1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 68


      “Tiểu Bạch cũng được thôi, chỉ là Tô thị nữ cứ mở miệng ra là ngài biến thái này nọ, còn đối với ngài chút cảm giác cũng có, Minh Vương ngài từng chịu qua nỗi tức giận này sao?” Ông vừa vừa liếc nhìn y.



      “Câm miệng” Cái lão hồ ly này lại bắt đầu chơi chiêu khích tướng rồi, sai, cho dù là chiêu khích tướng, nhưng mà cái đồ ngu ngốc kia cũng thèm để y trong mắt, dám nụ hôn của y là nụ hôn của heo, dám sủng hạnh của y là cưỡng gian, lần này y giáo huấn lần được mà.



      “Được, Bổn vương đích thân chuyến đến Phàm Gian để thu thập cái đồ ngu ngốc kia” Y nghiến răng nghiến lợi .



      Minh Huyền trưởng lão vội : “Minh Vương minh ghê!”



      Trăng, sáng ngời như thế, bầu trời đầy sao lấp lánh chiếu xuống mặt đất rộng lớn, tia sáng nhàng xuyên qua cửa sổ, hắt lên bệ cửa, khiến cho cửa sổ như mạ lên lớp bạc trắng.



      Tô Tiểu Thiến nhìn chằm chằm vào màn hình may tính nửa tiếng luôn rồi.



      “Mẹ già, mẹ xem gì đó?” Minh Diễm rốt cuộc cũng nhịn hết nổi từ sô-pha đứng lên đến bên cạnh .



      “Con mau lại đây” Tô Tiểu Thiến vội chỉ về hộp mail , Minh Diễm nghe xong vội vàng đến, ai mà ngờ…



      “Á… đau quá , mẹ sao lại nhéo mặt con hả!” Minh Diễm tức giận , sau đó gạt tay ra.



      Tô Tiểu Thiến ngây ra lát rồi kích động ngừng, “Wow, con xem, Tiêu Dật thông báo mẹ làm lại nè, ha ha, bộ phận của bọn mẹ sát nhập lại rồi nè!” Tô Tiểu Thiến hưng phấn muốn chết, vốn tưởng rằng lâu làm, nhất định bị đuổi, ai ngờ, chỉ bị đuổi, mà bộ phận của bọn họ còn được sát nhập với tổng công ty nữa, điều này làm cho bộ phận vốn dĩ chỉ có 50 người trong phút chốc biến thành 3 ngàn người, điều này thể kích động được sao?



      “Vậy mẹ sao lại nhéo mặt con?”



      “Tự nhéo mình đau sao? Con cũng phải biết mẹ sợ đau mà?” cứ như là lẽ tất nhiên.



      Minh Diễm câm nín lắc đầu, dám lấy tình cảm của nó ra để mà ức hiếp nó sao? Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nó vội : “Bộ phận bọn mẹ sát nhập, có nhiều người mới như vậy có ức hiếp mẹ đó?”



      Tô Tiểu Thiến vội liếc xéo nó cái, “Nè, con coi thường mẹ như vậy sao? Con cứ cho rằng mẹ bị người ta ức hiếp hoài sao? Vả lại, có dì Tĩnh Nghi hung hãn của con, mẹ lẽ nào còn sợ bị ức hiếp nữa sao?”



      Minh Diễm nghe xong cũng phải, nó bỗng dưng hướng cười cách tà ác “Mẹ già, qua mấy bữa nữa con phải thi rồi”



      Tô Tiểu Thiến nghe vậy tròn xoe đôi mắt, nghi hoặc hỏi: “Thi? Con mới học được tháng mà rồi? Là thi thử phải ?”



      Minh Diễm xoay người về phía phòng khách, Tô Tiểu Thiến cũng theo, “Ừm, sao hết, con thi được, mẹ già cũng trách con đâu, con cần tự trách” an ủi.



      Minh Diễm thuận tay cầm lên trái táo đưa lên miệng ăn, vừa ăn vừa , “Cái loại kiểm tra trẻ con đó con còn cần phải thi sao?”



      “Hả?”



      “Nếu phải xã hội quá thực dụng, làm cái gì cũng phải có bằng cấp, con mới lười phải thi đó” Minh Diễm làu bàu.



      Tô Tiểu Thiến vội ngồi đối diện với nó ý tình sâu xa : “Ờ, con biết tốt, xã hội bây giờ chính là thực dụng như vậy đó, có bằng cấp căn bản tìm được công việc, bây giờ con phải đọc nhiều sách, sau này thi lên đại học, lấy được bằng loại giỏi, như vậy, sau này con mới bị đói chết, hiểu chưa hả?”



      “Trong vòng 10 ngày nữa con thi học vị tiến sĩ” Nó bỗng nhiên .



      “……?” Tô Tiểu Thiến nghe xong kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống luôn.



      “Con… con muốn thi cái gì?”



      “Tiến sĩ” Nó vẫn cách nhàn nhạt như cũ.



      Lần này, nghe rồi, nhịn được cười lớn ha hả, tiến sĩ? thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thi tiến sĩ? Đừng có mà đùa giỡn như vậy chứ? Nó tưởng rằng học vị tiến sĩ là cái gì, là abcd chắc?



      Minh Diễm thấy vậy rất vui, nó cách có kế hoạch: “Mẹ cứ chờ đó , con biến con trở thành tiêu điểm tại nơi này, 10 ngày sau, chúng ta nhất định là đồng nghiệp”



      “Hả… đồng nghiệp? Con… con muốn làm cùng công ty với mẹ?” Tô Tiểu Thiến triệt để câm nín, nó rốt cuộc là có hiểu hay vậy, vào công ty của bọn cần phải có bao nhiêu tài hoa, bao nhiêu tri thức? thằng nhóc 7 tuổi cũng có thể vào làm trong công ty lớn? Cả thiên hạ e rằng cũng có câu chuyện cười nào bằng đâu.



      “Được rồi, con ngủ sớm chút , đừng có cả ngày đến tối đều nằm mơ nữa” Tô Tiểu Thiến thế nào cũng tin lời của nó, vội vàng đưa nó vào trong phòng.



      Sắc mặt Minh Diễm lên nụ cười đắc ý, mẹ già, sau này mẹ đừng có bị doạ nha!



      ******************



      Sáng sớm bước vào công ty, liền cảm thấy khí có chút bình thường, người bỗng chốc nhiều lên như thế, lại thấy có chút thích ứng được, Tĩnh Nghĩ ở bên cạnh kéo tay an ủi “Cậu cũng đừng có mà thấy áp lực, ai mà biết trưởng phòng Tiêu Dật để ý cậu lâu nay, ai dám ức hiếp cậu chắc muốn chết rồi”



      “Tĩnh Nghi” Tô Tiểu Thiến vội trách cứ ấy lắm mồm, muốn bị người khác hiểu lầm.



      Tĩnh Nghi bị trách cứ chỉ đành bĩu môi thèm nữa, hôm nay người trongthang máy đặc biệt đông hơn, Tô Tiểu Thiến nghĩ ra vạn cái lý do, nên giải thích làm sao với về việc ‘mất tích’ trong tháng này đây?



      “Ding” Trong lúc thẫn thờ, thang máy đến nơi rồi.



      “Tĩnh Nghi, cậu trước đến văn phòng ” Tô Tiểu Thiến , lâu như vậy có tin tức, ít ra lễ nghi cũng nên biết chứ, đường hễ gặp người quen đều hỏi thăm sao lâu như vậy mà thấy đến, có phải có chỗ nào khoẻ, Tô Tiểu Thiến chỉ đành vừa cười vừa giải thích trong nhà xảy ra chuyện phải trở về chăm sóc người nhà.



      Còn những người quen biết, ngay cả nhìn chút cũng thèm, Tô Tiểu Thiến quan sát tỉ mỉ, trang nhã, văn phòng này lớn , mà lại còn nhiều người đẹp nữa, nơi này mới đây có ra quy định mới, nơi làm việc của đàn ông và phụ nữ được tách ra, việc này nhằm tránh tình trạng đương nơi làm việc làm ảnh hưởng đến công việc, cho nên, nơi này nơi nơi đều là đại mỹ nữ, đương nhiên, cũng chỉ có cấp trưởng phòng trở lên mới có thể bước vào biển hoa này.



      “Cộc cộc cộc” Tô Tiểu Thiến hít sâu cái gõ cửa.



      “Vào ” Bên trong truyền ra thanh từ tính.



      Tô Tiểu Thiến đẩy cửa mà vào, Tiêu Dật vội từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy , nở nụ cười dịu dàng.



      Tô Tiểu Thiến cũng mỉm cười xấu hổ, trưởng phòng Tiêu Dật được công nhận là người đẹp trai của nơi này, làn da của trắng trẻo, ngũ quan thanh tú kèm theo phóng khoáng, trong vẻ đẹp trai còn mang vẻ dịu dàng! cận, nhưng lại thích đeo cặp kính gọng đen, cặp kính này đeo mặt hề giống với dáng vẻ của tên mọt sách chút xíu nào, nếu có cũng là dáng vẻ bác học đa tài.
      Dion thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 69


      “Tiểu Thiến ngồi đẩy gọng kính đen mũi cười .



      Tô Tiểu Thiến gật đầu, vội ngồi xuống, “À… trưởng phòng, tôi… tôi…”



      “Em cần gì hết, chỉ cần bây giờ em có thể trở lại làm việc là được rồi” hỏi lý do, chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy , chỉ muốn dùng quyền lợi của để lưu lại là được rồi.



      Tô Tiểu Thiến bị ánh mắt nóng bỏng của nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu : “Ừm, tôi nhất định làm việc tốt, ha… để cho phải lo lắng ngại quá”



      cần khách sáo như vậy” thích xa lạ như vậy.



      Tô Tiểu Thiến nghe xong vội ngẩng đầu lên : “Ừm, tóm lại công việc này đối với tôi rất quan trọng, tôi cũng vô cùng cảm ơn có thể để cho tôi ở lại, cứ yên tâm, tôi nghỉ ngơi lâu rồi, để tôi tăng ca từ từ trả vậy.” rất ngại.



      “Ha ha, em cũng đừng tự trách, cứ coi như nghỉ tết là được” luôn luôn thích tìm cái cớ cho .



      “À, trưởng phòng, tối nay nếu có thời gian, nể mặt ăn bữa cơm nha” Tô Tiểu Thiến xấu hổ , tuy muốn giữa có bất kỳ quan hệ gì, nhưng người ta giúp quá nhiều rồi, nếu ngay cả bữa cơm cũng mời, hình như phải đạo cho lắm?



      “Ha ha, lần sau , hai ngày nay công ty bận lắm” Tiêu Dật cười dịu dàng .



      Tô Tiểu Thiến gật đầu tỏ ý công việc quan trọng hơn.



      “Em nghe tin chưa? Tổng công ty phái đến vị tổng giám đốc, nghe vô cùng tài hoa, thông thiên văn dưới biết địa lý (1), các tổng giám đốc đều khâm phục đến sát đất, đồng thời, còn truyền khẩu dụ xuống dưới, rằng, tất cả các công ty chi nhánh, đều phải nghe theo lời vị ấy, nghĩ vị Boss này nhất định rất đặc biệt, nếu công ty lớn như vậy cũng để cho người gì nghe nấy đâu, cho nên gần đây lãnh đạo các phòng ban đều khá là bận rộn” Tiêu Dật giải thích.

      ( (1) thông thiên văn, dưới biết địa lý: Tức có cái gì biết.)





      Tô Tiểu Thiến vội vã gật đầu, ra sắp có nhân vật lớn đến công ty!



      Tục ngữ , ba người phụ nữ là cái chợ, vậy đám phụ nữ, chính là n cái chợ rồi, phụ nữ thích tám chuyện hóng hớt là trời sinh, xem , mới chưa đầy ngày, mà cái đám mỹ nữ đều biết được sắp có nhân vật lớn đến công ty.



      Nghe , cái vị tổng giám đốc này có đãi ngộ còn cao hơn cả tổng giám đốc (2).

      ( (2) Đọc đến đây biết mọi người có thắc mắc giữa ‘tổng giám đốc & tổng giám đốc’ khác nhau chỗ nào??? Ừ, ra 2 cái này giống cũng giống mà khác cũng khác.

      Tức nếu như ở ‘ công ty’ người lớn nhất công ty đó chính là ‘tổng giám đốc’, cấp dưới của tổng giám đốc chính là giám đốc các phòng ban.

      Nhưng nếu quy mô công ty lớn hơn rất nhiều, trở thành ‘tập đoàn’, phía dưới có rất nhiều công ty con, để phân biệt tổng công ty (tức công ty mẹ) với công ty con, vậy khi đó người chịu trách nhiệm quản lý công ty con là Tổng giám đốc, còn người chịu trách nhiệm quản lý Tập đoàn là Tổng giám đốc.)





      Nghe , ba vị tổng giám đốc của tổng công ty gặp vị ấy đều khom lưng cúi đầu.



      Nghe , vị ấy thông thiên văn dưới biết địa lý.



      Nghe , vị ấy có toàn quyền ở công ty chi nhánh, bất kỳ câu nào của vị ấy, các tổng giám đốc của tổng công ty đều dám từ ‘’.



      Điều quan trong nhất nghe là, vị ấy đẹp trai ngời ngời, trời sinh quý khí, bá đạo nhưng hề che lấp vẻ dịu dàng.



      Tô Tiểu Thiến ngáp cái nhìn Tĩnh Nghi thăm dò tin tức.



      “Ê, mình với cậu nhiều như vậy, cậu rốt cuộc có nghe lọt lỗ tai vậy?” Tĩnh Nghi vui hỏi.



      Tô Tiểu Thiến bưng ly cà-phê đến trước mặt uống ngụm, “Cậu còn biết xấu hổ mà mình, giờ nghỉ trưa của mình đều bị cậu bá chiếm hết rồi, những lời cậu với mình đều phải là những lời vô căn cứ sao?” híp mắt lại hỏi.



      Tĩnh Nghi vội ép sát người mình vào tôi, “Cái gì mà vô căn cứ hả, đây đều là những tin tức mà mình nghe ngóng hề dễ dàng gì mà có được đó, lẽ nào cậu muốn nhìn thấy vị Boss lớn này?”



      Tô Tiểu Thiến bất đắc dĩ nằm bò lên bàn, đầu cũng ngẩng : “Điều này liên quan gì đến mình, vị Boss nhà mình đủ phiền mình lắm rồi, lấy đâu thời gian mà còn lo cho vị Boss lớn của công ty?”



      Tĩnh Nghi nghe xong cười như kẻ trộm , “Nè, mình cho cậu hay, nếu mà vị Boss này là người đàn ông lý tưởng của mình, mình nhất định đoạt về tay, mà nè, cậu đừng có tranh với mình đó nha, nếu chớ trách mình trở mặt đó” Tĩnh Nghi vội đặt hàng trước, cứ làm như vị tổng giám đốc này là hàng hoá vậy.



      Tô Tiểu Thiến ngước mắt cực kỳ nghiêm túc : “Người cậu phải lo lắng phải là mình, mà là…” Ngón tay chỉ về phía người phụ nữ ăn mặc hết sức gợi cảm trong phòng nghỉ, “Vả lại, hễ cứ người đàn ông nào có bộ dáng hơi hơi đẹp trai hình như đều là đối tượng lý tưởng trong lòng cậu hết.”



      “Nè, cậu muốn chết à.” Tĩnh Nghi bị như vậy, rất là ngượng, như vậy phải là là mê trai sao?



      Tô Tiểu Thiến thấy ấy tức giận, vội tạ lỗi “Xin lỗi, xin lỗi mình sai rồi được chưa? Cậu đừng tức giận nữa nha”



      Tĩnh Nghi hất mái tóc : “Hứ, lần sau mà cậu còn như vậy nữa, coi chừng mình diệt cậu”



      ************* Đừng phân cách linh dị *************



      Ánh bình minh xuyên thấu màn đêm mỏng manh, chiếu ra tia nắng ban mai xán lạn, chào đón ngày mới.



      Tô Tiểu Thiến ngồi xe của Tĩnh Nghi hai tay chống má nghĩ số việc, cảnh sắc bên ngoài lướt qua vùn vụt.



      “Ê, câu nghĩ cái gì vậy?” Tĩnh Nghi vừa lái xe vừa hỏi tâm trong lòng của Tô Tiểu Thiến.



      Tô Tiểu Thiến bỗng dưng xoay đầu lại : “Mình phát dạo này Minh Diễm rất thần bí, mình cũng biết nó làm cái gì nữa?”



      Tĩnh Nghi nghe xong cười nhạo chuyện bé xé to, “Con trai cậu còn có thể làm ra chuyện gì được? Nó hả, ngày ngày đều được đám tiểu công chúa hầu hạ như vị đại gia, cậu còn lo lắng cho nó cái gì?” ấy thấy qua được sức hấp dẫn của Minh Diệm, chỉ cần nó mở miệng, thứ nó muốn ngày thứ hai nhất định có người tặng, cho dù giá tiền có bao nhiêu chăng nữa.



      Tô Tiểu Thiến than tiếng, chính là sợ lần trước cười nhạo nó, khiến nó vui, haizz, chắc là có chuyện đó đâu?



      Công ty



      Các vừa mới đến công ty liền phát hôm nay khác với ngày thường, hôm nay nơi này treo đèn kết hoa, hoa tươi trái ngọt lung linh đầy rẫy, Tĩnh Nghi hiếu kỳ lách mình nghe ngóng.



      phút sau.



      “Nè nè, nghe cái vị tổng giám đốc thần bí chiều nay đến công ty đó” Tĩnh Nghi hưng phấn ríu rít.



      Tô Tiểu Thiến nhún vai quan tâm về phía thang máy, Tĩnh Nghi hoảng hốt lát rồi theo, “Wow, sớm biết hôm nay vị ấy đến, mình mặc bộ váy công chúa màu hồng rồi, đó là bộ quần áo đẹp nhất của mình đó” Tĩnh Nghi kéo kéo bộ quần áo người cách bất mãn.



      Tô Tiểu Thiến thấy vậy nhịn được khẽ cười, cũng phải là coi mắt, làm ra vẻ long trọng như vậy để làm gì?



      Hai người vui vẻ vừa tiến vào phòng làm việc liền phát khí bình thường, Tô Tiểu Thiến nhìn cái liền trợn tròn mắt câm nín, lúc này nơi đây bốn phía sực nức nước hoa, ai nấy cũng cầm lấy đồ trang điểm, quần áo của bọn họ cũng quyến rũ, khêu gợi, đây… đây phải là vì vị tổng giám đốc kia mà chuẩn bị đó chứ?



      Tĩnh Nghi thấy vậy rất tức giận, “Cho xin, bọn họ cũng ra làm sao, đều biết tổng giám đốc hôm nay đến sao có người nào với mình? Hại mình ăn mặc tuỳ tiện như vậy”



      Tô Tiểu Thiến vội an ủi : “Tĩnh Nghi cậu đừng có như vậy, cậu là bông hoa đặc biệt trong rừng hoa mà, chừng chính nhờ đặc biệt này của cậu mà thu hút được vị ấy cũng nên? Vả lại, suy cho cùng tổng giám đốc bộ dáng ra làm sao mọi người cũng đâu có biết, lỡ
      Dion thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 70


      Trong sân trường mát mẻ sáng sủa lúc này đầy nghẹt người, các giáo viên học sinh đều hăng hái bày đủ loại tư thế trước ống kính, với hy vọng mình có thể xuất trước màn hình lần, hiệu trưởng vội chào hỏi mọi người, rồi cười ha ha chạy đến văn phòng.



      “Trò Minh Diễm, phóng viên đến rồi” Hiệu trưởng cười ha hả .



      Hai ngày trước nó đến tìm ông có thể làm cho trường học trở thành trường học nổi tiếng nhất thành phố, vì nó muốn thi tiến sĩ, với trình độ của nó quả chỉ là trò trẻ con, đương nhiên, nó có thể với bên ngoài rằng nó bởi vì học ở đây nên mới thông minh như vậy, hiệu trưởng từ lâu đối với bác học đa tài của nó hề nghi ngờ gì, điều này đối với ông mà chuyện tốt, thứ nhất trường học nổi tiếng, thu nhập cũng nhiều hơn, phong bì cũng nhiều hơn, thứ hai, nó thông minh như vậy, ông cũng có thể nhân cơ hội này xuất trước ống kính, cho nên ông chi ra nhiều tiền để mời số đài truyền hình nổi tiếng nhất đến phỏng vấn.



      Minh Diễm nghe xong từ văn phòng ra, việc nó sắp thi tiến sĩ tất nhiên trở thành bí mật công khai của trường học, lần này mở cuộc họp báo chí này, tất cả học sinh của trường đều đến để nghe, ngay cả phòng ăn cũng chật cứng.



      Hiệu trưởng chào hỏi với phóng viên, tỏ ý có thể bắt đầu hỏi rồi.



      “Trò Minh Diễm nghe cậu muốn thi tiến sĩ?” Đài xx có tiếng của địa phương hỏi trước tiên.



      Minh Diễm ngồi bục được chuẩn bị trước mặt, mà ngồi nơi đó còn có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, cùng với các thầy trong lớp của nó.



      “Đúng vậy” Nó lười biếng .



      “Nhưng cậu mới có 7 tuổi thôi, nghe trường mẫu giáo cũng còn chưa học trực tiếp nhảy lên lớp 4? Đây là thiên tài thần đồng siêu cấp rồi, vậy mà cậu còn muốn trực tiếp thi tiến sĩ?”



      còn cách nào khác, xã hội bây giờ quá thực dụng, có bằng cấp tôi thể làm ở công ty” Nó vẫn trả trời cách lười biếng.



      người phóng viên khác thấy vậy liền hỏi: “Vậy ý của cậu là cậu muốn thi tiến sĩ là vì muốn làm?” Mọi người kinh ngạc, nó mới 7 tuổi, sao lại muốn làm chứ? Huống hồ, học vị tiến sĩ này có đơn giản cứ thi là đậu được đâu?



      Ánh đèn flash của máy ảnh trong tay phóng viên chớp tắt lia lịa trước mặt nó, hiệu trưởng vội cười : “Tài trí của trò Minh Diễm có thể là thiên tài đó, chúng tôi đều tin trò ấy nhất định có thể đậu” Hiệu trưởng vội giành ống kính .



      Minh Diễm đứng lên với phóng viên phía dưới: “Tin hay tuỳ các người, ta chỉ muốn mượn các người để nâng cao danh tiếng của ta mà thôi, sẵn tiện thi tiến sĩ là để được công ty tuyển nhanh hơn thôi, chờ đến lúc ta thi hoan nghênh mọi người có thể tuỳ lúc mà đến giám sát quá trình” Nó xong đợi hiệu trưởng mở miệng, từ trong đám đông rời khỏi.



      Các nữ sinh đều giật mình nhìn nó, nó… nó quá bảnh, quá chảnh luôn! Trong nháy mắt toàn bộ nữ sinh đều chạy ra theo, bọn cực kỳ thích nó.



      Buổi chiều



      “Wow, Tiểu Thiến cậu mau xem ” Tĩnh Nghi chỉ lên máy vi tính ríu rít với Tô Tiểu Thiến ngồi sát vách.



      To Tiểu Thiến hiểu, đứng lên qua, nhìn cái liền sững sốt, đây, sao nó lại được lên ti-vi vậy? Tô Tiểu Thiến nhìn chăm chú màn hình ngây ra cả buổi vẫn có phản ứng.



      Tĩnh Nghi tay chống má : “Ái chà, cậu xem lời bình kìa, thần đồng bảnh nhất, chảnh nhất, cool nhất, thông minh nhất thế giới?” Tĩnh Nghi dứt lời, vội gãi gãi đầu, biệt danh này là ai đặt vậy? Sao nghe ngượng quá ?



      “Lời nó ” Tô Tiểu Thiến bây giờ cuối cùng hiểu ra, lần trước nó phải suông, mà là có cái suy nghĩ đó.



      Tĩnh Nghi kinh ngạc truy hỏi: “ yên lành nó thi tiến sĩ làm gì? Hơn nữa, tiến sĩ bộ ai muốn thi là có thể thi chắc?” Hứ, nếu mà dễ như thế, thi từ lâu, còn cần gì phải tìm người nhờ vả chứ?



      Tô Tiểu Thiến bó tay khẽ than tiếng, “Nó sợ mình mất tích nữa, nên mới khẩn trương muốn làm cùng mình như vậy đó”



      “Xí, lời của thằng nhãi ranh mà cậu cũng tin nữa?” Tĩnh Nghi tràn đầy khinh bỉ.



      “Ê kìa, xe của tổng giám đốc đến rồi” Cũng biết là tiếng hô hoán của ai, Tô Tiểu Thiến còn chưa kịp phản ứng, chỗ ngồi của Tĩnh Nghi trống trơn rồi, chờ cho xoay người nhìn về phía phòng làm việc, mới phát chỉ còn lại mình .



      bất đắc dĩ mỉm cười, trai đẹp sao chứ? Cũng thể biến thành cơm để ăn!



      Mười phút sau, các mỹ nữ trong phòng lục đục trở về, mặt mỗi người đều nở nụ cười ngọt ngào.



      “Wow, trời ơi, đời này sao lại có người đàn ông quyến rũ như vậy”



      “Mẹ của tôi ơi, cái loại đàn ông này quả là tai hoạ mà, ấy vừa mới vô ý cười cái hồn phách của mình đều mất hết rồi”



      “Mình mình mình tình nguyện xách giày cho ấy, chỉ cần có thể nhìn thấy ấy cái” người đẹp lắp bắp ngay cả lòng tự trọng cũng cần luôn.



      “Mình… mình muốn gả cho ấy” Đột nhiên, hơi tròn trĩnh lớn giọng tuyên bố, các mỹ nữ trong phòng đều im lặng lại.



      Ba giây sau



      “Đánh chết mi, mi xứng chắc”



      “Cho bẹp dí luôn, làm ơn, biết xấu hổ mà”



      “Cái đồ mập thù lù xấu xí muốn giành món ngon hả!”



      Trong nháy mắt các mỹ nữ trong phòng chỉ vì người đàn ông ‘ nghiệt’ trong truyền thuyết, mà động tay động chân.



      “Nè, Tĩnh Nghi cậu làm sao vậy?” Tô Tiểu Thiến sau khi xem náo nhiệt xong mới phát Tĩnh Nghi nằm bò bàn chảy nước miếng, đồng thời ngừng phát ra tiếng cười ngốc nghếch.



      “Tĩnh Nghi – – -” Tô Tiểu Thiến nhìn được cái bộ dáng mê trai cả ấy, dạng đàn ông nào mà khiến các ấy mê mệt đến nỗi biến thành cái bộ dạng thế này?



      Tĩnh Nghi bị tiếng gọi của giật mình, “Tiểu Thiến…” ấy đột nhiên nắm lấy tay ánh mắt vô cùng đắm đuối.



      “Cậu… cậu làm sao?” Tô Tiểu Thiến thấy được tự nhiên khi bị ấy nhìn với ánh mắt như vậy, “Tiểu Thiến, cậu có biết cái gì gọi là từ cái nhìn đầu tiên ? Wow, ấy quả là hoá thân của hoàn mỹ, tuy ấy đeo kính đen, nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ấy, cậu có biết , tim mình… bắt đầu vỡ tung rồi, trầm luân rồi” Tĩnh Nghi như bị thần kinh lẩm bẩm mấy câu nổi da già, làm cho Tô Tiểu Thiến toàn thân run rẩy.



      “Ôi trời, thôi được rồi, mau chóng làm việc , nếu buổi tối phải tăng ca mình cũng giúp cậu đâu đó” Tô Tiểu Thiến vội rút tay mình ra đồng thời nhắc nhở ấy, sau đó liền trở lại vị trí của mình bắt đầu làm việc.



      Chính ngay lúc mọi người bắt đầu phục hồi cảm xúc bắt đầu công việc bình thường, có hai chàng đẹp trai mặc đồ vét (= vest) bỗng đâu xuất ở chỗ này, các mỹ nữ toàn bộ đều ngơ ngẩn nhìn hai người họ, họ là ai, sao có thể vào được khu vực dành cho nữ nhân viên?
      Dion thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 71


      Mọi người tôi nhìn , lại nhìn tôi trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hai người này rốt cuộc là ai?



      “Vị nào là Tô Tiểu Thiến?” người hơi mập mạp trong hai chàng đẹp trai rốt cuộc lên tiếng hỏi.



      Tô Tiểu Thiến vội đứng lên, “À, chính là tôi.” Ủa, hình như đâu có mắc lỗi gì đâu! Nhưng mà hai người bọn họ là ai vậy?



      Tô Tiểu Thiến xin cùng chúng tôi chuyến.” Người đàn ông đó lại tiếp.



      “Nè, mấy người là ai vậy, ban ngày ban mặt lại dám vào phòng làm việc cướp người?” Tĩnh Nghi vội đứng lên lớn tiếng .



      “Câm miệng” Người đàn ông đẹp trai hơi mập mạp lên tiếng quát hành vi của Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi bị ta quát như vậy, chỉ dành ngồi xuống bất lực nhìn Tô Tiểu Thiến, biểu tình đó dường như muốn với rằng, hì hì, mình tận lực rồi, còn lại cậu tự cầu phúc !



      Tô, Tổng giám đốc mời đến văn phòng chuyến.” chàng đẹp trai còn lại gầy hơn mở miệng ra lý do.



      “Cái gì?” Câu này phải hét lên, mà là toàn thể chị em phụ nữ nơi đây đồng thanh hét lên, Tổng giám đốc cho mời Tô Tiểu Thiến? Có lầm đó, thứ nhất phải là người đẹp đẽ gì, thứ hai bằng cấp của lại cao, thứ ba nhìn bộ dáng lại có chút ngu ngơ khờ khạo, vị Tổng giám đốc này sao lại cho mời ? Mọi người đều thấy quái lạ.



      “Xin mời.” Hai chàng đẹp trai làm động tác mời, Tô Tiểu Thiến chỉ đành rời khỏi phòng làm việc trong đố kỵ ghen ghét của chúng mỹ nữ.



      Ba phút sau, Tô Tiểu Thiến được dẫn đến tầng 20, nghe đây chính là văn phòng của vị Tổng giám đốc mới đến.



      “Xin chào, Tô sao?” Tô Tiểu Thiến vẫn còn ở trong trạng thái suy tư bỗng bị giọng trong trẻo làm cho tỉnh hồn.



      ấy mỉm cười đến bên cạnh , cười chào hỏi: “Xin chào Tô, tôi là Quiet là thư ký của Tổng giám đốc, ấy chờ ở bên trong lâu rồi”



      Tô Tiểu Thiến cười gượng “À mà, Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy?” làm việc rất chăm chỉ mà.



      gặp biết thôi, hê hê, đừng căng thẳng” Quiet mỉm cười khích lệ , sau đó ấy liền gõ cánh cửa kia.



      “Tổng giám đốc, đến rồi” Quiet đẩy cửa giọng .



      “Ừm” Vị ấy dựa vào chiếc ghế xoay làm bằng da màu đen, lúc này quay lưng về phía bọn .



      Tô mời vào” Quiet xong cười hi hi rời .



      Tô Tiểu Thiến căng thẳng bước vào, wow, chỗ này lớn, màu sắc chủ đạo nơi đây là màu trắng tinh khiết, tạo cho người ta cảm giác thanh nhã tươi mát, cửa sổ sát đất to rộng có thể ngắm phong cảnh trong lúc nghỉ ngơi, ngoài ra, còn đặt kệ sách, làm cho người ta cảm thấy vị Tổng giám đốc này bác học đa tài, bàn làm việc những lớn mà còn được đánh bóng phủ lên lớp màu nâu đỏ, trong lòng Tiểu Thiến vô cùng ràng, cái bàn này khẳng định rất mắc! , nên là, đồ đạc trong đây đều rất mắc!



      Tô Tiểu Thiến rất nhanh thưởng thức xong, vội điều chỉnh lại giọng cho dễ nghe nhất, khép nép nhất: “Tổng giám đốc ngài… tìm tôi?”



      Lời của Tô Tiểu Thiến vừa dứt, người đàn ông ưu nhã xoay chiếc ghế đen lại, giây phút mà y đối diện với Tô Tiểu Thiến, ngoài dự liệu của y, y nghe thấy tiếng hét thất thanh…



      “Á…” Tô Tiểu Thiến giật mình bịt lấy miệng, run lẩy bẩy: “ sao lại ở đây?” phải chứ, lẽ nào hồn ma ở Minh Giới đều chạy hết lên Phàm Gian rồi?



      Chính vào lúc này Quiet gõ cửa bưng tách cà-phê thơm nồng ưu nhã bước vào, thuận tiện đưa tách cà-phê cho .



      Tô Tiểu Thiến hoàn toàn thể tin vào những gì trước mắt, vị… lão đại của Minh Giới nên ở Phàm Gian mới phải chứ? “ Tô, quen với Tổng giám đốc chúng ta?” Quiet nhìn thấy khuôn mặt giật mình của bất giác hỏi.



      “Tổng… Tổng giám đốc?” Chờ chút, ta ta là Tổng giám đốc? Trời ạ, ta rốt cuộc là giở mưu gì đây?



      “Quiet ra trước ” Lê Ngạo mặt mày biểu tình .



      Chờ cho cánh cửa đóng lại, Tô Tiểu Thiến lập tức cách hèn mọn: “ lâu rồi gặp nhỉ? Ha ha, gần đây thân thể ngài vẫn tốt chứ?” Tô Tiểu Thiến cực kỳ hèn mọn cười ha hả .



      “Cám ơn quan tâm Tô thị nữ nha, Bổn vương thân thể vẫn an khang” Y để chân lên bàn mỉm cười nhìn .



      “Ờ… vậy, biết ngài tìm tôi có chuyện gì?” cười lấy lòng.



      “Hôm nay là ngày đầu tiên ta làm, ta vẫn còn chưa thích ứng, ngươi xem trong phòng ‘lộn xộn bừa bãi’ biết bao? Đồng thời bụi bặm quá nhiều” Y cau mày .



      Tô Tiểu Thiến ngơ ngẩn đảo mắt khắp cả căn phòng lớn lần nữa, lộn xộn bừa bãi chỗ nào chứ, đây ràng là rất ngăn nắp chỉnh tề có được hả, huống hồ, vì y đến đây, công ty mời công ty vệ sinh có tiếng nhất toàn thành phố đến dọn dẹp, làm sao mà có bụi cho được? Cái tên biến thái này nhất định là có ý tốt gì!



      “Vậy… ý của ngài là?” tự chủ hỏi.



      “Thôi như vầy, chỗ ta đúng lúc thiếu tạp vụ, ngươi từ lúc này trở phụ trách vệ sinh văn phòng, cũng như làm chân sai vặt cho ta, ờ, đúng rồi, ta vừa mới đến Phàm Gian nên cũng quen thuộc lắm, nghe hăm-bơ-gơ (=hamburger) ăn rất ngon, ngươi mua về đây cho ta”



      …” Tô Tiểu Thiến tức đến nghiến răng, cái tên biến thái chết tiệt ở Minh Giới giày vò chưa đủ hay sao? Còn lên đây ám nữa chứ?



      “Sao vậy? Ngươi bằng lòng?” Y nhíu mày được vui .



      “Tôi đương nhiên… bằng lòng…” Bằng lòng mới lạ! Tên biến thái chết tiệt! Trong lòng Tô Tiểu Thiến nguyền rủa y trăm tám mươi lần.



      “Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh mua cho ta, còn nữa, trong vòng mười phút nếu xuất , liền trừ lương của ngươi” Y cách bá đạo.



      Cái gì? Trong vòng mười phút? Có lầm đó? Tô Tiểu Thiến vô cùng bất mãn trừng y, y đây là bóc lột, là ức hiếp!



      “Bây giờ bắt đầu tính giờ”



      Tô Tiểu Thiến cho dù có vui cũng chỉ đành nhận mệnh làm thôi, còn cách nào, tiếng lòng mãi mãi là tiếng lòng, mà thực mãi mãi là thực, mà lúc vừa mới rời khỏi, Lê Ngạo liền bật cười, ra làm Tổng giám đốc cũng có thể thoải mái như vậy?



      Mười phút sau.



      Tô Tiểu Thiến thở hổn hển nhìn y thong thả ăn hăm-bơ-gơ, trong lòng vô cùng tủi thân, khác biệt giữa người và ma cũng quá lớn chứ?



      “Ngây ra đó làm gì? Còn biết làm vệ sinh sao?” Y liếc mắt nhìn về phía ra lệnh.



      Tô Tiểu Thiến há miệng, muốn cũng dám , cái tên này thù dai suốt đời, cái tên quỷ thù dai? bao lâu rồi? Nếu giờ lại đắc tội y, lỡ như sau này chết y mà thiên vị, vậy phải xuống mười tám tầng địa ngục sao? Thôi vậy, nhịn bước trời cao biển rộng (1).

      ((1) Nguyên văn: Nhịn chút sóng yên biển lặng, lùi bước trời cao biển rộng.

      Ý : Bất cứ việc gì cũng vậy nếu nhịn được nhịn, nhường được nhường, nên vì những việc nhặt mà làm hỏng việc.)





      Nửa tiếng sau.



      “Bàn còn chưa sạch.”



      “Nền nhà cũng sạch trơn.”



      “Kính cũng sáng bóng.”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong đứng như trời chồng tại chỗ, sắc mặt lúc này rất khó coi, còn chưa sạch? Bàn ràng hạt bụi cũng có, nền nhà vẫn chưa sạch trơn? ràng có thể soi thấy bóng người, kính chưa sáng bóng? Kẻ biết còn tưởng là có lắp kính nữa là, với trình độ như thế mà còn kêu là chưa sạch? Y… là cố ý mà!
      Dion thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 72


      Tô Tiểu Thiến cố gắng áp chế tức giận trong lòng, cái tên này hiếp người quá đáng rồi đó…



      “Chắc ngươi rất muốn biết tin tức của Tô Quân (1) nhỉ?” Y bỗng nhiên quăng ra trái bom có công phá cực lớn (2).

      ( (1) Người chú mất của Tiểu Thiến.)

      ( (2) Câu này có ý so sánh, ý chỉ câu này có tác động rất lớn với Tô Tiểu Thiến.)





      Tô Tiểu Thiến nghe vậy đồng tử mở to, giây tiếp theo bò bàn y truy hỏi: “Chú? biết chú của tôi nơi nào đúng ? Ông ấy giờ có khoẻ ? Làm ma hay là đầu thai rồi?”



      “Còn chưa dọn dẹp vệ sinh xong.” Hỏi đằng y lại trả lời nẻo, nhân tiện uống hớp cà-phê.



      Tô Tiểu Thiến nghe xong chỉ đành áp chế hiếu kỳ trong lòng, cái tên có đạo đức này, lại lấy chuyện này mà uy hiếp ? Được thôi, chấp nhận, nhận thua, cầm lấy miếng giẻ lau bàn bắt đầu tiếp tục lau dọn.



      Buổi trưa, y cũng cho xuống dưới ăn cơm trưa, nên dành phải gọi người mang lên, Tĩnh Nghi được gọi hưng phấn thể tả nổi, vội chuẩn bị cơm mang lên, đứng ở thang máy ấy hưng phấn muốn chết, ấy biết bản thân vì sao lại rung động với y như vậy, từ trước tới nay chưa từng rung động như vậy.



      Được thư ký dẫn đường, ấy bước vào văn phòng, vừa vào liền nhìn thấy Tô Tiểu Thiến nằm bò đất lau chà.



      “Tiểu Thiến cơm trưa của cậu nè?” Dứt lời, ánh mắt của khoá chặt vào bóng dáng của y, trời ơi, ấy sắp thể thở nổi rồi.



      Lê Ngạo từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, trong nháy mắt tiếp xúc với ấy, chân mày y lập tức nhíu chặt lại.



      “Tĩnh Nghi cậu đến rồi” Tô Tiểu Thiến vui mừng chạy lại.



      Tĩnh Nghi gật đầu, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người y.



      “Tô Tiểu Thiến ra ngoài ăn cơm ” Lê Ngạo đột nhiên .



      Tô Tiểu Thiến ngây ra lát rồi vội cười “Cám ơn, Tĩnh Nghi thôi” xong liền kéo tay ấy ra hiệu như phải ra.



      ta ở lại” Đột nhiên Lê Ngạo cất tiếng.



      “…?” Tô Tiểu Thiến khuôn mặt khó hiểu, y muốn làm cái gì?



      “Tiểu Thiến cậu ra , mình… mình lát nữa tìm cậu” Lúc này trong mắt Tĩnh Nghi nào có người bạn này chứ, mục đích ấy đến đưa cơm cũng chỉ là muốn thu hút chú ý của y, cho nên ấy đặc biệt mở mấy cái nút ở phía dưới cổ áo.



      Tô Tiểu Thiến rất muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ đợi của Tĩnh Nghi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, Tĩnh Nghi ơi Tĩnh Nghi à, cậu ngàn vạn lần đừng có trúng độc nha! Cậu với ta vốn dĩ thể nào!



      nhàng khép cửa lại, trong văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.



      “Ừm… Tổng giám đốc, tìm tôi có việc gì vậy?” Hô hấp lúc này của dồn dập, tim đập cực nhanh.



      Lê Ngạo đứng lên đến phía trước cửa sổ, giơ tay mở cửa sổ, khí bên ngoài lập tức ùa vào.



      “Đến đây” Ngữ khí của y chút độ ấm, Tĩnh Nghi nghe xong khẩn trương nắm chặt nắm tay, nội tâm kích động vô cùng, lẽ nào y nhìn trúng sao?



      Cấp tốc đến trước mặt y, đối diện với sườn mặt tuấn tú của y, tim của đập dữ dội.



      , ngươi là ai?” Y cách lạnh lùng.



      “…..Hở?” Tĩnh Nghi bị y hỏi câu ra sao, ngớ ra vài giây liền vội : “Tôi tên Tĩnh Nghi là bạn của Tiểu Thiến kiêm đồng nghiệp.”



      Lê Ngạo nghe xong xoay người lại nhìn ấy, Tĩnh Nghi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của y trong lòng bỗng trở nên hoảng loạn.



      “Ngươi cho rằng ta nhìn ra được sao?”



      “Có ý gì?”



      “Ngươi phải người cũng phải ma, người còn phát ra tà khí, nếu như ta nhìn lầm, ngươi chính là tà linh (3) đạo hạnh cũng được năm trăm năm rồi?” Y cười cách tà ác.

      ( (3) Tà linh: Là linh thể tà ác, gọi tắt là tà linh.

      Linh thể: Là những thực thể có linh tính.

      Thực thể: Là những cái có thực, có thể nhận biết nó bằng giác quan, đồng thời còn có hình dạng.)







      Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, những chiếc xe phi như bay con đường toả ra hơi nóng hầm hập, mà trong căn phòng tầng hai mươi này lại hàn khí bức người.



      Tĩnh Nghi nuốt nước miếng, run rẩy : “ cái gì, tôi… tôi nghe hiểu.”



      Lê Ngạo xoay người nhìn bên ngoài cửa sổ, “Ta gì ngươi phải nghe hiểu, mà là muốn nghe hiểu thôi?”



      …” Tĩnh Nghi kinh sợ nhìn y, trong lòng lập tức lạnh thấu xương.



      tà linh đạo hạnh chỉ có năm trăm năm cũng có thể có được năng lực như vậy, đằng sau ngươi nhất định có cao thủ ” Đôi mắt đen của y bỗng nhiên biến thành màu tím.



      “Xin lỗi… tôi biết cái gì?” Lòng bàn tay Tĩnh Nghi bắt đầu chảy mồ hôi, giọng điệu cũng bắt đầu lắp bắp, thân thể cũng bắt đầu lùi về phía sau.



      “Ngươi chịu tu luyện tích đức cho tốt, mà lại cả gan hút dương khí của nam nhân”



      “Cái gì?” Tĩnh Nghi đứng ngây ra nhìn y, sợ hãi trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.



      Lê Ngạo nhìn về phía lần nữa, mà đôi mắt tím cũng phục hồi lại màu đen, trong lời của y đầy chán ghét, “Xem ra ngươi hút dương khí của rất nhiều nam nhân, nhờ những dương khí kia mà che lấp tà khí người ngươi, nhưng với đạo hạnh thấp kém của ngươi, tưởng ta nhìn ra bộ mặt của ngươi sao, mà những tên nam nhân kia nhiều lắm cũng sống quá ba năm, đúng chứ?”



      …” Tĩnh Nghi thốt nên lời, thân thể từ từ lùi dần về phía sau, miệng ngừng : “Tôi hiểu cái gì, tôi hiểu.”



      Lê Ngạo đột nhiên nhìn trừng trừng ấy, giơ tay kéo ấy đến trước ngực, khuôn mặt tà ác mà tuấn mỹ lúc này nhếch lên nụ cười quỷ dị, nụ cười này khiến Tĩnh Nghi toàn thân run rẩy.



      “Nghe hiểu sao? Ngươi thử coi, nếu như ta đem ngươi ném ra bên ngoài cửa sổ, ngươi còn có thể sống được ?” Y cười cách lạnh lẽo .



      “Tôi… tôi hiểu, tôi là người, muốn giết người?” Tĩnh Nghi muốn thoát khỏi lồng ngực y nhưng y lại ôm quá chặt.



      Lê Ngạo mỉm cười, bỗng bất thình lình ôm lấy ấy, cười khinh bỉ, “Là người, là tà, thử nghiệm chút phải biết ngay sao?” Dứt lời, y chút thương tiếc ném ấy ra ngoài cửa sổ.



      Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên, Lê Ngạo hề có chút biểu tình, hai tay khoanh trước ngực nhìn ấy rơi xuống, chính vào lúc ấy sắp chạm đất, Lê Ngạo bỗng nhếch lên nụ cười quỷ dị, bởi vì ấy bỗng dưng biến mất.



      lúc sau.



      Tô Tiểu Thiến gõ cửa bước vào, ngó nghiêng khắp nơi lúc thắc mắc hỏi: “Ủa, Tĩnh Nghi đâu?”



      Lê Ngạo mỉm cười, ấy ‘ xuống’ rồi.” xong y ra lệnh cho “Đóng cửa sổ lại.”



      Tô Tiểu Thiến nhanh chóng đến cửa sổ đóng lại, trầm mặc vài giây, vẫn hiểu hỏi: “Kỳ lạ, tôi vừa ở bên ngoài ăn cơm, tôi đâu có thấy Tĩnh Nghi ra đâu?”



      “Có thể là ngươi ngủ sao?”



      Hửm? ngủ? nhớ là đâu có ngủ đâu? Kỳ lạ!



      “Ngươi trở về phòng làm việc , nhớ lấy lúc tan ca đến chỗ ta chuyến” Y xong tiếp tục nghiên cứu máy tính, cái thứ này tồi, rất thú vị.



      Tô Tiểu Thiên bó tay chu mỏ, cái tên biến thái này tan ca còn tìm làm gì?
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :