1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 88


      Hoàng cung lúc này lộn xộn ngổn ngang, chúng binh sĩ, thị nữ giống như đàn kiến vỡ tổ, mỗi người đều bận rộn, Hoàng cung lớn như vậy gặp phải cố lớn như thế, điều này khiến cho mọi người trở tay kịp.



      Tô Tiểu Thiến cúi đầu về phía trước, biết nên về phía nào mới đúng, nhưng nếu tìm, vậy càng có bất cứ cơ hội nào.



      “Ê, cái người xấu xí kia qua đây giúp tay” Tô Tiểu Thiến hết nổi đến cực điểm, cúi đầu rất thấp rồi, tại sao vẫn bị nhìn thấy chứ?



      Ngước mắt nhìn về hướng kêu gọi, mới phát , kêu gọi là Lưu quản , Tô Tiểu Thiến vội vã qua.



      “Sao ngươi chăm sóc cho Trình quý nhân chạy đến đây làm cái gì?” Lưu quản khó hiểu hỏi, dứt lời, bà lại chỉ huy mấy người bên cạnh “Động tác mau chút đừng có lề mề”



      Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Trình quý nhân hơi lo lắng nơi này, người lo bây giờ thiếu người, cho nên đặc biệt sai nô tì đến xem có gì có thể giúp đỡ được hay



      Lưu quản nghe vậy, cười : “Trình quý nhân có lòng” lời của bà còn chưa xong, nữ quan đến, trong tay cầm hộp gấm đưa đến bên cạnh Lưu quản : “Lưu quản đây là đồ mà người cần”



      Lưu quản tiếp nhận hộp gấm nhấc tay tỏ ý nàng ta mau làm việc, người thị nữ đó thấy vậy vội hành lễ cáo lui.



      “Ngươi đợi ta, ta đem cái này đưa cho nữ vương xong rồi sắp xếp công việc cho ngươi” Lưu quản xong, vừa xoay người bỗng nhiên bụng truyền đến cơn đau, “Úi, A Xú, ngươi đem cái này đưa cho Nữ vương Bệ hạ, ta phải nhà xí, lần trước dẫn các ngươi qua lần, ngươi biết ra sao rồi chứ?”



      Tô Tiểu Thiến vội vã gật đầu, tỏ ý biết.



      Lưu quản vội phẩy tay tỏ ý nhanh chóng đưa , rồi bà vội vã chạy về phía nhà xí.



      Tô Tiểu Thiến cẩn thận cầm lấy hộp gấm vào bên trong, nhưng vừa mới đến cổng liền bị chặn lại, sau khi hỏi xong, thị nữ vội vào thông báo, lúc sau, được cho vào.



      Bước chân vào tẩm cung của nữ vương, Tô Tiểu Thiến mới biết cái gì gọi là bá khí của nữ vương, nơi đây được trang trí rực rỡ chói lọi.



      Từ xa xa, nhìn thấy bóng dáng màu hồng đứng thẳng tắp trước cửa sổ, Tô Tiểu Thiến vội đến.



      Ma Tâm Ái cho các thị nữ lui xuống, tình cảnh mới nãy, nàng ta làm sao cũng thể quên được, nàng ta sớm biết y cam tâm ở lại nơi này, chỉ là nàng ta hiểu, tại sao tất cả nam nhân đều mong mỏi có được sủng ái của nàng, mà y lại cho là vậy thậm chí còn tỏ ý khinh bỉ nữa chứ?



      “Nô tì, tham kiến nữ vương” lần trước đại điện gặp qua nữ vương lần, ấn tượng của đối với nàng ta tương đối khắc sâu, nàng ta chỉ xinh đẹp động lòng người, mà còn, có cổ khí chất cao quý bẩm sinh khiến người ta phải ca thán thôi.



      Ma Tâm Ái nghe thấy xoay người nhìn về phía , là nữ nhân xấu xí kia? này cũng để lại ấn tượng khắc sâu trong nàng ta.



      “Ngẩng đầu lên” Ma Tâm Ái nhàn nhạt .



      “Dạ” Tô Tiểu Thiến trả lời ngẩng đầu lên, khí nhìn đến vết bầm chiếc cổ của nàng ta, trong lòng bị chấn động, vết thương này ràng là bị bóp, là ai? Ai lại dám làm như vậy?



      “Ngươi nhìn cái gì?” Ma Tâm Ái thấy ánh mắt của dừng ở cổ mình, giọng điệu của nàng ta vui.



      Tô Tiểu Thiến bị hỏi vội cúi đầu.



      “Đồ mà ngươi cầm là Lưu quản đưa đến sao?” Ma Tâm Ái hỏi.



      Tô Tiểu Thiến vội gật đầu.



      “Ngươi theo ta” Ma Tâm Ái vừa dứt lời, liền đem vào căn phòng, Tô Tiểu Thiến vừa tiến vào bên trong liền cảm thấy bị đè ép khiến người ta thể thở nổi.



      Ma Tâm Ái dẫn đến trước cái bể kính lớn, bên trong có mấy trăm con trùng đen.



      Tô Tiểu Thiến cũng biết tại sao, nhìn thấy đám trùng dày đặc này, toàn thân nổi hết da gà.



      “Mở hộp ra” Ma Tâm Ái ra mệnh lệnh.



      Tô Tiểu Thiến nghe xong vội vàng mở chiếc hộp ra, chỉ thấy, nhìn chiếc hộp bên ngoài xinh đẹp bên trong lại chứa đầy những lá gan bê bết máu, Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy lồng ngực thắt chặt, trong nháy mắt, muốn nôn.



      Ma Tâm Ái nhìn thấy bộ dáng muốn nôn của , chỉ cảm thấy buồn cười, “Ngươi cần phải kinh hồn bạt vía vậy, những cái này chẳng qua là lá gan của động vật mà thôi” xong, giơ tay bốc lấy cái ném vào trong bể kính, nháy mắt, những con trùng đen kia tụ hợp lại, chỉ trong mấy giây lá gan kia liền biến mất thấy tăm hơi.



      “Ngươi có biết đây là cái gì ?” Ma Tâm Ái nhìn đám trùng đen trong bể mỉm cười .



      Tô Tiểu Thiến kinh hoảng trả lời: “Là trùng đen” kỳ thực muốn là gián? Cái đám trùng đen kịt này rất ghê tởm!



      Ma Tâm Ái nghe xong nàng ta nhịn được bật cười ha ha, “Trùng? Ngươi cho rằng đây là trùng sao? Ha ha”



      Tô Tiểu Thiến đứng bên cạnh xấu hổ, sai cái gì sao? Đây phải là trùng đen sao?



      “Ngươi nhìn thấy qua trùng ăn gan sao?” Ma Tâm Ái xoay ngươi lạnh lùng hỏi .



      Tô Tiểu Thiến vội vã lắc đầu.



      “Bọn chúng đều là người…” giọng u của Ma Tâm Ái trong căn phòng trống trãi nghe ra vô cùng ghê rợn.



      Tô Tiểu Thiến trợn to đôi mắt, vừa nghe thấy cái gì? Những… những con trùng đen này là người?



      Nhìn thấy bộ dáng giật mình của , Ma Tâm Ái mỉm cười, “Bọn họ đều là người thân của ta, trong đó có tỷ muội của ta, còn có rất nhiều người từng chăm sóc ta” Nàng ta cười cách quỷ dị.



      Tô Tiểu Thiến nghe xong, dựng cả tóc gáy, người thân? Người thân của nàng ta sao lại biến thành trùng?



      “Ờ, ta quên cho người biết, bộ dáng của bọn họ như vậy là do ta biến đó, ta có phương pháp bí mật” Nụ cười quỷ dị của nàng ta lúc này trong mắt trở nên vô cùng kinh khủng, Tô Tiểu Thiến làm thế nào cũng nghĩ ra nàng ta sao lại ra tay độc ác đối với người thân như vậy?



      “Bọn họ… phạm lỗi sao?” Tô Tiểu Thiến run lẩy bẩy hỏi.



      Khoé miệng Ma Tâm Ái nhếch lên tia châm biếm, “Đúng vậy, bọn họ đều phạm lỗi, phạm phải lỗi thể nào tha thứ được.”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong, cũng dám mở miệng ra nữa, Vương bà bà đúng, nữ vương tàn nhẫn vô đạo, tâm tình bất định.



      lát sau, Ma Tâm Ái có bất cứ biểu tình nào : “Đặt đồ xuống, ngươi ra xong, nàng ta xoay người ra bên ngoài thèm để ý đến .



      Tô Tiểu Thiến đem đồ đặt xuống cũng ra ngoài, ngay tại thời điểm đóng cửa, bỗng nhiên sững người, nhìn thấy cái gì, nhìn thấy con trùng đen ngừng nhảy lên, ngừng tông vào bể kính, chỉ trong nháy mắt, dường như nhìn thấy nỡ trong mắt nó…
      Trâu thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 89


      Từ lúc trở về từ chỗ nữ vương, Tô Tiểu Thiến cả người chút tinh thần, Trình quý nhân trái lại lại trở nên lo lắng.



      “A Xú, sao vậy? Có chỗ nào khoẻ sao?” Trình quý nhân ngừng lặp lại câu hỏi.



      Tô Tiểu Thiến thở dài tiếng, hồi nãy có rất nhiều việc thể hiểu, vết thương, còn có trùng đen, con trùng đen kia sao lại làm cho lòng đau đớn khó chịu cách khó hiểu như vậy chứ?



      , rốt cuộc bị làm sao vậy?” Trình quý nhân giống như nữ nhân ngừng lải nhải hỏi han.



      “Nè, có biết bí mật của nữ vương ?” Tô Tiểu Thiến bỗng chợt nghĩ, chừng ta biết sao?



      “Bí mật gì?”



      “Trùng đen…”



      “Á… … sao lại hỏi cái này?” Trình quý nhân vội vàng đứng lên đến cạnh cửa nhìn ngó thấy ai mới đóng cửa lại.



      “Ê? biết phải ?” Nhìn khuôn mặt căng thẳng của ta, trong lòng Tô Tiểu Thiến có tính toán, ta nhất định biết cái gì đó.



      “Suỵt, đây là điều cấm kỵ của Ma Huyễn Giới, ngàn vạn lần đừng có như vậy ở bên ngoài, nếu nhất định bị ném vào Thi Ma Uyên đó” Trình quý nhân vô cùng căng thẳng , cái bộ dáng đó giống như là ăn trộm vậy.



      “Vậy biết phải ?”



      “Chuyện này… chuyện này…”



      , nghĩ lại , tôi hết chuyện ở quê nhà của tôi cho nghe, tiết lộ chút cũng đâu có chết, tôi thề cho người khác biết” ánh mắt tuyệt vọng của con trùng đen kia, nhất định phải làm .



      Trình quý nhân bị bức ép đành đầu hàng, uống ngụm nước, mới cách dè dặt: “Nữ vương có người tỷ muội rất tốt, người con đó nghe còn xinh đẹp hơn cả nữ vương, người con đó cũng vô cùng lương thiện, được bà ngoại của nữ vương vô cùng thích, tính tình của nữ vương vốn dĩ thất thường, người con đó thấy lương thực của người nông dân bị thời tiết khắc nghiệt phá hoại, nên nàng ta tìm nữ vương chuyện…”



      đến đây, Trình quý nhân ảm đạm thở dài.



      “Sau đó sao?” Tô Tiểu Thiến hồi hộp truy hỏi.



      “Sau đó nữ vương làm sao có thể nghe lời của nàng ta cho được? Người con đó vô cùng tức giận muốn tuyệt giao với nữ vương, người màn đến sống chết của bá tánh cả nước, ngay tại chỗ chỉ trích nữ vương xứng với ngôi vị này.”



      “Nữ vương từ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, người sao có thể để kẻ khác ăn như vậy cho được, nên… người liền biến nàng ta thành trùng đen, bà ngoại của nữ vương biết được dẫn chúng đại thần đến tìm người, đòi phế hoàng vị của người, ra, việc vốn cũng đến nỗi tồi tệ đến như vậy”



      “Có phải do bọn họ cầu tình ?” Tô Tiểu Thiến chen vào.



      Trình quý nhân gật đầu, “Nữ vương càng thêm tức giận, người cảm thấy chỉ vì tỷ muội của mình mới khiến cho bọn họ phục người, cho nên, người nổi giận đem tất cả mọi người tối hôm đó biến thành trùng đen, bao gồm luôn cả bà ngoại người.”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong lời của ta, trong lòng cũng biết tại sao lại hoảng loạn, cảm thấy nội tâm của nữ vương có ác độc như vậy, nhất định có rất nhiều chuyện xảy ra người nàng ta mới khiến nàng ta trở nên mất bình tĩnh như vậy.



      “Kỳ thực, tôi cảm thấy có lúc nữ vương làm cho người ta thấy xót xa, người giống như đứa trẻ độc vậy” Trình quý nhân bỗng dưng .



      độc?” Tô Tiểu Thiến lẩm nhẩm hai từ này, làm nữ vương đều độc thôi, từ cổ Hoàng đế có được giang sơn nhưng y vẫn sống trong độc.



      Trình quý nhân đứng lên, mở cửa phòng, ta nhìn bầu trời trong cơn mưa, “Nàng lại khóc nữa rồi…”



      Tô Tiểu Thiến đến bên cạnh ta, lúc này bên ngoài mưa bay lất phất, nữ vương khóc nữa sao?



      “A Xú, có thể hiểu được nỗi đau khổ của nàng ? Trong con mắt của người bên ngoài nàng chính là tên ma quỷ, nhưng ra phải như vậy đâu, ta nhớ có lần nàng qua đêm ở chỗ ta, đêm khuya nàng nằm mộng, nàng ôm chặt lấy ta khóc nức nở kêu gọi, bà ngoại đừng rời bỏ con, đừng rời bỏ con…”



      “A Xú, có biết đó là loại cảm giác gì ? Ta ôm chặt lấy nàng trong lòng lại đau đớn vô cùng, khi đó nàng hoàn toàn phải là nữ vương ngự ở cao, mà giống như bé bị bỏ rơi” Lần đầu tiên, lời lẽ của Trình quý nhân lại đàn ông như vậy.



      Tô Tiểu Thiến gì nhìn lên bầu trời, nữ vương ngự ở cao trong giấc mộng lại bất lực giống như đứa trẻ, người nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Ngay tại lúc này có thể khẳng định, nàng ta nhất định có nỗi khổ!





      *************** Đường phân cách linh dị ***************





      Trong hoàng cung.



      Ma Tâm Ái bất lực ngồi giường ôm lấy gối đầu oà khóc nức nở, nàng ta nghĩ, chắc mọi người dưới cả nước đều hận nàng ta? Hận ả nữ vương ác ma nàng đây?



      Nàng ta ngước đôi mắt đẫm lệ cầm lấy chiếc hộp bàn, từ từ mở ra, bên trong chỉ thấy con trùng lớn màu đen, nó nằm bò bên trong ngủ say sưa, hoàn toàn hề thấy bị phiền nhiễu khi chiếc hộp mở ra.



      “Bà ngoại… Tâm Ái rất nhớ người… nhưng… nhưng sao người lại muốn hại con?” Nước mắt của nàng ta rơi người nó, con trùng màu đen tỉnh dậy, mở đôi mắt to đen láy nhìn nàng ta.



      “Người cứ luôn cho rằng tỷ ấy tốt hơn con, nhưng người có biết rằng? Ác ma chính là tỷ ấy, tỷ ấy mỗi đêm đều đến giày vò hành hạ con, đánh con, dùng kim đâm con… con rất sợ, con dám cho bất cứ ai, tỷ ấy , nếu như con dám ra, tỷ ấy giết con…” Nước mắt lại đong đầy khoé mắt nàng ta.



      “Con vốn nghĩ rằng, chỉ cần con nhẫn nhịn chịu đựng là được, bởi tỷ ấy là người bà ngoại thích nhặt về, tỷ ấy cha mẹ, Tâm Ái nên ghen tỵ tranh giành, càng muốn làm bà ngoại đau lòng, cho nên, Tâm Ái vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng…”



      “Nhưng… nhưng ngờ tỷ ấy lừa người con gây hại cho đất nước, mà người, bà ngoại thân nhất của con, người bà mà khi con còn bé nâng niu con tay, lại nhẫn tâm muốn hại con?” Ma Tâm Ái càng khóc càng lớn tiếng.



      Trùng đen dường như bị hù doạ vội nép mình vào trong góc trốn.



      “Người sao lại có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy chứ?… Tâm Ái phải là kẻ xấu… Tâm Ái bị các người ép… con hận người, con hận người tin tưởng người thân của mình, hận người nhặt về cái thứ tai hoạ kia, hận người muốn hại con… Người có biết Tâm Ái vì người mà chịu biết bao nhiêu tủi khổ? Người có biết rằng Tâm Ái vĩnh viễn cũng thể nào hoài thai được…” Nước mắt tràn ngập khoé mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thống khổ của nàng ta có ai hiểu được đây?



      Con trùng đen trong chiếc hộp dường như nghe hiểu được vậy, cả người ngừng run rẩy…



      Đôi mắt đẫm lệ của Ma Tâm Ái nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nó, trong lòng cười chua xót, người run rẩy cái gì? Người đâu còn trí nhớ, người căn bản biết con cái gì?



      Khi đó nàng ta tuyệt vọng, vì bảo vệ bản thân, bất đắc dĩ dùng tử cung đem giao dịch với bọn thây ma, kể từ đó về sau, chỉ cần người uống phải máu của nàng ta biến thành trùng đen, mà nàng ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn thể sinh đẻ.



      Mà trong lúc nàng ta khóc lóc, hoàn toàn phát ra trong góc khuất, có đôi mắt tím lạnh lẽo quan sát hết thảy, sau đó, lạnh nhạt xoay người rời .

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 90


      Linh dị? Xà Giới.



      Xà Giới, hai từ này trong lòng Tĩnh Nghi chính là từ đại diện của ghê tởm, bọn chúng ở những nơi toàn là u ẩm ướt, Tĩnh Nghi vô cùng tình nguyện theo Hồng Nhi đến Xà Giới.



      Ngày hôm qua nhận được mệnh lệnh của phụ vương, hôm nay phải đến thăm nơi đây, lâu lắm rồi gặp ta, trong ấn tượng ta rất xấu xí, cái đuôi mập mạp, khuôn mặt xấu xí, nghĩ đến đây, cả người đều thoải mái.



      Khi đến, chúng xà tử xà tôn hoan hô lên, cất cao giọng hô “Xà Hậu cát tường, Xà Hậu cát tường”



      “Tĩnh Nghi tiểu thư, chào mừng đến Xà Giới” Xà Vương Đốc Uyên ngồi ở phía mỉm cười nhìn , trong hưng phấn, y lắc cái đuôi dài bày tỏ lòng thành.



      “Hồng Nhi xin thỉnh an Xà Vương” Đây là lễ nghi cơ bản nhất, ả ta tự nhiên quên.



      “Nơi này cần lễ nghi rườm rà, cho nên nương cần khách sao như vậy” Đốc Uyên cười .



      Hồng Nhi nghe vậy đứng lên đến bên cạnh Tĩnh Nghi, còn Tĩnh Nghi lạnh lùng nhìn y khinh thường hỏi: “Ngài muốn ta gả cho ngài?”



      Đốc Uyên tất nhiên nhìn ra được bằng lòng, y nhếch miệng cười, vết sẹo khôn mặt kia run rẩy theo, “Lẽ nào phụ vương của nàng chưa với nàng sao?” Y bưng bình rượu bên cạnh hơi uống cạn.



      Tĩnh Nghi liếc nhìn y cách khinh bỉ, trong lòng lại mắng chửi, thứ súc sinh có tố chất!



      “Người đâu, thấy Tĩnh Nghi tiểu thư đứng mệt rồi sao? Còn ban toạ?” Xà Vương cười , chúng xà bên dưới đem chiếc ghế mềm qua, Tĩnh Nghi vừa nhìn liền nhận ra lớp da lông chiếc ghế là lông hồ ly.



      Xà Vương thấy ngồi xuống, bèn mở miệng : “Tĩnh Nghi tiểu thư, Bổn vương sủng hạnh nhiều nữ nhân, có điều… Bổn vương ai, ngay từ cái lần đầu tiên Bổn vương thấy nàng còn quấn trong tã, ta thề, kiếp này nhất định lấy nàng, ta chờ nàng lâu như vậy? Nàng ngay cả chút cảm giác cũng có?”



      Tĩnh Nghi liếc nhìn cái đuôi mập mạp của y cái, cười khẩy : “Cho dù ta phải là người, nhưng ít ra ta vẫn còn có cái thân xác, còn ngài? Ngài định lắc cái đuôi của ngài để thành thân với ta à?” Phụ vương tôn kính y, khinh bỉ.



      Duệ Uyên nghe vậy ha ha cười lớn, “ ra Tĩnh Nghi tiểu thư ghét bỏ cái đuôi của Bổn vương?”



      Tĩnh Nghi thèm nhìn y, ý tứ của quá ràng rồi, cái bộ dáng ghê tởm của y mà muốn lấy nằm mơ !



      “Lẽ nào ý của Tĩnh Nghi tiểu thư là muốn Bổn vương dùng diện mạo của loài người để thành thân với nàng?” Duệ Uyên bình thản hỏi.



      “Biến thành người? Đó là tướng mạo sẵn có của ngài sao?” Tĩnh Nghi lạnh lùng châm biếm .



      Duệ Uyên thấy khuôn mặt tỏ vẻ coi thường, khẩu khí của y cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, “Tĩnh Nghi tiểu thư, ý của chính mình sao? Tướng mạo của như thế nào vậy?”



      Tĩnh Nghi nghe y như vậy, bỗng chốc có chút rối rắm quẫn bách, tuy rằng chỉ là lớp da vẽ mặt , nhưng ít ra cũng là hình người nha!



      “Tĩnh Nghi tiểu thư, ta tôn trọng nàng cho nên gọi nàng tiếng tiểu thư, có phải nàng cũng nên gọi ta lại tiếng ? Cho dù gọi tướng công, cũng nên gọi tên mới phải? Nhớ kỹ, Bổn vương tên là Duệ Uyên” Y nhắc nhở .



      Tĩnh Nghi liếc xéo y cái, Đốc Uyên (1)? kẻ xấu xí như vậy mà cũng xứng với cái tên này ư?

      (1) Đốc Uyên: Đốc là nhìn sâu xa, Uyên là uyên bác, uyên thâm. Nên Đốc Uyên có thể hiểu là cái nhìn uyên bác hay uyên thâm.)





      Đối với khinh ghét khuôn mặt , Đốc Uyên tự nhiên cũng thèm khách sáo nữa: “Theo lời của lệnh tôn đại nhân, ta nhớ là hôm nay nàng đến đây là để chọn ngày, bất quá, ta thấy tâm tình hôm nay của nàng tốt, Bổn vương cũng miễn cưỡng, như vầy , ta thấy nếu như nàng có việc gì khác, cứ về trước , hôn kỳ định xong tự nhiên ta thông báo cho nàng” Đốc Uyên hạ lệnh đuổi khách, Tĩnh Nghi nghe xong hứ tiếng rồi rời , cũng muốn ở lại đây thêm phút nào nữa.



      vừa rời khỏi, Đốc Uyên xoay người cái, đột nhiên phát ra luồng ánh sáng, mấy giây sau, Xà Vương Đốc Uyên xấu xí vừa nãy biến mất, thay vào đó là nam tử tuyệt mỹ.



      Chỉ thấy ngũ quan (= 5 điểm khuôn mặt gồm tai, mắt, mũi, miệng, chân mày) của y ràng, khuôn mặt tuấn mỹ tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, trong ánh mắt của y vô tình lộ ra tinh quang khiến người ta dám xem thường, mái tóc dài đen nhánh dày mượt mà, dưới đôi mày kiếm lại là cặp đào hoa nhãn, vô cùng đa tình, làm cho người ta nếu cẩn thận nhìn vào bị trầm luân trong đó, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày đỏ thắm lúc này nở nụ cười rực rỡ chói mắt.



      “Đại vương, sao hồi nãy người dùng khuôn mặt để gặp Tĩnh Nghi tiểu thư vậy?” Tinh Thần thuộc hạ trung thành của y hiểu hỏi.



      Đốc Uyên nhướng mày cười : “Ngươi cho rằng ả nữ nhân đó đáng để ta dùng diện mạo để gặp sao? Bổn vương khi đó lần đầu nhìn thấy ả, ả thuần khiết đến vậy, còn ả bây giờ…” lòng sớm đen tối đến đáng sợ rồi!



      “Vậy, Đại vương cuộc hôn nhân này…” Tinh Thần cũng thích người nữ nhân này.



      “Hôn phải kết rồi, có điều… phải lùi lại thôi” Ả ta muốn chơi, vậy đúng lúc, y cũng thích chơi, cái trò chơi này, y chơi với ả ta cách vui vẻ.



      Cái loại nữ nhân này đáng để y , nhưng đáng để y ‘dạy dỗ’, chơi đùa là bản tính của rắn, trái lại y muốn nhìn thử xem ả ta muốn bày trò gì!



      “Đại vương, người lùi lại như vậy, người làm sao ăn với chỗ của Hoả Ma?”



      “Ta sợ sao? Ngươi cho rằng Xà Giới dễ đối phó như thế sao? Yên tâm , có thời gian để mà lo cho chuyện này đâu, đường Tà Ma của còn chưa có luyện thành nữa mà” y cười mỉa tiếng.





      **************** Đường phân cách linh dị ****************





      “Tiểu thư, tiểu thư người chờ thuộc hạ với” Hồng Nhi vội vã theo.



      “Ngươi nhìn thấy rồi chứ? Ngươi có nhìn thấy cái đuôi xấu xí kia của ta ? Còn có vết sẹo dài mặt ta nữa, trời ạ, ta nhìn mà muốn nôn rồi đây” Tĩnh Nghi tức giận .



      “Tiểu thư, thuộc hạ nghĩ Xà Vương nếu biến thành hình người chắc cũng xấu đâu?” Ả dè dặt , kỳ thực trong lòng ả muốn , y là xấu, thậm chí còn xấu hơn cái con mắt thối rửa của ả!



      Tỉnh Nghi khinh thường hứ tiếng, “Cái bộ dáng kinh tởm của ta mà cũng đòi đẹp lên sao? Ngươi có nhìn thấy chưa, cái đuôi xấu xí cục mịch kia có thể biến mất được sao? Bây giờ hễ nghĩ đến là ta cảm thấy ghê tởm rồi, phụ vương còn muốn ta sinh đời sau cho ta? Trời ơi, muốn ta sinh ra đám quái vật đầu người thân rắn kinh tởm, ta chẳng thà tự phế bỏ tử cung của mình.”



      Hồng Nhi thấy như vậy, biết phải sao nữa.



      Tĩnh Nghi thấy Hồng Nhi gì càng thêm tức giận, cái tên đại mãng xà chết tiệt sao lại chọn chứ? ta có biết rằng như vậy huỷ biết bao nhiêu mộng tưởng của rồi ? cam tâm, tuyệt đối cam tâm!

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 91


      đống hỗn loạn trong Hoàng cung chỉ trong ngày ngắn ngủi được tu sửa, đây chính là lợi ích của đông người.



      Tô Tiểu Thiến vội vã lau sạch mặt bàn, dáng vẻ gấp gáp cứ như sắp phải đầu thai vậy.



      Trình Ma Huyễn khó hiểu hỏi: “A Xú, làm gấp như vậy làm gì, ta cũng đâu có hối làm việc, nghĩ ngơi lát



      “Lát nữa tôi phải đến chỗ nữ vương, tôi có thời gian nghỉ ngơi, ờ đúng rồi, có thể tôi về trễ chút, nhớ với thị nữ bên ngoài tiếng nha”



      Trình Ma Huyễn nghe xong liền thất kinh, vội vàng kéo cánh tay của hét lên: “ muốn bỏ rơi ta? đến chỗ nữ vương làm gì?”



      Tô Tiểu Thiến vội : “Nữ vương phải bế quan nghỉ ngơi, hồi nãy Lưu quản có đến rằng, muốn tôi chăm sóc mấy con trùng đen kia.” Cũng biết tại sao, sau khi nghe xong cũng còn cảm thấy ghê tởm nữa, trái lại còn đặc biệt muốn , bởi vì ánh mắt ưu thương lần trước của con trùng đen kia làm cho trong khoảng thời gian dài tài nào quên được.



      Trình Ma Huyễn nghe xong thở phào nhõm, bất mãn theo phía sau : “Sao lại bắt , rồi, ta buồn chán lắm, ta muốn .”



      Tô Tiểu Thiến thấy ta cứ y như đứa trẻ lớn xác, nhịn được nhíu mày quát “ là đàn ông đó, có thể đừng có giống như miếng keo bám dính có được hay hả?”



      được”



      Tô Tiểu Thiến bị câu trả lời như chém đinh chặt sắt của ta ngớ cả người ra, cái… cái tên nhãi này là muốn bị đánh đây mà!



      “Tôi cho hay, được cũng phải được, lẽ nào muốn kháng lại lệnh của nữ vương? Còn nữa, có thể tự độc lập chút có được hay ? Lần trước phải tôi với rằng là người đàn ông phải có dáng vẻ của người đàn ông, như vậy giống như là thái giám đó, muốn tôi phải đến khi nào mới hiểu được đây, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai này của mà lại có bộ dáng ẻo lả là đáng tiếc quá , lúc tôi có ở đây cứ từ từ mà suy nghĩ



      Trình Ma Huyễn bị như vậy, chỉ đành bĩu môi tình nguyện khép miệng lại.



      Tô Tiểu Thiến than tiếng mở cửa phòng ra, cái tên nhãi này, phải nên từ từ suy ngẫm lại.



      “A Xú, ngươi có biết vì sao nữ vương muốn ngươi chăm sóc bọn chúng ?” Lưu quản đứng ở bên ngoài .



      Tô Tiểu Thiến lắc đầu .



      “Nữ vương rằng, ngươi rất đặc biệt, người tin ngươi có thể dùng tâm để mà chăm sóc chúng, ngươi chớ để nữ vương thất vọng đó, đây là cơ hội tốt biểu để lập công” Lưu quản dặn dò.



      Tô Tiểu Thiến vội vã gật đầu tỏ ý hiểu, Lưu quản thấy vậy liền đưa cho chiếc hộp gấm chuẩn bị, rồi : “Hôm nay là ngày 28, cũng là ngày tắm rửa cho bọn chúng, ngươi nhớ phải chuẩn bị nước nóng.”



      “Hả, trùng tắm rửa sợ bị chết đuối sao?” Tô Tiểu Thiến lo lắng hỏi.



      Lưu quản liếc cái, “Bọn chúng có phải là trùng hay ngươi còn biết nữa sao? Dù sao nữa ngươi cứ làm việc cho đàng hoàng là được nghe chưa”



      Tô Tiểu Thiến gật đầu lia lịa, cầm lấy chiếc hộp mở cửa phòng vào.



      Bước vào bên trong, châm đèn vách tường, những con trùng trong bể kính kêu ‘chít chít chít chít’, Tô Tiểu Thiến bưng chiếc hộp qua, bọn trùng ‘sột soạt’ chuyển động lại, mùi chua lè lập tức xông thẳng vào khoan mũi , cái mùi rất khó ngửi.



      “Bọn mày đói rồi à?” Tô Tiểu Thiến nhìn đám trùng hỏi.



      Lúc này màn kỳ quái xuất , đám trùng đen lớn toàn bộ đều nấp sang bên, chỉ có có con trùng đứng ở bên ngoài ngừng bật nhảy về phía .



      Tô Tiểu Thiến bất giác đưa tay qua, con trùng vội nhảy lên tay .



      “Nè, mày tên là gì, đói rồi phải ?” Tô Tiểu Thiến nhìn thấy đôi mắt to long lanh của nó nhịn được hỏi.



      Con trùng đen mở to đôi mắt nhìn .



      Tô Tiểu Thiến mỉm cười, nhàng thả nó vào lại, sau đó lấy mấy miếng gan từ trong hộp gấm ném vào, bọn trùng đen nhìn thấy thức ăn vội tiến lên, chỉ có con trùng đen kia là , mà còn mở to đôi mắt nhìn .



      “Sao vậy? Mày đói sao?” Tô Tiểu Thiến áp sát bể kính với .



      Con trùng đen có phản ứng chỉ nhìn , bỗng nhiên, Tô Tiểu Thiến phát khoé mắt nó ẩm ướt, nó làm sao vậy? khóc sao?



      “Mày sao vậy? Sao mày lại khóc?” Tô Tiểu Thiến nhịn được giơ tay cầm nó lên, nhìn thấy cái lớp da đen bên ngoài toàn là bụi bặm, Tô Tiểu Thiến mỉm cười, “Có phải lâu rồi mày có tắm rửa nên trong người thoải mái? Ha ha, mày chờ chút, tao lấy nước, đợi lát nữa tắm cho bọn mày được nào” nhìn nó cách dịu dàng.



      muốn đặt nó trở về, nhưng kỳ lạ thay, tám cái móng chân của nó ôm chặt lấy ngón tay của chịu buông ra, Tô Tiểu Thiến khựng lại lát, nó như vầy là làm sao đây?



      “Ngoan nào, tao lấy nước rồi trở lại, cần gấp gáp vậy đâu” xong đặt nó xuống cách nhàng, đến cái hồ bên cạnh bắt đầu mở nước nóng.



      Lưu quản từng , nước phải ấm, được quá nóng cũng thể quá lạnh, còn có bọn chúng thích tắm chung, chờ lát nữa đem toàn bộ bọn chúng thả vào, thả chừng năm phút có thể vớt ra.



      Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Tô Tiểu Thiến lấy ống trúc bên cạnh đặt vào bên trong bể kính gõ vào đáy lát, bọn trùng đen liền có trật tự vào, điều làm cảm thấy kỳ quái là, nhìn cái ống trúc có vẻ được lớn cho lắm lại có thể chứa được nhiều trùng đen đến vậy.



      Sau khi chứa hết, cầm đến bên hồ mở nắp ra thả bọn chúng vào trong nước, vừa vào trong nước, bọn chúng liền giống như cá bắt đầu hô hoán vui vẻ lên.



      Tô Tiểu Thiến nhân lúc bọn chúng tắm rửa bèn chà rửa bể kính phen, chờ sau khi làm xong, bọn trùng đen vẫn vui vẻ bơi lội trong nước, chỉ có duy nhất con trùng kia đứng ở trong góc hồ.



      Tô Tiểu Thiến ngồi xổm xuống thò tay vào nhàng vuốt ve nó, “Trùng đen à, mày làm sao vậy? Tại sao mày chơi đùa cùng chúng nó?”



      Con trùng đen bơi đến bàn tay ôm chặt ngón tay chịu buông ra, Tô Tiểu Thiến ngẩn ra lát, cảm giác này giống như là Minh Diễm vậy!



      ‘Cộc cộc cộc’ tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng của thị nữ, “A Xú, ngươi xong chưa, sao ngươi ở trong đó lâu vậy?” Đây là lần hầu hạ bọn trùng đen lâu nhất.



      Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Xong rồi, sắp xong rồi” dứt lời, bắt đầu sửa sang lại.



      Ba phút sau, mọi thứ xong xuôi, Tô Tiểu Thiến với bọn trùng đen: “Các vị nghỉ ngơi cho tốt nha” lời của vừa dứt, đám trùng đen kia tụ tập lại nhắm mắt ngủ.



      Tô Tiểu Thiến nhìn con trùng đen đơn độc kia giọng : “Ngoan nào, mày cũng ngủ , ngày mai tao lại đến thăm mày được ?” Dứt lời, miếng gan lấy từ trong chiếc hộp đặt trước mặt nó, mỉm cười rồi rời .



      Chương 92


      Trăng lạnh treo lơ lửng ngọn cây, từng cơn gió khẽ lướt qua rặng cây, vang lên tiếng xào xạt dứt.



      “Minh Diễm, Minh Diễm, Minh Diễm – – -” Tô Tiểu Thiến sợ hãi hét lên.



      Trình Ma Huyễn vội châm đèn, từ giường ngồi dậy đến bên chiếc giường của gọi: “A Xú, tỉnh lại, A Xú tỉnh lại .”



      Tô Tiểu Thiến “A” tiếng ngồi bật dậy, lúc này người ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập ‘bùm bụp’.



      “A Xú, nằm mơ thấy ác mộng à?” Trình Ma Huyễn thay lau những giọt mồ hôi trán, sau đó kéo chiếc mền chỉnh lại cho .



      “Tôi rất sợ, rất sợ… nó bị người ta ăn hiếp, bị rất nhiều người ăn hiếp, tôi nghe thấy tiếng nó gọi tôi, nó gọi tôi” Tô Tiểu Thiến mất kiểm soát lẩm bẩm.



      sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, đừng có tự mình doạ mình nữa” Trình Ma Huyễn vội an ủi.



      phải, phải mơ, tôi có thể cảm nhận ràng nó chịu khổ, nó chịu khổ, có biết tôi nhìn thấy khuôn mặt nó toàn là máu, – – – được – – – được – – -” Tô Tiểu Thiến nén được bật khóc lần nữa, khắp người ngừng run rẩy.



      Trình Ma Huyễn thấy vậy vội ôm vào lòng giọng : “Đừng sợ, chỉ nằm mơ thấy ác mộng mà thôi, ngủ ” Ngay tại lúc này, ta lại lần nữa cảm nhận được bất lực của người con ở trong lòng, trái tim ta cũng bắt đầu đau nhói, bọn họ nhìn có vẻ kiên cường, nhưng ra lại có trái tim mỏng manh yếu đuối.



      Tô Tiểu Thiến ở trong lòng ta từ từ khép đôi mắt lại, Trình Ma Huyễn thấy thế đặt xuống cách nhàng, đắp mền cho , rồi mới trở lại giường mình.



      Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Ma Huyễn dậy từ sớm, muốn giúp làm việc, để nghỉ ngơi tốt, ai ngờ, mới sáng sớm rồi, hại tự mình đa tình phen.



      Tô Tiểu Thiến biết sao mình lại muốn gặp con trùng đen kia như vậy, trời vừa hừng sáng, liền quét dọn vệ sinh hết rồi đến cung điện.



      Mở cửa ra, châm đèn, đến.



      Đám trùng đen cuộn tròn nghỉ ngơi, chỉ có con trùng đen kia mình nằm cuộn tròn góc, Tô Tiểu Thiến bỗng phát lớp da màu đen của nó biết sao lại bị rách rồi?



      vội vươn tay đặt nó lên lòng bàn tay, con trùng đen cảm nhận được có người nhấc nó lên, nó mở đôi mắt mệt mỏi, khi nhìn thấy người đến, nó sửng sờ, sau mấy giây, nó giơ tay ôm chặt lấy ngón tay của , Tô Tiểu Thiến cảm nhận rất nước mắt của nó rơi tay .



      “Sao mày lại bị thương vậy? Có đau ?” Tô Tiểu Thiến hiểu sao lại đau lòng.



      “Nó bị thương là tại ngươi” Đột nhiên Tô Tiểu Thiến nghe được giọng quen thuộc, vội xoay người, Ma Tâm Ái lạnh lùng nhìn .



      “Coi bộ, nó rất thích ngươi.”



      Tô Tiểu Thiến sửng sốt biết phải cái gì.



      “Hôm qua mọi thứ ngươi đều làm rất tốt, duy nhất làm sai chuyện.”



      “Gì cơ?” Tô Tiểu Thiến hiểu hỏi.



      “Ngươi nên lương thiện đưa thức ăn cho mình nó, ngươi lẽ nào biết con người đều ích kỷ hay sao, khi bọn chúng nhìn thấy ngươi đặc biệt chăm sóc nó, tự nhiên, bọn chúng tha nó rồi” Ma Tâm Ái nhìn con trùng đen bị thương trong tay .



      Tô Tiểu Thiến nghe xong lời giải thích như thế, trong lòng vô vàn tự trách.



      “Ngươi nhớ , làm người nhất định đừng nên lương thiện, bởi vì lương thiện của ngươi, chỉ cứu được người bên cạnh, trái lại còn hại đến chính bản thân” Ma Tâm Ái cách cay nghiệt, câu này là để cho chính nghe, cũng là để cho chính bản thân nàng ta nghe, dứt lời, Ma Tâm Ái lạnh nhạt bỏ .



      Tô Tiểu Thiến nhìn con trùng đen trong tay, lòng đau đớn thôi, “Xin lỗi, xin lỗi, tao biết làm như vậy hại mày, xin lỗi…” nước mắt của rơi người nó.



      Con trùng đen dường như cảm ứng được, nó ngừng chuyển động trong tay , giống như an ủi vậy.



      Tô Tiểu Thiến khẽ chạm vào vết thương lưng nó, xoay người với bọn trùng đen trong bể kính: “Xin lỗi, tôi phải cố ý, xin lỗi các người, cầu xin các người đừng tổn thương nó nữa được , sau này tôi phạm phải sai lầm này nữa, xin mọi người thứ lỗi.”



      “Chít chít chít chít” bọn trùng đen phản ứng kêu lên, Tô Tiểu Thiến lau nước mắt đặt nó xuống sau đó lấy miếng gan ném vào.





      ************ Đường phân cách linh dị ************





      Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, tinh thần của nàng ta (Ma Tâm Ái) cũng hồi phục rất nhiều, chỉnh lý lát nàng ta lại đến chỗ ở của Lê Ngạo.



      Nàng ta vừa bước vào bên trong nhìn thấy Lê Ngạo đứng lan can nhìn về phía bên ngoài.



      “Chân của chàng còn đau ?” Ma Tâm Ái ngờ câu đầu tiên của mình lại là hỏi han quan tâm y.



      Lê Ngạo thờ ơ chuyên chú nhìn phía ngoài điện, hồi lâu, y khẽ cất giọng: “Ngươi biết là ta ở lại bên cạnh ngươi, ngươi làm như vậy được gì chứ?”



      “Hay là…” Lê Ngạo đột nhiên xoay người lại tiếp tục : “Hay là ngươi sợ bị vứt bỏ lần nữa?”



      “Cái gì?” Ma Tâm Ái kinh hoảng mở to đôi mắt, y… y vừa mới cái gì…



      Lê Ngạo lại nhìn về phía bầu trời, “Ta thuộc về nơi này, cũng tuyệt đối ở lại nơi này, đem nó biến trở lại



      Ma Tâm Ái nhịn được mũi lại chua xót, nước mắt tuôn rơi, tại sao, tại sao người mà nàng ta thích đều vứt bỏ nàng ta?



      Lê Ngạo nhìn trận mưa từ trời trút xuống trầm mặc lát, cuối cùng vẫn : “Ngươi cho rằng ngươi biến người thân thành trùng ngươi vui vẻ hay sao? Cái nên giải quyết chung quy vẫn phải giải quyết, ngươi dự định cứ độc mãi mãi như thế sao?”



      Ma Tâm Ái bị y như vậy sửng sốt, y… y làm sao mà biết được?



      “Ta nhất định tìm được bằng hữu của ta, mang bọn họ rời khỏi nơi này” Lê Ngạo lặp lại câu cũ, ý của y cũng quá ràng, y rốt cuộc vẫn muốn .



      thể được, ta để cho các ngươi rời khỏi, ai cũng đừng hòng rời khỏi ta” Ma Tâm Ái đột nhiên lớn tiếng gào lên, sau đó phất tay áo bỏ .



      Ra khỏi phòng Ma Tâm Ái dường như còn chưa nguôi giận, nàng tay phất tay, thị nữ đến bên cạnh, Ma Tâm Ái lạnh lùng căn dặn: “Từ lúc này trở điều hết những người hầu hạ bên người y, ngươi phái ả nô tì xấu xí đến cho y” Hứ, chàng thấy được vẻ đẹp của ta, vậy , để chàng nhìn thấy cái gì gọi là xấu xí vậy! Nàng ta tin, y nhìn thấy kẻ xấu xí xong vẫn thờ ơ đối với nàng ta?


    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 93

      Tô Tiểu Thiến được thông báo phải hầu hạ người khác, khi ngồi ngơ ngẩn ghế, trong đầu đầy ắp những lời của Ma Tâm Ái, cũng như con trùng đen bị thương kia.



      “A Xú à, ta muốn ” Trình Ma Huyễn giờ vô cùng quen thuộc dưới hầu hạ của , hơn nữa, ở trong cái Hoàng cung này chưa từng có nào quát tháo ta giống như , (ngoại trừ nữ vương ra).



      “Ma Huyễn, phải chăm sóc mình cho tốt, có thời gian tôi đến thăm .” Tô Tiểu Thiến tuy chướng mắt ẻo lả của ta, nhưng ít ra ta đối xử với tốt vô cùng, vả lại, khẩu khí của nữ binh này dường như có vẻ mấy thân thiện, muốn liên luy bất kỳ ai.



      “Hu hu, chứ? Ta sợ rồi, quên ta” Trình Ma Huyễn kéo lấy tay vô cùng nỡ.



      Tô Tiểu Thiến trêu chọc : “Tôi rồi cũng tốt, nữ vương có thể phái mỹ nữ đến hầu hạ , miễn cho nửa đêm bị hù doạ mà tỉnh dậy.”




      “Ha ha” Trình Ma Huyễn nghe như vậy, nhịn được cười lên.



      “Được rồi, tôi nhất định đến thăm .” Tô Tiểu Thiến thu thập tay nãi xong, cùng với thị nữ chuyển lời rời nơi mà sống mấy ngày nay.



      “A Xú, nhớ phải đến thăm ta đó.” Trình Ma Huyễn cực kỳ nỡ vẫy vẫy tay.





      ************** Đường phân cách linh dị **************





      “Ngươi vào binh sĩ lạnh lùng dẫn đến trước chiếc cửa nguy nga tráng lệ với .



      Tô Tiểu Thiến trong hối thúc của nàng ta, chậm rãi tiến vào, bước chân vào bên trong, Tô Tiểu Thiến lập tức cảm thấy được nhân vật này đơn giản, bởi vì từ cách trang trí trong căn phòng có thể nhìn ra được.



      cực kỳ cẩn thận vào, nhưng lại phát ra bất cứ ai, vậy gọi đến hầu hạ ai đây?



      “Á…” Giây tiếp theo Tô Tiểu Thiến khống chế được hét toáng lên, bởi vì phía sau tấm rèm cửa loé lên bóng dáng màu đen, lúc này bị Lê Ngạo bóp lấy cổ, y tức giận hỏi: “Ngươi là ai?”



      Tô Tiểu Thiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây… đây phải là Minh Vương mà vẫn tìm hay sao?



      ” Sức lực bàn tay Lê Ngạo tăng lên thêm rất nhiều, buổi sáng y phát thị nữ trong phòng đều bị điều hết, y muốn xem thử xem ả Ma Tâm Ái này muốn giở trò gì, có điều, nhìn thấy cái ả xấu xí này, y dường như có đáp án rồi.



      “Khụ khụ… … cái tên biến thái này… tôi… sắp bị bóp chết… rồi…” Tô Tiểu Thiến gian khổ cử động đôi tay.



      Lê Ngạo khựng lại lát, tên biến thái? Cái danh xưng này hình như chỉ có người gọi y như vậy, giây kế tiếp, y vội vàng thả tay ra, Tô Tiểu Thiến “Bịch” tiếng rơi xuống đất.



      Lê Ngạo cúi xuống hỏi: “Ả xấu xí, ngươi là ai?”



      Tô Tiểu Thiến lau chùi nước mắt chảy ra, cái tên biến thái này, cho dù muốn trả lời, y bóp chặt như thế, làm sao mà mở miệng chuyện cho được?



      ” Lê Ngạo rống lên.



      “Tôi là Tô Tiểu Thiến nè” sờ vào chiếc cổ cách yếu ớt.



      Lê Ngạo khựng lại lần nữa, Tô ngu ngốc? Bất giác y nâng mặt lên, xem xét cách tỉ mỉ, ừm, ngoài trừ khuôn mặt phải ra, đôi mắt kia y nhớ .



      “Sao ngươi lại biến thành bộ dáng xấu như ma thế này?” Lê Ngạo vui hỏi.



      Tô Tiểu Thiến lườm cái, “ kệ tôi, tôi cũng đâu có gả cho , tôi có xấu hay cũng chả liên quan đến ” Cái tên đàn ông này cũng nhiều chuyện quá thôi.



      “Cái này của ngươi gọi là ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị” Lê Ngạo nghe thấy lời của cũng biết bản thân tại sao lại tức giận, bỗng dưng suy nghĩ gầm lên.



      Tô Tiểu Thiến bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, tôi là loài người cho dù có ảnh hưởng cảnh quan đô thị cũng là ở Phàm Gian, cũng đâu có làm ảnh hưởng đến cảnh quan ở thế giới ma quỷ chứ



      “Khuôn mặt của ngươi, có phải do Ma Tâm Ái làm ?” Lê Ngạo đột nhiên nắm lấy cánh tay tức giận hỏi.



      phải, phải đâu, là dịch dung đó” Tô Tiểu Thiến bị y nắm đau quá chỉ đành ra.



      “Dịch dung?”



      “Đúng vây, ở nơi này nguy hiểm như vậy, nếu như tôi làm xấu xí chút đánh lạc hướng người khác, vậy phải tôi bị quăng vào Thi Ma Uyên từ lâu rồi sao” Tô Tiểu Thiến cách khinh thường.



      “Ờ, đúng rồi, có gặp qua Minh Diệm chưa? Tôi rất lo cho nó” Tô Tiểu Thiến đột nhiên hỏi.



      “Gặp rồi” Y buồn bã trả lời.



      “Cái gì, gặp rồi, nó ở đâu?” Tô Tiểu Thiến vội vàng hỏi.



      “Nó bị Ma Tâm Ái biến thành trùng đen rồi” Y thở dài tiếng, nghĩ đến đây, y liền cực kỳ chán nản.



      “Trùng đen…” Tô Tiểu Thiến lẩm bẩm tự , trầm mặc vài giây, bỗng nhiên : “Tôi biết rồi, con trùng đen bị thương kia là Minh Diễm, nó là Minh Diễm” đột nhiên trở nên kích động, bây giờ nghĩ lại cuối cùng cũng hiểu được tại sao nó lại khóc rồi, tại sao nó lại nắm chặt lấy ngón tay chịu buông ra, đây nhất định là Minh Diễm nhận ra , , sao lại ngu ngốc đến như thế chứ.



      “Ngươi gặp nó rồi?” Lê Ngạo vội đỡ dậy hỏi.



      Tô Tiểu Thiến gật mạnh cái, ra, ra nó là Minh Diễm… sao lại, sao lại nhận ra được chứ?



      “Ngươi bình tĩnh chút ” Lê Ngạo nhìn thấy lo lắng của , cầm được , “Ngươi cho ta biết vị trí cụ thể, chờ đến tối, ta đem nó cứu ra”



      Tô Tiểu Thiến chỉ có thể gật đầu, có điều giây kế tiếp vội hỏi “Nhưng cứu ra rồi, nó phải làm sao để phục hồi hình người đây?”



      Vấn đề này đích thực đáng để lên án, Lê Ngạo đem những việc trải qua từng cái từng cái cho nghe, khiến cho Tô Tiểu Thiến vốn lo lắng nay lại càng lo lắng thêm, nữ vương chêt đất nước diệt vong, nhưng mà, nếu như nữ vương bằng lòng giải chú, vậy



      “Có rồi” Đôi mắt màu tím của Lê Ngạo bỗng chốc loé sáng.



      “Gì vậy? có cách gì?”



      “Ta có thể lợi dụng ả ta, ả phải đối với bất kỳ ai cũng thờ ơ lạnh nhạt sao? Cho nên, ta nghĩ đến bà ngoại của ả, bà ta chắc nhẫn tâm muốn giết ả đâu?” Lê Ngạo bỗng dưng cười cách tà ác, xem bộ dáng, ả chỉ hận bà ta vứt bỏ ả, nhưng từ đầu đến cuối ả hoàn toàn có ý định muốn hại chết bà ngoại của ả.



      là, phải tìm bà ngoại trùng đen của ta? Nhưng mà… nhưng mà nhiều trùng đen như thế biết con nào mới là bà ngoại của ta?” Tô Tiểu Thiến chán nản .



      Lê Ngạo mỉm cười, “Ngươi tưởng rằng mọi người đều ngu ngốc giống như ngươi sao?”



      Tô Tiểu Thiến bị y như vậy, quả là 囧đến cực điểm, “ mới ngu đó! mới là đồ ngu ngốc, nếu như bằng lòng cưới ta, vậy tôi cùng Minh Diễm sớm còn ở chỗ này nữa rồi…” Tô Tiểu Thiến giọng lẩm bẩm.



      “Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?” Lê Ngạo vui nhíu mày.



      Tô Tiểu thiến nhếch môi cười : “, có gì, ừm, vậy… tối nay phải nhờ rồi”



      Lê Ngạo nghe xong thẳng đến bên giường, sau đó : “Quét dọn vệ sinh chút



      “…” Có lầm đó? Bắt quét dọn vệ sinh? Bọn họ tại đều là người bị giam cầm nha, y còn có tâm tình bắt quét dọn vệ sinh nữa à?



      Lê Ngạo nghiêng người nằm xuống, nhắm đôi mắt lại, tìm được cái đồ ngu ngốc này, y cũng còn lo lắng nữa, Minh Diễm tối nay nhất định phải cứu ra rồi, Ma Tâm Ái, ngươi luôn ngu ngốc như vậy, tối nay, Bổn vương để ngươi xem tuồng kịch hay!









      Chương 94


      Trăng non treo lơ lửng , Lê Ngạo cười cách quỷ dị, sau đó với “Chờ lát nữa có kịch hay để xem, ngươi chờ ở đây đừng lung tung.”



      Y dặn dò xong, loé cái thân hình nhảy xuống ban công, Tô Tiểu Thiến vội chạy đến ban công, nhưng y sớm thấy tông tích.



      Nửa canh giờ sau (= 1 tiếng), Hoàng cung truyền ra thanh hỗn loạn, Tô Tiểu Thiến chạy đến ban công vừa đúng lúc gặp được Lê Ngạo từ dưới đất ‘chạy bay’ lên.



      “Đây là Minh Diễm đúng ?” Lê Ngạo mở lòng bàn tay ra, con trùng đen có vết thương lưng kia vô cùng mệt mỏi mở đôi mắt ra.



      Tô Tiểu Thiến vộ đặt nó trong lòng bàn tay mình nỉ non “Minh Diễm, con là Minh Diễm đúng ? Hu hu, mẹ là mẹ già của con đây, con trả lời mẹ …” Tô Tiểu Thiến khống chế được bắt đầu rơi nước mắt, “Minh Vương, hãy cứu nó , xem nó càng lúc càng cầm cự được rồi” Cảm nhận được nhiệt độ thân thể của nó giảm xuống, Tô Tiểu Thiến vội vã .



      “Rầm” tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, nháy mắt tụ tập rất nhiều binh sĩ, Ma Tâm Ái lạnh lùng từ trong đội ngũ vào, ngọn đèn trong phòng lập tức được châm lên.



      “Đem đồ đưa ra đây” Ma Tâm Ái với Lê Ngạo cách lạnh lẽo.



      Lê Ngạo mỉm cười cách quỷ dị, đem chiếc hộp gấm bé giấu ở phía sau đem ra, “Cái ngươi muốn là cái này sao?”



      “Mau đưa cho ta” Ma Tâm Ái thấy vậy liền muốn chạy qua, nhưng lại bị đội trưởng binh sĩ kia kéo lại, “Nữ vương cẩn thận coi chừng có mai phục” Nàng ta nhắc nhở.



      “Hu hu, làm sao đây, mau cứu nó , nó sắp thở được rồi” Tô Tiểu Thiến níu lấy tay y khẩn trương .



      Ma Tâm Ái lúc này thể chú ý đến cái ả A Xú này, ả dường như có quan hệ với y, trừ khi…



      “Lẽ nào cái ả xấu xí này là muội muội của chàng?” Ma Tâm Ái thể tin được hỏi.



      Tô Tiểu Thiến sửng sốt lát, em của y? Ai là em ?



      Lê Ngạo mỉm cười , nàng ta thích đoán thế nào cứ đoán thế ấy .



      Bỗng dưng, Ma Tâm Ái ha ha cười lớn, “ ra, chàng thích cái ả xấu xí này.”



      Tô Tiểu Thiến trợn trừng đôi mắt nhìn về phía Lê Ngạo, trong ánh mắt đó viết đầy, phải chứ, phải xúi quẩy đến thế trêu chọc phải cái tên biến thái này chứ?



      Nhìn thấy chán ghét cũng như kinh hoảng trong ánh mắt của , Lê Ngạo vui nhíu mày, “Ma Tâm Ái ngươi hiểu sai rồi, ta cho dù có thành heo cũng thích nàng ta, có điều, ta là thượng cấp của nàng ta, nàng ta là thuộc hạ của ta, tất nhiên ta phải quan tâm đến nàng ta rồi.”



      “Vậy … vậy ý của chàng là chàng … thích ta?” Lúc này Ma Tâm Ái vẫn còn mơ mộng hão huyền đến thứ tình thực tế này.



      Lê Ngạo nhìn thấy bộ dáng chấp mê bất ngộ của nàng ta liền tức cười, “Cho xin, ngươi ngu y như heo vậy, ngươi cho rằng ta thích ngươi sao?”



      “Chàng…” Ma Tâm Ái bị y làm cho tức giận toàn thân run rẩy, sau đó run run : “Lời tỏ tình của chàng với ta, chàng quên rồi sao?”



      Lê Ngạo nghe xong, đột nhiên xoay người lại nhìn Tô Tiểu Thiến cách thâm tình, y nắm lấy tay cách dịu dàng: “Nàng có tin? Sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp! (Bao giờ sông cạn núi mòn, mùa đông sấm dậy, hạ còn tuyết thôi. Bao giờ trời đất hợp rồi, ta mới chịu cùng ngươi biệt ly)”



      Tô Tiểu Thiến ngây ngốc lát, vội rút ray mình ra làu bàu: “ có bị bệnh đó, đầu bị vô nước hả?”



      Lê Ngạo đột nhiên nhịn được bật cười, y xoay người lại nhìn về phía Ma Tâm Ái, nụ cười nơi khoé miệng vẫn chưa mất , “Ngươi cũng thấy rồi đó, cái đồ ngu ngốc này cũng thèm tin chuyện này, cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như heo là ngươi mới tin” Nghĩ đến đây y vẫn nhịn được bật cười.



      “Chàng… chàng quá đáng” Ma Tâm Ái hét lên tiếng, nháy mắt bên ngoài sấm chớp ầm ầm, cuồng phong tứ phía.



      Tô Tiểu Thiến bây giờ mới hiểu , trừ khi, câu này Minh Vương từng với nữ vương, hơn nữa, nữ vương còn tưởng ?



      phải là ta quá đáng, mà là ngươi quá ngu ngốc” Y cười cách khinh thường, sau đó xoay người cười cách tà ác với Tô Tiểu Thiến, : “Ta vẫn cứ tưởng toàn thế giới chỉ có ngươi là ngu ngốc nhất, khờ khạo nhất, ngờ, nữ vương của Ma Huyễn Giới này còn ngu ngốc hơn ngươi gấp ngàn lần”



      “Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến nén được khẽ kêu lên, cái người này sao lại như vậy chứ, y có biết là bây giờ bọn họ địa bàn của người ta hay , y còn ngạo mạn như vậy nữa?



      “Ta tha cho các ngươi, phàm là kẻ ức hiếp ta, vứt bỏ ta, ta nhất định cho các ngươi toàn bộ chết hết” Ma Tâm Ái giống như phát điên lớn tiếng hét lên, giọng của nàng ta vừa vang lên, bên ngoài tiếng sét “Ầm” vang lên phá tan bầu trời đêm đen, Ma Huyễn Giới lúc này bị bao phủ bởi màn đen quỷ dị.



      “Bắt hết bọn chúng ném vào Thi Ma Uyên cho ta” Ma Tâm Ái hét lớn lên.



      “Dạ” Chúng nữ binh vội cầm lấy những thanh đao thương dài trong tay xông về phía bọn họ.



      Lê Ngạo kéo Tô Tiểu Thiến che chở ở phía sau lưng, y cười khinh thường, chỉ dựa vào mấy kẻ này mà muốn khống chế y? Nực cười.



      “Lên” Đội nữ binh sĩ hô to tiếng, mấy mươi nữ binh xông lên, Tô Tiểu Thiến căng thẳng nhắm đôi mắt lại, muốn nhìn thấy y bị đâm thành tổ ong.



      Từng tiếng “Binh bốp bốp” vang lên, Tô Tiểu Thiến vội mở đôi mắt, chỉ thấy động tác của Lê Ngạo nhanh chóng như ma quỷ khiến người ta thể nhìn , còn chúng nữ binh nằm mặt đất kia dường như lên tất cả.



      Chỉ vẻn vẹn mấy phút ngắn ngủi, y phủi phủi tay đến trước mặt Ma Tâm Ái, “Tinh của ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao?”



      “Chàng…” Ma Tâm Ái từng nghĩ y đơn giản, nhưng ngờ được, động tác của y lại nhanh gọn đến vậy, lưu loát đến vậy, y, rốt cuộc là nhân vật gì?



      “Nó là bà ngoại của ngươi ?” Lê Ngạo mở chiếc hộp gấm ra, con trùng đen kia vội mở to đôi mắt nhìn về phía Lê Ngạo.



      Chúng nữ binh mặt đất khó khăn ngồi dậy, người nam nhân này quá khủng bố rồi… bọn họ còn chưa kịp nhìn chiêu thức của y, bọn họ bị đánh ngã xuống, người nhìn ra có bất kỳ thương tích nào nhưng lại đau đớn vô cùng.



      “Trả lại cho ta” Ma Tâm Ái muốn giơ tay đoạt lại, nhưng chiều cao của nàng ta là sao bì được với y, y chỉ cần giơ cao đôi tay, nàng ta liền thể làm gì được.



      “Nữ vương Bệ hạ, ngươi ngoài việc có thể khiến cho thời tiết mưa nắng thất thường ra, ngươi còn có thể làm được cái gì? Ờ, đúng rồi, ngươi còn có thể làm cho người thân của ngươi biến thành những con trùng xấu xí như vầy đúng chứ?”



      Ma Tâm Ái bị y nụ cười quỷ dị cả y làm cho cảm thấy khó chịu bất an, nàng ta phất tay mất khống chết rống lên: “Đó là bọn họ xứng đáng, bọn họ đáng đời, bọn họ đáng đời”



      “Đáng đời? Là bởi vì bà ngoại ngươi tin ngươi mới khiến ngươi nóng vội như vậy sao?” Lê Ngạo gãi đúng chỗ ngứa .



      “Ầm” bên ngoài mưa gió đan xen, bầu trời đen kịt như đè ép khiến người ta thể thở nổi, tiếng sấm chớp vang lên trong màn đêm chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của Ma Tâm Ái.



      “Phải, là bà tin tưởng ta, là bà sai lầm, bà nên nhặt cái tai hoạ kia trở về, chàng có biết , bà đối xử tốt với tỷ ấy làm người ta phải đố kỵ… Thiên sứ được nâng niu trong lòng bàn tay kia kỳ thực là tên ác ma, tỷ ấy mỗi ngày đều đến hại ta, mỗi tối đều đến giày vò ta, tỷ ấy là kẻ điên, kẻ điên…” Thời tiết càng thêm u đáng sợ thay đổi quỷ dị theo lời kể của nàng ta.



      Chúng binh sĩ đều kinh ngạc trợn trừng đôi mắt, ra, ra truyền thuyết kia là , chỉ là trong cái truyền thuyết đó dường như giấu rất nhiều bí mật muốn để người ta biết.

      Chương 95


      Ma Tâm Ái lạnh lùng nhìn trùng đen trong chiếc hộp, nàng ta cười cách khinh thường, “Từ ta biết cảm xúc của mình có thể ảnh hưởng đến dưới cả nước, ta cũng biết mình tương lai là vua nước, ta chưa từng gặp qua phụ mẫu, từ được bà ngoại nuôi dưỡng, chăm sóc ta, bà dạy ta làm thế nào để làm nữ vương tốt, làm thế nào lo nghĩ cho bá tánh cả nước…”



      Ma Tâm Ái đến đây về phía ban công nhìn lên bầu trời hắc ám, đột nhiên, nàng ta nổi giận xoay người quát lên: “Nhưng ta lại ngờ bà ngoại mà ta thương nhất lại ở bên ngoài nhặt về cái tên tai hoạ, ả cha mẹ, bà ngoại nâng niu ả trong lòng bàn tay, kể từ thời khắc đó, ta định sẵn phải chịu độc rồi, ta oán hận bà, bởi vì bà dạy dỗ ta, cần phải làm đứa bé độc lập ngay từ …”



      “Nhưng… nhưng cái đứa bé nhìn như thiên sứ kia kỳ thực chính là ma quỷ, ả mỗi đêm đều đến hù doạ ta, đánh ta, ngược đãi ta, ả cho ta ra, ả , ta ra cũng chả ai tin” Ngữ khí của Ma Tâm Ái bắt đầu run rẩy, “Kể từ đó về sau, mỗi ngày ta đều ngừng khóc, bởi vì nước mắt của ta dẫn đến mùa màng chết hết, ả lại còn liên hợp với quan thần muốn hại ta.”



      “Các ngươi có biết rằng, ta ngu xuẩn đến nỗi coi ả ta như tỷ muội, ta dùng cái gì, ả dùng cái đó, ta ăn cái gì, ả ăn cái đó, nhưng… nhưng ả lại muốn hại ta, ngày hôm đó, ả ta muốn đến Thi Ma Uyên xem thử, ha ha, ta ngu ngốc theo ả, ngờ ả ta ở đằng sau đẩy ta cái… đẩy ta vào Thi Ma Uyên, song, song ta lại chết, đám thây ma vốn dám động vào ta, bắt đầu từ thời khắc đó ta biết, ta cùng bọn họ giống nhau, ngay cả thây ma cũng sợ ta, cũng bắt đầu từ thời khắc đó, ta dùng chính tử cung của mình làm cuộc giao dịch với đám thây ma, phàm là những kẻ uống phải máu của ta đều biến thành lũ trùng đen gớm ghiếc.”



      “Cho nên, chỉ vì bà ngoại của ngươi tin tưởng ả? Ngươi liền biền bà ta thành trùng đen?” Ngữ khí của Lê Ngạo cũng bắt đầu từ tốn.



      “Phải, bà lại có thể tin tưởng người ngoài, bà hỏi ta nguyên nhân, liền bắt đầu chỉ trích ta, bà ta xứng, cái vị trí của này nên để cho người hiểu được cái gì là trị lý quốc gia, bà còn , phải đem ta ném vào Thi Ma Uyên làm giao dịch với đám thây ma…” Ma Tâm Ái bắt đầu run rẩy, nàng ta vô lực té ngã xuống đất, nước mắt đong đầy khoé mắt của nàng ta.



      “Nữ vương…” Mọi người đau lòng kêu lên.



      Nước mắt Tô Tiểu Thiến cũng tuôn rơi, biết nàng ta là có nỗi khổ, vẫn tin nàng ta vốn có xấu xa như thế.



      Lê Ngạo qua ôm lấy nàng ta, đỡ nàng ta dậy, “Có điều ngươi làm như vậy, ngươi có vui vẻ ?”



      Ma Tâm Ái nước mắt đầy mặt lắc đầu, nàng ta vui vẻ, nàng ta vui vẻ chút nào, từ thời khắc biến bọn họ thành trùng đen, nàng ta còn vui vẻ nữa rồi, “Là bà có lỗi với ta trước, là bà có lỗi với ta trước… đây là ta tự bảo vệ mình, nếu như ta làm như vậy, bà hại ta…”



      “Ta nghĩ, bà ngoại của ngươi lúc đó khẳng định bị ả ta lừa dối rồi.” Lê Ngạo giọng .



      “Á… nguy rồi, thân nhiệt của Minh Diệm càng lúc càng thấp, làm sao đây làm sao đây?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên phá vỡ bầu khí trầm mặc.



      “Ma Tâm Ái, ngươi cho ta biết, làm sao để giải chú?” Lê Ngạo nóng vội hỏi.



      “…?” Ma Tâm Ái cứ rơi lệ mà năng gì, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.



      “Ngươi , ngươi chuẩn bị cả đời đều giam cầm bọn họ như thế này sao? Cho dù bọn họ có phạm lỗi, nhưng ngươi cũng phải để cho bọn họ có cơ hội sửa chữa chứ, lẽ nào ngươi quên khi ngươi còn bà ngoại đối xử tốt với ngươi ra sao? Lẽ nào ngươi để cho bà lão mấy trăm tuổi phải chui rút bên trong cái thân thể bé hay sao?” Lê Ngạo quát mắng.



      Ma Tâm Ái lúc này giống như người có linh hồn vậy, nàng ta té ngã nền đất mặt cho y lắc lư, nàng ta đều động đậy, chúng binh sĩ khẽ giọng hô hoán Nữ vương Bệ hạ, Nữ vương Bệ hạ, nhưng vẫn y như cũ hề có phản ứng.



      Lê Ngạo quăng chiếc hộp vội đến bên cạnh Tô Tiểu Thiến, “Đưa cho ta” y giơ tay tiếp nhận Minh Diễm hơi thở thoi thóp, thân thể nó bắt đầu lạnh dần, tứ chi cũng bắt đầu co rút, Lê Ngạo ngừng dùng tay chà sát cho nó, hy vọng có thể làm cho thân nhiệt của nó ấm lại.



      “Hu hu, Minh Diễm, hu hu, con đừng doạ mẹ, con đừng doạ mẹ…” Tô Tiểu Thiến mất khống chết khóc nấc lên, vội chạy đến trước mặt Ma Tâm Ái quỳ xuống khấu đầu “Cầu xin , cầu xin cứu con trai tôi, nó thể chết, nó thể chết được…”



      Đôi mắt Ma Tâm Ái trống rỗng ngước nhìn bầu trời, ai biết được nàng ta suy nghĩ cái gì.



      Chính vào lúc này, con trùng lớn ở bên trong chiếc hộp kia gian nan muốn bò ra, nhưng tiếc rằng chiếc hộp quá cao, nó tài nào ra được, Tô Tiểu Thiến thấy vậy đem nó nhấc ra.



      Con trùng đen đó chậm chạp bò đến bên cạnh Ma Tâm Ái, nó nỗ lực bò lên cánh tay buông thỏng ra của Ma Tâm Ái, Ma Tâm Ái cảm thấy có thứ gì đó bò lên, nàng ta rốt cuộc cũng xoay đầu lại nhìn về phía cánh tay mình.



      Chỉ thấy, con trùng đen đó ngừng cúi người cánh tay nàng ta, xem điệu bộ giống như làm tư thế khấu đầu, giọt nước mắt trong khoé mắt nó rơi xuống cánh tay nàng ta.



      “Bà ngoại…” Ma Tâm Ái đột nhiên tỉnh lại khe khẽ gọi.



      Con trùng đen đó dường như cảm ứng được ngừng xoay vòng, “Nữ vương, bà ngoại của nhất định có lời muốn với ” Tô Tiểu Thiến vội .



      “Bà ngoại, bà muốn gì với con sao?” Ma Tâm Ái đem bà đến trước mặt giọng hỏi.



      “Ma Tâm Ái làm sao để giải chú, làm sao để giải chú?” Lê Ngạo gầm lên.



      Ma Tâm Ái bất đắc dĩ lắc đầu, “ có cách giải chú, bọn thây ma vốn chỉ cách cho ta giải chú.”



      “Cái gì?” Mọi người kinh hô.



      “Chết tiệt, Thi Ma Uyên ở chỗ nào?” Lê Ngạo gầm rống với đội nữ binh sĩ.



      “Ở… ở sau núi…” Người đội trưởng kia run lẩy bẩy .



      muốn đâu?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên đứng lên hỏi.



      “Chăm sóc nó cho tốt, chờ ta, ta nhất định tìm cách để cứu nó.” Lê Ngạo cách khẳng định.



      “Dẫn ta .” Lê Ngạo ra lệnh.



      Đội trưởng binh sĩ vội vã gật đầu chuẩn bị rời khỏi, Ma Tâm Ái bỗng dưng đứng lên : “Chàng thể , chàng… chàng mà xuống dưới chết đó…”



      “Cái chết? Ta thích nhất chính là cái chết đó.” Đôi mắt tím của Lê Ngạo loé lên tia sáng quỷ dị.



      Ma Tâm Ái khuyên được y, nàng ta chỉ đành theo y đến sau núi, Tô Tiểu Thiến đặt Minh Diễm vào trong lòng rồi cũng theo.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :