1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 9 – Thành thú tội


      Trong nháy mắt, khí dường như ngưng tụ lại, khiến người ta run rẩy vì lạnh.



      đôi mắt đầy tức giận, lúc này nhìn chớp mắt vào xinh đẹp thoạt nhìn có bộ dáng rất vô tội kia, mà xinh đẹp vô tội kia lúc này chỉ có thể cầm lấy góc áo lẳng lặng sầu khổ.



      Trong khi đó, kẻ gây ra chuyện lại nhàn nhã nằm sofa nhìn vào chiếc tivi LCD, hề có chút quan tâm chỉ vì lời của nó mới tạo thành hậu quả thế này.



      ” Tĩnh Nghi (1) gắt gỏng hỏi, tính nhẫn nại của hoàn toàn phù hợp với cái tên của chút nào, thực ra rất muốn đánh Tô Tiểu Thiến trận bẹp dí, lại dám giấu có 1 đứa con trai? Mà còn lại lớn như vậy, nhìn dáng vẻ cũng được 7, 8 tuổi rồi!



      Thời gian trôi qua từng giây từng phút…



      Tô Tiểu Thiến lộ ra vẻ buồn phiền, tia nhìn tức giận này hoàn toàn có ý định bỏ qua cho cái đỉnh đầu , nhịn khoảng mấy giây, Tô Tiểu Thiến chỉ đành đón nhận ánh mắt của , đồng thời kèm theo nụ cười vô cùng nịnh hót.



      Tục ngữ , nên đánh người mỉm cười…



      Đáng tiếc…



      Người nào đó hoàn toàn bị mua chuộc, ném ra câu hung dữ: “Tô Tiểu Thiến cậu đừng có cười nham nhở trước mặt mình”



      “Ê, cái đồ ngu ngốc kia, chuyện nên khách khí chút” Minh Diễm nhìn thấy đối xử với mẹ mình thô lỗ vô lễ, rất vui cho lời cảnh cáo.



      “Mày mày mày mày…” Nghe khẩu khí như vậy, Tĩnh Nghi rất khó chịu, tiếng ‘soạt’ đứng dậy, rất muốn xách cái lỗ tai của nó lên, gì chứ, đứa con nít ranh mà lại dám với những lời như vậy?



      “Minh Diễm, con được như vậy với dì Tĩnh Nghi” Tô Tiểu Thiến vội vàng lên tiếng răn dạy, phải biết rằng, ấy chính là người bạn vô cùng vô cùng tốt của .



      “Câm miệng”



      “Câm miệng”



      nghĩ đến cả hai người cùng lúc kêu câm miệng, thế nên Tô Tiểu Thiến còn gì để đành nhún nhún vai ngồi xuống.



      “Hứ” Tĩnh Nghi ‘hứ’ tiếng với tên tiểu quỷ này, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thiến, truy hỏi rốt cuộc chuyện này là sao, rồi còn cha đứa trẻ là ai? Nhìn bộ dáng lưu manh kia, cha nó chắc phải xấu xí?



      “Mình… mình biết cha nó là ai” Tô Tiểu Thiến biết trả lời làm sao.



      “Ê, cậu còn muốn giấu mình đến bao giờ nữa? Cái gì mà biết, lẽ nào cậu bị cưỡng gian sao? Con trai cậu nhìn cũng được 7, 8 tuổi rồi, ngờ rằng cậu lại giấu mình 7, 8 năm nay, cậu muốn chết mà” Tĩnh Nghi giơ nắm đấm quơ quơ hù doạ .



      “Cái đồ ngu ngốc xấu xí kia, ngươi mà dám ức hiếp mẹ ta, ta nhất định đánh cho ngươi thành cái đầu heo luôn đó” Minh Diễm lại lần nữa nổi trận lôi đình.



      “A a a a a…” Thái độ Tĩnh Nghi lại bắt đầu điên tiết lên.



      “Được rồi, đừng quậy nữa, mình ra là được chứ gì?” Tô Tiểu Thiến nhìn bên là chị em tốt, còn bên là đứa con trai xa lạ bất lực nhận thua.



      Nhưng mà, sau khi Tĩnh Nghi nghe xong lại đứng ngây ngốc giống như pho tượng.



      “Tĩnh Nghi”



      Sau lúc lâu.



      “Tiểu Thiến, điều này thể tưởng tượng được?” mặt Tĩnh Nghi biểu tình vặn hỏi Tô Tiểu Thiến ‘Cậu muốn lừa ai vậy hả’.



      Tô Tiểu Thiến uể oải nằm xuống sô-pha, phát ra tiếng thở dài, sau đó thấp giọng vô cùng oan uổng : “Những việc về mình, cậu cũng phải biết, tại sao lại còn tỏ ra kinh ngạc như vậy”



      Tĩnh Nghi nghe xong bắt đầu trở nên trầm mặc.

      Chương 10 – Điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến


      Tô Tiểu Thiến từ có thể nhìn thấy linh dị (*), cho nên thích giúp các linh thể truyền đạt lại lời cho người thân của họ, những người họ hàng đó nghe xong đều vô cùng kinh hoảng, còn nữa, bất luận bị thương nhiều nặng ra sao, những vết thương đó chỉ trong vòng nửa tiếng, biến mất tăm mất tích, người lớn trong xóm đều có thiên nhãn là vật bình thường, cho nên có người bạn nào muốn chơi cùng .

      ((*) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những việc tượng chưa thể hiểu . tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học nay của chúng ta lại thể giải thích được tượng đó.)



      Tô Tiểu Thiến bắt đầu tự ti, cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, tại sao với người khác giống nhau, sau đó trong xóm có hộ gia đình mới dọn đến, đó chính là gia đình của Tĩnh Nghi, ấy có cha, chỉ có mẹ, cũng có họ, chỉ có tên.



      Cũng bắt đầu từ giây phút đó, bọn họ rằng trở thành những người bạn tốt của nhau.



      Dù cho các bạn trong xóm có cảnh báo cho Tĩnh Nghi ra sao, cũng thèm quan tâm, vẫn là muốn chơi cùng với Tô Tiểu Thiến, qua thời gian dài, Tĩnh Nghi cũng phát ra những điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến.



      lần, bọn họ chơi đùa đường, đột nhiên phát chiếc xe mô-tô phóng nhanh đến, Tô Tiểu Thiến theo bản năng đẩy Tĩnh Nghi, bản thân lại để mặc cho chiếc xe mô-tô đâm vào té ngã, làm cho đầu gối bị trầy xước vết máu chảy ra loan lổ.



      Tĩnh Nghi hoảng loạn từ bãi cỏ đứng lên, chạy lại đến bên cạnh Tô Tiểu Thiến, chỉ thấy Tô Tiểu Thiến chảy rất nhiều máu, bật khóc lớn tiếng, mắng Tô Tiểu Thiến ngốc, tại sao lại đẩy ra, ràng bản thân Tô Tiểu Thiến có thể tránh được…



      Tô Tiểu Thiến cười với mình sao, nếu như người bị thương là mới có chuyện đó, Tĩnh Nghi lau nước mũi chuẩn bị tìm kẻ gây ra chuyện tính sổ, nhưng lại phát đẩy xe trốn mất rồi.



      “Làm sao đây? Hu hu, làm sao bây giờ, cậu chảy rất nhiều máu, mình… mình tìm mẹ cậu” Tĩnh Nghi nhìn thấy máu ngừng chảy ra, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, chuẩn bị tìm mẹ của Tô Tiểu Thiến.



      “Tĩnh Nghi mình sao, cho mình nửa tiếng là được rồi?” Tô Tiểu Thiến khẳng định , nở nụ cười cho Tĩnh Nghi yên tâm, kéo Tĩnh Nghi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh .



      Nửa tiếng sau, trong nháy mắt kỳ tích xuất .



      “Cậu… chân của cậu…” Tĩnh Nghi tròn xoe mắt nên lời, chuyện này là như thế nào? Vết thương vừa mới chảy máu ngừng còn nữa vết thương ở chân sao đột nhiên biến mất tiêu thấy rồi?



      Tĩnh Nghi thể tin sờ chân của Tô Tiểu Thiến, da dẻ trơn mịn như vậy, có chỗ nào giống như bị thương đâu?



      việc này, Tĩnh Nghi sau mấy lần truy hỏi Tô Tiểu Thiến cứ né tránh , cũng đành bỏ qua, cho đến khi gặp phải việc khác.



      Ngày hôm đó, hai người tay trong tay chạy chơi, đến khi trời tối, cũng biết làm sao lại đến khu mộ, bọn họ làm thế nào cũng thể khỏi chỗ đó, Tĩnh Nghi giống như là người chị nắm tay Tô Tiểu Thiến kéo ra sau lưng, còn từng bước dò đường, thực ra lúc đó Tĩnh Nghi cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn thể dáng vẻ dũng cảm.



      được hai bước đột nhiên phát Tô Tiểu Thiến đứng trước ngôi mộ, lầm bầm cái gì đó, Tĩnh Nghi còn chưa kịp lại gần, Tô Tiểu Thiến liền cười ha ha nắm tay quẹo trái quẹo phải ra khỏi khu mộ.



      Sau việc đó, Tĩnh Nghi truy hỏi việc gì xảy ra, Tô Tiểu Thiến lúc đầu ấp a ấp úng , vì chỉ cần ra mất người bạn Tĩnh Nghi, muốn lại độc có bạn bè nữa, nhưng mà Tĩnh Nghi cứ luôn truy hỏi ngừng, còn cách nào khác, Tô Tiểu Thiến chỉ đành phải ra bản thân khác người thường ra sao.



      Vốn tưởng Tĩnh Nghi sau khi nghe xong liền rời bỏ , nhưng ngờ rằng ấy sau khi nghe xong lại vô cùng hứng thú, ấy ngưỡng mộ loại linh dị này, đồng thời còn muốn Tô Tiểu Thiến miêu tả lại ma có hình dáng như thế nào, và ấy cũng bắt đầu thường lôi kéo Tô Tiểu Thiến ra khu mộ, để cùng những ‘người’ đó giao lưu, lâu dần, bọn họ cùng với ‘người’ trong khu mộ trở thành bạn bè, tuy Tĩnh Nghi nhìn thấy được ‘người bạn’ đó, nhưng Tô Tiểu Thiến với , ‘ bạn’ kia hình dáng ra sao, viết gì, cái gì.



      Thời gian lâu dần, Tĩnh Nghi cũng thấy kỳ quái nữa, có nhiều lúc đột nhiên ra câu: “Cậu tên là Tô Tiểu Thiến, chứ phải tên là Nhiếp Tiểu Thiến (1) ?”

      Tô Tiểu Thiến từ có thể nhìn thấy linh dị (*), cho nên thích giúp các linh thể truyền đạt lại lời cho người thân của họ, những người họ hàng đó nghe xong đều vô cùng kinh hoảng, còn nữa, bất luận bị thương nhiều nặng ra sao, những vết thương đó chỉ trong vòng nửa tiếng, biến mất tăm mất tích, người lớn trong xóm đều có thiên nhãn là vật bình thường, cho nên có người bạn nào muốn chơi cùng .

      ((*) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những việc tượng chưa thể hiểu . tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học nay của chúng ta lại thể giải thích được tượng đó.)



      Tô Tiểu Thiến bắt đầu tự ti, cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, tại sao với người khác giống nhau, sau đó trong xóm có hộ gia đình mới dọn đến, đó chính là gia đình của Tĩnh Nghi, ấy có cha, chỉ có mẹ, cũng có họ, chỉ có tên.



      Cũng bắt đầu từ giây phút đó, bọn họ rằng trở thành những người bạn tốt của nhau.



      Dù cho các bạn trong xóm có cảnh báo cho Tĩnh Nghi ra sao, cũng thèm quan tâm, vẫn là muốn chơi cùng với Tô Tiểu Thiến, qua thời gian dài, Tĩnh Nghi cũng phát ra những điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến.



      lần, bọn họ chơi đùa đường, đột nhiên phát chiếc xe mô-tô phóng nhanh đến, Tô Tiểu Thiến theo bản năng đẩy Tĩnh Nghi, bản thân lại để mặc cho chiếc xe mô-tô đâm vào té ngã, làm cho đầu gối bị trầy xước vết máu chảy ra loan lổ.



      Tĩnh Nghi hoảng loạn từ bãi cỏ đứng lên, chạy lại đến bên cạnh Tô Tiểu Thiến, chỉ thấy Tô Tiểu Thiến chảy rất nhiều máu, bật khóc lớn tiếng, mắng Tô Tiểu Thiến ngốc, tại sao lại đẩy ra, ràng bản thân Tô Tiểu Thiến có thể tránh được…



      Tô Tiểu Thiến cười với mình sao, nếu như người bị thương là mới có chuyện đó, Tĩnh Nghi lau nước mũi chuẩn bị tìm kẻ gây ra chuyện tính sổ, nhưng lại phát đẩy xe trốn mất rồi.



      “Làm sao đây? Hu hu, làm sao bây giờ, cậu chảy rất nhiều máu, mình… mình tìm mẹ cậu” Tĩnh Nghi nhìn thấy máu ngừng chảy ra, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, chuẩn bị tìm mẹ của Tô Tiểu Thiến.



      “Tĩnh Nghi mình sao, cho mình nửa tiếng là được rồi?” Tô Tiểu Thiến khẳng định , nở nụ cười cho Tĩnh Nghi yên tâm, kéo Tĩnh Nghi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh .



      Nửa tiếng sau, trong nháy mắt kỳ tích xuất .



      “Cậu… chân của cậu…” Tĩnh Nghi tròn xoe mắt nên lời, chuyện này là như thế nào? Vết thương vừa mới chảy máu ngừng còn nữa vết thương ở chân sao đột nhiên biến mất tiêu thấy rồi?



      Tĩnh Nghi thể tin sờ chân của Tô Tiểu Thiến, da dẻ trơn mịn như vậy, có chỗ nào giống như bị thương đâu?



      việc này, Tĩnh Nghi sau mấy lần truy hỏi Tô Tiểu Thiến cứ né tránh , cũng đành bỏ qua, cho đến khi gặp phải việc khác.



      Ngày hôm đó, hai người tay trong tay chạy chơi, đến khi trời tối, cũng biết làm sao lại đến khu mộ, bọn họ làm thế nào cũng thể khỏi chỗ đó, Tĩnh Nghi giống như là người chị nắm tay Tô Tiểu Thiến kéo ra sau lưng, còn từng bước dò đường, thực ra lúc đó Tĩnh Nghi cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn thể dáng vẻ dũng cảm.



      được hai bước đột nhiên phát Tô Tiểu Thiến đứng trước ngôi mộ, lầm bầm cái gì đó, Tĩnh Nghi còn chưa kịp lại gần, Tô Tiểu Thiến liền cười ha ha nắm tay quẹo trái quẹo phải ra khỏi khu mộ.



      Sau việc đó, Tĩnh Nghi truy hỏi việc gì xảy ra, Tô Tiểu Thiến lúc đầu ấp a ấp úng , vì chỉ cần ra mất người bạn Tĩnh Nghi, muốn lại độc có bạn bè nữa, nhưng mà Tĩnh Nghi cứ luôn truy hỏi ngừng, còn cách nào khác, Tô Tiểu Thiến chỉ đành phải ra bản thân khác người thường ra sao.



      Vốn tưởng Tĩnh Nghi sau khi nghe xong liền rời bỏ , nhưng ngờ rằng ấy sau khi nghe xong lại vô cùng hứng thú, ấy ngưỡng mộ loại linh dị này, đồng thời còn muốn Tô Tiểu Thiến miêu tả lại ma có hình dáng như thế nào, và ấy cũng bắt đầu thường lôi kéo Tô Tiểu Thiến ra khu mộ, để cùng những ‘người’ đó giao lưu, lâu dần, bọn họ cùng với ‘người’ trong khu mộ trở thành bạn bè, tuy Tĩnh Nghi nhìn thấy được ‘người bạn’ đó, nhưng Tô Tiểu Thiến với , ‘ bạn’ kia hình dáng ra sao, viết gì, cái gì.



      Thời gian lâu dần, Tĩnh Nghi cũng thấy kỳ quái nữa, có nhiều lúc đột nhiên ra câu: “Cậu tên là Tô Tiểu Thiến, chứ phải tên là Nhiếp Tiểu Thiến (1) ?”

      Tô Tiểu Thiến từ có thể nhìn thấy linh dị (*), cho nên thích giúp các linh thể truyền đạt lại lời cho người thân của họ, những người họ hàng đó nghe xong đều vô cùng kinh hoảng, còn nữa, bất luận bị thương nhiều nặng ra sao, những vết thương đó chỉ trong vòng nửa tiếng, biến mất tăm mất tích, người lớn trong xóm đều có thiên nhãn là vật bình thường, cho nên có người bạn nào muốn chơi cùng .

      ((*) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những việc tượng chưa thể hiểu . tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học nay của chúng ta lại thể giải thích được tượng đó.)



      Tô Tiểu Thiến bắt đầu tự ti, cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, tại sao với người khác giống nhau, sau đó trong xóm có hộ gia đình mới dọn đến, đó chính là gia đình của Tĩnh Nghi, ấy có cha, chỉ có mẹ, cũng có họ, chỉ có tên.



      Cũng bắt đầu từ giây phút đó, bọn họ rằng trở thành những người bạn tốt của nhau.



      Dù cho các bạn trong xóm có cảnh báo cho Tĩnh Nghi ra sao, cũng thèm quan tâm, vẫn là muốn chơi cùng với Tô Tiểu Thiến, qua thời gian dài, Tĩnh Nghi cũng phát ra những điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến.



      lần, bọn họ chơi đùa đường, đột nhiên phát chiếc xe mô-tô phóng nhanh đến, Tô Tiểu Thiến theo bản năng đẩy Tĩnh Nghi, bản thân lại để mặc cho chiếc xe mô-tô đâm vào té ngã, làm cho đầu gối bị trầy xước vết máu chảy ra loan lổ.



      Tĩnh Nghi hoảng loạn từ bãi cỏ đứng lên, chạy lại đến bên cạnh Tô Tiểu Thiến, chỉ thấy Tô Tiểu Thiến chảy rất nhiều máu, bật khóc lớn tiếng, mắng Tô Tiểu Thiến ngốc, tại sao lại đẩy ra, ràng bản thân Tô Tiểu Thiến có thể tránh được…



      Tô Tiểu Thiến cười với mình sao, nếu như người bị thương là mới có chuyện đó, Tĩnh Nghi lau nước mũi chuẩn bị tìm kẻ gây ra chuyện tính sổ, nhưng lại phát đẩy xe trốn mất rồi.



      “Làm sao đây? Hu hu, làm sao bây giờ, cậu chảy rất nhiều máu, mình… mình tìm mẹ cậu” Tĩnh Nghi nhìn thấy máu ngừng chảy ra, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, chuẩn bị tìm mẹ của Tô Tiểu Thiến.



      “Tĩnh Nghi mình sao, cho mình nửa tiếng là được rồi?” Tô Tiểu Thiến khẳng định , nở nụ cười cho Tĩnh Nghi yên tâm, kéo Tĩnh Nghi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh .



      Nửa tiếng sau, trong nháy mắt kỳ tích xuất .



      “Cậu… chân của cậu…” Tĩnh Nghi tròn xoe mắt nên lời, chuyện này là như thế nào? Vết thương vừa mới chảy máu ngừng còn nữa vết thương ở chân sao đột nhiên biến mất tiêu thấy rồi?



      Tĩnh Nghi thể tin sờ chân của Tô Tiểu Thiến, da dẻ trơn mịn như vậy, có chỗ nào giống như bị thương đâu?



      việc này, Tĩnh Nghi sau mấy lần truy hỏi Tô Tiểu Thiến cứ né tránh , cũng đành bỏ qua, cho đến khi gặp phải việc khác.



      Ngày hôm đó, hai người tay trong tay chạy chơi, đến khi trời tối, cũng biết làm sao lại đến khu mộ, bọn họ làm thế nào cũng thể khỏi chỗ đó, Tĩnh Nghi giống như là người chị nắm tay Tô Tiểu Thiến kéo ra sau lưng, còn từng bước dò đường, thực ra lúc đó Tĩnh Nghi cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn thể dáng vẻ dũng cảm.



      được hai bước đột nhiên phát Tô Tiểu Thiến đứng trước ngôi mộ, lầm bầm cái gì đó, Tĩnh Nghi còn chưa kịp lại gần, Tô Tiểu Thiến liền cười ha ha nắm tay quẹo trái quẹo phải ra khỏi khu mộ.



      Sau việc đó, Tĩnh Nghi truy hỏi việc gì xảy ra, Tô Tiểu Thiến lúc đầu ấp a ấp úng , vì chỉ cần ra mất người bạn Tĩnh Nghi, muốn lại độc có bạn bè nữa, nhưng mà Tĩnh Nghi cứ luôn truy hỏi ngừng, còn cách nào khác, Tô Tiểu Thiến chỉ đành phải ra bản thân khác người thường ra sao.



      Vốn tưởng Tĩnh Nghi sau khi nghe xong liền rời bỏ , nhưng ngờ rằng ấy sau khi nghe xong lại vô cùng hứng thú, ấy ngưỡng mộ loại linh dị này, đồng thời còn muốn Tô Tiểu Thiến miêu tả lại ma có hình dáng như thế nào, và ấy cũng bắt đầu thường lôi kéo Tô Tiểu Thiến ra khu mộ, để cùng những ‘người’ đó giao lưu, lâu dần, bọn họ cùng với ‘người’ trong khu mộ trở thành bạn bè, tuy Tĩnh Nghi nhìn thấy được ‘người bạn’ đó, nhưng Tô Tiểu Thiến với , ‘ bạn’ kia hình dáng ra sao, viết gì, cái gì.



      Thời gian lâu dần, Tĩnh Nghi cũng thấy kỳ quái nữa, có nhiều lúc đột nhiên ra câu: “Cậu tên là Tô Tiểu Thiến, chứ phải tên là Nhiếp Tiểu Thiến (1) ?”

      Chú thích (của Mã Tộc):

      (1) Nhiếp Tiểu Thiến: nhân vật trong tác phẩm “Liêu trai chí dị” của tác giả Bồ Tùng Linh. Kể về chuyện tình giữa Ninh Thái Thần – 1 thư sinh hiền lành chất phác và Nhiếp Tiểu Thiến – 1 tiểu hồ ly xinh đẹp nhưng chưa thể siêu thoát. (Muốn biết thêm chi tiết google thẳng tiến nha ^^)
      Dion thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 11 – Lễ phép


      “Tĩnh Nghi… Tĩnh Nghi…” Tô Tiểu Thiến thấy vẫn im lặng , nhịn được kêu lên.



      Tĩnh Nghi ngẩn ra lát, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc bay xa, đối với điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến, vẫn luôn biết, có điều chỉ trong đêm sinh được đứa con trai, trong tuần ngắn ngủi đứa trẻ lại lớn như vầy… Cái việc này có phần hoang đường quá mà?



      “Cậu… chứ?” Tĩnh Nghi vẫn còn bán tín bán nghi.



      “Ngươi cái đồ ngu ngốc, ngươi hỏi nhiều quá đó, mẹ ta chê ngươi phiền, ta cũng thấy phiền rồi nè” Minh Diễm cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ còn phiền phức hơn cả mẹ nó.



      “Mày…” Tĩnh Nghi lại kìm nén tiếng sư tử rống.



      “Minh Diễm…” Tô Tiểu Thiến trừng mắt nhìn thủ phậm gây ra chuyện, nhìn thấy mẹ nổi giận, Minh Diễm chỉ dành hất miệng đôi mắt lại dán chặt vào ti-vi.



      Tô Tiểu Thiến biết việc này khó mà giải thích cho được, cũng rất khó để người khác tin được, cho nên cũng thêm lời nào xoay người vào phòng ngủ, cần phải lấy ra chứng cứ có thể làm cho Tĩnh Nghi tin tưởng, nếu , lỗ tai của thể yên tĩnh được.



      Nhìn giấy chứng nhận của bệnh viện cùng giấy khai sinh của đứa trẻ, Tĩnh Nghi cuối cùng còn gì để , ngày tháng ghi thứ 7 tại bệnh viện XX, Tô Tiểu Thiến sinh mổ được đứa bé trai khoẻ mạnh.



      “Cậu tin rồi chứ?”



      Tĩnh Nghi đứng ngây ra nhìn Minh Diễm, trong lòng tràn đầy hoài nghi.



      Minh Diễm bị nhìn đến toàn thân cảm thấy thoải mái, mà bà kia lại chẳng có chút muốn ngừng lại, “Đồ ngu ngốc, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua trai đẹp hả?”



      Tĩnh Nghi nén lại lửa giận, truy hỏi như cảnh sát: “Lão tử (= cha) của mày là ai? Mày là ma phải ?”



      Minh Diễm nghe xong, liếc cái, mũi ‘hứ’ tiếng, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, “ với ngươi, ngươi cũng hiểu, ta tội gì phải lãng phí nước miếng?”



      “Nè, mày… cái thằng nhãi ranh mày quá hỗn láo mà?” Tĩnh Nghi lần đầu tiên gặp phải thằng nhóc con có lễ phép như vậy chuyện với , rất là khó chịu.



      “Minh Diễm, mẹ phải với con rồi sao, ấy là dì con, dì Tĩnh Nghi, con thể vô lễ như vậy” Tô Tiểu Thiến lại lần nữa uốn nắn.



      Đối diện với Tô Tiểu Thiến ba lần bốn lượt uốn nắn, nó kìm nén mà bỏ qua, cái bà kia, cùng lắm gọi con đó là đồ ngu ngốc, nhưng muốn goi là dì, phải biết là, nó 200 tuổi rồi nha, muốn nó gọi 20 mấy tuổi là dì? Nực cười, vô cùng nực cười.



      Tĩnh Nghi đối với lời lý luận của nó rất phục, vội vàng chỉ Tô Tiểu Thiến ràng bằng tuổi với , nó tại sao có thể gọi là mẹ, còn người dì này lại thèm gọi?



      Minh Diễm mặt biểu tình trả lời: “Mẹ ta trải qua 79 lần luân hồi, 79 lần kiếp nạn, ngươi có thể so với người được sao?”



      Tĩnh Nghi bị nó đến á khẩu thể nên lời, cũng biết lời của nó là hay giả, được rồi được rồi, dù sao cũng là thục nữ, rỗi hơi để tính toán cùng thằng nhãi ranh này!



      “Ừ, đúng rồi, mình đến với cậu, ngày mai cậu nhất định phải làm, cấp nổi giận rồi đó, bây giờ tình hình công ty khởi sắc cứ cắt giảm biên chế, cậu cận thận chút đó” Tĩnh Nghi có lòng tốt nhắc nhở.



      Tô Tiểu Thiến vội vàng cảm động gật đầu, với Tĩnh Nghi ngày mai nhất định làm.



      Tiễn Tĩnh Nghi tức giận xong, Tô Tiểu Thiến quyết định phải mở lớp giảng dạy cho nó biết cách xưng hô, làm người lễ phép!



      tiếng…



      Hai tiếng…



      Ba tiếng…



      “Mẹ với con biết bao nhiêu lần rồi, con nghe có hiểu vậy?” Tô Tiểu Thiến kéo lấy cổ họng khàn khàn hỏi.



      Minh Diễm ngoáy ngoáy lỗ tay muốn thủng, biểu tình vô cùng vô tội trả lời ăn nhập gì: “Mẹ ơi… con đói rồi, mẹ nấu cơm được ?”



      Tô Tiểu Thiến thèm để ý đến làm nũng của nó, vô cùng buồn bực làu bàu: “Ăn cái gì mà ăn, mẹ với con nhiều như vậy con rốt cuộc có hiểu hay vậy?”



      “Nếu con nghe hiểu…?”



      “Nghe hiểu có cơm ăn, đợi con nghe hiểu rồi với mẹ” Tô Tiểu Thiến vươn vai, đứng lên đến nhà bếp rót nước uống.



      Minh Diễm miệng lẩm bẩm, nhận thua kéo lê thân thể lười biếng đến nhà bếp vô cùng tội nghiệp : “Mẹ ơi, con hiểu rồi, bất luận con bao lớn, con giờ tạm trú trong cái thân thể này phải biết lễ phép với mọi người”



      chứ?” Tô Tiểu Thiến có chút tin.



      “Yên tâm, con được làm được, bất quá… cái đồ ngu ngốc vừa rồi con gọi là dì” Nó xong đến phòng khách, cuối cùng thêm câu: “Mẹ nấu cơm nhanh lên chút, con sắp chết đói rồi nè”



      Nhìn bóng lưng của nó, Tô Tiểu Thiến biết phải làm sao thở dài tiếng, nấu cơm nấu cơm!







      Chương 12 – Quái thai bệnh rồi


      Tô Tiểu Thiến vốn nghĩ ngày thứ 2 đúng giờ làm, nhưng lần đầu tiên trong lịch sử lại thất hứa…



      “Minh Diễm con bị sao vậy?” Tô Tiểu Thiến nhìn đứa con trai sắc mặt tái xanh nằm trong lòng mình, trong lòng đột nhiên vô cùng lo lắng.



      “Rất… đau…” Minh Diễm nhả ra hai chữ khó khắn.



      “Con ráng nhịn chút, sắp đến bệnh viện rồi, bác tài phiền chạy nhanh chút được ?” Tô Tiểu Thiến ngước mắt khẩn cầu với tài xế taxi.



      “Được rồi, hai người ngồi vững nha.” Bác tài vang lên tiếng, chiếc xe nhanh chóng lướt mặt đất, biến thành chấm bạc mất hút tại cuối đường.



      Bệnh viện



      “Xin hãy cứu nó, cứu nó…” Tô Tiểu Thiến vội vàng lao theo chiếc xe đẩy, miệng ngừng lặp lại câu này, cả khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nhưng đập vào trong mắt Minh Diễm đau đớn lại là dáng vẻ hiền từ.



      Bác sĩ đối với việc dứt của hoàn toàn thèm an ủi, mà trả lời theo nghiệp vụ: “Chúng tôi cố gắng hết sức.” Sau đó bị chặn ở bên ngoài.





      Chờ đợi mà biết được thời gian chính xác khiến cho Tô Tiểu Thiến càng lúc càng lo lắng. Con người là loài động vật có tình cảm, tuy rằng ở cùng với nó trong khoảng thời gian dài, nhưng đứa con này đối với giống, nó… là do sinh ra mà!



      Nửa tiếng sau.



      Minh Diễm từ từ mở đôi mắt, đột nhiên phát cánh tay có cắm cây kim, vội vàng hét: “Đây là cái gì? Tại sao lại nhét vào trong thịt của ta?” rồi làm động tác muốn rút ra.



      Tô Tiểu Thiến vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Đừng động đậy, đây là nước biển, nếu con vừa mới đau như thế, bây giờ sao lại khoẻ được chứ?”



      Nghe vậy, thân thể định tranh loạn của Minh Diễm dần dần thả lỏng xuống, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, lúc này đây trong lòng nó thấy ấm áp, nương (= mẹ, cách xưng hô trong cổ trang)… Nó rất lâu rồi được nếm trải ấm áp như thế?



      Tô Tiểu Thiến đột nhiên nhớ ra cái gì đó vội vàng hỏi: “Ể, con phải là linh (1) sao? linh cũng bị bệnh nữa à?”

      ((*) linh: chú thích ở phần giới thiệu.)



      Biết được nó là linh việc của tối hôm qua rồi, nó cứ mãi bám dính lấy bảo nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, tiếp theo ‘lại’ tìm cha nó, rồi sau đó ‘lại’ bồi dưỡng tình cảm, kế tiếp ‘lại’ kết hôn, kế đến ‘lại’ hôn nhau, sau đó ‘lại’ cái kia cái kia ha ha… nó có thể chui vào bụng của nằm 10 tháng trong đó, nó có thể chính thức trở thành thành viên của minh giới rồi.



      Bất quá, cái gì gọi là nhiệm vụ cuối cùng? Nó cũng biết, Tô Tiểu Thiến trong lòng nghĩ con còn biết còn kêu mẹ làm nhiệm vụ gì chứ? Hơn nữa, mới thèm cùng nó xuống minh giới, làm người còn chưa đủ, mới thèm làm ma nhá! Huống chi càng muốn có đứa con ma!



      Minh Diễm ra câu: “Mẹ à, bây giờ linh con cư trú trong cơ thể người, đây là cơ thể người? Mẹ hiểu vậy? Aizz, con người chính là phiền phức cư nhiên còn mắc bệnh nữa?”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong vội vàng khinh thường nó, ai kêu nó biết phép thuật, nếu như biết phép thuật có thể bị bệnh rồi? Những lời này của làm cho Minh Diễm rất tức giận.



      “Mẹ à, con cho mẹ nghe, tuy là bây giờ con có phép thuật, nhưng Ma Tôn thúc thúc chờ cho đến lúc đặc biệt định linh dị của con được giải phóng ra, đến lúc đó phép thuật tự nhiên có.”



      “Vậy cho hỏi cái gì là ‘lúc đặc biệt định’?”



      “Hưm… hưm… Con làm sao biết được?” Minh Diễm vui trả lời.



      Trong lúc chuyện cánh cửa bị đẩy ra, bác sĩ tiến vào kiểm tra bệnh tình.



      Tô Tiểu Thiến lúc này mới nhớ quên hỏi bác sĩ nó rốt cuộc làm sao rồi? Nghĩ đến đây, vội hỏi: “Bác sĩ, nó rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?”



      Bác sĩ đến trước mặt Minh Diễm giơ tay vạch mí mắt của nó, tiếp theo lại bắt đầu ghi chép, “Con trai của có việc gì, chỉ là ăn quá nhiều bị trướng bụng mà thôi, hơn nữa nó ăn thịt heo và củ ấu hai loại thực phẩm này tương khắc cho nên mới làm cho bụng đau đớn khó chịu.”



      phải tôi , làm mẹ người ta cũng nên chú ý chứ, tuy rằng khá trẻ, nhưng những kiến thức cơ bản vẫn là nên hiểu chứ, trẻ ăn nhiều cơ thể phát triển sai, nhưng ăn nhiều quá những làm cơ thể phát triển, ngược lại xuất rất nhiều bệnh, nhìn nó gầy như vậy, sao lại để nó ăn nhiều như vậy chứ?” Bác sĩ bắt đầu khiển trách người mẹ trẻ Tô Tiểu Thiến.



      “Hả?” Tô Tiểu Thiến ngờ có kết quả như thế này, kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống luôn.
      Dion thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 13 – Chút khó khăn trước mắt


      Tĩnh… lại yên tĩnh như vậy… Tĩnh đến nỗi cả tiếng gió thổi qua cũng có thể nghe thấy…



      Minh Diễm nhìn khuôn mặt đen xì của Tô Tiểu Thiến, lúc này nó chỉ có thể mở miệng cười trừ, cái này… tình cảnh này giống như là được cho tốt lắm?



      “Con…” Tô Tiểu Thiến bắt đầu chống hai tay lên hông, sau đó ‘oanh tạc’ dứt.



      “Con… tối qua con ăn 3 chén cơm, uống 2 chén canh, thêm 1 trái táo, trước khi ngủ con lại uống 1 hộp nước cam, con tại sao còn lén lút ăn củ ấu nữa?” Tô Tiểu Thiến vô cùng tức giận, vốn cho rằng nó bị bệnh gì nặng lắm, lo lắng cả buổi ra do ăn no quá, nghĩ đến việc này liền nóng máu rồi.





      “Mẹ…”



      “Đừng có gọi tôi.”



      “Mẹ… con sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa, cùng lắm sau này con lén lút ăn vụng nữa được chưa…” Minh Diễm van nài .



      “Mẹ, người mẹ tốt của con… Mẹ xem con cũng bị bệnh rồi, bây giờ tay còn cắm kim tiêm nữa!” Mềm rồi lại thêm mềm luôn luôn ổn!



      “Được rồi, được rồi đừng kêu nữa, da gà của tôi nổi hết lên rồi đây nè, dù sao cậu cũng nên nhớ những lời cậu đó, nếu mà cậu cứ nghe lời như vầy, tôi liền… tôi liền đem vứt bỏ cậu đó.” Tô Tiểu Thiến vừa vừa làm động tác vứt bỏ nó mà .



      “Mẹ…” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của , Minh Diễm vội vàng thoả hiệp đồng ý, “Con đồng ý, sau này nghe lời mẹ lén ăn vụng được chưa?”



      Thấy nó đồng ý, lòng cũng mềm xuống, khẩu khí trong lời cũng dịu lại, “ phải là mẹ cho con ăn, nếu như ăn nhiều con bị bệnh, mẹ có ý kiến gì, nhưng con thể ăn quá nhiều như vậy, con… bị bệnh, mẹ rất lo lắng.” Tô Tiểu Thiến cuối cùng cũng ra những lời lo lắng trong lòng.



      ********



      Xuất viện, Tô Tiểu Thiến liền Minh Diệm ngoan ngoãn đợi ở nhà, vì hôm nay nó bị bệnh quá đột ngột, vẫn chưa kịp xin phép nghỉ, cho nên nhất định phải đến công ty chuyến.



      Minh Diễm cơ hồ như nhìn thấu được cái gì đó, vội vàng : “Mẹ ơi, con cùng với mẹ, nếu …” mẹ nhất định bị sa thải.



      “Con cùng mẹ?” Tô Tiểu Thiến có chút ngoài ý, nhưng suy nghĩ kỹ liền vội vàng phủ nhận cách nghĩ của nó, phải biết là ở công ty vẫn là độc thân à nha, nó cùng , phải giải thích làm sao đây? Hơn nữa, làm việc tại công ty sao có thể mang trẻ con theo?



      Minh Diễm thấy đồng ý, chỉ đành tiếp tục nghe ngóng, “Mẹ, mẹ làm sao làm? Lẽ nào là ngồi cái xe này sao?” Minh Diễm chỉ chỉ chiếc xe bus ngồi.



      “Đúng vậy, bất quá phải số 98 mà là xe bus số 77, con phải biết là, mẹ con kiếm tiền hề dễ chút nào, làm sao ngày ngày ngồi taxi cho được chứ?” Tô Tiểu Thiến thanh tiếng, aizz, nỗi khổ của thế hệ 8X!



      “Vậy công ty của mẹ xa ? Có cần đổi xe ?”



      cần, ngồi đến trạm cuối rồi xuống có thể nhìn thấy công ty mẹ làm việc rồi, mẹ cho con hay, ‘tập đoàn Sinh Nguyên’ mà mẹ làm việc rất có tiếng tại thành phố G.” Lúc đầu có thể gia nhập vượt qua cả 500 đối thủ mạnh khắp cả nước, chỉ cần phải dựa vào thực lực, còn phải dựa vào quan hệ, người họ xa của làm việc tại phòng quản lý, ít nhiều cũng có chút dính líu, cho nên mới có thể dựa vào thành tích ưu tú cùng với quan hệ mà gia nhập vào quý công ty.



      Chỉ là – – –



      Người khi gặp phúc có hoạ…



      Người họ xa vì tham ô nên ‘hạ đài’, thượng cấp của bây giờ là miss Lâm, sớm nhìn thuận mắt rồi, ai kêu người đàn ông ta thích thích ta, mà lại thích Tô Tiểu Thiến chứ, giờ hay rồi, ta cứ luôn gây khó dễ , sáng nay làm vẫn biết làm sao giải thích đây!









      Chương 14 – Xuyên tâm thuật kỳ dị (1)


      Về đến nhà, Tô Tiểu Thiến vội vàng nấu cơm làm đồ ăn chuẩn bị đầy đủ cho nó, nấu nước rót đầy, rồi mới cầm túi xách đến công ty.



      Trong khi vừa rời , Minh Diễm liền từ giường ngồi dậy, nó có thể đoán ra được, Tô Tiểu Thiến hôm nay có chút xíu rắc rối, cho nên nó nhất định giúp vượt qua, nếu bị sa thải, và nó phải chịu bụng đói à nha!



      Dựa theo tuyến xe chỉ, nó thuận lợi leo lên xe bus, chỉ có điều…



      bạn đẹp trai, đến cuối trạm là 3 đồng đó!” Người đẹp bán vé đến bên cạnh Minh Diễm nhàng .



      “Hả? 3 đồng?” Minh Diễm thể tin lặp lại lần nữa, phải chứ, mẹ của nó phải trẻ con cần phải trả tiền sao?



      bạn làm sao vậy?” Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của nó, người đẹp bán vé nhất thời cảm thấy thân thiết vô cùng, ba của đứa bé này khẳng định là cực kỳ đẹp trai, nếu làm sao có thể sinh ra đứa bé đẹp trai như vậy?



      Lễ phép.



      Phải biết lễ phép.



      Lời của Tô Tiểu Thiến ngừng lởn vởn khắp đầu nó, nghĩ đến đây, cái miệng của nó cong lên mỉm cười nhàng, tiếp theo đó là cách vô cùng giả dối: “Chị xinh đẹp ơi, em biết là trẻ con ngồi xe cần phải đem theo tiền, cho nên…” Cho nên nó có đem theo tiền!



      “Hey, bán vé tôi trả cho cậu bé, 3 đồng thôi có là bao a.” Bà thím ngồi bên cạnh vội cười , đứa bé này bà cảm thấy đặc biệc có cảm tình.



      Lời bà thím vừa dứt, rất nhiều người xe cũng lần lượt , người đẹp bán vé vội vàng chặn đứng hành vi của bọn họ, sau đó cúi người xuống cười với nó: “ sao, hôm nay chị phá lệ thu tiền của em được ?”



      “Cám ơn chị xinh đẹp.” xong câu này, Minh Diễm cảm thấy khắp người khó chịu, bọn họ nhìn thấy bộ dáng nó như vầy mà chịu nổi rồi, vậy nếu như mà gặp được cha nó??? phải mỗi ngày đều có mỹ nữ tự sát xuống minh giới gặp cha nó sao!



      Xuống xe, Minh Diễm vôi vàng ngoáy ngoáy cái lỗ tai bị tổn thương, các bà xe này cư nhiên lại lôi kéo nó hun hít? Rồi muốn đính hôn này nọ? Nó quả có chút chịu nổi.



      Thuận lợi đến được tập đoàn Sinh Nguyên, cũng thuận lợi vào đại sảnh, công ty lớn chính là phải bình thường nha, đại sảnh cũng để người ta vào mà tham quan , chỉ là mẹ của nó làm việc ở lầu mấy đây?



      Nhìn thấy trước quầy có người đẹp, nó mỉm cười lại, tiếp theo dùng phương thức y chang hỏi địa chỉ của Tô Tiểu Thiến, người đẹp nhìn thấy tiểu soái ca dễ thương ra cách tự nhiên luôn.



      Dùng lời dối dơ bẩn, nó đến được tầng làm việc của Tô Tiểu Thiến, vừa mới bước vào văn phòng làm việc, liền thu hút chú ý của rất nhiều người.



      “Ý, sao chỗ này lại có con nít?”



      “Phải rồi, nó làm sao lại lên đây?”



      “Hey, thằng nhóc này rất đẹp trai nha.”



      Mọi người nhìn thấy nó liền bắt đầu bàn tán sôi nổi, mà đối với bàn tán của những người này, nó làm như nghe thấy, tiến thẳng vào bên trong, vừa vào được bên trong, liền nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Tô Tiểu Thiến, túi lớn túi đồ đạc lỉnh kỉnh, Tĩnh Nghi bên cạnh sắc mặt đầy vẻ lo lắng.



      Quả nhiên!



      Mẹ bị sa thải rồi!



      “Mẹ”



      “Mẹ?”



      “Nó gọi ai là mẹ vậy?”



      “Hả, con ai mà dễ thương quá vậy?”



      tiếng gọi này của Minh Diễm, ngay lập tức như quả bom đem cả công ty nổ tung.



      Tô Tiểu Thiến nghe thấy liền ngước đầu lên nhìn thấy Minh Diệm, sau đó kinh hoảng, đôi tay mất khống chế buông lỏng, ‘loảng xoảng’ đồ đạc trong tay toàn bộ đều rơi xuống đất.



      A: “Ê, mọi người nhìn kìa nó gọi Tô Tiểu Thiến là mẹ đó?”



      B: “Ừ, đúng rồi, ra Tô Tiểu Thiến phải độc thân, xí, vậy mà trước giờ cứ giả bộ ngây thơ cư nhiên lại có đứa con lớn như vậy rồi.”



      C: “ là tội nghiệp trưởng phòng vẫn luôn thích ta nha.”



      Tô Tiểu Thiến ngay lập tức há hốc mồm muốn chết cho rồi, tại sao nó lại chạy đến công ty? Tĩnh Nghi nhìn thấy mọi người bàn tán xôn xao vội vàng mắng: “Cái đám nhiều chuyện các người làm gì làm , nhìn cái gì mà nhìn hả?”



      “Ê, nhóc con chạy đến đây làm gì vậy hả?” Tĩnh Nghi đối với việc nó chạy đến đây rất bất mãn, phải biết rằng, cái việc nó là quái thai phải ai cũng có thể tin, mà nó lại tuỳ tiện chạy đến đây như vậy, danh tiếng của Tiểu Thiến toàn bộ đều huỷ sạch rồi!



      “Bà ngu ngốc, ta tới tìm mẹ ta, mắc mớ gì đến ngươi chứ hả?” Minh Diễm cũng biết tại làm sao mà hễ nhìn thấy Tĩnh Nghi lửa giận lại bốc lên.
      Dion thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 15 – Xuyên tâm thuật kỳ dị (2)

      Trong lúc hai người tranh cãi Tô Tiểu Thiến nhặt đồ lên, sau đó đến bên cạnh nó với tốc độ nhanh chóng, kéo tay nó ra ngoài.



      “Chờ chút .”



      “Sao vậy?” Tô Tiểu Thiến khựng lại chút còn tưởng nó có chỗ nào được khoẻ.



      “Phòng làm việc của lãnh đạo mẹ và bọn họ nằm ở chỗ nào?”



      “Là ở đằng kia, ể, con muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến trả lời lấy lệ rồi liền cảm thấy kỳ quái.



      “Mẹ à, con muốn đói bụng, cho nên… xin lỗi nha, mẹ thể rời khỏi công ty này.” Nó rất là nghiêm túc, giống như cái công ty này là do nó mở vậy.



      “Hả?” Tô Tiểu Thiến và Tĩnh Nghi cùng lúc ngớ ra, lời này là có ý gì? Lẽ nào Miss Lâm vẫn còn có thể để tiếp tục làm à?



      Còn chưa đợi hai người bọn làm cho ràng chuyện gì, Minh Diễm thẳng về phía văn phòng làm việc.



      “Minh Diễm, con thể…” Hai chữ ‘ vào’ còn chưa ra, nó biến mất rồi.



      Chỉ nghe thấy ‘rầm’ tiếng, cánh cửa được đóng lại, tiếp theo đó liền bị khoá luôn.



      “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn vào lôi thằng con của cậu ra ?” Tĩnh Nghi thấy Tô Tiểu Thiến đứng ngây ngốc nên gào lên, lẽ nào ấy còn chê chưa đủ mất mặt sao?



      **************



      “Nhóc là?” Miss Lâm đột nhiên nhìn thấy có đứa bé tự tiện vào phòng làm việc, lập tức có chút vui, văn phòng làm việc của sao có thể để cho người ngoài vào?



      Minh Diễm cười nhạt hỏi: “Ngươi là lãnh đạo của Tô Tiểu Thiến?”



      “Nhóc là ai?” Miss Lâm hỏi lại câu này lần nữa, sau đó lạnh lùng nhìn thằng nhãi ranh trước mặt này.



      “Ta là con trai của Tô Tiểu Thiến.” Minh Diễm sợ người lạ ngồi xuống chiếc ghế dựa bằng da đối diện với .



      “Cái gì? Con trai của Tô Tiểu Thiến?… Ha ha, nhóc nhóc là con trai của Tô Tiểu Thiến?” Miss Lâm giật cả mình, sau đó lại cười cách điên cuồng.



      Đối với phản ứng của , nó sớm biết, phụ nữ mà, vì người đàn ông có thể trở nên vô cùng đố kị!



      ra, ta có đứa con trai? Vậy mà còn giả bộ ngây thơ trong sáng, hứ, Tô Tiểu Thiến quả xảo quyệt mà?



      “Người có xảo quyệt, chỉ là nhất thiết phải với ngươi mà thôi.” Minh Diễm nhìn cách lạnh lùng, hắng giọng với cái bà già trước mặt có mái tóc xoăn màu hạt dẻ, mặt trét lớp phấn cứ như trét vôi này.



      “Cái gì?” Miss Lâm ngây ra lát, nó vừa mới cái gì?



      “Minh Diễm con mau ra đây cho mẹ.” Ngoài cửa, giọng của Tô Tiểu Thiến và Tĩnh Nghi xuyên qua khe hở truyền vào.



      Khoé miệng Miss Lâm lộ ra nụ cười chế nhạo, sau đó lại cực kỳ chế giễu : “Nhóc con, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm kìa!”



      Minh Diễm đối với chế nhạo của vẫn bình thản, cười , cười , chờ lát nữa xem ngươi còn cười nổi ?



      “Ta có thời gian để lãng phí với ngươi, mục đích ta vào đây chính là muốn ngươi phục hồi chức vị cho mẹ của ta.” Nó trực tiếp thẳng vào vấn đề.



      Nghe xong lời nó , Miss Lâm ngẩn ra lát, sau nó cách cực kỳ khinh thường: “Mày với mẹ của mày cùng đức tính như nhau? Tao cho mày biết, cho dù là chín dì tám (*) của mẹ mày đều đến hết, tao cũng vẫn như vậy thay đổi quyết định, phải biết là công ty bọn tao lớn mạnh thứ 500 thế giới, nội quy và quy định của nhân viên sao có thể chỉ vì mẹ mày mà phá vỡ?”

      ( (*) chín dì tám: Nghĩa là họ hàng bà con thân thuộc. Ý của mụ Lâm muốn là cho dù Tiểu Thiến có kêu hết cả dòng họ ra bả cũng thay đổi quyết định.)



      Hứ, dễ dàng gì nhân lúc trưởng phòng ra ngoài khảo sát, khai trừ tâm phúc của , bây giờ, cho dù ta có con, cũng thể khoan dung, cần phải biết rằng, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! (*)

      ( (*) sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Đại khái là việc cho dù có tỷ lệ xảy ra cực kỳ thấp chăng nữa, nhưng cũng thể đảm bảo hoàn toàn là nó thể xảy ra. Cho nên cẩn thận đề phòng vẫn hơn.)



      “Ngươi chắc chắn?” Minh Diễm đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giọng điệu cũng cực kỳ lạnh lẽo.



      “Mời mày ra, tao còn có rất nhiều việc cần phải làm.” Miss Lâm xong, cầm bút khoanh khoanh vẽ vẽ, còn nó, tựa hồ coi nó như là khí.



      Hứ, cái thứ người gì vậy, con tiện nhân đó cũng vô sỉ ghê gớm, ngờ con trai của nó còn vô sỉ hơn, lại dám cầu cho mẹ nó phục chức? Tức cười!



      Lời châm biếm trong lòng vừa lọt – – –



      khuôn mặt của Minh Diễm ra nụ cười quỷ dị, sau đó, nó chậm rãi mở miệng: “Lâm Thần Thần, nếu như ta nhớ lầm, tối thứ sáu tuần trước, lúc 8 giờ, tại phòng 606 của khách sạn Phương Tâm, đồ lót màu đen, cộng thêm ‘áo mưa (*)’ màu tím… Ta nghĩ ngươi cũng thấy rất quen thuộc phải ?”

      ( (*) ‘Áo mưa’: Bao cao su )



      Sau khi chữ cuối cùng của nó thốt ra, cây bút trong tay Miss Lâm rơi xuống tiếng ‘bộp’ kinh hãi.







      Chương 16 – Khủng hoảng


      “Mày…” Miss Lâm bắt đầu có chút sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy.



      Thứ sáu tuần trước tại khách sạn Phương Tâm, cùng với ông chủ Lưu làm cuộc ‘giao dịch’ lần thứ 2, ông chủ Lưu rất chú ý đến an toàn, mỗi lần ‘làm việc’ đều thích mang ‘áo mưa’ màu tím, suy cho cùng ông cũng là người có gia đình, cho nên, ‘giống’ của ông ta nhất định thể để rơi rớt ở bên ngoài được.



      Lúc vừa mới đến công ty này mới hiểu được, làm tốt bằng lấy chồng giỏi, mà Tiêu Dật là trưởng phòng, có học thức lại nhiều tiền, dịu dàng ân cần, có ra vẻ dáng dấp lãnh đạo, ấy hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của người chồng tốt, cho nên trở thành Bạch mã Hoàng tử trong lòng của các , mà cũng trúng độc rất nặng rồi, nhưng mà chỉ là nhân viên cỏn con làm sao mới có thế tiếp cận được vị lãnh đạo cấp cao như thế đây?



      cam lòng, tin chỉ cần bản thân cố gắng nhất định có thể được ấy chấp nhận, ông trời luôn công bằng, ông đóng cánh cửa này, mở cánh cửa khác, vô tình nghe được có cass (*) làm cho tất cả mọi người đều phải bó tay, ‘Hương Mô Mô (**)’ mà đối phương tạo nên chiếm lĩnh ở phố mua sắm.

      ( (*) Cass: Từ dùng trong kinh doanh)

      ( (**) Hương Mô Mô: mặc hàng )


      Nắm được đầu đuôi ngọn ngành của đối phương, lúc vừa mới bắt đầu có chút do dự, bởi vì đối phương là lão già đầu hói, vừa xấu lại vừa mập ù, nhưng… nếu liều chết lần, vậy mãi mãi cũng ngóc đầu lên được.



      Nhắm mắt, cắn răng, bắt đầu kế hoạch mồi chài.



      Trùng hợp gặp gỡ, giả bộ tội nghiệp, giả bộ ngây thơ, Lâm Thần Thần là người con đẹp tiêu chuẩn của miền Nam, xinh xắn đáng , đối với người đẹp bé ngây thơ như vậy, ông chủ Lưu thú tính bộc phát, lần giả vờ say rượu để ông chủ Lưu nếm được mỹ vị, xong việc, khóc lóc lần đầu tiên mất rồi, ông chủ Lưu với chủ nghĩa đại nam nhân vội vàng đưa cho triệu, khi biết làm việc tại tập đoàn Sinh Nguyên, ông ta liền hứa cách chắc chắn bảo đảm giúp thăng chức.



      Quả nhiên.



      hoàn thành được cái cass bó tay kia của công ty, chỉ trong đêm mọi người đều biết đến Lâm Thần Thần, còn cũng từ giây phút đó từ nhân viên quèn biến thành giám đốc bộ phận, quản lý trực tiếp của Tiêu Dật.



      Vốn tưởng rằng cố gắng của bản thân có thể nhận được hồi báo, ai mà ngờ văn phòng làm việc bỗng dưng chuyển đến con từ đâu đến, mà đáng ghét hơn là, con đó lại hoàn toàn thu hút được chú ý của Tiêu Dật, mỗi cái nhíu mày, nụ cười của nó, khuôn mặt đều vì vậy mà thay đổi, đau xót.



      Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trở nên như vậy? Dựa vào cái gì mà vất vả cực khổ làm hết tất cả nhưng lại được hồi báo như vậy chứ?



      được.



      thể được.



      Tuyệt đối .



      Đúng, thể để bất cứ người nào đoạt đồ thuộc về !



      Cũng kể từ lúc đó, Tô Tiểu Thiến trở thành cái đinh trong mắt mà muốn loại bỏ, tiếc dùng tất cả mọi giá để trừ bỏ con đó.



      Chỉ là…



      Con đó sao luôn gặp may như vậy, trong công việc mặc kệ là cass dưới lớn nhiều ít ra sao, nó đề có thể hoàn thành, trong cuộc sống cho dù có phái biết bao nhiêu người bắt cóc, cưỡng hiếp nó, nhưng sao mà nó luôn có thể tránh thoát được tai nạn vậy, điều này khiến càng thêm đố kị, lần này nó nghỉ mà xin phép, điều này quả là quá tốt.



      Chỉ là đối với việc trước kia… Tại sao thằng nhóc này lại biết được?



      Minh Diễm lúc này dựa thoải mái vào chiếc ghế dựa bằng da, chân để lên bàn của , nhìn khuôn mặt trắng bệch của , trong lòng nó chế giễu khinh thường, muốn người khác chừa cho đường sống, trước tiên ngươi phải chừa cho người ta cái .



      “Lâm Thần Thần, trừ khi ngươi nhớ gì hết?” Lần này giọng của Minh Diễm truyền đến cách xa xăm.



      Hứ, cho dù nó biết được nội dung làm sao? tin rằng nó có chứng cứ? Hứ, chỉ cần có chết cũng thừa nhận, ngược lại có thể thưa nó về tội vu khống!



      “Ngươi xác định là ngươi muốn thưa ta tội vu khống ngươi?” Minh Diễm đột nhiên lại ra câu.



      “Á…” Lần này Lâm Thần Thần nghe rất ràng, rời khỏi chỗ ngồi la thất thanh nhìn nó cách khủng hoảng, nó, nó làm sao biết được suy nghĩ của ?
      Dion thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 17 – Điềm báo trước của cơn bão


      “Lâm Thần Thần, ta muốn biết ý nghĩ của ngươi, còn nữa, ngươi khỏi mắc công thử ta, việc ngươi cần biết là tất cả mọi chuyện mà ngươi muốn cho người khác biết, ta đều biết hết, ngươi… có muốn thử ?” Minh Diễm nhướng mày nhìn Lâm Thần Thần kinh ngạc.



      “Mày…” Lúc này, bắt đầu có chút kinh sợ.



      Nửa tiếng sau.



      “Hả? Cái gì? Chị muốn phục hồi chức cho tôi?” Tô Tiểu Thiến cùng Tĩnh Nghi ngây ra nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Miss Lâm và Minh Diễm cuối đầu cười cách xấu xa.



      “Đúng vậy, ra là con của bị bệnh, ha ha, nếu sớm được rồi, tôi cho nghỉ hai ngày, hãy nghỉ ngơi cho tốt” Miss Lâm bỗng nhiên .



      Điều này lại càng làm cho Tô Tiểu Thiến cùng Tĩnh Nghi sốc tiếp, thái độ này của Lâm Thần Thần chuyển biến cũng quá lớn thôi?



      “Mẹ, chúng ta về nhà thôi” Minh Diễm cười cười bèn kéo Tô Tiểu Thiến đứng ngây ngốc rời khỏi.



      Tĩnh Nghi giật mình nhìn Miss Lâm, sau đó cấp tốc đuổi theo bọn họ.



      **************



      chiếc xe Audi A8 (1) màu đen dưới ngọn đèn trong đêm phồn hoa như con báo săn mau chóng vọt , chỉ thấy bánh xe chuyển động cán qua vũng nước đường gợn lăn tăn, vũng nước còn chưa trở lại tĩnh lặng, chiếc xe mất hút ở cuối đường.



      Báo săn luôn tìm kiếm mục tiêu, tốc độ kia giống như máy bay lướt qua, cuối cùng nó từ từ chậm rãi dừng lại tại ngôi mộ u đáng sợ.



      Cửa xe mở ra, bước xuống xe là tài xế mặc bộ đồ màu đen, mặt người tài xế có vết sẹo dài bằng ngón trỏ, dưới ánh trăng loé lên màu sắc quỷ dị, mặt ta chút biểu tình vội chạy đến mở cánh cửa xe phía bên cạnh.



      Người đàn ông ngồi ở phía sau thò ra đôi giày da màu đen, màu đen đó dưới ánh trăng ánh lên ánh sáng mờ mờ.



      Tài xế im lặng đứng bên, người đàn ông áo đen cúi người ra khỏi xe, chậm rãi vào bên trong (ngôi mộ).



      Trong phút chốc, dường như tĩnh lặng trong ngôi mộ mất khi người đó đến, lớp sương mù màu đen bắt đầu tích tụ, cuối cùng biến thành toàn thân mặc bộ đồ màu đỏ, ta chỉ có con mắt, bên còn lại sớm thối rữa thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi thối.



      “Tham kiến chủ nhân” áo đỏ quỳ xuống đất khấu bái (= cúi lạy). (Mọi người cứ hình dung giống như là chùa quỳ cúi lạy trước Phật đó.)



      “Điều tra được tung tích của nàng chưa?” Trong bóng đêm kỳ dị, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt đen láy lại thâm thuý, đôi mắt đó giống như cái hố đen u đáng sợ khiến người ta phát lạnh…



      “Thuộc hạ, thuộc hạ…”



      “Phế vật” Người đàn ông có chút tức giận, khẩu khí cũng bắt đầu gắt gỏng.



      “Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng, toàn bộ linh dị (2) của nàng ta đều bị phong toả hết, việc này…” Việc này khó tìm được, câu phía sau này áo đỏ dám .



      Người đàn ông áo đen bắn ánh mắt sắt bén về phía , làm cho bị doạ đến run rẩy.



      “Xem ra… lưu lại ngươi cũng có công dụng gì rồi!” xong, ngọn lửa trong tay người đàn ông bắt đầu tích tụ càng lúc càng nhiều.



      áo đỏ thấy vậy, vội vàng khấu đầu: “Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng, chủ nhân, thuộc hạ biết được linh (3) thuộc về nàng ta rời khỏi Minh Giới, thuộc hạ tin rằng thuộc hạ rất nhanh có thể thông qua khí tức (= hơi thở, mùi) của linh để tìm được nàng ta.”



      Người đàn ông áo đen nghe xong, ngọn lửa trong tay càng ngày càng cho đến khi tắt ngúm, im lặng vài giây, ta lại mở miệng cách u đáng sợ “Ba ngày sau, nếu như vẫn còn chưa có tin tức, vậy … con mắt còn lại của ngươi cũng biến mất luôn, đồng thời… người thân chết của người đều chịu khổ cùng ngươi”



      “Thuộc hạ hiểu áo đỏ toàn thân run rẩy trả lời.



      Người đàn ông áo đen ngẩng đầu ngắm ánh trăng sáng bầu trời, kiếp này lưu lại nhân gian kiếp nạn cuối cùng, ha, trò chơi của chúng ta sắp sửa chính thức bắt đầu rồi…

      Chú thích (của Mã Tộc):

      (1) Audi: Tên nhãn hiệu xe của Đức, chiếc ‘bèo’ nhất cũng 75.000USD. Chiếc ‘xịn’ có thể lên đến 300.000USD. (Quần chúng tự quy ra tiền Việt hen, ra giá này cũng chưa chắc chính xác nha mọi người, vì Mã cũng biết giá này là khi nào, bây giờ có thể lên hoặc xuống. chung nó cũng tầm tầm nhiêu đó. Ai muốn biết liên hệ google ca ca biết hơn)

      (2 và 3) chú thích từ chương trước

      Chương 18 – Thấu tâm thuật (*)

      ((*) Thấu tâm thuật: Thuật nhìn thấu tâm tư)

      Vừa về tới nhà, Tô Tiểu Thiến và Tĩnh Nghi thể chờ được nữa liền thẩm vấn Minh Diễm, nó rốt cuộc là những gì với ma nữ, Minh Diễm bị hỏi thấy phiền chán liền quăng ra câu, nó có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng của con người, có thể nhìn thấu kiếp trước, kiếp này của người khác.



      hay giả vậy?” Biểu đó của Tĩnh Nghi viết thị ràng là ‘Mày lừa gạt ai đó hả?”



      Minh Diễm rất tức giận, khẩu khí cũng cực kỳ bất thiện, “Bà ngu ngốc, ngươi thích tin tin, tin cũng chả sao” xong, liền nằm xuống sô-pha thèm đếm xỉa.



      “Minh Diễm, được vô lễ như vậy” Tô Tiểu Thiến ngồi phía trước nó rồi gõ vô trán nó , “ , rốt cuộc là chuyện gì?”



      “Mẹ…”



      phải là mẹ tin con, mà là con nhất định phải ra mới làm cho người ta tin phục chứ? Con coi có đúng ? Hơn nữa, mẹ là mẹ của con mà, con là con trai đương nhiên là thể giấu giếm mẹ, đúng nè?” Lúc này, Tô Tiểu Thiến vội vã đem thân phận mình đưa ra ngoài ánh sáng.



      Đối diện với chất vấn của hai người họ, Minh Diễm chỉ đành lại từ đầu, “Vì như vầy… cho nên như thế…”



      Nghe xong lời nó , Tô Tiểu Thiến cùng Tĩnh Nghi ngây ra cả buổi trời, ra Lâm Thần Thần là như vậy mới nhận được cái cass bó tay kia, là vì Tiêu Dật khó trách việc gì ta cũng làm khó .



      Minh Diễm uể oải ngáp cái, Tĩnh Nghi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt lập tức trừng lớn, thân thể cũng bổ nhào đến bên cạnh Minh Diễm, “Vậy mày… có thể nhìn thấu tao ?”



      “Ngươi…” Đối với đột ngột của Tĩnh Nghi, Minh Diễm ràng có chút giật mình.



      “Chờ chút, tao muốn hỏi, mày có thể… biết ai là ba của tao ?” Minh Diễm còn chưa trả lời, Tĩnh Nghi liền cắt ngang lời của nó, rất muốn biết ba của rốt cuộc là ai.



      Tô Tiểu Thiến cũng vội vàng gật đầu, ra hiệu Minh Diễm giúp đỡ coi dùm, bởi vì biết việc này Tĩnh Nghi chưa từng bỏ cuộc.



      Minh Diễm đối diện với hai ánh mắt nôn nóng thể chờ, giơ ngón tay tính vài giây, sau đó liền ra quả cầu khí, chờ đợi cả buổi, nó chậm rãi mở miệng, “Xin lỗi… ta có cách nào nhìn thấu ý nghĩ của ngươi, cũng cách nào nhìn thấu được quá khứ của ngươi.”



      “Cái gì? Mày thể?” Tĩnh Nghi sau khi nghe xong rất là thất vọng.



      Tô Tiểu Thiến vội vàng truy hỏi, “Con phải là có thể nhìn thấu được Miss Lâm sao? Vậy tại sao con nhìn thấu được Tĩnh Nghi?”



      Minh Diễm đứng dậy, đến trước cửa sổ, sắc mặt cực kỳ khó xử.



      “Mày… mày có phải là biết được cái gì? Mày với tao ” Tĩnh Nghi nhìn ra được vẻ khác thường của nó, vội vàng chạy đến trước cửa sổ truy hỏi.



      “Ta nhìn thấu được ngươi chỉ có hai khả năng, thứ nhất, ngươi có lương tâm…”



      “Minh Diễm, con cái gì vậy, Tĩnh Nghi sao lại có lương tâm được? Con đừng có vu oan cho ấy” Tô Tiểu Thiến vội vàng lên tiếng, phải biết là Tĩnh Nghi đối với rất tốt nha.



      “Vậy thứ hai là gì?” Tĩnh Nghi hỏi.



      Minh Diễm nhìn trở lại Tĩnh Nghi, lại lần nữa im lặng vài giây, trong lúc Tĩnh Nghi truy hỏi, nó chậm rãi : “Thứ hai, trừ khi ngươi hoàn toàn phải là loài người”



      “Cái gì? Tao phải loài người?” Tĩnh Nghi bị lời này doạ .



      “Tĩnh Nghi, cậu đừng nghe nó tào lao, cậu sao lại phải là loài người, lúc cậu cũng đâu có gặp phải những việc liên quan đến linh dị (*) đúng nào?” Tô Tiểu Thiến vội vàng đến bên cạnh Tĩnh Nghi an ủi .

      ((*) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những việc tượng chưa thể hiểu . tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học nay của chúng ta lại thể giải thích được tượng đó.)





      “Nhưng mà… nhưng mà nó…” Tĩnh Nghi bất an nhìn Minh Diễm.



      Minh Diễm bỗng nhiên bật cười lớn: “Ha ha, ta lừa hai người đó! ngờ hai người lại dễ lừa như vậy”



      Lời của Minh Diễm làm cho khí căng thẳng ngay tức dịu xuống, Tô Tiểu Thiến vội vã ném ra cái nhìn trách móc, sau đó ôm lấy Tĩnh Nghi, “Mình nhìn là biết nó muốn chọc tức cậu, mới cố ý như vậy.”



      Tĩnh Nghi nghĩ ngợi chút, cũng đúng, mỗi lần nó đều gọi là bà ngu ngốc, khẳng định là thích , lần này mượn cơ hội để kích thích , nghĩ đến đây, tâm tình của đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên, nụ cười lần nữa quay lại khuôn mặt .



      Con người thế giới ngay cả người có tội ác ngập đầu cũng vẫn mang tiếng là người, mà lương tâm lại bị nuốt chửng, cho nên … Hai người tiếp tục cười, nhưng lại chú ý đến trong đôi mắt Minh Diễm lên tia lo lắng.
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :