CHƯƠNG 38 lang thang dọc theo các đường phố lớn, dường như biết là mình đâu. Từ cái vụ tai nạn khủng khiếp đó bao nhiêu ngày rồi nhỉ? đếm được nữa. mệt mỏi đến mức khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được. khát nước cách khủng khiếp, nhưng phải là thứ nước bị ô nhiễm mà những người trái đất vẫn uống, mà phải là nước mưa trong sạch. cần có thứ chất lỏng tinh khiết để phục hồi sống trong , để có lại sức khoẻ mà tìm lại cái bộ phận tinh tế trong cái máy phát. đuối sức. bước loạng choạng và đâm sầm vào người đàn ông. - Ô. Nhìn xem. - Người chào hàng Mỹ nhìn kỹ hơn và mỉm cười. - Xin chào. ngờ lại đụng vào như thế nầy. con búp bê tuyệt vời làm sao vâng, có gì mà ngờ. - từ đâu tới bé? - Hệ mặt trời thứ bảy của các thiên hà. - Tôi thích những hài hước. đâu thế? - Ông ta cười phá lên. - Tôi biết. - lắc đầu. - Ở đây, tôi là người lạ. - ăn tối chưa? Lạy chúa, mình nghĩ mình gặp may đây. - Chưa. Tôi thể ăn được đồ ăn của các vị. Mình vớ phải người kỳ quặc đây. Nhưng là người đẹp. - ở đâu? - Tôi chẳng ở đâu cả. - ở cả khách sạn à? khách sạn ư? - nhớ. Những cái hộp cho lữ khách. - . Tôi phải tìm nơi nào đó để ngủ. Tôi rất mệt. Ông ta ngoác mồm cười. - Ồ tôi có thể lo chuyện đó. Sao lên phòng khách sạn của tôi nhỉ? Ở đó có cái giường to đẹp và tiện nghi. Em có thích thế ? - Ồ, có rất thích. - Tuyệt. - Ông ta dám tin vào vận may của mình. Mình cam đoan là ta tuyệt vời trong chuyện ái ân cho mà xem. - Giường của ông chuyên dành cho việc ái ân à? - nhìn ông ta ngạc nhiên. - Cái gì? , . thích đùa, có phải thế hả? - Ông ta trố mắt nhìn . - Chúng ta có thể ngủ bây giờ được ? - gần như thể mở nổi mắt ra nữa. - Chắc chắn là thế. Khách sạn của tôi ở ngay góc phố thôi. - Ông ta xoa hai tay vào nhau. Khi vào trong phòng, người đàn ông hỏi: - có muốn uống gì ? Chúng ta hãy làm cho mềm ra chút. muốn uống khủng khiếp, nhưng phải cái thứ nước uống mà người trái đất nầy có thể mời. - . - . - Giường ở đâu? Lạy Chúa, ta nóng rực rồi. - Ở trong nầy, em . - Ông ta dẫn vào phòng ngủ. - Em muốn uống à? - mà. - Vậy sao em … ờ, cởi ra ? gật đầu. Đó là tập quán của người trái đất. cởi cái váy mặc ra. Dưới váy đó, còn gì hết. Thân thể là cả vẻ đẹp thanh tú. Người đàn ông nhìn đăm đắm, sung sướng ; - Đây là đêm may mắn của , em ạ. Và cả là của em nữa. làm tình với em để em thấy rằng em chưa bao giờ được làm tình cả. Ông ta xé bỏ quần áo cách cuống cuồng và nhảy lên giường, nằm vào cạnh . - Nào, - Ông ta . - cho em thấy cuộc tình ra trò. - Ông ta ngước nhìn lên. Mẹ kiếp, lại vẫn để đèn kìa. - Ông ta định nhỏm dậy. - Thôi khỏi. - ngà nghệt . - Tôi tắt nó . Và trong khi ông ta nhìn, cánh tay với ra, dài ra mãi, ngang căn phòng rộng, và những ngón tay của biến thành những dây leo màu xanh khi chúng bám vào cái công tắc điện. Trong bóng tối, ông ta thét lên.
CHƯƠNG 39 Họ chạy với tốc độ cao xa lộ Sole dẫn Naples. Trong suốt nữa giờ, họ chạy trong im lặng, mỗi người mê mải với những ý nghĩ của mình. Pier phá vỡ im lặng: - Ông ở nhà mẹ em trong bao lâu? - hỏi. - Ba hoặc bốn ngày, nếu được. - Thế được. Robert định ngủ lại đó quá đêm, hai là cùng. Nhưng giữ im kế hoạch của mình. Ngay khi nào tìm được con tàu an toàn, lên đường rời khỏi Italia. - Em sốt ruột mong được gặp lại gia đình, - Pier . - chỉ có người em nữa thôi à? - Vâng, Carlo. Nó là em em. - Pier, kể cho tôi nghe về gia đình . ta nhún vai. - Chẳng có gì nhiều mà kể. Cha em cả đời làm việc dưới bến tàu. Khi em mười lăm tuổi, chiếc cẩu đổ xuống giết chết ông. Mẹ em đau ốm và em phải nuôi bà, nuôi cả Carlo. Em có người bạn ở xưởng phim Cinecitta và ta kiếm cho em những vai phụ. Họ trả rất ít và em phải ngủ với thằng cha trợ lý đạo diễn. Em cho rằng ở ngoài đường em có thể còn kiếm được nhiều tiền hơn. Bây giờ em làm cả hai nghề… hề có vẻ tự thương cảm trong giọng của ta. - Pier, có chắc là mẹ phản đối việc mang người lạ về nhà ? - Em tin chắc. Mẹ con em rất gần gũi. Mẹ vui khi thấy em về. Ông lắm hả? - Bà mẹ ấy ư? - Robert nhìn sang ta, ngạc nhiên. - Người phụ nữ mà ông chuyện điện thoại trong quán ăn ấy, Susan. - Điều gì làm cho nghĩ là tôi ấy? - Giọng của ông. ấy là ai thế? - người bạn. - ta may mắn. Em mong giá mà cũng có ai quan tâm đến em như thế. Robert Bellamy có phải tên của ông ? - Đúng. - Và ông là sĩ quan à? Khó trả lời hơn. - Tôi , Pier, - đáp, - trước đây là như thế. - Ông có thể với em vì sao mà Cảnh sát quốc tế săn lùng ông ? cách thận trọng: - Tốt hơn là tôi gì với thêm nữa. Chỉ ở bên tôi cũng đủ chuốc cho nhiều rắc rối. biết càng ít càng tốt. - Được thôi ông Robert. nghĩ tới hoàn cảnh lạ lùng đưa họ đến với nhau. - Tôi hỏi điều nầy nhé. Nếu như biết những sinh vật lạ đến trái đất bằng những con tàu vũ trụ có sợ hả? - Ông hỏi nghiêm túc đấy chứ? - Pier nhìn thoáng. - Rất nghiêm túc. lắc đầu: - . Em nghĩ là điều đó là thú vị. - Ông có tin vào những chuyện đó ? - Tôi biết. - Robert cười vang. - Chuyện nầy có liên quan gì tới việc cảnh sát săn lùng ông đấy? - , - Robert đáp nhanh. - có gì. - Nếu như em với ông điều nầy, ông có hứa là cáu với em ? - Tôi hứa. Khi ta , giọng ta đến mức khó khăn lắm mới nghe thấy. - Em nghĩ là em ông. - Pier… - Em biết là em ngốc nghếch. Nhưng chưa bao giờ em với ai như thế cả. Em muốn ông hiểu như thế. - Pier, tôi lấy làm hãnh diện. - Ông chế giễu em đấy ư? - , hề, - nhìn cái đông hồ đo xăng. - Tốt hơn là chúng ta nên tìm ngay cây xăng. Mười lăm phút sau, họ tới nơi. - Chúng ta đổ xăng ở đây. - Robert . - Phải - Pier mỉm cười. - Em mong có thể gọi và báo cho mẹ em biết là em mang người đàn ông đẹp trai về nhà. Robert ghé xe vào sát cây xăng và với người phục vụ: - Xin đổ đầy cho. - Vâng, thưa ông. Pier nhoài người và hôn lên má Robert. - Em trở lại ngay. Robert nhìn theo vào phía trong trạm để đổi tiền lẻ để gọi điện thoại. ta đẹp , Robert nghĩ. Và thông minh. Mình phải thận trọng để khỏi xúc phạm ta. Bên trong trạm, Pier quay điện thoại. ta quay lại mỉm cười và vẫy vẫy Robert. Khi người nhân viên tổng đài thưa máy, Pier : - Cho tôi Cảnh sát quốc tế. Nhanh lên.
CHƯƠNG 40 Ngay từ khi nhìn thấy màn ảnh tivi thông báo về Robert Bellamy, Pier biết rằng mình sắp trở thành giàu có. Nếu như Interpol, lực lượng cảnh sát chống tội phạm quốc tế, tìm kiếm Robert hẳn phải có khoản tiền thưởng lớn cho việc bắt giữ được người nầy. Và lại là người duy nhất biết ông ta ở đâu. Khoản tiền thưởng nầy là của ta tốt. Việc thuyết phục được ông ta đến Naples, nơi có thể theo dõi chặt ông ta, quả là việc làm thiên tài. điện thoại, tiếng người đàn ông : "Interpol đây, cho phép tôi giúp bà?" Tim Pier đập thình thịch. ta liếc nhìn qua cửa kính để có thể tin chắc rằng Robert vẫn ở chỗ bơm xăng. - Vâng. Các ông tìm kiếm người tên là sĩ quan Robert Bellamy phải ? thoáng im lặng. - Xin cho hỏi ai gọi vậy? - cần biết chuyện đó. Các ông có tìm kiếm ông ta hay ? - Tôi phải để bà chuyện với người khác. - Xin bà vui lòng chờ máy? - Ông ta quay sang người trợ lý. - Tìm xem máy nào gọi đó, nhanh lên. Ba mươi giây sau, Pier chuyện với quan chức cấp cao. - Vâng, thưa bà. Tôi có thể giúp bà chăng. - . Đồ ngốc. Tôi tìm cách giúp các người có. Tôi biết sĩ quan Robert Bellamy. Các ông có muốn giữ ông ta hay ? - Nhưng, có, thưa bà, chúng tôi rất muốn bắt ông ta. Và bà là giữ ông ta à? - Đúng thế. Ông ta với tôi đây. Ông ta đáng giá bao nhiêu với các ông thế? - Bà về chuyện tiền thưởng ư? - Tất nhiên là tôi về tiền thưởng. - ta lại nhìn qua kính cửa sổ. Những thằng cha nầy mới ngu ngốc làm sao. Viên quan chức ra hiệu cho người trợ lý của ông ta hành động nhanh chóng hơn. - Chúng tôi chưa treo giải thưởng đối với cái đầu của ông ta, thưa bà, bởi vậy… - Ồ vậy ấn định ngay . Tôi vội. - Bà chờ khoản tiền thưởng bao nhiêu ạ? - Tôi biết. - Pier nghĩ chút. - Năm mươi nghìn đôla có được ? - Năm mươi nghìn đôla là cả khoản tiền lớn. Nếu như bà cho tôi biết bà ở đâu chúng tôi có thể đến chỗ bà và thương lượng về chuyện đó… Hẳn ta nghĩ mình là con ngu ngốc. . Hoặc là các ông đồng ý trả như tôi muốn hoặc… Pier nhìn lên và thấy Robert lại gần. - Nhanh lên. Có hay ? - Rất tốt, thưa bà. Chúng tôi đồng ý trả bà… Robert lại gần Pier. Pier vào trong máy: - Mẹ, chúng con về vào lúc ăn tối. Mẹ thích ấy. ấy rất hay. Tốt. Chúng con về gặp mẹ sau. Chào mẹ. Pier gác máy và quay lại Robert. - Mẹ sốt ruột được gặp . Tại trụ sở cảnh sát quốc tế, viên quan chức cấp cao kia : - tìm ra cú điện thoại đó chưa? - Rồi. Nó được gọi từ cây xăng xa lộ Sole. Có vẻ như họ đường Naples. Đại tá Francesco Cesar và đại tá Frank Johnson nghiên cứu tấm bản đồ treo trong phòng làm việc của Cesar. - Naples là thành phố lớn, - Đại tá Cesar . - Có tất cả nghìn chỗ cho ta náu ở đó. - Về người phụ nữ kia sao? - Chúng ta hề biết ta là ai. - Vì sao chúng ta tìm hiểu? - Johnson hỏi. - Bằng cách nào? - Cesar nhìn ông ta, ngạc nhiên. - Nếu như Bellamy vội vã cần có phụ nữ đồng hành để nguy trang, ta làm gì hả? - Có khả năng là ta nhặt con điếm. - Đúng. Chúng ta cần bắt đầu từ đâu hả? - Từ Tor di Ounto. Họ chạy dọc theo con đường Archeologica và quan sát những điếm uốn éo. Ngồi cùng xe với đại tá Cesar và đại tá Johnson là đại uý Bellini thanh tra cảnh sát khu vực nầy. - Chuyện nầy dễ đâu. - Bellini . - Chúng nó đều ganh ghét nhau, nhưng khi động tới cảnh sát chúng lại như chị em ruột thịt vậy. Chúng hé răng. - Chúng ta xem. - Đại tá Johnson . Bellini ra lệnh dừng lại và ba người bước ra khỏi xe. Những điếm nhìn họ đầy vẻ cảnh giác. Bellini bước đến bên trong số những . - Chào Maria. Công việc thế nào? - tốt hơn nếu ông khỏi đây. Chúng tôi có ý định ở lại. Tôi chỉ muốn hỏi câu thôi. Chúng tôi tìm người Mỹ, người nhặt trong những ở đây đêm hôm qua. Chúng tôi muốn biết bé đó là ai. có thể giúp chúng tôi ? - Mấy điếm khác xúm quanh để nghe chuyện. - Tôi thể giúp ông. - Maria . - Nhưng tôi biết người có thể giúp được. Bellini gật đầu hài lòng. - Tốt. Ai? Maria chỉ sang cửa hiệu ở bên kia đường. Tấm biển trong cửa kính đề: Xem bói - Xem chỉ tay. - Bà Lucia có thể giúp ông. Các cười vang tán thưởng. Đại uý Bellini nhìn họ và : - Vậy là các đều thích đùa có phải ? Ồ, chúng ta chơi trò mà tôi nghĩ là các rất thích. Hai ông đây rất muốn biết tên cùng với người Mỹ kia. Nếu các biết ta là ai, tôi đề nghị các với bạn bè của mình, tìm ra ai đó biết, và khi các có câu trả lời gọi điện cho tôi. - Sao chúng tôi lại phải làm thế? - trong số họ hỏi đầy vẻ thách thức. - Các biết. giờ sau, tất cả điếm ở Rome thấy họ bị vây ráp. Các xe tuần tiễu quét thành phố và bắt tất cả những lang thang các đường phố cùng với những tên dắt của họ. Những lời kêu gào phản đối vang lên. - Các ông thể làm thế… Tôi trả tiền bảo vệ cho cảnh sát. - Tôi hành nghề ở khu vực nầy năm năm nay… - Tôi cho ông và các bạn ông chơi . Ông nhớ à? - Tôi trả ông tiền bảo vệ để làm gì hả… Tới ngày hôm sau, các đường phố thực sạch bóng điếm và các nhà giam chật ních. Đại tá Cesar và đại tá Johnson ngồi trong phòng làm việc của đại uý Bellini. - khó mà giữ mãi họ trong trại giam được. - Đại uý Bellini cảnh cáo. - Tôi cũng có thể thêm rằng chuyện nầy là rất tệ hại cho ngành du lịch. - Đừng lo. - Đại tá Johnson . - có kẻ phun ra. Hãy cứ giữ nguyên sức ép. Đến chiều họ đột phá được. Thư ký của đại uý Bellini : - Có ông Lorenzo muốn gặp ông. - Cho ông ta vào. Ông Lorenzo mặc bộ complê rất đắt tiền và đeo ba cái nhẫn kim cương ba ngón tay. Ông ta vốn là kẻ chuyên nghề dắt . - Tôi có thể làm gì cho ông hả? - Bellini hỏi. Lorenzo mỉm cười. - Đó là việc tôi có thể làm cho ông cơ, thưa quý vị. người quen của tôi báo với tôi rằng các ông tìm kiếm làng chơi, rời khỏi thành phố với người Mỹ, và do chỗ chúng tôi luôn sẵn sàng hợp tác với nhà chức trách nên tôi nghĩ là tôi trao cho các ông cái tên của ta. - ta là ai? - Đại tá Johnson . Lorenzo phớt lờ câu hỏi đó. - Tất nhiên, tôi tin chắc là các ông bày tỏ đánh giá cao bằng cách thả tất cả những của tôi cùng bạn bè họ. Đại tá Cesar : - Chúng tôi quan tâm đến bất kỳ con điếm nào của ông. Tất cả những gì chúng tôi muốn là tên của kia. - Đó là tin rất mừng, thưa ông. chuyện với những người hiểu biết luôn là điều thú vị. Tôi biết rằng… - Tên ta, Lorenzo. - Vâng, tất nhiên. Tên ta là Pier. Pier Valli. Người Mỹ kia ngủ qua đêm với ta ở khách sạn Incrocio và sáng hôm sau họ ra . ta phải là trong những của tôi. Nếu như tôi có thể … Bellini vào máy điện thoại. - Mang tới hồ sơ Pier Valli. Gấp. - Tôi hy vọng quý ngài tỏ lòng tri ân bằng cách… Bellini nhìn lên và vào trong máy: - Và chấm dứt chiến dịch Puttana. - Cám ơn. - Lorenzo cười. Năm phút sau, hồ sơ về Pier Valli được đặt bàn Bellini. - ta bắt đầu hành nghề khi mới mười lăm tuổi. - Từ đó, ta bị bắt giữ cả chục lần. ta… - ta từ đâu đến? - Đại tá Johnson cắt ngang. - Naples. - Hai người đàn ông nhìn nhau. - ta có mẹ và thằng em ở đó. - Ông có thể tìm xem cụ thể là ở đâu ? - Tôi có thể kiểm tra được. - Làm . Ngay bây giờ.
CHƯƠNG 41 Họ vào vùng ngoại ô Naples. Những căn nhà cũ nằm dọc theo các đường phố chật hẹp, quần áo phơi hầu như khắp các mặt trước ngôi nhà, làm cho những toà nhà như thể là những quả núi bằng bê tông treo những lá cờ đầy màu sắc. - bao giờ đến Naples chưa? - Pier hỏi. Có lần. - Giọng Robert nghẹn lại. Susan ngồi bên , khúc khích. Em nghe Naples là thành phố tinh quái. Chúng mình có thể làm nhưng điều tinh quái ở đây được , ? - Chúng ta sáng tạo ra cái gì đó mới lạ, Robert hứa. - có sao đấy? - Pier nhìn . - Tôi sao cả. - Robert trở lại với tại. Họ chạy dọc theo bờ vịnh, trước pháo đài Ovo pháo đài cổ bỏ hoang nằm sát bên bờ biển. Khi họ tới phố Toledo, Pier với vẻ hồi hộp. - Rẽ chỗ nầy. Họ hướng tới khu Spaccanapoli, khu phố cổ của Naples. - Ngay trước mặt. Rẽ trái vào phố Benedetto Croce. - Pier . Robert lái xe rẽ sang. Đường bắt đầu đông hơn và tiếng còi xe inh ỏi. nhớ là Naples ồn ào như thế nào. cho xe chạy chậm lại để tránh đâm vào những người bộ và những con chó chạy ngang mũi xe như thể là chúng được phú cho bất tử vậy. - Rẽ phải ở chỗ nầy. - Pier hướng dẫn, - Vào khu Plebiscito. Giao thông ở đây còn tệ hơn và nhà cửa san sát. - Dừng. - Pier kêu lên. Robert dừng xe lại bên lề đường, trước dãy những cửa hiệu tồi tàn. - Đây là nơi mẹ sống à? - Robert nhìn quanh. - . - Pier . - Tất nhiên là . - ta nhoài người ra và nhấn còi xe. giây sau, phụ nữ trẻ bước ra khỏi cửa hiệu. Pier chạy đến chỗ chị ta. Họ ôm chầm lấy nhau. - Trông em là tuyệt. - Người phụ nữ kêu lên. - Hẳn là em làm ăn được. - Đúng thế. - Pier chia cổ tay ra. - Nhìn cái vòng mới của em nầy. - Ngọc à? - Tất nhiên là thế. - Anna. Ra ngoài nầy. Xem ai đây nầy. - Người phụ nữ kia gọi ai đó trong cửa hiệu. Robert nhìn, thể tin được. - Pier… - phút thôi mà, . - ta . - Em phải chào bạn bè chút. Chỉ trong vài phút, gần chục người phụ nữ vây quanh Pier, thán phục chiếc vòng đeo tay của trong khi Robert ngồi nghiến răng, bất lực. - ấy phát điên lên vì em. - Pier tuyên bố. - ta quay về phía Robert. - Đúng ? Robert chỉ muốn bóp cổ ta, nhưng thể làm gì được. - Đúng thế. - . - Pier, bây giờ chúng ta có thể được chưa hả? - phút nữa. - Ngay bây giờ. - Robert . - Cũng được. - Pier quay sang đám phụ nữ. – Chúng tôi phải bây giờ. Chúng tôi có cuộc hẹn quan trọng. Xin chào. - Xin chào. Pier chui vào trong xe ngồi cạnh Robert, và những người phụ nữ đứng nhìn theo họ. - Họ là những người bạn cũ. - Pier cách sung sướng. - Tuyệt lắm. Nhà của mẹ ở đâu? - Ồ, bà ở trong thành phố. - Cái gì? - Bà sống ở bên phía ngoài thành phố, trong trang trại cách đây nửa giờ xe chạy. Trang trại đó nằm ở ngoại ô phía nam Naples, ngôi nhà xây bằng đá cách xa mặt đường. - Nó đấy. - Pier kêu lên. - Có đẹp ? Đẹp. Ngôi nhà ở xa trung tâm thành phố làm cho Robert thấy thích. có lý do nào cho bất kỳ ai đến tìm ở đây. Pier đúng. Đó là ngôi nhà tuyệt đối an toàn. Họ bước đến cửa trước, và khi còn chưa tới cánh cửa bật mở và mẹ của Pier đứng đó, mỉm cười với . Bà ta là hình mẫu khi về già của con , mảnh mai, tóc bạc và khuôn mặt đầy những nếp nhăn suy tư. - Pier, con của mẹ. Mẹ nhớ con quá. - Mẹ, con cũng nhớ mẹ. Đây là người bạn mà con gọi điện thoại báo cho mẹ là con mang về nhà. Bà mẹ hề ngập ngừng gì. - A! Vâng, xin được đón tiếp . - Jones. - Robert . - Vào , vào ! Họ vào trong phòng khách. Đó là căn phòng lớn tiện nghi và ấm cúng với đầy đồ đạc. cậu bé chừng hai mươi bước vào phòng. Cậu ta thấp, với nước da thẫm và khuôn mặt gầy, ủ rũ, cặp mắt nâu buồn thảm. Cậu ta mặc quần bò và cái áo khoác ngắn có hàng chữ Diavoh Rossi. Mặt cậu ta sáng lên khi nhìn thấy chị. - Pier. - Chào Carlo. Họ ôm chầm lấy nhau. - Chị về làm gì thế? - Bọn chị về thăm nhà vài ngày. - quay sang Robert. - Đây là em trai em, Carlo. Đây là Jones. - Chào Carlo. - Xin chào. - Carlo tò mò nhìn khách. - Ta dọn cái buồng xin đẹp ở phía đằng sau cho cặp uyên ương. - Bà mẹ . - Nếu như phiền… nghĩa là, nếu bà còn có phòng ngủ thừa tôi muốn có phòng riêng cho mình. - Robert . Có thoáng lúng túng. Cả ba người nhìn Robert chòng chọc. Bà mẹ quay sang Pier. - Đồng tính luyến ái à? Pier nhún vai. Con biết. Nhưng ta biết rằng phải là người như vậy. - Tuỳ thôi. - Bà mẹ nhìn Robert. Bà ta lại ôm lấy Pier. - Mẹ sung sướng là lại được thấy con. vào trong bếp. Mẹ pha cà phê cho cả nhà. Trong bếp, bà mẹ kêu lên: - Tuyệt vời. Làm sao con lại gặp ta? ta trông có vẻ rất giàu. Và cái vòng mà con đeo. Nó phải đáng cả gia tài. Ơn Chúa. Tối nay, mẹ làm bữa thịnh soạn. Mẹ mời tất cả hàng xóm để họ có thể gặp… - , mẹ. Mẹ được làm thế. - Nhưng con ạ, vì sao chúng ta lại báo tin mừng của con cho mọi người? Tất cả bạn bè của chúng ta hài lòng. - Mẹ, Jones chỉ muốn nghỉ vài ngày. tiệc tùng. hàng xóm gì hết. - Cũng đành. Con muốn thế nào cũng được. - Bà mẹ thở dài. Mình dàn xếp để ông ta bị bắt ở xa nhà để mẹ khỏi bị phiền phức. Carlo cũng chú ý đến cái vòng. - Cái vòng đó. Chúng là ngọc hả? Ông mua nó cho chị tôi à? Ở thằng bé có cái gì đó mà cho Robert thích. - Hãy hỏi ấy. Pier và bà mẹ từ trong bếp ra. Bà mẹ nhìn Robert. - muốn ngủ với Pier à? - Cám ơn. . - Robert lúng túng. - Em chỉ phòng ngủ cho . - Pier . ta dẫn về phía cửa sau của ngôi nhà tới phòng ngủ lớn, tiện nghi với cái giường đôi ở giữa phòng. - Robert, ngại là mẹ nghĩ gì khi chúng ta ngủ với nhau à? Bà biết em làm gì mà. - phải thế. - Robert . - Đó là… - có cách nào để giải thích. - Tốt xin lỗi, tôi… - sao cả. - Giọng Pier lạnh tanh. ta cảm thấy bị xúc phạm cách vô lý. Đến giờ là hai lần ông ta từ chối ngủ với . Mình nộp ông ta cho cảnh sát cũng đáng, nghĩ. Song tuy vậy vẫn cảm thấy hơi tội lỗi. Thực là ông ta tử tế. Nhưng năm mươi nghìn đôla là năm mươi nghìn đôla. Trong bữa ăn tối, bà mẹ nhiều, còn Pier, Robert và Carlo im lặng và mải theo đuổi những ý nghĩ riêng. Robert khẩn trương tính toán kế hoạch trốn chạy của mình. Ngày mai, nghĩ, mình ra bên cảng và tìm con tàu rời khỏi đây. Pier nghĩ tới cú điện thoại mà ta tính gọi. Mình gọi từ trong thành phố để cảnh sát thể tìm tới đây được. Carlo quan sát người lạ mặt mà chị cậu ta lôi tha về nhà. Hẳn là có thể kiếm chác chút gì. Sau bữa ăn, hai người phụ nữ vào trong bếp. Robert ngồi mình với Carlo. - Ông là người đàn ông đầu tiên mà chị tôi đưa về đây. - Carlo . - Chị ấy chắc phải thích ông lắm. - Tôi rất thích ấy. - Thế hả? Ông chăm sóc chị ấy chứ? - Tôi nghĩ là chị cậu có thể tự chăm sóc lấy mình. - Phải. Tôi biết. - Carlo cười. Người lạ ngồi trước mặt cậu ta ăn mặc rất lịch và ràng là giàu. Vì sao ông ta lại ở đây trong khi ông ta có thể ở khách sạn đàng hoàng nào đó? Lý do duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ tới là người đàn ông nầy lẩn trốn. Và điều đó mang lạ điểm thú vị. Khi người người giàu có lẩn trốn, dù là thế nào, cách nào, cũng có thể kiếm tiền từ chuyện đó. - Ông từ đâu tới thế? - Carlo hỏi. Chẳng từ nơi nào cụ thể cả. - Robert nhàng đáp. Tôi lại rất nhiều. - Tôi hiểu. - Carlo gật đầu. Mình tìm hiểu qua Pier xem ông ta là ai. Có thể ai đó sẵn sàng trả nhiều tiền để đổi lấy ông ta, và mình cùng Pier có thể chia chác số đó. - Ông có làm việc ? - Carlo hỏi. - Nghỉ hưu. Cũng khó khăn gì để buộc người đàn ông phải mở miệng, Carlo nghĩ. Lucca, lãnh tụ của băng Diavoli Rossi, có thể nghiền nát ông ta cách nhanh chóng. - Ông ở với chúng tôi bao lâu? - khó . tò mò của thằng bé bắt đầu làm cho Robert để ý. Pier và bà mẹ từ trong bếp ra. - có muốn uống thêm chút cà phê ? - Bà mẹ hỏi. - , cảm ơn. bữa tối là ngon. - Có gì đâu Ngày mai tôi chuẩn bị cả bữa tiệc cho . - Bà mẹ mỉm cười. - Tuyệt. - Lúc đó rồi. đứng dậy. - Nếu bà phiền, tôi muốn nghỉ, tôi hơi mệt. - Tất nhiên. - Bà mẹ . - Chúc ngủ ngon. - Chúc ngủ ngon. Họ nhìn theo Robert về phía phòng ngủ. - Ông ta nghĩ là chị đáng ngủ với ỏng ta, phải ? - Carlo cười. Lời nhận xét đó làm cho Pier đau nhói, đúng với nghĩa đen của nó. ta chẳng bận lòng nếu như Robert là kẻ đồng tính luyến ai nhưng ta nghe thấy chuyện với Susan và ta biết . Mình thử xem. Nằm trong giường, Robert nghĩ về bước tiếp theo của mình. Tạo ra cái đuôi giả cộng với cái thiết bị dấu trong tấm thẻ tín dụng kia dành cho thêm chút thời gian, nhưng quá trông vào điều đó. Bây giờ hẳn là họ tìm được chiếc xe tải màu đỏ kia rồi. Những kẻ săn đuổi rất tàn nhẫn và thạo nghề. Liệu những người đứng đầu các chính phủ có dính vào vụ bưng bít lớn nầy ? Hay đó là tổ chức bên trong tổ chức, nhóm cao cấp trong cộng đồng tình báo tự tiện hành động cách bất hợp pháp. Robert càng nghĩ càng thấy rằng có nhiều khả năng là nhưng người đứng đầu các chính phủ có thể hề biết chuyện gì xảy ra. ý nghĩ loé lên trong . Dường như luôn luôn thấy kỳ quặc với việc Đô đốc Whittaker đột nhiên phải rời khỏi Cục Tình báo hải quân và bị đưa tới nơi kiểu như Siberia. Nhưng nếu như có ai đó buộc ông ta phải nghỉ bởi vì họ biết rằng ông ta bao giờ dính vào mưu, điều đó bắt đầu có ý nghĩa. Mình phải liên hệ với đô đốc, Robert nghĩ. Ông ta là người duy nhất có thể tin cậy để lần tới về những gì xảy ra. Ngày mai, nghĩ. Ngày mai. nhắm mắt lại và thiếp . Tiếng kẹt của cánh cửa phòng ngủ làm thức giấc ngồi dậy giường, lập tức đề phòng. Có ai đó lại phía giường. Robert căng người ra, sẵn sàng bật dậy. ngửi thấy mùi nước hoa và cảm thấy trườn vào giường, bên cạnh . - Pier… làm gì? - Yên nào. - Thân thể áp chặt vào người . hoàn toàn trần truồng. - Em đơn quá. - thầm, và áp sát vào hơn nữa. - Tôi xin lỗi, Pier, tôi thể làm gì cho được. - ư? Vậy để em làm gì đó cho . - Pier . Giọng ngọt ngào. - ích gì đâu. thể. - Robert chán chường ghê gớm. muốn tránh cho cả hai người lúng túng về cái điều xảy ra nầy. - thích em ư, Robert? nghĩ là em có tấm thân đẹp à? - Có chứ. Và bắt đầu. cảm thấy thân thể nóng ấm của ta áp lên chặt hơn. bắt đầu vuốt ve cách dịu dàng, những ngón tay ta mơn trớn ngực , và nhàng lần xuống phía dưới. phải chặn lại trước khi thất bại đầy xúc phạm kia được lặp lại. - Pier, tôi thể làm tình. Tôi thể gần người đàn bà kể từ… thời gian dài. - phải làm gì cả, Robert. - Pier . - Em chỉ muốn chơi chút. có thích được cùng chơi với em ? cảm thấy gì cả. Quỷ tha ma bắt Susan. ta rời bỏ chỉ với bản thân mình mà cả phần đàn ông của nữa. Pier trườn xuống phía thân thể . - Nằm sấp xuống - . - Pier, ích gì Tôi… ta lật lên, và nằm đó nguyền rủa Susan, nguyền rủa bất lực của chính mình. có thể cảm thấy đầu lưỡi của Pier lần dọc sống lưng , mơn trớn và dịch dần xuống thấp mãi, thấp mãi. Những ngón tay của ta vuốt ve da thịt . - Pier… - Yên nào. đành nằm im, mắt nhắm lại, thấy đầu lưỡi của mềm và ấm, thấy đôi vú rà lướt da thịt mình. Rồi bắt đầu thấy bị kích thích hơn. Rồi, nghĩ. Rồi. Ôi, rồi. Và bắt đầu cứng đơ ra, cho đến khi còn chịu được nữa, túm lấy Pier và lật ngửa ra. sờ vào đó và kêu lên. - Lạy Chúa, đáng nể. Em muốn có ở trong em. Robert vào trong và rồi nữa, nữa. dường như thấy mình được hồi sinh. Pier rất thành thạo, đầy cuồng nhiệt, và Robert miệt mài với cái phần thân thể mềm mại như nhung của đêm đó. Đêm đó họ làm tình với nhau đến ba lần. Sau cùng, họ ngủ thiếp . Ngày thứ mười tám Naples, Italia. Sáng ra, khi luồng sáng chiếu qua cửa sổ, Robert thức giấc. ôm Pier chặt trong vòng tay mình và thầm. - Cám ơn em. - thấy thế nào? - Pier mỉm cười ranh mãnh. - Tuyệt vời. - Robert . Và thực là như vậy. - là con thú. - Pier rúc vào người . Robert cười. - Em hợp với điều đó. - . Pier ngồi thẳng dậy và với vẻ nghiêm túc: - phải là kẻ buôn lậu ma tuý chứ? - . câu hỏi ngây thơ. - Nhưng Cảnh sát Quốc tế truy lùng ? - Đúng. - Điều đó có ý nghĩa hơn. - Mắt ta sáng lên. - Em biết. là điệp viên. - ta hồi hộp cứ như đứa trẻ. - à? Robert phải bật cười. Và nghĩ. Từ miệng của những trẻ… - Thú nhận . - Pier khăng khăng. - là điệp viên phải ? - Phải. - Robert trầm giọng . - đúng là điệp viên. - Em biết mà. - Mắt Pier sáng lên. - có thể kể cho em nghe vài bí mật được ? - Loại bí mật gì hả? - biết đấy, những bí mật gián điệp - mật mã, và những thứ như thế. Em thích đọc truyện tình báo lắm. Và em chỉ đọc loại đó. - Thế hả? - Ồ, vâng. Nhưng đó chỉ là những chuyện bịa. biết những chuyện , phải khỏng nào? Chẳng hạn những tín hiệu mà các điệp viên hay dùng. có được phép cho em biết tín hiệu ? Robert cách nghiêm túc: - Ồ, thực ra là nên, nhưng cho rằng được. Mình có thể điều gì để ta tin nhỉ? - Đó là cái tín hiệu rèm cửa cũ kỹ. - Tín hiệu rèm cửa cũ kỹ à? - ta tròn mắt. - Phải. - Robert chỉ vào cái cửa sổ phòng ngủ. - Nếu mọi thứ bình thường người ta để tấm rèm treo lên. Nhưng nếu rắc rối người ta hạ tấm rèm xuống. Đó là tín hiệu báo đề đồng nghiệp của mình tránh . - Tuyệt . Em chưa bao giờ đọc được điều đó trong cuốn tiểu thuyết nào. - Pier cách sôi nổi. - Tất nhiên. - Robert . - Đó là điều rất bí mật. - Em với ai. - Pier hứa. - Còn gì nữa? - Gì nữa hả? Robert nghĩ chút. - Ồ có trò chơi điện thoại. - Kể cho em nghe . - Pier xích lại bên . - Ồ giả dụ bạn điệp viên gọi điện thoại cho em để biết mọi chuyện có ổn thoả . ta hỏi gặp Pier. Nếu như mọi chuyện đều ổn, em : "Đây là Pier". Nhưng nếu có bất kỳ trục trặc gì em : ông nhầm số máy rồi. - Kỳ diệu . - Pier kêu lên. Những huấn luyện viên của mình ở Trang trại hẳn là đau tim nếu họ nghe thấy mình ra thứ ngớ ngẩn nầy. - có thể kể cho em gì nữa ? - Pier hỏi. - nghĩ thế là đủ những điều bí mật cho buổi sáng rồi. Robert cười lớn. - Thôi được. cọ thân thể mình dọc theo người Robert. - có thích tắm chút ? - Pier hỏi. - Thích. Họ xoa xà phòng cho nhau dưới làn nước ấm và khi Pier dang chân Robert ra để rửa cho , thấy mình lại cứng lên. Họ làm tình dưới vòi hoa sen. Trong lúc Robert mặc quần áo, Pier khoác lên người chiếc váy mặc ở nhà và : - Em gặp vào lúc ăn sáng. Carlo đợi chị ở trong phòng ăn. - Hãy với tôi về người bạn của chị . - Cậu ta bảo. - Về cái gì? - Chị gặp ông ta ở đâu? - Ở Rome. - Chắc ông ta rất giàu nên mới mua cho chị cái vòng kia. - Ông ta thích tao. - nhún vai. Carlo : - Chị có biết tôi nghĩ gì hả? Tôi nghĩ là người bạn chị lẩn trốn điều gì đó. Nếu chúng ta ra đúng chỗ, có thể có khoản tiền thưởng lớn. Pier bước lại gần thằng em trai, mắt ta long lên: - Đừng có dính vào chuyện nầy, Carlo. - Vậy là ông ta chạy trốn… - Thằng nhóc con nghe đây, tao cảnh cáo mầy. Hãy lo việc của mầy ấy. ta có ý định chia phần tiền thưởng với bất kỳ ai. Carlo với vẻ trách móc: - Bà chị bé, chị định vơ cả cho mình chứ gì? - . Mầy hiểu, Carlo. - à? Pier với vẻ nghiêm chỉnh: - với mầy, Jones lẩn tránh bà vợ của ấy. Bà ta thuê thám tử để săn lùng. Đó là tất cả câu chuyện. - Sao chị trước? Vậy chẳng phải thứ to tát tôi quên chuyện nầy . - Carlo mỉm cười. Tốt. - Pier và Carlo nghĩ, mình phải tìm hiểu xem thực ông ta là ai. Janus chuyện điện thoại. - Các có tin tức gì chưa? - Chúng tôi biết rằng sĩ quan Bellamy ở Naples. - Các có người ở đó ? - Có. Lúc nầy họ tìm kiếm ta. Chúng tôi có manh mối. ta cùng với con điếm có gia đình ở Naples. Chúng tôi nghĩ chúng có thể đến đó. Chúng tôi theo sát. - Báo cáo kịp thời cho tôi. Tại Naples, Phòng Nhà cửa đô thị bấn bíu tìm kiếm nơi ở của bà mẹ Pier Valli. Hơn chục nhân viên an ninh và lực lượng cảnh sát Naples lộn trái thành phố ra để tìm kiếm Robert. Carlo mải miết tính các kế hoạch đối với Robert. Pier chuẩn bị gọi lại cho Interpol.
CHƯƠNG 42 Mối hiểm hoạ treo lơ lửng đâu đây dường như ràng, và Robert cảm thấy như có thể với tay ra và chạm vào nó. Khu bến cảng tấp nập hoạt động như cái tổ ong với nhan nhản những con tàu bốc và dỡ hàng. Nhưng thêm vào đó còn có điểm khác nữa: Những chiếc xe cảnh sát chạy lên chạy xuống với những cảnh sát mặc thường phục và những thám tử trông lộ liễu thẩm vấn nhưng công nhân và những thuỷ thủ. Cuộc săn người khẩn trương nầy làm cho Robert hoàn toàn ngạc nhiên. Dường như thể họ biết ở Naples, bởi lẽ nếu họ thể nào cùng lúc ráo riết như thế nầy trong việc săn lùng ở tất cả các thành phố lớn của Italia. Thậm chí chẳng buồn ra khỏi xe. - quay xe lại và rời khỏi khu cảng. Điều mà nghĩ là kế hoạch đơn giản - lên chiếc tàu hàng Pháp - giờ đây trở thành nguy hiểm. Bằng cách nào đó họ lần theo tới đây. rà lại các lựa chọn của mình. bằng xe dù ngắn dài cũng đều quá nguy hiểm. Lúc nầy hẳn có những trạm kiểm soát xung quanh thành phố. Các bến cảng đều được canh gác. Điều đó có nghĩa là ga xe lửa và sân bay cũng bị giám sát chặt chẽ. ở trong gọng kìm và nó khép lại. Robert nghĩ đến đề nghị của Susan. Bọn em ở ngay ngoài khơi Gibralta. Bọn em có thể vòng lại và đón ở bất kỳ chỗ nào muốn. Đó có thể là khả năng thoát duy nhất của đấy? hề muốn kéo Susan vào chuyện nguy hiểm, vậy mà còn nghĩ được đến lựạ chọn nào khác. Đó là cách duy nhất thoát khỏi cái bẫy mà bị kẹt ở trong. Họ tìm kiếm du thuyền tư nhân. Nếu mình lên được Thanh Bình, nghĩ, họ có thể thả mình gần bờ biển Marseilles, và mình có thể tự lên bờ. Bằng cách đó họ bị nguy hiểm. - dừng lại trước tiệm ăn bên đường và vào để gọi điện thoại. Sau năm phút, được nối liên lạc với du thuyền Thanh Bình. - Xin cho gặp bà Banks. - Tôi là ai gọi ạ? Monte có thằng quản gia khốn kiếp trực điện thoại du thuyền. - Cứ là người bạn cũ. phút sau, nghe thấy tiếng Susan. - Robert, đấy à? - Thứ đồ bỏ đây. - Họ… họ chưa bắt được hả? - Chưa, Susan. - ra cái đề nghị kia với khó khăn. - Lời đế nghị của em vẫn còn giá trị chứ? - Tất nhiên rồi. Khi nào…? - Em có thể đến Naples vào đêm nay được ? Susan lưỡng lự. - Em biết. Chờ em tí. Robert nghe thấy tiếng trao đổi. Rồi Susan trở lại bên máy. - Monte là có trục trặc chút về động cơ, nhưng chúng em có thể đến Naples sau hai ngày. Quỷ tha ma bắt. ở đây thêm ngày nào là thêm khả năng bị bắt ngày đó. - Được. Thế cũng tốt. - Bọn em tìm như thế nào? - liên lạc với em. - Robert, xin hãy cẩn thận. - cố gắng. Đúng là như thế. - để chuyện gì xảy ra cho chứ? - , để chuyện gì xảy ra cho mình. Và cả cho em nữa. Khi Susan gác máy, quay lại mỉm cười với chồng: - ấy lên thuyền. giờ sau, ở Rome, Francesco Cesar trao bức điện cho đại tá Frank Johnson. Bức điện được gửi từ du thuyền Thanh Bình. Nội dung: Bellemy lên thuyền Thanh Bình. thông báo cho các ông. Bức điện có người ký. - Tôi thu xếp hánh lý để giám sát tất cả các liên lạc và đến từ tàu Thanh Bình. - Cesar . Ngay khi nào Bellamy lên thuyền, chúng ta tóm .