1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 32
      Thùy Vũ. nhíu mày. Rồi lại rủ mắt xuống.

      “Thương Tịnh” Cố Thùy Vũ thản nhiên gọi. chăm chú nhìn , mới ngắn ngủi hai tuần chưa gặp mà gầy nhiều, cau mày.

      “Vâng” Thương Tịnh còn hơi sức chuyện nữa

      “Lại đây, chúng ta chuyện” kéo tới căn phòng người ở tầng hai, sau khi đóng cửa lại, hỏi, “Bệnh mẹ em thế nào rồi?”

      Thương Tịnh trả lời, chỉ thấy nỗi chua xót dâng trào lên tận mũi

      “Rất khó chữa à?”

      gật đầu

      sao, chữa được thôi” Cố Thùy Vũ định ôm, bị né tránh. Ánh mắt trở nên buồn bã

      Thương Tịnh đấu tranh hồi lâu mới khó khăn mở miệng hỏi, “Cố Thùy Vũ, , có thể cho tôi vay tiền ?”

      Cố Thùy Vũ chăm chăm nhìn , chậm rãi , “Tôi cho em vay, tôi có thể cho em luôn”

      Thương Tịnh giật mình, nhưng chợt hiểu ý tứ đằng sau câu đó, “…đê tiện!”

      Thấy mặt tái mét, Cố Thùy Vũ cũng chẳng mềm lòng, “Tôi rồi, đừng để tới ngày tôi mất kiên nhẫn, tới ngày hôm nay, tôi thực kiên nhẫn nổi nữa rồi”

      Thương Tịnh há hốc miệng, nhưng nên lời

      Cố Thùy Vũ cúi đầu nhìn , “Tôi cũng muốn làm vậy nhưng em là người phụ nữ của rôi rồi, tôi muốn được ôm em, Thương Tịnh” Có trời mới biết hai tuần này muốn ôm tới phát điên lên được, khi nằm giường lại nhớ nét mặt của lúc ấy, nhớ tới nỗi suýt nữa bốc lửa toàn thân, tìm người phụ nữ khác để giải tỏa dục vọng nhưng lại hoàn toàn cụt hứng. ràng rất muốn phụ nữ,nhưng người đó chỉ có thể là Thương Tịnh.

      tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt Thương Tịnh cũng tắt ngóm, giống như ngôi sao đột nhiên đánh mất ánh hào quang của bản thân nữa vậy

      Cố Thùy Vũ làm như nhìn thấy bộ dạng bây giờ của , lùi về phía sau bước, “Được rồi, tôi còn có việc, em suy nghĩ kỹ , đương nhiên, so với sức khỏe của mẹ em chẳng có gì cần suy nghĩ lâu đúng ?”

      mở cửa rồi rời , để lại Thương Tịnh ngơ ngác đứng đó.

      Thương Tịnh biết mình quay lại phòng bệnh thế nào nữa, giây phút trông thấy mẹ mới chợt tỉnh táo lại, thay bằng gương mặt tươi cười. lúc sau, ông Thương cũng cười, xách túi hoa quả bước vào. Hai cha con trao đổi bằng mắt với nhau, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, hai người trò chuyện linh tinh với bà Thương.

      Đêm hôm đó, bà Thương ở lại bệnh viện để theo dõi, Thương Tịnh khăng khăng đòi ở lại trông mẹ, ông Thương cũng chẳng thừa hơi tranh cãi, ông mình trở lại nhà trọ, gọi điện mượn tiền bạn bè.

      Tinh thần bà Thương tệ, bà vừa chuyện với con được lúc ngủ thiếp , Thương Tịnh đắp chăn cho bà, chăm chú nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ trở nên bình yên, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Lau rồi lau, nhưng lệ vẫn ngừng chảy, vì muốn để những bệnh nhân khác trông thấy nên cúi đầu bước ra ngoài, đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú thưa thớt bầu trời đêm, nhìn tới xuất thần, rồi khẽ cười khổ.

      Cùng lúc ấy, lần đầu tiên Cố Thùy Vũ phá lệ trở về căn hộ bóng người từ sớm, ra ban công đốt điếu thuốc, híp mắt nhìn bầu trời đêm, sau đó phả ra làn khói mờ ảo. cảm thấy khá nóng ruột. ràng ở địa phương vắng vẻ này chẳng thiếu những người đàn bà mềm mại, khi màn đêm buông xuống cũng chẳng hề trống trải, nhưng tại sao tại lại vui nổi? Trong tâm trí tràn ngập ánh mắt ảm đạm của , tới tận bây giờ vẫn kinh ngạc hiểu nổi bản thân. Gió đêm lướt qua gò má , rốt cục cũng bắt đầu suy nghĩ kỹ về cái tình huống tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở nên hết sức phức tạp này

      Mãi lâu sau, buông xuôi, nhíu mày.

      Hôm nay nhất định là ngày khó khăn, cả đêm ngủ, 5 giờ sáng Thương Tịnh vào phòng bệnh để kiểm tra phát bà Thương tỉnh giấc và khoác áo ngồi giường bệnh, bởi vì người bệnh ở các giường khác còn chưa tỉnh nên Thương Tịnh đành giọng , “Sao mẹ dậy sớm thế? Mẹ có đói ? Hay là mẹ thoải mái chỗ nào?”

      Bà Thương cười, khẽ lắc đầu

      Thương Tịnh rót cốc nước cho mẹ, bà Thương uống hai hớp rồi ra hiệu với rằng bà vội. Vì vậy Thương Tịnh ngồi xuống mép giường cười hì hì với bà, bà bật cười kéo tay , khẽ vỗ về.

      Hai mẹ con im lặng ngồi bên nhau rất lâu nhưng trong lòng mỗi người lại đuổi theo những suy nghĩ khác nhau

      Hơn sáu giờ, ông Thương vừa ngân nga giai điệu vừa xách theo bữa sáng bước vào, bà Thương vừa làm kiểm tra phóng xạ xong, ngồi nghỉ ở phòng đợi chờ lấy kết quả, ba người quyết định ngồi ở phòng chờ ăn sáng luôn, hôm nay khẩu vị của bà Thương dường như tốt hơn, bà ăn hai cái bánh bao rồi thêm cốc sữa đậu nành, Thương Tịnh thầm nghĩ, để bà nhập viện là đúng đắn rồi. Ông Thương dường như cũng nghĩ giống hệt con , ăn sáng xong, ông nháy mắt với Thương Tịnh để ra ngoài cùng ông bị bà Thương gọi lại, “Hai cha con đừng vội, tôi có việc muốn với hai người”

      Hai cha con lại ngồi xuống, “Có chuyện gì thế?”

      Bà Thương xoa vệt máu đọng do truyền nước ở mu bàn tay, chậm rãi , “Tôi ở đây quen chút nào, tôi muốn về nhà”

      Hai người cả kinh, ông Thương , “Em là trẻ con hả, tới là tới, ?”

      “Đúng vậy đấy mẹ, mẹ săp được tiến hành trị liệu mà, rồi mẹ khỏe lên nhanh thôi, đợi mẹ khỏe sau đó chúng ta cùng về nhà”

      “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định điều trị nữa” Bà Thương ngẩng đầu, rất nhưng cũng rất kiên định

      “Đừng nhảm, hai cha con tôi nộp tiền rồi, bệnh viện cho rút lại đâu” Pong Thương khịt mũi

      “Em hỏi người ta rồi, còn chưa nộp tiền mà” Ở đây ngày tốn mất mấy nghìn tệ, nhà bà lại chẳng phải núi vàng núi bạc, tiền bạc đổ vào việc chữa trị này chẳng khác gì đổ vào cái động đáy

      hỏi ư? Rốt cuộc bà hỏi chuyện gì? Ông Thương và Thương Tịnh liếc nhìn nhau, cảm thấy điềm xấu.

      “Ôi, bệnh này có chữa cũng vô dụng thôi, tôi cũng rất sợ chết, nhưng hai hôm nay tiêm nhiều như vậy, tôi bệnh cũng thành có bệnh mất, tôi hỏi qua bác sĩ rồi, về nhà yên ổn sống qua ngày, chừng có ngày nào đó khối u đột nhiên biến mất ấy chứ” Nhưng các sĩ cũng , chuyện đó nếu có đúng là ký tích

      vớ vẩn!”

      “Hừ, em chuyện với , chẳng biết gì cả, ra ngoài , để em chuyện vơi Tiểu Tịnh”

      “Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, vô ích thôi!”

      có ra hay ?”

      ra”

      còn ra em nôn ra máu cho xem” Bà Thương trừng mắt nhìn ông

      “Em…hừ!” chịu nổi tính cách vô cớ gây của bà, ông Thương phủi tay ra ngoài

      “Mẹ, mẹ gì với con cũng vô dụng, con đồng ý đâu” Thương Tịnh nghiêm mặt, tỏ lập trường

      “Tiểu Tịnh, nghe mẹ này, mẹ phải vì con đâu, mẹ là vì ba con” Bà Thương kéo , dịu dàng , “Ba con là người đàn ông có năng lực nhưng vì nhà chúng ta có tiền và bởi vì cơ thể ốm yếu của mẹ liên lụy nên tiền ba con kiếm được tiêu hết người mẹ, nhìn ông ấy ăn mặc cũng chẳng bằng người ta, mẹ luôn cảm thấy rất áy náy con có biết ? Nếu ông ấy ly hôn thừa sức tìm được người phụ nữ khỏe mạnh để lập gia đình, thế chẳng tới nông nỗi này, nhưng những năm gần đây ông ấy lúc nào cũng trước sau như , mẹ biết lấy gì báo đáp cho ông ấy đây? Sau khi rời bỏ thế gian này còn để lại khoản nợ cho ông ấy chăng? Mẹ ích kỷ cả đời rồi, tốt xấu gì con hãy để cho mẹ yên lòng rời được ?”

      “Mẹ khỏe lên thôi, mẹ, con có người bạn, người ta đồng ý cho con vay tiền rồi, hơn nữa trả muộn chút cũng sao. Mẹ đừng bi quan thế, tất cả rồi tốt đẹp thôi”

      “Ngốc, cơ thể mẹ, mẹ nhất, mẹ mới trị liệu ngày mà cảm thấy lực bất tòng tâm rồi con ạ. Mẹ giống những người vốn khỏe mạnh bỗng đột xuất sinh bệnh, cơ thể mẹ yếu sẵn, mẹ chịu nổi những hóa trị này đâu, trị liệu bệnh ung thư cũng vậy thôi, kết quả chỉ có , chết. Mẹ trông thấy hai cha con mẹ chẳng còn sợ phải chết nữa, con người sống đời truy cầu điều gì? Cái gì nên hưởng thụ mẹ hưởng thu, mẹ có người chồng thương mẹ, có đứa con hiếu thuận, có bao nhiêu người dù sống lâu trăm tuổi cũng chẳng đạt được hai thứ tình cảm quý báu này đâu, mẹ còn gì phải tiếc nuối” Bà Thương thoải mái xoa má , “Đừng khuyên mẹ, tại dù mẹ rất ngượng khi những lời này với con, nhưng mẹ ba con, đây là cách thể tình cuối cùng của mẹ dành cho ông ấy, mẹ hy vọng con đừng ngăn cản mẹ”

      Thấy tâm ý mẹ quyết, Thương Tịnh nên lời, đôi mắt ngấn lệ, ra sức lắc đầu

      “Được rồi, đừng khóc, giúp mẹ gọi ba con vào đây , chắc ông ấy lại hút thuốc rồi”

      Cuối cùng, Thương Tịnh cũng bắt được chút hy vọng, cảm thấy chỉ có ba mới có thể lay động được mẹ, qua quýt lau khô nước mắt rồi ra ngoài gọi ba vào

      “Em gì mà khiến Tiểu Tịnh khóc thế?” Ông Thương tới cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ

      có gì, giúp em thu dọn đồ đạc , chúng ta về nhà thôi”

      Em định diễn tới lúc nào đây?”

      “Lần trước cũng đồng ý cho em làm trị liệu đúng ?”

      “Đó là do sợ em chấp nhận được , sợ tạo áp lực quá lớn cho em. , cho dù Tiểu Tịnh quay về cũng định bụng áp tải em tới bệnh viện đấy”

      “Cơ thể của em đương nhiên em hơn , cho rằng em có thể khỏe hơn hay sao?”

      “Đợi em chữa trị xong lần này có thể khỏe như trâu rồi”

      “Được rồi, đừng linh tinh nữa, nghĩ cho cũng phải nghĩ cho Tiểu Tịnh chứ, con bé còn tuổi xuân phơi phới, cần được hưởng thụ cuộc sống, thế nhưng chỉ vì người sắp chết như em mà nó phải mệt mỏi với những món nợ, làm sao còn thời gian nghĩ tới chuyện kết hôn cơ chứ? Dù có bạn trai nếu người ta biết hoàn cảnh gia đình ta làm gì có ai dám lấy con bé?”

      “Tìm người đàn ông có tiền là được”

      “Em đồng ý, danh gia vọng tộc như thế, Tiểu Tịnh chúng ta về đó nhất định bị ức hiếp, tìm nhà môn đăng hộ đối, vợ chồng son thương nhau sống qua ngày, sinh hai đứa trẻ mập mạp…” Bà Thương nghĩ tới tương lai tươi đẹp bèn khỏi nghẹn ngào

      “Đúng rồi, em còn phải bế cháu ngoại nữa chứ”

      “Em biết em đợi nổi ngày đó nữa rồi”

      “Đổng Hồng”

      “Chồng à” Bà Thương giống ông Thương, bộc lộ hết cảm xúc của bản thân ra ngoài, bà cực kỳ hiếm khi gọi ông là chồng, thỉnh thoảng vào lúc cần làm nũng hay cầu xin ông bà mới dùng, “Em là người mẹ, em hy vọng có thể đem tới cho con mình tương lai tốt đẹp nhất, em muốn sau khi mình chết còn ném lại cục diện rối rắm, khiến cho con chúng ta chịu khổ cả đời” Mấy chục vạn tệ với người dân bình thường mà , chính là tích góp cả đời.

      “Em cứ như vậy phủi tay , vậy còn sao?” Ông Thương còn sức,

      đợi để bế cháu , nhớ đốt vài tấm hình cho em nhé, ảnh của khỏi , em xem vài chục năm chán rồi…”
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet3 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 33
      Thương Tịnh như phải chịu đựng dày vò gấp bội khi đợi ở bên ngoài, hy vọng cha có thể làm mẹ hồi tâm chuyển ý, đúng lúc này, giọng quen thuộc vang lên, “Thương Tịnh”

      đứng dậy quá đột ngột, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng phát ra tiếng , bởi vì nhiều nguyên nhân nên máu trong cơ thể được lưu thông, dẫn đến việc trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, người trở nên lảo đảo.

      Người đàn ông kia vôi vã đỡ lấy , “Em sao thế?” Chết tiệt, khuôn mặt bé của sao lại trắng bệch tới vậy? Là do bức sao?

      Thương Tịnh dần hồi tỉnh rồi giãy khỏi vòng tay , giọng của chưa bao giờ lạnh lùng hơn thế, “Cố Thùy Vũ”

      “Mặt em sao có tý huyết sắc nào thế kia? Chưa ăn sáng hả?” Cố Thùy Vũ làm như thấy vẻ lạnh lùng của , vẫn quan tâm hỏi.

      tới sớm thế, sao, chờ nổi, muốn tới thu nhận kết quả thắng lợi à?” Thương Tịnh chưa bao giờ đau thấu tới tận xương tủy như giờ khắc này, trong căn phòng kia, mẹ đánh mất ý chí sinh tồn, bà muốn được ra trong im lặng, còn người mà cho rằng mình lại thể , người đàn ông ấy trong thời điểm bất lực nhất uy hiếp , muốn trở thành tình nhân của ta, bắt đầu biết mình sống còn có ý nghĩa gì nữa đây.

      Thấy chịu đả kích nặng nề tới nỗi gương mặt dường như chẳng còn chút hy vọng nào nữa, thầm kinh hãi, buột miệng, “Tôi cho em mượn tiền!” kéo cánh tay , giống như chỉ cần có thế là có thể ngăn lại, “Nhừng lời ngày hôm qua, hãy coi như tôi chưa từng , tôi ép em, em phải sống tốt, tôi mãi mãi ép em” Có trời mới biết, trong khắc muốn cứng rắn dùng thủ đoạn để mau chóng đạt được mục đích tới cỡ nào, tất cả chỉ vì sợ đêm dài lắm mộng, nhưng bây giờ, chỉ có ý niệm, đó là cầu xin đừng như thế này nữa, thực thấy sợ hãi.

      thể thừa nhận, nảy sinh thứ tình cảm khác lạ với .

      Thương Tịnh nghe thấy vậy, trái tim mong manh dễ vỡ trong nháy mắt được buông lỏng, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “ sao?” Đôi môi vì thế mà có phần run rẩy

      , nếu em tin chúng ta có thể viết giấy nợ, đừng khóc, được ?” ràng người con trước mặt rất quật cường, chịu rơi dù chỉ giọt nước mắt, nhưng vẫn kìm được lòng dỗ đừng khóc.

      Thần kinh căng thẳng tột độ của như thể chợt đứt phựt, Thương Tịnh nhào vào lòng , nước mắt thấm ướt áo, “Mẹ, mẹ tôi, bà muốn ….” Giờ phút này, giống như bé con tìm được người mà có thể cáo trạng, tựa như thế giới này chỉ có mình có thể giúp .

      “Ngoan, ngoan, Tịnh Tịnh, đừng khóc, đừng khóc, mẹ em sao lại nghĩ thế?” Dù mới sáng sớm nhưng hành lang vẫn có khá nhiều người qua lại, Cố Thùy Vũ chằng buồn nghĩ nhiều vậy, ôm chặt , ngớt dỗ dành

      “Bà cần tôi…” Thương Tịnh vừa nghẹn ngào vừa , “Bà còn muốn …”

      Lần này, Cố Thùy Vũ hiểu ý tứ trong lời của , đau lòng , “Đừng khóc, có phải bà sợ liên lụy tới gia đình ? Em với bà rằng tôi cho em mượn tiền rồi là được, đúng ?”

      “Đúng, đúng, bà chính là sợ như thế, nhưng lời tôi tin, cho bà biết được , với bà rằng cho tôi mượn tiền , tôi nhất định trả lại mà!” Hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn

      “Được, được, được, tôi với bà, em đừng khóc” tại, Cố Thùy Vũ chỉ cần đừng khóc nữa việc gì cũng có thể thương lượng.

      Thương Tịnh được luôn miệng dỗ dành, khó khăn lắm nước mắt mới ngừng rơi, lúc giúp lau nước mắt giọng từ phía sau truyền tới.

      “Ồ? Đây phải là thị trưởng Cố sao? Văn Tiến đảm nhận việc trực đêm, tuần tra lần cuói cùng trông thấy cảnh Cố Thùy Vũ cúi đầu chuyện cùng với người con , ông ta tươi cười tới.

      Thương Tịnh quay lưng về phía ông ta, rồi khẽ nép vào bên cạnh .

      “Chủ nhiệm Văn” Biểu cảm của Cố Thùy Vũ rất tế nhị, cầm chiếc khăn tay dịu dàng đưa cho Thương Tịnh, rồi tiến lên mỉm cười bắt tay với ông ta

      “Thị trưởng Cố sao tới sớm vậy?” Ánh mắt Văn Tiến thoáng đảo qua bên cạnh , quả nhiên là Thương Tịnh, xem ra cú điện thoại hôm qua ông ta gọi là chuẩn rồi.

      rảnh rỗi nên tới thăm vị lãnh đạo cũ, tiện thể xem mẹ Thương Tịnh thế nào, Thương Tịnh, đây là chủ nhiệm Văn, hai người hẳn biết nhau rồi nhỉ?”

      Nước mắt Thương Tịnh chưa khô, cúi đầu khẽ gật cái

      “Chủ nhiệm Văn, ông là bác sĩ điều trị của bác Thương, mọi chuyện nhờ cậy cả ở ông, Thương Tịnh cứu tôi mạng, tôi luôn nghĩ phải làm thế nào để báo đáp phần ân tình này cho ấy, xin ông hãy dùng tất cả biện pháp tốt nhất, tất cả tiền điều trị tôi chịu trách nhiệm”

      “Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi nhất định tận lực cố gắng” Trong lời có phần mờ ám, Văn Tiền cười gật đầu.

      Lúc này, ông Thương ra với nét mặt trầm trọng, trông thấy ba người bèn sững sờ, “Tiểu Tịnh?”

      Thương Tịnh ngẩng đầu, thấy cha ra liền vội vã tới hỏi, “Mẹ thế nào ạ?”

      Ông Thương lắc đầu

      “BA!”

      “Thương Tịnh, em đừng kích động” Cố Thùy Vũ trấn an

      “Vị này là..”Ông Thương nhìn về phía người đàn ông phong độ xa lạ.

      Lúc này, Thương Tịnh mới chú ý tới xung quanh, thoáng nhìn Cố Thùy Vũ, rồi rủ mắt xuống, giới thiệu, “Ba, đây chính là phó thị trưởng của thành phố S, thị trưởng Cố, thị trưởng Cố, đây là ba tôi”

      “Ồ?” Ông Thương kinh hãi, ông ngờ người đàn ông nhìn cực kỳ trẻ này lại là phó thị trưởng, nhưng sao Tiểu Tịnh lại quen biết lãnh đạo lớn nhỉ? “Chào ngài, thị trưởng Cố”

      “Chào bác, Thương tiên sinh, Thương Tịnh từng làm vệ sĩ cho cháu thời gian, dù ít dù nhiều nhờ có ấy cháu mới có thể chuyển nguy thành an” Cố Thùy Vũ bắt tay với ông Thương rất đúng mực, tiện thể giải thích qua

      “À, ra thế” Con làm công tác nguy hiểm như thế mà hề với bọn họ tiếng. Ông Thương trách cứ nhìn con.

      Hai người khách sáo đôi câu, rồi Cố Thùy Vũ hỏi, “Tình hình bác sao rồi ạ?”

      “Bà ấy…ôi! sao, tinh thần tệ, cảm ơn cậu quan tâm”

      “Tôi nghe Thương Tịnh bác muốn điều trị ạ?”

      Con bé này sao cái gì cũng với người ta vậy, ông Thương mạnh mẽ cười tiếng, “ phải là tính bướng bỉnh của bà ấy lại nổi lên hay sao?”

      “Là thế này ạ, Thương tiên sinh, Thương Tịnh cứu cháu mạng, cháu vẫn luôn muốn báo ơn, bây giờ ấy gặp khó khăn, nếu cần cháu giúp tay quyết từ chối, về phí điều trị….vừa rồi cháu cũng với Thương Tịnh, cháu hi vọng có thể cho ấy vay tiền để chữa trị cho bác , sau này cứ từ từ trả cũng được”

      “Hả?” Ông Thương thoạt vui mừng, nhưng lập tức cảm thấy ổn, “Rất cảm ơn ngài, thị trưởng Cố, có điều số tiền này khả năng hề chút nào, , gia đình chúng tôi cũng biết rốt cục phải tốn bao nhiêu nữa..”

      “Ha ha, mạng của cháu đáng giá bao nhiêu cũng đáng để cho Thương Tịnh vay bấy nhiêu” Cố Thùy Vũ cười , “Hơn nữa, vay chứ phải cho , cháu tin nhân cách làm người của Thương Tịnh” Dù có dâng cả hai tay trước mặt , cũng chẳng cần cơ mà

      “Nhưng vợ tôi…”

      “Nếu bác ngại cháu có thể gặp bác lần được ạ? Có thể bác nghe lọt tai lời của người ngoài”

      “Đương nhiên có thể, cậu tới thăm làm gì có chuyện từ chối”

      Thương Tịnh nắm chặt tay

      Cố Thùy Vũ được ông Thương dẫn vào giới thiệu với bà Thương. Ánh mắt bà Thương mang theo nghi hoặc, quan sát vị phó thị trưởng tuổi trẻ tài cao này lượt, rồi bà ý tứ liếc nhìn Thương Tịnh đứng ngoài vào, thấy chiếc nhẫn ngón áp út của , bã tự có đánh giá của riêng mình. Khi bà biết lý do càng tin tưởng suy đoán của bản thân, bà tìm cớ đuổi ông Thương ra ngoài, sau đó mỉm cười nhìn Cố Thùy Vũ , “Thị trưởng Cố, cảm ơn quan tâm của cậu, tôi là người khéo chuyện, có mấy câu muốn với cậu, nếu mạo phạm xin cậu đừng tức giận”

      “Bác gì vậy, bác , bác khách khí quá ạ, cháu là bậc con cháu, nếu bác ngại cứ gọi tên cháu là được rồi, cháu tên là Cố Thùy Vũ”

      Bà Thương khẽ cười, lắc đầu, “Thị trưởng Cố, nếu cậu là người chưa lập gia đình số tiền này tôi chắc chắn mặt dày vay mượn, nhưng cậu lại kết hôn rồi”

      Đáy mắt Cố Thùy Vũ thoáng lóe lên tia sáng, cười , “Bác yên tâm, cháu dùng tiền vào việc gì, vợ cháu chắc chắn hỏi tới đâu ạ”

      phải tôi có ý đó” Bà Thương nhìn về phía ngoài cửa, “Tôi hiểu Tiểu Tịnh vô cùng, cho dù có tuyệt vọng nó cũng bao giờ mượn tiền của lãnh đạo, huống hồ đây lại là khoản tiền lớn, vả lại nó để hai chúng ta chuyện riêng, chỉ như thế đủ lên nó hết sức tín nhiệm cậu”

      “Về việc tư, hai chúng cháu cũng coi như là bạn ạ”

      “Đây phải là chuyện tốt, xin lỗi vô ý mạo phạm cậu, chỉ là con bé Tiểu Tịnh này ngốc nghếch lắm, lại dễ hành động theo cảm tính, hơn nữa phải tôi khoe khoang đâu, nó là tốt, người đàn ông nào ở cùng nó lâu dài chắc chắn thích nó”

      “Bác Thương, bác hiểu lầm rồi ạ, cháu chỉ coi Thương Tịnh là bạn, cháu rất vợ cháu”

      Bà Thương chậm rãi uống hớp nước, “Đừng nhìn bây giờ tôi ốm yếu bệnh tật thế này, chứ hồi trẻ tôi cũng được coi là mỹ nhân đấy”

      “Đương nhiên, tại bác vẫn như thế mà”

      “Ha ha, khi đó có mấy người con trai muốn làm người của tôi, nhưng tôi hết lần này tới lần khác chỉ nhìn trúng ba của Thương Tịnh, cậu biết tại sao ? Bởi vì tôi biết nhìn người, đây là thứ trực giác mà tôi vẫn thường kiêu ngạo, khi ấy, tôi thấy những người đàn ông khác đều có mục đích riêng, chỉ có ba Thương Tịnh lòng thích tôi, vì thế tôi chọn ông ấy, vả lại, chứng mình, lựa chọn của tôi hề sai lầm”

      Cố Thùy Vũ ngờ lại bị bà giữ quyền chủ động, đành cười trừ.

      “Tôi hề nhìn lầm đâu, cậu có ý với con tôi”

      Cố Thùy Vũ im lặng trong giây lát, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau, “Nếu bác thẳng thắn thế cháu cũng giấu diếm nữa, sai, cháu muốn tặng mấy chục vạn này cho ấy, nhưng ấy cần, cho nên số tiền này tuyệt đối là trong sạch, chỉ đơn thuần là cho ấy vay mà thôi”

      “Vậy lại càng gay go hơn, phải sao?” Bà Thương ý tứ nhìn

      Cố Thùy Vũ tránh né lời của bà, “Vâng, nếu có bác ngăn trở, có lẽ cháu tương đối dễ dàng ra tay hơn, vừa nãy bác cũng rồi đấy, ấy rất tín nhiệm cháu”

      “Đừng kích tôi, vô dụng thôi, tôi hiểu nhân cách của con mình hơn bất cứ ai, kể cả nó thực cậu chăng nữa cũng làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác. Đây là ưu điểm lớn nhất của Thương Tịnh nhà chúng tôi, nó sống rất biết điều”

      “Xem ra bác hề lo lắng”

      Bà Thương cười khổ, “Lo chứ, người mẹ bao giờ cũng có gánh nặng ở trong tim tôi có mấy lời thể với cha con bọn họ, nhưng lại có thể với người ngoài như cậu, tôi sợ chết là giả, sao tôi có thể nỡ lòng nào bỏ lại chồng và con được chứ? Nhưng sống tới cuối đời rồi tôi cũng nhìn rất nhiều việc, đau dài bằng đau ngắn, cơ thể tôi tuyệt đối thể sống lâu được, thay vì kéo dài nỗi đau của cha con nó thà giải thoát còn thoải mái hơn, tuy tôi ra có lẽ hơi sớm nhưng sau này cha con nó còn gánh nặng nào nữa, đây chính là trách nhiệm cuối cùng của người làm vợ và làm mẹ”

      Thương Tịnh lớn lên trong gia định như vậy thảo nào tính cách của lại ngay thẳng tới thế. Cố Thùy Vũ nhìn vào đôi mắt cương quyết của bà Thương, khẽ thở dài.
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet3 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 34
      ai có thể thuyết phục bà Thương, Thương Tịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, định tìm bác sĩ hỏi liệu có thể tranh thủ thời gian để làm phẫu thuật hay , ngờ lại nhận về câu có thể giết người từ bác sĩ Văn Tiến
      “Căn cứ vào kết quả kiểm tra mới nhất, chúng tôi phát các chức năng của bác Thương đều suy yếu cách nhanh chóng, có lẽ còn kịp phẫu thuật rồi”

      Có ý gì, chẳng lẽ hy vọng duy nhất của cũng tan biến rồi ư?

      Vì lo lắng nên Cố Thùy Vũ theo tới, thấy vậy, tiến lên đỡ lấy , nhìn Văn Tiến hỏi, “Lẽ nào còn cách khác sao?”

      “Ôi, thị trưởng Cố, nếu còn tia hy vọng chúng tôi tận lực cố gắng, nhưng tình trạng của bác Thương…chúng tôi hết cách xoay chuyển rồi”

      Đôi mắt to của Thương Tịnh trở nên trống rỗng, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Cố Thùy Vũ. Muốn phải trơ mắt nhìn mẹ ra thể làm gì sao? “Sao có thể thế….”

      “Thương Tịnh!” Cố Thùy Vũ đau lòng, ôm chặt lấy

      Kết quả, Thương Tịnh kể cho cha mẹ biết cuộc đối thoại giữa và bác sĩ Văn, nhờ có thầm giúp đỡ của Cố Thùy Vũ, chấp nhận được cái thực tế tàn khốc này, vài ngày sau, nhà ba người lên tàu quay về. Cố Thùy Vũ còn phải chủ trì công tác báo cáo chính quyền nên thể tiễn , chỉ gọi điện khuyên nhủ vài câu, Thương Tịnh lặng lẽ nghe, cuối cùng lời tạm biệt với , “Tạm biệt, Cố Thùy Vũ”

      “Ừm, tự chăm sóc bản thân tốt nhé”

      Trở lại quê hương ở thành phố A, Thương Tịnh trải qua quãng thời gian sum họp gia đình với cha mẹ, vui vẻ nhưng lại mang theo chút nỗi đau mờ nhạt, Thương Tịnh chưa từ bỏ ý định, vẫn tìm đủ loại phương thuốc cổ truyền, vì mẹ làm đủ loại thức ăn trị liệu, bà Thương chỉ biết cười trừ. cũng lặng lẽ kể cho bà về chuyện mình và Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh sơ qua về tình hình thực tế, nhưng hề nhắc tới chuyện mình thất thân, bà Thương nghe xong, trìu mến sờ đầu , “Làm khó cho con rồi, Tiểu Tịnh”

      Thương Tịnh nhào vào lòng mẹ.

      Bà Thương thở dài, bà biết sức quyến rũ của người đàn ông kia là mối nguy hiểm tràn trề, là số kiếp trong cuộc đời con bà, nhưng chỉ là biết đối với cậu ta, liệu Tiểu Tịnh có phải là kiếp số ?

      Đáng tiếc, bà còn đủ sức bảo vệ con tới giây phút cuối cùng nữa. Mũi bà tràn đầy vị chua xót, bà ôm chặt báu vật trong lòng bà.

      Hai tháng sau, sau khi bà Thương lặng lẽ vượt qua 5 tháng cuối cùng của cuộc đời bình thản tạ thế, chuyện trong dự tính nhưng đột nhiên trong lòng Thương Tịnh như bị khoét mất khoảng trống, có điều khóc nổi, tỉnh táo cách lạ thường, cùng với cha lo liệu thủ tục cho tang lễ của mẹ, ông Thương dù cũng đau khổ nhưng bắt đầu lo lắng về tình trạng này của con , ngược lại, an ủi ba đừng quá bi thương, mẹ coi như là giải thoát cho bà.

      Bạn bè tới phúng viếng hề ít, Thương Tịnh lặng lẽ quỳ gối trước linh cữu của mẹ đáp lễ lại những lời an ủi hoặc những lời thâm thúy của mọi người, sau đó cũng chẳng thể nhớ nổi họ những gì nữa.

      Ngày cuối cùng của tang lễ, Cố Thùy Vũ mệt mỏi chạy tới.

      mặc bộ âu phục đen xuất trước mặt Thương Tịnh, rồi quay về phía di ảnh mẹ lạy ba lạy, Thương Tịnh ngây người nhìn chằm chằm , quên cả phải đáp lễ.

      “Xin lỗi, tôi tới muộn quá”

      Thương Tịnh gắng sức kéo tới căn phòng bên cạnh, “ nên tới đây!”

      “Em lại gầy rồi”

      “Tại sao lại đến, đến tôi cũng chẳng khóc….” Thương Tịnh vừa vừa ngồi sụp xuống đất

      Cố Thùy Vũ vội ngồi xuống theo, hai cánh tay vòng quanh người , “Vì sao khóc?” Chẳng phải khóc ra mới tốt sao

      “Bởi vì ba rất khổ sở, tôi mà khóc ba thể bộc lộ nỗi đau của bản thân ông ra nữa, tại sao lại tới chứ….” Thương Tịnh nắm chặt cánh tay của Cố Thùy Vũ, bật ra những tiếng khóc nức nở mà cố gắng đè nén

      “Ngoan, Tịnh Tịnh, khóc em, bây giờ ba nhìn thấy em đâu, ngoan nào, khóc lên ” Cố Thùy Vũ đau lòng kéo vào sát ngực mình

      “Huhu…”Thương Tịnh thể kìm chế nổi nữa, ra sức khóc thành tiếng

      Rốt cục có thể đem hết tất cả đau thương chuyển thành tiếng khóc rồi. Ở đây, thể dựa vào lòng người đàn ông ấy được.

      Đưa tang xong, Cố Thùy Vũ bị giục phải rời , ra hiệu tài xế đợi bên ngoài rồi quay lại với Thương Tịnh, “Em muốn nghỉ ngơi hai tháng, hay muốn làm luôn? Chỗ của Hứa tổng bất cứ lúc nào em cũng có thể tới”

      “Cảm ơn , để tôi cân nhắc thêm ” Thương Tỉnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt

      “Ừ, đừng gấp, nếu thấy mệt mỏi nghỉ ngơi thời gian

      “Tôi biết rồi, nhanh , tài xế có vẻ rất sốt ruột”

      “Ừm, tôi đây”

      “Tạm biệt”

      “Tạm biệt”

      Đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Cố Thùy Vũ xa dần, Thương Tịnh thở dài, giây phút này, tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào khác, đúng là rất người đàn ông mà được phép kia, nhưng tuyệt đối thể buông thả thứ tình cảm này, nhất định phải đem tất cả những cảm xúc vui buồn giận dữ mà ấy mang tới cho mình giấu xuống tận đáy lòng, còn phần tình cảm khiến cho có những cảm giác tuyệt vời này, bao giờ quên.
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet4 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 35
      Đối với trận tuyết rơi cách khá bất ngờ kéo dài từ năm ngoái tới tận năm sau tại thành phố Z lại khiến cho đám trẻ con cực kỳ vì hưng phấn, bởi vì bọn chúng vẫn còn trong kỳ nghỉ, ngược lại, người lớn đau khổ đội tuyết, cả người trắng xóa để làm. Tám giờ sáng, Thương Tịnh đứng trước cửa tòa Nhật báo, khẽ rung chiếc ô để giũ bớt tuyết đọng bên , thở hắt ra vì cái lạnh rùng mình, lên tinh thần và chào hỏi với chú bảo vệ, sau đó tháo găng tay, đặt ngón tay cái lên máy nhận dạng ở cửa kính, “Tít” tiếng, cửa mở ra, đẩy cửa bước vào tòa soạn báo ấm áp nhưng còn rất vắng vẻ.

      Bởi vì thời tiết lạnh lẽo nên khá nhiều người chưa tới, chỉ còn vài biên tập viên phải thức đêm biên soạn chuẩn bị bài in, Thương Tịnh tìm được tờ báo có tên mình chiếc giá sách, lấy tờ báo ngày hôm nay xuống, sau đó tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, bật máy tính, trong lúc đợi máy tính khởi động mở báo ra xem. Đầu tiên lật tới bài viết của mình ở mục Xã hội xem lướt qua, đọc được lối hành văn của mình, nhếch môi, cẩn thận nhìn phần được biên tập lại, xem xong, suy nghĩ trong giây lát, đọc nốt các bài báo của các ký giả khác, tùy tiện lật các mục khác của tờ báo, rồi bỏ tờ báo vào trong tủ.

      Ngồi trước máy tính, nhập tên và mật khẩu của mình để truy cập vào hệ thống trang web của tòa soạn báo, tại phần mềm thu thập dự liệu, xem qua lượt những tin tức được thu thập và đăng lên kho dữ liệu, cuối cùng tập trung vào tin tức: nhân viên khiếu nại khách sạn nơi ta làm việc về chuyện khách sạn cung cấp cho nhân viên ba loại tiền ( Bảo hiểm y tế, bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm thất nghiệp), ngừng lại, đánh dòng chữ “Thương Tịnh tiếp nhận” ở bên dưới tin tức đó.

      Làm xong, cầm cái cốc, đứng dậy tới phòng giải khát để lấy nước nóng, vừa thổi cốc nước, vừa nhìn những hạt tuyết bay bay bầu trời.

      Thời gian trôi qua quá nhanh, mẹ được nửa năm rồi. Khi ấy, ở nhà cùng ba hai tuần rồi mới bắt đầu tìm việc làm. Đương nhiên tới thành phố S nữa, dù điều kiện ở đó khá tốt vẫn nhất định phải cách Cố Thùy Vũ xa chút. từng nộp vài hồ sơ tại thành phố A, nhưng giải ngũ sớm, lại có tiền để cửa sau vì vậy, mấy bộ hồ sơ đó cũng biệt tăm biệt tích, ngay lúc tính tìm con đường khác Đại đội trưởng Chu đột nhiên gọi điện thoại tới rằng vì có nhóm quân nhân vừa nhận được giấy tiến cử giải ngũ nên ông ấy giúp tranh thủ xin chân, ông bảo thử tới tòa Nhật báo ở thành phố Z xem, suy nghĩ mất ngày, bởi vì thành phố Z khá xa nhà nhưng dưới xúi giục của ông Thương, thầm cảm ơn và nhắn lại cho Đội trưởng Chu.

      Có được tiến cử của quân đội, thuận lợi vào làm thực tập sinh trong tòa soạn, sau ba tháng, chính thức thức trở thành phóng viên. Đợi ổn định lại mọi thứ, tìm thuê căn nhà cách tòa soạn, đổi số điện thoại địa phương, tính toán vứt bỏ hết tất cả mọi chuyện qua lại sau lưng và bắt đầu làm lại từ đầu. Cuộc sống bây giờ của rất đơn giản, làm, tan tầm, ngủ giấc rồi lại dậy, tuy vô vị nhưng cảm thấy hề tệ.

      nghĩ tới ngày nào đó mình quên được người đàn ông kia, tìm thấy nửa của mình sau đó kết hôn.

      Chỉ là, tại làm gì nhỉ? Thương Tịnh nhìn về nơi xa xăm, khẽ cười. Hy vọng có thể hiểu ra thế nào là tình và hôn nhân, dù người phụ nữ ấy phải là vẫn hy vọng nhận thức được điều tốt đẹp ấy.

      biết ngây người trong phòng giải khát bao lâu, khi ra khỏi đó phát rất nhiều đồng nghiệp tới, mỉm cười chào hỏi, sau đó dừng lại trước mặt người đàn ông khoảng 30 tuổi, gày gò, “Thầy Đổng, chào buổi sáng” Người đàn ông này chính là người dẫn dắt Thương Tịnh vào cánh cửa nghề làm báo, Đổng Bân, thời gian thực tập, lúc nào cũng cực kỳ tận tâm dạy dỗ nhiều thứ, hơn nữa khi phỏng vấn cũng quên đưa cùng, để cho nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm quý báu. Thương Tịnh vô cùng cảm kích , coi giống như người trai thân thiết.

      “Chào buổi sáng, Thương Tịnh” Đổng Bân để kiểu tóc húi cua, ngũ quan cân đối, tuy gầy nhưng nhìn tràn đầy sức sống, cười, ánh mắt chuyển từ chiếc máy tính qua gương mặt học trò của mình, “Tôi thấy em nhận bài báo liên quan tới Ba loại bảo hiểm của khách sạn?”

      “Vâng ạ”

      “Được, loại tin tức này tuy rắc rối nhưng khá thú vị, em thử làm cũng tốt, nếu có gì hiểu cứ tới hỏi tôi”

      “Vâng, em biết rồi, đúng rồi, thầy Đổng, em thấy hôm qua thầy dẫn thực tập sinh tới?”

      Đổng Bân bất đắc dĩ khoanh tay lại, “Hàng năm đều có sinh viên đại học tới thực tập mà” Những sinh viên đại học này cơ bản đều rất hời hợt, sau hai ba tháng là đợt thực tập kết thúc. Như\ững binh sĩ hời hợt này khiến cho những ký giả lão làng luyện mãi cũng thành thói quen, bọn họ coi như đó là nhiệm vụ cấp giao phó và làm với tính chất đối phó.

      “Hì hì, em thấy thầy có hứng thú phải, để em giúp thầy hướng dẫn tự động nhận nhiệm vụ, “Để bọn họ tìm vài tin tức được báo qua điện thoại rồi đem xử lý, sau đó em giúp bọn họ sửa lại nội dung bài viết là ổn?” nhớ lại chương trình học hỏi của mình lúc mới tới

      sao? Đúng là học trò ngoan!” Hai mắt Đổng Bân sáng ngời, “Thầy quả nhiên thương lầm trò”

      “Thầy, ra trưa nay em muốn ăn đùi gà”

      Đổng Bân im lặng trong giây lát, “…Tịnh à, thực ra em nhắm chiếc đùi gà đúng hơn phải ?”

      Do đó, lừa gạt được chiếc đùi gà xong xuôi Thương Tịnh tiếp nhận ba thực tập sinh của Đổng Bân, hai nữ nam, chia bọn họ ra để tìm hiểu tình hình về người gọi điện tới báo tin và những đương có liên quan tới tin tức mới xảy ra, phân công ba người tìm điện thoại trống để gọi, còn cũng tìm ra người gọi điện báo tin tức về khách sạn kia. Sau khi điện thoại được kết nối hẹn đối phương thời gian để gặp mặt.

      Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, buổi trưa, gặp người gọi điện báo tin, sau đó tìm vài nhân viên khách sạn để thu thập thêm thông tin, sau khi nhận được những tin tức tương tự nhau, dự định quay về biên tập lại, rồi ngày mai tìm người quản lý khách sạn để phỏng vấn. Lúc đứng chờ xe bus về tòa soạn nhận được cú điện thoại, là Hà tổng biên của tòa soạn gọi, vội vàng nhận máy, “Hà tổng, chào ngài”

      “Ừ, Thương Tịnh, ở đâu?”

      “À, tôi ở đường Tam Giang chuẩn bị bắt xe quay lại tòa soạn ạ”

      “Được, vậy về tòa soạn trước , là thế này, Tòa Thị Chính mở cuộc họp báo, và Lữ Chí Vũ lát nữa cùng nhau tới đó , có lẽ sau khi xong có tiệc chiêu đãi đấy”

      “Dạ, tôi biết rồi” ràng làm bên mảng Xã hội cơ mà, có phải Hà Tổng quên rồi ? Thương Tịnh thầm nghi hoặc, nhưng cũng dám nghi ngờ quyết định của cấp , vì vậy bèn đồng ý.

      Về tới tòa soạn, Thương Tịnh tranh thủ thời gian để sửa nội dung bài viết cho mấy thực tập sinh. Lữ Chí Vũ tới, “Thương Tịnh, em giúp Đổng Bân hướng dẫn thực tập sinh à, cậu ta sướng đấy, hay là em cũng giúp tôi hướng dẫn người ta chỉ chỉ phía sau mình

      bé kia bĩu môi, , “Thầy Hà, thầy cũng lười quá đấy, thầy chỉ có mỗi học trò là em, thế mà cũng ngại phiền phức”

      Mọi người cười đùa hồi rồi Thương Tịnh cùng Lữ Chí Vũ và học trò của ta xuống tầng, ngồi vào xe ô tô Lexus của ta sau đó ba người lái xe tới Tòa Thị Chính, dọc đường, Thương Tịnh nhịn nổi hỏi, “ Lữ, hôm nay có vụ gì thế?”

      “Hình như có Bí thư mới tới” Lữ Chí Vũ quẹo qua ngã rẽ, thuận miệng đáp

      “Oa, thay đổi quan chức cấp cao nha” Thực tập sinh

      “Đúng vậy, đợi tới lúc rảnh rỗi phải xả cơn tức này mới được, vì mối quan hệ tốt giữa Nhật báo và Bí Thư hại tôi bị lãnh đạo mắng mấy lần liền”

      “Thế phải làm sao ạ?”

      “Còn có thể làm gì nữa, đành dựa vào nhân duyên, dựa vào sức quyến rũ chứ sao. Là phụ nữ tốt rồi, dễ như trở bàn tay.” Lữ Chí Vũ cười ha hả, “Nếu là đàn ông, Nhật Báo Tần Lỵ vớ bở rồi

      “Phỏng vấn lại còn phân biệt nam nữ nữa hả? Ai nịnh nọt Bí Thư tốt ta thích người đó chăng”

      Lữ Chí Vũ cười khẽ nhưng lên tiếng. hồi sau, ta , “Thương Tịnh, lát nữa, nếu Bí thư là đàn ông, vậy em phải tích cực lên chút nhé, đừng ngượng, nhiệt tình vào, khác dấu hút nhau mà, làm ký giả phải biết cởi mở” Có lẽ Hà Tổng bảo cũng vì ý tứ này

      “Hả” Thương Tịnh phản ứng lại, đây phải lần đầu tham dự bữa tiệc tương tự, nhưng từ trước tới giờ có thói quen trêu ghẹo mập mờ giữa hai người khác giới.

      Thực ra, làm phóng viên mảng Đảng và chính trị rất đơn giản. Những tin tức Tòa thị chính tung ra đa phần đều qua chỉnh lý nội dung, các ký giả chỉ việc nhận dàn ý về và biên tập, chọn lựa những nội dung quan trọng là được, đoàn người Thương Tịnh tìm được chỗ ngồi rồi bắt đầu chào hỏi và trao đổi thông tin với đồng nghiệp xung quanh. Người được mệnh danh là bông hoa của giới truyền thông thành phố H, Tần Lỵ bước tới, ta mặc bộ váy âu phục già dặn, tay còn khoác chiếc áo lông vũ dài, tóc uốn từng gợn sóng kết hợp với bộ ngực nhấp nhô tràn đầy quyến rũ của người phụ nữ, ta gẩy gẩy lọn tóc dài khiến mùi hương thoang thoảng tản ra, “Đại ký giả Lữ, hôm nay dẫn theo hai người đẹp tới cơ à? Đúng là có phúc

      Lữ Chí Vũ cười , “Chuyện này đùa được đâu nha, tôi thay mặt mọi người giới thiệu chút, đây là ký giả mới của tòa soạn chúng tôi, ấy tên là Thương Tịnh, còn đây là thực tập sinh mà tôi hướng dẫn. Vị này là Tần đại ký giả, Tần Lỵ”

      “Chào chị”

      “Chào

      Chào hỏi xog, Lữ Chí Vũ nửa đùa nửa , “Tần Lỵ, tin tức về vị Bí thư mới tới này phải chia sẻ cho chúng tôi với nhé, đừng có ăn mảnh”

      Nét mặt Tần Lỵ mang theo nụ cười tự phụ đáp, “Đồng chí Bí thư này muốn cho tòa soạn báo nhà ai được phóng vấn độc quyền trừ ta ra, ai dám làm chủ?”

      Đấu qua đấu lại hồi, người của chính phủ cuối cùng cũng tới báo tin cho đám ký giả, sau khi bên ngoài xôn xao hồi trong vòng vây của đám người, người đàn ông tuấn, cao lớn, mặc chiếc áo khoác màu đen mỉm cười bước vào, mọi người đứng dậy vỗ tay, ai cũng nhìn chằm chằm vào nhân vật lãnh đạo mới tới kia và thầm thắc mắc, sao ta còn trẻ vậy? Các nữ phóng viên lại càng bất ngờ, bọn họ chưa bao giờ thấy có Bí Thư nào đẹp trai tới vậy, , phải là chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như thế mới đúng.

      Nụ cười môi Thương Tịnh trở nên cứng đờ, suýt chút nữa cũng ngừng hết mọi động tác. tin nổi trừng mắt nhìn người ngồi ở vị trí chủ trì bục, sao lại có thể như thế!!
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet4 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 36
      Bí thư mới ngồi xuống, vì trong phòng rất ấm nên cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc chiếc áo len màu đen, càng làm tôn lên khí chất nho nhã của , khẽ hắng giọng, nở nũ cười tao nhã, “Chào mọi người, tôi là Bí thư thị uỷ mới tới, Cố Thuỳ Vũ”

      Lời bật ra từ miệng người đàn ông kia phá tan tia hy vọng cuối cùng của Thương Tịnh, cuối cùng cũng phải chấp nhận cái thực tế khiến đầu đau nhói, đây là thứ “nghiệt duyên” trong truyền thuyết hay sao? Rốt cục phải chạy xa bao nhiêu mới có thể tránh né nó? Trái đất này to lớn là thế, vậy mà giữa hàng tỷ người, bọn họ vẫn có thể gặp lại nhau sao? Phim thần tượng cũng chả trùng hợp tới thế đâu!

      Trong lòng thầm tính chuồn nên Thương Tịnh hề nghe thấy bên bục kia gì, đông nghiệp xung quanh bật cười từng cơn cũng chỉ giống như gió thổi về phía chân trời, bỗng cúi đầu, chỉ cầu mong cái người đàn ông ngồi tít cao kia chú ý tới góc này

      Nhưng lại biết rằng, người đàn ông ngồi bục đó sớm chú ý tới , thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía mang theo tức cười cùng cưng chiều.

      Họp báo xong, Cố Thuỳ Vũ mời mọi người ở lại dùng bữa “Cơm rau dưa”. Ngay sau đó, phó thị trưởng thành phố Z theo, mọi người vui vẻ tới nhà khách chính phủ nhập tiệc, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc của các toà soạn báo lớn, thấy Cố Thuỳ Vũ bước vào mỉm cười đứng dấy tiếp đón

      Cố Thuỳ Vũ bắt tay với từng vị, hỏi thăm xong vòng mọi người chia nhau ra ba bàn, rồi ngồi xuống.

      Tổng biên nhà lại ngồi cùng bàn với Cố Thuỳ Vũ, Thương Tịnh chọn ngồi vào bàn quay lưng về phía , có chủ định lắc lắc chén trà trong tay, suy nghĩ từ từ lắng xuống, trừ tâm trạng khổ sở phải ra sức đè nén vui mừng của lý trí muốn xông ra ngoài, trời ạ, tại sao lại có thể gặp lại , tại sao lại nghe thấy giọng của chứ!

      Qua ba tuần rượu, Cố Thuỳ Vũ cạn chén với Hà Chính Trạch, hàn huyên đôi ba câu, rồi nhìn về phía bóng hình tinh tế quay lưng về phía mình, cười , “Hà tổng, làm phiền ông chiếu cố Thương Tịnh rồi” Hà Chính Trạch là do Hứa Trí Huy giới thiệu với , nửa năm trước, hai người chỉ liên lạc qua cú điện thoại, bây giờ mới là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ

      “Nào có, nào có, năng lực làm việc của Thương Tịnh rất khá, hơn nữa ấy rất chịu khó, nhân tài như vậy, tôi còn muốn thu thêm vài người nữa ấy chứ” Hà Chính Trạch vội , tuy biết quan hệ giữa thế nào nhưng ràng vô cùng coi trọng Thương Tịnh, đối đãi với như thể bảo bối.

      “Nghe bây giờ ấy là phóng viên mảng Xã hội?”

      “Ôi, đúng vậy, tôi vốn muốn phân ấy tới mảng Đảng và chính trị, nhưng áy tự nguyện cầu được tới mảng Xã hội, tôi còn cách nào khác”

      Cố Thuỳ Vũ cười khẽ, “Tính ấy vốn thế, ông thông cảm”

      Nghe giọng điệu của , Hà Chính Trạch cảm thấy rất kỳ lạ

      Hai người mải chuyện ông chủ Nhật báo tươi cười dẫn theo Tần Lỵ tới, “Bí thư Cố, cho phép tôi giới thiệu người”

      Hà Chính Trạch nhìn Cố Thuỳ Vũ gật đầu cái, sau đó thức thời đứng dậy rời , Tần Lỵ bưng chén rượu, mỉm cười đứng trước mặt Cố Thuỳ Vũ, để ông chủ mình giới thiệu, “Bí thư Cố, đây là phóng viên chủ lực của nhật báo chúng tôi, ấy là Tần Lỵ, chủ yếu phụ trách mảng Chính trị”

      “Bí thư Cố, sau này xin ngài hãy chiếu cố nhiều hơn” ta tươi cười nâng chén

      Cố Thuỳ Vũ nhìn người đẹp thơm tho đánh úp tới trước mặt, khẽ cười, cụng chén với ta, “ dám”

      Hai người cạn chén, Tần Lỵ cười , “Bí thư Cố còn trẻ vậy mà coi như nhân vật đứng đầu, đúng là khiến những người cùng thế hệ chúng tôi đây thấy thua kém”

      “Quá khen, tôi cũng ngoài 30 rồi, phóng viên Tần chắc chỉ chừng hai mươi tuổi thôi nhỉ, sao có thể là người cùng thế hệ được”

      Tần Lỵ cười tới nỗi mắt cũng híp lại, “Bí thư Cố, ngài biết chuyện, khiến tôi phổng cả mũi rồi”

      Hai bên khách sáo đôi câu, sau đó có vài ông chủ toà soạn, đài truyền hình khác qua bắt chuyện, Cố Thuỳ Vũ nhất thời khó có thể thoát thân

      Lữ Chí Vũ nhìn về phía chiếc bàn đầu tiên náo nhiệt, ngóc đầu, thấy Hà Tổng đứng chuyện với Thị trường ở đằng xa khỏi lo lắng, sao ông ấy dẫn bọn họ tới giới thiệu với Bí thư Cố nhỉ? Thực tập sinh của ta cả buổi tối chỉ nhìn chằm chằm Cố Thuỳ Vũ, nàng còn lén dùng di động chụp trộm vài tấm ảnh, rồi nhịn được quay qua với Thương Tịnh, “Chị Thương, Bí thư Cố đẹp trai quá mất, vợ của ấy là hạnh phúc” Có người chồng vừa đẹp trai lại quyền thế.

      Thương Tịnh lấy lại tinh thần, đáp lại nàng câu

      Đợi tất cả mọi người giới thiệu gần xong xuôi, Hà Chính Trạch mới vẫy tay về phía đám Lữ Chí Vũ, ta vội vã huých Thương Tịnh, “Hà Tổng bảo chúng ta qua đó”

      Thấy thể tránh được, Thương Tịnh đành nhắm mắt bước tới. Nghe Hà Chính Trạch giới thiệu xong Lữ Chí Vũ tới lượt mình, chỉ có thể ngẩng đầu nhếch miệng cười, “Bí thư….Cố, lâu gặp”

      “Chịu tới gặp tôi rồi sao?” Cố Thuỳ Vũ nhìn thấy biểu cảm quái dị của thấy tức cười

      “…Lâu gặp, bí thư Cố càng ngày càng hài hước” Thương Tịnh tiếp tục giả vờ cười cười

      Cuối cùng, hai người cũng chạm mắt nhau trong giây lát, Thương Tịnh lập tức dời mắt , cảm thấy lòng mình rối bời, có là “dời núi lấp biển” cũng quá

      “Bí thư Cố, ngài biết đồng chí phóng viên này sao?” Luôn để tâm nghe ngóng, phó thị trưởng Phùng thấy vậy hứng thú chen vào

      “À, khi tôi còn làm phó thị trưởng tại thành phố S quen biết bé này rồi, khi đó ấy vẫn còn trong quân đội, lần ấy làm vệ sĩ cho tôi, thay tôi ngăn chặn tai hoạ sát thân” Cố Thuỳ Vũ thản nhiên trả lời, “Nhưng mà ngờ ấy lại xuất ngũ, thầm chạy tới thành phố Z”

      “Haha, ngờ bé này giấu nghề nha” Lực chú ý của thị trưởng Triệu cũng đặt người

      bé này rất tài giỏi, tới đây, Thương Tịnh, chào hỏi qua thị trưởng Triêu, phó thị trưởng Phùng và phó thị trưởng Vương hoàn toàn hề e dè bảo tiến lên

      Nét mặt Lữ Chí Vũ căng thẳng, quen nhau lâu vậy mà hoá ra Thương Tịnh lại là người có lại lịch tới thế. Chỉ là, rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì nhỉ? Tình nhân? phải, làm gì có tên Bí thư mới nào để cho người ta nắm đằng chuôi ở nơi đông người thế chứ? em? Hai người khác họ, bộ dạng cũng chẳng giống…Ha, đây rốt cục là hoàn cảnh gì?

      chỉ mỗi Lữ Chí Vũ kìm được, ngay cả Thương Tịnh, người trong cuộc cũng sớm chịu nổi rồi, vẻ mặt của rất chí công vô tư, nhưng chỉ là phóng viên nho , vậy mà lại được Bí thư giới thiệu với thị trưởng và phó thị trưởng, đây là chuyện gì vậy? mạnh mẽ, cười chào hỏi, dường như sau khi dùng hết tất cả lời khách sáo chỉ muốn chạy , ai dè lại bị người nào đó gọi lại, “Ở lại đây dùng bữa , lâu gặp, em cũng nên báo cáo cho tôi chút tình hình chứ nhỉ”

      Hà Chính Trạch kinh hãi, thái độ của hề kiêng dè ai…

      phóng viên nho bị gọi lại, nếu từ chối lại càng trở nên lố bịch, mỉm cười ngồi xuống, sau đó nhạy cảm, phát đằng sau lưng có rất nhiều mũi nhọn chĩa về mình, giờ tốt rồi, đồng nghiệp nắm được….. chỉ muốn thét to lên, làm ở mảng Xã hội cơ mà!!!

      “Đừng câu nệ thế, ở thành phố S tôi thấy em rất hoạt bát mà, sao tới đây lại biến thành khúc gỗ rồi?” Cố Thuỳ Vũ nghiêng đầu nhìn , cười .

      Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nơi đáy mắt Thương Tịnh thoáng lên tia phức tạp, “…”

      Trong đôi mắt Cố Thuỳ Vũ ngược lại, hề mang theo dụ dỗ, mập mờ giống ngày xưa, nhìn cười, di chuyển chén trà tới trước mặt , “Tự mình rót , tiện thể rót thêm cho các lãnh đạo nữa”

      ngồi gần quá, Thương Tịnh có cách nào nghĩ tới những chuyện khác, may mà mỗi động tác của đều kèm theo mệnh lệnh nên bữa cơm này yên ổn trôi qua, Cố Thuỳ Vũ vô cùng tận tâm trong vai trò lãnh đạo tốt đối với cấp dưới, bỗng dưng đẩy vào bàn toàn lãnh đạo, khiến cho người ta phải nhớ kỹ tên và mặt mũi của tiểu phóng viên như , hoàn toàn quên mất mình mới là nhân vật chính ngày hôm nay phải

      Bữa tiệc kết thúc, giữa vòng vây của đám người, ra ngoài cửa đợi xe, tài xế bước xuống mở cửa xe cho , cười, tạm biệt mọi người, rồi chăm chú nhìn Thương Tịnh đứng bên, “Tôi đưa em về nhé?”

      làm phiền ngài, đồng nghiệp của tôi lái xe tới rồi”

      Cố Thuỳ Vũ cũng miễn cưỡng, khẽ cười, “Về cẩn thận”

      Nhìn theo xe xa dần, cảm thấy thất vọng, hối tiếc, rồi chợt cười khổ, tiếng thở dài ngưng đọng thành làn sương trắng trong khí

      Ngồi xe, Cố Thuỳ Vũ tháo bỏ bộ mặt chỉ dùng khi giao tiếp xuống, khuôn mặt tuấn tú của khẽ trầm tĩnh lại, nhớ tới gương mặt xinh đẹp của ai đó mà nửa năm gặp kia, khoé môi từ từ nhếch lên thành nụ cười, tuy cười nhưng lại sâu, có điều nụ cười này rất lòng

      Mang theo tâm tình tốt đẹp trở về Ngự Cảnh Uyển, thang máy lên tầng cao nhất, đây là tài sản riêng nho của ở thành phố Z, có hai căn hộ trống ở tầng cao nhất nên đương nhiên dọn tới đó ở, ở căn hộ A, nhưng lại mở cửa bước vào căn hộ B.

      Hoá ra, người ở căn hộ B chính là người đàn bà tên Trần Tĩnh. Khi còn ở thành phố S, ta tìm rất nhiều cơ hội tiếp cận với Cố Thuỳ Vũ, ta tự tin với sắc đẹp và tài hoa của mình nhất định được coi trọng, bạn bè ta điên rồi, nhiều chàng đẹp trai theo đuổi ta muốn, lại khăng khăng muốn làm tình nhân của người khác. ta thầm cười nhạo bọn họ ngây thơ, so với những cậu bé miệng còn hôi sữa kia, Cố Thuỳ Vũ chính là người đàn ông được ông trời ưu ái, chỉ có điều lại là người có gia đình, nhưng ở xã hội thời nay mà nó chẳng là cái thá gì, đúng ? ta theo đuổi tình của mình có lỗi gì chứ? Trời phụ lòng người, rốt cục 11 ngày trước, ta cũng đạt được mục đích. ta tự tin tới ngày nào đó nhất định thích mình, sau đó đưa mình bước qua cánh cổng lớn của Cố gia.

      Cố Thuỳ Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp của ta , “Tôi khát, rót cho tôi cốc nước”

      “Vâng” ta yểu điệu đứng dậy rót nước cho

      Cố Thuỳ Vũ ngồi ghế salon, đốt điếu thuốc, híp mắt hút hơi, nhìn ánh lửa bập bùng, bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Ôi. Thương Tịnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :