1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 73

      Tô Tiểu Thiến nghĩ mãi cũng nghĩ ra sao lại như vậy, đành trở lại phòng làm việc.



      Vừa mới trở về phòng làm việc, Tô Tiểu Thiến liền nhìn thấy Tĩnh Nghi nằm gục bàn.



      “Ý, Tĩnh Nghi, cậu xuống lúc nào vậy, sao mình nhìn thấy?” Tô Tiểu Thiến nghi hoặc hỏi.



      Tĩnh Nghi ngẩng đầu trong lòng hoảng loạn : “Ha ha, mình… lúc mình ra cậu chợp mắt.”



      Tô Tiểu Thiến nghi hoặc nghĩ lại, có ngủ sao? Tại sao lại cảm giác được mình ngủ chứ? Trầm mặc lát nhìn Tĩnh Nghi, “Tĩnh Nghi có phải cậu được khoẻ, sao sắc mặt cậu lại trắng bệch như vậy?” Tô Tiểu Thiến vội giơ tay sờ trán ấy.



      Tĩnh Nghi vội vã đem đầu ngửa ra phía sau, cười gượng: “ có gì, có thể… có thể vừa rồi mình bị đau bụng vẫn chưa hết thôi”



      Tô Tiểu Thiến vẫn yên tâm vội vàng truy hỏi có cần bệnh viện .



      “Trời ơi, cậu đừng phiền nữa, để mình nghỉ ngơi lát là được rồi” Tĩnh Nghi đẩy ra liền lại nằm gục lên bàn.



      Tô Tiểu Thiến than tiếng giọng : “Nếu cậu có chỗ nào khoẻ, nhất định phải với mình” xong, xoay người trở lại vị trí của mình.



      Thời gian nghỉ trưa hết, chúng mỹ nữ trong phòng lục đục bước vào, bọn họ nhìn thấy Tô Tiểu Thiến liền tiến lên bức hỏi có quan hệ gì với Tổng giám đốc, sao ấy lại tìm ?



      Tô Tiểu Thiến giải thích từng câu , có điều lời giải thích này toàn là xạo, “ ấy là đàn của tôi, cũng là hội trưởng hội học sinh, hồi trước tôi là chân sai vặt của ấy, bây giờ ấy từ nước ngoài trở về biết tôi làm ở đây, ấy cũng quen biết mọi người, cho nên bảo tôi làm chân sai vặt mua đồ ăn cho ấy, ha ha”



      Lời của vừa dứt, chúng mỹ nữ vừa nãy còn nộ khí xông xông chất vấn, như có bảy mươi hai phép biến hoá, đều biến thành nụ cười cực kỳ thục nữ, mỗi người đều hỏi thích ăn gì, có sở thích gì v.v, Tô Tiểu Thiến vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đây là chuyện gì, liền có người “Em Tô, lần sau nếu em làm chân sai vặt cho đàn , nhất định phải nhắc tới chị với ấy nha, chị rất ngưỡng mộ ấy” Dứt lời, đồng dạng nội dung ngừng truyền vào tai .



      Trong lòng Tô Tiểu Thiến gào thét, trời xanh ơi, ông mau đến thu thập cái tên đàn ông nghiệt này !



      *********************



      Tĩnh Nghi ấy có việc thể tan ca cùng rồi liền vội vàng luôn, Tô Tiểu Thiến thấy vậy bất đắc dĩ đành phải lên lầu hai mươi, ngờ tên nghiệt này lại



      “Tối nay ở nhà của ngươi”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong câu này xém chút nữa hộc máu, ở nhà của ? Sao lại muốn ở nhà của chứ? Nghe chỗ mà các Tổng giám đốc sắp xếp cho y là biệt thư đẳng cấp năm sao, nghe còn có ba người giúp việc, đầu bếp! Nhà chỉ có 80 mét vuông, phòng khách hai phòng ngủ mà thôi, căn nhà mấy trăm mét vuông y lại ở, mắc mớ gì chen chúc vào cái ổ bé của .



      đồng ý?” Y nhíu mày nhìn cúi đầu suy nghĩ với vẻ mặt hề vui vẻ gì.



      phải, chỉ là nam nữ tiện…”



      “Ngươi lúc ở Minh Giới làm thị nữ cũng phải ở trong phòng hầu hạ ta sao, nếu như nhớ lầm, ta cùng ngươi còn ngủ chung đêm nữa đó” Y nhìn có biểu tình gì.



      …” vô sỉ!



      Nhìn thấy khuôn mặt của đỏ bừng bừng, y cũng trêu chọc nữa, “Yên tâm , ngươi như vầy, muốn gì cũng có, Bổn vương có hứng thú” Y vừa vừa đảo mắt khắp toàn thân .



      Tô Tiểu Thiến thấy vậy lấy hai tay che trước ngực, giống như lo sợ y ăn vậy, nghĩ chút, lại khẽ khàng : “Nhà tôi , chỉ có hai phòng, vả lại tôi còn có đứa con trai, đến ở tiện cũng có chỗ ở” Cho nên mau chóng rời khỏi ! A men!



      “Con trai? Ngươi có con trai?”



      “Đúng vậy, tôi có con trai cho nên hãy đến chỗ mà công ty sắp xếp xong, cúi người xin lỗi tỏ ý xấu hổ.



      Ánh mắt lạnh lẽo của Lê Ngạo nhìn , “ sao, ngươi có thể ngủ cùng con trai ngươi, phòng còn lại là của ta” xong chờ từ chối liền về phía trước.



      chiếc BMW màu đen trong đêm đen lướt nhanh như con thoi, Lê Ngạo ưu nhã ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.



      Tô Tiểu Thiến từ lúc lên xe đến giờ ánh mắt luôn nhìn người tài xế trước mặt, tại sao ta lại mang mặt nạ? Ngoài ra, ta mang đến cho cảm giác biết sao lại quen thuộc đến vậy? Người tài xế cũng phát giác ánh mắt của , liền từ kính chiếc hậu nhìn cái, Tô Tiểu Thiến hoảng hốt nhìn bên ngoài cửa sổ, bị làm sao vậy? Tại sao cảm thấy ánh mắt của ta lại quen thuộc như thế?



      Tô Tiểu Thiến lắc đầu muốn nghĩ nhiều nữa, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, cái tên này đến nhà làm gì? biết có ý đồ bất chính gì đây? Hay là muốn đem xuống Minh Giới làm ma chừng? Chính vào lúc nghĩ ngợi lung tung, chiếc xe đến địa điểm .



      Người tài xế vội xuống xe mở cửa cho Lê Ngạo, còn Tô Tiểu Thiến tự mình mở cửa xe, hứ, bày đặt làm cao!



      Lê Ngạo bước lên phía trước tiên, Tô Tiểu Thiến lại quay đầu nhìn người tài xế lần nữa, mà người tài xế đeo mặt nạ đứng thẳng tắp bên cạnh chiếc xe.



      “Nè…” Tô Tiểu Thiến thấy y xa, vội đuổi theo phía sau gọi nè nè nè, nhưng đổi lại chính là ánh mắt độc ác của y, “Ha ha, xin lỗi, Tổng giám đốc, ừm… ngài cho tài xế nghỉ ngơi sao?” Y ngủ ở chỗ này, lẽ nào tài xế cũng phải đứng ở ngoài cả đêm?



      rất thích lái xe lẽ nào ngươi biết sao?”



      “Hả?” Y đây là có ý gì? nên biết cái gì?



      “Nhanh lên chút, đừng có lề mề” xong y sải bước tiến về phía trước, Tô Tiểu Thiến ngoảnh đầu đảo mắt nhìn người tài xế rồi đuổi theo sau.



      Mấy phút sau.



      Tô Tiểu Thiến lấy chìa khoá ra mở cửa, Lê Ngạo bước vào liền trực tiếp ngồi xuống sô-pha, thuận tay cầm lấy cái điều khiển mở ti-vi lên.



      “Minh Diễm, Minh Diễm?”



      “Chuyện gì?” Trong phòng truyền ra tiếng trả lời mấy vui vẻ gì.



      “Trong nhà có khách, con mau ra đây ” Tô Tiểu Thiến vào trong phòng liền thấy nó chơi bài máy tính, cái này làm cho đổ mồ hôi! Đứa này đọc sách cũng biết chơi game?



      “Đồ thô lỗ sao?” Nó đầu cũng ngẩng .



      “Gì mà đồ thô lỗ, được gọi dì Tĩnh Nghi con như vậy” với nó chơi cách hưng phấn.



      “…?” Nó thèm tiếp tục chơi game.



      Tô Tiểu Thiến thấy vậy đành phải ra tuyệt chiêu, “Là người đàn ông đó” Dứt lời ra ngoài.



      Đàn ông? Minh Diễm có phản ứng, được lắm, để coi tên nào muốn sống dám chạy đến nhà nó? Nó đẩy ghế ra sau xoay lại đứng lên nhanh chóng chạy ra phòng khách.
      Dion thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 74


      Tô Tiểu Thiến thấy Minh Diễm ra, hai tay vội đặt lên vai nó đẩy nó lên phía trước, “Tổng giám đốc đây là con trai tôi” Tô Tiểu Thiến giới thiệu.



      Trong khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian dường như dừng lại…



      Lê Ngạo bất giác cau mày, con mắt nửa khép nửa mở, đánh giá dưới trong hồ nghi, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý, linh? linh này là ai? Sao bộ dáng lại giống y đúc y lúc ?



      “Cha già?” Minh Diễm hưng phấn bổ nhào vào lòng y vui mừng reo hò.



      Lê Ngạo vội đẩy cái tên nhóc này ra khỏi lòng, cha già? Nó là gọi ai vậy?



      “Cha già, con là con trai người đó, người nhớ con sao? Là người cứu con, người chút ký ức cũng nhớ được sao?” Minh Diễm kích động lớn tiếng, đây phải là lần đầu thấy cha của nó, có điều mỗi lần đều len lén mới có thể nhìn thấy, lần này có thể quang minh chính đại nhìn, tâm tình của nó biết phải diễn tả làm sao.



      “Bổn vương khi nào có con trai?” Lê Ngạo chau mày.



      “Đó là…”



      “Minh Diễm đủ rồi, con nhiều quá đó, con nhận ai nhận lại nhận ta hả?” Tô Tiểu Thiến vui cằn nhằn, cũng thích nó gọi mẹ già, gọi y cha già, giống như bọn có mối quan hệ bất chính vậy.



      “Nhưng mà…”



      “Tiểu quỷ chớ gọi loạn, Bổn vương mà ngươi cũng dám trèo cao sao?” Y thấy chán ghét, y còn chán ghét hơn.



      Minh Diễm có trăm cái miệng cũng tài nào giải thích được, lúc này nó lại nhớ đến lời của Ma Tôn thúc thúc, ký ức của hai người họ đều bị phong bế, cho dù con có chăng nữa cũng ích gì, nếu như con lòng muốn giúp họ, vậy nên thuận theo tự nhiên!



      Ngẫm lại, cũng đúng, nó tin rằng mối tình khắc cốt ghi tâm 3000 năm trước của cha mẹ theo thời gian mà phai nhạt .



      “Ừm, vị thúc thúc này hôm nay sao lại đến nhà chúng ta vậy?” Minh Diệm hưng phấn hỏi.



      “Đúng rồi, con trai, mẹ cũng định với con đây, chú đây muốn ở nhà chúng ta, con với chú ấy nhà chúng ta căn bản có chỗ cho chú ấy ở” ý của là, con với ta nhà chúng ta hoan nghênh , có thể được rồi.



      Minh Diẽm vội bước lên trước cười : “Hoan nghênh thúc thúc, con vô cùng hoan nghênh thúc thúc ở nhà con, người muốn ở bao lâu ở bấy lâu ha ha”



      Gì đây? Tô Tiểu Thiến trợn tròn mắt hoàn toàn thể tin được thằng con nuôi nấng mấy tháng nay lại có chủ kiến? Được rồi, chủ kiến chủ kiến , mà chỗ nào chịu nghiêng, con lại cứ muốn nghiêng về phía tên ma này vậy chứ?



      “Căn cơ của ngươi tệ, Bổn vương ngày nào đó nhất định chọn cho người gia đình tốt” y cười , trong nháy mắt hảo cảm của y đối với nó cũng cấp tốc tăng lên, song điều làm y khó hiểu là, cái tên nhóc con này rốt cuộc là ai? Sao lại giống bộ dáng lúc của y như vậy? Trừ khi cái đám quan lại ngu ngốc kia ? Lê Ngạo làm thế nào cũng nghĩ ra được.



      Minh Diễm cảm động gật đầu, dù cho cha của nó nhớ ra nó, nhưng ít ra vẫn biết chọn cho nó gia đình tốt, cha già của nó quân vương tốt!



      Tô Tiểu Thiến hết nổi liếc xéo cái, cái thằng nhóc phản đồ này khi nhìn cũng có cái nhìn thâm tình như vậy! là quá đáng!



      Tới giờ cơm – – –



      “Thúc thúc người ăn nhiều chút” xong Minh Diệm giơ tay gắp miếng thịt kho cho y.



      Tô Tiểu Thiến vô cùng buồn bực cắn đũa, tục ngữ nuôi con phòng lúc về già, đứa con trai này của tốt mà, cái gì cũng nhớ đến người ngoài, mà thèm nhớ đến người mẹ già chịu đau đớn gian khổ sinh nó ra!



      “Ừm, mùi vị miễn cưỡng chấp nhận” Lê Ngạo trái lại cũng ngại ngùng mà ăn.



      “Thúc thúc người thích ăn cái gì, con kêu mẹ già làm cho người ăn” Minh Diễm vội truy hỏi.



      Tô Tiểu Thiến rốt cuộc chịu hết nổi : “Tiểu tử thối mẹ già của con phải người giúp việc, càng phải đầu bếp” tức giận, tức giận, cái thằng nhãi ranh này làm người ta tổn thương! Chuyện này nhất định viết lên blog, phải với tất cả các bà mẹ, nuôi con trai có ích lợi gì!



      Minh Diễm vui bặm môi, quăng đũa nhìn , nhíu mày : “Mẹ già mẹ sao lại có thể mọn như vậy? Thúc thúc là khách mẹ phải tận sức làm tròn trách nhiệm gia chủ chứ, vả lại, đây cũng là cơ hội để mẹ luyện tập tay nghề mà”



      “…?”



      “Minh Diễm đúng , nè, ngươi nhiều như vậy làm gì, nữ nhân đó hả, nữ nhân luôn là động vật nhen, chờ sau này ngươi lớn lên nên ghi nhớ, ngàn vạn lần đừng có lấy cái loại thê tử ngu ngốc khờ khạo này, ta nghĩ ai mà lấy nàng ta, đầu kẻ đó chắc chắn có vấn đề” y nhếch lên nụ cười châm chọc.



      Minh Diễm mỉm cười biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ, cha già, người đây là bản thân mình cũng là kẻ ngu ngốc sao?



      Tô Tiểu Thiến chịu được khinh bỉ : “Con thích người đàn ông này như vậy, vậy tối này con ngủ với ta xong buồn bực ăn cơm trong chén.



      “Bổn vương nguyện ý” Lê Ngạo cũng biết mình có chỗ nào khác thường nữa, còn chọc tức .



      Minh Diễm cười ha ha : “Wow, vui quá



      Tô Tiểu Thiến nhìn đứa con trai này cách khinh bỉ, đáng ghét quá , cái thằng này, đời này muốn sinh con trai nữa đâu!



      Ánh trăng đêm nay xinh đẹp vô cùng, ánh sao lấp lánh, gió khẽ lay động, nhưng trong đêm đẹp đẽ như vậy, lai có mấy người thể chợp mắt được.



      Tô Tiểu Thiến ngồi giường ôm gối trầm tư, Minh Vương đến Phàm Gian có mục đích gì? Lẽ nào có ma quỷ quái đến Phàm Gian làm loạn sao?



      Lê Ngạo nhíu mày nhìn thằng nhóc con nằm bên cạnh mình, trong lòng vô cùng khó hiểu, linh này tại sao đầu thai mà lại trực tiếp chiếm dụng thân thể, còn nữa, linh thể cùng thể xác của nó giống nhau cũng thôi , nhưng sao lại có bộ dáng giống y chang y lúc ? Dù phép lực bản thân cao cường, nhưng vẫn thể đoán ra được thân thế của nó, nó rốt cuộc có thân phận gì?



      Còn nữa, cái đồ ngu ngốc kia trừ khi lúc đầu thai chưa uống canh Mạnh Bà? Nếu nàng ta sao có thể nhìn thấy được linh thể?



      Càng khiến y khó hiểu hơn là, kẻ đứng đằng sau cái ả tà linh gọi là Tĩnh Nghi kia là ai? Ả ta sao lại chiếm dụng được thân thể? Ả ta lưu lại bên cạnh hai mẹ con bọn họ phải chăng là có mưu gì đó? Tại sao mọi chuyện kỳ quái đều xuất xung quanh cái đồ ngu ngốc kia? Hay là người cái đồ ngu ngốc kia có đáp áp mà có người cần tìm?



      Lê Ngạo nhíu chặt mày, vốn dĩ y dự tính chờ qua mấy ngày nữa xoá trí nhớ của là xong, nhưng bây giờ xem ra, y được rồi, nơi này dường như còn rất nhiều việc quan trọng chưa được giải quyết! Cũng chờ đợi y giải quyết.
      Dion thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 75


      Bình minh, giống như lưỡi gươm sắt bén, xé toạt màn đêm tăm tối, chào đón ánh ban mai mới lên.



      Hai nhân vật giống như đại gia lúc này ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa ăn sáng phong phú do làm.



      “Thúc thúc ăn nhiều vào” Minh Diễm thức dậy liền cứ ở trạng thái hưng phấn suốt, Tô Tiểu Thiến rót sữa đậu nành mà vừa mới làm cho bọn họ, còn mình phải ăn cái trứng trong chén trong ghen tức.



      “À, mẹ già, buổi tối mẹ có cùng thúc thúc trở về nữa ?” Lúc này Minh Diễm có đầy đủ cả cha lẫn mẹ nên lớp vỏ ông cụ non bay biến thay vào đó là ngây thơ cùng vui vẻ của đứa trẻ, bởi vì nó biết có lão tử của nó ở đây, mẹ của nó có việc gì, mà nó còn được hưởng thụ chút niềm vui trẻ thơ nữa!



      biết” Tô Tiểu Thiến buồn bực .



      “Ừm, sao hết, con hỏi thử thôi, ha ha” Minh Diễm uống ngụm sữa đậu nành , đúng lúc này chuông cửa vang lên.



      Tô Tiểu Thiến đặt đũa xuống vội ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến, thể nào diễn tả được vui mừng trong , “Tĩnh Nghi cậu đến rồi, thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?” kéo tay ấy .



      “Ha ha, có gì, hôm qua chỉ là đau bụng thôi” Tĩnh Nghi cùng bước vào, tại thời điểm nhìn thấy y, sắc mặt ấy lập tức trắng nhợt như tờ giấy, y… y sao lại ở chỗ này?



      “Tĩnh Nghi cậu làm sao vậy?” Tô Tiểu Thiến ràng cảm thấy ấy khác lạ, bởi vì sắc mặt ấy chỉ trắng bệch, mà trán còn lấm tấm mồ hôi.



      “Mình… mình…” ấy cứ mình cả buổi cũng chẳng thốt nên lời.



      Lê Ngạo mỉm cười đứng lên đến trước mặt ấy khẽ cười, “ Tĩnh Nghi nhìn thấy tôi cớ gì lại căng thẳng như vậy?”





      “Ha ha, Tổng… Tĩnh Nghi biết Tổng giám đốc , tôi…”



      Tô Tiểu Thiến vội cắt ngang lời của ấy cướp lời , “Tĩnh Nghi cậu chờ mình, mình thay đồ rồi làm cùng cậu” còn lâu mới thèm chung với y!



      cần đâu, hôm nay ngươi cần làm” Lê Ngạo cười .



      “Hả?” Tô Tiểu Thiến sững sờ, cần làm? Hôm nay phải là cuối tuần sao lại cần làm chứ? định phản bác liền nghĩ đến lời của Tiêu Dật, mọi điều trong công ty con đều nghe lời của y, nghĩ đến đây, Tô Tiểu Thiên vội với y: “Vậy cũng cho Tĩnh Nghi nghỉ có được ?” Bởi vì muốn suốt cả ngày phải đối diện với tên biến thái này.



      “Tôi nghĩ Tĩnh Nghi vô cùng tình nguyện làm, ?” Lê Ngạo cười hỏi Tĩnh Nghi.



      Tô Tiểu Thiến vôi kéo tay Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi lại cười gượng : “Ừm, đúng vậy, mình… mình tình nguyện làm, Tiểu Thiến mình quấy rầy cậu nữa, trước nha” xong đợi mở miệng ra gấp gáp đẩy cửa mà .



      Hở? Tĩnh Nghi hôm nay sao là lạ vậy?



      “Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này được phép qua lại với ả ta” Lê Ngạo đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.



      “Nè, ‘người’ như tôi nhịn lâu rồi đó, cái gì quản tôi cũng mặc kệ, nhưng cần ngay cả đến việc kết giao bạn bè cũng quản chứ, huống hồ Tĩnh Nghi là bạn từ bé của tôi, sao lại được hả?” Tô Tiểu Thiến kháng nghị dùng lời lẽ vô cùng bất mãn.



      Minh Diễm nghe thế cũng đến, cái đồ thô lỗ kia có vấn đề sao?



      “Bởi vì ả ta phải là ‘người’ tốt” xong y tiếp tục ngồi xuống ăn thèm ngó ngàng đến .



      Tô Tiểu Thiến bĩu môi, trong lòng bất mãn mắng mỏ, mới phải người tốt đó!



      con đường tráng nhựa trống trải, chiếc xe màu đỏ phóng nhanh như bay, người trong xe hai tay nắm chặt vô-lăng, nhìn dáng vẻ như hận thể dùng móng tay xuyên thủng qua.



      “Chết tiệt” Tĩnh Nghi chửi rủa tiếng, rồi lái xe ra vùng ngoại ô.



      Nơi đây là khu rừng quỷ dị, nơi đó bàn tay giơ ra thấy năm ngón, mảng u, chốc chốc lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết, phía sau còn có ngọn núi cao chót vót, nơi đây quanh năm có người ở, thỉnh thoảng có mấy người leo núi thích kết bạn đến đạp thanh (1), nhưng chưa từng có ai dám bước vào khu rừng, nghe đồn nơi đó có ma…

      ( (1) Đạp thanh: còn gọi là du xuân, thăm xuân hay tầm xuân. Đại khái là nhân dịp xuân đến cùng bạn bè người thân du lịch dã ngoại, đến những nơi có núi rừng, sông suối, cỏ cây…)





      Tĩnh Nghi chút do dự tiến vào khu rừng đen kịt, ấy vừa tiến vào, quạ cùng dơi bên trong giống như chịu khủng hoảng cực độ bay tán loạn.



      ấy từng bước từng bước về phía trước, cho đến khi đến cái động đen, ngừng lại giây, ấy liền bước vào.



      Bên trong giống như hang động thác nước (2) thiên nhiên, nơi này có chiếc giường đá, bên cạnh còn có bàn trang điểm lớn, Tĩnh Nghi qua ngồi xuống, nhìn bản thân mình trong gương, giây tiếp theo, ấy giơ tay sờ lấy lỗ tai, chỉ nghe thấy tiếng ‘soạt’, lớp da mặt bị lột bỏ xuống.

      ( (2) Hang động thác nước: giống trong phim Tây Du Kí )




      Chính vào lúc này, từ cửa động bỗng nhiên có luồng khói đen bay vào, luồng khói đó tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành áo đỏ, ả ta chính là ma nữ dẫn dụ Tô Tiểu Thiến rơi vào trong bức tranh.



      “Hồng Nhi tham kiến tiểu thư” áo đỏ quỳ xuống đất cúi lạy Tĩnh Nghi.



      Tĩnh Nghi đoái hoài đến ma nữ khấu bái dưới đất, mà từ bàn trang điểm lấy ra cây tăm bông, ấy cầm lấy tăm bông bắt đầu lau chùi ‘mặt’ mình, “ ba năm kể từ lần lột tấm da người này xuống, ôi, ngươi nhìn xem chỗ này có chút thối rữa nữa rồi…” Tĩnh Nghi có chút tức giận, làm người làm lâu rồi, đến nỗi có thời gian chăm sóc khuôn mặt mình, bình thường khi có việc cũng thể lột xuống, lần lột trước cũng cách đây ba năm.



      lát sau, vết máu đen đặc sệt từ những chỗ thối rữa chảy ra được ấy lau chùi gần hết, để đó chừng vài giây, ấy cầm lấy miếng da mặt bên cạnh gương đeo vào.



      Cho dù Hồng Nhi phải lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, nhưng bất kể là lần thứ mấy chăng nữa vẫn cảm thấy ‘mặt’ của ấy quả vô cùng ghê tởm cùng khủng bố, thậm chí còn ghê tởm hơn cả con ngươi thối rửa của ả nữa.



      Phục hồi bình thường, Tĩnh Nghi xoay người lại nhìn ả ta, ánh mắt bén nhọn như có thể xuyên thủng người ả, “Ngươi làm việc ngày càng ra gì, ả ta sao lại có thể thoát khỏi tộc U Linh? Ngươi phải rằng có cách nào có thể giải ấn của tộc U Linh sao? Ta thấy con mắt còn lại của ngươi chắc cũng muốn thối rữa luôn rồi phải ?” ấy đột nhiên lên giọng chỉ trích.



      áo đỏ nghe xong vội cúi đầu lắp bắp run rẩy, “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, Hồng Nhi cũng ngờ được Tư tế của tộc U Linh lại có thể vì ả mà tiếc hồn phi phách tán…”



      Tĩnh Nghi trầm mặc hồi, bỗng hỏi: “Phụ vương khoẻ chứ?”



      Hồng Nhi vôi trả lời: “Chủ nhân thân thể an khang, tiểu thư chớ lo.”



      Tĩnh Nghi nghe vậy cũng yên tâm, tiếp tục , “Chuyện ngươi điều tra ra sao rồi?”



      “Bẩm tiểu thư, người nam nhân ở cùng với ả là Lê Ngạo quân vương của Minh Giới” ả ta vội vã bẩm báo sót điều.



      Quân vương? Hứ, ra là vậy, khó trách…



      “Bước kế tiếp của phụ vương chuẩn bị xong hết chưa?” Tĩnh Nghi khôi phục lại dáng vẻ lãnh khốc lúc thường truy hỏi.



      “Bước kế tiếp của chủ nhân tối nay như kế hoạch mà làm, chủ nhân , muốn tiểu thư hiệp trợ” Hồng Nhi vội .



      Hiệp trợ? đương nhiên có thể hiệp trợ, chỉ cần có thể giúp phụ vương trừ hậu hoạn, dù có chết cũng từ !

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 76


      Hiệp trợ? đương nhiên có thể hiệp trợ, chỉ cần có thể giúp phụ vương trừ hậu hoạn, dù có chết cũng từ !



      “Nước cờ kế tiếp này có đáng tin ?” Tĩnh Nghi yên tâm truy hỏi.



      Hồng Nhi vội hồi báo: “Xin tiểu thư yên tâm, chủ nhân , cánh cửa Ma Huyễn Giới trăm năm mới mở lần, hơn nữa, địa điểm mỗi lần đều giống nhau, chỉ cần bọn chúng bước vào rồi, vĩnh viễn có cách nào trở ra được.”



      “Ngươi chắc chắn phụ vương có cách làm cho Lê Ngạo bước vào sao? Pháp lực của vô cùng cao cường” ấy rất lo lắng, trong lòng cũng có chút nỡ.



      “Tiểu thư người đừng quá lo lắng, Ma Huyễn Giới là Nữ Tôn Quốc, cho dù là thần, là ma, là tà, chỉ cần bước vào nơi đó tất cả pháp lực đều mất hết, trừ khi ra khỏi Ma Huyền Giới, nhưng… chưa từng có kẻ nào ra khỏi được.”



      Tĩnh Nghi nghe giải thích như vậy, tâm tình lập tức tốt lên, vì đại cục nhẫn nhịn chịu đựng ở bên cạnh cái đồ ngu ngốc đần độn kia nhiều năm như vậy, chịu đủ cái ngu ngốc của ả ta lắm rồi, lần này nếu ả chết ở Ma Huyễn Giới, vậy , có thể làm những việc muốn làm rồi, đó là hút hết dương khí của đàn ông khắp thiên hạ!



      Tô Tiểu Thiến ngươi muốn hận, hận dáng vẻ tầm thường của ngươi mà vẫn còn có thể mê hoặc chúng sinh, ngay từ giây phút bắt đầu hiểu chuyện, liền được an bài bước vào cái thôn quê của ả, cùng ả kết bạn, ả cho rằng nhìn thấy cái gì sao? Những linh thể kia nhìn còn hơn ả, chỉ là giả vờ như biết mà thôi!



      “Tiểu thư người phải nhớ, cánh cửa Ma Huyễn Giới kỳ ngộ trăm này mở đúng vào lúc 7 giờ 7 phút 7 giây tại cửa Tây Cảng, đường Thành Hoa, nó chỉ mở ra đúng 17 giây ngắn ngủi” Hồng Nhi nhắc nhở.



      “Biết rồi, buổi tối lúc 7 giờ, ngươi chuẩn bị đến hiệp trợ ta là được, ngươi trước ” Tĩnh Nghi cười cách lãnh khốc, hạ lệnh đuổi người.



      Hồng Nhi gật đầu rồi hoá thành trận gió đen biến mất.



      Ả ta vừa rời Tĩnh Nghi vốn hung ác lập tức yên tĩnh lại, Lê Ngạo ta đoán sai về ngươi rồi, thực ra ta tưởng rằng ngươi là người phàm, nhưng cho dù ngươi có là người phàm ta cũng hút dương khí của ngươi, bởi vì ta nhìn trúng ngươi rồi!



      Đáng tiếc…



      Đáng tiếc tấm lòng của ta ngươi lại hoàn toàn thấy được, nếu ngươi vô tình với ta, vậy chớ trách ta ra tay tàn nhẫn với các ngươi!



      ****** Đường phân cách tan học ******



      “Ủa, sao ngươi lại đến đón ta?” Minh Diễm cau mày vui hỏi.



      Tĩnh Nghi mỉm cười, “Nè, thái độ của mày là sao, tao thể đến sao, mẹ già của mày biến mất tháng là tao chăm sóc mày đó nha, mày là thằng nhóc có lương tâm mà” Tĩnh Nghi giả bộ làm như tức giận, xoay người đầu cũng ngoảnh lại .



      “Ê, đồ thô lỗ, đồ thô lỗ” Minh Diễm đuổi theo, “Được rồi, coi như ta đúng được rồi chứ?” xong nó mở cửa xe ngồi vào, trong mắt Tĩnh Nghi léo lên tia cười gian, sau đó ưu nhã mở cửa xe ngồi vào.



      “Nè, người đàn ông đó là ai vậy?” biết rồi vẫn hỏi.



      Minh Diễm nghe xong cười : “Đẹp trai chứ?”



      “Đẹp trai” , nếu như đẹp trai mê hoặc người, trái tim sao lại mất chứ?



      Minh Diễm nghe thấy vậy cười cách đắc ý, lão tử của nó đương nhiên là đẹp trai thiên hạ đệ nhất rồi, giờ điều nó mong chờ nhất chính là bọn họ có thể nhớ lại ký ức trước đây, còn nó có thể làm đứa trẻ bình thường.



      “Ừm, còn lát là đến rồi, mày có muốn chợp mắt chút?” Tĩnh Nghi vừa lái xe vừa đề nghị.



      Minh Diễm nghe như vậy, cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, sau đó ngáp cái : “Ta nghĩ ngơi lát” xong, liền ngủ say.



      Tĩnh Nghi nhìn nó ngủ cười khinh thường : “Trong xe chứa đầy mê hương tao đặc chế, mày cứ an tâm mà ngủ , qua 10 phút nữa, mày có thể đến thế giới khác hưởng thụ đãi ngộ ‘đặc biệt’ dành cho mày” xong, nhấn ga chiếc xe lướt nhanh con đường bằng phẳng chỉ để lại đường cong sáng trắng.



      Tô Tiểu Thiến cứ truy hỏi người tài xế của y rốt cuộc là ai, nhưng từ đầu đến cuối y lại thèm để ý đến , tại sao, tại sao lại muốn biết như vậy? Tại sao lại có chút đau lòng?



      Ngươi tài xế đó sao lại mang đến cho cảm giác quen thuộc đến thế, chỉ tiếc, ta từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ đứng ở bóng râm dưới lầu, có vẻ như ta rất sợ ánh nắng mặt trời? Bởi vì ta luôn chuyển theo phương hướng của bóng râm.



      Buổi trưa, mang cơm xuống, ta nhưng từ đầu đến cuối cũng chịu nhận, hết cách, đành phải mang cơm lên, khi đó nhìn bóng dáng độc của ta có chút đau lòng.



      “Ngươi cần thương tiếc cho , đó là việc phải làm, cũng là việc nguyện ý làm” Lê Ngạo nằm sô-pha đôi mắt khép hờ lười nhác .



      Tô Tiểu Thiến bất lực nhìn y nhàn nhã tự tại, than tiếng vào nhà bếp lau chùi bếp ga, chính vào lúc này, di động của ‘reng reng reng’ vang lên ngừng, nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhận.



      Tĩnh Nghi: (giọny mang theo nức nở) Tiểu Thiến cậu đến nhanh lên, hu hu, mình vừa đến đón Minh Diễm, ai ngờ bị quái vật mặc đồ đỏ cướp mất rồi, hu hu.



      Tiểu Thiến: (Trong lòng khủng hoảng, giọng run rẩy) Nó… nó bị ma nữ cướp rồi? Bọn họ chạy đến chỗ nào?



      Tĩnh Nghi: Hu hu, bọn họ chạy đến cửa Tây Cảng đưởng Thành Hoa rồi, hu hu, cậu mau đến .



      Tiểu Thiến: Cậu đừng hoảng, mình lập tức tới liền.



      Cúp điện thoại, Tô Tiểu Thiến cầm lấy túi xách bên cạnh mở cửa .



      đâu?” Lê Ngạo từ sô-pha ngồi dậy hỏi.



      “Minh Diễm xảy ra chuyện rồi” câu trả lời này của Tô Tiểu Thiến vang vọng khắp cầu thang, còn nhanh chóng chạy xuống.



      Lê Ngạo huơ tay cái liền xuống dưới mặt đất, “ theo ta” sau đó hai người nhanh chóng biến mất.



      Ngay tức khắc, cả hai người đến được địa điểm Tĩnh Nghi chỉ, quả nhiên, áo đỏ kia trong tay ôm lấy Minh Diễm hôn mê.



      muốn làm…?” Tô Tiểu Thiến còn chưa kịp xong, áo đỏ liền ném Minh Diễm vào trong cái hố đen, sau đó liền cười cách thể lương rồi biến mất.



      “Minh Diễm…” Tô Tiểu Thiến thèm nghĩ ngợi liền xông đến.



      “Khoan ” Lê Ngạo gào lên, nhưng y chưa kịp xong bước vào cái động đáy kia, y cũng nghĩ nhiều liền bước vào theo.



      Bỗng chốc, cái động đáy kia biến mất, Tĩnh Nghi từ ngõ hẻm tối đen bên cạnh ra, mặt lên nụ cười đắc ý, “Tô Tiểu Thiến ngươi đừng có trách ta, muốn trách trách ngươi vận đào hoa quá tốt , khiến ta đố kỵ! Các ngươi đến Ma Huyễn Giới phải sống cho tốt đó” dứt lời, ngẩng đầu ha ha cười lớn.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 77


      Tô Tiểu Thiến chỉ nghe thấy gió thổi bên tai càng lúc càng lớn, cố gắng mở đôi mắt, đập vào mắt là đám mây trắng phía đỉnh đầu, chỉ trong chớp mắt lại biến thành mảng mây dày trắng xoá, cứ dần dần tăng lên, trải rộng khắp, che lấp cả bầu trời, đột nhiên, khối tuyết lớn rơi xuống.



      Đây là nơi nào? Sao lại có tuyết rơi? Tô Tiểu Thiến xoa xoa trán gắng sức ngồi dậy, lúc này trước mắt mảng trắng xoá căn bản thể nhìn trước mắt là gì?



      Minh Diễm? Còn có Minh Vương? Phải rồi, nhớ là y cũng theo.



      vội vã đứng dậy tìm kiếm, nhưng xung quanh ngoài ra còn ai khác, bọn họ đâu? Gắng gượng chống đỡ thân thể, lê từng bước về phía trước, phải làm cho đây là nơi nào? Song chưa được mấy bước trước mắt liền tối sầm rồi biết gì nữa.



      Khi tỉnh lại lần nữa nằm giường, khẽ rên tiếng “Đau…” đúng vậy, trán cho chút đau nhức.



      nương, sao chứ?” giọng là của bà lão nhìn khoảng chừng bảy tám chục tuổi.



      Tô Tiểu Thiến từ từ ngồi dậy, “Tôi ở chỗ nào vậy?” nhìn kiến trúc xung quanh, căn nhà này lại có hình tròn, Tô Tiểu Thiến kinh ngạc thôi, căn nhà hình tròn phải sập sao?



      nương phải từ sống ở đây sao?” bà lão hiền từ hỏi lại.



      Tô Tiểu Thiến lắc đầu.



      “Trừ khi là từ thế giới khác rơi vào?” trong mắt lão bà ánh lên thương xót.



      Tô Tiểu Thiến lần này gật đầu, vội hỏi, “Bà ơi, chỗ này là chỗ nào vậy? Con muốn xem thử chút.”



      “Đây là Ma Huyễn Giới” giọng bà lão khàn khàn.



      Tô Tiểu Thiến trong phút chốc cảm thấy toàn thân nóng bừng, vội kéo mền ra, sau đó kéo banh cổ áo ra bên ngoài.



      Nhưng vừa ra đến bên ngoài, Tô Tiểu Thiến hít ngụm khí, trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vừa mới vẫn còn tuyết rơi đầy trời, làm sao ngủ giấc tỉnh lại liền biến thành mùa hè nóng bức? Hơn nữa, các căn nhà ở đây đều hình tròn…



      nương chớ cảm thấy kỳ lạ, nơi đây năm bốn mùa có quy luật, cái này đều phải xem tâm tình của Nữ vương Bệ hạ” bà lão có chút lạc lõng, trong giọng điệu cũng tang thương.



      “Bà ơi, cái gì mà phải xem tâm tình của nữ vương?” đây là ý gì? Tâm tình với thời tiết có liên quan gì?



      Bà lão kéo vào nhà, mở cái hộp sắt giống như cái tủ lạnh, bên trong đều là khối băng, bà cầm khối đưa cho , sau đó tỏ ý muốn ngồi xuống.



      Tiếp theo bèn kể cho nghe câu chuyện về Ma Huyễn Giới…



      Nơi đây được gọi là Ma Huyễn Giới, do vị Nữ vương Bệ hạ ngự trị cao cai trị, nàng ta có được trường sinh bất lão, thanh xuân mãi mãi, nhưng tính tình nàng ta lại rất cổ quái, chỉ cần nàng ta vui vẻ, cả nước dưới đều là mùa xuân, nhưng nếu nàng ta tức giận liền là mùa hè nóng bức khô hạn, còn như đau lòng là mùa đông, nếu bình thường là mùa thu, nhưng nếu khóc là trời mưa.



      Nơi đây còn là Nữ Tôn Quốc, tất cả nam nhân đều có địa vị, bọn họ giống như món hàng ở chợ vậy bị đem bán , nữ nhân có thể tuỳ ý bỏ họ, cũng có thể mua người khác.



      Nếu mà nữ vương nhìn trúng người nam sủng nào, liền được triệu vào Hoàng cung hưởng thụ phú quý, cũng tương tự như chúng phi tử thời cổ đại.



      “Phi tử cổ đại? Bà làm sao biết được phi tử cổ đại là thế nào?” Tô Tiểu Thiến ngắt lời bà truy hỏi.



      Bà lão nghe vậy, mặt thoáng chốc lên vẻ bi thương, bà trầm mặc vài giây mở miệng , “Bởi vì – – – ta gặp phải kỳ ngộ trăm năm của Ma Huyễn Giới nên bị cuốn vào đây”



      “Kỳ ngộ trăm năm của Ma Huyễn Giới?” Tô Tiểu Thiến nhẩm câu này ra chiều suy tư, theo như nhớ được đuổi theo vào cái động đen đáy rồi còn biết gì nữa.



      “Cái thế giới này cứ trăm năm mở cửa đến Phàm Gian lần, phàm là người vô ý gặp phải đều bị cuốn vào trong, ta giận dỗi với bạn trai nên mới chạy loạn, ai mà ngờ lần sa chân rơi vào cái nơi quỷ quái này”



      “Vậy bà… bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Tiểu Thiến run rẩy hỏi, nếu bà ấy lúc đương bị hút vào đây, vậy bà ấy giờ phải hơm 100 tuổi rồi sao?



      “Ha ha, ta 226 tuổi rồi” bà lão mỉm cười.



      Tô Tiểu Thiến kinh ngạc bịt lấy miệng, 226 tuổi? Trời ạ, người… người này sao lại có thể sống lâu như vậy?



      cần giật mình, người nơi đây đều chết , bất kể ngươi có già cách mấy, cũng vĩnh viễn có cách nào chết được, mãi mãi phải chịu những giày vò này, mà ta ở đây hai trăm năm rồi” bà lão than thở.



      “Nơi đây ngoài trừ nữ vương ra, có ai có thể mãi mãi thanh xuân, những người nam sủng kia cũng dần dần cũng già , khi già bị trục xuất khỏi Hoàng cung, mà bọn họ cũng giống như ta ngày già , nhưng vĩnh viễn thể chết được” bà với giọng rất thương cảm, bất tử mãi mãi này, nó còn khó chịu cả hơn cái chết, mỗi ngày bà đều tưởng nhớ đến người thân ở Phàm Gian, nhưng bà cũng biết rằng, bọn họ sớm còn ở nhân thế rồi.



      như vậy, nơi đây phải chật kín người luôn sao?”ở Phàm Gian còn có kế hoạch sinh đẻ, người ở nơi đây bất tử, đời sau lại tiếp tục sinh đẻ, vậy nơi đây phải vô cùng đông đúc chật chội sao?



      Bà lão mỉm cười, “Nha đầu ngốc, tưởng rằng nơi đây là Phàm Gian à, Ma Huyễn Giới này phải đơn giản như tưởng đâu, nơi đây rộng lớn đến nỗi thể tưởng tượng nổi, cho dù bọn ta có chết , mỗi ngày đều có sinh mệnh mới ra đời, nhưng nơi đây vẫn rất rộng lớn, nữ vương hằng năm đều tuyển nam sủng, nên ở những nơi xa xôi kia, những bé trai vừa ra đời bắt đầu được đưa đến nơi đây rồi, để có thể vừa kịp đến nơi đây khi những đứa trẻ đó đủ mười tám tuổi”



      Tô Tiểu Thiến kinh ngạc dứt, lâu như thế? Phải cả chặng đường lâu như thế mới có thể đến được nơi đây sao? Vậy giờ là ở nơi rất xa hay là rất gần Hoàng cung đây?



      “Bà ơi, con ở nơi nào vậy?”



      “Ha ha, may mắn giống ta, rơi xuống nơi rất gần với Hoàng cung, nơi đây cái gì cũng có, phố xá cũng thua kém gì đường phố ở Phàm Gian, nơi đây mỗi ngày đều tụ tập rất nhiều người, nơi đây rất thú vị” bà lão cuối cùng cũng được việc làm cho tương đối vui vẻ, phồn hoa của nơi này có khi làm cho vơi bớt nhớ nhung.



      Tô Tiểu Thiến trong lòng ngừng cầu nguyện, làm ơn, làm ơn các người đừng cách tôi quá xa, nhất định phải chờ tôi, tôi nhất định tìm các người!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :