1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 148.1: nên vứt bỏ ta

      Edit:Đào


      Buổi tối, trăng lên, bầu trời giăng đầy sương mù cùng với ánh trăng yên tĩnh mãnh.

      Tô Tiểu Thiến đứng ở phía trước cửa sổ lâu nhìn ra ngoài cửa, mà nơi đó vẫn như cũ có xuất người mà chờ, từ lần tức giận trước đến nay, liên tục ba ngày nhìn thấy .

      cúi đầu nhìn bụng to của mình, khỏi lo lắng."Cục cưng, con xem ba ba sao lại thế?" khẽ vuốt bụng ưu thương tiếng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, mà trong bụng cục cưng đúng lúc này đột nhiên giật mình.

      "... ?" Tô Tiểu Thiến vội cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, sau đó cái bụng lại nhàng động.

      "Cục cưng, con có thể nghe được mẹ chuyện đúng ?" Cảm giác của máy thai làm cho cảm động, "Cục cưng, chúng ta tìm ba ba có được ?" Dứt lời, xoay người cầm lấy áo khoác liền ra ngoài, muốn cho nhìn thấy cục cưng động đậy.

      khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy Hoa Hồn ngồi gác chân cây, cả người đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Tô Tiểu Thiến cẩn thận từng li từng tí tới, với rất nhiều lần, muốn buổi tối trở lại nghỉ ngơi tốt, nhưng như trước chấp nhất muốn rời , , phải bảo vệ , dùng tính mạng mình!

      "Nàng muốn đâu?" Tô Tiểu Thiến chân vừa mới bước qua, Hoa Hồn lên tiếng kèm theo việc nhảy từ cây xuống, giây saumột tư thế ưu nhã liền lọt vào mắt .

      Tô Tiểu Thiến nhìn chàng đẹp trai như mỹ nam trong tranh này, vội ngượng ngùng cười, "Ta... Ta tìm " Hoa Hồn nghe vậy chân mày nhàng nhíu lại, trầm mặc vài giây, : "Nàng trở về , ta tìm "

      ", ta muốn tự mình " biết vì sao mà giận dỗi, nhưng muốn cho biết tình trạng của cục cưng, muốn cũng có thể cảm giác được vui sướng.

      Hoa Hồn thấy kiên trì như vậy cũng muốn ngăn trở, mà đem áo khoác khoác lên cho , liền cùng tìm Lê Ngạo.

      "Cái gì? muốn gặp ta?" Tô Tiểu Thiến bị Tiểu Hắc làm ngây ngẩn cả người, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao muốn gặp ?

      Tiểu Hắc sắc mặt khó coi trả lời: "Vương hậu, Minh vương biết xảy ra chuyện gì, gần đây tính tình tốt, chỉ định muốn thấy người, nếu như ta cho người vào, muốn đem ta băm thành thịt băm cho chó ăn" Tiểu Hắc dứt lời vẻ mặt xấu hổ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy!

      Tô Tiểu Thiến nhìn về phía ngọn đèn dầu giữa đại điện, mà chỉ cách nơi đó chừng mười mấy bước, mà lại đem mình chặn ở ngoài cửa?

      "Kỳ thực cũng chỉ mình người, tất cả phụng dưỡng còn có Cầm phi cùng Ma giới công chúa cũng gặp" Tiểu Hắc thấy sắc mặt tốt vội chen vào câu.

      Hoa Hồn nghe vậy, sắc mặt cũng bắt đầu tốt, "Ta tìm " giọng trầm thấp, kiên trì từ trong miệng ra.

      Tô Tiểu Thiến nhìn muốn vào bên trong, liền bước lên phía trước kéo "Hoa Hồn nên "

      Hoa Hồn ngoái đầu lại nhìn cái, chân mày như trước có thả ra, " thể đối với nàng như vậy "

      "Hoa Hồn, chúng ta trở về " Tô Tiểu Thiến kéo cánh tay kéo , muốn gặp , nhất định là có nguyên nhân gì đó, vậy chờ chính nghĩ thông suốt .

      Hoa Hồn lần thứ hai nhìn nhìn ngọn đèn dầu giữa cung điện, trong lòng có nhiều cảm giác, mà cũng tự mình trở về.

      "Ta nghĩ nhất định là bề bộn nhiều việc, Minh giới đều phải dựa vào xử lý, muội đừng lo lắng, có lẽ ngày mai đến gặp muội, muội phải chiếu cố cục cưng tốt" Hoa Hồn đuổi theo vội giọng an ủi .

      Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn cái, trong lòng khỏi khó chịu vạn phần, biết Hoa Hồn thích , tại (HH) lại vì nguyện ý thay (LN) tốt, có tài đức gì có mà được che chở như thế? Lại còn được quan tâm?

      Hoa Hồn để ý khác lạ của , còn tưởng rằng khổ sở, khỏi cười nhạt, "Nàng tại sao lại tự tin, xà vương còn phải thích nàng, nàng là bảo vậy, nhất định thương nàng tốt "

      "Khúc khích" bị như vậy, khỏi nở nụ cười.

      Hoa Hồn thấy cười, tim của cũng thoải mái .

      "Muội phát huynh cùng Vũ giống nhau, huynh biết , Vũ lúc trước cũng muội cực kỳ tốt, kỳ thực muội bị tốt đến dậy nỗi cũng vì huynh ấy" Tô Tiểu Thiến vừa bên giải thích .

      "Huynh biết ? Ta thấy huynh ấy đầu tiên trong lúc t còn đơn thuần huynh ấy chỉ là con bồ câu trắng, thế nhưng nghĩ tới huynh ấy là đại tế tư ăn thịt người, lúc đó a, khiến ta bị dọa chết khiếp" Tô Tiểu Thiến nhớ lại chuyện cũ khỏi tươi cười, mà căn bản phát Hoa Hồn phía sau sắc mặt từ từ đổi xanh.

      "Ai, ta thực rất nhớ huynh ấy, nếu như có thể nhìn thấy huynh ấy tốt rồi" Tô Tiểu Thiến cen sông trong hậu hoa viên vừa vừa cảm thán .

      "Ách..." Hoa Hồn trong lúc bất chợt té xuống mặt đất sắc mặt bắt đầu tím bầm.

      Tô Tiểu Thiến nghe tiếng vội quay người lại, mà Hoa Hồn lại cuộn thân thể lại mặt đất.

      "Hoa Hồn... Hoa Hồn huynh làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến hoảng sợ vội lên phía trước muốn kéo .

      "Đừng... Qua đây..." Hoa Hồn thống khổ . Muốn đứng lênmồ hôi to chừng hạt đậu ngừng rơi xuống mặt .

      "Hoa Hồn huynh làm sao?" Tô Tiểu Thiến để ý ngăn cản của vẫn quỳ ở mặt đất kéo cánh tay sốt ruột hỏi.

      "Bỏ ... Ta khống chế... được... Chính mình... A..." Hoa Hồn lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống, "Muội mau ...Giết ta... Nhanh giết ta..." Hoa Hồn thống khổ cầu xin, trong nháy mắt trái tim của như mất khống chế , đau đớn hết toàn thân.

      "... Ta tìm người cứu huynh" Tô Tiểu Thiến lệ trong nháy mắt chảy xuống, Hoa Hồn chưa từng rơi lệ , bây giờ lệ lại rơi , cũng đủ để chứng minh loại đau đớn này là trí mạng , cuống quít đứng dậy muốn , lại bị Hoa Hồn bắt được mắt cá chân.

      "Giết ta ... Tim... Đau quá... Ta... chịu nổi" gian nan phun ra mấy chữ này, cả người giống như bị độc phát tác trông kinh khủng.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy ôm lấy thân thể bắt đầu khóc, " nên, nên đau đớn, van cầu ngươi nên lại làm cho huynh ấy đau đớn, van cầu ngươi..." Tô Tiểu Thiến ngừng cầu khẩn.

      Lời của vừa , đau đớn của Hoa Hồn bắt đầu giảm, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, trong miệng ngừng : " nên... nên vứt bỏ ta... Mẫu hậu nên vứt bỏ ta... nên..."

      "Hoa Hồn?" Tô Tiểu Thiến vươn tay lau mồ hôi đầu của , vứt bỏ? Hoa Hồn bị vứt bỏ sao? Ánh mắt của trống rỗng , thể bi thương , trong khoảnh khắc đó lòng của đau đớn vạn phần.
      caoduong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149: Chúng ta kết làm bạn tốt

      Edit: Đào


      Ánh bình minh soi sáng mãnh đỏ rực ở Minh giới, mọi thứ đều muốn thức tỉnh, mà dưới tàng cây có bóng trắng đêm chưa chợp mắt, ngồi ở cây ngửa đầu lâu nhìn về phía bầu trời, trong lòng có điểm ưu, có điểm sầu... Kìm lòng đậu xoa mi tâm , "Vũ, khiến chúng ta thêm mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ nàng" Hoa Hồn lời vừa mới ra, trong tẩm cung liền truyền ra trận tiếng kêu kinh khủng, ngay sau đó, lập tức chạy đến." nên... nên..." Chỉ thấy giường rộng, Tô Tiểu Thiến đưa hai tay quơ loạn ngừng hô muốn muốn.

      "Tiểu Thiến, Tiểu Thiến muội mau tỉnh, mau tỉnh " Hoa Hồn vội chạy tới vỗ mặt muốn nhanh tỉnh lại.

      "... ?" Tô Tiểu Thiến kinh ngạc chút, vội mở hai mắt ra, mà đầu bây giờ đổ rất nhiều mồ hôi.

      Hoa Hồn lấy từ giá cái khăn mặt đưa cho , thương hỏi: "Muội gặp ác mộng à?"

      Tô Tiểu Thiến cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, khôi phục lại vui vẻ thường ngày: " có việc gì" dứt lời trầm mặc chuyện ,ác mộng vừa rồi là đáng sợ, khắp nơi đều là máu, ánh mắt vô tình hung hăng của Lê Ngạo cứ hướng về phía lòng của

      , ta muốn sống bằng chết.

      , ta chút cũng .

      , xứng để ta thích.

      Từng câu từng chữ giống như con dao nhọn xâu xé trái tim .

      "Muội yên tâm, mộng đều phản " Hoa Hồn tiếp nhận khăn mặt đỡ thong thả xuống, tại bụng của so với hôm qua lớn lên nhiều, động tác của hiển nhiên có chút chậm chạp."Hoa Hồn bồi ta ra ngoài chút được ?" Tô Tiểu Thiến có chút sợ hãi, hiểu tâm trạng cũng bắt đầu bực bội lên, đứa này sắp sinh, thế nhưng lại gặp ác mộng, đây chẳng phải điềm xấu sao, có thể thế nào an tâm?

      Hoa Hồn gật đầu, phủ thêm bộ y phục cho rồi cùng ra ngoài .

      Sáng sớm Minh giới vẫn có chút râm mát, Tô Tiểu Thiến đứng cạnh hồ nước trong lòng cảm thấy khó chịu, được, muốn tìm , tìm hỏi , thể cứ như vậy khó hiểu bị gạt ở bên.

      "Hoa Hồn, bồi ta đại điện tìm " Tô Tiểu Thiến xoay người , Hoa Hồn ôn nhu cười liền theo cùng nhau ra phía ngoài, nhưng mới vừa tới bên ngoài lại đụng phải Ma Hân Nhã tản bộ sáng sớm.

      Ma Hân Nhã ở trong vườn hoa tản bộ, đột nhiên nghe thấy tiếng vang vội liền xoay người nhìn lại, nàng ta nhìn thấy bụng to của , trong lòng của nàng ta rất ghen tị, nhưng mà, loại xúc cảm vui này ở mặt xuất vài giây liền biến mất.

      "Đây phải là người Minh vương mang về sao?" Nàng ta cười tươi như hoa.

      Tô Tiểu Thiến muốn cùng nàng ta tính toán cứ về phía trước.

      "Ngươi muốn tìm Minh vương sao?" Ma Hân Nhã thấy vội la lên.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy ngây ra lúc, vài giây sau xoay người ngoái đầu nhìn nàng ta cái.

      "Ha ha, ngươi đại điện làm cái gì? Ngươi cho rằng ở đại điện sao?" Nàng ta cười càng thêm cuồng vọng hơn, dường như cười vô tri của .

      "... ?" Nàng ta là có ý gì?

      "Ha ha, ngươi muốn tìm hãy đến chỗ Cầm phi đó, chẳng lẽ... Ngươi biết tối hôm qua qua đêm cùng nàng ta sao?" Nàng ta tỏ vẻ hiểu nghi hoặc hỏi, nhưng thực tế trong lòng rất là sung sướng.

      Tô Tiểu Thiến nghe lời của nàng ta tin trừng lớn hai mắt, tin, từng , có rồi, ở cùng với những người phụ nữ khác.

      "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thế nhưng thực, ngươi tin, chính ngươi tìm " dứt lời, nàng ta nhìn tỏ ý muốn xem kịch vui, hừ, nhìn sao? Lớn lên xinh đẹp hơn người như thế nào? phải hai ba ngày mới mẻ rồi xong sao!

      Nhìn nàng ta mang ý trào phúng, Tô Tiểu Thiến lạnh lùng cười, "Ngươi hài lòng như vậy làm gì? là tìm Cầm phi cũng phải tìm ngươi, ngươi luôn mồm gọi người khác là tỷ tỷ, kết quả sao? Chính ngươi cái gì cũng phải sao?" Nghĩ đến cùng phụ nữ khác cùng chỗ, trong lúc bất chợt tức giận lên não, mà nàng ta vừa lúc thành người chịu tội thay.

      "Ngươi..." Ma Hân Nhã trừng lớn hai mắt, nàng ta hoàn toàn ngờ tới như vậy.

      "Mặc dù ta lừa gạt ngươi, lục đục với nhau, thế nhưng ngươi so với ta còn ngu xuẩn hơn, ta khuyên ngươi câu, đừng chờ người khác mang ngươi bán, ngươi còn thay nàng ta kiếm tiền" dứt lời, hừ lạnh tiếng trước phẫn nộ của nàng ta mà bước .

      muốn tìm , tìm để hỏi ràng.

      "Chào Tô nương " Thu nhi nhìn thấy qua đây vội vàng hành lễ, nàng biết Minh vương đối với rất đặc biệt, đồng thời, còn mang thai con của , Minh vương trước đó còn dặn qua, nhìn thấy phải hành lễ.

      "Minh vương ở bên trong sao?" nhìn chằm chằm Thu nhi hỏi.

      Thu nhi vội vàng gật đầu, trả lời: "Còn chưa rời giường đâu "

      Tô Tiểu Thiến nghe thế lập tức liền mất hứng, ngọn lửa tức giận dung dung bùng cháy rồi vọt vào phòng.

      "Ai, Tô nương thể vào, Minh vương còn ngủ" Thu nhi thấy thế bước lên phía trước ngăn cản.

      Tô Tiểu Thiến trừng nàng cái, "Ngươi dám ngăn ta?"

      "Nô tỳ dám, nô tỳ chỉ là tuân tuân thủ cung quy" Thu nhi vội mực cung kính , sáng sớm ba người thấy Minh vương còn chưa rời giường, liền dưới hướng dẫn của Xuân nhi xử lý tình ở hậu cung, mà nàng liền bị Xuân nhi ở lại chỗ này chờ đợi sai phái.

      "Ôi đau quá..." Thu nhi đột nhiên phát ra kinh hô, mà lúc này cánh tay mảnh khảnh của nàng bị Hoa Hồn cầm lấy, "Nàng ấy mà ngươi dám ngăn cản sao?" Khẩu khí băng lãnh tất cả đều là chỉ trích.

      Thu nhi kinh ngạc chút, nàng nghĩ tới mình võ công cao cường như vậy, lại phát Hoa Hồn xuất thủ, người này đạo hạnh quả thực so với mình cao hơn.

      Tô Tiểu Thiến thèm nhìn nàng, mà trực tiếp tiến lên đẩy cửa phòng ra.

      Lê Ngạo sớm nhận ra đến, thế là trong lúc vừa mở cửa ra, ôm Cầm phi vui cười chuyện đương.

      "Lê Ngạo..." Nhìn thấy này tình cảnh, rốt cuộc tin Ma Hân Nhã , lại có thể như thế?

      "Ai bảo ngươi tùy ý xông vào ? Chẳng lẽ do bản vương quá mức sủng ngươi?" Lê Ngạo vui từ giường đứng dậy tới trước mặt , Cầm phi thấy thế vội đem y phục giường ném bả vai của , mà vung tay lên đem Cầm phi ôm vào trong lòng.

      "Chàng coi đây là cái gì?" Tô Tiểu Thiến trừng hai mắt hiểu hỏi.

      "Thế nào? Bản vương muốn sủng nữ nhân cũng do ngươi có thể hỏi đến sao?" Lê Ngạo hoàn toàn biết mình làm như vậy có bao nhiêu ấu trĩ, lại có bao nhiêu đả thương người, chỉ biết là, muốn cho biết, cũng phải ngoại trừ ra được các khác .

      "Ngươi rất quá đáng" Hoa Hồn nhịn được tiến lên liền muốn cho quyền, lại bị Tô Tiểu Thiến kéo lại.

      "A, nàng ta là gì của ngươi, ngươi quen nhìn cảnh này sao? Ngươi có hay đem Minh vương để vào mắt, nàng ta chỉ là công cụ sinh dục sinh đẻ(=.:) mà thôi" Cầm phi thấy Minh vương đối với như vậy, mà ả cũng bắt đầu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng , lấy can đảm trào phúng đứng lên.

      "Ái phi rất đúng, nữ nhân đối với bản vương mà , đáng đồng, bản vương lựa chọn nàng bất quá cũng do nàng lớn lên xinh đẹp, sinh con ra hẳn bảo bảo đáng " ôm lấy Cầm phi vui cười nhìn Tô Tiểu Thiến.

      "Đồ lưu manh" Hoa Hồn nghe vậy tức giận huy quyền, lại bị Lê Ngạo bắt được.

      "Muốn làm hùng cứu mỹ nhân sao? Ngươi cũng nhìn lại mình bao nhiêu cân lượng?" Lê Ngạo hừ lạnh tiếng, sau đó bỏ tay ra.

      "Ba" Tô Tiểu Thiến cũng nhịn được nữa cho cái tát, cái tát này kêu lên rất thanh thúy, khiếp sợ mọi người ở đây.

      Tô Tiểu Thiến tức giận thu tay, hai mắt trong khoảnh khắc này nổi lên sương mù dày đặc, lúc sau, lạnh như băng : "Ngươi đừng hối hận" dứt lời, kéo Hoa Hồn cũng quay đầu lại mất .

      Nhìn trông rất đau lòng, Lê Ngạo trong lòng cũng vui vẻ gì, có phải hay làm quá phận rồi?

      "Vương, cái loại nữ nhân này đáng nhắc tới" Cầm phi tiếp tục vừa cười vừa , tốt, ra Minh vương vẫn mình nhất .

      "Nàng cũng là người mà ngươi có thể như thế sao? Ngươi tốt nhất hãy thân phận của mình" Lê Ngạo quay đầu nhìn về phía ả, trong giọng tràn đầy sương lạnh, sau đó vung tay áo cái rồi khỏi đây.

      Cầm phi bị rống như vậy, lặng thinh tại chỗ biết gì, đêm qua qua đây rồi ngủ,ả cho rằng sủng ái mình, ai ngờ căn bản chưa cùng ả câu, liền liếc nhìn ả cái, nhưng vừa nhìn mình âu yếm, mà bây giờ lại quát lớn mình như vậy? Lí do là gì?

      "Tiểu Thiến..." Hoa Hồn theo phía sau của , nhìn bộ dáng uể oải khó chịu, trong lòng cũng rất khó chịu.

      Tô Tiểu Thiến lần thứ hai tới b ãi cỏ gần hồ nước hậu hoa viên, hai mắt mơ màng nhìn về phía mặt hồ, trong lòng suy nghĩ việc, cảm giác đau buồn.

      "Hoa Hồn, huynh người có thay đổi theo thời gian ?" đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoa Hồn bên cạnh.

      Hoa Hồn nghe vậy ngồi bên cạnh giọng điệu kiên định trả lời: " , nếu người, theo thời gian mà biến mất, vì chết mà biến mất, nó vĩnh cửu trường tồn " đúng vậy, , mặc kệ thời gian qua bao lâu, mặc kệ sống hay chết, (HH) và (Vũ) đều quên , rời khỏi , lại càng vứt bỏ .

      "Phải ? Vậy sao chàng ấy đối xử với muội như thế?" Tô Tiểu Thiến hai tay xoa bụng hiểu hỏi, Minh Diễm trong bụng giống như cảm thấy khó chịu, tự chủ nhàng chuyển động, như an ủi .

      "Ta nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm" Hoa Hồn suy nghĩ đột nhiên .

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy, cười khổ tiếng, "Hiểu lầm? Nhưng cho dù có hiểu lầm như thế nào, chàng hiểu có thể tới hỏi muội a, chàng từng tin tưởng muội mà "

      Hoa Hồn nghe trong lòng rất đau đớn, lúc sau, đem mang về tẩm cung, quyết định muốn tìm Lê Ngạo, nhất định phải cho ta biết rất , mà ta thể tàn nhẫn thương tổn như vậy.

      Bên ngoài đại điện

      "Thực xin lỗi, Minh vương ở đây" Tiểu Bạch vừa vặn từ bên trong ta ngoài nhìn thấy Hoa Hồn.

      " nơi nào ?"

      Tiểu Bạch đau đầu : " biết, gần đây Minh giới bề bộn nhiều việc, Minh vương cũng rất bận rộn,đến Minh Huyền trưởng lão cũng có thời gian nghỉ ngơi đâu, ngươi muốn tìm Vương, buổi tối hãy đến " dứt lời, y vội ra phía ngoài, y hôm nay còn có rất nhiều việc phải sắp xếp.

      Hoa Hồn nhìn y vội vội vàng vàng, than tiếng, Lê Ngạo ta nhất định tới tìm ngươi!

      Hôm nay sông Vong xuyên có thuyền nhiều hơn bình thường, đây việc lạ từ trước giờ, Lê Ngạo cảm thấy trong chuyện này thích hợp, trong chuyện này có thể hay có người đục nước béo cò* chuồn êm mà vào? Thế là, cùng Minh Huyền trưởng lão đứng ở chỗ cao nhìn xuống.

      đục nước béo cò: giống nghĩa câu thừa nước đục thả câu ^^

      Chỉ là...

      "Minh vương... Minh vương..."

      Đúng vậy, lại làm quân nhân đào ngũ .

      Minh Huyền trưởng lão đột nhiên kêu lên, rốt cuộc lấy lại tinh thần hỏi: "Khác thường sao?"

      "Đúng vậy, khác thường "

      "Ở đâu?" Lê Ngạo hướng phía dưới nhìn lại.

      Minh Huyền trưởng lão than tiếng, "Xa tận chân trời "

      "... ?" Ngây ra lúc, con ngươi Lê Ngạo nhìn ông cái : "Ta?" khác thường sao?

      "Minh vương, lão phu hỏi người, người có phải thoải mái hay , vì sao yên lòng? Ta xem hôm nay dị thường lớn nhất đó là người" nhìn thấu yên lòng,ông khỏi trêu chọc .

      Trầm mặc lúc lâu, Lê Ngạo rốt cuộc mở miệng hỏi: "Lão cáo già, ngươi người là mãi tin tưởng nhau sao?"

      "... ?" Minh Huyền trưởng lão đột nhiên bị hỏi, khiến ngây ra lúc.

      "Đương nhiên, nếu như người nàng liền phải tin tưởng nàng, nếu như người tin nàng, khiến nàng thống khổ cùng thương cảm " ông kịp phản ứng vội trả lời, đứa này có thể hỏi vấn đề này , ông cần đoán nhất định là về Tiểu Thiến , chỉ là bọn trong lúc đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?

      "Phải ?" lần thứ hai nhìn về phía huyết sắc của sông Vong xuyên, trong lòng mực nghe Minh Huyền trưởng lão .

      "Đứa này, nếu có cái gì hiểu, nên hỏi ràng, bằng , người có thể hối hận cả đời a" ông nhiều lần vuốt chòm râu tiếp tục .

      Hỏi ? Hai chữ này trong đầu ngừng bồi hồi, đúng vậy, hỏi nàng, muốn hỏi ràng.

      "Lão cáo già, ngươi tốt " đột nhiên cười ha ha, trong lòng thoáng cái liền thoải mái , sai, buổi tối nhất định phải hỏi ràng, bất kể như thế nào, phải biết rằng long khồng.

      Xà Giới

      Ngôi sao ở ngoài cửa tới lui, chân mày quấn quýt, mấy ngày nay? Xà vương từ Minh giới về, mọi người đều gặp, tự giam mình ở trong phòng, đây rốt cuộc làm sao vậy?

      'Bá' Đốc Uyên đột nhiên từ ghế đứng lên, đây là số mệnh của phải sao? Nếu tránh khỏi, vậy phải đối mặt, có thể còn có thể có cơ hội, mấy ngày đóng cửa gặp người, rốt cuộc làm cho Đốc Uyên thấy ý nghĩ của mình, nghĩ tới đây, đột nhiên cười lên, trực tiếp mở cửa ra ngoài.

      "Vương, người muốn đâu?" Ngôi sao thấy mở cửa liền ra ngoài.

      " tìm tình của ta " cũng quay đầu lại trả lời.

      "Tình ?" Ngôi sao nhớ kỹ hai chữ này lại hiểu, mà Đốc Uyên lại như gió liền biến mất.

      Lần thứ hai tới Minh giới, tâm tình của sung sướng , nghĩ thông suốt, tâm tình dĩ nhiên là thoải mái, tốn nhiều thời gian, dựa vào khứu giác tìm được vị trí của .

      Đốc Uyên xoay vòng vòng liền biến thành hình người, cười cười, liền vào.

      "Ngươi muốn đâu?" chưa được mấy bước, đỉnh đầu liền phát ra giọng đàn ông.

      Đốc Uyên cần nghĩ cũng biết là ai, tiêu sái xoay người về phía này ,nhìn người đàn ông đứng sau lung mình khẽ mỉm cười, "Hoa Hồn phải ? lâu gặp "

      "Ngươi tới làm cái gì?" Hoa Hồn hiển nhiên đối với vị khách mời mà đến cũng vui mừng chút nào.

      "Tìm Xà nhi của ta nga" trả lời.

      "Nàng chỉ thuộc về Minh vương" ta nhắc nhở.

      Đốc Uyên nghe khỏi tươi cười, "Minh vương? Chẳng lẽ ngươi thích nàng? Ta thấy ngươi đối với nàng, so với Lê Ngạo đối với nàng còn tốt hơn, ngươi thế mà lại đem nàng giao cho ? Thực ta hiểu ngươi "

      "Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta hạnh phúc" Hoa Hồn trào phúng, trả lời rất kiên định.

      "... ?" Chỉ cần hạnh phúc, hạnh phúc? Phải ? Như vậy cũng hạnh phúc sao?

      "Huynh đúng, đối phương hạnh phúc mình có thể hạnh phúc " Tô Tiểu Thiến đột nhiên , hai người đàn ông vội xoay người nhìn lại, Tô Tiểu Thiến nhìn bọn họ cười ngọt ngào, thế nào đều ngủ được liền nghĩ ra ngoài tìm Hoa Hồn chuyện phiếm, nghĩ tới mới vừa ra đến liền nghe được hai người đối thoại, Hoa Hồn sai, đối phương hạnh phúc chính mình hạnh phúc.

      Nếu như ---

      cảm thấy hạnh phúc , cũng vui vẻ phải sao?

      Chỉ là ---

      Nếu thế, như vậy sinh cục cưng ra ở bên Minh vương , muốn tình , dù cách xa những vẫn hướng về đối phương! làm được, hà tất miễn cưỡng đâu? Huống chi sứ mệnh của phải chuyện đương, mà là nên vì sai lầm trước đây bù đắp, cứu vớt.

      Đốc Uyên rất nhanh bị bụng của hấp dẫn, do đó sắc mặt xuất biểu tình kinh khủng, này… Mới mấy ngày gặp? Biến hóa này có phải hay quá nhanh?

      "Làm sao vậy? Thấy ta có bộ dáng này nên nhận ra à?" Tô Tiểu Thiến trêu ghẹo nhìn ta.

      Đốc Uyên xấu hổ cười, "Nàng..." Mặc dù lần trước chín ngày sau sinh ra đứa , lúc đó chỉ cười nhạo, nhưng nghĩ tới mấy ngày gặp, bụng của cư nhiên lớn như vậy?

      "Muội sao biết giữ ấm vậy” Hoa Hồn tiến lên nhíu mày lấy áo khoác của mình khoác cho , đắp kín cả người.

      " có việc gì, lạnh" đối với quan tâm của , rất là trân quý, cũng rất l quý trọng.

      "Nè, các người xem ta là trong suốt sao?" Đốc Uyên thấy thế khỏi có chút tức giận, hai người kia xem tồn tại sao? Chít chít ò o (Chả hiểu là gì o_O)!

      "Xin lỗi, ha ha, ách, tới làm cái gì?" Tô Tiểu Thiến lúc này mới nhớ tới hỏi người đằng kia.

      Đốc Uyên vung tay áo, cà lơ phất phơ : "Đây là đạo đãi khách của nàng sao? Nàng ta là bằng hữu của ngươi nga "

      "Ha ha, có ý tứ, mời vào phòng " Tô Tiểu Thiến cười .

      " thể" Hoa Hồn lên tiếng ngăn trở ý nghĩ của ..

      "Nè, tiểu tử ngươi có ý gì, nàng ấy thế rồi, ngươi vì sao thể?" Đốc Uyên hừ hừ .

      "Tiểu Thiến, huynh khoác thêm áo cho muội, chúng ta cứ ở hoa viên chuyện , tẩm cung là nơi của muội cùng Minh vương , chúng ta tiện vào trong" Hoa Hồn cẩn thận thay , chỉ sợ tai vách mạch rừng, tại rất ổn định, nếu như bị người ta truyền ra buổi tối có hai người đàn ông cùng vào phòng ngủ, đối với rất lợi, mà phải bảo vệ , tất nhiên để cho rơi vào khốn cảnh này.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy cảm động gật đầu, mình suy nghĩ chu toàn chút nào!

      lát sau

      Trong lương đình ngoài hoa viên, ba người trước mặt bày ít đồ ăn vặt, ấm trà, bắt đầu chuyện trời đất, Đốc Uyên thấy đối với vô tư như thế tốt, ta thực có ý tứ cùng mình đánh đồng, đặc biệt câu kia, chỉ muốn đối phương hạnh phúc hạnh phúc.

      "Ngươi ta cùng Minh vương cạnh tranh ta có bao nhiêu cơ hội?" đột nhiên hỏi.

      Tô Tiểu Thiến cười, " đừng giỡn như thế "

      Đốc Uyên nghe thế cũng cho là phải, biết dịu dàng cự tuyệt lời , đúng vậy, ngoại trừ Minh vương, bên cạnh còn có người đàn ông chăm sóc như thế, mà bây giờ có thể xem mình là bạn bè cũng rất tốt , chính mình còn suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

      "Ta lấy trà thay rượu để kính, vì tình hữu nghị giữa ba chúng ta mới bắt đầu "

      "Tốt" Tô Tiểu Thiến nghe nâng chung trà lên, Hoa Hồn thấy thế cũng đứng dậy.

      "Sau này có phúc cùng hưởng, mọi người có khó khan gì liền tới tìm ta, chỉ cần ta có thể làm được, Đốc Uyên ta tất nhiên dốc hết lòng" vui vẻ .

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội vàng gật đầu cười cám ơn.

      "Còn ngươi nữa tiểu tử, chiếu cố nàng ấy tốt, nếu như Minh vương đối với nàng tốt, ngươi hãy cho ta biết, ta đến đem nàng mang về Xà giới làm xà hậu, ta chắc chắn cực kỳ sủng nàng" vừa cười vừa .

      Tô Tiểu Thiến liếc mắt nhìn : "Ăn đàng hoàng "

      Hoa Hồn nghe thế chỉ nhàn nhạt cười, giờ khắc này, đối với Đốc Uyên cũng còn khúc mắc.

      "Bây giờ chúng ta kết làm bạn tốt, vậy ta hát trợ hứng nhé" Tô Tiểu Thiến phấn khởi .

      "Được" Hai người đàn ông trăm miệng lời .

      "Bạn bè cùng bên nhau đời, phải chỉ ngày, câu hết cả đời, cả đời tình ly rượu, có bạn bè đơn, tiếng bạn bè bạn hiểu, còn có thương còn có đau, còn muốn còn có tôi..(Trình độ kém nên hiểu đoạn hát này ý gì =.:)." Giọng hát du dương của Tô Tiểu Thiến ở hậu cung truyền xa, mà hát hang say, biết phía sau hồi tai nạn chờ ..
      sông V ong xuyên hai bóng dáng kia thấu đâu.

      Cung điện

      " ra cìn có nơi mà 'Dị nhân' thừa dịp xông loạn vào đây" Minh Huyền trưởng lão lo lắng .

      Lê Ngạo cau mày : "Ta sớm biết rằng có điểm nghi vấn, mấy đồ ngu dưới kia chỉ để trang trí sao?" Nghĩ đến Minh giới thường xuyên có những người đó ra vào, liền tức giận.

      "Minh vương bớt giận" Minh Huyền trưởng lão vội an ủi .

      "Phương đông quỷ" Lê Ngạo rống tiếng, vài giây sau, phương đông quỷ liền quỳ gối trước mặt của .

      "Thuộc hạ tham kiến Minh vương" Phương đông quỷ hành lễ .

      "Đem những quan lại làm việc tại song Vong Xuyên này toàn bộ đánh hết xuống xong cho ta để họ mãi mãi được siêu sinh" Lê Ngạo lãnh khốc .

      "Minh vương bớt giận a, này... tốt lắm đâu" Minh Huyền trưởng lão vội vàng , đây cũng phải là việc .

      Lê Ngạo cũng nhìn ông tiếp tục : "Bọn họ sống cũng đủ lâu, nếu vô năng giữ lại làm cái gì? Minh giới há có thể nuôi những người rảnh rỗi thế?" Phải biết rằng những người này giống nhữ làm việc quản lí tiền tài, việc họ làm chẳng khác gì bọn tham quan ở nhân gian chứ?

      Minh Huyền trưởng lão nghe vậy biết gì, ông cũng biết người nào đồn ra, nhưng dù sao làm lâu như vậy, nếu như bóc lột của cải, nếu là người bình thường còn chưa tính, nhưng rút linh lực của sông Vong xuyên, có phải hay có chút đúng?

      "Có nghe hay ?" Lê Ngạo lần thứ hai hỏi.

      "Thuộc hạ biết" Phương Đông Quỷ vội vàng , y vừa nghe được chuyện này cũng ngây ra lúc, nhưng thấy Minh Huyền trưởng lão đều có tác dụng, như vậy y đành phải làm theo.

      "Nhớ đem chuyện này truyền ra ngoài, , làm việc bất lợi, chức vị lo, chính xác phải nhận kết quả, phải cho các vị quan đều hiểu trách nhiệm của mình" Lê Ngạo dặn dò.

      "Thuộc hạ hiểu "

      " xuống " phất tay cái, Phương Đông Quỷ xoay người liền thấy.

      "Ông cũng mệt mỏi ngày rồi, về sớm chút " dứt lời, đợi trưởng lão mở miệng liền thể chờ đợi được hướng hậu cung đến, muốn gặp , rất muốn.

      Minh Huyền trưởng lão nhìn bóng lưng của liền cười, sau đó xoay người biến mất.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 150: U Tĩnh uyển

      Edit: Đào


      Lê Ngạo mừng rỡ như điên đến hậu cung, muốn gặp , điên cuồng muốn, bức thiết muốn.

      Nhưng mà chân còn chưa bước vào hậu cung, nghe được bên trong truyền ra trận trận tiếng cười vui sướng, nụ cười của vào giờ khắc này co lại.

      về phía trước, chỉ thấy ba bóng dáng ở trong vườn hoa chuyện trò vui vẻ, còn hay nâng chén hát đối, thậm chí nhìn thấy còn vuốt ve khuôn mặt Đốc Uyên... nửa đêm mà , còn làm những cử chỉ ái muội…

      Này, đây là điều muốn tin tưởng sao?

      Này, tự phải giải thích làm sao?

      Này, đây là kết quả mong muốn sao?

      Giờ khắc này bị lạnh lẽo bao trùm đau đớn, Lê Ngạo há là người vì tình cảm mà trở nên vô tri ngu ngốc? Há vì phụ nữ mà phải chịu vũ nhục?

      Tô Tiểu Thiến gây nên vết thương trong tim .

      Như vậy ---

      tất nhiên dễ dàng thả ra, xoay người, hề lưu luyến khỏi đây.

      "Ha ha, thử nhìn xem người đàn ông mà lại khiến hạt dưa dính vào mặt" Tô Tiểu Thiến giúp Đốc Uyên lấy hạt dưa ở mặt xuống rồi ha ha cười to.

      Ngày hôm sau

      Trời tờ mờ sáng, cửa phòng bị người ta thô lỗ đẩy ra.

      Đột nhiên xuất tiếng vang làm cho tỉnh lại, khi thấy trước mặt mình là tứ đại nha hoàn thể quen thuộc hơn, bình thản hỏi: "Các làm gì vậy?"

      "Xin lỗi Tô nương thỉnh ngài thu dọn đồ đạc theo chúng ta " Xuân nhi nhìn lướt qua trong phòng, sau đó ba người liền bắt đầu sửa soạn đồ đạc của .

      "Các làm gì vậy? Muốn tôi phải đâu?" Tô Tiểu Thiến nghe vậy xốc chăn lên vui hỏi.

      "U Tĩnh uyển" nàng trả lời chút biểu tình.

      U tĩnh uyển? Lãnh cung? Tô Tiểu Thiến đột nhiên trừng lớn hai mắt, tin hỏi, "Lãnh cung? Các muốn dãn tôi đến lãnh cung?"

      "Hoàn cảnh ở U Tĩnh Uyển có lợi khi sinh đứa bé "

      U tĩnh uyển có lợi khi sinh đứa bé? Đúng vậy, viện này trong hậu cung đen tối bao trùm, lãnh cung có rất nhiều, nhưng U Tĩnh uyển nhìn rất thê lương, bởi vì thiên lý trong vòng quyết định cho phép mang người đến ở chung, trầm mặc vài giây, nhàn nhạt hỏi: "Là mệnh lệnh của sao?"

      "Vâng" nàng mang theo chút do dự trả lời.

      'Bính' tiếng, cảm giác được tim của mình vào giờ khắc nát, mặc dù đoán được là , nhưng từ trong miệng nàng ấy nghe được khiến khó có thể tiếp thu.

      "Ta muốn gặp " ôm tia hi vọng cuối cùng muốn hỏi , tại sao muốn đối với như thế?

      "Xin lỗi Tô nương, Minh vương mọi người đều được gặp, ngoại trừ “Xuân nhi liếc các nàng cái, ý bảo các nàng động tác nhanh lên chút.

      "Vì sao?" run run hỏi.

      "Bởi vì xứng" Xuân nhi từng chữ từng câu .

      Bởi vì xứng? Bởi vì xứng! Năm chữ này sâu đâm vào lòng của , thực tuyệt tình như thế sao? dưới tình huống gì tuyệt tình như thế?

      xứng?

      "Tô nương xin mời" Xuân nhi biết mang thao nên mới đối xử như thế, nếu như chưa mang thai nàng nhất định đánh phát cho bất tỉnh, mới cùng dài dòng nửa ngày.

      Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại trong phòng, Lê Ngạo làm thế đến tột cùng là vì sao? than tiếng liền theo các nàng ra ngoài.

      "Các ngươi muốn làm gì?" Vừa mới tới cửa, Hoa Hồn liền nhảy xuống tới trước mặt các nàng tức giận hỏi.

      "Chúng ta là phụng lệnh Minh vương mời Tô nương đổi phòng, ngươi chẳng lẽ muốn cãi lời?" Xuân nhi cũng sợ , như trước kiên định .

      " đâu?" Vô ý thức hỏi.

      "Đây cũng phải việc mà ngài có thể xen vào, nga, còn có, Minh vương , từ giờ trở ngươi cần ở bên chiếu cố Tô nương , bởi vì, Phương Đông Quỷ tướng thay thế ngươitới chiếu cố Tô nương rồi" Xuân nhi .

      "Cái gì?" Tô Tiểu Thiến cùng Hoa Hồn đồng thời ngây ra lúc, làm như vậy có ý gì?

      "Mơ tưởng" Hoa Hồn vội bước lên trước.

      Xuân nhi cười, nàng đối thân thủ của sớm biết sơ lược, cho nên nàng cũng ương ngạnh rồi khuyên: "Hoa Hồn, đây là mệnh lệnh của Minh vương, Minh Huyền trưởng lão cũng còn cách nào, ngươi chẳng lẽ còn cứng cổ sao?"

      "Mặc kệ mệnh lệnh của ai, ta cũng rời khỏi nàng" lạnh lẽo nhìn Xuân nhi, chết còn sợ, còn có thể sợ cái gì?

      "Hoa Hồn nên" Tô Tiểu Thiến nhìn Hoa Hồn vội vàng .

      "Tiểu Thiến, ta rồi mặc kệ ngươi ở đâu ta cũng ly khai ngươi" kiên định .

      " nên như vậy, ta tự chiếu cố tốt mình, huynh hãy về phủ Minh Huyền trưởng lão, ta nghĩ quá vài ngày được ra mà" cúi đầu liếc mắt nhìn bụng, đúng vậy, còn hai ngày nữa đứa ra đời , đến mức con mình cũng bỏ mặt?

      "Thế nhưng..."

      "Nghe lời" dứt lời, theo các nàng đến chỗ sâu xa nhất lãnh cung.

      Nhìn rời , Hoa Hồn giây sau cũng rời , muốn tìm Minh Huyền trưởng lão để hỏi mọi chuyện.

      "Tô nương, ngoài cửa U tĩnh uyển có Phương Đông Quỷ gác, ngài có việc gì liền kêu y được rồi, còn có, thức ăn sau này, mỗi ngày đều có người đưa tới cho ngươi, được rồi, chúng ta " dứt lời, Xuân nhi đem đồ của ném giường cùng ba người rời .

      Tô Tiểu Thiến nhìn tẩm cung vắng vẻ này, trong lòng nên cảm giác gì, nhìn mấy tram vòng quan gian phòng (hơi quá =.:) ngoại trừ giường bên trong phòng có bất kỳ vật phẩm, ngay cả ghế cũng có, mặt đất toàn bộ đều là bụi, ra cửa, trong vườn hoa ngoại trừ ít cỏ dại, cái gì cũng .

      Chung quanh nơi đây đều hoang vắng.

      Các nàng ngoài cửa có Phương Đông Quỷ canh gác, thế nhưng ở đây cửa cách tận mấy ngàn mét, cho dù kêu rách cổ họng cũng có người nghe được?

      than tiếng, ra vườn hoa, ở đây có nước, mà lại là phụ nữ có thai nhất định phải uống nước, ở dạo mất mấy phút sau, rốt cuộc tìm được ít nước suối sạch, ngồi xổm người xuống múc ít nước lên uống, ngay lúc này nước mắt cũng lặng lẽ chảy ra.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 151: Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!


      Phủ Minh Huyền trưởng lão

      "Ông cũng có cách nào?" Hoa Hồn giật mình hỏi.

      Minh Huyền trưởng lão thở dài, " biết có chuyện gì xảy ra với Minh vương, lão phu thực bất lực, ai, đáng thương cho nha đầu kia " muốn sinh con ở cái nơi quỷ đó, điều này làm cho long người nguội lạnh." sao lại tuyệt tình như thế? Nàng ấy làm gì sai?" Hoa Hồn tức giận bất bình.

      Minh Huyền trưởng lão suy nghĩ : "Ta nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, bằng lần trước cũng hỏi ta hai chữ tin tưởng "

      "Tin tưởng?" Hoa Hồn lặp lại lần, phải tin tưởng cái gì?

      " Trong chuyện này chắc hẳn nhất định có hiểu lầm, ngươi cũng biết Minh vương lòng tự trọng rất mạnh, có thể hiểu lầm cái gì "

      " được, ta muốn tìm "

      " tại gặp ngươi "

      "Mặc kệ muốn gặp , ta nhất định phải cho biết, nàng đối với thực ;òng" dứt lời, biến mất ở trước mặt ông.

      Lần thứ hai tới đại điện, lần này Lê Ngạo ở bên trong, nhưng (LN) đối với thỉnh cầu của (HH) lại thèm để ý, ngoài cửa Tiểu Bạch đành phải ngăn cản vào, cũng báo cho biết biết, Minh vương gặp.

      "Ta cầu xin gặp ta" lần thứ hai lặp lại những lời này.

      Tiểu Bạch than tiếng, "Hoa Hồn ngươi đừng tự làm khổ mình như thế, Minh vương tại tâm tình tốt, ngươi cũng đừng làm loạn thêm, ngươi yên tâm, ta nghĩ a, Vương Hậu nhất định có thể ra ngoài"Y làm sao phải khó chịu đây! Hoa Hồn nghe vậy, 'Đông' tiếng quỳ ở mặt đất.

      "Ai, Hoa Hồn ngươi làm cái vậy?" Tiểu Bạch thấy thế vội kéo muốn đứng lên.

      " gặp ta, ta liền quỳ xuống cầu xin" Hoa Hồn kiên định .

      "Ai..." Tiểu Bạch kéo nhúc nhích , liền bất đắc dĩ than tiếng, y đành phải bị chửi lần thứ hai vào cung điện bẩm báo.

      lúc sau

      Tiểu bạch người đầy bụi đất ra, giọng có chút bất đắc dĩ, "Hoa Hồn ngươi đừng quỳ, Minh vương , sợ ngươi quỳ đến chết, cũng muốn gặp ngươi "

      Hoa Hồn hề để ý tới y, mà ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ngọn đèn dầu huy hoàng kia.

      Tiểu Bạch gì đành phải đứng ở bên cạnh nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng trong cung điện.

      Trong cung điện Lê Ngạo tâm tình cũng uể oải, muốn tự mình sống ở đó quen đúng chứ?

      Nhưng màn cùng người khác vui cười kia, thế nào cũng quên được...

      Tô Tiểu Thiến có được trái tim ta nhưng lại đùa giỡn nó, có muốn sao đây?

      Trầm mặc nửa ngày, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa Hoa Hồn quỳ, chấp nhất như vậy, quật cường như vậy, hình như rất giống mình.

      U Tĩnh uyển

      Tô Tiểu Thiến nằm ở giường trằn trọc thế nào cũng ngủ được , giường này cứng, mà lại gầy, khó chịu, dù điều chỉnh tư thế thế nào, cũng ngủ được.

      Mà thôi , ngủ được ngắm trăng thâu đêm vậy.

      Vừa tới cửa sổ, cục cưng trong bụng bất chợt chuyển động, như an ủi nên khổ sở như vậy.

      Tô Tiểu Thiến vô ý thức hai tay xoa bụng , "Cục cưng ngày kia con ra đời , ba ba của con tới hay để nhìn con đây?" nhàng thở dài hơi, U Tĩnh uyển thực rất thê lương, thê lương đến nổi nghe được tiếng động gì, ngoại trừ tiếng gió thổi lá cây sàn sạt.

      Ngước mắt nhìn về phía mặt trăng u ám, Lê Ngạo ta rốt cuộc làm sai gì a?

      Chàng tại sao lại biếm vào lãnh cung mà chẳng ngó ngàng đến…

      Minh Huyền trưởng lão sai, chờ đợi thời gian trải qua khảo nghiệm tình cảm này? Càng nhìn thấy được những khổ sở trong lúc này.

      Mà thôi, chỉ cần bé cưng bình an ra đời là được rồi, như vậy, có thể an tâm xử lý chuyện của mình, cảm tình hề ràng buộc có thể đối với mình cũng là chuyện tốt.

      Minh Diễm trong bụng lại bắt đầu giật giật.

      "Ngoan, ráng đợi hai ngày, hai ngày sau, con có thể nhìn thấy mẹ rồi" đúng vậy, còn có hai ngày, hai ngày sau, vận mệnh của lại như thế nào?

      Lúc này trong hậu cung cùng ở đây lại trái ngược.

      Cầm phi cùng Ma Hân Nhã rót rượu ca hát, tỏ vẻ sung sướng.

      "Hừ, nghĩ ra nàng ta nhanh như vậy bị biếm vào lãnh cung, làm cho ta quá giật mình " Cầm phi cười, tốc độ này phải là ả muốn , thực quá nhanh.

      "Đúng vậy, sau này ở đây tỷ tỷ người là lớn nhất , muội muội ta còn hi vọng tỷ tỷ đề bạt hơn" Ma Hân Nhã nịnh hót .

      "Muội muội đừng như vậy a, chúng ta là đội , tự nhiên có phúc cùng hưởng , nay nữ trừ , chúng ta hãy chuẩn bị tốt để giữ được trái tim Minh vương, ngươi cũng đừng quên, nàng ta có đứa đấy" Cầm phi .

      "Hừ, tỷ tỷ chuyện này phải dễ sao, ngươi cũng mang thai là được mà?" Ma Hân Nhã cười .

      "Ai, loại chuyện này ta muốn là được chắc ?" Cầm phi phiền muộn.

      "Tỷ tỷ đừng khổ sở, lúc này nàng ta bị biếm vào lãnh cung , Minh vương cũng là nam nhân, cũng cần , ta nghĩ tự nhiên tìm đến tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng" Ma Hân Nhã vội an ủi .

      Cầm phi nghe vậy cười, trả lời: " Cũng thể như vậy, muội muội ngươi có kiều ( kiều), có sắc, cầm kỹ lại cao hơn tỷ tỷ, hơn nữa a, còn là Ma Giới công chúa, chừng, Minh vương tìm ngươi, ta nha, chính là hoa cúc dại " giọng của ả nịnh hót, chẳng thà là đố kị.

      Ma Hân Nhã nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười, "Tỷ tỷ đừng như vậy, muội muội tuy là công chúa, thế nhưng có người nào biết tỷ tỷ được sủng ái cao nhất , giống như ngày hôm trước Minh vương còn ở chỗ của ngươi qua đêm đó "

      "Ha ha" bị nàng ta nịnh hót như thế, Cầm phi hài lòng cười.

      Ma Hân Nhã nhìn ả cũng cười.

      Cầm phi nghĩ thầm, mặc dù ngươi rất ngốc, ngu ngốc, lại tâng bốc ta như thế, thế nhưng…

      Ngươi đẹp , ngoại trừ nữ nhân kia, ngươi chính là đẹp nhất , mà ta, cũng cho phép nữ nhân ưu tú hơn ta tồn tại , vì thế, Ma Hân Nhã người kế tiếp ta muốn diệt trừ chính là ngươi, hừ, giữa hậu cung cũng chỉ có ta độc sủng.

      Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 152: Cuộc sống ở U Tĩnh uyển

      Edit: Đào


      Trời rốt cuộc sáng, Hoa Hồn quỳ ở bên ngoài tròn đêm cũng nhìn thấy Lê Ngạo.

      Tim của vào giờ khắc này lạnh như băng.

      "Hoa Hồn thôi, Minh vương cũng biết còn ở trong cung điện hay " bên cạnh Tiểu Bạch cũng bồi đêm, khỏi thở dài.

      Hoa Hồn mặt lạnh đứng dậy, dứt khoát khỏi đây, Lê Ngạo là ngươi đúng, như vậy liền nên trách giữ quy củ.

      Tô Tiểu Thiến ghé vào bên giường cũng chầm chậm tỉnh lại, đêm qua cứ như vậy ghé vào bên giường mà ngủ, thong thả đứng dậy, chân tê rần.

      Trời, rốt cuộc sáng.

      Tô Tiểu Thiến vừa mới cảm khái xong, có người gõ cửa, sau đó Thu nhi đến, trong tay bưng bữa sáng.

      "Tô nương ăn chút " cũng biết khi nào, Thu nhi còn lạnh như băng, đối với coi như tương đối tốt, kỳ thực, ở trong mắt Thu nhi, nàng cảm thấy đáng thương , có mang cục cưng còn phải ở nơi này, nhưng nàng chỉ là nha đầu có quyền quyết định chuyện gì, có thể làm chính là phục tùng.

      Tô Tiểu Thiến gật đầu, lên phía trước nhìn bữa sáng rất phong phú trong lòng nghĩ, ba ba cục cưng ngươi còn biết cho ngươi ăn tốt chút.

      "Tô nương tịnh dưỡng tốt, ta nghĩ chờ cục cưng ra đời , Minh vương cũng đón người trở về" Thu nhi có chút thương cảm .

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy ngoái đầu nhìn lại cho nàng nụ cười an tâm, "Cám ơn quan tâm của ngươi, ta chiếu cố mình cùng cục cưng tốt" đối với tấm long của nàng, rất cảm động . Chờ dùng xong bữa sáng, Thu nhi trước khi : "Ta buổi trưa tới đưa cơm cho người, người trước hã nghỉ ngơi chút " dứt lời, nàng nhàng đóng cửa lại rời .

      Ăn điểm tâm xong, khí lực của cũng hơi khôi phục chút ít, mở cửa ra muốn ra ngoài hít thở khí trong lành, kỳ thực, nếu như có nhiệm vụ trong người, nguyện ý ở lại chỗ này, yên tĩnh cũng là loại hưởng thụ, chí ít cần để ý tới bên ngoài ồn ào .

      Trong cung điện

      "Nàng ăn sao ?" Lê Ngạo mặt chút biểu tình hỏi.

      Thu nhi trả lời: "Đúng vậy "

      "Cơm trưa nhớ phong phú chút "

      "Dạ, nô tỳ " nàng có chút hiểu, nếu quan tâm như vậy, vì sao còn muốn đem biếm lãnh cung?

      "Ngươi xuống " phất tay cái, cắt ngang suy nghĩ của Thu nhi, Thu nhi vội hành lễ liền rời .

      Lê Ngạo than tiếng, muốn lại để ý tới chuyện tình cảm , đứng lên cầm lấy áo khoác ngoài , bên ngoài còn có công chờ xử lý.

      vòng trăng tròn mọc lên, chiếu sáng u ámchiếu rọi nề trời đỏ rực càng thêm thê lương mỹ lệ.

      Ở U Tĩnh uyển ngày cứ như vậy trôi , Tô Tiểu Thiến ăn xong bữa tối liền đóng cửa lại bắt đầu nghỉ ngơi, ở đây thực rất vắng vẻ, ngày hôm nay dạo quanh vườn hoa, nhìn rất hoang vắng nhưng cũng có chút ý tứ.

      Ngoài cửa

      "Ngươi muốn làm gì?" Phương Đông Quỷ nhìn thấy Hoa Hồn xông vào khỏi căm tức hỏi.

      "Ta muốn mang nàng rời khỏi, ở đây phải chỗ nàng ở" Hoa Hồn chờ đợi ngày chính là muốn thừa dịp trời tối mang .

      "Ngươi muốn cải lệnh?" Phương Đông Quỷ vui cả giận .

      " là hôn quân, ta cần tôn kính " Hoa Hồn từng chữ từng câu ra.

      "Ngươi... Hừ, có ta ở đây, ngươi đừng mơ vào trong" Phương Đông quỷ thấy có ý tốt nên cũng khách khí .

      Hoa Hồn khẽ cau mày, "Ta có chết cũng " lời vừa mới ra khỏi, xông lên trước cùng y đánh nhau.

      "Hoa Hồn ngươi muốn chết sao?" sau khi đánh được chút Phương Đông Quỷ tức giận quát, bởi vì Hoa Hồn từng chiêu thức đều rất ngoan hề có dấu hiệu nương tay.

      Hoa Hồn cũng để ý y mà ngoan cường công kích y, hai người thân thủ ngang nhau, nên cũng phân cao thấp, Phương Đông Quỷ thấy cố chấp như vậy, đành phải tận lực chống lại, chưởng bổ về phía Hoa Hồn, Hoa Hồn cũng tỏ ra yếu thế cũng xuất lại chưởng.

      'Đông' tiếng hai người rơi xuống mặt đất, máu tươi từ từng khóe miệng hai người chảy xuống.

      "Hoa Hồn ngươi làm như vậy hối hận " Phương Đông quỷ đứng dậy khóe miệng .

      Hoa Hồn cũng đứng dậy, "Dù sau này ta hối hận cũng liên quan đến ngươi" cho phép bị chút thương tổn nào.

      Sau đó hai người lại bắt đầu bác đấu, trong quá trình vật lộn, Hoa Hồn thấy đạo bóng đen bay xuống đánh vào ót Phương Đông Quỷ, cứ như vậy, Phương Đông Quỷ đột nhiên té xuống đất hôn mê .

      "Ai? Là ai?" Hoa Hồn nhìn bầu trời đen hỏi.

      Nhưng ngoại trừ tiếng gió lại nghe thấy thanh gì nữa .

      Bóng đen kia đến tột cùng là ai? Lăng vài giây, Hoa Hồn nghĩ nhiều nữa mà bước vào bên trong.

      rời , bóng dáng màu đen bước ra, gã mang theo bộ mặt trùm vải đen chết chóc, nhưng vết sẹo do đao gây ra sâu vẫn có thể thấy ràng.

      Trong mắt của gã lóe lên tia quỷ dị, sau đó liền biến mất .

      Tô Tiểu Thiến đem quần áo đặt đầu giường, rồi trèo lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ngay lúc đó, bụng của bất chợt đau.

      "Cục cưng đừng quậy nữa, ngủ " Tô Tiểu Thiến sờ bụng, ý bảo bé làm ầm ĩ , hôm nay vòng cũng mệt , nhưng những lời này có hiệu quả, bụng vẫn truyền đến đau đớn như cũ.

      Tô Tiểu Thiến vội ngồi dậy, muốn tìm nguyên nhân, nhưng ngay trong nháy mắt này, rang cảm nhận được giữa hai chân có luồng dịch chảy xuống.

      trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy khủng hoảng, này... Tại sao có thể như vậy?

      Nước ối vỡ rồi sao?

      phải vẫn còn ngày sao? Sau khắc, trong đầu của xuất thực đáng sợ, ... Chẳng phải sắp sinh?

      Vừa mới nghĩ tới đây, bụng của bắt đầu ngừng truyền đến đau đớn.

      Mặt Tô Tiểu Thiến lập tức trắng bệch bị đau đớn thay thế, ôm bụng bắt đầu ngừng rên. Muốn đứng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :