1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Âm dương pháp vương - Phích Lịch Tiểu Tiểu Tô (21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1 : XUỐNG VẠC DẦU


      nương, xin cho nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo”

      “Cút !”

      nương, ngài như vậy Pháp Vương trách phạt nô tỳ, xin nương khai ân đừng làm khó nô tỳ nữa “.

      “Lời của ta các ngươi nghe thấy sao ? cút ! biến ! cút cho ta !”.

      Hai nha đầu cuống quýt quỳ gối trước giường, trái phải thay phiên dập đầu : “ nương, pháp vương nếu như hai người chúng ta hầu hạ nương hài lòng trực tiếp ném chúng ta xuống vạc dầu, nương, van cầu ngài đừng làm khó chúng ta nữa, van cầu ngài “.

      Hai nha đầu chưa từng gặp qua nữ nhân khó dây dưa như vậy, lời hữu ích cũng hết sức, đầu cũng dập mà người ta núp ở trong chăn chịu ra, có ý cho các nàng biến. Các nàng là nô tỳ mới vào làm trực tiếp nghe lệnh của pháp vương, pháp vương chưa cho phép các nàng nào dám lăn xuống.

      Pháp vương ra lệnh cho hai nàng chiếu cố nữ nhân này, nếu có nửa điểm sơ suất cần nhiều, tự mình nhảy vào vạc dầu.

      Kia vạc dầu sâu trượng, bên trong rất nhiều dầu sôi ùng ục, dùng củi đốt quanh năm, nhiệt độ cao đến khó có thể tưởng tượng, thậm chí cách trăm mét ma quỷ quái cũng cảm nhận được nhiệt lượng của nó. Nơi đó chứa rất nhiều hồn phách của bọn quỷ quái, đối với pháp vương mà nơi đó là thiên đường, còn đối với lũ quỷ quái đó là địa ngục.

      Dầu ở trong vạc cũng phải là dầu bình thường, mà dùng xác chết động mà thành, tụ thành khí tinh khiết nhất. Phàm là quỷ quái khi nhảy xuống vạc dầu phải hồn phi phách tán ngay lập tức, mà phải chịu đau khổ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể giải thoát. Cái gọi là giải thoát cũng chính là hóa thành luồng khói xanh từ từ phiêu tán, trọn đời thể đầu thai !.

      nương, xin cho nô tỳ tắm rửa thay quần áo cho ngài, van cầu ngài !”

      hơn nửa ngày trôi qua mà các nàng vẫn làm chưa xong nhiệm vụ pháp vương giao, nếu pháp vương nghị xong quay lại thấy tình hình này…Hai nha đầu lập tức rùng mình, dám tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

      “Các ngươi nghe hiểu ư ? ta cho các ngươi lăn xuống, cút ! cho cho tên pháp vương biến thái kia của các ngươi hoặc là giết ta, hoặc là thả ta , đừng mơ tưởng nhục nhã ta !”

      Vương Nha Nha tức chết, người nàng có rất nhiều vết cắn lớn thể xóa , nếu nàng bị người bình thường khi dễ cũng đến nỗi như vậy, nhưng ràng khi dễ nàng là tên biến thái phải người phải quỷ.

      nương, ngài đây phải là làm khó nô tỳ sao ?”

      Hai nha đầu khóc nức nở, thể dùng sức để uy hiếp, vạn nhất người ta tìm tới cái chết tội của các nàng lại thêm nặng.

      Này mềm được, cứng được, pháp vương sắp trở về, rốt cuộc muốn các nàng làm sao bây giờ.

      Vương Nha Nha tiếng cũng hét lên nhưng hai nha đầu chết tiệt kia chịu , được rồi, các nàng , nàng cũng rời giường, xem ai có thể chịu ai !

      Hai nha đầu biết làm thế nào cho phải trận gió lớn mở cửa phòng, sương khói nhất thời tràn ngập cả căn phòng, hai nha đầu sợ hãi vội vàng quay người lại dập đầu”nô tỳ tham kiến pháp vương !”

      Ba ! Ba !

      Hai nha đầu mỗi người lĩnh cái tát, gương mặt thanh tú lập tức sưng đỏ, chẳng quan tâm đau đớn, cuống quýt gục mặt đất “nô tỳ đáng chết, xin pháp vương giáng tội ! “

      cần ta nhắc nhở, các ngươi tự biết mà làm “

      “Nô tỳ tuân mệnh”

      Vương Nha Nha núp ở trong chăn nghe được như lọt vào trong sương mù, nàng dĩ nhiên ngốc đến biết vì nàng mà hai nha đầu bị trừng phạt. Dựa theo ý tưởng của nàng, trừng phạt chính là làm việc nặng cho đến chết, nhưng nàng trăm lần biết hình phạt tàn nhẫn nhất là nhảy xuống vạc dầu, mấy phút đồng hồ sau nàng mới hiểu.

      Vương Nha Nha cả người quấn chăn được pháp vương ôm trước ngực đến pháp trường.

      Pháp trường tụ họp đông đảo lũ ma quỷ quái, mọi người vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai nha đầu quỳ trước chảo dầu, có quỷ quái nào can đảm thay các nàng cầu tình, pháp vương hận nhất người cầu tình, chưa hoàn thành nhiệm vụ là người vô dụng mà người vô dụng lưu lại làm gì !.

      Chương 7.2 : XUỐNG VẠC DẦU 2


      Vương Nha Nha có đần cũng có thể nghĩ đến phát sinh chuyện gì, thủ pháp tàn nhẫn này cũng chỉ có biến thái mới làm được, bất quá những thứ quỷ quái này cũng nên chết !

      “Vẫn chờ làm gì, còn mau nhảy”.

      Pháp vương kiên nhẫn, tả hộ pháp Hướng Kiệt lớn tiếng nhắc nhở các nàng.

      “Nô tỳ tuân lệnh”.

      Hai nha đầu hướng pháp vương lễ bái ba cái sau liếc mắt nhìn nhau rồi tung người nhảy, nhảy vào trong chảo tung lên tầng sóng dầu, trong nháy mắt chỉ nghe “tê tê” mấy tiếng nhưng các nàng có vào đáy nồi, chỉ nghe tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương, tiếng so với tiếng càng thống khổ hơn làm cho lòng người run sợ !

      Hộ pháp Hướng Kiệt hướng phía trước bước bước, tay chỉ vào nồi chảo: “chúng quỷ nghe, nhiệm vụ hoàn thành kết cục là như thế “.

      Chúng ma quỷ quái đều lả tả quỳ xuống: “pháp vương vạn tuế ! pháp vương vạn tuế !”

      Vương Nha Nha chịu được che lỗ tai lại cự tuyệt nghe tiếng kêu thảm thiết của hai nàng, tất cả là bởi vì nàng, nếu nàng phát cáu làm khó các nàng các nàng cũng chịu nỗi khổ vào vạc dầu, nàng là nghiệp chướng nặng nề !.

      “Ân”

      Vương Nha Nha thất kinh né tránh bạc môi của pháp vương, cũng mặc kệ nàng làm sao trốn, vành tai non mềm kia cũng khiến nhắm chính xác, những hút còn cắn nàng khiến nàng vừa đau vừa ngứa, nàng lại càng liều mạng giãy dụa.

      “Ta ghét nhất nữ nhân nghe lời, biết điều chút nghe lời ta làm khó sư phụ và sư huynh của ngươi”.

      Vương Nha Nha cả kinh, thân thể lập tức mềm xuống, muốn mở miệng chuyện môi lại bị ngón trỏ của pháp vương ngăn chặn “xuỵt ! ta cũng thích nữ nhân nhiều”.

      “Dương Nguyệt, đưa nàng trở về phòng”.

      “Thuộc hạ tuân lệnh”.

      Vương Nha Nha sau khi bị đuổi về phòng lập tức có hai nha đầu đứng ở trước giường, thấy nàng liền quỳ xuống “xin nương cứu chúng ta”.

      Vương Nha Nha bỏ chăn duỗi tay ra, thấy thế hai nha hoàn thập phần mừng rỡ bước tới đỡ nàng dậy, bên trong phòng chuẩn bị tốt thùng nước nóng cánh hoa, nàng hai chân dẫm vào trong thùng, hai nha đầu vịn nàng nằm xuống.

      Nàng có thói quen bị hầu hạ, càng thích thân thể có người khác đụng liền phất tay cho các nàng lui ra.

      Hai nha đầu dám xa chỉ cúi đầu đứng bên canh chừng.

      Vương Nha Nha cũng cùng các nàng so đo, lòng dạ nghĩ như thế nào chạy trốn khỏi nơi này. Chỉ cần đến Thiên Nguyệt sơn trang tìm được sư bá, có lẽ cứu được nàng thoát khỏi tay của ma đầu.

      Chương 8.1 : BIẾN MẤT

      Đối mặt với bàn thức ăn ngon Vương Nha Nha thẳng nuốt nước miếng, nhưng dám ăn trước vẫn phải chờ pháp vương đến !

      Rốt cuộc tối nay Vương Nha Nha cũng được thấy cả người pháp vương.

      thể nghi ngờ, nam nhân này thân hình tuyệt đối cao lớn, ngồi hơi chếch về phía ánh sáng, khí thế giận mà uy làm cho người khác phải bối rối, cộng thêm toàn thân phát ra hơi thở trầm kinh khủng, nếu tim tốt có thể ngất huống chi là ngồi cùng bàn ăn cơm với .

      Trái tim yếu ớt của nàng chịu đựng ức chế, dưới bàn hai chân khống chế được run cầm cập, thân thể từng chút di chuyển hướng theo dọc ghế rời , bây giờ cho nàng mười mạng nàng cũng dám ngồi ăn cơm cùng có tai nạn chết người.

      Dịch được lúc lâu cuối cùng nàng cũng mang được thân mình rời xa băng ghế run rẩy đứng bên, hai tay xoắn vào nhau rồi cười khan hai tiếng: ” pháp vương ngài chậm dùng, ta xem phòng bếp chuẩn bị điểm tâm có tốt hay ?”

      “Ngồi xuống”

      Thanh uy nghiêm làm da đầu nàng tê dại.

      Nàng chưa ghi nhớ chuyện phát sinh ở pháp trường vào buổi trưa, lúc đó dùng ngón trỏ đè lên môi của nàng, cho nàng biết chán ghét nữ nhân nhiều. Lúc này, con ngươi của lạnh lùng quét tới, đem lời phản bác bắn trở về trong bụng rồi biết điều chút ngồi trở lại .

      Cầm lấy chiếc đũa dùng cơm, nàng gắp miếng thịt tính bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghĩ đến trong tây du kí có đoạn về bạch cốt tinh, bạch cốt tinh cho đường tam tạng ăn bánh bao chính là do ếch và sâu biến thành, khối thịt này chừng chính là thịt người, đánh chết nàng cũng muốn ăn.

      Nàng len lén đem thịt chôn dưới đay chén lấy cơm phủ lên , ánh mắt hề kiếc về phía đối diện, vùi đầu đếm hạt cơm.

      Đếm lấy đếm lấy, Vương Nha Nha cũng cảm giác được đỉnh đầu có ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn qua lại thấy pháp vương bất động dùng ánh mắt lành lạnh nhìn vào trong chén cơm tẻ của nàng.

      Qua phút bối rối nàng bình tĩnh :” ta tin phật ăn đồ ăn mặn “.

      Pháp vương đem tay vung lên lập tức có nha hoàn tới đổi lại thức ăn.

      Thức ăn đổi lại thành màu xanh biếc khỏe mạnh nhưng là khó bảo toàn đó là sâu biến thành. Tỷ như cái kia đậu hũ chừng là được làm từ não người. Nàng tin quỷ quái cũng giống nhân loại ăn ngũ cốc hoa màu.

      Nàng thậm chí hoài nghi cơm mình ăn cũng là do đá biến thành.

      Đầu óc của nàng tưởng tượng ra đủ thứ, vô cùng thái quá làm cho nàng bị hù dọa toát ra thân mồ hôi lạnh.

      Nàng buông đũa đứng lên cúi đầu nhìn chăm chăm mũi giày, miệng toát ra hai câu nghe kỹ còn tưởng muỗi kêu.

      “Ta quen ăn những thứ này, ta chỉ quen ăn bánh bao, van cầu pháp vương cho ta xuống bếp làm bánh bao”.

      trả lời làm nàng chột dạ, đầu lại càng cúi thấp xuống, muốn liều lĩnh lao ra ngoài cửa.

      Nàng lá gan cũng , sở trường là ăn trộm, trước khi xuyên qua nàng chính là nữ lưu manh từng chém người, ở qua đêm ở cục cảnh sát. tự xưng là đại tỷ lớn, thua người thua thế, nhưng ở trước mặt khí thế của nàng bị đè bẹp, thủ đoạn trước kia của nàng có đem ra dùng chỉ có mất mặt xấu hổ.

      Nàng chợt nhớ tới trước kia có xem quyển sách, nữ chủ bị hãm hại cắt da, cắt lưỡi còn bị buộc mang da chuột người, ai cũng nhận thức ra, có lẽ nàng cũng nên thử lần kiếm miếng da hươu, ai có thể nghĩ đến nai con chính là Vương Nha Nha nàng.

      Nàng càng nghĩ càng thấy chủ ý này tệ, mặt mày hưng phấn, may là nàng cúi đầu nên pháp vương nhìn thấy.

      “Dương Nguyệt, mang nàng phòng bếp”.

      vừa dứt tiếng , trước mặt Vương Nha Nha ra nữ tử. Lúc trước gặp qua nàng cũng có thời gian để ý, lúc này nhìn kỹ mới thấy nữ tữ này thân trang phục gọn gàng, tóc vấn cao, eo như Dương Liễu, ngực căng tròn đầy đặn, gương mặt tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều hết sức ưu nhã quyến rũ, xinh đẹp có gì sánh được.

      Tựa hồ trời cao đặc biệt chiếu cố mỹ nhân, chỉ ban thưởng cho nàng tướng mạo xinh đẹp còn ban thưởng cho nàng thanh mềm mại nhu ngọt động lòng người, nàng còn có ánh mắt phong tình, sóng mắt lưu chuyển, tựa như như oán.

      Vương Nha Nha tâm tư chuyển chút chợt hiểu Dương Nguyệt này có tư tình với pháp vương.

      Nhìn lại ánh mắt của Dương Nguyệt đúng là có ý tứ, ánh mắt lên tất cả, làm cho Vương Nha Nha khỏi nhớ đến Tiểu Tam.

      Tiểu Tam là ai, là Dương Nguyệt trong mắt Vương Nha Nha.

      Hắc, trước khi xuyên qua nàng bị Tểu Tam cướp nam nhân, sau khi xuyên qua nàng bị buộc làm Tiểu Tam, kháo, là con bà nó ác tâm !

      nương, xin theo ta”.

      Này tiếng nương gọi là chua !

      Vương Nha Nha để ý lắm, nghe thấy có thể ra khỏi gian phòng này lòng nàng như muốn bay , đây là nàng muốn xem xét tìm thời cơ mà trốn .

      Dương Nguyệt qua hai hành lang, vườn hoa, khi đến núi giả chợt dừng lại, hại nàng cẩn thận đụng phải khiến lỗ mũi đau điếng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.2 : BIẾN MẤT 2

      Hai bàn tay Dương Nguyệt đan vào nhau, lạnh lùng liếc nàng cái, chê cười “Ơ, làm sao mà ngay cả đường ngươi nhìn cũng , lỗ mũi bị gì chứ, nếu như để nha hoàn nhìn thấy lại tưởng rằng ta đây kiêu ngạo, ức hiếp tiểu thiếp xứng như ngươi, ngươi hiểu ?”

      “Tỷ tỷ dạy rất đúng, thiếp thân sau này chú ý”

      Phi, con mẹ nó oai gớm, mới ngày thứ nhất ra oai phủ đầu với nàng, nếu nữ nhân này phải còn giá trị lợi dụng, Vương Nha Nha nàng cũng có ăn khép nép như vậy.

      “Thiếp thân ?” Dương Nguyệt cười lạnh tiếng, đưa tay đánh Vương Nha Nha bạt tai, nàng ta sử dụng tay Pháp Tướng có kỹ xảo, vừa lưu lại dấu vết mặt Vương Nha Nha, vừa khiến cho Vương Nha Nha cảm thấy đau đớn bội phần.

      “Ngươi cho rằng ngươi là ai ? Ngay cả thiếp ngươi cũng bằng, nếu ngươi ở bãi tha ma cởi sạch y phục dụ dỗ Pháp Vương, ngươi cho rằng có thể sống đến bây giờ sao ?”, nàng ta đưa tay xoa xoa cằm Vương Nha Nha, hết sức khinh thường “Ngươi biết Bình Phong uyển ? Nơi đó chính là hậu cung của Pháp Vương, ba nghìn giai lệ xinh đẹp như hoa, ngay cả nha hoàn cũng nhìn được mắt hơn ngươi”, nàng ta buông Vương Nha Nha ra, tiện đà đẩy cái, làm cho Vương Nha Nha lảo đảo lui về sau mấy bước.

      Vương Nha Nha nhịn cơn hỏa giận trong người, tát này nàng đòi lại.

      Nàng đứng vững thân mình xong liền hành cái lễ “Tiện tỳ tự biết mình xấu xí, cũng có ý định tranh thủ tình cảm cùng các nương khác, lại càng mơ mộng vinh hoa phú quý, bình sinh nguyện vọng lớn nhất của tiện tỳ chính là muốn rời khỏi nhà, siêu độ cho tỷ tỷ chết oan, mong giúp nàng sớm được siêu sinh, mong rằng Dương nương thành toàn cho tiện tỳ rời khỏi nơi này”

      Ánh mắt Dương Nguyệt híp lại, tựa như tin lời Vương Nha Nha “Nga ? Ngươi muốn rời khỏi nơi đây ?”

      “Là, ngủ cũng muốn”

      có gạt ta ?”

      “Tuyệt đối dám”

      Ngay sau đó Dương Nguyệt lấy bên hông ra viên hoàn dược “Nếu ngươi dám nuốt xuống hoàn dược này ta liền tin ngươi”

      “Ngươi muốn giết ta ?” Vương Nha Nha giận kiềm chế được, cố gắng xúc động mà cho Dương Nguyệt cái tát, lạnh lùng .

      “Ngươi đừng đề cao mình như thế, giết ngươi mà cần ta động thủ sao, nha hoàn tùy tiện cũng đủ lấy mạng ngươi rồi”, Dương Nguyệt nhìn vào hoàn dược, cười có chút ý tốt “Hoàn dược này gọi là ‘thực tâm côn trùng’, chỉ cần ở trong cơ thể ngươi, ngươi mới có thể chi phối dụng tâm của ngươi, ngươi dám ?”, nàng ta từng bước tiến tới, làm cho Vương Nha Nha còn đường mà bước lui.

      “Nuốt a”

      “…”

      “Ngươi nuốt làm sao ta giúp ngươi rời khỏi đây ?”

      “…”

      Dương Nguyệt đưa tay nhéo ở cằm Vương Nha Nha, bóp cho miệng nàng mở ra, muốn ép nàng nuốt hoàn dược, dưới tình thế cấp bách, Vương Nha Nha đành lui về phía sau, bước bước vô ích, “phù phù” tiếng nàng rơi vào trong ao, ao nước kia sâu hơn trượng, Vương Nha nha ở trong nước dãy dụa lúc rồi biến mất hoàn toàn.

      Chương 9 : NỔI GIẬN


      Pháp Vương nhắm mắt lại nằm ngâm mình trong ôn tuyền lớn, đột nhiên vai có hai cánh tay ngọc xương bò lên, sau đó là hai thứ to tròn của cơ thể nữ nhân dán lên người “Pháp Vương, để cho Dương Nguyệt hầu hạ ngài tắm”

      “Nàng đâu ?” đẩy Dương Nguyệt ra, đến ánh mắt cũng thèm mở ra.

      Sắc mặt Dương Nguyệt biến hóa, bất quá rất nhanh khôi phục như bình thường, “Pháp Vương, lúc này chỉ có ngài cùng ta, có thể đừng nhắc đến nàng ta được , để cho Dương Nguyệt múa khúc vì ngài”

      “Dương Nguyệt, là ta quá dung túng ngươi, vậy nên ngươi muốn làm càn phải ? Ta hỏi lại lần nữa, nàng đâu rồi ?”

      Đột nhiên Dương Nguyệt quỳ xuống, giống như con gà bị nhổ sạch lông gục ở đó, “Cũng là do lỗi của Dương Nguyệt, Dương Nguyệt coi chừng Vương nương, xin Pháp Vương giáng tội”

      Hai mắt Pháp Vương vừa mở liền lộ ra hung quang, “Sưu sưu” bắn về phía Dương Nguyệt “, xảy ra chuyện gì ?”

      “Thuộc hạ cùng Vương nương qua hồ nước sau núi giả, Vương nương ngồi xuống mà chú ý nên ngã xuống, khi thuộc hạ phát liền vội vàng nhảy xuống tìm, nhưng hồ nước đó rất lớn, cho dù thuộc hạ làm cách gì cũng tìm được”

      “Nga ? Ngay cả Cửu Vĩ Hồ ngươi cũng làm được chuyện ?” Nước chảy rầm tiếng, Pháp Vương đứng dậy, lúc hai cánh tay nhấc lên áo choàng bay đến người “Dương Nguyệt, ngươi tới đây”

      Dương Nguyệt bị làm cho sợ đến nỗi da đầu tê dại, run rẩy tới, khi thân thể còn chưa đứng vững lĩnh hai cái tát.

      , nàng ấy bị ngươi đưa nơi nào rồi, nếu tối nay ngươi thành giao người ra, ta liền phế bỏ chín trăm năm đạo hạnh của ngươi”

      Pháp Vương cước đá văng Dương Nguyệt ra, giận kiềm chế được !

      cước này trúng ngay tâm mạch Dương Nguyệt, máu tươi khống chế được trào ra từ khóe miệng của nàng ta thấm đến trước ngực, khuôn ngực tuyết trắng của nàng ta lên bông hoa đỏ, nhìn chói mắt mà tiên diễm.

      Nàng ta cúi đầu, cắn răng, gắng chống lại “Van xin Pháp Vương tha mạng, thuộc hạ tuyệt đối dám động vào Vương nương, mong Pháp Vương tra xét ràng”

      “Ngươi còn mạnh miệng đúng ?”

      lạnh lùng cười tiếng, lòng bàn tay ngửa ra, đột nhiên con rắn tiên từ trong tay bò ra, cánh tay dương lên, xà tiên “bá” tiếng quất vào lưng Dương Nguyệt, nhất thời lưng tuyết trắng in vệt roi, nhìn vào làm người ta giật mình, để cho nàng ta có cơ hội thở, vung xuống roi thứ hai, thứ ba, thứ tư.

      đánh xong bốn roi tiên liến tiếp, Dương Nguyệt là da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng, hôn mê bất tỉnh.

      thu hồi xà tiên, thân hình thoáng chốc biến mất khỏi phòng có ôn tuyền.

      “Pháp Vương, thuộc hạ tự mình xuống cũng phát thấy Vương nương”

      Hai vị hộ pháp Hướng Đông, Hướng Kiệt quỳ gối trước mặt Pháp Vương, bẩm báo kết quả chi tiết.

      Cả U Lan uyển người quỷ hoang mang rối loạn, nơm nớp lo sợ làm việc, e ngại cẩn thận đụng vào họng súng của người tôn quý.

      mang hai thùng nước muối đến địa lao”

      “Thuộc hạ tuân mệnh”

      Pháp Vương vung áo bào to lớn lên, dẫn đầu lên phía trước, chúng quỷ đuổi theo sau, nhóm đội ngũ ý khí mênh mông đến địa lao.

      Trong địa lao, thân thể trần truồng của Dương Nguyệt bị treo ngược ở giá, cả người máu chảy đầm đìa thê thảm nỡ nhìn, thậm chí có tiểu quỷ to gan cũng chỉ vuốt tóc, dám nhìn nhiều.

      Hai tên cai ngục thấy Pháp Vương đến cùng nhau quỳ xuống bái kiến, Pháp Vương nhìn thoáng qua Dương Nguyệt, phất tay “Đem nước muối dội lên người, làm cho nàng ta tỉnh rồi đánh mạnh vào, nếu phế cữu vĩ của nàng ta

      “Tuân lệnh”

      Hai tên chấp hành mệnh lệnh, người trái, người phải nâng thùng nước muối lên dội lên người Dương Nguyệt, tiếng “xuy” vang lên, Dương Nguyệt đau đớn nên tỉnh lại, nhìn đến Pháp Vương hai mắt tỏa ra cơn khiếp sợ cực độ, thân thể run run như lá rụng mùa thu.

      “Pháp Vương, xin tha thứ cho thuộc hạ, thuộc hạ khai hết, khai toàn bộ”

      Dương Nguyệt khóc lóc đem chuyện xảy ra thêm bớt kể lại. Chuyện đại khái biến thành Vương Nha Nha
      ghen tị với dung mạo và địa vị của nàng ta, cam lòng làm thiếp, khi ngang qua hồ nước thừa dịp nàng ta để ý ra tay đánh lén, may là nàng ta biết võ công mới hóa hiểm thành an. Vương Nha Nha còn cam lòng, vô cùng tức giận, thậm chí nghe chút giải thích cũng muốn, nàng ấy muốn nghe, lúc này nàng ta mới tranh chấp với Vương Nha Nha, Vương Nha Nha tức giận, thậm chí muốn ra tay đánh nàng ta, tâm tình vì kích động mà trượt chân xuống hồ nước, đến khi nàng ta nhảy xuống cứu tìm mãi cũng thấy.


      "Pháp Vương tha mạng, thuộc hạ biết Vương nương ở đâu." Câu này nàng ta cũng là , lúc ấy Vương Nha Nha ở trong nước quẫy đạp lúc thấy tăm hơi, nàng ta làm thế nào cũng tìm ra.


      "Phế cữu vĩ của nàng ta, ta muốn nhìn thấy nàng ta nữa."


      Nữ nhân này chết đến nơi rồi mà còn cứng rắn, giữ người như vậy bên cạnh chỉ có phá hư chuyện lớn của thôi!


      Trở lại bên hồ nước lần nữa, Pháp Vương để ý đến thuộc hạ kinh ngạc, tung người nhảy xuống.


      Theo hơi thở của nàng còn lưu lại tìm được vị trí của nàng mất tích, trong nháy mắt cảm ứng được nàng bị vật dị hình nào đó kéo vào dưới nước, men theo đáy hồ mà chạy.


      Nữ nhân này để cho lo lắng như vậy, xem ra có cần thiết xuất ra thủ đoạn đây.


      Pháp vương vừa lên bờ, lập tức có hai nha hoàn cầm đến trường bào sạch cho phủ thêm người, trong đó có nha hoàn cẩn thận đụng phải mặt của , liền bị mang xuống đánh hai mươi gậy lớn.


      nha hoàn đáng thương khác làm việc gì có lỗi, nhưng làm việc nơm nớp lo sợ, tay chân luống cuống rốt cuộc cũng phạm sai lầm, liền bị mang xuống đánh ba mươi gậy lớn, khiến cho mọi người thấp thỏm lo âu.


      ~~~o0o~~~


      Sau khi Vương Nha Nha được quỷ nước cứu lên, liền cải trang thành bà cụ, đường suốt đêm, rốt cuộc cũng đến được chân núi Thiên Nguyệt sơn trang.


      Thiên Nguyệt sơn trang tọa lạc giữ lưng chừng núi, muốn lên đó ít nhất cũng phải bò hết bốn canh giờ, đường suốt đêm làm cho nàng mệt mỏi chịu nổi, nhìn lên ngọn núi trước mắt này, làm cho nàng chán nản vô cùng.


      Quay mặt nhìn bé trai bên cạnh, Vương Nha Nha lấy từ trong người ra chuỗi vòng Thủ Liên nhét vào tay thằng bé, "Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, ta có đệ đệ, từ nay về sau ngươi trở thành đệ đệ của ta, vật này là ta tự mình làm, nếu ngươi chê có thể giữ lại làm kỷ niệm."


      Thằng bé vô cùng cảm động, lúc này liền quỳ xuống "Tỷ, xin nhận của đệ lạy."


      "Mau dậy , cũng là tỷ đệ, sau này chính là người nhà, mà là người nhà cần khách khí."


      Vương Nha Nha tính toán hết canh giờ, ước chừng gà gáy hết ngày, mới quay đầu lại : "A Mộc, hồn phách của đệ thể ra ánh sáng, đệ nhanh lẩn đâu đó, đợi trời tối lên Thiên Nguyệt sơn trang tìm tỷ."


      ", đệ thấy tỷ bình an lên đến Thiên Nguyệt sơn trang yên lòng, còn có Pháp Vương thần thông quảng đại, đệ sợ rất nhanh tìm đến đây, hãy để cho đệ đưa tỷ lên đó."


      "Đứa này làm sao lại nghe lời như vậy, ở lại đấy nếu trời sáng ngươi làm sao bây giờ? Ngươi còn muốn nhận ta là tỷ tỷ phải nghe lời ta, ta cẩn thận để cho Pháp Vương bắt được ta."


      "Ngươi có hay ? Ngươi ta cũng , chờ Pháp Vương đến bắt ta cũng được."


      Vương Nha Nha tức giận ngồi xuống mặt đất, tính tình bướng bỉnh nổi lên ai khuyên cũng bất động.


      A Mộc có biện pháp, cuối cùng phải chịu rời , trước khi còn dặn dặn lại, lề mề khác gì bà già, khiến cho Vương Nha Nha giở khóc giở cười.


      Lo lắng cho mình còn bằng lo lắng cho A Mộc mới là , dù sao A Mộc cũng mới là đứa trẻ mười ba tuổi, nếu bị Pháp Vương tra được là giúp nàng chạy trốn hậu quả cách nào tưởng tượng nỏi.


      Lúc được cứu lên nàng có chút sợ , dù sao người quỷ cũng khác nhau, sau này nàng bị tính tình thà lương thiện của đứa làm cho lung lay, khiến cho nàng hiểu có đôi khi quỷ cũng đáng sợ, đáng sợ nhất chính là lòng người.


      Cùng A Mộc noi lời từ biệt xong, Vương Nha Nha bắt đầu từng bước từng bước lên núi, núi này quanh co khúc chiết, cao chót vót lại hiểm trở, cẩn thận có thể rớt xuống vách đá, rất nguy hiểm.


      Hai chân nàng mỏi nhừ, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, khó khăn bò lên từng chút , bò hết hai canh giờ, nhưng phần ba quãng đường cũng chưa xong, theo tốc độ này của nàng đoán chừng nàng bò hết ngày.
      Last edited by a moderator: 26/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 :THIÊN NGUYỆT SƠN TRANG
      Vương Nha Nha bò được chút rồi dừng lại, dừng lại rồi lại bò, mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng thấy được cửa lớn của Thiên Nguyệt sơn trang dài rộng trông như thế nào.

      Dõi mắt nhìn lại, cả Thiên Nguyệt sơn trang giống như lầu các giữa trung, trang nghiêm khí phái, nhất là trước cửa có hai pho tượng sư tử đá đứng trấn, uy phong lẫm lẫm, dường như thần thánh cũng thể xâm phạm.

      Trước cửa lớn, cách mười thước có vườn cây tươi tốt, cây có rất nhiều quả xanh chuyển động quay tròn, giống như đứa trẻ hăng say nhảy múa.

      Lúc này Vương Nha Nha vừa mệt, vừa khát, lại vừa đói, thậm chí đôi môi bong ra lớp da, vừa vội vàng muốn lấp đầy bụng, vừa muốn bổ sung thêm chút sức lực, nên những quả xanh trước mắt này chính là cây cỏ cứu mạng nàng, làm cho nàng hưng phấn hai mắt sáng hẳn lên.

      Nàng dùng cả tay lẫn chân bò tới, vừa đến dưới tàng cây liền nằm phịch xuống thở, hai mắt khô cằn nhìn chằm chằm quả xanh cao, thoáng cái, quả xanh biến thành đứa trẻ hăng say nhảy múa nháy mắt với nàng, ánh mắt vui mừng vụt sáng.

      Rốt cuộc nghỉ ngơi đủ rồi, nàng liền nhảy dựng lên như con ếch, cứ nhảy lên, nhảy lên để với tới quả xanh kia, nhánh cây bất đắc dĩ phối hợp, cứ theo gió bay tới bay lui, đùa bỡn nàng xoay quanh.

      Mà xung quanh cũng có nổi cái gậy gỗ, nếu nàng dễ dàng hái xuống rất nhiều.

      Con ngươi đảo lòng vòng, nhất thời nàng có chủ ý.

      Vẫy vẫy cánh tay, đá đá chân, trước tiên làm nóng người, khi cả người nóng lên nàng vọt tới ôm lấy cây táo, quyết tâm lắc mông bò lên, nhìn động tác của nàng giống như con sâu róm bò, người vừa nhích lên được chút ngã xuống, cú ngã này làm cho mông nở hoa, ngay cả con chim cũng nhìn được, liền nhắm lỗ mũi của nàng cho nàng bãi phân chim, ôi, là xui xẻo quá .

      Con chim này cũng quá hư , có ỉa cũng ra đường mà ỉa chứ !

      Toàn bộ tâm tư của Vương Nha Nha chỉ đặt cây, nhổ bãi nước miếng, vỗ vỗ cái mông, quẹt bãi phân mũi , liền tiếp tục chiến đấu hăng hái.

      Ôi !

      Thử nhiều lần đều ngã từ cây xuống, Vương Nha Nha tức giận lăn vòng đất, lỗ mũi cẩn thận cọ vào mặt đất, làm cho bãi cứt chim giống như nhựa cao su trăm mười phần trăm hồn nhiên nằm bất động, trong lúc nàng lăn lộn, ông thổ địa cũng theo quấy rối, phất trần vung lên, bùn đất liền bay lên phủ lên bãi cứt chim đó, giống như là cái mai rùa, thấy thế nào cũng thấy thô tục !

      Cái này Vương Nha Nha nghĩ biết cũng được.

      Nàng giải thích được chùi chùi lỗ mũi, giải thích được nhìn ngón tay như bơ thêm vào cà phê, giải thích được đưa tay lên mũi ngửi ngửi, trong đầu óc bé của nàng lên câu hỏi và dấu chấm than….Dị vật thơm cũng thúi này là cái gì ? Hình dạng xấu !

      Đôi mắt tròn vo của nàng đảo lòng vòng, liền cầm lấy lá cây làm khăn lau, vụt vụt chà lên cứt chim.

      Có thể thấy được đạo lý, phân và nước tiểu cũng thúi !!!

      Vương Nha Nha bị chọc tức, khom lưng nhặt lên vài hòn đá , nhắm ngay con chim phá phách mà ném.

      Con chim hư kia cũng nhanh trí, “phịch” tiếng vỗ cánh bay mất, trước lúc trốn quên nhắm ngay chỗ Vương Nha Nha đứng thả cái rắm, đáng tiếc nó công lực cao, tu hành còn thấp, cái rắm ảnh hưởng gì đến Vương Nha Nha, ngược lại đem lông chim của nó rụng mất mấy cái, là tiếc muốn chết ơ !

      Con chim hư đốn này cũng hư giống như Dương Pháp Vương !

      muốn cho người nhổ sạch lông của nó, rửa sạch rồi đem nướng ăn !

      Vương Nha Nha tìm được nguồn nước rửa tay và mũi, xong xuôi ba bước thành hai bước trở lại dưới tán cây, hồi nổi giận nhảy dựng lên bắt được nhánh cây, dúng sức bẻ gãy nó, tiếng “răng rắc” vang lên, cành táo tươi non, cũng chính cánh tay được cây táo quý trọng cứ như vậy bị nàng kéo đến gãy ra, là làm bậy ơ !

      Triều đại này đầy rẫy chim chóc, ma quỷ quái, cho nên cây thành tinh có gì là ly kỳ cả, chắt trai đời thứ ba của cây táo bị nha đầu chặt mất cánh tay, kia nhất định phải trả thù, dù cho bới mộ tổ tông của nàng lên cũng bỏ được hận này.

      Vương Nha Nha vui vẻ nhặt quả xanh mặt đất lên, tùy tiện xoa xoa y phục chút, xong liền cắn miếng, giòn, ngọt a, ngay cả họ tên nàng thế nào cũng quên luôn rồi, hơn nữa nàng còn chú ý có hơn chục rễ cây con chui từ dưới đất lên, từ bốn phương tám hướng vây quanh nàng.

      “Sưu sưu” mấy tiếng, hai chân, hai tay Vương Nha Nha bị rễ cây cuốn lấy, rễ cây tản ra quấn chặt vào lòng bàn tay của nàng, bốn lực mạnh từ bốn hướng kéo nàng ra, cảm giác như bị ngũ mã phanh thây.

      Vương Nha Nha rất hoảng sợ, rất nghiêm trọng rồi !

      “Thụ lớn mật, nữ nhân của Pháp Vương mà ngươi cũng dám động, liền phế bỏ năm trăm năm đạo hạnh của ngươi”

      Đột nhiên rễ con nhả tay chân Vương Nha Nha ra, “sưu” tiếng liền trở về trong đất, rễ cây quơ quơ, muốn chui xuống đất chạy trốn, nhưng lại nhanh bằng kiếm của Hướng Kiệt, mắt thấy mạch sống bị nhận kiếm, lập tức đạo ánh sáng làm gãy thanh kiếm, bắn ngược trở về.

      nghiệt lớn mật, mở tưởng giương oai ở Thiên Nguyệt sơn trang của ta, lập tức đánh ngươi rơi xuống”

      Lão đạo trưởng vung phất trần, phi thân đánh tới Hướng Kiệt, Hướng Kiệt liền giơ kiếm nghênh đón, hai bên kịch liệt giao đấu.

      Qua ba mươi hiệp, dần dần Hướng Kiệt đuối sức, lão đạo trưởng thừa cơ công kích vào giữa trán của , tránh ra quá chậm, vai trái bị thương, đến nỗi xương lòi ra, máu chảy ròng ròng.

      Lão đạo trưởng vung phất trần lên đánh tới lần nữa, ngờ con rắn tiên bay đến cuốn bay cây phất trần, ngay sau đó chưởng gió đánh thẳng tới lão đạo trưởng, lão đạo trưởng nhanh mình lách được, coi như là nhất thời né được chưởng này.

      Lão đạo trưởng vuốt chòm râu bạc trắng, sắc mặt nặng nề hỏi “ Dương Pháp Vương ngươi tới vừa lúc, hôm nay bần đạo thay trời hành đạo, tiêu diệt đám nghiệt các ngươi luôn làm điều ác”, ngay sao đó liền niệm lên “Ba nhược ba rô my”

      Pháp Vương bất động thanh sắc, từ lòng bàn tay sinh ra khối cầu lửa, chưởng đánh ra, trực tiếp bài trừ tâm kinh ba nhược ba rô my, lão đạo thất kinh vội vàng túm lấy Vương Nha Nha bay !

      Ánh mắt Pháp Vương tối sầm “Đem Thiên Nguyệt sơn trang bao vây lại cho ta, ta muốn nơi này ngay cả con ruồi cũng bay ra được”

      Lão bất tử kia dám mang người của , mà lão ta còn là kẻ địch, nhất định san bằng Thiên Nguyệt sơn trang này !

      Các ma quỷ quái đường rối rít qua, nhất thời đem Thiên Nguyệt sơn trang vây quanh, đến nước chảy cũng lọt.

      Lão đạo trưởng khách khí mặc trận pháp kia, nhưng sắc mặt lại hết sức nghiêm trọng, kế tiếp xảy ra trận ác chiến, Dương Pháp Vương là ma đầu nhiều kế tàn, làm việc để lộ ra chiêu thức, sợ rằng Thiên Nguyệt sơn trang khó bảo toàn !

      Thiên Nguyệt sơn trang là tâm huyết của lão đạo trưởng, dưới trướng cũng có ít nhất trăm đệ tử, nếu vì người ngoài mà chôn vùi cả sơn trang, ông còn mặt mũi nào nữa mà gặp sư tôn !

      Suy nghĩ lúc, lão đạo trưởng quyết định đem Vương Nha Nha ra ngoài.

      “Tử Huyền, Thiết Mạc, đem nàng trả lại cho Dương Pháp Vương, nếu thiên hạ được an bình nữa, hậu quả tưởng tượng ra chịu nổi”

      “Sư tôn ?”

      Lão đạo trưởng vội hướng bóng dáng quỳ xuống “Đệ tử Tử Huyền tham bái sư tôn, biết sư tôn đại giá quang lâm, mong sư tôn thứ tội”

      “Ngươi đứng dậy

      Tử Huyền vội đứng dậy đứng ra bên, yên lặng nghe sư tôn “Nha đầu này là chi dương nữ hiếm có từ cổ chí kim đến nay, chính là người Dương Pháp Vương muốn tìm, chỉ cần cùng nàng kết hợp mười lần, có thể luyện thành Huyền Nguyệt Thần Công, tàn sát bừa bãi thiên hạ”

      Chương 11 : GÚT MẮC

      Tử Huyền kinh hãi, nếu là như vậy trăm triệu lần thể mang nha đầu này ra ngoài, “Sư tôn có diệu kế gì ?”

      “Đợi ta dạy cho ngươi trận pháp, chỉ cần bày trận này, bất kể ma quỷ quái nào cũng xông vào được”

      Trận pháp này là La Tiên trận, được bày bởi hàng ngàn người rơm, mà mỗi người rơm cũng bị làm phép, chỉ cần có ánh sáng trừ ma, những người rơm này sinh ra tia sáng vạn trượng bao phủ cả sơn trang, người ở xa có khả năng chịu chút ảnh hưởng, người ở gần bị thương, phải là uy lực thập phần cường đại.

      Tử Huyền học xong trận pháp, liền khẩn cấp triệu tập đệ tử ra trước đại điện làm phép, mấy ngàn người rơm từ trung rơi xuống, nhanh chóng bao vây toàn bộ sơn trang, ánh sáng trừ ma sáng rực, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, thoáng cái đâm bị thương mấy trăm tên quỷ quái, mấy quỷ quái bị thương liền bước lui mấy chục bước, dám tiến tới.

      “Pháp Vương, là La Tiên trận”, Hướng Kiệt hết sức lo âu rốt cuộc mở miệng “Chắc là Tương Dương Tử tới”

      Trận pháp càng lợi hại đều có những chỗ phá, La Tiên trận là trận pháp đặc biệt được tạo ra để thu phục ma quỷ quái, lực sát thương đối với ma quỷ quái rất lớn, cách khác, trận pháp này ảnh hưởng gì đến con người, có thể tự do ra vào trận này.

      “Hướng Đông, ngươi mang ít quỷ quái đến thôn trang gần nhất tìm vài bộ y phục trừ ma về đây, còn nữa, mang ít máu chó về luôn, nhanh về nhanh”

      “Thuộc hạ tuân lệnh”

      Nửa giờ sau Hướng Đông trở lại, những bộ y phục cơ thể con người khi ma quỷ quái mặc vào liền vào được La Tiên trận, đem máu chó giội lên người rơm, lập tức mấy ngàn người rơm bị hủy diệt hầu như còn cái, La Tiên trận được phá.

      La Tiên trận vừa được phá, lập tức mấy ngàn ma quỷ quái xông lên, cùng đệ tử đạo giáo ta sống ngươi chết.

      Pháp Vương mang theo Hướng Đông Hướng Kiệt bay xuống trước đại điện, lão đạo trưởng cùng mấy vị sư huynh đệ ngồi làm phép, Vương Nha Nha ngồi giữa, được bọn họ bảo vệ, Hướng Đông Hướng Kiệt liếc mắt nhìn nhau, liền phi thân đánh tới, kịp đụng tới người bị lực lượng cường đại cản lại, lập tức hai người bắn ngược trở lại.

      Pháp Vương cười lạnh tiếng “Đồ biết tự lượng sức mình, chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng muốn bảo vệ nàng ? Nàng là dương nữ của Pháp Vương ta, ta khuyên các ngươi nên biết điều chút đem nàng giao ra cho ta, nếu ta liền huyết tẩy Thiên Nguyệt sơn trang”

      Tiếng cười lạnh như băng ngàn năm đâm thẳng vào đáy lòng Vương Nha Nha, làm cho tay chân nàng đông lạnh rét run, đau đến nỗi nàng thở được, lúc này nàng phun ra ngụm máu tươi, thân thể nghiêng cái rồi té ngã mặt đất.

      Ánh mắt Pháp Vương u ám vô cùng, động tác biến hóa kỳ lạ, thoáng cái thân hình liền chui xuống đất đến gần Vương Nha Nha, mấy đạo sĩ kịp bảo vệ người, chỉ biết trơ mắt nhìn Pháp Vương mang Vương Nha Nha .

      Lúc gần còn cho lão đạo trưởng phần đại lễ.

      trận lửa lớn. Ngọn lửa cơ hồ đem Thiên Nguyệt sơn trang đốt hơn phân nửa, mọi người nhìn thiên hạ đệ nhất thần trang bị thiêu hủy, tim khỏi đau đớn.

      Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, Pháp Vương cười đến máu lạnh vô cùng, sau đó cúi đầu nhắm ngay môi đỏ mọng của Vương Nha Nha mà cắn nuốt, máu lưu động trong răng môi của hai người, mang theo vẻ ngai ngái, rất ghê tởm cùng hấp dẫn, để cho cứ lặp lặp lại muốn sâu sắc hưởng thụ nụ hôn này.

      Đau đớn môi làm cho Vương Nha Nha tỉnh lại.

      Nàng vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đỏ như máu của Pháp Vương, trong lòng trầm xuống, cả người phát run, lại nghiêng đầu nhìn thấy lửa lớn cháy, làm cho ánh mắt nàng căng thẳng, cảm thấy đau đớn, cổ họng giống như bị ai bóp nghẹn thể thở được.

      Nàng đành lòng nhìn lại, đành nhắm mắt cho nước mắt lướt qua hai má, có bao nhiêu sinh mạng con người vì nàng mà bỏ mạng, còn nàng đau đớn.

      Nhưng nếu ma đầu luyện thành Huyền Nguyệt thần công, tàn sát bữa bãi trăm họ, khi đó nàng hẳn là phải chết là điều thể nghi ngờ. Thôi thôi, chết cũng tốt, nàng chết cũng có gì đáng tiếc !

      “Ma đầu lớn mật dám hủy sơn trang của ta, làm bậy làm bậy !”

      Trong khí còn động lại mùi thơm lạ lùng, Tương Dương Tử chân cưỡi mây mà đến, phất trần nhắm ngay Pháp Vương phát ra ánh sáng, lập tức Pháp Vương ôm Vương Nha Nha xoay tròn tránh ra, rồi nhanh chóng quăng xà tiên ra quấn lấy phất trần, bên trong ống tay áo bay ra vạn con kim xà, đều tập trung tấn công hướng Tương Dương Tử. Tương Dương Tử đành chấp nhận phất trần bị xà tiên cuốn lấy, chạy giữ mạng trước, tạm thời vứt bỏ phất trần, cưỡi mây thoát khỏi vòng vây của kim xà, Pháp Vương qua ép sát, liền đánh chưởng trúng ngực Tương Dương Tử, tạo ra cái hố, máu phun ra như suối thấm ướt áo Tương Dương Tử.

      “Sư tôn !”

      Lão đạo trưởng cùng sư huynh đệ đuổi đến nơi thấy màn này, hô hấp hơi chậm lại, phi thân lên đỡ được thân thể Tương Dương Tử rớt ra khỏi đám mây.

      Người Tương Dương Tử bị thương nặng, lão đạo trưởng cùng sư huynh đệ vô cùng tức giận, đồng loạt tấn công Pháp Vương, Hướng Đông Hướng Kiệt thấy chủ tử bị vây quanh, nên cũng nhanh chóng gia nhập hàng ngũ đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt.

      Chỉ bằng mấy người bọn họ căn bản là thương tổn đến Dương Pháp Vương, trận đánh tiếp tục càng có nhiều người bị thương hơn, mấy tên đạo trưởng nhanh chóng đỡ người bị thương dậy chạy thoát thân.

      Tương Dương Tử phi thân , Hướng Đông Hướng Kiệt muốn đuổi theo, nhưng lại bị Pháp Vương ngăn lại, hôm nay mở lòng từ bi, tạm thời tha cho mấy người kia mạng.

      Vừa rồi trước khi đánh nhau Pháp Vương có thể phân tâm đùa giỡn với Vương Nha Nha, đùa giỡn đến nỗi nàng thống hận, nhưng khi nàng thoát khỏi tay của , liền nhanh chóng rút kiếm bên người Hướng Kiệt ra, kiếm đâm về phía .

      Lưỡi kiếm xuyên qua thân thể Pháp Vương, nhất thời tạo ra lỗ hỏng, lỗ hỏng đó lan rộng ra, trong nháy mắt nuốt hết cả người Pháp Vương, Pháp Vương giống như hình ảnh hư vô biến mất ở trước mắt nàng.

      Kiếm vừa rơi xuống đất, sức lực toàn thân Vương Nha Nha giống như bị rút cạn sạch, xụi lơ run rẩy mặt đất. Cảm giác eo căng thẳng, như có bàn tay ôm lấy eo của nàng, nàng nhanh chóng quay đầu lại, vô cùng hoảng sợ chống lại nụ cười đầy máu tươi của , đầu trống rỗng, ngực đau khó thở, hận ý bao vây cả thân thể của nàng, hai tay ôm cổ của , mở miệng cắn.

      Nàng có nhiều hận nên dùng sức mà cắn, mùi vị máu tanh tràn ngập trong miệng, kích thích thần kinh của nàng.

      đủ, vĩnh viễn cũng đủ !

      Nàng lại cắn mạnh lần nữa, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười của Pháp Vương.

      Vì thế Vương Nha Nha rất căm tức, dùng sức cắn mạnh hơn nữa.

      Bất kể nàng cắn như thế nào, nam nhân này ngay cả mày cũng nhăn chút nào hết, thân hình vững như ngôi sao sáng, nhất thời nàng giống như trút giận lên cái bóng vô hình, nàng nhả răng ra, thân hình mềm mại ở người , suy yếu mà ngủ.

      Pháp Vương lẳng lặng nhìn nàng ngủ, cúi đầu đem mặt vùi vào cổ của nàng, cố gắng ngửi hết hương thơm thân thể nàng, loại mùi vị này vĩnh viễn ngửi vẫn đủ.

      Luyện thành Huyền Nguyệt thần công giết nàng sao ?

      !

      Chết cũng !

      Dương nữ này có lẽ cũng là vương phi tương lai của !

      Nàng đến từ dị giới, nhất định bất kể là sống hay chết, cũng muốn nàng cùng cả đời gút mắc buông !


    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12 : BAO BÁNH BAO(1)
      Edit : Peruoi
      Beta: YSam

      Vương Nha Nha có cảm giác mình ngủ lâu, vì nàng giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ nàng trở về bên ba mẹ, sau đó kết giao, thương, kết hôn, sinh con, cùng với người và dần dần già theo năm tháng.

      Kỳ lạ nhất là trong giấc mơ nàng thấy khuôn mặt của người , chỉ nhớ mang máng bóng lưng của . Cái bóng lưng kia rất quen, to lớn lạnh lùng, xa cách, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, thể đến gần để thương. Cho đến ngày, nàng chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, kết thúc cuộc đời, nàng mới nhìn khuôn mặt của người .

      “Pháp Vương ?”

      Nàng kinh hãi kêu lên tiếng, từ giường vọt dậy.

      nương, Pháp Vương ở đại điện cùng các vị đại thần nghị , nương có việc gì cứ phân phó cho nô tì làm”

      Thần trí Vương Nha Nha chưa hoàn toàn bình tĩnh, ngây ngốc nhìn hai nha hoàn, nhưng phản ứng nào, hai nha hoàn thấy nàng như thế, trong bụng hiểu , cúi đầu đứng bên chờ thần trí của nàng bay về vị trí cũ.

      Vương Nha Nha vò đầu bứt tóc vì đau đầu, ngã xuống giường tiếp tục ngủ, thực tế nàng ngủ lâu như vậy rồi nên thể ngủ được nữa.

      Nàng nằm trong chăn lăn qua lăn lại, toàn thân quấn lại như con sâu róm, chợt nàng vén chăn lên, tung mình xuống giường.

      Gió lạnh nhanh chóng luồn vào trong lỗ chân lông của nàng, theo bản năng nàng ôm chặt hai cánh tay, lúc này nàng mới giật mình phát thân thể mình trống , mảnh vải nào che đậy.

      là mất mặt !

      cần phải , nhất định là cái đồ Pháp Vương biến thái kia làm !

      Hai nha hoàn nhanh chóng làm ngơ, còn nàng xuất hai đám mây hồng bò lên mặt, nàng vừa tức vừa thẹn, lập tức bò lên giường, buông rèm giường xuống, trốn ở bên trong mặc yếm và quần áo vào.

      Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, ra chủ tử mới của bọn họ xấu hổ a !

      phải các nàng chưa hầu hạ qua các nương khác, nhưng những nương kia ỷ vào mình xinh đẹp như hoa, da trắng nõn nà, vóc người diêm dúa lẳng lơ, thường xuyên trần truồng mặc áo quần trước mặt Pháp Vương, tranh nhau khoe sắc để được cưng chiều.

      Đối với các nàng mà , mặc dù Vương nương có cá tính cổ quái, nhưng vì được cưng chiều mà tự kiêu, càng tùy tiện mắng chửi nô tì, có thể hầu hạ chủ tử như vậy phải là quá may mắn với các nàng.

      “Các ngươi tên gì ?”

      Vương Nha Nha mặc xong quần áo vén rèm giường lên, hai nha hoàn thấy vậy tiến lên hầu hạ nàng mặc áo ngoài.

      nương, nô tỳ gọi tiểu Song, tiểu Diệp” Hai nha hoàn trăm miệng lời .

      “Ừ, nơi này cần các ngươi hầu hạ, các ngươi xuống

      Nàng lớn đến như vậy rồi nhưng chưa từng để cho người ta hầu hạ, đột nhiên có người hầu hạ mình mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, cảm giác mình giống như phế vật.

      Hai nha hoàn nhìn mặt nhau, cúi đầu . Pháp Vương Vương nương làm gì cũng có thể, nhưng được rời các nàng nửa bước.

      Thấy các nàng , Vương Nha Nha cũng có tâm tình xem phản ứng của hai nàng, vẫn tự mình rửa mặt trang điểm xong, liền cầu dẫn nàng phòng bếp.
      Chương 12 : BAO BÁNH BAO(2)
      Edit : Peruoi
      Beta: YSam
      phòng bếp thành vấn đề, chỉ sợ nàng đem phòng bếp đốt cũng được thôi !

      Cứ như vậy, Vương Nha Nha vừa vừa nhìn, vừa lẩm bẩm. Thấy chim lấy đá ném, thấy hoa lấy tay ngắt , thấy con bướm đuổi theo, thấy cá phải bắt, thấy trẻ con xem như là A Mộc, điên điên khùng khùng, khác gì bệnh thần kinh.

      Ôi, bà , bà Vương, xin nàng thương xót an phận chút mà, nhìn nàng đem hai nha hoàn hành hạ giống như tôm bị lột vỏ.

      Cuối cùng là may mắn thoát hiểm, vất vả đem pho tượng Bồ Tát sống này đưa vào phòng bếp, hai nha hoàn tranh nhau phụ giúp nàng.

      Vương Nha đem bột mì bỏ vào trong chậu, đổ vào ít nước, làm bắn lên cả tay áo và mặt.

      Ôi, , khi nàng đem hai cánh tay trắng nõn bỏ vào trong chậu nhào nặn, cứ giống như là hai cây que khuấy khuấy trong nồi. Nước sánh ra đổ đầy đất, bột mì dính cả lên mặt, áo quần bị nàng làm cho vấy bẩn, thực phẩm bị nàng cắt ra có hình dạng gì cả, mỗi thứ vất nơi, lung tung cả lên, lúc nổi lửa nấu nước suýt chút nữa thiêu cháy phòng bếp, nàng thành công làm lộn tung cả phòng bếp lên.

      Xem cách nàng làm bánh báo mới được mở rộng tầm mắt, nhéo ra ít bột mì, đặt lên mặt thớt cán ra cho tròn, rồi nhét những thứ hỗn tạp vào trong làm nhân bánh, khi làm được rồi, tự nhận mình có tài, mặt mới nặn ra đóa hoa.

      Tạm thời nhắc đến những việc khác, trước tiên là cách thức nàng làm ra bông hoa , cánh hoa to dày, lớn đồng đều, mọi người dài cổ ra nhìn rồi thay nhau thay đổi sắc mặt, điểm chết người nhất là, giữa bông hoa bị nàng dùng đũa đâm xuyên qua thành động , trong động nàng nhét vào ít Hồng La Bặc, quả thực giống như trụ chống trời, đâm chọt thẳng xuống đáy, giống như là dạng thô tục !

      Ai xem cũng hiểu nàng nặn cái gì, mọi người tranh nhau hớn hở thổi phòng tay nghề của nàng rất tốt, nhưng Vương Nha Nha tốt đẹp gì, công bố bánh bao chín mỗi người được cái mà còn phải trả tiền.

      Tham dự hoạt động này khiến mọi người khỏi mang vẻ mặt khó xử, cái đồ bất luân bất loạn nằm trong nồi kia, trả tiền cái rắm, giống như vương bát, ai ăn vào trở thành vương bát.

      Tất nhiên Vương Nha Nha hiểu được mình hao tổn sức lực vất vả làm bánh bao, nhưng trong mắt mọi người lại thành vương bát. Từ lúc bao bánh bao, chưng bánh bao, đến khi vớt bánh bao ra tô, cả quá trình giống như là người ta sinh con, bất kể đẹp xấu thế nào trong mắt nàng là đẹp nhất.

      Bên này Vương Nha Nha chổng mông lên để thổi lửa, bên kia Pháp Vương nghị trở về phòng thấy nàng đâu, hỏi thủ hạ mới biết nàng ở phòng bếp. Áo bào vung lên, Pháp Vương trước dẫn đầu, Hướng Đông Hướng Kiệt cùng các nha hoàn theo sau, nhóm đội ngũ rất khí thế đến phòng bếp.

      Mọi người thấy Pháp Vương đến, chuẩn bị hành lễ bị Pháp Vương phất tay ngăn lại.

      Vương Nha Nha tự nhiên biết tình huống xảy ra, cổ vươn dài ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào củi lửa, tay cọ cọ nhọ nồi đen ngòm lên mũi.

      Đợi chờ lúc lâu, cuối cùng bánh bao cũng có thể lấy ra khỏi nồi hấp, Vương Nha Nha nhấc nắp nồi lên, dùng móng tay đâm đâm vào bánh bao, cảm giác dường như còn thiếu lần lửa nữa.

      “Ngươi” Nàng chỉ chỉ ngón tay “Bưng tới cho ta chén nước”

      Nước được bưng tới, nàng nhúng tay vào rồi búng búng lọa xạ lên bánh bao, sau đó đậy nắp nồi lại, rồi chỉ chỉ tay “Ngươi thổi lửa

      Ôi , bà ơi, bà Vương ơi, ngươi muốn làm chỉ huy sai bảo người khác cũng phải nhìn đối tượng chứ !

      Đường đường là đại Pháp Vương có thể tùy tiện để cho nàng sai bảo sao ?

      Tiểu Song cơ trí nhanh chạy đến bếp lò thổi lửa, lửa đỏ rực nên bánh bao cũng mau chín hơn. Vương Nha Nha vui mừng nhìn vương bát trong mắt mọi người, cầm cái bánh bao thổi thổi rồi cho vào trong miệng, khỏi , mùi vị tệ.

      Nàng cũng thèm nhìn lại, đem bánh bao cắn miếng đưa cho người bên cạnh “Ăn ngon, ăn ngon, nhanh nếm thử , ta vẫn còn bánh bao phân phát cho mọi người cùng ăn”

      Thấy người bên cạnh có động tĩnh gì, lúc đó nàng mới quay đầu qua nhìn, khi nhìn được đối tượng nhất thời nàng lúng túng, rụt tay về, đem bánh bao giấu ra sau lưng, từng bước từng bước lui về sau, cứ bước lui đến khi đụng phải bể cá có đường lui nữa mới thôi, chân nàng run lên, mông đụng vào bể cá, lảo đảo chút nàng liền té vào trong đó.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 :HÓA TRANG
      Edit : Peruoi
      [/b][/color]
      Vương Nha Nha tóc tai bù xù cuộn mình trong chăn hắt hơi cái, nhưng lỗ mũi vẫn ngứa, nàng xoa mấy cái cũng có tác dụng gì, con mắt hiu hiu híp lại, cái miệng dẹt ra, đánh bùm bùm sáu bảy cái nhảy mũi, giống như là pháo nổ, cũng làm cho người ta hết hồn !

      Nhưng hết hồn xong phiền toái cũng mò tới.

      Từ đến lớn Vương Nha Nha chưa từng sử dụng qua khăn tay trong những lúc nhức đầu sổ mũi, lúc này cái thứ này mà biến thành khăn giấy dễ dàng quá. Khăn giấy dùng tờ vứt tờ, vừa bảo vệ môi trường vừa đảm bảo vệ sinh, dùng khăn tay được gì cả, xỉ mũi ra được mà vứt cũng xong, chỉ nhìn thấy sợi chỉ óng ánh thêu ra hoa ra chim đành lòng chà đạp nó, đây phải là khăn tay, đây là tác tác phẩm nghệ thuật, chỉ có thể đứng xa mà nhìn, thể đến gần mà dở trò bậy bạ.

      Vương nha Nha tức giận dùng tay áo chà lỗ mũi, cọ lỗ mũi xong nhìn thấy tay áo dính đầy nước mũi giận hơn nữa, ba cái áo nàng cắt hai cái rồi, chỉ còn lại mỗi cái yếm mặc người, mà cái sợi dây cái yếm kia cột cũng chặt, lỏng lẻo treo trước ngực, chỉ cần nàng động đậy cái cái yếm giống như ngựa hoang rời khỏi cương, tứ chi có gì cản trở vô cùng thoải mái hoạt động gân cốt, nửa che nửa đậy lộ ra bộ ngực sữa trắng nõn mềm mại, tăng thêm chút phong tình.

      Đầu này nàng còn hờn dỗi, đầu kia ánh mắt Pháp Vương trở nên khác lạ, hai ngọn lửa dục vọng trong mắt nhảy nhót, bởi vì động tình làm hô hấp trở nên rất dồn dập, hầu kết trượt lên trượt xuống, thân thể cao lớn bất tri bất giác hướng đến gần nàng, cánh tay dài nhấc lên, bàn tay to bắt được cổ tay mảnh khảnh của nàng, bất chợt dùng lực ôm nàng vào ngực, ôm chặt thân thể của nàng, hơi thở mãnh liệt của nam nhân này thậm chí cách trăm mét ngoài cũng cảm nhận được, cuồng nhiệt làm nàng phát run !

      Nàng xoay đầu tránh né môi nóng của , thân thể lại càng giãy dụa kịch liệt hơn, nhưng vô dụng, cái yếm bị xé rách, đầu áp xuống, trước ngực truyền đến đau đớn làm cho nàng thở ra hơi, là đau, nơi đó nhất định chảy máu !

      Đại chưởng vung lên, rèm giường buông xuống che màn kiều diễm.

      Giống như mưa gió tàn sát bừa bãi xong, tất cả lại khôi phục gió êm sóng lặng như trước, Vương Nha Nha chống đỡ thân thể đau nhức của mình, khóc nức nở.

      Pháp Vương tắm rửa xong ra ngoài thấy nàng cuộn mình trong chăn khóc nức nở, liền tới túm nàng từ trong chăn ra, ngón cái sờ lên hai mắt sưng đỏ của nàng, giọng thở dài hơi rồi sau đó kéo nàng vào trong ngực.

      nhìn thấy nam nhân này tức giận, vừa nhìn thấy nam nhân này là cơn giận của Vương Nha Nha lại trào lên, dùng sức muốn đẩy ra, nhưng lần này đến lần khác lại được như mong muốn. Thân thể của nàng sau mấy lần bị hành hạ rất đau nhức, nàng lại cố hết sức đẩy Pháp Vương ra, cho nên ở trong con mắt đứng đắn của Pháp Vương, nàng đẩy ra biến thành nàng vuốt ve .

      Sờ nơi nào ?

      Đương nhiên là sờ trúng hai viên bi tí tẹo ngực , làm cho như bị điện giật, cả người run lên, bàn tay đặt hông nàng nhanh chóng biến thành sắt, làm đau da thịt non mềm của Vương Nha Nha, khiến nàng la oai oái, tức giận đến mức tục.

      “Con mẹ nó, ngươi đừng thô bạo, hung dữ như vậy được , ta phải là gì của ngươi mà ngươi bắt nạt ta, Bình Phong uyển nhiều nữ nhân như vậy ngươi tìm, lại cứ tới hành hạ ta, con mẹ nó ngươi bị bệnh, con mẹ nó ngươi là đồ biến thái, con mẹ nó ngươi là đồ khốn kiếp, con mẹ nó ngươi…”

      Lời mắng chửi kế tiếp bị thô bạo dùng môi chặn mất, bàn tay to kéo tóc của nàng để cho nàng mở miệng ra đón lưỡi của vào công phá, nhưng cái lưỡi mãi mà vẫn chui vào được, đành phải lưu lại chút dấu vết, đem lưỡi thơm tho của Vương Nha Nha xoắn đau đến chết lặng, thủ đoạn vô cùng tàn bạo !

      Cho đến khi mùi vị máu tanh lưu động trong răng môi của hai người, Pháp Vương mới thể buông nàng ra, “Tiểu Song, tiểu Diệp hầu hạ chủ tử các ngươi tắm rửa”

      Hai nha hoàn nhận được
      mệnh nhanh chóng đến bên giường, gọi tiếng “Vương nương”

      là Vương Nha Nha muốn khóc cũng ra, hơi thở tác động đến đầu lưỡi bị thương, đau lại càng thêm đau, cảm xúc bị thương ở trong lòng nổi dậy như sóng triều, tức giận cũng thể thốt ra được tiếng.

      Nàng cảm giác đầu lưỡi dùng được nữa, mặt đen thui bước xuống giường để tiểu Song tiểu Diệp hầu hạ tắm rửa, thay quần áo.

      Trong lúc trang điểm, nàng liền đem mười tám đời tổ tông của Pháp Vương ra, tất cả đều dùng con mẹ nó để thăm hỏi ân cần, sau khi trang điểm xong tâm trạng của nàng vô cùng vui vẻ, cứ cười cười theo tiểu Song tiểu Diệp đưa nàng ăn cơm.

      Tiểu Song tiểu Diệp nhìn thấy nàng trang điểm xong, sắc mặt hai nàng cự kỳ quái dị, ấp a ấp úng muốn điều gì đó, lại bị nàng hung hăng trừng mắt cái, lập tức hai nàng cúi đầu , thuận thế cứ làm việc.

      Nàng đặc biệt ngồi đối diện với Pháp Vương, Pháp Vương giương mắt là có thể thấy khuôn mặt của nàng. nhíu mày rất chặt, mặt chút thay đổi, môi mím lại được lời nào, ngồi đối diện với phải là người, mà là con khỉ.

      Nhìn xem nàng vẽ thứ quỷ quái gì mặt, hai hàng lông mày xiêu vẹo dài ngoằng , có thể treo được mặt trăng, ở giữa trán có chấm đỏ, do vẽ cẩn thận nên có cái đuôi ngoắc lên phía , vành mắt đen thui giống như bị ai đấm, đầu mũi đính chấm đỏ nằm nghênh ngang, lông mũi ló ra ngó lên trời, hai gò má bôi phấn hồng lóng lánh, môi son như máu, mở miệng ra thấy hai răng cửa đen thui, xem ra khuôn mặt này bị chà đạp thê thảm nỡ nhìn.

      Vương Nha che miệng cười khẽ, đầu lưỡi bị thương nên chuyện nghe ràng, lẩm bẩm “Pháp Vương, ngươi đừng nhìn ta như vậy nha, người ta xấu xí nhìn được a”, thân thể nũng nịu “Pháp Vương, ngươi đáng ghét, đáng chết mà”, nàng tiện đà nâng tách trà lên uống hơi cạn sạch, bất quá miệng nước trà ở trong miệng nuốt xuống, giả vờ bị sặc, liền “phốc” tiếng phun ra phía đối diện.

      Người ngồi đối diện thoáng cái thân hình liền biến mất trong khí, Vương Nha Nha phun ra ngụm vô ích, ngược lại còn sặc nước miếng của mình, ho khan ngừng, lập tức bàn tay to vỗ vỗ lưng của nàng, thân thể nàng ngoắt cái quăng vào trong ngực của người nọ, khuôn mặt khỉ cọ cọ vào bộ quần áo trắng tinh của người ta, biến màu trắng có thêm năm sáu màu sắc khác nhau nữa, bẩn đến thê thảm nỡ nhìn.

      Pháp Vương đứng đó nhúc nhích, nghĩ là nàng làm xằng làm bậy nên tính toán với nàng, đoán là nàng muốn náo loạn chút, cõi đời này cũng chỉ có nữ nhân này cùng tiểu nhân là khó đối phó !

      Vương Nha Nha cảm thấy còn chư đủ, còn chưa hết giận, vội chạy tới trong phòng lấy ra cái kéo, hướng về cái áo trắng tinh kia mà cắt.

      Đem áo cắt nát xong, nàng tự cho mình là tài, mới oán hận để kéo xuống, rồi bát chợt nâng tách trà lên, gắp cong rau nhai nhai, nhai đến nửa nhướng mày, sau đó phun rau nhai ra, nâng tách trà lên uống súc miệng.

      “Tại sao ?” Pháp Vương hiểu hỏi nàng.

      Vương Nha Nha lúc lắc cái đầu uống trà, chết cũng chịu đụng tới thức ăn, liền công bố khẩu vị tốt để tránh bữa ăn này, lại bị ánh mắt lành lạnh của Pháp Vương đảo qua, nàng biết điều chút ngồi yên tại chỗ, ánh mắt hết nhìn đông rồi sáng ngó tây, nhưng vẫn nhìn đến Pháp Vương ngồi ở đó.

      Nhìn nàng như vậy là biết có vấn đề gì rồi !

      Pháp Vương để đũa xuống, nhướng cao lông mày nhìn nàng, “Từ đầu tới cuối ngươi chưa ăn qua món ăn đến hết, chẳng lẽ ngươi sợ ta hạ độc trong thức ăn ?”, cầm lấy đũa lên lần nữa, gắp lên miếng cá “Ngươi nhìn ta ăn cái gì ngươi ăn cái đó, như vậy cần sợ hãi trong thức ăn có độc, muốn chết mọi người cùng nhau chết”

      Vương Nha Nha bĩu môi, khi nhếch lên, hai hàng lông mày càng xiêu vẹo, nhìn vào cứ như bị ngã chỏng vó, vẻ mặt lộ ra hung ác vô cùng.

      Hai tay gõ ở bàn, Vương Nha Nha dứt khoát cùng ngả bài “Nếu tính mạng của ta ngươi lấy cách dễ dàng dùng thủ đoạn hạ độc vào thức ăn phiền phức như thế này”, nàng gắp cong rau đưa ra trước mặt Pháp Vương, tiếp tục “Biết học hỏi kinh nghiệm của Đường Tăng thể nhắc đến Tôn Ngộ ba lần đánh Bạch Cốt Tinh. Bạch Cốt Tinh vì muốn ăn thịt Đường Tăng nên đem ếch, rắn, sâu, các loại bò sát biến thành bánh bao cho Đường Tăng ăn”

      Đem cọng rau bỏ lại trong dĩa, Vương Nha Nha cười đến sung sướng “Bị ta trúng sao, những thức ăn này là do ngươi đem ếch, rắn, sâu biến thành đúng ?”
      Last edited: 21/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :