1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30 – Vũ


      “Ngươi nhiều lời quá đó.” Nam nhân cung điện thu hồi chưởng, nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím như loài lang sói lại lần nữa loé lên tia sáng lãnh khốc.



      Quần thần phía dưới sợ hãi toàn bộ bò ngay ra đất, “Minh Vương bớt giận, Minh Vương bớt giận.”



      “Cút” tiếng quát ra lệnh phía , quần thần run sợ lẩy bẩy chạy ra ngoài.



      Bên ngoài cung điện.



      Thiếu niên tóc trắng tuấn rạng ngời, lúc này ôm lấy ngực, máu ở chỗ đó ngừng tuôn trào, đau đớn đốt cháy toàn thân, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.



      “Hữu hộ pháp huynh sao rồi?” Đông Phương Quỷ bước đến đỡ lấy Hữu hộ pháp thổ huyết.



      Đông Phương Quỷ, đứng đầu trong tứ phương, thuộc hạ là 3 huynh đệ, phân biệt là, Bắc, Nam, Tây! Bọn họ đều là tinh của Minh Giới!



      “Đại ca, Hữu hộ pháp thương thế quá nặng, chúng ta phải nhanh chóng đưa đến chỗ của Minh Huyền trưởng lão” Bắc tiến lên vội vàng .



      “Quỷ Đại, Hữu hộ pháp rốt cuộc thế nào rồi?” Quần thần cũng vội vàng hỏi thăm.



      Đông Phương chỉ quăng ra câu, “Huynh ấy cứ giao cho bọn ta, các người nhanh chóng trở về .” xong, y làm cái ánh mắt cho Bắc Phương Quỷ, hai người dìu Hữu hộ pháp liền biến mất.



      Bắt mạch, quan sát, Minh Huyền trưởng lão râu tóc bạc trắng vuốt tuốt chùm râu dài trước ngực, trầm mặc hồi lâu, ông nhíu mày hỏi: “Các ngươi lại chọc giận Minh Vương nữa à?”



      ‘Bịch bịch’ tiếng, Đông Phương cùng Bắc Phương vội vàng quỳ xuống.



      “Trưởng lão, lần này người nhất định phải xuống núi thôi, Minh Vương có lẽ vẫn còn nghe lời của người, chúng ta câu cũng chưa hết liền…” Đông Phương cúi đầu biết phải làm sao.



      Lão nhân tóc dài chau mày nhìn về phương xa, hồi lâu, thở dài tiếng, “Haizz, nên đến vẫn phải đến thôi.”



      “Trưởng lão?” Bọn họ hiểu.



      “Tiểu Bạch giao cho ta, các ngươi lui xuống .” Minh Huyền trưởng lão trầm tĩnh .



      “Dạ.” Đông Phương trả lời tiếng, cả hai người nhanh chóng biến mất.



      Haizz, nên đến vẫn phải đến thôi, các ngươi vì sai lầm cũng gánh chịu hết 3000 năm rồi, mong rằng kiếp nạn trời đất này, các ngươi có thể bình an vượt qua!



      **********



      “Nàng ăn thịt sao?” Y mỉm cười nhìn Tô Tiểu Thiến chỉ toàn ăn rau nhịn được hỏi.



      Tô Tiểu thiến mỉm cười cách rất mãn nguyện, “ cần, tôi cảm thấy rau ăn rất ngon.” Kỳ thực, nhìn thấy đĩa thịt kho, vô cùng muốn ăn, chỉ là… biết rốt cuộc đó là thịt gì.



      “Nàng tên là gì?” Y mỉm cười dịu dàng hỏi.



      Tô Tiểu Thiến đối với đôi mắt xanh dịu dàng như nước của y, trong lòng bỗng nhiên ‘bùm’ tiếng, giống như có giọt nước thấm vào trong tim, nhàng, êm dịu, rất thoải mái, rất ấm áp.



      Đặt chén đũa xuống, Tô Tiểu Thiến đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào nhất, “Tôi tên Tô Tiểu Thiến, còn ?”



      “Ta tên Vũ, Vũ của lông vũ.” Y giọng .



      “Vũ?” Tô Tiểu Thiến khẽ đọc, quả nhiên người cũng như tên , Vũ, rất văn nhã nha!



      Còn



      Tô Tiểu Thiến khuôn mặt chờ đợi hỏi: “Mẹ, tại sao tên con là Tiểu Thiến vậy, nghe đặt tên đều có câu chuyện!”



      Mẹ Tô: “Con tưởng là mẹ muốn sao, lúc đầu khi sinh con, ba con mê Tiểu Thiến do Vương Tổ Hiền (1) diễn, còn , ma nữ đó có khí chất, càng đáng ghét hơn là, ông ấy lén ở sau lưng mẹ làm hộ khẩu cho con, lúc đó may mà chưa làm cho mẹ tức đến ngất xỉu luôn, là cái tên tục khí.”



      Tô Tiểu Thiến (cười ngượng ngịu): “Hả… tục khí? Vẫn… vẫn hay mà!”



      Mẹ Tô, (căm tức ): “Vẫn hay cái gì, cho con biết, mẹ lúc đó nghĩ ra được cái tên rất hay cho con rồi, tuyệt đối dễ nghe, tuyệt đối khiến người ta khó quên!”



      Tô Tiểu Thiến: “Hả? sao? Là tên gì vậy?” (Chờ mong)



      Mẹ Tô, (khuôn mặt tự hào): “Tô Phục (*), nghe hay chưa, Tô Phục, thoải mái, xem nghe đến liền làm cho người ta thoải mái dễ chịu!”

      ( (*) Tô Phục (苏服) có đọc ‘sufu’ gần giống từ thoải mái (舒服) là ‘shufu’, bên Trung Quốc khoái chơi trò đặt tên đồng giống này lắm.)



      Tô Tiểu Thiến lúc đó nghe xong lời giải thích như vậy, cả khuôn mặt đều giựt giựt, Tô Phục? = Thoải mái? 囧, phải cảm tạ ba tốt, nếu , càng thêm thống khổ rồi!

      Chú thích (của Mã):

      (1) Vương Tổ Hiền: Diễn viên từng đóng vai Nhiếp Tiểu Thiến rất thành công trong tác phẩm Thiện Nữ U Hồn. Muốn biết thêm thông tin về diễn viên và bộ phim, liên hệ google hen.









      Chương 31 – Tình cờ gặp


      Trong toà thành xanh lục có nơi, nơi đó nồng nặc mùi máu tanh cùng mùi thịt thối rữa, “Ngươi à?” Trong căn phòng tối tăm phát ra giọng nghi vấn.



      “Dạ phải, ả ta có đôi mắt vô cùng đẹp, Tư tế Đại nhân cũng là được ả ta cứu, thuộc hạ nghĩ, ả ta nhất định rất đặc biệt.” chính là người nam nhân có ngũ quan nguyên vẹn.



      “Ha ha ha ha ha ha, trừ khi, ‘kẻ có duyên’ mà ta chờ đến rồi? Ha ha ha, ta cuối cùng cũng chờ được rồi.” Trong căn phòng truyền ra tiếng cười u đáng sợ, vang khắp cả toà thành, khiến người nghe sởn tóc gáy.



      ***********



      đường, bóng dáng lớn kèm bóng dáng lê bước mục đích.



      “Chỗ này rất lớn nha, chúng ta phải đâu để tìm đây? Dứt khoát báo cảnh sát .” Tĩnh Nghi càng ngày càng mất lòng tin rồi, 3 ngày rồi, cái đồ ngu ngốc kia rốt cuộc chạy đâu chứ?



      Minh Diễm làm lơ lời đề nghị của Tĩnh Nghi, cảm ứng của nó càng lúc càng mãnh mẽ, người khẳng định cách nó xa.



      “Đến đây, đến đây, thời đại hỗn nguyên (*) mới tinh đây.”

      ( (*) Thời đại hỗn nguyên: Theo như truyền thuyết của nhân gian Trung Quốc , trước khi trời đất được tạo nên ràng như nay, nó là đống hỗn độn, mơ hồ…)



      “Đồ cổ, đồ cổ đây, mọi người chớ nên bỏ qua, đồ cổ chính tông đây.”



      “Mọi người mua cũng sao, nhất định phải xem thử, qua đây xem thử .”



      quảng trường thành phố, từng tiếng rao hàng thay phiên vang lên, Tĩnh Nghi thích náo nhiệt cũng muốn bỏ lỡ.



      “Ê, tiểu quỷ, chúng ta xem thử được ?” Đôi mắt háo hức của Tĩnh Nghi nhìn vào dòng người đông đúc, trong lòng vội vã muốn đào bảo vật.



      được.”



      mà, chỉ lát thôi, lát thôi cũng được, cũng làm lỡ mất bao nhiêu thời gian của mày.” Tĩnh Nghi dỗ ngọt.



      .” Nó vẫn thốt ra từ cự tuyệt.



      “Hứ, tao cho mày biết, nhẫn nại của tao cũng có giới hạn, mày cũng được, cũng phải .” xong, Tĩnh Nghi bèn dốc hết sức lực, giật, lôi, kéo, tóm lại có thể làm cho nó xem với , có thể dùng hết thập bát ban võ nghệ (*).

      ( (*) Thập bát ban võ nghệ: Nghĩa đen là biết sử dụng 18 loại binh khí gồm mâu, chuỳ, cung, nõ (ná), súng, roi, giản, kiếm, xích, móc câu, búa, rìu, qua, kích, kiêng, bổng (gậy), thương, bát (bồ cào). Nghĩa bóng chỉ dùng hết tất cả các cách, cách nào cũng lôi ra xài…)



      Phải chen chúc trong đám đông chật chội, Minh Diễm khắp người khó chịu, cái đồ ngu ngốc này rốt cuộc muốn mua cái gì?



      “Ê, tiểu quỷ, cái này đẹp ?” Tĩnh Nghi từ dưới đất cầm lên cái mặt nạ màu đỏ đeo vào trưng cầu ý kiến của nó.



      Minh Diễm liếc cái rồi thèm ngó ngàng gì đến, Tĩnh Nghĩ bất đắc dĩ miệng làu bàu tiếp tục tìm kiếm đồ tốt.



      Đau, trong phút chốc, ngực của Minh Diễm lại truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn, ra khỏi đám đông, cơn đau ở ngực của nó bắt đầu dần dần giảm , bỗng nhiên, nó thoáng nhìn thấy người đàn ông trung niên bán tranh, lại như có quỷ thần sai khiến về phía đó.



      “Nè, bạn , cháu muốn xem tranh à.” Người đàn ông trung niên cười ha ha hỏi.



      Minh Diễm mỉm cười gật đầu, nhìn chút, cũng có gì mới lạ, vừa chuẩn bị xoay người bỏ , người đàn ông đó ha ha cười : “Bây giờ người mua tranh ít lắm.” Vừa ông vừa mở cuộn tranh trong tay.



      ‘Soạt’ cái, cuộn tranh màu xanh ngọc bích kia mở ra trước mặt nó, sau đó được treo lên giá trước mặt, trong chớp mắt, nó đứng hình tại chỗ.



      Bầu trời màu xanh ngọc bích, thế giới màu xanh ngọc bích, bức tranh này kỳ dị quá , nó thậm chí có thể cảm giác được ‘nó’ sống.



      Tầm nhìn chậm rãi hướng xuống phía dưới.



      “A…” Minh Diễm cầm được kinh ngạc cảm thán tiếng.



      “Nè, bạn , cháu làm sao vậy? Có chỗ nào được khoẻ sao?” Người bán tranh thấy nó la thất thanh, nhịn được bèn quan tâm hỏi thăm.



      Nó nhìn thấy rồi, trong bức tranh này có nhân vật duy nhất, mà nhân vật này, nó lại cảm thấy rất quen thuộc, là người, là người.



      “Minh Diễm, mày ở đâu?” Tĩnh Nghi nhìn thấy nó đâu liền kêu lên.



      “Ta ở chỗ này.” Minh Diễm vẫy vẫy tay, gọi qua.



      “Ê, mày đừng có chạy lung tung, mày hù chết tao rồi nè.” Tĩnh Nghi nhìn thấy nó liền bắt đầu oán trách ngừng.



      “Mua bức tranh này .” Nó .



      “Hả? Cái gì?” Tĩnh Nghĩ nghe .



      “Nhanh lên, mua bức tranh này.”



      Tĩnh Nghi tuy biết nó tại sao lại muốn mua, nhưng ánh mắt nóng vội của nó khiến chỉ có thể thoả hiệp, nhìn ví tiền càng lúc càng xẹp, trong lòng Tĩnh Nghi liền vô cùng đau đớn, Tô Tiểu Thiến, lần này mà tìm được cậu, mình nhất định đòi cậu trả tiền!

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 32 – Huyết


      máy bay, Minh Diễm lời cũng , biểu tình thâm trầm mà nghiêm túc, cuộn tranh trong tay nó từ lúc mua đến giờ, chưa hề rời khỏi tay nó.



      “Nè, mày vẫn khoẻ chứ?” Tĩnh Nghi cảm thấy khí được tốt lắm, bức tranh này có vấn đề sao? Tại sao nhìn nó lại nghiêm túc như thế? Mà còn, tay cứ nắm chặt lấy bức tranh, biểu tình đó giống như hận thể ăn quách bức tranh này vậy.



      “Mày tìm Tiểu Thiến nữa sao?” Tĩnh Nghi lại lần nữa cẩn thận hỏi.



      Im lặng, lại hoàn im lặng.



      Tĩnh Nghi liếc mắt cái, xí, bày đặt làm cao nữa chứ, hứ, mày tưởng chỉ mình mày biết làm cao thôi sao? ngó ngàng đến tao? Lão nương cũng thèm để ý đến mày luôn! Tĩnh Nghi bĩu môi nhắm mắt nghỉ ngơi.



      *************



      Tô Tiểu Thiến vô cùng nhàm chán đứng lan can, phóng tầm mắt , cả vùng đất xanh rờn, nhưng khí ngột ngạt ở chỗ này làm cho thể hít hở được.



      Ba ngày rồi.



      ba ngày rồi.



      Cách lúc rằng muốn rời khỏi đây tròn 3 ngày rồi, Vũ giống như là biến mất vậy, chưa từng xuất , chỉ là lúc y câu, “Chỉ cần là điều nàng muốn, ta nhất định làm cho nàng.”



      Nhưng, y lại chưa từng xuất .



      Làm sao đây? vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, thể ở lại trong bức tranh này, nhưng, phải làm sao mới có thể ra khỏi bức tranh này được đây?



      Trong lúc trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười như chuông ngân từ phía sau tiến lại gần, xoay người tò mò nhìn qua, đứng đối diện là thiếu nữ trẻ tuổi, nàng ta vô cùng xinh đẹp, đôi mắt màu xám đậm, mái tóc màu hạt dẻ, làn da trơn mịn trắng như tuyết, cùng với chiếc váy màu trắng cũng giống như tuyết, tất cả những điều này cho thấy rằng nàng ta là nữ tử hoàn mỹ.



      Nữ tử mỉm cười nhìn , trong mắt xuất hiên kinh ngạc ngắn ngủi, hồi lâu, nàng ta nhàng cười : “Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Vũ?”



      Tô Tiểu Thiến ngây ra lát, vội vàng làm bốn từ ‘ân nhân cứu mạng’ này, phải biết là, chỉ ngang qua tiện tay cứu giúp mà thôi, cái danh xưng như thế này, dám nhận.



      Nữ tử trẻ tuổi, đôi mắt màu xám đậm chớp động, đến bên cạnh , “Ta là tỷ tỷ của Vũ.”



      “Cái gì? Chị của Vũ?” Tô Tiểu Thiến giật mình thôi, khó trách, khó trách nàng ta mang đến cho loại cảm giác quen thuộc như thế, ra, nàng ta và Vũ có cùng chung dòng máu.



      Nàng ta tuy có dáng vẻ dịu dàng, nhưng trong mắt bỗng loé lên môt tia xảo quyệt, tiếp theo liền : “Ta tên Huyết, còn ngươi?”



      “Tuyết (*) ? Hoa tuyết? cái tên đẹp nha, ha ha, tôi tên Tô Tiểu Thiến.” Tô Tiểu Thiến cười ha hả , Tuyết, cái tên tuyệt đẹp!

      ( (*) Trong tiếng Hoa, từ Huyết (tức máu) (血) và Tuyết (雪) đều có đọc là ‘xue’ chỉ khác thanh, nếu nghe dễ lầm lẫn, cho nên bạn Tiểu Thiến mới hiểu lầm là Tuyết chứ phải là Huyết, vì bình thường chả ai đặt tên là Huyết hết, cái tên hay ho lại rờn rợn.)



      dạo cùng ta được ?” Nàng ta cười, hoàn toàn phủ nhận hiểu lầm giữa Huyết = Tuyết của !



      Tô Tiểu Thiến từ chối gật đầu, bèn cùng nàng ta đến nơi hề biết.



      Hậu hoa viên.



      “Sao vậy?” Huyết phát , đến vườn hoa của nàng ta dừng bước chân, mà còn, thần sắc trở nên khó coi.



      Tô Tiểu Thiến nhíu mày, lẽ nào là cảm giác của là sai lầm sao? Tại sao, tại sao chỗ này mùi máu tanh lại nồng nặc như vậy, còn có mùi thối rữa quen thuộc kia?



      “Chỗ này hình như có mùi máu tanh.” Tô Tiểu Thiến nghĩ ngợi chút rồi vẫn là ra.



      Huyết nghe lời của xong, trong lòng khỏi nghi hoặc, ta rốt cuộc là ai? Tất cả mùi máu tanh, ả phái người dọn dẹp qua rồi, tại sao vẫn có thể ngửi được? Đối với nhạy cảm của , trong lòng Huyết có tia xúc động khác thường.



      Trấn tĩnh lát, Huyết mỉm cười, “Nơi này là chỗ ở của ta, mấy ngày trước, sủng vật của ta chết, ta liền chôn nó ở nơi này, có thể vẫn còn để lại mùi đó.” xong, ả ta nắm chặt Tô Tiểu Thiến, cứng rắn cương quyết lôi vào.



      “Tuyết, khoan …” Tô Tiểu Thiến ràng cảm thấy cái mùi này căn bản phải là của động vật, đây là mùi gì? Suy nghĩ lúc, đúng, là người, là mùi thi thể người!



      “Tuyết, tôi muốn trở về.” Tô Tiểu Thiến mơ hồ cẩm thấy đây giống như là cái bẫy.



      Huyết đột nhiễn mỉm cười quay lại nhìn, “Trở về? Hứ, bây giờ phải do ngươi nữa rồi.” xong, ả ta vỗ tay, nam nhân ngũ quan nguyên vẹn bỗng từ phía sau hậu sơn ra.



      Nhìn thấy ta, Tô Tiểu Thiến trong lòng khiếp đảm, tiêu rồi, mắc bẫy rồi! Nhưng vẫn còn chưa kịp hô hoán, liền bị ta lôi vào trong phòng.

      Chương 34 – Ma ăn thịt người


      “Đồ biến thái, ra Tư tế Đại nhân ăn thịt người chính là , mà , cư nhiên lại để cho Vũ phải gánh chịu cái ác danh như thế này.” Tô Tiểu Thiến thể tin được , đây mà là chị được sao?



      Huyết nghe được chỉ trích của , ha ha cười lớn, đồng thời giọng điệu cực kỳ châm biếm: “ cho ngươi biết, ngươi là kẻ cuối cùng rồi, chỉ cần ăn xong đôi mắt của ngươi, đôi mắt màu xám đậm của ta trở thành màu xanh lục, chỉ cần sau khi ta chữa hết bệnh, chúng ta có thể ra khỏi cuộn tranh u linh, đến lúc đó ta bù đắp những thương tổn mà đệ ấy phải chịu.” Huyết tiến tới .



      được, thể rời khỏi nơi này.” Tô Tiểu Thiến buột miệng ra, ả ta là ác ma nếu rời khỏi cuộn tranh nhất định gây nguy hại cho thế giới.



      Huyết khinh thường liếc nhìn , “Ngươi cho là ngươi có bản lĩnh ngăn cản ta sao?” xong, ả ta vỗ tay, người nam nhân có ngũ quan nguyên vẹn kia cầm con dao sắt bén tới.



      “Các… các người muốn làm gì?” Tô Tiểu Thiến sợ hãi lùi về phía sau.



      “Chỉ cần ăn đôi mắt của ngươi, đôi mắt của ta hết bệnh.” xong, hướng người nam nhân kia hất tay, người đàn ông đó liền giơ con dao lên bước từng bước tiến lại gần .



      “Chờ chút …” Tô Tiểu Thiến đột nhiên lên tiếng ngăn cản.



      “Sắp chết tới nơi rồi, ngươi còn muốn cái gì?” Huyết lạnh lùng nhìn .



      “Tôi… tôi… sáng tôi chưa rửa mặt.” Nhất định phải kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài thời gian, Vũ nhất định đến cứu .



      “Cái gì?” Huyết hiểu rốt cuộc muốn cái gì.



      “Buổi sáng tôi chưa rửa mặt, nhìn chỗ này .” chỉ chỉ đôi mắt của mình, “Chỗ này… chỗ này có ghèn, xem, rất nhiều đó!” Ngừng chút, tiếp, “ là chị của Tư tế Đại nhân chí cao vô thượng, đương nhiên phải ăn thứ tốt nhất rồi, dơ như thế này mà ăn vào đối với cũng tốt đúng ?”



      “Rồi sao nữa?” Khoé miệng của Huyết nhếch lên tia châm biếm.



      “À, ý của tôi là phải rửa mặt, như vậy, như vậy ảnh hưởng đến khẩu vị của .” Tô Tiểu Thiến cười ha ha giải thích.



      Huyết nghe lời giải thích của , đột nhiên bật cười lớn tiếng, là lời giải thích buồn cười, ả ta mềm mại uyển chuyển đến trước mặt , đưa khuôn mặt đầy mụn nhọt đến trước mặt , dạ dày Tô Tiểu Thiến bỗng nhợn lên, có cách nào, khuôn mặt như thế này quá mức hù doạ người ta mà.



      Nhìn thấy trạng thái muốn ói của , tâm tình của Huyết rất thoải mái, giọng điệu cũng bắt đầu ngạo mạn lên, “Làn da như thế này của ta còn chê ngươi dơ bẩn nữa sao? Ngươi muốn ói phải sao? sạch sao? Chỉ cần ta có thể hết bệnh, đồ có dơ cỡ nào ta cũng có thể ăn được, hứ, người cũng đừng có quên, ta là kẻ ăn thịt người đó.” xong, ả ta lại cười lên cách điên cuồng.



      được, thể ăn tôi.” Tô Tiểu Thiến tranh thủ từng giây cuối cùng.



      “…?”



      “Tôi… tôi là ân nhân cứu mạng của Vũ đó, làm sao có thể đối xử với ân nhân như vậy cho được chứ hả?” Tô Tiểu Thiến vội vàng .



      Huyết cười ha hả, “Bởi vì ngươi là ân nhân cứu mạng của Vũ, cho nên ta để cho ngươi đau đớn, chỉ cần ngươi nhẫn nhịn chút rất nhanh qua thôi.” xong, ả ta nhanh chóng hất tay, cho phép người nam nhân kia chần chừ nữa.



      Người nam nhân nhìn thấy mệnh lệnh của chủ tử, vội vàng lên phía trước, lấy ra sợi dây thừng chuẩn bị trước bắt đầu trói lại, thấy mọi thứ thu xếp xong, ta huơ huơ con dao trong tay, khoé miệng nhếch lên nụ cười tà ác.

      Chương 35 – Cuộn tranh u linh


      Đô thị ban đêm luôn mê người như thế, luôn hoa lệ chói mắt như thế, xe cộ đông đúc, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.



      Mà, trong căn hộ XX lại phát ra tiếng sư tử rống kinh thiên.



      “Mày cái gì?” Tĩnh Nghi ‘rống’ xong, vẫn tài nào tin được nhìn bức tranh màu xanh nhợt nhạt kia, Tiểu Thiến ở bên trong bức tranh này sao?



      Minh Diễm ngồi sô-pha, nhắm mắt suy ngẫm, bức tranh này nó ở Minh Giới từng nghe qua, tĩnh tâm suy nghĩ lát.



      “Ê, tiểu quỷ, lời mày sao, ừm… tuy rằng cái bóng ảnh trong bức tranh này có chút xíu giống Tiểu Thiến, nhưng… nhưng ấy cũng thể chạy vào trong bức tranh được?” Tĩnh Nghi đống ngừng nghỉ, mày của Minh Diệm càng nhíu càng chặt.



      “Ê, mày …”



      “Câm miệng – – – – -” Minh Diễm rốt cuộc cũng nhịn được nữa bạo phát gầm lớn tiếng.



      Im lặng – – – –



      Rất im lặng – – – – –



      Tĩnh Nghi lúc này, miệng mở lớn, đôi mắt trợn trừng nhìn nó gầm rống ‘khác người’.



      “Ngươi mà còn làm ồn, ta liền giết ngươi đó.” Minh Diễm hung tợn , phiền phức, nữ nhân là phiền phức!



      Tinh Nghi nuốt nước miếng, ngượng ngùng cười với nó, im lặng, duy trì im lặng!



      Minh Diễm đột nhiên đứng bật dậy, đến phía trước bức tranh manh mối, sau lúc lâu, nó vui mừng “Đúng rồi, ta biết rồi.”



      “Biết cái gì?” Tĩnh Nghi bẩm lẩm câu.



      “Cuộn tranh u linh, nó là cuộn tranh u linh.”



      “Cuộn tranh u linh?” Đối với cái tên gọi này, Tĩnh Nghi lập tức hứng thú, đến bên cạnh nó dò hỏi rốt cuộc là có ý nghĩa gì.



      Minh Diễm nhìn cuộn tranh nhàng mở miệng, “Ta cũng biết lắm về bức tranh này, chỉ biết, đây là bức tranh có thể ăn thịt người.”



      “Á…” Tĩnh Nghi nghe đến 3 từ ‘ăn thịt người’, vội trốn sang bên, sợ rằng bị ăn mất, “Nhanh, nhanh đem nó đốt , để nó khỏi ăn thịt người.”



      đốt được.” Minh Diễm khẽ .



      “…?”



      “Cuộn tranh u linh mỗi khi đến ngày 15 cũng chính là đêm trăng tròn, hễ ai mà đêm đó mở cuộn tranh ra đều bị hút vào, vĩnh viễn thể nào tái sinh, cuộn tranh này đốt cháy, xé rách, cũng chính là , người phàm có cách nào huỷ bức tranh này được.”



      “Á..” Lại tiếng kêu thất thanh, đáng sợ, Tĩnh Nghi sợ hãi hét lên, “Mang nó lẹ lên, tao muốn vào trong bức tranh, mày ném nó .”



      Minh Diễm khinh bỉ liếc nhìn Tĩnh Nghi tham sống sợ chết, cách khinh thường: “Mẹ ta tuy rằng có chút khờ khạo, nhưng tuyệt tham sống sợ chết.”



      Tĩnh Nghi bị nó như vậy, sắc mặt rất khó coi.



      “Ta phải vào trong bức tranh.” Minh Diễm đột nhiên .



      “…?”



      Minh Diêẽ bỗng nhìn : “Nếu như ta có cách nào cứu được người ra, ngươi nhất định phải đem bức tranh này chôn xuống đất, càng sâu càng tốt.”



      Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nó, Tĩnh Nghi bỗng sụt sịt mũi, khóc lóc : “ được… tao đồng ý với mày, nhất định nhất định phải cứu được Tiểu Thiến!”



      Nhìn thấy khóc, trong lòng Minh Diệm cũng mềm xuống, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, “Xem ra, ngươi cũng rất quan tâm đến người.” Bằng hữu thân thiết của mẹ uổng phí kết giao!



      Tĩnh Nghi lau lau mũi, vội vàng : “ phải vậy, ý của tao là, mày xài tiền của tao nhiều như vậy, nếu mà ấy ra, vậy tao lỗ nặng rồi nha!”



      Minh Diễm nghe xong, khoé miệng giựt giựt mấy cái, trong lòng thầm nhủ: Ngươi có thể chết được rồi đó!

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36 – Tình cấm kỵ


      “Á…” tiếng la hét bi thống bao trùm cả toà thành, làm người nghe được vô cùng thê lương cùng bi thảm.



      “La cái gì mà la? Ta vẫn còn chưa có móc đó?” Người nam nhân kia lớn tiếng quát, người nữ nhân này là phiền phức! Cứ ầm ĩ suốt.



      Tô Tiểu Thiến run rẩy , “Đừng mà, đừng mà… tôi sợ đau… tôi muốn chết, hu hu… tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn chưa kết hôn, tôi vẫn chưa có đối tượng, tôi vẫn chưa hưởng thụ cuộc sống!” Tô Tiểu Thiến hơi N cái lý do nỡ rời bỏ thế gian.



      “Câm miệng.” Lên tiếng chính là Huyết, ả chán ghét câu.



      Tô Tiểu Thiến toàn thân bị trói chặt, cho nên nơi có thể động đậy chỉ có mỗi cái đầu thôi, vì vậy liều mạng lắc đầu, “Đừng mà, tôi… tôi thể chết, tôi còn có việc rất quan trọng rất quan trọng vẫn chưa làm.”



      “Cái gì?”



      “Tôi… tiền thưởng cuối năm tôi vẫn chưa lấy nha!” Tô Tiểu Thiến cảm thán , tiền thưởng cuối năm cứ trì hoàn kéo dài nửa năm trời, tháng này sắp được phát rồi, cứ như vậy mà chết, thiệt thòi rồi!



      Huyết nghe xong lời của , có thái độ khinh miệt, “Kẻ có chí khí.” Ả nhướng mày, ý chỉ người nam nhân mau chóng móc mắt.



      Người nam nhân vung tay áo, nhắm chuẩn vào đôi mắt mà móc, Tô Tiểu Thiến kêu la thất thanh, chính vào lúc này, luồng ánh sáng trắng bắn vào, chỉ nghe thấy ‘rầm’ tiếng lớn, người nam nhân lảo đảo ngã xuống đất thể động đậy.



      “Vũ?” Nhìn thấy Chúa cứu thế (*) Tô Tiểu Thiến vô cùng kích động, woa, có thể chết rồi!

      ( (*) Bạn Tiểu Thiến ví xuất của bạn Vũ như Chúa cứu thế.)



      Sau khi cởi dây trói cho , vội vàng ôm vào lòng vô cùng áy náy : “Xin lỗi, ta đến muộn rồi, để cho nàng phải bị thương, xin lỗi xin lỗi.”



      Đôi mắt đau lòng của Vũ như nhát dao đâm mạnh vào Huyết, đệ ấy làm cái gì? Đau lòng sao?



      “Tỷ tỷ, tỷ thể giết nàng.” Vũ ôm Tô Tiểu Thiến trong lòng với ả.



      Huyết lạnh lùng nhìn y, hồi lâu cách lãnh lẽo: “Vũ, đệ có biết đệ làm cái gì ?”



      “Đệ biết.” Vũ trả lời khẳng định, xong, y cúi đầu nhìn bị kinh hãi toàn thân run rẩy cái.



      “Đệ cho rằng ả là ai? Ta cho đệ biết, ả chỉ là người ngoài, còn ta, là tỷ tỷ ruột của đệ, chỉ cần ta ăn ả xong, ta liền có thể khỏi bệnh.” Huyết thấy Vũ hiểu chuyện quát mắng.



      Tô Tiểu Thiến bình tĩnh lát, lý trí tinh thân toàn bộ đều phục hồi lại, ngước mắt cười ngọt ngào với Vũ, “Vũ, tôi sao.”



      “Xin lỗi, ta xém chút nữa hại nàng rồi.” Vũ xin lỗi, y dám tưởng tượng nếu như y đến trễ phút, như vậy … nghĩ đến đây, cánh y ôm bả vai càng tăng thêm lực đạo.



      Tô Tiểu Thiến nhìn thấy được hoang mang trong mắt y, trong lòng ấm áp, Vũ, đối với tôi tốt! Có được người bạn tốt như quá tốt !



      Tô Tiểu Thiến chỉ coi Vũ là bạn, nhưng mà trong mắt của Huyết lại chính là quyến rũ Vũ, mà dịu dàng của Vũ đối với , ả ta lại chưa từng nhìn thấy qua, nhìn đến đây ả nén nổi lửa giận bừng bừng, “Vũ, đệ làm cái gì vậy hả? Chỉ cần ta ăn ả, ta liền có thể khoẻ.”



      “Tỷ, đừng ăn người nữa.” Vũ cách nhàng.



      Huyết nghe xong lời của y, nhịn được cười châm chọc, ăn người? Ả ăn nhiều như vậy sắp sửa thành công rồi, bây giờ lại muốn ả ăn người nữa? Đây là chuyện cười gì vậy chứ? “Vũ, đệ có biết là chỉ cần ta khoẻ lại, ta liền có thể cùng đệ thành thân rồi.”



      Lời của ả vừa thốt ra, Tô Tiểu Thiến giật nảy mình, kết hôn? Chị với em trai kết hôn? Đây phải là tình cấm kỵ hay sao?



      “Đệ rồi, đệ lấy tỷ.” xong, y kéo Tô Tiểu Thiến ra khỏi cửa.



      Nhìn thấy y bỏ chút do dự, Huyết phẫn nộ cắn chặt môi, nắm tay nắm chặt, móng tay dài cứng cắm sâu vào trong da thịt, đệ cứ chờ coi, ta nhất định khiến cho ả chết, nhất định!

      Chương 37 – Bàn điều kiện cùng Minh Vương


      Ánh trăng của Minh Giới vĩnh viễn đều là màu xám, giống như nỗi thương cảm của phân ly vậy, ánh trăng xám trong thế giới màu đỏ này, thê lương cùng bi ai vô cùng.



      Nhưng mà, trong tẩm cung hoa lệ chói lọi, lúc này truyền ra từng đợt rên rỉ, kèm tiếng thở dốc nặng nề.



      Toàn thân y trần trụi, mái tóc do mồ hôi thấm ướt dính phía trước ngực, gợi cảm mê người, khuôn mặt tuấn dật góc cạnh ràng, lên chút ngang ngạnh câu nệ, đôi mắt màu tím thâm thuý mị hoặc chói mắt, đôi môi gợi cảm tuyệt mỹ khẽ nhếch lên, thân thể toát ra loại khí tức vô cùng cao quý mà ưu nhã, lại giống như che giấu chút hoang dã phóng túng, cực kỳ mê hoặc chúng sinh.



      “Vương…” Nữ tử dưới thân bị y mê hoặc biết phải làm sao, thở dốc nâng mông phối hợp với động tác cuồng dã của y.



      Khoé miệng y nhếch lên nụ cười, nữ nhân? Nữ nhân bất quá chỉ là sủng vật của y mà thôi!



      “Vương… thiếp muốn… muốn…” Nữ tử kiều mỹ dưới thân, đôi mắt bị ham muốn làm cho mơ hồ, nàng ôm chặt lấy Lê Ngạo, nàng muốn nhiều hơn, nàng muốn nhiều hơn nữa!



      Lê Ngạo mỉm cười khinh bỉ, động tác nhanh hơn, tiếng gầm nặng nề, y giải phóng ra dục vọng.



      Sau khi làm xong việc, Lê Ngạo dứng dậy có bất kỳ biểu tình nào, thị nữ chờ đợi bên cạnh vội giúp y rửa sạch chỗ tư mật, lại vội vàng giúp y mặc y phục.



      Nữ tử nũng nịu kia lúc này có chút xấu hổ, vừa rồi y quá mê hoặc người, nàng ta căn bản quên mất hai người thị nữ đứng bên cạnh giường, mà lại còn đói khát muốn càng nhiều hơn.



      Lê Ngạo mặc xong y phục, đầu cũng ngoảnh lại rời khỏi chỗ này, các thị nữ bên cạnh đem thuốc tránh thai chuẩn bị xong đưa cho nữ tử lúc nãy, đây là cách làm xưa nay, Minh Vương bao giờ tự tạo phiền phức cho bản thân.



      Vừa đến hậu hoa viên, Tả hộ pháp đột nhiên xuất , “Vương, Minh Huyền trưởng lão cầu kiến.”



      Lê Ngạo nghe xong, bất giác nhíu mày, cái lão già kia chạy đến làm gì?



      “Truyền.”



      Mấy phút sau.



      Minh Huyền trưởng lão cười ha hả đến, “Vi thần, tham kiến Minh Vương.”



      “Sao ông vẫn còn chưa chết?” Lê Ngạo ngước nhìn vầng trăng sáng, đầu cũng ngoảnh lại .



      Minh Huyền trưởng lão nghe xong cũng tức giận, ngược lại mỉm cười, “Minh Vương, người vẫn còn chưa thành thân sinh người kế tục, thần làm sao nỡ chết chứ?”



      “Lão hồ ly.” Y vẫn lạn lùng .



      Ở nơi này, cũng chỉ có ông mới có tư cách cùng Minh Vương những lời như vậy, ông chỉ là đạo sư (= thầy hướng dẫn, chỉ dạy) của Minh Vương, mà còn là trưởng bối của y, tuy mỗi lần khẩu khí đối với ông thân thiện lắm, nhưng thực tế vẫn là rất tôn trọng ông, chỉ có điều, ông bây giờ càng già càng phiền!



      “Minh Vương chúng ta cùng nhau bàn điều kiện được ?”



      “Ông lại muốn giở trò gì đây?” Y thu hồi tầm mắt, đem ánh mắt đặt lên người ông.



      “Thần giới thiệu cho người tỳ nữ, chỉ cần người trong thời gian chỉ định khiến cho nàng người, vậy , thần xin thề vĩnh viễn xuất sơn, vĩnh viễn xuất trong tầm mắt của người, nếu như phản lời, thần tự nhiên nguyên thần đều mất hết.”



      Lê Ngạo nghe xong lời của ông, nhịn được nhíu mày, “Ông chắc chứ?” Đây quả là cái kế hoạch tìm cái chết mà.



      Minh Huyền trưởng lão mỉm cười, “Đương nhiên, nếu như thần làm được, vậy , thần chỉ phải xuất sơn, mà còn phải lúc nào cũng phải luôn túc trực bên cạnh người.”



      Lê Ngạo cười lạnh tiếng, lão hồ ly, lần này ông thua chắc rồi! “!” Chỉ cần ông ta xuất nữa, y nhất định đồng ý.



      “Kỳ hạn trong vòng ba tháng, người phải để nàng ta ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, đồng thời được giết nàng, thần sợ, người có cách nào khiến nàng ta người, trong lúc thẹn quá hoá giận giết nàng ta.”



      “Ông tự cao quá , ba tháng? Ta chỉ cần ba ngày là có thể nắm chắc rồi.” Đối với sức quyến rũ của bản thân y rất có lòng tin.



      “Minh Vương tự tin như vậy, vậy giới hạn tháng.”



      “Được.” Lê Ngạo nghĩ cũng thèm nghĩ lời đồng ý, nhưng lại biết rằng, lời đồng ý này của y sau này đem lại nhiều phiền phức lớn cho bản thân.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 38 – Chờ đợi thời cơ


      “Trưởng lão, kế hoạch này của người, ta sợ… Vương Hậu khó lòng kháng cự được sức quyến rũ của Minh Vương.” Hữu hộ pháp nằm giường dưỡng thương lo lắng .



      Minh Huyền trưởng lão mỉm cười, “Về phần Vương Hậu ngươi còn hay sao? 3000 năm trước ngươi còn vẫn chưa chịu đủ à?”



      Tiểu Bạch nghe xong, sắc mặt lập tức quẫn bách, 3000 năm trước, Minh Vương từ đầu đến cuối đều cảm hoá được Vương Hậu chậm tiêu, y cùng Tả hộ pháp liền trở thành đối tượng quát tháo của người, nhớ lại khoản thời gian đó, đúng là khổ sở vô cùng.



      “Trừ ta ra, chỉ còn lại ngươi cùng Tả hộ pháp là vẫn còn ký ức của 3000 năm trước, Ngọc Đế làm như vậy, chính là muốn chúng ta giúp bọn họ giải quyết kiếp nạn trời đất lần này.” Minh Huyền trưởng lão nhàng .



      “Dạ, vậy trưởng lão muốn ta làm những gì?”



      “Bây giờ việc ngươi cần làm là dưỡng thương cho tốt để còn bảo hộ cho nàng, còn nữa, ngươi cần phải với Tả hộ pháp, được cho bất kỳ người nào về thân phận của Vương Hậu, đồng thời, ngươi cùng Tả hộ pháp cũng phải đối đãi với nàng như thị nữ bình thường, nhớ chưa!” Minh Huyền trưởng lão dặn dò.



      Nghe xong lời giải thích của trưởng lão, Hữu hộ pháp liền gật đầu đồng ý, nhưng bỗng sựt nhớ đến cái gì, vội : “Vậy chúng ta khi nào đón Vương Hậu trở về?”



      Minh Huyền trưởng lão chỉ cười mà , lúc nào? Đương nhiên là chờ nàng độ qua kiếp nạn này, ông tin nàng có thể vượt qua được kiếp nạn này, việc ông có thể làm là chờ nàng vượt qua kiếp nạn, lúc đó mang nàng trở lại.



      ********



      có rất nhiều điều tài nào hiểu nổi nên ngừng truy hỏi Vũ, tại sao chị em của họ lại chênh lệch nhiều đến như vậy? Tại sao cánh của bọn họ lại giống nhau? Tại sao ta lại xấu xí như thế? Tại sao ta thích ăn người? Tại sao, những điều này rốt cuộc là tại sao?



      , y cùng Huyết là thai song sinh, mà, vận mệnh của thai song sinh bọn họ lại hoàn toàn bất đồng.



      Vũ kế thừa gen tốt của phụ mẫu, mắt xanh, tóc màu hạt dẻ, cánh trắng, những cái này đều là tượng trưng cho người kế thừa đời sau của tộc U Linh.



      Nhưng Huyết lại được may mắn như vậy, ả sinh ra khuôn mặt xấu xí, có đôi mắt xanh, chỉ có đôi mắt màu xám, đây là đại kỵ của tộc U Linh, mắt xanh là tượng trưng của quý tộc, màu xám là tượng trưng của ma quỷ, hơn nữa khiến mọi người càng thêm dị nghị là, cánh của Huyết là màu đen.



      Khi đó, chúng quần thân muốn Vương Hậu xử tử tên ma quỷ này, tuy thân là Vương Hậu nhưng nàng cũng chỉ là người nữ nhân thôi, nàng làm sao đành lòng giết nữ nhi của mình, cho dù nó có xấu đến mấy, nàng cũng nỡ.



      Vì để chặn miệng đời, Vương Hậu tìm người thế thân cho ả thoát được kiếp, từ đó trở , ả liền bị nhốt trong hậu hoa viên tối tăm, kể từ đó, nơi đó trở thành cấm địa, mà người nam nhân có ngũ quan nguyên vẹn kia chính là tuỳ tùng ở bên cạnh ả từ , Huyết gọi ta là Hắc Sắc.



      Khi Huyết được 5 tuổi, toàn bộ khuôn mặt dần dần thối rữa, người cũng biến thành kỳ dị, tính tình của ả mưa nắng thất thường, có lần phát bệnh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Hắc Sắc cắn mạnh xuống, đó là lần đầu tiên ả nếm thử mùi vị của máu.



      Kỳ lạ là, ả uống máu xong, tính tình bỗng ổn định lại, mặt cũng thối rữa nữa, kể từ đó, cứ mỗi tuần Vương Hậu đều cho ả người hầu, mà kết cục của người hầu này chính là trở thành xác khô.



      Chính vào lúc này, Huyết đột nhiên có được phương thuốc, phương thuốc viết rằng, ăn bộ phận người, bệnh tình khỏi, Huyết nhất thời hồ đồ liền tin tưởng, bắt đầu từ lúc đó, ả liền bắt đầu ăn bộ phận của người, kỳ lạ là sau khi ăn những thứ kinh tởm kia xong, đôi cánh lại bắt đầu biến thành trắng.



      Vũ còn nhớ , lần đầu tiên mà y gặp Huyết, ả vừa ăn xong con mắt, khoé miệng vẫn còn chưa kịp lau chùi, khuôn mặt đó toàn là màu đỏ của máu tươi, cũng biết có phải là thần giao cách cảm, Huyết cực kỳ thích Vũ, cho dù Vũ đối xử với ả rất lạnh nhạt, nhưng ả vẫn thích y, hơn nữa cái loại cảm giác thích này dần dần trở thành tình cấm kỵ.



      Sau khi Vương Hậu mất, Huyết lãnh khốc thống trị nơi này, trong con mắt của người bên ngoài, Tư tế Đại nhân là Vũ, tàn nhẫn lãnh khốc, ra kẻ đứng sau chính là ả.

      Chương 39 – Thứ nàng muốn, ta đều cho nàng


      cơn gió lạnh lẽo từ ngoài thổi vào, Tô Tiểu Thiến rùng mình cái, câu chuyện của Vũ kể xong rồi, nhưng tại sao trong lòng lại hỗn loạn thế này?



      “Vũ, có thể huỷ bức tranh này ?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên phá vỡ tĩnh lặng này, chỉ cần huỷ bức tranh này, vậy ả ta phải ra được rồi sao? Chỉ cần ả ta ra được, vậy có thêm người bị làm hại nữa.



      Trong mắt Vũ lên tia đau khổ, đau khổ đó trong chớp mắt liền biến mất, y hề có nửa phần do dự liền trả lời: “Có thể!”



      sao?” nghe được đáp án của y, trong lòng vui sướng.



      Vũ mỉm cười : “Ta rồi, chỉ cần nàng muốn, ta nhất định cho nàng.”



      An ủi xong, Vũ rời khỏi phòng.



      *********



      Trong hoa viên



      “Tỷ, dừng tay .” Vũ nhìn lên bầu trời mờ mịt buồn bã .



      Đôi mắt xám của Huyết dưới ánh trăng càng lộ kỳ dị, “Chỉ cần ăn ả xong, ta liền có thể thành công rồi, đệ cho rằng ta từ bỏ sao?”



      “Nếu như, tộc U Linh bị huỷ sao?” Vũ vẫn mang theo bất cứ biểu tình nào.



      Huyết nghe xong lời của y, nén được ha ha cười lớn, “Huỷ tranh? Đệ có lầm vậy? Đệ muốn chết sao? Lẽ nào đệ biết rằng huỷ bức tranh này, đệ cũng tan biến theo sao?”



      “Tỷ cũng như vậy phải sao?” Vũ rổt cuộc cũng quay đầu lại nhìn ả .



      Huyết bị ánh mắt kiên định của y làm cho ngẩn ra lát, nhưng rất nhanh phục hồi lại, “Đệ đừng hòng, ta cho đệ biết, tộc U Linh có lịch sử 5000 năm, đệ thể huỷ, nếu , đệ chính là tội nhân, mẫu hậu, cùng tổ tiên tha thứ cho đệ.” Huyết lãnh khốc ra .



      Tộc U Linh được an bài ở trong bức tranh 5000 năm rồi, phàm là Tư tế Đại nhân của U Linh, có thể để bức tranh này sinh tồn, cũng có thể huỷ bức tranh này, nhưng cái giá phải trả chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn thể siêu sinh (*), đương nhiên, tổ tiên cũng tha thứ!

      ( (*) Hồn phi phách tán, vĩnh viễn thể siêu sinh: Bình thường khi chết linh hồn chúng ta rời khỏi thể xác, xuống Giới trình diện và đầu thai, luận theo công trạng hay tội trạng mà đầu thai thành người hay súc sinh. Cho nên nếu như còn hồn phách lấy gì mà đầu thai… Có thể mất hồn phách cũng tức là vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.)



      “Vũ, tỷ tỷ làm tổn thương đệ, tự nhiên bù đắp cho đệ, chờ bệnh ta khỏi rồi, ta cùng đệ tạo ra đời sau đông đúc.” Huyết mong đợi , có thể gả cho Vũ chính là mơ ước của ả, vì để y chỉ thuộc về mình, phàm là nữ tử từng chuyện với Vũ, ngày thứ 2 nhất định phải chết, mà còn chết toàn thây.



      Từ đó về sau, Vũ cũng để bất cứ ai hầu hạ.



      Vũ nghe xong lời của ả, hoàn toàn có bất kỳ phản ứng nào, trầm mặc hồi lâu, y vẫn mở miệng, “Tỷ, nếu như tỷ dừng tay, có lẽ, đệ thay đổi biện pháp.”



      “Câm miệng, đệ đừng hòng, đệ đừng mơ – – – -” Huyết hét lớn lên, y có biết là ả vì giây phút này mà chờ đợi bao lâu ?



      Lẽ nào ả lại muốn làm người bình thường? Ai lại muốn làm cái thứ người ra người, quỷ ra quỷ? Ăn người, uống máu, ả hoàn toàn muốn, nếu ả cũng giống như người khác, ả cần phải làm như vậy sao? Bây giờ tất cả mọi đau khổ sắp sửa kết thúc rồi, ả thể từ bỏ, tuyệt đối thể!



      Huyết muốn dây dưa vấn đề này nữa, ả phất tay áo xoay người bỏ , khoé miệng xấu xí nhếch lên nụ cười hung ác, Vũ, chỉ cần ta trở nên xinh đẹp, đệ thay đổi cách nhìn thôi, đến lúc đó, đệ nhất định ta!



      Vũ ngước nhìn ánh trăng ảm đạm xa xăm, nếu như…



      Có thể cứu được thêm nhiều người.

      Vậy … hãy để y làm tội nhân thiên cổ vậy!

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 40 – Hút máu biến đổi


      Tô Tiểu Thiến nằm giường nhưng thể nào chợp mắt được, trong lòng vô cùng bất an, phải chăng có chuyện gì đó sắp xảy ra?



      vẫn còn trầm tư, đột nhiên phát bóng dáng màu đen, còn chưa kịp thốt lên, nháy mắt liền mất ý thức.



      “Công chúa, cần làm ả tỉnh ?” Trong hôn mê Tô Tiểu Thiến bỗng nghe được thanh quen thuộc kia, là ta, người nam nhân ngũ quan nguyên vẹn, Hắc Sắc!



      cần, ả ồn ào quá, ngươi mau động thủ.” Thanh lạnh lùng của Huyết truyền vào tai , hề mang theo bất cứ nhiệt độ nào.



      “Dạ.” Hắc Sắc nghe xong mệnh lệnh cầm dao tiến về phía trước.



      Tô Tiểu Thiến vội kháng cự trong cơn mê, “Ưm…” cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng hôn mê vô thức, từ từ mở mắt ra.



      “A…” Hắc Sắc thấy đột nhiên mở mắt giật cả mình.



      “Sao vậy?” Huyết nhíu mày hỏi.



      “Công chúa ả tỉnh rồi.” Hắc Sắc trầm .



      Huyết nghe xong, nụ cười nơi khoé miệng càng , tỉnh rồi? Tỉnh rồi cũng tốt, đem khuôn mặt hung ác của ả sáp lại gần trước mặt , mỉm cười cách u đáng sợ: “Muốn la sao? Ha ha, đáng tiếc… ngươi la được đâu.” Huyết giơ ngón tay sờ miếng vải miệng .



      “Phàm là nữ nhân tiếp cận Vũ đều phải trả giá, ngươi… thống khổ hơn bọn chúng gấp trăm lần.” Đôi mắt màu xám của Huyết lúc này giống như loài lang sói, còn chính là con mồi của ả.



      “Công chúa móc mắt ả trước sao?” Hắc Sắc trưng cầu ý kiến của ả ta.



      Huyết suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra cách, “, ta vội lấy mắt của ả, ta muốn ả nhìn thấy mình chết như thế nào, trước lấy máu cho vào chén để ta nếm thử xem.” xong ả ngồi xuống ghế.



      Hắc Sắc đển trước mặt , quỳ xuống nắm lấy cánh tay , chút thương tiếc cắt xuống, đau đớn trong nháy mắt ùa đến nhói cả tim, Tô Tiểu Thiến cố gắng chịu đựng, thể khóc, cho dù đau chết cũng thể khóc!



      Huyết bưng chén lên lắc lắc trước mặt , sau đó mỉm cười mà uống.



      Ngay lập tức cỗ mát lạnh chạy khắp toàn thân, lúc này máu trong cơ thể mát rượi, là cảm giác mà từ trước đến nay ả chưa từng thể nghiệm qua, máu của quả nhiên bình thường, uống máu của , ả lập tức vô cùng sảng khoái, nháy mắt, ả liền phát biến hoá.



      Hắc Sắc vội vàng , ‘mụt’ mặt ả biến mất.



      Huyết giật mình, vội vàng sờ mặt của mình, mụt nhọt da còn sờ thấy nữa.



      “Mau, mau lấy gương lại cho ta.” Huyết vội vàng .



      Hắc Sắc lần nữa đến bên cạnh ả, liền kinh ngạc thốt nên lời, Huyết thấy khuôn mặt giật mình của ta, vội cầm lấy gương qua soi.



      Trời ơi…



      Mặt sao thế này, mụt nhọt da biến mất còn nhìn thấy, thay vào đó là trắng nõn trơn mịn, còn mịn hơn cả đậu hủ, sắc môi tươi thắm, đôi mắt màu xám cũng chớp mắt sáng rực rỡ, Huyết nhìn mình trong gương từ đến cuối cũng khó mà tin được, đây đúng là mình sao? Ả cũng có thể xinh đẹp như vậy sao?



      “Ha ha ha ha.” Ả cười lớn, sau đó đến trước mặt , “Ngươi quả nhiên bình thường, ngươi để ta chờ đợi khổ sở đó!” Huyết ha ha cười lớn, theo bản năng sờ mặt mình, làn da trơn mịn như vầy ả nằm mơ đều muốn có!



      “Hắc Sắc, mau, lấy cho ta chén nữa.” Ả thèm thuồng , ả còn phải trở nên xinh đẹp, ả phải uống nhiều hơn, da dẻ người cũng thay đổi.



      Chén thứ hai…



      Chén thứ ba…



      Ý thức của Tô Tiểu Thiến càng lúc càng mơ hồ, sắp chết rồi sao? khó chịu, rất khó chịu…



      “Ha ha, Hắc Sắc ngươi nhìn thấy chứ, ta thay đổi rồi, ta trở nên xinh đẹp rồi.” Huyết hưng phấn xoay vòng tại chỗ, da người ả toàn bộ đều trở nên trắng mịn, ả cuối cùng cũng có thể bình thường rồi!



      “Công chúa, ả hình như hôn mê rồi!”



      “Móc mắt của ả ra.” Đây là câu cuối cùng mà Tô Tiểu Thiến nghe được, rồi ngất lịm .









      Chương 41 – Vũ mất (1)


      Minh Diễm đứng trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm bức tranh này, trong mắt loé lên ánh sáng bập bùng, qua mấy thời thần (*) nữa trăng lên rồi, mẹ, người nhất định phải cố cầm cự, con nhất định cứu người!

      ( (*) Thời thần: Đơn vị đo thời gian cổ đại, ngày chia làm 12 thời thần, 1 thời thần = 2 tiếng.)



      *************



      “Hưm…” Do đau đớn Tô Tiểu Thiến nén được kêu rên tiếng.



      “Tiểu Thiến, nàng sao rồi?” Tiểu Thiến mở mí mắt nặng nề liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Vũ.



      “Vũ… sao lại ở chỗ này? Tôi chết rồi sao?” Tô Tiểu Thiến thều thào hỏi.



      Vũ chau mày, nhàng ôm lấy khẽ , “Nàng chưa chết, xin lỗi, ta bảo hộ được cho nàng.” Vũ vô cùng tự trách, y vô dụng, y ngay cả cũng bảo hộ được, nhìn thấy biến hoá to lớn của Huyết, trong lòng y hề có chút vui sướng, cái có chỉ là chán ghét vô cùng.



      Lời của ả vẫn còn vang vọng bên tai y, “Vũ, ta nhất định phải thành thân với đệ, ả cũng nhất định phải chết, phải chết.”



      Lời nguyền rủa của Huyết như từng nhát từng nhát đâm vào y, y quyết để phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.



      Vũ đặt xuống cách nhàng, ngồi xếp bằng vận công, hồi lâu, trong miệng Vũ nhả ra viên châu màu trắng, viên châu này xung quanh toả ra vầng ánh sáng kỳ dị.



      “Ngoan, nuốt nó xuống.” Vũ cầm lấy viên bạch châu để lên môi của nhàng .



      “Đây là cái gì?” Tiểu Thiến thều thào hỏi.



      “Là thuốc trị bệnh cho nàng, ngoan, nhanh nuốt nó xuống…” Y dỗ dành.



      Ánh mắt nài nỉ của y, làm như đoán ra được điều gì đó, đúng, cái này phải là thuốc, cái này rốt cuộc là cái gì?



      “Xin nàng… ăn nó .” Vũ bắt đầu dần dần suy yếu.



      … Vũ mau nuốt trở lại.” Tô Tiểu Thiến nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của y, vội vàng , thứ này đối với y nhất định rất quan trọng.



      Vũ cười ảm đạm, cầm lấy bạch châu để lên miệng , vận lực đẩy vào trong miệng .



      Trong chớp mắt, trong người xảy ra biến hoá, máu tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, cũng dần dần hồi phục sức lực.



      “Vũ… sao rồi?” ôm lấy Vũ sắp ngất cùng té xuống đất.



      Vũ cười từ trong tay áo lấy ra mũi tên ngắn, đặt nó vào trong tay , “Đây là Trừ Linh (*) tiễn, nàng cầm nó đâm vào thân thể ta, bức… bức tranh U Linh này liền có thể tiêu huỷ hoàn toàn rồi.”

      ( (*) Trừ linh: Theo phong tục để tang cho người chết từ xưa, vào ngày giải tan, sau khi nhà sư tụng kinh xong, dỡ bỏ linh toạ (= giải thích sao ta, cái chỗ mà bày biện cúng trước quan tài tạm thời đó, phải bàn thờ nha, vì cái này được dựng tạm cho người ta đến viếng cúng bái, cắm nhang… Ờ phải ha, coi như là bàn thờ tạm thời ^^), đốt bỏ linh bài (= cái này có thể nôm na là bài vị tạm thời, vì người mới chết nên chưa lập bài vị kịp, nên phải lấy cái này dùng tạm), cùng đồ tang. Mấy cái này gọi là Trừ Linh. => Tóm lại, có thể Trừ Linh chính là đốt bỏ hết những gì trong đám tang. )



      “Cái gì? muốn tôi giết ?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ run rẩy hỏi.



      “Nàng yên tâm, ta cho nàng ăn nội đan của ta, nó có thể bảo vệ thân thể nàng, chờ đến khi cuộn tranh bị nát vụn, nàng có thể trở về thế giới của nàng.” Vũ yếu ớt giải thích.



      thể tàn nhẫn như vậy, sao có thể như vậy, tôi thà huỷ bức tranh cũng muốn chết, đừng mà, đừng mà…” thể mất người bạn này, y vẫn luôn giúp đỡ , làm sao có thê tàn nhẫn giết y cho được chứ?



      Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của , tim của y lại đau đớn, “Đáp ứng ta… phải vui vẻ…”



      …” Tô Tiểu Thiến khóc rống lên, đột nhiên, nghĩ đến điều gì đó, vội giơ ngón tay ra bỏ vào miệng mình mà móc.



      “Ụa… ụa…” Nôn trận dữ dội, viên bạch châu kia vẫn thấy rơi ra.



      “Đừng… đừng…” Vũ yếu ớt đưa tay ngăn lại hành động tự giày vò của , đau lòng : “Nó hoà vào trong thân thể của nàng, nàng lấy ra được đâu.”



      “Hu hu, đừng mà, đừng mà, tôi cần…” Ôm lấy thân thể của y, Tô Tiểu Thiến gào khóc lên.



      “Vũ…”



      Đột nhiên, Huyết xuất , ả nhìn thấy Vũ yếu ớt nằm trong lòng của Tô Tiểu Thiến, toàn thân tràn ngập tức giận, nghĩ cũng thèm nghĩ xông qua, nhưng khi khoảng cách chỉ còn lại 1 mét bị đánh bật ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :