1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 138: Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?

      Editor: Đào


      Đúng lúc này, Tô Tiểu Thiến bay lên trời, hai mắt cừu hận nhìn chằm chằm Tĩnh Nghi, lạnh lùng : " Phụ vương của ngươi cho ngươi biết, ta là Vương Hậu của Minh Giới sao?"

      "Cái gì? Ngươi... Ngươi là Vương Hậu của Minh Giới?" Lúc này Tĩnh Nghi bị bộ dáng hung ác độc địa như vậy dọa mồm miệng run lên.

      "Ngươi hại chết cha mẹ ta, hôm nay ngươi chôn cùng họ " lúc này Tô Tiểu Thiến bị cừu hận cường đại che lí trí, hận ý cắn nuốt linh hồn của .

      "Ngươi..." Tĩnh Nghi câu còn chưa ra, Tô Tiểu Thiến trong tay đạo lam quang liền đem nàng đánh té mặt đất miệng phun máu tươi.

      "Tiểu thư" Hồng nhi thấy thế vội chạy tới nâng dậy Tĩnh Nghi mặt đất.
      hoàn toàn phải Tô Tiểu Thiến mà nàng từng quen thuộc.

      "Tiểu thư ngươi nhanh lên, để ta đối phó nàng" Hồng nhi chợt đem nàng đẩy ra còn mình liền nhào tới.

      "Ai cũng được, các ngươi cũng phải chết" Tô Tiểu Thiến điên cuồng , hai tay hợp nhất lam quang theo đầu ngón tay xông ra, sau khắc bắt đầu vận dụng quả cầu màu lam hướng về phía hồng y nữ tử chưởng tới.

      'Đông' tiếng, Hồng nhi bị trúng văng ra, như diều đứt dây cho đến khi rơi xuống đất mặt, miệng phun máu tươi, ánh mắt lồi ra, yết hầu phát ra khanh khách tiếng vang chỉ vào Tĩnh Nghi, trong mắt mảnh kinh khủng, "Tiểu thư... mau..."

      "Ngươi... Ngươi làm gì?" Tĩnh Nghi lui rất xa, ngắm nhìn bốn phía, nàng mới phát mình có bao nhiêu tứ cố vô thân, mà nàng ba hồn bảy vía sớm dọa rớt hai hồn lục phách, trong lòng mảnh sợ hãi, đây phải là Tô ngu ngốc người mà nàng nhận thức, lúc này so với ma quỷ còn muốn dọa người.

      Tô Tiểu Thiến quỷ dị cười cười, hai mắt huyết sắc nhìn chằm chằm nàng cười : "Ta làm gì? Ngươi nhìn thấy sao?"

      "Vương hậu "

      "Tiểu Thiến?"

      Ba giọng nam đột nhiên vang lên, Tô Tiểu Thiến bị kinh hãi, đứng lặng vài giây đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc này Tĩnh Nghi thấy cơ hội này vội xoay người cái liền thấy.

      Tô Tiểu Thiến nhìn về phía ba người quen thuộc đến thể lại quen thuộc hơn, đầu của đột nhiên vựng lên, sau khắc liền hướng mặt đất bước đến, Lê Ngạo bước tiến lên ôm .

      "Ngươi... Là Tô Tiểu Thiến?" Lê Ngạo thế nào cũng nghĩ đến nữ tử trong lòng xinh đẹp dị thường này chính là Tô Tiểu Thiến?

      Lúc này lam khí bên cạnh toàn bộ tan , ánh mắt đỏ rực cũng bắt đầu khôi phục bình thường, "Lê... Lê Ngạo..." bao lâu, và chàng bao lâu gặp mặt?

      Lê Ngạo bị sâu thẳm nhìn như vậy tình cảm tha thiết làm ngây ngẩn cả người, loại ôn nhu quen thuộc này dường như trước đây lâu từng xuất .

      "Nàng... Nàng hại chết phụ mẫu ta, nàng hại chết thân nhân ta, ô ô" bi thương lớn khiến kịp hưởng thụ vui sướng gặp lại mà là phen khóc lớn.

      Lê Ngạo tâm cũng đau lên, hối hận, lúc trước nên giết nữ kia .

      "Vương hậu..." Minh Huyền trưởng lão tin về phía trước, vì kích động mà toàn bộ thân thể bắt đầu run run, khuôn mặt đẹp quen thuộc như vậy, lam quang quen thuộc như vậy, này... Đây phải là vương hậu của bọn họ còn có thể là ai?

      Tô Tiểu Thiến giơ lên con ngươi đầy lệ nhìn về phía trưởng lão, chậm rãi đứng dậy vài giây liền nhào tới trong lòng trưởng lão, "Ô ô, trưởng lão, phụ mẫu ta chết thảm, ta hận, hận "

      "Đứa ngươi rốt cuộc trở về, ngươi rốt cuộc trở về" Minh Huyền trưởng lão vui đến phát khóc, chỉ bất quá quá bất ngờ, có thể tưởng tượng đến Vương Hậu là bị nhiều kích thíchmột lúc mới có thể phá tan trở ngại .

      "Ngài có thể cứu bọn họ sao?" Tô Tiểu Thiến rưng rưng nhìn Minh Huyền trưởng lão.

      "Bé ngoan, bọn họ chết, bất quá ngươi đừng lo lắng, ta nhường cho bọn họ sớm ngày lên đến thế giới cực lạc, cái thế giới kia có cừu hận, có bi ai" thương vuốt tóc của khẳng định.

      Tô Tiểu Thiến gật gật đầu, lệ như nước suối ngừng chảy xuống, xin lỗi cha mẹ, bởi vì nên mới hại chết bọn họ.

      "Đứa đáp ứng ta, nên bị cừu hận khống chế hai mắt, ngươi cũng là người, ngươi vẫn là tiểu nha đầu vô ưu vô lự, ta biết vết thương trong tâm ngươi, khiến ngươi khổ sở, trưởng lão đáp ứng ngươi hảo hảo an táng cha mẹ của ngươi" dứt lời kề bên tai của giọng : "Minh Vương ký ức còn chưa khôi phục, các ngươi bên người còn nguy hiểm nhiều lắm, ngươi nhất định phải luôn bên cạnh giúp đỡ , làm cho sớm ngày nhớ lại tất cả "

      Tô Tiểu Thiến nhìn chằm chằm trưởng lão run : "Là ta... Đều là lỗi của ta, nếu phải lúc trước do thiếu quả quyết của mình, bọn họ nhất định phải chịu dằn vặt như vậy " đúng vậy, ba ngàn năm trước quá đơn thuần, lo lắng nhiều lắm, cho nên mắc thêm lỗi lầm lớn mà dẫn đến bi kịch lớn như thế.

      "Đứa , ngươi trở về là được rồi, Hỏa Ma tại tung tích , ta sợ ngày an ổn quá lâuđâu" giọng than thở.

      "Các ngươi cái gì?" Lê Ngạo thấy bọn họ mình nghe đều hiểu, khỏi hỏi lại.

      "Bí mật" trưởng lão hiền lành nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.

      "Tiểu Thiến..." thanh ôn nhu làm cho Tô Tiểu Thiến ngây ra lúc, sau khắc hướng phía sau nhìn lại, thân bạch y, xinh đẹp như họa nam tử, trong mắt cũng có nhàn nhạt đau thương.

      "Hoa Hồn?" Tô Tiểu Thiến vội tới.

      "Hoa Hồn ngươi ra rồi sao?"

      "Uh, ngươi chịu khổ" Hoa Hồn cầm bàn tay của mà lòng đau .

      Ngữ khí ôn nhu như vậy, khiến rơi lệ lần thứ hai, Lê Ngạo thấy thế lập tức liền mất hứng, nhanh tiến lên đem Tô Tiểu Thiến ôm vào trong lòng, trạng thái kia dường như , là của ta!

      Tô Tiểu Thiến bị ôm vào trong ngực,cái ôm ấm áp quen thuộc như vậy làm cho lòng của run rẩy lâu, xoay người nhìn về phía Lê Ngạo giọng điệu nhàng, "Ba ngàn năm , chúng ta bỏ lỡ ba ngàn năm, kiếp này, ta lại buông tha ngươi, có ngu ngốc mà ly khai ngươi nửa" cầm hai tay của khẳng định .

      Lê Ngạo nội tâm mềm mại lại chỗ bị nàng nhàng vừa , ngạc nhiên biết nên cái gì, đây là thông báo sao?

      "Mẹ..." Rốt cuộc, ở bên tĩnh lặng Tiểu Bảo ở đầu vai Đại Bảo đầu yếu yếu la lên.

      "Tiểu Bảo" Tô Tiểu Thiến nghe tiếng tới.

      "Mẹ, các ngươi muốn đúng ?" Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng hỏi.

      Tô Tiểu Thiến tâm vướng mắc tiếng, khó chịu vạn phần, "Ta..."

      Tiểu Bảo nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng hiểu những người này là đến , Tiểu Bảo trong lúc bất chợt liền khóc lên.

      "Tiểu bảo" Tô Tiểu Thiến đau lòng đem nàng đặt ở tay.

      "Mẹ, ở bồi Tiểu Bảo đêm được chứ? Ô ô" Tiểu Bảo ôm ngón tay của khóc lên.

      Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại mọi người, gật gật đầu trả lời: "Ân "

      đêm này, quốc gia kia trở nên hề tịch mịch

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ

      Editor:Đào


      Tô Tiểu Thiến đem cha mẹ là tốt an táng tại đây xinh đẹp yên bình,nhưng trong lòng thể yên lặng như trước, đây hết thảy đều là phát sinh quá mức đột nhiên, đột nhiên đến thể tiếp thu, thế nào cũng nghĩ tới bạn tốt của mình cư nhiên là quái vật ác độc như thế, mà lại ngu ngốc tin tưởng nàng ta.

      sườn núi bây giờ gồm có Đại Bảo , Tiểu Bảo, Lê Ngạo, Hoa Hồn, còn có , năm người ngồi xuống bãi cỏ xanh nhìn về phía ánh sáng ngọc tinh khôi, mỗi người tự ôm tâm , mà Minh Huyền trưởng lão trở về, đáp ứng muốn cho cha mẹ của lên thế giới cực lạc.

      Đêm trăng non, có ánh đèn quấy rầy, có ô nhiễm khí, có huyết sắc Minh Giới, sao rơi đầy trời trong bầu trời đêm, là đẹp lóa mắt như vậy, Tô Tiểu Thiến lâng lâng nhìn về phía bầu trời, mọi người , người sau khi chết hóa thành sao, như vậy, ngôi sao nào là cha mẹ mình đâu?

      "Ngươi suy nghĩ gì?" Hoa Hồn giọng hỏi.

      Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại tỏ vẻ tươi cười, " muốn cái gì, ách, Hoa Hồn, ngươi thân thể tốt rồi sao?"

      Hoa Hồn đối với ôn nhu cười, "Ta rất tốt, Tiểu Thiến, ngươi... Phải kiên cường" Hoa Hồn thiên ngôn vạn ngữ biết nên thế nào an ủi , cứ việc ban ngày mọi người đều thay phiên an ủi , thế nhưng nghĩ tới lại kiên cường báo bọn họ cho biết, có việc gì, kỳ thực biết đáy lòng rất đau, hôm nay gặp qua mặt điên cuồng của ,là bi thương như vậy, đau lòng như vậy, bất lực như vậy.

      "Ta nhất định tốt lên " còn có sứ mệnh vẫn chưa xong nhất định kiên trì đến cuối cùng .

      "Có ta ở đây, nàng tự nhiên tốt " Lê Ngạo nhìn hai người chít chít méo mó tự nhiên vui đứng lên, hai người này đem cho rằng khí sao?

      Tô Tiểu Thiến cười cười rảnh mà để ý đến ghen.

      "Mẹ, bầu trời có tảng đá đẹp quá nga" Tiểu Bảo ngồi ở bả vai của giọng .

      Tảng đá? Tô Tiểu Thiến ngây ra lúc, hỏi vội: "Ai cho con biết đó là tảng đá ?"

      " ai cho ta biết, chính tatự đoán " Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn về phía , ách? đúng sao?

      "Ngu ngốc, đó là sao" Đại Bảo đột nhiên khinh bỉ , muội muội này thực làm cho mất mặt!

      "Đại bảo, thể muội muội như vậy " Tô Tiểu Thiến vội xoay người .

      Đại Bảo nghe vậy nhếch miệng chuyện.

      "Tiểu Bảo, những thứ kia là sao, ngươi xem, kia là sao Ngưu Lang, cách khoảng ngân hà đó là sao Chức Nữ" Tô Tiểu Thiến chỉ ngón tay lên bầu trời đối bọn họ .

      "Ngưu Lang Chức Nữ?" vai Tiểu Bảo trong giọng hàm tia hiếu kỳ.

      "Đúng vậy, truyền thuyết bầu trời ở đám chức nữ..." .

      Tô Tiểu Thiến kể về chuyện tình giữa hai người bọn họ, bọn họ bên cạnh đều mỉm cười nghe, gió từ từ thổi, đêm rất dài, nhưng bọn họ lại cảm thấy đơn.

      "Mẹ, tình này rất thương cảm nga, vì sao người trong lòng thể ở cùng chỗ? Tại sao muốn tách ra, bọn họ ràng đều thích đối phương phải sao?" Tiểu Bảo xoa chút lệ trong mắt chảy ra khỏi hỏi.

      Tô Tiểu Thiến than tiếng, "Tình cũng phải là theo ý có thể cùng chỗ , thế giới rất lớn, việc ngoài ý muốn rất nhiều, có rất nhiều chuyện, đều phải chúng ta có thể nghĩ đến " Tô Tiểu Thiến xong khỏi nhìn về phía Lê Ngạo, trong lòng như kim đâm mà đau đớn, Lê Ngạo, chúng ta đường cùng nhau chứ?

      Cảm giác được bị người nhìn lén, Lê Ngạo quay đầu nhìn sang vừa vặn chống lại ánh mắt lóe sáng của .

      Hoa Hồn nhàn nhạt nhìn về phía khoảng , cũng khẩn cầu có tình , chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh bảo hộ , chiếu cố cũng đủ.

      "Được rồi Hoa Hồn, ngươi được trưởng lão mang ra khỏi nơi đó , sau này liền ở quý phủ " Lê Ngạo vội vàng .

      "Xin lỗi Minh Vương, Hoa Hồn ly khai vùng cấm chỉ có tâm nguyện, đó chính là ở lại bên cạnh nàng bảo hộ nàng, chiếu cố nàng" Hoa Hồn hoàn toàn để ý mặt mũi của .

      "Có ta còn cần ngươi sao?" vị chua bắt đầu thăng cấp.

      "Đó là suy nghĩ của ngươi" Hoa Hồn như trước mua sổ sách.

      "Ngươi muốn lần thứ hai tiến vào vùng cấm sao?" bắt đầu lấy chức quyền uy hiếp.

      Hai mỹ nam ánh mắt trung chạm vào nhau, bùm bùm ánh lửa bắn ra bốn phía, tràn đầy mùi chiến tranh nhưng vào lúc này bị Tô Tiểu Thiến cắt ngang .

      "Được rồi, các ngươi đều là người thân nhất của ta, ta để cho các ngươi ly khai khỏi ta" Tô Tiểu Thiến nghiêm túc , kéo qua tay Hoa Hồn, cũng kéo qua tay Lê Ngạo, ba bàn tay cứ như vậy cùng nắm lại chỗ.

      "Hừ" Lê Ngạo cánh mũi hừ tiếng, rút tay mình về, Tô Tiểu Thiến để ý cười cười, Hoa Hồn cũng theo cười cười.

      Ngày hôm sau

      Bọn họ tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Tô Tiểu Thiến lần thứ hai hôn chút ngón cái Tiểu Bảo.

      "Đại Bảo, hảo hảo chiếu Cố muội muội" Tô Tiểu Thiến đối với ngửa đầu dặn dò.

      Đại Bảo hừ tiếng.

      "Mẹ ngươi sau này nhất định phải nhớ về thăm Tiểu Bảo..." Tiểu Bảo biết hôm nay rời , nàng như trước che giấu được trong lòng thương cảm.

      "Ai nghĩ rời ?" Trong lúc bất chợt nam nhân thần bí từ trời giáng xuống mặt đất.

      "Ba ba?" Hai bảo bảo đồng thời la lên.

      "Ha ha, nghĩ ra các ngươi có thể tìm được đếm đây?" Hắc Sơn lớn tiếng cười .

      "Là ngươi mang nàng ?" Lê Ngạo nhíu mày giọng điệu rất là bất mãn.

      "Là ta như thế nào? Các ngươi thế nhưng tới cũng đừng nghĩ " Hắc Sơn cuồng vọng cười cười.

      "Chỉ bằng ngươi?" Lê Ngạo hừ lạnh tiếng.

      Ta cho ngươi biết, cái chỗ này, ta chính là thần, ta cho các ngươi , ai cũng được" Hắc Sơn phi thường , trong tay lại đột nhiên nhiều ra lợi khí phiếm quang.

      Lê Ngạo thấy thế tròng mắt lập tức thả ra tia quang mang hung ác.

      "Ba ba, để cho mẹ thôi" trong lúc bất chợt, Đại Bảo mở miệng , những lời này làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả ra, bao gồm Hắc Sơn.

      "Đại Bảo?" Tô Tiểu Thiến vạn lần nghĩ tới cư nhiên gọi mình là mẹ?

      "Đại Bảo ngươi đây là?" Hắc Sơn cũng ngây ngẩn cả người.

      "Mẹ đối với ta cùng muội muội rất tốt, mẹ có rất nhiều chuyện muốn làm, thể ở tại chỗ này, ba ba ngươi để cho bọn họ thôi" Đại Bảo thản nhiên .

      "Nhưng là các ngươi..." là thích nàng sao?

      "Ba ba, để cho ta chán ghét ngươi" Đại Bảo lạnh lùng .

      Hắc Sơn nghe vậy nhất thời nghẹn lời, biết nên như thế nào, nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thực cứ như vậy buông tha bọn họ?

      "Mẹ ngươi , Tiểu Bảo ta chiếu cố " Đại Bảo để ý tới Hắc Sơn tiếp tục .

      Tô Tiểu Thiến hút hút mũi, sờ sờ chân to của Đại Bảo rưng rưng : "Xin lỗi, ta thể lưu lại cùng các ngươi "

      "Mẹ, nếu như ngươi gặp vấn đề thể giải quyết hãy tới tới tìm Đại Bảo" trong lúc bất chợt, Đại Bảo dường như trưởng thành rất nhiều, điều này làm cho Tô Tiểu Thiến cảm động ngớt.

      "Uh, Đại Bảo phải ngoan ngoãn " Tô Tiểu Thiến rơi lệ dặn dò.

      Lê Ngạo chân mày tự chủ nhíu lại, đứa bé này rốt cuộc thân phận gì? Vì sao phụ thân sợ như vậy? Bất quá, quản được , tại mang trở lại, cột vào bên cạnh mình, Tô Tiểu Thiến cáo biệt xong, ba người cùng nhau biến mất.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 140: Chúng ta viên phòng !

      Editor:Đào


      Sau khi trở lại cung điện ,Hoa Hồn theo bọn họ mà là đến nơi ở của Minh Huyền trưởng lão, Lê Ngạo cười cười ôm lên vào bên trong, Tô Tiểu Thiến nhìn trong phòng đầy vui mừng, nhưng lại đột nhiên khó chịu, nghĩ đến cưới người khác, hậu cung còn có nhiều nữ nhân như vậy, trong lòng đầy lửa giận, 'Tăng' tiếng liền xông ra.

      "Chàng... Chàng có hay cùng nàng ta viên phòng?" Bị ôm ngửa đầu chu mỏ hỏi.

      Lê Ngạo ôm cúi đầu cười, "Nàng xem?"

      "Cái gì gọi là ta a, đừng cho là ta và chàng ba ngàn năm gặp, chàng có thể làm càn, nếu như chàng tiếp tục như thế, ta cần chàng nửa" ngẫm lại ba ngàn năm cũng hoa tâm quá như thế, tại sao có thể cùng nhiều nữ nhân như vậy tìm hoan mua vui?

      Lê Ngạo nhìn bộ dáng tức giận khỏi cười cười, mặc dù trong miệng mực ba ngàn năm, ba ngàn năm, nghe hiểu, cũng biết ba ngàn năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong miệng vẫn là tên của , vậy chứng minh mình cùng là có quan hệ , cho dù cái gì đều nhớ , nhưng bây giờ vẫn như trước làm cho mê muội, cũng làm cho cách nào tự thoát khỏi.

      "Nàng đoán?" ôm tẩm cung mình đến, đối với việc mà hỏi, coi như bóng cao su để cho nàng đá.

      "Chàng khẳng định bị nàng ta mê hoặc, nàng ta lớn lên xinh đẹp như thế" Tô Tiểu Thiến buồn bực , mà trong đầu của đều là hình ảnh bọn quấn quýt cùng chỗ.

      Lê Ngạo nghe vậy cười ha ha, "Nàng ta có đẹp bằng nàng sao?"

      Đúng vậy, bây giờ xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần, làm cho người ta cũng dám khinh nhờn, ngay cả cũng khiếp sợ thôi, bất quá, quan tâm phải là dung mạo, mà là linh hồn của .

      Tô Tiểu Thiến khôi phục ký ức, tự nhiên biết dung mạo của mình là dạng gì rồi , chỉ là , trong lòng của vẫn là quấn quýt , mặc dù lúc trước sủng ái nhiều nữ nhân như vậy, nhưng đều là có gặp phải .

      Chỉ là...

      Chỉ là tại gặp phải rồi, mà lại vừa vặn thành thân, thế nào cũng thể cân đối, tựa như lúc trước lập lời thề cùng nhau, ta Lê Ngạo mãi chỉ người là nàng!

      tại lại quá phận muốn nhiều nữ nhân như vậy!

      Lê Ngạo nhìn khuôn mặt mất hứng, mà lại rất thoải mái, "Từ gặp khi nàng, Lê Ngạo ta cũng chạm qua những nữ nhân khác" cười cười.

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy lập tức trong lòng như ăn mật ăn đường mà cảm thấy ngọt ngào, ôm cổ tay gia tăng độ mạnh yếu, tin tưởng , giống như ba ngàn năm trước!

      tới tẩm cung, đem nhàng thả giường, lại thay cởi giầy, "Nàng nghỉ ngơi tốt, ta ở bên cạnh cùng nàng" đúng vậy, lần này vô luận như thế nào, cũng ly khai .

      Quen thuộc hoàn cảnh, quen thuộc giường, quen thuộc mùi, điều này làm cho lần thứ hai ngụm lớn hô hấp đứng lên, nhắm mắt nằm ở giường, hưởng thụ thoải mái lâu, chỉ bất quá, trong đầu của lại khống chế được toát ra ít đoạn ngắn hình ảnh.

      Minh Diễm? Là, con trai của .

      giây sau, chợt mở hai mắt ra, thân thể 'Bá' chút đứng lên.

      "Làm sao vậy?" Lê Ngạo thấy thế hỏi vội.

      "Nhi tử của ta" Tô Tiểu Thiến nhìn về phía xa xa ngữ điệu nhàng, sai, con trai của , ba ngàn năm trước vì nhất thời mềm lòng để cho Hỏa Ma chạy, mà dẫn đến kiếp nạn thiên địa, lúc đó đứa trong bụng còn chưa xuất thế liền bị trúng kiếp nạn, Lê Ngạo dùng hết thần lực đem đứa bé lấy ra được, hài tử kia là Minh Diễm.

      " tại rất tốt " Lê Ngạo biết suy nghĩ gì, vội an ủi .

      Lúc này ký ức như cuộn phim ở trong đầu dần , mà lại chí khí khóc lên, là con trai của mình, là vậy! Mà thế nhưng muốn đem tống cho người khác, đáng chết, ngươi hỗn đản, hỗn đản.

      "Tiểu Thiến..." Lê Ngạo thấy khóc lóc nhất thời luống cuống tinh thần, vô ý thức : "Ngươi muốn gặp Minh Diễm ta dẫn ngươi "

      Tô Tiểu Thiến hít mũi cái nhìn về phía nam nhân mình , bị ký ức phong tỏa, nhưng vẫn quan tâm như vậy, điều này làm cho phi thường cảm động, chỉ là... ngày ký ức được khôi phục, cũng rất lo lắng, Minh Huyền trưởng lão sai, lúc này đối với tình cảm dành cho vẫn còn rất yếu đuối, mà trước mặt bọn họ lại xảy ra rất nhiều kiếp nạn, phi thường lo lắng, vẫn nắm tay mình chứ?

      "Ngươi suy nghĩ gì?"

      "Lê Ngạo..." giọng hô tiếng chậm rãi ngồi xuống.

      "Ách?"

      "Chúng ta viên phòng " xem tử sắc tròng mắtcủa cực kỳ nghiêm túc .

      "... ?" Lê Ngạo bị lời của làm khiếp sợ biết gì, viên phòng? có biết mình cái gì ?

      "Ta nghĩ muốn cho Minh Diễm vào nơi đây" kéo tay bỏ vào bụng của mình, đúng là ở đây.

      biết Hỏa Ma rốt cuộc ở nơi nào, ngày thoải mái như thế nàu có thể lưu ở bao lâu, nếu như, lần này vô pháp tránh thoát, như vậy nên trước hết để cho Minh Diễm ra, chí ít, hoàn thành mộng tưởng trước đây, là có đứa con của mình.

      "Ngươi..." Lê Ngạophúc hắc ngày nào, thế mà bị ánh mắt như tình của làm cho choáng váng.

      "Chúng ta cùng tạo đứa " tiếp tục .

      "Nàng biết nàng cái gì sao?" Lê Ngạo hầu kết dao động lên xuống, hiển nhiên phi thường giật mình.

      Tô Tiểu Thiến đột nhiên đứng dậy, đùi thoáng cái nhảy qua tới người của , mà tay chút do dự đem đặt giường, trong mắt lên tia giảo hoạt.

      Lê Ngạo trừng lớn hai mắt, hiển nhiên tin đây là Tô Tiểu Thiến ôn nhu yếu ớt, "Nàng..." Lê Ngạo nằm ở dưới nhìn 'Cường hãn' biết mình nên cái gì a.

      "Vì nhi tử, ta cái gì đều nguyện ý" tựa hồ đoán được ý nghĩ của , cười nhạt tiếng giải thích, đúng vậy, thiếu nhi tử rất nhiều, cũng thiếu rất nhiều.

      "Chỉ là..."

      Tô Tiểu Thiến thừa dịp Lê Ngạo lúc chuyện, cái hôn rơi vào môi của , cái lưỡi thơm tho liền thừa cơ chui vào miệng của , cùng tương trợ quấn quýt, đạo mùi vị quen thuộc như vậy ,Tô Tiểu Thiến càng mê ly hơn, cùng bỏ lỡ thời gian lâu lắm rồi, tại chỉ nghĩ hảo hảo nắm chặt mỗi khắc cùng cùng chỗ.

      Lê Ngạo lăng vài giây, sau khắc, xoay người đem đè xuống dưới thân.

      "Ách?" Tô Tiểu Thiến ngụm lớn thở phì phò nhìn sắc mặt hồng hào của Lê Ngạo, ngực của cứ phập phồng lên xuống 'Hô hấp' , Lê Ngạo nhìn lần thứ hai nuốt ngụm nước bọt, mà phía dưới sớm 'Nhất trụ kình thiên' *.
      Nhất trụ kình thiên* câu trụ chống trời , ý ở đây là nổi lên bản tính rồi *hắc hắc*

      " ta còn chưa có xong đâu" Lê Ngạo hít hơi sâu, nha , nữ nhân này quá trí mạng .

      "Cái gì?" miệng đào của hé ra hợp lại hỏi.

      lúc này hai tròng mắt tử sắc như hỏa diễm thiêu đốt, trong mắt của nhìn thấy cảnh tượng của bao ngày qua , bao nhiêu dục vọng thiêu đốt con ngươi vững vàng nhìn chằm chằm , đây là cực độ khát vọng , vô số lần tưởng tượng ...

      "Chỉ là, tình viên phòng này, nên do ta đến chủ động " dứt lời, cúi đầu hôn lên kiều môi của , dục vọng bị đè nén lâu cũng thể nén được nửa, triệt để đưa dìm ngập rồi.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 141: Viên phòng là được rồi sao.

      Editor:Đào


      Ở Minh Giới cái gì lợi hại nhất, đó chính là chuyện bát quái.

      Trong đêm, nữ nhân trong hậu cung đều nghe Minh Vương từ bên ngoài mang về mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời lần đầu tiên phá lệ cho nữ nhân ở tẩm cung của mà ngủ, lại lần đầu tiên phá lệ cho uống thuốc sẩy thai.

      Ma Hân Nhã nghe vậy tự nhiên tức giận , đây coi là cái gì? Vừa mới cưới mình, lại từ bên ngoài mang đến nữ nhân đồng thời còn đối với ta che chở như vậy? Điều này làm cho hạng nhất công chúa được nuông chiều thế nào có thể nuốt xuống cục tức này.

      Hừ, mặc kệ ngươi là mỹ nữ tuyệt thế, hay là tuyệt thế tiên nữ, dám cướp đồ của nàng, kết quả liền chỉ có , tử!

      Trong cung điện, chim chóc kết thành đội vui hát lời ca rời giường, tựa hồ kêu, nắng sắp chiếu tới mông rồi , vội vàng rời giường , nhưng người nào đó cũng để ý tới , chưởng huy ra, mấy chú chim đáng thương liền ba ba rơi mặt đất, đời nhà ma . (Quá độc rồi ~.~)

      "Đáng ghét" Lê Ngạo gầm tiếng, sau đó lại ôn nhu nhìn về phía người nào đó trong lòng ngủ say sưa, nguyên lai, là như vậy, nguyên lai, là ngọt ngào như thế .

      vươn tay đụng nhàng làn da bóng loáng kia, trong nháy mắt, lại có phản ứng, chết tiệt, lại muốn , nữ nhân này quả thực là ma quỷ, chỉ cần đụng vào , liền khống chế được dục vọng của mình.

      Tô Tiểu Thiến bị động tay đông chân làm tỉnh , mở to hai mắt, Lê Ngạo khuôn mặt tuấn liền ra trước mặt .

      "Hắc hắc" giảo hoạt cười cười.

      Tô Tiểu Thiến lập tức trừng lớn hai mắt, bởi vì ràng cảm giác được cây thương đính ở đùi mình, mà mặt của lập tức liền tái rồi, "Cái kia... Cái kia... Chàng tha cho ta ..." Tô Tiểu Thiến vội hướng bên cạnh mà xích qua, trong mắt tràn đầy cầu xin, lúc này có điểm hối hận, đêm qua giống như uống phải thuốc vậy , cứ dây dưa làm thể nghỉ ngơi, thẳng đến lúc trời tờ mờ sáng, mới có thể chạy trốn, bây giờ hai chân như nhũn ra vậy.

      Lê Ngạo nhẫn nhịn nhìn than thể bong loáng của , sợ mình nhịn được lại mạnh bạo .

      "Cái kia, mấy giờ rồi?" Tô Tiểu Thiến vừa , bên len lén cầm y phục vội vàng mặc vào.

      "chắc là giờ thìn rồi" nhìn nóc giường , nhưng tay vẫn khống chế được hướng đùi di động.

      "Ai, chàng đừng đụng, ta muốn tìm Ma Tôn" Tô Tiểu Thiến vội đẩy tay, ra và y phục của cũng mặc xong .

      "Ma Tôn? Ngươi tìm làm cái gì?" Lê Ngạo nghe vậy vội quay đầu nhìn về phía , tại nghe được gọi tên nam nhân khác khó chịu, phi thường khó chịu!

      "Ta muốn khiến Minh Diễm trở về a" Tô Tiểu Thiến mới để ý tới trơ ra khuôn mặt màu gan heo, nhìn buồn cười nha.

      "Ta cùng nàng " Lê Ngạo thấy y phục mặc gọn gàng, cũng vội đem y phục nhanh chóng mặc vào.

      Lần thứ hai tới Ma Tôn lâu, Tô Tiểu Thiến có loại tư vị nên lời, ở đây là nơi trước đây thường xuyên đến, trong trí nhớ của , rất thích quấn quít lấy Ma Tôn hỏi lung tung này kia, thường xuyên chọc cho mMa Tôn ha hả cười to, lại chọc người kia đen mặt, nghĩ tới đây, nhịn được nhàng cười cười.

      "Ngươi cười cái gì?"

      " cho ngươi" Tô Tiểu Thiến hướng le lưỡi liền trước vào.

      Ma Tôn cảm giác có người đến, vội quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy than ảnh quen thuộc, thế nhưng ngây ngẩn cả người, mặc dù lần trước gặp qua, nhưng dù sao phải nguyên lai là , bây giờ làm cho kinh ngạc biết nên mở miệng như thế nào, là tiểu nha đầu kia sao?

      "Tôn ca ca..." Tô Tiểu Thiến giọng la lên, sau đó liền chạy tới ôm .

      Ma tôn ngây ra lúc, giây sau, lớn tiếng bật cười, cũng chỉ có mới có thể gọi là Tôn ca ca, cũng chỉ có mới có thể làm nũng như thế, phải Vương Hậu ngốc nghếch này còn ai?

      "Ngươi trở về? Ngươi rốt cuộc trở về?" Ma Tôn ôm ngừng lặp lại những lời này, mà lại kích động, mực chờ , chờ trở lại, hôm nay rốt cuộc chờ được, chờ đến lúc tiểu nha đầu đáng này trở lại.

      Tôn ca ca? Lê Ngạo nghe thế lập tức nhíu mày, nữ nhân chết tiệt, rốt cuộc đac chọc bao nhiêu hoa đào đây?

      Tô Tiểu Thiến chôn ở trước ngực của nhàng "Tôn ca ca ta trở về" đối với Ma Tôn, phi thường cảm kích, cũng phi thường cảm động, đối với vẫn luôn rất tốt, vẫn mãi như vậy.

      "Khụ khụ" Lê Ngạo cảm giác mình bị bỏ quên, vội ho tiếng nhắc nhở còn ở đây, hai người kia cũng thực là quá để cho mặt mũi mà!

      Tô Tiểu Thiến nghe tiếng ho khan vội ngẩng đầu nhìn nhìn Ma Tôn, hai người nhìn nhau cười, vẫn vậy, vẫn là Lê Ngạothích ăn dấm chua ngày nào.

      "Nha đầu ngốc tới thăm nhi tử sao?" Ma Tôn ôn nhu cười .

      "Uh, tôn ca ca, cục cưng có khỏe ?"

      "Ngươi tính toán khiến trở về sao?"

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy mặt tự chủ liền đỏ lên, ách... Vấn đề này... đành bảo trì trầm mặc.

      Ma Tôn thấy thế tự nhiên hiểu, kéo tay cười cười, tiếp: "Sợ rằng còn muốn ủy khuất muội mấy lần..." thực thương .

      "Ách?" Tô Tiểu Thiến con ngươi hiểu, ách? Viên phòng là được rồi sao?

      "Minh Diễm còn cần tu dưỡng khoảng thời gian, ta nhất định phải cam đoan cho muội cục cưng khỏe mạnh, đúng ? tại được phong bế, muội bây giờ thể thăm , bất quá muội yên tâm, Tôn ca ca đáp ứng muội, cho muội Minh Diễm hoàn chỉnh "

      Tô Tiểu Thiến nghe vậy hé ra khuôn mặt nhắn lập tức liền quấn quýt ở tại chỗ, "A? sớm biết như vậy, ta tối hôm qua ..." Cái kia , làm hại tại được thoải mái.

      "Thế nào? Bị bản vương sủng hạnh nàng còn hài lòng?" Lê Ngạo nghe được lời của nhất thời tức giận, nữ nhân chết tiệt, liền kém như thế sao? làm giận càng hơn lúc đầu!

      "Ha hả, Minh Vương, chúc mừng ngươi a, ngươi còn có thể nhân cơ hội... Ha hả" Ma Tôn lớn tiếng cười cười.

      "Cái gì gọi là nhân cơ hội? Ta là quang minh chính đại" bị chê cười như thế, hạng nhất Lê Ngạo cao ngạo thế nào chịu được đây!

      Tô Tiểu Thiến cười .

      "Nhìn thấy còn ở nơi này làm cái gì?" Lê Ngạo bá đạo kéo tay đợi cùng Ma Tôn cáo biệt, ôm ngang lên ra phía ngoài.

      "Nha đầu ngốc cẩn thận thân thể a "

      "Tôn ca ca ta tới thăm muội ..."

      "Câm miệng" Lê Ngạo nổi giận gầm lên tiếng mang theo nhảy xuống ly khai khỏi tên đại hoa đào đáng ghét này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 142: Ta kêu người giết nàng sao?

      Editor:Đào


      thác nước nằm giữa sơn cốc u tĩnh dần dần đổ xuống, trông đồ sộ, trong rừng chim bay lượn nhàn nhã chơi đùa, cây xanh, trời xanh, mây trắng tất cả đều có vẻ là nhàn nhã tự đắc.

      Thế nhưng ai cũng ngờ tới, thác nước màu trắng bên trong cư nhiên còn có hang động.

      Trong động u ám trầm, nhưng bên trong có chỗ lại có ánh đèn sáng trưng, chỉ thấy vách tường màu đen khác trống rỗng nhiều ra hố nước, mà hố nước này ngừng chảy xuống như những giọt nước mưa.

      "Phế vật" nhìn thấy người, nhưng lại nghe thấy tiếng quát lớn, vừa dứt lời, nữ tử bị văng ra bên ngoài năm thước, máu tươi từ lục phủ ngũ tạng chạy thẳng tới ngực, nàng chịu nổi 'Oa ngô' tiếng, mặt đất lập tức khuynh hồng mảnh, máu và vách tường màu đen quỷ dị sinh ra cảm giác đối lập.

      "Phụ vương tha mạng" Tĩnh Nghi che ngực chậm rãi bò đến bên kia ngừng dập đầu.

      Phía bên kia truyền ra tiếng quát lớn, "Thành chưa đủ bại có thừa "

      "Phụ vương tha mạng, phụ vương tha mạng a, nữ nhi biết ta khôi phục ký ức" Tĩnh Nghi thế nào đều ngờ rằng phụ vương vì việc mình sơ sẩy mà đối với mình rat ay ngoan độc như vậy.

      " Tà ma phụ vương luyện đến tầng thứ hai, cách tầng bảy còn có năm bậc thềm, ngươi cư nhiên vào lúc này để ta gặp phải tình này sao?" Nam nhân hiển nhiên đối với nàng biểu bất mãn vô cùng.

      Tĩnh Nghi nghe được giọng điệu phụ vương ác liệt hơn hẳn, nàng quỳ rạp mặt đất khóc, "Phụ vương nữ nhi vô năng, thỉnh phụ vương tự cho nữ nhi them cơ hội, nữ nhi nhất định giết nàng ta"

      "Ta kêu ngươi giết nàng sao?" Nam nhân vui thanh theo mành phía sau truyền đến.

      Tĩnh Nghi ngây ra lúc, làm sao vậy? Phụ vương phải vẫn muốn diệt trừ nữ nhân kia sao? Chẳng lẽ nàng hiểu sai rồi?

      "Nếu như nàng chết, ta cho ngươi chôn cùng" nam nhân giọng điệu băng lãnh.

      Tĩnh Nghi nghe thế hai mắt mở to khỏi đảo hít hơi, nàng có nghe lầm hay ? Nàng từ liền bị an bài ở bên người chẳng lẽ phải vì diệt trừ sao?"Phụ vương..." Lòng có cam lòng, Tĩnh Nghi yếu ớt hô tiếng.

      "Mạng của nàng, là ta định, muốn hủy diệt nàng, cũng là do ta tự mình làm, ngươi hiểu chưa?" Nam nhân lần thứ hai quát lớn.

      "Phụ vương..." Giờ khắc này, nàng biết nên cái gì , chẳng lẽ lúc trước phái nàng tìm chỉ là muốn dẫn tới gặp sao? Phụ vương rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây?

      "Trước lúc ta xuất quan, ta muốn nhìn thấy ngươi trở thành thê tử của Đốc Uyên, việc này ngươi làm sai, muốn bù đắp liền vội vàng gả cho Đốc Uyên , chuyện của nàng ngươi đừng nhúng tay nửa "

      "Thế nhưng phụ vương..."

      "Đừng làm cho ta lặp lại lần thứ hai" giọng điệu của so với trước còn muốn lạnh lẽo hơn rất nhiều, dừng lại vài giây, hô tên"Vết đao" trong nháy mắt nam tử mang mặt vết sẹo đao, lập tức xuất ở ở đây.

      "Chủ nhân "

      "Ngươi Minh Giới , chỉ cần nàng vừa ly khai Minh Giới, ngươi nhất định phải trước tiên đến cho ta biết" ra lệnh.

      "Thuộc hạ hiểu” Vết Đao vừa dứt lời, xoay người cái liền biến mất, mà khi biến mất, trong động khổng lồ cũng chỉ còn lại có mình nàng.

      Tĩnh Nghi cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy ghét, hận ý ngừng bò lên tim của nàng, Tô Tiểu Thiến chết tiệt, vì sao nàng vây quanh ả ta chứ? công bằng. Nếu để cho ta tìm được cơ hội, bằng , nàng định bỏ qua của ả ta, nhất định!

      Tô Tiểu Thiến bị Lê Ngạo bá đạo mang hậu cung chạy thẳng tới cung điện, muốn đem như là chim chóc, miễn cho lại ở bên ngoài tìm thân hoa đào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :