng thông tin cụ thể hơn.


      mình tay tìm quả là cạnh tranh


      được với hàng trăm nhân viên bộ quốc phòng nước bạn được trang bị các thết bị do thám tối tân. Còn , chiếc Gamin tích hợp GPS cũng trở nên vô dụng khi kịp cài sẵn bản đồ vùng sâu này.


      Việc này khó hơn ìm kim đáy bể. chỉ có lợi thế duy nhất so với họ là từng lùng nát các căn cứ ngầm vùng này, nhiều căn hầm và công kiên cố mà ít ai biết rải rác xung quanh đồi Dangkrek. Phải rồi, mình nên đến đó trước tiên.


      phương hướng. người cộng tác. mẩu bánh dắt lưng. vũ khí phòng thân. trường bí và mẩu tin nhắn ‘’vu vơ’’ là tham số duy nhất để tìm đáp án trong hàng ngàn số.


      Địa điểm khả nghi đầu tiên mà nhắm tới đó là căn hầm chứa vũ khí và quân dụng của Pot pot giáp Thái Lan với vỏ bọc ‘’trại tị nạn’’. Nơi đây được xây dựng kiên cố và trang bị đại để kháng chiến lâu dài chống lại quân tình nguyện trong những năm 80 và quân chính phủ liên hiệp của Hun Sen trong những năm sau đó. Nay hầm này bỏ hoang và gần cửa khẩu Osmach. Mặc dù được ta thu hết vũ khí và phá hủy nhưng nó có thể khôi phục lại chẳng mấy khó khăn. Ở đó có rất nhiều xác chết. Cách vị trí bị nạn nửa giờ chạy xe. Nghe có vẻ phù hợp với nạn nhân mô tả trong thư.


      Hà Phan suy tính lại, vị trí khả nghi nhất vẫn là dãy núi Dangkrek. Tuy phần rừng núi hiểm trở ở đây trở thành khu du lịch ‘’sinh thái’’ hay ‘’mạo hiểm’’ gì đó nhưng vô số căn hầm chỉ huy của các tên đầu sỏ Khơ Me đỏ vẫn bị bao trùm bởi màn đêm bí . Tại đây có căn nhà hai tầng hầm kiên cố là nơi diễn ra các cuộc họp để đưa ra những quyết định tối cao của Khơ Me đỏ, từ đấy có mạng đường hầm chằng chịt dẫn sang dinh thự của Khieu Samphan và số lãnh tụ khác. Nay ‘’di sản’’ này thuộc về phiến quân và là nơi diễn ra các hoạt động bí mật của chúng.


      nhà quân phương tây ví von rằng Along veng chính là Tora Bora của người Khmer.


      Trời về chiều, sau chặng đường hơn 70 km thấm mệt, đói và khát. Hà Phan quyết định xuống con suối vắng uống nước.


      Địa bàn Battambang- Siem Reap vốn lạ gì với các trinh sát của sư đoàn bộ binh 309. Tuy mới tham chiến vài năm cuối thậm niên 80 nhưng thuộc như lòng bàn tay các phum sóc, ngọn núi cho đến các khe suối. Thậm chí đến vị trí từng gốc cây Bằng lăng cổ thụ ở Cao Melai còn nhắm mắt mà đọc vanh vách. và các đồng đội từng chui lủi hàng tuần để thâm nhập vào các căn hầm chỉ huy của Khơ me Đỏ ở Amleng, Tà sanh hay Pailin.


      Nhưng đó là hơn 17 năm về trước, còn bây giờ nếu có nhóm nào nhốt con tin ở đâu trong số các vị trí thể ngồi chỗ mà phỏng đoán.


      Bỗng có tiếng súng nổ làm Hà Phan đứt ngang dòng suy nghĩ. vội nằm rạp xuống đất quan sát.


      Nằm nghe ngóng hồi lâu, giật mình khi có tiếng sột soạt cách mình xa, và những tín hiệu khả nghi dần ra trước mắt:


      Hai người chặt cây trước cái lán, người mang súng M-16 đứng gác. Chúng có tham gia tấn công hay giam giữ nhóm bác sỹ . tự hỏi tiếng quát vang bên tai:


      - Shoso-nghiem, boongto-rou chaphoz! (4)


      Hà Phan giật mình quay lại, xung quanh bị vây kín bởi các tay súng PMBU.


      Chương 15


      Ghì chặt tay lái và bao giờ nới lỏng chân ga, chiếc LX 470 lao chồm chỗm con đường gồ ghề chưa rải nhựa chiếc iphone đổ chuông. hề giảm tốc, tay kia bắt máy giọng cáu kỉnh.


      - Gì thế chamneng – kar?


      - Đừng điên rồ nữa, nấp ngay vệ đường! - ta réo lên trong máy.


      - ở đâu?


      - ngược chiều, cách chiếc xe của 5 km, tốc độ 75- 80 km/h.


      biết chiếc LX 470 lái có gắn chíp GPS còn vệt đỏ của tên cảnh sát mụ ta theo dõi từng giây.


      Tên sát thủ đạp mạnh bàn phanh, hai vệt đường bị xới tung quất đám bụi bay mù mịt. Chiếc LX 470 tấp vào bụi sim ven đường. rút khẩu Marui Glock mà Chamneng-kar dúi vào túi khi ra cửa lên đạn rồi móc túi ngực lấy tấm ảnh ôn kĩ khuôn mặt con mồi lần nữa. Mày chỉ còn năm phút nữa thôi. Pu-vek thào trong cổ họng rồi đút ảnh vào túi.


      nhẩm tính: nếu con mồi xe máy hay tuk- tuk bị bắn bỏ dễ dàng. Còn nếu con mồi ô tô bám theo chờ cơ hội ra tay đến chết thôi. Đến phút thứ 4 chiếc iphone lại reo lên.


      - Chú ý, cách 120 m.


      Tên sát thủ ngửng lên và tin nổi mắt mình khi thấy chiếc bọc thép to đùng lao như mãnh thú về phía . ‘’Rắn hổ mang’’ há hốc miệng như bị nện vào đầu, người cứng đơ. Đến khi chiếc xe bọc thép lướt qua phả cuộn khói khét lẹt, mới dụi mắt bẻ đầu xe thụ động bám theo. Tay kia ấn số máy chuyên gia.


      - Nhầm đấy, ... ngồi trong xe... chiến đấu bộ binh.


      - Thế sao? – khá ngạc nhiên. - Trước và sau xe kia 3 m có xe nà


      - .


      - Vậy dứt khoát ở đó, đừng để thoát.


      Tên sát thủ dập máy cố lấy lại dũng khí. biết phải làm gì nếu bề đích thân ra lệnh đâm chiếc LX 470 mười vạn đô-la vào khối thép di động kia. Tên sát thủ chợt hoang mang khi phải tham gia phi vụ này, mang súng ngắn đuổi theo chiếc thiết giáp có khác gì cầm trứng ném vào đá. con mồi khó nhằn. cười cay đắng. Phải chăng bề và con mẹ Chuyên gia kia sắp xếp cho cái chết yêng hùng nhất. Hay phi vụ được bề lo lót và đảm bảo độ thành công gần như tuyệt đối.


      Tuy nhiên, càng chạy càng thấy mục tiêu đến nỗi đáng sợ. Nơi an toàn nhất sơ hở nhất.


      ‘’Rắn hổ mang’’ miệt mài đeo bám chút sợ hãi, chẳng ai nghi ngờ chiếc xe doanh nhân lại có thể gây với chiếc bọc thép. biết chiếc BTR thể chạy được mãi và những người trong xe thể nào rồi cũng phải chui ra. Thế nhưng, điều giản đơn kia lại diễn ra như ý. Chiếc xe ấy về đâu đứa trẻ cũng nghĩ ra. tiếng sau, chiếc bọc thép chui vào cánh cổng đồ sộ của Bộ Tư Lệnh quân khu. Pu-vek có ý định đuổi theo qua cánh cửa có gần chục vệ binh bồng súng đứng canh kia.


      Tên sát thủ phanh gấp chiếc xe. rà rà ngoài Bộ Tư Lệnh rồi tìm chỗ dừng cao nhất để quan sát từ xa.


      Pu-vek sợ mất dấu vết con mồi, biết tại căn phòng điều hòa cách đó 30 km, chamneng – kar vẫn nhìn mục tiêu hơn . Đêm nay, vị trí đích xác của con mồi lộ ra.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17

      Ánh hoàng hôn rực rỡ đền Pre Rup tắt dần nhưng quầng sáng đầy sức mạnh hơn lại rực lên bên mạn tây thành phố Siem Reap. Hàng ngàn ngọn đèn Halozen đồng loạt rực sáng trong khuôn viên rộng hơn 172 hecta của Bộ Tư Lệnh Quân Khu Miền Tây. Các khối kiến trúc nhiệt đới được quy hoạch phân tán theo mô hình chia vuông theo ô cờ. Các trục đường thẳng vuông góc nhau để ăn khớp với chu vi vuông vắn của khu đất.


      Từ cao nhìn xuống, tổ hợp kiến trúc quân này giống hệt bàn c


      vĩ đại với ba điểm nhấn trung tâm là giàn ra -đa và hai đài quan sát quang học mang tính biểu tượng. Khoa học và sức mạnh.


      Tọa lạc phần tổ hợp khổng lồ đó là khu vực riêng biệt của trụ sở Hiến Binh Hoàng Gia.


      Trong phòng làm việc được trang bị đúng tiêu chuẩn mới nhất dành cho sĩ quan chỉ huy. Điện thoại


      - A lô, thiếu tá Heng Sovan đây!


      - Báo cáo chỉ huy, tôi cho người đưa về sở chỉ huy của ông.


      - Đúng tên sáng nay cùng giám đốc viện quân y ?


      - nhầm vào đâu được.


      - Tốt.


      Chỉ huy Heng Sovan dập máy đứng dậy bước ra khỏi bàn và cắp tay dạo ngay trong phòng làm việc rộng rãi của mình. Cặp mắt ta sáng lên đầy vẻ kích động.


      Lực lượng Hiến binh quân đội Hoàng gia với con số gần 10 ngàn quân được biên chế thành 6 tiểu đoàn và diện toàn lãnh thổ. Bộ chỉ huy đầu não của lực lượng này đóng tại Pnompenh dưới chỉ huy tập trung của vị tướng duy nhất. Với chức năng truyền thống như giám sát thực thi pháp luật trong quân đội, chống bạo loạn và khủng bố, họ còn hỗ trợ tư pháp dân vài các chức năng khác.


      Trong tình hình mới có nhiều biến động phức tạp, họ đảm đương luôn chức năng theo dõi và phân tích các thông tin liên quan đến an ninh quốc gia nhằm phòng ngừa và ngăn chặn từ xa các nguy cơ khủng bố và li khai. chức năng tương đương tình báo quân đội.


      Chính vì tồn vong của quân đội và toàn vẹn lãnh thổ mà lực lượng này được trang bị tinh nhuệ nhất trong các binh chủng có. Vụ khủng bố và bắt cóc liên quan đến nhân tố nước ngoài hôm qua được lực lượng này lôi vào tầm ngắm đặc biệt.


      Sau khi vụ xảy ra vài giờ, thiếu tá Heng Sovan lập tức được phái từ Pnompenh đến Siem Reap để chỉ huy lực lượng hỗn hợp tiến hành điều tra và phá án trong thời gian nhanh nhất. Viên chỉ huy 38 tuổi tức tốc huy động đại đội bộ binh, trung đội PMBU và tiểu đội biệt kích 911 Para cùng 5 xe thiết giáp và số hỏa lực cần thiết. Trong tình huống khẩn cấp ta có thể huy động những chiến đấu cơ tối tân nhất trong kho vũ khí có.


      Chiếc bọc thép BTR-80 giọt hai luồng đèn pha chói lòa xé toang mà đêm rồi đỗ khự trước hàng lính. kẻ tình nghi đặc biệt được dẫn lên gặp chỉ huy cao nhất của họ. Viên trung úy PMBU ăn mặc vằn vện bước như vũ báo đến trước cửa phòng chỉ huy:


      - Báo cáo thiếu tá, chúng tôi mang về đây.


      - Cho vào.


      - !


      Hà Phan bị kẹp giữa hai tên lính lực lưỡng khi vào phòng chỉ huy


      - Nguyễn Hà Phan, mời ngồi xuống. - Viên chỉ huy chỉ tay chiếc ghế đối diện bàn làm việc.


      Từ lúc bước lên chiếc BTR-80 hầm hố, Hà Phan biết điểm đến đêm nay của là đâu. cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi viên sĩ quan này lại khổ công chờ mình đến vậy. Nếu nể mặt giáo sư Samdech, ta có lẽ lôi cổ về đây từ sáng qua.


      - lén lút quay lại khu vực đó làm gì?


      - Tôi ngay thẳng việc gì lén lút cả. – Dựa hẳn lưng vào thành ghế, vang phòng.


      - Thế biết đấy là khu vực cấm hay ?


      - Người chết bị đánh cắp đầu, chưa tìm thấy, tôi về sao được?


      Viên chỉ huy cắp tay lại lại trong phòng bỗng dừng sát Hà Phan rồi nhìn vào mặt , nửa hàng ria mép nhếch lên:


      - Trách nhiệm phết nhỉ? Tưởng tìm thấy trong nhà xác Quân y đêm qua rồi cơ mà?


      Hà Phan khẽ giật mình, chợt nhớ gã vệ binh trong chiếc BTR đêm qua thấy mặt khi chạy ra ngoài nhà xác. Công bằng mà , nếu nổ súng lúc đó, cái nhà xác tiện nghi hôm qua lại được tiếp nhận thêm nạn nhân nghèo vô tội nữa. Hà Phan cứng lưỡi biết sao.


      Viên chỉ huy lại cắp tay chầm chậm bước đến cuối bức tường, mặt vênh lên nhìn dãy huân chương thẳng tắp treo dưới bức ảnh chân dung vị lãnh tụ từng là sĩ quan Khơ me đỏ trước khi tị nạn sang tỉnh Sông Bé. Thủ tướng Hun Sen. Bỗng ta bất ngờ quay lại:


      - Khai ra , có đúng Cục II phái sang đây ?


      Mặt Hà Phan buốt lên như bị hắt gáo nước. nhìn thẳng viên chỉ huy bằng ánh mắt lạnh băng.


      - Ông gì tôi thực hiểu.


      - Đừng che mắt tôi, Tôn Thất Sắc trốn ở đâu?


      Mũi Hà Phan cay xè. Chính tao phải hỏi mày câu này mới phải. Những câu hỏi bi hài này biết khi nào chấm dứt đây. hiểu sao ngay từ ánh mắt đầu tiên viên chỉ huy có thiện cảm với . Hay là cảm tưởng như thế? Giờ đây câu trả lời , sợ hơn là coi thường.


      - Thưa chỉ huy, nếu tôi biết vị giáo sư ở đâu, liệu ông có mang ông ta về đây cho tôi ?


      Cặp mắt hổ viên chỉ huy đỏ lòm báo hiệu bị thách thức.


      - Tôi hỏi . Đúng Tôn Thất Sắc giết Son Sen phải ?


      Viên chỉ huy đấm mạnh lên bàn đánh rầm. Hà Phan choáng váng khi nghe đến Son Sen, kẻ chóp bu trong hàng ngũ Khơ me đỏ thời. Lại câu hỏi nữa thể hiểu nổi.


      Hà Phan nhận ra mình là tù binh tự khi nào. hoa mắt nhìn viên chỉ huy cao lớn hơn mọi phương diện mà muốn tay đôi sòng phẳng với . Đừng để lộ danh tính, tấn công ai trừ khi bị đe dọa nghiêm trọng đến tính mạng. Trong lúc thiếu kìm chế hay xúc động nhất, lời dạy của sếp lại tự động tua qua trong đầu.


      chưa biết đối đáp ra sao có chuông điện thoại reo vang. Chiếc Gamin chưa tắt có gắn thiết bị ‘’gián điệp’’ GPS réo lên trong cạp quần. Sau chút bối rối quyết định dùng quyền tự do thông tin chính đáng của mình. Đúng như dự cảm, số máy của Trần Phách reo. Nếu TP là sỹ quan Cục II lời tố cáo của viên chỉ huy quả đâu có oan.


      Hà Phan giấu lúng túng bằng thao tác điềm tĩnh.


      - Thưa ông, tôi có thể ra ngoài lát .


      - Cứ tự nhiên.


      biết chỉ khi cực kì khẩn cấp Trần Phách mới chủ động gọi cho . bước ra sân khoảng mà máy nghi vươn tới rồi bật máy.


      - Tôi đây ạ. Sếp ngay .


      - Bức thư cậu gửi cho tôi được hãng Viettel xác định là có . Nó được gửi từ website và trang web này dang bị haker kiểm soát nên chưa thể tìm ra được địa chỉ IP của chúng. Trong thời gian này nếu tiếp tục có tin nào tương tự hãy thông báo trực tiếp cho nhân viên interpol nước sở tại là ông Rai số điện thoại là 0855 96... Cậu được tắt máy, và nhiệm vụ của cậu là trinh sát ngay cho tôi ngôi nhà ở ngoại ô Sisophon.


      - Báo cáo sếp. Tôi bị quản thúc khá nghiêm ngặt trong Bộ Tư Lệnh.


      - Tôi biết, tôi tin cậu ra được thôi mà. Thôi nhé.


      Trần Phách tắt máy, sững sờ vì bị giữ tại trung tâm đầu não quân khu, chuyện to đùng như thế mà ông phớt lờ như . Chợt nhớ mình là lính trinh sát và đủ mẹo để làm những việc như vậy, tỉnh bơ quay lại phòng viên chỉ huy.


      Heng Sovan thấy vào vội bật dậy tiến sát vẻ bóc mẽ.


      - chỉ huy mấy người đất nước nà


      - Thưa ông chỉ huy, ông đánh giá tôi cao thế sao. Thực tôi biết gì hết về tung tích vị giáo sư mất tích. Tôi bất chấp nguy hiểm sang đây để trả lời câu hỏi đó. Ngoài việc lần mò tìm như các ông thấy, tôi có gì để thêm.


      - Thế tại sao tin ông ta còn sống?


      - Bởi vì tôi tin ông ta chết.


      - Tại sao chưa chết?


      - Trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy đầu ông ta hoặc sau khi kiểm tra gen, nhưng cả hai nhân tố vẫn chưa được ai làm sáng tỏ.


      Chỉ huy Heng Sovan nghiêng nghiêng đầu nhìn :


      - Phản biện hay ghê. Được, tôi cho xem cái này.


      Chỉ huy Heng Sovan vòng qua Hà Phan về phía ngăn kéo trung niên thấp đậm, đầu trọc mặc áo đen gắn quân hàm xuất . Hà Phan thấy khá quen, nhưng chưa nhớ ra gặp ở đâu.


      - Báo cáo chỉ huy, tôi muốn gặp ông môt lát.


      Chỉ huy Heng Sovan bỏ dở chiếc ngăn kéo bước ra trước mặt ta hỏi:


      - Có kết quả gì ?


      - Có, nhưng... - Viên sỹ quan đưa ánh mắt về phía Hà Phan rồi e dè nhìn chỉ huy.


      - Cứ luôn ở đây.


      - Báo cáo chỉ huy. Chính cái xác là Son Sen, các thông số và đặc điểm thi thể nạn nhân đều khớp với hồ sơ của quân báo.


      Chỉ huy Heng Sovan nhướn mày lật qua tập hồ sơ mà viên sĩ quan đưa ra lấy làm đắc ý.


      - Có chết lúc mấy giờ được ?


      - Chúng tôi có tìm thấy dung dịch phoormaldehit cơ thể ông ta, đây là loại dung dịch ướp xác khá phổ biến nay nhưng đắt tiền. Thi thể vẫn rất mới nên rất khó xác định ngày chết.


      - Chí ít phải cho được chết ngày nào?


      - Cái này là bài toán mà pháp y Hoa Kỳ còn bó tay đấy ạ. - gãi đầu cười cầu tài. - Nhưng chúng em cố gắng thêm ạ.


      - ra được rồi. – Heng Sovan giữ lại tập hồ sơ rồi chỉ tay ra cửa.


      Hóa ra đây là viên tên pháp y bỏ đội hình hôm qua. Y lập công chuộc tội cách thành khẩn trước cả viện quân y lẫy lừng. Viên sỹ quan đầu trọc tay ra. Hà Phan nhìn kĩ dáng cắm cúi, nét mặt và cái đầu ấy hơi giống nhà sư đêm qua. Đúng chính nó. Cái xác vô thừa nhận kia là Son Sen sao. Nếu vậy có thể báo cáo cho Trần Phách rằng, cái xác kia phải là Tôn Thất Sắc. Coi như tên pháp y chứng minh hộ rồi.


      Hà Phan hề biết rằng, đêm qua, nằm sẵn trong chiếc BTR đợi cho hai lính gác viện quân y sơ hở, viên pháp y cải trang thành nhà sư rồi dùng thiết bị mở khóa đột nhập vào nhà xác mà ngay cả cũng phát ra.


      giấu nổi hân hoan, Hà Phan hỏi ngay viên chỉ huy:


      - Vậy các ông chứng minh được cái xác kia phải là Tôn Thất Sắc rồi chứ hả?


      Bộ mặt dễ sợ của Heng sovan lừ đừ quay sang:


      - đóng kịch khá lắm. Tôi hỏi lần cuối. Tôn Thất Sắc cắt đầu Son Sen phải ?


      Hà Phan nhìn trân trân khuôn mặt của viên chỉ huy, ràng đây phải lúc để đối thoại. Mọi nhún nhường nào rồi cũng lên đến cực điểm. đứng hẳn khỏi ghế tiến về trước mặt viên chỉ huy đòi sòng phẳng.


      - Tôi thề là giáo sư Tôn Thất Sắc sang đây phải để giết người. nhà khoa học quanh năm vùi đầu trong phòng thí nghiệm lẽ nào lại biết được nơi náu của tên trùm diệt chủng mà cả interpol lẫn quân đội Campuchia truy lùng hàng chục năm nay. Hoang đường, các ông hãy dừng ngay trò vu khống và thả tôi ra khỏi đây ngay lập tức.


      Chỉ huy Heng Sovan khẽ nhếch chùm ria mép cố vẽ cho mình nét thiện cảm khuôn mặt khô khốc. Địch cứng ta mềm.


      - Biết đấy... vậy mà ông Sắc biết đấy. – Giọng chỉ huy Heng Sovan đầy vẻ khiêu khích. ta lẳng lặng tiến về hộc bàn kéo dở lúc nãy rút ra tấm ảnh đặt trước mặt Hà Phan.


      - sao về tấm ảnh này?


      Hà Phan tò mò lấy tấm ảnh đóng dấu ‘’top secret’’ rồi nhìn trừng trừng. Đập vào mắt là cảnh tượng thể ngờ nổi. Cảm thấy đến hồi cao trào của cuộc thẩm vấn. Viên chỉ huy tiến lên trước mặt gân giọng:


      - Tôn Thất Sắc là trong những rất ít người biết nơi náu của Son Sen. những thế, vị bác sỹ đáng kính của các ông dưới lần đến chữa bệnh cho ông ta.


      - Cứ cho những gì ông là đúng, nhưng ông ta biết nơi ở của ai, chữa bệnh cho ai là quyền của ông


      Chỉ huy Heng Sovan nhìn thẳng Hà Phan toát vẻ kinh ngạc.


      - Biết kẻ nguy hiểm bị tróc nã như Son Sen mà tố giác khác gì đồng lõa với ?


      -Tôi biết bức ảnh này xuất xứ từ đâu.


      Heng Sovan giật lại tấm ảnh đặt lên bàn rồi quát lớn:


      -Tôi chứng minh bức ảnh này trước tòa ECCC chứ phải trước mặt .


      Thấy Hà Phan phản ứng gì ta mới chịu hạ giọng rồi tiếp:


      - Nhưng cái tôi quan tâm là ai dật dây vụ ám sát này. số cơ quan tình báo treo giải hàng triệu đô la cho tên tội phạm chiến tranh này là lí do cho cuộc săn lùng gắt gao nhất thế giới. Hơn hai mươi năm nay Son Sen giữ được cái đầu của mình là kỉ lục, vậy mà cuối cùng ông ta lại mất đầu vì bác sỹ riêng của mình.


      Viên chỉ huy lại dơ bức ảnh lên rồi tiếp:


      - Đây mới chỉ là phần , thực tế còn kinh khủng hơn nhiều.


      - Nhưng điều đó chưa đủ lên Tôn Thất Sắc giết ông ta. – Hà Phan cãi.


      - Vậy hãy giải thích cho tôi tại sao cái xác Son Sen xuất đúng thời điểm Tôn Thất Sắc mất tích? Nếu là tên hung thủ khác sao lại chọn thời điểm Tôn Thất Sắc mất tích rồi mới ra tay?


      - Thế giám đốc Samdech cũng có mặt lúc đó, sao ông ta lại biết?


      Viên chỉ huy tỏ thất vọng khi ai đó nhắc đến cái tên Samdech, vị giáo sư quân y này đối với ta hệt như con voi nằm ngang giữa đường vốn chật hẹp mà ta phải . về Samdech trước mặt vị khách nước ngoài phải là phận của Heng sovan.


      Chỉ huy Heng Sovan tự giải tỏa căng thẳng bằng cách cắp tay hết căn phòng. Bất ngờ ta xoay người nhìn Hà Phan ngồi co ro phía đầu kia rồi :


      - Hai vị giáo sư này có nhiều vấn đề phải làm , có thể trong hai vị này sát hại Son Sen nhưng Tôn Thất Sắc rời trường cách bí và điều đó buộc chúng tôi phải phát lệnh truy nã ông ta ngay lập tức. ngày đẹp trời nào đó đến lượt Samdech.


      Hà Phan trong giây lát hoàn toàn đồng tình nhận định khá lo- gic này. Món tiền 20 triệu đô la quả là hấp dẫn bất cứ ai nhưng đối với nhà khoa học danh tiếng coi tiền là thứ phù phiếm e rằng chưa thuyết phục cho lắm. Nếu lập luận động cơ ám sát là để trả thù cho 2 triệu linh hồn oan khuất, cho hàng vạn bộ đội tình nguyện hay thậm chí là cho cái bàn chân cụt của ông ta nghe còn vẻ vang hơn nhiều.


      Tuy nhiên Hà Phan muốn nhắc lại quá khứ, cũng như chỉ huy Heng Sovan muốn tranh luận gì ngoài mong muốn phải nhận tội làm gián điệp và thành khẩn khai báo.


      Trước thái độ dè dặt của viên chỉ huy khi về Samdech, Hà Phan chợt lóe ra ý nghĩ:


      Phải chăng Samdech dùng uy lực của mình để bao che cho Tôn Thất Sắc bỏ trốn với chiếc đầu của Son Sen? xin lại tấm ảnh quan sát lần nữa. ràng đây là ảnh tối mật. Có lẽ chụp lén nên trong ảnh chỉ thấy Tôn Thất Sắc đứng sát chiếc giường của Son Sen. Khuôn mặt mập ú với đôi mắt lé đặc trưng dễ nhớ của tên diệt chủng. Khi còn là lính trinh sát, mọi bức ảnh về các thủ lĩnh Khơ Me Đỏ từ Polpot, Yeng Sary, Tamox, Son Sen phải được trinh sát ta thuộc mặt để phòng chúng trà trộn vào dân thường khi chạy trốn. Nếu Tôn Thất Sắc và Samdech có quan hệ bí mật với Son Sen quả là khúc xương khó nuốt trôi cho hai dân tộc.


      Điều chưa thuyết phục nổi là, người như Tôn Thất Sắc sao lại công khai chuyện đó. Thế nhưng rất tiếc đây lại là suy diễn cá nhân mà có cơ sở khoa học. Tai hại hơn, xuất của ở đây bị họ lôi vào cuộc với tội danh gián điệp. Hà Phan nhắm mắt nghĩ về quê hương, nghĩ về người vợ thương mới cưới của mình. dần hiểu ra rằng còn lâu mới có thể được trở về.


      Câu mang tính cảnh báo của Samdech còn ám ảnh lấy ‘’ xuất của ở đây là sai lầm, nên rời Campuchia sớm nhất có thể’’ Tiếc thay, thể làm theo ý ông ta được.


      Viên chỉ huy dường như hết hi vọng vào thành khẩn của Hà Phan. ta hỏi dồn:


      - Hãy trả lời tôi , ai phái tìm Tôn Thất Sắc? Ông ta ở đâu?


      Người thợ hàn Nguyễn Hà Phan chỉ còn biết ngậm miệng nuốt khan. Viên chỉ huy liên tục tấn công bằng những lời tố cáo mới.


      - khoác mình chiếc áo Chữ Thập đỏ để che đậy cho mục đích đen tối, kì thực ông tìm chiếc đầu của Son Sen và móc nối với tên thủ phạm Tôn Thất Sắc. Nếu khai chúng tôi tự tìm, nhưng tôi trước rằng đến khi đó còn cơ hội hưởng khoan hồng của Quốc Vương nữa đâu nhé.


      Chỉ huy Heng Sovan chán nản mang tấm ảnh vứt vào ngăn kéo rồi quay lại với giọng dọa dẫm:


      - có nhiều ngày để làm việc với tôi, hãy nghỉ ngơi cho lại sức nhé, nhà nghỉ chúng chờ ông kia!






      Chương 18

      Trong ngôi nhà khách 3 tầng thuộc Bộ Tư Lệnh, Hà Phan ngồi chiếc giường mộc, lưng dựa vào tường. ngậm ngùi khi nghĩ đến thân phận mình lại bé đến vậy. Cái thẻ Hội chữ thập đỏ và lời giới thiệu đầy trọng lượng của vị giám đốc Viện quân y có nghĩa lí gì với viên chỉ huy sắt đá này. Hà Phan tin chắc viên chỉ huy cố tình hiểu việc nhân viên Chữ Thập Đỏ tìm tung tích người mất tích là vi phạm điều khoản của luật pháp cũng như 7 nguyên tắc đề ra của Hội này.


      Đến nay, mặc d


      ù Hội chữ thập đỏ Quốc tế có mặt 130 nước và được mọi dân tộc hoan nghênh vì những tiêu chí hoạt động mang tính nhân đạo của mình. Tuy nhiên ít ai hiểu được rằng người sáng lập ra tổ chức này là thanh niên Thụy Sỹ. này đau lòng trước cảnh la liệt quân nhân và dân thường tả tơi máu đổ dưới bom đạn mà được cứu chữa. Ý tưởng của ta là lập nhóm những người dám xả thân vì đồng loại để vào chiến trường giúp đỡ các nạn nhân còn sống và mai táng xác chết. Việc làm của Hà Phan suy cho cùng khác người thanh niên Thụy Sĩ kia là mấy.


      chỉ làm những gì cho là đúng.


      Trong trường hợp vị bác sĩ mất tích và thi thể đầu nằm trong rừng cần được thu hồi đầy đủ là nhiệm vụ vừa nhân đạo vừa cấp thiết. Đây chính là tình thần của hội viên.


      Giờ đây, muốn làm gì việc đầu tiên của là phải thoát ra khỏi bốn bức tường phi lí này. Mọi cuộc liên lạc của chắc chắn bị nghe lén, có lẽ vì thế mà họ chưa tước mất chiếc Gamin này. Viên chỉ huy có thể di lí đến địa điểm khác hoặc đến lấy cung ngay bất cứ lúc nào. Cần phải ra khỏi đây. Hà Phan tự ra lệnh.


      Đứng trước cửa sổ quan sát kĩ bên ngoài hòng tìm kế hoạch ‘’vượt ngục’’ ngay trong đêm nay. Ngôi nhà khách nằm khá riêng biệt với các công trình xung quanh, bên phải là ga ra ngoài trời. Phía trước là sân bóng đá. Phía sau là vườn cây cao tán rộng.


      Trời về khuya, những bóng áo rằn ri thưa dần. Ánh điện sáng trưng. Trước khu nhà khách vài chục thước có hai cảnh vệ mang súng trường tuần, chốc chốc họ dừng lại để nhìn lên phòng . Nhìn họ, nhận ra khôi hài ở đây, lẽ ra cái biển ‘’Nhà khách’’ để dưới tầng phải đổi thành ‘’Nhà tù’’ đỡ mâu thuẫn hơn. Thoạt nhìn, muốn thoát hay đột nhập vào đây gần như thể.


      Rảo loanh quanh trong căn hộ khép kín như chú hổ đói, chốc chốc a lại ngó ra ngoài cửa sổ đầy thèm muốn. Hàng song sắt phi-18 mà nếu có cưa như các chiến sĩ Côn Đảo cũng mất tối thiểu nửa tháng làm việc. Cửa chính bị khóa ngoài và bảo vệ hành lang sẵn sàng can thiệp nếu xảy việc ngoài ý muốn.


      Tất cả tĩnh lặng, Hà Phan leo lên bậu cửa sổ khảo sát ô quạt thông gió. Ngay lúc đó có tiếng bước chân dừng lại bên ngoài hành lang. Hà Phan nhàng nhảy xuống đúng lúc gã bảo vệ mở khóa vào:


      - lục đục cái gì thế?


      - Tôi đâu làm gì.


      Tên gác ngó quanh quất rồi lại khóa cửa.


      Hà Phan lặng thinh để ý tiếng bước chân dừng lại phía bên ngoài. Lần này xoay xở được gì nữa. trở lại chiếc giường đơn đặt lưng xuống suy nghĩ cần phải làm gì trước nếu như ... được thả.


      Chương 18


      Pu-vek dường như đủ sáng suốt để ngộ rằng ách vai sứ mệnh tưởng. Ngay cả trong mơ cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến ngày nào đó mang vũ khí đột nhập vào căn cứ quân để gây tội ác. Cuộc đời dữ dội và ngắn ngủi của sát thủ dừng bước ở đây sao. Vào thánh địa của chiến tranh mà gây chiến chắc chết. tan biến trong lò lửa như que diêm bị ném vào bếp.


      Nhất định nhầm lẫn nào đó.


      Theo , thiết bị điện tử dò mục tiêu mà mụ Chuyên gia lòe đêm qua đáng tin cậy. kĩ sư điện tử dở dang như dù dốt cũng hiểu rằng thiết bị càng tối tân càng dễ bị đánh lừa.


      Thực tình, vừa tin tưởng vừa ưa chuộng cách dò tìm thủ công kết hợp xảo thuật hơn. Kiểu như vụ Tôn Thất Sang mà vừa ghi điểm tối đa với Bề là phi vụ mẫu mực đến kinh điển. Nếu có ai biên soạn sách giáo khoa dạy về ám sát, thủ pháp của hôm qua xứng đáng chương trong đó.


      Tận mắt thấy, tận tay sờ và đâm chết con mồi ngay trước mắt mới gọi là thực tin.


      lập luận rằng, được trang bị tinh vi tuột đỉnh như CIA còn giết nhầm dân thường như ngóe, huống hồ thủ lĩnh lại là môt tên cảnh sát đào ngũ với vài chiêu học mót lỗi thời. Nằm chờ trong xe nửa ngày mới nhận được cú điện thoại của Chuyên gia. Cú điện này chỉ vị trí tên cảnh sát nghiệp dư trong Bộ Tư Lệnh. lôi chiếc bản đồ Bộ Tư Lệnh mà chuyên gia gửi kèm khẩu súng nghiên cứu nát cả buổi sáng. Lôi khẩu Marui Glock ra ngắm nghía, Pu-vek nghĩ ngợi lúc làm thế nào để đột nhập vào đó. Bỗng dưng Pu-vek thoáng chút thối chí. Tên sát thủ quyết định gọi Chuyên gia để kiểm chứng lại lần nữa. Đầu bên kia có giọng nữ bắt máy.


      - Chamneng-kar hả. Có chắc là thằng kia bị giam trong đó đấy?


      Giọng nữ:


      - Chính xác, dám vào đó hả. Đừng quên lời thề hôm qua đấy!


      Sáng nay cao hứng trước người đẹp mà thề xong việc trong 12 tiếng, nay có khi phải gia hạn thêm chừng. khẳng định lại thông tin:


      - Tọa độ chính xác, nhà khách, dãy 13 tầng 3. Blok Hiến binh Hoàng gia.


      - đúng như thế.


      Pu-vek vuốt nòng súng đáp:


      - Ta nên chờ nó ra ngoài rồi thịt, vào đó tôi sợ ném chuột vỡ bình.


      - , chính vì ở đó nên phải ra tay ngay lập tức.


      Pu-vek im lặng nhịp:


      - OK, chờ tin vui.


      Chưa từng từ chối nhiệm vụ nào được giao cho dù quá sức hay nhàm chán. Ám sát là niềm đam mê, nghĩ đến con mồi bị bắt xuyên sọ làm ngứa ngáy đôi tay từng vấy máu của mình.


      Pu-vek ngồi bật dậy từ hàng đệm sau chiếc SUV. Mở chiếc ba lô mà chuyên gia đưa, diện bộ quân phục y hệt đám lính gác mà nhìn thấy trước cổng Bộ Tư Lệnh. Nhét lại khẩu Glock gắn ống giảm thanh trong túi quần, dao găm Boker dắt bắp chân. quả lựu đạn da láng M67 cài thắt lưng. Nghĩ về chiếc búa thô sơ đêm qua tại Hà Nội, lần này chuyên nghiệp tăng lên gấp bội.


      Mình chỉ có 2 tiếng. tự nhắc nhở.


      Tên sát thủ lái chiếc LX470 đến cuối đại lộ Sivatha nơi cách tường bao Bộ tư Lệnh 200 m rồi đỗ dưới khóm cây bên đường. Quan sát phố xá tấp nập trước sau hồi, tên sát thủ kiểm tra lại vũ khí, tắt hết các phương tiện liên lạc rồi bước xuống. bộ dọc quần thể được bảo vệ nghiêm ngặt chỉ sau Cung điện Hoàng gia và Điện Chamcarmon đến vị trí được vạch sẵn bản đồ dừng lại nghe ngóng.


      Nhanh như con mèo, áp sát mảng tường bám lên đỉnh rồi nhảy xuống. Nằm trong vùng góc chết của các Camera nép vào góc tường quan sát kĩ.


      Căn phòng được cho là nơi giam giữ con mồi sáng đèn nằm phía bên kia dải cây rậm rạp. liều lĩnh lẻn qua dải cây bám sau dãy nhà ba tầng rồi leo lên bằng đường chống sét. Dẫm lên bậu cửa sổ ngó vào trong, thấy sai số vị trí mà Chuyên gia chỉ điểm quá 3 mét.


      Trong căn buồng duy nhất có ánh đèn này, người đàn ông trông mệt mỏi ngồi co ro góc. ta hình như xem sách bên ngọn đèn bàn, tóc ngắn, trán rộng cùng với cơ thể tráng kiện thể chê được. Nét mặt đăm chiêu nhìn lên trang giấy toát lên thông minh điềm tĩnh. cần đối chiếu với bức ảnh mang theo, tên sát thủ nhận ra đây chính là người đàn ông đêm nay phải chết.


      chỉ thắc mắc điều rằng, hiểu sao Bề luôn ưu ái dành cho những con mồi trí thức ưu tú đến vậy. Pu-vek dành cho ta năm giây cầu nguyện trước khi rút khẩu Glock.


      luồn đoạn nòng giảm thanh qua cánh quạt sắt quay vù vù lỗ thông gió ngắm đúng trán con mồi rồi riết ngón trỏ. Bỗng có tiếng chuông làm thót tim, chiếc điện thoại trong phòng reo vang. Mục tiêu vội đứng dậy tiến về góc phòng khuất tầm khẩu súng. Chỉ tích tắc lừ khừ. nghiến răng khi bỏ lỡ giây phút ngàn vàng.


      **


      Hà Phan ngồi tính kế có tiếng bíp bíp vang lên. Chiếc điện thoại bật sáng. bật dậy về chiếc bàn góc nhà nơi chiếc Gamin báo hiệu tin nhắn đến. biết tin nhắn quảng cáo ập đến lúc này cũng làm nguy hiểm đến tính mạng. Thực vậy, tiếng chuông này lọt qua tai tên lính canh bên ngoài. Cánh cửa tách tiếng rồi mở tung, viên lính canh lập tức xuất như bắt được quả tang vụ trộm. Tay chỉ chiếc điện thoại tay :


      - Này, đừng có xóa đấy nhé!


      Hà Phan cười thầm, hóa ra chúng có thể ghi mọi cuộc gọi nhưng tin nhắn đơn giản để đọc trộm. đọc lướt trước khi bị tên lính thô bạo giật mất. ‘’ Hãy cứu tôi ngay, chúng giam tôi trong chiếc hang đá đỉnh Xrong Krau - Tôn Thất Sắc. sender: +000992’’


      Mắt Hà Phan quắc lên. Đây chính là số máy gửi tin hôm qua. Chưa kịp chuyển tin này cho Rai mà sếp dặn lúc chiều gã bảo vệ xấn tới cướp ngay tay .


      - Đề nghị cho kiểm tra máy.


      - đừng động vào. – Hà Phan tay nắm chặt máy.


      - Chống lệnh hả? - Miệng tay làm, tên lính giật máy ngay tay .


      thể để lộ bí mật, Hà Phan xông vào giành lại máy làm chiếc Gamin văng sàn nhà. Gã bảo vệ lao tới khom người nhặt nhưng bị đẩy nhào vào góc giường. Nhanh tay hơn , vồ t rồi nhặt lên xóa tin.


      cuộc xô xát với tên lính canh quả là hay ho gì khi nằm trong lãnh địa của . thèm ngồi dậy, gã rút bộ đàm gọi ngay đồng nghiệp gác dưới sân. Cả hai thể ngờ rằng mọi diễn biến nằm trong tầm mắt của ‘’Rắn hổ mang’’. họng súng đen ngòm lộ dần ra sau cánh quạt.


      Pu-vek đứng cheo leo ngoài bậu cửa sổ, tay trái bám vào tấm ô văng mỏng manh. Tên sát thủ tăng hết độ rướn nhưng con mồi vẫn chưa vào vào tầm ngắm. Tứ chi mỏi nhừ. Tấm ô văng dày bảy phân phát ra những thanh răng rắc nho khi phải gồng lên đỡ tấm thân 75 ki-lô của . Giá như đến sớm nửa phút mọi chuyện kết thúc. Giờ đây tình huống trở nên khó lường và diễn biến bất lợi khi vài tên vệ binh đến trong chốc lát. Cần ra tay ngay.


      đu mạnh tay trái nhằm phân phối trọng lực lên tấm ô văng đồng thời dướn cao thêm vài phân. Tất cả đều vô hiệu.


      Kẻ cần chết khuất, Kẻ đáng chết lại phơi thây dưới nòng súng. thể đợi thêm dù giây.


      Thế nhưng cái đầu kia chưa chịu lộ ra bắn thế nào đây. sao, câu trả lời nằm ngay bên thắt lưng.


      Pu-vek thu khẩu súng vào bao rồi móc trái phá M67 lạnh ngắt đưa lên hàm răng. biết vụ này kinh động quốc gia nhưng còn lựa chọn nào khác. nghiến răng rút chốt.


      tiếng xoẹt khẽ vang lên. Tay trái chộp chặt cánh quạt vù vù, tay phải luồn vào thả trái phá rồi ngả lưng về phía sau lộn tung người xuống đất.


      Mặc dù giằng co chiếc Gamin nhưng đóm lửa sáng lóe nền nhà cũng là lúc Hà Phan chuồi thân ra ban công. tiếng nổ long trời hất hai người té xuống hiên tầng . Hàng tấn gạch đá tung lên trời. Hà Phan té sấp xuống đất chưa hiểu chuyện gì xảy ra thanh chắn bê tông rơi trúng cánh tay trái. Đất đá tấp đầy người. đau đớn ngoái đầu lại thấy gã bảo vệ nằm vắt ngang rãnh nước, y bất động hoàn toàn khi chiếc cột hiên đè ngang ngực.


      Như phản ứng dây chuyền bị kích hoạt, tiếng còi báo động réo lên xé tan màn đêm. Từ đài quan sát trung tâm, quả pháo sáng được bắn lên soi từng ngọn cỏ. Các toán quân túa ra từ các dãy nhà. Hà Phan nghiến răng vần thanh chắn bê tông rồi gồng mình vùng dậy, toàn thân đau nhói. Máu trào ra ướt cả vạt áo. Như bản năng sống còn, vùng dậy lao vào chỗ tối nhất. Cơ hội trốn tù đến bất ngờ nhưng phải trả bằng máu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :