1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áp trại tướng công của thổ phỉ nương tử - Đạm Sắc (c85) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Cuộc đời này nên gặp lại

      Bầu trời trong xanh, sao lại có mây thổi qua vậy? A có! Ha ha, cái này giống như kẹo đường! Ưhm. . . . . . muốn ăn kẹo đường.

      Thời điểm ta YY vô cùng, cảm thấy có người đẩy bả vai ta, ta quay đầu lại, nhìn thấy Tử Thường cau mày đứng ở phía sau ta.

      Lập tức ta biểu ra vẻ tươi cười, "Tỷ tỷ, chuyện gì?"

      Tử Thường bất đắc dĩ mà lắc đầu, " vẫn còn ở bên ngoài."

      "Ưm. . . . . ." Ta suy sụp hạ mặt, nằm úp xuống bên cửa sổ, làm như mình nghe thấy.



      Hôm đó, sau khi ta xoay người lên lầu Phượng Dương phủ đài liền dẫn nhân mã rút lui. Mặc dù ta từng trịnh trọng cầu xin cần đề cập ta với Tề Phụng Thư, nhưng mà ta lại căn bản có ôm lấy bất kỳ hy vọng " giữ bí mật".

      Theo như tình hình ngày đó Tề Phụng Thư hẳn là người có chức quan trong người, hơn nữa chức vị này khẳng định thấp, nếu cái chức quan của vị phủ đại này mặc dù cao nhưng cũng chức quan , đối với Tề Phụng Thư khúm núm như vậy, vâng lệnh nghe theo, tất nhiên đối với Tề Phụng Thư giấu diếm bất cứ chuyện gì muốn biết.

      Theo như cái này , lúc trước ta ở trong ngục tất cả cảnh ngộ hợp lý dường như đều trở nên hợp lý, quan lại bao che cho nhau, đây là đạo lý mà bất cứ thời đại nào cũng thay đổi.

      Để cho ta nghĩ thông chính là dường như Qủy Hành cũng biết được thân phận của Tề Phụng Thư, nhưng vẫn ngầm đồng ý với tồn tại của Tề Phụng Thư. Từ xưa binh tặc thể cùng tồn tại, có đạo lý nào mà khi biết thân phận của đối phương, còn có thể"Cầm đuốc đêm" .

      Hừ! Ta cười lạnh tiếng, giờ những thứ này có quan hệ gì với ta? Con người đều có số của mình, trời cao sớm an bài, ta cần gì phải làm chuyện dư thừa là quan tâm bọn họ đây?

      "Muội muội!" Thanh nũng nịu của Tử Thường gọi về suy nghĩ của ta, ta nhìn Tử Thường tức sùng máu, trêu chọc , "Ôi, nàng, người nào chọc ngươi tức giận? Để gia thay ngươi dạy dỗ !"

      "Ngươi nha!" Tử Thường bật cười, nhàng nện ta cú.

      "Ngươi gặp sao? đứng ở bên ngoài ba ngày rồi đó." Tiếng cười im bặt đình chỉ, Tử Thường dùng vẻ mặt thành nhìn ta.

      Ta từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn trời. Mấy ngày nay cũng nhìn thấy đám mây nha. . . . . .

      "Muội muội!" Tử Thường tức giận vận thân người của ta, nhìn thẳng ta, "Ta biết ngươi nghe được mà, đừng giả bộ làm như nghe được!"

      "À?" Ta mờ mịt nhìn Tử Thường.

      Tử Thường thỏa hiệp thở dài, " chuyện với chút , chuyện cũng phải giải quyết mà!"

      Ta lại quay đầu lại nhìn lên bầu trời, sau đó khẽ gật đầu.

      So với lần trước, trở nên hơn gầy. Ta xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn Tề Phụng Thư chậm rãi tiến vào.

      Bây giờ nơi nào còn có tư thế của tiên nhân, hôm nay gầy như cây khô, rối bù, cặp mắt sung máu, đôi môi khô nứt, ngay cả xác ướp dưới lòng đất cũng so với đẹp hơn mấy phần.

      Tề Phụng Thư đè nén tâm tình kích động, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn sâu nhìn chằm chằm ta bên trong màn cửa sổ bằng lụa mỏng dặm.

      "Tuyết Nhi. . . . . ." Ở trong phòng yên tĩnh hồi lâu Tề Phụng Thư rốt cuộc nhịn được mở miệng.

      Thanh Tề Phụng Thư vô cùng khàn khàn, rất , ta chỉ có thể thấy miện khi đóng khi mở, lại nghe gì.

      "Ngày đó. . . . . . Ta đều nghe được." Ta chậm rãi mở miệng, suy nghĩ theo đó thanh truyền tới địa phương xa xôi.

      "Phụng. . . . . . Thư. . . . . ." Hai chữ này, ta rất khó khăn, ta hít sâu hơi, "Ta muốn cám ơn chàng cứu ta ra tù, ta nghĩ nếu như phải là chàng giao phó phủ đài đại nhân, bây giờ ta vẫn còn bị giam giữ ở trong đại lao."

      "Ta. . . . . ."

      "Ngày đó ta muốn tìm chàng, trùng hợp gặp phải chàng cùng Qủy Hành chuyện, cho nên ta cẩn thận nghe được chút gì đó nên nghe." Ta tự thẳng, "Phụng Thư, ta biết chàng muốn tìm thứ gì người của Cố Tuyết, ta đều có cách nào cho chàng đáp án. Ở lúc Cố Tuyết rơi xuống núi sau khi tỉnh lại Cố Tuyết còn là Cố Tuyết. Chàng có thể xem như Cố Tuyết mất trí nhớ, cũng có thể xem là linh hồn được sống lại lần nữa. Tóm lại, ta cái gì cũng biết, cái gì đều cho được."

      "Tuyết Nhi. . . . . ." Tề Phụng Thư kích động đứng lên, về phía ta, "Đúng. . . . . . được. . . . . ." Giọng Tề Phụng Thư bắt đầu có chút nghẹn ngào, "Vừa bắt đầu ta xác thực có ôm mục đích, nhưng nàng phải tin tưởng ta, ta chưa bao giờ tính toán muốn thương tổn nàng. Tuyết Nhi, ta có việc bất đắc dĩ."

      Ta nghe lời giải thích giống mà là giả này bài nào như bài nấy, trầm mặc .

      hồi lâu, rốt cuộc Tề Phụng Thư giống như là hạ quyết tâm mở miệng, "Tuyết Nhi, ta là người của triều đình, Phong Tuyết sơn trang luôn là tâm bệnh của triều đình, cho nên ta mới có thể đến chỗ Phong Tuyết sơn trang thường lui tới như lời đồn , muốn mượn cơ hội tiến vào Phong Tuyết sơn trang.

      Tuyết Nhi, nàng có từng nghĩ tới, Cố Phong giết người như ma, giống như La Sát, vong hồn chết ở dưới đao của đếm hết. Mặc dù Phong Tuyết sơn trang dựng cờ hiệu chính nghĩa, nhưng chuyện các ngươi làm từ đầu đến cuối là cướp bóc. Người mà các ngươi giết cũng có gia đình, gia đình của bọn họ sao mà thương tâm khổ sở. Ta chỉ muốn cho thiên hạ dân chúng sống ngày thái bình.

      Nhưng ta chưa từng nghĩ tới ta gặp phải nàng, nàng thiện lương thế nhưng lại vì mấy lần gặp mặt mà dũng cảm ra mặt giúp ta. khắc kia, ta bắt đầu do dự, thay vì tiêu diệt toàn bộ Phong Tuyết sơn trang, bằng chiêu hàng để sử dụng.

      Ở lúc ta chưa kịp nghĩ ra thượng sách, Cố Phong điều tra ra lai lịch của ta. Mấy lần Cố Phong phái Mạc Bạch tới giết ta, cũng bị nàng trùng hợp gặp phải, lúc ấy nàng bảo vệ ta tình cảm cần cũng biết, vì vậy Cố Phong mới nghĩ ra đối sách khác.

      Sau lại xuống núi, đột nhiên nàng bị bắt, vậy mà ta nhất thời luống cuống tay chân. Tuyết Nhi, ta lần đầu tiên sợ như vậy, ở ngày thứ nhất nàng vào ngục, ta liền nổi điên dường như nghĩ cứu nàng ra ngoài, nhưng thân phận của ta có cách nào tỏ . Ta chỉ biết điều tra người chết, muốn tìm ra hung thủ vì nàng lật lại bản án. Nhưng đáng tiếc chính là hung thủ chẳng những thủ đoạn ác độc hơn nữa còn giảo hoạt, Kiều Sinh bị lăng trì đến chết, thế nhưng tìm ra chút manh mối có liên quan đến hung thủ. Ròng rã ba ngày, ta đều thể điều tra ra hung thủ của vụ án.

      Ta vốn cho là có Qủy Hành trông chừng nàng, nàng có thể an toàn lo. Ai ngờ nàng lại đuổi Qủy Hành về, càng có nghĩ tới nàng lại rớt ‘ Phượng Tường ngọc bội ’!

      Đến ngày thứ hai, lúc ta nghe có sát thủ uy hiếp phòng giam, lòng của ta như muốn xé ra. Ta thể lại chịu đựng nàng ở lại trong ngục thêm ngày nữa. Cho nên cản lại Qủy Hành chuẩn bị cướp ngục, cùng làm cái giao dịch, ‘ Ta cứu nàng an toàn thoát ra, phụ trách thuyết phục Cố Phong, quy thuận triều đình ’. Quỷ Hành sớm biết thân phận của ta, dù chưa đồng ý nhưng cũng phản đối đề nghị của ta. Vì vậy, ta tìm phủ đài đưa nàng ra ngoài.

      Nhưng chuyện ‘ Phượng Tường ngọc bội ’ vẫn còn mang đến nguy hiểm cho nàng, vì vậy Quỷ Hành tìm lý do rời khỏi Phượng Dương, đến nơi phóng ra ‘ Phượng Tường ngọc bội tin tức giả ’, nhằm đảm bảo an toàn cho nàng.

      . . . . . .

      Chuyện về sau, nàng cũng biết rồi."

      Hàm răng của ta ngừng run rẩy, thể tin được ta nghe được tất cả chân tướng so với đáng sợ hơn, bọn họ ở bên cạnh ta, thế nhưng có thể gạt ta làm ra nhiều chuyện như vậy. Là ta ngu dốt quá hay là bọn thông minh quá mức ?

      Ta hít vào sâu, thanh ngừng run rẩy, "Chàng sớm biết người muốn hại chàng là ca ta Cố Phong?"

      Tề Phụng Thư gật đầu cái, "Đúng vậy"

      "Nhưng chàng lại vẫn cố ý chui vào bẫy!" Ta khẳng định.

      " xin lỗi. . . . . ." Giọng của Tề Phụng Thư có chút áy náy khó có thể nên lời.

      "Chàng biết là Cố Phong hãm hại chàng, chàng lại thấy ta giống kẻ ngu lanh chanh mà điều tra hung thủ. Chàng biết hung thủ phải Tiểu Lan, chàng lại như cũ giữ vững trầm mặc ngăn cản ta hành động ngu xuẩn. Chàng biết Tiểu Lan chết oan, chàng có thể giống như có gì liên quan quay sang an ủi ta!" Ta kích động hô.

      "Tuyết Nhi. . . . . ."

      Ta bình phục cảm xúc chút , "Chàng biết người giết chết Kiều Sinh cũng phải là người bình thường! Nhưng tại sao chàng có thể tỉnh táo như thế hãm hại hai tên côn đồ? Chàng để cho tưởng là ta mơ hồ lương tâm vu oan giá họa, tiếp nhận lương tâm khiển trách, chàng lại vẫn có thể khoan dung đối với ta ‘ nàng dối ’!"

      "Tuyết Nhi, bọn họ bị trừng phạt là đáng lắm!" Tề Phụng Thư tức điên phản bác, "Chính xác là bọn họ có giết Kiều Sinh, nhưng là có nghĩa là bọn họ chưa từng giết người. Ba năm trước đây bọn họ từng cưỡng gian rồi giết chết nương vô tội, chỉ là có chứng có nên có cách nào định tội. lần này người khác kháng tội, cũng coi là trừng phạt đúng tội!"

      "Vậy còn bọn ? Bọn họ có lỗi gì!" Ta , "Quỷ Hành tìm có rời ? Còn phải là vì tìm thuốc giải cho những hài tử kia sao? Ta tại sao ngày đó mặc dù Tiểu Ngưu theo ta, ta lại giống như bị dẫn dắt về phía hẻm . Bởi vì các ngươi sớm trù tính, cho ta nhìn thấy những hài tử kia phải sao? Tiểu Ngưu muốn dùng trong thời gian ngắn tìm được tất cả hài tử phải bản lãnh của , mà vốn là biết tất cả hài tử trúng độc ở nơi nào phải sao? Tại sao? Tại sao phải hạ độc với những hài tử kia? Bọn họ lớn nhất chỉ có tám tuổi, nhất mới năm tuổi. Làm sao chàng nhẫn tâm đối với những đứa bé còn hạ độc như vậy, để cho bọn chúng giống như bây giờ chỉ có thể si si ngốc ngốc, vô tri vô giác qua nửa đời sau?"

      "Tuyết Nhi. . . . . ." Tề Phụng Thư thống khổ đứng vững thiếu chút nữa ngã nhào, "Bọn họ nhìn thấy chuyện nên nhìn, ta chỉ muốn nàng xảy ra ngoài ý muốn."

      "Ha ha ha. . . . . ." Ta giận quá thành cười, ta thể tin được đến nông nỗi này rồi, như cũ luôn miệng là vì ta.

      Ta tự giễu cười ngừng, "Vì ta? Chàng vì ta, để cho ta thành hung thủ hại chết tỷ muội; chàng vì ta, để cho ta trách cứ có khổ khó với ca ca; chàng vì ta, để cho ta mất tâm vu cáo người tốt; chàng vì ta, thế nhưng giết hại nhiều hài tử vô tội như vậy, để cho ta chịu đựng đau khổ tự trách. Tề Phụng Thư, chàng dám đây tất cả cũng là vì ta? !"

      Ta nhắm mắt lại, muốn nhìn người nam nhân mà ta từng nâng ở trong lòng, bởi vì mỗi mắt đối với ta đều giống như lăng trì, đau đớn khó nhịn.

      "Tề Phụng Thư, chàng , về sau chúng ta cũng cần gặp nhau!"

      Chương 84. Để cho chuyện cũ toàn bộ theo gió

      Edit: tiểu tâm tâm

      Beta: linh

      Hôm đó, ta nghe đượcTề Phụng Thư ngừng kêu ta ở đằng sau, cuối cùng còn cái gì đáng tiếc khoảng cách hơi xa, ta nghe , cho nên cuối cùng rốt cuộc cái gì đến nay ta cũng biết. Chẳng qua biết và biết đều quan trọng, cục diện hôm nay là do mọi người cùng tạo thành, lừa gạt là đúng, ta mù quáng càng thêm sai, cho nên cho đến nay ta hận cũng còn sức thương , chỉ trông mong hết thảy theo gió, phiêu sái đến phương xa.

      Tề Phụng Thư biến mất cùng với cái thủ liên. vốn là tới tiêu diệt Phong Tuyết sơn trang, nhưng tại thân phận bại lộ, còn có lý do lưu lại, chắc là trở lại triều đình, tiếp tục dốc sức vì quốc gia rồi. Đến cùng, ta vẫn biết rốt cuộc Tề Phụng Thư giữ chức vị gì, hẳn là chức quan rất lớn, bởi vì trước khiTề Phụng Thư , ra tối hậu thư với Hồng Nương, nếu như ta còn tiếp tục lưu lại Hồng Vân Các, liền phái binh lập tức san bằng Hồng Vân Các thành bình địa.



      Vì vậy, dĩ nhiên Hồng Nương sợ hãi trục xuất ta ra khỏi cửa lớn. Sau đó trong miệng còn oán giận tốn tiền mua cái ôn thần. Ta bị buộc bất đắc dĩ, đành phải lưu luyến chia tay vớiTử Thường, trước khi tặng cho nàng đôi vòng tai, coi như là bồi thường cái thủ liên quay về nữa kia.

      Khi ta bước ra Hồng Vân Các, Vương Tiểu Ngưu liền theo ta bước rời. Chắc hẳn biết ta biết được từng lừa gạt với ta, cho nên mỗi khi ánh mắt đối chọi với ta xấu hổ cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

      Ta đeo bọc quần áo dạo chơi xung quanh trong thành Phượng Dương, chính là bước nào về phía "Khách đếm Vân Lai". Vương Tiểu Ngưu cũng thúc giục, cứ nhanh chậm theo phía sau, lúc ta mệt mỏi, xuất cỗ kiệu dừng ở bên cạnh; khi ta muốn uống, chén ô mai ướp lạnh đưa tới; lúc ta nóng cái ô xanh đỉnh đầu, đồng thời lại có cái quạt ngừng quạt gió.

      Ta chán nản ngồi ở trong tửu lâu. Vương Tiểu Ngưu lặng lẽ xin lỗi bằng hành động ngược lại làm ta cảm thấy áy náy. chỉ là hài tử mười hai tuổi, lại là hạ nhân của Phong Tuyết sơn trang, như vậy có năng lực gì cự tuyệt mệnh lệnh của trang chủ giống như thiên thần với ?

      Nghiêm chỉnh mà , trừ Quỷ Hành ngầm cho phép Tề Phụng Thư hạ độc hại những hài tử ngoài kia, cũng làm bất cứ chuyện gì thương tổn ta. Lại nghiêm khắc mà , sở dĩ ngầm cho phép hành động của Tề Phụng Thư, cũng là vì ta. Cho nên, đối với Quỷ Hành, ta có tư cách, càng có lý do gì oán hận .

      Nhưng là con người chính là kỳ quái như vậy, lý trí của ta biết rất ràng hết thảy đều phải là lỗi của Quỷ Hành, nhưng nếu để ta đối mặt với Quỷ Hành, ta vẫn cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, lên xuống làm ta khó chịu.

      "Tiểu nhị,đồ ăn của ta làm sao còn chưa đưa lên vậy?" Ta kêu tiểu nhị thảnh thơi lo lắng gì ngồi trong đại sảnh.

      Tiểu nhị nở nụ cười nghề nghiệp về phía ta. "Khách quan, ngài chờ chút, ngày hôm nay nhiều người, hậu trù có chút chậm, tin tưởng mì sợi của ngài rất nhanh là có thể mang lên."

      Ta trợn to hai mắt nhìn chung quanh đại sảnh. Nhiều người? Toàn bộ đại sảnh này cả thảy cũng đủ ba bàn, tại sao lại nhiều người? Ta nhìn tửu lâu tiêu điều, đối lập hẳn với đường phố tươi sáng bên ngoài.

      Vị trí của tửu lâu này quá mức đẹp, bên ngoài là phố xá, mỗi ngày người đường qua lại liên tục dứt. Sau lưng là hồ nước, quang cảnh kiều diễm, cảnh sắc vô cùng đẹp. Theo lý mà , nơi này phải là khách ngồi đầy chỗ, buôn bán phồn thịnh mới phải. Tại sao người đường đều tránh vào, vòng qua nhà khác ăn cơm đây?

      lúc ta suy nghĩ ra, cómột lão đầu mập bưng đĩa, mồ hôi đầm đìa tới chỗ ta. để mì sợi xuống, thà cười . "Khách quan, mì sợi của ngài."

      Ta nhìn tương hồ giống sợi mì, chán ghét bỏ vô miệng, "Chưởng quỹ của các ngươi là ai?"

      Lão đầu mập sửng sốt chút, trả lời. "Là tiểu nhân, biết khách quan có gì phân phó?"

      Ta nghe trả lời, đến lượt ta ngây ngẩn cả người. "Ngươi là chưởng quỹ còn là đầu bếp?"

      "Này. . . . . ." Lão đầu mập u sầu đầy mặt. "Đầu bếp của chúng ta vừa lúc có ở. . . . . ."

      Ta nhìn bộ dáng khó của lão đầu mập, đánh gãy lời của , hỏi: "Chưởng quỹ, nơi buôn bán này của ngài dường như rất là vắng vẻ."

      Lão đầu mập lúng túng cười cười. "Phải . . . . ."

      Dù sao nữa ta cũng có việc để làm, liền cùng lão đầu mập trò chuyện.

      Lão đầu mập họ Chu, người ta gọi là Chu lão. tháng trước, tửu lâu này vẫn còn làtửu lâu vô cùng nổi tiếng, đáng tiếc trong tửu lâu xảy ra chuyện lớn, làm cho còn khách hàng tới cửa.

      "Là chuyện gì?" Ta tò mò hỏi.

      Chu lão là chủ nhân thích làm việc thiện, thường ngày cũng đem đồ ăn thừa cơm thừa chia ra đặtvào cùng nhau, sau đó phát ra cho khất cái tới ăn xin. tháng trước, lão khất cái tuổi gần bảy mươi đến tửu lâu này ăn xin. Chu lão thấy rất đáng thương, vì vậy đem tất cả đồ ăn thừa cơm thừa đều cho vị lão khất cái kia hết.

      Vốn là có ý tốt, ai biết lão khất cái kia sau khi ăn thức ănxong, lại chết bất đắc kì tử. Lão nhân bảy mươiđột nhiên chết cũng phải là chuyện lớn, nhưng chuyện lớn là khi khám nghiệm tử thi cho lão khất cái, trong thân thể lão khất cái nghiệm ra thành phần của thạch tín, cũng phán định những độc dược kia có thể bắt nguồn từ thức ăn của tửu lâu.

      Trong thức ăn xuất độc dược, làm gì còn có ai dám tới cửa ăn cơm. Đầu bếp phải chịu trách nhiệm, vì vậy bị bắt, gian tửu lâu này càng có cách nào làm ăn.

      Nghe tới nghe lui, như thế nào cũng cảm thấy hợp lý, đầu bếp của bọn họ có lý gì hạ độc lão khất cái chứ? Nếu độc dược là ở trong thức ăn, vậy tại sao khách nhân khác ăn lại xảy ra chuyện? Thạch tín. . . . . . Thạch tín. . . . . . ! Chẳng lẽ là thức ăn tương khắc?

      "Chu lão, trong đồ ăn ngươi cho lão khất cái, có thể có cà chua, chanh, các loại đồ ăn vị chua?" Ta hỏi.

      "Cái này. . . . . . Dường như có." Chu lão trả lời.

      "Vậy cũng có hải sản?" Ta lại hỏi.

      "Đương nhiên là có, Triều Phượng tửu lâu của chúng ta tuyệt nhất là hải sản, người mỗi ngày tới ăn hải sản đếm hết." Chu lão kiêu ngạo trả lời.

      "Quả nhiên là như vậy!" Ta gật đầu.

      Ta nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu lão, cười . "Chu lão, cái chết của lão khất cái này liên quan đến các ngươi."

      Lúc ta , đột nhiên bên ngoài tửu lâu truyền đến trận ồn ào. Ta nhìn lại, thấy tiểu nhị đánh tên khất cái tới cửa ăn xin.

      Ta vội vàng đứng dậy, tới cửa ngăn lạihành động của tiểu nhị, "Dừng tay! Lão bản của các ngươi có tiếng là thiện tâm, tiểu nhị nhà ngươi làm sao làm ra cái loại hành vi này!"

      "Khách quan, ngài đừng quản, nếu phải là những tên khất cái này, tửu lâu của chúng ta còn đến mức rơi vào tình cảnh này đây?" Tiểu nhị hầm hừnói.

      Ta trợn mắt nhìn tiểu nhị cái, tiểu nhị ủy khuất vào trong nhà. Ta ngồi xổm người xuống, đỡ tên khất cái đó dậy. "Ngươi sao chứ?"

      Khi ta nhìn vào hai mắt của tên khất cái, ta hoảng sợ. "Đậu Hoa!"

      Đậu Hoa cũng kinh ngạc nhìn ta, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nhào đến bóp cổ ta.

      "Đậu. . . . . . Đậu. . . . . . Hoa. . . . . ." Ta dùng sức cạy tay của Đậu Hoa ra, nhưng nàng ta lại giống như cái kìm bất động kẹp lấy cổ ta.

      Đậu Hoa vừa bóp cổ ta, miệng vừa . "Đều là ngươi, đều là ngươi. . . . . ."

      "Tiểu thư!" Ta nhìn thấyVương Tiểu Ngưu mua mứt hoa quả giúp ta trở về, yên tâm thở phào nhỏm.

      Ta ngồi dưới đất, nhìn Đậu Hoa bị Vương Tiểu Ngưu chế ngự, thở hào hển từng hơi từng hơi .

      "Đậu Hoa, ngươi làm sao vậy?" Ta khẩn trương đến gần, hỏi Đậu Hoa.

      Đậu Hoa thấy ta dựa gần vào, đột nhiên lại như phát cuồng quát ta, "CốTuyết, nữ nhân dối trá nhà ngươi, ta muốn giết ngươi ——!"

      Vương Tiểu Ngưu cầm con dao, đánh ngấtĐậu Hoa. Ta giải thích được bất đắc dĩ thở dàivới Vương Tiểu Ngưu.

      "Đại phu, nàng thế nào?" Ta nhìn vẻ mặt ngưng trọng của đại phu bắt mạch cho Đậu Hoa, liền sốt ruột hỏi.

      "Này. . . . . ." Đại phu lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn ta.

      "Đại phu, rốt cuộc thế nào? Ngài có hay đây." Ta càng thêm gấp gáp.

      Sau khi đánh Đậu Hoa đánh ngất xỉu, chúng ta tạm thời tìm khách điếm ở phụ cận mà thu xếp đưa nàng ta vào đó.

      " nương, vị phu nhân nàyđã mất hài tử, lại điều dưỡng cho tốt, giờ máu đọng lại trong cơ thể, chỉ sợ về sau thể sinh con được nữa." Đại phu nghe lời,nóimột mạch tình huống củaĐậu Hoa làm ta chấn động biết làm sao.

      lúc , Đậu Hoa tỉnh lại, ta vội vàng tiến đến đỡ nàng dậy, "Ngươi thế nào rồi?"

      Đậu Hoa nhìn thấy là ta, trợn to hai mắt, hung tợn : "Cố Tuyết, ta nguyền rủa ngươi được chết tử tế!"

      Ta dễ dàng chế ngự cánh tay có khí lực của nàng, hỏi, "Sao lại chỉ có mình ngươi ở nơi này? Tướng công của ngươi đâu? Ngươi sảy thai, ngươi biết ? Gần đâyngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Đậu Hoa vẫn giùng giằng muốn đánh ta, trong miệng ngừng , "Ngươi cái này **, đều là lỗi của ngươi, ta muốn giết ngươi!"

      Ta nhìn Đậu Hoa giống như điên dại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đành phải nhờVương Tiểu Ngưu điểm huyệt ngủ của Đậu Hoa.

      Mặc dù Đậu Hoa là người có chút ngang ngược, nhưng dù sao ta với nàng ta cũng là người đến từ cùng nơi, thấy nàng ta trở nên như vậy, trong tâm ta cũng đành lòng.

      Nghĩ lại Đậu Hoa cũng đúng, mạng của ta tốt, xuyên qua người Cố Tuyết, mặc dù CốTuyết có thể có bí mật gì đó, nhưng thể phủ nhận chính là bên cạnh nàng còn có ca ca, còn có bằng hữu, hơn nữa áo cơm lo, muốn làm cái gì làm cái đó.

      Nhưng Đậu Hoa sao? Nàng vô duyên vô cớ đến đây như vậy. Đậu Hoa nàng vốn là Đại tiểu thư, kết quả tới đây lại phải làm nông phụ, chênh lệch lớn như mực nước của lòng sông so với mặt biển, làm sao nàng ta có thể tiếp nhận? Cũng khó trách sau khi nàng ta gặp phải ta, muốn tìm về hết thảy cảm giác ưu việt ban đầu, giống như tìm về tính mạng của mình vậy.

      Bây giờ nàng ta chỉ dùng hai chữchật vật là có thể hình dung, hiển nhiên chúng ta gặp mấy ngày, nàng ta khổ rất nhiều.

      Nhưng là ta hiểu tại sao nàng luôn miệng là ta hại nàng, chuyện xảy ra trong thời gian này có liên quan với ta?

      Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, ta đứng dậy đóng cửa lại. Ta sửng sốt, nhìn nam nhân ngoài cửa, trong miệng phun ra hai chữ, "Quỷ Hành. . . . . ."

      Thủ liên
      [​IMG]

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85.Kí ức về vết sẹo bên má phải

      Edit: Tiểu tâm tâm

      Beta: Linh

      Tháng tám, ban đêm côn trùng hợp tấu kêu vang, phi thường náo nhiệt. Ta cùng Quỷ Hành ngồi ở trong phòng, ngược lại gì. Ta nhìn ánh nến nhảy múa, chiếu lên bóng dáng của Quỷ Hành cũng lắc lư.

      “Tuyết Nhi. . . . . .” Quỷ Hành trầm mặc lúc, khô khốc mở miệng.

      Ta lâu được nghe giọng của Quỷ Hành nên dường như quên mất giọng của hùng hậu có lực, nhưng lại rất dịu dàng như vậy. Ta ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt thể diễn tả của Qủy Hành, góc trong lòng nhất thời sụp đổ.

      Nghĩ lại từ khi quen biết với Quỷ Hành đến nay, cũng làm bất cứ chuyện gì thương tổn ta, ngược lại hiểu , luôn luôn đứng sau lưng ta bảo vệ ta, lặng lẽ coi chừng ta, để cho ta gặp chút xíu gió táp mưa sa nào. Đối với Quỷ Hành như vậy, ta làm sao có thể oán hận trong lòng đây.

      xin lỗi. . . . . .”

      xin lỗi. . . . . .”

      Ta cùng Quỷ Hành đồng thời mở miệng.

      “Ha ha. . . . . .”

      Tiếng cười bật ra, chân mày Quỷ Hành giãn ra, ta cười lòng.

      “Tuyết Nhi. . . . . .”

      “Quỷ Hành. . . . . .”

      Lại đồng thời ra, Quỷ Hành chạm vào môi ta, nhìn thẳng mắt của ta, nghiêm túc , “Tuyết Nhi, để ta trước.”

      Ta khẽ gật đầu.

      “Tuyết Nhi, nàng còn nhớ , nàng từng hỏi ta, ta làm sao bị thương bên má phải?” Quỷ Hành đứng lên, nhìn về nơi mặt trăng xa xôi

      “Ừ, nhưng mà, lúc ấy ngươi. . . . . .”

      “Bởi vì vết thương những đại biểu cho đau đớn, còn đại biểu cho nỗi nhục.” Quỷ Hành đánh gãy lời của ta,tiếp tục .

      “Cha của ta là người tham luyến sắc đẹp, trong cuộc đời của , nữ nhân giống như hoa quỳnh, để lưu luyến thưởng thức quá buổi tối.

      Mẫu thân của ta xuất thân nhà giàu có, xinh đẹp kiêu ngạo, khi nàng mười tám tuổi, nàng gả cho cha ta, trở thành chính thất của phụ thân.

      Nhưng phụ thân là người vô tâm, nữ nhân cưới vào cửa nhiều như sao trời. Mẫu thân mới vừa vào cửa ba tháng, phụ thân liền bắt đầu ngừng nạp thiếp.

      Mẫu thân kiêu ngạo, cho dù tâm rỉ máu vẫn cắn răng nhẫn, bởi vì nàng cha ta, cơ hồ chỉ là súc sinh khoác da người mà thôi.

      Nàng xuất thân danh môn, khóc cũng náo, cả ngày ngồi ở trong phòng, nhìn cửa lớn đóng chặt, hi vọng ngày nó có thể tự mở ra.

      Nhưng theo thời gian trôi qua, chờ đợi của mẫu thân chỉ đổi lấy thương tâm cùng tuyệt vọng. Rốt cục, có ngày, ngoại công ta đến thăm mẫu thân, cho mẫu thân bao thuốc, để cho nàng mượn cơ hội hạ trong cơm của phụ thân, nhân cơ hội gần gũi, mang thai đứa bé. câu mẫu bằng tử quý của ngoại công hoàn toàn đả động tâm của mẫu thân. Bởi vì lúc ấy, phụ thân còn chưa có hài tử, nếu như nàng mang thai bây giờ, về tình về lý, phụ thân cũng đặt thương lên người nàng.”

      Vì vậy, mẫu thân mua chuộc hạ nhân, lừa gạt phụ thân đến phòng nàng, uy uống chén canh có bỏ thuốc.

      Chuyện tiến triển rất thuận lợi, mẫu thân đạt được ước muốn, đêm ân sủng của phụ thân, đổi lấy cả đời độc.

      Ngày hôm sau khi phụ thân tỉnh lại, phát mình lại bị mẫu thân tính kế, tức giận chịu nổi, vì vậy nhốt mẫu thân trong tiểu viện của chính mình, cả đời được ra ngoài.

      Mẫu thân vẫn kiên trì chỉ cần đứa ra đời, là có thể kêu gọi chú ý của phụ thân trở về. Vì vậy khi biết được mình mang thai, mẫu thân vậy mà vui vẻgiống như hài tử.

      Mẫu thân cố gắng ôm bụng, mỗi ngày ở trong sân nhìn cửa viện, chờ đợi phụ thân xuất .

      Nhưng lá cây xanh biếc lại vàng, non rồi lại khô, mỗi ngày chờ đợicủa mẫu thân đều là kết cục thất vọng.

      Cho đến khi đứa bé ra đời, phụ thân cũng bước vào biệt viện của mẫu thân bước.

      Lúc này mẫu thân hoàn toàn thất vọng với tướng công nàng.

      Nản lòng, mẫu thân bắt đầu cả ngày say rượu, nàng chẳng những oán hận trượng phu tuyệt tình, càng thêm oán hận đứa bé làm nàng tràn đầy hi vọng lại ngừng thất vọng.

      Thần trí nàng bắt đầu mơ hồ, mỗi ngày đều ngừng đánh đứa bé kia, trong miệng ngừng .“Nếu như ta sinh ngươi, nếu như có ngươi tốt rồi! ’

      Khi đó đứa bé biết phụ mẫu người khác đối đãi với đứa bé như thế nào, nó cho là đó chính là tình thương của mẫu thân. Nó chỉ là biết đau, chỉ là biết khóc mà thôi. Nhưng tiếng khóc của nó càng thêm kích thích mẫu thân nó, theo sau tiếng khóc chính là quyền cước đấm đá lũ lượt kéo tới.

      Đứa bé trải qua cuộc sống như thế, cho đến khi bảy tuổi.

      Đứa bé kia vĩnh viễn nhớ ngày đó mặt trời nóng hừng hực, có mộtáng mây, nóng đến cả người như bị nướng.

      Mẫu thân nó uống rượu say như thường ngày. Hôm đó nàng nóng nảy dị thường, nàng vung mạnh cái ghế, hung hăng nện người hài tử. Đứa bé trừ nghe được thanh cái ghế gãy, lại càng nghe được ràng tiếng xương cốt của chính mình bể nát.

      Nó thẳng tắp té xuống đất, muốn chạy trốn khỏi những cú đánh của mẫu thân, tuy nhiên nó có chút khí lực nào, lúc đó ngay cả khóc nó cũng có khí lực khóc thành tiếng. Nó chính là cảm thụ từng gậy ngừng đánh xuống, hồi lâm vào hôn mê, hồi lại bị đau đớn làm tỉnh. Nó biết rốt cuộcbị đánh như vậy qua bao lâu thời gian, đợi đến khi ý thức của nó trở lại, ngay cả hô hấp của nó cũng trở nên mỏng manh.

      Ai biết được, vận hạn chẳng qua vừa mới bắt đầu mà thôi.

      nữ nhân xinh đẹp lẻn vào viện của bọn họ, cười với nó. Nữ nhân tươi cười vốn là đẹp như vậy, nhưng là trong lúc đó liền bất chợt bắt đầu vặn vẹo, từ từ dữ tợn. Nữ nhân vào trong phòng, cầm ấm đun nước lò lửa, cười điên loạn về phía đứa bé kia.

      Đứa bé sợ hãi nhìn về phía mẫu thân của mình, trong miệng ‘ hu hu ’ phát ra thanh nào. Nam hài cứ như vậy trơ mắt nhìn bình bằng đồng rơi xuống, ấn má phải của mình.

      Đứa bé biết đau đớn là tư vị gì, rơi lệ là cảm giác gì, nó chẳng qua là nghe thanh “xèo xèo”, ngửi thấy mùi bị thiêu đốt.

      ra, nữ nhân kia chỉ là tiểu thiếp được phụ thân cưng chiều, nàng ảo tưởng mình có thể ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu, cho nên coi mẫu thân và nhi tử duy nhất của phụ thân là cái đinh trong mắt.

      Đợi đến khi đứa bé tỉnh lại lần nữa, nó nằm trong phòng tiểu thiếp khác của phụ thân. Nó giống như si ngốc, cảm giác, biết hỉ nộ ái ố, biết chuyện, thậm chí đến cả cơm cũng ăn.

      Phụ thân giận dữ, cho rằng hết thảy đều là trả thù của mẫu thân, vì vậy tuyệt tình cho loạn côn đánh chết mẫu thân, đem thi thể xé thành mảnh , vứt ra cho chó hoang ngoài thành.

      Hài tử ở biệt viện của tiểu thiếp khác của phụ thân dưỡng thương. Tiểu thiếp kia giống mẫu thân, nàng đánh nó, mắng nó, nàng tỉ mỉ cho nó uống nước, nàng kiên nhẫn uy nó ăn cơm.

      Khi đó, đứa bé mới biết, phụ thân phải là , chỉ là phóng * đãng như vậy nhiều năm, cho đến nữ nhân này xuất , phụ thân của mới , hiểu được thương .

      Đứa bé biết, nữ nhân như vậy, đáng giá bất luận kẻ nào thương , bất luận kẻ nào mến .

      Đứa bé được nữ nhân chăm sóc, ngày ngày trở tốt hơn, bình phục từng ngày. Ở bên cạnh nữ nhân đó đứa bé đó lần đầu tiên biết cái gì gọi là nụ cười, cái gì gọi là tình thương của mẹ.

      Nhưng là cuộc sốngvui vẻ luôn ngắn ngủi, tiểu thiếp điên cuồng kia vẫn như cũ chịu bỏ qua cho đứa bé kia. Nàng mấy lần muốn hạ độc đứa bé kia nhưng bị tiểu thiếp khác ngăn trở.

      Nhưng là tiểu thiếp đó biết, nàng cứu được lần, hai lần, cứu được cả đời. Vì vậy nàng tìm tới loại thuốc giả chết, đưa đứa bé đó thuận lợi ra khỏi cái nhà kia.

      Đứa bé bị đưa cho nông phu được tiểu thiếp kia an bài mang về nhà nuôi dưỡng, nhưng khi đó chiến tranh loạn lạc, nông phu bị thiết kỵ dẫm đạp mà chết.

      Quân địch giống như giặc cướp giết người phóng hỏa việc gì làm, đứa bé bị nhốt trong căn nhà lá cháy, có ai để cầu xin cứu giúp.”

      Quỷ Hành dừng lại, quay đầu nhìn ta.

      Ta sớm lệ rơi đầy mặt, lòng ta đau chạy tới ôm lấy Quỷ Hành, ôm cổ hắnthật chặt, “Sau đó sao? Về sau ngươi được cứu như thế nào?”

      Quỷ Hành gắt gao ôm lại ta, “Trong lúc ta cho là thể còn sống, Cố Phong xuất . ra tiểu thiếp kia biết tình thế tốt, sợ thôn trang bị loạn quân gây rối, vì vậy nhờ cậy phụ thân của Cố Phong tới đó đưa ta đến chỗ an toàn. Ai biết quân địch trước bọn họ bước, đốt sạch cả thôn trang. Cố Phong vô cùng lo lắng bỏ qua từng miếng đất, từng nhà tìm ta. Cuối cùng rốt cục tìm được ta ở trong chum nước gần như khí tuyệt.

      Thân thể ta căn cơ kém, bị thương nặng chưa lành, hơn nữa hỏa thiêuchìm trong nước, căn bản là mạng ta treo lơ lửng.

      Phụ thân của Cố Phong đưa ta đến nơi của sư phụ Cố Phong.Sư phụ của Cố Phong dùng hết công lựccả đời, cứu sống ta.Lại cho ta bái sư, học tập y thuật, luyện nội công, duy trì sinh mạng.

      Ta dùng thời gian năm, tìm được cơ hội xuống núi, nhưng chờ đến lúc ta về đến nhà, thiên địa sớm biến sắc, người nhà trống.”

      Quỷ Hành vẫn như cũ ôm chặt, bi ai vô hạn , “Tuyết Nhi, nàng biết ? Tiếc nuối nhất của cuộc đời ta là thể bảo vệ nữ nhân từng dốc hết hết thảy bảo vệ ta, ta coi nàng là mẫu thân, nhưng ta ngay cả gặp mặt nàng ta lần cuối cũng được. Cho đến bây giờ, ta cũng biết nàng ấy còn sống hay chết.

      Tuyết Nhi, nàng có thể hiểu ? Ta khát vọng có thể sử dụng lực lượng của mình cỡ nào để bảo vệ người ta quan tâm. Ban đầu ta làm được, bởi vì ta có năng lực. tại ta có năng lực, ta làm hết thảy vì muốn bảo vệ nàng, để cho nàng phải chịu thương tổn. Tuyết Nhi, ta sợ hãi, ta hoang mang, nếu như nàng xảy ra chuyện, . . . . . . Ta cũng tuyệt đối có dũng khí sống ở đời này .

      Cho nên Tuyết Nhi, tha thứ cho ta được ?”

      “Được, được, được!” Ta liều mạng gật đầu, nước mắt rơi như mưa, thanh nghẹn ngào, trừ chữ “được”, ta cũng ra những cái khác.

      Quỷ Hành, xin lỗi, là ta quá mức tùy hứng, lần này đến lượt ta tới bảo vệ ngươi, ta bao giờ làm ngươi bị thương, cho tâm ngươi bị thương.

      Chương 86. Bắt đầu cuộc sống lại lần nữa.

      Edit: Tiểu tâm tâm

      Ta được Quỷ Hành dắt, đường trở về”Khách điếm Vân Lai” .

      “Ui da!” Ta đột nhiên bị vấp vào tảng đá, lúc nghiêng về phía trước, đượcQuỷ Hành vững vàng ôm vào trong ngực.

      có sao chứ?” Quỷ Hành nhìn ta, quan tâm .

      Ta chợt đỏ mặt, thối lui ra khỏi ôm ấp của Quỷ Hành, “ có, có sao.”

      “Vậy thôi, sắp đến rồi .” Quỷ Hành lại lần nữa kéo tay, tiếp.

      Ta nhìn đường phố nhá nhem tối, liền nhịn được đau lòng vì Quỷ Hành. Nếu phải vì vết sẹo mặt, nếu phải vì kí ức thống khổ,làm saoQuỷ Hành lại thích đông người, làm sao lại thích ban ngày đây? Ta nắm chặt tay Quỷ Hành, hi vọng sức mạnh của mình có thể truyền cho .

      Ta nhìn lưng Quỷ Hành, kiên cố vững vàng, nhưng nhìn thấy được khóe miệng cong lên mặt Quỷ Hành.

      Chúng ta lại trở về tiểu viện kia, chỉ là lần này, ở trong gian phòng của Tề Phụng Thư chính là Đậu Hoat hần trí mơ hồ. Lúc Đậu Hoa ngủ cùng lúc thanh tỉnh vốn là khác gì người bình thường, nhưng chỉ cần Đậu Hoa tỉnh lại nhìn thấy ta, đột nhiên nổi điên, đối với lần này, Quỷ Hành cũng là nghĩ mãi ra, hỏi ra nguyên do gì, cũng có biện pháp đúng bệnh hốt thuốc. Cho nên chúng ta thể làm gì khác hơn là coi Đậu Hoa là”Bệnh nhân tâm thần”, tạm thời cho nàng uống thuốc có tác dụng an giấc, luôn để nàng ngủ trong phòng.

      Trong lòng ta còn nghĩ về chuyện của Triều Phượng tửu lâu, cho nên sáng sớm lại cùng Vương Tiểu Ngưu chuyến đến Triều Phượng tửu lâu.

      Triều Phượng tửu lâu vốn tiêu điều hôm nay lại càng có sức sống, tiểu nhị ngồi trong phòng đuổi ruồi, lão bản cũng than thở được.

      Ta vừa vào tửu lâu, lão bản vui vẻ ra mặt, lập tức tươi cười ra nghênh tiếp. “Tiểu thư, chờ ngài mấy ngày, ngày đó ngài xong liền . Ngài cuối cùng chuyện liên quan đến tửu lâu của chúng ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Chu lão ngừng hỏi dồn dập như pháo.

      “Chu lão, trước tiên ngài chớ khẩn trương.” Ta trấn an . “Hôm nay ta tới đây là muốn cùng ngài chuyện làm ăn .” Ta chỉ chỉ tấm giấy đỏ “Xuất đổi” dán lên cửa kia.(ừm, có thể hiểu là giấy đề bán quán)

      Chu lão hơi nhíu chân mày, trong mắt có vài tia khinh thường.

      Lại cái nam nhân ngu xuẩn xem thường nữ nhân! Trong lòng ta lắc đầu.

      “Chu lão, ta đến Phượng Dương cũng được thời gian, trong lòng vẫn suy nghĩ làm chút công việc buôn bán.” Ta ngừng chút từ từ , “Nếu ta cùng Chu lão có duyên, như vậy trái lại có thể thương lượng sơ qua chút, biết ý của Chu lão thế nào?”

      Chu lão hổ là người thương trường, nghe ta như vậy, trong lòng dù muốn nhưng vẫn tươi cười như cũ, “Buôn bán của tửu lâu này cũng dễ dàng như tiểu thư nghĩ, chỉ sợ tiểu thư khổ cực, lại đổi được hồi báo như ý.”

      “Chu lão, đây phải là vấn đề của ta sao?” Ta giương lên bên khóe miệng, châm chọc , “Chẳng lẽ Chu lão còn muốn phụ trách buôn bán sau này của tửu lâu?”

      Chu lão nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Ta lập tức ôn nhu cười tiếng, xoa dịu bầu khí , “Dĩ nhiên, ta hiểu Chu lão đây là có ý tốt, tiểu nữ tử xin nhận. Chẳng qua ta cùng Chu lão chính là chuyện buôn bán, Chu lão sao lại có lý do chặn sinh ý ở bên ngoài? Huống chi, mấy ngày ta đây cũng nghe thấy, Triều Phượng tửu lâu căn bản là thiếu người hỏi thăm, chỉ có hai ba người ngoài thỉnh thoảng ngang, tới nơi này nghỉ chân chút. Tình trạng buôn bán như vậy chỉ sợ cho dù thực lực của Chu lão ngài hùng hậu hơn nữa, cũng chỉ có thể duy trì quá tháng .”

      Ta đem từng chuyện điều tra được mấy ngày gần đây phân tích cho Chu lão nghe, sắc mặt Chu lão từ thể tin đến bội phục thôi, gật đầu liên tục, “Là ta mắt kém, nghĩ tới ngài lại là kỳ tài buôn bán.”

      Ta cười lắc đầu, “Chu lão quá khen, biết bây giờ chúng ta có thể chuyện hay chưa.”

      “Được được được, chúng ta vào hậu viện .” Chu lão mạch dẫn ta đến phòng trong.

      Vị trí địa lý của Triều Phượng tửu lâu quả nhiên hạng nhất, đối mặt đường cái nhộn nhịp cũng ồn ào, hậu viện bên trong, bất luận từ góc độ nào nhìn ra đều là cảnh sắc xinh đẹp hạng nhất. Ta hài lòng khẽ gật đầu.

      “Vậy. . . . . . biết Cố tiểu thư có hài lòng với nơi này có hay ?” Chu lão hỏi, trong mắt mang theo phần chắc chắc.

      Ta đè xuống nụ cười, nghiêm mặt , “Vị trí cũng tệ.”

      “Vậy biết Cố tiểu thư bằng lòng ra giá là . . . . . ?” Chu lão hỏi.

      “Tiểu nữ tử ta mới đến, hiểu được giá thị trường, vẫn là Chu lão ngài ra giá .” Ta , trong mắt vô cùng chân thành, vẻ tay mơ ra đời chưa lâu được ta biểu diễn rất sống động.

      Hai mắt Chu lão tỏa sáng, “Ha ha, như Cố tiểu thư thấy được, nơi này của chúng ta khách hàng tệ, cảnh sắc càng có ưu thế, chỉ cần chỉnh đốn mộtchút, nhất định có thể ngày thu vào đấu kim. Vậy giá tiền đây. . . . . . Ba ngàn lượng là tuyệt đối đáng giá .”

      Ngươi thua gì giết người! Trong lòng ta mắng, ba ngàn lượng, ngươi coi nơi này của ngươi có bảo bối sao? đúng là xem ta thành kẻ coi tiền như rác.

      Mặc dù trong lòng mắng chửi, ngoài mặt vẫn cười vô tội như cũ, “Chu lão quả nhiên là tiền bối làm ăn, lại có thể cái tửu lâu tiêu điều này giống như tổ Phượng Hoàng! Nếu phải Tuyết Nhi từng “tự mình” cảm thụ qua tình hình buôn báncủa nơi này, Tuyết Nhi còn cảm thấy ba ngàn lượng này là Tuyết Nhi buôn bán lời. Chẳng qua, vị trí có tốt hơn nữa nhưng có khách nhân đến cửa cũng vô ích.

      Theo Tuyết Nhi biết, ba tháng nay, tổng cộng có hai mươi tám bàn, tất cả có ba mươi bảy người tới cửa. Trong đó hai mươi sáu bàn, ba mươi bốn người là ngoại nhân đường qua đây, bọn họ chỉ là đường mà thôi, sau khi dùng cơm liền vội vã rời . Còn có người là tên côn đồ cắc ké tới ăn cơm chùa, người này bị tất cả tửu lâu lớn trong thành Phượng Dương liệt vào khách nhân phải cự tuyệt, cho nên đành phải tới Triêu Phượng tửu lâu thử vận khí chút. Về bàn hai ngườicuối cùng, chính là ta cùng Tiểu Ngưu. biết ta giải thích tình hình thực tế có đúng hay đây?”

      tới chỗ này, sắc mặt của Chu lão sớm còn hồng hào như vừa nãy, trắng xanh lẫn lộn, vẻ mặt phức tạp khó phân biệt.

      Ta nhìn Chu lão cái, đột nhiên thay đổi giọng điệu, châm chọc : “Tửu lâu vắng vẻ như vậy, Chu lão lại vẫn có thể công phu sư tử muốn ngoạm của ta ba ngàn lượng, biết là Tuyết Nhi nghe lầm, hay là Chu lão trong lúc vô tình sai đây?”

      Chu lão vội vàng xoa xoa đầu đầy mồ hôi, “Là lão phu sai rồi, lão phu ngàn trăm lượng.”

      Hai ngàn hai là giá hợp lý, nhưng là bàn chuyện làm ăn từ xưa tới giờ chỉ lợi ích đạo nghĩa, cũng đạo lý bất công.

      Ta nhìn chính mình, quay đầu lại với Vương Tiểu Ngưu, “Tiểu Ngưu, ta có chút khát nước, rót ly trà giúp ta.”

      Vương Tiểu Ngưu nghe vậy gật đầu ra ngoài, ta làm như thấy Chu lão nóng nảy bất an, tự nhiên tự đắc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Ta nhìn lại, vẻ mặt Chu lão càng ngày càng bất an, càng ngày càng gấp gáp, nhìn bên mặt ta, bộ dáng “Muốn còn muốn nghỉ ngơi”.

      Qua lâu, Vương Tiểu Ngưu mới mang theo bình trà vào.

      Ta trừng mắt liếc cái, nghiêm nghị khiển trách: “Sao lại cả buổi vậy? Từ nơi này đến hậu trù chẳng lẽ phải vượt núi băng đèo sao?”

      Vẻ mặt Vương Tiểu Ngưuủy khuất nhìn ta, “Tiểu thư, phải là ta động tác chậm chạp, mà là ta ở phía sau tìm kiếm hồi lâu, cũng tìm ra bình trà, vất vả mới tìm được , lại tìm được lá trà có mùi nấm mốc. Hậu viện có nước nóng, ngay cả củi đốt cũng có, cho nên ta đành phải chạy đến trà trangcách vách, mua cho tiểu thư ngài tràPhổ Nhịngài thích nhất.”

      Ta nếm ngụm trà, khẽ gật đầu. Sau đó thay khuôn mặt lạnh lùng với Chu lão. “Chu lão, vừa rồi ngài có nghe Tiểu Ngưu ? Từ lúc ta vào cửa đến bây giờ, Triều Phượng tửu lâu có cho ta chén nước trà, phục vụ hợp cách; dọc đường chúng ta , bụi đất tung bay, đất còn có chuột chạy qua, hợp vệ sinh; ở nhà bếp tìm được món giống như là thức ăn, ngay cả lá trà cũng có mùi nấm mốc, nguyên liệu nấu ăn phù hợp; bình trà cũng sạch , bát đĩa sứt mẻ, có nước nóng thậm chí ngay cả củi đốt cũng có, chuẩn bị đạt!”

      “Chu lão, tửu lâu của ngài như vậy, nếu bỏ ra ngàn tám trăm lượng, chỉ sợ có cách nào “cải tử hồi sinh”.”

      Lần này Chu lão hoàn toàn hốt hoảng, hô hấp dồn dập, mồ hôi đầm đìa, run run mở miệng, “Cố, Cố tiểu thư, ngài ra giá . . . . . .”

      Ta cườithắng lợi tiếng, “Năm trăm lượng!”

      Ta cười hì hì khoác vaiVương Tiểu Ngưu, trong ngực cất hợp đồng mới vừa ký kết, trở về.

      “Tiểu Ngưu, mới vừa rồi ngươi biểu diễn tệ, mười phần là bộ dáng tiểu tức phụ!” Ta vừa , vừa trêu chọc Vương Tiểu Ngưu đỏ mặt xấu hổ.

      “Hừ!” Vương Tiểu Ngưu hừ ta tiếng, để ý tới ta.

      “Ôi, vẫn còn tức ta ngươi như vậy sao? Đây phải là vì giống y như mới cho ngươi nha, ngươi xem, vừa rồi ngươi diễn giống như a.” Ta ra, ràng có chút nào hối hận.

      Vương Tiểu Ngưu tức giận gạt tay ta ra, nổi giận : “Ngài là tiểu thư, đương nhiên là ngài như thế nào là như thế đó, Tiểu Ngưu làm sao dám có ý kiến?”

      Xem ra đúng làchọc đứa này phát cáu. Ta lập tức lấy lòng , “Tiểu Ngưu, ta sai lầm rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ ta đây lần thứ nhất , lần sau diễn trò, ta nhất định trước lời kịch với ngươi.” Ta ra lời thề son sắt.

      Ai ngờ Vương Tiểu Ngưu căn bản để ý tới vẻ”Thành khẩn” của ta xin lỗi, hừ lạnh tiếng, giận dỗi chuyện với ta.

      là mộttiểu hài tử kì cục. ràng trước kia khả ái như vậy , chẳng lẽ là đến thời kì phản nghịch? Ừ, cũng phải, đứa này từ trước đến giờ trưởng thành sớm, thời kì phản nghịch cũng tới sớm.

      Ai, hài tử thời kì phản nghịch chọc được rồi.

      Thời điểm trong lòng ta suy nghĩ trêu chọc Vương Tiểu Ngưu vui vẻ như thế nào, đột nhiên bóng dáng nhào ra, ôm cổ ta, “Nhìn thấy ngươi tốt quá. . . . . .”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :