1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 62 – Cưỡng hôn


      Ánh trăng mờ ảo như xuyên qua đám mây trong suốt, loé lên ánh sáng bàn bạc.



      Tô Tiểu Thiến hiểu hỏi lại: “Cầm phi? Hay là Tình phi? (1)” Rốt cuộc là cái ‘tình’ nào đây?

      ( (1) Mã giải thích chỗ này, trong tiếng Hoa cách đọc của chữ Cầm (qin) và Tình (qing) giông giống nhau nếu nghe kỹ lầm.)



      “Cầm trong gảy cầm” Uyển Nhi lại ngồi xuống, nhìn ánh trăng lúc mới thu hồi tầm mắt.



      “Cầm phi là vị phi tử đầu tiên mà Minh Vương sắc phong, nàng ta mới có được thích của Minh Vương, cũng chỉ có nàng ta mới có xưng hô này” Trong giọng điệu của Uyển Nhi chứa đầy hâm mộ.



      “Vậy sao lại nàng ta sắp trở về? Lẽ nào nàng ta có ở đây?” Tô Tiểu Thiến hiểu hỏi.



      “Thân thể Cầm phi tốt, cho nên được Minh Vương đưa đến Linh Thuỷ trì để an dưỡng, mấy ngày trước nghe nàng ta hồi phục sức khoẻ, sắp sửa trở về rồi” Nàng ta trở về, vậy , cơ hội gặp mặt Minh Vương của các nàng lại giảm xuống, tim trong nháy mắt đau nhói.



      Tô Tiểu Thiến hỏi thêm nữa, hoá ra là vậy, khó trách các nàng đều có phong hiệu, vậy nàng Cầm phi kia rốt cuộc là người nữ nhân như thế nào? Nàng ta rốt cuộc có sức quyến rũ ra sao?



      “Tiểu Thiến, có biết ta mong muốn biết bao có được đứa con của Minh Vương” Dứt lời tay của nàng nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng.



      “Muốn có liền có .” cảm thấy người phụ nữ trở thành mẹ đều rất vĩ đại, huống hồ Minh Vương đâu thể lúc nào cũng sủng hạnh các nàng ấy, nếu có đứa con ở bên cạnh, có lẽ bọn họ quên đơn.



      “Haizz…” Uyển Nhi thở dài cái, sau đó “Ta phải nghỉ đây, Tiểu Thiến có thời gian nhớ đến tìm ta chuyện, ta có mình rất buồn chán”



      thấy nàng ta muốn tiếp, cũng miễn cưỡng nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.



      Sau khi cáo biệt với Uyển Nhi, lại rẽ trái rẽ phải vòng trở về, trong đầu ngừng tiêu hoá những lời của Uyển Nhi, đến trước cửa trực tiếp ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối suy nghĩ cặn kẽ chuyện vừa rồi.



      Lê Ngạo bản thân vốn có ý định ngủ, cộng thêm nghe thấy tiếng bước chân trở về của , cơn buồn ngủ của y liền mất sạch, y cũng biết bản thân sao lại bị cái thứ ngu ngốc này làm cho tâm phiền ý loạn, chết tiệt!



      Đêm, càng lúc càng yên tĩnh.



      Bên ngoài cũng trở nên im ắng.



      Lê Ngạo ngồi dậy mở cửa phòng, còn lúc này ôm gối ngủ cách ngon lành, căn bản hề nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Ngạo nghĩ cũng thèm nghĩ ôm lấy vào.



      Hôm sau.



      “Á…” tiếng la thất thanh phá tan yên tĩnh của cung điện.



      Tô Tiểu Thiến đần mặt ngồi ngây giường, khi nào lại ở giường của y?



      “La hét cái gì?” giường truyền ra giọng nam nhân.



      Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng thèm nghĩ cầm lấy cái gối nằm đập vào người y, “ là tên quỷ háo sắc, cái tên biến thái, cái đồ khốn nạn, lại dám… hu hu…” Tô Tiểu Thiến quăng cái gối gào khóc.



      Lê Ngạo nhíu mày nhìn nước mắt đầy mặt, cũng vui quát: “Mới sáng sớm ngươi nổi điên cái gì vậy?”



      Tô Tiểu Thiến nức nở trả lời: “ nhân lúc tôi ngủ say, mang tôi lên giường để giày vò?”



      Giày vò?



      Đến đây, y có thể hiểu được vì sao lại khóc rồi.



      “Cảm phiền ngươi soi lại gương dùm ? Với cái dáng vẻ này của ngươi, ta nhân cơ hôi ngươi ngủ say ăn đậu hủ ngươi?”



      “Vậy… vậy sao tôi lại ở giường ?” tiếp tục khóc , mới thèm tin!



      Lê Ngạo bị náo loạn như vậy cũng tài nào ngủ được nữa, dứt khoác ngồi dậy ràng, “Ngươi, tối qua ngủ ở bên ngoài, ta vốn định bế ngươi đặt ghế, ai ngờ ngươi cứ nắm chặt lấy cổ áo ta chịu buông, cho nên, ta chỉ đành ngủ chung với ngươi thôi.”



      “Hả?” bị y như vậy, nước mắt của lập tức ngừng lại.



      Lê Ngạo im lặng nhìn khuôn mặt khóc lấm lem như mèo mướp, trong lòng lại bốc hoả muốn chết, y chưa từng bị nữ nhân đối xử như vậy, được y chiếm hữu bi ai đến như thế sao?



      Tô Tiểu Thiến vội nhìn quần áo của mình, thấy quần áo chỉnh tề thân thể cũng có cảm giác đau đớn gì, mới quệt nước mũi mà cười, “Ha ha, ràng phải tốt hơn sao” Vừa vừa cẩn thận vượt qua người y kéo dài khoảng cách với y chút.



      “Ngươi to gan” Lời của y vừa thốt ra, liền bị y lật người đè dưới thân.



      “Tôi… tôi phải cố ý, tôi tưởng là…” lầm bầm tiếp nữa, phí lời, có người phụ nữ nào nhìn thấy có người đàn ông ngủ bên cạnh mà nghĩ lệch lạc chứ?



      “Hứ, được ta sủng hạnh ngươi nguyện ý như thế sao?” Y nhướng mày rất thoải mái.



      “Ừm” gật đầu cách thành .



      Chết tiệt! Y còn cách nào có thể tiếp tục nhẫn nhịn cái ả nữ nhân để y trong mắt, đầu cúi xuống hề báo trước hôn lên môi .



      “Ưm…” Tô Tiểu Thiến ngờ tới y hôn , còn bị nụ hôn như vầy doạ hết hồn nữa.



      Vốn chỉ dự tính trêu chọc , ai ngờ, môi của lại thơm mát ngọt ngào đến vậy, hơi thở thơm mát ngọt ngào đầy mê hoặc hề báo trước xộc vào khoang mũi, kích tình choáng ngợp lập tức từ từ lan truyền khắp cả thân thể y, bụng dưới căng trướng càng lúc càng dữ dội, ngọn lửa khao khát cũng càng thêm hừng hực, Lê Ngạo mất hết lý trí điên cuồng hôn, nhân lúc phòng bị, tách hàm răng của , xâm nhập vào điên cuồng đoạt lấy, y muốn , trời ơi, y lại giống như điên mà muốn có !



      “Ưm” Tôi Tiểu Thiến phản ứng bắt đầu kháng cự, tay an phận muốn đẩy y ra.



      muốn… đừng động đậy” Giọng Lê Ngạo đột nhiên vang lên, khiến cho vốn vùng vẫy ngây ra dám động đậy.



      Chết tiệt, càng kháng cự, y lại càng muốn , đây là làm sao vậy? Hậu cung của y có nhiều phụng thị như vậy, chưa từng có nữ nhân làm cho y mê muội mất hết lý trí như vậy.



      Hồi lâu, y lưu luyến nỡ tách khỏi môi .



      Thấy y nới lỏng, Tô Tiểu Thiến vội vã nhảy cách khoảng rất xa, “ là tên Đăng Đồ Tử (2)” xong cho y cái tát.

      ( (2) Đăng Đồ Tử: Ý chỉ kẻ háo sắc. Muốn hiểu hơn google hen.)





      “Tôi cho biết, tôi… tôi kiện , đây là tội sàm sỡ… tôi… thay mặt cho hội liên hiệp phụ nữ kiện xong vội vàng mở cửa vội vàng hoảng hốt tháo chạy.



      Nhìn thấy bộ dáng chạy hoảng loạn của , Lê Ngạo nhịn được mỉm cười, ngốc, mà y lại như điên dại muốn cái đồ ngu ngốc này? Xem ra, y cũng bệnh đây!



      Tô Tiểu Thiến nín thở chạy xa, mãi cho đến khi chạy nổi nữa, mới dừng lại nhìn xem bốn phía có người , “Phù phù, hú hồn hú vía, hú hồn hú vía” Chân lại mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, vừa nãy làm sao lại đánh y chứ? Hu hu. Tô Tiểu Thiến mày phải nhịn chứ, cứ coi như bị con heo hôn là được rồi, lỡ mà, lỡ mà cái tên bạo quân đó đưa xuống 18 tầng địa ngục phải làm sao đây?



      Ủa? Đây là chỗ nào vậy? Tô Tiểu Thiến ngơ ngẩn nhìn xung quanh, chỗ này lạ lẫm, rốt cuộc chạy đến chỗ nào vậy?



      Đúng vào lúc này, bỗng nghe được tiếng sáo tuyệt mỹ, đồng thời giống như bị mê hoặc vậy, nén được lần đến nơi phát ra tiếng sáo.
      Dion thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 63 – Vũ? Là sao?


      Đúng vào lúc này, bỗng nghe được tiếng sáo tuyệt mỹ, đồng thời giống như bị mê hoặc vậy, nén được lần đến nơi phát ra tiếng sáo.



      Trước mắt xuất rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, đập vào mắt cánh đồng hoa Bỉ Ngạn, còn có mái nhà tranh (1).



      Rốt cuộc ai sống ở chỗ này? bước từng bước tiến về phía trước.



      Chính vào lúc này, nhìn thấy bóng dáng, bóng dáng bạch y ngồi tàn cây trong tay cầm cây sáo màu ngọc lục bảo (2), y ngước nhìn bầu trời đỏ rực thổi khúc bi thương.



      quên hết mọi thứ lắng nghe điệu, trong điệu phảng phất bi thương nhè , vang bên tai khiến cho mũi cay cay muốn khóc.



      Tiếng sáo đột nhiên im bặt, bóng dáng bạch y phiêu dật cây xoay thân ưu nhã rơi xuống trước mặt .



      Tức , con ngươi ngừng mở to.



      “Nàng là?” Y khó hiểu nhìn vị khách mời mà tới này, trong nháy mặt trong tim y tràn ngập kích động.



      chỉ ngước nhìn y cách ngây ngốc, trong mắt sương mù che phủ chứa đựng chua xót áy náy, từ từ lệ từng giọt từng giọt bỗng rơi xuống đất, thầm lặng lẽ tiếng động.



      “Nàng làm sao vậy?” Y thấy nước mắt chan chứa bất giác hỏi, y sai điều gì chứ?



      “Vũ… Vũ…” Cuối cùng cũng run rấy mở miệng, thoáng cái bổ nhào vào lòng y.



      Người nam nhân ràng ngờ như vậy, nhất thời ngại ngùng biết phải làm sao mới được.



      “Vũ, tôi rất nhớ , hu hu, rất nhớ , tôi tưởng là… tưởng là chết rồi… tưởng là còn gặp lại được nữa…” cuộn người vào lòng y ngừng run rẩy.



      nương, ta nghĩ nhận lầm người rồi, ta phải Vũ” Người nam nhân tuy rằng muốn khóc lóc, nhưng y đích thực cũng phải là Vũ trong miệng gọi.



      lừa người ta, lừa người ta, phải mà, phải mà” phủ nhận của y, làm cho khóc càng dữ dội hơn.



      Người nam nhân phủ nhận nữa, y nhàng dỗ dành người con trong lòng, trong lòng đột nhiên đau nhói.



      Khóc hồi, mới ngừng khóc, thút thít vài cái mới ngẩng khuôn mặt khóc như hoa lê trong mưa, “ là Vũ đúng chứ?”



      Y rất muốn là phải, nhưng, y đích thực phải, “Xin lỗi…” Y cũng biết sao mình lại xin lỗi với người xa lạ, có thể là những giọt nước mắt của khiến cho y cảm thấy khó chịu.



      Y phủ nhận, làm cho hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống, y phải biết làm sao khẽ “Nàng sao lại thích khóc như vậy chứ?” xong lấy ra chiếc khăn trắng lau cho .



      Bấy giờ, mới bình tĩnh lại tỉ mỉ đánh giá y, đôi mắt của y phải màu xanh lục, mà là màu nâu, nhưng ngoài đôi mắt giống ra, những chỗ khác đều giống y như từ Vũ khắc ra.



      “Vậy là ai?” cầm được rơi lệ hỏi.



      “Tôi là Hoa Hồn” Y cười .



      Nhìn thấy y lộ ra hàm răng trắng, Tô Tiểu Thiến làm sao cũng tin người này phải là Vũ?



      “Ấy, xin nàng đừng khóc nữa” Y nhân chưa khóc mở miệng trước.



      “Ta phải Vũ, nàng có thể gọi ta là Hoa Hồn, ý, nàng sao lại đến nơi này?” Y nhìn cách dịu dàng.



      Tô Tiểu Thiến lau nước mắt, than tiếng, “Tôi bị lạc đường, sau đó bị tiếng sáo của hấp dẫn đến đây”



      Hoa Hồn mỉm cười, y chưa từng gặp qua người con khóc giống như đứa trẻ, rốt cuộc đem y coi thành ai, người đó trong lòng rốt cuộc có địa vị quang trọng thế nào? Mà sao trong lòng y lại vô cùng đau đớn?



      “À, tôi là Tô Tiểu Thiến, tôi hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè” rất chân thành, khuôn mặt cũng chờ đợi hy họng y đồng ý, bởi vì trong lòng luôn cảm giác Vũ vốn có chết, giờ lại gặp người giống y như Vũ, tin đây là an bài của Vũ, cũng là để chuộc tội.



      “Bằng hữu?” Hoa hồn nghe hai từ này ràng có chút kinh ngạc, suy cho cùng y đơn bao lâu rồi, y cũng nhớ , từ sau khi y tiến vào khu cấm địa này, y đối với phồn hoa cũng màn hỏi đến nữa.



      “Vậy nàng có biết, đây là khu cấm địa ” Y hỏi.



      “Cấm địa? Tại sao vậy, phạm phải tội gì sao?”



      “Đúng vậy, ta phạm phải tội, nơi này phải là nơi người ngoài có thể vào, nàng nhân lúc bọn họ còn chưa phát mau chóng ” Đối với vị khách mời mà đến đột nhiên đến làm phiền, lần đầu tiên y cảm thấy phiền chán, trái lại còn đặc biệt lo lắng bởi vì y mà xảy ra chuyện.



      “Tôi chỉ là thị nữ mà thôi, cho nên, chớ có lo lắng điều gì, huống hồ, tôi bảo đảm tôi len lén vào người khác biết đâu” Tô Tiểu Thiến vội vàng , sợ y cự tuyệt, phải biết là, có thể gặp lại được Vũ vui mừng biết bao, mặc kệ y có phải là Vũ hay , nhưng hình dáng giống nhau của họ đủ làm cho vui vẻ rồi, vẫn luôn muốn bù đắp cho y.



      “Được, ta đồng ý.” Hoa Hồn nghĩ cũng thèm nghĩ nghe theo con tim mà đồng ý rồi.



      Từ sau chuyện lần trước, Lê Ngạo rất ít khi triệu kiến , Tô Tiểu Thiến trái lại cảm thấy nhõm ít, đa phần thời gian của , đều dùng để gặpHoa Hồn, ở cùng Hoa Hồn càng lâu, càng cảm thấy Hoa Hồn chính là Vũ.



      Còn Lê Ngạo, gần đây bận rộn ra vào chỗ của những thị phụng mà các thị phung toàn bộ đều cẩn thận hầu hạ, nhưng biết sao gần đây tính khí của Minh Vương lại nóng nảy như thế.



      “Chết tiệt” Y cuối cùng nhịn hết nổi gầm lên tiếng.



      Mị Nhi nằm dưới thân nghe được, dọa đến toàn thân run rẩy.



      Lê Ngạo hứng thú ngồi dậy mặc y phục, “Vương… Mị Nhi có chỗ nào hầu hạ tốt sao?” xong hai hàng nước mắt thuận thế chảy xuống.



      Lê Ngạo thèm ngó ngàng, thẳng ra ngoài cửa.



      Chết tiệt mà!



      Dạo này y rốt cuộc bị sao vậy?



      Tại sao mỗi lần cùng với các nàng thân mật trong đầu y đều toàn là cái đồ ngu ngốc kia?



      Nghĩ lại cũng lâu rồi thấy cái đồ ngu ngốc kia rồi.



      Cất bước vừa mới tiến về phía trước, liền gặp phải Xuân Nhi vội vội vàng vàng, “Nô tì tham kiến Minh Vương”



      “Có chuyện gì?” Y nhàn nhạt hỏi.



      “Gần đây có người thường xuyên xông vào cấm địa” Xuân Nhi quỳ dưới đất run rẩy , nàng biết ta rốt cuộc lấy đâu ra can đảm nhiều lần lui tới chỗ Hoa Hồn.



      “Ai?” Y vẫn như cũ nhàn nhạt hỏi.



      “Bẩm Minh Vương, là Tô thị nữ, nàng ta mỗi tối đều đến chỗ Hoa Hồn” Xuân Nhi .



      Lê Ngạo nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, cái đồ ngu ngốc chết tiệt lại dám chạy vào cấm địa quyến rũ Hoa Hồn?



      “Bẩm Minh Vương, gần đây Hoa Hồn trở nên rất kỳ quái” Xuân Nhi ra nghi hoặc trong lòng.







      “Mười ngày trước Hoa Hồn bỗng nhiên bệnh nặng trận, Minh Huyền trưởng lão khám cho y xong, sau đó… sau đó Hoa Hồn tỉnh lại rất kỳ lạ, y còn đần độn nữa, cả người như thay đổi thành người khác vậy, hơn nữa Minh Huyền trưởng lão tặng cho y cây sáo, y lại cần học cũng có thể thổi được” Xuân Nhi nghi hoặc, tên Hoa Hồn này đần độn mấy ngàn năm rồi, sao đột nhiên trải qua trận bệnh liền khỏi rồi?



      Lê Ngạo chau mày , hồi lâu huơ tay ý bảo nàng rời .



      ********************



      “Nàng đến rồi?” Hoa Hồn cũng biết sao mỗi khi gặp , y liền đặc biệt vui vẻ.



      Tô Tiểu Thiến mỉm cười tìm bãi cỏ ngồi xuống, hoa Bỉ Ngạn nơi đây đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho say mê.



      “Nàng sao vậy?” Hoa Hồn cảm thấy hôm nay dường như vui.



      Ngón tay Tô Tiểu Thiến vuốt lên cánh hoa trầm mặc lúc mới : “Hoa Hồn, sau này tôi thể đến thăm nữa”



      “Bịch” Trong lòng Hoa Hồn bỗng chốc giống như có tảng đá đè lên khiến y thở được, y cũng trầm mặc, “Là Minh Vương cho nàng đến sao?”



      phải, tôi… còn ba ngày nữa là tôi phải trở lại Phàm Gian rồi” xoay người nhìn y .



      Hoa Hồn bị lời của làm cho ngẩng người, “Nàng phải đầu thai à?”
      Dion thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 64 – Trừng phạt


      Hoa Hồn khựng lại vì lời của , “Nàng phải đầu thai à?”



      Tô Tiểu Thiến bị biểu tình giật mình của y chọc cười ha hả lúc, “ phải vậy, tôi phải đầu thai, tôi trở lại Phàm Gian.”



      “Tôi tài nào giải thích nhiều như vậy với được, nhưng tôi chưa có chết, ngày mốt tôi trở lại Phàm Gian, có điều, cũng cần cảm thấy đơn đâu, lần sau tôi chết , thể trở lại được, đến lúc đó ngày nào tôi cũng đến thăm được ?” Đôi mắt to sóng sánh nước long lanh của nhìn y.



      “Đồ ranh mãnh” Y gượng cười .



      “Hoa Hồn tôi phải rồi, Cầm phi ngày mai trở lại, tôi phải trở về chuẩn bị chút” đứng lên .



      Hoa Hồn nhìn khẽ gật đầu, “Cố gắng chăm sóc tốt cho mình”



      Tô Tiểu Thiến cũng vội gật đầu, “Chờ tôi nha!” Dứt lời, vẫy tay rời khỏi nơi này.



      ********* Đường phân cách linh dị*********



      Cẩn thận xuyên qua rừng trúc, vẫn còn chưa đến tấm bia cấm địa, liền khựng lại.



      “Bên trong chơi vui vẻ chứ?” Lê Ngạo khoanh hai tay dựa vào bia đá của khu cấm địa nhàn nhã nhìn .



      Ý, y, y phải ở chỗ Mị Nhi sao, sao lại nhanh trở lại như vậy?



      “Là ta nuông chiều ngươi quá rồi chăng?” Y lên trước bế bổng .



      muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ mắt mở to, tuy rằng cách lần hôn trước cũng mấy ngày rồi, nhưng, nhưng nhớ lại việc ngày hôm đó, vẫn như diễn ra trước mắt .



      “Trừng phạt ngươi” Y mang theo giọng điệu gì.



      mơ tưởng, tôi phục tùng … tôi… tôi…”



      “Vậy sao?” Y bỗng cười cách tà ác, hai người nhanh chóng biến mất tăm.



      Chờ đến khi lần nữa mở mắt ra, cầm được la hét thất thanh, cánh tay ôm lấy cổ y càng gia tăng lực đạo.



      “Ngươi ngoan ngoãn rồi, hôm nay, liền để cho ngươi nếm thử mùi vị xuống núi đao nhé?” Y tà ác bên tai , Tô Tiểu Thiến sớm bị dọa mặt trắng bệch, tiếp theo y nhè thổi ra ngụm khí, cả hai người bọn họ liền đáp xuống mặt đất.



      Bọn họ vừa đáp xuống mặt đất, bọn quỷ sai liền phát ra, toàn bộ vội quỳ xuống đồng thanh hô: “Nô tài tham kiến Minh Vương, Minh Vương vĩnh phúc.”



      “Đứng lên



      “Nô tài tuân chỉ” Bọn quỷ sai vội đứng lên.



      “Tiếp tục công việc, Bổn vương ‘đặc biệt’ đến giám thị” Y đem hai từ ‘đặc biệt’ nhấn mạnh rất nhiều, chúng quỷ sai thấy vậy đều vực đậy tinh thần làm việc, chính vào lúc này ba bốn hồn ma mới toàn thân loã thể được đưa đến đây.



      Bọn quỷ sai khiêng bọn họ rồi sau đó đếm “ hai ba, quăng” tiếng quăng, hồn ma toàn thân lõa thể này liền bị quăng lên ngọn núi đầy rẫy đao, nháy mắt, lưỡi đao xuyên qua lồng ngực bọn họ, bọn họ cũng ngừng giãy giụa.



      Cứ như vậy, hồn, hai hồn, ba hồn, bốn hồn, toàn bộ dưới con mắt của đều được quăng xuống phía dưới, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết ấy, khiến cho kinh sợ nhắm chặt đôi mắt, toàn thân ngừng run rẩy.



      “Hu hu, đừng mà, đừng mà…” Tô Tiểu Thiến lệ rơi đầm đìa nhìn việc tàn nhẫn xảy ra trước mắt của .



      Lê Ngạo lạnh lùng nhìn những việc này, “Bọn chúng sinh tiền (= lúc còn sống) làm nhiều chuyện ác, chết tất có báo ứng”



      … cho dù bọn họ có tàn nhẫn, nhưng, nhưng dù sao nữa bọn họ cũng chết rồi, các người làm như vậy, tàn nhẫn quá ” Tô Tiểu Thiến khống chế đươc khóc nấc lên.



      “Đây mà gọi là tàn nhẫn sao? Ngươi có biết đây là tầng thứ mấy ? Ngươi mới đến tầng thứ bảy, tàn nhẫn còn ở phía sau” Khoé miệng y nhếch lên nụ cười tà ác, khinh bỉ .



      …” Tô Tiểu Thiến chịu nổi ôm đầu quỳ xuống khóc nức nở.



      Lê Ngạo trong khoảng khắc có chút đau lòng, y có phải chăng làm thái quá?



      thôi” đợi y lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, lòng y có hành động.



      “Hu hu, tôi muốn nhìn thấy , cái tên ác ma này” Tô Tiểu Thiến nằm giường y nước mắt nước mũi toàn bộ dính lên khăn trải giường, vừa khóc tức tưởi, vừa kêu la.



      “Đây là giường của ta?” Y nhắc nhở.



      “Hu hu, tôi mặc kệ, mặc kệ” Y hù doạ như vậy, nằm chút y cũng đâu có mất miếng thịt nào.



      Lê Ngạo cũng thêm gì nữa, mà cũng nằm lên giường.



      Tô Tiểu Thiến lập tức cảm giác bên cạnh có nhiều thêm người, vội ngẩng khuôn mặt khóc như mèo mướp, thấy y nhắm mắt nằm phía bên ngoài, còn muốn cũng được,mà nằm cũng chẳng xong.



      Sau hồi.



      “Nè, có thể để tôi xuống được ?”



      “Nè, tránh ra , như vầy làm sao tôi xuống được chứ”



      “Nè, tránh ra tôi tự mình nhảy qua người đó nha?”



      “Câm miệng” Y phiền chán gầm lên.



      “Gì vậy chứ, nằm như vậy tôi làm sao ra được…” Tô Tiểu Thiến giọng lầm bầm.



      “Nếu mà người lại làm ồn, ta bít cái miệng của ngươi” Y đột nhiên mỉm cười tà ác, sau đó liếm môi hồi.



      Tô Tiểu Thiến thấy vậy doạ đến vội vàng ngậm miệng lại, tự chủ giơ ống tay áo đưa lên miệng chà dữ dội, trời ơi, lần trước bị tên quỷ này hôn dương khí của có phải bị hút sạch hay ?



      “Ngươi… ngươi biểu tình như vậy là sao?” Lê Ngạo nhíu mày vui nhìn , được y hôn là chuyện ao ước của biết bao nữ nhân, hay rồi, cứ ngừng chùi môi, đồng thời còn kèm theo biểu tình ghê tởm.



      Tô Tiểu Thiến nằm ở bên cạnh, giọng làu bàu, “Bị heo cắn lẽ nào còn phải vui mừng? Lỡ mà miệng có Sars (1) vậy tôi chịu thiệt to rồi” xong lại tiếp tục chùi.

      ( (1) Sars: Bệnh Sars, viết tắt của Severe Acute Respiratory Syndrome của hội chứng viêm đưởng hô hấp cấp tính nặng do vi rút. Muốn tìm hiểu thêm google thẳng tiến.)



      “Cái gì?” Y nghe xong nổi trận lôi đình.



      “Tôi… tôi muốn ra” hoàn toàn phớt lờ cơn thịnh nộ của y, lòng nghĩ, phải nhanh chóng tìm chỗ rửa sach miệng, lỡ mà nhiễm vi-rút vậy kinh khủng quá, trẻ như vậy, muốn chết đâu!



      “Cút” Lê Ngạo cũng chịu được nữa rống lên, lòng tự tôn bị tổn thương quá lắm rồi, cái ả nữ nhân ngu ngốc này!



      *****************



      Sớm tinh mơ, bên ngoài trở nên bận rộn, hôm nay là ngày trọng đại, Cầm phi trở về rồi.



      Tô Tiểu Thiến nghe thấy liền vui ngừng thôi, thứ nhất là Cầm phi trở về rồi, bị cái tên biến thái kia ức hiếp nữa, còn có điều nữa là ngày mai có thể rời , ha ha, Tĩnh Nghi, Minh Diệm, ba mẹ, mọi người có nhớ con ? Hu hu, con rất nhớ mọi người đó!



      Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông (2) thôi.

      ( (2) Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông: Ý chỉ mọi việc chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi thời cơ đến. Câu này của Khổng Minh (tức Gia Cát Lượng), trong trận đánh Xích Bích, Chu Du muốn đánh hỏa công nhưng mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi ngược về phía quân Ngô mà có gió Đông Nam thổi về phía quân Tào nên lo lắng thành bệnh. Khổng Minh xin cầu gió Đông cho Chu Du nổi lửa đốt trại Tào. Muốn biết thêm google ca ca hen.)



      Khoảng 11 giờ trưa, đây là thời gian đoán, đội ngũ hùng hậu tiến vào cung điện.



      Cái này cũng là nghe người khác , vì sao biết? Là bởi vì ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay Cầm phi trở về, Minh Vương cầu mấy vị thị phụng đắc sủng kia toàn bộ tề tụ, mà đương nhiên phải phụ giúp việc rồi.



      Chờ cho mọi thứ chuẩn bị xong hết, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc có thể ngồi lên ghế nghỉ ngơi chút, vừa mới chợp mắt, Xuân Nhi đến.



      “Mau dâng món ăn, còn ngươi nữa, ai cho ngươi ngồi ở đây? Ngươi làm ơn sáng suốt dùm ta cái, ta cho ngươi biết, ngươi phải hầu hạ Cầm phi cho tốt đó, nếu , cho dù ngươi có mười cái hồn phách cũng đủ cho người mất đâu” Xuân Nhi cách hung hăng.



      Người trong nhà bếp nghe xong vội vàng bưng món ăn, các thị nữ cũng đến bưng món ăn lên bàn ăn, Tô Tiểu Thiến tự nhiên cũng ngoại lệ, Cầm phi này rốt cuộc là người thế nào có đáng sợ như vậy ? Tô Tiểu Thiến bưng vừa nghĩ vừa theo đội ngũ.

      Chương 65 – Cầm phi


      Vừa bước vào Vạn Hoa viên nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra, đồng thời chốc chốc lại nghe thấy tiếng cười của Minh Vương.



      “Nô tì tham kiến Minh Vương, thỉnh an Cầm phi” Xuân Nhi vừa bước vào phòng cách ngọt ngào.



      “Xuân Nhi đúng ? lâu rồi gặp ngươi” Thanh trong lời vô cùng dịu dàng cũng vô cùng ngọt ngào, Tô Tiểu Thiến nhịn được ngó qua bên cạnh, chỉ thấy vị Cầm phi kia thân hình mảnh mai, khuôn mặt đầy đặn, đôi môi đỏ mọng, mày đen như vẽ, đôi mắt long lanh, dịu dàng đáng , thân váy phấn hồng, xinh đẹp.



      “Xuân Nhi được Cầm phi nhớ đến thụ sủng nhược kinh (1)” Xuân Nhi kích động .

      ( (1) Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều vừa cảm thấy vui mừng đồng thời cũng thấy bất an, sợ hãi.)



      Cầm phi mỉm cười gật đầu, Xuân Nhi vội vàng ra hiệu cho mọi người bày món ăn, từng món từng món ăn tinh mỹ lần lượt xuất trước mắt bọn họ.



      “Ý, ngươi là người mới à?” Cầm phi bỗng nhìn thấy Tô Tiểu Thiến hỏi.



      Khoé miệng Lê Ngạo khẽ nhếch lên, sau đó cười : “Ái phi, đây chính là thiếp thân thị nữ (= người hầu theo sát bên cạnh) mà Minh Huyền trưởng lão chọn cho ta”



      Cầm phi nghe xong, mỉm cười cách dịu dàng rồi : “Cám ơn ngươi khi ta có ở đây chăm sóc cho Minh Vương”



      Tô Tiểu Thiến cười cách miễn cưỡng, vội vàng cúi người lui xuống.



      Đồ biến thái, y nhất định là cố ý, y muốn nhìn thấy bêu xấu mà.



      Suốt cả ngày, cung điện đều trong khí náo nhiệt, còn rãnh rỗi có việc gì làm chỉ đành tuỳ ý dạo chơi, rất muốn thăm Hoa Hồn, nhưng, nhưng cái tên biến thái kia lại cho phép .



      “Ngươi mà còn dám tiến vào cấm địa, ta nhất định để cho ngươi nếm thử mùi vị lên núi đao” Lời của y cứ mãi quanh quẩn bên lỗ tai , tại sao Hoa Hồn lại bị nhốt ở nơi đó? Hoa Hồn người nam nhân dịu dàng đó nhất định làm gì sai trái hết!



      Cho dù tin Hoa Hồn có làm gì sai trái, nhưng cũng có cách nào tiến vào cấm địa, từ sau cái lần đó đến giờ, bây giờ nơi đó mỗi ngày đều có người đứng gác, haizz, vẫn là nghĩ tới nữa, chỉ cần Hoa Hồn bình an là được rồi, đúng, chỉ cần y bình an là tốt hơn bất cứ điều gì!



      Thời gian nhàm chán của chầm chậm trôi qua.



      Đêm, lại lần nữa kéo đến.



      Sắc trời đêm nay ràng mỹ lệ.



      Tô Tiểu Thiến biết đêm nay mình cần hầu hạ y nữa, Cầm phi trở về rồi, bọn họ nhất định là có nhiều điều cần tâm , ờ, mà đâu đây ta? Đúng rồi, ngày mai phải rồi hay là thăm Uyển Nhi vậy!



      Lại lần nữa đến nơi này, Uyển Nhi vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn ánh trăng, ánh mắt mơ màng kia cho biết, nàng ta uống nhiều lắm rồi.



      “Uyển Nhi, vẫn ổn chứ?” Tô Tiểu Thiến lên phía trước đỡ Uyển Nhi nằm bò bàn đá.



      Uyển Nhi bị gọi tiếng, ngẩn ra lúc, sau đó mỉm cười: “Tiểu Thiến sao, ơ, hầu hạ Minh Vương à?”



      “…?”



      “À, đúng rồi, Cầm phi trở về rồi, người cần hầu hạ nữa” Uyển Nhi bỗng nhiên khóc nức nở.



      “Uyển Nhi…” Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng ta, biết phải làm sao khuyên nhủ.



      “Tiểu Thiến có thích Minh Vương ?” Uyển Nhi đột nhiên hỏi.



      “Hả? Tôi tôi tại sao lại thích y cho được chứ? Y là ma mà, tôi phải là ma, cho dù tôi có là ma cũng thích y” Tô Tiểu Thiến chút do dự .



      Uyển Nhi bởi vì lời lẽ của tỉnh táo lên rất nhiều, nàng ta kéo tay hỏi: “ hãy dạy cho ta , dạy cho ta làm sao mới đau lòng, làm sao mới động tâm? Sao lại thích người, tại sao nhìn thấy người lại động tâm?”



      “Hửm? Vấn đề này? Tôi nên sao đây ta, kể từ lúc bạn trai tôi phản bội tôi, tôi liền còn tin vào tình nữa, thề non hẹn biển sao, chung vai dưới mưa sao? Đến cuối cùng phải đều tan thành mây khói hết sao? Còn bị vẻ bề ngoài mê hoặc? Điều tôi muốn là, đắm chìm càng sâu càng thể nào dứt ra được, nếu sợ đau như thế, vậy đừng có , đau.”



      Uyển Nhi bị lời của làm chấn kinh cách nào trả lời được, hoá ra, hoá ra cái gì cũng hiểu hết, chỉ là muốn , muốn đau ư?



      “Uyển Nhi, nếu như nghĩ thông điểm này đau khổ như vậy nữa, ràng biết Quân Vương tự cổ bạc tình biết bao, hà tất làm khó bản thân chứ, thay vì đặt hết tâm tư vào y chẳng thà tập trung vào việc học, tôi tin vẻ đẹp bên trong của được y tán thưởng, mà phải dựa vào vẻ bên ngoài” Vừa mới xong, bất an nghĩ thầm: Trời ạ, Tô Tiểu Thiến ơi là Tôi Tiểu Thiến, mày khi nào trở thành chuyên gia tình vậy? Đổ hết mồ hôi!



      “Ừm, đúng, cám ơn , cám ơn Tiểu Thiến” Uyển Nhi cảm kích .



      “Uyển Nhi… lần này tôi đến là để cáo biệt với



      “Cái gì? phải đâu? Uyển Nhi vội vàng nắm chặt tay khẩn trương hỏi, ở nơi này, là người bạn đầu tiên của nàng, nàng muốn mất người bạn này.



      “Tôi phải trở lại Phàm Gian” Tô Tiểu Thiến mỉm cười.



      Uyển Nhi nghe xong càng thêm nghi hoặc, “ phải chết rồi sao?”



      “Tôi chưa chết.”



      “Hả?” Uyển Nhi hoàn toàn bị làm cho hồ đồ luôn rồi, chưa chết sao lại đến Minh Giới chứ?



      “Uyển Nhi, tôi cách nào giải thích nhiều với được, những ngày tôi có ở đây, nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, tôi tin rằng lần sau khi gặp lại nhất định sống tốt hơn.”



      “Tiểu Thiến…” Uyển Nhi nghe xong bỗng bật khóc, nàng cũng biết sao lại khóc nữa, dù thế nào trong lòng vẫn vô cùng khóc chịu.



      Hôm sau.



      “Vương… người hình như tâm thần yên” Trời vừa mới mờ mờ sáng, Cầm phi liền tỉnh dậy, còn y tay đặt trước ngực tay còn lại gối đầu hình như nghĩ chuyện gì đó.



      “Ái phi nghĩ nhiều rồi” Minh Vương đầu cũng động trả lời.



      Cầm phi mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh đặt ngực y, nỉ non, “Vậy… vậy tối qua sao chỉ sủng thiếp có lần…” Trong ký ức của nàng, y rất dũng mãnh nha!



      Minh Vương nghe xong rốt cuộc cũng để tay xuống ôm lấy nàng ta, “Bổn vương là lo thân thể ái phi thoải mái, nàng vừa mới khỏi, Bổn vương há có thể lỗ mãng như thế chứ?”



      Cầm phi nghe xong, gò má liền ửng đỏ, “Đáng ghét, người chỉ biết chọc ghẹo thiếp, người ta khoẻ rồi nha” Dứt lời nàng ta thẹn thùng vùi đầu vào trong lòng y, mà y năng gì, đêm qua, y hề nghe thấy tiếng trở về, cái đồ ngu ngốc đó suốt cả đêm đâu được chứ?



      Tô Tiểu Thiến nằm bò bàn đá đợi đến cả đêm, trời sáng rồi, vươn vai ưỡn ngực, cúi đầu lười biếng về phía trước.



      “Ui da” Đầu đụng phải vật thể.



      “Tiểu Thiến sao nhìn đường vậy?”



      Nghe lời , Tô Tiểu Thiến vui mừng ngước mắt, hồi lâu, kích động nắm cánh tay của người đó : “Trưởng lão ông đến đón tôi phải ?”



      Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt chòm râu cười : “Đúng vậy, thời gian của đến rồi bây giờ theo ta nào.”



      Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng thèm nghĩ gật đầu “Được”



      trận gió , cả hai người thấy đâu.



      “Sao lại là ngươi, cái đồ ngu ngốc kia đâu?” Lê Ngạo rống lên với Thu Nhi.



      Thu Nhi rét run quỳ xuống đất ngừng run rẩy, “Nô tì biết, nô tì từ đêm qua thấy nàng ta rồi”



      “Vương, sao vậy?” Cầm phi nghe thấy tiếng liền ra.



      “Cút cho ta”



      “Dạ” Thu Nhi vội vàng lăn lê bò lếch ra ngoài.



      “Vương, sao vậy?” Cầm phi có chút hiểu, lần này y đem đến cho nàng ta cảm giác giống nhau, có điều rốt cuộc là chỗ nào giống nàng ta cũng được.



      có gì, ta ra ngoài chuyến” Lê Ngạo đầu cũng ngoảnh lại liền ra.



      Cái đồ ngu ngốc chết tiệt, đừng để y tóm được, nếu



      ********************



      “Hưm…” Tô Tiểu Thiến vươn vai ưỡn ngực, mở đôi mắt, ủa? Chỗ này sao lại trắng xoá như vậy chứ? Tô Tiểu Thiến ‘soạt’ tiếng ngồi dậy, sô-pha màu trắng, chiếc giường lớn màu trắng, chỗ này quen thuộc hơn hết, wow! kích động nhảy xuống giường chạy đến bệ cửa sổ hít từng ngụm từng ngụm khí trong lành.



      Minh Diễm, con trai của , đúng, nhanh chóng tìm con trai thôi!
      Dion thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 66 – Gặp mặt


      Tại Phàm Gian, uy lực của Thu lão hổ (1) vẫn rất lớn, bên ngoài trời trong xanh, ánh nắng lại gay gắt, ngay cả làn gió cũng có, mặt đất giống như cái lồng hấp vậy, nóng đến thể thở nổi, nhưng Tô Tiểu Thiến lại vui vẻ thôi, lâu rồi được hưởng thụ ánh mặt trời dễ chịu như lúc này.

      ( (1) Thu lão hổ: Theo dân gian Trung Quốc tức chỉ Lập Thu (khoảng 8/8-), trong khoảng thời gian này thời tiết rất nóng. Thông thường xảy ra vào tháng 8 đến 9.)



      Cảm thán hồi, mới nhớ đến con trai mình, vội cầm lấy điện thoại, gọi cho Tĩnh Nghi, những ngày có ở đây, Minh Diễm sống ra sao?



      Tĩnh Nghi: Ai vậy?



      Tiểu Thiến: (Vui mừng) Tĩnh Nghi là mình đây, mình là Tiểu Thiến nè!



      Tĩnh Nghi: ……



      Tiểu Thiến: Ể? Tĩnh Nghi cậu làm sao vậy?



      Tĩnh Nghi: (Sư tử rống) Cậu chết ở chỗ nào vậy? Cậu có biết con trai cậu rất phiền phức hay hả!



      Tiểu Thiến: (Ngoáy lỗ tai muốn thủng lát, giọng điệu cực kỳ ngại ngùng) Xin lỗi nha, tối nay mời cậu ăn cơm được chứ.



      Tĩnh Nghi: Ừm, vậy còn được, còn có tất cả tiền sinh hoạt phí của nó nữa, cậu đều phải đưa cho mình đó nha!



      Tiểu Thiến: Được rồi được rồi, đưa cho cậu hết, ờ, đúng rồi, Minh Diễm đâu?



      Tĩnh Nghi: (Giọng uể oải) Mình ngày nào cũng làm lấy thời gian đâu mà trông coi con cậu chứ, mình gửi nó vào trường rồi, ờ, coi thời gian cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, câu đón nó , nó học ở trường tiểu học Dương Quang, lớp 4-1.



      Tiểu Thiến: Sao nó lại học đến lớp 4 lận? (Chiếu theo tuổi tác của nó nhiều nhất cũng học lớp 1 thôi chứ?)



      Tĩnh Nghi: Ôi trời, cậu biết liền à, con của cậu trở thành vạn người mê trong trường rồi đó, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!



      Bỏ điện thoại xuống Tô Tiểu Thiến vội vã cầm lấy bóp tiền đón tắc-xi đến trường tiểu học Dương Quang.



      ************



      “Minh Diễm, hôm qua tặng cậu sushi ăn có ngon ?” bé nữ sinh có tạo hình công chúa cười hi hi hỏi.



      Minh Diễm liếc xéo cái rồi thèm ngó ngàng đến nữa.



      bé nữ sinh xấu hổ lè lưỡi, nó chính là như vậy, mang thức ăn nó trực tiếp nhận lấy, sau đó liền thèm quan tâm đến các , nhưng các vẫn như cũ bằng lòng như vậy, nó càng chảnh, các càng thích thôi.



      “Trò Minh Diễm” Bỗng có tiếng giáo viên vang lên.



      Minh Diễm cực kỳ tình nguyện ngước mắt, nhìn về phía phát ra thanh.



      Lúc này giáo xinh đẹp tới, “Tiểu Minh Diễm, bên ngoài có người muốn gặp em đó”



      Các nam sinh xung quanh toàn bộ đều khinh thường giáo này, cho xin , công bằng mà, dựa vào cái gì mà các giáo viên đều đối xử dịu dàng tử tế với nó, dù cho cái thằng nhóc kia thèm ngó ngàng đếm xỉa, các giáo viên vẫn như cũ hề tức giận, làm ơn , tụi nó cũng muốn được đãi ngộ như vậy.



      muốn gặp” Minh Diễm câu cụt ngủn lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.



      giáo cười ha ha : “Nhưng ấy là mẹ của em nha”



      “Cái gì?” Minh Diễm giật mình quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thể tin nổi.



      ấy là mẹ em”



      ‘Vèo’ như làn gió , giáo vẫn chưa kịp phản ứng, nó rời khỏi phòng học.



      Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, nhưng Tô Thiểu Thiến lại cười rất xán lạn, Minh Diễm chạy với tốc độ nhanh chóng ra ngoài, nó ngây người nhìn Tô Tiểu Thiến lâu gặp, mũi của nó bắt đầu cay cay, chết tiệt mà, nó cư nhiên lại khóc.



      “Minh Diễm – – -” Tô Tiểu Thiến vội vàng lên phía trước nhìn Minh Diễm đứng ngây người tại chỗ, lâu gặp nó lại trắng ra rồi, cái thằng nhóc này hình như cao hơn rồi.



      “Mẹ già” Minh Diễm cuối cùng cũng cầm được bổ nhào vào lòng .



      “Xin lỗi con, mẹ già làm con phải lo lắng rồi, xin lỗi” Tô Tiểu Thiến cảm nhận được run rẩy của nó, trong lòng bỗng chốc vô cùng đau đớn.



      “Ý, con hình như cao hơn rồi nha” Tô Tiểu Thiến vuốt đầu nó .



      Minh Diễm liếc xéo cái, “Ngu ngốc, con có chỗ nào cao chứ, mẹ biết đây là cực hạn rồi sao, ngốc”



      Tô Tiểu Thiến ngớ người nhìn nó hé môi nữa.



      Minh Diễm hiểu vội hỏi: “Làm sao vậy?”



      Tô Tiểu Thiến nhíu mày, lầm bầm: “Sao lời lẽ của con với cái tên biến thái đó giống y chan nhau vậy, hơn nữa, nếu tỉ mỉ nhìn lại, sao tướng mạo hai người lại giống y như khuôn đúc như vậy chứ” Lúc này thể để ý, ‘đứa con trai này’ và tên biến thái kia quả là giống y chan nhau luôn.



      Minh Diễm cười, “Mẹ là heo hả, con là con của mẹ, người là chồng của mẹ, con đương nhiên phải giống người như khuôn đúc rồi”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong lập tức nhảy tránh xa nó mét, run rẩy : “Mẹ từng thề rằng gả cho ma, càng gả cho cái tên biến thái đó” Nghĩ đến cái tên đó da gà da vịt của nổi lên hết trơn.



      “Cái gì mà cái tên biến thái? Người là chồng của mẹ đó, là lão tử (= cách gọi của cha) của con”



      Tô Tiểu Thiến liếc xéo cái, cái tên đó có cho , cũng thèm.



      “Mẹ già, lần này bước con cũng rời mẹ” Nó muốn lại phải xa , nó rồi phải bảo vệ .



      Tô Tiểu Thiến cúi xuống cười , “Con phải học mà, sao theo mẹ được, hơn nữa, mẹ cũng phải làm nữa”



      được, con theo mẹ là theo mẹ, việc này có cửa thương lượng” Nó cách bá đạo.



      Khoé miệng Tô Tiểu Thiến ngừng giật giật, sao lại có cảm giác vừa mới nhảy khỏi hố lửa, giờ lại giống như tiến vào hố lửa khác vậy chứ?



      Chạng vạng tối, bọn ngồi ở nhà hàng mở bên cạnh bờ hồ, đôi mắt Tô Tiểu Thiến chớp ngước nhìn bầu trời kia, ánh tịch dương đỏ rực cả nửa vùng trời, làm cho mặt hồ phía xa như phớt lên tầng rực lửa. Nước hồ trước mặt, nhuốm xanh rờn, rong trong hồ bắt đầu sinh sôi nảy nở, phủ khắp trong nước, giống như muốn che lấp tàn dư mà mùa Đông để lại.



      “Ê, cậu nhìn cái gì mà nhập tâm đến vậy?” Tĩnh Nghi nhấp ngụm cà-phê .



      Tô Tiểu Thiến than tiếng, “Cậu biết chứ, trong khoảng thời gian mà mình rời khỏi này xảy ra rất nhiều chuyện, cho dù là trong bức tranh, hay là ở Địa Phủ căn bản đều có cơ hội để thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ như vậy.”



      “Ờ, vậy Địa Phủ nó ra sao vậy? Cậu có gặp Minh Vương chưa? Ờ, vậy ông Minh Vương đó có đẹp trai ?” Tĩnh Nghi bỗng cách vô cùng hưng phấn.



      Tô Tiểu Thiến nghe xong, nhấp vội ngụm nước lọc, “Đầu tiên, Địa Phủ rất khủng bố, khắp nơi đầy màu đỏ của máu, thứ hai, y chút cũng đẹp trai, mà còn siêu cấp biến thái nữa”



      Tĩnh Nghi bị biểu tình kích động của làm cho ngây ra, đẹp đẹp, mắc mớ gì kích động dữ vậy?



      “Nếu như lão tử của con đẹp, vậy cả thế giới này có trai đẹp rồi” Minh Diễm đầu cũng ngẩng lên .



      “……?” Tô Tiểu Thiến câm nín.



      Đột nhiên, Tô Tiểu Thiến nghĩ đến cái gì đó, vội : “Minh Diễm, con có biết Hoa Hồn là ai ? ấy sao lại bị nhốt vào cấm địa vậy?”



      Minh Diễm nhíu chặt mày hồi, : “Việc này con cũng , từ lúc con có ký ức, Hoa Hồn thúc thúc hình như bị nhốt trong cấm địa từ lâu rồi, thậm chí thúc ấy vì sao mà bị nhốt vào đó, việc này con biết, Ma Tôn thúc thúc cũng chưa từng



      Tô Tiểu Thiến nghe xong, tim liền lập tức khó chịu, Hoa Hồn, nhất định phải sống tốt!
      Dion thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 67

      Trong hậu cung, Cầm phi ăn mặc hết sức quyến rũ, nàng ta chờ Minh Vương, nàng ta từng đau khổ, thị phụng của y nhiều như thế, mà nàng ta chỉ là trong số đó, nhưng điều làm nàng ta ngờ được là y lại dịu dàng như vậy đối với nàng ta, còn cho nàng ta danh phận khiến mọi người phải ngưỡng mộ, đồng thời còn cho nàng ta hai nha hoàn, đây là vinh hạnh to lớn, nàng ta nhất định phải gắng hết sức, nhất định phải nắm giữ được trái tim y.



      “Xuân Nhi tham kiến Cầm phi” xuất của Xuân Nhi làm gián đoạn suy nghĩ của nàng ta.



      “Hở, Xuân Nhi sao lại là ngươi?” Cầm phi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.



      Xuân Nhi nở nụ cười chuyên nghiệp, “Minh Vương có rất nhiều việc phải xử lý, cho nên Câm phi nên sớm nghỉ ngơi ạ” Dứt lời, nàng hành lễ rồi rời .



      Sao lại như vậy? Y ràng đến mà, tại sao lại cho nàng ta leo cây? Trong mắt Cầm phi loé lên tia sắc bén, đúng, dựa theo trực giác của nữ nhân, trong lòng y dường như có người khác?



      “Tiểu Liên” Cầm phi hô lên.



      “Có nô tì.”



      thám thính chút, gần đây Minh Vương lưu luyến khuê phòng của ai nhiều nhất”



      “Dạ”



      **************************



      Trong cung điện truyền ra tiếng rống giận, Tiểu Bạch Tiểu Hắc vội lau mồ hôi đầu tuôn ra như mưa.



      “Các ngươi tìm thấy? Các ngươi là đám phế vật hả?” Lê Ngạo gầm lên, cái đồ nữ nhân ngu ngốc chết tiệt làm sao có thể biến mất tăm tích chứ?



      Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nhìn nhau, trong lòng cực kỳ bi ai nghĩ: Xúi quẩy ghê, tại sao lần nào bị thương cũng là bọn họ hết vậy?



      “Minh Vương, vị Tô thị nữ này là Minh Huyền trưởng lão đưa tới, thuộc hạ nghĩ, Minh Huyền trưởng lão nhất định biết ấy ở nơi nào” Tiểu Bạch run lập cập vội hồi báo, lão đại à, ngài muốn tìm cũng nên tìm trưởng lão nha, bọn ta là vô tội mà, hu hu!



      “Đem cái lão hồ ly kia đến cho ta”



      “Dạ” Cả hai lập tức nhõm ít.



      Cái đồ ngu ngốc chết tiệt, nếu để cho y tìm thấy được , nhất định xé thành trăm mảnh, cư nhiên lại dám từ mà biệt! Sỉ nhục, sỉ nhục quá lớn!



      lát sau.



      “Lão thần nghe Minh Vương vội triệu kiến, liền giục ngựa ngừng nghỉ (1) vội đến đây” Minh Huyền trưởng lão cười khà khà .

      ( (1) Giục ngựa ngừng nghỉ: Ở câu này nghĩa đen chữ sao nghĩa vậy, còn nghĩa bóng ý chỉ vội vã đến kịp nghỉ ngơi. Cho nên câu này ở trong đây chỉ là cách thôi, chứ phải trưởng lão cưỡi ngựa vội vã đến đâu, ổng có phép mà hô biến cái là xong.)



      ngự toạ (= chỗ ngồi) Lê Ngạo nhíu chặt mày, ánh mắt sắt bén dường như có thể xuyên thủng người.



      “Lão hồ ly, ông lại dám để nàng ta từ mà biệt?” Giọng lạnh lùng của y lại lần nữa vang lên.



      Minh Huyền trưởng lão trước phong ba kinh sợ vuốt vuốt chòm râu : “Minh Vương, đây là ước định của chúng ta lúc đầu mà, ngài tính thời gian cũng vừa đúng rồi, vả lại, lão có hỏi qua ý kiến của Tô nương, nếu ấy bằng lòng ở lại, lão thần tự nhiên để ấy rời



      “Vậy sao?”



      “Dạ phải, lão thần nào dám dối, lão khi đó có hỏi qua, Tô nương rồi, có thích Minh Vương , có muốn tiếp tục ở lại ‘hầu hạ’ , đáng tiếc, Tô nương chém đinh chặt sắt với lão thần rằng, muốn, ấy muốn hầu hạ tên ‘biến thái’ ngài đây.”



      “Chết tiệt!” Lê Ngạo tức giận vỗ cái ghế bên cạnh, tiếng rầm đinh tai nhức óc truyền khắp đại điện.



      “Xin Minh Vương bớt giận, lão thần có gì nấy thôi, nếu mà Minh Vương bằng lòng nhận thua, vậy lão thần cũng nhiều nữa làm gì, liền rời khỏi đây ngay.” xong, ông làm bộ dạng muốn rời .



      “Đứng lại”



      “……”



      Nén xuống cơn thịnh nộ cường đại, y : “Kể từ giờ phút này ông được phục hồi chức vị, phò trợ bên cạnh ta”



      “Lão thần tuân chỉ” Minh Huyền trưởng lão cười , trong lòng lại cười khổ nghĩ, đứa trẻ này, ngài đừng tưởng rằng lão đây muốn lo chuyện bao đồng, đây chính là kiếp nạn của ngài, lão phu có trách nhiệm giúp ngài, cho dù có hồn phi phách tán lão phu cũng thể ngồi nhìn mà màn đến được!



      “Vậy cái đồ ngu ngốc đó ở chỗ nào?” Lê Ngạo đột nhiên hỏi.



      “Hửm… Minh Vương là Tô thị nữ à?” Ông biết còn cố hỏi.



      “Phí lời”



      “À, ấy trờ lại Phàm Gian rồi” Ông cách nhàng.



      “Cái gì? Ông lại dám tự ý mang linh hồn trả về?” Giọng tức giận của Lê Ngạo lại lần nữa vang lên, gan của ông ta cũng lớn quá chứ?



      Minh Huyền trưởng lão mỉm cười : “Minh Vương chớ có hiểu lầm, lão thần tất nhiên có cái quyền đó, nhưng điều lão muốn là, Tô thị nữ vốn dĩ chưa có chết, lão chỉ mang ấy đến tham quan Địa Phủ chút mà thôi” Ông lộ dáng vẻ lão ngoan đồng (2) ngừng .

      ( (2) Lão ngoan đồng: Ý chỉ già cả mà tính tình như con nít, thích đùa giỡn trêu chọc, quậy phá.)





      “Khốn kiếp, ông sao có thể tự ra chủ trương để cho phàm nhân xuống đây?” Lê Ngạo đừng dậy cách căm tức, cái lão gia hoả (3) này càng già càng hồ đồ rồi.

      ( (3) Lão gia hoả: cách xưng hô có ý coi thường, chê cười, giễu cợt.)



      Minh Huyền trưởng lão vội trầm tư suy nghĩ, rồi run rẩy : “Phải rồi, lão… lão quên mất phải xoá ký ức của ây rồi, tiêu rồi, lão thần đáng chết” Ông vội vàng hành lễ xin lỗi.



      Lê Ngạo hít sâu cái, mày từ từ giãn ra, “Ông là cái đồ thể tin tưởng mà giao việc được, thôi vầy , ông cho ta biết chỗ của nàng ta, ta xoá ký ức của nàng.”



      Minh Huyền trưởng lão áp chế ý cười trong lòng, giả bộ : “Ối chà Minh Vương ngài muốn lên Phàm Gian à?”



      Lê Ngạo ngượng ngịu : “Ta… ta là muốn thay lão hồ ly ông xử lý thôi”



      Minh Huyền trưởng lão vội cúi người đáp: “Lão thần vạn phần cảm tạ Minh Vương, chỉ là…”



      “Có rắm mau thả” Y với giọng vui.



      “Chỉ là con trai ngài cũng ở chỗ đó”



      “Khốn kiếp, Bổn vương chưa từng làm chuyện đó, lấy đâu ra đứa con trai, hay là ông cũng đần độn giống với đám quan kia rồi?”



      Minh Huyền trưởng lão tủi thân vội : “Minh Vương hiểu lầm rồi, lão thần nào dám lừa gạt ngài, như vầy , ngài nếu như trực tiếp tìm Tô thị nữ, tránh khỏi có chút tự hạ thấp thân phận của ngài, hơn nữa, lỡ mà gặp con trai của ngài, có chút ngượng ngùng”



      “Bổn vương có mà” Lê Ngạo lại gầm lên, chết tiệt muốn y phải thêm bao nhiêu lần nữa đây.



      Minh Huyền trưởng lão vội vã gật đầu đáp ứng dạ dạ, sau đó : “Lão thần cho rằng như thế này, lão an bài cho ngài thân phận để ngài có thể áp chế ấy, đến lúc đó ngài muốn ấy đâu, ấy cũng dám hó hé” Ông cười ha hả .



      “……?”



      “Minh Vương ngài nghĩ thử xem, ngài là thân phận gì chứ, nếu trực tiếp cũng tốt lắm, huống hồ, Tô thị nữ lại như thế với ngài, quả đúng rồi, thân phận này của ngài có thể vừa áp chế ấy, còn có thể vừa từ từ ‘giày vò’ ấy” Ông chút sơ hở.



      Lê Ngạo híp mắt nhìn ông, “Lão hồ ly, điều này mà ông cũng nghĩ xong hết luôn rồi à? Có phải ông an bài sẵn mọi thứ?”



      Minh Huyền trưởng vội khom lưng : “Thiên địa lương tâm (4), lão thần đây là lo nghĩ thay cho ngài mà, nếu như ngài tin, lão an bài Tiểu Bạch chuyến là được rồi”

      ( (4) Thiên địa lương tâm: Có nghĩa là trời biết, đất biết, bản thân cũng tự hỏi qua lương tâm, đích thực dối, làm điều xấu.)



      Y nghe xong trầm mặc năng gì, dường như suy nghĩ điều gì đó.



      “Tiểu Bạch cũng được thôi, chỉ là Tô thị nữ cứ mở miệng ra là ngài biến thái này nọ, còn đối với ngài chút cảm giác cũng có, Minh Vương ngài từng chịu qua nỗi tức giận này sao?” Ông vừa vừa liếc nhìn y.
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :