Âm mưu thay não - Giản Tư Hải (Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Chương 6

      Cặp mắt hổ của viên chỉ huy dường như trương to hết cỡ. ta nhìn Hà Phan bỏ chỗ nào người, gã đàn ông da trắng mặc sơ mi đóng thùng hệt sinh viên tại chức bám càng theo thầy giáo. Heng Sovan có thói quen màng để ý đến những người im lặng kè kè cạnh những yếu nhân, nếu là vệ sỹ là kẻ theo điếu đóm.


      Heng Sovan quay về phía giáo sư hỏi.


      - ta là ai đấy?


      - Người của tôi, bác sỹ cả đấy.


      - Amang di động và máy ảnh đấy chứ? - Heng Sovan hất chiếc cằm vuông nhìn vào thắt lưng Phan.


      - Tôi tắt rồi. – Đây cũng là câu mở miệng đầu tiên của .


      hề phản đối, viên thiếu tá thúc giục những người khác mau lẹ mang quân trang cần thiết lên đường. Hà Phan nhìn vị bác sỹ đầy thiện chí và được đáp lại với cái nháy mắt khích lệ của ông ta.


      Hà Phan nhận ra cơ hội để tiếp cận những thông tin bắt đầu từ đây, phải nắm lấy. Ông ta cho mình cơ hội.


      Loáng lát, cả sáu người gồm viên chỉ huy, 2 lính vệ binh, nhà báo, viên y tế phụ việc với chiếc xắc -cốt cộm lên báo trước công việc dễ chịu chờ họ. Cả tốp mau chóng lẩn khuất vào rừng Khộp xen lẫn cây bụi và dây leo chằng chịt. Tiếng chim phần phật rộ lên đầu làm những hạt nước nặng trĩu bám ngọn cây rào rào đổ xuống.


      Sau nửa giờ chui rúc, viên chỉ huy hăm hở đầu bỗng dưng đứng khự lại khi trước mặt là bãi đất trống có hai họng súng thoắt chĩa về phía họ.


      Nhận ra ngay chỉ huy của mình người ôm súng .


      - Báo cáo chỉ huy, phía trước 20 mét.


      Hà Phan ngước đầu nhìn thẳng phía trước, thi thể sóng soài mặt đất. Hai lính vệ binh dấn lên vài bước để nhìn cho cánh tay viên chỉ huy kịp ngãng ra ngăn lại.


      - Tất cả đứng nguyên vị trí. Y tế và phóng viên vào trước tác nghiệp.


      Viên nhà báo quân đội lột xoạt chiếc canon cổ dài ra khỏi bao rồi xấn vào. Mình là bác sỹ mà. Hà Phan tự nhủ rồi cũng theo tay phóng viên, vừa bước lên bị bàn tay viên chỉ huy tóm lấy cổ áo lôi giật lại.


      - Bĩnh tĩnh. Chỉ cần người là đủ.


      Hà Phan bị ghim sững lại mà dám hé răng nửa lời. chỉ cách thi thể chục bước chân và đành chịu đứng nhìn nhân viên y tế kia mình vào cuộc. Mắt chớp nhìn vào thi thể. Nó khuất sau ụ mối nên chỉ thấy nửa thân dưới, đợi cho đến khi viên y tế xong các thao tác đầu tiên họ mới lật sang bên. Lúc này nhìn rất thể ngờ nổi. Thi thể đầu.


      Hà Phan lạ với những cuộc tỉ thí của đám đâm thuê chém mướn, đôi khi tử thi còn mất mát hơn thế này nhiều, nhưng nạn nhân bị cắt đầu là nhà khoa học phải có cái gì đó rất bất thường.


      - Mang cáng vào đây được rồi. Viên y tế vẫy tay về phía sau. Đến lượt hai vệ binh bung chiếc cáng xếp tiến vào. Chỉ còn trơ lại và viên chỉ huy khoanh tay đứng nhìn.


      Hà Phan định lao vào chỉ để nhìn cho kĩ, dù chỉ giây, nhưng thấy viên chỉ huy kè kè khẩu Makarov trước mặt nên lại thôi. Nhìn mãi mỏi mắt, lại ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm. Biết đâu còn cái đầu lăn lóc đâu đây.


      Như chợt nghĩ ra điều gì, ngồi xuống gốc cây Dầu lấy cục đất sét miết lên lòng bàn tay. Nếu có cơ hội lại gần xác chết ốp ngón trỏ vào đây, chỉ cần như thế là quá đủ.


      Viên y tế phụ việc có lẽ quá cẩn thận khi nhập vai pháp y chính. ta kiểm tra bên ngoài chán chê rồi nới cả cạp quần nhìn vào trong, xong lại luồn bàn tay găng lên ngực như tìm kiếm cái gì đó. Rồi bất chợt ta rút từ túi áo nạn nhân ra mấu bìa cứng màu xanh. Hà Phan cố trương cặp mắt chỉ còn 8/10 và thầm nguyền rủa nghề thợ hàn quá bạc bẽo của mình. Tuy nhiên khó để nhìn đây là chiếc cuống vé máy bay của hãng Vietnam Airline mà từng .


      Viên y tế nghển cổ nhìn quanh to:


      - Có ai đọc được tiếng Việt ?


      - Có tôi đây! - Hà Phan chỉ chờ có vậy, bất chấp viên chỉ huy đô vật đứng lấp kín lối , né lẻn nhanh vào rồi ngồi thụp xuống bên cái xác. Mắt nhìn hàng chữ thẻ trong khi tay bẻ thẳng ngón trỏ cứng đơ của thi thể định ấn nhát phía sau có bàn tay vỗ mạnh lên vai.


      Hà Phan giật mình quay phắt lại nhìn trân trối lên khuôn mặt đanh rắn thiếu kìm chế của viên chỉ huy.


      - Tránh ra! – Viên chỉ huy phũ phàng gạt sang bên rồi giật lấy mẩu giấy đích thân đọc bằng tiếng Việt cách rành rọt.


      - Họ và tên: TÔN THẤT SẮC. Số hộ chiếu: B1476927. Ngày 19/6...


      Hà Phan ù cả hai tai, nhìn lên bộ vest thi thể đầu lấm lem bùn đất. Chiếc cravat đỏ sẫm nới rộng sau cổ áo trống . Nếu nhìn kĩ trong cái cổ áo hở hoác đen ngòm kia thấy đoạn cổ bị cắt tịt sát thân bằng nhát dao sắc lẹm. đau đớn ôm mặt, toàn thân trồng trềnh chao đảo. Thế là hết.


      Sau khi khám sơ bộ tử thi họ liệm bằng tấm vải trắng rồi đặt lên cáng. Tất cả đồng loạt đứng dậy như mặc niệm rồi lục đục quay về. Hà Phan ngạc nhiên khi thấy họ t tìm kiếm. sững sờ nhìn toán quân vội vã rút và định hỏi viên chỉ huy sao tìm nốt cái đầu. Nhưng rồi hiểu sao lại im lặng và ... lầm lũi bước theo họ. Mình trở lại sau


      Dọc đường họ với nhau nửa lời. Y tế và viên nhà báo trước. Hai vệ binh kế tiếp khiêng cáng. Viên chỉ huy sau chốc chốc lại quay lại nhìn cứ như sợ tên tù trốn mất. ràng trong con mắt ta, Hà Phan này chỉ là kẻ vô danh đáng tin cậy.


      Khi sắp đến điểm đóng quân, từ xa thấy vị bác sỹ quân y lộ sốt sắng, ông ta lại lại bên doanh trại. Khi chiếc cáng được hạ xuống bên trong căn lều lớn, ông ta đứng chờ sẵn bên trong. Hai vệ binh đứng chắn hai bên cửa lều ngăn những kẻ có phận . Hà Phan chỉ còn biết đứng bên ngoài nhìn vào. thấy những nếp nhăn khuôn mặt có tuổi của vị giáo sư như xô tùa xung quanh cặp mắt ngấn nước. Ông quỳ chân xuống rồi lấy hết sức bình sinh lật tấm liệm trắng.


      - Sao lại thế này? – Giáo sư Samdech bất ngờ đứng phắt dậy.


      Viên chỉ huy khệnh khạng vuốt chùm ria giải thích.


      - Thưa giáo sư, tôi cam đoan chiếc đầu được ai đó mang khá xa. Hoặc nạn nhân bị cắt đầu nơi khác rồi mới mang phần thân vứt đến đấy tối qua. Chúng tôi lùng từng mét vuông đất hai ngày nay rồi nhưng hề thấy gì hơn.


      - Nhưng tôi cần phải biết ông ta là ai? – Samdech gắt lên.


      - Vâng, ông có thể xem kĩ cái này.


      Viên chỉ huy lôi ra quyển sổ ghi chép bỏ túi và tấm thẻ lên máy bay đều nghi tên tuổi chủ nhân ràng.


      - Báo cáo giáo sư, những vật tùy thân này đủ khẳng định điều, đồng nghiệp của ông ...


      - Khoan ! – Vị giáo sư trỏ tay xuống xác chết cắt ngang. - Nếu tôi lấy thẻ quân nhân của nhét vào đây rồi tuyên bố cái xác này là của Heng sovan có được ? Tìm cái đầu ngay lập tức!


      Đứng ngoài ngó vào, Hà Phan hả hê khi thấy mặt viên chỉ huy lụi xuống. Ông ta là tướng mà lại.


      Viên chỉ huy chưa kịp thưa bẩm, ông ta liên tiếp:


      - Ngoài cái đầu còn cái gì bị cắt nữa hay ? Cái xác này là đàn ông hay đàn bà tôi cũng được biết nữa.


      - àn ông, đàn ông, tôi soi rất kĩ. - Viên y tá hấp tấp xen vào.


      - được chậm trễ, cho dù ông ta là ai chăng nữa các phải có trách nhiệm tìm nốt phần còn lại. Còn ngay bây giờ, chỗ nằm ông ta là phòng mổ tử thi Quân Y Viện. - Thiếu tướng Samdech vung tay thể ông vẫn có thừa quyền uy tại đây.


      Viên chỉ huy giật thột trố mắt nhìn vị tướng như sợ bị cướp công.


      - thể được thưa ông, cấp tôi ...


      để đối phương hết câu, vị giáo sư xoay người đưa ngón trỏ chỉ vào ngực mình.


      - Ở đây tôi mới là cấp của . Tôi nhắc lại, bằng mọi giá phải tìm ra con tin Việt Nam. Danh tính của nạn nhân này được công bố sau khi khám nghiệm. Ông cắp tay sau lưng bước ra khỏi lều quát đám vệ sĩ của mình:


      - Mang cái thi hài này về Viện.


      Viên chỉ huy tất tả lao theo Samdech.


      - Khoan! Thưa giáo sư, chúng tôi đưa xác về sở chỉ huy trước khi đưa giám định. Chúng tôi tự làm được điều đó.


      Giáo sư Samdech quay đầu chỉ tay lên núi:


      - Việc của các được ngừng cuộc tìm kiếm con tin trước khi có kết luận chính thức đây là ông Tôn Thất Sắc. Bổn phận của chúng tôi là làm danh tính và nguyên nhân cái chết này. Nếu sai, tôi, Samdech Pen Niouk này chịu hoàn toàn trách nhiệm trước tòa án binh.


      Viên chỉ huy đứng sượng sờ nhìn vị giáo sư từng ra vào phủ thủ tướng như người nhà. Cứ để ông ta xong, Mình báo cho bộ tư lệnh hiến binh sau.


      Heng Sovan hạ giọng:


      - Thưa giáo sư, tôi đồng ý. Chúng tôi cho phương tiện để mang thi thể về cho các ngài.


      Ông ta phẩy tay đáp luôn.


      - Cám ơn, chúng tôi tự làm được điều đó.


      Samdech quay sang bốn vệ sĩ và hai lái xe giấu nổi niềm phẫn khích khi sếp mình dẫn điểm. Ông ra lệnh:


      - Mang thi thể lên xe.


      - , thưa


      Bốn tên hộ tống ngần ngại nhìn nhau rồi miễn cưỡng tiến về cửa trại. Hà Phan cảm tưởng mình như thừa thãi tại nơi bận rộn thế này. Mảng đất sét lấy vân tay khô trắng vỡ thành bụi đầy lòng bàn tay. Liếc thấy viên chỉ huy và giáo sư đôi co với nhau, lẻn bám theo sau toán vệ sỹ.


      - Thưa ngài Samdech! – Như nghĩ ra điều gì, viên chỉ huy bước lên trước giáo sư. - Tôi tạm chấp nhận cầu của ông, nhưng tôi phải cử đại diện cùng các ông. Nếu tôi biết báo cho cấp tôi thế nào bây giờ?


      Vị giáo sư cười sảng khoái rồi vỗ tay lên bờ vai rắn chắc của viên chỉ huy trẻ tuổi. Ông :


      - sợ bị cấp kỉ luật hay là sợ tôi đánh tráo cái xác thối kia hả?


      xong ông ngửng đầu gọi to:


      - Bác sỹ Nguyễn Hà Phan đâu?


      Hà Phan chen chân qua mấy vệ sỹ xắn tay định bê xác bị tiếng gọi giật lại. vội quay trở ra rồi tiến lên đứng ngay ngắn trước mặt vị giáo sư như học trò cưng. Samdech chỉ vào trong khi mặt hướng về viên chỉ huy:


      - Đây, nếu cần người giám sát đây, bác sỹ Hội CTD quốc tế đảm trách việc này.


      Viên chỉ huy khẽ vuốt hàng ria mép cong veo nhìn lướt qua khuôn mặt thư sinh chẳng lấy gì làm ấn tượng. Ai biết là thằng nào. Đoạn ta nhìn sang vị giáo sư cứng giọng:


      - , ý tôi là người của cục hiến binh chúng tôi. Họ cùng các ông.


      Như thỏa hiệp đạt được điểm dừng hợp lí, viên giáo sư gật đầu:


      - Được, vậy cứ cho người theo tôi nếu thích.


      Viên thiếu tá ngước lên thấy thi thể được đưa vào trong chiếc xe Chelovert hộ tống, ta rút phắt bộ đàm bên hông hạ lệnh cho ai đó. Ngay tức , chiếc BTR im lìm bên vệ đường nổ máy rền vang bắt đầu rời vị trí.


      Vị bác sỹ chậm rãi quay về chiếc mecedess mở cửa đợi sẵn. Hà Phan nhìn quanh quất lần nữa rồi cũng lặng lẽ bước theo ông ta. Hẹn gặp lại Rum Chek.


      Hà Phan luôn thể tôn trọng với họ, nhưng bên trong rất đồng tình với cách làm của vị bác sỹ. Trách nhiệm điều tra thuộc về ai khoan bàn cãi, nhưng thu hồ thi thể và tìm dấu vết kẻ gây ra tội ác phải được quan tâm hàng đầu. về chuyên môn y khoa, ở đất miền tây này ngoài bệnh viện quân y của Samdech liệu còn nơi đâu đủ khả năng. Nếu đúng Tôn Thất Sắc nằm trong chiếc Chelovert kia việc Trần Phách giao coi như xong.


      Nếu giáo sư Sắc còn sống cái thi thể kia là của ai chẳng còn mấy ý nghĩa. Vấn đề chỉ còn là, giáo sư Tôn Thất Sắc rốt cuộc ở đâu?


      Trong le lói lên niềm hi vọng mong manh đó là Tôn Thất Sắc vẫn còn sống.


      Ngắm nhìn nội thất chiếc xe đắt tiền lúc. Đắn đo giây lát, nhìn sang giáo sư Samdech hỏi:


      - Bao giờ các ông chứng minh xác chết này là ai?


      - Tôi cần hồ sơ ADN của ông Sắc để đối chiếu với mẫu của xác chết này, việc này tùy thuộc hợp tác của các ông thôi.


      - Nếu phải ông Sắc, vậy ông ta ở đâu?


      Giáo sư im lặng sau câu hỏi có vẻ hơi quan tòa. Ông đáp trung dung:


      - Tình hình biên giới gần đây rất phức tạp là cơ hội tốt cho các phe nhóm lợi dụng để hoành hành. Có thể đây là vụ trả thù nhằm vào người Việt. Cũng có thể là lá bài chính trị nhằm lôi kéo Việt Nam các ông vào cuộc. Nhưng bình tâm, tôi lột cái mặt nạ của chúng.


      - Nếu ông ta còn sống, vậy theo ông nhóm nào bắt giữ ông ta?


      Hà Phan biết câu này hơi khó đáp. Có những điều chỉ được tồn tại trong ý nghĩ mà thể , nhưng vẫn thử.


      đăm đăm nhìn phía trước, bỗng ông ta quay hẳn sang Hà Phan vẻ nghiêm trọng:


      - Hôm nay xuất ở đây là sai lầm. nên rời Campuchia ngay lập tức!


      Câu lạnh lùng của Samdech như liều thuốc chích mạnh vào hệ thần kinh Hà Phan. thấy đầu óc bỗng quay cuồng, những gì nhìn thấy sáng nay là điều lượng trước, ngay cả với giáo sư Samdech. Thái độ nghi hoặc của viên chỉ huy quân cảnh. Những khuôn mặt dữ tợn của lính PMBU, hàng chục cặp mắt săm soi của những người mặc thường phục mà dám chắc rằng họ thuộc cục tình báo quân đội Hoàng Gia.


      Hà Phan khẽ nhích người sát cửa, mùi i -ốt sát trùng và thuốc Peneciline quện vào nhau tỏa ra từ vị bác sỹ càng trở nên đậm đặc. ấn nút h cửa sổ để hít khí trong lành từ cánh rừng nhưng đập vào mắt là chiếc Chelovert hộ tống kiêm chở thi thể lên trong gương chiếu hậu. Hà Phan băn khoăn biết 5 người và cái xác đầu kia ngồi chen chúc thế nào trong chiếc xe chỉ có 4 chỗ.


      Ngay sau chiếc hộ tống là thấp thoáng chiếc BTR-80 gầm cao mui vát nhọn gắn tua tủa các loại kính ngắm và họng súng như muốn trừng phạt bất cứ kẻ nào dám khiêu khích nó. Đoàn xe rầm rập thẳng tiến về phía bệnh viện quân y


      Sau khoảng lặng nặng nề, Hà Phan đề nghị:


      - Tôi cũng định về ngay. Tại sao tôi lại cầm mẫu phẩm của cái xác kia để mang về được nhỉ. Cả hai phía cùng xét nghiệm chính xác hơn.


      Vị bác sỹ gạt ngay đề nghị hời hợt.


      - là bác sỹ, lẽ ra nên hiểu rằng người chết chưa nguyên nhân được đưa qua biên giới kể cả cái mẩu móng tay. Ai dám chắc ông ta chết vì loại vi rút nguy hiểm nào đó. Ai chịu trách nhiệm nếu đại dịch tràn lan toàn cầu.


      - Ông ta bị chặt đầu, tôi cam đoan như vậy.


      Cặp mắt dài của vị giáo sư trừng lên.


      - lại ngây thơ quá, ông ta có thể phơi nhiễm loại virut trước khi chết chém. được phát tán bất cứ thứ gì kể cả kể cả mẩu giấy người ông ta cho đến khi có bản xét nghiệm của Viện.


      Dường như thấy mình quá giáo điều, ông ta lại nhàng:


      - quá sốt sắng phải. Lương tâm và trách nhiệm của tôi trong vụ án này lớn hơn tưởng đấy. Nhất định phải lôi việc này ra ánh sáng bất kể thế lực nào nấp sau đó. đừng lo, nếu yên tâm có thể cử bác sỹ pháp y Việt Nam sang đây làm việc cùng chúng tôi, nhưng theo tôi điều đó là cần thiết.


      Thấy có lí. Biết thể đòi hỏi gì thêm ở vị bác sỹ khó tính. Hà Phan tỏ thái độ vui vẻ:


      - Nếu vậy tôi chờ kết quả giám định của ông. Nếu ở lại đây cũng vậy thôi, tôi về nước ngay chiều nay.


      - Được. Sau khi giao xác cho pháp y, tôi cho xe hộ tống tận sân bay để rời Siem Reap càng sớm càng tốt. Sau khi máy bay cất tôi mới yên tâm.


      Đoàn xe về đến cổng bệnh viện. Họ theo mà theo cổng phụ phía sau để vào khu vực nhà xác. Chiếc Mecedess và xe hộ tống đỗ sát dãy nhà cách li khu bệnh nhân, ở đó chờ sẵn vài nhân viên chuyên trách. Chiếc BTR tách tốp chọn vị trí khác khá rộng rãi rồi quay cái đầu dữ tợn của mình như để căn chỉnh toàn bộ khu vực lọt vào bộ kính ngắm nóc xe.


      Giáo sư Samdech cẩn thận theo dõi công đoạn bảo quản làm lạnh thi thể chờ đội pháp y đến. Xong đâu đấy ông tiến sát Hà Phan.


      - Máy bay mấy giờ cất cánh?


      - 15h 35 hàng ngày. Còn tiếng 13 phút nữa.


      Samdech nhìn đồng hồ rồi :


      - hãy ngồi yên trong xe, họ đưa ra sân bay ngay kẻo trễ. Tôi chờ mẫu phẩm của Tôn Thất Sắc từ phía các . Nếu gặp rắc rối gì hãy gọi ngay cho tôi.


      - Cảm ơn giáo sư!


      Chiếc Chelovert màu xanh tức tốc chạy thẳng ra sân bay Siem Reap. Đến nơi Hà Phan bước xuống chào người lái xe rồi tiến về quầy làm thủ tục. Viên lái xe quyết chờ cho qua cổng kiểm tra an ninh rồi mới vẫy tay từ biệt.


      Nhìn phi trường tấp nập, Hà Phan biết rằng lẫn trong những vị khác du lịch kia, biết đâu có người để ý . Chúng ngờ điều rằng, Chuyến bay này thiếu hành khách.


      nhìn bảng điện tử cổng ra máy bay: Siem Reap- HàNội VN835. 15,35. Vậy còn hơn 20 phút nữa. định dùng chiếc di động Gamin của mình nhưng thấy máy điện thoại công cộng treo tường sau dãy nghế chờ. Nó an toàn hơn. lại cầm lên nhét 2 đô la rồi gọi về báo cáo Trần Phách.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7

      Cặp mắt hổ của viên chỉ huy dường như trương to hết cỡ. ta nhìn Hà Phan bỏ chỗ nào người, gã đàn ông da trắng mặc sơ mi đóng thùng hệt sinh viên tại chức bám càng theo thầy giáo. Heng Sovan có thói quen màng để ý đến những người im lặng kè kè cạnh những yếu nhân, nếu là vệ sỹ là kẻ theo điếu đóm.


      Heng Sovan quay về phía giáo sư hỏi.


      - ta là ai đấy?


      - Người của tôi, bác sỹ cả đấy.


      - Amang di động và máy ảnh đấy chứ? - Heng Sovan hất chiếc cằm vuông nhìn vào thắt lưng Phan.


      - Tôi tắt rồi. – Đây cũng là câu mở miệng đầu tiên của .


      hề phản đối, viên thiếu tá thúc giục những người khác mau lẹ mang quân trang cần thiết lên đường. Hà Phan nhìn vị bác sỹ đầy thiện chí và được đáp lại với cái nháy mắt khích lệ của ông ta.


      Hà Phan nhận ra cơ hội để tiếp cận những thông tin bắt đầu từ đây, phải nắm lấy. Ông ta cho mình cơ hội.


      Loáng lát, cả sáu người gồm viên chỉ huy, 2 lính vệ binh, nhà báo, viên y tế phụ việc với chiếc xắc -cốt cộm lên báo trước công việc dễ chịu chờ họ. Cả tốp mau chóng lẩn khuất vào rừng Khộp xen lẫn cây bụi và dây leo chằng chịt. Tiếng chim phần phật rộ lên đầu làm những hạt nước nặng trĩu bám ngọn cây rào rào đổ xuống.


      Sau nửa giờ chui rúc, viên chỉ huy hăm hở đầu bỗng dưng đứng khự lại khi trước mặt là bãi đất trống có hai họng súng thoắt chĩa về phía họ.


      Nhận ra ngay chỉ huy của mình người ôm súng .


      - Báo cáo chỉ huy, phía trước 20 mét.


      Hà Phan ngước đầu nhìn thẳng phía trước, thi thể sóng soài mặt đất. Hai lính vệ binh dấn lên vài bước để nhìn cho cánh tay viên chỉ huy kịp ngãng ra ngăn lại.


      - Tất cả đứng nguyên vị trí. Y tế và phóng viên vào trước tác nghiệp.


      Viên nhà báo quân đội lột xoạt chiếc canon cổ dài ra khỏi bao rồi xấn vào. Mình là bác sỹ mà. Hà Phan tự nhủ rồi cũng theo tay phóng viên, vừa bước lên bị bàn tay viên chỉ huy tóm lấy cổ áo lôi giật lại.


      - Bĩnh tĩnh. Chỉ cần người là đủ.


      Hà Phan bị ghim sững lại mà dám hé răng nửa lời. chỉ cách thi thể chục bước chân và đành chịu đứng nhìn nhân viên y tế kia mình vào cuộc. Mắt chớp nhìn vào thi thể. Nó khuất sau ụ mối nên chỉ thấy nửa thân dưới, đợi cho đến khi viên y tế xong các thao tác đầu tiên họ mới lật sang bên. Lúc này nhìn rất thể ngờ nổi. Thi thể đầu.


      Hà Phan lạ với những cuộc tỉ thí của đám đâm thuê chém mướn, đôi khi tử thi còn mất mát hơn thế này nhiều, nhưng nạn nhân bị cắt đầu là nhà khoa học phải có cái gì đó rất bất thường.


      - Mang cáng vào đây được rồi. Viên y tế vẫy tay về phía sau. Đến lượt hai vệ binh bung chiếc cáng xếp tiến vào. Chỉ còn trơ lại và viên chỉ huy khoanh tay đứng nhìn.


      Hà Phan định lao vào chỉ để nhìn cho kĩ, dù chỉ giây, nhưng thấy viên chỉ huy kè kè khẩu Makarov trước mặt nên lại thôi. Nhìn mãi mỏi mắt, lại ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm. Biết đâu còn cái đầu lăn lóc đâu đây.


      Như chợt nghĩ ra điều gì, ngồi xuống gốc cây Dầu lấy cục đất sét miết lên lòng bàn tay. Nếu có cơ hội lại gần xác chết ốp ngón trỏ vào đây, chỉ cần như thế là quá đủ.


      Viên y tế phụ việc có lẽ quá cẩn thận khi nhập vai pháp y chính. ta kiểm tra bên ngoài chán chê rồi nới cả cạp quần nhìn vào trong, xong lại luồn bàn tay găng lên ngực như tìm kiếm cái gì đó. Rồi bất chợt ta rút từ túi áo nạn nhân ra mấu bìa cứng màu xanh. Hà Phan cố trương cặp mắt chỉ còn 8/10 và thầm nguyền rủa nghề thợ hàn quá bạc bẽo của mình. Tuy nhiên khó để nhìn đây là chiếc cuống vé máy bay của hãng Vietnam Airline mà từng .


      Viên y tế nghển cổ nhìn quanh to:


      - Có ai đọc được tiếng Việt ?


      - Có tôi đây! - Hà Phan chỉ chờ có vậy, bất chấp viên chỉ huy đô vật đứng lấp kín lối , né lẻn nhanh vào rồi ngồi thụp xuống bên cái xác. Mắt nhìn hàng chữ thẻ trong khi tay bẻ thẳng ngón trỏ cứng đơ của thi thể định ấn nhát phía sau có bàn tay vỗ mạnh lên vai.


      Hà Phan giật mình quay phắt lại nhìn trân trối lên khuôn mặt đanh rắn thiếu kìm chế của viên chỉ huy.


      - Tránh ra! – Viên chỉ huy phũ phàng gạt sang bên rồi giật lấy mẩu giấy đích thân đọc bằng tiếng Việt cách rành rọt.


      - Họ và tên: TÔN THẤT SẮC. Số hộ chiếu: B1476927. Ngày 19/6...


      Hà Phan ù cả hai tai, nhìn lên bộ vest thi thể đầu lấm lem bùn đất. Chiếc cravat đỏ sẫm nới rộng sau cổ áo trống . Nếu nhìn kĩ trong cái cổ áo hở hoác đen ngòm kia thấy đoạn cổ bị cắt tịt sát thân bằng nhát dao sắc lẹm. đau đớn ôm mặt, toàn thân trồng trềnh chao đảo. Thế là hết.


      Sau khi khám sơ bộ tử thi họ liệm bằng tấm vải trắng rồi đặt lên cáng. Tất cả đồng loạt đứng dậy như mặc niệm rồi lục đục quay về. Hà Phan ngạc nhiên khi thấy họ t tìm kiếm. sững sờ nhìn toán quân vội vã rút và định hỏi viên chỉ huy sao tìm nốt cái đầu. Nhưng rồi hiểu sao lại im lặng và ... lầm lũi bước theo họ. Mình trở lại sau


      Dọc đường họ với nhau nửa lời. Y tế và viên nhà báo trước. Hai vệ binh kế tiếp khiêng cáng. Viên chỉ huy sau chốc chốc lại quay lại nhìn cứ như sợ tên tù trốn mất. ràng trong con mắt ta, Hà Phan này chỉ là kẻ vô danh đáng tin cậy.


      Khi sắp đến điểm đóng quân, từ xa thấy vị bác sỹ quân y lộ sốt sắng, ông ta lại lại bên doanh trại. Khi chiếc cáng được hạ xuống bên trong căn lều lớn, ông ta đứng chờ sẵn bên trong. Hai vệ binh đứng chắn hai bên cửa lều ngăn những kẻ có phận . Hà Phan chỉ còn biết đứng bên ngoài nhìn vào. thấy những nếp nhăn khuôn mặt có tuổi của vị giáo sư như xô tùa xung quanh cặp mắt ngấn nước. Ông quỳ chân xuống rồi lấy hết sức bình sinh lật tấm liệm trắng.


      - Sao lại thế này? – Giáo sư Samdech bất ngờ đứng phắt dậy.


      Viên chỉ huy khệnh khạng vuốt chùm ria giải thích.


      - Thưa giáo sư, tôi cam đoan chiếc đầu được ai đó mang khá xa. Hoặc nạn nhân bị cắt đầu nơi khác rồi mới mang phần thân vứt đến đấy tối qua. Chúng tôi lùng từng mét vuông đất hai ngày nay rồi nhưng hề thấy gì hơn.


      - Nhưng tôi cần phải biết ông ta là ai? – Samdech gắt lên.


      - Vâng, ông có thể xem kĩ cái này.


      Viên chỉ huy lôi ra quyển sổ ghi chép bỏ túi và tấm thẻ lên máy bay đều nghi tên tuổi chủ nhân ràng.


      - Báo cáo giáo sư, những vật tùy thân này đủ khẳng định điều, đồng nghiệp của ông ...


      - Khoan ! – Vị giáo sư trỏ tay xuống xác chết cắt ngang. - Nếu tôi lấy thẻ quân nhân của nhét vào đây rồi tuyên bố cái xác này là của Heng sovan có được ? Tìm cái đầu ngay lập tức!


      Đứng ngoài ngó vào, Hà Phan hả hê khi thấy mặt viên chỉ huy lụi xuống. Ông ta là tướng mà lại.


      Viên chỉ huy chưa kịp thưa bẩm, ông ta liên tiếp:


      - Ngoài cái đầu còn cái gì bị cắt nữa hay ? Cái xác này là đàn ông hay đàn bà tôi cũng được biết nữa.


      - àn ông, đàn ông, tôi soi rất kĩ. - Viên y tá hấp tấp xen vào.


      - được chậm trễ, cho dù ông ta là ai chăng nữa các phải có trách nhiệm tìm nốt phần còn lại. Còn ngay bây giờ, chỗ nằm ông ta là phòng mổ tử thi Quân Y Viện. - Thiếu tướng Samdech vung tay thể ông vẫn có thừa quyền uy tại đây.


      Viên chỉ huy giật thột trố mắt nhìn vị tướng như sợ bị cướp công.


      - thể được thưa ông, cấp tôi ...


      để đối phương hết câu, vị giáo sư xoay người đưa ngón trỏ chỉ vào ngực mình.


      - Ở đây tôi mới là cấp của . Tôi nhắc lại, bằng mọi giá phải tìm ra con tin Việt Nam. Danh tính của nạn nhân này được công bố sau khi khám nghiệm. Ông cắp tay sau lưng bước ra khỏi lều quát đám vệ sĩ của mình:


      - Mang cái thi hài này về Viện.


      Viên chỉ huy tất tả lao theo Samdech.


      - Khoan! Thưa giáo sư, chúng tôi đưa xác về sở chỉ huy trước khi đưa giám định. Chúng tôi tự làm được điều đó.


      Giáo sư Samdech quay đầu chỉ tay lên núi:


      - Việc của các được ngừng cuộc tìm kiếm con tin trước khi có kết luận chính thức đây là ông Tôn Thất Sắc. Bổn phận của chúng tôi là làm danh tính và nguyên nhân cái chết này. Nếu sai, tôi, Samdech Pen Niouk này chịu hoàn toàn trách nhiệm trước tòa án binh.


      Viên chỉ huy đứng sượng sờ nhìn vị giáo sư từng ra vào phủ thủ tướng như người nhà. Cứ để ông ta xong, Mình báo cho bộ tư lệnh hiến binh sau.


      Heng Sovan hạ giọng:


      - Thưa giáo sư, tôi đồng ý. Chúng tôi cho phương tiện để mang thi thể về cho các ngài.


      Ông ta phẩy tay đáp luôn.


      - Cám ơn, chúng tôi tự làm được điều đó.


      Samdech quay sang bốn vệ sĩ và hai lái xe giấu nổi niềm phẫn khích khi sếp mình dẫn điểm. Ông ra lệnh:


      - Mang thi thể lên xe.


      - , thưa


      Bốn tên hộ tống ngần ngại nhìn nhau rồi miễn cưỡng tiến về cửa trại. Hà Phan cảm tưởng mình như thừa thãi tại nơi bận rộn thế này. Mảng đất sét lấy vân tay khô trắng vỡ thành bụi đầy lòng bàn tay. Liếc thấy viên chỉ huy và giáo sư đôi co với nhau, lẻn bám theo sau toán vệ sỹ.


      - Thưa ngài Samdech! – Như nghĩ ra điều gì, viên chỉ huy bước lên trước giáo sư. - Tôi tạm chấp nhận cầu của ông, nhưng tôi phải cử đại diện cùng các ông. Nếu tôi biết báo cho cấp tôi thế nào bây giờ?


      Vị giáo sư cười sảng khoái rồi vỗ tay lên bờ vai rắn chắc của viên chỉ huy trẻ tuổi. Ông :


      - sợ bị cấp kỉ luật hay là sợ tôi đánh tráo cái xác thối kia hả?


      xong ông ngửng đầu gọi to:


      - Bác sỹ Nguyễn Hà Phan đâu?


      Hà Phan chen chân qua mấy vệ sỹ xắn tay định bê xác bị tiếng gọi giật lại. vội quay trở ra rồi tiến lên đứng ngay ngắn trước mặt vị giáo sư như học trò cưng. Samdech chỉ vào trong khi mặt hướng về viên chỉ huy:


      - Đây, nếu cần người giám sát đây, bác sỹ Hội CTD quốc tế đảm trách việc này.


      Viên chỉ huy khẽ vuốt hàng ria mép cong veo nhìn lướt qua khuôn mặt thư sinh chẳng lấy gì làm ấn tượng. Ai biết là thằng nào. Đoạn ta nhìn sang vị giáo sư cứng giọng:


      - , ý tôi là người của cục hiến binh chúng tôi. Họ cùng các ông.


      Như thỏa hiệp đạt được điểm dừng hợp lí, viên giáo sư gật đầu:


      - Được, vậy cứ cho người theo tôi nếu thích.


      Viên thiếu tá ngước lên thấy thi thể được đưa vào trong chiếc xe Chelovert hộ tống, ta rút phắt bộ đàm bên hông hạ lệnh cho ai đó. Ngay tức , chiếc BTR im lìm bên vệ đường nổ máy rền vang bắt đầu rời vị trí.


      Vị bác sỹ chậm rãi quay về chiếc mecedess mở cửa đợi sẵn. Hà Phan nhìn quanh quất lần nữa rồi cũng lặng lẽ bước theo ông ta. Hẹn gặp lại Rum Chek.


      Hà Phan luôn thể tôn trọng với họ, nhưng bên trong rất đồng tình với cách làm của vị bác sỹ. Trách nhiệm điều tra thuộc về ai khoan bàn cãi, nhưng thu hồ thi thể và tìm dấu vết kẻ gây ra tội ác phải được quan tâm hàng đầu. về chuyên môn y khoa, ở đất miền tây này ngoài bệnh viện quân y của Samdech liệu còn nơi đâu đủ khả năng. Nếu đúng Tôn Thất Sắc nằm trong chiếc Chelovert kia việc Trần Phách giao coi như xong.


      Nếu giáo sư Sắc còn sống cái thi thể kia là của ai chẳng còn mấy ý nghĩa. Vấn đề chỉ còn là, giáo sư Tôn Thất Sắc rốt cuộc ở đâu?


      Trong le lói lên niềm hi vọng mong manh đó là Tôn Thất Sắc vẫn còn sống.


      Ngắm nhìn nội thất chiếc xe đắt tiền lúc. Đắn đo giây lát, nhìn sang giáo sư Samdech hỏi:


      - Bao giờ các ông chứng minh xác chết này là ai?


      - Tôi cần hồ sơ ADN của ông Sắc để đối chiếu với mẫu của xác chết này, việc này tùy thuộc hợp tác của các ông thôi.


      - Nếu phải ông Sắc, vậy ông ta ở đâu?


      Giáo sư im lặng sau câu hỏi có vẻ hơi quan tòa. Ông đáp trung dung:


      - Tình hình biên giới gần đây rất phức tạp là cơ hội tốt cho các phe nhóm lợi dụng để hoành hành. Có thể đây là vụ trả thù nhằm vào người Việt. Cũng có thể là lá bài chính trị nhằm lôi kéo Việt Nam các ông vào cuộc. Nhưng bình tâm, tôi lột cái mặt nạ của chúng.


      - Nếu ông ta còn sống, vậy theo ông nhóm nào bắt giữ ông ta?


      Hà Phan biết câu này hơi khó đáp. Có những điều chỉ được tồn tại trong ý nghĩ mà thể , nhưng vẫn thử.


      đăm đăm nhìn phía trước, bỗng ông ta quay hẳn sang Hà Phan vẻ nghiêm trọng:


      - Hôm nay xuất ở đây là sai lầm. nên rời Campuchia ngay lập tức!


      Câu lạnh lùng của Samdech như liều thuốc chích mạnh vào hệ thần kinh Hà Phan. thấy đầu óc bỗng quay cuồng, những gì nhìn thấy sáng nay là điều lượng trước, ngay cả với giáo sư Samdech. Thái độ nghi hoặc của viên chỉ huy quân cảnh. Những khuôn mặt dữ tợn của lính PMBU, hàng chục cặp mắt săm soi của những người mặc thường phục mà dám chắc rằng họ thuộc cục tình báo quân đội Hoàng Gia.


      Hà Phan khẽ nhích người sát cửa, mùi i -ốt sát trùng và thuốc Peneciline quện vào nhau tỏa ra từ vị bác sỹ càng trở nên đậm đặc. ấn nút h cửa sổ để hít khí trong lành từ cánh rừng nhưng đập vào mắt là chiếc Chelovert hộ tống kiêm chở thi thể lên trong gương chiếu hậu. Hà Phan băn khoăn biết 5 người và cái xác đầu kia ngồi chen chúc thế nào trong chiếc xe chỉ có 4 chỗ.


      Ngay sau chiếc hộ tống là thấp thoáng chiếc BTR-80 gầm cao mui vát nhọn gắn tua tủa các loại kính ngắm và họng súng như muốn trừng phạt bất cứ kẻ nào dám khiêu khích nó. Đoàn xe rầm rập thẳng tiến về phía bệnh viện quân y


      Sau khoảng lặng nặng nề, Hà Phan đề nghị:


      - Tôi cũng định về ngay. Tại sao tôi lại cầm mẫu phẩm của cái xác kia để mang về được nhỉ. Cả hai phía cùng xét nghiệm chính xác hơn.


      Vị bác sỹ gạt ngay đề nghị hời hợt.


      - là bác sỹ, lẽ ra nên hiểu rằng người chết chưa nguyên nhân được đưa qua biên giới kể cả cái mẩu móng tay. Ai dám chắc ông ta chết vì loại vi rút nguy hiểm nào đó. Ai chịu trách nhiệm nếu đại dịch tràn lan toàn cầu.


      - Ông ta bị chặt đầu, tôi cam đoan như vậy.


      Cặp mắt dài của vị giáo sư trừng lên.


      - lại ngây thơ quá, ông ta có thể phơi nhiễm loại virut trước khi chết chém. được phát tán bất cứ thứ gì kể cả kể cả mẩu giấy người ông ta cho đến khi có bản xét nghiệm của Viện.


      Dường như thấy mình quá giáo điều, ông ta lại nhàng:


      - quá sốt sắng phải. Lương tâm và trách nhiệm của tôi trong vụ án này lớn hơn tưởng đấy. Nhất định phải lôi việc này ra ánh sáng bất kể thế lực nào nấp sau đó. đừng lo, nếu yên tâm có thể cử bác sỹ pháp y Việt Nam sang đây làm việc cùng chúng tôi, nhưng theo tôi điều đó là cần thiết.


      Thấy có lí. Biết thể đòi hỏi gì thêm ở vị bác sỹ khó tính. Hà Phan tỏ thái độ vui vẻ:


      - Nếu vậy tôi chờ kết quả giám định của ông. Nếu ở lại đây cũng vậy thôi, tôi về nước ngay chiều nay.


      - Được. Sau khi giao xác cho pháp y, tôi cho xe hộ tống tận sân bay để rời Siem Reap càng sớm càng tốt. Sau khi máy bay cất tôi mới yên tâm.


      Đoàn xe về đến cổng bệnh viện. Họ theo mà theo cổng phụ phía sau để vào khu vực nhà xác. Chiếc Mecedess và xe hộ tống đỗ sát dãy nhà cách li khu bệnh nhân, ở đó chờ sẵn vài nhân viên chuyên trách. Chiếc BTR tách tốp chọn vị trí khác khá rộng rãi rồi quay cái đầu dữ tợn của mình như để căn chỉnh toàn bộ khu vực lọt vào bộ kính ngắm nóc xe.


      Giáo sư Samdech cẩn thận theo dõi công đoạn bảo quản làm lạnh thi thể chờ đội pháp y đến. Xong đâu đấy ông tiến sát Hà Phan.


      - Máy bay mấy giờ cất cánh?


      - 15h 35 hàng ngày. Còn tiếng 13 phút nữa.


      Samdech nhìn đồng hồ rồi :


      - hãy ngồi yên trong xe, họ đưa ra sân bay ngay kẻo trễ. Tôi chờ mẫu phẩm của Tôn Thất Sắc từ phía các . Nếu gặp rắc rối gì hãy gọi ngay cho tôi.


      - Cảm ơn giáo sư!


      Chiếc Chelovert màu xanh tức tốc chạy thẳng ra sân bay Siem Reap. Đến nơi Hà Phan bước xuống chào người lái xe rồi tiến về quầy làm thủ tục. Viên lái xe quyết chờ cho qua cổng kiểm tra an ninh rồi mới vẫy tay từ biệt.


      Nhìn phi trường tấp nập, Hà Phan biết rằng lẫn trong những vị khác du lịch kia, biết đâu có người để ý . Chúng ngờ điều rằng, Chuyến bay này thiếu hành khách.


      nhìn bảng điện tử cổng ra máy bay: Siem Reap- HàNội VN835. 15,35. Vậy còn hơn 20 phút nữa. định dùng chiếc di động Gamin của mình nhưng thấy máy điện thoại công cộng treo tường sau dãy nghế chờ. Nó an toàn hơn. lại cầm lên nhét 2 đô la rồi gọi về báo cáo Trần Phách.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Trong phòng giám đốc M35, Trần Phách ngỡ kẻ ngồi trước mặt mình là chuyên gia chống khủng bố chứ phải là vị tiến sỹ y khoa. Đề tài thay não mà ông ta rao giảng mang thiên hướng câu chuyện khoa học viễn tưởng hơn là nguy cơ cận kề. ‘’vai trò của y học trong chủ nghĩa khủng bố’’ là có được nhiều chuyên gia cảnh báo. Trần Phách ngờ vị tiến sĩ y khoa lại quan tâm đến vấn đề thời gai góc này nhiều đến thế. Có thể ông ta những gì ông ta vừa nghĩ ra, viễn cảnh chỉ có trong tương lai nhưng loài người nên đề phòng khi trình độ y học phát triển như vũ bão mà nhiều thế lực lại lạm dụng nó. Trần Phách chỉ hoài nghi khi ông ta tuyên bố Tôn Thất Sắc có mưu ứng dụng công nghệ thay não vào các mục đích phi pháp. Ông phản ứng:


      - Tôi ngờ ông Sắc lại có thể thay được não.


      - Đời người là chuỗi những cái ngờ. nực cười cho những tiểu thuyết gia cắm đầu vào viết những cuốn sách mà họ gọi là viễn tưởng trong các phòng thí nghiệm của thế giới ngầm nó diễn từ đời xa xưa nào rồi. Cho đến nay người Trung Hoa vẫn sùng bái Hòa Đà vì có truyền thuyết cho rằng ông ta có khả năng mổ não chữa bệnh mặc dù ca phẫu ấy chưa từng xảy ra. Thế nhưng họ có biết đâu rằng năm ngàn năm trước công nguyên y học Ai cập cổ đại làm được điều đó mà bằng chứng vẫn còn trong bảo tàng Ai Cập. Người Inca tuy muộn hơn nhưng cũng mở hộp sọ chữa động kinh từ 1500 năm nay.


      - Tôi đọc tạp chí và biết, cổ nhân phi thường.


      - Đấy, ông thấy chưa. Tổ tiên loài người chúng ta với nền kinh tế dựa vào săn bắn hái lượm, trang thiết bị y học chỉ có con dao sắt và mấy loại lá cây làm thuốc mà làm được cái việc tưởng như vậy. Vậy mà từ đó đến nay loài người có hàng ngàn năm tiến hóa. Họ có nền khoa học vĩ đại của mình, máy móc thiết bị tối tân, dây chuyền công nghệ hàng tỉ đô la mà thay nổi 1,25kg khối thịt đó. Tôi cho đó là điều xấu hổ. thế lại bó tay ngồi nhìn bệnh nhân của mình chết vì vài ba cái bệnh vớ vẩn như tai biến và chấn thương sọ não. Cũng chẳng ngạc nhiên khi họ biện minh cho bất lực của mình bằng nhận định khoa học cũng đáng xấu hổ kém rằng: loài người chúng ta chỉ khai thác được 3% nơ ron thần kinh não bộ, còn 97% ngủ quên.


      - phi nhân đạo khi não con người lại chuyền từ đầu người này sang người khác, liệu có còn là nhân bản nữa hay ? - Trần Phách hỏi.


      - Cũng như sinh sản vô tính trước đây, các tổ chức nhân quyền, y tế cực lực lên án, còn đạo hồi và thiên chúa giáo nhảy ngược lên coi đó là phi đạo lí, thóa mạ gốc gác nòi giống. Nhưng các ông có biết nhân bản vô tính mang lại lợi ích to lớn như thế nào ?


      - Thay não nếu để chữa bệnh tốt, còn lọt vào tay Mafia là tai họa cho nhân loại.


      - Ngài hay đấy, nhưng tôi e rằng chúng có từ lâu.


      - Có lẽ trình độ y học của chúng chưa đủ mạnh nên chưa có vụ nào?


      - , phải là trình độ y học đáp ứng được. Tôi dám khẳng định y học còn và tiến xa hơn thế nhiều nhưng đến nay chưa có vụ thay não nào xảy ra là vì sao? Vấn đề là: ai thay? thay cho ai?


      Trần Phách định đưa phỏng đoán của mình bị cướp lời, ông ta vung tay chỉ thẳng Trần Phách :


      - Có ai đồng ý nhét bộ óc kẻ khác vào trong cái sọ của mình ? Ai dám từ bỏ mình để biến thành người khác. Ông có bị sốc khi sáng ngủ dậy thấy mình trở nên thấp bé, da đen sì, tay chân dài ngoằng còn lông lá đầy người vì người ta cấy não ông vào trong đầu của thổ dân nào đó. Tất nhiên để làm việc đó họ cần dùng vũ lực nhưng xin thưa rằng người như ông, như tôi, và các chính trị gia vĩ đại dễ bị bắt cóc. Chính vì vậy mà Mossad lồng lộn lên khi chuẩn bị đâu vào đấy mà bị đổ vỡ, còn bác Sassdam vẫn tung tác lộng hành. Kế đeo chuông cổ mèo hay nhưng làm sao bắt được mèo lại là vấn đề khác.


      - như vậy có nghĩa là Tôn Thất Sắc trở thành công cụ cho bọn Mafia đó sao?


      - Tôi e rằng thực tế còn bi thảm hơn.


      - Là sao thưa ông? Tóm lại là theo ông tại sao Tôn Thất Sắc bị bắt?


      - Nếu bọn mafia hay khủng bố sở hữu được nhà bác học này, loại trừ khả năng chúng biến ông ta thành cỗ máy kiếm tiền. Các đại gia bỏ cả gia tài để thay phần não cho con cái họ may bị động kinh, tai nạn, hay thiểu năng. Hệ lụy kéo theo là tệ nạn bùng nổ buôn bán não hệt như buôn bán nội tạng xảy ra tại Ấn Độ nay. Thế nhưng nguy hiểm hơn, chúng lại sử dụng vào mục đích quân . Chúng cấy não tên khủng bố vào viên chỉ huy nào đó nguy hiểm khôn lường. Ông thử tưởng tượng xem, cái gì xảy ra nếu vị thuyền trưởng của chiến hạm có bộ não là tên khủng bố. nhấn nút hỏa tiễn mang đầu đạn hạt nhân vào bất cứ đâu mà thích. tống tiền cả thế giới.


      Như sực tỉnh sau cơn thôi miên, Trần Phách bắt bẻ:


      - Cứ cho là họ giải quyết thành công mỹ mãn về mặt sinh lí học , nhưng sau khi thay não, bộ óc mới hoàn toàn biết gì về cái cơ thể chứa mình. Những biểu nhớ gì về quá khứ chẳng hạn. Họ hoài nghi ông ta bị tâm thần và vụ việc nhanh chóng bị phanh phui.


      - Trước khi phẫu thuật, người cho não phải học kĩ cách năng, hành động sao cho giống thân chủ. Thí dụ, đối với con người đầy cá tính và phức tạp như Sasdam. Mossad muốn thay phải chọn ra trong hàng ngàn điệp viên của mình để huấn luyện nhiều năm từ cách cầm điếu xì gà, cái nhếch mép cho đến giọng y chang. Tiểu sử và những việc làm quá khứ của ông ta được các điệp viên học thuộc lòng. Tuy nhiên, diễn kịch phải là điều b khủng bố quan tâm. Chỉ cần chúng được thay não xong, ta bước ngay vào phòng làm việc và mọi mệnh lệnh khẩn cấp được thực thi. Lúc đó an ninh có nhận ra là ai muộn. Thậm chí khi cầm vũ khí trong tay có thể nguyên hình là kẻ khủng bố vì biết địch thủ kịp trở tay. Thế giới đón nhận ngày tận thế ra sao nếu ngày nào đó tổng thống Putin mang chếc vali hạt nhân bước ra từ bệnh viện ra trước truyền hình liên bang rồi hùng hồn tuyên bố rằng ông ta phải là Putin mà là chiến binh Al Qeada? Và ngày tận số của nước Mỹ đến.


      Trần Phách nhận thấy nhiều điều thú vị và hài hước thường đến từ những con người làm khoa học khô khan, nhưng lần này ông thấy chính bộ não của vị viện trưởng này quả thực có vấn đề. may là ông ta từ bỏ làm khoa học để diễn thuyết và làm chính trị, chứ nếu , với kiểu suy nghĩ viển vông và ăn khuấy đảo kiểu này đẩy nền học thuật về đâu?


      - Thế nếu sau khi tên khủng bố này được thay não, có còn giữ nguyên phẩm chất hung bạo của mình nữa ? Hay trở nên đần độn và mất trí sao. – Trần Phách lại hỏi.


      - Kể cả bại liệt cũng có. – Nguyễn Khoa Học co chân trái rồi thừa nhận. - Lỗi kĩ thuật là trước được.


      - Nếu lỗi xảy ra, tên khủng bố này ra sao?


      - ai lại lạc quan để tin vào sản phẩm thí nghiệm chưa qua thực nghiệm lâm sàng cả, khi phẫu thuật các bác sỹ phải gắn vào vỏ não con chip. Nếu não bộ làm việc bình thường hoặc mắc lỗi nghiêm trọng. Con chíp đó có nhiệm vụ kết thúc cái công trình y học bằng xung điện làm tê liệt đại não.


      Trần Phách thở dài:


      - Thôi, trao đổi vào dịp khác, dù Tôn Thất Sắc là ai và kẻ bắt cóc là tổ chức nào tôi cũng đưa ông ta trở về.


      - Xin ngài thám tử lưu ý chi tiết này. Rất có thể Mafia chọn vị trí bắt cóc gần biên giới Thái Lan là để đưa ông ta sang Thái. Từ Thái sang Mỹ cũng dễ như ông từ Hà Nội sang Pnompenh vậy. Đấy là nhận định của tôi về đích đến. Còn nhận định của tôi về mục đích bắt ông ta là, sau bao nỗ lực chiêu dụ bất thành, kẻ bắt cóc cắt đầu ông ta để mang sang Mỹ. Tại Mỹ, Tôn Thất Sắc tái sinh trong cơ thể khác.


      Trần Phách đứng bật dậy hốt hoảng:


      - Họ mang não ông ta ghép cho chủ nhân khác ư?


      CặpNguyễn Khoa Học sẫm lại khi nhìn ra bầu trời đỏ quạch phía đằng đông. Dường như buổi thuyết trình của ông gây được chú ý cao độ của các cử tọa. Vị viện trưởng thở dài rồi buông câu sặc mùi nhân quả.


      - Tôn Thất Sắc thay não cho người khác được cũng có kẻ làm việc đó với ông ta.


      Lại quả pháo nữa nổ bên tai Trần Phách.


      - Viện trưởng hãy tin tôi, Tôn Thất Sắc trở lại bình an.


      Viện trưởng lại nhìn vào chiếc Rolex đeo tay.


      - Các ông được lãng phí phút gây nào. Còn đây nữa, vì ông sắp phải dài ngày. Đây là món quà của viện tôi tặng cho ông. - xong ông rút ra chiếc hộp .


      - Ấy, bác sỹ đừng làm thế, chúng tôi nhận quà của dân. - Trần Phách đưa trả lại.


      - Ông tưởng tôi hối lộ đấy hả? Tôi hiểu nhiệm vụ hải ngoại đặc biệt này được đến tai cấp , mọi chí phí dồn lên hết vai ông, nên tôi đề nghị kinh phí chuyến này do tôi và viện não chi phí hoàn toàn.


      xong ông ta thản nhiên mở hộp, bên trong là xấp đô la dày và chiếc điện thoại. Ông ta phân trần:


      - Đây thú thực là quà của vị doanh nhân mà viện chúng tôi cứu chữa, tôi chối mãi mà đâu có xong. Ông này mắc bệnh tự kỉ, xem thường ông ta bệnh chỉ tội nặng thêm. trả được nên tôi sáng kiến dùng số tiền này phục vụ cho những việc có lợi cho cộng đồng. Chiếc điện thoại này cũng vậy, thú thực đồ này nghề bác sỹ chúng tôi hợp trong khi các ông lại rất cần.


      Trần Phách cầm chiếc điện thoại Vertu tay, ông hiểu đây là tài sản lớn nhưng cái ông thích phải là nạm ba viên kim cương mà là nó có 2 camera và tích hợp 3G.


      - Hay lắm đấy! Ông cứ cầm mà Cam, khi nào xong ông có thể mang về trả tôi. Đừng ngại.


      - Thôi thế này, tiền xin ông cầm về, còn điện thoại tôi xin mượn ông vài hôm.


      Trần Phách dứt khoát nhét bọc tiền vào túi ngài bác sỹ.


      - Các rắn lắm, thế khi nào xong nhiệm vụ ta sau nhé.


      Nhấp nốt ngụm chè, Nguyễn Khoa Học nhăn nhó chụm đôi chân mỏi nhừ của mình đứng dậy ra cửa.


      Ngay lúc đó, điện thoại bàn reo vang. Trần Phách nhấc lên và nhận ra giọng Hà Phan từ Campuchia, đây là cuộc báo cáo đầu tiên của ta đất khách. Nhìn vị viện trưởng xuống cầu thang, ông ta nhấc lên và suýt đánh rơi máy khi nghe thông tin từ bên kia.


      - Xác đầu?


      - Báo cáo, đúng vậy.


      Trần Phách ù tai. Lẽ nào nhận định thay não của Nguyễn Khoa Học thành . ‘’Kẻ bắt cóc cắt đầu ông ta để mang sang Mỹ’’


      - Bàn chân trái ông ta có bị cụt nửa ? – Ông hỏi.


      Hà Phan lặng vì sợ nghe nhầm. hỏi lại:


      - Bàn chân trái ông ta dẫm mìn K58 ư?


      - Đúng.


      - Ông ta giày nên tôi thấy hết, với lại bên quân cảnh giám sát rất chặt. Tôi định lén lấy vân tay mà thành.


      - Cậu quay lại xem kĩ bàn chân và lấy mẫu phẩm về Hà Nội . Các bác sỹ của ta chứng minh.


      - Tôi hiểu, nhưng rời xa xác chết.


      - Nhanh chóng tìm lại xác chết trước khi bọn họ chuyển nơi khác.


      - Vâng!


      Treo máy lên tường, Hà Phan biết nhiệm vụ này khó khăn gấp bội. đường tìm cổng ra cầm lấy chiếc gamin bật lên nhìn thấy biểu tượng lá thư chưa mở góc màn hình. Tưởng tin nhắn của sếp, mở ra đọc. Vậy nhưng, bức thư làm phải sững lại giữa đường để dồn hết tập trung lên những con chữ.


      ‘’Gửi thám tử Trần Phách/ M35. Tôi bị bắt cóc và giam giữ dưới căn hầm sâu nhiều xác chết và bị tra tấn nếu giải phẫu theo lệnh của chúng. Tôi địa điểm ở đâu vì sau vụ tấn công, chúng bịt mắt và đưa lên ô tô ra khỏi trường khoảng nửa giờ chạy xe. Đó là tất cả những gì tôi thấy và nhận biết. Hãy cứu tôi ra khỏi đây trước khi chúng hành quyết cả nhóm sau 48 giờ nữa. Bác sỹ: Tôn Thất Sắc’’


      Sender +000992. 17 giờ 30 Ngày 21/6


      Hà Phan lấy hết bình sinh đọc lại lần nữa rồi nhìn đồng hồ, 15h39’ ngày 22/6. nhẩm tính, tin gửi hơn 22 tiếng tức đầy 26 giờ nữa bị hành quyết. Việc tin này có chính xác hay rất khó xác minh. Dù sao chủ nhân đích thực chiếc Gamin cần phải biết.


      Hà Phan báo tin cho ông chưa hết câu ông quát rung cả chiếc máy:


      - Tại sao giờ này mới báo cho tôi.


      - Dạ, tôi cũng vừa ... nhìn thấy.


      - Thế này là giết người ta rồi cậu hiểu , mất toi ngày rồi.


      - Thưa sếp, tin này gửi từ chiều hôm qua tức lúc đó sếp chưa đưa cho tôi. Lúc đưa lại hết pin, với Samdech tiện bật máy.


      - Cậu forward tin đó ngay cho tôi.


      - Tôi gửi rồi đấy, phát điều gì sếp báo ngay, tôi làm tất cả trước 26 giờ sắp tới.


      - Trong khi chờ đợi tôi, hay làm như những gì giao.


      ngạc nhiên Trần Phách sử dụng Sim này, và rất có thể ông tắt máy nhiều giờ trước đó. đen đủi cho ai đó kêu cứu chỉ bằng tin nhắn lại đúng lúc ông tắt máy. Bởi cũng rất hiếm hoi mới có cuộc kêu cứu kiểu này.


      Xét về nguyên tắc, ai dám bỏ qua lời kêu cứu này, nhưng thấy tên người gửi là: Sender +000992. đây phải số điện thoại thường thấy trừ khi bị mã hóa nên dò theo đó là vô vọng. Hơn nữa ông Sắc chỉ ra được vị trí cụ thể nào khác gì đánh đố. Việc xác định chính xác vị trí con tin chỉ còn cách là... tìm ra bọn bắt cóc để hỏi.


      Hy vọng đây là tin giả mạo của lũ bắt cóc tung ra để làm rối mù cơ quan điều tra. muốn chứng minh tin nhắn đó là giả, mà để khẳng định tin đó là giả chỉ còn nước là chứng minh cái xác đầu kia là ông Sắc.


      Nghĩ đến thái độ dứt khoát của Samdech và đám tay chân bặm trợn của ông ta lúc nãy, liền gạt ngay phương án vào xin mẫu công khai.


      Vậy phải lén lút.


      nhận thức được việc lấy chiếc lông người ông ta hoàn toàn vô hại nhưng xâm phạm tài sản thuộc loại đặc biệt của quân đội trở nên nguy hiểm. Bằng mọi giá phải có nó. tự nhủ.


      Trời ngả về chiều, hai bên đường là những gốc Thốt Nốt xù xì thô kệch cao lêu nghêu trong bóng hoàn hôn. lặng lẽ nhìn về khoảng trời xa lắc phía Biển Hồ hằn những khối nhấp nhô mờ ảo. Nơi đó là bệnh viện quân y. Hà Phan nhìn đồng hồ, 17 giờ30 ngày 22/6.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9

      Sân bay Nội Bài. 17 giờ 55’ phút cùng ngày 22/6.


      Chiếc loa phát thanh thông báo chuyến bay RK 684 của hãng Royal Khmer từ Siem Reap hạ cánh an toàn. Vài phút sau tại cổng ra xuất thanh niên trạc 30 đeo kính đen, vầng thái dương rộng, khuôn mặt bành to bị bóp nhọn đột ngột phía dưới bởi m


      t chiếc cằm vểnh lên đầy vẻ hiếu chiến. Với chiều cao mức lí tưởng của mình trông khá bảnh trong bộ sơ mi trắng thắt cravat màu ghi nổi bật. Quần ka-ki hiệu Pierre Cardin là thẳng mướt. Tay nắm chắc chiếc cặp da màu đen vuông vắn. Y phớt lờ các lời mời của đội taxi rồi rảo bước về các quầy lưu niệm cạnh cổng.


      Y là sát thủ số , biệt danh Po-vek.


      Phiên theo tiếng khmer, Po-vek có nghĩa là rắn hổ mang, dĩ nhiên đây phải là tên . Chính vì vậy có thể sở hữu rất nhiều tên tùy theo tính chất và chức năng từng phi vụ cụ thể. Lần này biệt danh ‘’hổ mang’’ như muốn nhắc nhở ‘’đánh nhanh rút lẹ’’. Bổ nhát chết tươi rồi thu về trong nháy mắt. Các biệt danh luôn thay đổi sau mỗi vụ án để tránh lộ dấu vết. Đời biết bao nhiêu lần đổi tên, nhiều đến nỗi tên của mình là gì cũng nhớ nổi. Nhớ tên là điều cần thiết.


      Po-vek chọn lấy hai cái Sim viettell trả trước rồi bước .


      Cũng tại đây 10 năm về trước, khi còn là sinh viên Đại Học Bách Khoa theo diện nhà nước gửi đào tạo các cán bộ chủ chốt để xây dựng nước Campuchia tự chủ vững mạnh. Thủ đô lãng mạn nhất mà được biết vẫn như xưa. khác với lần trước là gom góp kiến thức, lần này sang đây với sứ mệnh lấy mạng người thầy của y học Việt Nam.


      Từ chỗ kĩ sư điện tử để thành tên sát thủ lại là câu chuyện dài.


      hít hơi sâu khí mát rượi từ phương bắc để trở về thực tại với nhiệm vụ nặng nề trước mắt. Hạ sát ba người trong thời gian ngày.


      cầu bất khả thi với những tên đồ tể đầu đất, nhưng với , mọi thứ khác.


      Rút mảnh giấy ghi ba số thuê bao ra, bắt đầu gọi. Trước lúc ra Bề cung cấp cho chủ nhân 3 số thuê bao kia là ai. Điều kinh ngạc nữa ở Bề là dường như cái gì cũng thông, cũng hiểu. Bề hầu như có mọi mối quan hệ tới bất cứ ai miễn có ích cho ông ấy. Mỗi khi bôn ba nơi đâu hành tinh này có cảm tưởng như bóng ông ta trùm tỏa phía sau che chở . rất tự


      Tìm góc tối ít ai để ý, Po-vek bắt đầu công việc.


      lấy số thứ nhất ra gọi. Đây là bác sĩ Tôn Thất Sang, em trai ông Sắc. hồi lâu mới có người bắt máy.


      - A lô, có phải bác sỹ Sang ạ!


      Bên kia giọng đàn ông ngập ngừng.


      - Vâng... xin lỗi ai đấy ạ?


      - Tôi từ Campuchia sang cần gặp ông để bàn về việc giáo sư Sắc. – vào đề cách chắc nịch.


      - Xin lỗi, tôi được ông Sắc về bao giờ cả.


      - Đúng vậy, ông Sắc bị quản thúc nghiêm ngặt và thể gì nhiều ngoài mẩu thư gửi cho ông.


      Viên bác sỹ chột dạ. giọng lơ lớ rờn rợn. Ông nhìn lại số điện thoại lạ màn hình Nokia lần nữa. Tin nhắn bí mật trai gửi cho ông đêm qua có lẽ nào có kẻ khác biết. lẽ ông gửi tin mật kia bị bại lộ?


      Thoáng chút sửng sốt, từ khi nhận được tin trai ông hôm qua, Tôn Thất Sang phút giây nghĩ đến trai mình. Ông chờ cú điện thoại của trai mình chứ phải là giọng ma quái này. Ông dập vội máy rồi đứng thần ra giữa phố.


      Máy lại đổ chuông. Ông ta rảo nhanh về nhà đóng cửa cẩn thận rồi chủ động gọi lại người kia. Sau cánh cửa khóa chặt, chất giọng vị bác sĩ thần kinh bĩnh tĩnh lên nhiều:


      - Hãy là ai, gặp tôi có việc gì?


      Bên kia, chất giọng trọ trẹ lại vang lên:


      - Xin ông đừng vội hiểu sai ý đồ tôi, tôi sang đây là để mang điều tốt đẹp cho ông và trai ông. Xin đừng dập máy.


      - Tôi muốn hỏi, tại sao lại có số điện thoại của tôi và biết về tôi như thế? hiểu tôi ?


      - Ông Sang, chính ông phải nghe và hiểu những gì tôi sắp . – Chất giọng rợn tai ngân lên. - Sau khi bị phát giác gửi lời kêu cứu, ông ta trở nên đặc biệt nguy hiểm, tôi đến gặp ông để cái gì diễn ra với trai ông. Tôi cần tham vấn với ông số giải pháp để đưa ông ta về nước.


      Vị bác sỹ khá thận trọng khi người khách lạ có nhã ý cứu chuộc mình, ông lặng người chưa biết ứng xử ra sao. Đầu giây bên kia gấp gáp hơn


      - Ông Sang ạ, tôi vội vàng sang Hà Nội là để bàn chuyện hệ trọng này đây. tôi ở sân bay và thể trình bày chuyện cơ mật này trong điện thoại được. Ông bố trí nơi nào đó chúng ta gặp nhau. Nếu ông chưa muốn cứu trai ... thôi để dành dịp khác vậy.


      - Khoan , thôi được. Chúng ta hẹn nhau ở công an quận Tây Hồ 7 giờ tối nay được ?


      tính đến khả năng này, tên sát thủ hề ngạc nhiên.


      - Liệu đây là giải pháp thông minh nhất sao? ông Sắc nằm trong tay phiến quân. Tôi nhắc lại những gì ông biết phải tuyệt mật. Tuyệt đối để ai biết bức thư hôm qua và cuộc chuyện này. Nếu chúng biết tôi và ông báo công an, tôi e rằng hậu quả khó mà trước. Ông hiểu rồi chứ.


      - Tôi chưa với ai và cho ai hết. Nếu ông có ý tốt, mời đến ngay nhà riêng của tôi phố Hai Bà Trưng .


      Ra vẻ nghĩ ngợi vài giây, đáp:


      - Thế cũng được, hãy cho tôi địa chỉ .


      Tên sát thủ mừng thầm. Tôn Thất Sang chưa báo cho ai về bức thư. Ông ta lại mời mình đến thăm nhà. Thế này gọi là ‘’cõng rắn về nhà’’ được nhỉ?. Đầu giây bên kia im lặng như để lục lại địa chỉ nhà mình. Dường như chưa tin tưởng, vị bác sỹ vội thay đổi ngay ý định.


      - Hay sáng mai đến gặp tôi tại bệnh viện Việt Đức cho tiện?


      - được, ông chọn nơi nào tùy nhưng được chậm trễ. Thời gian cứu trai ông còn nhiều. Tốt nhất ta nên chọn nơi an toàn kín đáo để còn thỏa thuận chi tiết.


      Bây giờ bác sỹ Sang mới dám thở phào, ông luôn tự hào về khả năng phán đoán ý đối phương qua ngôn ngữ. Ông dám khẳng định đây là vụ bắt cóc tống tiền. Vậy là sau 2 ngày im lặng đến rợn người, kẻ chủ mưu tìm đúng địa chỉ để ra giá. Ông lấy làm mừng vì mình chưa mất, và ít ra, tiền còn cứu được mạng người. Tuy nhiên nếu đồng ý ngay gây tâm lí đắc thắng cho bọn bắt cóc. Ông tìm cách moi thêm thông tin, nó rất bổ ích cho cảnh sát.


      - Tình cảnh cụ thể ông Sắc thế nào ông có thể vắn tắt được ?


      Tên sát thủ kiên nhẫn:


      - Ông Sắc và rất nhiều người nữa bị giam, tôi là số ít may mắn được chúng thả ra để mang sách của chúng đến từng gia đình con tin


      Tôn Thất Sang thở phào. Cuối cùng cũng tự ra. Ông thều thào hỏi:


      - sao. Chúng muốn gì, tiền chuộc hay là sách khác?


      - Tôi cam đoan chỉ có ông mới đám ứng được. Ông Sắc trong tình trạng bị đe dọa tính mạng và sức khỏe giảm sút, bệnh đái đường ông ta nặng thêm. Ông ấy muốn tôi gặp gấp ông để bàn cách kéo ông ta ra sớm giờ nào hay giờ đấy.


      - Thôi được, ông ở đâu tôi đến ngay. - Tôn Thất Sang quả quyết.


      - Ông định đến cùng cảnh sát đấy chứ?


      - Hãy tin tôi, tôi đùa với tính mạng tôi đâu.


      - Tôi trọ tại khách sạn Media thị trấn Đông . Nếu ông đến đây tốt biết mấy.


      - Được, tôi đến gặp ông đúng 8 giờ tối nay.


      Tên sát thủ hạ máy xuống rồi thở phào, nhìn những áng mây xám nặng nề trĩu xuống xuống thị trấn Đông rồi bắt Taxi về khách sạn nghỉ ngơi. biết đêm nay rất dài.


      Đúng 7 giờ 45 Pu-vek bật dậy. uống ngụm nước khoáng Aqua để làm mát cuống họng khô khan của mình. Mình còn phải nhiều nữa. Lát sau soi gương chỉnh lại cravat rồi mỉm cười hài lòng với môn tiếng Việt vẫn còn sắc lẹm của mình. Con mồi tự đông dẫn xác đến. Pu-vek moi dưới vali lên chiếc đèn pin Trung Quốc rồi lấy thỏi sắt đúc bằng chì lắp vào thanh gỗ thành chiếc búa đinh. gõ gõ đầu búa lạnh buốt vào lòng bàn tay vẻ hài lòng với thứ vũ khí tự tạo này. Chẳng cần đến cuốc xẻng hay xà beeng lềnh kềnh tốn sức như tiền nhân hay dùng. Loại búa chì này chỉ cần gõ vào mỏm đầu, dù khỏe như voi Nimith cũng phải quay đầu về núi.


      Chỉ hơn chục phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


      Tim Pu-vek như lồng lên trong ngực. hít hơi sâu rồi liếc qua chiếc gương lần nữa khi ra mở cửa.


      - Xin lỗi, ông là bác sỹ Sang?


      - Đúng vậy, tôi nên gọi là gì nhỉ?


      - Mời ông vào, cứ gọi tôi là Chea.


      Bác sỹ Sang thận trọng bước vào phòng, tên sát thủ mừng rỡ định sập cửa thanh niên cao lớn ăn mặc lịch cũng luồn theo làm ngỡ ngàng.


      Như, bác sĩ Sang chỉ tay người thanh niên sau giới thiệu.


      - Đây là Phương bạn tôi.


      - Cum riep sua!(2) – tên sát thủ có khuôn mặt tam giác chụm hai tay vào nhau đặt ngang cằm đúng kiểu người Khmer ngoan đạo.


      - Chào , rất vui gặp các , mời các ngồi.


      Sau màn chào hỏi. Nhận ra đối tượng có ý đề phòng mình và cơ hội lí tưởng để ra tay, Po-vek hất hàm hỏi bác sỹ Sang.


      - Liệu chúng ta có thể chuyện được ?


      - sao, đây là bạn thân tôi, cũng là người họ hàng với ông Sắc. cứ có gì phải ngại.


      - Tôi vấn đề gì, chính bác sỹ Sắc dặn tôi chỉ để cho ông biết thôi, tôi thể làm khác được.


      Bác sỹ Sang nhắc khéo người cùng ra ngoài chờ. Người đàn ông to con nhanh nhẹn bước ra ngoài nhưng tên sát thủ vẫn thấy an tâm. Hạ thủ dễ nhưng ra khỏi đây mới là vấn đề. Ai dám chắc tên kia phải là vệ sỹ ‘’có nghề’’. Pu-vek nhận thấy muốn ra tay trót lọt cần tách chúng ra và kéo khỏi khách sạn. Nghệ thuật ‘’điệu hổ li sơn’’ đâu rồi?


      Pu-vek cất giọng điềm tĩnh:


      - Nay ông đến đây, tôi buộc phải . Trước tiên tôi xin lỗi vì chiều nay qua điện thoại rất bất tiện. Tôi sợ làm ông xúc động mạnh.


      - Ý ông là, chẳng lẽ...? - Vốn là bác sỹ nên ông nhạy cảm với những câu mào đầu kiểu như vậy. Cũng như ông, hàng bao nhiêu lần, mỗi khi bệnh nhân của mình qua khỏi, ông lại đủ dũng cảm để ra với người thân của họ. Nỗi đau tan nát.


      Giờ đây tên sát thủ trả lại câu đó cho ông:


      - đau lòng... Ông ấy ... còn nữa.


      Bác sỹ Sang như bị dội nước lạnh phủ đầu:


      - Trời... thể! – Ông ta thốt lên.


      - Rất tiếc đó lại là .


      Có tiếng két cửa vang lên, tên sát thủ giật mình nhận ra người đàn ông xộc vào sau tiếng thét của vị bác sỹ.


      - Sang, sao chứ?


      Đôi mắt thất thần vị bác sỹ vẫn rời tên sát thủ.


      - thể, ông dối...Chính tối qua tôi còn gửi tin cho tôi rằng...


      - Hãy nghe tôi đây. Chính vì cú nhắn tin vụng về và dại dột kia may bị bại lộ. trai ông giết hại nghiệp và de dọa tính mạng tên thủ lĩnh, việc tày trời như thế thử hỏi sao chúng có thể buông tha? May mắn thay, tôi được hứa thả từ trước. số con tin mau chân chạy thoát ra rừng.


      - Vậy là tôi chết rồi sao? – Vị bác sỹ đau đớn rên lên.


      - Đúng vậy, tôi rất đau lòng phải ra này.


      Bác sỹ Sang ôm lấy đầu hốt hoảng tột độ. Người bạn cùng vội tiến sát tên sát thủ hất hàm:


      - có bằng chứng gì ?


      - Tất nhiên. Nếu ông hỏi cơ quan ngoại giao khách quan hơn, nhưng ông có thể kiểm chứng ngay lúc này, tại đây. – chỉ chiếc laptop bàn. - Báo điện tử Pnompenh news có hai phiên bản tiếng và tiếng Pháp giờ này chắn đăng tin.


      bật chiếc máy tính rồi kích trang web.


      Bác sỹ Sang và người bạn cúi nhìn chằm chằm trang nhất tờ báo điện tử rồi kích vào mục chữ đen đậm ‘’Tìm thấy xác viên bác sỹ bị mất tích’’ vốn hiểu được hai thứ ngoại ngữ nhưng mấy bức ảnh chụp trường lên tất cả.


      Bác sỹ Sang thể nào quên hình ảnh người đạo mạo và rạng rỡ trong bộ đồ vest thắt cravat đỏ sẫm khi đưa tiễn ở sân bay. Đau lòng thay, đó cũng là lần cuối cùng ông còn được tận mắt nhìn thấy người tài ba mẫu mực của mình. Giờ đây, nhìn những bức ảnh mình chỉ là cái xác đầu vứt xộc xệch trong rừng. đủ can đảm để đọc nốt những dòng chữ màu đen, ông ta ôm đầu gào lên.


      - Trời!... ơi...!


      Thình lình. Như chợt nhớ ra điều gì, ông quay phắt lại nhìn Pu-vek với ánh mắt ngầu đỏ. thể kìm nén những tấn đau thương dâng trào, vị bác sỹ hai thứ tóc nhìn vị khách khmer như muốn buộc tội.


      - Tin tày tời, vậy mà lúc nãy còn rằng tôi sống và về tìm cách cứu ông ta. Tôi hiểu muốn gì?


      Vị bác sỹ gần như nổi xung, cơn xúc động xô hất điềm tĩnh của ông đến bờ vực giận giữ và hoảng hốt. Như hành động vô ông chỉ mặt tên sát thủ rít lên:


      - thành với tôi. Rốt cuộc là ai? Là ai?


      Tên sát thủ lùi bước tránh luồng hỏa khí phả ra từ người bác sỹ nhưng bị bàn tay rắn chắc ông ta túm lấy cravat.


      - , Mày làm gì với tao? !


      Bộ mặt tam giác quắt lại dưới ánh đèn nê-ông, sắc mặt tan máu của trông càng thảm hại. Pu-vek lùi thêm mấy bước nhìn hai khuôn mặt thất hồn trước mặt. nhận ra dùng chiêu bài cuối cùng này là con dao hai lưỡi. biết rằng, đùa giỡn với tình là nguy hiểm, đùa giỡn với đau khổ người khác còn khủng khiếp hơn nhiều. Pu-vek hối hận vì tung tin độc này quá sớm. Mẹo điệu hổ li sơn có nguy cơ thể triển khai. Dường như căm phẫn và xúc động mạnh làm vị bác sỹ còn làm chủ được bản thân. Ông ta buông cravat rồi điên cuồng xộc đến bấu lấy cổ áo lay mạnh.


      - Chính chúng mày giết tao! quân sát nhân! Tao tống chúng mày vào ngục.


      Tên sát thủ bị dồn sát bức tường cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trong tình huống như thế này, nếu như có gã vệ sĩ hộ pháp khoanh tay đứng giữa nhà, có lẽ ra tay thực thi ngay tức khắc sứ mạng ‘’rắn hổ mang’’ của mình. Nhưng kìm chế là cốt cách của kẻ quân tử. Tên sát thủ nhận ra màn kịch vụng về của mình chuyển biến theo chiều hướng xấu. tự biến mình từ vị cứu tinh thành tên tội đồ chỉ trong nháy mắt.


      Pu-vek nén chặt uất khí vào lồng ngực nhìn đối phương, sợ rằng chỉ phút kìm chế được, người đàn ông đau khổ tột cùng kia làm điều hay. Trong khi tiêu chí của là mau lẹ và kín đáo.


      Hạ nhiệt vị bác sĩ lúc này là ưu tiên hàng đầu của . Nắn lại cổ áo, kéo thẳng cravat, miệng ấp úng:


      - Thưa bác sỹ, tôi hại ông ấy. Bác sỹ Sắc bị giết nằm ngoài mong muốn của tôi. Tôi thành xin lỗi và lấy làm tiếc về việc đau lòng này.


      Câu của phản tác dụng ngay tức .


      - Lễ độ lắm! muốn gặp tôi chỉ để xin lỗi việc mà phải gây ra? Đồ giả dối!


      - Xin đừng nhầm lẫn, hãy chờ tôi.


      Pu-vek vẫn còn nước cờ dự phòng cuối cùng, và giờ là lúc giở bài ấy ra. Tên đồ tể bộc hết vẻ tự tinli giường lấy ra phong bì rồi lôi ra mẩu giấy được gấp làm tư. Hai cặp mắt bỏ sót nhất cử nhất tiện nào của . Tên sát thủ lấy giọng điềm tĩnh như mục sư. đánh hắng rồi :


      - Xin hai vị nghe đây. Nếu vì tình nghĩa bạn tù với ông Sắc và tính mạng của ông Sang đây, tôi lặn lội sang đây để hứng lấy phẫn nộ và chửi mắng của các ông. Suy cho cùng xúc động và giận dữ của các vị là dễ hiểu. Đây, lời tuyệt tự ông ta đây. Các ông muốn phán xét tôi là ai hãy xem rồi . - Gã chìa bức thư về người bác sỹ. Tôn Thất Sang lật ra đọc như nuốt khan từng chữ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10
      ‘’ Sang em, Chea là người cùng chịu cảnh như trong địa ngục. biên thư qua mạng nhưng sợ em nhận được. và ba vị giáo sư về não bị bắt cóc, rất có thể em cũng là mục tiêu tiếp theo của chúng. Đừng sang nữa. thể trở về được nữa đâu, đừng tìm nữa. Hãy chăm sóc mẹ và 3 con hộ . Nỗi đau này rồi qua . : Tôn Thất Sắc’’.

      Dưới bức thư còn được lăn dấu vân tay bằng máu của chính người viết.

      Cảm thấy họ chưa thực ràng, tên sát thủ chú thêm:

      - Bức thư này ông ta viết để trao cho tôi sau khi gửi thư điện tử và trước khi bị hành quyết. Ông ta biết sớm muộn gì rồi cũng bị giết. Còn tôi được thả nên ông ta nhờ tôi mang tận tay cho ông.

      Tuy nhiên đầu óc Tôn Thất Sang giờ đây còn để tâm đến điều đó. Chết nghĩa là hết.

      Từng là bác sỹ khoa ngoại, những đường dao nhuộm máu của ông từng làm xiếc cơ thể bệnh nhân nhưng ông vẫn khỏi rùng mình khi nghĩ đến nó lại bổ vào cơ thể tỉnh táo. Người bác sỹ dày dạn vẫn ớn lạnh khi tưởng tượng đến cái chết kinh thảm của kẻ bị hành quyết bằng dao. Vậy sau hai ngày chờ ngóng tin tức, hôm nay có lời giải thỏa đáng. phũ phàng.

      Hai hàng nước mắt lăn dài gò má, vị bác sĩ biết phải làm gì ngay lúc này. Bức thư tuyệt mệnh tay buông ra liệng xuống đất. Ông buông xuôi, đờ đẫn, tan hoang.

      Ngược hẳn với ông, lúc này tên sát thủ như lấy xong vẻ lạnh lùng vốn có. gì lúc này cũng bị ai phản pháo.

      - Ông Sang! Các người cứ kết tội tôi cũng sao. Nhưng xin các vị hãy nghĩ cho, nếu tôi là hung thủ tôi còn dám dẫn xác đến gặp mặt các ông để làm gì?

      khí tang tóc trùm ngập căn phòng, người bạn cùng muốn xua tan phần nào bằng hi vọng dù nhoi:

      - Sang, chúng ta cần kiểm định lại thông tin này, trước tiên chưa nên thông báo với bất cứ ai trong gia đình. Chúng ta báo lên công an chờ họ giải thích. Biết đâu...

      Tên sát thủ vội vuốt theo:

      - Phương rất phải, theo tôi cơ quan ngoại giao hai phía thông báo trong ngày mai. Sở dĩ tôi phải cấp tốc sang đây là để đình chỉ ngay chuyến sang Kam của ông Sang phòng hậu quả đáng tiếc. việc nữa thể làm đó là làm lễ cầu nguyện cho trai ông.

      Người bác sỹ mê man bất chợt tỉnh ráo, ông quay sang tên sát thủ:

      - Theo tôi nên làm gì bây giờ.

      - Theo phong tục người Khmer chúng tôi, thi thể phải hỏa thiêu và mang tro gửi lên chùa. Thế nhưng chúng tôi thể áp dụng cách đó cho người ngoại quốc mà thân nhân còn biết ở đâu. Ấy nhưng, thế giới tâm linh đâu có tồn tại cái gọi là biên giới quốc gia. Mọi linh hồn oan khuất trần gian đều được nằm trong vòng tay chở che của Đức Phật linh. Tôi mong ông hiểu và cần làm lễ cầu siêu cho phải đạo với người khuất. Vâng, mục đích tôi sang đây là cùng ông đến ngôi chùa để làm lễ cho linh hồn ông ta được hồi nguồn, quy chốn Phật tổ.

      - Vâng... tôi có trở lại. – Vị bác sĩ nén cơn ngẹn ngào. - Tâm thức tôi biết đường lối về. Cầu nguyện để siêu độ cho người chết là trong những Phật quan trọng của Phật tử nước Việt chúng tôi. Ông có ý tốt mà tôi hiểm nhầm, hãy thứ lỗi cho tôi. Như thế chúng ta nên ngay, cầu siêu càng sớm linh hồn càng sớm trở về.

      Lúc này người bác sỹ mới quay sang người bạn của mình:

      - Cậu có lí của cậu, ta vẫn chờ xem Bộ ngoại giao trả lời chính thức thế nào. Về phần tôi. – Tôn Thất Sang lau giọt nước bên khóe mắt rồi tiếp. - Nếu Sắc bị hành quyết việc cũng rồi. Nếu điều kì diệu nào đó xảy ra, hay mẩu tin kia cải chính là điều may mắn. Dù sao chúng ta nên lên chùa đề cầu khấn đức Phật phù hộ độ trì cho thất lạc ở cõi nào.

      Pu-vek lại chêm vào:

      - Tôi lặn lội đêm hôm sang đây cũng vì để cho linh hồn ông ta sớm được siêu thoát. Ta ngay thôi, kẻo lại khuya...hồi xưa tôi biết gần đây có chùa Thầy, dân gian đồn đại linh thiêng lắm. Ta đến luôn nhờ các sư cụ làm lễ

      Tôn Thất Sang đính chính:

      - Miền bắc phải đến chùa Hương, Yên Tử, nhưng hai nơi đó xa xôi quá. Pu-vek giục:

      - Thôi. Chùa Hương cho gần. Rất may các ông có xe.

      nghi ngờ gì nữa, bác sỹ Sang và người bạn lái xe về phía huyện Quốc Oai khi trời về khuya. Đến chân chùa, ánh đêm thăm thẳm vẽ nền trời những đường cong chập chờn của núi. Tiếng ve sầu não nề văng vẳng từ cõi xa xăm rủ ngủ các tăng ni phật tử như từ thủa nào. Bác sỹ Sang tiếc nuối nhìn tứ phương rồi đắn đo.

      - Muộn quá, giờ này sư cụ nghỉ. Chúng ta quá trễ. Hay ta gác đến ngày mai?

      - được. – Pu-vek chỉ đốm lửa ngọn núi đá vôi lờ mờ bên đường. - Chùa nào đây vẫn sáng đèn kia?

      - Đây là chùa Vô Vi, có người lại là Vi Vô. - Người bạn tên Phương vẻ rành hơn.

      Pu-vek thốt lên đắc chí:

      - Vô Vi? Nghe lạ tai quá. Ta lên đó cũng được, chùa nào mà chả thờ Phật.

      - Vậy ta ra đầu làng kia mua tạm nắm nhang.

      - ấy ắt có mà.

      Cả ba người xuống xe, tên sát thủ nhìn người đàn ông to con :

      - Phương hãy ngồi đây chờ chúng tôi, thắp xong nén nhang là chúng tôi quay lại ngay.

      - Vâng, tôi xin ở đây trông xe. Hai vị cứ bình tâm mà hành lễ.

      Hai bóng đen khuất dần trong những khóm cây trúc mọc cheo leo dải đá vôi. Tên sát thủ muốn xua khí u tịch liền gợi chuyện.

      - Tại sao lại gọi là Vô Vi?

      - Vô Vi có nghĩ là hư , vô lo, vô tư lự. Khi xây chùa, có lẽ các vị sư thầy muốn nhắc nhở chúng ta rằng, bước chân lên chùa phải rũ hết những u uất cõi trần gian. Phải tĩnh tâm, xả bỏ.

      - Nghe hay lắm! - Tên sát thủ cười sặc tiếng. - Xứ Miên chúng tôi coi Phật giáo là Quốc giáo. Đạo phật ở nước Việt cũng quan trọng kém gì chúng tôi. Tuy từ hai phái Tiểu thừa của chúng tôi vài Đại thừa của các ông là hai dòng chảy khác nhau nhưng xuất xứ nguyên thủ từ Thích ca Mâu ni mà sinh ra cả. có thời hai cái Thừa này xung khắc và miệt thị nhau. Nghịch lí thay, gieo mâu thuẫn và xung khắc lại ngược giáo lí của đạo Phật. Suy cho cùng, sống đời này là phải hướng về cái thiện, bài cái ác, bác sĩ công nhận với tôi . Mà thôi, ta đến cổng chùa rồi kìa.

      Ngôi chùa thiêng nằm cheo leo mỏm núi đá, gian thanh vắng linh thiêng đến rợn người. Tên sát thủ lọ mọ trong bóng đêm đến gần pho tượng Phật có ngọn nến sắp tàn. mò lấy nắm hương bàn đá thắp lên rồi quỳ xuống lẩm bẩm:

      - Nam mô a di Đà Phật! Con Nam mô Đại từ, Đại quan Bồ Tát. Con lạy Quan m Đại sĩ cùng Thánh Hiền Tăng chứng giám. Tín chủ con là Tôn Thất Sắc, yểu thọ tuổi 63, quê quán…

      quay sang hỏi:

      - Ông ta ở phường nào ấy nhỉ?

      - 23... Hai Bà Trưng, Hà Nội – Bác sĩ Sang nhắc khẽ.

      - Vâng, tín chủ con ngụ tại 23... Hai bà Trưng Hà Nội, Việt Nam. Hôm nay là ngày 22 tháng 6. Tín chủ con quy tiên chầu Phật tại đất Miên xa xôi người hương khói. Hồn lìa khỏi xác lang thang bất định đất khách xứ người. Con thành tâm đến trước Phật đài, nơi điện Cửa Hoa, kính dâng hương hoa kim ngân tịnh tài, nhất tâm kính lễ dưới toà sen hồng. Cúi xin đức Phật linh, các bần tăng tối cao mong ngài thương xót, ngài dẫn đường chỉ lối. Ngài chở che phù hộ cho thân chủ con trở về chốn an sinh, về nương nhờ chốn cửa phật, hưởng linh khí an lành dưới vòng tay chở che của ngài...Con lễ bạc tâm thành, cúi xin được phù hộ độ trì...Nam mô a di Đà Phật! ...Dãi tấm lòng thành cúi xin chứng giám... Nam mô a di Đà Phật!

      Tên sát thủ chổng mông vái ba cái sát đất rồi quay sang bác sỹ Sang.

      - Lễ xong, lời ít tâm sâu. Đến lượt ông, hãy cúi xuống lạy vài lạy rồi ta về.

      Người bác sỹ cúi xuống chắp tay đưa lên ngang cằm lẩm bẩm hồi rồi cúi gập người xuống.

      Giờ G điểm. Đứng sát phía sau, Pu-vek rút chiếc búa đinh dắt trong người bất thần nện ba nhát chí mạng vào đỉnh đầu. Nạn nhân khụy người trong thế quỳ bò, mông hơi vổng lên. Pu-vek thể quên chi tiết quan trọng nhất. rút chiếc nokia trong túi hậu chếch lên của người xấu số soát kĩ các tin nhắn. Đây rồi:

      ‘’Tin khẩn, Gửi Tôn Thất Sang!

      bị bắt cóc tại Siem Reap. Rất có thể chúng nhắm tới em, hãy hủy ngay lập tức chuyến này. nhóm ...Hủy ngay chuyến trước khi quá muộn.

      GS-TS: Tôn Thất Sắc’’

      Nhếch mép cười thầm, tên sát thủ ấn Delled rồi nhét máy trở lại túi hậu. vứt chiếc búa vào bụi cây, cúi xuống vơ nắm hương văng ra tung tóe sân chùa rồi bước xuống núi.

      Nhìn thấy gã xuống người thanh niên thò đầu ra cửa kính hỏi:

      - Xong chưa? Ông Sang đâu?

      Tên sát thủ bình thản đưa nắm hương cháy dở cho ta và rằng:

      - Cũng là họ hàng máu thịt với nhau, cũng nên lên chùa thắp cho ông Sắc nắm nhang. Ông Sang chờ ông đó.

      Người bạn to cao xuống xe theo lên những bậc tam cấp đá rồi bước vào sân chùa um tùm cỏ dại. Dưới ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ ngọn nến dưới chân đức Phật. ta rùng mình khi thấy người đầu trụ xuống đất, hai tay gập xuống như vái lạy. Toàn thân bất động như con nghê đá khom mình chầu phục. ta kinh hãi đến lay khối thịt sụp úp xuống sân. ta rú lên man dại rồi lao như điên xuống chân núi. quá muộn, dưới chân đồi vang lên tiếng động cơ rồi mất hút sau khúc cua.

      Pu-vek bình tĩnh cho xe chạy đến đầu đường Láng- Hòa Lạc chuông điện thoại đổ vang. giật mình vì chưa tắt máy. Tên sát thủ tấp xe ven đường rồi lấy điện thoại ra xem. lẽ ông ta gọi quay lại làm nốt lễ cầu siêu sao.

      Pu-vek thở phào khi nhận ra số điện thoại tên thủ lĩnh. kiêu hãnh ấn nút rồi báo cáo.

      - Thưa thủ lĩnh, xong . Mỹ mãn. Nội trong sáng mai hoàn tất.

      Tiếng tên chỉ huy rè lên trong máy:

      - Dừng tất cả lại, về ngay!

      Trước khi bị dập máy kịp hỏi:

      - Tại sao. Tại sao?

      - Hai tên còn lại sang đây rồi, quay về khẩn cấp.

      Pu-vek sửng sốt nhìn màn hình xanh lét vụt tắt tay. lẽ 2 tên kia lọt vào tận hang ổ của nhanh đến vậy sao? lặng hồi lâu rồi lái xe tiếp lên Nội Bài kết thúc dang dở điệp vụ ‘’rắn hổ mang’’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :