1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 83


      Từ sau lần Lê Ngạo ‘tỏ tình’ với Ma Tâm Ái, tâm tình gần đây của nàng ta rất tốt, cả nước dưới xuất liên tiếp hai ngày xuân.



      “Các ngươi được huấn luyện liên tiếp ba ngày nay rồi, dạo này nữ vương gấp gáp cứ đòi người, cho nên ta quyết định kết thúc buổi huấn luyện, chờ lát nữa các ngươi ăn mặc chỉnh tề rồi cùng ta gặp nữ vương” Lưu quản .



      “Dạ” Mọi người đáp.



      Nửa canh giờ (= tiếng) sau.



      Đám người bọn đến đại điện kim bích rực rỡ, phía là nữ vương Ma Tâm Ái ngồi cao ngất như ngọn núi.



      “Nô tì tham kiến nữ vương.” Mọi người vội hành lễ.



      “Đứng lên ” Ma Tâm Ái mỉm cười .



      “Lưu quản ngươi tự sắp xếp cho bọn họ xong, nữ vương đặc biệt liếc nhìn Tô Tiểu Thiến cái, chỉ thấy khoé miệng nàng ta nhếch lên sau đó liền rời khỏi.



      Tô Tiểu Thiến hoàn toàn được như nguyện gặp được Lê Ngạo, mà được an bài đến chỗ nam sủng ở Hậu cung của nữ vương, trong số ba mươi người lần này có đến mười mấy người là được chuẩn bị cho nam sủng, cũng chính là nha hoàn của nam sủng.



      Lưu quản đưa giỏ táo cho rồi dặn dò, “Hầu hạ Trình quý nhân cho tốt.” dứt lời, bà ta lại tiếp tục dặn dò các thị nữ khác.



      Tô Tiểu Thiến nhấc giỏ táo vào, nơi này trang trí tinh xảo tỉ mỉ giống như ở cổ đại, trong hoa viên rộng lớn trồng đầy các loại hoa, hương thơm bay phảng phất tràn ngập khắp cả viện.



      “Cộc cộc cộc” Tô Tiểu Thiến gõ cửa.



      Bên trong truyền ra giọng nam trầm đục mà có lực: “Vào



      Tô Tiểu Thiến vừa bước vào liền khựng lại, nhìn thấy cái gì đây, nhìn thấy nam nhân cao lớn mà còn là nam nhân rất đẹp trai nhưng lại mặc cái áo yếm?



      “Trời ạ, ngươi xấu” Giọng nam nhân vừa nãy bỗng chốc biến thành giọng ẻo lả.



      Tô Tiểu Thiến vô cùng chướng mắt cái tên nam nhân biết tự trọng là thế nào này, cái Nữ Tôn quốc này là ghê tởm mà, đem nam nhân dưỡng thành giống như thái giám vậy.



      “Nè, sao ngươi gì hết, ai phái ngươi đến đây?” ta tiếp tục dùng cái giọng thỏ thẻ phù hợp với cái khuôn mặt đẹp trai nam tính chút nào.



      “Là nữ vương phái tôi đến hầu hạ ” Tô Tiểu Thiến bắt đầu dọn dẹp sửa sang lại căn phòng.



      “Ngươi có biết ta là ai ? Ta là quý nhân, nữ vương phái thị nữ xấu xí như vậy đến cho ta” ta bám theo sau lải nhải, cái ả nha hoàn này làm sao vậy chứ, kẻ khác nhìn thấy đều hành lễ nha! Vả lại, ả ta lại xấu như thế kia!



      “Nè, đừng có theo tôi có được ? Còn nữa, có thể ăn mặc cho đàng hoàng được , xem mặc yếm của nữ nhân thấy ngượng à?” Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng chả nghĩ chỉ về phía ta lớn tiếng .



      “Hứ, áo yếm? Đây là ái yếm” ta xong lại sờ soạn cái áo yếm màu đỏ người.



      Tô Tiểu Thiến quả chịu nổi cái dáng vẻ này của ta, bèn bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp phòng.



      “Ngươi tên là gì?” Trình quý nhân quay lại giường ngồi hỏi .



      “A Xú”



      “Ừm, quả nhiên rất xấu” ta gật đầu tỏ ý rất tán đồng cái tên này.



      “Nè, cái tên ẻo lả chết tiệt kia, tôi xấu, còn xấu hơn, nam nhân mà làm giống như nữ nhân vậy, biết xấu hổ hả?” nhiều ngày nay tìm thấy con trai, tính khí của cũng ngày càng thể khống chế được nữa rồi.



      Trình quý nhân bị quát như vậy, sửng sờ lát rồi bắt đầu khóc lóc, “Hu hu, hu hu, ả thị nữ cũng có thể với ta như vậy, hu hu, sau này trước mặt huynh đệ ta còn chỗ đứng nào nữa, tốt xấu gì ta cũng là quý nhân có tiếng ở trong Hậu cung mà” ta kéo lấy cái áo yếm người dùng nó lau nước mũi.



      Tô Tiểu Thiến bị ta làm om sòm như vậy, cũng có chút xấu hổ, ngừng lại lát, đến phía trước, “Nè. Nè – – -”



      “Chuyện gì?” Trình quý nhân ngước đôi mắt ngấn lệ vô cùng tội nghiệp nhìn .



      Tô Tiểu Thiến trong lòng khinh bỉ, hứ, gào cho cố vô có thấy giọt nước mắt nào đâu, bất quá khinh bỉ khinh bỉ, người ta dù sao cũng là do mày chọc ‘khóc’ đó, cho nên vẫn phải xin lỗi, “Xin lỗi, tôi phải cố ý…”



      “Hứ” Trình quý nhân thèm để ý đến , tiếp tục lau chùi nước mũi.



      “Thôi được rồi, người nam nhân siêu cấp nam tính được chưa?” Tô Tiểu Thiến lời trái với lương tâm.



      Quả nhiên, nghe xong câu này, ‘nước mắt’ ta lập tức ngừng lại, “Đương nhiên, ta vốn nam tính mà”



      Tô Tiểu Thiến trợn mắt thèm để ý, lúc này bên ngoài bỗng có người thông báo, “Tạ phi giá đáo.”



      “Đệ đệ đến rồi” nghe xong, Trình quý nhân vui mừng chạy ra ngoài nghênh tiếp, Tô Tiểu Thiến cũng vội buông việc trong tay xuống chạy ra, cái tên nam nhân này dáng vẻ trắng trẻo, nước da trắng nõn, eo thon, vừa nhìn là biết điển hình kiểu mặt trắng (1) (= tiểu bạch kiểm) rồi.

      ( (1) Mặt trắng hay tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những tên chỉ biết dựa vào bạn hoặc vợ nuôi, trợ cấp kinh tế. Ngoài ra, còn chỉ người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng thanh tú tuấn mỹ. chung, đàn ông mà được gọi như vầy thường có ý tốt, có ý chê bai, châm biếm.)





      “A Xú muội muội” A Chu nhìn thấy kìm được kêu lên.



      Bấy giờ, Tô Tiểu Thiến mới chú ý A Chu cũng ở đây, coi bộ chắc là làm nha hoàn cho cái tên mặt trắng này.



      “Đệ đệ, sao có thời gian đến thăm ca ca vậy” Trình quý nhân giọng mỉm cười hỏi.



      Tạ phi mặt trắng ngồi xuống, khẽ than tiếng, bờ môi đỏ hơi hé mở, “Ca ca, lâu rồi đệ gặp được nữ vương…”



      Tô Tiểu Thiến xém chút nữa nhịn được bật cười, trời ạ, giọng của tên nam nhân này còn ẻo lả hơn cả Trình quý nhân, cho dù mang danh là nữ nhân cũng phải cảm thán tự nhận bằng, có điều, cái màn này sao giống quay phim cung đình đến vậy? Chỉ là từ nữ nhân chuyển thành nam nhân thôi.



      Thế là hai người này chuyện rôm rả, Tô Tiểu Thiến đứng bên cạnh toàn thân sởn hết gai ốc, ối trời, ghê tởm quá



      “Ủa, ca ca đây là thị nữ mà nữ vương đưa đến cho huynh à? Sao lại xấu đến thế?” Tên mặt trắng khinh thường .



      Tô Tiểu Thiến ráng nhịn oán khí trong lòng, tôi xấu? Tôi có xấu dẫu sao cũng là bình thường, còn ? tên nhân (= nam ra nam, nữ ra nữ)!



      “Ha ha, đúng vậy, đệ đệ à, đệ đừng thấy nàng ta xấu, ra nàng ta rất thú vị đó, có linh khí hơn mấy nha đầu hầu hạ ta trước đây” cái tên Trình quý nhân này lại mở miệng tốt giúp .



      Hai người lại bắt đầu chuyện hồi rồi đứng dậy cáo từ.



      Trình quý nhân vươn vai ưỡn lưng, sau đó ngồi giường với : “Cầm trái táo đến cho ta ăn”



      Tô Tiểu Thiến ngây ra lát rồi vội cầm trái táo đỏ trong giỏ đưa cho ta.



      “Vỏ vẫn chưa gọt.” ta nhíu mày nhìn .



      Tô Tiểu Thiến rốt cuộc nhịn hết nổi, “ thích ăn ăn, ăn vứt xong ném trái táo lên người ta rồi thèm để ý đến nữa.



      Trình quý nhân đứng lên hai tay chống hông, “Nè, cái con nha đầu ngươi như vầy là sao hả? Ta với nữ vương đem ngươi ném xuống Thi Ma Uyên”



      Tô Tiểu Thiến ngây ra lát, trong lòng nghĩ ra đối sách vội : “Vậy , nếu như nữ vương biết đối với nha hoàn tàn nhẫn như vậy, sau này xem ta còn sủng nữa , huống hồ, nữ vương làm gì có tâm tình quan tâm đến chứ”



      “Ngươi…” bị như vậy, mặt ta lộ vẻ lúng túng.



      “Ê, được rồi, cùng lắm chúng ta mỗi bên nhường bước, ra tôi nhìn ưa cái bộ dáng thái giám của , ra nếu là thái giám cũng thôi , nhưng mà, nhưng mà phía dưới của lại phải thái giám, như vậy rất kỳ cục đó” Tô Tiểu Thiến ngay , cái tên nam nhân này rất buồn nôn!

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 84


      Trình quý nhân bị như vậy, chỉ biết thở dài tiếng chán nản ngồi xuống ghế, cầm lấy trái táo trong giỏ cũng thèm chùi đưa lên miệng cắn, “Ngươi tưởng ta thích như vậy sao? Ta ghét nhất là ẻo lả đó, nhưng cha nương từ dạy dỗ ta như vậy, ngươi coi có thấy buồn nôn hay ?” Lúc này ta khôi phục lại giọng nam trầm thấp bình thường.



      Tô Tiểu Thiến cũng lấy ghế ngồi xuống, “ như vầy rất tốt, sao lại muốn biến bản thân thành giống như nữ nhân, tôi cảm thấy nam nhân cũng nên bình đẳng giống như nữ nhân.”



      Trình quý nhân nghe xong vội kéo lấy tay kích động : “Ngươi nghĩ như vậy sao? Nhưng phải các ngươi đều thích xem bọn ta như sủng vật sao?”



      Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng rút tay mình lại : “Nam nhân là nam nhân, nam nhân chính là chủ nhà, chứ phải giống như nữ nhân trốn ở trong nhà, chưa từng nghe qua sao, nam tử hán phải đỉnh thiên lập địa” Lời này phải giả, mà là lịch sử cả ngàn năm, chỉ có điều đây là Nữ Tôn quốc…



      “Cám ơn ngươi, ta biết sao nghe được những lời này rất cảm động, nam nhân bọn ta làm sủng vật mấy ngàn năm rồi, thực ra mọi người đều nguyện ý, nhưng có ai dám thay đổi lịch sử, mỗi lần nhìn thấy cha mình chịu tủi nhục, ta rất khó chịu, hận đến nỗi muốn giết mẫu thân của mình”



      “Hả? Giết mẫu thân của ?” Tô Tiểu Thiến ngờ ra lời như vậy, trong lòng ta rốt cuộc ai oán đến cỡ nào?



      “Cha ta mẫu thân ta đến như vậy, nhưng mẫu thân ta lại biết thoả mãn, cứ luôn lấy roi đánh cha ta, còn nạp mấy tên nam nhân, từ ta nhận được thương của mẫu thân, nếu như có thể ta hy vong có thể làm đôi phu thê đến bạc đầu chia lìa, chứ phải là nạp đống nam nhân để đó lo”



      Tô Tiểu Thiến nghe xong trong lòng có chút chua xót, đứa trẻ như vậy giống như những đứa con của tiểu thiếp thời cổ đại.



      “Thôi, chớ có đau lòng, ra ở nước chúng tôi đều là chế độ vợ chồng, bọn họ vì mục tiêu mà nỗ lực, bọn họ vì con mình mà càng thêm phấn đấu, bọn họ đều sống vui vẻ, hạnh phúc ngọt ngào” Tô Tiểu Thiến nhớ đến cha và mẹ của mình chính là như vậy.



      “Sao? Ngươi phải là người nước này?” Trình quý nhân kinh ngạc thôi.



      Tô Tiểu Thiến sững lại lát, mới phát mình nhiều chuyện lỡ lời, giờ… phải làm sao đây?



      “Ngươi có thể cho ta nghe thử chuyện ở chỗ của bọn ngươi ? Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Trình Ma Huyễn, do được sinh ở Ma Huyễn Giới, nên phụ thân đặt cho ta cái tên này”



      Tô Tiểu Thiến thấy ta cũng có ý xấu, bèn bắt đầu kể cho ta nghe câu chuyện dài…





      ************ Đường phân cách linh dị ************





      Phàm Gian.



      “Ngươi cái gì?” Tĩnh Nghi giật mình trừng Hồng Nhi quỳ dưới đất.



      “Đây là mệnh lệnh của chủ nhân” Hồng Nhi trả lời lại lần nữa.



      Tĩnh Nghi tức giận ném hết đồ đạc bàn xuống, sau đó hét lên, “Ta muốn gả cho con rắn, ngươi có biết là ta xấu xí cỡ nào ? Ta nhìn thấy ta là muốn nôn rồi…”



      “Tiểu thư, chủ nhân , chỉ khi và Xà Giới liên hôn, chủ nhân mới có thể chắc chắn có được Minh Giới” Hồng Nhi ra từng câu từng từ.



      Có được Minh Giới? biết đây là mộng tưởng của phụ vương, nhưng mà, nhưng mà cũng nên đem hạnh phúc của ra đặt cược chứ, cái tên đại mãng xà phát tởm nhìn thấy là muốn nôn, ông lại muốn gả cho cái con rắn xấu xí thế kia? Còn muốn mang thai đẻ con cho ta? Hơn nữa, còn là mang thai trứng?



      “Đây là do Xà Vương chỉ định, chỉ cần tiểu thư gả cho Xà Vương, Xà Vương mới đồng ý với chủ nhân, để cho tất cả độc xà (= rắn độc) công kích Minh Giới, chủ nhân , chỉ có độc xà mới có thể thuận lợi vượt qua sông Vong Xuyên”



      “Sao lại có thể như vậy?” Tĩnh Nghi thể tin hét lớn, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nến trở nên đáng sợ.



      “Bởi vì oan hồn trong sông Vong Xuyên quá nhiều, chỉ có độc xà có thể tránh được bọn họ mà bị nuốt chửng” Hồng Nhi mặt biểu tình .



      “Ta muốn, ta muốn…” Tĩnh Nghi cầm được bật khóc.



      Hồng Nhi biết bây giờ tức giận cực độ, nên ả cần phải rời khỏi, nếu chừng ả bị xé ra thành mảnh vụn, nghĩ đến đây, ả vội hoá thành luồn khói biến mất.



      muốn, muốn gả cho rắn…” Tĩnh Nghi dùng toàn bộ sức lực rống lớn, tiếng gầm rống tức giận của truyền khắp cả khu rừng, đám quạ nghe thấy toàn bộ đều vỗ cánh bay ra khỏi khu rừng.





      ************ Đường phân cách linh dị ************





      Tại Xà Giới lúc này vô cùng náo nhiệt, tất cả các rắn đều ở trạng thái hoá thành nửa người nửa rắn.



      “Chúc mừng Đại vương, người lấy được Tĩnh Nghi tiểu thư như hoa như ngọc” người lắc lư thân dưới của giơ chung rượu lên nịnh hót .



      ngồi ở phía người nam nhân khuôn mặt có vết sẹo lớn, thân dưới cũng là thân thể béo mập xấu xí, y giơ chung rượu lên uống ngụm : “Hứ, Hoả Ma muốn lợi dụng ta? ta cũng phải lợi dụng lại nữ nhi của .”



      “Nhưng mà Đại vương, thực lực của cũng rất mạnh, sao phải cần đến chi viện của chúng ta vậy?” người khác hiểu hỏi.



      Xà Vương mỉm cười, lắc lư cái đuôi béo mập : “Ba ngàn năm trước sau khi cùng với Minh Vương tranh đoạt Vương Hậu, bị thất bại thảm hại, lần này đoạt lấy Minh Giới này bố trí từ lâu rồi, huống hồ, phải Minh Vương bị cuốn vào Minh Huyễn Giới rồi sao? tại thực lực của ai mạnh chúng ta cũng nắm , cho nên, chúng ta theo chịu thiệt đâu” Trong lòng y lúc này lại bổ sung câu, cho dù Tĩnh Nghi phải là nữ nhi của ! Y vốn cũng chẳng thèm quan tâm!



      “Đại vương thần hiểu, nếu Hoả Ma thích Vương Hậu đến vậy, sao lại cứ dồn nàng ta vào chỗ chết chứ?”



      Xà Vương cười cách hung tợn, “Ban đầu là do giới thiệu Vương Hậu cho Minh Vương, chỉ là ngờ rằng nàng ta Minh Vương, chính vì vậy, càng sâu hận càng đậm, có được, nhất định huỷ diệt.”



      “Được rồi các huynh đệ, uống rượu nào, qua mấy ngày nữa là các ngươi có Xà Hậu rồi” Y cười lớn ha hả nâng bình rượu bên cạnh hơi uống cạn.



      Chúng xà phía dưới vội nâng chung rượu cùng nhau hô lên “Xà Vương vạn tuế, Xà Vương vạn tuế”



      Xà Vương nghe xong ha ha cười lớn, Tĩnh Nghi tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi!

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 85


      Hầu hạ hai ngày, thái độ của Trình quý nhân đối với tốt hơn rất nhiều, giọng điệu của ta cũng còn nhão nhè nhão nhẹt nữa.



      “Nè, A Xú đừng làm nữa ngồi lát ” Trình quý nhân ngừng lải nhải ở phía sau .



      Tô Tiểu Thiến để ý ta, tự lau sạch toàn bộ chiếc bàn, làm người cần phải có nguyên tắc, dù chỉ làm thị nữ ngày, cũng nên có dáng vẻ của thị nữ, tối qua muốn len lén vào bên trong Hoàng cung nhìn thử, tiếc rằng trước cửa đều có thị vệ canh giữ, điều này khiến vô cùng sầu não.



      “A Xú, thử xem, xấu như vậy ở thế giới của các người có người nam nhân nào thích hay ?” Trình quý nhân bỗng dưng nhiều chuyện.



      “Chắc là có” Tô Tiểu Thiến thèm nghĩ ngợi bật thốt ra, sau đó ngồi xuống rót ly nước uống, tên đàn ông này chung quy vẫn là đàn ông, giống phụ nữ quá nhen tính toán, nếu đây là ở cổ đại, bị chúng phi tử chỉnh mới lạ!



      Trình quý nhân nghe vậy, cũng ngồi xuống, ta bỗng nhiên nhìn cách nghiêm chỉnh : “A Xú, nếu như Ma Huyễn Giới cũng có thể biến thành như thế, vậy ta lấy nhé?”



      “Phụt” ngụm nước trong miệng Tô Tiểu Thiến hề báo trước phun vào khuôn mặt tuấn tú của ta.



      “…?”



      Tô Tiểu Thiến ‘soạt’ đứng lên, vội lấy ống tay áo lau mặt cho , “Xin lỗi, xin lỗi nha.”



      Trình quý nhân trái lại cảm thấy gì, ta tự lấy ống tay áo mình lau, “Ta chỉ cảm thấy rất tốt, chỉ là bộ dáng hơi xấu chút mà thôi, ta nghĩ, buổi tối khi ngủ ta châm đèn, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được?” ta làm bộ dáng như suy ngẫm .



      Tay của Tô Tiểu Thiến gượng gạo giơ giữa trung, giây kế tiếp, gõ mạnh lên đầu ta, đồng thời cách hung dữ: “Nhân , dựa vào cái bộ dạng ẻo lả này của , bổn nương thèm” tức quá , tức chết được mà.



      “Ôi trời, được rồi, ta chỉ mà thôi, …” vốn dĩ rất xấu mà!



      Tô Tiểu Thiến để ý đến ta, cái loại đàn ông này trong xương tỷ chính là như vậy, cải tạo vạn năm cũng là cái đức tính này, trong lúc Tô Tiểu Thiến buồn bực, hương hoa bên ngoài xông vào mũi, ra khỏi phòng, liền nhìn thấy khắp vườn hoa nở đầy, coi bộ tâm tình nữ vương rất tốt!



      Nhưng, làm sao để tìm Minh Vương đây, rồi lại làm thế nào để tìm con trai đây? thể cứ ở chỗ này mãi được?



      “A Xú, làm sao vậy?” Trình quý nhân thấy mặt ảm đạm, nhịn được đến bên cạnh hỏi .



      Tô Tiểu Thiến lắc đầu, xoay người vào trong phòng, cái bí mật này tuyệt đối thể cho người khác biết!





      **************** Đường phân cách linh dị ****************





      Lúc này trong phủ Tể tướng vô cùng náo nhiệt, mấy ngày nay công việc của nữ Tể tướng bận rộn, cả căn nhà chỉ còn lại lời của tứ thiên kim là có trọng lượng, những người cha kia lại hề có chút địa vị nào.



      Chỉ thấy trong hoa viên rộng lớn, tứ thiên kim đuổi theo cậu bé mặc bộ bạch y ngừng tháo chạy, cả cái phủ đều là hình ảnh của bọn họ.



      Minh Diễm thở hổn hển chạy vào phòng khách, nhìn thấy cái ghế liền trực tiếp ngồi xuống, khuôn mặt nhắn đầy những dấu hôn màu đỏ, những dấu hôn này cơ hồ chiếm đầy mặt của nó.



      “Nè nè nè, các ngươi… các ngươi đừng có qua đây nha” Minh Diễm chạy nổi ngồi ghế thở dốc.



      Tứ thiên kim cũng vậy, bọn bám theo sau chạy vào, mỗi người đều đến bên ghế ngồi xuống, người hầu vội đến bưng trà rót nước.



      Minh Diễm cũng hề khách sáo uống ly, lúc này, tinh thần của nó cũng phục hồi được chút, mấy đứa con giống tứ đại ác ma này quả khiến nó hết nổi đến cực điểm, nó thở dốc : “Nè, các các… ngươi sao có thể giở thủ đoạn vậy hả? Cư nhiên… cưỡng hôn ta?”



      Điều này quả khiến lòng nó lạnh như băng, trước đó, nó hề biết tại sao tứ thiên kim tự dưng lại gây gỗ, còn nó nhàn nhã thảnh thơi ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, ai ngờ, lúc sau, bọn bất thình lình bổ nhào đến đẩy ngã nó xuống đất, rồi bắt đầu động tay động chân với nó, lưu manh, hoàn toàn là đám nữ lưu manh mà!



      Cầm Nhi với tư cách là Đại tiểu thư, bé đứng lên : “Muốn trách cũng trách bản thân ngươi, ai biểu đề mục (= đề tài) sau này của ngươi càng ra càng khó, ngươi ràng, ràng là muốn để bọn ta hôn mà” cách vô cùng tủi thân, dạo này, đề mục của nó đưa ra càng khó giải, điều này làm cho người từng lần được hôn qua như bé làm sao mà chịu nỗi được chứ, hơn nữa, môi của nó phấn nộn như vậy, bé rất muốn cứ được hôn hoài!



      Kỳ Nhi cũng đứng lên : “Phải đó, mà còn nữa là, mặt của ngươi thơm như thế, bọn ta, bọn ta đều rất thích, mỗi lần ngươi đều cho bọn ta hôn miệng, bọn ta…chỉ đành phải cưỡng ép thôi…” đến đây, bé cũng có chút xấu hổ, nhưng bé phải , môi của nó quả ngọt đến chết bé luôn.



      Hai vị tiên kim còn lại tự nhiên cũng phụ hoạ , đồng thời còn chỉ ra rằng, được bọn sủng hạnh là vinh hạnh vạn phần đó!



      “Đủ rồi” Minh Diễm thể nhịn thêm nữa hét lên để bọn câm miệng.



      Tứ thiên kim bị quát như vậy, đều ngây ra, hở… bọn vừa nãy sai cái gì sao?



      Nó nổi giận chỉ trích: “Các ngươi nếu cứ như vậy, đừng mong chuyện với ta, nghe chưa hả?” sỉ nhục, sỉ nhục quá lớn, cái này mà truyền đến Minh Giới nó còn làm ‘người’ thế nào được! Lại bị bốn đứa nha đầu cưỡng hôn, là mất mặt muốn chết .



      Tứ thiên kim hề do dự cùng nhau gật đầu, cũng biết sao nữa, lời của nó, bọn đều nghe theo hết.



      Hoạ Nhi chậm rãi qua, bé kéo lấy cánh tay của nó, khẽ , “Minh Diễm đừng giận nữa được , ta giúp ngươi lau, lần sau ta như vậy nữa” bé lấy ống tay áo nhón chân lau cho nó.



      Ba người còn lại cũng vội qua xin lỗi, đồng thời tỏ ý ‘cưỡng chiếm’ nữa!



      Đúng vào lúc này, nữ Tể tướng đến, sau khi bà nhìn thấy ‘kiệt tác’ của bọn , quả là đau đầu đến cực điểm, mấy đứa nha đầu này sao lại thể làm người ta bớt lo được như vậy chứ?



      “Ý, bà trở lại rồi? Có phải có thể mang ta vào Hoàng cung rồi đúng ?” Minh Diễm thấy bà đến vội chạy qua.



      Nữ Tể tướng gật đầu, thể che giấu được nữa rồi, Nữ vương Bệ hạ gần đây phái thêm càng nhiều người, nơi này của bà sớm muộn gì cũng bại lộ, cho nên, trước lúc đó bà nhất định phải đưa nó vào Hoàng cung.



      “Ngươi rửa mặt trước rồi theo ta vào Hoàng cung” bà .



      Minh Diễm nghe vậy vội gật đầu, đồng ý ngay, lúc này bốn vị thiên kim chịu, bọn thấy nó sắp phải , lập tức khóc rống lên.



      “Nương, đừng mà, đừng mà, đừng đem Minh Diễm , hu hu”



      “Nương, tụi con gây gỗ nữa, quậy phá nữa, người đừng đem nó có được hay , hu hu, đừng mà”



      “Nương…”



      Nữ Tể tướng thấy vậy trong lòng cũng vô cùng khó chịu, tuy… nữ nhi quan trọng, nhưng địa vị càng quan trọng hơn, cho nên, bà thể mất .



      Mười phút sau, trong khóc nức nở của tứ thiên kim, Minh Diệm vẫn thuận lợi rời khỏi, giờ tâm tình của nó rất phức tạp, nó muốn gặp, lại sợ gặp, nó sợ lỡ mà phải … vậy nó phải làm sao đây?

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 86


      Trong Hoàng cung kim bích huy hoàng, các nữ thị vệ huấn luyện, bọn họ nhìn thấy Tể tướng liền hành lễ, đồng thời lập tức thông báo với nữ vương.



      “Nữ vương, đây chính là đứa bé trai mà thần tìm được, nó thuộc về thế giới này, cho nên thần đem nó đến cho người” Tể tướng vội bẩm báo với nữ vương ngồi bảo toạ đối diện.



      “Ngẩng đầu lên” nàng ta lạnh nhạt .



      Minh Diễm do dự chút rồi vẫn ngẩng đầu lên, tại thời điểm nhìn thấy nó, trong lòng Ma Tâm Ái run rẩy, đây… đây rất giống y.



      “Người cùng ngươi rơi vào đây là gì của ngươi?” Ma Tâm Ái bắt đầu cảnh giác hỏi.



      Minh Diệm điềm tĩnh cười : “ người là mẫu thân ta, người là thúc thúc ta” điều này là do Tể tướng lúc lên đường, bà muốn nó trả lời câu hỏi cách thận trọng, nếu , đắc tội với nữ vương rước lấy hoạ sát thân.



      Ma Tâm Ái trầm ngâm lúc, gọi người mang nó lui xuống, rằng muốn nó nghỉ ngơi xong mang nó gặp mặt.



      “Ngươi lui xuống ” Ma Tâm Ái với Tể tướng bên dưới.



      “Thần cáo lui” hành lễ xong, bà liền rời khỏi.



      Đợi cho mọi người đều rời khỏi, chân mày của Ma Tâm Ái lập tức nhíu lại, đúng, đứa trẻ này khẳng định phải là con trai của muội muội y, nếu , nếu bộ dáng sao lại giống y chang y được? Trừ khi… là con trai của y? Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng ta vốn nhu hoà dịu dàng lập tức sắc bén, nếu là như vậy, cái ả nữ nhân kia nhất định phải giết tha.



      Buổi trưa, Lê Ngạo rốt cuộc gỡ bỏ thạch cao chân, y đứng lên lại vài cái, đau nhức, xem ra phục hồi rồi.



      “Ý, chân của chàng lành rồi?” Ma Tâm Ái vào nhìn thấy y đứng dậy lại, tâm tình của nàng ta cũng vô cùng mừng rỡ.



      Lê Ngạo sửa sang lại y phục bên dưới, thẳng ra ngoài, bây giờ chân của y lành, vậy y nên tìm người rồi.



      “Chờ ” Ma Tâm Ái thấy y muốn , vội gọi y lại.



      “Chàng muốn ?” Ma Tâm Ái đến trước mặt y thể tin được hỏi, nàng ta đối xử với y tốt như vậy, y nên .



      Lê Ngạo liếc nhìn nàng ta cái, sau đó lạnh lùng ‘hứ’ tiếng, bèn ra ngoài, cái loại nữ nhân này khiến y càng chán ghét.



      “Người chàng muốn tìm ta tìm được rồi” Ma Tâm Ái ở phía sau y lớn tiếng .



      Quả nhiên – – –



      Y dừng bước lại.



      “Có phải nó tên là Minh Diễm đúng ?” Ma Tâm Ái khẽ hỏi, trong lòng lại vô cùng đau đớn, y đối với nàng ta hề có chút lưu luyến nào?



      Giây tiếp theo.



      Y xoay người đến trước mặt nàng ta bóp chặt cánh tay nàng ta hỏi: “Nó ở đâu? ” ánh mắt lạnh buốt của y giống như có thể xuyên qua trái tim của nàng ta.



      “Đau… đau quá …” Ma Tâm Ái chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị y bóp nát, lớp sương mỏng phủ đầy khoang mắt.



      Lê Ngạo thấy vậy chỉ đành buông tay ra, y biết mình vừa rồi quá hấp tấp nóng vội.



      Ma Tâm Ái thấy nóng vội trong con mắt y, cũng biết sao trái tim của nàng ta lại rất đau đớn, y đây là lo lắng sao? Trầm tư lát, nàng ta vỗ tay, mấy phút sau Minh Diễm liền được đưa vào.



      “Cha.. thúc thúc” Minh Diễm kích động xém chút nữa gọi sai, nhìn thấy Minh Vương nó cầm đặng bổ nào đến, mấy ngày gặp, Minh Diễm cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, tại cái thế giới xa lạ này, nó rất độc, lẻ loi, giống như nhánh cây trôi nổi mặt biến có chỗ nương tựa.



      Lê Ngạo cũng ôm chặt lấy nó, sau đó, y truy hỏi: “Mẹ già của ngươi đâu?”



      Minh Diễm lắc đầu, rươm rướm nước mắt, nó biết, cái gì cũng biết…



      “Ngươi có bị làm sao ? Lúc rơi xuống có bị thương ?” Lê Ngạo vội nhìn xem thân thể của nó có vết thương nào hay .



      “Oa, hu hu” lúc này Minh Diễm cũng nhịn hết nổi bật khóc nức nở, quan tâm của y, khiến kìm nén của nó vỡ oà.



      Ma Tâm Ái đứng ở bên cạnh nhìn cái màn tình thân này, tâm tình của nàng ta rất phức tạp, cũng biết là nguyên cớ gì, nàng ta luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như thiếu thứ gì đó.



      Lê Ngạo thấy nó có bị tổn thương nào, liền nắm lấy tay nó : “, chúng ta tìm cái đồ ngu ngốc” dứt lời liền muốn về phía cửa.



      “Đứng lại” Ma Tâm Ái vừa nãy còn có biểu tình lương thiện tức khắc trở nên lạnh lẽo, y dự định từ mà biệt như vậy sao?



      Lê Ngạo xoay người xem xét nàng ta lát, chân mày nhíu lại tỏ ý vui, biểu tình đó dường như , ngươi còn chuyện gì nữa?



      Ma Tâm Ái thấy y đối xử với mình lạnh nhạt như vậy, trong lòng vô cùng bất mãn, “Chàng cho rằng chỉ dựa vào chàng có thể bước ra khỏi Hoàng cung sao?” lời của nàng ta vừa dứt, mấy mươi nữ binh sĩ cầm đao thương chạy vào.



      Biểu tình của Lê Ngạo trầm nhìn nàng ta cái, miệng ‘hứ’ tiếng kinh thường, “Dựa vào các ngươi?”



      Ma Tâm Ái cũng mỉm cười, “Ta biết chàng phải là nhân vật đơn giản, cho dù chàng có linh dị, chàng nhất định có cách rời khỏi, nhưng… nó sao?” nàng ta chỉ vào Minh Diễm.



      “Ngươi cho rằng ta bảo hộ nổi nó?” Y nhíu mày vui.



      Ma Tâm Ái tiếp lời của y, mà chỉ mỉm cười với Minh Diễm: “Cậu bạn , trà mà ngươi uống có ngon ? Lẽ nào ngươi cảm thấy toàn thân có chỗ thoải mái hay sao?” Dứt lời, nàng ta lộ ra nụ cười quỷ dị, chỉ cần nàng ta muốn, nhất định từ thủ đoạn để đạt được.



      Lê Ngạo vội xoay người nhìn về phía Minh Diẽm vội hỏi: “Ngươi có chỗ nào khoẻ sao?” Y sờ người của nó muốn kiểm tra xem có gì khác thường hay .



      Minh Diễm sờ lên người mình cũng cảm thấy có chỗ nào khoẻ hết, chỉ có chút nóng mà thôi.



      Lúc này người thị nữ bên cạnh lấy ra ống trúc, đưa cho Ma Tâm Ái cười lạnh, nàng ta nắm lấy ống trúc hỏi lại lần nữa, “Chàng nhất định phải rời bỏ ta?”



      Lê Ngạo lạnh lùng ra câu: “Đừng để ta phản cảm”



      Ma Tâm Ái thấy vậy chỉ đành lạnh nhạt : “Là chàng ngoan trước…” xong, nàng ta cúi xuống mở nắp đậy ống trúc…



      ‘Chít chít chít chít chít chít’ thời điểm ống trúc được mở ra, mấy trăm con trùng màu đen trồi lên.



      Lê Ngạo chau mày hiểu, nàng ta giở trò gì đây? Lẽ nào nàng ta muốn dùng những con trùng đen này để đối phó y?



      “Minh Diễm, nhìn thấy các huynh đệ tỷ muội của ngươi, sao ngươi lại thờ ơ hững hờ như vậy chứ?” giọng trầm của Ma Tâm Ái truyền khắp cả căn phòng.



      Chính ngay tại lúc này, Minh Diễm dường như bị trúng ma chú, sắc mặt đau đớn vặn vẹo mấy cái cả người liền co rút lại, Lê Ngạo còn chưa kịp bắt lấy nó, nó liền té xuống đất, hoá thành thành viên trong đám trùng đen.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 87


      Lê Ngạo nhìn những con trùng đen đầy mặt đất, cũng con nào là Minh Diễm, nộ khí như hoả diễm (= núi lửa) từ từ bùng cháy khắp người y.



      “Nữ nhân chết tiệt!” Đôi mắt tím của Lê Ngạo trở nên quỷ dị, loé cái y nhanh chóng đến trước mặt nàng ta, giơ tay bóp lấy cổ nàng, “Đem nó biến trở lại nguyên dạng?” Dứt lời, y gia tăng thêm lực nơi bàn tay.



      “Mau buông Nữ vương Bệ hạ…” Chúng binh sĩ muốn xông đến, nhưng lại dám tiến lên, bọn họ sợ y mà dùng sức cái liền bẻ gãy cổ của nữ vương.



      “Khụ khụ…” Lúc Ma Tâm Ái sắp thể hô hấp được nữa, lúc này bầu trời bỗng nhiên tối đen, gió bên ngoài bắt đầu thổi điên cuồng.



      Mọi người sợ hãi vội quỳ xuống van nài: “Cầu xin ngài mau buông nữ vương ra, ngài mà cứ như vậy nữ vương chết đó, nàng mà chết , người thân của ngài cả đời này vĩnh viễn thể giải được ma chú” nữ đội trưởng trong đội ngũ khóc lóc van xin.



      “Người của Ma Huyễn Giới phải chết được hay sao? Hôm nay ta mở ra cái tiền lệ vậy” Lê Ngạo nhìn Mã Tâm Ái cách lạnh lẽo tàn nhẫn .



      “Xin đừng mà…” nữ đội trưởng bật khóc lớn tiếng, Ma Huyễn Giới có bí mật công khai, định luật bất tử của tất cả mọi người bắt nguồn từ Ma Tâm Ái, chỉ cần Ma Tâm Ái chết , vậy bọn họ cũng toàn bộ chết hết, cả cái Ma Huyễn Giới cũng thể tồn tại được, tất cả mọi người đều phải chôn cùng.



      “Ầm” tiếng, tiếng sấm vang vọng cả bầu trời, bầu trời đen loé lên tia lửa, những tia lửa đỏ phá vỡ bức tường bao vây bên ngoài, đây là lần đầu tiên Nữ Tôn Quốc xuất thời tiết xấu như vậy, nghĩ cũng biết, bên ngoài bây giờ hỗn loạn biết bao, mây mù giăng kín, sấm chớp ngừng, cát bụi mù mịt, mưa rơi xối xả kèm theo tiếng la hét ngừng vang bên tai.



      “Cầu xin ngài, ngài hãy vì người thân của ngài mà nghĩ lại, nữ vương chết rồi, cậu bé kia cũng chết…” Đội trưởng khóc lóc , lúc này mọi người đều quỳ mặt đất khóc nức nở, bọn họ muốn chết, sống lâu như thế, ai mà nghĩ đến quê nhà của mình bị phá huỷ? Ai mà nghĩ đến còn trẻ như vậy phải chết?



      Lê Ngạo nghe vậy cúi đầu nhìn xuống mấy trăm con trùng đen dưới đất, những con trùng này toàn bộ đều nằm ngửa lên trời tứ chi ngừng co rút, Lê Ngạo thấy thế lập tức buông tay ra.



      Ma Tâm Ái thể lực chống đỡ được rơi xuống mặt đất, đột nhiên nàng ta nhận được khí, ngừng hít thở, nước mắt cũng theo hô hấp chảy xuống, y sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Nàng ta chỉ là y, muốn y rời khỏi nàng ta mà thôi, y sao lại có thể đối xử với nàng ta như vậy?



      “Nữ vương Bệ hạ…” binh sĩ vội vàng xông đến, đỡ Ma Tâm Ái ở dưới đất lên.



      “Minh Diễm, Minh Diễm…” Lê Ngạo ngồi xổm mặt đất gọi cách lo lắng, nhưng… bọn chúng hề có phản ứng, chỉ có điều là còn co rút như vừa nãy.



      “Chàng… đừng có tốn sức lực nữa, nó biến thành trùng đen mất ký ức, chàng… chàng có gọi nó cũng biết gì đâu” Ma Tâm Ái được đỡ dậy với giọng khàn khàn.



      “Ngươi…”



      “Chàng giết ta rồi… cả cái quốc gia này cùng huỷ theo ta, người thân của chàng… cũng như vậy” Nàng ta dùng giọng lãnh lẽo ra tàn khốc.



      Lê Ngạo nắm chặt đôi tay, lúc này đây y bỗng nhiên cảm thấy chưa từng bị lập bất lực đến như vậy, nữ nhân chết tiệt, y hận thể lập tức xé nát ả ra.



      “Chàng còn muốn nữa ? Chàng mà muốn nữa, ta nhất định giẫm chết nó” Nàng ta với đôi mắt đỏ ngầu.



      Nữ binh sĩ thấy vậy vội vàng cầm lấy ống trúc mở ra rồi gõ vài tiếng xuống đất, ngay lập tức, những con trùng kia giống như nghe thấy mệnh lệnh vậy toàn bộ ngoan ngoãn vào bên trong ống trúc.



      “Ngươi muốn làm gì với bọn chúng?” Lê Ngạo truy hỏi.



      Ma Tâm Ái tái nhợt mỉm cười, vết thương cổ cùng khuôn mặt trắng bệch của nàng ta ràng đối lập nhau, “Chàng cần lo lắng, ta tổn thương nó, cũng chỉ có ta, mới có thể làm cho nó sống được” Dứt lời, Ma Tâm Ái bị thương được chúng binh sĩ đưa về ngoạ thất (= phòng ngủ) của nàng ta, trước lúc , Ma Tâm Ái ra mệnh lệnh, được làm khó dễ y.



      Trong căn phòng lập trức trống trãi, Lê Ngạo bất lực hét lên tiếng, cái nơi quái quỷ chết tiệt, người y hề có chút linh dị, cái có chỉ là sức lực nhưng lại có cách nào bảo vệ nó, chết tiệt mà!





      **************** Đường phân cách linh dị ****************





      Trong hoàng cung lúc này đây chỗ nào cũng là đống lộn xộn, cây cối ngã rạp đất, mái ngói bị huỷ hoại, cái thời tiết xấu hồi nãy khiến cho chúng phi tử trong Hậu cung đều sợ hãi la thất thanh, có mấy mươi nữ binh sĩ tránh kịp bị sét đánh ngay tại chỗ trở thành đống xương trắng.



      Đây là lần đầu tiên Ma Huyễn Giới có sấm sét, bọn họ đều biết nguy hại của sấm sét là bao nhiêu, bọn họ chỉ biết tiếng sấm lớn như vậy làm cho người ta ớn lạnh sỡ hãi, mãi cho đến khi mấy mươi người bị nướng thành than mới doạ mọi người la hét thất thanh.



      ra cái thứ này còn khủng bố hơn thây ma của Thi Ma Uyên nữa, hễ chạm vào liền lập tức chết cháy.



      Trong Hậu cung.



      Tô Tiểu Thiến nghiêng tai lắng nghe, thấy bên ngoài có động tĩnh gì nữa, bèn mở của ra ngoài xem thử.



      Trận sấm sét vừa rồi khiến cho đám đàn ông con trai la hét thất thanh, rồi chỉ về những tia lửa đỏ kia là quái vật, Tô Tiểu Thiến tuy đối với sấm sét xa lạ gì, nhưng sấm sét kinh hãi như thế cũng là lần đầu nhìn thấy.



      “A Xú à, đừng có mở cửa, ra chết đó” Trình quý nhân làm ổ trong mềm run lẩy bẩy .



      Tô Tiểu Thiến hết nổi trừng ta cái, “ phải là đàn ông” xong, mở cửa ra.



      đống hỗn loạn – – – –



      Có thể hình dung chỉ có thể là bốn từ này, trận mưa bão vừa rồi khiến cho hoa cỏ trong viện đều chết hết, ngay cả cái cây cao to ở cổng cũng bị ngã đổ, rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì? Sao lại có biến hoá lớn như vậy?



      Trình quý nhân ngó trái ngó phải cuối cùng cũng thò đầu rụt cổ ra, nhích từ từ đến phía sau làu bàu, “Ta… ta là nam nhân, ta phải ra rồi sao”



      Tô Tiểu Thiến có tâm tình để ý đến tên ẻo lả này, mà ngẩng lên nhìn bầu trời, mây đen che kín trước đó tan biến hết, bầu trời cũng phục hồi như thường, vừa nãy nhất định phải là nổi giận cách đơn giản như vậy, Tô Tiểu Thiến suy nghĩ, đúng rồi, giờ Hoàng cung loạn như vậy, có thể nhân cơ hội tìm y.



      Nghĩ đến đây, định chạy ra ngoài xem thử, ai ngờ – – –



      “A Xú à, đâu vậy, đừng bỏ ta lại, ta sợ lắm” Trình quý nhân đuổi theo bất mãn nắm lấy cánh tay .



      Tô Tiểu Thiến cười gượng, “ ngoan ngoãn ở đây đợi tôi, tôi tìm chút đồ làm bớt kinh sợ cho , sẵn tiện lấy chút táo đến cho biết thích ăn nhất chính là táo.



      Trình quý nhân nghe xong cúi đầu suy tư, “Được rồi, chờ tôi, tôi lát trở lại” gạt bàn tay nắm cánh tay ra cũng ngoảnh đầu rời khỏi.



      “Trở về sớm chút nha” sau lưng truyền đến tiếng dặn dò của Trình quý nhân.



      Nhất định, nhất định phải tìm ra bọn họ, Tô Tiểu Thiến hít sâu hơi bước như chạy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :