1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 153: Minh Diễm bị bắt

      Edit:Đào


      Mặt trăng trung chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo, tối nay, định trước có trắc trở.

      Tô Tiểu Thiến ôm bụng rên la.Đau , mồ hôi như hạt đậu trán ngừng chảy xuống.

      "A..."

      Hoa Hồn mới vừa tới ngoài cửa, liền nghe bên trong truyền ra thanh rên rỉ, vội đẩy cửa vào, Tô Tiểu Thiến nằm dưới đất sắc mặt trắng bệch."Tiểu Thiến" Hoa Hồn chạy vội đến trước mặt ngừng gọi tên .

      "Tiểu Thiến muội làm sao vậy?"

      "Hoa... Hoa Hồn..." thống khổ nhìn về phía , sau đó lại hét to tiếng.

      "Tiểu Thiến muội đây là?" Hoa Hồn nhìn mặt đất bãi 'Nước ' giống như hiểu.

      "A... Ta... Muốn sinh..." Tô Tiểu Thiến thống khổ cầm lấy tay báo cho biết.

      "Sinh... Sinh?" Hoa Hồn giật mình ngớt, mặc dù có thể đoán được, nhưng ra vẫn làm bị sợ.

      "A..." Thống khổ lần thứ hai lan toàn thân.

      Hoa Hồn thấy thế vội đóng cửa lại, sau đó ngồi chồm hổm ở trước mặt bắt đầu cởi quần ra.

      "Huynh... Muốn... Làm gì?" suy yếu hiểu hỏi.

      " còn kịp rồi, nếu sinh, Minh Diễm bị ngạt mà chết " dứt lời, để ý phản đối của , liền sâu hít sâu hơi bắt đầu đón tiếp sinh mệnh mới.

      Hậu cung

      'Đông' tiếng, cây cột trong phòng ngủ của Cầm phi bay tới thanh chủy thủ, mặt cắm tờ giấy, Cầm phi hoảng sợ hỏi: "Ai? Là ai? ra cho ta" nhưng kêu to như thế cũng có tiếng đáp lại. Ả nhẫn nhịn cẩn thận từng li từng tí lên phía trước lấy tờ giấy, khi thấy mặt ghi mấy chữ, ả ngây ngẩn cả người, Hoa Hồn đả thương Phương Đông quỷ xông vào U Tĩnh uyển, giây sau, ả cầm lấy y phục rồi đến tẩm cung của Lê Ngạo.

      "ưm ưm… Tô Tiểu Thiến cắn y phục mà Hoa Hồn đưa, ngừng đong đưa ý nghĩ, mồ hôi ướt nhẹp cả tóc.

      Đau...

      "Hít sâu vào, nhanh lên chút, ran gay thôi " Hoa Hồn vẫy vẫy mồ hôi đầu ngừng hô, đây là lần đầu tiên đỡ đẻ, hề có kinh nghiệm, cũng chỉ có thể dựa vào tư tưởng của Vũ mà làm việc, kinh nghiệm của (Vũ) thế nào cũng so với (HH) phong phú hơn, vì thế, cũng chỉ có thể mang tư tưởng toàn quyền giao cho Vũ đến làm chủ.

      Tô Tiểu Thiến đau đớn nước mắt đều chảy xuống, chết tiệt, ở đây tại sao có thuốc tê?

      "A, Minh vương người nhìn đây là ai" Cầm phi bẩm báo, Lê Ngạo giây sau liền dẫn ả đến nơi này, Phương Đông Quỷ vẫn còn nằm mặt đất hôn mê.

      Lê Ngạo mặt cũng rất khó coi, làm cái gì vậy? Sau khắc, mặt vui vào bên trong, Cầm phi mừng như điên theo, Xuân nhi cũng nghiêm túc theo vào.

      "Đầu ra rồi" Hoa Hồn kích động , sau đó dung chút lực đứa bé liền ra.

      Tô Tiểu Thiến thở phào nhõm nằm mặt đất mệt mỏi chịu nổi.

      "Oa... Oa..." Lê Ngạo vừa mới tới cửa liền nghe bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa , ngây ra lúc, vội vọt vào.

      'Bính' tiếng cửa được mở ra, Hoa Hồn nghe tiếng vội đem quần của che lại.

      Lê Ngạo kinh ngạc nhìn màn trước mắt, Tô Tiểu Thiến nằm trong vũng máu, Hoa Hồn quỳ ở trước mặt trong tay là đứa bé đầy máu.

      "Tiểu Thiến" Lê Ngạo giây sau chạy đến nâng dạy kêu lên, "Nhanh gọi Ma Tôn" hướng Nam Quỷ quát, Nam Quỷ nghe thế vội gật đầu khỏi, bọn họ vừa ở trong cung thương thảo việc, ai ngờ Cầm phi xuất mang đến tin tức này, bọn họ vội vàng theo Minh vương đến nơi này.

      "Hoa Hồn... Đứa ..." Lúc này căn bản để ý tới , trong miệng chỉ nhớ đứa .

      Hoa Hồn vội đem đứa dùng quần áo bọc lại, bước đến mang đứa đưa cho .

      "Hoa Hồn, đỡ ta" đối với suy yếu .

      Hoa Hồn lên tiếng trả lời vội đỡ từ trong long Lê Ngạo.

      "Vật , con làm ta khổ mà" Tô Tiểu Thiến nhìn Minh Diễm ngủ say cười khổ cái.

      Lê Ngạo bị đẩy sang bên, trong lòng biết cảm giác gì, đây cũng là con trai của a!

      "Hoa Hồn, bé đáng có phải hay ?" chuyển con ngươi nhìn về phía Hoa Hồn trong mắt tràn đầy dịu dàng, như đánh tạ trong long , nếu phải là , có thể bây giờ nằm đất là thi thể.

      Lê Ngạo chậm rãi đứng dậy, cúi người tiếp nhận đứa bé trong tay , tiện tay giao cho Cầm phi bên cạnh.

      "Chàng muốn làm gì?" Tô Tiểu Thiến suy yếu hỏi.

      "Hoa Hồn, mệnh lệnh của ta ngươi xem là gì?" Lê Ngạo tức giận hỏi, (LN) nhìn thấy trong mắt đều là (HH), nếm đủ mùi vị.

      Hoa Hồn nghe vậy cũng để ý , hất sợi tóc mặt , giọng hỏi Tô Tiểu Thiến cần gì.

      Lê Ngạo thấy thế càng tức giận, giọng điệu cũng có chút lạnh lẽo, "Ở Minh giới mà cải lệnh, chỉ có từ là chết "

      "Cái gì?" Tô Tiểu Thiến trừng mắt hai mắt nhìn về phía Lê Ngạo, đây là có ý gì?

      "Đem ta đè xuống" Lê Ngạo nhìn Tam Quỷ ra lệnh.

      "Dừng tay, chàng muốn làm gì? là ân nhân của ta " Tô Tiểu Thiến tức giận quát.

      "Ân nhân? Ngươi rất quan tâm ta nhỉ?"

      "Ừ" trả lời hề do dự, khẳng định mà kiên trì.

      Nghe vậy, cơn giận của càng tang thêm, nhìn chằm chằm nửa ngày, lạnh lẽo hỏi: "Bản vương cho ngươi lựa chọn,ngươi muốn , hay là muốn con trai của ngươi "

      "Ngươi..." Tô Tiểu Thiến tức giận toàn thân phát run.

      "Nếu như chọn , ngươi hãy mãi mãi ở lãnh cung này, đừng mơ tưởng được nhìn thấy Minh Diễm, nếu ngươi lựa chọn con trai, như vậy, ta đem ngươi đón về, phải chết!"

      Đây có phải là , thực giống

      Lúc này , có bao nhiêu lạnh lùng, bá đạo, tàn khốc, lạnh lẽo...

      "Ta nguyện ý chịu mọi trách phạt, nhưng ngươi hãy đem đứa trả cho nàng, chăm sóc nàng tốt, đáp ứng ta làm cho nàng thương tâm, ta liền làm theo ngươi" Hoa Hồn chống lại tròng mắt lạnh lẽo .

      "Hoa Hồn..." Tô Tiểu Thiến giật mình nhìn về phía , có biết hay mình gì?

      Lê Ngạo khóe miệng quyến rũ cười tươi, "Đem dẫn " dứt lời, Tam Quỷ bước lên phía trước kéo Hoa Hồn, ai ngờ Tô Tiểu Thiến đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Ta chọn Hoa Hồn" biết giờ phút này là bao nhiêu tàn nhẫn, nếu như Hoa Hồn bị mang , sợ rằng lành ít dữ nhiều, mặc dù vương vấn con trai, thế nhưng dù sao làm tổn thương cốt nhục than sinh của mình phải sao?

      "Cái gì?" Lê Ngạo trừng lớn hai mắt tin quát, có nghe lầm hay , vì người đàn ông này ngay cả con trai cũng vứt bỏ?

      "Lê Ngạo, ta biết ngươi vì sao làm như vậy, thế nhưng ta muốn ,ngươi thực làm cho ta thất vọng" chống lại ánh mắt đỏ ngầu của ra từng câu từng chữ.

      "Ngươi cũng khiến ta thất vọng phải sao? Ngươi lại thích ta?" Lúc này ngay cả con mình cũng muốn , sao lại khiến thất vọng đây? Mà làm như vậy, đơn giản là thích người đàn ông trước mắt này phải sao?

      nghe vậy, ngước đôi mắt thâm tình nhìn về chỗ Hoa Hồn, lần thứ hai nhìn về phía Lê Ngạo chậm rãi : " vứt bỏ ta, rời bỏ ta, từng vì bảo vệ ta tiếc sinh mệnh, người đàn ông như vậy ngươi có đáng giá được thích hay ?" Trong mắt hằn lên đau đớn.

      "Cầm phi sau này đứa bé là của ngươi " xoay người nhìn về phía Cầm phi .

      "Của ta?" Cầm phi tin hỏi lại.

      "Đúng vậy, trong hậu cung ngươi có thâm niên nhất, chăm sóc đứa của bản vương được sao?"

      "Ta... Ta nhất định đem cho rằng con của mình mà thương " Cầm phi vội vuốt mông ngựa , như vậy, ả sau này là mẹ của nó, như vậy bảo tọa Vương Hậu sắp đến chỗ ả sao? Nghĩ tới đây, ả cười rộ lên, ả thực cảm tạ người áo đen kia nha!

      "Còn đem đứa mang " Lê Ngạo quát lớn Cầm phi vui vẻ đến phát ngốc.

      Cầm phi nghe vậy cười hì hì ôm đứa mừng như điên rời .

      "Minh Diễm... Minh Diễm..." Tô Tiểu Thiến giãy giụa kêu, nhưng toàn thân lại có tý sức nào.

      "Đứa rồi, ngươi nên cao hứng phải sao?" toàn thân phát hàn khí trầm, mắt lạnh ở trong lòng Hoa Hồn.

      "Ngươi đối với nàng công bằng sao? Người nàng là ngươi" Hoa Hồn bất bình .

      "Phải ? ta? Ha ha, ta xem nàng là 'Người' sở hữu " cười.

      "Lê Ngạo, ngươi rốt cuộc có ý gì?" nghe vẫn muốn hỏi vấn đề, làm như vậy rốt cuộc là vì thứ gì?

      "Bản vương làm việc còn cần báo cho ngươi biết sao?" Dứt lời, xoay người muốn nhìn thêm nữa.

      Nhưng vào lúc này, Cầm phi cùng Xuân nhi luống ca luống cuống chạy tới.

      "Minh vương... Ô ô... Minh vương..." Cầm phi quỳ mặt đất khóc thành tiếng.

      "Chuyện gì xảy ra? Đứa bé đâu?" Lê Ngạo nhìn thấy đứa trong tay ả khỏi căm tức hỏi.

      "Đứa ... Đứa bị đoạt rồi" Xuân nhi vội quỳ xuống .

      "Cái gì?" Ba người đồng thời kêu lên.

      "Minh vương xin lỗi, ta biết xuất người áo đen, đứa ... Đứa trong nháy mắt biến mất" Cầm phi quỳ rạp mặt đất lớn tiếng khóc.

      "Phác" Tô Tiểu Thiến nghe vậy phun ra ngụm máu đen.

      "Tiểu Thiến" Lê Ngạo cũng la lên.

      "Ta... Hận ngươi... Ta hận ngươi" Tô Tiểu Thiến tức giận quát tiếng, hai mắt lợi hại như kiếm, giọng lạnh lẽo, ngữ điệu băng hàn, hiển nhiên phẫn nộ cực độ, sau đó đầu tối sầm liền ngất .

      "Tiểu Thiến Tiểu Thiến" Hoa Hồn vội kêu tên , lúc này Ma tôn cũng chạy tới, nhìn thấy Tô Tiểu Thiến máu chảy đầm đìa đau lòng ngớt, vội kêu Hoa Hồn ôm lên giường để chữa trị.

      "Phế vật" Lê Ngạo nhìn chằm chằm hai người quỳ mặt đất căm tức quát lớn.

      "Minh vương, người kia thân thủ quá nhanh, chúng ta còn chưa thấy liền thấy tăm hơi, nhưng mà... Nhưng mà người áo đen kia ..."

      " gì?"

      " cám ơn... Cám ơn Cầm phi vì ta làm tất cả" Xuân nhi xong quỳ rạp mặt đất run run ngừng.

      Nghe vậy, Lê Ngạo lạnh như băng nhìn chằm chằm Cầm phi quỳ mặt đất.

      "Oan uổng, oan uổng a, ta cũng nhìn thấy , ta cũng nhận ra , oan uổng a..." Cầm phi quỳ rạp mặt đất lớn tiếng khóc .

      Đúng lúc này, miệng tay áo của ả rớt xuống tờ giấy, Xuân nhi thấy thế vội cầm lên từ mặt đất, chờ nàng thấy ràng bên viết gì, nhất thời dọa xanh cả mặt.

      " giấy gì?" hỏi.

      "... với Cầm phi là nhận được, đứa dễ giải quyết , muốn nàng ta yên tâm" Xuân nhi đọc xongvội quỳ rạp mặt đất chờ bị phạt.

      "... Ta oan uổng , oan uổng quá ... Minh vương ngươi phải tin tưởng ta, tin ta mà..." Cầm phi ngừng khóc , giống như muốn chứng minh thực cùng mình quan hệ.

      "Phế phi vị đem cắt lưỡi, sáng ngày mai ném xuống song Vong Xuyên, hại con ta , hẳn phải chết thể nghi ngờ" Lê Ngạo chút biểu tình .

      Cầm phi nghe vậy vội kéo ống quần lớn tiếng khóc: "Oan uổng, ta oan uổng , ta thực biết chuyện gì xảy ra, ô ô, Minh vương minh xét a, ô ô, ta oan uổng "

      Lê Ngạo bực bội đá rơi tay ả xuống tức giận bước vào trong, Xuân nhi thấy thế vội đánh bất tỉnh Cầm phi mang ả .

      Ma tôn nhíu mày bắt mạch vội cho dùng viên đan dược.

      Hoa Hồn tức giận lên phía trước, cầm lấy vạt áo của : "Đây là kết quả ngươi muốn sao? Vợ và con trai ngươi đều chiếm được, đó phải tay ngươi tạo nên sao? Ngươi muốn nhìn nàng bị ngươi làm tức chết phải ?"

      "Ta..." Bị (HH) như vậy, (LN) thực biết trả lời thế nào.

      "Ngươi có biết hay nàng ngươi bao nhiêu, xà vương là người đàn ông ưu tú khó cầu, nhưng mà nàng nàng ngươi, vì thế ngoại trừ làm bạn bè ra, cái khác cũng đừng nghĩ, mà còn ngươi? Ngươi lại lần tổn thương nàng, đây là cái ngươi gọi là tình sao?" Hoa Hồn hai mắt đỏ ngầu, cầm lấy vạt áo tay cũng tang thêm lực.

      "Ngươi gì?" Nghe vậy, giật mình trừng lớn hai mắt.

      "Ta , nàng ngươi, khắc sâu trong xương tủy, vì ngươi, nàng chảy rất nhiều nước mắt, ngươi , nàng đáng giá ? Ngươi xứng sao? Ta cho ngươi biết, ngươi xứng, ngươi căn bản xứng với nàng" (HH) tức giận buông tay ra xoay người thèm nhìn (LN).

      Ngươi xứng?

      Ba chữ này rốt cuộc làm cho tim của bắt đầu ngừng đau đớn, ra, câu kia của cỡ nào thương người, vô cớ hoài nghi , thương tổn , là đáng chết!

      bước đến trước mặt , nhìn sắc mặt trắng bệch của tại, tim, giờ khắc này dường như bị hung hang giày xéo , xoay người với Ma tôn: "Nhất định phải trị liệu tốt cho nàng, ta muốn nàng khỏe lại" Ma tôn nghe vậy gật đầu lại bắt đầu công việc lu bu của mình.

      Lê Ngạo hít sâu hơi tới trước mặt Hoa Hồn, trầm mặc vài giây, đột nhiên mở miệng : "Xin lỗi "

      Nghe vậy, Hoa Hồn giật mình ngoái đầu nhìn lại, ... xin lỗi saoMinh vương luôn cao cao tại thượng cũng xin lỗi sao?

      "Xin lỗi, ta hiểu lầm nàng, làm tổn thương nàng, cũng xin lỗi ngươi, cầu xin ngươi, chăm sóc nàng tốt, còn có, đem nàng mang về tẩm cung của ta, nơi đó mới khiến nàng dưỡng thương tốt hơn" thành khẩn , lần đầu tiên áy náy như thế, trong lòng đau đớn như vậy, lần đầu tiên vì sai lầm của mình ảo não như vậy!

      "Ngươi..." Hoa Hồn bị lời của khiếp sợ biết nên gì, vẫn luôn biết Minh vương có bao nhiêu cao ngạo, mà bây giờ lại thực xin lỗi đây?

      "Nếu như nàng tỉnh lại, thay ta cho nàng biết, đứa ta nhất định bình an mang về, còn cho nàng biết, đứa còn sống, ta sống, đứa chết, ta cũng chết" dứt lời, đợi Hoa Hồn mở miệng, liền ra ngoài cửa rồi biến mất.

      Trời từ từ sáng, nhưng lại chưa tỉnh lại.

      Hoa Hồn cầm lấy khăn bên cạnh lần thứ hai lau mồ hôi trán cho , cả đêm, vẫn bất tỉnh, nhưng lại gặp ác mộng, mà cứ như vậy ở bên cạnh bồi tròn đêm.

      "Ma tôn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Hoa Hồn thấy Ma tôn trở về vội đứng dậy hỏi.

      Ma tôn bởi vì lượng dược đủ nên quay về lầu, thuận tiện suốt đêm chế đan dược, hi vọng đối với có tác dụng "Ai, ta nghĩ lần này lòng của nàng bị thương hoàn toàn, nàng phải là tỉnh, mà lựa chọn trốn tránh thực" Ma Tôn ngồi ở bên giường nhìn mê man cũng chịu nổi.

      "Đây là ý gì?" Hoa Hồn hiểu lần thứ hai hỏi.

      Ma Tôn than tiếng : "Ý là, chính nàng muốn tỉnh lại, nàng lựa chọn trốn tránh thực, vĩnh viễn trốn trong mộng "

      "Có thể nàng vào mộng tìm ta sao?" Hoa Hồn hỏi tới.

      " Nếu có thể, nàng còn có thể như vậy ? Mặc dù linh lực của nàng khi sinh con mà khôi phục phân nửa, nhưng nàng so với Vương Hậu thua xa , giấc mơ của nàng phải ai cũng vào được, còn nữa, cho dù là pháp lực cao cường như Minh vương cũng thể" Ma Tôn ưu thương .

      "Vì sao?" Nếu như đạo hạnh đủ, như vậy Minh vương nhất định đủ tư cách.

      "Nàng là phụ nữ có thai, vừa thấy máu, vì thế, trong cơ thể nàng được linh khí bảo vệ, giống như đứa bé trong tử cung người mẹ, vì thế, Minh vương cũng cách nào vào trong giấc mơ của nàng" nhìn muốn tỉnh lại, Ma Tôn cũng chỉ có thể sốt ruột.

      " có bất kỳ biện pháp nào sao? Nếu như nàng muốn tỉnh lại, như vậy phải muốn ngủ mãi sao?" Nghĩ tới đây, hoảng hốt , từng bỏ mình.

      "Chỉ có thể gọi nàng tỉnh lại bằng ý niệm" Ma Tôn .

      "Tỉnh lại bằng ý niệm?"

      "Ta nghĩ, nếu như Minh Diễm ở bên cạnh nàng, có thể nàng tỉnh lại, mà bây giờ bé tung tích , chúng ta đành phải mỗi ngày chuyện với nàng, chút việc lúc trước, khiến nàng thấy vui vẻ, như vậy, có thể tỉnh lại" Ma Tôn quá chắc chắn .

      Hoa Hồn nghe vậy gật đầu, Tiểu Thiến muội yên tâm bất luận thế nào, ta cũng dốc hết toàn lực khiến muội tỉnh lại .

      Xuân nhi nhìn Cầm phi thống khổ phát ra tiếng ô ô, nên lời, trong lòng cũng có chút khổ sở nho , dù sao nàng cũng hầu hạ ả lâu rồi, nghĩ đến hôm nay ả sắp thành quỷ ở song Vong xuyên, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn rầu.

      "Ưm..ưm” Bị cắt lưỡi xong ả thể kêu rên, chỉ có thể kêu lung tung như thế.

      Nhìn đồng hồ, Xuân nhi kéo Cầm phi ra ngoài cửa, mà lúc này ngoài cửa có hai vị quỷ sai đứng.

      "Ưm ưm" Cầm phi nước mắt cùng tiếng kêu ngừng rơi ra.

      Xuân nhi bất đắc dĩ : "Ta cũng bất lực" dứt lời, hai gã quỷ sai kéo ả .

      Đây là lần thứ hai tới bờ sông Vong xuyên, nếu phải ca ca làm quỷ sai, ả ở thuyền nhất định hoàn toàn thay đổi, người bốc mùi tanh tưởi bị quỷ nước kéo xuống , nhưng khi đó, ả bị ca ca đón , vì thế có bị thương tổn.

      Mà lúc này, ca ca còn, ả nhìn mặt nước sông thấp thỏm lo âu.

      "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..." Ma Hân Nhã từ đằng xa chạy tới, trong mắt nàng ta có nước mắt lưng tròng, bên cạnh còn có thị nữ cùng nàng ta chạy vù vù thở dốc.

      "Tham kiến Ngọt phi" hai gã quỷ sai vội vàng hành lễ.

      Ma Hân Nhã chảy nước mắt : "Tỷ tỷ, ngươi tại sao có thể như vậy? Ô ô" bên cạnh quỷ sai nhìn lòng chua xót ngớt.

      Ma Hân Nhã ý bảo nha hoàn bên cạnh vội cho quỷ sai chút tiền tài, Ma Hân Nhã : "Các vị xung quanh chút, ta muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện "

      "Này..." Quỷ sai nhìn tiền trong tay, do dự biết nên làm gì bây giờ.

      "Các ngươi yên tâm , cầu xin các ngươi đó được ?" Nàng ta chảy nước mắt đau đớn hỏi.

      Quỷ sai : "Năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ sau nhất định phải " dứt lời, bọn họ khỏi, thị nữ cũng rất hiểu chuyện khỏi đây.

      bờ Vong xuyên chỉ còn lại hai người .

      "Ưm ưm ưm ưm" Cầm phi thống khổ muốn cho nàng ta biết, ả oan uổng .

      Ma Hân Nhã lau nước mắt : "Tỷ tỷ ngươi muốn , ngươi là oan uổng sao?"

      Cầm phi vội vàng gật đầu, phát ra tiếng ưm ưm.

      Ma Hân Nhã đột nhiên cười, "Ta biết tỷ tỷ là bị oan uổng " giọng của nàng ta càng thêm lạnh lùng.

      "... ?" Cầm phi hiểu nhìn nàng ta.

      "Ha ha tỷ tỷ, sau này nên tùy tiện tin người lạ, hắc y nam tử cho ngươi cái gì, ngươi liền thực tin vào sao?" Nàng ta cười quỷ dị, vươn ngón trỏ chỉ vào trán của ả.

      "ưm ưm ưm" Cầm phi sợ hãi trừng lớn mắt nhìn Ma Hân Nhã trước mắt, chẳng lẽ...

      "Tỷ tỷ cần trừng mắt lớn như vậy, ngươi sắp chết, như vậy muội muội cho ngươi biết , người áo đen kia gọi là Vết Đao, gã --- là biểu đệ của ta, nga, ta quên mất, gần đây Minh giới quản lý rất nghiêm ngặt, ta mất khí lực rất lớn mới có thể cho biểu đệ tiến vào được Minh giới " nàng ta cười cuồng vọng.

      "Ưm ưm" Cầm phi giồng như cũng nghĩ tới điều gì, trong mắt tràn đầy oán khí.

      Ma Hân Nhã cười ngớt, "Ngươi ngu xuẩn, ngươi thực cho rằng ta chỉ là công chúa điêu ngoa bốc đồng sao? Ngươi cho rằng ngươi thông minh có thể cho ngươi lợi dụng sao? Ha ha, ngươi quá coi thường ta rồi, ta đây hòn đá ném hai chim có được ?" Nàng ta vỗ vỗ gương mặt ả cười càng thêm vui mừng .

      "Ngươi nha, quá ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ nhớ bản công chúa từng sao? Ngươi làm cho ta trước mặt mọi người xấu mặt, như vậy, thù này tất nhiên báo, chỉ là a... Chậc chậc, ngươi làm cho ta thất vọng rồi, vốn tưởng rằng ngươi thông minh chút, chơi mới vui, mà nhanh như vậy chết, ai nghĩ đến ngươi ngốc như vậy, ngốc đến tin người lạ, ngươi phải biết rằng, cao thủ chân chính luôn luôn ngụy trang , ngươi ngay cả ngụy trang cũng biết, thực là thất bại" nàng ta lắc lắc đầu cảm thán.

      "Ưm ưm" Cầm phi hai mắt phẫn nộ phát ra oán khí vẫn cứ ưm ưm, lúc này quỷ sai tới.

      Ma Hân Nhã vội lên phía trước lau nước mắt : "Đừng làm cho tỷ tỷ khó chịu" dứt lời nàng ta bụm mặt khóc chạy .

      "Ngọt phi tâm địa thiện lương a" quỷ sai .

      Mà đáng thương Cầm phi oán khí đùng đùng trong mắt, trong lòng bi ai tới cực điểm, phẫn nộ tới cực điểm, Ma Hân Nhã ngươi được chết tử tế, được chết tử tế, cứ như vậy, Cầm phi chết nhắm mắt đầy tức giận bị ném vào sông Vong xuyên.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Vì Ai Mà Sinh
      Beta: Đào

      Chương 154:

      Trong cung điện vẫn còn ngọn đèn dầu sáng như trước, chỉ là còn vui vẻ như xưa. Tô Tiểu Thiến nằm ở giường ngày đêm, nhưng vẫn có dấu hiệu tỉnh lại.

      Hỏa Hồn rốt cuộc bất an đứng ở bên cạnh , nhất quyết la lên.

      Ma tôn than tiếng, rốt cuộc muốn mê mang bao lâu, rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới có thể thức tỉnh được ?

      Hỏa Hồn đứng dậy nhìn về phía ngoài, :"Ai, biết Mình Diễm ở đâu, bé còn như vậy."

      "Yên tâm , tên tiểu tử kia nhất định có nhiều phúc nhiều thọ." Ma tôn như là an ủi , kỳ thực cũng là an ủi chính mình, bé kia theo mình cũng hơn hai trăm năm có thể cũng có tình cảm, nhưng hôm nay tung tích ràng, giống với mọi người lo lắng như nhau.

      " Minh vương trở về chưa?" Hoa Hồn đột nhiên nghĩ đến vội hỏi Ma tôn.

      Ma tôn lắc đầu, thở dài tiếng:" từ hôm tối qua chắc trở lại vào lúc này, ta nghĩ, lần này hắnn là hủy ruột đều thanh (Dù bất chấp hết tất cả nhưng vẫn muốn đạt được)."

      "Ách..."

      Hoa Hồn còn chưa kịp trả lời, đúng lúc này Tô Tiểu Thiến vẫn còn hôm mê bất tỉnh đột nhiên phát ra tiếng kêu. Kêu xong, tiếp đó là gương mặt vặn vẹo cùng những giọt mồ hôi ngừng xuất .

      "Tiểu Thiến." Hai người trăm miệng lời chạy tới kêu lên.

      "Ách..." vẫn như trước phát ra những thanh thống khổ, nhung hai mắt tựa hồ cũng chịu mở.

      Vô ý thức kéo tay gọi: " Tiểu Thiến, muội mau tỉnh, ta là Hoa Hồn."

      " xong, nàng nhất định là mơ thấy chuyện rất đáng sợ, ngươi dù la lớn nàng cũng dậy, trừ phi nàng tự nguyện tỉnh lại." Ma tôn cau mày, giọng điệu xen lẫn tia bất đắc dĩ.

      "Tiểu Thiến ngươi dậy , ngươi dạy ." Hoa Hồn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định la lên.

      trán Tô Tiểu Thiến mồ hôi ngày càng nhiều, thoạt nhìn sắc mặt cũng càng khó coi.

      "Tiểu Thiến." Ma tôn cũng ngồi xổm xuống sốt ruột bên tai : " Tiểu Thiến nàng dậy , nàng đừng trốn ở thế giới của mình nữa, nàng tỉnh lại cho ta, nàng định cho Minh Diễm trở thành nhi sao?"

      Mặc kệ khuyên nhủ như thế nào, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, tựa hồ đối với lời của có bất kỳ phản ứng nào.

      Hoa Hồn trầm mặc, nên làm gì mới có khiến tỉnh lại? Đúng lúc này, nhớ tới từng hát ca khúc với mình. Thế là, bám vào bên cạnh hát:"Dù cho toàn thế giới bên người, đừng sợ còn có tôi đến thương người, dù cho đêm tối che khuất ánh mắt, đừng lo lắng tôi cùng người đón ánh bình minh..."

      Hoa Hồn cất lên tiêng ca trầm thấp làm lay động cả căn phòng.

      "Ách..." Lúc này, Tô Tiểu Thiến phát ra tiếng rên rỉ, ngón tay cũng bắt đầu cử động nhàng.

      "Tiểu Thiến..."Ma tôn kinh hỉ la lên tiếng, Hoa Hồn nghe vậy cũng tạm dừng việc hát.

      Rốt cuộc trong lúc hai người kỳ vọng chậm rãi mở hai mắt ra.

      " Tiểu Thiến" hai người đồng thanh la lên mừng rỡ thôi.

      " Hoa Hồn.." Tô Tiểu Thiến suy yếu ngồi dậy.

      "Nàng tỉnh tốt quá, nàng có biết chúng ta lo lắng cho nàng nhiều cỡ nào ?" Hoa Hồn sốt ruột .

      "Con tôi đâu? Con tôi đâu?" Lúc này đột nhiên nhớ tới đứa , con của .

      Hoa Hồn nghe vậy vội an ủi :" Đừng lo lắng, Minh Vương tìm, nhất định tìm trở về."

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy hai mắt trừng lớn, ánh mắt kia lộ ra rất nhiều điều hiểu cùng nghi ngờ:"Minh Vương? Minh Vương là ai?"

      Hoa Hồn hiểu liếc mắt nhìn Ma tôn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Tô Tiểu Thiến theo ánh mắt của nhìn sang, khi nhìn thấy Ma tôn tuấn, vội la lên:"Tôn ca ca, Minh Diễm bị đoạt rồi, ô ô" khống chế được tâm tình khóc lên.

      Ma tôn vội tới ôm hỏi:"Ngươi nhớ thế nào bị cướp sao?"

      Tô Tiểu Thiến hàm chứa nước mắt :"Cầm phi mang , sau đó liền thấy tăm hơi."

      Ma tôn gật đầu, may còn chưa quên, thế là liền hỏi:"Ngươi đừng lo lắng, Minh Vương biết sai rồi, cho người tim Minh Diễm trở về."

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội ngước mắt nghi hoặc nhìn :"Tôn ca ca ngươi gì thế? Các ngươi Minh Vương là ai?" ngừng nước mắt hiểu nhìn , Minh Vương? thế nào vẫn nhớ có nhân vật này a?

      "Ma tôn" Hoa Hồn hiểu nhìn , đây tột cùng là chuyên gì xảy ra?

      "Vậy ngươi có thể cho ta biết, có Minh Vương cục cưng của ngươi thế nào lại xuất ?"Ma tôn chưa từ bỏ ý định hỏi.

      Tô Tiểu Thiến trừng hai mắt tin nhìn về phía , nửa ngày, bàn tay đụng vào trán hỏi:" Tôn ca ca ngươi phải phát sốt ? Minh Diễm vốn là có thể vào bụng ta a, thời gian ta ở thế gian là trực tiếp vào, tại thế nào thể?"

      Ma tôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tiểu Thiến, nét mặt của chân thực cùng tự nhiên như vậy, hiển nhiên, nhớ .

      "Tiểu Thiến ngươi ngồi xuống trước ăn viên dược này, thân thể ngươi trong thời gian ngắn khá hơn."Ma tôn lấy ra viên thuốc cho , Tô Tiểu Thiến tiếp nhận dược hoàn bỏ vào miêng.

      Ma tôn kéo Hoa Hồn tới bên cạnh :"Ta nghĩ đây là nàng lựa chọn mất trí nhớ."

      "Lựa chọn mất trí nhớ? "Đối với cái danh từ này Hoa Hồn hiển nhiên đây là ý gì.

      "Ta nghĩ, tất cả những chuyện của Minh Vương làm cho nàng thương tâm, vi thế, nàng lựa chọn quên , ngươi xem nàng nhớ mọi người trong chúng ta, duy chỉ có mình hán quên mất, hiển nhiên, là chính nàng muốn nhớ tới.'

      Hoa Hồn nghe vậy cũng biết nên gì.

      "Ngươi vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi tốt, trước ta trở về chuyến, ngày mai mang đến cho ngươi dược vật mới." Đúng vậy, muốn nghiên cứu mới nhất chút, làm cho người ta khôi phục đoạn mất trí nhớ ngắn.

      Tô Tiểu Thiến gật đầu nhìn ly khai.

      "Hoa Hồn chúng ta tìm Minh Diễm có được ? Ta lo lắng cho ." Tô Tiểu Thiến thấy Ma tôn xa, vội đứng dậy tới trước mặt Hoa Hồn, vừa nãy là sợ Tôn ca ca lo lắng, cũng biết tôn ca ca nhất định để cho , thế nhưng Hoa Hồn như thế.

      "Được" Hoa Hồn trả lời chút do dự.

      Tô Tiểu Thiến hài lòng cười, đúng vậy, cự tuyệt bất luận cầu gì của .

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 155: hai ba tiễn ngươi về Tây thiên

      Edit: Đào

      Lúc này giữa trưa, ánh nắng chói chang xuyên thấu , phụ cận nhánh cây có sức mạnh dấu.

      Trong núi cao rậm rạp, người đàn ông trung niên khí độ bất phàm nhìn đứa trong lòng hiểu nhìn về phía Vết Đao hỏi, "Đại ca, đứa bé này là của ai?"

      "Đây là lễ vật ta đưa cho em dâu" Vết Đao cười quỷ dị."Đứa bé này rất đặc biệt" nhìn màu mắt của đứa trẻ trong lòng, gã ta cảm thấy rất khác lạ.

      "có gì mà khác, em dâu bị bệnh mỗi khi trăng rằm ăn trái tim trẻ em, ta nghĩ, ngươi phái thủ hạ thường xuyên chạy đến nhân gian cướp đoạt trẻ con phải vì muốn trị cho em dâu sao?" Gã cười càng thêm cuồng vọng.

      "... ?"

      "Ngươi quên rồi sao? Ta rồi mang đến thuốc dẫn , nó chính là thuốc trị liệu hữu hiệu , tin ta, ăn trái tim của nó em dâu lập tức khôi phục "

      Người đàn ông trung niên nghe vậy vội nhếch miệng cười, cảm kích : "Cám ơn đại ca, ta thay vợ cám ơn ngươi "

      "Ai, ngươi đừng buồn nôn như thế, để nàng dùng tốt, ta nghĩ đứa bé này nàng ăn xong, nhất định khôi phục , chúc ngươi cùng em dâu sớm ngày sinh đứa bé trắng trẻo" dứt lời, gã liền rời , chuyện của gã rất nhiều, cũng tuyệt đối ở đây lãng phí thời gian, tống đứa là ngụy trang, làm cho bị giết mới là .

      Vết Đao vừa rời , bảy con sói chạy đến, trong miệng từng con ngậm cái giỏ chứa trẻ em nằm ngut. con sói trong đó buông giỏ trong miệng nhìn người đàn ông trung niên: "Bệ hạ, thuốc tới "

      Người đàn ông trung niên gật đầu, vung tay lên chiếc giỏ liền biến mất.

      tòa thành màu xám, người phụ nữ xinh đẹp khuôn mặt tái nhợt nằm giường.

      "Như Tuyết" người đàn ông trung niên bước đến khẽ gọi.

      Bị gọi làm Như Tuyết mở hai mắt ra, hướng gã ta dịu dàng cười, "Lang vương..."

      "Như Tuyết thân thể nàng khá hơn chút nào ?" Gã ta nâng ta dậy giọng hỏi.

      "Chàng cần lo lắng cho ta như vậy, ta sao, nhưng ra người, cũng nên suy nghĩ nạp thiếp, ta đây thân thể sợ rằng thể sinh con nối dõi cho chàng " đến đây, Như Tuyết nhịn được nhàng khóc thút thít.

      "Như Tuyết nàng gì vậy, Lưu Thịnh ta sao lại phụ nàng chứ? Lúc trước nếu phải nàng vẫn bồi ở bên cạnh ta, ta sao có thành tựu như ngày hôm nay?" Lưu Thịnh kích động .

      Như Tuyết nghe vậy trong lòng càng thêm khó chịu , ta biết mình bị quái bệnh gì, bệnh này nếu ăn trái tim đứa trẻ dưới ba tuổi ta thể tự kiềm chế, bằng khi phát bệnh ta liền biến thành mẫu sói hung tàn, đồng thời ngừng ngược đãi chính mình, cho đến chết.

      "Bệ hạ, nương nương thuốc tới" lúc này nha hoàn bưng trái tim vừa mới móc đưa cho Lưu Thịnh.

      Lưu Thịnh tiếp nhận bát với nàng: " xuống "

      "Dạ" nha hoàn vội cúi người xuống .

      Như Tuyết nhìn trái tim máu nhễ nhại lại muốn hôn mê,kỳ thực ta muốn hại người , càng muốn hại đứa trẻ như thế, tội nghiệt của ta quá nặng, thế nhưng nếu ăn nó, như vậy ta phát cuồng mà chết, mấy năm nay, gã ta chưa bao giờ đụng vào phụ nữ khác, toàn tâm toàn ý chiếu cố ta, điều này làm cho ta áy náy vạn phần.

      "Như Tuyết đến ăn miếng " gã ta cầm đũa gắp miếng tim cắt khối đưa tới bên môi ta.

      ta nhìn nhắm mắt bất đắc dĩ ăn miếng.

      Sau nửa canh giờ, nhờ thuốc nên sắc mặt ta khá hơn, ta đứng dậy : "Ta muốn ra ngoài chút "

      Lưu Thịnh vội nâng ta dậy cùng ta ra ngoài.

      Phòng bếp

      Bên trong phòng bếp to, có cánh cửa dung để giam giữ , bên trong đều là trẻ con ngủ say, những đứa trẻ cin này đều do sói mang về, đầu bếp chuyên môn cho bọn chúng uống thuốc ngủ đặc chế, phòng ngừa bọn chúng khóc nháo ảnh hưởng đến nương nương.

      "Sư phó, hôm nay đứa đưa tới rất đặc biệt nha, ta nhìn thấy màu mắt nó là màu đỏ " trong phòng đám đàn ông với ông chú mập.

      "Ngươi quản nó có màu mắt gì, dù màu xanh đều là chuyện liên quan ngươi, ngươi có nghe bệ hạ sao, đứa bé là linh dược của nương nương, đêm nay liền tặng cho nương nương dùng, đứa bé đó là trách nhiệm của ngươi, ngươi phải muốn nhiễu loạn chứ?" Ông chú mập trừng liếc mắt liếc đồ đệ.

      "Dạ" chàng trai bị ông ta rống dám phản bác, chỉ cảm thấy đứa lại đáng như thế lại sắp bị giết , trong lòng khó tránh khỏi có khó chịu.

      " nhiều làm gì? Chuẩn bị dao xong chưa? Ta còn nhiều chuyện lắm, ngươi nhanh lên chút nào, ta bây giờ bắt nó làm thịt, buổi tối ngươi hâm nóng rồi bảo nha hoàn bưng lên" Ông chú mập dặn dò.

      "Dạ được để con mài dao" Chàng trai trẻ với sư phó rồi cầm lấy dao chuyên dụng của ông ta ra mài mài .

      Cũng lâu lắm, dao được ta mài xong, bước lên phía trước cười ha ha nhìn ông chú mập"Sư phó, mài dao xong rồi, chúng ta tại bắt đầu "

      Ông chú mập gật đàu, bắt đầu đập đập bắp đùi, ngày trời bận rộn, ông ta cũng đủ mệt , buổi chiều khó có thể nghỉ ngơi, ông ta vẫn phải làm thịt, về sớm chút ôm mỹ nhân nha!

      "Oa... Oa..."

      Trong lúc bất chợt trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, hơn nữa lại vang dội.

      Hai người đàn ông nhìn nhau, đầu thẹn thùng ngớt, thể nào, ông ta nhớ từng đứa trẻ ông ta đều rất cẩn thận cho uống thuốc sao lại có đứa khóc đây?

      Lúc này, hai người vội mở cửa vào, chiếc giường bé, đứa trẻ mũm mĩm khóc , hai tròng mắt màu đỏ nhìn rất động lòng người.

      "Sư phó làm sao bây giờ?" Chàng trai trẻ nhìn đứa bé đáng , ta nghiêng đầu chỗ khác dám nhìn, mỗi lần giết đứa bé, những hài tử kia đều hôn mê , vì thế cảm giác được đau đớn, mà đứa này khóc lớn tiếng như thế, điều này làm cho ta dám nhìn .

      "Lấy dao đến" Ông chú mập sắc mặt có chút nan giải, đứa này phiền phức, lão tử tại liền giải quyết ngươi, xem ngươi còn khóc .

      Nghĩ tới đây, ông ta nhấc tay áo lên, tay phải cầm dao, tay trái mở quần áo ra, khi ông ta đè dao lên bụng bé, sau đó liền nhắm, trong miệng " hai ba tiễn ngươi về Tây thiên "

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Edit:Đào
      Beta: Đào

      Chương 156:vì Ai Mà Sinh

      Trong lúc mành chuông treo sợi tóc, đột nhiên trước cửa xuất giọng .

      “Chờ chút.”

      Ông chú mập ngây người ra lúc, vội dừng lại mọi hoạt động trong tay quay đầu lại nhìn sang. Vừa mới nhìn, dọa ông ta nhảy dựng người, người đứng trước cửa là lang vương cùng lang hậu, bọn họ vội quỳ xuống đất thỉnh an hai người “Lang vương vạn tuế, nương nương thiên tuế”. Như Tuyết cũng để ý hai người mặt đất, mà đến phía trước, đúng lúc này bất chợt Minh Diễm ngừng khóc, bé trừng lớn hai mắt màu đỏ chầm chậm la hét. Như Tuyết giật mình nhìn con ngươi chết của bé, đây là màu sắc có bao nhiêu xinh đẹp a, nhưng ta còn chưa có cảm thán xong, bé đột nhiên vươn hai bàn tay béo hướng ta mỉm cười ngọt ngào.

      Như Tuyết ngây ra lúc, đây là nhóc con hướng mình cười, muốn mình ôm sao? Nghĩ tới đây, ta đột nhiên mỉm cười, cúi người xuống ôm lấy bé.

      “Như Tuyết...” Đối với hành động của ta, Lưu Thịnh vô cùng ngạc nhiên. Phải biết rằng ta chưa bao giờ bằng lòng đến gặp những đứa trẻ, chớ chi đến ôm, mà bây giờ cư nhiên lại ôm bé?

      “Lả lướt nha nha”Minh Diễm nằm trong ngực ta, lôi kéo mái tóc ta nhếch miệng cười.

      Nhìn bé cười, Như Tuyết kìm lòng được cũng cười với bé. Vừa nãy ở hoa viên tản bộ nghe thấy thanh đứa khóc nỉ non, làm ta khống chế được hướng phía này tới. ta cho tới bây giờ nghĩ bản thân lại ôm trẻ con, mà đứa trẻ này cũng vô cùng kỳ lạ, tròng mắt màu máu của bé chớp động mang ánh sáng ngọc quang.

      “Lả lướt nha nha” lần thứ hai đứa trẻ này ngôn ngữ giống như trước, tiếp đó mông bé giật giật mấy cái tìm tư thế thoải mái nằm ở trong ngực ta ngủ. Ông chú mập sớm sợ đến choáng váng, tiếng khóc nỉ non của đứa ngờ lại ảnh hưởng tới nương nương, ông ta thực là suy về đến nhà, lang vương nếu như trách tội xuống,ông ta dù có mười cái đầu cũng đủ trảm.

      Lưu Thịnh lên phía trước, cười khẽ:”Đứa bé này là linh dược Ngân đại ca tặng cho nàng, chỉ cần ăn trái tim của nó bệnh của nàng hồi phục.”

      “Bé là linh dược?”Như Tuyết nhìn gã ta lẩm bẩm .

      Lưu Thịnh gật đầu phủ nhận,gã ta tin Ngân đại ca chắc chắn lừa gã ta, giống như lúc trước gã , bởi vì ngươi nhu nhược cho nên mới phải mãi mãi ở trong bầy sói. Nhưng mà Viết Đao ta có việc gì là làm được, chỉ cần ngươi sau này gọi ta tiếng đại ca nghe theo lời sắp xếp của ta. Như vậy, vị trí lang vương tất nhiên do người cường đại như người tới làm, từ đó về sau, gã ta liền theo người đó học tập đạo hạnh. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, ban đầu gã ta là người nhu nhược cho tới bây giờ trở thành cường đại, Vết Đao thể có công, mà gã cũng dối, gã ta thực dựa vào cố gắng của mình mà lên được vị trí của Lang vương.

      Chỉ là trong lòng gã ta vẫn có ít áy náy, lúc trước gã ta bị bầy sói trục xuất, là ta vẫn ở bên cạnh mình để ý tới xung quanh, bây giờ gã ta cái gì cũng có, đổi lại ta xuất bệnh kỳ lạ. Cho dù bây giờ gã ta có bao nhiêu nhiều, bao nhiêu lợi hại, vẫn thể đánh đổi được sức khỏe của ta trở lại.

      “Nàng quên rồi sao? Đại ca , huynh ấy cho người mang thuốc dẫn đến, chúng ta đợi lâu như vậy. Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay, Như Tuyết nàng vui ?” Nghĩ đến đây, gã ta hài lòng mỉm cười.

      “Vì sao lại là bé?” Như Tuyết tin nhìn cục cưng trong lòng , trong lòng nên tư vị gì.

      “Còn mau đem nó ôm ?”Lưu Thịnh với ông chú mập quỳ mặt đất.

      Ông chú mập thân thủ vội vàng đứng dậy nghĩ muốn ôm Minh Diễm ngủ say trong ngực Lang hậu.

      được”Lần đầu tiên, ta mở miệng cự tuyệt.

      “Như Tuyết...”

      cần giết bé được ? Muội rất thích bé, thực rất thích, muội nghĩ đây là duyên phận, bằng muội cũng tới nơi này, có thể giữ nó bồi muội có được ?” Như Tuyết khẩn cầu nhìn về phía Lưu Thịnh.

      được, nó là thuốc dẫn của nàng, nàng thích trẻ , ta liền cho nàng ,nàng muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Duy chỉ có thuốc dẫn này là thể, nàng nhất định phải dùng trái tim của nó mới có thể khỏe mạnh được.” Gã ta thực đành lòng nhìn thấy ta đau khổ.

      “Lang vương, muội chưa bao giờ khẩn cầu chính mình mãi mãi chết, mọi người đều chết, huống chi chúng ta là động vật.”

      “Nàng yên tâm, ta để cho nàng phải chết, chỉ cần có ta ở đây, nàng vĩnh viễn chết cũng vĩnh viễn rời khỏi ta”Lưu Thịnh kiên quyết , gã ta thực thích nghe những lời như vậy. Gã ta sợ hãi, sợ phải mất ta, thực rất sợ.

      “Nhưng mà...”

      “Như Tuyết đừng quậy nữa, đây phải là trò đùa, nghe lời đem đứa cho huynh.” vươn hai tay hướng ta .

      được.” Chợt ta lắc đầu, vô ý thức ôm chặt lấy cục cưng hơn.

      “Còn chưa động thủ?”Lưu Thịnh lần thứ hai quát. Lúc này, ông chú mập bắt đàu cường ngạnh đoạt lấy, có biện pháp, mệnh lệnh của Lang vương, ai dám nghe,ông ta cũng muốn biến thành thịt sói nướng.

      “Oa...oa...” Ông chú mập thô lỗ đem Minh Diễm đánh thức, bé oa oa khóc lớn lên, đôi tay bé cầm lấy tóc Như Tuyết chịu buông.

      Lưu Thịnh mặc dù cũng thích đứa bé này, nhưng mà bệnh của ta là vấn đề lớn nhất. Vì thế, bất kể đứa bé có đáng bao nhiêu đều phải chết. Do vậy, gã ta trực tiếp từ tay ta đoạt lấy, ném cho ông chú mập.

      “Nhanh chóng làm cho ta, lập tức đem thuốc tới” có nửa điểm nghi vấn, gã ta quát.

      “Dạ vâng” Ông chú mập nghe vậy bên ôm đứa bên cầm cây đao nghĩ muốn ra ngoài.

      “Ô ô...oa...” Con ngươi nho của Minh Diễm ướt lệ nhìn Như Tuyết oa oa khóc, đôi bàn tay bé mập mạp còn hướng về bóng dáng ta.

      Nhìn ánh mắt thương hại của bé bất chợt tâm Như Tuyết nhói lên:”A...”Nhất thời sắc mặt ta vô cùng khó coi, tiếp đó té xuống mặt đất, Lưu Thịnh vội đỡ ta.

      “Như Tuyết nàng làm sao vậy? Có phải tái phát bệnh hay ?”Lưu Thịnh khẩn trương đỡ ta hỏi.

      “Van cầu ngươi cần giết bé, giết bé, ta chết...”

      “Nhưng mà như thế này khiến muội càng thêm khó chịu.”Gã ta đợi thuốc dẫn này lâu rồi, vậy mà hôm nay.

      “Cứu bé, cần giết bé...Bằng ....Muội liền chết...”Vừa dứt lời mắt ta liền tối sầm lại hôm mê bất tỉnh. .

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 157: Bây giờ có thể làm chính là bù đắp

      Edit: Đào


      Những ngôi sao bầu trời đêm chiếu xuống đường núi gập ghềnh, chiếu sáng rừng rậm trầm quỷ dị.

      Trong tòa thành màu xám sắc mặt mọi người đều khó coi, bọn họ ngừng mang nước nóng đến cung của nương nương.

      "Thế nào?" Lưu Thịnh nhìn con sói quát.

      Con sói lớn tuổi lau mồ hôi đầu : "Nương nương do khí huyết ngút trời dẫn đến ngất" ông ta vừa chuyện, bên bắt đầu châm cứu cho ta.

      "Khí huyết ngút trời? Đây là cái trò gì thế?" Lưu Thịnh hiểu lại hỏi lần.

      "Bệ hạ, đây là bởi vì nương nương tâm tình nương nương kích động mà ra" mồ hôi chảy ra, giải thích làm sao cho gã ta hiểu đây?

      Lưu Thịnh khẽ cau mày, nhìn thủ hạ : "Nhanh bưng trái tim tới "

      "Dạ dạ" sói thị vệ vội chạy về phía phòng bếp.

      Tô Tiểu Thiến cùng Hoa Hồn tìm kiếm ở khắp nơi, biết đứa ở nơi nào, mà chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình tìm bé.

      "A..."

      "Tiểu Thiến muội làm sao vậy?" Hoa Hồn theo phía sau của nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên lớn tiếng kêu lên, vội đỡ hỏi.

      "Đau quá" Tô Tiểu Thiến ngước mắt nhìn về phía Hoa Hồn.

      "Đau?" hiểu.

      "Tim của ta đau quá, ta có cảm giác, Minh Diễm xảy ra chuyện rồi" cuống quít cầm lấy tay sốt ruột .

      Hoa Hồn vội an ủi : "Muội đừng suy nghĩ nhiều, Minh Diễm nhiều phúc nhiều thọ có việc gì, tin ta, bé nhất định bình an " Tô Tiểu Thiến nghe mà chuyện, lấy tay che ngực, vì sao, vì sao này trong nháy mắt, có cảm giác có người bắt lấy tim của mình? Thế nhưng lại có việc gì , mẫu tử liền tâm có phải hay ý tứ này? Minh Diễm...

      "Minh Diễm..." đứng dưới núi hét to.

      "Đáp ứng mẹ, đáp ứng mẹ gặp chuyện may, chờ ta, chờ ta tìm con" Giọng trống trải truyền khắp núi.

      giây sau, trước mặt họ xuất thêm người.

      "Minh vương" Hoa Hồn giật mình , mới hai ngày gặp, sao lại tiều tụy như vậy? Tóc rối tung, râu mọc lỏm chỏm, này... giống a! Hoa Hồn buồn bực nghĩ.

      "Tiểu Thiến..." Lê Ngạo nhìn ánh mắt của tràn đầy áy náy, đáng chết, tìm lâu như vậy đều có tin tức gì.

      Tô Tiểu Thiến ngước mắt nhìn , lúc sau đột nhiên cười cười, "Ngươi... Biết ta?"

      "... ?" Lời của vừa , Lê Ngạo trợn tròn mắt, đây là?

      Hoa Hồn lên phía trước bất đắc dĩ : "Chuyện đó đối với nàng đả kích rất lớn, Ma Tôn , nàng lựa chọn mất trí nhớ, nàng nhớ mọi người, duy chỉ có... quên ngươi" than tiếng.

      Nhớ mọi người, chỉ có quên ?

      Giờ khắc này, rốt cuộc cảm nhận được đạo lý, làm việc ác thể sống, tim vào giờ khắc này đau đớn ngừng, ra, chính mình làm tất cả, triệt để tổn thương lòng của , thà rằng nhớ cả thế gian, lại muốn nhớ .

      "Ngươi nhiều ngày ngủ sao? Tóc và râu sao lại loạn như vậy?" Tô Tiểu Thiến nhìn lộn xộn bộ dáng hiểu hỏi.

      Lê Ngạo nghe vậy cười khổ tiếng, "Ta làm sai chuyện, ta muốn bù đắp sai lầm này, vì hành vi vô sỉ của mình làm hại người , vì thế có thời gian lo vấn đề hình tượng "

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy mỉm cười nhìn : "Ngươi phải giải thích cho nàng biết, ta nghĩ con người mà ai có lúc sai chứ, thế giới này bất kể là người người, hay quỷ, hay động vật, đều hoàn mĩ , vì thế, chỉ cần ngươi biết sai liền sửa, ta tin nàng tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi giải thích ràng "

      "Chỉ cần giải thích là được rồi sao? Biết sai có thể sửa đổi là được rồi sao?"

      Tô Tiểu Thiến gật đầu.

      Trầm mặc vài giây, hỏi: "Các ngươi muốn đâu?"

      Tô Tiểu Thiến than tiếng, "Con ta bị thất lạc, ta muốn tìm con ta" dứt lời, hai mắt nhìn về phương xa, ánh mắt vạn phần thê lương.

      "Thêm ta vào đội ngũ được ?" Lê Ngạo có điểm hèn mọn khẩn cầu.

      Hoa Hồn lần thứ hai ngây ngẩn cả người, đây là...

      "A? Ngươi muốn giúp ta tìm con sao?"

      Lê Ngạo vội vàng gật đầu.

      "Thế nhưng ta quen ngươi, ta thể cho ngươi giúp ta " Tô Tiểu Thiến nhíu mày .

      Hoa Hồn nhìn về phía Lê Ngạo biểu cảm thống khổ, nội tâm đành lòng, thế là : "Tiểu Thiến, ta nghĩ vị huynh đài này nhất định là hành hiệp trượng nghĩa cứu người, ngươi để vào , có thể trong đây, có thể bù đắp sai lầm trước đây "

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy, ngước mắt nhìn Hoa Hồn cười, : "Huynh được, là được rồi, ta nghe lời huynh "

      Lê Ngạo nhìn màn này cũng có khí lực để ghen, cũng có quyền lợi được ghen , lúc trước quý trọng, bây giờ lại... Bây giờ có thể làm chính là bù đắp, đem đứa tìm về cho , từ từ khiến ký ức quay về.

      "Hoa Hồn, cám ơn ngươi" Lê Ngạo lúc này cảm kích , cũng vì hành vi của mình trước đây mà ảo não, Lê Ngạo tại sao lại hiểu lầm như vậy, rất đúng, Hoa Hồn đối với rời bỏ, tin , cùng , mà ngay cả phân nửa Hoa Hồn đều làm được, nghĩ tới đây, hít sâu hơi, báo cho chính mình biết, từ giờ trở muốn toàn tâm bù đắp.

      " Chúng ta thôi" mặc dù biết con trai rốt cuộc ở nơi nào, nhưng nhất định dựa vào ý niệm tìm được bé.

      Sói y châm cứu xong, Như Tuyết mở hai mắt ra, Lưu Thịnh vội nâng ta lên, bưng chén cầm đũa gắp miếng tim đưa tới bên môi ta, "Ngoan, há mồm uống thuốc "

      "Chàng... Vẫn giết đứa bé sap?" Như Tuyết giật mình nhìn gã ta, nước mắt khống chế chảy xuống.

      "Như Tuyết" Lưu Thịnh vội giọng .

      "Ta ăn, ăn , chàng mau khiến ta chết " ta giãy giụa nghiêng người khóc lên, lần đầu tiên ta thích đứa bé như vậy, gã ta tại sao có thể giết bé chứ?

      "Như Tuyết nàng ăn bệnh tốt" Lưu Thịnh thuyết phục .

      Mà Như Tuyết vẫn như trước nghiêng thân thể ngừng khóc , để ý tới lòng tốt của gã ta.

      Lưu Thịnh thấy thế có cách nào, than tiếng ngoái đầu nhìn lại hướng thị vệ, thị vệ thấy thế vội từ trong phòng chạy ra ngoài, mấy phút sau trong tay ôm đứa bé đưa cho Lưu Thịnh.

      Lưu Thịnh trừng mắt to mắt với bé, trong lòng biết có cảm giác gì, ta nên thích ngươi đâu? Thở dài tiếng, gã ta đem đứa để bên cạnh ta.

      "Lả lướt nha nha" Minh Diễm vừa mới được đặt giường, bé cười ha ha nắm lấy tóc của Như Tuyết .

      Như Tuyết vội mở hai mắt ra, nhìn thấy tiểu gia hỏa nhìn ta cười ngọt ngào, ta thoáng cái liền ngồi dậy ôm lấy bé.

      "Khanh khách " nằm trong ngực ta, tiểu Minh Diễm cách cách cười.

      "Khúc khích" Như Tuyết nhịn được cũng nở nụ cười, Lưu Thịnh cảm thán,gã ta nhớ ta bao lâu cười, mà bây giờ vì đứa trẻ này mà ta nở nụ cười như từ mẫu, đây rốt cuộc là phúc hay là họa?


      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :