CHƯƠNG 23 Dustin Thornton bắt đầu cảm thấy bất an. Giờ đây ông ta có quyền lực và nó cứ như thứ ma tuý lại muốn có thêm nữa. Bố vợ ông ta, Williard Stone, luôn hứa hẹn đưa ông ta vào thế giới bí khép kín nào đó nhưng cho đến giờ lão vẫn chưa thực lời hứa đó. cách hoàn toàn ngẫu nhiên, Thornton biết rằng thứ sáu nào bố vợ mình cũng biến mất. Thornton gọi điện xin ăn trưa với lão. - Xin lỗi, - thư ký của Williard Stone trả lời, - nhưng hôm nay ngài Stone vắng. - Ô chán quá. Thế trưa thứ sáu tới sao? - Xin lỗi ông Thornton, thứ sáu tới ngài Stone cũng vắng. Lạ nhỉ và thậm chí nó còn trở nên lạ hơn khi mà hai tuần sau đó Thornton cũng gọi lại và vẫn nhận được cùng câu trả lời. Thứ sáu nào lão già cũng biến đâu thế nhỉ? Lão ta phải là người say mê chơi gôn hay đam mê thú vui nào cả. Lý do hẳn là người đàn bà. Vợ của Williard Stone ưa giao thiệp và rất giàu có. Bà ta là phụ nữ đài các và cũng có tính cách mạnh mẽ hệt ông chồng. Bà ta phải loại phụ nữ tha thứ được cho chồng về chuyện trăng hoa. Nếu lão ta có vụ ngoại tình, Thornton nghĩ, điều đó có nghĩa là mình tóm được gáy lão. Ông ta hiểu là phải tìm ra cho bằng được. 5 giờ sáng ngày thứ sáu tiếp theo đó, Dustin Thornton ngồi sùm sụp sau tay lái của chiếc Ford Taurus rất bình thường, đậu cách toà dinh thự sừng sững của Willard Stone nửa dãy phố. Đó là buổi sáng lạnh giá và ảm đạm, và Thornton luôn tự hỏi ông ta làm gì ở đó. Có thể là có lời giải thích hoàn toàn hợp lý nào đó cho cái tượng kỳ cục nầy của Stone. Mình phí thời gian, Thornton nghĩ. Nhưng có điều gì đó kìm chân ông ta lại. Lúc 7 giờ, hai cánh cổng lớn mở ra và chiếc xe xuất . Ngồi sau tay lái là Williard Stone. Thay vì chiếc xe sang trọng thường dùng, lúc nầy lão ta ngồi trong chiếc xe chở hàng , màu đen mà đám gia nhân vẫn sử dụng. Thornton đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Ông ta biết là mình phát chuyện gì đó. Người ta thường sống theo khuôn phép riêng, và Stone phá vỡ cái khuôn phép ấy. Phải là chuyện người đàn bà. Lái xe cách thận trọng và giữ khoảng cách khá xa chiếc xe chở hàng, Thornton bám theo ông bố vợ xuyên qua các đường phố Washington tới con đường dẫn Arlington. Mình phải tế nhị trong chuyện nầy, Thornton nghĩ. Mình muốn làm quá mạnh. Mình thu thập tất cả các thông tin có thể có được về lão, và rồi mình lật quân bài. Mình với lão rằng mình chỉ quan tâm tới chuyện bảo vệ cho lão mà thôi. Lão hiểu. Lão chẳng bao giờ muốn có chuyện bê bối om sòm. Dustin Thornton quá mải mê với những suy nghĩ đến nỗi suýt rẽ theo Williard Stone. Họ tới khu dân cư dành riêng. Chiếc xe hàng màu đen đột nhiẽn mất hút vào con đường chạy dài trong bóng cây. Dustin Thornton dừng xe, lựa chọn cách theo dõi tốt nhất. Liệu ông ta có nên chạm mặt với Williard trước chung thuỷ của lão ta lúc nầy ? Hay nên đợi cho đến khi Stone khỏi và chuyện với người đàn bà kia trước ? Hay nên yên lặng thu thập tất cả những thông tin cần thiết và rồi chuyện với ông bố vợ? Ông ta quyết định phải tìm hiểu cụ thể. Thornton đậu xe ở đường phụ và vòng theo con đường ở phía sau ngôi nhà hai tầng kia. hàng rào gỗ bao quanh khu sân sau nhưng điều đó có trở ngại gì. Thornton mở cổng và bước vào bên trong. Ông ta đứng trước khu vườn lớn, xinh đẹp và được chăm sóc chu đáo với ngôi nhà khuất phía sau. Ông ta nhàng dưới hàng cây chạy ngang bãi cỏ tới đứng bên cửa sau của ngôi nhà và tính toán bước tiếp theo. Ông ta cần có bằng chứng về chuyện xảy ra. có nó lão già cười vào mặt cho. Dù chuyện gì xảy ra bên trong kia lúc nầy cũng đều có thể là chìa khoá dẫn tới tương lai của ông ta. Phải tìm ra cho được. - Rất nhàng, Thornton thử mở cánh cửa sau. Nó được khoá. Ông ta lọt vào bên trong và thấy mình đứng trong phòng bếp lớn kiểu cổ. có ai xung quanh cả. Thornton tiến đến bên cánh cửa phụ, nhàng đẩy ra. Trước mặt ông ta là gian tiền sảnh lớn. Ở phía đầu kia là cánh cửa đóng kín, có thể là dẫn tới phòng thư viện. Thornton bước tới hết sức nhàng. Ông ta đứng nép bên cánh cửa. hề có tiếng động gì bên trong. Có thể là lão già ở trong phòng ngủ gác. Thornton đẩy cửa ra. Ông ta đứng trước ngưỡng cửa, chết đứng. Có hơn chục người đàn ông ngồi trong phòng, quanh chiếc bàn lớn. - Vào Dustin, - Williard . - Chúng tôi chờ đấy.
CHƯƠNG 24 Tình hình ở Rome tỏ ra là khó khăn cho Robert, cuộc thử thách tinh thần làm cho kiệt sức. nghỉ tuần trăng mật ở đây với Susan, và ở đây cũng đầy những kỷ niệm. Rome đồng nghĩa với Roberto, người quản lý khách sạn Hassler cho mẹ , người nặng tai nhưng có thể nhìn miệng người để hiểu với năm thứ tiếng. Rome có nghĩa là khu vườn của biệt thự D Este ở Tivoli, và niềm vui sướng của Susan trước trăm dòng suối do con trai của Lucretia Borgia tạo nên. Rome là Otello, dưới chân. Những bậc thềm Tây Ban Nha, rồi Toà thánh Vatican và những bức bích hoạ nổi tiếng của Michelangelo. Rome là pha trộn giữa những giai điều nhạc du dương ở Tre Scalini cùng tiếng cười vui của Susan, và tiếng : "Robert, hãy hứa với em là chúng mình luôn hạnh phúc như thế nầy nhé". Mình làm cái quái gì ở đây nhỉ? Robert băn khoăn. Mình hề biết tí gì về vị tu sĩ kia, hay thậm chí là liệu ông ta có ở Rome hay . đến lúc nghỉ ngơi, về nhà và quên hết những thử nầy. Nhưng có điều gì đó trong , nét bướng bỉnh thừa kế từ ông tồ nào đó chết từ lâu, ngăn cho làm như vậy. Mình cố gắng ngày nữa, Robert quyết định. ngày nữa thôi. Sân bay Leonardo da Vinci đông người và đối với Robert dường như bất kỳ ai cũng có thể là tu sĩ. tìm kiếm tu sĩ trong thành phố có, bao nhiêu? Năm mươi nghìn tu sĩ phải nhỉ? Hay trăm nghìn? taxi đến khách sạn Hassler, chú ý tới những đám đông các tu sĩ mặc áo choàng đường phố. thể được, Robert nghĩ. Mình hẳn là điên rồi. được viên phó quản lý chào đón ở tiền sảnh khách sạn Hassler. - Ông Bellamy. mừng là lại được thấy ông. - Cám ơn. Pietro. Ông có phòng cho tôi nghỉ lại đêm ? - Cho ông, tất nhiên rồi. Luôn luôn sẵn sàng. Robert được đưa đến phòng mà từng ở. - Nếu có cần gì xin ông cứ… Tôi cần điều kỳ diệu khốn kiếp, Robert nghĩ. ngả người nằm xuống, cố tĩnh tâm. Vì sao tu sĩ ở Rome lại Thuỵ Sĩ nhỉ? Có mấy khả năng. Ông ta có thể nghỉ, hoặc có thể dự hội nghị tôn giáo. Ông ta là vị tu sĩ duy nhất chiếc xe bus đó. Điều đó có nghĩa gì nhỉ? gì cả. Ngoài điều là ông ta cùng với nhóm, có thể như vậy thôi. Bởi thế có thể là chuyến thăm bạn bè hay gia đình của ông ta. Hoặc cũng có thể là ông ta cùng nhóm, và riêng ngày hôm đó họ có những chương trình riêng lẻ. Những ý nghĩ của Robert cứ quẩn quanh trong cái vòng tuyệt vọng. Hãy trở lại từ đầu. Ông tu sĩ nầy tới Thuỵ Sĩ như thế nào nhỉ? Nhiều khả năng là ông ta có cái xe ô tô riêng. Ai đó có thể cho ông ta nhờ, nhưng khả năng nhiều hơn là việc ông ta bằng máy bay tầu hoả hoặc xe bus. Nếu là nghỉ ông ta hẳn có nhiều thời gian. Bởi vậr hãy giả thiết rằng ông ta bằng máy bay. Cách lập luận đó chẳng dẫn đến đâu cả. Các hãng hàng ghi lại nghề nghiệp của hành khách. Vậy vị tu sĩ kia cũng chỉ có cái tên như bao nhiêu những cái tên khác trong danh sách hành khách. Nhưng nếu ông ta là thành viên của nhóm… Toà thánh Vatican, nơi ở chính thức của Giáo hoang, vươn lên cách uy nghi đồi Vatican, bên bờ Tây sông Tiber, phía tây bắc thành Rome. Mái vòm cao của nhà thờ Basilica, do Michellangelo thiết kế, đứng sừng sững quảng trường rộng lớn, đêm ngày đầy những khách thuộc đủ mọi tín ngưỡng. Quảng trường nầy được bao quanh bởi những chiếc cột trụ hình bán nguyệt được xây dựng xong vào năm 1667 dưới bàn tay của Bernini, với 284 chiếc cột đá hoa cương xếp thành bốn hàng và đó là bao lớn đỡ 140 bức tượng. Robert thăm nơi nầy tới cả chục lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy nghẹt thở trước quang cảnh ở đó. Tất nhiên, phía trong Toà thánh, quang cảnh còn ngoạn mục hơn nữa. Nhà thờ Sistine: toà bảo tàng và Cung Sala đẹp đến mức thể tả xiết. Nhưng vào ngày hôm đó, Robert đến đây phải để ngắm cảnh: tìm được Phòng quan hệ với công chúng của Toà Thánh ở khu dành cho những việc liên quan đến bên đời. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau bàn rất lịch thiệp. - Tôi có thể giúp ông ạ? Robert đưa nhanh tấm thẻ ra. - Tôi ở tạp chí Time. Tôi làm bài viết về số giáo sĩ tham dự hội nghị tôn giáo ở Thuỵ Sĩ cách đây hai tuần gì đó. Tôi cần những tư liệu về thân thế. Người đàn ông kia nhìn thoáng, rồi chau mầy. - Chúng tôi có số giáo sĩ dự hội nghị ở Venise tháng trước. Gần đây có giáo sĩ nào của chúng tôi đến Thuỵ Sĩ cả. Xin lỗi, tôi sợ là tôi thể giúp gì cho ông. - Việc nầy rất quan trọng, - Robert vội vã . - Làm thế nào để tôi có thể có những thông tin đó được? - Cái nhóm mà ông tìm kiếm… họ đại diện cho dòng tu nào thế? Ông gì ạ? Đạo Thiên chúa có rất nhiều dòng: Dòng Francis, Marist, Benetdictine, Trappist, Jesuit, Dominic và số dòng khác nữa. - Tôi khuyên ông đến dòng tu của họ và hỏi ở đó xem. Chỗ đó là chỗ quái nào? Robert nghĩ. - Ông có gợi ý nào khác hả? - Tôi e là . Mình cũng thế, Robert nghĩ. Mình tìm thấy đồng cỏ. Mình thể nào tìm được cái kim. rời khỏi Toà Thánh và lang thang các đường phố của thành Rome, mải mê với khó khăn của mình mà hề để ý đến những người xung quanh đến quảng trường Appolo, ngồi vào tiệm cà phê ngoài trời và gọi ly Cinzano. Ly rượu vẫn ở yên trước mặt , hề được động. Với tất cả những gì biết vị tu sĩ kia có thể vẫn còn ở Thuỵ Sĩ. Ông ta thuộc dòng tu nào? Mình biết. Và mình chỉ có mỗi lời vị giáo sư kia rằng ông ta là người La Mã. uống ngụm. Có chuyến bay Washington vào lúc chiều tối. Mình chuyến đó, Robert quyết định: Mình bỏ cuộc thôi. Ý nghĩ đó làm bực tức. Nhảy ra, nhưng phải là cười mà là khóc. đến lúc phải rồi. - Tiền nầy. - Thưa ngài, vâng. Robert đưa mắt bâng khuâng nhìn quanh quảng trường. Phía bên đối diện với tiệm cà phê, chiếc xe bus lấy khách. Trong dãy hành khách có hai tu sĩ, Robert nhìn hành khách đưa tiền vé và rồi xuống phía cuối xe. Khi hai tu sĩ tới chỗ người bán vé, họ mỉm cười với ông ta và ngồi xuống ghế mà trả tiền. - Séc của ngài, thưa ngài, - người bồi bàn . Thậm chí Robert nghe thấy ta. Đầu óc quay cuồng. Nơi đây, ngay trong lòng nhà thờ Thiên Chúa, các tu sĩ có những đặc quyền nhất định. Có thể có thế thôi… Văn phòng của hãng Hàng Thuỵ Sĩ nằm ở số 10 đường P. chỉ cách đường Veneto khoảng 5 phút. Robert được người đàn ông ngồi sau dãy bàn dài tiếp. - Xin cho được gặp ông giám đốc? - Tôi là giám đốc đây. Tôi có thể giúp gì ông? - Michael Hudson, cảnh sát quốc tế. - Robert chìa ra tấm thẻ. - Tôi có thể làm gì cho ông được, ông Hudson? - số hãng hàng quốc tế phàn nàn về việc giảm giá vé bất hợp pháp ở châu Âu, và ở Rome riêng. Thể theo công ước quốc tế… - Ông Hudson, tôi xin lỗi, nhưng Hàng Thuỵ Sĩ có cho giảm giá. Mọi người đều phải trả theo giá công bố… - Tất cả hả? - Tất nhiên là trừ những nhân viên của hãng. - Các ông giảm giá cho các giáo sĩ à? - . Với hãng nầy, họ phải trả cả vé. - Cám ơn ông dành thời giờ. - Và Robert bước ra. Chỗ dừng tiếp theo - Và cũng là hy vọng cuối cùng của - là hãng Alitalia. - Có chuyện giảm giá bất hợp pháp ? - Ông giám đốc sững người nhìn Robert, kinh ngạc. - Chúng tôi chỉ giảm giá cho nhân viên của chúng tôi. - Các ông giảm giá cho các tu sĩ à? Gương mặt ông giám đốc sáng lên. - A, chuyện đó có: Nhưng đó phải là bất hợp pháp. Chúng tôi có những thoả thuận với bên Nhà thờ. Tim Robert rộn lên. - Vậy đó nếu như tu sĩ muốn bay từ Rome, chẳng hạn như đến Thuỵ Sĩ, ông ta đến hãng nầy chứ? - Ồ, vâng, như vậy ông ta đỡ tiền hơn. Robert : - Để có thông tin mới nhất cho các máy tính của chúng tôi, rất có ích nếu như ông có thể cho tôi biết bao nhiêu tu sĩ bay đến Thuỵ Sĩ trong hai tuần lễ qua. Ông có hồ sơ chứ? - Vâng, tất nhiên. Để dễ cho chuyện thuế má. - Tôi cần những thông tin đó. - Ông muốn biết có bao nhiêu tu sĩ bay Thuỵ Sĩ trong hai tuần qua phải ạ? Đúng. Zurich hoặc Geneva. - Xin đợi cho chút. Tôi gọi từ máy tính ra. Năm phút sau, ông giám đốc quay lại với bản in từ máy tính. - Trong hai tuần qua chỉ có duy nhất tu sĩ bay bằng Alitalia Thuỵ Sĩ. - ông ta xem tờ giấy trong tay. - Ông ta rời khỏi Rome vào ngày 7, Zurich. Ông ta đăng ký bay trở về hai ngày sau đó. - Tên ông ta? - Robert hít hơi sâu. - Cha Rometo Patrini. - Địa chỉ? Ông ta lại nhìn xuống. - Ông ấy sống ở Orvieto. Nếu ông cần gì thêm. - Ông ta ngước nhìn lên, Robert khỏi.
CHƯƠNG 25 Ngày thứ bảy. Orvieto, Italia dừng xe tại chỗ đỗ bên lề đường 71, và phía bên kia thung lũng, sười núi, là cái thành phố đó với cảnh quan tuyệt đẹp Đó là trung tâm Etruscan cổ với nhà thờ lớn nổi tiếng thế giới, dăm nhà thờ khác và tu sĩ, người chứng kiến vụ tai nạn của vật thể bay lạ. Thành phố vẫn nguyên vẹn qua năm tháng, với những đường phố lát đá và những ngôi nhà cổ duyên dáng, cùng với khu chợ trời nơi những người nông dân mang bán gà và rau quả tươi. Robert tìm được nơi để đỗ xe quảng trường Duomo. băng ngang quảng trường và vào trong nhà thờ lớn Trong nhà thờ vắng ngắt, trừ giáo sĩ vừa rời khỏi nơi điện thờ. - Xin lỗi Cha, - Robert . Tôi tìm kiếm tu sĩ ở thành phố nầy: người ở Thuỵ Sĩ hồi tuần trước. Có thế Cha… Vị tu sĩ sững lại, mặt đầy vẻ khó chịu. - Tôi thể với ông chuyện nầy. - Tôi hiểu. Tôi chỉ muốn tìm. Robert ngạc nhìn ông ta ngạc nhiên. - Ông ấy ở nhà thờ nầy. Ông ấy từ nhà thờ San Giovenale. Và vị tu sĩ nhanh ngang qua Robert. Tại sao ông ta lại thiếu thiện chí thế nhỉ? Nhà thờ San Giovenale nằm ở khu Vecchio, khu vực đầy màu sắc với những tháp chuông và những nhà thờ thời Trung cổ. tu sĩ trẻ tuổi chăm sóc mảnh vườn cạnh đó. Ông ta ngước nhìn lên khi Robert lại gần. - Xin chào ông. - Xin chào. Tôi tìm kiếm tu sĩ, người ở Thuỵ Sĩ hồi tuần trước. Ông ấy… - Phải, phải. Tội nghiệp Cha Patrini. điều khủng khiếp xảy đến với ông ấy. - Tôi hiều. Chuyện khủng khiếp gì vậy? - Nhìn thấy cỗ xe của quỷ dữ. Đó là điều quá sức chịu đựng của ông ấy. Ông ấy bị cơn sốc thần kinh, tội nghiệp. - Tôi rất lấy làm tiếc về điều đó, - Robert . - Bây giờ ông ấy ở đâu? Tôi muốn chuyện với ông ấy. - Ông ấy ở bệnh viện gần quảng trường San Patrizio, nhưng tôi ngờ là các bác sĩ cho phép ai thăm ông ấy đâu. Robert đứng đó, bối rối. Chẳng mấy ích lợi gì với người bị thần kinh. - Tôi hiểu. Cám ơn ông rất nhiều. Bệnh viện đó là toà nhà tầng khiêm nhường ở gần ngoại ô thành phố. dừng xe và bước vào trong hành lang . Có y tá ngồi sau bàn đón tiếp. - Xin chào, - Robert . - Tôi muốn gặp Cha Patrini. - Rất tiếc, nhưng… điều đó là thể được. Ông ấy thể gì với bất kỳ ai. Lúc nầy, Robert quyết để bị chặn lại. phải lần theo dấu vết mà giáo sư Schmidt trao cho . - hiểu, - Robert nhàng . - Cha Patrini cầu gặp tôi. Tôi từ Orvieto đến đây theo cầu của ông ấy. - Ông ấy cầu gặp ông? - Phải. Ông ấy viết thư sang Mỹ cho tôi. Tôi ngần ấy dặm đường tới đây chỉ để gặp ông ấy thôi. y tá lưỡng lự. - Tôi biết thế nào. Ông ấy rất nặng. - Tôi tin chắc là ông vui hơn khi thấy tôi. - Bác sĩ có ở đây… - quyết định. - Thôi được ông có thể tới phòng ông ấy, thưa ông, nhưng ông chỉ được phép ở đó vài phút thôi đấy. - Tôi cũng chỉ cần có thế thôi, - Robert . - Ông lối nầy. Họ theo hành lang ngắn, hai bên là những căn phòng , gọn gàng. y tá dẫn Robert vào trong những phòng đó. - Chỉ vài phút thôi nhé, thưa ông. - Cảm ơn. Robert bước vào căn phòng bé. Người đàn ông nằm giường trông như hình nhân nhợt nhạt tấm vải trải giường trắng toát. Robert lại gần ông ta và nhàng : - Thưa Cha… Vị tu sĩ quay mặt để nhìn lên , và Robert chưa bao giờ nhìn thấy nỗi thống khổ nào như thế trong mắt con người. - Thưa Cha, tên tôi là… Ông ta túm lấy cánh tay Robert. - Giúp tôi với, - Vị tu sĩ lầm bầm, - Ông phải giúp tôi. Lòng tin của tôi mất. Cả đời tôi, tôi thuyết giảng về Chúa và Đức Tin, và bây giờ tôi biết là có Chủa. Chỉ có quỷ sứ và nó đến để hại chúng ta… - Thưa Cha, nếu Cha… - Chính mắt tôi nhìn thấy mà. Có hai tên trong cái xe của quỷ sứ, nhưng còn nữa. Ôi! Những tên khác kéo đến. Hãy chờ xem. Tất cả chúng ta bị đày xuống địa ngục. - Xin Cha hãy nghe tôi. Cái mà Cha nhìn thấy phải là quỷ sứ. Đó là con tàu vũ trụ mà. Vị tu sĩ buông tay Robert và đột nhiên nhìn Robert với vẻ tỉnh táo hơn. - Ông là ai? Ông muốn gì hả? - Tôi đến đây để hỏi Cha về chuyến xe bus mà Cha ở đất Thuỵ Sĩ. - Robert . - Chiếc xe bus. Giá mà tôi đừng đến gần nó. - Vị tu sĩ lại trở nên kích động. Robert muốn thúc ép ông ta, nhưng có cách nào khác. - Cha ngồi bên người đàn ông chiếc xe đó. người Texas. Cha chuyện nhiều với người đó, Cha nhớ ? - câu chuyện. Người Texas. Có, tôi nhớ. - Ông ta có với Cha là ông ta sống ở đâu ? - Phải, tôi có nhớ ông ta. Ông ta từ Mỹ đến. - Đúng. Từ Texas. Ông ta có với Cha nhà ông ta ở đâu ? - Có, có, ông ta có với tôi. - Ở đâu thế, Cha? Nhà ông ta ở đâu? - Texas. Ông ta về Texas. - Đúng thế. - Robert gật đầu vẻ khuyến khích. - Chính mắt tôi nhìn thấy chúng. Tôi mong Chúa làm cho tôi bị mù. Tôi… - Thưa Cha, người đàn ông từ Texas. Ông ta có với Cha ông ấy ở đấy ? Ông ta có nhắc tới cái tên nào ? - Texas, có. Ponderosa. Robert vẫn cố gắng. - Đó là tivi. Đây là người đàn ông cơ mà. Ông ta ngồi cạnh Cha … Vị tu sĩ lại hôn mê. - Chúng đến đấy. Trận quyết chiến thiện ác đây rồi. Kinh Thánh dối. Chính quỷ dữ xâm chiếm trái đất nầy. - Lúc nầy ông ta hét lên to. - Nhìn kìa. Nhìn kìa. Tôi có thể nhìn thấy chúng. y tá vội vã bước vào. nhìn Robert vẻ bằng lòng. - Ông phải ra thôi, thưa ông. - Tôi cần phút nữa thôi. - , thưa ông. Đủ rồi. Robert nhìn vị tu sĩ lần cuối. Ông ra vẫn lảm nhảm rời rạc. Robert quay người bước . còn có thể làm gì hơn được nữa. cố hết sức để vị tu sĩ dẫn dắt đến người Texas kia, nhưng thua. Robert trở ra xe và chạy về Rome. Rốt cuộc thế là xong. Những dấu vết duy nhất mà bỏ lại - nểu chúng có thể được coi là những dấu vết - là lời nhắc đến phụ nữ Nga, người Texas, và người Hungary. Nhưng có cách nào để tìm ra họ được. Nước cờ tàn. là buồn khi xa đến thế nầy để rồi lại bị chặn lại. Giá mà ông tu sĩ tỉnh táo đủ lâu để cung cấp được cho vài thông tin cần thiết. Chỉ chút nữa. Ông tu sĩ gì nhỉ? Ponderosa. Ông tu sĩ già xem tivi quá nhiều và trong cơn mê sảng, ràng là ông ta lẫn người Texas kia vào chương trình "Bonanza" của đạo diễn nổi tiếng tivi. Ponderosa, nơi gia đình h bí Cartwirght sinh sống. Ponderosa. Robert giảm ga và từ từ dừng lại bên đường, những ý nghĩ vùn vụt trong đầu . quay ngược xe lại và lao nhanh về hướng Orvieto. Nửa giờ sau, Robert chuyện với người chủ quán của quán ở quảng trường Republica. - Các ông có thành phố đẹp. - Robert . - thanh bình. - Ồ vâng, thưa ông. Chúng tôi hoàn toàn hài lòng với nơi đây. Ông bao giờ đến Italia trước đây chưa? - Tôi có phần của tuần trăng mật ở Rome. Robert, làm cho tất cả những mơ ước của em trở thành . Từ hồi em còn là con bé con, em muốn được đến Rome đấy? - À Rome. Quá lớn. Quá ồn ào. - Tôi công nhận. - Ở nơi đây, chúng tôi sống cuộc sống bình dị nhưng chúng tôi hạnh phúc. Robert bình thản : - Tôi để ý thấy nhiều mái nhà ở đây có ăngten tivi. - Ồ vâng, đúng thế. Chúng tôi hoàn toàn theo kịp thời đại trong lĩnh vực đó. - Cái đó . Thành phố nầy nhận được bao nhiêu kênh vô tuyến? - Duy nhất chỉ . - Tôi nghĩ là các ông có khá nhiều chương trình tivi của Mỹ chứ? - , . Đây là kênh của nhà nước. Ở đây chúng tôi chỉ có những chương trình được thực ở Italia thôi. - Cám ơn. Trúng rồi. Robert đặt điện thoại gọi cho Đô đốc Whittaker. thư ký trả lời máy. - Văn phòng Đô đốc Whittaker đây. Robert có thể hình dung ra căn phòng. Nó thường là chỗ kín đáo khuất mắt dành cho những người hết thời mà chính phủ còn sử dụng vào việc gì được nữa. - Xin cho tôi được chuyện với ngài Đô đốc? Sĩ quan Bellamy đây. - Xin ông chờ chút, ông chỉ huy. Robert băn khoăn liệu có còn ai liên hệ gì nữa với Đô đốc khi mà giờ đây, vị Đô đốc thời đầy quyền lực kia là thành viên của đội quân về vườn. Có thể là . - Robert, rất mừng là gọi lại. - Giọng ông già có vẻ mệt mỏi. - ở đâu thế? - Thưa ngài, tôi thể được. thoáng ngập ngừng. - Tôi hiểu. Tôi có thể lâm gì cho đây? - Có, thưa ngài. Việc nầy bất tiện vì tôi đà được lệnh tiếp xúc với bất kỳ ai. Nhưng tôi cần được giúp đỡ. Tôi biết ngài có thể kiểm tra việc cho tôi được ? - Chắc chắn là tôi có thể cố gắng. muơn biết gì nào? - Tôi cần biết liệu có cái trại đâu đó ở Texas có tên là Ponderosa ? - Như trong chương trình Bonanza ấy à? - Vâng, thưa ngài. - Tôi có thể làm được, Tôi liên lạc với thế nào? - Thưa Đô đốc, tôi nghĩ tốt hơn là tôi gọi lại cho ngài. - Phải. Cho tôi hoặc hai tiếng nhé. Tôi giữ việc nầy chỉ có hai chúng ta biết thôi. - Cảm ơn ngài. Dường như Robert cảm thấy mệt mỏi biến mất trong giọng của ông già. Ít nhất ông cũng được cầu làm việc gì đó, cho dù rằng đó chỉ bình thường là việc tìm ra cái trang trại. Hai tiếng sau, Robert gọi lại cho Đô đốc Whittaker. - Tôi đợi đây, - Vị Đô đốc . Trong giọng ông có vẻ hàl lòng. - Tôi có thông tin mà muốn. - Và sao? - Robert nín thở. - Có cái trại Ponderosa ở Texas. Nó ở ngay phía ngoài Waco. Chủ của nó là ông Dan Wayne nào đó. Robert thở ra nhõm. - Cám ơn ngài rất nhiều, thưa đô đốc, - Robert . - Tôi nợ ngài bữa tối khi nào tôi trở về. - Robert, tôi mong ngóng dịp đó. Cú điện thoại tiếp theo của Robert là gọi cho tướng Hilliard. - Tôi phát nhân chứng khác ở Italia. Cha Patrini. - tu sĩ à? - Vâng. Ở Orvieto. Ông ta nằm viện, rất nặng. Tôi e là giới chức trách Italia thể gì được với ông ta. - Tôi chuyển lời ông. Cảm ơn, ông sĩ quan. Hai phút sau, tướng Hilliard chuyện điện thoại với Janus. - Tôi vừa nghe sĩ quan chi huy Bellamy báo cáo. - Nhân chứng mới nhất là tu sĩ. cha Patrini nảo đó ở Orvieto. - Lo chuyện đó . Điện khẩn. Tối mật. NSA gửi Phó giám đốc SIFAR. trích chép. bản duy nhất. Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận thế. 5. Cha Patrini - Orvieto. Hết điện. Trụ sở SIFAR nằm đường Pineta, ở rìa ngoại ô phía nam thành Rome, trong khu vực bao bọc bởi những nhà trại. Điều duy nhất có thể làm cho người qua đường chú ý tới toà nhà bằng đá trông đầy vẻ công nghiệp, bình thường kia với haỉ khối nhà lớn là bức tường cao vây quanh, có chăng dây thép gai và ở mỗi góc đều có trạm gác. Nằm trong khu quân , nó là trong những cơ quan an ninh bí mật nhất thế giới mà người ta ít biết đến nhất. Có những tấm biển xung quanh khu nhà, ghi dòng chữ: " bước qua giới hạn nầy". Trong căn phòng kiểu Spartan tầng hai của toà nhà chính, đại tá Francesco Cesar xem bức điện khẩn mà ông ta vừa nhận được. Viên đại tá ở trạc tuổi ngoài năm mươi, với vóc người khoẻ mạnh và gương mặt rỗ, lì lợm. Ông ta đọc bức điện đến lần thứ ba. Vậy là sau cùng Chiến dịch Ngày Tận thế diễn ra. may là chúng ta chuẩn bị cho điều nầy. Cesar nghĩ. Ông ta nhìn xuống bức điện lần nữa. tu sĩ. quá nửa đêm khi bà xơ ngang qua phòng của các y tá trực đêm tại cái bệnh viện ở Orvieto. - Tôi đoán là bà ấy đến gặp bà Fillipi, - y tá Tomasino . - Hoặc bà ấy, hoặc ông già Rigano. Cả hai đều nguy kịch lắm rồi. Bà xơ kia lặng lẽ vòng qua các góc nhà và bước thẳng vào phòng của vị tu sĩ. Ông ta ngủ vẻ yên ả, hai bàn tay gấp lại để ngực như thể cầu nguyện. Ánh trăng xuyên qua tấm rèm cửa, tạo thành vệt sáng ngang mặt vị tu sĩ. Bà xơ lấy từ dưới áo ra cái hộp . cách thận trọng, bà ta lấy ra chuỗi hạt thuỷ tinh rất đẹp và để nó vào trong lòng hai bàn tay ông tu sĩ già. Trong khi sửa lại những hạt thuỷ tinh cho ngay ngắn, bà ta dùng hạt quệt nhanh lên ngón tay cái của ông. vết xước mờ xuất . Bà xơ lấy ra cái lọ bé xíu có đầu giọt và cẩn thận ba giọt lên chỗ vết xước kia. Chỉ cần vài phút để cái độc tố chết người kia phát huy tác dụng. Bà xơ thở dài trong khi làm dấu thánh trước người chết. Rồi bà bỏ , lặng lẽ như lúc đến. Điện khẩn. Tối mật. SIFAR gửi Phó giám đốc NSA. ghi chép lại. Bản số 1 duy nhất. Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế. 5. Cha Patrini - Orvielo bị thủ liêu. Hết điện.
CHƯƠNG 26 Frank Johnson được lựa chọn bởi lẽ ông ta từng là lính Mũ nồi xanh ở Việt nam và được đồng đội của ông ta gọi là Máy giết người. Ông ta thích giết chóc. Có động cơ làm việc và rất thông minh. - Hoàn toàn phù hợp với chúng ta, - Janus . - Tiếp xúc với ông ta cách thận trọng. Tôi muốn để mất người nầy. Cuộc gặp đầu tiên diễn ra trong trại lính. đại uý chuyện với Frank Johnson. - Ông phiền muộn gì về chính phủ của chúng ta à? - Viên đại uý hỏi. - Nó được điều hành bởi nhúm những kẻ yếu đuối phung phí nguồn tài lực. Đất nước nầy cần có sức mạnh hạt nhân, nhưng những chính trị gia quỷ tha ma bắt kia ngăn chặn chúng ta xây dựng những nhà máy mới. Chúng ta lệ thuộc bọn Ảrập khốn kiếp về dầu lửa và chính phủ cho phép khai thác dầu ở ngoài khơi bờ biển chúng ta chứ? Ồ, . Họ lo lắng cho những đàn cá hơn là cho chúng ta. Ông có nghĩ gì về chuyện đó ? - Tôi hiểu ý ông, - Frank Johnson . - Tôi biết là ông hiểu bởi vì ông có đầu óc. Viên đại uý vừa vừa quan sát vẻ mặt Johnson. - Nếu như Quốc hội làm gì để cứu vớt đất nước của chúng ta số nào đó trong chúng ta phải làm gì đó. Trông Frank Johnson có vẻ lúng túng. - số trong chúng ta à? - Phải. - Bây giờ thế là đủ rồi, viên đại uý nghĩ. - Chúng ta về chuyện đó sau. Buổi chuyện sau vào việc cụ thể hơn. - Có nhóm những người nước muốn bảo vệ thế giới của chúng ta, ông Frank ạ. Họ là những vị có quyền lực lớn. Họ thành lập Uỷ ban. Uỷ ban nầy có thể phải vượt qua số đạo luật nào đó để công việc của nó đạt hiệu quả, nhưng mà sau cùng, điều đó cũng đáng giá. Ông có quan tâm ? - Tôi rất quan tâm. - Frank Johnson mỉm cười. Đó là lúc bắt đầu. Buổi gặp sau diễn ra ở Ottawa, Canada, và Frank Johnson gặp số thành viên trong Uỷ ban nầy… Họ đại diện cho những nhóm quyền lợi đầy thế lực ở chừng chục nước. - Chúng ta được tổ chức tốt, - thành viên giải thích với Frank Johnson. - Chúng ta có hệ thống chỉ huy nghiêm ngặt. Có các Phòng Tuyên truyền, Tuyển chọn, Chiến thuật, Liên lạc… và Đội biệt kích. Ông ta tiếp. - Gần như tất cả các tổ chức tình báo thế giới là bộ phận của nó. - Ý ông là những người đứng đầu của…? - , phải là những người đứng đầu. - Các cấp phó. Những người trực tiếp biết chuyện gì xảy ra, và bỉết nguy cơ nào mà các nước gặp phải. Các cuộc họp diễn ra ở mọi nơi thế giới - Thuỵ Sĩ, Marốc, Trung Quốc, - Và Johnson có mặt đầy đủ. Đó là sáu tháng trước lúc đại tá Johnson gặp Janus. Viên tướng cho triệu tập ông ta. - Tôi mới nhận được nhưng báo cáo rất tốt đẹp về ông, đại tá. - Tôi ưa thích công việc của mình, - Frank Johnson mỉm cười. - Tôi cũng nghe như thế. Ông ở vị trí rất thuận lợi để có thể giúp đỡ chúng tôi. Frank Johnson ngồi thẳng người lên hơn. - Tôi làm bất cứ việc gì có thể được. - Tốt. Ở Trang trại, ông phụ trách việc giám sát đào tạo các điệp viên bí mật cho nhiều cơ quan khác nhau? - Đúng thế. - Và ông biết họ cùng những khả năng của họ. - Rất tường tận. - Điều tôi muốn ông làm là, - Janus , - tuyển chọn những người nào mà ông cảm thấy có ích nhất cho tổ chức của chúng ta. Chúng ta chỉ quan tâm đến những người tốt nhất. - Đó là việc dễ dàng, - đại tá Johnson . - có vấn đề gì - Ông ta thoáng lưỡng lự. - Tôi băn khoăn… - Gì vậy? - Tôi có thể làm việc đó bằng tay trái của mình. Tôi muốn làm hơn thế, việc gì đó lớn hơn. - Ông ta dướn mình về phía trước. - Tôi có nghe về Chiến dịch Ngày Tận thế. Đó mới chính là sân của tôi. Tôi muốn được tham gia, thưa ngài. Janus ngồi nhìn ông ta hồi lâu. Rồi gật đầu. - Được ông vào cuộc rồi đó. - Cảm ơn ngài. - Johnson mỉm cười. - Ngài phải ân hận gì. Đại tá Frank Johnson sung sướng rời khỏi cuộc gặp. Bây giờ ông ta thừa để cho họ thấy ông ta có thể làm được những gì.
CHƯƠNG 27 Ngày thứ tám. Waco. Texas. Dan Wayne có ngày vui. Mà chính xác là ngày vô cùng tệ hại. Ông vừa trở về từ toà án quận Waco, nơi ông phải đối mặt với các thủ tục về vỡ nợ. Vợ ông dan díu với tay bác sĩ trẻ của bà ta và làm thủ tục ly hôn ông với mục đích kiếm được nữa tất cả những gì mà ông có (điều đó có nghĩa là gì cả, như ông quả quyết với luật sư của bà ta). Và ông phải mất trong những con bò đấu có hạng của mình. Dan Wayne cảm thấy số mệnh đen đủi. Ông làm gì để đến nỗi phải chịu tất cả những chuyện nầy. Ông là người chồng tốt, chủ trại giỏi giang. Ông ngồi lặng trong phòng làm việc, ngẫm nghĩ về tương lai ảm đạm. Dan Wayne là người đàn ông kiêu hãnh. Ông biết tất cả những lời đùa cợt về những người Texas to mồm, khoác tấc đến trời, nhưng ông vẫn cảm thấy mình có điều gì đó đáng hãnh diện. Ông sinh ra ở Waco, trong khu vực nông nghiệp giàu có của châu thổ sông Brazos. Waco là thị trấn đại, nhưng vẫn phảng phất hương vị của quá khứ, thời mà nó hình thành, tồn tại và phát triển năm cây trụ: gia súc, bông, ngô, trường học và văn hoá. Wayne mến Waco bằng tất cả trái tim và khối óc, khi ông gặp vị tu sĩ chuyến du lịch bằng xe bus ở Thuỵ Sĩ kia, gần như ông suốt năm tiếng đồng hồ về cái thị trấn quê hương mình. Vị tu sĩ với ông là muốn rèn luyện tiếng , nhưng thực ra, khi nghĩ lại, hoá ra là gần như chỉ có mình ông cả câu chuyện. - Waco có tất cả mọi thứ, - Ông ta tâm với vị tu sĩ Thời tiết của chúng tôi tuyệt vời. Chúng tôi cho phép trời quá nóng hay quá lạnh. Chúng tôi có hai mươi ba trường học trong vùng và có Đại học Baylor. Chúng tôi có bốn tờ báo, mười đài phát thanh và năm đài truyền hình. Chúng tôi có Phòng truyền thống mà ông phải choáng cả người. Ý tôi , ở đó là lịch sử. Nếu ông thích câu cá, thưa Cha, sông Brazos là nơi mà ông thể quên. Rồi chúng tôi còn có khu săn bắn và trung tâm nghệ thuật lớn. Tôi cam đoan với ông, Waco là trong những thành phố có hai thế giới. Ông phải đến thăm chúng tôi mới được. Và vị tu sĩ già bé mỉm cười, gật gật đầu, còn Dan Wayne nghi hoặc, hiểu ông ta nghe được bao nhiêu tiếng . Dan Wayne thừa kế của người cha ngàn mẫu đất trang trại, và làm đàn gia súc sinh sôi từ hai ngàn lên đến mười ngàn. Lại còn con ngựa đua đáng giá cả gia tài nữa. Vậy mà bọn khốn kiếp toan cướp tất cả của ông. Thị trường gia súc sụt xuống hoặc việc ông chậm trả tiền thế nợ đâu có phải là lỗi của ông. Các nhà băng đều hùa vào để làm hại ông và cơ hội duy nhất để ông ta tự cứu mình là tìm ra được người mua lại trang trại, thanh toán cho các chủ nợ và giữ lại chút tiền lãi… Wayne nghe có người Thuỵ Sĩ giàu có muốn mua trang trại ở Texas, và ông ta bay Zurich để gặp người đó. Nhưng té ra đó chỉ là trò thả mồi bắt bóng. Cái trang trại trong đầu cái thằng cha công tử bột đó là hay hai mẫu đất với cái vườn rau xinh xinh. Đó là lý do vì sao mà vô tình ông lại có mặt chuyến xe bus khi cái chuyện kỳ lạ kia xảy ra. Ông có đọc về chuyện đĩa bay, nhưng ông chưa bao giờ tin những chuyện đó cả. Giờ đây, nhờ Chúa, ông dứt khoát tin. Ngay sau khi ông trở về, ông gọi điện chủ bút tờ báo địa phương. - Johnny, tôi mới nhìn thấy cái đĩa bay với mấy xác người kỳ quặc chết trong đó. - Thế hả? Ông có chụp tấm ảnh nào thế, Dan? - . Tôi có chụp mấy tấm, nhưng hỏng cả. - sao. Chúng tôi cho tay nhiếp ảnh tới đó. Nó trang trại của ông phải ? - Ồ . Thực ra là nó ở Thuỵ Sĩ kia. thoáng im lặng. - Ồ ra vậy, nếu như ông tình cờ nhìn thấy nó trang trại của ông, Dan, gọi lại cho tôi nhé. - Khoan. thằng cha cũng nhìn thấy, nó gửi cho tôi tấm ảnh mà… Nhưng Johnny gác máy. Thế đó. Gần như là Wayne mong có cuộc xâm lăng của những người từ hành tinh khác. Có thể họ giết sạch những tên chủ nợ khốn kiếp của ông. Ông nghe thấy có tiếng xe chạy vào và nhỏm dậy bước đến bên cửa sổ nhìn ra. Có vẻ là gã ở miền Đông. Có thể lại là chủ nợ khác. Những ngày nầy họ ở đâu ra mà lắm thế cơ chứ. Dan Wayne mở cửa trước. - Xin chào. - Ông là Daniel Wayne… - Bạn bè gọi tôi là Dan. Tôi có thể làm gì cho ông thế? Dan Wayne hề như Robert hình dung; mẫu người Texas vạm vỡ. Ông ta thanh mảnh, dáng quý tộc và điều bộ hơi rụt rè. Điều duy nhất thể gốc gác của ông ta là giọng . - Tôi biết liệu có thể xin ông vài phút được ? - Tôi cũng chỉ còn ngần ấy thời gian, - Wayne . - Nhân tiện xin được hỏi, ông phải là chủ nợ ư? - chủ nợ ấy à? ? - Tốt. Xin mời vào. Hai người cùng ngồi ở phòng khách. Đó là căn phòng lớn với đồ đạc rất tiện nghi theo kiểu miền Tây. - Ông có chỗ ở đẹp quá, - Robert . - Dạ. Tôi được sinh ra trong ngôi nhà nầy. Tôi có thể mời ông uống gì nhỉ? chút gì mát, được ? - , cảm ơn. Tôi khát. - Xin mời ngồi. - Robert ngồi xuống chiếc văng bọc da mềm mại. - Ông gặp tôi có việc gì thế? - Tôi được biết là ông có tuyến du lịch bằng xe bus ở Thuỵ Sĩ hồi tuần trước? - Đúng thế. vợ cũ thuê người theo dõi tôi à? Ông làm việc cho ta đấy chứ? - , thưa ông. - Ồ, - ông ta chợt hiểu ra. - Ông quan tâm đến cáí đĩa bay kia chứ gì. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy gì khủng khiếp đến thế. Nó luôn thay đổi màu sắc. Và những sinh vật chết kia nữa. - Ông ta rùng mình. - Tôi vẫn nằm mê thấy nó. - Ông Wayne, ông có thể với tôi bất kỳ điều gì về những người khách cùng chuyến xe đó được ? - Xin lỗi. Tôi thể giúp gì ông. Tôi có mình. - Tôi biết, nhưng ông có chuyện với những người khách khác chứ, phải nào? - với ông, tôi rất nặng đầu nặng óc. Tôi chẳng chú ý mấy tới bất kỳ ai khác. - Ông có nhớ bất kỳ chuyện gì về bất kỳ ai trong số họ ? Day Wayne im lặng lát. - Ồ có tu sĩ người Italia. Tôi có chuyện với ông ta chút. Ông ta có vẻ là người dễ mến. Tôi muốn để ông biết là cái đĩa bay kia làm cho ông ta choáng váng. Ông ấy cứ mãi về chuyện quỷ sứ. - Ông có chuyện với ai khác nữa ? Day Wayne nhún vai. - hẳn… Chờ phút. Tôi còn trò chuyện với ông chủ nhà băng ở Canada. - Ông ta đưa lưỡi liếm môi. - với ông, tôi có chút khó khăn tài chính ở đây, với cái trang trại nầy. Có thể là tôi mất nó. Tôi ghét cái đám chủ nhà băng khốn kiếp kia. Bọn chúng toàn là những kẻ hút máu. Dù sao tôi nghĩ là cái thằng cha nầy có thể khác. Khi biết ông ta là chủ nhà băng, tôi chuyện với ông ta về việc thu xếp kiểu tín dụng nào đó ở đây. Nhưng cũng giống như tất cả bọn chúng thôi. thể nào hờ hững hơn thế được. - Ông ta ở Canada à? - Phải, Fort Smith, mãi vùng Các lãnh thổ Tây Bắc. Tôi e rằng đó là tất cả những gì tôi có thể với ông rồi đấy. Robert cố giấu tâm trạng kích động của mình. - Ông Wayne, xin cảm ơn ông, ông giúp ích rất nhiều. - Robert đứng dậy. - Thế thôi à? - Thế thôi. - Ông có muốn ở lại dùng bữa tối ? - , cảm ơn. Tôi phải lên đường thôi. Chúc may mắn trong chuyện trang trại nhé. - Cảm ơn. Fort Smith, Canada. Các lãnh thổ Tây Bắc. *** Robert đợi cho đến khi tiếng Hilliard xuất máy. - Có ông sĩ quan hả? - Tôi tìm được nhân chứng khác. Dan Wayne. Ông ta là chủ trại Ponderosa, trang trại bên ngoài Waco, Texas. - Rất tốt. Tôi để cho cơ quan của chúng tôi ở Dallas chuyện với ông ta. Điện khẩn. Tối mật. NSA gửi Phó giám đốc CIA: ghi chép lại. Bản số 1 duy nhất. Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế. 6. Daniel Wayne - Waco. Hết. Tại Langley, Virginia, phó giám đốc Cục Tình báo Trung ương trầm ngâm xem bức điện số 6. Công việc trôi, chảy. Sĩ quan Bellamy làm việc tuyệt hảo. Janus đúng. Người đàn ông đó luôn luôn đúng. Và ông ta có quyền lực để những mong muốn của ta được thực . Bao nhiêu quyền lực… Ông ta nhìn bức điện lần nữa. Chuyện nầy khó khăn gì. Rồi nhấn cái nút. Hai người đàn ông đến trang trại bằng chiếc xe chở hàng màu xanh sẫm. Họ đỗ xe ngoài sân, ra khỏi xe và thận trọng nhìn quanh. Ý nghĩ đầu tiên của Dan Wayne là họ đến để tịch biên cái trại. Ông ta mở cửa trước cho họ. - Ông là Dan Wayne? - Vâng. Tôi đây. Ông ta chỉ mới được có thế. Người đàn ông thứ hai bước vòng lại phía sau và cầm cái bình da dùng để đựng rượu đánh mạnh vào đầu ông ta. trong hai người đàn ông với vóc cao to hơn xốc ông chủ trại bất tỉnh lên vai và mang ông ta ra ngoài chuồng bò. Hai người đàn ông phớt lờ những con vật và thẳng vào phía trong cùng. Trong cái khoang đó là con ngựa giống màu đen tuyệt đẹp. Người đàn ông cao to : - Đây chỗ nầy. - ta hạ Wayne xuống. Người đàn ông thứ hai bước lại gần cửa khoang nhốt con ngựa, và đánh nó bằng cái gậy có điện. Nó lồng lên, hất tung hai chân sau. cú đánh mạnh hơn nữa vào mũi nó. Nó lồng lên điên cuồng, trong cái gian chật chội, va đập vào bốn góc, răng nhe ra và lòng trắng mắt ngầu lên. Nào, - người đàn ông cao to nhấc Dan lên và quăng ông ta vào trong cái khoang của con ngựa đực. Họ đứng nhìn cái quang cảnh đẫm máu trong vài giây rồi hài lòng bỏ . Điện khẩn. Tối mật. Phó giám đốc CIA gửi Phó giám đốc NSA. ghi chép lại. Bản số 1 duy nhất. Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế. 6. Daniel Wayne - Waco - bị thủ tiêu. Hết.