1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Âm mưu của cô ấy - Nguyên Viện (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 9
      Phanh! Nghiêm Quân Dịch đánh lên vách tường, dùng tay lau vết máu bên miệng, lạnh lùng nhìn người đánh .

      “Ba! Ba làm gì thế?” Mạnh Nhược Kiều sợ tới mức sắp khóc, chạy nhanh dùng sức giữ chặt cha, cho ông tiếp tục đánh Nghiêm Quân Dịch.

      “Làm gì ư?” Mạnh Chí Đức rống giận, chỉ vào Nghiêm Quân Dịch. “Ba muốn đánh chết tên tiểu tử này! Nếu phải nó, Lôi Lôi có bị xe đụng ? Nghiêm Quân Dịch, cậu có ân oán gì gặp tôi giải quyết, vì sao muốn đả thương con tôi? Nó có lỗi với cậu?”

      Nghiêm Quân Dịch gì, cũng muốn để ý Mạnh Chí Đức, vòng qua Mạnh Chí Đức, đứng ở trước phòng cấp cứu, nghĩ đến thân ảnh Mạnh Uyển Lôi bị văng , ngực lập tức truyền đến từng trận đau đớn.

      Lúc ấy, xông lên phía trước, chỉ thấy nằm mặt đất, máu người ngừng chảy xuống, sắc mặt tái nhợt như tuyết, run run ôm lấy , cả người đều dính máu của ……

      đau kịch liệt nhắm mắt lại. Vì sao như vậy? rất hối hận, nên dừng lại, nên để đuổi theo phía sau.

      “Nghiêm Quân Dịch! chuyện mau!” Bỏ tay con ra, Mạnh Chí Đức thô lỗ bắt lấy áo Nghiêm Quân Dịch. “Cậu có biết trong bụng Lôi Lôi có đứa bé hay ? Lần va chạm này, có thể giữ được đứa bé sao?”

      Cái gì?! Nghiêm Quân Dịch nhanh chóng mở mắt ra, bắt lấy áo Mạnh Chí Đức. “Đứa bé? Đứa bé nào? Ông gì?”

      Rống xong, Nghiêm Quân Dịch nhanh chóng nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều. “Kiều Kiều, trong bụng ấy có đứa bé?”

      Mạnh Nhược Kiều nhàng gật đầu.

      “Tại sao……” Nghiêm Quân Dịch trượt xuống, thể tin được ôm đầu, “Tại sao có đứa bé…… Vì sao ấy cho tôi……” nghĩ tới đứa bé là của người khác, trực giác cho biết đó là con , nhưng chưa từng với chuyện này……

      , phải như thế nào?

      nghĩ lại thái độ của mình đối với , làm tổn thương như vậy, làm sao có thể ? Co lại kiêu ngạo, làm sao có thể với ? chỉ biết mình đối mặt.

      Chỉ có duy nhất lần bỏ kiêu ngạo xuống, chính là lần chạy đến tìm .

      Nghiêm Quân Dịch! đứng lại! Tôi có lời muốn cùng …… nghĩ tới lời kêu ở phía sau, muốn với …… Nhưng lại cố chấp về phía trước……

      “Cậu……” Mạnh Chí Đức kinh ngạc nhìn dáng vẻ Nghiêm Quân Dịch thất thần, còn có tiếng thầm của , chẳng lẽ…… “Đứa bé trong bụng Lôi Lôi là của cậu?”

      Mạnh Chí Đức kích động kéo Nghiêm Quân Dịch. “Nghiêm Quân Dịch! Đứa bé có phải của cậu hay ?”

      Ông ngay từ đầu nghĩ đứa bé trong bụng Lôi Lôi là của Phạm Sĩ Hách, nhưng tại Phạm Sĩ Hách cùng Kiều Kiều ở chỗ, hai người còn đứa bé trong bụng Lôi Lôi liên quan đến Phạm Sĩ Hách, ông hỏi là ai, lại ai dám .

      Ông cũng dám đến hỏi con lớn, tuy rằng ông thương Lôi Lôi, nhưng Lôi Lôi lại thân với ông, muốn , nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào.

      Cuối cùng đành phải chờ con tự mình mở miệng cho ông, ai ngờ chưa đến lúc đó, con lại xảy ra ra tai nạn xe cộ.

      Ông trừng mắt nhìn tên hại con bị tai nạn, phẫn nộ truy vấn: “Nghiêm Quân Dịch! Cậu nên chết trả lời tôi, đứa bé có phải của cậu hay ? Cậu cùng Lôi Lôi có quan hệ này từ bao giờ? Cậu làm thế trả thù tôi phải ? Sao cậu phải làm như vậy? Cậu nhằm vào tôi được rồi, vì sao đối xử với con tôi như vậy?”

      “Ba! Ba đừng như vậy!” Mạnh Nhược Kiều kéo ba ra, bảo vệ Nghiêm Quân Dịch. “Đừng trách cậu, đây phải lỗi của cậu.”

      “Là lỗi của ai?” Mạnh Chí Đức rống giận.

      “Chú Mạnh, chú bình tĩnh.” Phạm Sĩ Hách trấn an, “Nơi này là bệnh viện, được ầm ỹ như vậy.”

      “Bình tĩnh? Cậu muốn tôi bình tĩnh như thế nào?” Mạnh Chí Đức gào thét, ông trừng Nghiêm Quân Dịch, thấy vẫn dáng vẻ lãnh đạm,ông càng phẫn nộ. “Nghiêm Quân Dịch! Tôi biết cậu bởi vì chuyện Quân Nghi mà chán ghét tôi, tôi cũng biết tôi có lỗi với Quân Nghi, nhưng Lôi Lôi vô tội, cậu vì sao đối xử với nó như vậy? Vì sao?”

      Vì sao?

      Mạnh Chí Đức rống giận truyền vào tai Nghiêm Quân Dịch, Nghiêm Quân Dịch cũng hỏi bản thân vì sao, nghĩ bản thân vô tình với Mạnh Uyển Lôi.

      đối với tốt, luôn châm chọc khiêu khích, biết kiên cường như bề ngoài, kiêu ngạo chỉ là ngụy trang của mà thôi, thực ra rất yếu ớt.

      nghĩ che giấu rất khá, nhưng sai lầm rồi, biết khi lén nhìn , ánh mắt của lộ ra điều gì.

      lại thấy vô cùng ràng, chẳng qua làm bộ như biết, cái gì cũng , cái gì cũng vạch trần. thừa nhận, bởi vì Mạnh Chí Đức, biết liên quan đến , nhưng bởi là con Mạnh Chí Đức, cho nên đối với tốt.

      Biết vô tội, lại luôn muốn làm tổn thương, bởi vì làm như vậy, tâm của dao động; Nhưng nhìn thấy ánh mắt đau đớn của , cũng cảm thấy khổ sở.

      thương tổn , hay là thương tổn chính mình? ràng nữa……

      “Nghiêm Quân Dịch! Cậu cho tôi!” Tiếng rống giận nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở ra liền lập tức im bặt, Mạnh Chí Đức vội vàng tiến lên. “Bác sĩ, con của tôi……”

      “Bệnh nhân có việc gì, nhưng đứa bé…… Thực xin lỗi, chúng tôi thể giữ lại.”

      Nghiêm Quân Dịch bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.

      “Nghiêm Quân Dịch!” Mạnh Chí Đức tức giận đến xông lên trước đánh , “Tên súc sinh này! Tao đánh chết mày!”

      “Đủ!” Nghiêm Quân Dịch đẩy Mạnh Chí Đức ra, lạnh lùng nhìn ông, bạc môi khinh xả. “Ít nhất con ông còn sống, nhưng chị tôi chết rồi.”

      “Cậu……” Mạnh Chí Đức thể tin được nhìn Nghiêm Quân Dịch, ông lui về phía sau vài bước, thần sắc nhất thời mất tinh thần, “Vì sao…… Cậu hận tôi, nhằm vào tôi là được rồi, vì sao đối xử với Lôi Lôi như vậy……” Ông che mặt, tiếng già nua mà nghẹn ngào.

      Mạnh Nhược Kiều cũng dám tin tưởng cậu những lời này. “Cậu……” cắn môi, nước mắt doanh tròng, tiến sát vào trong lòng Phạm Sĩ Hách.

      Phạm Sĩ Hách ôm lấy , mắt lạnh thản nhiên liếc nhìn Nghiêm Quân Dịch cái.

      Nghiêm Quân Dịch gì, biết bản thân nên như vậy, có ý đó, cũng phải là điều muốn .

      Nhưng mà…… nhắm mắt lại, sao cả…… Vết máu người cho , cũng bị thương rồi.

      ***

      Giây phút tỉnh lại, Mạnh Uyển Lôi chỉ biết đứa bé còn nữa. Thân thể giống mất thứ gì đó, ràng còn sống, nhưng lại cảm thấy bản thân trống rỗng, ba tháng qua cảm giác được có trái tim khác đập trong cơ thể. hề gì, khuôn mặt nhắn vẫn bình tĩnh, khóc nháo, thậm chí còn có thể cười.

      “Chị, em gọt táo cho chị ăn được ?” Mạnh Nhược Kiều lo lắng nhìn Mạnh Uyển Lôi, thấy lại ngẩn người, nhịn được thở dài trong lòng.

      Sau khi tỉnh lại, biết đứa bé còn, Mạnh Uyển Lôi chỉ thản nhiên câu biết, sau đó thêm gì nữa.

      Thái độ của rất thản nhiên, có thể chuyện cùng bọn họ, khóe miệng còn có thể cười, nhưng lại thường thường ngẩn người, có khi còn có thể kinh ngạc nhìn cửa.

      “Được, cám ơn.” Mạnh Uyển Lôi lấy lại tinh thần, nở nụ cười, nhưng ánh mắt của lại dừng lại cửa.

      Mạnh Nhược Kiều cắn môi, mở miệng. “Cậu đến, cậu trở về trấn rồi.”

      Sau hôm đó, cậu xuất nữa. tức chết, gọi cho cậu, di động lại tắt máy, gọi về nhà cũng có người tiếp, sau đó gọi về người trong trấn. Quả nhiên, cậu có trở về, bảo người đó đưa điện thoại cho cậu nghe, cậu cũng nhận, muốn tức chết rồi.

      Kết quả cậu đối xử với chị như vậy, chị lại vẫn chờ mong cậu xuất , càng xem càng tức.

      Mạnh Uyển Lôi thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt em phẫn nộ, khỏi nở nụ cười. “Em tức cái gì?”

      “Đương nhiên là tức cậu!” Mạnh Nhược Kiều dùng sức gọt quả táo, “Cậu còn thèm liếc nhìn chị lấy cái, chị chẳng lẽ tức sao?”

      có gì phải tức.” Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt bình thản, “Chị cũng đợi ta.” nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tăm tối.

      trách , xảy ra tai nạn xe cộ phải lỗi của , cũng biết trong bụng có đứa bé, đứa bé giữ được cũng phải tại .

      Tỉnh lại nhìn thấy , thất vọng, nhưng cũng nhàng thở ra, muốn nhìn thấy vẻ mặt áy náy, có lỗi với , cũng cần thương hại.

      Tất cả đều là do lựa chọn, đứa bé giữ được, là do cẩn thận, là lỗi của ……

      cùng cứ như vậy ? xuất cũng tốt, cứ cùng xuất như vậy cũng tốt!

      Nhìn Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt thất thần, Mạnh Nhược Kiều thầm thở dài, “Chị, quả táo.”

      “Cám ơn.” Mạnh Uyển Lôi nhận lấy quả táo, nhàng cắn miếng. “Thực ngọt.” cười, nhưng ánh mắt vẫn bình thản, có gì tức giận.

      như vậy, làm cho người ta thấy liền đau lòng.

      Mạnh Nhược Kiều lại thở dài trong lòng. “Hết nước rồi, em ra ngoài rót.” đứng dậy, cầm lấy bình nước.

      “Ừ!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu, nhìn cánh cửa, tươi cười mặt lập tức biến mất.

      Từ ngày đó lúc nào cũng có người bên cạnh , ngay cả ba mỗi ngày cũng đều đến thăm , biết ba muốn an ủi mình, chỉ là biết mở miệng như thế nào thôi.

      Đối với quan tâm của bọn họ, chỉ còn cách mỉm cười mà chống đỡ, trừ cái đó ra, biết còn có thể trưng ra biểu tình gì, kỳ muốn có người bên cạnh, muốn yên tĩnh mình.

      Cắn miếng táo, ánh mắt đột nhiên giật mình, tay bé vô thức vuốt bụng, đầu ngón tay lại bắt đầu dùng sức, nắm chặt quần áo.

      vài giọt nước mắt, rơi xuống quả táo.

      nhắm mắt lại, khi ở mình, rốt cục cần cười, cần cho người quan tâm có việc gì, rất tốt. Cắn môi, nức nở ra tiếng.

      “Cục cưng…… Cục cưng……” Ôm chặt cái bụng bằng phẳng, đối mặt với cảm giác trống rỗng, lòng đau như cắt.

      “Cục cưng thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Là lỗi của , bảo vệ tốt cho con, là lỗi của người mẹ như ……

      mình khóc rống, chỉ cần khóc trong chốc lát, lập tức tốt lên…… Đợi, còn phải cười, còn phải đối mặt với ánh mắt đau lòng của người nhà.

      Kỳ có việc gì, tốt lắm, tốt lắm, chỉ muốn ở mình, khóc trong chốc lát, chỉ cần khóc trong chốc lát……

      “Ô…… Thực xin lỗi……” khóc, nước mắt nhịn được chảy xuống, bi thương mặt làm cho người ta lòng chua xót.

      “Cục cưng thực xin lỗi……”

      khóc, biết có thân ảnh đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc kìm nén của , nắm chặt tay, đau kịch liệt nhắm mắt lại.

      ***

      say you love me……

      luôn ở trước mặt đàn bài hát này, thon dài ngón tay lướt qua những phím đàn đen trắng, Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt lại, mười ngón bay múa phím đàn. biết, mỗi khi đàn xong bài này, ánh mắt nhìn luôn mang theo chờ mong, sau đó lại trở về quật cường như ban đầu, làm bộ như xảy ra chuyện gì; Mà , cũng làm như thấy.

      phải ngốc, ngay từ đầu còn tin tưởng lời của , tin tưởng thất tình cần an ủi, tin tưởng có người thầm mến.

      Nhưng thời gian lâu, ánh mắt của lại bán đứng , cho dù cố gắng che giấu, nhưng thường thường những lúc chú ý, vụng trộm dùng ánh mắt say đắm chăm chú nhìn .

      Ánh mắt của làm cho hoài nghi, thầm quan sát .

      phát khi thân mật tới gần , cho dù vẻ mặt bình tĩnh, miệng lưỡi bén nhọn, nhưng bên tai hơi hơi phiếm hồng; Khi đưa chìa khóa nhà trọ cho , nhận ra trong mắt rất nhanh lên kinh hỉ.

      Mà chỉ cần đến Đài Bắc, tuyệt đối mỗi ngày đều tìm đến , ở bên cạnh , cho dù có châm chọc khiêu khích thế nào, vẫn đến hàng ngày.

      cũng biết người sửa sang lại nhà trọ là , mà phải ủy thác công ty vệ sinh, nghĩ giấu giếm rất khá, lại biết đều biết tất cả. Chẳng qua, , cũng làm bộ như biết. Biết thương , nhưng lựa chọn giả ngu, thể nhận, bởi vì là con Mạnh Chí Đức. Biết vô tội, nhưng nhìn lại liên tưởng đến Mạnh Chí Đức. Nghĩ đến chị qua đời, thể đối tốt với .

      luôn làm tổn thương , mà hiểu, vì sao đối xử với như vậy, vẫn thương ? ngốc nghếch của làm cho tâm hoảng ý loạn, dần dần trở nên biết nên làm sao với .

      Sau đó, có vị hôn phu, khi nghe thấy đính hôn, cỗ phẫn nộ nên có dâng lên ngực, hơn nữa nhìn thấy thân mật cùng vị hôn phu tạp chí, tức giận đến cơ hồ muốn giết chết người đàn ông kia!

      Tình cảm nên có làm cho kinh ngạc, thể tin được bản thân lại vì mà có cảm xúc phập phồng như vậy, nên như vậy.

      có vị hôn phu cũng tốt, như vậy, thương ? Có người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh , nên thở phào mới đúng.

      Nhưng mà, mỗi khi nghe thấy nhắc tới vị hôn phu, biết nên, nhưng lại phẫn nộ, ghen tị nên có tràn ngập lòng dạ.

      muốn đẩy ra, nhưng lại thể buông được, ích kỷ lấy tình của ra làm thương tổn .

      Nghiêm Quân Dịch nở nụ cười, kỳ cùng Mạnh Chí Đức khác gì nhau. trách Mạnh Chí Đức làm tổn thương chị, nhưng cũng phải làm tổn thương Mạnh Uyển Lôi sao? Ít nhất, chị ở bên cạnh Mạnh Chí Đức cũng hạnh phúc, cho dù Mạnh Chí Đức phong lưu, nhưng ít nhất ông ta cũng làm cho chị hạnh phúc rời .

      Nhưng còn ? đới với Mạnh Uyển Lôi như thế nào?

      mỉa mai , lạnh lùng với , vô tình với , cuối cùng…… Cũng làm cho mất đứa bé, đối xử với chỉ tốt, ở bên cạnh luôn bị tổn thương, nhưng vẫn ngốc nghếch.

      ràng có vị hôn phu tốt như vậy, nhưng lại .

      Vì sao lại loại người như ? Căn bản đáng!

      cùng chị đều đứa ngốc, đều người đáng !

      cảm thấy đáng, đáng để , chút cũng đáng!

      Tay dừng đánh đàn, Nghiêm Quân Dịch chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt thống khổ ràng, đau lòng vì , nghĩ đến tiếng khóc mình của ở phòng bệnh, ngực đau làm cho nhíu mày.

      luôn như vậy, luôn khóc mình.

      Nghiêm Quân Dịch đứng dậy, nhìn thấy Mạnh Nhược Kiều đứng ở cửa, cười . “ trở lại.” còn tưởng rằng tức đến nỗi trở về!

      Mạnh Nhược Kiều mím môi, nguyên bản tức giận muốn đến mắng cậu, nhưng nghe thấy tiếng đàn, biết tại sao, toàn bộ tức giận của đèu tan biến. Nghe tiếng đàn, cảm giác giống như nghe bản tình ca bi thương.

      “Sao? Vẫn giận cậu sao?” Nghiêm Quân Dịch tiến lên, dịu dàng xoa đầu Mạnh Nhược Kiều.

      “Chị xuất viện.” Nhìn cậu, Mạnh Nhược Kiều giọng .

      “Phải ?” Nghiêm Quân Dịch thần sắc thay đổi, lạnh nhạt .

      “Chị cùng Phạm Sĩ Hách giải trừ hôn ước rồi, chuyện sảy thai bị đè ép xuống, cho nên ai biết. có hôn ước, người theo đuổi chị rất nhiều.”

      Mạnh Nhược Kiều phía sau Nghiêm Quân Dịch ngừng , vừa , bên nhìn . “Hơn nữa, hình như chị tìm thấy đối tượng, gần đây bắt đầu hẹn hò.”

      “Ừ, tốt lắm!” Nghiêm Quân Dịch cười.

      “Cậu!” Mạnh Nhược Kiều tức giận đến dậm chân.

      Nghiêm Quân Dịch xoay người, bàn tay to vỗ vỗ đầu , biết muốn làm gì, nhưng cùng Mạnh Uyển Lôi có khả năng. chỉ biết th tổn ương , đáng để .

      Có người đàn ông tốt ở bên cạnh , cảm thấy vui mừng, hy vọng hạnh phúc.

      Chỉ cần hạnh phúc, như vậy …… sao cả.
      Chris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 10
      Say you love me……


      Đầu ngón tay của Mạnh Uyển Lôi lướt qua phím đàn, ở trước mặt luôn đàn bài này, những lời khao khát nhưng thể nghe đến, nên chỉ có thể gửi gắm vào trong tiếng đàn. Chỉ là, đến cuối cùng vẫn đợi được những lời này.

      cười cười, hơn ba tháng nhìn thấy , nghe Kiều Kiều , nhà ở Đài Bắc cũng bán, chính là muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với ?

      Nhà bán rồi, có cơ hội chạm mặt nhau, cùng lại gặp nhau……

      Cũng tốt, cũng phải có người theo đuổi, phải có ai để kết hôn, có rất nhiều công tử nhà giàu hẹn dùng bữa, cùng nhau xem ca nhạc, xem vũ kịch, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, có khi còn thời gian rãnh để nghĩ lung tung.

      Gần đây, có nhiều cuộc hẹn xem mắt, các đối tượng đều có gia cảnh rất tốt, xem ra bọn họ thực thích mình, điều kiện cũng tương xứng, cùng đối phương gặp mặt cũng rất vui vẻ.

      cần phải nghe những lời châm chọc khiêu khích, cần lại cùng người khác khẩu chiến, cần người ta nhưng lại quá bi ai, cần sợ hãi nếu bị phát chính mình có cảm tình. có Nghiêm Quân Dịch, mỗi ngày đều rất thoải mái, rất vui vẻ.

      tốt, , vẫn là Mạnh Uyển Lôi, hơn nữa rất hạnh phúc, rất thanh thản Mạnh Uyển Lôi, thương , giữa họ thực chất cũng tồn tại ý nghĩa gì.

      cần, cầu có được tình của !

      Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, hai tay thu về.

      “Lôi Lôi.” Mạnh Chí Đức đứng ở cửa, giọng mở miệng.

      “Ba.” Mạnh Uyển Lôi mở mắt ra, tự nhiên khẽ tươi cười nhìn về phía ba mình.

      “Ba làm phiền đến con đánh đàn sao?” Mạnh Chí Đức vào phòng, ông đứng ở cửa nhìn lâu, đem tất cả biểu lộ của con thu vào hết trong mắt. Ông biết, con ông vẫn là quên được.

      có.” đánh đàn, bao giờ dùng đến.

      “Gần đây chưa thấy con đánh đàn.” Mạnh Chí Đức nhìn , ngữ khí ôn hòa. “Có thể đánh đàn cho ba nghe được ?”

      Mạnh Uyển Lôi khẽ giật mình, cười cười, thản nhiên mở to mắt. “Ba, con gần đây muốn đánh đàn.” Chạm vào đàn, nghĩ đến , nghĩ muốn nhớ đến .

      “Vì sao?” Mạnh Chí Đức đặt câu hỏi, mà nguyên nhân ông cũng là hiểu được. Thằng oắt Nghiêm kia học đàn, Lôi Lôi cũng học đàn, nó học đấu kiếm, Lôi Lôi cũng biết đấu kiếm…… Ông trước kia như thế nào lại phát ra, Lôi Lôi học gì đó tất cả đều có liên quan đến tên oắt Nghiêm Quân Dịch? Là do ông rất ít quan tâm đến con sao? Ngay cả tại, nghĩ quan tâm con bé nhiều hơn, nhưng con bé lại có thái độ giống như xa cách, làm cho ông rất khổ sở. Ông làm cha quá thất bại……

      có, chính là có hứng thú.” Mạnh Uyển Lôi thuận miệng cho có lệ.

      Mạnh Chí Đức ở trong lòng nhàng thở dài, cũng lại truy vấn, chuyển nhanh đề tài. “Nghe gần đây con hay qua lại với con trai nhà họ Lưu? Con đợi ra ngoài cùng ta sao?”

      “Vâng ạ, ấy hẹn con dùng bữa tối.” Mạnh Uyển Lôi nhàng gật đầu.

      “Người nhà họ Lưu cũng được, con thích ta sao?”

      có ghét……” Mạnh Uyển Lôi dừng chút, rồi lại mở miệng. “ ấy vừa cầu hôn con.”

      “Cầu hôn?” nghĩ tới hành động lại nhanh như vậy, Mạnh Chí Đức nhíu mày. “Con đồng ý rồi sao?”

      Mạnh Uyển Lôi trả lời, chỉ là cười cười. “Có thể gả ! Con lớn rồi đều vậy cả.”

      Nhưng mà con thích người ta sao?

      Mạnh Chí Đức rất muốn hỏi, mà ông biết con mình lại trả lời cho qua loa. chán ghét, đó cũng phải là thích?

      Nhìn con nhợt nhạt cười, ông chỉ có thể ở trong lòng thở dài, “Lôi Lôi, nếu con muốn lập gia đình cũng sao, ba cũng phải nuôi nổi con.”

      “Ba……” dự đoán được ba như vậy, Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra.

      “Con cần miễn cưỡng chính mình.” Mạnh Chí Đức vỗ vỗ bả vai .

      Hành động dịu dàng của ba làm cho hoảng hốt, Mạnh Uyển Lôi cúi hạ mắt, lời nào.

      “Nguyên lai hai người ở đây nha!” Mạnh Nhược Kiều đột nhiên xuất , nhận thấy được bầu khí kì quái ở trong phòng, oang oang hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

      có gì.” Mạnh Chí Đức nhìn con mỉm cười “Con cùng Lôi Lôi chuyện, ba có việc ra ngoài.” Hòa ái xoa đầu con , ông ra khỏi phòng tập đàn.

      Nhìn ba rời , Mạnh Nhược Kiều về phía chị mình “Chị hôm nay lại hẹn hò nha? Lại cùng Lưu sao?”

      “Ừ!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu.

      “Chị thích ta?” Mạnh Nhược Kiều truy hỏi.

      Nhìn em , Mạnh Uyển Lôi khỏi cảm thấy buồn cười, như thế nào mỗi người đều đối với chuyện riêng của đếu vô cùng hứng thú quan tâm? “ chán ghét.” lặp lại câu trả lời lúc nãy.

      “A?” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày. “Thích là thích, thích thích, cái gì mà chán ghét? Đây là đáp án gì?”

      “Vậy cho là thích !” Mạnh Uyển Lôi giả tạo đáp lời.

      Mạnh Nhược Kiều lại ngạc nhiên “Thích? Còn cậu……” che lại miệng chính mình, đôi mắt to trân trối nhìn vào Mạnh Uyển Lôi.

      Nghe nhắc đến , ngực khẽ chấn động, Mạnh Uyển Lôi cúi đầu. “Chị lâu nữa kết hôn!”

      “Hả? Kết hôn ư?” Mạnh Nhược Kiều mày nhướng lên. “Gả cho cái họ Lưu kia ư? Còn, còn cậu phải làm sao bây giờ? Chị cần cậu nữa sao?”

      “Chị với có quan hệ gì, , là cần chị, phải chị cần .” Người kia cho tới bây giờ chưa từng có .

      phải như vậy!” Trời! thực bị hai người này làm cho tức chết!

      Mạnh Nhược Kiều theo túi xách lấy ra máy ghi . “Vật này đưa cho chị.” đem máy ghi đặt vào tay Mạnh Uyển Lôi.

      “Đây là……” Mạnh Uyển Lôi nghi hoặc nhìn tay máy ghi .

      Mạnh Nhược Kiều lười giải thích “Dù sao chị nghe biết.” đem tay phone máy ghi nhét vào trong tai Mạnh Uyển Lôi, sau đó ấn mở công tắc, xoay người chạy mất.

      “Kiều……” Mạnh Uyển Lôi muốn mở miệng, lại vừa nghe đến máy ghi vang lên thanh , lập tức giật mình nhận ra, rốt cuộc cũng nên lời. Vì sao…… kích động che lại miệng mình, nước mắt nhanh chóng trào ra.

      ***

      Nghe gần đây Mạnh Uyển Lôi hay cùng tên họ Lưu hẹn hò, ngẫu nhiên nhìn đến mặt báo, là nhìn ra bọn phóng viên chụp rất nhiều hình ảnh của hai người họ cùng với nhau.

      Xem ra sống rất vui vẻ, người đàn ông kia cũng rất khá, chắc hẳn mang đến cho hạnh phúc ?

      Như vậy cũng tốt……

      Nghiêm Quân Dịch theo thói quen chộp lấy lon bia, tay tá bia vừa mới mua về, mặt mày ủ ê vào trong sân, liền nhìn thấy trong nhà mình có ánh đèn.

      mở cửa. “Kiều Kiều, con đến à……” đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn trước mặt mình. “……”

      lâu gặp.” Mạnh Uyển Lôi nhìn nở nụ cười, cười rất tươi, thần sắc tự nhiên, chính là đầu các ngón tay tự giác siết chặt với nhau.

      ……” Nghiêm Quân Dịch lấy lại bình tĩnh, nhìn lướt qua . Khí sắc của có vẻ tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận, thân mình cũng giống trước kia gầy yếu. Xem ra gần đây sống rất tốt, giống như trước đây…… cụp mắt, ngữ khí lãnh đạm. “ như thế nào ở trong này? Vào bằng cách nào?”

      “Kiều Kiều mở cửa để cho tôi vào, nó cùng Sĩ Hách tản bộ.” Mạnh Uyển Lôi trả lời, thấy đến phòng bếp, cũng sát theo ở phía sau.

      tới đây làm gì?” đặt đống bia tay xuống, hiểu sao lại đến đây, hẳn là nghĩ muốn gặp lại mới đúng. phải hẹn hò với tên họ Lưu kia sao?

      “Tôi đến đưa thiệp mời.” lấy từ trong túi xách tấm thiệp cưới màu đỏ đưa cho . “Tôi kết hôn.”

      ấy kết hôn……

      Nghiêm Quân Dịch nắm chặt tay, xoay người đối mặt , đưa tay tiếp nhận thiệp cưới, khuôn mặt tuấn tỏ vẻ cười. “Chúc mừng! Tôi gửi tiền mừng cho Kiều Kiều đưa đến.”

      tự mình đến tham dự sao?” Nâng lên cằm, dõi theo mọi biểu tình của . “Hôn lễ này, tôi thực hy vọng đến dự!”

      Ánh mắt trong trẻo, Nghiêm Quân Dịch cơ hồ rất vất vả nhìn vào mắt . “Tôi chỉ sợ có thời gian đến dự, có lỗi.”

      “Phải ? Được rồi, miễn cưỡng.” Mạnh Uyển Lôi cười cười. “Nếu có việc gì nữa, tôi phải rồi.” nhìn nhàng gật đầu, xoay người ra phòng bếp.

      Nghiêm Quân Dịch thiếu chút nữa nghĩ muốn giữ tay lại. nhắm mắt, đè nén cảm xúc muốn chạm vào .

      Ai ngờ quay trở lại. “ tiễn tôi về sao?” nhìn ra được bình tĩnh cho lắm, nhưng lại cái gì.

      Nghiêm Quân Dịch hoảng hốt, mím môi, ra phòng bếp, ở phía sau .

      lại đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía đặt đàn dương cầm, rồi nhìn . “Tôi vốn nghĩ muốn nhờ đánh đàn cho tiệc cưới của mình.” Ngữ khí của tỏ vẻ nuối tiếc.

      Lòng vì lời của mà đau đớn, cánh môi lại gượng cười. “So với tôi người khác đàn còn tốt hơn nhiều mà, có thể tìm được người khác.”

      “Đối với tôi là người đánh đàn hay hơn bất kì ai khác.” Mạnh Uyển Lôi đến bên đàn dương, mở ra nắp đậy, quay đầu nhìn . “Bù lại cho tôi, có thể đánh đàn cho tôi nghe được ?”

      ……” Thái độ của vô cùgn tự nhiên, vẻ mặt tươi cười gượng gạo so với trước đây rất giống nhau, nhìn , tựa như xem như bạn bè mà thôi.

      Nghiêm Quân Dịch hơi nhíu mi, nên lời trong lòng cảm giác là gì, tình say đắm trong mắt đâu rồi, đối diện với rất bình thản.

      Bị hụt hẫng, trong lòng đau quá, như mất mát thứ gì đó quá to lớn nhưng nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhìn nở nụ cười.

      Như vậy cũng tốt, ít nhất, lại ngốc ngếch thương .

      về phía trước, ngồi vào ghế “Bài hát dành cho hôn lễ, đúng ?”

      Mười ngón tay đặt phím đàn, chuẩn bị đàn.

      , tôi muốn nghe bài hát đó.” ra, nhưng biết nhất định biết.

      Nghiêm Quân Dịch giật mình, mười ngón tay chết lặng phím đàn.

      “Tôi chỉ muốn nghe bài đó.” đứng ở phía sau , ngữ khí kiên quyết.

      nhắm mắt, hồi lâu sau, vẫn là thỏa mãn hy vọng của , đầu ngón tay lướt qua phím đàn.

      Say you love me ( rằng em )

      You know that it could be nice ( cũng biết điều đó tuyệt vời )

      If you’d only ( Nếu có thể )

      Say you love me ( rằng em )

      Don’t treat me like i was ice ( Đừng đối xử với em như tảng băng lạnh giá )

      Please love me ( Làm ơn hãy em )

      I’ll be yours and you’ll be mine ( Em là của là của em )

      If you’d only say you love me baby ( Và nếu rằng chỉ mình em)

      Things would really work out fine ( Mọi thứ trở nên tươi đẹp )

      Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, thân thể mềm mại ấm áp từ phía sau ôm chầm lấy , ẩm ướt nước mắt rơi vai .

      ……”

      “Em !” đột nhiên ở bên tai thốt lên “Em , em , em , em , em ……” càng ngừng lặp lại, khóc nghẹn lên mà thổ lộ rất .

      Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt lại, từ lúc mở miệng đòi nghe đàn bài hát này, biết, bé ngốc này ngay cả cũng muốn lừa gạt.

      “Vì sao……” thích hợp với , căn bản xứng đáng có được tình của .

      Mạnh Uyển Lôi ôm chặt lấy cổ , bỏ kiêu ngạo, buông ra tự tôn, thầm nghĩ cho nghe “Em ……” Nghe được bài hát trong máy ghi , vô pháp khống chế tình cảm của chính mình. nghe được tiếng đàn của , tình lại trỗi dậy nồng nàn hơn bao giờ hết, giống như đưa cả trái tim mình vào trong từng điệu nhạc để thổ lộ với , là cảm nhận được, phải vô tình với .

      khóc, rốt cuộc thể đè nén cảm xúc của mình.

      căn bản quên được , lâu như vậy, sao có thể quên liền quên? Cho dù thương , lại làm cho khổ sở, nhưng vẫn cam tâm mà thương .

      đáng……”

      lắc đầu, muốn nghe. “Em ……” chính là rất thương nha! Cho dù có đáng giá hay , mặc kệ, chỉ cần thương thôi!

      nghĩ lại giữ lấy lòng kiêu ngạo, cái gì là tự tôn, lúc nào cũng thương , cho dù cần tình của , như vậy mực mà thương .

      “Đứa ngốc, bé ngốc……” Nhịn xuống nước mắt, đau lòng vì .

      cái gì cũng để ý đến, thầm nghĩ ôm chặt lấy “Em , rất là rất .

      Nghiêm Quân Dịch mở mắt ra, xoay người ôm lấy khuôn mặt nhắn đầy nước mắt “Đứa ngốc, em đúng là ngu ngốc?” có cái gì đáng giá để cho mến? đối xử với căn bản là tốt!

      “Đứa ngốc.” Ngón cái lau nước mắt mặt , vẻ mặt lộ vẻ đau lòng. dịu dàng của làm cho cho nước mắt tiếp tục tuôn rơi, ngừng nức nở. “ Như thế nào vẫn khóc?”

      ôm lấy mặt , đôi mắt sưng đỏ, chăm chú nhìn . “Em , cho dù thương em cũng sao cả, em……”

      đột nhiên hôn chầm lấy , nụ hôn mãnh liệt sâu sắc mà gần gũi.

      “Đứa ngốc!” mắng , mắng quá ngốc nghếch, nhưng môi lại như thế nào cuồng nhiệt hôn, đem gắt gao ôm siết vào trong lòng, đứa ngốc này, dạy như thế nào buông tay? “ em.”

      chỉ có thể ở bên tai , ra những lời mà muốn nghe nhất.
      Chris thích bài này.

    3. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      [​IMG]

      VĨ THANH
      “Thái độ của với ba em vẫn thay đổi.” Đứng ở trước cửa, Mạnh Uyển Lôi tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh.

      Nghiêm Quân Dịch khuôn mặt tuấn, lãnh đạm, lời nào.

      Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt bất đắc dĩ “Dịch, khi nào mới như vậy nữa! Ba cũng tha thứ cho , lại cùng với so đo chuyện trước kia!”

      ?” Nghiêm Quân Dịch cười lạnh “ nghĩ đến chuyện cũ ông ấy thái độ như vậy ?” Ông Mạnh nhìn đến căn bản xem như kẻ thù khác.

      “Ai bảo thái độ của đối với ông ấy cũng rất kém.” Mạnh Uyển Lôi trừng .

      Ba đối với chuyện ở cùng với Nghiêm Quân Dịch chưa hề lên tiếng, thái độ vô cùng bình tĩnh nằm ngoài dự kiến của , còn nghĩ rằng ông kiên quyết phản đối đến cùng, ngờ câu ông cũng chưa , chính là mỗi lần nhìn đến Nghiêm Quân Dịch sắc mặt liền thâm trầm xuống, mà Nghiêm Quân Dịch cũng như vậy, hoàn toàn xem ba vờ như thấy.

      Ái chà! ràng là phối hợp đồng dạng thái độ hành xử giống ba . ở giữa hai người đàn ông quan trọng cũng rất là khó xử, Mạnh Uyển Lôi vừa bực mình vừa buồn cười. “Dịch, ông ấy cũng là ba vợ của mà.” lấy , tại là vợ của . “ đối xử với ba tốt chút nhé!” Nào có con rể mang sắc mặt như vậy xem ba vợ?

      “Ba vợ?” Nghiêm Quân Dịch cười nhạt. “Ông ấy nên gọi tiếng em vợ ?”

      “Dì cũng có kết hôn với ba!”

      “Chị ấy cũng sinh cho ông ấy đứa con .”

      “Nghiêm Quân Dịch!” Mạnh Uyển Lôi tức giận.

      chỉ là nhìn hồi rồi hừ lạnh.

      ……” A! đột nhiên ôm bụng.

      “Làm sao vậy?” Nghiêm Quân Dịch lập tức khẩn trương ôm lấy , bàn tay to vuốt ve phía bụng. “Bụng còn đau ?”

      Mạnh Uyển Lôi lườm cái. “Còn phải do làm cho em tức giận.” mang thai được năm tháng, là đứa bé trai.

      “Được rồi, cố gắng thêm nữa.” Nghiêm Quân Dịch lời ra thực miễn cưỡng.

      “Còn gì nữa?” Mạnh Uyển Lôi còn chưa có vừa lòng.

      “À, gọi ông tiếng ba vợ.” Hai chữ cuối cùng đến có vẻ như là nghiến răng nghiến lợi.

      “Thế này mới ngoan.” Mạnh Uyển Lôi vừa lòng vỗ lên mặt Nghiêm Quân Dịch, khẽ hừ mũi. “Đừng như vậy mà!” dịu dàng ôm lấy , kéo mặt xuống, trấn an lòng rồi khẽ hôn cái. “Em .”

      Mỗi ngày, đều có nhiều hơn vài lần bộc lộ tình với .

      Đối với có cách nào kháng cự, Nghiêm Quân Dịch mềm lòng, mãnh liệt hôn nồng nàn.

      em.”

      em.”

      Say you love me……

      Toàn thư hoàn
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :