1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm hôn: Ma vương đừng chạm vào ta - Y Hinh (Chương 166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 78


      Tô Tiểu Thiến ở Ma Huyễn Giới này ba ngày trời rồi, mỗi ngày đều tìm kiếm Minh Diễm cùng Minh Vương, tuy rằng Minh Vương đối xử với được tốt, nhưng dẫu sao cũng bởi vì y mới bị cuốn vào, vả lại, nghe bà Vương bất luận là thần hay ma, khi bước vào Ma Huyễn Giới tất cả pháp lực toàn bộ đều mất hết.



      “Tiểu Thiến, ăn chút trước ” bà Vương nhìn thấy vội vã như vậy, bà có chút đành lòng.



      “Bà Vương à, con rất lo cho con trai con… nơi này… nơi này… lại là Nữ Tôn Quốc, con sợ bọn họ đem con trai con coi thành nam sủng mà nuôi dưỡng.” Tô Tiểu Thiến lo sợ .



      “Aizz, trước đừng gấp, ta nhờ mọi người xung quanh nghe ngóng dùm rồi, ta nghĩ rất nhanh có tin tức thôi” bà Vương vừa vừa gắp miếng thịt cho , sau đó : “ ăn no lấy đâu ra sức mà tìm bạn với con trai chứ”



      Tô Tiểu Thiến nghe thấy vậy bất đắc dĩ chỉ đành ăn chút cơm, nhưng chén cơm còn chưa ăn xong, thời tiết kỳ dị này tần số biến hoá cũng nhanh quá , tuyết còn chưa dừng được năm phút, mặt trời lên cao tới đỉnh, là mưa gió bão bùng.



      Điều này làm cho lúc nóng lúc lạnh, món ăn cũng lúc lạnh lúc nóng, Tô Tiểu Thiến quen liền đặt đũa xuống ôm lấy hai cánh tay ngừng chà xát hy vọng có được chút hơi ấm.



      Bà Vương đặt chén cơm xuống, đến trước khung cửa sổ thần trí bắt đầu ngưng trọng lại, Tô Tiểu Thiến thấy vậy cũng đến, “Bà Vương thời tiết này thay đổi cũng nhanh quá ?”



      “Vị nữ vương này chưa từng có nhiều cảm xúc như vậy, thời tiết như thế này ta cũng là lần đầu tiên thấy, trước đây nhanh nhất cũng là nửa ngày mới có biến hoá, nhưng chỉ trong vài phút liền thay đổi quả ta chưa từng thấy qua.”



      “Vị nữ vương này là bị kích thích sao?” Tô Tiểu Thiến nhìn ra bên ngoài trong cơn cuồng phong lẫn theo bông tuyết ngừng tự hỏi.



      “Aizz, cái thời tiết này chỉ tội cho cái nông trang của chúng ta, ta nghĩ nông trang năm nay nhất định cũng còn được mấy thứ” bà Vương khẽ than tiếng.



      Đúng vào lúc này có người gõ cửa ‘cộc cộc cộc’.



      Tô Tiểu Thiến vội ra mở cửa, ngoài cửa ông lão đứng, Tô Tiểu Thiến lễ phép mỉm cười, gọi tiếng ‘ông’ bèn mời ông vào.



      Ông lão vừa bước vào trong nhà nhìn thấy bà Vương, mặt của ông đột nhiên đỏ lên.



      Bà vương trái lại hề chú ý, bà đến trước mặt ông hỏi: “Chuyện tôi kêu ông nghe ngóng có kết quả rồi chứ?”



      Ông lão vội : “Tôi nghe ngóng được rồi, nghe mấy bữa trước có mấy vị nữ binh tuần vô ý phát người nam nhân hôn mê bất tỉnh, nghe người nam nhân này tướng mạo rất mê hoặc người, bọn họ đem y dẫn về Hoàng cung, Nữ vương Bệ hạ vừa nhìn thấy liền thích vô cùng, ai ngờ…”



      “Ai ngờ cái gì?” Tô Tiểu Thiến vội truy hỏi.



      Ông lão khẽ than tiếng, “Ai ngờ sau khi y tỉnh lại thèm để ý đến Nữ vương Bệ hạ, mà còn lạnh nhạt làm cho người ta phát lãnh, nghe rơi cùng y vào Ma Huyễn Giới còn có hai người nữa, nhưng cụ thể là nam hay nữ biết được”



      “Khó trách thời tiết biến đổi quái lạ như vậy, ra là vì người nam nhân kia” bà Vương ra chiều suy tư .



      “Đúng vậy, ta nghe , y đối với đe doạ căn bản xem ra gì, Nữ vương Bệ hạ gặp y cũng nhường nhịn ba phần, ba ngày từ khi người nam nhân kia bước vào Hoàng cung, nữ vương còn triệu nam sủng đến hầu hạ nữa” ông lão .



      “Tiểu Thiến à, người bạn kia của có phải rất đẹp trai?” bà Vương xoay người lại hỏi .



      Tô Tiểu Thiến lại cảm thấy y có bao đẹp, nhưng với bà Vương, sau khi y đến công ty của thái độ của tất cả phái nữ đối với y cũng vì y mà đánh nhau.



      Bà Vương giống như nghĩ ngợi đăm chiêu, “Tiểu Thiến, việc này coi bộ khó khăn đây, cái Ma Huyễn Giới này thiếu nam nhân đẹp, nhưng người nam nhân khiến cho nữ vương thể bình tĩnh được như vậy đây cũng là lần đầu tiên, ta nghĩ, nữ vương khẳng định là động lòng rồi, muốn gặp y khẳng định cũng dễ dàng”



      “Vậy phải làm sao?” thể bỏ y lại.



      chờ chút, để ta nghĩ thử, à đúng rồi, ông già ông có nghe ngóng được gì về tung tích của đứa trẻ chưa?”



      Vẻ mặt ông lão tỏ ý xin lỗi lắc đầu.



      Trong lòng Tô Tiểu Thiến bỗng chốc rơi xuống đáy vực, Minh Diễm rốt cuộc con ở đâu?



      ************ Đương phân cách linh dị ************



      Trong Hoàng cung kim quang chói sáng truyền ra tiếng quát tháo.



      “Cút” Lê Ngạo cau mày ném tất cả đồ đạc, chết tiệt, nơi này rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì, tại sao pháp thuật của y lại giống như biến mất hết? Còn y lại giống như con người có cảm giác đau đớn?



      Lúc y rơi xuống chân phải bị gãy, bây giờ phải bó bột, việc này làm y cách nào động đậy được, nếu y sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, điều mà bây giờ y lo lắng chính là cái đồ ngu ngốc kia còn có cả cái thằng nhóc con kia nữa, biết bọn họ bây giờ ra sao?



      “Nữ vương…” chúng thị nữ bên ngoài nhìn thấy nữ vương vội hành lễ.



      “Các ngươi đều ra hết chính là nữ vương Ma Tâm Ái kẻ thống trị của Ma Huyễn Giới, nàng ta là nữ nhân có sắc đẹp làm người ta phải ca thán.



      Nàng ta có thân hình thon dài, chiếc trâm hình đuôi yến đung đưa đầu, còn có khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ, người nàng ta mặc xiêm y tơ lụa màu xanh lục nhạt, dưới mặt trời toả sáng lung linh.



      Nàng ta đến trước mặt y, đau lòng hỏi: “Chàng sao lại đối xử với ta như vậy? Ta rốt cuộc có chỗ nào tốt? Tại sao chàng lại thèm nhìn thẳng ta lấy lần?” Ma Tâm Ái đau lòng hỏi.



      Lê Ngạo cũng thèm nhìn nàng ta cái, “Cút .” Hành tung của bọn , y làm gì còn tâm tư mà để ý tới loại nữ nhân này.



      Ma Tâm Ái nghe vậy lại bắt đầu khóc nức nở, “Ta nhân nhượng đối với chàng đến thế, chàng sao lại có thể như vậy? Chàng có tin là ta có thể khiến chàng muốn sống được mà cầu chết cũng chẳng xong?”



      Lê Ngạo liếc xéo nàng ta cái, trong đôi mắt lạnh băng bắn ra tia nhìn sắc bén, sau đó ‘hứ’ cách cực kỳ khinh thường : “Chỉ dựa vào ngươi?”



      “Ta cho chàng biết, bất luận là thần là ma là tà, khi bước vào Ma Huyễn Giới các ngươi liền giống như con người bình thường, cho nên, chàng tốt nhất chớ có chọc ta?” Ma Tâm Ái bắt đầu tức giận, gió bên ngoài bắt đầu nổi lên vù vù.



      Lê Ngạo cười cách tà ác, kéo lấy nàng ta tức giận, lật người đè nàng ta dưới thân, Ma Tâm Ái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm y từ cao nhìn xuống, trong lòng căng thẳng vô cùng.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 79


      Lê Ngạo cười cách tà ác, kéo lấy nàng ta tức giận, lật người đè nàng ta dưới thân, Ma Tâm Ái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm y từ cao nhìn xuống, trong lòng căng thẳng vô cùng.



      “Ngươi ba lần bốn lượt quyến rũ ta, ngươi muốn gì?” Đôi mắt màu tím của Lê Ngạo chớp động giơ ngón tay nhàng phớt qua gò má nàng ta.



      “Hưm…” Ma Tâm Ái căng thẳng nuốt nước miếng, nàng ta cách nào khống chế được con tim, từ lần đầu tiên nhìn thấy y hôn mê, nàng ta liền bị hấp dẫn bởi khuôn mặt đầy khí chất tuấn của y, chờ đến khi y mở đôi mắt, nàng ta lại chấn kinh lần nữa, nàng ta biết rằng thế gian lại có người có đôi mắt xinh đẹp đến thế, màu tím lóng lánh kia, đẹp đến mức làm người ta thể thở nổi.



      “Nghe … ngươi là chủ nước?” Lê Ngạo nắm lấy cằm nàng ta mỉm cười hỏi.



      Ma Tâm Ái gật đầu cần suy nghĩ, trong thế giới nữ tôn này, nam nhân giống như con chó vậy tuỳ ý để nàng ta giẫm đạp, nàng ta đánh chửi, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ đến nơi đây xuất người nam nhân còn hơn cả nam nhân, y bá đạo, y lãnh khốc, y lại để ý gì đến tình của nàng ta, mà cho dù vậy nàng ta vẫn cứ như bị trúng bùa mê thể nào dứt ra được.



      “Vậy , Nữ vương Bệ hạ, nhờ người của ngươi, giúp ta tìm hai người bằng hữu”



      “Bằng hữu?” Ma Tâm Ái khẽ .



      vô cùng dễ thương, cùng với đứa bé trai tướng mạo rất giống ta” Lê Ngạo tiếp tục .



      “Ta…”



      Lê Ngạo cười cách tà ác, sau đó đôi mắt hơi khép, đôi môi gợi cảm tiến gần môi nàng ta, Ma Tâm Ái hoàn toàn thể hít thở nhắm mắt lại, tim của nàng ta đập ‘bịch bịch bịch’ điên cuồng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mà nàng ta vô cùng vô cùng chờ đợi nụ hôn này.



      Nhưng mà…



      Y lại rời khỏi quỹ đạo ban đầu chuyển hướng về lỗ tai nàng ta, “Ngươi cự tuyệt ta, cho nên, nhiệm vụ tìm người giao cho ngươi đó” dứt lời, y ngồi thẳng người ngửa ra sau nhắm mắt lại thèm quan tâm đến tâm tư hỗn loạn của nàng ta.



      “Bọn họ là gì của chàng?” Ma Tâm Ái cảnh giác hỏi.



      người là muội muội của ta, là con trai của của muội muội ta” y nhắm mắt khẽ .



      “Người nhà của chàng?”



      Lê Ngạo thèm để ý đến nàng ta nữa, Ma Tâm Ái xấu hổ đứng lên, sắc mặc nàng ta sớm đỏ mảng, nàng ta ngượng ngùng chỉnh lại xiêm y người sau đó nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.



      Bên ngoài cung



      “Tìm cho Bổn vương hai người rơi xuống còn lại” Ma Tâm Ái truyền lệnh xuống.



      “Dạ” chúng nữ binh đồng thanh .



      “Nhớ kỹ, đứa bé trai tìm được mang về cho ta, còn về ả nữ nhân kia, tìm thấy đem ả ném xuống Thi Ma Uyên (= vực thây ma)” Ma Tâm Ái cách lãnh khốc, nàng ta cho phép nam nhân mà nàng ta nhìn trúng nhớ nhung người nữ nhân khác, dẫu cho có là người thân của y cũng được!



      lãnh khốc của Ma Tâm Ái làm người ta phát lãnh, tính khí của nàng ta càng làm người ta tài nào nắm bắt được…



      Trong hoa viên, truyền ra từng tiếng xin tha thê thảm.



      “A… hu hu… hu hu… nữ vương tha mạng, nữ vương tha mạng…” người nam sủng tuấn lúc này toàn thân đầy máu, cả người trần trụi ngồi mặt đất trong hoa viên, người y đều là vết roi, trời lất phất tuyết rơi.



      Ma Tâm Ái tay cầm roi quất cách tàn bạo lên người nam sủng khóc thảm thiết mặt đất, mà nàng ta mảy may thương tiếc, “ ta nghe, Bổn vương khiến người ta chán ghét đến vậy sao?” vừa chiếc roi của nàng cũng vừa rơi lên người y.



      “Nữ vương tha mạng… hu hu…” người nam sủng biết làm sai điều gì, sao nữ vương lại nổi giận đùng đùng đến vậy, vốn khắp người y đau đớn thôi, cộng thêm trời tuyết rơi đầy khiến vết thương của y càng thêm đau đớn.



      “Cái tên vô dụng chỉ biết có khóc?” Ma Tâm Ái tàn nhẫn quất y, đều là nam nhân sao lại khác biệt lớn đến vậy?



      Người nam sủng cuối cùng do thể lực thể chống đỡ nổi nên ngất xỉu , mới khiến cho nàng ta dừng tay lại, tại sao nàng ta đối xử với y tốt như vậy, mà y vẫn cứ lạnh nhạt như thế? Nhưng cho dù như vậy, nàng ta vẫn cứ nhớ đến y? Ma Tâm Ái hiểu, vô cùng hiểu! Đây lẽ nào chính là ‘’ trong lời của bà ngoại sao?





      *************** Đường phân cách linh dị ***************





      Tô Tiểu Thiến nằm bò cửa sổ nhìn xuân sắc hiếm có có được, những đoá hoa mặt đất từng đoá nở rộ, còn chưa kịp thưởng thức, bỗng trời đất u ám, sau vài giây, bầu trời lất phất bông tuyết rơi, chỉ trong nháy mắt, núi rừng, ruộng đồng, thôn trang, tất cả đều bị che phủ trong màn tuyết trắng xoá.



      Còn những đoá hoa, cây cỏ kia giống như hoa Quỳnh (1) trong chớp mắt biến mất…



      “Xem ra nữ vương quá để tâm đến người bạn này của rồi” bà Vương từ đằng sau đến, mặt bà lo lắng.



      “Bà bà…” Tô Tiểu Thiến bước đến phía trước dỡ lấy tay bà.



      “Tiểu Thiến à, ta nhờ ông già mua cho đạo cụ rồi”



      Tô Tiểu Thiến mơ hồ hiểu, “Bà bà, mua đạo cụ làm gì?”



      Bà Vương khẽ than tiếng, “Nếu như bà bà có nhìn lầm, vị nữ vương này nhất định bị bạn của mê hoặc rồi, cho nên nàng ta nếu như biết được tồn tại của , nhất định tha cho đâu, hôm qua ông già có nghe ngóng được tin cả thành dưới đều tìm các người đó”



      “Tìm chúng tôi?”



      “Nghe lời bà, chờ lát nữa bà giúp mang thêm vết sẹo do ta đặc chế, lãnh khốc của nữ vương Ma Huyễn Giới, ai ai cũng biết, nếu mà bị nàng ta phát chừng bị ném xuống Thi Ma Uyên, nghe lời bà bà, hoá trang xong mới có cơ hội tìm kiếm con trai và bạn của



      “Thi Ma Uyên?” Tô Tiểu Thiến nghe đến ba từ này bỗng dưng nổi hết da gà.



      Bà Vương giải thích : “Thi Ma Uyên là nơi u khủng bố nhất Ma Huyễn Giới, tuy rằng người của Ma Huyễn Giới có thể vĩnh viễn bất tử, nhưng nếu đắc tội với nữ vương, bị ném xuống Thi Ma Uyên sâu thấy đáy này, dưới đáy nuôi rất nhiều thây ma”.



      “Mà khi rơi xuống dưới, sống bằng chết, bọn họ đục khoét linh hồn , chờ đúng bảy bảy bốn mươi chính ngày linh hồn của bị ăn mất, thân thể cũng mãi mãi để lại mùi tanh hôi thối rữa, nhìn bên ngoài thân thể có lẽ hoàn chỉnh nhưng kỳ thực bên trong hoàn toàn trống rỗng, để lại cho chỉ là cái xác hồn như là khối thịt biết , sau cùng cũng biến thành thây ma xấu xí vô cùng”.



      Trời ơi, cái Ma Huyễn Giới này lại có nơi còn khủng bố hơn cả mười tám tầng địa ngục nữa?



      “Bà bà… con… con phải rời , con làm liên luỵ đến bà” Tô Tiểu Thiến vội , thể làm liên luỵ đến bất kỳ người nào, thể được…


      Chú thích hình ảnh:

      (1) Hoa Quỳnh: (tên khoa học: Epiphyllum), là chi thực vật gồm khoảng 19 loài thuộc họ Xương rồng (Cactaceae), có nguồn gốc từ Trung Mỹ. Tên gọi chung của chúng trong tiếng Việt là quỳnh, hoa được gọi là hoa quỳnh. Các loài quỳnh thường được trồng để làm cảnh và hoa nở về đêm nên được mệnh danh là nữ hoàng của bóng đêm. Thân và lá số loài quỳnh cũng được thêm vào trong số dạng của loại đồ uống gây ảo giác ở khu vực rừng mưa Amazon là ayahuasca. Nguồn: Wiki

      [​IMG]

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 80


      Lúc này thời tiết bên ngoài vào thu, coi bộ tính tình của nữ vương từ từ khôi phục.



      Dưới tay nghề tinh xảo của bà Vương, bộ dáng lúc này của Tô Tiểu Thiến người thường nhận ra, mặt đầy rẫy tàn nhan còn có vết sẹo lớn, bộ dạng lúc này chỉ sợ có thể hù doạ cho trẻ con khóc thét cả lên.



      “Bà bà, đây…” Tô Tiểu Thiến sờ khuôn mặt mình, quá giống, là giống y da luôn.



      Bà Vương mỉm cười , “Hơn hai trăm năm trước ở Phàm Gian ta học ngành hoá trang, mấy năm nay có việc gì làm, ta bèn bắt đầu nghiên cứu, yên tâm, đây phải là tấm da với vết sẹo thông thường, ta sợ nữ vương tìm được bỏ qua cho bộ dáng của , cho nên ta cho thêm nguyên liệu đặc biệt, chờ đến khi cùng bạn đoàn tụ, chỉ cần dùng máu của động vật có thể rửa sạch những thứ này.”



      “Máu của động vật là được? Máu gà, máu vịt cũng được à?” Tô Tiểu Thiến nhìn khuôn mặt xấu xí cũng có chán ghét mấy.



      “Được hết, nếu như… có cơ hội trở lại Phàm Gian, mấy thứ máu này ở chợ đều có thể mua được, haizz…” bà Vương khẽ than tiếng, chỉ sợ bọn họ thể trở về được nữa, người đến Ma Huyễn Giới chưa từng có ai rời khỏi được.



      “Bà bà, cám ơn bà” Tô Tiểu Thiến nắm chặt tay bà cảm ơn rối rít.



      “Ha ha, như vầy cho dù có bị nghi ngờ cũng có thể nhận là em y, ta nghĩ nữ vương nhìn thấy bộ dạng này của ghen tức nữa” hoàng bảng này dán tin tìm em và cháu trai của người nam tử thần bí.



      Tô Tiểu Thiến gật đầu, kỳ thực bản thân tự biết mình tầm thường cỡ nào, căn bản tính là mỹ nữ, cho nên, chưa từng lo lắng mình cướp lấy danh hiệu mỹ nữ.





      ************* Đường phân cách linh dị *************





      Trong phủ trạch rộng lớn truyền ra tiếng rống giận dữ, “Các ngươi cút hết cho ta” chỉ thấy cậu nhóc con tức giận vung tay muốn tránh thoát khỏi bốn ngừng đeo bám.



      chịu, ta thích ngươi” bé mặc bộ y phục màu đỏ trong đó kéo lấy tay cậu nhóc chịu buông , ba bé còn lại thấy gai mắt, vội tiến lên trước gạt tay bé ra, “Tỷ tỷ, y là của muội”



      “Của ta”



      “Của muội”



      “Câm miệng” Minh Diễm chịu hết nổi gầm lên, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Sao nó vừa tỉnh dậy lại đến cái nơi xa lạ này, mấy con kia nơi đây là Ma Huyễn Giới? Nữ Tôn Quốc? Nực cười, nó há có thể lưu lại làm người ở cái nơi này?



      “Cầm Kỳ Thư Hoạ, các con lại quậy phá gì nữa vậy hả?” lúc này nữ tử ăn mặc rất phú quý, đầu đeo cái thoa (1) bằng vàng, người mặc lụa tơ tằm thượng đẳng, khuôn mặt nở nụ cười từ mẫu.

      ( (1) Thoa: loại trang sức của phụ nữ, do hai thân trâm hợp thành.)





      “Nương” các bé đồng thanh gọi.



      “Mấy đứa con lại quậy phá nữa đúng ?” mỹ phu nhân trách mắng, bốn đứa nha đầu này đều là con của nàng ta, nhưng lại cùng cha, nàng ta nạp được mấy nam nhân, bọn nó đều là kết tinh của nàng ta, mà nàng ta lại là Tể tướng đương triều.



      Kỳ Nhi nỉ non: “Nương, tỷ tỷ tranh nam sủng với con” bé tuổi mới tí tuổi đầu biết được nam nhân chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi, nhưng tên nhóc này đẹp quá , bé rất muốn giữ nó lại bên cạnh cùng nó trưởng thành.



      “Nương, là con nhìn trúng trước, người đem nó thưởng cho con có được ?” Thư Nhi cũng bất mãn nỉ non.



      “Nương, con muốn con cũng muốn nữa”



      “Con cũng muốn, nương ơi, thưởng nó cho con nha”



      Bốn đứa nha đầu đều kéo lấy tay nàng ta kêu réo.



      “Được rồi, bộ dạng của bốn đứa có còn ra tiểu thư nữa ? Vì tên nhóc con có nhất thiết phải tỷ muội tranh chấp ? Chú ý thân phận của các con” mỹ phu nhân có chút tức giận, mấy đứa nha đầu này thể khiến nàng ta bớt lo được mà.



      “Hứ…” bốn bé cùng trừng mắt nhìn nhau.



      “Ta cho các con hay, các con khỏi quậy nữa, tại Nữ vương Bệ hạ tìm kiếm người bỗng từ trời rơi xuống, ta thấy nó lai lịch bất minh, vẫn là nên giao cho Nữ vương Bệ hạ thôi”



      “Đừng mà – – -” cả bốn đứa đồng thanh .



      Mỹ phụ nhân ngây ra lát, mấy đứa nha đầu này…



      “Các ngươi coi ta là cái gì? Đồ chơi chắc? Hức” Minh Diễm nhịn được xen vô , đám nhãi ranh biết tốt xấu.



      “Ngươi tên là gì?” mỹ phu nhân thấy vậy bèn hỏi, cái này cũng khó trách đám nữ nhi của nàng ta vì nó mà tranh chấp, nó mới tí tuổi đầu tuấn ngất trời, sau này trưởng thành nhất định là mỹ nam tử hiếm thấy.



      Minh Diễm liếc xéo nàng ta cái rãnh đâu mà để ý, “Các ngươi tốt nhất đừng cản trở ta” xong liền muốn ra ngoài cổng, nhưng còn chưa đến được tới cổng đột nhiên từ trong viện ra rất nhiều nữ binh sĩ, tay bọn họ cầm lấy thanh đao sắt bén nhìn dáng vẻ rất thân thiện.



      “Cậu bạn , ta khuyên cậu vẫn là chớ làm chuyện uổng công, cậu thử nhìn xem đây là nơi nào, đương kim phủ Tể tướng há có thể để cho cậu muốn đến là đến, muốn ?” khẩu khí của mỹ phu nhân còn thân thiện nữa.



      Minh Diễm biết mình có linh dị, hơn nữa, ở nơi này nó hoàn toàn quen thuộc, nếu như cứ ra cách bừa bãi như vậy chỉ e vẫn chưa tìm được đường, đầu nó rơi xuống đất rồi, được, nó nhất định phải làm cho rốt cuộc đây là nơi nào, suy nghĩ lát, nó quyết định tạm thời thoả hiệp.



      “Ha ha, phu nhân đúng, ta chỉ là nhớ nhà nên lòng nóng vội mà thôi, nếu phu nhân có lòng lưu giữ ta, nếu mà lại từ chối cũng phải là chuyện tốt” xong nó đến bên cạnh bốn vị tiểu thư.



      “Phu nhân, Cầm Kỳ Thư Hoạ trong miệng bà phải chăng là bốn vị đây?”



      Mỹ phu nhân gật đầu.



      “Vậy bốn vị đây cầm kỳ thư hoạ mọi thứ đều tinh thông hết?”



      Mỹ phu nhân ngập ngừng chút rồi lắc đầu, đây cũng là việc khiến nàng ta đau đầu nhất.



      “Vậy chúng ta làm cuộc giao dịch thế nào?” Minh Diễm thả mồi nhử.



      “Giao dịch? Giao dịch cái gì?” mỹ phu nhân bị lời của nó hấp dẫn, nàng ta trái lại muốn nghe thử xem giao dịch của nó là gì?



      “Ta có thể trong thời gian ngắn dạy cho bốn vị thiên kim học hết tất cả, ta muốn bà tra giúp ta việc”



      “Việc gì?” tuy rằng nàng ta đối với lời của nó có nghi ngờ, nhưng nghe thử cũng hề gì.



      “Ta muốn phu nhân giúp ta nghe ngóng chút, phải chăng có thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo xuất gần đây, người với các ngươi giống nhau, người phải là người của thế giới này” lúc tỉnh lại nó liền biết nơi đây là Ma Huyễn Giới, Nữ Tôn Quốc, theo như trí nhớ cuối cùng mà nó nhớ nghe được giọng của Tô Tiểu Thiến, nó muốn biết phải chăng cũng đến nơi này?



      “Được, thành giao” mặt mỹ phu nhân lên nụ cười gian.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81


      Tô Tiểu Thiến căng thẳng đứng trong đội ngũ dài đằng đẵng, bọn đến Hoàng cung để ứng tuyển thị nữ, phàm là các mười tám tuổi trở lên đều có thể đến dự tuyển, nhưng trong đội ngũ dài đằng đẵng này lại chỉ tuyển ba mươi người.



      Tô Tiểu Thiến nắm chắc ngoảnh ra phía sau nhìn thử, đội ngũ này nhìn thấy điểm dừng, ôi, nhất định phải trà trộn vào Hoàng cung nghe ngóng xem Lê Ngạo có phải ở bên trong hay , chỉ cần tìm thấy Lê Ngạo nhất định có thể tìm được Minh Diễm.



      Trong lúc Tô Tiểu Thiến trầm tư, bèn nghe thấy phía sau có người nghị luận: “Trời, xem nàng ta xấu muốn chết mà còn đến ứng tuyển nữa”



      “Đúng vậy, hù chết người ta luôn đó chứ”



      Tô Tiểu Thiến gì, biết bọn họ , mặc kệ, miệng mọc người người ta, kệ họ vậy.



      “Ngươi, tên là gì?” chính là người tuyển dụng lần này.



      Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Tôi tên A Xú (= xấu xí), năm nay mười bảy tuổi” Tô Tiểu Thiến trong lòng mặc niệm mười bảy tuổi cộng thêm tám tuổi.



      Người nữ quan này hết nhìn trái lại nhìn phải, lại giơ tay sờ soạn khuôn mặt , điều này khiến Tô Tiểu Thiến trong lòng run sợ, bọn họ nghi ngờ sao?



      lát sau.



      “Quả nhiên rất xấu, ngươi – – – được tuyển rồi” nữ quan cách rất vừa ý.



      “Gì?” các phía sau bất mãn xôn xao, nàng ta xấu như vậy mà cũng được tuyển nữa!



      Nữ quan vội quát bọn họ câm miệng, lần tuyển người này nữ vương đặc biệt giao phó tốt nhất tuyển mấy người xấu xí chút, này xấu đến nỗi người ta dám khen tặng, phần công việc lặt vặt này nàng có thể coi như lần đầu hoàn thành tốt nhất.



      Tô Tiểu Thiến còn chưa hết nỗi kinh ngạc để bình tĩnh lại, theo hai mươi chín thiếu nữ kia tiến vào Hoàng cung rồi.



      Tô Tiểu Thiến trong đội ngũ cầm được nghĩ, cái… cái này sao mà giống như Hoàng thượng tuyển phi tử ti-vi vậy?



      “Được rồi, các ngươi ở đây chờ, Lưu quản đến cho các ngươi biết quy đinh và cầu để làm thị nữ” người thị nữ dẫn đầu đội ngũ .



      “Dạ” các thị nữ đồng thanh .



      Tô Tiểu Thiến nghe xong lại mặt đầy vạch đen, từ ‘dạ (1)’ này hình như là người cổ đại dùng mà, cái Ma Huyễn Giới này sao lại loạn đến vậy, đại ra đại, cổ đại chả ra cổ đại, Ai Cập chẳng giống Ai Cập, sao Hoả cung chẳng giống… chờ chút, hình như biết người sao Hảo có bộ dáng ra sao! Hãi!

      ( (1) Dạ: 诺 (nuo): Từ cổ, thường được dùng khi cấp dưới trả lời với cấp .)





      Ngay trong lúc nghĩ loạn xạ, người phụ nữ thân hình khệnh khạng lắc lư thân thể mập mạp đến.



      “Vị này là Lưu quản ” người thị nữ kia tiếp.



      “Nô tì tham kiến Lưu quản ” Tô Tiểu Thiến chỉ đành học theo mọi người thỉnh an, ôi, xem ra, cần xuyên cũng có thể thể nghiệm được cuộc sống ở cổ đại rồi.



      “Ừm, đứng lên hết ” Lưu quản phất tay .



      Mọi người nghe xong đứng thẳng người chờ bà .



      Bà ho khẽ tiếng tiếp tục : “Các ngươi lúc còn trẻ có thể bước vào Hoàng cung là điều may mắn, là phúc khí mà tám đời tổ tiên các ngươi tu được, phàm là làm thị nữ đều biết rằng, chờ đến khi các ngươi già , sau khi xuất cung nhà cửa, ngân lượng, ruộng đất toàn bộ đều thưởng cho các ngươi hưởng thụ hết, già rồi, cũng có thể đương”



      Mọi người đều mỉm cười lắng nghe phúc lợi quá hời này.



      “Đương nhiên, có lợi có hại, nếu như các ngươi liên tục phạm sai, bị ném vào Thi Ma Uyên (= vực thây ma)” giọng bà bỗng chuyển sang lạnh lẽo khiến bọn run lẩy bẩy.



      “Kỳ thực các ngươi cũng cần phải sợ hãi, mấy năm nay thị nữ xuất cung cũng nhiều như kiến, cuộc sống của bọn họ ta tin rằng mọi người đều thấy , người Ma Huyễn Giới vĩnh viễn bất tử là định luật, nhưng nếu muốn cuộc sống cả đời lo cơm áo gạo tiền phải ai cũng có thể làm được, cho nên đãi ngộ của Hoàng cung mãi mãi là tốt nhất, mỗi năm đội ngũ ứng tuyển xếp hàng đến cả tháng vẫn chưa thấy ngừng, các ngươi nên biết cái vị trí này phải dễ dàng mà có được.”



      Mọi người vội gật đầu lia lịa, bọn họ chính là bị đãi ngộ hậu đãi như vậy hấp dẫn, tuy rằng mỗi năm cũng có rất nhiều người bị ném xuống Thi Ma Uyên, nhưng cũng có rất nhiều ngoại lệ, mà những người ngoại lệ kia sau khi rời khỏi cơm no mặc ấm, cũng cần vất vả bận rộn kiếm tiền nữa.



      “Trong tuần ngắn ngủi này, ta chỉ dạy cho các ngươi, ta hy vọng dưới dạy dỗ của ta, các ngươi có thể nhanh chóng thuộc các quy định, tránh được những sai lầm, bây giờ nàng ta dẫn các ngươi nghỉ ngơi, sáng sớm mai tập hợp ở chỗ này” Lưu quản chỉ người thị nữ vừa mới , sau đó bà lắc lư thân thể mập mạp rời khỏi.



      “Những lời vừa rồi của Lưu quản mọi người nghe rồi chứ?” người thị nữ đó hỏi.



      “Dạ” mọi người trả lời.



      Sau đó bọn họ được sắp xếp trong sương phòng khá xa, mười người gian phòng.



      Chúng thị nữ đem tay nãi (= hành lý) đặt xuống rồi bắt đầu chuyện, “Nè, muội tên là gì? Ta tên A Chu” ngủ cạnh Tô Tiểu Thiến cười hi hi hỏi.



      Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng mỉm cười, : “Gọi muội là A Xú được rồi” lời vừa dứt, mọi người cười to ha hả.



      “Quả nhiên tên cũng như người mà, rất xấu, nè, ngươi có quan hệ phải , ta buồn bực chuyện này đây, ngươi xấu xí như vậy sao lại được tuyển cơ chứ?” có vóc người hơi cao cười châm chọc .



      “Đúng thế, ngươi xấu, nè, sau này ngươi cách xa ta chút, nếu tối đến ta nhìn thấy ngươi lại bị doạ chết mất” người khác tiếp lời .



      “Ê, các người đừng có quá đáng quá, gì mà xấu này xấu nọ, ngươi cũng có đẹp lắm đâu” A Chu nhìn được vội trách mắng .



      “Nè, ta cũng đâu có ngươi, ngươi làm gì mà gấp gáp vậy, con đó là tỷ tỷ hay muội muội của ngươi à?” kia bất mãn .



      “Đúng vậy, ngươi có phải có bệnh hay , lại ra mặt giúp cho cái đồ xấu xí?” người khác cũng góp vui.



      “Phải, muội ấy là muội muội của ta làm sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi lại làm càn cẩn thận ta cho ngươi bẹp dí” A Chu huơ huơ nắm đấm.



      Hai ngươi kia thấy vậy chỉ có thể lườm liếc rồi thể để ý đến nữa.



      “A Chu cần như vậy đâu” Tô Tiểu Thiến ngại ngùng , sao lại may mắn đến thế có thể quen biết được nhiều người đối xử tốt với !



      A Chu khuôn mặt đầy hào khí vỗ ngực : “Đừng sợ, sau này muội chính là muội muội của ta, ta bảo vệ muội”



      Tô Tiểu Thiến mỉm cười gật đầu bèn bắt đầu sắp xếp hành lý, sau tuần huấn luyện này mới có thể chính thức nhận việc, nhưng mong là sau khi nhận chức có thể tra ra được tung tích của y, nơi này cùng thế giới ma quỷ, thà chọn thế giới ma quỷ, nơi đây, khắc cũng muốn ở lại.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 82


      Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ được triệu tập bắt đầu huấn luyện.



      Lưu quản ngồi ghế chỉ huy mọi người đứng, đồng thời , đây là lễ nghĩa cơ bản nhất.



      Tô Tiểu Thiến vụng về đứng ở phía sau, cước bộ này cũng quá , đường như vậy mệt thấy mồ luôn…



      “Nè, cái người xấu nhất kia, mông của ngươi phải lệch chút nữa, ờ, đúng đúng, chính là như vậy làm lại lần nữa” Lưu quản tận sức chỉ dạy .



      Đúng lúc này bỗng nhiên trận cuồng phong nổi lên, khiến cho bọn loạn choạng té nhào xuống đất, mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại, tiếp theo trận mưa xối xả ập xuống, chúng thị nữ lập tức ướt như chuột lột, mà Lưu quản vẫn ngồi im như cũ hề động đậy, người bên cạnh bà sớm cầm cây dù lớn che cho bà.



      “Những cái mà các ngươi cần phải học còn rất nhiều, trong đó bao gồm tính tình của nữ vương” bà thong thả .



      Mọi người đứng trong mưa nghe lời dạy bảo của bà, bà ta hổ là người lão luyện, trận mưa này còn chưa đến, dù của bà giơ ra rồi.



      **************** Đường phân cách linh dị ****************





      “Ta có chỗ nào làm tốt? Sao chàng lại đối xử với ta như vậy?” mặt Ma Tâm Ái đầy vết nước mắt, nàng ta đứng bên cạnh y như đứa trẻ bị bỏ rơi.



      Lê Ngạo cúi người sờ mó chân phải, hôm nay vừa tháo thạch cao, nơi này vẫn còn chút đau nhức, muốn thử đứng lên lại phát chưa được mấy bước lại đau thấu đến tận tim, xem ra y vẫn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi.



      “Chàng , sao chàng lại ?” Ma Tâm Ái nổi giận cách vô lý chỉ vào y.



      “Câm miệng” Lê Ngạo phiền chán quát tiếng, Ma Tâm Ái lập tức ngừng khóc, ngẩn ngơ nhìn y biết phải làm sao.



      “Chân… chân của chàng còn chưa khỏi hẳn, chờ lát nữa ta kêu ngự y bó thạch cao lại cho chàng, qua mấy ngày khỏi thôi” Ma Tâm Ái ngờ bản thân mở miệng ra lại những lời như thế này.



      “Người ta bảo ngươi tìm đâu rồi?” Lê Ngạo ngước đôi mắt tím, biểu tình u nhìn nàng cái.



      tìm…” nữ vương ngự ở cao thể thừa nhận, y quá quyết đoán, ở trước mặt y nàng ta luôn luôn có cái tôi.



      “Qua đây” y đột nhiên đưa tay trái về phía nàng ta.



      Ma Tâm Ái vừa nãy vẫn còn nổi trận lôi đình lúc này lại giống như bị ma chú vậy đến trước mặt y, ngơ ngẩn đưa tay cho y.



      “Nàng có tin? Sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp (1) (Bao giờ sông cạn núi mòn, mùa đông sấm dậy, hạ còn tuyết thôi. Bao giờ trời đất hợp rồi, ta mới chịu cùng ngươi biệt ly)” Lê Ngạo nở nụ cười ra lời lẽ khiến y phát tởm muốn nôn, nhưng câu này lại là lời của Minh Huyền trưởng lão thường , y chưa hề tin có tình sâu nặng đến như vậy.

      ( (1) Đây là bài “Thượng Tà” xuất xứ từ dân ca Nhạc Phủ (*) thời Hán. Đây là bài tình ca, ca từ lên lời thề trung trinh với tình của người con . Trong lời thề của dùng liên tiếp năm việc thể nào có thực được để chứng minh tình sống chết rời của mình, tình cảm sâu nặng, khí thế hào phóng, biểu đạt tình cảm chân của nữ giới phá tan trói buộc lễ giáo phong kiến, được gọi là ‘thần phẩm trong đoản chương’.

      (*) Nhạc Phủ: là tên gọi cơ quan nhạc đời Hán (Trung Quốc), sau dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được.



      Hán Việt:

      Thượng tà!

      Ngã dục dữ quân tương tri,

      Trường mệnh vô tuyệt suy.

      Sơn vô lăng,

      Giang thuỷ vi kiệt,

      Đông lôi chấn chấn,

      Hạ vũ tuyết,

      Thiên địa hợp

      Nãi cảm dữ quân tuyệt.



      Bản dịch thơ của vinhattieu.wordpress.com

      Hỡi cao xanh!

      Ta mong mỏi được cùng người cận kề,

      Mãi mãi chẳng phân ly.

      Bao giờ,

      Sông cạn núi mòn,

      Mùa Đông sấm dậy,

      Hạ còn tuyết thôi,

      Bao giờ,

      Trời đất hợp rồi,

      ta mới chịu cùng người biệt ly.)





      Nhưng…



      Y có thể dùng những lời này để dỗ dành mấy cái đồ ngu ngốc này…



      “Chàng…” Ma Tâm Ái triệt để mất cái tôi, đây là lời lẽ cảm động nhất mà nàng ta từng nghe qua, sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ tuyêt vũ, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt, mỗi từ đều như gõ sâu vào tận trái tim của nàng.



      “Ta rất lo cho bọn họ, nàng phải dụng tâm tìm kiếm giúp ta” Lê Ngạo mỉm cười .



      Ma Tâm Ái ngơ ngẩn gật đầu lia lịa.



      , ta muốn nghỉ ngơi” Lê Ngạo lợi dụng nàng ta xong, vội đỡ nàng ta dậy, còn y nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, Ma Tâm Ái ngẩn ngơ ra ngoài, tim cứ mãi đập ngừng, đây… đây chính là cảm giác khi sao!



      Sau khi nàng ta rời , Lê Ngạo liền mở đôi mắt ra, khoé miệng nhếch lên tia châm biếm, ngờ nàng ta còn ngu ngốc hơn cả Tô Tiểu Thiến, nữ nhân mãi mãi là nữ nhân, trí lượng cũng mãi mãi thấp đến thể tả nổi.



      Bên ngoài lần đầu tiên có được tiết trời mùa xuân hiếm có, Lưu quản thấy vậy cười ha hả : “Nữ vương tâm tình hôm nay rất tốt, mọi người cần phải ra sức, tranh thủ sớm ngày được hầu hạ nữ vương.”



      Tô Tiểu Thiến nhìn xung quanh bắt đầu nở hoa, trong lòng buồn bực thôi, vị nữ vương này rốt cuộc là quái vật gì vậy, vì sao tâm tình của nàng ta lại có thể ảnh hưởng đến dưới cả nước?



      “Nè, nha đầu xấu xí kia đừng có lười biếng tiếp tục ” Lưu quản liếc nhìn cái, cũng hết cách, ai biểu xấu quá , cho nên tài nào hài hoà được với nơi này, muốn nhìn cũng khó!



      Phủ Tể tướng



      “Minh Diễm ngươi đến xem thử bức tranh này của ta có được ?” Thư Nhi nũng nịu gọi vị tiểu lão sư này.



      Minh Diễm trong tay cầm lấy chiếc răng mô phỏng đến bên cạnh bé, nhìn ngó hồi nén được nhíu mày, “Tam tiểu thư, bức tranh này của là vịt à?”





      Thư Nhi nghe nó như vậy rất ngượng, “Đây… đây là uyên ương đó” thấy ghét, chỗ nào giống vịt cơ chứ!



      “Phụt” ba người còn lại nhịn được bật cười.



      “Hôm nay ai vẽ tốt nhất, được ta hôn” nó dụ dỗ , hôn cái cũng mất miếng thịt nào, cho nên nó nghĩ thông rồi.



      “Hả, vậy ta nhất định dụng tâm mà vẽ”



      “Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”



      Bốn vị tiểu thư vội vã bắt đầu ngồi thẳng người cầm bút bắt đầu nghiêm túc vẽ bức tranh mà mình tự tin nhất.



      Lúc này, nữ Tể tướng đến, nàng giật mình nhìn bốn nữ nhi nghiêm túc vẽ tranh, việc này cũng quá thần kỳ .



      Minh Diễm thấy nàng vào, nó mỉm cười : “Cảm phiền bà qua nhìn xem bốn vị thiên kim có tiến bộ hay



      Nữ Tể tướng đến bên cạnh bọn họ cúi đầu nhìn, trong nháy mắt bị chấn kinh, bức tranh thuỷ mặc lá tùng của Đại nữ nhi trong xanh tươi sáng, hoa Mẫu Đơn của Nhị nữ nhi giống như mới hái từ vườn hoa ra vậy, hồ điệp giương cánh của Tam nữ nhi hình như muốn tung bay ra khỏi trang giấy trắng, song ngư hi thí của Tứ nữ nhi sống động như .



      ngờ cái thằng nhóc này lại có thể dạy dỗ bốn dã nha đầu này tốt đến vậy, đây quả là kỳ tích!



      biết Phu nhân có vừa lòng hay



      Bà vội gật đầu, quá vừa lòng luôn, bọn nó mà nghe lời từ sớm như vậy, bà đỡ phải lo buồn rồi.



      “Ngươi qua đây lát” Nữ Tể tướng gọi nó qua bên cạnh.



      “Phu nhân có tin tức gì rồi sao?” Minh Diệm vui mừng hỏi.



      “Ta chỉ nghe ngóng được có nữ tử đại rơi vào, mà còn có người nam nhân nữa” điều này phải là nghe ngóng, mà là cả nước dưới đều biết.



      sao?” nam nhân? Trừ khi là cha già của nó?



      “Ừm, ba ngày sau ta đưa ngươi gặp y, mấy ngày này vẫn mong ngươi tiếp tục chỉ dạy cho bọn nó”



      Minh Diễm cười đảm bảo có vấn đề gì, sau đó nó liền rời .



      ra bà vốn muốn mang nó giao ra, thằng nhóc này quá thần kỳ, nếu giữ lại bên cạnh nữ nhi của bà khẳng định có thể dạy các vị thiên kim thục nữ cũng như tài nữ có hai, chỉ đáng tiếc, cả thành dưới bắt đầu lục soát, bà là Tể tướng, đương nhiên có ai dám đến lục soát, nhưng khó tránh miệng lưỡi người đời, bà há chỉ vì nữ nhi mà mất con đường làm quan này, cho nên, ba ngày sau bà dự định dâng nó lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :