1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 42 – Vũ mất (2)


      U Linh tráo (= lồng)? Đệ ấy lại dùng U Linh tráo để ngăn cách khoảng cách giữa bọn họ.



      “Vũ…” Huyết tiến vào được bên trong nên đứng ở bên ngoài lo lắng gọi.



      “Tỷ tỷ, lỗi lầm của chúng ta quá nhiều rồi, thể tiếp tục phạm sai nữa…”



      “Ả nữ nhân đáng chết ngươi đem nội đan trả lại cho đệ đệ ta.” Huyết điên cuồng quát tháo, dáng vẻ hận thể lập tức xông vào xé tan xác .



      “Viên nội đan này phải làm sao để nhả ra?” cũng gấp rút muốn biết, bởi vì muốn y chết, muốn chút nào!



      “Chết tiệt.” Huyết chửi rủa tiếng, tên phàm nhân này căn bản có cách nào ép nội đan của y ra.



      “Vũ cầu xin , xin hãy để Huyết tiến vào được ? Tôi muốn huỷ bức tranh này nữa, tôi chỉ cần sống, sống…” Tô Tiểu Thiến lo lắng khóc nấc lên .



      “Ngươi cái ả điên này, ngươi lại muốn huỷ bức tranh này? Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, người có biết, bức tranh này bị huỷ , Vũ vĩnh viễn thể tái sinh, vĩnh viễn thể luân hồi, ta phải giết ngươi, giết ngươi – – – -” Huyết ở bên ngoài lớn tiếng gào thét, nắm tay siết chặt, móng tay sắt nhọn cắm vào da thịt nhưng ả lại hề cảm thấy đau đớn chút nào, từng giọt từng giọt máu rơi đất.



      “Vũ…” ngây người ra, ra y huỷ hết toàn bộ mọi thứ của bức tranh, cũng chính là huỷ luôn chính bản thân y sao? Nước mắt lại tuôn tràn khỏi khoé mắt.



      “Ta rồi… chỉ cần là thứ nàng muốn, ta liền… nhất định cho nàng.” Vũ cười nhợt nhạt, đôi mắt ngọc bích dần dần ảm đạm.



      “Vũ, Vũ – – – – đừng đừng tàn nhẫn như vậy… tỷ tỷ thể mất đệ thể…” Huyết liều mạng đánh vào chướng ngại thể nhìn thấy, trong lòng cực kỳ khủng hoảng.



      Vũ đột nhiên nhìn Huyết điên cuồng ở bên ngoài, yếu ớt : “Tỷ… đệ vẫn cảm thấy hình dạng vốn có của tỷ đẹp hơn…”



      “…?” Huyết bị lời của y làm chấn kinh nên lời, cái gì? Y ả đẹp? Hay là dáng vẻ trước đây đẹp? Lúc này trong lòng ả đủ mọi tư vị.



      “Vũ… Vũ… được chết, được chết…” Nước mắt Tô Tiểu Thiến như dòng suối rơi xuống gò má y.



      “Vũ, đệ làm như vậy trở thành tội nhân thiên cổ đó.” Huyết ở bên ngoài lớn tiếng gào thét.



      “Tỷ, đệ dự định tái sinh, tội nghiệt của tỷ hãy để đệ gánh chịu !” Vũ mỉm cười.



      “Vũ, đừng mà, tỷ tỷ chuyện gì cũng đáp ứng đệ, đừng mà…” Huyết khóc lóc quỳ xuống đất kêu van, tất cả mọi thứ ả làm đều là vì y, y sao lại chịu hiểu chứ? Đến nay ả có được mọi thứ, y sao lại có thể tàn nhẫn rời bỏ ả, phá hoại tất cả mộng ước của ả?



      Vũ dịu dàng nhìn Tô Tiểu Thiến khóc lần nữa, giơ tay cách khó khăn lau những giọt nước mắt của , “Chết , đổi lấy tái sinh cho nàng… Vũ… nguyện ý…”



      “…?” Tô Tiểu Thiến bị những lời này của y làm chấn kinh, chết , đổi lấy tái sinh cho nàng, Vũ, nguyện ý…



      Chết ? thể được, Vũ thể chết, Tô Tiểu Thiến vội vàng hướng Huyết cầu cứu, nhưng mà Huyết lại vào được, đối mặt với Vũ dần dần yếu ớt, tim của Huyết máu.



      “Tiểu Thiến… nàng nhất định… phải…. hạnh phúc…” xong câu này cách khó khăn, Vũ cầm lấy mũi tên rơi bên cạnh chút lưu luyến đâm thẳng vào tim.



      …” Tiếng khóc rống của Huyết như tiếng kêu bi thương xuyên thủng bầu trời, nỗi bi thương xé nát tim gan.



      Trong nháy mắt, trời long đất lở, vạn vật chao đảo ngừng, nhìn thấy Vũ trong lòng từ từ biến mất, giơ tay muốn nắm lấy nhưng chỉ uổng công, “Vũ… Vũ…” Nước mắt làm đôi mắt trở nên mơ hồ, cũng làm ý thức mơ hồ theo.

      Chương 43 – Kiếp nạn kết thúc, trở về!


      Trước mặt mảng mông lung, Tô Tiểu Thiến đứng trong sương mù nhìn phương hướng, nhưng trong khí lại ngửi thấy mùi thân quen, đây là chỗ nào, ở đâu?



      “Ta phải rồi…” thanh bi thương từ phía sau truyền đến.



      đột nhiên quay đầu, Vũ mỉm cười nhìn , đôi mắt như nước kia vẫn dịu dàng như thế.



      “Vũ…” Cũng biết tại sao, hễ nhìn thấy y, nước mắt lại khống chế được tuôn rơi, nghĩ cũng thèm nghĩ liền xông lên phía trước muốn ôm lấy y, nhưng lại vồ vào khoảng , nhìn thấy mình xuyên qua thân thể y, căn chặt đôi môi run rẩy, nước mắt làm tầm mắt mơ hồ.



      “Đừng khóc, nàng khóc lòng ta đau…” Vũ dịu dàng nhìn , trong mắt tràn ngập nỡ.



      “Hu hu, Vũ… xin xin xin , xin xin hãy trở lại có được ?” Tô Tiểu Thiến đau lòng nắm lấy Vũ sắp sửa biến mất, té ngã xuống đất lớn tiếng kêu gọi.



      Vũ nhìn khóc, trong lòng vô cùng đau đớn, ra, thế giới khoảng cách xa nhất, phải là trong chớp mắt biến mất, có cách nào tìm được, mà là gặp gỡ, nhưng định sẵn cách nào có thể ở bên nhau!



      “Ngoan, nàng phải tự chăm sóc bản thân, đừng để bị thương nữa, cũng đừng có khóc nhè nữa…” Vũ dịu dàng quỳ xuống trước mặt , giơ ngón tay nhéo chóp mũi .



      Nước mắt Tô Tiểu Thiến cứ chảy ngừng, chạm vào chóp mũi bị y chạm, tuy y giống như khí, nhưng cảm nhận được đụng chạm của y, khoé miệng cong lên nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.



      Vũ khẽ cười lộ hàm răng trắng bóng thẳng tắp lần nữa, nụ cười như vậy làm sụp đổ hoàn toàn, nước mắt lại lần nữa chảy dài, Vũ chậm rãi nhắm mắt giống như bọt nước từ từ tan biến.



      …” tiếng kêu bi thương đau thấu tâm can.



      “Vương Hậu tỉnh lại, Vương Hậu tỉnh lại.” Bên tai vang lên tiếng hô hoán bỗng mở mắt, nhưng lại phát mình nằm ở nơi xa lạ.



      “Vương Hậu, làm người sợ hãi rồi.” Đối diện với ông lão tóc bạch phơ, trong mắt Tô Tiểu Thiến loé lên kinh ngạc, ông ta là ai? Ông ta vừa gọi ai là Vương Hậu?



      “Người vất vả rồi, hoan nghênh trở lại Minh Giới.” Minh Huyền trưởng lão trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm.



      “Minh Giới.” Tô Tiểu Thiến khẽ lẩm bẩm tiếng, Minh Giới, cái gì? Minh Giới phải chính là thế giới ma quỷ sao?



      “Nơi đây là Minh Giới, vậy tôi có thể gặp Vũ được ?” Khuôn mặt mong chờ hỏi.



      Minh Huyền trưởng lão lắc đầu, rằng y yên tiêu vân tán (= hồn phi phách tán) rồi, “Người đừng thương tâm, đây đều là thiên ý, thế gian làm gì có ai có thể vĩnh viễn sống mãi?”



      Tim lại lần nữa đau nhói, qua hồi, mới lấy lại tinh thần hỏi: “Vậy tôi tại sao lại ở chỗ này?”



      “Người rời khỏi cuộn tranh U Linh, thần liền đến đón người về, việc đường đột như thế này xấu hổ, nhưng tại Minh Vương đối với cái gì cũng đều để tâm, đối với chuyện gì cũng mặc kệ, thần mang người trở về chính là muốn kích thích ý chí của y.”



      “Người tại mất ký ức, nhưng việc lần này là vì người mà ra, cho nên, người nhất định phải làm.” Minh Huyền trưởng lão quyết định cho biết về chuyện của 3000 năm trước, bởi vì cho dù có ra, cũng tin.



      “Ý… nơi đây là Minh Giới, vậy Minh Diễm đâu?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên nhớ đến Minh Diễm sao vẫn chưa trở lại.



      Minh Huyền trưởng lão cười dẫn đến chỗ thuỷ tinh cầu, từ nơi này có thể nhìn được những ngày mà vắng mặt, Minh Diệm như thế nào mà lo lắng gấp gáp tìm , bao gồm cả câu, nếu như cứu được liền đem bức tranh chôn .



      “Minh Diễm…” Đột nhiên vô cùng nhớ nó cũng giống như nhớ Vũ vậy.



      “Y đích thị là con trai người, chỉ có điều, y vẫn còn chưa được sinh ra, người phải chịu trừng phạt, nếu phải Minh Vương dùng linh dị phong bế nguyên thần của y, e rằng, y sớm chết từ trong bào thai rồi, 200 năm nay, y dưới bảo hộ của Ma Tôn bắt đầu lớn mạnh, chỉ là, cho dù y có lớn mạnh cũng chỉ là linh.”



      “Tôi…” Tô Tiểu Thiến thốt nên lời, chuyện 3000 năm trước, cái gì cũng đều nhớ, chỉ là đứa con trai này, mang lại cho cảm giác quen thuộc.



      “Người có muốn trở lại phàm gian ?”



      “Hả…?” Tô Tiểu Thiến bị lời của ông làm cho ngớ ra, vội gật đầu như gà mổ thóc, muốn trở về, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm.

      Chương 44 – Trao đổi điều kiện


      Minh Huyền trưởng lão cười ha ha nhìn , hồi lâu mới ra điều kiện, “Người xuống trở về phàm gian thần có thể giúp người, nhưng người nhất định phải đồng ý với thần chuyện.”



      “Tôi đồng ý.”



      “Thần vẫn còn chưa , người đồng ý rồi?” Minh Huyền trưởng lão vuốt râu cười hà hà.



      “Chỉ cần có thể trở về phàm gian, chuyện gì tôi cũng đồng ý.” Phàm gian có quá nhiều thứ để quan tâm.



      “Vậy tốt, thần muốn người làm tỳ nữ của Minh Vương.”



      “Gì? Tôi… tôi làm tỳ nữ của ta?” Cũng biết tại sao, nghe đến hai từ Minh Vương liền cảm thấy có chút sợ hãi.



      “Người cần giật mình, thần chỉ cần người kiên trì tháng thôi, tự nhiên thần liền có thể đưa người trở về phàm gian.” Minh Huyền trưởng lão .



      Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng thèm nghĩ, đồng ý luôn: “Được.”



      cung điện



      Lê Ngạo nằm cách thư thái ngư toạ, hiếp mắt liếc nhìn nữ tử gầy đứng bên cạnh Minh Huyền trưởng lão.



      “Minh Vương, tỳ nữ mà vi thần nhắc với người chính là nàng, Tô Tiểu Thiến.” Minh Huyền trưởng lão cười ha ha đẩy lên phía trước để y thuận tiện có thể nhìn .



      “Ngẩng đầu lên.” Thanh lạnh lẽo của Lê Ngạo vang vọng đại điện, làm giật mình run rẩy.



      “Tiểu Thiến chớ sợ, y ăn thịt người.” Minh Huyền trưởng lão cười an ủi .



      Nghe xong, Tô Tiểu Thiến cuối cùng tình nguyện ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt tím của y, hoảng hốt trong phút chốc, nhưng chớp mắt biến mất, ngoài ra cũng có bất cứ phản ứng nào, mà Lê Ngạo tất cả chỉ có vậy, nàng ta quá bình thường, bình thường đến nỗi có tư cách ở trong cung điện.



      “Vậy, thần đem nàng giao cho người, tháng sau, thần tới nhận người.” Minh Huyền trưởng lão cười vỗ vỗ bả vai của tỏ ý cổ vũ.



      ******



      “Trưởng lão, ý của người là tháng sau vẫn phải đưa Vương Hậu về phàm gian?” Tiểu Bạch hiểu, tại sao đưa đến lại còn đưa về?



      Minh Huyền trưởng lão chậm rãi : “Dương thọ của người ở phàm gian chưa tận, kiếp nạn cũng chưa thể kết thúc.” Cho nên, ông nhất định phải đưa về phàm gian.



      “Vậy… Minh Vương làm sao?”



      “Ha ha, ngươi muốn biết Minh Vương làm sao, vậy cố gắng đợi tháng sau .” Ông cũng rất chờ mong đó!



      ********



      Minh Giới lúc này, trăng từ từ nhô lên bầu trời, chiếu sáng thế giới đỏ như máu thê lương mà mỹ lệ.



      Bên ôn tuyền của hậu cung, khoé miệng Lê Ngạo cong lên tia cười đắc ý, lúc chiều y đuổi hết các thị nữ, lão hồ ly, ông phải muốn nàng ta hầu hạ ta sao? Vậy hãy để nàng ta mình hầu hạ !



      “Hả… muốn tôi cởi quần áo cho ?” Tô Tiểu Thiến thể tin được đôi mắt trợn to, phải chứ! sắp tắm rửa đó nha!



      “Ngươi là người hầu, ngươi hầu hạ ta, lẽ nào bắt ta phải hầu hạ ngươi?”



      “Xin lỗi, xin lỗi.” Tô Tiểu Thiến xấu hổ xin lỗi, trong lòng lại nhủ thầm: Đồ keo kiệt phải chỉ chút thôi sao!



      Y giơ ngang hai tay, nhón chân bắt đầu giúp y cởi y phục, từng lớp từng lớp phục trang hoa lệ bị kéo xuống, sau lúc, y toàn thân trần trụi mỉm cười tà mị nhìn , với vóc dáng như thế này của y có nữ nhân nào mà chảy nước miếng? Việc mà y cần làm là nhìn làm sao nhảy bổ vào người y.



      Nhưng mà…



      “Minh Vương, có thể vào ôn tuyền rồi đó?” Tô Tiểu Thiến tặng y nụ cười sáng chói như ánh mặt trời.



      Ha ha, may mà từng học y tá, tuy chưa từng vào bệnh viện làm, nhưng ít ra cũng từng ở trong trường y, bộ phận ‘nam tính’ sớm thấy qua, hơn nữa những cái đĩa phim thể loại kia dưới dụ dỗ của Tĩnh Nghi cũng xem qua rất nhiều, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, bây giờ may mắn lúc trước thấy qua, nếu hôm nay lúng túng ngượng nghịu.



      Lê Ngạo ngẩn ra chút, lần đầu tiên có nữ nhân nhìn thẳng thưởng thức thân thể hoàn mỹ của y, là đồ ngốc sao? Lê Ngạo bèn làm tư thế ưu nhã vào dục trì, sau khi nằm xuống, y với , “Chà lưng cho ta.”



      “Ờ.” vội cầm lấy khăn chà lưng cho y, chà tới chà lui đột nhiên bật cười.



      “Cười cái gì?” Lê Ngạo nhắm mắt vui hỏi.



      “Xin lỗi, xin lỗi, tôi… tôi chỉ nhớ lại dáng vẻ hồi tôi chà lưng cho con trâu già thôi.” Khi đó con trâu già của nhà chuyên môn dùng để cày ruộng, mỗi lần lao động xong, khắp người đều là bùn sình, với ba đều giúp con trâu già chà lưng.



      Cái gì? Lê Ngạo nghe xong, giật mình nhìn lại , chết tiệt, đem y so sánh với con trâu già?
      Dion thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 45 – Để ngươi khó xử


      Tô Tiểu Thiến biết mình sai chỗ nào nữa, tại sao mặt y lại đen thui như vậy? Để phải đắc tội thêm với nhất quốc chi chủ (= chủ của nước) nữa, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, sau hồi, chỉnh lý cho y hoàn tất, vừa định thở phào cái, y đột nhiên : “ theo ta đến hậu cung.”



      “Dạ.” vội vàng trả lời, sau đó liền theo y về phía hậu cung.



      Trong hậu cung có rất nhiều ‘thị nữ’ vô cùng nổi bật, tên gọi khác là ‘thị phụng (= người hầu hạ)’, đương nhiên nơi mà các nàng hầu hạ phải là cung điện, mà là giường.



      Có điều, muốn trở thành thị phụng hề đơn giản đâu, Minh Giới có ai mà biết Minh Vương đẹp trai đến cảnh giới người thần cùng căm phẫn chứ? Biết bao thiếu nữ tại Minh Giới đều ao ước có thể tiến vào cung điện, cho dù được làm thị phụng, nhưng được làm thị nữ các nàng cũng tình nguyện, chỉ cần có thể nhìn thấy Minh Vương là được.



      Hậu cung của y cực kỳ to lớn, thị phụng cũng vô cùng nhiều, bi kịch cho số thị phụng từ lúc tiến vào hậu cung cho đến nay là chưa từng được gặp qua Minh Vương, nhưng các nàng đều oán hận, bởi vì các nàng cảm thấy được ở trong cung điện là diễm phúc lo lớn rồi.



      Song, trong những thị phụng cũng có nữ nhân được y nhiều lần hạ cố, hấp dẫn, dễ thương, hai dạng nữ nhân này lại thường được Minh Vương hạ cố, điểm lợi hại của các nàng chỉ ở giường, mà còn ‘hiểu ý người khác’ nữa, lời ngon tiếng ngọt, đối với việc Minh Vương ban cho thuốc phá thai sau khi xong việc cũng hề do dự mà uống hết.



      “Nô tỳ, tham kiến Minh Vương.” Vừa bước vào hậu cung, bốn vị thị nữ kiều diễm bắt đầu hành lễ.



      Bốn vị thị nữ này chuyên môn ‘chỉnh lý’ hậu cung, các nàng phân biệt là, Xuân, Hạ, Thu, Đông, các nàng đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lãnh khốc vô tình, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn, sau mỗi lần xong việc, là do các nàng đưa thuốc phá thai, phàm là kẻ chống cự, chết ngay tại chỗ!



      Lê Ngạo cũng nhìn thẳng bốn vị thị nữ, mà thẳng vào trong, bốn vị thị nữ cũng theo vào, Tô Tiểu Thiến giống như kẻ ngốc dư thừa cuối cùng.



      “Tối nay, các ngươi ở bên ngoài hầu hạ.” Lê Ngạo lạnh lùng .



      “Dạ.” Bốn người đồng thanh trả lời.



      “Dạ.” Tô Tiểu Thiến thấy các nàng trả lời dạ, cũng vội trả lời dạ, chỉ là câu trả lời này của hình như trật nhịp rồi, so với các nàng hề đồng điệu, Tô Tiểu Thiến chỉ đành cười ngượng ngùng.



      Chiếu theo thường lệ, mỗi lần đều có hai thị nữ đứng ở ngoài cửa, hai thị nữ hầu hạ trong phòng, bốn vị thị nữ này được y huấn luyện đến cảnh giới lạnh như băng, trong lúc Minh Vương kích tình, các nàng có thể lộ ra bất cứ biểu tình nào, mà còn đứng ở bên cạnh giường nhúc nhích, có điều, rèm giường đều được bỏ xuống.



      Vậy mà tối nay, khoé miệng y cười nhàn nhạt, y chính là muốn để nếm thử cái gì gọi là đói khát thèm thuồng!



      Hôm nay, y chọn thị phụng mới, y muốn cho biết, nữ nhân thanh thuần (= trong trắng thuần khiết) ở dưới thân y dục vọng mãi mãi thể ngừng, y cũng muốn cho biết, cái gì goi là ‘thèm muốn’.



      Lê Ngạo tuỳ tiện chọn căn phòng, Xuân Nhi vội mở cửa phòng cho Minh Vương, thị phụng ngồi giường nhìn thấy Minh Vương, lập tức kích động biết nên cái gì, hồi lâu, nàng ta run rẩy : “Vương…”



      Nhìn thấy bốn vị nữ tử hướng cửa ra, Tô Tiểu Thiến cũng theo, ai ngờ, “Tô Tiểu Thiến tối nay ở trong phòng hầu hạ.” Y cười nhạt .



      Tô Tiểu Thiến nghe xong kinh hoàng trợn to mắt, trong phòng? ta… ta muốn làm cái gì?









      Chương 46 – Tự cho thông minh

      Tô Tiểu Thiến nghe xong kinh hoàng trợn to mắt, trong phòng? ta… ta muốn làm cái gì?



      Xuân Nhi thấy mặt mày mù mịt, vội lạnh lùng căn dặn, “Hầu hạ Minh Vương, chờ sai bảo gì bất cứ khi nào của Minh Vương.” xong, nàng ta hành lễ rồi đem cửa đóng lại.



      khí trong phòng lập tức kỳ dị lên, thị phụng được ân sủng kia vừa kinh ngạc vừa e thẹn, kinh ngạc là Minh Vương cuối cùng gặp nàng rồi, e thẹn là, (chỉ Tô Tiểu Thiến) ở trong này… nên nàng ta thấy thẹn thùng!



      “Ngươi, qua đây cởi y phục cho ta.” Y uể oải với Tô Tiểu Thiến.



      Tô Tiểu Thiến bĩu môi giúp y cởi y phục, cái tên Minh Vương này sao lại có loại sở thích này chứ? Thích để người khác ở ngay trường nhìn y ‘biểu diễn’ sao?





      Bất quá, ý nghĩ vừa chuyển, lại nhớ đến lời của trưởng lão, Minh Vương là kẻ lập dị, ờ, nên lượng thứ cho y, ở phàm gian kẻ lập dị chính là bệnh tự kỷ, nên có đồng cảm, nghĩ đến đây, cũng dễ chịu hơn nhiều.



      Nhìn toàn thân trần trụi của Minh Vương, nàng thị phụng kia nháy mắt sắc mặt đỏ lên mảng, nàng ta…. xấu hổ…



      Bàn tay rộng lớn của y mặc ý di chuyển mỗi vùng cấm địa, kèm theo cái hôn nóng bỏng mỗi tấc da thịt mà y muốn… Nữ nhân dưới thân chịu nổi ve vãn bắt đầu rên rỉ.



      Tô Tiểu Thiến đứng bên cạnh xấu hổ nhìn AV (*) trực tiếp phát tại trường! Sắc mặt sớm đỏ ké.

      ( (*) AV = Adult video: Phim người lớn, phim H, phim sex, phim con heo…)



      Hai kẻ ‘biểu diễn’ quên trời đất, với tư cách là khán giả, lúc này cũng toàn thân nóng ran, cái tên đàn ông này sao lại biết xấu hổ đến như vậy? Vì tránh bối rối ngượng ngùng chỉ đành nhìn.



      “Vương… a… a…” Tiếng rên rỉ của nữ tử này lọt vào trong tai nghe rất khó chịu, lúc này đây cũng chỉ có thể tim đập điên cuồng thình thịch ngừng!



      Động tác Lê Ngạo bỗng từ từ chậm lại, y tuỳ ý liếc nhìn Tô Tiểu Thiến cái, khoé miệng cong lên tia cười mỉa: “Sao vậy? Tô thị nữ chịu nổi rồi à? Nếu , Bổn vương miễn cưỡng sủng ngươi lần vậy?”



      “Vương…” Nữ nhân dưới thân lúc này đau đớn, dục vọng xâm chiếm toàn thân, nàng ta muốn nhiều hơn, cũng rất bất mãn phân tâm của Minh Vương.



      “Tô thị nữ cớ gì dám nhìn vậy? Là kỹ thuật của Bổn vương quá mực tuyệt hảo, hay là ngươi quá mức… ham muốn vậy?” Lê Ngạo vừa thúc chạm vào nữ nhân dưới thân, vừa mặc ý châm chọc , y muốn xem còn có thể giả bộ đến chừng nào?



      Tô Tiểu Thiến vốn dĩ rất xấu hổ, ngờ y lại như vậy, ngay lập tức nhục nhã chiếm cứ hết đại não, đại não nóng lên buột miệng : “Chờ… chờ chút…”



      “…?”



      Lê Ngạo cười khinh thường, thế nào? Chịu nổi rồi sao? Hứ!



      Tô Tiểu Thiến lúng túng lên phía trước, cực kỳ nghiêm túc : “Tôi… tôi quan sát cả buổi trời, tư thế của hai người được đúng lắm cho lắm… Tôi… tôi từng xem qua đĩa, phía phải như thế này” xong, ngại ngùng đem chân của nữ nhân kia đặt lên eo y, đồng thời dặn dò nàng ta: “Chân của phải kẹp chặt eo của ta nha.”



      Kế tiếp, lại xấu hổ với Minh Vương: “… hai tay nên chống bên mép giường nha, chứ phải nắm lấy cánh tay ấy, xem, ấy đau đến la thất thanh luôn rồi kìa…” Tô Tiểu Thiến trong nháy mắt vì ‘học rộng tài cao’ của bản thân mà cảm thấy kiêu ngạo, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy mà!



      , biết rằng cái vị ở giường kia lúc này mặt đen thùi lùi rồi.



      “Được rồi, hai người bây giờ ‘động động’ thử xem, khẳng định là tốt hơn hồi nãy đó.” Tô Tiểu Thiến quên mất y vừa mới nhục nhã mình, mà còn vô cùng vô cùng nghiêm túc .



      “Cút – – – -” Minh Vương gầm tiếng, báo hại trái tim mỏng manh yếu đuối của đập thình thịch liên hồi, sao vậy cà? ta sao lại nổi nóng chứ? Tô Tiểu Thiến khuôn mặt mờ mịt.



      Xuân Nhi vội đẩy cửa vào, nàng ta nghe được tiếng gầm của Minh Vương vội vã kéo Tô Tiểu Thiến ra.
      Dion thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 47 – Dần dần biến hoá


      Trong hoa viên, Tô Tiểu Thiến căng thẳng đứng ở bên, đứng đối diện trước mặt là Xuân Hạ Thu Đông, biết phải cái gì, “Ngươi hầu hạ Minh Vương kiểu gì vậy hả? Ngươi muốn chết đúng ?” Hạ Nhi lạnh lùng quát.



      Nghe xong, Tô Tiểu Thiến xấu hổ cúi đầu, nắm chặt góc áo, chờ đợi phê bình.



      “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn tái phạm sai lầm giống như vậy nữa, ngươi cứ chờ mà bị hồn bay phách tán .” Thu Nhi cười lạnh tiếng, sau đó bốn người khinh thường liếc cái ngạo mạn bỏ .



      Buồn bực, vô cùng buồn bực.



      Tô Tiểu Thiến chán nản nhìn bầu trời, vừa làm cái gì vậy? Lúc này mới phát bản thân làm cái việc ngu ngốc biết bao, chỉ là… chỉ là những hành vi này là do khống chế được nên mới làm.



      “Hu hu, trưởng lão, ông ở đâu, tôi muốn về nhà, cứ tiếp tục như vậy tôi biến thành đồ ngốc đó.” Tô Tiểu Thiến ngẩng đầu hét lên .



      Trong góc tối, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn thấy hết tất cả, sau đó, như u linh chớp mắt biến mất.



      Trong đêm tối yên tĩnh, Tĩnh Tâm trạch (= chỗ ở, nhà) lại truyền ra trận cười sảng khoái.



      “Trưởng lão, người đừng cười nữa, ta sợ Minh Vương giết nàng.” là Tả hộ pháp, y luôn ở trong góc tối thầm bảo hộ .



      Minh Huyền trưởng lão vuốt vuốt râu, cười lớn ha ha, “Ngươi yên tâm, ngươi biết Minh Vương, lẽ nào ta lại sao? Người làm như vậy đâu, nhưng nghĩ như vậy, ha ha.”



      Tả hộ pháp hiểu cho lắm, y “Trưởng lão, Vương Hậu buồn bực oán trách vì hành vi thể kiểm soát của người?”



      Minh Huyền trưởng lão khẽ cười đáp: “Nơi đây là gốc rễ của nàng, tuy nàng còn ký ức, nhưng bản tính vẫn còn ra, cho nên, việc mà bây giờ nàng làm, có lẽ nàng cũng nghĩ đến, ta nghĩ… qua vài ngày nữa, Minh Vương càng nóng nảy hơn.” Nghĩ đến đây, ông nhịn được bật cười ha hả.



      “Vậy… vậy Vương Hậu nếu cứ chậm chạp nhạy bén như vậy hoài, Minh Vương điên mất!” Tả hộ pháp lo lắng .



      “Cái này ngươi cần lo lắng, Vương Hậu như thế nào ngươi còn sao? Ta vô cùng khẳng định, tính khí nóng nảy của Minh Vương sớm muộn cũng bị phản kháng mạnh mẽ nàng mà bốc lên… mà còn, là vô cùng kịch liệt nữa đó!” Minh Huyền trưởng lão rất chắc ăn mỉm cười.



      Trong cung điện, Lê Ngạo sớm kết thúc cái việc làm cho y phải mang nhục, chết tiệt! Y sớm đoán được cái lão hồ ly kia dễ dàng gì bỏ cuộc, có ai ngờ lão lại phái đến ả ngu ngốc!



      “Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến gọi khẽ khàng, đứng bên ngoài hầu hạ y rất lâu rồi, rất buồn ngủ! Y rốt cuộc là còn muốn trưng cái khuôn mặt đen xì ra đến chừng nào nữa đây!



      trong lúc bực bội, Lê Ngạo đột nhiên : “Mệt rồi, ta muốn ngủ.”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong mặt mày hớn hở vội vàng : “Nô tỳ tuân chỉ” Y cuối cùng cũng chịu ngủ rồi, nếu cứ đứng như vầy, e phải ngủ gật luôn quá.



      Sau khi trải giường nệm xong, Tô Tiểu Thiến cười ngọt ngào : “Minh Vương, người yên tâm mà ngủ , nô tỳ cáo lui đây” Woa, cuối cùng cũng có thể ngủ rồi.



      Tiếc rằng…



      Chân còn chưa bước ra khỏi cửa, thanh lạnh lùng của y lần nữa vang lên: “Ngươi muốn đâu?”



      Tô Tiểu Thiến bị y hỏi khựng lại, được vài giây, vội xoay người rất nghiêm túc : “ ngủ rồi, tôi cũng phải ngủ…” Chữ nghê còn chưa ra, y lại cho là đúng : “Ngươi là nô tỳ” y nhắc nhở.



      “Vậy…” Vậy ý của là sao!



      “Ta ngủ, ngươi đứng đó” Dứt lời, y huơ tay buông tấm rèm xuống che khuất tầm mắt của .



      nghe y như vậy, khoé miệng nhịn được giật giật, y ngủ, còn phải đứng, lẽ nào phải là người sao? ngủ chắc? Hay là y sợ người khác chạy vào hãm hiếp y?



      Nhưng – – – cho dù thế nào, vẫn phải đứng bên cạnh giường nhìn y ngủ ngon lành, trong lòng ngừng chửi rủa, ăn cơm nghẹn chết , uống nước sặc chết , đường trượt chết , bị sét đánh chết luôn, muốn phụ nữ muốn chết luôn, hứ!



      Nhưng vừa rủa xong những điều này, trong lòng Tô Tiểu Thiến giật mình, trời ạ, lại biết trù biết mắng người nữa, từ khi nào biến thành như vậy chứ?

      Chương 48 – Ngủ quên rồi


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Tiểu Thiến ôm lấy cột giường bên cạnh hết chịu nổi trượt dần xuống, mắt chống được cơn buồn ngủ kéo đến, bên ngoài gió hiu hiu thổi, đêm vẫn còn dài…



      giường Lê Ngạo lại hề buồn ngủ chút nào, ngón trỏ hơi hơi động, rèm giường lại được vén lên, mà tư thế chảy nước miếng của , tự nhiên đập vào mắt y chút bỏ sót, nhìn thấy loại tình trạng đó của , y chau mày vui : “Đần độn”



      Ngày hôm sau.



      Sáng sớm bị Xuân Nhi hung hăng giáo huấn trận, tự nhiên có gì để , ai kêu ngủ quên làm chi, chủ tử của sắp ăn cơm trưa luôn rồi, lại vẫn cứ nằm đất chìm vào mộng đẹp.



      “Ngu ngốc, ta chưa từng thấy qua nữ nhân ngu xuẩn giống như ngươi, ta thể hiểu nổi ngươi như vậy, mà cũng có thể vào được cung điện?” Xuân Nhi lần đầu tiên trong lịch sử có bài thuyết giáo dài đến như vậy, cũng hết cách, Minh Vương trong lòng nàng ta là thần, còn cái thứ ngu ngốc này cư nhiên ngay cả thần của nàng ta cũng hầu hạ tốt, tức giận phải là nàng ta rồi.



      “Xuân Nhi tỷ tỷ, xin lỗi, tôi cố ý…” Tô Tiểu Thiến lời xin lỗi.



      Xuân Nhi liếc xéo cái, tức giận : “Đừng có lôi kéo làm vẻ thân quen với ta, ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta muốn làm tỷ tỷ của cái thứ ngu ngốc.” Xuân Nhi híp đôi đan phụng nhãn châm chọc nhìn về phía .



      Tô Tiểu Thiến nở nụ cười ngượng ngùng, sao người ở đây ai nấy cũng đều hung dữ quá vậy ta?



      theo ta.” Xuân Nhi hừ lạnh cái hất mái tóc, cất bước về phía trước, Tô Tiểu Thiến vội vã theo.



      vòng quanh qua hoa viên xinh đẹp, bọn họ tiến vào trong phòng, vừa bước chân vào căn phòng, Tô Tiểu Thiến bối rối biết phải làm sao, trong phòng tề tụ rất nhiều mỹ nữ, cái tên Minh Vương lạnh lùng kia cùng ngồi trong đó, trước mặt bọn họ đều là sơn trân hải vị.



      Những cái này cho biết, bọn họ ăn cơm trưa rồi, mà giờ này mới thức dậy…



      “Minh Vương… xin lỗi… tôi…”



      “Bắt đầu.” Lê Ngạo cho cơ hội giải thích, trực tiếp phất tay để mỹ nữ bàn cùng dùng.



      Những mỹ nhân này đều là thị phụng có tiếng, cũng chính là thường được y hạ cố, đây là bửa cơm tụ họp mỗi tháng, chứ bình thường, bọn họ có cơ hội ngồi ăn cùng Minh Vương đâu, bất quá, cũng biết Minh Vương có ý gì, cư nhiên mỗi tháng đều an bài lần, cho nên cái bữa cơm tụ họp như thế này các mỹ nhân càng muốn biểu tốt.



      “Vương, gần đây người vất vả rồi, phải chú ý nghỉ ngơi.” Mỹ nhân chính là trong những người được Minh Vương sủng ái – Mị Nhi!



      “Đúng vậy, tỷ tỷ đúng, Vương người nhất định phải chú ý đến thân thể nha.” Khả Nhi vội vàng tiếp lời.



      Tô Tiểu Thiến đứng bên cạnh hầu hạ, lại phát bọn họ giả tạo, nịnh hót lẫn nhau mục đích đều là vì người đàn ông trước mặt lạnh như núi băng này, ể? từ lúc nào biến thành thích châm chích như vậy chứ?



      “Vương…”



      “Thức ăn chặn nổi miệng của các ngươi?” Lê Ngạo mang bất cứ biểu tình nào , sau đó nếm ngụm canh cá bên tay trái.



      Chúng mỹ nhân nghe thấy, vội cúi đầu dám thêm nữa, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.



      Chính vào lúc này, biết vị mỹ nhân nào đem cái chén trong tay làm vỡ, sắc mặt nàng ta lập tức đại biến quỳ đất run rẩy cầu xin: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.” Tất cả thị phụng ở đây trừ lúc giường có thể tự xưng tên ra, còn ở các trường hợp khác đều tự xưng nô tỳ.



      “Ha ha, đổ vỡ bình an, đổ vỡ bình an nha” Tô Tiểu Thiến thấy y , lại nhìn nữ nhân đất run rẩy ngừng, lòng hảo tâm của dâng tràn nên lại nhiều chuyện.



      Ai ngờ lời của vừa lọt, ánh mắt giết người của Xuân Nhi bắn qua, doạ vội gãi đầu che giấu hốt hoảng trong lòng.



      Lê Ngạo từ đầu đến cuối cũng ngước mắt nhìn , nhưng u ám khuôn mặt của y lại làm cho mỗi người tại đây đều sợ xanh mặt, sau hồi lâu, thần sắc y tràn đầy châm biếm tuỳ hứng: “Ngươi tốt nhất nên hiểu cái gì gọi là nô tỳ.”



      Lão hồ ly, ông là muốn nàng ta khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta sao?
      Dion thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 49 – Chuyện cười


      Lê Ngạo từ đầu đến cuối cũng ngước mắt nhìn , nhưng u ám khuôn mặt của y lại làm cho mỗi người tại đây đều sợ xanh mặt, sau hồi lâu, thần sắc y tràn đầy châm biếm tuỳ hứng: “Ngươi tốt nhất nên hiểu cái gì gọi là nô tỳ.”



      Lão hồ ly, ông là muốn nàng ta khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta sao?



      Tô Tiểu Thiến bị giọng điệu như vậy doạ giật cả mình, còn những mỹ nhân kia bị doạ đều run rẩy vội vàng bỏ chén đũa xuống nhìn Minh Vương, cái ả nô tỳ chết tiệt này là muốn tìm chết sao? Muốn chết cũng đừng có kéo theo bọn họ chứ!



      Cảm giác được ràng khí kỳ dị, Tô Tiểu Thiến lau lau mồ hôi túa ra trán, lại phá hỏng khí nữa rồi sao? Suy nghĩ lúc vì để sửa chữa lỗi lầm vội cười : “Xin lỗi Minh Vương, tôi… phải cố ý, nếu như vầy , tôi kể câu chuyện cười để góp vui mọi người thấy sao?”



      “…”



      Im, có người nào dám phát ra thanh.



      Tất cả mọi người trong phòng đều chờ đợi mệnh lệnh của Minh Vương, mà y lại chậm rãi từ từ nếm thêm ngụm canh cá, hồi lâu, rốt cuộc cũng bật thốt ra chữ: “Kể.”



      Sau khi nhận được cho phép, Tô Tiểu Thiến vội thở phào cái, sau đó cười ha hả : “Câu chuyện này vô cùng mắc cười, khi mà có người vui tôi liền kể câu chuyện cười này, mọi người đều cười.” lại hồi phục bản tính cười ha hả .



      Chúng mỹ nhân toàn bộ đều nhìn cách khinh thường, ánh mắt đó giống như : Đồ ngu ngốc, có lời mau , có rắm mau thả!



      Tô Tiểu Thiến đọc hiểu ám hiệu, xấu hổ mỉm cười, “À… câu chuyện này có tên là ‘chuyện nhà ruồi’.”



      Để bản thân cười, hít sâu cái, “Ruồi mẹ đem ruồi con toa-lét ăn cơm, ruồi con hỏi ruồi mẹ: ‘Mẹ, sao chúng ta mỗi ngày đều phải ăn phân?’ Ruồi mẹ tức giận đáp: ‘Lúc ăn cơm được những lời kinh tởm như vậy, tranh thủ còn nóng ăn ’.” xong, Tô Tiểu thiến tự biên tự diễn cười lớn ha ha, cười được hồi, mới phát chỉ có mình cười.



      Ủa… lẽ nào mắc cười sao? Tô Tiểu Thiến có chút buồn bực, đây chính là câu chuyện cười mà thích nhất đó, vì để khí gượng gạo thêm nữa vội vàng : “Ha ha, mọi người mau ăn , tranh thủ còn nóng.”



      “…” khí lại lần nữa chìm vào đáy cốc.



      Lê Ngạo rốt cuộc cũng nhịn hết nổi đứng dậy, ngón tay thon dài bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của , sau đó đem khuôn mặt đẹp đến người lẫn thần cũng phải phẫn nộ đưa đến trước mặt , “Người bị đần độn sao?”



      Ưm… càng lúc càng khó thở, khó chịu, bởi vì như vậy mà chết chứ? Trong lòng Tô Tiểu Thiến cực kỳ hoảng sợ, , lại làm sai cái gì nữa sao?



      Đáp ứng ta phải hạnh phúc, đáp ứng ta phải sống tốt…



      Lời của Vũ bỗng vang vọng khắp đầu óc , được, thể chết, cái mạng này là của Vũ, phải thay Vũ sống tốt…



      Đúng vào lúc này, Tả hộ pháp đột nhiên xuất , y vội vàng quỳ xuống vô cùng cung kính bẩm báo: “Tham kiến Minh Vương, Minh Huyền trưởng lão cầu kiến.”



      Nghe xong, y cười nhạt tiếng, bàn tay cứng rắn thả ra, Tô Tiểu Thiến có điểm chống đỡ nên rơi xuống mặt đất.



      “Truyền.”



      “Dạ.” Tả hộ pháp vội lui xuống thông truyền.



      “Đều cút hết cho ta.” Y mệnh lệnh .



      Mọi người đồng thanh: “Nô tỳ cáo lui.”



      Xuân Nhi vội vã kéo Tô Tiểu Thiến hoảng hốt ra.



      Lê Ngạo nhìn cách chán ghét, trời ơi, y rốt cuộc là đồng ý với lão hồ ly kia cái gì vậy?









      Chương 50 – Nỗi sợ hãi của mỗi người


      Tô Tiểu Thiến bị kéo ra ngoài, bị bọn họ kéo mãi cho đến lương đình (1) mới dừng bước chân, trong nháy mắt, liền bị bọn họ bao vây xung quanh, mà bộ dáng khí thể ngút trời của bọn họ giống như muốn lột da vậy.



      Giây tiếp theo, bên tai Tô Tiểu Thiến truyền đến những tiếng chửi rủa dồn dập.



      Đần độn, ngu xuẩn, bệnh thần kinh ngừng vang bên tai.



      “Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo theo bọn ta chứ, ngươi có thể nào thông minh chút được hả? Cái câu chuyện cười kia của ngươi? Có ai trong lúc ăn cơm, mà kể chuyện cười ăn phân ?” Mị Nhi rất tức tối quát tháo .



      Trời ơi, lúc này mới có phản ứng, ra y bất mãn là vì… trong lúc ăn cơm kể chuyện cười ăn phân? 囧!



      “Nếu phải Minh Vương có lệnh cho phép giết ngươi, ta có thể chắc chắn cho ngươi biết, ngươi sớm chết N lần rồi.” Xuân Nhi gào lên cổ họng như muốn xé toạt.



      “Vốn là người chết làm sao chết được?” Tô Tiểu Thiến tiếng lẩm bẩm.



      “Ngươi cái gì?” Xuân Nhi nhìn dáng vẻ cúi đầu lầm bầm của rất bất mãn.



      “Tôi… gì hết.” Tô Tiểu Thiến lúc này cũng sôi máu lên rồi, rống cái gì chứ? cũng có bị điếc!



      “Xuân Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận với cái thứ đần độn này, thân thể của tỷ quan trọng hơn.” Khả Nhi vội vuốt mông ngựa (*) .

      ( (*) Vuốt mông ngựa: ý là nịnh hót, nịnh bợ…)



      Chúng mỹ nhân thấy vậy đều đến vuốt mông ngựa nàng ta, phải biết là, hậu cung vẫn còn phải nhờ bọn họ quản lý, mà nàng ta lại người đứng đầu trong tứ quý (= 4 mùa), để bị đánh, bọn họ đều cười ha ha nịnh nọt.



      Được tâng bốc hồi, tâm tình Xuân Nhi tốt lên, nhìn cách lạnh lùng : “Làm việc nhớ để mắt cho ta dùm cái, đừng có mà ngu như heo vậy.” xong, nàng ta hất đầu ưỡn ngực cùng chúng mỹ nhân xung quanh rời khỏi nơi này.



      phút, hai phút, ba phút



      đứng chết chân đúng năm phút, cuối cùng cũng nhịn hết nổi rống lên: “Mấy người đánh rắm có, mấy người mới đần độn, ràng biết cái tên băng sơn kia của mấy người là đống phân, mấy người còn tự cho là bảo bối nữa? Mấy người mới ngu như heo đó!” Lời vừa lọt, vội vàng nhìn ngó bốn bề xem thứ có người hay , thấy người, hít sâu cái, vỗ vỗ ngực: “Phù, may mà có ai.”



      Vừa mới thở phào có người, nhưng lại phát việc càng khủng bố hơn, im lặng lúc, cực kỳ khủng hoảng : “Á… sao lại trở nên như vầy? Mình sao lại trở nên như vầy? Á… doạ người mà.” lớn tiếng hét co giò chạy.



      Phía sau bụi cây, rốt cuộc cũng có người nhịn hết nổi phụt tiếng bật cười ha ha.



      “Trời ơi, Vương Hậu của chúng ta đáng quá .” Tiểu Bạch nhịn hết nổi cười .



      Tiểu Hắc lau lau mồ hôi túa ra trán, trong lòng cực kỳ khủng hoảng, “Tiểu Bạch, ta có loại dự cảm tốt.”



      Khuôn mặt Tiểu Bạch mờ mịt, “Sao vậy? Huynh lo lắng Minh Vương giết Vương Hậu à? Ôi, huynh đệ, huynh chớ có lo, có trưởng lão ở đây có vấn đề nào là giải quyết được.” Tiểu Bạch vội vã an ủi .



      Tiểu Hắc lại bỗng khoác khoác tay, “Ta phải là có ý như vậy.” Y hoàn toàn suy nghĩ lệch lạc ý của y rồi.



      “…?” Mặt Tiểu Bạch mù mờ.



      Tiểu Hắc đứng dậy, mày nhíu chặt, ánh mắt cực kỳ ai oán, y ngẩng đầu lên trời than cái, lẳng lặng nhìn bầu trời, “Haizz…”



      “Huynh lo lắng chuyện gì, mau ?” Tiểu Bạch bị y làm cho đầu óc mờ mịt.



      Ai ngờ, Tiểu Hắc đột nhiên run rẩy nắm lấy cánh tay Tiểu Bạch hỏi: “Huynh phát dáng vẻ của Vương Hậu càng lúc càng giống 3000 năm trước sao?”



      Tiểu Bạch gật đầu, ừm, y cũng phát được, nhưng chuyện này có gì mà phải lo lắng?



      Tiểu Hắc thấy y vẫn hiểu, vội vò đầu, trong mắt ngập tràn khủng hoảng, sau đó gầm lớn tiếng: “Huynh lẽ nào quên cái khoản thời gian đó rồi sao? Ta là sợ Minh Vương xử lý được Vương Hậu lại nhằm hai chúng ta mà quát tháo đó.” Nghĩ đến đây Tiểu Hắc nén nổi lộ ra biểu tình sợ hãi.



      Lúc đầu Minh Vương làm lay động được nàng, chỉ đành lấy huynh đệ bọn họ ra trút giận, lần chửi mắng phải nguyên buổi sáng, cũng nguyên buổi chiều, khoảng thời gian đó, hai ngươi nhanh chóng hốc hác tiều tuỵ, cũng hết cách, Minh Vương quá đáng sợ mà.



      Tiểu Bạch nghe xong, khoé miệng cũng bắt đầu co rút, giọng điệu cũng bắt đầu lắp bắp: “ phải… phải chứ?”



      Hai huynh đệ cùng nhìn lẫn nhau, im lặng vài giây, cả hai người cùng hét lên tiếng hoang mang bỏ chạy.
      Dion thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 51 – Tí tuổi vạn người mê


      Lúc này sắp sửa đến buổi trưa rồi, thời tiết hôm nay vẫn tồi, bên ngoài ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, chỉ là ánh mặt trời tháng 9 vẫn gay gắt như thường, bên ngoài cửa sổ cành lá xào xạt như hiểu được tâm tình, điều này làm cho Minh Diễm vốn vĩ buồn ngủ lại nhịn được ngáp dài.



      Phàm gian, 10 giờ 30 sáng.



      “Em trai Minh Diễm, đây là quà mà chị muốn tặng cho em.” khoảng chừng 10 tuổi, trong tay cầm lấy món quà xinh đẹp đưa cho Minh Diễm, khuôn mặt nhắn hơi hơi ửng đỏ.



      Minh Diễm liếc xéo cái, thèm ngó ngàng, mà lại trực tiếp nằm bò lên bàn học nhắm mắt ngủ, cái nữ nhân thối chết tiệt, cư nhiên lại đem nó bỏ ở trường học? Có lầm đó? người 200 tuổi lại phải ở cùng với mấy đứa con nít ranh này?



      lại trả lời với lý do rất ư là chính đáng, “Cũng biết mẹ của mày khi nào trở về, tao mà làm, số tiền cuối cùng cũng bị mày ăn sạch hết luôn, ối chà, mày ở trường học đợi là tốt nhất, tối tao rước mày cũng như vậy thôi.” Phải biết là vào tiểu học rất rẻ nha.



      “Vậy sao ngươi lại bắt ta học lớp 4, mà phải mẫu giáo?” Nó tức giận hỏi.



      Tĩnh Nghi ngượng ngùng mỉm cười, “Ờ… ờ… bởi vì mày thông minh đó mà!” Phí lời, trường mẫu giáo mắc như vậy, tao làm gì có tiền, lớp 4 rẻ hơn nhiều, mà còn, mọi việc đều như ý, tốt biết bao!



      Từ lúc, nó bị quăng vào ‘trường tiểu học Dương Quang’, do tư chất thông minh, trực tiếp nhảy lên lớp 4 luôn, nó thực trở thành tiểu chính thái (*) (= Shota) của khối lớp 4.

      ( (*) Tiểu chính thái = Shota: Chỉ những cậu nhóc dưới 12 tuổi dễ thương, đáng )



      Cách ngày mà nó biết mẹ của nó trở về Minh Giới cũng được 5 ngày rồi, nhận được tin tức đó, vốn dĩ nó cũng muốn nhanh chóng trở về Minh Giới, ngặt nỗi nó có linh dị để thoát khỏi cái thể xác này, vốn muốn tìm cái chết để trở về Minh Giới, nhưng lại được Tiểu Bạch thúc thúc cho biết, mẹ của nó tháng sau trở lại bình yên vô .



      Buồn bực!



      Vô cùng buồn bực!



      Mẹ của nó mắc mớ gì lại phải trở lại chứ?



      “Em trai Minh Diễm, em thích sao…” bé thấy Minh Diễm ngó ngàng gì , mũi bất giác cay cay, nước mắt trong trẻo chớp mắt đong đầy khoé mắt.



      Cảm nhận được khí đúng, Minh Diễm nhanh chóng xoay đầu lại, thấy bé có bộ dáng sắp sửa khóc, nhất thời mềm lòng chỉ đành nhận lấy, “Cám ơn.”



      “Ha ha, em trai Minh Diễm thích là được rồi.” bé lập tức ngừng khóc mỉm cười.



      “Minh Diễm, đây là sô--la mà mommy của mình từ Pháp mang về, tặng cho bạn, mong là bạn thích.” bé khác ăn mặc thời trang cũng vội vàng đưa cho nó hộp sô--la.



      “Minh Diễm, đây là cơm hộp Bento (1) mommy của mình làm, mình đặc biệt mang đến cho bạn.”



      “Minh Diễm…”



      Trong chớp mắt, nó bị đám nữ sinh bao vây, lúc này thanh vang lên khắp nơi trong phòng học.



      Vẻn vẹn trong 3 ngày ngắn ngủi, nó trở thành nhân vật nổi tiếng của trường tiểu học Dương Quang, cũng lập tức thành sát thủ nữ sinh từ khối lớp 1 đến khối lớp 4, bao gồm cả giáo! Mới tí tuổi đầu mà nó tuấn tú đẹp trai, tư chất thông minh, lại còn có khí chất cao quý bẩm sinh nữa, cho nên đều đặc biệt thu thút toàn bộ ánh mắt của mọi người.



      Ngày thứ hai có nữ sinh đến đưa thư tình, nhưng nó nhìn cũng thèm nhìn liền quăng vô thùng rác, buổi chiều, có nữ sinh bạo gan tặng nó đồ ăn ngon, mà nó…



      Lại nhận lấy!



      Từ đó, các học sinh nữ cũng viết thư tình nữa, mà điên cuồng tặng đồ, nó thích cái gì mua cái đó, chỉ cần nó muốn!



      Minh Diễm nhìn thấy nhiệt tình của mọi người, khoé miệng cong lên tia cười nhàn nhạt, xem , học cũng phải là chuyện xấu, ít ra, nó muốn thứ gì, đều có người tặng, phải sao?







      Chương 52 – Tĩnh Nghi ngượng ngùng


      Hôm sau



      Trưa tháng 9 vô cùng oi bức, ánh mặt trời chói mắt kia ràng vô cùng gay gắt, chiếu lên người giống như thiêu nướng vậy, vậy dưới đất còn bốc hơi nóng lên, giống như chỉ cần quẹt cái que diêm bùng cháy vậy.



      Thế nhưng



      Trong quán cà-phê máy lạnh ràng lại mát lạnh khác thường.



      Tĩnh Nghi tay nhấc ly cà-phê trong tay lên uống, ánh mắt lại lưu luyến người chàng đẹp trai tại quầy Bar rất lâu mà vẫn dời tầm mắt.



      “Đồ ngu ngốc, ngươi nhìn đủ chưa vậy?” Minh Diễm cực kỳ thoải mái hỏi, bọn họ ngồi ở đây 3 tiếng rồi đó!



      Tĩnh Nghi vội phục hồi tinh thần, sắc mặt đầy vẻ xấu hổ, “Tao… tao cao hứng mà, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, về nhà sớm như vậy để mà làm chi?” xong, ánh mắt của lại trở về vị trí cũ.



      Minh Diễm rốt cuộc cũng thể kiên nhẫn thêm ‘soạt’ tiếng đứng lên, tức giận trừng .



      “Trời ơi, mày che mất tầm nhìn tao rồi, mày mau ngồi xuống .” Tĩnh Nghi vội nghiêng đầu sang bên.



      “Đồ ngu ngốc, ngươi muốn mê trai, mình mê .” xong, nó xoay người ra khỏi quán cà-phê.



      Mê trai? Ai… ai , mê trai chứ?



      Giây tiếp theo, lập tức đuổi theo.



      “Đúng đúng đúng, tao mê trai đó, được rồi chứ, ai giống mày mới tí tuổi vạn người mê, mà toàn là mấy con nhóc bám dính nữa.” Tĩnh Nghi theo nó vừa vừa .



      Minh Diễm cho là đúng cười nhạt tiếng, thừa, vậy phải xem nó di truyền ai, nếu mà để nhìn thấy ba của nó, vậy còn biến thành ngày ngày mê trai? Ha, xem ra vẫn là dạng đem mỹ nam để vào trong mắt của mẹ nó, mới có thể chân chính đoạt được tâm mỹ nam!



      Bọn họ ra khỏi quán cà-phê, liền vào trung tâm thương mại, hôm nay là ngày giảm giá của bách hoá Kim Lĩnh, làm sao có thể nào bỏ qua những cái túi nhìn thèm chảy nước miếng kia được chứ? Nhưng nó lại muốn muốn mua gì hết chỉ muốn về nhà ngay, hết cách, chỉ đành phải dùng món cơm Ý mà nó thích ăn nhất ra dụ dỗ mới đem được nó cực kỳ tình nguyện dẫn vào trung tâm thương mại.



      Vừa tiến vào trung tâm thương mại, khí chất đẹp trai của Minh Diễm lập tức thu hút rất nhiều người dừng bước chân, lâu có người bắt đầu thầm, “Người mẹ này cũng trẻ nha.”



      “Đúng đó, con của ấy đẹp trai nha.” Mọi người nghị luận tới tấp.



      Tĩnh Nghi nghe xong sắc mặt rất là khó coi, được rồi, sớm nên mang nó đến nhà trẻ, bây giờ rốt cuộc hiểu, bình thường tỉ lệ đàn ông ngoái đầu nhìn đạt 99%, nhưng nay lại toàn là các bà còn có mấy con nhóc miệng còn hôi sữa.



      Đúng vào lúc này, người đàn ông dịu dàng nho nhã về phía , bộ vét thẳng thớm, kèm theo cặp kính trí thức, ưu nhã đến bên cạnh , mỉm cười lịch với , tim của Tĩnh Nghi đập thùm thụp nhảy điên cuồng ngừng.



      ta… ta trừ khi… nhìn trúng rồi? Nguyên chuỗi nghi vẫn trong não chợt loé lên.



      Ai ngờ…



      ta đột nhiên khom người mỉm cười với nó, “ bạn , con có phải tên là Minh Diễm ?”



      Minh Diễm lười biếng nhìn ta cái, từ trong kẽ răng ‘ừm’ tiếng.



      “Con nhìn sang bên kia.” Người đàn ông chỉ về phía quầy nước hoa, chỉ nhìn thấy chỗ đó có đứng người phụ nữ sang trọng, ăn mặc thời thượng, nụ cười như gió mát, trong tay xách cái túi LV (*), đứng bên cạnh ta là bé xinh đẹp giống như công chúa.

      ( (*) LV viết tắt của Louis Vuitton, là trong các nhãn hiệu thời trang hàng đầu thế giới. Túi Louis Vuitton là kết hợp kỹ năng khéo léo tinh xảo của người thợ làm túi với chất lượng tuyệt hảo và kiểu dáng đặc trưng riêng. Các sản phẩm Louis Vuitton được sản xuất bằng vật liệu tốt nhất, các phụ kiện tinh xảo nhất với những đặc điểm riêng bao giờ lẫn với bất kỳ nhãn hiệu thời trang nào khác. Và tất nhiên giá của nó hề rẻ chút nào, muốn biết thêm liên hệ google ca)



      Mày Minh Diễm hơi nhíu lại, suy nghĩ lát, khoé miệng nó cong lên tia cười, đây phải là bạn học khối lớp 3 hồi hôm qua tỏ tình với nó sao? Nghĩ đến đây nó đột nhiên có chủ ý, sau đó cao ngạo qua.



      công chúa kia thấy nó về phía , nụ cười xấu xa kia, làm cho khuôn mặt của bé ửng hồng.



      “Chào , tôi là Trần Khải, đó là vợ và con tôi, con tôi vừa nhìn thấy con trai cho nên…” ta cười mà .



      Tĩnh Nghi ngượng ngùng mỉm cười, trời đất, già đến thế sao? ràng rất trẻ trung có được , làm thế nào cũng thể sinh ra thằng con lớn như vậy nha! Tô Tiểu Thiến cậu mau chóng trở về , cậu mà trở về, kiếp này mình cũng gả được đó! Tĩnh Nghi buồn bực trong lòng kêu gào.
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :