1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19 – Gửi nuôi?


      Vừa mới an ủi xong Tĩnh Nghi, di động của Tô Tiểu Thiến vang lên đúng lúc, nhìn vào màn hình hiển thị, Tô Tiểu Thiến cầm điện thoại vào phòng ngủ nghe.



      Năm phút sau.



      Tĩnh Nghi nhìn thấy Tô Tiểu Thiến từ trong phòng ra, mặt đầy vẻ ưu sầu nhịn được hỏi: “Tiểu Thiến, cậu làm sao vậy?”



      “Haizz, có gì…” Lần này mà trở về, sợ rằng mẫu thân đại nhân từ quê chạy lên đây, phải biết là từ chối được vài lần rồi, lần trước ba với , mẹ bởi vì cho người ta leo cây, kết quả nằm giường bệnh hết mấy ngày.



      “Tĩnh Nghi, buổi chiều mình phải mua vé máy bay trở về quê” Tô Tiểu Thiến buồn bực ngồi xuống sô-pha ể oải .



      Tĩnh Nghi ngơ ngác, “Trờ về quê? Cậu về quê làm gì?”



      “Haizz, chính là cái vụ kia, vụ kia đó mà…” Tô Tiểu Thiến bất đắc dĩ trả lời.



      Tĩnh Nghi nghe xong bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu là , dì lại kêu cậu coi mắt?”



      Tô Tiểu Thiến gật đầu.



      Minh Diễm im lặng nãy giờ mới lên tiếng, “ được, mẹ được coi mắt người khác, mẹ chỉ thuộc về ba con, thuộc về bất cứ ai” Nên biết là, chỉ có kết hợp cùng với cha nó, nó mới được xuất thế, vả lại phải bất cứ người đàn ông nào cũng được đâu.



      Tô Tiểu Thiến nghe nó như vậy, mặt đen hết nửa, cái gì gọi là thuộc về ba nó? Ba nó rốt cuộc là ai cũng biết.



      “Được rồi, con đừng quậy nữa, chút nữa mẹ phải trở về chuyến, nếu mẹ làm cho mẹ của mẹ sống yên ổn mà tức chết đó” Tô Tiểu Thiến rất hiểu tính khí của mẹ .



      “Vậy con cũng ” Minh Diễm hét lên.



      thể được” Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng thèm nghĩ cự tuyệt, làm sao có thể mang nó trở về, nếu như để mẹ biết được, vậy chân phải là bị đánh gãy sao?



      “Tại sao được” Minh Diễm rất là tức giận.



      Tô Tiểu Thiến than tiếng, dịu dàng : “Mẹ hứa với con, mẹ để mắc đến bất cứ người nào hết, nhưng… con nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở trong nhà của dì Tĩnh Nghi, cho đến khi mẹ về mới thôi”



      “Cái gì?”



      “Cái gì?”



      Cả hai người cư nhiên lại đồng thời phát ra nghi vấn sao hiểu nổi.



      Tĩnh Nghi: “Cậu muốn mình thu nhận cái đồ quái thai này?”



      Tô Tiểu Thiến ừ ừ gật đầu.



      Minh Diễm: “Mẹ muốn con ở với cái bà ngu ngốc này?”



      Tô Tiểu Thiến vẫn ừ ừ gật đầu.



      Tĩnh Nghi: (Gào lên) “Mình mới thèm thu nhận cái thằng nhãi ranh này!”



      Minh Diễm: (Khinh bỉ) “Con mới thèm ở chung với cái bà ngu ngốc này!”



      Tô Tiểu Thiến đối mặt với phản kháng của hai người này, lần đầu tiên trong lịch sử hét lên: “Chịu cũng được, chịu cũng phải chịu, cứ như vậy



      Tô Tiểu Thiến xong, xoay người vào trong phòng, ba giây sau, xách chiếc túi ra, sau đó trong lúc hai người kia còn ngơ ngác liền ra khỏi cửa.



      Ba phút sau.



      “Mẹ…”



      “Tô Tiểu Thiến…”



      Cả hai người đồng thời đuổi theo, đáng tiếc, Tô Tiểu Thiến sớm ngồi lên tắc-xi mà .



      “Hứ” Minh Diễm ngẩng đầu nhìn Tĩnh Nghi cái, sau đó lại hứ tiếng.



      Tĩnh Nghi khinh thường nhìn đầu thằng nhãi ranh chỉ ngang tới ngực mình, cũng hứ tiếng.



      Hứ



      Hứ



      Hứ



      Hứ



      Cũng biết là hứ được bao lâu, chỉ biết càng hứ càng hết hơi, Tĩnh Nghi chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng, “Hứ cái gì mà hứ, còn hứ là trời tối luôn đó, thôi.”



      đâu?” Minh Diễm hỏi.



      “Đương nhiên là trở về nhà rồi” Tĩnh Nghi trả lời theo lẽ đương nhiên.



      “Nhưng mà… nhưng mà…” Cửa bị khoá rồi, nó lại có chìa khoá?



      Tĩnh Nghi lời thứ hai, kéo tay nó ngoắc chiếc tắc-xi, sau đó liền tống nó vào, “Đương nhiên là đến nhà tao, bác tài làm phiền đến đường XXX”



      Hai ‘kẻ thù’ làm thế nào mà sống qua được hai ngày này đây? Tô Tiểu Thiến ngồi máy bay vô cùng lo lắng.

      Chương 20 – Về việc nấu ăn


      Tĩnh Nghi mang quái thai đến cái tổ của , vừa mới bước vào, Minh Diễm liền tặc lưỡi “ thể ngờ, nơi của ngươi lại bừa bộn đến như vậy!” xong, nó đặt mông ngồi xuống sô-pha để đầy đống giấy báo.



      Tĩnh Nghi bị nó như vậy, liền xấu hổ muốn chết, vội vàng lượm rác đất và vỏ trái cây bàn toàn bộ ném vào sọt rác, “ Mày… mày hiểu gì chứ, tao… tao ở công ty chức vụ còn cao hơn cả của mẹ mày, cho nên… cho nên… cho nên công việc nhiều, công việc nhiều tao lấy thời gian đâu mà dọn dẹp”



      Tĩnh Nghi ra rất là chột dạ, sai, chức của đích thực cao hơn Tô Tiểu Thiến, nhưng và Tô Tiểu Thiến căn bản làm cùng bộ phận, tuy là cùng chung cấp , nhưng công việc của vẫn luôn ít hơn rất nhiều so với Tô Tiểu Thiến, ra quy ra tội cuối cùng vẫn là chữ lười.



      Mười phút sau.



      “Cộp cộp cộp cộp, sạch rồi” Tĩnh Nghi làm tư thế giơ hai tay lên để cho biết công trình vĩ đại của kết thúc.



      Minh Diễm lại uể oải nằm sô-pha, hé mắt xem bộ phim nhàm chán ti-vi, “Nè, ta đói rồi, ngươi nấu cơm”



      “Hả?” Tĩnh Nghi ngớ ra lát, nó bắt đâu? Nấu cơm?



      “Nè, cái thằng quái thai, tao phải là mẹ của mày, mày đừng có dùng cái loại khẩu khí đó mà mệnh lệnh cho tao” Tinh Nghi nghe được rất hài lòng.



      Bụng Minh Diễm nể tình kêu lên ‘rột rột’, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), được rồi, nhịn, “Vậy… xin tiểu thư Tĩnh Nghi xinh đẹp hiền thục có thể nấu cơm cho ta ăn có được ?”

      ( (*) Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: Ý chỉ là người thông minh có tài năng, nhận biết ràng về tiềm năng, xu thế của thời đại, để trở thành nhân vật xuất sắc. Tóm lại là kẻ biết nắm bắt thời cơ, cơ hội.)



      Tĩnh Nghi bị nó gọi như vậy, hai gò má giựt giựt, kinh tởm, quá kinh tởm



      “Mày chờ chút” Tĩnh Nghi thoả hiệp đến trước cửa tủ lạnh, mở ra, tất cả thao tác đều khéo léo.



      “Nè, ăn ” Tĩnh Nghi mang mì gói nấu xong đẩy trước mặt nó.



      Minh Diễm thể tin được ngước đầu nhìn lên rồi lại nhìn xuống, hồi lâu, nó mở miệng chất vấn: “Ngươi… để ta ăn cái này?”



      “Đúng vậy”



      Im lặng mấy giây, nó đứng dậy, thẳng đến tủ lạnh, mở ra nhìn ngó, tiếp theo ‘rầm’ tiếng đóng cửa tủ lạnh lại, rồi sau đó vẫn quên chạy vào nhà bếp nhìn ngó.



      “Ta biết rồi, ra… ngươi biết nấu ăn?”



      “Tao… tao sao lại biết nấu ăn chứ?” Sắc mặt Tĩnh Nghi ngượng ngùng trả lời.



      “Trong nhà của ngươi chỗ nào cũng bừa bộn, chỉ có duy nhất nhà bếp là gọn gàng sạch , trong tủ lạnh của ngươi chỉ có sữa chua, nước trái cây, mì gói, thứ duy nhất có là rau cải, như vậy phải ngươi biết nấu ăn là cái gì?”



      Tĩnh Nghi bị nó phân tích như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Cái đó… mày qua đó coi kéo tay nó chịu nhận thua về phía nhà bếp, “Nè, trong này có dầu muối tương giấm, nếu như tao biết nấu ăn, tao mua mấy thứ này làm gì?” ra mua những thứ này đều là vì mỗi lần Tô Tiểu Thiến đến đều mang theo đồ để nấu ăn.



      sao?”



      “Đương nhiên là rồi”



      “Vậy chúng ta siêu thị mua đồ về nấu ăn







      tiếng sau.



      “Cái… cái này là bỏ thịt vào trước, hay là bỏ rau vào trước?” Tĩnh Nghi rốt cuộc cũng cúi đầu chạy vào phòng khách hỏi han đại thiếu gia xem ti-vi.



      “Ngươi biết nấu ăn?” Trong mắt nó chứa đầy khinh thường.



      biết nấu ăn sao? Lẽ nào mày biết chắc?” Tĩnh Nghi tức giận đem thịt trong tay ném mạnh xuống bàn uống trà, sau đó liền ngồi xuống sô-pha trừng mắt nhìn nó.



      “Ta là con nít, ngươi là người lớn, cho nên… ngươi ngại để ta nấu cơm cho ngươi ăn à?” Hai chân Minh Diễm bắt chéo lên nhau, liếc mắt nhìn .



      “Ha – ha – ha” Tĩnh Nghi giống như nghe được chuyện gì mắc cười vậy, cười lớn ba tiếng.



      “Cười cái gì mà cười?” Đối với cái cười nhạt của , Minh Diễm nghe thấy rất khó chịu.



      “Mày là con nít? Ha, lần trước mày phải là mày 200 tuổi rồi sao? Tao còn phải gọi mày là tổ sư gia gia nữa đó, mày với tư cách là trưởng bối, lẽ nào nên chăm sóc cho tao thiếu nữ xinh đẹp chỉ mới có 25 tuổi này thôi?” cũng hiếp mắt nhìn nó.



      “Oh!! Hay là mày cũng biết nấu ăn, mà chỉ biết ăn thôi?” Tĩnh Nghi khinh thường tiếp.



      Minh Diễm chịu nhận thua đứng bật dậy, nhặt miếng thịt bàn trà, cách danh dự, “Ta biết nấu ăn? Ta cho ngươi cái đồ ngu ngốc, ta nấu khiến cho ngươi suốt đời quên, hứ” xong mang miếng thịt vào nhà bếp, ‘rầm’ cửa nhà bếp bị đóng lại cách mạnh bạo.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21 – Hoả thiêu nhà bếp


      Tĩnh Nghi cũng biết tại sao bản thân lại ngủ chiếc ghế lắc (1) ngoài ban công, dụi dụi đôi mắt, chầm chậm mở ra, cả khoảng ửng lên nhiều tầng màu sắc vàng đỏ đập vào mắt , màu sắc đỏ rực biến ảo của kỳ diệu, cuối cùng biến thành bức tranh đen đặc, tạo nên xinh đẹp kỳ lạ.



      Ý? Cái mùi gì vậy? Sao lại có chút khét, phải là mùi khói thuốc (lá). Mùi khói thuốc?



      “A…” Tĩnh Nghi theo bản năng la thất thanh, sau đó chạy vào nhà bếp, tiêu rồi, vừa mới giận dỗi với thằng nhãi ranh định ra ban công muốn nghỉ ngơi chút xíu, ai ngờ nằm xuống liền ngủ luôn.



      ‘Rầm’ tiếng, cửa bị mở ra, khói mù mịt khắp phòng ngay lập tức xông ra ngoài.



      “Ách-xì” Tĩnh Nghi bị đám khói mù mịt làm cho sặc liên tục hắt hơi, còn thủ phạm lại phát ra lời càng khủng bố hơn, “Woa, cháy rồi kìa” xong, nó liền nhanh chóng chạy vào phòng khách, đồng thời chỉ vào nhà bếp hét lên với “Cái đồ ngu ngốc, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Cứu hoả .”



      “Cái gì?” Tĩnh Nghi vẫn còn chưa phản ứng kịp, ngọn lửa đỏ rực bùng lên.



      “Gọi gọi gọi 119 mau.” Tĩnh Nghi gào to lên, cũng nhanh chóng chạy ra phòng khách cầm lấy di động gọi.



      Nửa tiếng sau.



      Trong đội cứu hoả mặc bộ đồng phục màu cam, có đôi mắt hung hăng trừng Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi bị nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, trong lòng cầm được thầm đoán, cái người này có bệnh phải ta? Làm gì mà nhìn mình dữ vậy?



      làm mẹ cái kiểu gì vậy hả?”



      “Cái gì?” Tĩnh Nghi ngơ ngác chút, cái gì mà mẹ?



      Người nhân viên cứu hoả vẫn hung dữ : “Người mẹ như chẳng ra làm sao hết, nhìn mốt như vậy, trẻ trung như vậy, lại để con trai nấu cơm? độc ác mà.”



      “Hả?” Lúc này Tĩnh Nghi nghe hiểu, chỉ là, khi nào trở thành mẹ của nó? Trừ khi là…



      “Chú cứu hoả, chú đừng như vậy với bà, haizz, ai kêu mệnh của con khổ, bà mỗi ngày chỉ cho con ăn mì gói, con… con nuốt nổi nữa mới nấu cơm, xin lỗi, gây thêm phiền phức cho các chú rồi.” Minh Diễm bỗng nhiên với khuôn mặt tràn đầy u sầu, cộng thêm khuôn mặt lem luốt của nó càng làm cho nhân viên cứu hoả cực kỳ đồng tình.



      “Ê, mày có ý gì hả?” Tĩnh Nghi vui quát lớn lên.



      gào cái gì hả? Tôi cho biết, tôi chỉ là nhân viên cứu hoả còn từng làm luật sư, cái hạng ngược đãi, hù doạ trẻ em giống như cũng phải chịu xử phạt của pháp luật, nhìn ăn mặc giống người hành động giống chó, ngờ lại độc ác như vậy.” Người nhân viên cứu hoả này cũng biết bị rút gân ở chỗ nào, cứ xăm xoi vấn đề này chịu tha.



      “Nè, …”



      “A Phi, rút quân.” Đột nhiên xuất người đàn ông hơi lớn tuổi ra lệnh với người nhân viên cứu hoả ngu ngốc này.



      “Dạ, đội trưởng.” A Phi hành lễ bèn rời khỏi căn phòng.



      ơi, xin lỗi nha, cũng vì lơ là của mẹ cậu ấy nên mẹ cậu ấy mới mất , tôi nghĩ cậu ấy là hy vọng đứa bé này có tuổi thơ vui vẻ như cậu ấy thôi.” Đội trưởng thương cảm giải thích.



      “Nhưng mà tôi…”



      “Được rồi, việc giải quyết xong, chúng tôi cũng đây, lần sau chú ý nha.” Đội trưởng cho Tĩnh Nghi cơ hội mở miệng bèn nhanh chóng rời khỏi.



      Toàn bộ người đều rời , trong phòng lại yên tĩnh trở lại, khí cũng dường như trở nên căng thẳng, cảm giác giống như chỉ cần chạm phải cái liền bùng nổ.



      – – – – – chuyện này là sao?” Tĩnh Nghi lạnh lùng mở miệng.



      Minh Diễm thèm chấp nhún nhún vai, “Ngươi đừng dùng cái ánh mắt đó mà nhìn ta, ta cũng chả bậy bạ cái gì.”



      Tĩnh Nghi tức giận đứng dậy, hai tay chống hông, bắt đầu trách mắng “Mày gì mà người ta lại tưởng rằng tao là mẹ của mày hả? Tao có già đến như vậy , hứ, mày cũng nghe được cái giọng điệu của cái tên thối tha kia rồi đó.” Tức chết luôn rồi nè.



      Minh Diễm chau mày, cười ha ha , “Mẹ ta ngươi ra rất ‘dịu dàng’ nha, ta tin là bây giờ tiểu thư Tĩnh Nghi ‘dịu dàng’ đáng lẽ nên so đo gì với người nhân viên cứu hoả kia chứ mới phải chứ.” Nó đặc biệt nhấn mạnh hơn hai chữ ‘dịu dàng’.



      Tĩnh Nghi bị lời của nó ngẩn ra lát.



      Giây kế tiếp, khoé miệng hơi nhếch lên, cúi người trả lời nó: “Mẹ của mày mày là ‘ linh’ của quý tộc, tao tưởng là ‘quý tộc’ chí cao vô thượng (*) chơi khăm trêu đùa loài người nữa chứ?”

      ( (*) Chí cao vô thượng: Chỗ tối cao, cao nhất.)









      Chương 22 – Món quà


      Tại nhà hàng lãng mạn nổi tiếng ở thành phố W, kề sát cửa sổ là đôi tình nhân khiến người qua đường phải ngưỡng mộ, với làn da trắng nõn khiến người ta trầm trồ, chàng trai đeo chiếc kính, dáng vẻ nho nhã nhưng làm mất vẻ tuấn tú.



      “Ách-xì.” Tô Tiểu Thiến lại nhịn được hắc hơi cái.



      Tô, sao chứ, có phải bị bệnh rồi ?” Người đàn ông đối diện đẩy đẩy cặp mắt kính gọng đen sống mũi .



      Tô Tiểu Thiến ngại ngùng mỉm cười, “Cám ơn luật sư Lưu quan tâm, tôi nghĩ có thể là tối qua ngủ bị cảm lạnh rồi, tôi uống chút nước nóng là khoẻ thôi.” Lúc này trong lòng thầm nhủ, mau kết thúc lẹ lên , coi mắt là khó chịu!



      Tô, nghĩ gì vậy?” Luật sư Lưu nhìn thấy cứ lơ đãng tập trung nhịn được nghi hoặc hỏi.



      ngại quá, tôi… tôi hình như có chút khoẻ, tôi trước đây.” Tô Tiểu Thiến đứng dậy lịch xin lỗi.



      “Vậy tôi tiễn .” Luật sư Lưu đứng lên vội vàng , đối với đối tượng coi mắt lần này, rất hài lòng.



      cần, tôi tự đón xe về được rồi, cám ơn nha, tạm biệt.” đợi mở miệng, Tô Tiểu Thiến xách túi xông ra khỏi nhà hàng.



      Khó chịu, Tô Tiểu Thiến lấy tay làm quạt, ngừng quạt lia lịa bên lỗ tai, sau này cũng coi mắt nữa, giống y như con ngốc!



      Nhìn đồng hồ đeo tay, đúng 20 giờ, “ đến 10 giờ được về nhà, nhớ kỹ ăn cơm với luật sư Lưu xong xem phim gì đó , biết hả?” Bên tai Tô Tiểu Thiến ngừng vang lên lời dặn dò của mẹ .



      Haizz, vẫn là dạo thôi…



      Tô Tiểu Thiến cầm túi xách vòng quanh mà có điểm dừng, vốn dĩ ánh trăng sáng ngời đột nhiên bị che khuất trong đám mây, khí xung quanh biến đổi trở nên kỳ dị.



      Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Tô Tiểu Thiến bỗng phát đứng dối diện là mặc bộ đồ màu đỏ.



      …” Tô Tiểu Thiến biết phải làm sao, này đeo cái mặt nạ, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được ta phải là loài người, nếu cái mùi thối rữa kia nồng đến như vậy.



      “Tô Tiểu Thiến đúng chứ, ta chờ ngươi lâu rồi.” áo đỏ mỉm cười lộ ra hàm răng với , nhưng dù chỉ là mỉm cười, Tô Tiểu Thiến cũng có loại cảm giác sởn gai óc.



      là ai?”



      “Ta là ai, ngươi cảm giác ra được sao?”



      Tô Tiểu Thiến nhíu mày nghĩ ngợi cả buổi : “ là linh thể chịu trở về Minh Giới, đến tìm tôi có chuyện gì?” Trừ khi lại có lời cần nhờ cậy sao?



      ngờ linh lực của ngươi bị phong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ta.” áo đỏ cười rất giả dối.



      Tô Tiểu Thiến hiểu, đây là ý gì?



      Liếc nhìn thấy dáng vẻ mù mịt của , áo đỏ cười thầm, hứ, dù cho chuyển thế nhiều năm như vậy, vẫn ngu ngốc như thế, đồ đần độn!



      “Đây là lễ vật (= món quà) mà chủ nhân tặng ngươi.” xong, ả ta lấy ra cuộn tranh màu trắng được cột bằng dây đỏ.



      “Đây là cái gì?” Tô Tiểu Thiến truy hỏi.



      áo đỏ há miệng cười, “Muốn biết đây là cái gì, ngươi mở ra xem thử phải là biết được hay sao?”



      , cái này tôi cần.” từ trước tới nay nhận đồ của linh thể, dù sao người chết rất tội nghiệp rồi, còn lấy đồ của người ta được hay cho lắm.



      áo đỏ đến bên cạnh , đem bức tranh nhét vào tay : “Món đồ này ngươi nhất định phải nhận.” xong, ả ta giống như làn khói đen, biến mất trước mặt .



      Tô Tiểu Thiến nghi hoặc nhìn cuộn tranh trong tay, bên trong này rốt cuộc vẽ cái gì? Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cởi sợi dây đỏ, đôi tay mở cuộn tranh ra.



      Cái… cái này sao lại giống như bức ‘thanh minh thượng hà đồ (1)’ vậy? Điểm giống là tại sao toàn cảnh bên trong bức tranh lại là màu xanh ngọc bích, lại còn toả ra loại cảm giác u đáng sợ nữa?



      Chính vào lúc này, ánh trăng chiếu thẳng xuống, bức tranh trong tay Tô Tiểu Thiến bắt đầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, cũng đợi hiểu là chuyện gì, tiếng la thất thanh, bèn biến mất, cuộn tranh theo gió rơi xuống đất, điều kỳ lạ là bên trong bức tranh có thêm mặc đồ đại.

      Chú thích (của Mã):

      (1) Thanh minh thượng hà đồ: Nghĩa là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh, hay có ý cho là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng, là tên của số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.

      Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là “Mona Lisa” của Trung Quốc. Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh. (Muốn biết hơn google thẳng tiến ^^ )

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23 – Cảm ứng


      Trung tâm thành phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ đường phố phồn hoa, xe cộ đông đúc, Tĩnh Nghi và Minh Diễm ngồi bên cửa sổ ăn bữa tối vừa được mang đến.



      Nhưng đột nhiên, Minh Diễm ăn ngon lành sắc mặt bỗng tái xanh, ngực truyền đến trận đau đớn, theo bản năng nó ôm lấy ngực.



      “Nè, nè, tiểu quỷ mày bị làm sao vậy?” Tĩnh Nghi thấy sắc mặt nó đen thui bất giác đến bên cạnh nó lo lắng hỏi.



      Tĩnh Nghi thấy nó thèm trả lời, chỉ lo ôm lấy ngực sắc mặt cực kỳ khó coi, trán lấm tấm mồ hôi, “Tao đưa mày bệnh viện.” xong, bèn muốn đỡ nó đau đớn lên.



      cần đâu.” Hít sâu hai ngụm khí, nó cảm thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều.



      “Nè, mới nãy mày bị sao vậy? Hay là, chúng ta vẫn nên bệnh viện xem thử .” Tĩnh Nghi vẫn có chút yên tâm hỏi.



      Minh Diễm hít sâu hơi, sắc mặt cũng hồi phục trở lại, trầm mặc vài giây, nó nhíu mày : “Ta đột nhiên cảm thấy xảy ra chuyện rồi.”



      “Cái gì?” Tĩnh Nghi bị lời của nó làm cho ngơ ngác, xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì cơ chứ?



      gian ngừng lại vài giây – – –



      “Đúng xảy ra chuyện rồi.” Tĩnh Nghi đột nhiên ra lời có đầu óc.



      Hả? Minh Diễm ôm ngực ngẩng đầu hiểu nhìn , cái đồ ngu ngốc này lại chơi trò gì nữa đây?



      “Mày nhìn tao làm cái gì, căn nhà tao xém chút nữa là bị mày thiêu rụi, cái này gọi là xảy ra chuyện à?” Tĩnh Nghi thấy nó gần hồi phục rồi, cũng trở lại chỗ ngồi.



      Minh Diễm luôn cảm thấy có điều thích hợp cho lắm, cái loại đau đớn đến từ tim này, trừ khi là…



      “Được rồi, mày khỏi tự trách nữa, tao là người tốt nên tính toán với mày, mày mau ăn nhanh lên , tao gọi nhân viên công ty xây dựng đến sửa chữa nhà bếp rồi.” Tĩnh Nghi gắp cái cánh gà bỏ vào chén nó.



      đúng.” Minh Diễm đột nhiên đứng dậy, cái biểu tình nghiêm túc kia làm cho Tĩnh Nghi giật nảy mình.



      đúng cái gì?”



      “Tiêu rồi, người xảy ra chuyện.” Minh Diễm ngó ngàng đến Tĩnh Nghi, mà tự tự trả lời luôn.



      “Nè, mày cái gì vậy? Mày đừng có cuống quýt lên như vậy, tao sắp bị mày làm thành bệnh thần kinh luôn rồi.” Tĩnh Nghi rất bất mãn gào lên câu.



      Minh Diễm liếc mắt nhìn , lạnh lùng phán ra câu, “ cần ta kích thích, người căn bản là đồ bệnh thần kinh.” xong, nó xoay người ra khỏi nhà hàng.



      “Ê, mày chờ tao với.” Tĩnh Nghi vội vã gọi nhân viên phục vụ rồi quăng 200 đồng, cũng đợi nhân viên phục vụ thối tiền lẻ vội vàng chạy theo.



      “Nè, cái tên tiểu quỷ này, mày rốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả?” Tĩnh Nghi thở dốc phì phò đuổi theo bước chân vội vã của nó.



      “Cái người ngu ngốc kia xảy ra chuyện rồi,” Nó vừa vừa về phía trước.



      Tĩnh Nghi nghĩ ngợi, buột miệng : “Mày là Tiểu Thiến xảy ra chuyện à?”



      Lời của , khiến cho Minh Diễm chạy cấp tốc liền ngừng bước, “Nè, mày đừng có nhìn tao như vậy, mẹ của mày ngu ngốc là mà.” Tĩnh Nghi nhìn thấy biểu tình trả lời mặt nó viết là, ‘ngươi làm sao lại biết’.



      Minh Diễm than tiếng, cái đồ ngu ngốc này cũng có thể nhìn ra, mẹ của nó quả nhiên rất ngốc!



      “Ta phải cứu người.” Minh Diễm xong cứ nhắm phía trước mà .



      “Ê, mày làm sao đây? Mày đừng quên, bây giờ mày là người, là người đó.” Tĩnh Nghi ở phía sau gào lên, ý của ràng là, ‘mày phải ma, lẽ nào mày biết bay à?’



      Lời của Tĩnh Nghi vừa dứt, Minh Diễm lao trở lại, “Ngươi – – – dẫn ta tìm người.”



      “Tao?” Tĩnh Nghi chỉ chỉ mình.



      “Phải, hơn nữa ngươi nhất định phải tìm cho ta con gà biết bay, ngay lập tức.” Minh Diệm lấy khẩu khí mệnh lênh , bởi vì nó nhớ mẹ của nó lúc là ngồi ‘phi kê’ (*), phi kê chắc là rất nhanh đây!

      ( (*) Phi kê (飞鸡): là phi cơ (飞机) tức máy bay, nhưng vì từ cơ (机) và từ kê (鸡) trong tiếng Hoa phát giống nhau, đều là ‘ji’ nên mới khiến bạn Minh Diễm hiểu lầm là phi kê tức gà bay :)) )



      “Gà biết bay?” Tĩnh Nghi hiểu, từ khi nào mà gà lại biết bay vậy ta? Trầm ngâm lát, bỗng bừng tỉnh, gà gì mà biết bay chứ, cái nó nó chắc là máy bay rồi? 囧, quả nhiên người sao đẻ con ra y như vậy mà!

      Chương 24 – Dị gian (*)

      ( (*) Dị gian: gian khác)

      Lạnh…



      Lạnh quá, cái lạnh buốt giá thấm vào xương tuỷ…



      Hơi lạnh mặt đất làm cho Tô Tiểu Thiến hôn mê tỉnh lại, đầu nhứt quá, xoa xoa huyệt thái dương Tô Tiểu Thiến từ từ đứng dậy.



      Toàn bộ các căn nhà xung quanh đều là bùn đất chồng chất tích tụ mà thành, từng dãy từng dãy, nhìn thấy điểm dừng, bầu trời treo lơ lửng vầng thái dương (= măt trời) màu xanh ngọc bích, trong khí đều là mùi thối rữa, tất cả mọi kiến trúc ở đây đều là màu xanh lục (= xanh lá), bầu trời xanh lục, căn phòng xanh lục, đoá hoa xanh lục.



      Thậm chí…



      ‘Người’ xanh lục.



      Tô Tiểu Thiến tuy rằng chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Nhưng sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến như vậy, đứng lặng vài giây, bỗng bừng tỉnh, phải là vào trong bức tranh rồi chứ?



      Đúng, vừa mới nhìn bức tranh liền như vầy, màu xanh lục như vầy, trống trải như vầy, kỳ dị… như vầy!



      Những người xanh lục qua lại hoàn toàn quan tâm đến , trái lại còn vội vàng bỏ , giống như là phải làm việc gì đó.



      Đột nhiên, Tô Tiểu Thiến thoáng thấy bóng dáng màu xanh lục, bóng dáng kia mặc chiếc váy dài, mái tóc như thác nước xoã đến thắt lưng, mà ta vẫn rời khỏi, vẫn đứng đó ngay chính giữa đườn dường như thương cảm chuyện gì đó, Tô Tiểu Thiến cũng nghĩ gì liền về phía đó, “ ơi, xin hỏi đây là chỗ nào?”



      Thân ảnh màu xanh lục bị gọi ràng run rẩy chút, trì hoãn mấy giây, khoé miệng ta nở nụ cười kỳ dị, sau đó chầm rãi xoay người lại.



      “A… …” Tô Tiểu Tiểu Thiến kinh ngạc che miệng lùi ra sau mấy bước.



      ta… sao lại có khuôn mặt vậy? Ngũ quan (*) xinh đẹp như thế mà lại chỉ có cái miệng.

      ( (*) Ngũ quan: Bao gồm tai, (lông) mày, mắt, mũi, miệng.)



      Tình cảnh như thế này doạ Tiểu Thiến , tuy từ gặp qua linh thể, nhưng chưa từng gặp qua linh thể quái dị như vầy, nhìn thấy được dung mạo có khác biệt gì so với con người.



      “Tôi doạ người lắm sao?” Cái miệng kia nở nụ cười châm biếm.



      Tô Tiểu Thiến ý thức được bản thân như vậy là đối với ta tôn trọng, vội vàng cúi người xin lỗi, “Xin lỗi, tôi chỉ là…”



      cần phải xin lỗi tôi, bởi vì…” Cái miệng đó đột nhiên bật cười.



      “Hả?” Tô Tiểu Thiến đợi câu phía sau.



      “Bởi vì, cuối cùng rồi cũng giống như tôi thôi.” ta rốt cuộc cũng cười ra câu này.



      “Cái gì? cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ hỏi, lẽ cũng biến thành như vậy sao?



      xanh lục thấy kinh sợ như vậy, nhịn được lại mở miệng, mà lần này giọng cực kỳ thê thương, “Người đến dị thời (= gian khác), đều có cách nào trở về, mỗi tháng chúng tôi đều được tuyển chọn, người được chọn trúng phải hiến ra bộ phận cho Tư tế Đại nhân dùng bữa.”



      “Cái gì? Đem bộ phận của người cho Tư tế Đại nhân dùng bữa?” Tô Tiểu Thiến kinh hoàng mắt trừng lớn.



      “Bây giờ tôi vẫn còn có thể cùng chuyện, có lẽ, nếu đến muộn chút, cái miệng của tôi cũng bị hiến rồi.” Cái miệng kia tự nhiên co rúm lại.



      Trời ơi, cái tên Tư tế Đại nhân này là nhân vật nơi nào? Lại ăn bộ phận của người?



      xanh lục kia đột nhiên nhìn chằm chằm , tuy ta có mắt, nhưng Tô Tiểu Thiến vẫn có thể cảm giác được cái nhìn nóng bỏng của ta, cùng với oán khí ngợp trời.



      “Bức tranh đó nên lưu lại thế gian, nên lưu lại thế gian.” Cái miệng cách hung tợn.



      đến cuộn tranh màu xanh lục kia?” Tô Tiểu Thiến vội hỏi.



      “Bức tranh đó ăn rất nhiều người rồi, rất nhiều người, nên xem, nên tin lời dối của ả tiện nhân kia, gì mà trong tranh có vàng bạc, cứt chó, cứt chó.” Cái miệng kia ràng là nhớ lại việc lúc trước, giọng điệu trong lời cũng oán hận dần lên.



      áo đỏ sao?”



      “Hửm?” Cái miệng kia bị lời của ngây ra lát, sau đó nghi hoặc hỏi, “ cũng bị ả ta lừa vào đây?”



      Tô Tiểu Thiến quẫn bách gật đầu, đáng đời, bây giờ hay rồi, lòng hiếu kỳ hại chết mèo!





      Chương 25 – Màu trắng trong thế giới màu xanh (*)

      ( (*) Nguyên văn: Bạch sắc trong Lục Giới)

      Cái miệng kia biết được cùng ta đến từ thời đại, thế kỷ 21! Càng đối với loại cảm giác thân thiết, ngữ điệu trong lời cũng bắt đầu thân thiện hơn.



      ‘Miệng’ với , ở đây ngày 15 mỗi tháng có rất nhiều người được gửi đến, bởi vì Tư tế Đại nhân thích cơm sáng uống máu, cơm trưa ăn mắt, cơm tối tuỳ tiện, mỗi người khi đến đây đều lành lặn vô khuyết, đợi đến khi bộ mặt đều hiến hết, liền bắt đầu hiến đến các bộ phận thân thể, cho đến quả tim cuối cùng…



      Tô Tiểu Thiến nghe xong toàn thân đều nổi da gà, bất giác nuốt nước miếng, cái… tên Tư tế Đại nhân này có phải bị bệnh vậy! Rất doạ người, rất doạ người nha!



      Ngày 15 mỗi tháng? Đúng rồi, vừa nãy đích thực là dưới ánh trăng sáng vào trong bức tranh.



      “Có phải là ngày 15 mỗi tháng chỉ cần bức tranh được mở ra, người xem tranh đều bị hút vào ?” Tô Tiểu Thiến lo lắng hỏi.



      gật đầu, lúc bình thường bức tranh đó dưới ánh trăng xuất bất kỳ việc gì, nhưng, vào ngày 15 tại phàm gian, cũng chính là vào lúc trăng tròn, bất cứ ai nhìn thấy bức tranh cũng đều bị hút vào.



      ‘Miệng’ vẫn , ai cũng muốn thoát khỏi nơi này, đáng tiếc…



      Chưa có ai phá vỡ được câu chuyện thần thoại như thế này.



      ‘Miệng’ thấy mình hơi nhiều, cuối cùng xoay người ai oán nhắc nhở , “ vẫn là nên hưởng thụ chút mỹ cảnh ở nơi đây , tôi e là mấy ngày nữa ‘cửa sổ tâm hồn’ của bị ăn mất tiêu, Tư tế Đại nhân thích nhất là ăn mắt đó.”



      “Còn nữa, cầm lấy cái này, tấm vải đen này trùm nó lên đâu, che đôi mắt lại, như vậy… có lẽ còn có thể bảo giữ được vài ngày.”



      “Cám ơn , đối với tôi tốt.” Tô Tiểu Thiến lại bắt đầu cảm kích dâng trào.



      ‘Miệng’ cười, “Chúng ta đều đến từ cùng nơi, tuy vận mệnh chúng ta đều bị nuốt chửng, nhưng… tôi vẫn mong có thể sống nhiều hơn ngày.” xong, ta vẫy vẫy tay áo thấy nữa.



      Con đường trống trải chỉ còn lại mình Tô Tiểu Thiến.



      Hu hu, đừng nha, muốn chết… càng muốn chết xấu như vậy…



      Ai oán hồi lâu, Tô Tiểu Thiến lúc này mới trùm tấm vải đen lên dạo đường, bất quá kỳ lạ là, dù cho đôi mắt bịt vải đen, nhưng vẫn có thể nhìn được thế giới màu xanh lục, hoàn toàn phải màu đen, oán khí nơi này rất nặng!



      “Bên đó có người mau bắt y lại.”



      Chỉ nghe thấy tiếng hô hoán, đám người xanh lục chạy về phía , Tô Tiểu Thiến la lớn tiếng, co giò chạy.



      Cũng biết là chạy được bao lâu, Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy miệng lưỡi khát khô, trời ơi, ông trời, sớm biết phải chạy như vậy, nên tham gia vào đội điền kinh rồi, hu hu, nếu như, nếu như có thể sống trở ra, nhất định, nhất định luyện tập chạy bộ, vì chuyện gì khác, chính là vì chạy thoát mạng!



      Chạy rồi chạy…



      Tô Tiểu Thiến là chạy hết nổi rồi, xoay người giơ hai tay, thở dốc phì phò gào lên: “Tôi… đầu hàng.”



      “…?”



      Đáng tiếc, đằng sau có ai hết, đường trống trơn vẫn trống trơn như cũ, ngay cả mảnh giấy vụn cũng có.



      Đôi mắt Tô Tiểu Thiến trừng to như chiếc chuông đồng, nội tâm ngừng khinh bỉ chính mình, chạy cái gì chứ, mày chạy cái gì hả? Mày lại phải là kẻ ham sống sợ chết!



      Buồn bực vài phút, quyết định tìm con đường để , con đường lớn này quá nguy hiểm.



      Nhưng vừa vào con đường tối đen, biết bị vật gì làm vướng chân, trọng tâm vững lập tức tiếp đất thân mật.



      “Ui… hu hu… đau đau đau…” Tô Tiểu Thiến đau đớn la làng lên.



      Nhưng đột nhiên, tiếng khóc than của liền ngưng bặt, đó là cái gì? đống trăng trắng? Trời ơi, thế giới màu xanh này lại có màu trắng kìa!

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 26 – Sinh vật bất minh có cánh

      Màu trắng…



      Màu trắng trong thế giới màu xanh?



      Tô Tiểu Thiến lấy can đảm về phía trước, cái vật màu trắng đó, bị rất nhiều đồ vật vùi lấp, Tô Tiểu Thiến dẹp bỏ những vật che lấp trước mắt, ‘vật’ kia lập tức nhìn , dùng đôi mắt màu xanh ngọc bích hung tợn trừng .



      “Nè, mày đừng có sợ, tao hại đến mày.” Tô Tiểu Thiến nâng ‘vật phẩm hiếm có’ như chim lại phải chim, giống bồ câu lại phải bồ câu này từ dưới đất lên giọng an ủi.



      Nó hình như bị thương, chân vẫn còn chảy máu, Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng thèm nghĩ liền lấy tấm vải đen trùm đầu xuống, nhàng băng bó vết thương cho nó.



      Đôi mắt màu đen của Tô Tiểu Thiến còn được che đậy, lập tức phản chiếu vào đôi mắt màu xanh ngọc bích của nó, trong giây phút chớp nhoáng đó đôi mắt màu xanh ngọc bích kia loé lên ánh sáng kỳ lạ, chỉ có điều, ánh sáng đó chớp mắt liền biến mất.



      Có lẽ lời của có hiệu quả, nó giãy giụa nữa, chỉ là ngừng lè lưỡi thở dốc, chiếc lưỡi kia vốn dĩ màu đỏ bắt đầu chuyển sang trắng.



      “Mày khát phải ?” Nhìn nó trong tay càng ngày càng yếu ớt, Tô Tiểu Thiến bắt đầu hoang mang.



      “Chít… chít… chít…” Tiếng kêu bé của nó với , nó đúng là khát, đồng thời khí lực thân thể còn dần dần suy yếu.



      Làm sao đây? phải đâu để tìm nước đây?



      Tô Tiểu Thiến suy nghĩ lát, được rồi, nước tìm được rồi, dứt khoát dùng máu vậy, nghĩ đến đây, giơ ngón tay ra, nhìn chăm chú, “Hưm… chắc… chắc đau lắm đâu?” Tô Tiểu Thiến lẩm bẩm an ủi.



      còn cách nào, nhắm mắt lại, cắn mạnh vào ngón tay.



      “Ui… hu hu, đau… đau chết … hu hu…” Ngón tay bị cắn rách, Tô Tiểu Thiến có chí khí khóc rống lên, nước mắt thuận theo gò má từng giọt từng giọt chảy xuống người ‘vật phẩm hiếm có’.



      Đau quá, sao lại đau như vậy, phim ti-vi đều là cứt chó, tin phim ảnh nữa, kết bái chị em ti-vi cắn ngón tay sao mà nhàng thoái mái như vậy, nhưng mà, nhưng mà sao có ai cho biết là đau như vậy chứ hả?



      Khóc lóc vài giây, Tô Tiểu Thiến mới nhớ ra, phải đút ‘nước’ cho nó, Tô Tiểu Thiến với khuôn mặt khóc như đưa đám mím môi, ngón tay cái ấn xuống ngón tay trỏ từng giọt từng giọt máu được nặn ra chảy vào miệng của nó.



      “Mày nhất định phải sống, nếu mày lãng phí tài nguyên ‘nước’, mày chính là con chim tội lỗi ngập đầu đó.” Ừm, chắc là chim, nếu có lông vũ! Tô Tiểu Thiến ngây thơ nghĩ.



      Uống được máu tinh thần của nó cũng dần dần tốt hơn, đôi mắt xanh kia cũng bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh sâu thẳm, nhưng mà chút biến hoá này, cái đồ ngu ngốc kia lại hề phát ra, vẫn còn lẩm bẩm, “Hừm… tao cứu cũng cứu rồi, nếu mà mày sống được, chết cũng lãng phí, nếu trở thành bồ câu nướng tuyệt hảo.” Khà khà, nhắc đến bồ câu nướng, Tô Tiểu Thiến bắt đầu chảy nước miếng.



      Trời ơi, Tô Tiểu Thiến mày nghĩ cái gì vậy hả, mày có lòng thương, thầy đều qua phải có tấm lòng thương bảo vệ động vật! Tô Tiểu Thiến xấu hổ vò đầu bứt tai, nhìn chú bồ câu trắng trong tay, nhàng : “ cùng với tao !” xong để nó vào trong lòng, rồi bắt đầu cuộc hành trình dò đường.



      Trong con đường giơ tay cũng nhìn thấy năm ngón tay, tối tăm u đáng sợ, Tô Tiểu Thiến căng thẳng siết ‘chú bồ câu’ trong lòng, đâu biết là nó ở trong lòng bị siết đến biến dạng luôn rồi.



      “A… đau quá…”



      Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng than khóc đáng sợ, bước chân tiến lên phía trước của Tô Tiểu Thiến dừng lại, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?



      “Mũi của tôi, mũi của tôi mất rồi…” Phía trước tiếng khóc than ngừng vang lên.



      “Mũi của người được hiến cho Tư tế Đại nhân là vinh hạnh của ngươi.” giọng khác nghe ra dường như cho là đúng, đồng thời còn quát mắng người bị mất cái mũi hiểu phép tắc.



      Tô Tiểu Thiến toàn thân bắt đầu run rẩy, nghe khẩu khí người đàn ông trước mặt đó chắc là người chuyên môn lấy mũi mắt, nghĩ đến đây, bắt đầu thụt lùi lùi lại.



      ‘Bộp’ tiếng, trong bóng tối đồ vật bị Tô Tiểu Thiến vô ý đụng trúng.



      Phía trước lập tức truyền đến thanh, “Chỗ này có người, đuổi theo.”



      Trời ơi, còn phải chạy nữa sao! Tô Tiểu Thiến cảm thán tiếng, nắm chặt ‘chú bồ câu’ trong lòng rồi bắt đầu chạy điên cuồng.









      Chương 27 – Người chim


      Trong con hẻm tối tăm ẩm ướt, truyền đến loạt tiếng bước chân, bước chân đó vội vã rối loạn, kèm theo từng đợt thở dốc.



      Tô Tiểu Thiến thở hồng hộc, tốc độ bước chân cũng càng lúc càng chậm lại, chính vào lúc này, phía trước bỗng có đầu ngõ hẻm, Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng thèm nghĩ liền xông thẳng qua đó…



      Đột nhiên chạy vào chỗ tối tăm lại đón nhận được màu xanh lục chói mắt, Tô Tiểu Thiến trong lúc thích ứng kịp, chỉ đành nhắm chặt mắt lại, đợi khoảng vài giây, mới từ từ mở mắt ra.



      Trời ơi…



      sao lại chạy ngược trở lại rồi?



      Mà còn…



      Bên ngoài toàn bộ đều là thị vệ xanh lục, trong tay bọn họ cầm binh khí sắt bén, mặt của tất cả bọn họ chỉ còn lại con mắt, cái miệng, bọn họ đều vui vẻ tươi cười nhìn , xem giống như là con khỉ để đùa giỡn.



      “Các… các người…” Tô Tiểu Thiến càng căng thẳng hơn, trời ơi, bây giờ phải làm sao đây?



      “Ả có đôi mắt đẹp.”



      Trong đám người biết ai mở lời trước, sau đó đám người xanh lục bắt đầu bồn chồn yên, ả có đôi mắt đẹp, ả có đôi mắt đẹp…



      Chính vào lúc này, các binh sĩ đột nhiên tránh ra nhường đường, sau đó người đàn ông đến, người đàn ông này tuy rằng ngũ quan nguyên vẹn, nhưng trong mắt y lại tà ác, trong lòng Tô Tiểu Thiến bắt đầu bất an lên, cái người này lẽ nào chính là Tư tế Đại nhân trong truyền thuyết?



      “Chào mừng ngươi đến với dị gian, mắt của người đẹp .” Người đàn ông đó mỉm cười cách đáng sợ.



      “Các người… các người muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến muốn lùi về phía sau, nhưng các binh sĩ phía sau đều chỉa trường đao bén nhọn lên, chỉ cần mà còn lùi nữa, những lưỡi đao sắt bén đó xuyên qua lồng ngực .



      “Mắt của ngươi đẹp, là màu đen đẹp nhất mà ta từng thấy qua, ta nghĩ… Tư tế Đại nhân nhất định rất thích đó.” Người đàn ông đó từng câu từng chữ .



      “Móc mắt của ả ra cho ta.” Người đàn ông đó ra câu này hề có bất cứ tia ấm áp nào.



      Các binh sĩ xung quanh nghe được mệnh lệnh, bắt đầu tiến lại gần từng bước từng bước , mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui mừng khi thấy người khác gặp hoạ.



      “Đừng nha, đừng mà.” Chân của Tô Tiểu Thiến mềm nhũn té xuống đất, muốn chết, ai đến cứu ? Ai đến cứu với!



      Đúng vào lúc này, chú bồ câu trong lòng đột nhiên giãy giụa ra khỏi cái ôm của , bay thẳng lên trung.



      “Ê, mày…” đừng có , ba chữ này còn chưa kịp ra, trong trung bỗng nhiên phát ánh sáng màu trắng chói mắt, ánh sáng này xoẹt qua làm cho mọi người đều thể mở mắt ra được.



      Sau vài phút, ánh sáng càng lúc càng mờ, lúc này Tô Tiểu Thiến mới dám mở đôi mắt ra.



      “Á…” Tô Tiểu Thiến lại lần nữa phát ra tiếng la thất thanh kinh khủng.



      “Người… người… người chim.” Tô Tiểu Thiến đôi mắt mở lớn, ngón tay run rẩy chỉ lên trung, kia là người đàn ông đẹp biết bao, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh ngọc bích, còn có đôi cánh như thiên sứ nữa.



      Tô Tiểu Thiến còn chưa cảm thán xong, tất cả binh sĩ bao gồm cả người đàn ông kia, toàn bộ quăng bỏ vũ khí, toàn thân run rẩy bò mặt đất, trong miệng ngừng : “Tư tế Đại nhân vạn tuế, Tư tế Đại nhân vạn tuế.”



      Tư tế Đại nhân?



      Chú bồ câu hồi nãy là…



      Tư… Tư tế Đại nhân… ăn thịt người? Tô Tiểu Thiến kinh ngạc tiếng, có chí khí liền xỉu luôn.



      Y bay chầm chậm xuống mặt đất, ôm lấy hôn mê, khẽ : “Nàng nhóc dễ thương” xong, y vỗ cánh bay về phía Lục Bảo (*).

      ( (*) Lục Bảo: Lục là xanh lá, Bảo là lô-cốt… => Lô-cốt màu xanh lá :)), nghe sặc mùi quân hen… Tóm lại cứ hiểu là căn cứ, hang ổ hay chỗ ở…)



      *********************



      Ở độ cao 5.000 mét.



      “Chiếc máy bay này phải bay bao lâu nữa vậy hả?” Minh Diễm bất mãn kêu ca.



      Tĩnh Nghi mặt đầy vạch đen, nén tức giận xuống, xoay người thấp giọng “Tiểu quỷ, mày có thể câm miệng được vậy.” Phải biết là, hoàn mỹ, lần này phải trả tiền ngồi khoan hạng nhất , cái tên tiểu quỷ này lại còn cứ la lối om sòm nữa, điều này hứng chịu biết bao nhiêu ánh mắt bất mãn.



      ơi, vị khách bên kia xin con ngoan ngoãn chút đừng làm ồn nữa.” tiếp viên hàng giọng ngọt ngào nhắc nhở lần thứ N.



      Tĩnh Nghi xấu hổ gật đầu, lần này mà tìm được Tô Tiểu Thiến, nhất định phải với ấy, kiếp này, kiếp sau sau nữa, cũng muốn ở cùng chỗ với thằng tiểu quỷ này!

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 28 – Khẩu thị tâm phi (*)

      ( (*) Khẩu thị tâm phi: Miệng vậy mà lòng phải như vậy)


      Tô Tiểu Thiến biết mình ở đâu, chỗ này sao lại tối như vậy, đột nhiên, đạo ánh sáng chiếu vào, người đàn ông với ngũ quan nguyên vẹn u đáng sợ kia lại tới nữa rồi, lúc này, trong tay của ta cầm con dao màu trắng, đồng thời cực kỳ biến thái : “Ta phải móc mắt của người… ta muốn mắt của ngươi…”



      “A…” Tô Tiểu Thiến liền tỉnh lại, khắp trán ướt đẫm mồ hôi với rằng, gặp ác mộng thôi.



      “Nàng tỉnh rồi.” Bỗng nhiên xuất giọng đàn ông, lại doạ Tô Tiểu Thiến hét lên.



      Ngước đầu nhìn lên, da của ấy rất trắng, trắng giống như tuyết, đôi mắt màu xanh ngọc bích kia phát ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp, đẹp như viên kim cương lóng lánh, sống mũi thẳng tắp, có độ cong đẹp mắt, mái tóc màu hạt dẻ vừa mềm mại vừa bóng mượt, ánh lên sáng lấp lánh rực rỡ…



      Y nhìn thấy dáng vẻ phòng bị của như vậy, từ vui mừng chuyển thành bi thương, “Nàng… sợ ta sao?”



      Hả…



      Tô Tiểu Thiến nhìn thấy biểu tình bi thương của y, trong lòng liền cảm thấy có chút tự trách, cũng muốn như vậy, nhưng… nhưng y là Tư tế Đại nhân ăn thịt người nha!



      Y thấy , bèn về phía trước, ai ngờ đột nhiên hét lớn lên: “ đứng lại cho tôi… đừng có qua đây!” Tô Tiểu Thiến cầm lấy gối đầu lùi xuống góc giường.



      “Nàng sợ ta?” Y vẫn hỏi câu đó cách nhàng, trong giọng điệu phảng phất nỗi bi thương.



      “Tôi… tôi mới sợ, tôi… tôi cũng có làm chuyện gì trái với lương tâm.” Tô Tiểu Thiến vừa cho y nghe, thực ra cũng là vừa cho chính mình nghe.



      Nhìn thấy dáng vẻ đáng như vậy của , y rốt cuộc cũng nhịn được bật cười lộ ra hàm răng trắng, nụ cười này làm xem đến ngây ngất luôn, y rất đẹp, đẹp giống như thiên sứ, người đàn ông đẹp như vậy mà là ác ma ăn thịt người sao? thế nào cũng thể tin.



      “Nếu nàng sợ ta, tại sao lại cách xa ta đến thế?” Y đối với vẫn còn rất hiếu kỳ, y tin phải là người bình thường, nếu thương thế của y nặng như thế, vì sao uống máu của lại mau chóng khoẻ lại như vậy.



      … nụ cười của rất dễ thương đó!” Tô Tiểu Thiến trả lời ăn nhập gì với câu hỏi.



      Hửm? Lời của trái lại làm cho y lần đầu tiên được khen đứng ngây ngốc, khen nụ cười của y sao? Bao lâu rồi, y nhớ bao lâu rồi cười.



      “Ta đối với nàng rất hiếu kỳ.” Lời của y phát ra từ nội tâm.



      Hả? Y hiếu kỳ cái gì?



      “Nàng tại sao lại cứu ta?”



      Hả? phải chứ, cái gọi là hiếu kỳ chính là vấn đề này sao? nổi tiếng là người tốt à nha, phải biết là thầy từ dạy rằng, làm người phải có lòng tốt, bình thường nhìn thấy con kiến gặp khó khăn cũng ra tay tương trợ, cho nên rất tự nhiên, tiện tay cũng liền cứu, chỉ là… chỉ là ngờ rằng cứu được ma đầu ăn thịt người nha!



      ‘Rột rột rột’ tiếng, thanh đúng lúc phá vỡ suy ngẫm của Tô Tiểu Thiến.



      “Đói rồi sao? Ta kêu người chuẩn bị cho nàng chút đồ ăn.” Y tao nhã mỉm cười.



      Ừm, đúng là đói rồi, nếu như có đồ ăn ngon tốt, đồ ăn ngon? Tô Tiểu Thiến đột nhiên phản ứng, đôi tay vội vàng lắc, “ , tôi đói, ăn, ăn.” mới muốn ăn mắt mũi nha! kinh tởm, kinh tởm.



      sao? Nhưng ta vừa mới nghe được bụng nàng kháng nghị với nàng.”



      “Hả? Làm… làm gì có chứ, nghe…” lầm rồi, vẫn còn chưa ra, bụng Tô Tiểu Thiến lại lần nữa kháng nghị réo lên ‘rột rột rột’ cách thành , lần này réo còn nhiều hơn cả lần trước nữa, giống như , đừng làm khó bọn tôi nữa, bọn tôi rất đói à nha!



      Ngước mắt, cười, nụ cười vô cùng nịnh bợ, Tô Tiểu Thiến trong lòng nhủ thầm, lần này là mất mặt, mặt mũi đều mất hết rồi!

      Chương 29 – Minh Vương lãnh khốc

      Huyện W tuy rằng có phồn hoa rộng lớn như thành phố, nhưng lại có được yên tĩnh mà thành phố lớn thể có được.



      Từng chiếc từng chiếc xe nối tiếp nhau đường lướt qua trước mặt bọn họ, con đường rộng lớn, bọn họ dường như trở thành ‘đồ vật trang trí’ vậy.



      “Haizz, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta phải đâu để tìm mẹ của mày đây?” Tĩnh Nghi hai tay chống cằm nhìn về phía xa xa, ấy (chỉ Tô Tiểu Thiến) rốt cuộc là đâu, vừa mới xuống máy bay liền kịp ngừng nghỉ chạy đến nhà Tiểu Thiến, sau đó mẹ của ấy lại cho biết, buổi tối hôm ấy coi mắt thấy trở về, vì để cho bác phải lo lắng, chỉ đành phải dối là cùng với Tiểu Thiến.



      “Ta có thể cảm giác được người ở rất gần chúng ta.” Đôi mắt thâm sâu đen láy của Minh Diễm nhìn thấy đáy, nó dám tưởng tượng tình cảnh giờ của mẹ nó ra sao, nó phải cứu , nhất định phải cứu !



      “Ê, tiểu quỷ mày muốn đâu?” Tĩnh Nghi thấy nó đứng dậy bỏ , liền theo.



      Minh Diễm bỗng quay lại nhìn , im lặng hồi lâu, nó đột nhiên giọng : “Cám ơn ngươi mang ta đến chỗ này, ngươi .”



      “Cái gì? Mày muốn tao ?” Tĩnh Nghi sao hiểu nổi hỏi ngược lại.



      “Ngươi nhất định phải rời khỏi, ta cách nào dự đoán được kế tiếp xảy ra chuyện gì, cho nên, ngươi nhất đinh phải rời khỏi.” Cặp mắt sắt bén của nó loé lên tia sáng.



      Tĩnh Nghi bị dáng vẻ nghiêm túc của nó làm cho sững sờ thốt nên lời.



      Nhìn nó kiên quyết rời khỏi, Tĩnh Nghi thể khống chế được bật thốt ra, “Ê, đây là mày quan tâm tao sao?” biết bản thân sao lại hỏi như vậy, nhưng lại khát vọng muốn biết được đáp án.



      Minh Diễm dừng bước chân tiến về phía trước, đầu cũng quay lại trả lời: “Ta là sợ ngươi làm vướng chân vướng tay.” xong, tiếp tục tiến về phía trước.



      “Hả…” Hứ, tiểu tử thối, lời đáng ghét, vốn còn tưởng là quan tâm đến mình người dì này đây, ngờ…



      “Ngươi đừng có theo ta nữa.” Minh Diễm kiên nhẫn quát.



      “Xí, mày tưởng là tao muốn chắc, mẹ của mày giao mày cho tao, tao đương nhiên phải có trách nhiệm đối với an toàn của mày rồi, mày yên tâm, đợi cho tìm được cái người mẹ ngu ngốc của mày rồi, tao nhất định, nhất định tránh cái tên tiểu ma đầu mày xa.” Tĩnh Nghi liếc mắt nghiến răng .



      *******



      Nhìn từ xa, toà cung điện đỏ thẫm mặt đât giống như được nhúng trong máu, đứng sừng sững uy nghi, rực rỡ chói mắt, mái dao (1) có hai con rồng, vảy vàng giáp vàng, rất sống động, như sắp bay lên , nhưng mà, bầu trời đỏ thẫm như đè ép làm cho người ta thể thở nổi, điều này khiến cho Minh Điện đỏ như máu kia lộ vẻ thần bí mà kỳ dị.



      Người nam nhân cung điện, đôi mắt khép hờ, lười biếng uể oải nằm ngự toạ (2) (= loại ghế), hưởng thụ nữ tỳ đút nho cho, nữ tỳ xung quanh đẹp như tiên nữ lại quyến rũ, bọn họ phải quỳ mặt đất đấm chân cho y, cũng là đứng bên cạnh quạt cho y.



      Người nam nhân này, dáng người cao to, sắc da màu đồng, đường nét ngũ quan ràng mà còn thâm thuý sâu sắc, đôi mắt băng lãnh thâm sâu màu tím, màu sắc ra mê người, mày đậm dày, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, tất cả đều toát lên cao quý và ưu nhã, người nam nhân hoàn mỹ như vậy, chính là người cai quản Minh Giới, Minh Vương – Lê Ngạo!



      “Vương, ‘con trai’ của người lên phàm gian tìm mẫu thân của y, ‘kiếp nạn trời đất’ này sắp sửa bắt đầu rồi…” chính là Hữu hộ pháp trung thành tận tuỵ.



      Trong cung điện rộng lớn, mỗi ‘người’ đều mặt biểu tình, lại mất vẻ cao quý, nhưng trong lòng bọn họ lại run rẩy khiếp sợ, bởi vì, Minh Vương luôn vui buồn thất thường.



      “Nhảm nhí! Bổn vương khi nào cùng với nữ nhân trải qua…, làm sao có thể có con được chứ?!”



      “Vương…” Hữu hộ pháp còn muốn nữa, nhưng đột nhiên bị đánh văng đất, tốc độ nhanh như vậy, mọi người vẫn còn chưa kịp nhìn cho , Hữu hộ pháp phun ngụm máu tươi, xương cốt lập tức bị gãy mấy khúc.



      “Ngươi nhiều lời quá đó.” Nam nhân cung điện thu hồi chưởng, nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím như loài lang sói lại lần nữa loé lên tia sáng lãnh khốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :