1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 158: Mang thai nghiệt chủng

      Nhìn khoảng trời mênh mông thấy bờ trước mặt, Tô Tiểu Thiến hết đường xoay chuyển, trời đất bao la, đứa rốt cuộc nơi nào?

      "Tiểu Thiến đừng lo lắng, nhất định tìm được Minh Diễm."Hoa Hồn lại nhìn thấy nét mặt bi thương của nhịn được bắt đầu an ủi .

      " vậy chăng? Đứa còn sống sao?"Chân mày Tô Tiểu Thiến nhíu lại gần nhau, trong mắt chờ đợi nhìn về phía Hoa Hồn. Hoa Hồn mỉm cười nhìn về phía Lê Ngạo hỏi:"Đứa bé tìm trở về được đúng ?"

      Lê Ngạo ngây ra lúc vội vàng gật đầu, khẳng định :", nhất định tìm thấy."

      Tô Tiểu Thiến nhìn về phía Lê Ngạo cười nhạt:"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi nguyện ý giúp ta tìm con trai."

      Lê Ngạo nghe vậy, trong lòng lại bắt đầu đau, bây giờ đối với chỉ là người lạ mà thôi!

      "Bây giờ chúng ta phải nơi nào để tìm đây?" Tô Tiểu Thiến nhìn xin giúp đỡ.

      Lê Ngạo suy nghĩ chút :" giới."

      " giới?"Hai người trăm miệng lời nhìn về phía .

      Lê Ngạo gật đầu :"Cảm giác của ta đối với giới rất lớn, mấy giới còn lại có khả năng." Mặc dù đối phương dùng vị đan rất cao cường, nhưng vẫn cảm giác thấy trong truyện này có vài điểm mờ ám.

      "Nhưng mà giới rộng lớn như thế, chúng ta nên nơi nào để tìm đây?" Tô Tiểu Thiến nhíu mày hiểu, việc này nên làm thế nào bây giờ?

      "Tuy rằng giới rất rộng, ta cũng muốn lật nó, ta nhất định tìm Minh Diễm về cho nàng."Lê Ngạo thâm tình nhìn , giọng điệu vô cùng kiên định. Tô Tiểu Thiến gật đầu, ánh mắt cũng khẳng định.

      Xà Giới.

      Vết Đao nhớ được đây là lần thứ mấy thăm phòng ngủ của ả, chỉ là hôm nay ả lại ngồi giường ngừng khóc.

      "Khóc cái gì mà khóc? Phiền chết được" Vết Đao quát lên tiếng, kiên nhẫn nhấp hớp nước trà.

      Tĩnh Nghi ngước lên con ngươi đầy lệ toàn thân run run :"Ta...ta mang thai...."

      "Bính" tiếng, ly trà trong tay Vết Đao rơi xuống mặt đất.

      "Ngươi cái gì?"Giọng điệu của gã run run tin lặp lại câu hỏi lần thứ hai.

      "Ta mang thai, ô ô....Nếu như...Nếu như bị cha biết ta chết, chết" Tĩnh Nghi che mặt khóc òa lên.

      Vết Đao trầm mặc, lúc sau, gã đột nhiên lên phía trước ôm lấy ả, điều này làm cho Tĩnh Nghi hoảng sợ.

      "Ta mang nàng rời khỏi đây, nàng sinh đứa ra."Gã chậm rãi .

      "Cái gì?"Tĩnh Nghi nâng đầu lên nhìn về phía gã, tưởng như gã truyện cười.

      "Cho ta sinh đứa ra."Lần thứ hai lập lại. Đúng vậy, người nhà của gã đều có, bây giờ nếu có đứa bé này, như vậy, ít nhất gã còn có người kéo dài hương hoả.

      Tĩnh Nghi vội đẩy gã ra, trong mắt tràn đầy khủng hoảng:"Ngươi có biết là ngươi cái gì hay ? Đem nó sinh ra? Ngươi muốn ta chết có đúng hay ?"Ả có chút khống chế được làm ầm lên.

      Sắc mặt Vết Đao cũng có giãn ra, gã nhìn ả chằm chằm lạnh lùng :"Cho nàng hai lựa chọn, thứ nhất, ta mang nàng rời khỏi đây, đưa nàng tới nơi an toàn sinh đứa ra. Thứ hai, ta cho nàng sống bằng chết, nàng cũng biết thủ đoạn của ta đó."Gã cười trầm .

      " thể, việc này nếu để cho phụ hoàng ta biết, nhất định ta chết rất thê thảm." Nghĩ đến đây, toàn thân ả run lên.

      " ta luyện ma công năm rưỡi sau chưa chắc ra được, đến lúc đó con của ngươi ra đời, ngươi yên tâm , sau khi sinh đứa này ra ngươi có thể cút " Gã muốn là đứa chứ phải là ả này.

      "Nhưng mà...."

      "Có ta ở đây, có ai phát ra ngươi."vừa dứt lời, khóe miệng gã lên tia đắc ý, sau đó liền vươn tay đánh Tĩnh Nghi ngất .

      Tĩnh Nghi cũng biết bản thân ngủ được bao lâu, chỉ biết là hai má bị người nào đó thô lỗ tát mới khiến ả tỉnh lại, lúc này mới thấy ràng chỗ ở nội tâm liền lạnh xuống:"Đây là sơn động?" Trời ạ, gã gọi nơi này là địa phương bí mật.

      "Chân của ta..."Tĩnh Nghi cuống quít nhìn về phía gã.

      "Sau này, nơi này là nơi ngươi ở lại, cho đến khi nào đứa được sinh ra. bàn chân của ngươi là sợi dây xích sắt ngàn năm, ha ha, cài chốt cửa này, dựa vào chút đạo hạnh tu luyện của ngươi muốn chạy trốn là thể." Gã giải thích.

      "Ngươi...Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?"

      "Phụ hoàng của ngươi đối với ta như thế nào? Ta dựa vào gì thể đối xử với ngươi như vậy? Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên hiểu được thân phận của mình, đừng có mà làm cho ta tức giận, bằng , gương mặt xinh đẹp của ngươi lưu lại vết sẹo giống như ta vậy. Nhưng mà....nếu ngươi thích, tại ta có thể giúp ngươi tạo ra nó."Gã nhìn ả cười đặc biệt giả dối.


      Tĩnh Nghi nghe vậy vội vàng lắc đầu. lúc sau yếu ớt hỏi:"Ta... người nằm ở chỗ này đợi sao?" Ả ngẩng đầu nhìn sơn động trống trải khỏi sợ hãi.

      Vết Đao nghe vậy vỗ tay, lúc này bên kia sơn động ra bà lão, bà nhìn thấy Vết Đao liền vội vàng hành lễ:"Chủ tử."

      "Sau này, ngươi phải chăm sóc nàng ta tốt nghe chưa?"Vết Đao băng lãnh hạ mệnh lệnh.

      Bà lão vội vàng :"Chủ tử yên tâm, nương này ta chăm sóc tốt khiến cho đứa bình an mà ra đời."

      Vết Đao nghe vậy tương đối hài lòng gật đầu, xoay người với ả:"Ngươi tốt nhất nên thành chút cho ta, bằng , ta bỏ qua cho ngươi."Dứt lời,gã hướng về phía cửa động chưa tới vài giây liền biến mất.

      Lão bà thấy gã , vội hướng Tĩnh Nghi cười cười tự giới thiệu:" nương, ngươi gọi ta là quỷ bà bà , sau này ta nhất định chăm sóc cho tốt, trước cứ nằm nghỉ ngơi lát, ta làm cơm."Bà cười ha ha vào bên trong động.

      Tĩnh Nghi nhìn sơn động vắng vẻ cùng giường đá dưới thân trong lòng vạn phần bi ai, đứa này nhất định thể sinh ra được, ả cần nghiệt chủng này , cũng cho gã hương hỏa về sau, theo gã, đứa cũng là tai họa, vì thế, vô luận thế nào, ả nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến đứa bé này bị xóa bỏ!

      Cúi đầu nhìn vòng trang sức dưới chân trong lòng mâu thuẫn vạn phần, nên làm sao tháo ra đây? Ả nên nghĩ biện pháp gì khiến nghiệt chủng này bị bỏ ? Nghĩ nghĩ, ả nằm giường phủ kín bằng lông bắt đầu trầm tư, ả nên nghĩ biện pháp tốt để rời khỏi!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 159:


      Xà Giới

      Bên ngoài đám xà luống ca luống cuống chạy tới tẩm cung của xà vương, thái giám đứng bên ngoài nhìn bộ dáng hối hả của bọn họ khỏi hỏi:”Các ngươi làm gì vậy?”

      “Tĩnh...Tĩnh Nghi tiểu thư thấy đâu hết.” trong số đó đùng tiếng rồi quỳ mặt đất. Thái giám chau mày:” thấy? Các ngươi làm gì mà coi chừng?”

      “Chúng ta....chúng ta thực biết....” Các xà quỳ mặt đất run cầm cập.

      Thái giám vội vàng tới trước cửa bẩm báo:”Xà vương, thuộc hạ có việc cần báo.”

      "Vào "

      Thái giám vội đẩy của vào, lúc này Đốc Uyên bên nhàn nhã cầm chiếu thư bên uống trà ngon.

      "Xà vương....."

      "Chạy chạy, có cái gì mà ngạc nhiên" Đốc Uyên cắt ngang tình thái giám muốn bẩm báo thèm quan tâm .

      "Nhưng mà nếu như Hỏa Ma hỏi...."

      "Đó là chuyện của , nữ nhi của có chân chạy chẳng lẽ muốn ta lúc nào cũng trông chừng nàng ta mới được sao"Lần trước sau khi cùng Tiểu Thiến làm bạn bè, tim của càng thêm bực bội, muốn hại , thế nhưng Hỏa Ma nhất định bỏ qua xà giới , còn có chuyện trước kia thương lượng, chuẩn xác, làm phiền loạn trong tâm.

      Thái giám nghe vậy cúi đầu gì thêm nữa, nếu chủ nhân cần thiết, còn quản cái gì chứ, còn nữa, cũng thích tiểu thư Tĩnh Nghi, cơ bản cảm thấy ả quá mức tục tằn.

      "Còn có chuyện gì sao?" Đốc Uyên cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      "Thuộc hạ xin cáo lui." Thái giám xoay người hành lễ vừa định đóng cửa, bên ngoài liền truyền đến thanh của còi báo động. Đốc Uyên vội đứng dậy, có người xông vào xà giới?

      Sau khắc, mấy xà liền lảo đảo chạy tới trong miệng hô:"Có người xông vào xà giới."

      Chân mày Đốc Uyên liền lập tức nhăn lại, người nào lại có lá gan lớn như vậy dám xông vào xà giới? mặc áo khoác ra, xa xa các xà phẫn nộ phun ra những giọt độc tố,tư thế kia hận thể lập tức đem nọc độc phun khắp người kia.

      Nhìn ra xa xa có ba bóng dáng theo thời gian càng ngày càng gần, Đốc Uyên cười cười:"Các ngươi sao lại tới đây?"

      câu hỏi của , làm cho các xà lập tức chậm lại chút, hình như đại vương biết bọn họ ?

      "Đốc Uyên."Tô Tiểu Thiến vội lên phía trước giọng .

      Đốc Uyên thấy thế nhếch miệng cười:"Sao muội lại tới đây? Có phải người này đối với muội tốt, nên muội muốn gả cho ta?" lại bắt đầu bộ cà lơ phất phơ lên.

      "Huynh cái gì đó, đừng chửi bới thanh danh của người ta." Tô Tiểu Thiến lầm bầm.

      Đốc Uyên ha hả cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía bụng của , nhất thời mừng rỡ thôi:"A, bụng của muội phẳng? Đứa sinh rồi sao?" Nét mặt hưng phấn như vậy, làm như đứa bé này giống như của .

      Tô Tiểu Thiến gật gật đầu.

      Đốc Uyên lập tức :"Đứa bé kia đâu, lần trước muội cho ta làm cha nuôi nha, muội cũng đừng có chơi xấu."

      "Huynh đệ lâu gặp." Hoa Hồn dịu dàng cười, cắt ngang câu hỏi của .

      Đốc Uyên lên phía trước ôm "Đúng vậy, ngươi hạnh phúc, có thể bồi ở bên người mỹ nhân , ta liền thảm, tâm tư dành cho mọi người có cách nào làm được" dứt lời, cười buông Hoa Hồn ra, Hoa Hồn nghe vậy chỉ là nhàn nhạt cười, biết người này chính là tùy hứng.

      Lê Ngạo đứng ở bên mặt nhìn ra bất cứ biểu tình gì, nếu phải cao lớn, có thể, ba người kia bỏ quên .

      "Xà nhi hôm nay đại giá quang lâm nơi này là có viêc gì muốn dạy bảo? Hay là muốn tìm Tĩnh Nghi?" tựa phi tiếu nhìn .

      " ta ở nơi này?" Sắc mặt Tô Tiểu Thiến trở nên tốt lắm.

      Đốc Uyên nhún vai bộ bắt đắc dĩ:" Nếu như muội đến sớm hơn canh giờ có thể muội còn nhìn thấy nàng ta."Dứt lời, e dè kéo tay vào trong phòng, Hoa Hồn cùng Lê Ngạo cũng theo vào.

      "Nàng ta làm sao vậy?"

      "Chạy, còn có thể thế nào?" Đốc Uyên khoát khoát tay, thái giám vội bắt đầu châm trà rót nước.

      Tô Tiểu Thiến chân mày liền nhăn:"Chạy?"

      "Đúng vậy, muội cũng biết, nàng ta căn bản thích ta, muội nàng ta can tâm tình nguyện gả cho ta sao? Mấy ngày nay ta cũng lười chuyện với nàng ta, ta nghĩ nàng ta nhất định cảm thấy thú vị liền len lén chạy " Đốc Uyên rấtdễ dàng, dường như về chuyện cùng có quan hệ gì với nhau.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy cũng có nghĩ có chuyện này, ả nợ , nhất định đòi lại gấp bội.

      Trầm mặc vài giây, mở miệng :"Muội hôm nay tới là muốn hỏi mượn xà nhân của huynh."

      "Mượn xà nhân?"Đốc Uyên ngây ra lúc, đây là ý gì?

      "Muội muốn huynh hãy mang Thành cho muội mượn, bởi vì muội muốn dựa vào mũi nó giúp muội tìm người" ở xà giới mấy ngày, Thành này vẫn tương đối trầm ổn lại thành thực.

      "Tìm ai?" tự nhiên mở miệng hỏi.

      "Con muội, Minh Diễm "

      "Cái gì? Tìm con nuôi của huynh? Nó nơi nào ? ở Minh giới?" liên tiếp hỏi mấy vấn đề.


      Tô Tiểu Thiến hít sâu hơi chậm rãi : "Nó bị đoạt rồi "

      "Cái gì?" Ngữ điệu Đốc Uyên lập tức lên cao:"Ai dám cướp con nuôi của ta? MD, muốn sống sao?" tức giận .

      "Muội lo lắng kéo dài càng lâu, bé càng bị nguy hiểm, vì thế, muội mới nhớ tới mũi xà rất nhạy bén " mặc dù biết đối phương thân thủ rất cao, lại ăn vị đan, nhưng tin, có khả năng kẽ hở cũng lưu.

      Đốc Uyên đứng dậy nhìn chằm chằm, nửa ngày vươn tay chọc chọc trán của , trách cứ :"Con nuôi ta bị trộm , muội muốn ta cho mượn người? Vậy ta đây làm cha nuôi sao? Chẳng lẽ ta so với bọn có chỗ thua kém?"

      Tô Tiểu Thiến chu mỏ xoa xoa trán vội : "Muội phải có ý này, muội chỉ là sợ huynh lo chuyện ở đây, vì thế..."

      "Ta lo việc ở đây với việc tìm con nuôi ta có trọng yếu ?" Dứt lời nhìn về phía Lê Ngạo tức giận : "Ngươi làm cha thế nào vậy? Con trai bị đoạt , đây là ý của ngươi sao?"

      "Đốc Uyên đừng như vậy , Minh vương lúc đó ở đấy" Hoa Hồn thấy thế vội vàng .

      " ở đấy? Kia càng phải chê trách , vợ sinh con ngươi ở đấy, ngươi chạy đâu? Ngươi xem Xà nhi chút nàng có bao nhiêu gầy, nàng tại sao chưa hết hy vọng muốn ở cùng ngươi vậy. Lúc trước ở cùng ta, ta khiến nàng bị ngược đãi như vậy" khó có được cơ hội quát lớn vị Minh vương cao cao tại thượng này, nay tìm được cơ hội, thực là thoải mái răn dạy đủ điều.

      "Đốc Uyên, được rồi" Hoa Hồn vội ngăn cản , Lê Ngạo yên lặng đứng ở bên nghe quát lớn có nửa câu oán hận.

      Nhưng mà, ai cũng có để ý, nghe Đốc Uyên quát lớn Lê Ngạo, khóe mắt Tô Tiểu Thiến có giọt lệ lặng yên chảy xuống...

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 160: Truy tìm con trai

      Edit: Đào



      Xà Giới

      Đốc Uyên cứ mặc cho Hoa Hồn khuyên can, nhưng mà, đợi quát lớn khoảng năm phút đồng xong, cũng còn khí lực, càng hứng thú, bởi vì Lê Ngạo từ đầu đến cuối chỉ ba chữ, lỗi của ta!

      " thú vị" Đốc Uyên nửa ngày phun ra hai chữ.

      Tô Tiểu Thiến chỉnh trang mình xong tới chỗ Đốc Uyên : "Huynh gì mà ta nghe hiểu vậy?"

      "Hả?" Đốc Uyên nghe vậy giật mình ngớt, phải chứ, dong dài nửa ngày, lại nghe hiểu? Ai, bi ai!

      "Đốc Uyên ngươi xong rồi, chúng ta có thể xuất phát chứ?" Hoa Hồn bất đắc dĩ , người này đối với khuyên can của mắt điếc tai ngơ.

      "Ừ, có thể, nhưng mà, có vật gì của con nuôi ta , bằng ta làm sao dựa theo mùi tìm được bé chứ?"

      Tô Tiểu Thiến khỏi nhíu mày, "Ta chỉ ôm bé chút căn bản là chưa kịp giữ gì của bé cả "

      "Này..." Đốc Uyên bị làm khó, có đồ dùng của đứa , lại chưa từng thấy qua nên tìm thế nào đây?

      "Thứ này được ?" Hoa Hồn từ tay áo lý lấy ra chiếc khăn đầy máu đưa cho Đốc Uyên.

      Tô Tiểu Thiến nghi hoặc nhìn về phía Hoa Hồn, "Cái này là?"

      "Máu của đứa bé?" Lê Ngạo đột nhiên .

      Hoa Hồn cười cười gật gật đầu, "Lúc đó bé vừa lọt ra toàn thân đều là máu, trong tay áo ta có khăn mặt liền lấy lau cho bé, lau xong rồi, nghĩ tới lát sau đứa bé bị cướp , ta liền nhặt khăn ở dưới đất lên".

      "Hoa Hồn cám ơn ngươi" Lê Ngạo giành trước Tô Tiểu Thiến khi chưa kịp , lúc này tâm cám ơn Hoa Hồn, từ nay về sau, còn phạm sai lầm ăn giấm chua ngu xuẩn như vậy, bởi vì xứng, thực xứng

      "Hoa Hồn..." Tô Tiểu Thiến nhất thời nghẹn ngào biết nên cảm ơn thế nào, may mắn vì có bạn tốt như vậy.

      "Được rồi, các ngươi đừng buồn nôn nữa , còn muốn tìm con nuôi ta ?" Đốc Uyên quen nhìn cảnh tượng thương cảm vội lãng.

      "Ừ, chúng ta lên đường " Lê Ngạo gật đầu .

      "Được, xuất phát" ra lệnh tiếng, bốn người nhanh chóng xuất phát.

      Sói Tộc

      Bên trong vườn, mỹ nữ mặc hồng y ôm đứa trẻ mũm mỉm ha ha đùa cười.

      "Lả lướt nha nha" Minh Diễm nho nhìn ta cười.

      Như Tuyết nhịn được ở mặt bé vừa nhéo vừa hôn, ta quá thích đứa bé này , đứa bé này khóc nháo, luôn thích nhìn ta cười, nếu như đổi đứa khác, nó liền nhắm mắt thèm nhìn, điều này khiến ta cảm thấy tựa như con của mình.

      ta từ từ đến ghế đá ngồi xuống, bọn nha hoàn vội đưa bình sữa đến, Như Tuyết cầm lấy bình sữa bỏ vào miệng bé, tiểu Minh Diễm vội chậc chậc uống, đôi tử sắc cong thành mặt trăng.

      "Cục cưng, hô, cục cưng" Như Tuyết cười ha ha đùa với Minh Diễm trong lòng.

      Lúc này, Lưu Thịnh tới, gax ta thấy màn này biết trong lòng có cảm giác gì, nghĩ tới, ta cho rằng đứa bé này là con mình mà nuôi dưỡng, ta có biết thân thể mình có bao nhiêu tốt ?

      "Như Tuyết..." Gã ta gọi.

      Như Tuyết nghe vậy vội xoay người nhìn về phía gã ta cười dịu dàng, "Lang vương chàng đến rồi?"

      Gã ta tới ngồi ở bên cạnh ta, "Như Tuyết, ta nghĩ tới nghĩ lui, đứa bé này vẫn thể lưu lại "

      "Ách? Vì sao?" Như Tuyết trừng lớn hai mắt hiểu, gã ta phải đáp ứng ta sao? Tại sao muốn nuốt lời?

      Lưu Thịnh nhìn thấu trong mắt ta hiểu cùng kinh ngạc : " biết đứa bé này ở đâu đến hơn nữa còn có cặp mắt tử sắc, thế gian tiểu hài tử căn bản có khả năng có màu mắt như vậy, ta nghĩ, nó là thuốc dẫn của nàng, biết nó, càng thể lưu lại" giọng điệu của gã ta vạn phần khẳng định.

      " được, bé là cục cưng của ta chàng thể tổn hại bé" Như Tuyết cũng vạn phần kiên trì .

      "Như Tuyết "

      "Lưu Thịnh, nếu như chàng thực ta, như vậy xin chàng tôn trọng ta, muốn bé chết, như vậy, chàng giết ta trước " lần đầu tiên ta dùng khẩu khí mạnh như vậy.

      Lưu Thịnh ngây ngẩn cả người, đây là từ sau khi gã ta trở thành Lang vương, lần đầu tiên ta gọi tên gã ta, trước đây ta vẫn hay bên cạnh gã ta thích dán bên cạng gã ta gọi Lưu Thịnh, Lưu Thịnh, nhưng từ khi làm Lang vương, từ đó ta gọi nữa , bây giờ, vì đứa bé này, ta lại gọi...

      Như Tuyết để ý tới kinh ngạc trong mắt của gã ta, lấy bình sữa ra bỏ bàn đá, hai tay đỡ lấy cánh tay của bé, đem bé ôm lên bả vai của mình, rồi đứng lên.

      "Nàng có biết thân thể nàng thể nuôi đứa bé , vậy mà nàng còn tiểu gia hỏa béo ú này, thân thể của nàng sao tiêu hóa nỗi " Lưu Thịnh thấy ta đứng dậy, gã ta cũng đứng dậy theo.

      "Ô ô..." Tiểu Minh Diễm nhìn thấy Lưu Thịnh thổi râu trừng mắt, khóe miệng bé co quắp mấy cái, trong hốc mắt lóe ra nước mắt trong suốt.

      Như Tuyết thấy thế thương vỗ lưng của bé an ủi : "Cục cưng ngoan, phụ thân phải rống con, ngoan a, cục cưng khóc nga" ta ôm bé nhàng vỗ, sau đó ta trừng mắt nhìn Lưu Thịnh, "Chàng đừng hung hăng thế, cục cưng bị dọa khóc rồi "

      Lưu Thịnh kinh ngạc nhìn lớn , nội tâm phiền muộn muốn giết người.

      "Ưm ưm" tiểu Minh Diễm được ta dỗ dần nín nắm tóc ta rồi nhắm mắt ngủ .

      Nhìn cục cưng ngủ trong lòng, Như Tuyết gọi nha hoàn, ta mang đứa bé sang tay nàng ấy rồi : "Mang cục cưng về nhàng chớ khiến bé tỉnh giấc" ta dặn dò, từ khi gặp bé, mỗi lần bé ngủ dậy thấy ta bé gào khóc.

      Nha hoàn gật đầu ôm đứa bé khỏi .

      Như Tuyết lúc này mới liếc mắt nhìn vẻ mặt khổ tướng của Lưu Thịnh, ta khẽ thở dài : "Chúng ta chuyện "

      " chuyện gì?" Lưu Thịnh ràng cảm giác bầu khí thích hợp.

      "Về đứa bé này" giọng của ta lạnh lùng .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 161: Dấu vết

      Edit: Đào



      Gió thổi nhu hòa, trong vườn muôn hoa nở rộ, mui hương mông lung bay khắp vườn.

      Nhưng mà, màn hài hòa này, trong vườn hoa có mỹ nữ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt lạnh như băng sơn.

      "Như Tuyết..." Lưu Thịnh giọng gọi, nhìn ta như vậy, gã ta thực quen. Như Tuyết nhìn gã ta, lúc sau : "Ngươi cần giấu giếm ta, kỳ thực ta đều biết "

      Lưu Thịnh hiểu hỏi: "Ta giấu giếm nàng cái gì?"

      "Ngươi muốn đứa bé kia chết như vậy, đơn giản chính là muốn bệnh của ta càng thêm nghiêm trọng, ta biết mạng mình còn lâu nữa, ngươi cần giết người "

      "Như Tuyết..." Lưu Thịnh nghe vậy trừng lớn hai mắt, ai, ai cho nàng biết chứ?

      Như Tuyết than tiếng : "Ngươi cho ta ăn biết bao nhiêu tim sống của các đứa trẻ rồi? Kỳ thực, chẳng qua ngươi nghe phía tự đại ca mà khăng khăng mực, từ đó về sau sống chung ngươi muốn ta chết, thế nhưng thân thể của mình ta biết, cho ngươi biết, từ lúc ta ăn trái tim những đứa bé kia, ta liền thừa dịp ngươi chú ý len lén kêu người của ta giúp bọn chúng chạy "

      "Cái gì? Nàng cái gì?" Lưu Thịnh đứng dậy kinh ngạc nhìn về phía ta.

      Như Tuyết cũng đứng dậy theo, "Lưu Thịnh, ta nên ăn tim của trẻ , nếu như là con của ta bị người khác ăn , ngươi có tâm tình gì? Còn có, ngươi cần nổi giận, bởi vì điều này với ta có tác dụng, nếu như ngươi tiếp tục giết người, như vậy, ta tội nghiệt ngập trời, người chết kế tiếp là ta"

      "Như Tuyết..." Nghe vậy, giọng Lưu Thịnh bắt đầu nghẹn ngào, tại sao nàng ngốc như thế?

      Như Tuyết lên phía trước kéo cánh tay gã ta mỉm cười : "Lưu Thịnh ngươi nên trách ai cả, đây là số mệnh của ta, ngươi nên láy tim trẻ để trị liệu cho ta, thân thể của ta sợ rằng cũng vùng lên nỗi, kỳ thực, nếu phải nhìn thấy đứa bé kia, ngày ta cũng muốn sống nữa, bây giờ, nhìn thấy trong mắt của bé là thế giới hồn nhiên, lần đầu tiên khiến ta có ý định lưu lại..."

      Như Tuyết hít hơi sâu còn thêm: "Ta biết đứa cha mẹ nhất định rất nhớ bé, bé đáng như vậy, Lưu Thịnh đáp ứng ta, để cho cuộc sống cuối đời bên cạnh ta có bé, ta còn hi vọng tìm được cha mẹ bé để trả bé về" Như Tuyết nhìn về phía xa xa yếu ớt .

      Mũi Lưu Thịnh hơi chua xót, gã ta biết mình nên cái gì, ta sai, bệnh của ta càng ngày càng nặng , sói y lợi hại nhất Lang tộc cũng chuẩn đoán sống quá nửa năm , gã ta sốt ruột như vậy chỉ vì hy vọng có thể lâu bên ta ngày, nguyện thêm ngày mà thôi, chẳng sợ giết chết hết mọi người trong thiên hạ, gã ta cũng hối tiếc, thế nhưng, nghĩ tới ta lại tìm người mang những đứa bé kia ...

      "Vợ ngốc, ta thầm than nàng là vợ ngốc đấy!" Mũi gã ta chua xót ôm ta vào lòng, gã ta muốn bị ta nhìn thấy nước mắt của mình.

      "Lưu Thịnh, nên bắt trẻ , mỗi lần thả chúng , ta cảm thấy mệt mỏi..." ta có chút suy yếu .

      "Ừ" Nước mắt gã ta rơi tóc ta, dùng giọng mũi ừ tiếng.

      "Lưu Thịnh, đáp ứng ta tìm cha mẹ bé ? Bé còn như vậy, cha mẹ bé nhất định lo lắng" ta tựa ngực gã ta .

      "Thế nhưng... phải nàng rất thích nó sao?"Gã ta giọng hỏi.

      "Thời gian của ta còn nhiều, ta hi vọng giống như ta từ có cha mẹ" ta yếu ớt , từ , ta vừa mới lọt lòng bị cha mẹ vứt bỏ, may cho gặp được ông sói già mới có thể sống sót.

      Nghe vậy nội tâm gã ta lại bắt đầu chua xót ngớt.

      "Ta đồng ý với nàng" Gã ta còn có thể gì, những ngày cuối của ta, gã ta nên thỏa mãn cầu của ta tốt?

      "Còn có, ở sau khi ta chết, ngươi hãy kết hôn với khác, khiến ấy sinh đứa bé vừa trắng vừa tròn "

      Lưu Thịnh nghe thế trong lòng khó chịu biết trả lời như thế nào.

      Như Tuyết tựa ngực ấm áp của gã ta thỏa mãn cười, cục cưng, những ngày cuối cùng của ta giúp ngươi tìm được cha mẹ của ngươi, ta để cho ngươi trở thành nhi, nhất định !

      đỉnh núi cao, bốn người cùng đứng chỗ ánh mắt hướng về khu rừng rậm rạp, bọn họ tới chỗ này đều do mũi Đốc Uyên, trong lúc rất nhiều vòng, mà đến bây giờ cũng đủ mệt .

      "Đây là chỗ khu rừng quỷ dị" Đốc Uyên mở miệng .

      Ba người đều gật đầu, dựa vào đạo hạnh bọn họ có thể thấy chỗ này hơi mơ hồ, thế nhưng nếu là con người sợ rằng căn bản thấy nơi đây, bây giờ có thể thuận lợi tìm tới nơi này vẫn là nhờ năng lực của Đốc Uyên.

      "Đứa bé ở đây sao?" Tô Tiểu Thiến có chút khẩn trương .

      Đốc Uyên nhíu nhíu mày : " nhiều đường vòng như vậy, ta nghĩ hẳn lại ở chỗ này, nha , thằng nhóc có vị đan thực là lợi hại, nếu phải có hơn nghìn năm đạo hạnh, sợ rằng căn bản vô pháp dựa vào mùi yếu ớt này nhận ra được ở đây "

      "Đúng vậy, cho nên Đốc Uyên lợi hại " Hoa Hồn thấy thế cười thổi phồng lên.

      Đốc Uyên nghe vậy cũng chút nào xấu hổ trả lời: " mà, chuyện này vì ai, vì con nuôi ta, ta có thể cố gắng sao?"

      Lê Ngạo câu cũng mà hai mắt lại nhìn về phía phương xa.

      "Ta khẩn trương" Tô Tiểu Thiến nhìn về phía phương xa khẩn trương .

      "Đừng lo lắng" Lê Ngạo đột nhiên nắm chặt tay , khẳng định , mà đầu của lại chỉ nhìn về phía phương xa.

      Hoa Hồn nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Tiểu Thiến, lúc sau, khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt.

      "Chúng ta thôi, ta thể chờ đợi được muốn gặp con nuôi ta " Đốc Uyên vội vã .

      "Ừ, lên đường " ba người trăm miệng lời .


      Chương 162: Dụ dỗ

      Trong sơn động tối đen, nếu có ngọn nến làm ánh đèn, trừ phi là ban ngày bằng ngày đều tối om.

      Tĩnh Nghi nhìn canh gà trước mặt, làm sao cũng uống trôi, ả bị bắt tới đây được mấy ngày, Đốc Uyên tại sao tới tìm ả chứ? Mũi rất nhạy bén khó phát ra? Trừ phi...trừ phi căn bản muốn đến? Nghĩ đến đây, toàn thân ả rung lên cái.

      "Tĩnh Nghi nương, tại sao lại uống canh chứ? Canh sắp lạnh rồi"Quỷ bà bà tới .

      Tĩnh Nghi ngước lên liếc nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của lão thái bà trong lòng bực bội bất an:"Ta phải là heo, bà cần thiết suốt ngày làm canh cho ta uống đâu?" Nghĩ đến vóc dáng của mình muốn biến thành quả cầu tròn, trong lòng của ả khỏi rùng mình đứng dậy.

      "Vậy cũng được, Tĩnh Nghi nương tại mang thai, phải ăn nhiều đồ bổ, như vậy cục cưng mới khỏe mạnh được"Quỷ bà bà bưng lên chén canh gà lạnh bên cạnh .

      Tĩnh nghi hừ lạnh lời nào, đứa ? Hừ, còn biết được nghiệt chủng trong bụng còn có thể sống được mấy ngày đây!

      "Tĩnh Nghi nương người ăn xong liền nghĩ ngơi , ta pha ít thuốc bổ" xong bà từng bước vào bên trong. Tĩnh Nghi thấy bà , đưa tay phải ra đỡ chân gồng xiềng lên , tháo vật này được, như vậy nàng phải nghĩ tới biện pháp khác, nhìn miếng nệm hồng phía dưới bắt đầu hư thối, trong lòng nàng bắt đầu tính toán, tiếp theo đốn nên hải sản thôi, cái này là cơ bản nhất thường thức, hai thứ này ăn cùng nhau tiêu chảy, như vậy hư thối mà , liền chớ chi là . Ả phải đợi, chờ đợi hồi hải sản buổi tối kia, thành hay bại chỉ có lần.

      Nửa ngày sau liền trôi qua rất nhanh, ngoài dự liệu của ả, quỷ bà bà bưng con cua lớn tới, đây là cầu của bà, bởi vì bà thích ăn gạch cua.

      "Quỷ bà bà tại sao lại có canh?" Tĩnh Nghi thấy bà nhìn mình. Mà ả lại thể ngay trước mặt bà ta làm được, đành phải tìm cái cớ.

      "Ừ, được, ngươi nhìn ta đây quên mất, ta đây liền bưng ra cho ngươi." Quỷ bà bà cười vội vào bên trong. Tĩnh Nghi thấy thế vội lấy từ phía dưới ra lấy ra hoa quả từ mấy ngày trước, nàng ngửi thấy bên miệng cỗ mùi vị gay trước mặt xộc đến, buồn nôn chút, nàng vẫn là nhắm mắt đem toàn bộ quả hồng nuốt hết, ả thể lưu lại bất luận kẻ hở gì, vì thế chỉ có thể nhịn buồn nôn mà nuốt hết.

      Quỷ bà bà cười ha hả bưng nước canh ra, lúc này, nàng nuốt xuống hết quả hồng. Sau đó ả bắt đầu lột xác cua, cằm chiếc đũa gắp từng miếng từng miếng ăn, quỷ bà bà nhìn cười ha hả.

      Sau khi ăn toàn bộ con cua, tới mấy phút, bụng của ả liền bắt đầu đau, đồng thời quặn đau mạnh.

      "Tĩnh Nghi nương người làm sao vậy?"Quỷ bà bà thấy thế vội chạy tới nâng sắc mặt khó coi của ả dậy.

      "Đau..."Mồ hôi Tĩnh Nghi bắt đầu đổ ra, đây quả thực là rất đau, toàn tâm đều đau đớn.

      "Tĩnh Nghi nương người đừng làm ta sợ." Quỷ bà bà tay chân luống cuống, ồn ào sốt ruột.

      "Đau....đau a...."Tĩnh Nghi che bụng bắt đầu thống khổ rên rỉ, nước mắt cũng theo đó chảy ra.

      "Ta tìm đại phu, tìm đại phu" Quỷ bà bà lật đật xoay người hướng cứa động chạy biến mất thấy.

      Tĩnh Nghi thấy thế vội thống khổ từ giường xuống, ả mò lấy vật bén nhọn tường bắt đầu dùng bụng ngừng đập vào tường, mồ hôi hột lớn ngừng từ người rơi xuống. Đập mấy phút sau, ả lại lảo đảo tới giường nằm, đau đớn càng thêm ràng, ả từ từ ngất .

      Tỉnh lại lần nữa, quỷ bà bà nhìn ả khóc, trong động trống trải như trước chỉ có hai người ở.

      "Quỷ bà bà..." Ả suy yếu gọi tiếng.

      "Tĩnh Nghi nương người tỉnh? Người mau đem thuốc uống." Quỷ bà bà lau nước mắt đem thuốc đưa tới.

      "Ta làm sao vậy?"Tĩnh Nghi bưng lên chén thuốc hỏi.

      Quỷ bà bà nghe vậy nước mắt lại chảy xuống:"Đứa ...Đứa mất rồi..."

      "Cái gì?" Tĩnh Nghi hai mắt trừng lớn trong miệng kinh hãi.

      Quỷ bà bà thấy thế tưởng rằng ả khổ sở, vội an ủi :"Đừng đau buồn, đem thân thể dưỡng tốt, ngươi vẫn còn có cơ hội."

      Nước mắt Tĩnh Nghi trượt xuống, kỳ đau buồn, mà là vui sướng, ả rốt cuộc có thể thoát khỏi nghiệt chủng này.

      "Tĩnh Nghi nương đừng khóc, đều là lỗi tại ta, là do ta hầu hạ ngươi tốt."Quỷ bà bà vạn phần ăn năn.

      Tĩnh Nghi vội ngụy trang xoa chút nước mắt:"Quỷ bà bà nếu như Vết Đao biết chúng ta chết."

      Quỷ bà bà nghe vậy, sắc mặt thoạt nhìn khó coi, người chủ nhân Vết Đao này xác thực rất lạnh lẽo.

      Tĩnh Nghi thấy bà có chít động tâm vội vàng :"Ta đối với chỉ là công cụ sinh sản, sống chết của ta đối với căn bản mà quan tâm, bà bây giờ khiếm đứa bé của ta mất, người chết rất thảm."

      "Tĩnh Nghi nương...."Quỷ bà bà bắt đầu có chút sợ.

      "Ta muốn hại bà, bà theo ta cũng bảo trụ được con của , hai chúng ta nhất định chết." Tĩnh Nghi giả vờ rơi nước mắt ngụy trang .

      "Này..." Quỷ bà bà bắt đầu biết nên làm thế nào bây giờ. Mặc dù chủ nhân đối với bà có ân, nhưng bà muốn chết, lần này phải chết, sợ rằng vĩnh viễn biến mất.

      "Quỷ bà bà bà xem bà đối với ta tốt như vậy, ta thực muốn bà chết, ta cũng muốn mình phải chết, thế nhưng tình như thế, chúng ta phải đối mặt, bằng , chúng ta đều sống được" Tĩnh Nghi bắt đầu châm ngòi thổi gió .

      "Nhưng mà bị phát ..." Quỷ bà bà có điểm tâm động , thế nhưng lại sợ bị bắt lại.

      Tĩnh Nghi thấy bà tâm động vội vàng : "Chỉ cần bà nghĩ biện pháp có thể cho xích sắt này rời ra, ta có cường lực vị đan, đó là tính chất đặc biệt của phụ vương ta , ta có còn có hai viên, ta có thể cho bà viên, như vậy mặc kệ bà tới nơi nào, đều phát được "

      Quỷ bà bà so sánh chút, : "Ta đồng ý, nhưng mà gông xiềng của ngươi ta cần phải cẩn thận suy nghĩ, dù sao gông xiềng của ngươi là vạn năm, thể cởi ra "

      Tĩnh Nghi vội vàng : "Bà nhất định phải nhanh, vạn nhất trở lại, hai chúng ta nhất định tro bụi mai "

      Quỷ bà bà nghe vậy vội vàng gật đầu bắt đầu thâm tư thục lự đứng lên, gông xiềng vạn năm này nên làm cái gì bây giờ?
      duongduong thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 163: thuật

      Trong hậu cung, Như Tuyết sắc mặt trắng bệch ôm tiểu Minh Diễm trong lòng vui vẻ chơi đùa với bé.

      Lưu Thịnh lo lắng đứng ở bên, ta vừa ngất xỉu, sói y xem qua bệnh tình lại nghiêm trọng, xem ra tựa hồ gần tới ngày rồi.

      Như Tuyết cười ha hả đùa với bé, thế nhưng tiểu Minh Diễm trong lòng lần đầu tiên ách ách ách phiết miệng, xem ra hình như cũng thoải mái."Lang vương có người xông vào Lang tộc" bên ngoài đột nhiên thị vệ chạy vào khẩn trương .

      "Cái gì? Có người xông vào?" Lưu Thịnh nhăn mày đứng dậy.

      "Đúng vậy, bọn họ tìm đến con của mình" thị vệ lần thứ hai.

      Như Tuyết nghe vậy đứng dậy, hỏi: "Tìm con của mình?" ta nhìn Minh Diễm trong lòng, bọn họ muốn tìm chính là bé sao?

      Ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Như Tuyết trong mắt muốn, Lưu Thịnh khẳng định : "Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ cướp của bảo bối nàng" dứt lời, gã ta ra ngoài.

      Như Tuyết ngây ra lúc, vội ôm Minh Diễm ra ngoài.


      Vừa tới phòng khách, bốn vị cũng đứng ở chỗ này, Lưu Thịnh nhìn bốn vị nhìn có vẻ hòa khí nhưng thực chất là người lương thiện.

      "Các ngươi là ai? Tới làm gì?" tức giận .

      "Ta tới tìm con nuôi của ta" Đốc Uyên giành trước .

      "Cái gì con nuôi ngươi, Lang tộc nơi này của ta có khả năng giữ con trai của ngươi, đừng đến chỗ ta quấy rối" Lưu Thịnh vui quát lớn.

      Tô Tiểu Thiến vội lên phía trước : "Xin lỗi, chúng ta tùy tiện quấy rầy thực có ý gì, con trai của ta vừa sinh ra liền bị đoạt rồi, chúng ta dựa vào mùi tìm đến nơi này, ta muốn hỏi, con trai của ta có ở chỗ này ?"Vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía gã ta."Cái gì con trai của ngươi, ngươi muốn tìm con trai chạy tới chỗ này của ta làm gì?"


      "Ta..."

      "Các ngươi muốn tìm chính là bé sao?" Tô Tiểu Thiến còn chưa có xong, Như Tuyết ôm Minh Diễm liền ra.

      Tô Tiểu Thiến chạy lên phía trước, Minh Diễm mở to đôi mắt nhìn về phía bọn họ, khi thấy Tô Tiểu Thiến, bé đột nhiên ô ô khóc lên, hai tay ttrong trung hướng xua tới.

      Tô Tiểu Thiến nhìn Như Tuyết, Như Tuyết mỉm cười đem đứa đưa cho .

      Minh Diễm vừa đến tay của , bé vội hướng phía mỉm cười ngọt ngào, tay bé cầm lấy ngón trỏ của chịu buông ra.

      "Như Tuyết" Lưu Thịnh hiểu , ta tại sao có thể như vậy?

      "Lưu Thịnh, đứa là bọn họ , ngươi thấy được cục cưng có bao nhiêu thích nàng ấy sao?" Dứt lời, ta nhìn về hướng Lê Ngạo, quả nhiên là con trai của , cũng có tròng mắt màu tử sắc.

      "Hừ, ta hối hận có giết bé" Lưu Thịnh thở phì phì .

      Tô Tiểu Thiến vội mỉm cười : "Cám ơn các ngươi cứu bé, ta biết đứa bé này phải là các ngươi đánh cắp , tại có thể nhìn thấy bé bình bình an an , ta rất vui vẻ" mỉm cười nhìn về phía Như Tuyết.

      "Bé đáng , ta rất thích bé, liền coi như các ngươi tìm tới, ta cũng thay bé tìm các ngươi".

      Lưu Thịnh nghe vậy vung tay áo rời khỏi đây, Lê Ngạo thấy thế cũng theo, Hoa Hồn cũng vội vàng theo.

      Đốc Uyên lại theo, lên phía trước theo Tiểu Thiến đem đứa trong lòng ôm lấy, "Con nuôi của ta, oa, thực tiểu gia hỏa đáng "

      "Khanh khách " bị Đốc Uyên ôm xoay quanh, tiểu Minh Diễm nhịn được khanh khách cười vui vẻ .

      Tô Tiểu Thiến thấy thế cũng ngăn cản , mà là lên phía trước với Như Tuyết: "Chúng ta ra ngoài chút " nhìn thấy ta mặt trắng bệch, cảm thấy đúng lắm, liền mời ta cùng ra ngoài chút, cũng mượn cơ hội này cám ơn tốt.

      Như Tuyết mỉm cười gật đầu, Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại đối với Đốc Uyên : "Đứa ngươi trông chừng bé là được rồi, ta ra ngoài chút "

      Đốc Uyên bị tiểu Minh Diễm vuốt cằm cười ha hả, "Ngươi , tên tiểu tử này giao cho ta được rồi "

      Tô Tiểu Thiến gật gật đầu theo Như Tuyết ra ngoài.

      "Cám ơn ngươi nhiều ngày như vậy chiếu cố bé" Tô Tiểu Thiến cảm kích .

      Như Tuyết cười cười, "Bé đáng , ta chưa từng thấy qua tiểu hài tử đáng như thế, ta nhớ ngươi cùng cha của đứa nhất định hạnh phúc "

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy, trầm mặc hồi : “ đối với ta rất tốt, nhưng mà giữa chúng ta có rất nhiều cách trở, cách trở này làm chúng ta thương tổn đối phương, vì thế, ta chọn quên”

      “Quên?” Như Tuyết hiểu nhìn về phía , hỏi tiếp: "Nhưng mà như thế này, ngươi đau lòng sao?"

      Tô Tiểu Thiến cười cười, "Số phận của ta và gặp phải rất nhiều tai ương, mà ta cần phải làm nhất là bảo hộ mỗi người, kỳ thực có lúc quên cũng là loại bảo hộ” “Đúng vậy, nếu như quên, có thể cho quên tình dành cho ngươi, như vậy, cũng là loại bảo hộ, sai lầm mình mình gánh chịu là được rồi.

      Như Tuyết nghe vậy trong lòng đối với khỏi kính phục nhiều thêm, làm như vậy trong lòng nhất định rất khổ sở, nhưng làm có mục đích là mong muốn bảo hộ người mình , tình của vĩ đại, đáng kính phục .

      Hai người càng trò chuyện liền phát càng hợp, cảm giác hận sao được gặp nhau sớm hơn, hai người chậm rãi dạo , nhưng đột nhiên nghe được thanh của Lê Ngạo với Lưu Thịnh, Tô Tiểu Thiến cùng Như Tuyết liếc mắt nhìn nhau lặng lẽ chậm lại.

      "Nàng rất thích đứa bé này, lúc trước đại ca của ta đứa bé này là thuốc dẫn, nàng lại dùng máu đến bảo vệ đứa của ngươi , nàng là nữ nhân thiện lương như nhưng vận mệnh lại bất công như vậy đối với nàng, các ngươi có biết hay sói y nàng có thể sống quá 3 tháng " giọng Lưu Thịnh nghẹn ngào.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội nhìn về phía bên người Như Tuyết, mà ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt .

      "Nàng nhìn thấy đứa bé này mới có thể vui vẻ, bây giờ các ngươi đem nó , ta nghĩ, nàng định thương tâm, bệnh tình kia..."

      Hoa Hồn nghe vậy trong lòng cũng chịu nổi.

      Lê Ngạo vẫn trầm mặc nghe kể, lúc sau, đột nhiên : "Ta có thể cứu nàng "

      "Cái gì?" Lưu Thịnh trừng lớn hai mắt tin nhìn về phía .

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy trong lòng thoáng cái liền ấm áp, kéo Như Tuyết ra ngoài, "Hiệp sĩ, ngươi nhất định phải cứu nàng, nàng cứu con trai của ta, ta hi vọng nàng ấy được khẻo mạnh, nàng còn trẻ như vậy "

      Lê Ngạo nhìn mở miệng khẩn cầu , giọng điệu chắc chắn "Nàng chết, bởi vì, nàng phải bị bệnh, mà là do thuật "

      câu ra, bốn người đều kinh ngạc, chẳng ai ngờ rằng đó phải là bệnh, mà là thuật?

      Chương 164


      khí sau khi câu đó liền đông lại .

      Lưu Thịnh tin lần thứ hai hỏi lại: "Như Tuyết phải bị bệnh?"

      Lê Ngạo gật đầu, "Lúc đầu khi nhìn thấy nàng, nhìn thấy người nàng giấu thuật, loại thuật này người bình thường phát được, người mắt phải ắt hẳn phải xấu xa lắm mới kéo dài mệnh, mà vị nương này toàn thân cao thấp đều là khí thiện lương, có thể nghĩ, nàng cũng đồng ý ăn tim người" Thấy lợi hại phân biệt trạng."Thần tiên ngươi có thể cứu nàng ?" Lưu Thịnh bước lên phía trước kéo tay run run hỏi.

      Lê Ngạo gật đầu: " Yên tâm, nàng ấy cứu con trai của ta, tất nhiên ta khoanh tay đứng nhin."
      Tô Tiểu Thiến nghe vậy chăm chú kéo tay Như Tuyết, Như Tuyết mỉm cười nhìn .

      Sau nửa giờ, Lê Ngạo ngồi thiền rồi bắt đầu truyền linh khí vào cho ta, đỉnh đầu Như Tuyết nhanh chóng bay ra làn khói màu đen, mọi người giật mình nhìn chăm chú.

      Trong nháy mắt, sương mù màu đen biến mất, Như Tuyết rơi xuống mặt đất, Lưu Thịnh vội tới nâng Như Tuyết hôn mê dậy khẩn trương nhìn về phía Lê Ngạo hỏi: "Như Tuyết sao rồi? Sao nàng lại hôn mê ?"

      Lê Ngạo thở phào nhõm đứng dậy : "Nàng sắp khỏi rồi, chỉ là thân thể có chút yếu, bao lâu tỉnh "

      Lưu Thịnh thấy thế vội ôm lấy Như Tuyết hôn mê với mọi người:" Cám ơn các ngươi vì cứu nàng, chỉ cần các ngươi có chuyện cần ta, ta nhất dịnh từ chối."

      " cần khách khí như thế, ta chỉ muốn biết con của ta là ai đưa tới" Lê Ngạo trở lại chuyện chính. Lưu Thịnh thấy thế mang Như Tuyết ôm tới giường, liền dẫn mọi người ra ngoài.

      "Con trai của ngươi là do đại ca của ta đưa tới "

      "Đại ca ngươi?" Lê Ngạo lặp lại lần hai.

      " gọi Vết Đao, chúng ta ở Thành thời Lang vương trước mà quen biết , đối với ta cũng tệ lắm, dạy ta pháp thuật, làm cho ta trở nên mạnh mẽ, về sau ta thuận lợi ngồi bảo tọa Lang vương, nhưng khi đó Như Tuyết bắt đầu mắt phải quái bệnh này, đại ca phải ăn trái tim trẻ mới có thể kéo dài sinh mệnh, chuyện lúc sau mọi người đều , sau đó, đưa đứa bé này đến, dặn ta phải moi tim bé để cứu vợ mình "

      Lê Ngạo nghe vậy im lặng, Lưu Thịnh tiếp tục : "Sau đó Như Tuyết muốn , chuyện kế tiếp, ta cũng với mọi người "

      Tô Tiểu Thiến cau mày, Vết Đao này rốt cuộc là ai?

      Hoa Hồn nghe xong cũng gì, hình như có chút liên quan trong chuyện này.

      "Ta nghĩ, bệnh của phu nhân ngươi hẳn là do vị đại ca này gây ra" Lê Ngạo lần thứ hai ra lời lẽ kinh người.

      Lưu Thịnh nghe thế có chút tin, "Đại ca của ta đối với ta tốt như vậy, cần gì làm chuyện đó "

      "Ngươi hãy tỉ mỉ mà ngẫm lại, vì sao đối với ngươi tốt như vậy, hơn nữa, từ khi ngươi lên làm Lang vương, như Tuyết nương liền mắc quái bệnh, ngươi cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ quặc sao?" Lê Ngạo phân tích .

      "Ta cũng cảm thấy trong chuyện này có gì đó, biết lúc con ta sinh ra, như vậy, tất nhiên đối phương quan sát ta rất kĩ và tỉ mỉ, làm như vậy, đơn giản là muốn mượn tay ngươi giết chết con của ta" Tô Tiểu Thiến .

      Lưu Thịnh nghe vậy cũng bắt đầu rơi vào trầm tư, phân tích của phải có lý, chỉ là gã sao lại đối xử với mình như thế?

      "Ta nghĩ, nếu thực là vậy, biết ngươi giết chết đứa , như vậy Như Tuyết nương nguy hiểm lần thứ hai" Lê Ngạo thâm trầm .

      "A, kia... Vậy làm sao bây giờ?" Lưu Thịnh nghe Như Tuyết có việc khỏi bắt đầu bối rối.

      Lê Ngạo nhíu mày chuyện.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội vàng : "Sao lại làm thế? Như Tuyết nương vất vả mới tốt lên, đừng để phá hủy "

      Lưu Thịnh nghe thế quỳ xuống, Lê Ngạo bước lên phía trước đỡ gã ta : "Ngươi yên tâm , Như Tuyết nương có việc gì, nhưng mà, ngươi phải bảo mật tin tức, người của nàng có thuật, ta loại trừ khí của nàng để tránh bị hoài nghi, đợi lần sau tới, ngươi chỉ cần với đứa bị giết , thân thể của nàng đỡ nhiều , ta nghĩ, cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, có thể căn bản muốn thương tổn như Tuyết nương, đến lúc đó, định đích thân khu trừ khí của nàng "

      "Cám ơn, cám ơn ngươi" Lưu Thịnh cảm kích biết nên gì cho phải.

      " cần khách khí "

      "Sói hậu, sói hậu tỉnh" nha hoàn lỗ mãng chạy xộc vào.

      Mọi người nhìn nhau vội vàng theo vào.

      "Như Tuyết..." Lưu Thịnh thấy thế vội tới cầm tay nàng .

      "Ta cảm thấy toàn thân có luồng máu mát mẻ, người cũng có tinh thần hơn" ta hiểu hỏi.

      "Như Tuyết, là cứu ngươi a" Lưu Thịnh kích động .

      "Cám ơn" ta nhìn Lê Ngạo gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.

      "Được rồi, chuyện của các ngươi chúng ta cũng xử lý xong , còn lại phải dựa vào chính ngươi , chúng ta cũng tiện ở lâu" Lê Ngạo .

      "Các ngươi mới đến muốn sao?" Như Tuyết có chút muốn nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.

      Tô Tiểu Thiến tới bên người ta kéo tay : " Thân thể ngươi tốt hơn rồi, sau này ăn nhiều chút, mau sinh đứa bé mập mạp "

      Như Tuyết nghe vậy khỏi đỏ mặt, việc này nếu như là trước đây ta cũng dám muốn, bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của ta.

      Lưu Thịnh thấy thế đứng dậy nhìn Lê Ngạo "Sau này các ngươi có việc, Lưu Thịnh đem hết khả năng giúp các ngươi, màng sống chết" Giọng điệu của gã ta dũng cảm kiên định mà khẳng định.

      Lê Ngạo cười , xoay người nhìn Tô Tiểu Thiến : "Đem đứa mang về "

      Tô Tiểu Thiến chống lại con ngươi màu đỏ của , gật đầu, xoay người hướng phòng khách, Đốc Uyên lúc này vẫn ôm Minh Diễm cười ha ha.

      Tô Tiểu Thiến thấy thế cũng cười, nếu phải là Minh Diễm có cặp mắt màu đỏ, người biết còn tưởng cha là Đốc Uyên .

      "Đốc Uyên" gọi tiếng tới.

      "Tiểu Thiến ngươi tới rồi, oa, con nuôi của ta quá thú vị , ta quá bé " giơ chân bé lên, chọc bé cười khanh khách.

      Tô Tiểu Thiến tiếp nhận Minh Diễm trong tay , với : "Mọi chuyện xử lí xong, chúng ta đều trở về "

      "Được về thôi" cười sang sảng.

      Hoa Hồn Lê Ngạo nhìn nhau, nhìn nhau mà cười, bốn người ra bên ngoài chỉ chớp mắt liền biến mất.

      Chương 165:

      Edit: Đào SinDy

      Lần thứ hai trở lại cung điện, đãi ngộ của Tô Tiểu Thiến khác, Lê Ngạo ra lệnh, mọi người phải đối đãi với như với , cứ xem là Vương Hậu mà tiếp đãi.

      Hoa Hồn có thể mọi lúc vào đây, Đốc Uyên có thể tự do ra vào Minh giới, quyết định của làm cho mọi người giật mình ngớt.

      Mặt khác, Xuân Hạ Thu Đông cứ hai người lại có nhiệm vụ, tuyệt đối cho phép xảy ra sai lầm nào, mà cửa Minh giới để để Phương Đông Tứ Quỷ đảm đương trách nhiệm. Mà tẩm cung của , tất nhiên tặng cho cùng đứa , nhớ , sao cả, chỉ cần ổn là được, yên lặng chờ cũng là loại hạnh phúc, loại hạnh phúc này là lĩnh hội từ Hoa Hồn.

      Nhìn đứa ngủ say, bắt đầu ngẩn người, Lê Ngạo đối với mình như vậy, mặc dù lúc trước phạm sai lầm, nhưng biết bù đắp, mặc dù oán khí của có lớn hơn nữa cũng hóa giải.

      tại lại đối xửa tốt với bọn họ tốt vậy, ngờ , thực thay đổi, thay đổi rất nhiều.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ" giọng xa xa từ từ truyền đến, Ma Hân Nhã hoang mang rối loạn vội tới, nhưng vừa mới tới cửa lại bị Xuân nhi ngăn cản.

      "Ngọt phi, Tô tiểu thư ngủ , hôm khác ngài lại đến" Xuân nhi , Thu nhi cũng vội vàng gật đầu phụ họa: "Tô tiểu thư vừa ngủ "

      "Tỷ tỷ, ta là Hân Nhã, ta lo lắng ngươi, nên ta tới thăm ngươi chút" nàng ta chưa từ bỏ ý định ở bên ngoài la hét.

      "Ngọt phi, Tô tiểu thư ..."

      "Để cho nàng vào " Giọng Tô Tiểu Thiến từ bên trong nhàng bay ra. Ma Hân Nhã thấy thế nhếch miệng cười chạy vào, nàng ta nhìn thấy Tô Tiểu Thiến ngây ra lúc vội vàng : "Tỷ tỷ ngươi rốt cuộc trở về, muội muội nhớ ngươi muốn chết" nàng ta kéo tay nhiệt tình vạn phần .

      Tô Tiểu Thiến khỏi nhíu mày, mình cùng nàng ta khi nào quen thân như vậy ?

      "Tỷ tỷ ta nghĩ tới Cầm phi làm ra chuyện như vậy, thực là quá ghê tởm" nàng ta nức nở .

      Tô Tiểu Thiến than tiếng, "Đây là đố kị, người thể có ác niệm, khi có ác niệm liền thể thu thập" cảm khái .

      Ma Hân Nhã thấy thế, tiếp tục : "Tại sao nàng có thể làm vậy chứ, mọi người đều là nữ nhân của Minh vương, tại sao nàng ta ngay cả đứa cũng buông tha" dứt lời, nàng ta nhìn bốn phía xung quanh phát đứa bé ngủ, trong mắt nàng tahiện lên tia sắc bén, chỉ xẹt qua trong thoáng chốc.

      "Oa, tìm đứa về rồi à ?" Nàng ta xoay người vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.

      Tô Tiểu Thiến mỉm cười gật đầu, "Ừ, tìm về "

      "Bé đáng nga" nàng ta vươn tay nhàng lướt qua mặt bé.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy chuyện, muốn cùng người phụ nữ này có gút mắt , cũng có khí lực mở gút mắt đó.

      "Tỷ tỷ" nàng ta xoay người, lần thứ hai lên phía trước kéo tay nàng : " tại tỷ tỷ cùng cục cưng đều bình an , muội muội ta cũng 'Yên tâm' , sau này, chúng ta cùng nhau hầu hạ tốt cho Minh vương "

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy cười nhạt : "Minh vương? Ta quen" vẫn như trước vừa cười vừa .

      "Cái gì?" Ma Hân Nhã nghe vậy vẻ mặt tin nhìn về phía , nàng ta đùa mình à?

      Tô Tiểu Thiến nhìn về phía nàng ta tỏ vẻ hiểu , "Ta thực nhớ Minh vương là người thế nào, ta chỉ biết là ta có đứa , trong trí nhớ của ta đứa có cha? Ngươi Minh vương là ai?"

      Ma Hân Nhã nghi hoặc nhìn về phía , trầm mặc hồi : "Minh vương với ngươi cùng nhau trở về a, ngươi chưa gặp được ?" ta bị gì đây? Mất trí nhớ? Hay là giả ngây giả dại?

      Tô Tiểu Thiến thấy nghi hoặc của nàng ta, lạnh nhạt : " có, cùng ta cùng nhau trở về có Minh vương, chỉ có hiệp sĩ vô danh, danh hiệp giúp ta tìm đứa " cười nhàn nhạt.

      "Hiệp sĩ vô danh?" Ma Hân Nhã nhớ tên này lại thêm nghi hoặc.

      "Đêm khuya, ta mệt rồi, ngươi còn có việc sao?" Tô Tiểu Thiến thấy nàng ta vẫn muốn hỏi mình, khỏi có chút phản cảm.

      Ma Hân Nhã nghe vậy, trong lòng hừ lạnh tiếng, muốn đuổi nàng ta , vội cười : "Tỷ tỷ nghỉ ngơi tốt, muội muội có thời gian lại tới thăm ngươi, chăm soc bé cưng “Tốt” nhé" dứt lời, nàng ta cười quỷ dị, xoay người ưu nhã rời .

      Vừa mới ra tẩm cung, Ma Hân Nhã rất nhanh hướng đến hoa viên của mình, nụ cười mặt từ từ biến mất, thay vào đó là lạnh lùng.

      Kêu thị nữ khỏi, Ma Hân Nhã vội đóng cửa phòng, lập tức trong phòng có thêm bóng đen.

      "Thuộc hạ tham kiến chủ nhân "

      " thông báo Vết Đao,tại sao lại để cho đứa sống?" Nàng ta lạnh lùng , nó nên sống , nên , Minh giới này chỉ có con của của nàng ta mới có thể sống, còn lại đừng hòng!

      "Chủ nhân, gần đây Minh giới bị canh chừng nghiêm ngặt, đừng ra , sợ rằng con ruồi còn ra được" Người đàn ông áo đen có chút khó khăn .

      Ma Hân Nhã nghe vậy chau mày, canh chừng, Minh giới có trò quỷ gì?

      " chút cơ hội cũng có sao?" Ma Hân Nhã hỏi.

      Người đàn ông áo đen vội : "Người canh chính là Phương Đông Tứ Quỷ, bốn người này đạo hạnh đều ta, ta thể đánh trả" gã kia xấu hổ .

      "Cái gì?Nghiêm ngặt thế à?" Nàng ta nhíu mày hiểu .

      "Đúng vậy, thuộc hạ cũng buồn bực vì sao sau khi bọn họ trở về liền nghiêm ngặt như vậy"

      Ma Hân Nhã suynghĩ, lãnh : "Chuyện này, nhất định là cùng các nàng có liên quan, nếu ta đoán sai, sợ các nàng bị thương tổn, hừ, Lê Ngạo đúng là quan tâm các nàng nha" trong giọng của nàng ta ràng có chút vui.

      "Chủ nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Người đàn ông áo đen hỏi ý kiến của nàng ta.

      "Làm sao bây giờ? Vậy hãy để cho hai mẹ con các nàng sống lâu thêm mấy ngày, dù sao kết cục cũng phải chết, bản công chúa cho các nàng mấy ngày vui vẻ, ngươi xuống , tùy thời chờ mệnh lệnh" nàng ta lạnh lùng .

      "Thuộc hạ hiểu rồi" Người đàn ông áo đen nghe vậy lướt qua cửa sổ liền thấy.

      Vương Hậu của Minh giới chỉ có nàng ta mới có thể ngồi lên, cũng chỉ có nàng ta mới có được Lê Ngạo, trong hậu cung các phụng dưỡng đều phải chết, giống như Cầm phi, chết toàn thây.

      Chương 166:Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi


      Trong sơn động tối đen, bóng dáng già nua cầm trong tay ánh nến lại rất chói mắt ở trong động.

      "Quỷ bà bà đây là gì?" Tĩnh Nghi nhìn ngọn nến trong tay bà ta muốn giúp ả thiêu đốt xích sắt, khỏi có chút căm tức, bà ta làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn dùng ngọn nến thiêu đốt xích sắt trăm năm? Quỷ bà bà như đọc được suy nghĩ của ả, khỏi cười, : "Tĩnh Nghi nương suy nghĩ vì lão thái bà ta như vậy, tự nhiên ta lấy mạng của mình ra đùa, đây phải ngọn nến bình thường, nó do ta dung tất cả tiền để dành đổi cùng với Trương lão đầu , dùng xong, ta còn phải trả lại cho người ta" Bà ta giải thích.

      "Lợi hại như vậy? Đây là ngọn nến gì?" Tĩnh Nghi giật mình nhìn xích sắt bên chân càng ngày càng chảy ra tò mò hỏi.

      "Gọi là nến băng phách ngàn năm, ngọn nến này dùng hàn băng ngàn năm để luyện chế , nó là băng, băng cùng hỏa là hai thứ liên quan , xích sắt này ở trong hỏa lò nghỉ hơn trăm năm, vậy trừ phi có chìa khóa xích sắt, bằng cách nào mở " Quỷ bà bà xong vươn tay sờ sờ xích sắt xem còn cần bao lâu.

      "Nhanh lên chút" Tĩnh Nghi chờ đợi giờ khắc này quá lâu, ả đặc biệt sợ Vết Đao lại đột nhiên đếnđây.

      "Nhanh, nhanh" Quỷ bà bà vội .

      Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút tiêu sái trôi qua, sau nửa giờ, chân của ả rốt cuộc được mở ra.

      "A, mở" Tĩnh Nghi vui mừng đứng dậy nhìn mắt cá chân đột nhiên bị buông ra, tâm tình thoáng cái liền vui sướng. Quỷ bà bà cũng đứng dậy cười : "Mởrồi, chúng ta nhanh lên " bà ta nàng xoay người đứng dậy cười ha ha .

      Tĩnh Nghi lãnh cười, " nhanh lên "

      Quỷ bà bà nghe vậy vội về phía trước, nhưng còn chưa đến cửa động, đầu của bà ta bị Tĩnh Nghi hung hăng đập chưởng, nhất thời Quỷ bà bà té xuống mặt đất, hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn về phía Tĩnh Nghi, "Ngươi... Ngươi..."

      "Người vì mình trời tru đất diệt, ngươi chết, ta làm sao mà sống?" Ả cười lạnh lùng.

      "Ta... Cứu ngươi... Ngươi tàn nhẫn..." Quỷ bà bà nghẹn hơi oán hận nhìn về phía Tĩnh Nghi, bà ta thể tin, thể tin.

      Tĩnh Nghi cho là đúng cười, "Nhẫn tâm? Ta giết cốt nhục của mình ta cũng cảm thấy nhẫn tâm, đối phó ngươi càng đừng hai chữ này "

      "Ngươi..." Quỷ bà bà sợ hãi trừng lớn hai mắt, bà ta thế nào cũng nghĩ tới tất cả mưu đều do ả nghĩ ra? Đáng tiếc còn chưa kịp phát ra oán khí cuối cùng, bị Tĩnh Nghi đập thêm chưởng nữa, bà ta trừng lớn hai mắt ôm nỗi hận mà chết.

      Khóe miệng Tĩnh Nghi đắc ý treo nụ cười lạnh, lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi.

      Sau đó, ả cầm ngón nến ngàn năm bỏ vào người, đồ tốt có thể sau này còn có thể có tác dụng, sau đó lấy ít máu của Quỷ bà bà bỏ vào chén, phất phất cho máu rơi sàn đá, mục đích làm như vậy vì muốn Vết Đao nghĩ ả xảy ra chuyện, vết máu này coi như là con của ả ! Ả cười lạnh lùng, bố trí trường như bị cướp.

      Sau đó, ả nuốt chửng vị đan liền biến mất khỏi đây.

      Tòa thành màu xám, lúc này ngọn đèn dầu sáng sủa, ca vũ vui vẻ, đặc biệt náo nhiệt.

      "Chúc mừng đệ muội thân thể khôi phục" ngoài dự đoán của Lê Ngạo, quả nhiên khi khỏi mấy ngày, gã đến , câu đầu tiên là, đứa xử lý xong chưa?

      Lưu Thịnh thực ra tin lắm Lê Ngạo , nhưng câu hỏi thẳng thừng như vậy, cho dù là đồ ngốc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, gã ta cười sảng khoái, dự định lời liền ra.

      Vết Đao nghe vậy, cười to, gã tới trước mặt Như Tuyết, khí so với trước phai nhạt ít, xem ra, ta thực trái tim đứa trẻ kia, bằng , sương mù phai nhạt nhiều như vậy.

      "Đại ca, vợ đệ thế nào rồi?" Lưu Thịnh làm bộ khẩn trương hỏi, Như Tuyết làm bộ bệnh tật, đây là làm theo lời Lưu Thịnh, phải biết rằng, ta đối người đại ca này vẫn có cảm tình gì, bệnh của ta cũng là bởi vì gã mới có .

      Vết đao cười ha ha tới danh nghĩa muốn bắt mạch cho ta, thực tế là muốn xóa bỏ khí, bọn họ giúp mình, vậy gã ta cũng làm khó bọn họ, phải biết rằng, bọn họ bây giờ còn có giá trị lợi dụng.

      "Đệ muội thân thể hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa, nàng còn có thai" Vết Đao cười sang sảng.

      "Mang thai? vậy chăng? Ta sắp làm ba ba?" Lưu Thịnh hưng phấn .

      "Chiếu cố đệ muội cho tốt, điều này cũng uổng phí ta vất vả tìm thuốc dẫn cho đệ muội "

      Lưu Thịnh nghe vậy vội tỏ vẻ cảm tạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Vết Đao ngươi giỏi lắm, ta đối với ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy, thế nhưng ngươi nhẫn tâm muốn đối phó ta?

      "Được rồi, đệ muội cũng còn chuyện, ta còn có việc, trước" Vết Đao mở miệng .

      Lưu Thịnh : "Đại ca có việc ta cũng giữ lại, lần sau có cơ hội đại ca nhớ đến thăm "

      Vết Đao gật đầu ra ngoài, xoay người : "Lần sau qua đây uống rượu mừng" dứt lời, gã cười khỏi .

      Đợi gã rồi, Như Tuyết tới bên cạnh gã ta : " đơn giản, ta nghĩ, chắc chắn tìm Tô nương gây phiền phức" ta có chút lo lắng.

      Lưu Thịnh gật đầu : "Bây giờ nàng mang thai, ta nghĩ ta cũng nên bế quan tu luyện, chỉ có thêm sức mạnh mới có thể đối phó ta, mới có cơ hội báo đáp Tô nương bọn họ" Lưu Thịnh cảm khái .

      Như Tuyết nhìn về phía gã ta gật đầu : "Tô nương bọn họ lập nên ân đức, Như Tuyết có chết cũng quên, chúng ta mặc dù phải người, nhưng tối thiểu cũng biết, bọn họ đối với chúng ta có tình, tự nhiên chúng ta phải đối với bọn họ có nghĩa, ngươi cứ yên tâm bế quan , ta chiếu cố tốt cho mình" Như Tuyết hiểu chuyện .

      Lưu Thịnh nhìn về phía Như Tuyết gật đầu : "Ta chỉ báo đáp bọn họ, cũng muốn khiến mình mạnh lên để giúp đỡ họ" còn có, vết Đao nợ gã ta, gã ta nhất định phải đến đòi lại gấp bội, từ nay về sau, Lưu Thịnh còn bị gã làm cho tức giận nữa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :