Chương 5.3
Kì Kì cẩn thận theo sau , vào câu lạc bộ hội viên nổi danh ở Đài Bắc.
Đây là câu lạc bộ nằm ở tầng cùng khách sạn năm sao nổi tiếng, độc chiếm cả tầng cao nhất, phải là hội viên của câu lạc bộ mới được tiến vào.
Trước kia Kì Kì cũng có nghe khách sạn này có câu lạc bộ tư nhân, nhưng người có thể vào phú cũng quý, tự biết giá trị con người của mình được như thế, nhiều lắm cùng bạn bè đến khách sạn ăn buffet, tán gẫu an ủi bản thân “Tôi cũng là khách mời của khách sạn nào đó” thôi.
đại nhân giơ cái thẻ với người giữ cửa, đường thông suốt thẳng tới tầng cao nhất. vừa hưng phấn vừa căng thẳng, tay nhịn được giữ chặt góc áo .
Bước chân người đàn ông đằng trước chợt dừng chút, khóe môi cong lên, tiếp tục về phía trước.
“ tiên sinh, xin mời theo tôi.” Cậu nhân viên dẫn chỗ lễ phép dẫn đường.
Kì Kì ngừng nhìn trái ngó phải, ngay cả người phía trước lật tay dắt lấy tay mình cũng chú ý tới.
Nhìn lát, khỏi có chút thất vọng.
Đương nhiên câu lạc bộ trang hoàng cực kỳ khí phái xa hoa, mặt tường bạch kim bên ngoài cửa sảnh kia vừa nghĩ liền biết giá hề rẻ, đồ cổ trang trí bốn phía hẳn cũng phải đồ dỏm; Khi bọn họ qua khu vực chung bên ngoài, còn nhìn thấy vài khuôn mặt chính khách công thương mà chỉ có thể nhìn thấy thời .
Chỉ là...... còn tưởng rằng kiểu câu lạc bộ thần bí thế này xuất cảnh hậu cung gì đó, chung quanh người đàn ông là đống người đẹp lõa lồ ướt át, nghĩ tới chẳng qua chỉ là khách sạn hoa lệ hơn chút mà thôi.
Nhân viên đưa bọn họ vào gian ghế lô ở khu dùng cơm. Từng gian ghế lô được ngăn cách bởi những tấm gỗ thô cao đến bả vai , ngăn đến đỉnh, bởi vậy tầm nhìn vẫn khá rộng mở.
Trong ghế lô là sô pha da trâu màu đen sang quý, vây xung quanh bàn ăn bằng đá cẩm thạch, khắp nơi lộ ra hơi thở đẹp đẽ quý giá.
Bọn họ vào gian ghế lô kia, có người đợi bên trong. Kì Kì vừa thấy, nhất thời kinh ngạc ngây người --
Tổng giám đốc Tôn – Tôn Lượng?
“ Nhạc, cậu nhớ tôi vậy sao, vừa về hẹn tôi ăn cơm rồi?” Tôn Lượng ha ha cười, động thân đứng dậy.
Kì Kì cả người như tượng gỗ đứng phía sau đại nhân.
“Tôi nhanh chóng báo cáo hành trình ràng, phải ngài cũng nhanh chóng yên tâm sao?” Tiếng nhàng chậm chạp của Nhạc vang lên phía trước .
Tôn Lượng tựa hồ quen với kiểu giọng kiêu ngạo này của , chỉ cười ha ha.
Bình tĩnh mà xem xét, Tôn Lượng cũng là người đàn ông đẹp mắt. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, có chút hơi thở láu cá thường thấy thương trường, ngược lại có loại khí độ sáng sủa. Đây là lần đầu tiên Kì Kì đánh giá tổng giám đốc nhà mình gần đến vậy, khỏi nhô đầu nhìn thêm mấy lần.
Tôn Lượng phát người đẹp trốn ở phía sau , vẻ mặt ngẩn ra.
“Ô? A? Cậu mang cùng đến? Cậu mà cũng mang đến? Ông trời, tôi muốn tưởng cậu là Gay đấy!” Tôn Lượng giống như phát đại lục mới.
“Muốn tôi mượn cái loa cho phát thanh chút ?” Nhạc lạnh lùng nhìn cái, ý bảo Kì Kì ngồi vào vị trí đối diện Tôn Lượng, bản thân ngồi bên cạnh .
“Chào tổng giám đốc, tôi là Thẩm Kì Kì.” điềm đạm gật đầu mỉm cười.
“ là người ‘Du Lượng’?” Tôn Lượng ràng có hứng thú với hơn nhiêu so với tên bên cạnh.
“Vâng, tôi ở tổ biên tập bên bộ quan hệ xã hội.” nhu thuận trả lời.
Lúc nghe đồn, vẫn cho rằng Nhạc và Tôn Lượng đối đầu nhau, nghĩ tới hai người từ lúc bắt đầu thế nhưng có mùi thuốc súng gì, thậm chí có cảm giác như em.
“Ai ai ai, thỏ ăn cỏ gần hang! thanh thuần xinh đẹp như vậy, cái loại hỗn thế ma vương như cậu mà cũng hạ thủ được.”
Kì Kì muốn được, cũng xong, lộ ra khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng, biết nên làm gì mới tốt.
“Thôi , ăn cơm trước , vừa ăn vừa chuyện.” Thần sắc Nhạc như thường, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
Trong bữa cơm, hai người đàn ông rất nghiêm túc thảo luận lần Mỹ này của Nhạc, Kì Kì nghe hiểu, chính là ngồi bên cạnh nghiêm túc ăn.
Đầu bếp của câu lạc bộ tư nhân quả nhiên rất tốt, Nhạc gọi đều là đồ ăn Trung, vừa đúng quen ăn cơm Tây, vì thế bàn đầy sắc xanh thực hợp ý .
Kì Kì ăn đũa rau tươi, vẻ mặt mỹ mãn, ủy khuất mấy ngày nay giống như được tiêu hóa hết cả.
“Thời hạn chuẩn bị cả vụ làm ăn này, tôi đoán chừng còn cần 3 năm nữa, xây nhà xưởng, mướn nhân tài, mấy cái đó có thể bắt tay vào làm được rồi.” Nhạc tiện tay múc bát canh dạ dày dưa chua, đẩy tới trước mặt , mắt nhìn chăm chú vào Tôn Lượng đối diện.
Tôn Lượng trầm ngâm : “Chuyện nhà xưởng ra khó, tôi mua của lão đầu nhà tôi mảnh đất của ông ấy ở Đài Nam, chính là định xây nhà xưởng ở đó, chỉ là vấn đề kĩ thuật cùng thiết bị, còn có chỗ bản xứ cần phải vượt qua.”
Tôn Lượng tựa hồ còn muốn , ánh mắt khỏi dừng người Kì Kì đối diện, Nhạc biết băn khoăn của , lay đầu.
“ ngại.”
“Ừ.” Đạt được cam đoan Tôn Lượng cũng lảng tránh có ở đay nữa, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc. “ Nhạc, công ty mới này tôi và ông cụ cân nhắc nửa ngày, giao cho cậu vẫn yên tâm hơn, chuyện bên ‘Du Lượng’ qua lâu nữa hẳn có thể tuyên bố lui xuống rồi, bản thân cậu nghĩ thế nào?”
Kì Kì vừa nghe đến chuyện nhiệm kì của ở “Du Lượng”, khỏi buông bát đũa, kinh ngạc nhìn về phía .
“Công ty mới chính thức lên tuyến cũng phải thời gian nữa. Thời gian như vậy, đủ để tôi chỉnh đốn ‘Du Lượng’ ràng rồi.” Nhạc cười .
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Sắc mặt Tôn Lượng giãn ra, biết được hai người chính thức lấy được kí kết ngầm. “Qua vài ngày nữa cậu tìm chút thời gian, đến Tôn thị, chúng ta chuyện.”
Đây là , ba năm sau đại nhân rời “Du Lượng” sao? Kì Kì nhìn chằm chằm bát canh trước mặt, trong lòng khỏi nặng trịch.
“Cảm tạ ưu ái, nhưng mà dù thế nào tôi cũng chỉ là người có hai tay, phiền toát chờ tôi giải quyết xong nhiệm vụ trong tay trước .” Nhạc hừ tiếng, hơi có chút bất mãn.
Tôn Lượng thở dài tiếng. “ đám nằm vùng tử lão đầu sắp xếp vào công ty tôi kia, lần này có cậu hơi kết thúc gọn gàng.”
Kì Kì mắt ngập nước thay phiên nhau nhìn qua lại giữa hai người.
Hóa ra, giữa đại nhân và Tôn tổng có kí kết ngầm?
“‘Du Lượng’ có thể phát triển đến trình độ này, xác thực thể bỏ qua công đầu tư lúc mới đầu của họ, điểm ấy thể nhớ tới.” Nhạc cười lạnh.
“Tôi biết, cho nên tôi nhịn bọn họ đủ lâu rồi. Lần này, nếu phải có người đụng đến sổ sách, tôi vốn cũng phải người dễ khoan dung người khác như vậy.” Tôn Lượng ngừng lại chút. “Có số việc tôi tiện tự mình làm, cậu đánh vào nòng cốt của lão già, dạy nhóm bọn họ được phản đối.”
Nghe buổi chuyện của hai người, Kì Kì rốt cục hiểu được, cái gì phe phái, cái gì hợp, hai người này căn bản là cá mè lứa. Tin đồn trong công ty ấy à, quả thực cách chân tướng xa vạn dặm.
Chẳng qua, sao đại nhân lại mang tới nơi này, cho nghe mấy cái này chứ?
phải lúc quay đầu giết người diệt khẩu chứ? Trong lòng hoảng sợ Ai, dù thế nào cũng phải làm quỷ no bụng, trước ăn bữa no rồi hẵng !
Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ mang lên điểm tâm ngọt cùng đồ uống.
xong chính rồi, Tôn Lượng lại nhìn nhìn người đẹp trước mặt, hứng thú bát quái lập tức trỗi dậy.
“Đến, , ! Hai người kết giao bao lâu rồi? Quen trong công ty, vẫn hay là biết sớm hơn?”
Nhạc muốn tiếp chuyện, tổng giám đốc đại nhân lườm cái. “Tôi có hỏi cậu đâu?”
Nhạc bất đắc dĩ, đành buông tay.
, Kì Kì cảm thấy biểu tình thể làm gì này của ...... Thực đáng .
ho tiếng, nghiêm chỉnh báo cáo với tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, tôi phục vụ trong công ty bốn năm. Về phần phó tổng...... Ba ấy và ba tôi là bạn tôi, hai nhà chúng tôi được xem như thế giao. Chỉ là tuổi trẻ đồng lứa thường xuyên lui tới, cho nên mấy tuần trước tôi mới biết, hóa ra ấy quen biết nhà chúng tôi.”
“Ừ, rất xảo quyệt. Đáp là đáp, hoàn toàn đúng trọng điểm.” Tôn Lượng giễu cợt .
Kì Kì nhất thời mồ hôi ròng ròng lệ lã chã. Tổng giám đốc, tôi đều là mà! Thiên hạ cũng có ai so với tôi càng xảo quyệt hơn đâu, tin hỏi đại nhân .
“Thiên hạ cũng có ai so với ấy càng xảo quyệt hơn đâu, tin cứ hỏi tôi.” Nhạc từ từ lên tiếng.
“......” đại nhân, ra nuôi giun trong bụng tôi ?
Tôn Lượng nhìn dáng vẻ bảo vệ của Nhạc, càng cảm thấy hứng thú. Nhạc đối với ai cũng lạnh lùng thản nhiên, có thể được cậu ta dẫn tới là rất vượt trội rồi.
“Tên này bình thường đối xử với được ?”
“ phó tổng đối với toàn công ty chúng tôi ân trọng như núi, ân đồng tái tạo, ân đức như biển, ân uy tịnh thi.” Kì Kì nghiêm nghị vuốt cằm.
Tôn Lượng phù tiếng, vỗ bàn đá cẩm thạch liều mạng cười.
“......” đại nhân bên cạnh vẻ mặt biết gì.
“Tôi là .” Kì Kì cường điệu.
Bộ quan hệ xã hội bọn họ phải dựa vào chỉnh đốn mới hồi sinh sao ? Vì sao nghiêm túc chuyện như vậy, mà có ai tin?
Nhất định
là bởi đại nhân vật trời sinh tính tình chân thành, cho nên cũng cảm thấy những người khác chân thành.
Bên đại nhân hình như có tiếng thở dài, nhưng chắc nghe lầm rồi.
Ngược lại khi vừa nhận định nghe nhầm tiếng thở dài kia, Tôn Lượng đột nhiên đập bàn cười càng lợi hại hơn.
Kì Kì cảm thán trong lòng, hóa ra tổng giám đốc ngây thơ mà...
"Tạp chí đặc biệt lấy ra đưa tổng tài xem . Tổ biên tập các em làm dụng tâm như vậy, cho tổng tài xem qua đáng tiếc." Nhạc thản nhiên .
Tim Kì Kì nhảy cái, đôi mắt sáng ngời thoáng chốc nhìn thẳng .
ra là thế. Cho nên mới câu kia: Ảnh chụp hỏng hay , phải em đúng liền tính!
Đương nhiên phải do định đoạt, lại càng phải do Mã Cảnh San định đoạt, là bản thân tổng giám đốc tính. Khó trách trước khi ra cửa, đặc biệt dặn dò mang theo tạp chí tháng đặc biệt chúc mừng đầy năm .
Cái đầu của Kì Kì khó có dịp thông minh lên, vội vàng lấy quyển tạp chí ra khỏi túi, đưa đến trước mặt tổng giám đốc.
"Tổng tài, mời ngài xem qua."
Tôn Lượng biết vào vấn đề chính, ngừng cười, thuận khí, nhận lấy quyển tạp chí.
lật từng trang, Nhạc thỉnh thoảng ở bên cạnh chỉ điểm qua vài câu.
"Bên trong có mấy chuyên mục viết tệ, là quá trình ngài dân người thị sát Nam bộ năm ngoái, ảnh chụp sinh động. Lần cải cách này táo bạo dứt khoát, khó tránh khỏi có số ít kêu ca, cá nhân tôi cho rằng mấy bài viết đối với hình tượng thân dân của ngài rất có hiệu quả."
Tôn Lượng vừa nghe, trực tiếp lật đến phần , vừa thấy chuyên đề đặc biệt lễ hất nước, nhịn được nở nụ cười.
" sai sai, tôi cũng quên mất chuyện này rồi. Lễ hắt nước lần đó chơi rất vui, trước kia tôi Thái Lan nếu có công , chính là mang theo mọi người, lớn đều phải thu xếp, làm gì có thời gian hưởng thụ ngày hội địa phương thế này? nghĩ tới lại gặp được ở Đài Loan."
lật tiếp xuống nhìn thấy ảnh chụp mình cùng mấy chủ quản toàn thân ướt đẫm, cười ha ha: "Trang này được, trang này được! Ảnh chụp này các còn giữ lại tấm nào ? Loại ảnh chụp ngày hội đặc thù này đáng giá lưu lại làm kỉ niệm.
"Có! Nếu tổng tài thích, ngày mai tôi liền rửa loạt ảnh gửi đến tổng công ty." Kì Kì linh hoạt lập tức tiếp.
"Được, rửa xong mang tới, tôi cầm về cho Gia Du xem." Gia Du là vợ của tổng giám đốc đại nhân, nửa của cái tên "Du Lượng."
Tôn Lượng lại lật vài tớ, hứng thú dào dạt: "Đây là tạp chí đặc biệt mừng công ty đầy năm ? Nội dung do ai quy hoạch?"
"Bình thường nội dung là tổ biên tập tự quy hoạch, rồi viết thành bản kế hoạch đưa lên xét duyệt, nếu có vấn đề đặc biệt chiếu theo bản kế hoạch làm, cho nên là tôi cùng đồng nghiệp ở tổ biên tập khác là Min Tú cùng nhau quy hoạch."
"Ừ. tệ." Tôn Lượng lại lật vài tờ." Tôi xem qua sách báo ở các xí nghiệp khác nhạt nhẽo đến muốn bỏ , phải tuyên đạo chính lệnh là xu nịnh vuốt mông ngựa, loại lãng phí cây cối đó có gì hay ho đâu? Vẫn là tạp chí tháng công ty chúng ta làm tốt hơn, nên sinh đọng có sinh động, nên nghiêm túc có nghiêm túc." Lại chỉ chỉ mấy bài tuần đặc biệt, hỏi: "Mấy bài này hành văn tồi, ai viết?"
"Tôi ạ!" Kì Kì được đại đầu lĩnh khen ngợi, vui vẻ hai mắt tỏa ánh sáng. Nghĩ chút, lại bỏ thêm câu: "Nhưng Minh Tú hành văn cũng tốt lắm, mấy phần sưu tầm nghiệp giới kia đều do ấy viết."
Tôn Lương thấy hoàn toàn biết giả bộ được khen liền vui vẻ, căng thẳng vuốt mồ hôi lạnh, hơn nữa bản thân chiếm hết công lao, quên giúp đồng , điểm ấy thực hợp với tính khí của hăn.
Mấy con hồ ly già giống như bọn họ, ở thương trường có cái gì chưa thấy qua? Càng ở trước mặt bọn họ giả vờ giả vịt, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Ánh mắt hướng về phía Nhạc, thở dài.
" tiện nghi cho cậu."
" đâu ạ. phó tổng tuy đến kịp lễ hăt nước, nhưng lần trước ấy Singapore công tác bị lừa ăn phải hạt tiêu Ấn Độ, cay đên da mặt đỏ bừng, ảnh chụp vẫn còn giữ, kì tiếp theo tôi bới ra viết." Kì Kì vội vàng .
"..." Hai người đàn ông cùng nhìn chằm chằm .
đại nhân giống như lại thở dài, mà tổng giám đốc đại nhân giống như lại muốn cười to.
"Thời gian còn sớm, tổng tài còn có việc ?" Nhạc quyết định dây dưa nữa.
"Hôm nay cậu mới về nước, nhất định mệt mỏi, có việc lần tới bàn tiếp!" Tôn Lượng cầm quyển tạp chí đặc biệt kia, gật đầu với Kì Kì. "Quyển này tôi giữ, về sau tiếp tục cố lên."
'Cám ơn tổng tài."
Kì Kì cười đến hai gò má hồng nhuận, sóng mắt trong suốt, mây đen suốt mấy ngày ủ đỉnh đầu, đột nhiên biến mất thấy tăm hơi.
Last edited by a moderator: 9/12/14
Tiểu yêu tinh và B.Cat thích bài này.