1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Âm Dương Nhãn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Kỷ Bạch Tình kéo Tô Dập chạy ra hành lang, mái tóc xoăn dài tung bay trong trung. Đến khi tới phòng khách mới thở phào, quay đầu lại với Tô Dập: "Em chuẩn bị à? Cần chị giúp ?"

      Tô Dập thích ứng rụt lại bàn tay bị Kỷ Bạch Tình nắm, lắc đầu : " cần, cũng có gì nhiều."

      Kỷ Bạch Tình cười tủm tỉm theo Tô Dập tới căn phòng khách : "Vậy để chị hỗ trợ em thu dọn mền chiếu, bọn họ ra nhanh như vậy đâu..."

      Phát mình lỡ lời, Kỷ Bạch Tình vội vàng ngậm miệng. Phát Tô Dập chú ý tới lời mình liền chuyển sang chuyện khác: "Đúng rồi, tối qua em ngủ có ngon ?"

      đâm thủng lời đối phương, Tô Dập thấp giọng đáp: "Cũng được."

      Kỷ Bạch Tinh gật đầu, mở cửa phòng cười : "Chúng ta thu dọn đồ đạc !"

      Tô Dập quả thực có gì để dọn, đồ đạc được xếp chỉnh tề trong ba lô, cùng lắm chỉ là xếp mền cùng dọn giường mà thôi.

      Lúc dùng sức sau lưng Tô Dập vẫn còn chút đau đớn, cũng may có Kỷ Bạch Tình hỗ trợ, hai người nhanh chóng thu dọn xong gian phòng này.

      Tô Dập trầm mặc nhìn Kỷ Bạch Tình ôm mền, mở tủ nhét vào trong, tay xách ba lô nhịn được siết chặt, cuối cùng vẫn mở miệng: "Cái kia... chị làm thế nào gia nhập vào ngành?"

      Kỷ Bạch Tình có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Tô Dập, sau đó hiểu ra đáp: "A, khi đó là đội trưởng phát năng lực của chị, chính là tiếng hát của chị ấy, nên cho chị gia nhập."

      Tô Dập rũ mắt, quả nhiên là vậy.

      "Những người khác đại khái cũng như vậy, mặc dù lý do bất đồng nhưng chủ yếu vẫn là vì đội trưởng. Ngành của tụi chị cũng vì đội trưởng mới tồn tại."

      Kỷ Bạch Tình nhàng khép cửa tủ lại, thấp giọng : "Đội trưởng rất mạnh mẽ, ấy là thần bảo hộ của đặc vụ bộ môn, cho nên..."

      tiếp nữa, Kỷ Bạch Tình xoay người cười : "Dọn xong rồi!"

      Tô Dập gật đầu: "Vậy tôi trước."

      Kỷ Bạch Tình sửng sốt: " lưu lại uống ly trà rồi ."

      Tô Dập lắc đầu, xách ba lô nặng nề rời khỏi đặc vụ bộ môn, tới trạm xe buýt.

      Mặc dù thể ở lại nhưng cậu dễ dàng từ bỏ, cậu có phương pháp của riêng mình.

      giờ về nhà trước , bản thảo phiên dịch đáp ứng cũng cần phải giao cho người ta.

      chiếc ô tô đen lướt ngang qua người Tô Dập, vài chấm sáng li ti tản mát rơi ra. Cậu quay đầu nhìn chiếc xe biến mất ở cổng đặc vụ bộ môn, tiếp tục tới trạm xe buýt.

      Thời gian còn sớm, giờ cao điểm qua nên người xe cũng quá nhiều. Vừa lên xe, Tô Dập liền chọn vị trí kế bên cửa sổ ở cuối xe.

      Cảm giác ngồi xe buýt vào buổi sáng cùng buổi tối đối với Tô Dập giống nhau. Ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu rọi nối liền thế giới bên ngoài cùng bên trong xe, chiếc xe tựa hồ xuyên qua làn sáng.

      Thế nhưng bởi vì trực tiếp bại lộ trong thế giới ánh sáng kia nên Tô Dập có được cảm giác an toàn. Cậu ôm ba lô, lẳng lặng nhìn cảnh sắc trắng đen vun vút bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tĩnh lặng.

      Đường rất thông suốt, lần này chỉ tốn giờ là đến nơi. Tô Dập xuống xe, về phía khu nhà cũ.

      Lúc sắp quẹo vào con đường về nhà, Tô Dập nhịn được dừng lại quan sát xung quanh, xác nhận lầu hai có ông cụ ngồi chọc chim, lầu ba có bà cụ phơi đồ, dãy nhà bên trái có sào trúc phơi thịt muối cùng đủ loại tiểu quỷ lăn xăn đường mới chậm rãi vào.

      đường bình an tới cầu thang, lúc này Tô Dập mới thở phào, ràng cảm nhận được con bạch viên quỷ kia thực bị tiêu diệt.

      "Tiểu Dập, tối qua con về nhà à? Bộ dáng con sao vậy? Bị thương à? Để dì xem chút..."

      Tô Dập cứng đờ người, cánh tay được băng bó kỹ lưỡng bị kéo lên, người nọ là dì Hứa.

      Đại khái là mới từ siêu thị trở về, tay xách túi ni lon in logo siêu thị, tay kéo tay trái Tô Dập quan sát.

      "Đau ? Vết thương có lớn con?"

      Mi mắt Tô Dập run run, thực khó thích ứng với quan tâm của đối phương, có chút cứng nhắc mở miệng: " sao, vô tình bị quẹt trúng thôi, tối qua vì muộn quá... nên ở lại nhà người ta nghỉ đêm."

      Dì Hứa kinh ngạc ngẩng đầu, cười : " ? Tiểu Hứa cũng kết giao bạn bè à? Tốt tốt tốt! Trẻ tuổi phải kết giao nhiều bạn chút!"

      Tô Dập theo bản năng muốn chối, thế nhưng thấy dì Hứa có vẻ rất cao hứng, cậu mím môi, cuối cùng vẫn gì.

      Cậu đưa tay định xách giúp chiếc túi lớn trong tay đối phương, biết nên ứng xử thế nào, kia cứ giúp ngược lại là tốt rồi.

      "Ai nha đứa này, bị thương rồi mà còn định làm gì đó!" Dì Hứa đập tay Tô Dập, bất quá lực đạo rất , còn đủ đập chết con muỗi. chỉ vậy, bà còn đưa tay muốn giúp Tô Dập cầm ba lô.

      "Ba lô con nhìn có vẻ rất nặng, để dì xách cho, dì giúp con xách lên nhà!"

      Tô Dập vội vàng túm chặt ba lô, trong nhiệt tình của đối phương lên nhà.

      Đây là lần đầu tiên cậu đêm về nhà. Sau khi trở về, chuyện đầu tiên Tô Dập làm là cởi phăng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm người ném vào thùng rác rồi thở phào hơi, trở về phòng ngủ lấy bộ áo sơ mi trắng quần đen cùng chiếc quần lót được xếp chỉnh tề trong ngăn kéo, tới phòng tắm.

      Nghiêm túc dùng bọc chống nước mua đường về bao kín cánh tay trái, sau đó Tô Dập mở vòi sen, bắt đầu tắm.

      Tiếng nước róc rách tí tách vang hồi lâu mới dừng lại, lau mái tóc vẫn còn ướt nước, Tô Dập đứng tước bồn rửa tay, nghiêm túc quan sát chính mình trong gương.

      Da rất trắng, người rất gầy, quả nhiên là vóc người gà luộc.

      Mặt dây chuyền bát quái khẽ dao động trước lồng ngực trắng nõn của Tô Dập. Đó là mặt dây chuyền bạch ngọc hình bát quái mà ông lão cho cậu, còn căn dặn tuyệt đối được gỡ xuống.

      Tô Dập thu hồi tầm mắt, cầm khăn tắm lau khô bọt nước người, lột bọc chống nước, mặc quần áo rồi bắt đầu sấy tóc.

      Chờ đến khi Tô Dập thắp nhang cho ông lão, đỉnh cái đầu bù xù ngồi trước máy vi tính gần mười giờ.

      Chụp lại bản thảo phiên dịch làm xong gửi , sau đó giải quyết hai phần khác, biên tập lập tức gửi tin qua.

      "Quá tuyệt vời! Quả nhiên loại bản dịch khoa học kỹ thuật này giao cho Đại Đại là sai a!"

      Rất nhanh lại gửi thêm tin nữa.

      "Nếu bản dịch có thêm chút tình cảm nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn, đáng tiếc..."

      Tô Dập làm như nhìn thấy câu xong, sau khi gửi nốt hai bản dịch vừa hoàn thành liền tắt máy.

      Thời gian là mười hai giờ, Tô Dập ở nhà bếp tùy tiện nấu tô mì, ăn xong liền ra lục lọi ngăn tủ ở phòng khách.

      Trong ngăn tủ chất đầy những bức vẽ phong cảnh mà Tô Dập vẽ trước kia cùng giấy trắng. Lục nửa ngày, Tô Dập mới tìm ra thứ mình muốn.

      Đó là quyển tập vẽ dày, ở góc dưới trang bìa có hình ngôi sao năm cánh màu đen, bất quá chỉ vẽ có vài tờ, phía sau vẫn để trống. Tô Dập ngồi xuống ghế, nhàng mở ra.

      Trang đầu tiên vẽ chậu củ cải trắng, đó là lần đầu tiên Tô Dập vẽ tranh, ông lão ngồi sau lưng, nắm tay cậu vẽ. Ánh mắt Tô Dập dừng lại nét vẽ vặn vẹo non nớt, chầm chậm lật trang.

      Quyển tập vẽ này đều là ông lão nắm tay cậu vẽ, ông lão có tế bào nghệ thuật, nét vẽ đều xiên xiên vẹo vẹo. Thế nhưng vì muốn Tô Dập nảy sinh hứng thú với hội họa, ông phối hợp vẽ với Tô Dập vài bức, đến khi phát Tô Dập tự vẽ còn tốt hơn mới tiếp tục nữa.

      Mà quyển tập vẽ này Tô Dập cũng vẽ tiếp, giờ tìm ra, cậu lật tới trang trắng, lấy hộp bút chì ra, căn cứ theo trí nhớ bắt đầu vẽ.

      Tờ giấy cậu vẽ tối qua biết biến đâu, rất có thể để sót lại ở đặc vụ bộ môn. Tô Dập cầm bút chì, lần nữa vẽ lại hình dáng bạch viên quỷ cùng phần lấm tấm ở bắp đùi nó. Bởi vì lưng còn đau như hôm qua, Tô Dập vẽ thêm ít chi tiết, vẽ bạch viên quỷ kia trông rất sống động, dị thường dữ tợn.

      Vẽ bạch viên quỷ xong, ở phần còn trống bên cạnh, Tô Dập tiện tay vẽ thêm vài con tiểu quỷ, con có dạng giống thỏ, con mềm nhũn nhìn hệt bãi bùn, con dài như dải lụa bay , có thứ xấu xí vặn vẹo nhìn ra hình dáng.

      Đến khi vẽ đầy tiểu quỷ vào những phần giấy trống, Tô Dập mới lật qua trang kế tiếp, bắt đầu vẽ Nghệ Tu. bức toàn thân, bức chính diện, bức nhìn nghiêng, Tô Dập nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh vẽ Nghệ Tu, ở bức toàn thân, Tô Dập dùng bút chì tô thành hình dáng ánh sáng.

      Lại lật trang, Tô Dập vẽ căn phòng có bức tường thủy tinh, phía sau mặt kính thủy tinh dày là đám cây cối rậm rạp. Cậu tỉ mỉ vẽ từng chiếc lá, sau đó bắt đầu vẽ chiếc bàn tròn ở góc phải.

      Tô Dập vẽ từng nếp gấp của chiếc khăn trải bàn, đủ loại thức ăn bàn, ánh sáng xuyên qua khe hở của cành lá chiếu rọi lên bàn, thoạt nhìn là hình ảnh rất tốt đẹp. Thế nhưng mặt mũi của những người ngồi bên bàn có chút mơ hồ, trừ bỏ Kỷ Bạch Tình, những người khác chỉ có thể từ kiểu tóc, đồ trang sức mà mơ hồ đoán ra người đó là ai.

      Tỉ mỉ vẽ đôi tai nhọn sau lớp tóc xoăn đen dài, tiếp đó là sóng mũi cao, ánh mắt sâu sáng ngời, Tô Dập ngẩng đầu giãn gân giãn cốt chút, lúc này cậu phát gần tám giờ.

      Sờ sờ bụng, Tô Dập lại nấu tô mì lấp bụng, sau đó lấy mấy quyển sách mượn từ thư viện ở trong ba lô ra xem, đến khoảng chín giờ rưỡi rửa mặt ngủ.

      Sáng sớm ngày mai cậu phải ra ngoài, ngủ sớm chút tốt hơn.

      .*.

      Tác giả: hì hì, Tô Tiểu Dập chuẩn bị dùng cách của mình tiếp cận Nhất Hưu, Nhất Hưu chuẩn bị xong chưa?

      Nghệ Tu: tôi gọi là Nhất Hưu!!!

      .*.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Dương Nhãn
      Chương 10: Trận Văn

      Sáng sớm hôm sau, Tô Dập đeo ba lô, từ sáng sớm đón xe buýt tới trước tòa nhà đặc vụ bộ môn.

      Cách làn đường, Tô Dập ngẩng đầu nhìn tòa nhà năm đầy đầy hoa cỏ trước mặt, khỏi hơi mở to mắt.

      Tòa nhà đặc vụ bộ môn kỳ thực là hai tòa nhà nằm sát nhau, trước mặt là tòa năm tầng, phía sau là ba tầng. Hôm trước vì quá tối nên Tô Dập chú ý, hôm nay đứng bên ngoài nhìn lại, Tô Dập phát tòa nhà cũng những bức tường xung quanh giống nhau, có những đường vân màu xám chi chít khắp tòa nhà.

      Tô Dập nhận ra loại đường vân này, ông lão từng vẽ hoa văn tương tự thế này ở những món đồ rồi gửi , cũng biết gửi đâu. Từ trước đến nay Tô Dập hứng thú với những thứ kia, thể nhưng giờ nghĩ lại những đường vân kia có lẽ có tác dụng gì đó, lần đầu tiên cậu có chút nghi ngờ về tài khoản mấy trăm vạn mà ông lão cả ngày ở nhà nuôi mình để lại.

      Nghĩ chút, ánh mắt Tô Dập sáng lên, nếu cậu cũng học được cách vẽ loại hoa văn này, có phải cậu cũng có thể xem là có tài nghệ, có thể gia nhập đặc vụ bộ môn?

      liền làm, Tô Dập tới tiệm cà phê Starbucks ở ngoài trời, tùy ý gọi ly thức uống rồi ngồi ở góc, lấy dụng cụ vẽ từ trong ba lô ra, đặt bút chì chỉnh tề, bắt đầu vẽ tòa đặc vụ bộ môn ở trước mắt.

      Tòa nhà nhanh chóng được phác họa, thực vật ở xung quanh cùng lan can sắt đều được vẽ tỉ mỉ, sau đó Tô Dập gặp phải vấn đề nan giải nhất trong quá trình hội họa từ trước tới nay.

      Những lằn vân kia thoạt nhìn giống như chỉ là khối nhưng cũng tựa hồ có thể chia ra thành những mảnh bất đồng, nhìn lại lần nữa lại thấy nó là chỉnh thể thể tách rời.

      Ngòi bút chì của Tô Dập đặt giấy, do dự giơ lên, sau đó lại đặt xuống, qua lúc lâu vẫn xê dịch. Có cảm giác muốn vẽ nhưng biết bắt đầu từ đâu.

      Trong lúc do dự, cà phê cậu gọi làm xong. Tô Dập đứng dậy lấy cà phê, dứt khoát cầm bút nữa, tập trung nhìn tòa nhà, cẩn thận phân biệt những lằn vân kia.

      Nhìn kỹ phát những lằn vân kia có lớn có , nếu nhìn lâu có cảm giác chúng ngừng nhúc nhích làm người ta choáng đầu hoa mắt. Tô Dập nhìn rất chuyên chú, nửa ngày cũng dời tầm mắt. Hành động của cậu thu hút chú ý của vài người, cũng học theo cậu nhìn về phía tòa đặc vụ cao ốc nhưng thấy gì khác thường mất hứng thú quay đầu lại.

      Qua hồi lâu chớp mắt nhìn những lằn vân vặn vẹo kia, Tô Dập rốt cuộc cầm bút chì nhàng đặt lên mặt giấy trắng, bắt đầu di chuyển!

      Tô Dập nhìn giấy vẽ mà nhìn chằm chằm phù văn tòa nhà, bàn tay cầm bút nhàng di động, roẹt roẹt vẽ ra những lằn vân kỳ dị!

      Đến tận khi cảm giác dưới ngòi bút đúng lắm, Tô Dập mới đột nhiên hồi phục tinh thần. Cúi đầu nhìn chút phát mình vẽ ra ngoài rìa giấy, bút chì rơi xuống mặt kiếng, còn nghệch ngoạc vài đường.

      Những đường cong vặn vẹo loạn thành đoàn ở mặt giấy, lớn biến hóa bất đồng, Tô Dập dùng lực đạo giống nhau nên mặt giấy lộ ra những lằn sâu cạn khác nhau. Nhìn chút, Tô Dập cảm thấy nếu dùng bút lông để vẽ dễ khống chế biến hóa hơn.

      Hít sâu hơi, Tô Dập uống vài hớp cà phê, thu dọn đồ đạc rời khỏi tiệm, vòng tìm được tiệm văn phòng phẩm mua vài cây bút lông xinh đẹp rồi trực tiếp tới trước tòa nhà, tìm vị trí bên hàng cây có thể quan sát ngồi xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn những đường vân vặn vẹo kia.

      Dần dần, người đường xung quanh cùng xe cộ ở sau lưng đều rời xa khỏi thế giới của Tô Dập, trong ánh mắt cậu chỉ còn lại những đường vân tường, qua hồi lâu, ngòi bút lông xinh đẹp nhàng chạm vào mặt giấy, di động.

      Lần này tốc độ của Tô Dập chậm hơn rất nhiều, nửa ngày mới vẽ ra lằn vân vặn vẹo, thế nhưng nó cơ hồ giống hệt như lằn vân tường!

      Ngồi dưới tàng cây có hành động khả nghi, Tô Dập nhanh chóng bị người trong tòa nhà đặc vụ bộ môn phát , Nghệ Tu tựa bên cửa sổ hút thuốc liếc mắt liền nhìn thấy con gà luộc gầy yếu bên dưới.

      Chầm chậm phun ra làn khói thuốc, Nghệ Tu nheo mắt, tên nhóc kia làm gì vậy?

      Tập trung vẽ lằn vân đường, Tô Dập đột nhiên nhìn thấy đạo ánh sáng chói mắt, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhìn nam nhân tựa bên cửa sổ hút thuốc.

      Tâm tình Tô Dập lập tức hưng phấn, suy nghĩ ban đầu chính là thủ ở trước cửa chắc chắn có cơ hội nhìn thấy Nghệ Tu, thực ngờ ngay ngày đầu tiên thấy rồi.

      Tô Dập hơi nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt, giơ bàn tay quơ quơ với Nghệ Tu, sau đó lại chuyên chú vẽ.

      Nghệ Tu nhìn Tô Dập, nhìn hồi phát cậu nhóc kia nhìn về phía tòa nhà vẽ gì đó.

      Nhớ tới tờ giấy vẽ bị mình vò thành cục ném lên bàn làm việc.

      Vốn Nghệ Tu tưởng Tô Dập vẽ mình, thế nhưng nhanh chóng phát tầm mắt Tô Dập đặt người mình mà là vách tường ở bên ngoài.

      Vách tường có gì đẹp mà vẽ, mảnh trống , còn bằng vẽ . Nghệ Tu ghét bỏ phẩm vị của Tô Dập, tùy ý nhìn thanh niên ngồi dưới tàng cây an tĩnh vẽ tranh hồi, tâm tựa hồ cũng bình tĩnh trở lại.

      Điếu thuốc tay cháy hết Nghệ Tu mới giật mình nhận ra, biết mình đứng đây nhìn Tô Dập bao lâu. chút biến sắc ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó Nghệ Tu xoay người rời .

      Chờ Tô Dập lần nữa tỉnh táo lại bóng người bên cửa sổ thấy nữa. Cậu cũng thất vọng, có thể thấy được đối phương rất may mắn rồi. Cúi đầu nhìn phù văn màu đen trải đầy mặt giấy, Tô Dập thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về.

      Vì tính toán tốt thời gian, Tô Dập về đến nhà trước khi trời tối, nhanh vào phòng ngủ chính, lục lọi trong tủ đồ của ông lão, từ chiếc hộp gỗ tìm được vài quyển sách cũ rách tả tơi.

      Tô Dập cầm sách về phòng ngủ của mình, mở đèn. Mấy quyển sách này chi chít chữ phồn thể, nội dung liên quan tới những chuyện quỷ quái, Tô Dập lật xem hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy những lằn vân quen thuộc.

      [Phù văn, trận văn, muốn chế tác phải có thiên phú nhất định, thể truyền thụ, người dùng phải có ngộ tính cảm ngộ được thiên địa, có thể từ lằn vân của chiếc lá cảm thụ được thiên địa chi lý.Vô luận lằn vân cảm nhận được có mạnh hay chỉ có bản thân tự lãnh hội, sau khi hoàn thành tự động giấu, người ngoài căn bản thể nhìn trộm. Đáng tiếc phù văn cùng trận văn vốn cùng tồn tại, thế nhưng trăm ngàn năm trôi qua, phù văn dần dần biến mất, chỉ còn lại trận văn tồn tại...]

      Tô Dập ngẩn người, nếu những thứ tường tòa nhà đặc vụ là trận văn, kia phải cậu có thể nhìn thấy sao? Chẳng lẽ người khác thấy được?

      Di động đặt bàn gỗ rung lên, Tô Dập cầm di động liếc nhìn cái, phát biên tập tìm mình để phiên dịch, gửi qua vài tin.

      Chậm rãi thông báo với đối phương tạm thời mình nhận việc phiên dịch, Tô Dập tiếp tục lật xem quyển sách cũ, cậu phát phần miêu tả về trận văn chỉ có đoạn ngắn ngủn, sau đó thêm gì nữa.

      Lật xem hết mấy quyển sách nhưng tìm được nhiều tin tức hơn, Tô Dập khỏi ảo não trước kia mình thờ ơ với những vật mà ông lão vẽ hoa văn nên giờ hoàn toàn có chút kiến thức nào về nó.

      Sắc trời tối, Tô Dập chỉ có thể tạm thời cất sách , rửa mặt ngủ.

      Sáng hôm sau, Tô Dập lại xuất bên ngoài hàng rào tòa nhà đặc vụ bộ môn, ngừng vẽ phù văn tường. Cứ vậy Tô Dập đúng giờ xuất liên tục tuần, toàn bộ thành viên trong đặc vụ bộ môn đều biết chuyện.

      Kỷ Bạch Tình đứng bên cửa sổ, thanh niên mặt baby từ phía sau ló đầu nhìn Tô Dập, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu ấy ở bên ngoài rất nhiều ngày rồi , sao lại tiến vào? Tôi cũng rất muốn uống ly trà với cậu ấy a."

      Vu Hãn cũng ló đầu ra nhìn chút, cười híp mắt : "Có lẽ thủ đội trưởng a."

      Thanh niên mặt baby chống cằm bên bệ cửa sổ, nghe vậy ánh mắt thoáng lên tia dữ tợn: "Cậu ta dám đánh chủ ý lên lão đại sao..."

      Vu Hãn liếc nhìn thanh niên, nặng mở miệng: "Nghệ Tu cũng gì, đừng có làm bậy làm bạ chọc điên ấy."

      Thanh niên mặt baby cứng đờ người, lập tức thu hồi ý lạnh trong mắt, ỉu xìu rũ đầu, nhàn nhạt : "Vậy cứ để mặc cậu ta ở bên ngoài canh giữ chúng ta như vậy à? Tôi có cần gọi điện cám ơn ?"

      Nghe thấy lời này, Kỷ Bạch Tình mất hứng : "Tô Dập mới phải người như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó nên em ấy mới luôn nhìn nơi này như vậy, thấy em ấy vẽ sao?"

      Thanh niên mặt baby ngoài ý muốn quay đầu nhìn Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, em thích cậu ta như vậy à?"

      Kỷ Bạch Tình suy nghĩ chút, sau đó cười híp mắt chắp tay sau lưng, nhàng : "Bởi vì khí tức người em ấy rất sạch rất thuần khiết, cứ hệt như màu trắng tinh vậy, làm em có cảm giác rất thoải mái."

      Nghe vậy, Vu Hãn cùng thanh niên mặt baby đều kinh ngạc nhìn Kỷ Bạch Tình. Bọn họ biết Kỷ Bạch Tình có huyết mạch đặc biệt rất nhạy cảm với khí tức, khí tức chán ghét làm cảm thấy thoải mái. Đây là lần đầu tiên Vu Hãn nghe Kỷ Bạch Tình về người như vậy.

      có chút hứng thú mỉm cười: "Thuần khiết? Có người thuần khiết sạch đến vậy sao?"

      Thanh niên mặt baby chống cằm nhìn Kỷ Bạch Tình, châm chọc: "Có khi nào là vì cậu ta là người mù màu nên em mới có cảm giác thuần khiết ?"

      sai, ngay ngày thứ ba liên tục Tô Dập xuất bên ngoài, bọn họ có được tư liệu chi tiết về cậu.

      Kỷ Bạch Tình lắc đầu, suy tư : " phải... nó cũng hẳn là màu trắng, nó giống như trống rỗng vậy."

      .*.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      "Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Rảnh rỗi lắm à?"

      Ba người bên cửa sổ quay đầu lại, phát Nghệ Tu đứng ở phía sau, hai tay đút túi, nhướng mày nhìn bọn họ.

      Vu Hãn tựa vào tường, cười : " nhìn nhóc đáng của ."

      Nghệ Tu khó hiểu: "Nhóc đáng gì?"

      "Kìa." Vu Hãn chỉ ra ngoài cửa sổ, Nghệ Tu lập tức hiểu ý, sắc mặt xụ xuống: "Đàn ông con trai, đáng đáng yết cái gì?"

      Thanh niên mặt baby đột nhiên thu hồi nụ cười tùy ý mặt, tiến lên vài bước, tay chống bên hông, bình tĩnh mở miệng: "Lão đại, cậu ta có quấy rầy ? Tôi xử lý." đến đây, mi tâm thanh niên lộ ra tia ngoan độc, tựa hồ chỉ cần Nghệ Tu gật đầu cái, thanh niên lập tức nhảy ra ngoài kéo người .

      Chân mày Nghệ Tu nhíu chặt, phiền não xoa xoa mi tâm: "Khương Tu Hiền, cậu thu hồi bộ dáng đó giùm tôi. bao nhiêu lần rồi, nơi này phải Thiên Huyền Tông, tôi cũng cần tử sĩ! Cậu đừng có mà gây chuyện."

      xong, Nghệ Tu khó chịu xoay người bỏ .

      "Đúng rồi, phần tư liệu của nhóc đáng đặt bàn , rảnh rỗi nhìn chút a." Vu Hãn hướng theo bóng lưng Nghệ Tu , bất quá được để tâm.

      Thấy bóng lưng Nghệ Tu biến mất trong tầm mắt, thanh niên mặt baby tên Khương Tu Hiền đứng im chốc, sau đó giọng : "Tôi lại chọc lão đại tức giận rồi."

      Vu Hãn cười nhạo: " phải đừng chọc rồi à? Cứ chịu nghe."

      Khương Tu Hiền cúi đầu, mái tóc vàng rực rỡ cũng có chút ảm đạm.

      Kỷ Bạch Tình vỗ vỗ vai Khương Tu Hiền an ủi: "Đừng lo, đội trưởng phải người thù dai..."

      Khương Tu Hiền đưa tay ôm lấy Kỷ Bạch Tình, mỉm cười sáng lạn: "Ai nha, quả nhiên vẫn là Bạch Tình thiện lương nhất!"

      Phát mình lại bị gạt, Kỷ Bạch Tình tức giận đẩy đẩy mặt Khương Tu Hiền. Mà Vu Hãn thiện lương cười híp mắt giải cứu Kỷ Bạch Tình, sau đó dẫn giận dỗi rời .

      Cười hì hì nhìn Vu Hãn cùng Kỷ Bạch Tình rời , Khương Tu Hiền liếc nhìn Tô Dập chuyên chú vẽ tranh ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi nheo lại, cuối cùng chỉ nhún vai cái rồi bỏ .

      Lúc ngang phòng làm việc của mình, Nghệ Tu dừng lại chút, rốt cuộc vẫn quẹo vào.

      Gian phòng lớn, lúc đầu Nghệ Tu chỉ tùy tiện chọn gian mà thôi, vì thế trừ bỏ bàn gỗ ghế da, tiếc tủ sách bằng gỗ cùng kệ tài liệu sát tường còn đồ đạc nào khác, ngay cả dì quét dọn cũng tuần mới tới lần.

      bàn làm việc trống rỗng, nhìn thấy tập tài liệu đặt bàn, Nghệ Tu cầm lên, tựa vào cạnh bàn tùy ý lật xem, chân mày vô thức nhướng lên.

      Bệnh mù màu?

      Nghệ Tu tiếp tục lật xem, bất quá tư liệu về Tô Dập khá ít. cậu nhóc mồ côi được nhận nuôi, sau khi học xong cấp ba cũng thi đại học, có quan hệ khá thân thiết với ông lão. Ông lão kia qua đời sau khi Tô Dập trưởng thành lâu, còn để lại di sản cho Tô Dập, quả thực có điểm nào đáng chú ý.

      Nghệ Tu lật ngược về phía trước, ánh mắt dừng lại ở ba chữ bệnh mù màu, đột nhiên nhớ tới lời Tô Dập từng .

      "Màu sắc người rất khác biệt, đó là màu sắc ngoại từ trắng đen mà lần đầu tiên em nhìn thấy..."

      Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Nghệ Tu với tay chụp lấy cục giấy mở ra, ánh mặt tập trung ở hình con quái vật xấu xí cùng đầu mũi tên chỉ về phía vệt lấm tấm màu xám, chân mày nhíu chặt.

      "Đội trưởng."

      giọng nữ truyền tới, Nghệ Tu lập tức siết chặt tay, lần nữa vò tờ giấy thành cục. Quá trình có được bức vẽ này thực quang vinh chút nào làm Nghệ Tu theo bản năng hành động như vậy. Chờ đến khi vo cục xong, mới phát Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh đứng ngoài cửa nhìn mình.

      mặc chiếc váy dài đơn giản, tay khoác cái giỏ trúc tỏa ra hơi nóng cùng mùi hương thơm lừng, cũng hỏi vừa nãy Nghệ Tu xem cái gì, chỉ khẽ mỉm cười: "Em nướng chút bánh cookie chia cho mọi người, vừa nãy thấy , ngờ đội trưởng ở đây."

      Nghệ Tu chút biến sắc kéo ngăn kéo bàn làm việc, ném cục giấy vào trong, khép lại rồi mới : "Cứ để ở đây được rồi."

      Đỗ Phái Tuyết gật đầu, nhàng lấy dĩa bánh cookie từ trong giỏ trúc đặt lên bàn làm việc rồi xoay người tìm những người khác.

      "Đúng rồi Phái Tuyết." Nhìn bóng lưng Phái Tuyết, Nghệ Tu đột nhiên hỏi: "Quỷ quái mà tụi em nhìn thấy là dạng gì?"

      Đỗ Phái Tuyết quay lại nhìn Nghệ Tu, mặc dù có chút khó hiểu vì sao đối phương đột nhiên hỏi vấn đề này, thế nhưng vẫn đáp lại: "Chính là cái bóng đen."

      Nghệ Tu suy nghĩ chút, lại hỏi: " thể thấy được hình dáng à?"

      Đỗ Phái Tuyết lắc đầu: "Có hình thể nhưng rất mơ hồ, căn bản thể nhìn là thứ gì, chỉ có thể phân biệt lớn cao thấp mập ốm mà thôi."

      Nghệ Tu suy tư, thuận tay cầm chiếc bánh cooki bỏ vào miệng: " tệ, ăn ngon lắm. Em mau chia cho mọi người , nguội còn ngon nữa."

      Nghe vậy, Đỗ Phái Tuyết gật đầu, tạm biệt với Nghệ Tu rồi xách giỏ bánh .

      Nghệ Tu ăn nốt nửa miếng bánh còn lại, phủi phủi vụn bánh, sau đó lại lôi cục giấy ra, nhìn chằm chằm lấm tấm màu xám đen, nhíu mày trầm tư.

      ...

      Dưới tàng cây, sau khi vẽ biết bao nhiêu tờ giấy, Tô Dập tựa hồ có cảm ứng quay đầu nhìn về phía cổng tòa nhà đặc vụ.

      chiếc xe màu đen vững vàng chạy ra, quẹo vào đường lớn. Nhìn những chấm sáng li ti từ chiếc xe bay ra phiêu tán dưới ánh mặt trời, trong suốt lóng lánh.

      Những những chấm sáng rực rỡ lấp lánh kia, Tô Dập khỏi có chút hạnh phúc nheo mắt.

      Lại thấy được.

      rất nhiều rồi mới thấy Nghệ Tu ra ngoài, chẳng lẽ lại có quỷ quái xuất ?

      Nghĩ vậy, Tô Dập liền nhớ tới chuyện Nghệ Tu gọi mình là gà luộc đêm hôm đó. Nghệ Tu tự mình ra trận, có lẽ con quỷ kia cũng sống được bao lâu nữa, cậu vẫn nên nắm chặt thời gian học những trận văn kỳ quái kia hơn, phải trở thành người hữu dụng để gia nhập đặc vụ bộ môn.

      Bên kia, trong chiếc xe chạy vun vút đường, mười ngón tay của Bình Hạo Diễm tung bay bàn phím, gò má vì ngậm kẹo mà hơi phình phình lên, có chút hung ác : "Lần này là con quỷ cấp năm mới tiến hóa từ cấp bốn lên, tốc độ tiến hóa rất nhanh, phỏng chừng rất hung tàn. Nếu để nó kịp ăn đủ người tiếp tục trưởng thành rất phiền toái."

      Nghệ Tu gõ gõ tay vịn, lạnh giọng mở miệng: "Nó có cơ hội đó."

      Vu Hãn lái xe từ kính chiếu hậu liếc nhìn Nghệ Tu cái, vững vàng thắng xe lại trước cột đèn đỏ ở giao lộ, tay tựa vào bệ cửa sổ chống cằm, ánh mắt hoa đào xinh đẹp thờ ơ nhìn phía trước: "Bất quá sao lại là khu nhà cũ bên kia nữa? Khoảng tuần nay, từ khi xuất con quỷ ăn tim kia đến giờ cứ ngừng xuất , số lượng ràng bình thường."

      Lượng kẹo được ăn của Bình Hạo Diễm bị khống chế rất chặt, phải muốn ăn bao nhiêu cũng được. Cậu cẩn thận ngậm viên kẹo trong miệng, nuối tiếc nuốt xuống, có chút hàm hồ : "Thế nên lão đại mới đích thân ra tay, nếu phải là con quỷ cấp năm việc gì cần lão đại xuất trận chứ."

      Bình Hạo Diễm vừa vừa len lén lần tay ra túi kẹo trong ba lô.

      "Bạn Bình Hạo Diễm, nếu nhớ nhầm hôm trước em vừa kiểm tra ra chiếc răng sâu nhỉ?"

      thanh nhàng truyền tới, là giọng nữ trầm thấp thuần thục. Bình Hạo Diễm cứng đờ, cam tâm rụt tay lại, sắc mặt lại càng trầm khó coi hơn.

      giờ sau, bọn họ dừng xe lại bên cạnh khu nhà cũ. Nghệ Tu đeo chiếc kính mắt giống kính thực tế ảo VR, chút biến sắc nhìn số liệu ánh sáng quen thuộc ngừng chớp động trước mắt, xoay người bước xuống xe.

      Vu Hãn mặc nữ trang cùng Bình Hạo Diễm đeo tai nghe, Bình Hạo Diễm ngừng dùng điện não đồng hồ đeo tay điều chỉnh thiết bị, sau đó cũng xuống xe, cùng vào khu nhà cũ.

      "Đúng rồi lão đại, súng quỷ vừa nghiên cứu ra bản mới, có muốn thử nghiệm chút ?"

      Bình Hạo Diễm lôi ra khẩu súng có dáng vẻ cực khốc nhìn chằm chằm Nghệ Tu, bao súng bên hông cũng thực phối hợp lóe sáng lam quang dưới ánh mặt trời.

      Nghệ Tu vốn định cần nhưng Vu Hãn nhận lấy, sau đó nhét cả súng cùng bao súng vào tay Nghệ Tu: "Cầm lấy ."

      Yên lặng chốc, Nghệ Tu nhíu mày nhưng vẫn giắt khẩu súng vào bên hông. Bình Hạo Diễm giống như vừa trúng thưởng lớn, sắc mặt trầm trở thành hưng phấn, bước chân nhàng theo Nghệ Tu cùng Vu Hãn tiến vào khu nhà cũ.

      Ngồi ngoài cổng đặc vụ bộ môn ngẩn người hồi, chờ đến khi tỉnh táo lại, Tô Dập phát mình dừng lại ở phù văn rất lâu rồi. Nghệ Tu vừa , tâm cậu cũng bay theo, nhịn được nghĩ tới ánh sáng người , thực khó tập trung.

      Khẽ thở dài hơi, Tô Dập thu dọn đồ đạc chuẩn bị về sớm.

      Thời gian chỉ mới hai giờ rưỡi, bình thường phải bốn giờ Tô Dập mới về, bất quá thể tập trung, có ngồi lại đây cũng vô ích.

      xe buýt có người, Tô Dập tới vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ ngồi xuống, lật những tờ giấy vẽ đầy phù văn trước mặt, ngừng suy nghĩ quy luật của nó.

      quyển sách của ông lão, trận văn chính là thiên địa chi lý, có thể cảm nhận nó từ lằn vân của cây cỏ hoa lá, đại khái phải ngộ ra được mới có thể vẽ. Mà cậu có thể nhìn thấy trận văn, chừng đó là lối tắt giúp cậu có thể cảm ngộ được nhanh hơn.

      Nghiêm túc suy nghĩ, Tô Dập phát tia sáng màu trắng rất mảnh từ người mình bay ra, như khói như sương lan tỏa ra khí.

      Đám tiểu quỷ lang thang đường nhịn được tham lam hấp thu những tia sáng trắng kia, chờ xe buýt rời , chúng thể tìm thấy ngọn nguồn phát ra liền có chút sốt ruột xoay quanh.

      đường có chút kẹt xe, chờ đến khi xuống xe gần bốn giờ.

      Tô Dập chậm rãi trở về nhà, những người bán hàng rong bên đường cùng cư dân tựa hồ có chút xôn xao, thanh thảo luận rất lớn, bất quá cậu quá để ý, trực tiếp về nhà.

      Tô Dập biết cách đó vài con phố, nhóm ba người Nghệ Tu vừa rống to vào tai nghe cầu người giải tán cư dân khu vực xung quanh vừa đuổi theo bóng đen di chuyển.

      "Fuck! Thứ quỷ này da dày thịt béo kinh quá !" Bình Hạo Diễm tức giận mắng tiếng, tay giơ khẩu súng dáng vẻ đặc biệt khốc bắn về phía bóng đen khồng lồ trước mặt, thế nhưng hoàn toàn có chút tác dụng.

      Vu Hãn nhíu mày: "Quá lớn, đây là hình thể của quỷ cấp năm sao?"

      Mà Nghệ Tu giờ chạy ở trước nhất, trong tầm mắt là khối vật thể màu xanh da trời, dùng lực đạp lên chiếc xe ba bánh của người dân để lại lúc bị giải tán, dùng sức vung nắm đấm về phía khối màu xanh kia.

      Trong mắt Vu Hãn nắm đấm của Nghệ Tu thực chuẩn xác đấm vào bóng đen, bóng đen rung động vặn vẹo vài cái, sau đó trong nháy mắt lại tăng tốc độ bỏ chạy tới trước. Mà nắm đấm của Nghệ Tu giống như bị phản ngược trở lại, chỉ khoảnh khắc cực ngắn đó đủ để bóng đen kéo giãn khoảng cách.

      "Thứ khốn khiếp kia là con rùa à?" Cảm nhận được xúc cảm cứng trắng từ nắm tay, Nghệ Tu mất kiên nhẫn mắng.

      Tô Dập hoàn toàn biết gì về chuyện này, cậu bước hành lang an tĩnh, mở cửa tiến vào nhà.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Xoa xoa bả vai có chút đau nhức tê dại, Tô Dập đặt ba lô xuống, cẩn thận lấy đồ ra.

      Đứng trước ngăn tủ, Tô Dập cất hộp bút, sau đó cầm sấp bản vẽ trở về phòng tiếp tục nghiên cứu. định đứng dậy Tô Dập đột nhiên ngừng lại, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.

      Hình như cậu nghe thấy tiếng của Nghệ Tu, ảo giác sao?

      Chớp mắt sau đó, tiếng kẻng giòn tan vang lên, cửa sổ thủy tinh có gắn lưới chống trộm của nhà Tô Dập đột nhiên bể tan tành!

      Tô Dập trợn to mắt quay đầu lại, chỉ thấy con quái vật hình thể lớn gấp đôi mình, cả người bao trùm lớp thạch giáp cứng rắn, thoạt nhìn giống như loài khủng long mặt sừng Ceratopia đứng những mảnh kiếng bể!

      Chẳng qua con quái vật kia thoạt nhìn cũng ổn lắm, thạch giáp người chi chít những vết nứt cùng rất nhiều lỗ thủng ứa ra chất lỏng màu đen, rất nhiều hắc khí từ vết thương của nó bay ra.

      Tô Dập căng cứng người, mặc dù dáng vẻ con quỷ này thoạt nhìn rất thê thảm nhưng tông vào nhà cậu như vậy ràng là có ý đồ tốt, cậu thể lơ là!

      Quả nhiên, ngay sau đó con quỷ há to miệng rống: "Ăn thịt mi!"

      điệu có chút cổ quái, sau đó con quỷ vung móng vuốt của mình, Tô Dập theo bản năng ném những bản vẽ trong tay tới trước, ý đồ muốn hấp dẫn chú ý của nó!

      Lúc những bức vẽ bị chụp bay, Tô Dập chật vật lăn qua bên ghế dài. Mà sau khi chụp hụt, con quỷ kia tức giận rống to, cảm nhận được trong căn phòng này có sức lực trói buộc kỳ quái làm nó thể nào phát ra toàn lực.

      Thế nhưng nó nhất định phải ăn thịt nhân loại này! Nhờ ở cạnh nhân loại này mà nó có được thực lực như bây giờ, nếu ăn thịt đối phương, sức mạnh của nó nhất định tăng thêm bậc!

      Mà Tô Dập sau khi lăn tới chỗ ghế dài vội vàng theo khe hở bò xuống dưới ghế, sau đó xoay người nắm chặt ngọc bát quái trước ngực, người co lại thành đoàn nhìn chằm chằm con quỷ kia.

      Con quỷ này thảm như vậy nhất định là bị nhóm Nghệ Tu đánh, chỉ cần kiên trì chờ chút bọn họ tới cứu cậu!

      Ôm tín nhiệm như vậy, lúc con quỷ dùng móng vuốt đập nát chiếc ghế, Tô Dập rúc vào góc tường cắn răng kích phát ngọc bát quái!

      luồng bạch quang trong suốt từ ngọc bát quái trước ngực Tô Dập bắn ra hóa thành tấm lá chắn bao bọc xung quanh.

      Con quỷ khủng long mặt sừng kia rống lớn tiếng, móng vuốt đập ầm ầm lên lá chắn ánh sáng, thế nhưng tấm lá chắn thoạt nhìn rất mỏng manh kia lại chút lay chuyển, ngay cả ánh sáng cũng dao động.

      Mặc dù vậy, bị con quái vật khổng lồ bao trùm người lại còn ngừng công kích, cảm giác áp bách đó vẫn rất đáng sợ. Tô Dập mím chặt môi, ánh mắt hoảng sợ nhìn con quỷ phía .

      Nhóm Nghệ Tu đường đuổi theo vọt tới trước nhà Tô Dập, phát số nhà có chút quen thuộc, Nghệ Tu nheo nheo mắt nhìn Bình Hạo Diễm điều khiển điện não đột nhiên : "Bên trong có người, mau gọi đối phương mở cửa!"

      xong, Bình Hạo Diễm lập tức vươn tay nhấn chuông cửa.

      "Ding dong... ding dong..."

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Dập theo bản năng quay đầu nhìn lại, ý thức được là cứu viện tới nhưng cậu căn bản có biện pháp ra mở cửa!

      Quỷ khủng long mặt sừng cũng nghe thấy, ý thức được gì đó nó đột nhiên gầm thét tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng công kích lớp lá chắn ánh sáng làm nó phải rung lên, Tô Dập theo bản năng càng co rúm người hơn nữa.

      " là lúc nào rồi mà còn nhấn chuông nữa!" Bên trong mơ hồ truyền tới tiếng gầm thét, Nghệ Tu nhíu mày quát to tiếng, sau đó đẩy Bình Hạo Diễm qua bên, nhấc chân dùng lực đạp mạnh cái!

      "Ầm" tiếng vang lớn, cửa sắt lay động vài cái, phần gần cửa bị đá trúng lõm sâu vào trong!

      Nghệ Tu tiếp tục đá cửa, Bình Hạo Diễm kịp phản ứng, cũng giơ súng bắn vào ổ khóa. Vu Hãn cầm dây lụa mềm mại trong tay: "Tôi phong tỏa đường chạy trốn của con quỷ kia."

      xong, Vu Hãn trầm mặt ném dây lụa, sợi dây giống như có sinh mệnh lướt tới bốn phương tám hướng kết thành tấm lưới chặt chẽ, sau đó dần dần biến mất.

      Ở trong nhà, giữa mãnh hỗn loạn Tô Dập cố gắng quan sát con quỷ có hình dáng khủng long mặt sừng kia, đột nhiênh cậu chú ý thấy ngực nó có miếng vảy đá có màu sắc sậm hơn những nơi khác.

      "Ầm đùng" theo hai tiếng vang vang lên, cánh cửa gỗ bị đạp bay đụng mạnh vào tường, Nghệ Tu đeo kính VR dẫn đầu vọt vào, đấm đấm thẳng vào phía mảng màu xanh trước mặt!

      Con quỷ khủng long mặt sừng sợ hãi gào thét tiếng, hoảng hốt muốn tránh cú đấm của Nghệ Tu, bất quá nó vẫn bị hung hăng đấm trúng mảnh thạch giáp bên hông!

      Trong nháy mắt, nơi vừa bị đấm trúng nứt ra lõm to, rất nhiều chất lỏng màu đen cùng hắc khí điên cuồng phun ra!

      Căn phòng quá chật hẹp, con quỷ kia căn bản có chỗ trốn, ngừng dính đòn tấn công của Nghệ Tu. Thấy tình thế ổn, con quỷ xoay người muốn trốn, thế nhưng nó phát cánh cửa sổ mà nó lao vào khi nãy biết từ khi nào giăng đầy dây lụa!

      Mà ở cửa chính, Vu Hãn cầm dây lụa cười lạnh với nó, vô số dây lụa bay lượn khắp phòng giăng thành kết giới. Bình Hạo Diễm đứng sau lưng Vu Hãn , tay giơ súng, cắn răng điên cuồng bắn về phía nó.

      Lá chắn ánh sáng vây quanh người Tô Dập giống như thể chịu nổi sức ép, chợt lóe sáng vài cái rồi vỡ vụn, lộ ra Tô Dập co rúm người dưới gầm ghế gỗ bị đập tan nát cùng đống gỗ vụn, thế nhưng tâm tình của cậu lúc này rất bình tĩnh.

      Nhìn chằm chằm con quỷ khủng long mặt xừng kia, Tô Dập lần nữa xác nhận khối vảy sậm màu kia. Nghệ Tu hung ác tạo thành vô số vết thương người con quỷ đột nhiên mở miệng: "Nhược điểm ở đâu?"

      Nghệ Tu vừa dứt lời, con quỷ vì lần công kích mạnh mẽ của mà hơi nghiêng người, lần nữa lộ ra miếng vảy kia. Ánh mắt Tô Dập trợn to, gấp gáp : "Bên trái phía dưới, là miếng vảy sậm màu ở ngực nó!"

      Nghe vậy, Vu Hãn khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Dập nhìn chằm chằm con quỷ bên kia, mà ngay lúc này, Nghệ Tu nhận được thông tin lập tức tung quyền!

      "Rống----" Con quỷ hốt hoảng giơ tay trái ngăn cản, cánh tay phủ đầy thạch giáp cứng rắn bị Nghệ Tu đánh vỡ vụn, mảnh vảy kia cũng bị cánh tay đập mạnh cú!

      Nó đau đớn vặn vẹo, phát dị thường Vu Hãn lập tức quăng dây lụa tới vây khốn con quỷ kia, mà Tô Dập luôn miệng : "Chính là chỗ đó! Đó chính là nhược điểm của nó!"

      Nghệ Tu híp mắt, căn bản cần Tô Dập nhắc nhở, nắm đấm hung ác ngừng điên cuồng công kích vị trí kia.

      Con quỷ đau đớn tới mức kêu thành tiếng, Tô Dập chỉ huy Nghệ Tu công kích nó, ý thức được chính mình rất có thể chết dưới nắm đấm đáng sợ của nhân loại này.

      , nó căn bản có khả năng sống sót, lớp thạch giáp mà nó vẫn luôn kiêu ngạo dưới công kích của nhân loại này căn bản thể chịu nổi kích, chẳng qua chỉ khác là chết sớm hay chết muộn mà thôi!

      Con quỷ khủng long mặt sừng còn nhìn ra dáng vẻ vốn có, cả người tràn đầy vết thương cùng chất lỏng màu đen. Nó chật vật né tránh kích, ngẩng đầu gào thét tiếng, trong kẻ hở tấn công kế tiếp của Nghệ Tu, nó đột nhiên hóa thành đoàn hắc khí luồn qua đám dây lụa, vọt về phía Tô Dập trợn tròn mắt!

      " ổn!" Nghệ Tu lập tức xoay người đuổi theo, Vu Hãn cũng nhanh chóng ném ra đoạn dây lụa, thế nhưng ngờ tốc độ của con quỷ khi liều mạng lại nhanh đến vậy, sau khi vọi tới trước mặt Tô Dập ngưng tụ thành hình!

      Trong ảnh ngược đôi mắt của Tô Dập là hình ảnh thê thảm yếu ớt rất nhiều của con quỷ, cậu vội vàng nắm chặt ngọc bát quái trước ngực định kích phát lá chắn lần nữa, thế nhưng con quỷ khủng long mặt sừng kia gầm to tiếng giơ móng vuốt bóp cố cậu xách bổng lên !

      Tô Dập hoảng sợ trợn to mắt, liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng cậu căn bản chống cự lại được sức mạnh khổng lồ của con quỷ, bị nó xách lên che chắn miếng vảy sậm trước ngực.

      "Đừng, động, đừng, qua đây. Bằng , giết nó!" thanh có chút cổ quái vang lên, con quỷ siết chặt nắm tay, Tô Dập thống khổ há miệng, khó thở giãy dụa.

      Vu Hãn cùng Bình Hạo Diễm cứng ngắc đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng đen bắt giữ Tô Dập, có chút tiến thoái lưỡng nan. Nghệ Tu rút khẩu súng lóe lam quang bên hông ra, chỉa thẳng đoàn khói màu lam giơ cao Tô Dập, lạnh lùng mở miệng: "Mày nghĩ người này quan trọng đến thế à? Trước tiên giết chết cậu ta rồi xử mày sau!"

      Vừa , khẩu súng nâng lên nhắm thẳng về phía Tô Dập bị giơ cao giữa trung.

      Bình Hạo Diễm ngẩn người, vẻ mặt có chút sửng sốt, sau đó bị Vu Hãn dùng sức kéo ra sau. Mà biểu tình Vu Hãn vẫn rất nghiêm nghị, ngón tay khẽ nhúc nhích, kết giới làm từ dây lụa im hơi lặng tiếng di động.

      "Cái gì? Tuyệt đối, có khả năng!" Con quỷ khủng long mặt sừng điên cuồng gào thét, móng vuốt bóp cổ Tô Dập cũng siết chặt. Tô Dập điên cuồng quơ quào cánh tay, tầm mắt khó khăn nhìn về phía sắc thái bất đồng duy nhất ở trong phòng.

      Đột nhiên, con quỷ khủng long mặt sừng chú ý tới dây lụa lặng lẽ di động nó điên cuồng cười to: "Mi, có khả năng, nổ súng! Mi chỉ, trì hoãn, thời gian!"

      Nghệ Tu giơ cao súng im lặng bất đồng, tầm mắt lạnh lùng lẫn họng súng đều nhắm thẳng Tô Dập.

      , ấy thực nổ súng. Nhìn thẳng vào ánh mắt Nghệ Tu, trong lòng Tô Dập hiểu rất .

      khí trong phổi càng lúc càng mỏng manh, miệng há to nhưng có chút khí nào tiến vào khí quản, đầu ngón tay tái nhợt quấu lấy móng vuốt cổ, trước mắt biến thành màu đen.

      Chẳng lẽ cậu chết ở đây sao?

      Nếu như phải chết trong tay chủ nhân sắc thái rực rỡ kia...

      Tô Dập đột nhiên bình tĩnh dị thường, lực đạo giãy dụa cũng yếu rất nhiều. Con quỷ khủng long mặt sừng ở sau lưng gầm rống siết chặt móng vuốt cổ cậu, chất lỏng màu đen ồ ạt chảy ra thấm ướt quần áo sau lưng cậu.

      Càng ngày cảm giác hít thở thông lại càng cảm nhận hơn, Tô Dập nhìn chằm chằm Nghệ Tu giơ súng, khắc sâu sắc thái kia vào đáy mắt.

      Chết ra cũng có gì đáng sợ, bất quá chỉ là rời khỏi thế giới trắng đen này mà thôi.

      Run run buông tay khỏi móng vuốt con quỷ, Tô Dập khó khăn di chuyển cánh tay chỉ về phía trái tim mình ở ngực trái.

      Đầu ngón tay run rẩy kịch liệt, Tô Dập nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nghệ Tu, môi run run muốn cho đối phương biết vị trí nhược điểm ở ngay phía sau tim mình, thế nhưng lại thể nên lời.

      Bất quá ba người có mặt ở đó đều hiểu được, gương mặt lạnh băng của Vu Hãn lần nữa lộ ra biểu tình kinh ngạc, Bình Hạo Diễm cũng cổ quái nhìn Tô Dập.

      Chân mày Nghệ Tu nhíu chặt, nhìn thân thể Tô Dập theo động tác của con quỷ mà ngừng vung vẫy, họng súng nhắm thẳng vị trí trái tim Tô Dập, đầu ngón tay trầm ổn lại kiên định bóp cò!

      Tô Dập khỏi hơi trợn to mắt, ánh sáng màu trắng từ nòng súng bắn ra hệt như quay chậm, nó ngừng phóng đại trong mắt cậu.

      Trong nháy mắt, viên đạn quang xuyên thủng trái tim Tô Dập!

      Con ngươi Tô Dập nháy mắt trở nên mông lung, hai cánh cửa mơ hồ đột nhiên xuất ở giữa trung nhanh chóng bay về phía cậu, thế nhưng được nửa đường bể nát rồi biến mất.

      Giống như chỉ mới nháy mắt hoặc là thế kỷ, Tô Dập mềm nhũn từ móng vuốt của con quỷ khủng long mặt sừng rớt xuống, ngã quỵ dưới đất, trong tầm mắt mơ hồ là bóng dáng của nhóm Nghệ Tu chạy tới.

      "Này này! Mau tỉnh lại !"

      Đến tận khi bị Nghệ Tu nắm lấy cánh tay, thô lỗ nhấc bổng lên khỏi mặt đất, Tô Dập mới ý thức được, mình hình như vẫn chưa chết.

      Theo bản năng hít sâu hơi, lồng ngực phồng to đến mức phát đau, Tô Dập kỳ hoặc lại có chút mờ mịt nhìn nhóm Nghệ Tu, sau đó hoảng hốt quay đầu nhìn lại sau lưng.

      Chỉ thấy vị trí miếng vảy sậm màu kia hệt như cái giếng phun điên cuồng phun ra chất lỏng màu đen, con quỷ khủng long mặt sừng cùng số chất lỏng phun ra kia hóa thành khắc khí nồng đậm rồi tiêu tán trong khí.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Đến tận khi ngồi ghế sô pha mềm mại ở đặc vụ bộ môn, tay cầm ly trà xanh nóng hổi, Tô Dập vẫn chưa hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẻ mặt có chút sững sờ.

      Kỷ Bạch Tình đặt chiếc bánh ngọt xuống bàn, có chút lo lắng nhìn Tô Dập: "Em cảm thấy khá hơn chút nào ? Đội trưởng cũng làm ẩu quá..."

      Tô Dập lấy lại tinh thần, nhìn mặt đất bị ánh đèn chiếu sáng, theo bản năng hớp ngụm trà nóng. Hơi nóng làm tầm mắt cậu có chút mơ hồ, bất quá cũng làm ấm lại thân thể lạnh băng của cậu. Tô Dập ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn Kỷ Bạch Tình, há miệng muốn hỏi nhưng lại biết nên hỏi thế nào.

      Thấy vậy, Kỷ Bạch Tình chủ động giải thích: "Khẩu súng quỷ kia là súng đặc chế, đạn của nó có thể xuyên thấu qua vật sống đánh trúng quỷ quái cùng những thứ có sinh mệnh. Súng quỷ là phát minh do Hạo Diễm nghiên cứu ra, có thắc mắc gì có thể hỏi em ấy."

      Lúc này Tô Dập mới hoảng hốt chú ý tới nơi này có lẽ là phòng khác nội bộ. Cả căn phòng thoạt nhìn rất ấm áp thoải mái, ánh đèn ấm áp bao trùm khắp gian, bàn, góc tường, cùng kệ bày đầy các chậu thực vật, dưới ánh đèn tạo thành những chiếc bóng mờ xám đen.

      chờ Tô Dập kịp phản ứng, Vu Hãn cầm thứ gì đó trong tay cùng Nghệ Tu vào.

      Tầm mắt Tô Dập vô thức rơi xuống người Nghệ Tu, cậu nhạy bén nhận ra Nghệ Tu tựa hồ có chút tức giận, bất quá cậu là vì sao. Mà Nghệ Tu cùng Vu Hãn vào phòng, sau khi nhìn cái đứng tựa vào tường lạnh lùng nhìn Tô Dập.

      Vu Hãn ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười ôn hòa: "Tô Dập, trước tiên tụi muốn xác nhận chuyện, có phải em có thể nhìn thấy hình dáng cụ thể cùng nhược điểm của quỷ ?"

      Tô Dập thu hồi tầm mắt, do dự hỏi: "Mọi người nhìn thấy sao?"

      Vu Hãn gật đầu, khẳng định: "Theo biết tất cả mọi người chỉ thấy bóng đen có hình dáng mơ hồ mà thôi, hoàn toàn có điểm gì đặc biệt khác thường."

      Tô Dập khỏi lần nữa quay đầu nhìn về phía Nghệ Tu dựa lưng vào tường, nhìn tia sáng kỳ dị nhảy nhót người mà có chút thất thần. Mà Nghệ Tu cũng trầm mặc nhìn cậu, mở miệng.

      Trầm mặc chốc, Tô Dập quay đầu nhìn Vu Hãn , mở miệng: "Em quả thực có thể nhìn thấy hình dạng của những con quỷ kia, con vừa nãy giống như loài khủng long mặt sừng, người toàn là đá, ở phần ngực của nó có miếng vảy đá màu xám đen."

      Cho dù sớm có suy đoán nhưng lúc nhận được đáp án, Vu Hãn vẫn nhịn được kinh ngạc, Kỷ Bạch Tình cũng kinh ngạc nhìn Tô Dập.

      "Em có thể nhìn thấy nhược điểm của quỷ, vậy em có thể gia nhập đặc vụ bộ môn ?" Tô Dập có chút khẩn trương siết chặt nắm tay, giọng hỏi.

      Vu Hãn nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Dập chăm chú nhìn mình: "Chờ chút, trước tiên chúng ta làm chuyện ."

      xong, Vu Hãn cầm lấy quyển tập vẽ, lật tới trang giấy trống rỗng rồi đưa tới trước mặt Tô Dập: " này có gì à? Máy đo cảm nhận được có gì đó dị thường."

      Nhìn phù văn vặn vẹo trang giấy, Tô Dập nghiêm túc trả lời: "Những thứ này là trận văn bên ngoài tòa nhà này, em bắt chước vẽ theo."

      Phòng nhất nhất thời tĩnh lặng.

      "Trận văn?" Vu Hãn nhìn chằm chằm Tô Dập, xác nhận.

      Giống như quyết tâm để bọn họ nhận mình vào đặc vụ bộ môn, Tô Dập cũng giấu diếm, nghiêm túc gật đầu.

      Vu Hãn hiểu ra. Tô Dập xuất bên ngoài đặc vụ bộ môn vẽ trận văn là chuyện hơn tuần trước, dị thường ở khu nhà cũ cũng xuất ở khoảng thời gian này. Tòa đặc vụ bộ môn vì hiệu quả của trận văn nên đám quỷ dám tới gần, cũng vì thế ở khu nhà cũ mới xuất nhiều quỷ như vậy, có lẽ là lúc Tô Dập ở nhà nghiên cứu trận văn xuất dị thường.

      "Vậy em có biết con quỷ cấp năm kia có quan hệ gì với trận văn em vẽ ?"

      Tô Dập sửng sốt lắc đầu, có chút do dự hỏi: "Quỷ cấp năm là cái gì?"

      Vu Hãn hơi khựng lại, nháy mắt trong đầu xuất rất nhiều ý nghĩ. Cảm giác đặc biệt từ căn nhà kia bọn họ đều cảm nhận được, ông lão để tài sản lại cho Tô Dập chắc chắn phải người bình thường, thế nhưng tri thức về quỷ quái của Tô Dập lại rất ít. Hơn nữa cặp mắt của Tô Dập đặc biệt như vậy, ông lão kia có biết ?

      Trong đầu lưu chuyển vô số ý nghĩ, bất quá biểu tình Vu Hãn vẫn bình thường: "Chuyện đó để sau rồi tìm hiểu, trước tiên chuyện này, em có vẻ rất chú ý tới đội trưởng, vì sao vậy?"

      Vừa nhắc tới vấn đề này, ánh mắt Tô Dập khỏi tỏa sáng: " người ấy có màu sắc rất khác biệt!"

      Vu Hãn ngẩn người, nhớ tới thanh niên trước mặt mình là người mù màu: "Màu gì? Dạng gì?"

      Tô Dập quay qua nhìn Nghệ Tu, nghiêm túc : "Chính là giống với màu trắng đen, có thể là màu đỏ ? Nó nhảy nhót người Nghệ Tu, giống như ngọn lửa vậy, rất đẹp."

      Nghe vậy, Vu Hãn có chút bất ngờ nhíu mày nhìn qua Nghệ Tu, thế nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh nhạt từ đối phương.

      Vu Hãn hứng thú cười tiếng, đứng dậy vươn tay mỉm cười với Tô Dập: "Tình huống đại khái tụi biết rồi, nếu em nguyện ý tụi rất hi vọng em gia nhập đặc vụ bộ môn. Con quỷ cấp năm kia rất có thể vì sức mạnh của trận văn mà biến hóa, vì lý do an toàn, tốt nhất em nên dọn tới đây ở chung với tụi , nơi này có rất nhiều trận văn mạnh bảo vệ."

      Tô Dập khỏi lần nữa quay đầu nhìn Nghệ Tu, mà Nghệ Tu cũng biểu gì, cũng phản đối, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía cậu thâm thúy hơn rất nhiều.

      Tô Dập khỏi cao hứng nhếch khóe môi, quay đầu lại bắt tay Vu Hãn , giọng : "Cám ơn."

      " có gì." Vu Hãn mỉm cười: " lớn hơn em, sau này gọi em là Tiểu Dập . Nhà em vì con quỷ kia đập phá mà chẳng còn nhìn ra hình dáng nữa rồi, trước đó có người quét dọn, bất quá cũng muộn rồi, ngày mai rồi hẵn về thu dọn."

      Tô Dập gật đầu, Kỷ Bạch Tình đứng dậy, cười : "Vậy Tiểu Dập ở đâu? Em dẫn em ấy thu thập chút."

      Vu Hãn suy nghĩ chút, sau đó liếc mắt nhìn Nghệ Tu im lặng bên kia, khóe miệng cong lên: "Ở phòng trống đối diện phòng đội trưởng ."

      Nghệ Tu:???

      Khóe miệng giật giật, rốt cuộc Nghệ Tu cũng mở miệng: " nhớ phòng đó là phòng tập quyền mà?"

      "A, cái đó à..." Vu Hãn biến sắc mỉm cười với Nghệ Tu, khí chất thành thục ôn nhu ngừng tỏa ra: "Bởi vì phòng huấn luyện mới xây dựng xong gần đây nên phòng tập quyền cũ kia cần dùng tới nên sửa lại thành phòng ngủ, vừa vặn cho Tiểu Dập vào ở."

      Nghe vậy, Kỷ Bạch Tình tròn mắt, mỉm cười dẫn Tô Dập ra khỏi phòng khách.

      Nhìn bóng lưng hai người biến mất trong hành lang, Vu Hãn đứng dậy, từ giọng nữ ôn nhu biến thành giọng nam trầm thấp, nhìn Nghệ Tu trêu ghẹo: "Chậc chậc, tìm đâu được bảo bối như vậy thế? Lại còn để ý tới như vậy, em thấy dứt khoát thêm vài vòng , nhặt thêm hai cậu nhóc như vậy về lời to."

      Nhớ tới căn phòng đối diện được chỉnh sửa lại, Nghệ Tu mất hứng đập Vu Hãn cười híp mắt cái, sau đó lôi thuốc ra ngậm vào miệng, lời nào.

      "Bất quá khi đó cậu nhóc ấy cũng biết súng quỷ có thể xuyên qua vật sống tiến hành công kích quỷ nhưng lại..." Vu Hãn nheo mắt.

      Nghệ Tu chỉ ngậm điếu thuốc nhưng châm lửa, nghĩ tới gương mặt nhăn nhó đau đớn cùng ánh mắt bình tĩnh lại tràn đầy tin tưởng của Tô Dập.

      Tin tưởng mình có thể hiểu được chỉ dẫn bắn chết con quỷ kia, đồng thời bình tĩnh đón nhận cái chết. Cảm giác bình tĩnh đó phải cảm giác bi hùng của người sẵn sàng hi sinh, mà là bình tĩnh thờ ơ, thế nào cũng được.

      Cho dù chết cũng sao. Từ trong mắt Tô Dập, Nghệ Tu đọc được suy nghĩ này.

      "Hừ, tên nhóc con biết quý trọng sinh mạng." Sắc mặt Nghệ Tu thực khó khăn, nghiến chặt đầu lọc thuốc trong miệng, thấp giọng mắng câu, sau đó cầm điếu thuốc bị mình cắn tới còn nguyên hình sải bước rời khỏi phòng khách.

      Nhìn bóng lưng Nghệ Tu, Vu Hãn cười khẽ.

      Bên kia, Kỷ Bạch Tình bước thoăn thoắt, mái tóc xoăn dài khẽ đong đưa lộ ra đôi tai nhọn dưới lớp tóc. dẫn Tô Dập tới tòa nhà ba tầng ở phía sau, vừa vừa : "Tòa nhà phía sau là ký túc xá của chúng ta, đội trưởng ở lầu ba, những người khác đều ở lầu hai. Đội trưởng thích có người ở gần mình nên lúc ban đầu những phòng khác lầu ba được cải tạo thành phòng thiết bị hoặc phòng tập. Em vào ở phòng đối diện có lẽ đội trưởng có chút mất hứng, bất quá em đừng lo, ấy làm gì đâu."

      Mặc dù đối với Tô Dập ngủ ở đâu cũng được, thế nhưng có thể ở gần Nghệ Tu cậu khá vui sướng. theo Kỷ Bạch Tình xuyên qua căn phòng khách mặt tường thủy tinh tới hành lang nối liền hai tòa nhà.

      Gió đêm nhàn nhạt xuyên qua hành lang mang tới tiếng vang xào xạt, đám cây cối đong đưa bên ngoài giống như con quái vật giương nanh múa vuốt, dưới ánh đèn mờ ảo ngừng đong đưa dao động. Tô Dập liếc nhìn bóng đêm đen ngòm, ràng ý thức được mình thực gia nhập đặc vụ bộ môn.

      Tiến vào tòa nhà ba tầng, vừa vào cửa, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng gian phòng khách rộng rãi. Tô Dập ngẩng đầu quan sát bốn phía, nơi này nhìn giống phòng sinh hoạt, vị trí đồ đạc có chút tùy ý, ghế sô pha mềm mại, nệm đặt ngổn ngang bên . Thảm trắng xám mềm mại trải dưới bàn trà cùng sô pha, bàn có ít đồ lặt vặt, chiếc TV tường tắt, có cảm giác thoải mái biếng nhác.

      Rất nhiều chậu hoa cùng thực vật lớn được đặt khắp nơi ở phòng khách, Kỷ Bạch Tình : "Ngồi bên kia là Bình Hạo Diễm, khu vực bên đó có thể xem là nơi làm việc của em ấy, có hơi bừa bộn chút nhưng nên tùy ý đụng vào, rất dễ làm hư hỏng mớ thiết bị ấy."

      Nghe lời này... tựa hồ từng có người làm hỏng rồi ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :