chương 4.2
“Kì Kì, Minh Tú, tối nay tới nhà bàn muội (em béo) ăn lẩu, cùng nhau !” Tiểu Tử cùng ngành nhiệt tình mời.
“Được.” Nghe thấy có đồ ăn, Kì Kì vui vẻ vỗ hai tay.
“Tôi được rồi, hôm nay tôi có hẹn với bạn học cấp 2 rồi.” Minh Tú vẻ mặt cầu xin. “Mọi người tự thôi! Thay tôi ăn nhiều chút.”
Mấy ở bộ phận quan hệ xã hội bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, cảm tình đặc biệt tốt, khi có cơ hội đều cùng nhau ăn cơm xem phim.
Bàn muội là chuyên viên kế hoạch quan hệ xã hội, buổi tối mọi người cùng nhau chen chúc trong phòng trọ của ấy, nồi lẩu hôi hổi cuồn cuộn, khí thế ngất trời, mấy ăn mà mồ hôi ướt đẫm, vui quên trời đất.
Qua hết ngày gian nan, Kì Kì cần chút năng lượng từ bạn bè.
“Trước nhé, hôm nay chơi lòng mạo hiểm lớn, người chịu đánh cược, được ăn vạ.” Tiểu Tử nhăn nhăn cái mũi với Kì Kì, “Kì Kì, cậu có thể thỉnh thoảng chọn mạo hiểm lớn lần , đừng có lúc nào cũng lòng ?”
Kì Kì hê hê cười gượng hai tiếng.
Bình thường trò lòng mạo hiểm lớn nhất định khó đến mức khiến người ta ra miệng, mới có con đường mạo hiểm. Nhưng cố tình mỗi lần Kì Kì đều chọn , hơn nữa còn đến nhạt nhẽo thú vị, hoàn toàn là sát thủ phá hỏng khí party.
“Được rồi, Kì Kì của chúng ta hôm nay rất đáng thương rồi, lại bị Mã Cảnh Đào phiên bản nữ chèn ép.” Bàn muội đồng tình .
Kì Kì làm bộ gạt lệ, làm ra vẻ mặt “khóc lóc”.
Bàn muội an ủi vỗ vỗ đầu .
Quản lý của bộ phận quan hệ xã hội bọn họ là Mã Cảnh San, người phụ nữ nghiêm khắc hơn bốn mươi tuổi, đám dưới quyền trước mắt chưa thăm dò được tính khí chị ta, đều có chút sợ chị ta.
Trong công việc Mã Cảnh San tập trung quy củ, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ duy nhất tính tình được tốt lắm, dễ nóng nảy nổi trận lôi đình, bởi vậy được cái phong hào “Mã Cảnh Đào phiên bản nữ”.
“Đến đến đến, uống rượu uống rượu, nhất túy giải ngàn sầu.” Tiểu Tử tốt bụng rót cho cốc bia Đài Loan.
“Tửu lượng của tôi rất kém.” Kì Kì có chút chần chờ.
“Sợ cái gì, uống say cùng lắm ở chỗ tôi đêm. Hơn nữa bia Đài nồng độ cồn cao, uống cốc sao đâu!” Bàn muội hào sảng vỗ vỗ .
Kì Kì thời gian này tâm tình cũng quá tốt, thở dài, nhận lấy uống ngụm.
Mấy bằng hữu thấy uống , có chút giật mình, có thể thấy gần đây bị quản lý Mã tàn nhẫn gây khó khăn rồi.
“Chẳng còn cách nào, quản lý Mã là ái tướng của đại nhân, nhất định cũng thích kiểu hăng hái tiến thủ; Kiểu đinh ốc có dã tâm như chúng ta, chị ta thấy thế nào cũng vừa mắt !” Kì Kì suy sụp .
“Mã Cảnh San phải ái tướng của ta đâu!” Thư ký bộ phận quan hệ xã hội – Dụ Nhã mở miệng, “Nếu muốn , hẳn phải tính là đối thủ cạnh tranh!”
“Ý? Có bát quái.” Tất cả mọi người đều tò mò hẳn lên.
“Hồi trước phải , đại nhân mời chị ta tới trấn thủ bộ quan hệ xã hội sao?” Kì Kì nghi hoặc hỏi.
“Ngoài mặt đương nhiên là vậy rồi, kỳ người là tổng giám đốc Tôn tìm tới.” Dụ Nhã dừng chút, cười khổ. “Theo tin tức truyền ra từ tổng công ty, đại nhân chẳng qua được điều tới đây chỉnh đốn công ty chúng ta mà thôi, cũng ở mãi nơi này, rất nhiều chuyện người ngoài như ta động tay đến có vẻ ổn. Chờ bên chúng ta được chỉnh đốn tốt xong, đại nhân về tổng công ty. Đến lúc đó ai tiếp quản vị trí của đại nhân, trước hết liền nhìn biểu của mấy quản lý.”
“Tổng công ty” là chỉ xí nghiệp của lão đổng. Tuy rằng hai công ty có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, nhưng trước mắt tổng giám đốc Tôn tọa trấn ở công ty lão đổng, vì thế mọi người dần có thói quen gọi đó là “Tổng công ty”.
Kì Kì nghe đại nhân hóa ra còn có thể bị điều , tim hiểu sao nặng chĩu.
“ thể nào? Nếu Mã Cảnh San ngồi lên vị trí của đại nhân, chúng ta sống sao đây?” Bàn muội khóc thét tiếng, phụ ứng quần chúng.
Dụ Nhã thở dài. “Mấy tin tức này giờ cũng chỉ đều là nghe đồn thôi, đại nhân có thể hay biết, tôi nghĩ quản lý mấy bộ khác cũng ngóng nhìn, tùy thời chờ giữ chỗ ! Cũng thấy chính là Mã Cảnh San ngồi đó.”
Mấy nhất thời nghị luận ầm ỹ.
“ nửa ngày, hóa ra là văn phòng giới đấu à!” Bàn muội đau kịch liệt .
“Xin cậu có tiêu chuẩn chút , ‘Giới đấu’ phải dùng như vậy được ? Cái này gọi là đấu tranh quyền lực!” Mọi người khinh thường cầm thịt viên ném ấy.
Kì Kì buồn bực uống bia, lập tức cạn cốc, người bên cạnh thuận tay giúp rót đầy.
“ ra, lúc quản lý Mã đưa bảng sát hạch kí, tôi có nhìn trộm mấy lần --” Dụ Nhã chần chừ nhìn Kì Kì cái, “Ngoài những người rồi kia, Kì Kì, vốn cậu và Minh Tú cũng phải bị cắt giảm, còn có Tiểu Tử.”
“Tôi?” Tiểu Tử ngẩn ra.
Cha Tiểu Tử là trong những cổ đông của công ty, lúc trước quả cũng dùng bối cảnh mà vào. Nhưng khác là, năng lực của Tiểu Tử rất mạnh, biểu công việc khá xuất sắc, cũng phải loại người ngồi ăn lương.
“ quá đáng? tay tôi còn chạy mấy chuyên án, cũng phải làm việc, chị ta đem tôi trở thành cái gì chứ?” Tiểu Tử
căm phẫn bất bình đập bàn.
"Cho nên mấy người các cậu, đều bị trình lên chỗ phó tổng , phó tổng lại phê chuẩn. Đối với Mã Cảnh San mà , đề nghị của chị ta tương đương với bị chiết khấu 8%, trong lòng đương nhiên bất bình. Nhưng chị ta lại dám trực tiếp thẳng với phó tổng, cho nên... Kì Kì, tổ biên tập các cậu gần đây vất vả rồi."
"Chị ta cũng biết người sau lưng Tiểu Tử dễ chọc, liền chọn quả hồng mềm mà xuống tay!" Bàn muội giận dữ.
Kì Kì nắm cốc bia, trong lòng loạn thành đoàn.
Hóa ra, thay giữ lấy công việc....
"Đến đến đến, lòng mạo hiểm lớn! lòng mạo hiểm lớn! Tiểu Tử, nếu có ngày chọn Mã Cảnh Đào phiên bản nữ hay Hitler cho hổ ăn, cậu chọn ai?"
"Đề này quá dễ --"
Nhạc kéo túi hành lý đơn giản, tay khoác áo khoác tây, ra khỏi văn phòng.
phải mỹ công tác tuần, hôm sau khi vào công ty xử lý vài chuyện, trực tiếp ra sân bay.
Vừa ra, chỉ thấy thư ký của ngồi trước máy tính, nghe tai điện thoại, biết nghe được cái gì vui.
Cốc cốc! cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, Trương Hiểu Tâm vội vàng bỏ tai nghe xuống.
"Chuyện tôi giao phó nhớ kỹ hết chưa?"
Trương Hiểu Tâm theo vị học trưởng này lâu, sợ như những người khác, bị bắt thóp mà hoàn toàn chột dạ.
"Phó tổng, tự nghe , vô cùng buồn cười đó!" lấy tai bên kia đưa cho , bản thân cười đến run rẩy cả người.
Nhạc đeo vào, mới đầu chỉ nghe thấy đống giọng nữ luyên tha luyên thuyên, từ mấy câu hàm hồ mà phán đoán, những người còn chưa say nhiều lắm.
Nghe được hồi, lá đám các chơi lòng mạo hiểm lớn. Mỗi người bảy miệng tám lời, thường xen vào vài tiếng cười bén nhọn.
Nhạc đối với mấy chuyện con gì đó có hứng thú, tùy tay định tháo tai nghe xuống.
Bỗng dưng, vấn đề bay tới trong tai.
"Kì Kì, tới cậu tới cậu! Trước tiên mặc kệ vấn đề giới tính, 'Cùng Mã Cảnh Đào phiên bản nữ kết liền cành*' hay 'Cọ nhà xí thay đại nhân', cậu chọn loại nào?"
*chỉ ân ái trong quan hệ vợ chồng.
Sau đó chính là ngốc trăm phần trăm, ngàn phần ngàn uống say mở miệng.
"Đương nhiên, ợ... Đương nhiên là chọn đại nhân! Tôi thế nào cũng chọn đại nhân, ai lại chọn "Mã Cảnh Đào" bạo ngược vô đạo kia chứ? đại nhân người ta dáng dấp đẹp trai, năng lực lại mạnh, hơn nữa lòng dạ rộng lớn, chí khí cao thượng, dáng dấp lại đẹp trai, 'Mã Cảnh Đào' lòng dạ hẹp hòi kia sao so được chứ? Chị ta nhiều lắm cũng chỉ có thể khai đao với loại đinh ốc như chúng ta thôi, đâu có quang minh lỗi lạc như đại nhân, hơn nữa dáng dấp lại đẹp trai?"
Ừm, Nhạc xoa xoa cằm, nhóc kia chuyện đúng trọng tâm.
Hơn nữa hình như cảm thấy rất đẹp trai.
Trong tai nghe kia xiêu vẹo trả lời mấy câu hỏi, càng càng nhịu giọng, mấy vấn đề liên quan đến Mã Cảnh San đều trả lời rất kích động.
Nhạc nghe đến hết, mày rậm dần nhướn lên.
"Mấy thứ lộn xộn này, sao mà có?" gỡ tai nghe xuống, cố ý lộ ra vẻ vui.
"Sáng nay có người tải nhầm lên máy chủ công ty." Trương Hiểu Tâm vốn chính là cảm thấy buồn cười, thẳng đến khi thấy vẻ mặt học trưởng, khỏi thu lại nụ cười.
Máy chủ công ty bọn họ bình thường là để mấy hồ sơ dùng chung, nhưng thỉnh thoảng công nhân viên tải lên vài thứ thú vị để các đồng khác tải xuống, đại bộ phận MIS* của công ty cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
*Management Information System: hệ thống quản lý thông tin.
Buổi sáng hôm nay, người ở bộ quan hệ xã hội muốn tải lên chuyên tập 4 đồng nghiệp, lúc vô tình lại tải lên cả bản ghi mp3 đùa giỡn của mình, vì thế tập tài liệu này chỉ trong vòng vài giờ ngắn ngủi, truyền khắp toàn bộ công ty.
Ngay từ đầu sắc mặt của Nhạc nghiêm nghị, chính là muốn dọa mấy trẻ tuổi. che miệng lại thôi, còn ghi lại làm cái gì? Qủa thực là tự tìm phiền toái cho mình.
nghĩ tới Trương Hiểu Tâm bắt được xuống từ máy chủ, thế này , chỉ sợ rất khó giải quyết.
"Phó tổng, đây chỉ là lúc các ấy tụ họp đùa thôi, phải đâu!" Trương Hiểu Tâm nhìn chằm chằm ông chủ, trong lòng ngày càng sợ.
Vậy mỗi người phải coi là mới được.
Rượu có thể làm hỏng việc, nhóc kia lần này hỏng triệt để rồi.
Nhạc liếc mắt nhìn đồng hồ. nên rồi, tới trễ cản nổi máy bay. Chuyến công tác này vô cùng quan trọng, được.
" tuần này phiền nhiều hơn chút rồi, chuyện giao phó được quên. Nếu có chuyện gì, tùy thời gọi điện tìm tôi, có dị động gì cũng chờ tôi trở lại ký." trầm giọng dặn dò thư ký.
"Vâng." Trương Hiêu Tâm vội vàng gật đầu.
Nhạc thần sắc nghiêm lạnh rời công ty.
Last edited by a moderator: 30/11/14