1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 17
      Chu Vân ngồi bên, thấy người chồng từ trước tới giờ luôn lãnh đạm với mình, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mình được mấy lần, vậy mà bây giờ lại tỏ ra chú ý tới Thương Tịnh, chị ta khỏi nhíu mày, càng ưa Thương Tịnh, “Hai người đừng buồn nôn thế nữa”

      Thương Tịnh cắn khối đá, cái lạnh thấu tim từ răng truyền tới khiến đại não cuối cùng cũng hoạt động.

      “Nhìn em ăn chẳng khác gì chuột đồng, đáng

      Ngón tay kẹp điếu thuốc của Cố Thùy Vũ chợt ngừng lại bên miệng, sau đó chậm rãi buông xuống, búng tàn thuốc.

      Thương Tịnh cố gắng duy trì sắc mặt, ăn cục đá với tốc độ nhanh nhất, rồi nghiêng đầu với Chu Trì, “Chúng ta thôi, chị và rể cậu lâu ngày gặp hẳn là có rất nhiều chuyện để , chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa”

      “chúng ta” là với ai? Cố Thùy Vũ dập tắt điếu thuốc, khóe môi nhếch lên, “Đừng gấp, tôi tới có mình thôi, đợi chốc nữa tôi đưa mọi người về”. Vừa khéo người bồi bàn mang đĩa mỳ Ý lên, ra hiệu để cậu ta đặt chiếc đĩa trước mặt Thương Tịnh đầu tiên, sau đó mới nhận chiếc đĩa tiếp theo, rồi cầm dĩa nhãn nhã cuộn gắp mỳ đưa vào miệng.

      Thương Tịnh há miệng định , chợt sáng tỏ ý tứ của , “ mình tới? ai theo?”

      “Ồ, rể, tài xế của đâu?” ra Chu Trì cũng muốn , cậu ta nào dám ngồi thộn ra ở đây lâu với Cố Thùy Vũ.

      “Tôi để cậu ta về trước rồi”

      Thương Tịnh mím môi, như thế đánh giá chân thực trong lời của , “Xin lỗi, tôi gọi điện thoại”

      Đợi Thương Tịnh rời chỗ, Chu Vân gọi cho Cố Thùy Vũ tách cafe rồi cười , “Bọn nó muốn chơi kệ , đừng quản nữa, sao còn phải đưa hai đứa nó về làm gì chứ?”

      “Được, bọn họ muốn để họ tự về vậy” Cố Thùy Vũ giống như cực kỳ đói bụng, tùy tiện trả lời câu rồi cúi đầu chăm chú ăn.

      Chu Vân nghe thế mới yên lòng lại.

      Bên này, Thương Tịnh cúp điện thoại, nét mặt vui quay lại, sao lại có thể dẫn theo vệ sĩ xuất ở nơi công cộng chứ, ràng hai ngày trước được cảnh báo bên phía đối đầu có động tĩnh rồi mà.

      Nếu chịu trách nhiệm, cứ rời như vậy ….Thương Tịnh từ chối hồi, cuối cùng vẫn là yên tâm tới an toàn của đành tiếp tục chịu đựng loại giày vò này, thầm cắn răng , “Thị trưởng Cố, vậy phiền ngài đưa chúng tôi về nhà nhé” Ôi, còn phải đưa về tận cửa nữa.

      Chu Vân trầm mặc, bé này muốn làm gì?

      Thương Tịnh định giải thích, việc được điều tạm qua đây để bảo vệ thị trưởng Cố là nhiệm vụ bí mật, dựa vào thân phận của thể tiết lộ tin tức cho người ngoài được, huống hồ hoàn cảnh tại quả thực quá rối loạn, chẳng muốn làm kẻ phá đám chút nào. Về phía Cố Thùy Vũ bị uy hiếp, với vợ hay là chuyện của .

      Chu Trì thấy thế cũng tiện mở miệng nữa, cậu ta buồn bực, sao chỉ gọi cú điện thoại trở về đổi ý, có điều suy nghĩ lại vậy cũng tốt, có thể cho cậu ta thêm chút thời gian để xoa dịu mối quan hệ này.

      Tình cảm của Chu Trì với Thương Tịnh khá phức tạp, cậu thích nhưng lại tiểu Yến, nếu như có chuyện gì xảy ra cậu ta chắc chắn do dự lựa chọn tiểu Yến. Nhưng dù vậy, Thương Tịnh chủ động lời chia tay, lại còn tận hai lần, điều này làm tổn thương tới lòng tự tôn của đàn ông trong cậu ta, sáng sớm nay cậu ta ở trong trạng thái rối loạn, vừa có chút muốn vừa có chút tổn thương, vừa có chút do dự, cộng thêm phẫn nộ, dựa vào cái gì mà dám chia tay với cậu ta?

      Nhớ lại hồi cấp 3, cậu ta cũng là nhân vật nổi tiếng, nếu như bị người khác biết cậu ta bị người con mà cậu ta đánh cược vứt bỏ chắc trở thành trò cười mất? Suy nghĩ hồi, cậu ta quyết định nên tìm cơ hội ra đòn sát thủ – TIỀN! Vừa khéo, chị gọi điện chị sắp tới thành phố S, bảo cậu ta tới đón chị, cậu ta lập tức tìm được cơ hội, chỉ cần gặp người chị có dáng dấp quý bà này của cậu ta chắc chắn Thương Tịnh biết căn cơ nhà cậu ta thâm sâu bao nhiêu? Mượn tay chị tặng cho món đồ mà người bình thường cảm thấy quý trọng, hồi tâm chuyển ý mới lạ nhỉ? Nhưng ngờ khi nhìn thấy đôi khuyên tai kim cương màu hồng kia Thương Tịnh hề kinh sợ, đưa cho cậu ta bảo cậu ta giữ lại, ra cậu ta vốn định lấy lại. Cậu ta ngờ lại có có thể từ chối cám dỗ này, ngay cả Tả Tiểu Yến khi cậu tặng những thứ đồ này, dù ta muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn nhận đấy thôi.

      Rốt cục nên làm sao để giữ lại mối quan hệ với Thương Tịnh, rồi sau đó hung hăng vứt bỏ , đây chính là vấn đề.

      Em trai phiễn não,còn chị cũng chẳng rảnh rỗi. Chu Vân thấy Thương Tịnh có biết phân biệt hoàn cảnh, lập tức phòng tuyến trong tim chị ta bùng lên, chị ta cho rằng có tâm cơ, muốn quyến rũ chồng chị ta, nhưng ở bên cạnh Cố Thùy Vũ nên chị ta chẳng thể nổi cáu được, chị ta đành thầm hít thở sâu, khuyên nhủ bản thân rằng Cố Thùy Vũ coi trọng con bé chẳng có gì là quyến rũ như vậy đâu, chị ta nên vì mà mất lớn.

      Lần này chị ta tới chủ yếu vì tinh nhân của Cố Thùy Vũ, tới thành phố S vài tháng, chắc chắn tìm được đàn bà bên ngoài, nếu chị ta có biện pháp ngăn cản cũng phải cho người ngoài hiểu , ai mới là Cố phu nhân chân chính. Nghĩ tới đây, chị ta khỏi dâng lên cảm giác xót xa, mình đường đường là tiểu thư của Chu gia, vậy mà tại sao lại lâm vào hoàn cảnh thế này? Nhưng chẳng còn cách nào khác, Chu gia nương tựa vào Cố gia để sống, bản thân chị ta chẳng khác nào con cờ, nếu bằng lòng làm con cờ này vinh hoa phú quý của chị ta tan thành mây khói. Chị ta tưởng tượng nổi cảnh tượng mình tự thân vận động kiếm tiền nuôi bản thân ngày ba bữa cơm canh đạm bạc thế nào nữa, ít nhất tại còn có James, người có thể khiến cho chị ta cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc. Chẳng qua, nếu người làm chị ta hạnh phúc là chồng mình, Chu Vân ngây người quay đầu…..vậy cuộc đời này của chị ta quá viên mãn rồi….

      Advertisements
      Tiểu Ly 1111, Phong nguyet, Winny_<33 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 18

      Trong lòng mỗi người đều mang những tâm khác nhau mà cố ăn nốt bữa cơm, bốn người bước vào thang máy ở đối diện xuống dưới tầng, Thương Tịnh thấy Cố Thùy Vũ từ đầu tới cuối hề tiết lộ với vợ mình chuyện bị uy hiếp, cho rằng sợ vợ mình lo lắng, trong lòng khẽ đau nhói. Hai người họ đừng cùng nhau trông rất xứng đôi vừa lứa, còn , chẳng qua chỉ là thách thức đối với người đàn ông có thói hư tật xấu đầy người mà thôi. Nghĩ tới đây, suýt nữa muốn tát cho mình cái, tại sao lại thích người đàn ông hư hỏng này cơ chứ? Chắc chắn là do nhất thời kích động, chỉ cần qua vài ngày là tốt hơn thôi. nghĩ vậy.

      “Sao, đâu trước?” Cố Thùy Vũ khởi động xe, tiện miệng hỏi.

      “À, thị trưởng Cố, có thể tiễn và chị Chu về nhà trước, sau đó tôi mượn xe chơi được ạ? Tôi và Chu Trì đều có bằng lái rồi” Thương Tịnh ngồi ở ghế sau, nở nụ cười tiêu chuẩn.

      Hóa ra có ý này. Chu Vân coi thường tính toán này của .

      bé này còn biết Chu Trì có bằng lái? Đúng là hiểu nhau ghê. Cố Thùy Vũ điều khiển lại kính chiếu hậu, cười lạnh, “Cứ bình tĩnh, muốn chơi ban ngày thôi, trước tiên cứ đưa Chu Trì về trường, rồi sau đó đưa về”. Hừ có điên mới để hai người bọn họ ở cùng nhau.

      Người đàn ông này nghĩ rằng thích ngồi xe của lắm đấy hả! Nghe vậy, Thương Tịnh thiếu chút nữa tức hộc máu, đưa Chu Trì về trường học ở ngoại ô còn bằng để bọn họ tự về nhà hơn!

      Nhưng những chuyện Cố Thùy Vũ quyết định hai chị em nhà họ Chu nào dám phản đối, Chu Vân tuy hài lòng nhưng vẫn chẳng hề mở miệng, Thương Tịnh đẩy Chu Trì, Chu Trì giả vờ ngu ngơ , “Vậy cám ơn rể ạ”

      “Ừ, cậu sắp thi chưa? Đừng chơi đùa nhiều, thu xếp cho cậu ra nước ngoài cũng khó khăn hơn đấy” hiếm khi dạy dỗ cậu em rể.

      “Ôi, em biết rồi!”

      “Thùy Vũ, nên dạy dỗ nó nhiều chút, giờ nó chỉ nghe lời mỗi mình ” Chu Vân che miệng cười.

      Cố Thùy Vũ nhếch môi, gì nữa, tập trung lái xe.

      đường tới trường học của Chu Trì phải qua khu nhà của Cố Thùy Vũ, dừng lại trước cửa nhà, đưa chùm chìa khóa cho Chu Vân, “Em lên trước , phòng 2004”

      Chu Vân lưỡng lự, ánh mắt đảo vòng, “Em cùng , tiễn hai đứa về được ?”

      cần, em cũng mệt rồi, lên trước nghỉ ngơi ” Giọng Cố Thùy Vũ hề cho đối phương cơ hội để thương lượng.

      Chu Vân đành miễn cưỡng nhận lấy chìa khóa.

      Thương Tịnh nhìn cảnh này mà đau con mắt. Cứ tưởng rằng tự bảo vệ bản thân tránh khỏi tổn thương, nhưng tại sao mới chỉ có thế làm khó chịu rồi!

      Để Chu Vân xuống rồi ô tô tiếp tục khởi hành, Chu Trì ra sức tìm đề tài chuyện, nhưng hai người còn lại đều chỉ thờ ơ đáp đôi câu, thỉnh thoảng khí lâm vào bế tăc, cậu ta cũng ngừng , cuối cùng trở nên im lặng, thấy Thương Tịnh buồn chán nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, cậu ta ghé sát vào định thầm với gì đó, đột nhiên xe thắng gấp, cậu ta mất thăng bằng nghiêng về phía sau, suýt chút nữa vẹo lưng.

      rể, sao thế?” Cậu ta chật vật hỏi

      “… sao, tôi tìm điện thoại” Cố Thùy Vũ nhìn kính chiếu hậu bên trái, thoang thả lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra đặt xe

      “Kìa” Thương Tịnh đầu đuôi

      “Ừ” Cố Thùy Vũ tùy ý đáp lại rồi chậm rãi nhấn đèn xin đường.

      Ở đây có chuyện gì bí hiểm xảy ra vậy? Chu Trì hề để tâm suy nghĩ.

      lát sau, xe dừng lại trước cổng trường, Chu Trì mở cửa bước xuống, định cảm ơn nghe thấy Cố Thùy Vũ , “Thương Tịnh, cảnh đêm ở đây khá đẹp, bằng bảo Chu Trì dẫn dạo vòng , tôi có việc ở gần đây, chốc nữa tới đón

      Hóa ra rể có ý này, Chu Trì chưa kịp vui vẻ nghe thấy Thương Tịnh từ chối, “Tôi hơi mệt, để lần sau

      “Thương Tịnh, nghe lời

      Đây là ý gì? Chu Trì đột nhiên cảm thấy kỳ quặc

      “Chu Trì, tôi mượn chiếc mũ của cậu nhé, hôm khác trả lại sau” Thương Tịnh lấy chiếc mũ của cậu ta sau đó đóng cửa lại, “ nhanh” chợt trở nên nghiêm túc, bởi vì phát phía sau có chiếc xe phóng tới với tốc độ rất nhanh.

      “Chậc!” Cố Thùy Vũ cũng trông thấy, bất đắc dĩ , “Ngồi vững nhé!” xong, nhấn ga, lao thẳng về phía trước.

      Chu Trì hết hồn, cậu ta thầm nghĩ có phải rể say rồi . Đúng lúc này, cậu ta trông thấy chiếc xe của quay ngoắt 180 độ, sau đó gào rú lao thẳng về phía trước.

      U…U-turn? Chu Trì chết đứng, để kiểu này cần kỹ thuật rất cao, rể cũng quá trâu bò ấy nhỉ? Cuối cùng cậu ta cũng nhìn thấy góc núi băng trong truyền thuyết, lần nữa cậu ta lại phải phục sát đất.

      *( U-turn) vòng ngược ( quay lại 180 độ của chiếc ô tô.. để hướng về phía đối diện mà chạy lùi)

      Trong lúc cậu ta ngẩn ngơ chiếc xe Ben vụng về quay đầu trước mặt cậu ta rồi lao , đuổi theo chiếc xe ở phía trước.

      “Gần cắt đuôi được rồi” Thương Tịnh nắm tay cầm cửa, kinh ngạc về kỹ thuật lái xe của , lúc thi lấy bằng lái thấy khó khăn lắm rồi, giờ lại có thể thành thạo lái xe với độ khó cao như thế.

      “Vẫn còn chiếc” Cố thùy Vũ nhìn kính chiếu hậu, ven đường có chiếc xe lao tới, nhíu mày. Khoảng cách này quá gần, chiếc xe này cấu hình cao nhưng chạy hết tốc lực cũng có thể ngang với chiếc Ben.

      Thương Tịnh đội mũ leo lên ghế phía trước, sau đó rút khẩu sủng ở gầm ghế ra.

      “Em lái, tôi nhắm bắn” Cố Thùy Vũ

      “Kỹ thuật lái xe của tôi tốt, mở nóc xe ra !” Thương Tịnh lắp ống giảm thanh cách nhanh chóng.

      “Hít thở sâu, ngắm trúng mục tiêu!”

      “Vâng!” Thương Tịnh ép chiếc mũ xuống, đợi nóc xe vừa được mở ra nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, nhanh chóng ổn định hơi thở, giơ súng nhắm chiếc xe bên trái chạy băng băng, vịn vào chốt an toàn, bắn!

      Kèm theo tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe bám đuôi chợt đâm sầm vào hàng rào phòng vệ, khói bốc lên mù mịt.

      Thương Tịnh hít thở sâu, lui người, ngồi xuống phía dưới.

      Cố Thùy Vũ vẫn lái xe chạy như bay, liếc nhìn phía sau thấy còn chiếc xe nào bám đuôi, nhếch môi khen, “Kỹ thuật bắn súng rất tốt” ngờ chỉ ngắm phát trúng đích.

      “Cảm ơn” Thương Tịnh cởi mũ, nhếch môi.

      “Em quen đội mũ khi bắn súng à?”

      , sợ bọn chúng thấy mặt ý mà”

      “Tôi rồi, tôi cần em phải mạo hiểm” Con bé này đúng là bướng!

      Thương Tịnh lên tiếng nhưng trong lòng gào thét muốn chuyện này mau chóng kết thúc, sau đó rời xa người đàn ông cặn bã này, quay về cuộc sống cũ. gọi điện thoại cho Vương Xử báo cáo tình hình, tóm tắt đơn giản vài câu, đọc biển số hai chiếc xe bám đuôi kia, rồi cúp máy.

      “Vương Xử lập tức phái người tới”

      “Ừ”

      “Thị trưởng Cố, xin trước khi việc kết thúc đừng mình ra ngoài nữa, hãy đặt an toàn của bản thân lên đầu

      “….Em trở nên thân cận với Chu Trì từ bao giờ?”

      “Chẳng liên quan tới

      “Em biết Chu Trì gọi tôi là rể mà”

      Thương Tịnh chợt đau nhói vì câu của , làm sao biết được Chu Trì dối mình? Biết rằng tốt nhất nên im lặng nhưng vẫn như bị ma xui quỷ khiến đáp, “Cậu ta là bà con xa”

      “Nó thế mà em cũng tin?”

      “Vì sao tôi lại tin?” Thương Tịnh phản bác.

      Cố Thùy Vũ cười tiếp tục chuyện này nữa. Hai người mang tâm riêng, bầu khí trong xe trở nên nặng nề, Thương Tịnh cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại, giờ mới phát tin nhắn của Chu Trì, “Có chuyện gì vậy? rể sao đột nhiên thất thố thế? Em phải làm như nhìn thấy gì, có biết ?”

      Thương Tịnh khỏi cảm thấy nực cười, suy nghĩ lát rồi trả lời, “Tôi biết”

      Tin nhắn của cậu ta lập tức tới, “Cái gì gọi là biết? Cậu đây cũng có thể lái như thế, hôm nào cho em thưởng thức”

      “Chơi với bạn cậu

      Lần này tin nhắn tới chậm hơn chút, “Tiểu Tịnh Tịnh quý, tâm can bảo bối của , em vẫn còn giận hả, phải sám hối rồi sao, em hết tật xấu của ra rồi sửa đổi hết, được ? *Biểu cảm vợ cắn khăn*”

      Cậu em trai này sao mãi mà hiểu nhỉ. Thương Tịnh thở dài, nhắn tin lại nữa, tin nhắn nữa lại tới, “Đúng rồi, để đôi khuyên tai vào trong túi em rồi đấy, sáng mai cùng em bấm lỗ tai nhé. P.S: Đừng ngại, cũng chỉ đáng giá gần vạn tệ thôi”

      Thương Tịnh sững sờ, sờ sờ chiếc túi áo khoác mỏng, quả nhiên có hai vật thể cứng rắn ở trong đó.

      Nhân lúc ngây người ra, Cố Thùy Vũ chợt táp xe vào lề đường rồi ngừng lại, lấy điện thoại của lên xem, trông thấy những hình trái tim , bảo bối,….chói mắt kia, lửa giận của khỏi dâng trào.
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet5 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 19
      làm gì đấy!” Thương Tịnh lập tức giật điện thoại lại, trợn mắt nhìn .

      “Xem ra em định chia tay với Chu Trì nhỉ” Cố Thùy Vũ ngấm ngầm nhìn

      dựa vào đâu mà muốn tôi phải chia tay!”

      Tiếng còi cảnh sát gào rú ngang qua, ánh đèn chập chờn chiếu lên gương mặt kín như bưng của Cố Thùy Vũ, giống như thể nào chạm tới vậy, “Hóa ra là do tôi nhìn lầm em sao?” Giọng của mang theo lạnh giá mà Thương Tịnh chưa bao giờ nghe qua.

      có ý gì?” Thương Tịnh cau mày, nhìn thẳng

      “Hóa ra dã tâm của em…lớn hơn nhiều so với điều tôi nghĩ. Em chẳng những muốn tìm chỗ dựa, mà còn muốn tìm người hợp khẩu vị, lại còn phải là người dễ bắt nạt nữa….” nhìn cách lạnh lùng, “Đúng ?”

      24 năm sống đời, đây là lần đầu tiên Thương Tịnh cảm thấy mùi vị bịu khuất nhục là thế nào, nắm chặt tay, “Đúng thế sao!”

      Người đàn ông ấy chợt kéo tay lại, “Vậy mà tôi còn coi em như bảo bối, luôn thương tiếc nỡ đụng tới em, em lên giường với Chu Trì rồi phải !”

      Thương Tịnh ra sức giãy dụa, tại sao cánh tay của người đàn ông này lại giống chiếc kìm sắt vậy, nén nỗi xót xa, bình tĩnh , “Thị trưởng Cố, xin hỏi lấy tư cách gì can thiệp vào đời tư của tôi?”

      “Em….giỏi lắm” lâu lắm rồi có ai khiến Cố Thùy Vũ bốc hỏa như vậy, chợt lôi kéo , bàn tay nắm chặt cằm rồi nghiêng đầu, cưỡng hôn .

      Thương Tịnh sợ hãi, theo phản xả bàn tay bổ xuống, Cố Thùy Vũ ngăn lại, kìm chế được thả lỏng, lập tức, người đàn ông nào đó tháo dây an toàn ra, nghiêng người về phía trước, lại lần nữa hung hăng ép lên đôi môi người nào đó bị dồn vào trong góc, đồng thời, chiếc lưỡi của mạnh mẽ thăm dò bên trong miệng , dây dưa vấn vít.

      “Đừng!” Tay chân Thương Tịnh bị trói lại, tâm trí bị kỹ xảo hôn điệu nghệ của xâm chiếm, giãy dụa theo bản năng nhưng lại hiểu rằng, càng làm vậy chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, nụ hôn của Cố Thùy Vũ ngày càng thô bạo, ngày càng sâu, mãi tới khi thở nổi nữa mới dịch chuyển đôi môi lên gò má , hôn vài cái, rồi lại ngậm lấy đôi môi . Hơi thở của hai người trở nên nặng nề, trong giây lát, thậm chí Cố Thùy Vũ còn muốn ngay tại đây!

      “Cốc cốc! Cốc cốc!” Chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập khiến cho hai người giật nảy người. Cố Thùy Vũ cau mày, nhìn qua cửa kính, thấy đồng chí cảnh sát đội mũ, rồi lại quay qua nhìn người bên dưới với đôi môi bé sưng tấy, ánh mắt tràn đầy lửa giận khi bị sỉ nhục, liếc mắt rồi buông tay ra, ngồi ngay ngắn, sau đó hạ cửa kính xe xuống.

      “Thị trưởng Cố, vừa rồi chúng tôi phát ra xe ngài đỗ ở đây, xin lỗi khiến ngài phải sợ hãi, ngài sao chứ ạ?” Tiểu đội trưởng tuần tra tận mắt nhìn thấy , lúc này cậu ta mới yên lòng, trông thấy chiếc xe dừng lại ở đây, cậu ta còn tưởng xảy ra việc gì ngoài ý muón, dọa cậu ta toát cả mồ hôi lạnh.

      sao” Giọng Cố Thùy Vũ hơi khàn khàn, “Tìm được hai chiếc xe kia chưa?”

      “Cảnh sát khu lân cận khi qua trông thấy chiếc xe bị nổ bánh đỗ đằng kia, xe trống , bây giờ chúng tôi phát lệnh truy nã, phong tỏa con đường này để phát ra xe tình nghi” Tiểu đội trưởng vội vã báo cáo. Cậu ta nhìn bóng dáng gày gò của người đội mũ, cúi đầu, ngồi ở vị trí ghế lái phụ, “Vị này là…”

      ấy là Thương Tịnh. Sĩ quan được điều tạm qua đây bảo vệ tôi, vừa rồi nhờ ấy mới có thể thoát khỏi nguy hiểm” Cố Thùy Vũ nghiêng đầu thấy tháo dây an toàn và lặng lẽ mở cửa.

      Thương Tịnh xuống xe, khom lưng hướng vào phía trong xe chà sát đôi môi, lúc quay lại sắc mặt bình tĩnh, “Đồng chí cảnh sát, phiền phái người tiễn thị trưởng Cố về nhà , tôi theo các khai báo chút, tôi là người chứng kiến, có lẽ có thể giúp các tay”

      “Ồ?” Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn Cố Thùy Vũ, thấy gì, cậu ta coi như ngầm đồng ý, bèn , “Vậy được, chờ chút, tôi bố trí người hộ tống thị trưởng Cố

      Thương Tịnh gật đầu, thèm quay đầu lại mà bước luôn. Cố Thùy Vũ qua gương chiếu hậu nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của , đáy mắt lóe lên phiền muộn. vươn tay, quết quết đôi môi còn lưu lại cảm giác mềm mại của , lửa nóng ở hạ thân lại dâng lên.

      Việc đầu tiên Thương Tịnh làm là xin người ta chai nước lọc, tới cạnh bụi cỏ, liên tục súc miệng, thầm coi như mình bị chó cắn, chỉ là bị chó cắn mà thôi, viền mắt nóng bừng, ngửa đầu uống hớp nước, ép những giọt lệ kia chảy ngược vào trong. Người nào đó khiên bị coi thường ở phía trước, gặp phải chuyện khó xử này là đáng đời.

      “Khô cả miệng rồi hả?” cậu cảnh sát cười cười tới vỗ vai . “Xem ra vừa rồi rất kích động,nghe phát bắn trúng, khiến bánh xe nổ tung”

      Thương Tịnh cúi thấp đầu, nở nụ cười, “Vâng, làm tôi sợ muốn chết”

      Cố Thùy Vũ đứng cách đó xe, thấy biểu cảm của Thương Tịnh, thu lại ánh mắt, quay qua nhìn tiểu đội trưởng cười , “Để ý Thương Tịnh chút, đừng để ấy lung tung”

      Tiểu đội trưởng nghe ra chút ý tứ trong đó bèn lập tức gật đầu đồng ý

      Cố Thùy Vũ gật đầu chào rồi chậm rãi kéo cửa sổ xe lên, với đồng chí cảnh sát ngồi ở vị trí lái xe, “Làm phiền đồng chí đưa tôi về”

      “Nào có nào có, đây là trách nhiệm của tôi” Cảnh sát cùng vội trả lời.

      Cố Thùy Vũ cười gì nữa. Ba cậu nhân viên công chức sợ quấy rầy nên dám liều lĩnh mở miệng.

      định chợp mắt nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện của người nào đó. Phần lớn tinh lực tập trung vào những thách thức trong công việc, ban đầu chỉ định tìm người phụ nữ dịu dàng biết cách thỏa mãn dục vọng của mình, tính tình Thương Tịnh như vậy chắc chắn phải là đối tượng lý tưởng mà muốn, hơn nữa vô tình nuông chiều quá nhiều, đây phải biểu tốt….Trước mắt chỉ có hai lựa chọn, hoặc bẻ gãy đôi cánh của ấy hoặc buông tha cho ấy và tìm nàng khác.

      Bầu khí trong xe cứ yên lặng như vậy cả quãng đường, chợt có tiếng tin nhắn vang lên, Cố Thùy Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi nên chú ý, đột nhiên nghe thấy cậu cảnh sát ngồi ở ghế phó lái , “Ồ? Điện thoại ai rơi dưới đất này”

      Cố Thùy Vũ mở mắt ra.

      “Thị trưởng Cố, đây là điện thoại của ngài ạ?” Cậu cảnh sát ngồi ghế phó lái cầm chiếc điện thoại màu đen lên, hỏi cách chắc chắn.

      “…À” Cố Thùy Vũ từ chối cũng thừa nhận, cầm lấy điện thoại, liếc nhìn qua, người gửi tin nhắn là Chu Trì. Nơi đáy mắt thoáng lóe ra tia u tối, nhìn chiếc điện thoại trong giây lát rồi chậm rãi mở tin nhắn ra, “ phải lại giận tôi nữa đấy chứ? Sao lâu thế rồi mà em chưa về nhà?”

      nhìn chớp mắt, ngón tay chậm rãi di chuyển, tất cả tin nhắn của Chu Trì đập thẳng vào mắt . Càng đọc, biểu tình của càng phức tạp, cuối cùng tự giễu, thở dài, tại sao lại bị bé đùa giỡn xoay vòng nhỉ! Chợt nghĩ ngày mai mình lại phải xin lỗi ai đó, khỏi cúi đầu bật cười. Con bé này đáng đánh đòn mà!

      Bên phía Thương Tịnh, xe chạy được tiếng mới phát mình bị mất điện thoại, lúc đó muốn lấy ra xem giờ nhưng sờ đến túi lại trống , hoảng hốt, lập tức nhớ lại, có lẽ trong lúc giãy dụa xe với Cố Thùy Vũ làm rơi nó. ngoảnh đầu, định mượn điện thoại để gọi, nhưng há miệng ra rồi lại ngậm vào. Giờ mà gọi chẳng khác nào kêu Cố Thùy Vũ mở điện thoại ra xem, nào phải chính nhân quân tử chứ. trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đành nghe theo số mệnh vậy, hy vọng phát ra.

      Về khu nhà trọ, Cố Thùy Vũ và cậu cảnh sát hộ tống bắt tay chào tạm biệt, sau khi vào thang máy, lấy chiếc điện thoại của Thương Tịnh ra vuốt ve, đúng là biết nhẫn nhịn, giờ vẫn gọi điện tới, Chu Trì cũng gửi tới hai ba cái tin nhắn rồi, cầu trời hy vọng phát ra sao? khẽ cười lắc đầu.

      Tới trước cửa phòng, sờ túi lấy chìa khóa, lúc này mới nhớ ra vợ mình, Chu Vân tới. Ánh mắt trở nên nặng nề, giơ tay nhấn chuông cửa.

      Cửa mở ra, Chu Vân tắm táp xong xuôi, chị ta mặc bộ váy ngủ cực kỳ quyến rũ, bỏ lớp trang điểm chị ta còn vẻ xinh đẹp khiến người khác kinh ngạc nữa, nhưng lại có vẻ điềm đạm đáng , chị ta dựa vào cửa cười mừng rỡ, “Thùy Vũ, về rồi”

      “Ừ” Cố Thùy Vũ gật đầu, vòng qua người chị ta vào nhà, liếc mắt nhìn thấy phòng khách được dọn dẹp sạch , nhếch môi, “ phải bảo em nghỉ ngơi sao, dọn dẹp làm gì?”

      Chu Vân tới phía sau , cười, “Em dọn ai dọn, thùng để quần áo cần giặt của chất thành núi rồi” Dù chị ta chẳng muốn động tay làm nhưng chị ta vẫn biết thỉnh thoảng nên biểu chút bản lĩnh, nhưng có điều chị ta nghĩ tới dọn qua loa thôi mà cũng mệt thế, giờ chị ta cảm thấy đau hết cả eo, mỏi hết cả lưng.

      “À, bận rộn quá nên quên mang giặt”

      “Ôi, người đàn ông như sao mà nhớ được những việc này chứ? Hay mời giúp việc tới dọn dẹp

      cần, tôi có thói quen để người lạ vào nhà”

      Vậy mấy hôm nay là ai giúp dọn nhỉ? Chu Vân kìm nén hỏi thành lời, làm sao mà biết rằng chưa từng làm loại việc dành cho phụ nữ này chứ.

      “À…em thấy nơi này lạnh lẽo quá, ngày mai chúng mình mua sắm thêm chút đồ dùng nhé, đơn sơ như vậy ở quen sao được…”

      “Khỏi cần, thế này là tốt rồi, em mệt ngủ trước , tôi còn chút chuyện” xong, Cố Thùy Vũ vào phòng làm việc. Cuối cùng vẫn phải để tâm tới chuyện bản thân bị đe dọa, ban đầu vốn chỉ mượn chuyện này để khiến Thương Tịnh tới bên cạnh mà thôi, ai dè con bé kia còn có trách nhiệm hơn cả cảnh sát, lão già Vương Hiển Giang, phải người của lão nên lão rất dứt khoát lợi dùng. hừ tiếng, vả lại, nếu bị người ta tập kích mà vẫn rụt đầu rụt đuôi bị người ta coi là trái hồng mềm mà ngắt véo.

      Chu Vân hơi thất vọng nhìn theo bóng lưng của , bọn họ lâu gặp, vậy mà tại sao lại lãnh đạm thế, chẳng nhìn chị ta lấy lần.

      Cố Thùy Vũ ngồi chiếc ghế da, định móc điện thoại ra nhấn số gọi, lại phát ngăn kéo giống như bị ai đó mở, lập tức nhíu mày, gọi, “Chu Vân”
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet3 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 20
      Chu Vân định rót cho tách trà nghe thấy gọi, chị ta bèn bước nhanh vào phòng làm việc, cười hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

      Sắc mặt Cố Thùy Vũ được tốt, “Em vào phòng làm việc rồi à?” nhớ mình với ta rằng chưa được cho phép tuyệt đối được vào đây

      “Dạ?” Chu Vân biến sắc, chị ta còn nghĩ rằng mình rất cẩn thận rồi chứ, “Em, em chỉ là, giúp dọn dẹp …”

      “Rốt cuộc em muốn tìm thứ gì?” Cố Thùy Vũ lạnh nhạt . tiểu thư được nuông chiều nghỉ ngơi, lại dọn dẹp nhà cửa, đúng là rất kỳ quặc.

      “Em, có” Từ , Chu Vân chỉ sợ mỗi khi bố giận tím mặt, ai dè sau khi kết hôn, người chồng hợp pháp này cũng làm chị ta nảy sinh sợ hãi, ràng ngoại tình trước nhưng chị ta lại dám tìm tranh luận, chỉ biết tỏ ra dịu dàng, tự liếm láp vết thương rồi tìm kiếm an ủi người James.

      Cố Thùy Vũ nhìn vợ mình làm vẻ đáng thương. Ban đầu lựa chọn chị ta cũng vì chị ta ngoan ngoãn và có chủ kiến, đám cưới này cũng chỉ là quân cờ, miễn chị ta biết an phận thủ thường sinh con đẻ cái cho , như thế cái mác bà Cố là của chị ta, ngờ….Cũng có lúc nhìn nhầm người.

      “Định tìm chứng cớ xem tôi có người đàn bà khác chứ gì?” lười quanh co với chị ta, vui, trực tiếp thẳng

      “Thùy Vũ…” Nước mắt của Chu Vân lập tức rơi lã chã.

      tới vì chuyện này sao?” Hai tay Cố Thùy Vũ khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn chị ta, “Tìm được rồi mai chắc về được rồi nhỉ?”

      “Thùy Vũ, đừng như vậy…” Chu Vân vừa vừa khẽ di chuyển tới cạnh Cố Thùy Vũ, “Em vì nhớ nên mới bay tới đây…Chúng ta ở gần nhau ít mà xa cách nhau nhiều, em thực ….rất khó chịu”

      “Là tự muốn tới đây” từng thử hỏi chị ta, kết quả đáp án nằm trong dự đoán của

      “Nếu em tới đây ai chăm sóc cha mẹ hai nhà chứ?” Chu Vân vịn cớ, đúng, ban đầu là chị ta từ chối, chị ta Cố Thùy Vũ nhưng muốn chị ta rời xa James, rồi đứng nhìn chồng mình tình chàng ý thiếp với người đàn bà khác, chị ta tuyệt đối chịu nổi, hơn nữa, nơi này lạc hậu…

      Cố Thùy Vũ có tâm trạng nhiều với chị ta, phẩy tay , “Tôi còn có việc”

      Nhìn theo bóng lưng của , Chu Vân chợt nhào tới ôm lấy cổ , “Thùy Vũ, cho em đứa bé ! Em , em muốn sinh con của chúng ta!”

      Cố Thùy Vũ tỉnh táo cách lạ thường, phản ứng đầu tiên của là chẳng lẽ chị ta chia tay tên huấn luyện viên thể hình nên mới có thời gian chạy tới đây náo loạn. cũng chẳng thèm quay người lại, “Tôi rồi, bây giờ phải lúc” Tuy mấy tháng rồi làm chuyện đó, nhưng cũng có ý định lên giường cùng người vợ cắm sừng mình.

      Tuy Cố Thùy Vũ phải người chung tình, nhưng coi trọng sạch , chạm vào loại cưỡi lên gối vạn người, thích bao nuôi tình nhân cố định. Chu Vân gắn cái mác Cố phu nhân nên đương nhiên coi chị ta là vật riêng của mình, dù có thích hay kẻ khác cũng thể chạm vào, nếu bị vấy bẩn bao giờ muốn động tới nữa.

      “Thùy Vũ…”

      “Đừng ồn ào nữa” Cố Thùy Vũ cau mày

      “Đêm nay còn có việc phải làm sao?” Chu Vân xót xa áp vào lưng hỏi. phải là người cấm dục, ngược lại, dục vọng của luôn làm chị ta chịu nổi, bây giờ, bọn họ lâu gặp nhưng lại thờ ơ, “Lẽ nào đàn bà ở đây tốt vậy sao?” Cuối cùng, chị ta nhịn nổi mà mở miệng hỏi.

      Cố Thùy Vũ đẩy chị ta ra rồi quay người lại, nơi đáy mắt bắn ra khinh thường và nực cười, chị ta ở đây ra vẻ người bị hại, làm bộ dạng vô tội cũng giống đấy, “Đủ rồi, những lời đồn đãi bịa đặt về tôi nghe nhiều rồi, tốt nhất đừng khiến tôi nhận ra những lời đó là thực” có ý để chị ta dắt mũi nhưng cũng có ý làm hết tất cả việc.

      Quả nhiên, Chu Vân lập tức run rẩy, “ gì?”

      “Tôi gì trong lòng biết , tôi còn có việc, ra ngoài ” Nét mặt đổi, lạnh lùng rồi nhìn chị ta ra sức ổn định lại cảm xúc.

      Chu Vân định giải thích nhưng lại hoảng sợ tới nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, rồi chị ta dám lấy vải thưa che mắt Thánh mà đối chất với , đành vâng dạ vài câu vô ích với rồi tìm cớ chật vật rời .

      Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Thùy Vũ cũng thèm đứng dậy chốt cửa lại, hờ hững lấy điện thoại ra, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì cả, nhân hãy số rồi gọi, “Alo, là tôi…”

      chuyện với đối phương khoảng chừng gần tiếng cúp máy, tựa vào lưng ghế rồi thở dài, chăm chú nhìn ống bút tới xuất thần, sau đó lấy chiếc điện thoại của Thương Tịnh từ trong túi ra.

      Ảnh màn hình khóa điện thoại của là hình và bố mẹ, khuôn mặt bé ấy cười rất rạng rỡ, như thể đời này chẳng hề có thứ gì gọi là phiền muộn vậy. nhếch môi, khẽ cười, mở khóa điện thoại rồi xem xét, bên trong có hơn chục tấm ảnh, phần lớn là ảnh người thân, chỉ có vài ảnh chụp , vài cái là ảnh Chu Trì, thằng nhóc kia cười vui vẻ đấy.

      nhíu mày, ngón tay chậm rãi tới nút xóa, tuy chậm nhưng lại chút do dự nhấn xuống. Vì vậy bức ảnh nào đó liền bay vào thùng rác.

      Xem bức ảnh tiếp theo, đó là ảnh chụp cận cảnh uống sinh tố trong quán trà sữa nào đó, bức ảnh này chụp cách đặc tả chứng tỏ rất thân thiết với người chụp hình, nụ cười của mang theo đề phòng, cười tới nỗi híp cả mắt. Tuy gặp đủ loại người đẹp nhưng Cố Thùy Vũ vẫn khỏi ngây người, mãi lâu sau mới lẩm bẩm, “Thương Tịnh…”

      *********************************************

      “Chào buổi sáng, thị trưởng Cố”

      “Buổi sáng tốt lành, thị trưởng Cố”

      “Chào buổi sáng” Nét mặt Cố Thùy Vũ vẫn tươi tỉnh như mọi ngày, bước vào tòa nhà mang theo nụ cười đúng mực đáp lại lời hỏi thăm của mọi người.

      “Thị trưởng Cố” Thư ký Bàn thu xếp bàn làm việc, thấy bước vào lập tức đứng dậy đón, “Nghe tối qua ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngài sao chứ?” Sáng sớm nay cậu ta mới nghe được tin này, định gọi điện hỏi thăm nhưng lại sợ quấy rầy nghỉ ngơi nên cứ thấp thỏm yên mãi.

      sao, chỉ là chút chuyện thôi mà” Cố Thùy Vũ nhìn quanh vòng, giống như tùy ý hỏi, “Thương Tịnh chưa đến à?”

      “Vâng, may mà tối qua ấy cùng , nếu hậu quả thể lường trước” Có điều phải ấy gặp bạn trai à? Tại sao lại ở cùng thị trưởng Cố nhỉ? Thư ký Bàn vừa nghĩ tới đây lập tức đại não chợt nghĩ ra, sau cặp mắt kính, đôi mắt thoáng lóe lên những tia sáng.

      “Ừ, đúng vậy” Cố Thùy Vũ nhìn qua đồng hồ tường, biết tại sao sáng nay lại muốn nhanh chóng được gặp . khỏi nhếch môi, “Hôm nay có chuyện gì ?”

      Thư ký Bàn còn định hỏi han đôi ba câu nhưng thấy đột nhiên đề cập tới công việc cậu ta lập tức theo phản xạ lấy ra cuốn sổ tay, “À…sáng nay có buổi hội nghị thường lệ, sau đó là lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường đại học S, vài tuần trước có người đưa thư mời tới rồi, từ chối hay cho lắm, như bí thư Giản nếu ngài cũng sao, ấy tự mình chuyến”

      “Sao lại ?” Cố Thùy Vũ ngồi xuống bàn làm việc, cười, “Nếu vì chút chuyện kia mà tôi dám bước ra khỏi cửa, tôi còn làm lãnh đạo làm gì nữa?” Ban đầu, vì thấy tham gia chính trị có tính khiêu chiến lớn nên mới chọn con đường này.

      “Nhưng mà, thị trưởng Cố, giới Hắc đạo toàn những kẻ liều mạng, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”

      sao, đừng hủy bỏ hành trình, tiếp tục ” Cố Thùy Vũ phớt lờ, phất tay.

      “Vậy…được ạ” Thư ký Bàn còn cách nào khác, đành tiếp tục báo cáo lộ trình ngày hôm nay. Cuối cùng, cậu ta đẩy đẩy gọng kính, “Tôi vừa gọi điện hỏi thăm bên sở cảnh sát về tiến triển mới nhất liên quan tới việc hôm qua, nghe tìm thấy chiếc xe ở vùng ngoại ô bỏ hoang, xe có người, cũng có biển báo, nhưng bọn họ điều tra thông qua các manh mối tìm được trong xe”

      “Ừ” Sáng sớm cũng có cảnh sát mặc thường phục báo cáo với những việc này rồi, vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều, vì vậy cũng chẳng hề thất vọng.

      “Chào buổi sáng” Thương Tịnh lúc này đẩy cửa bước vào

      Cố Thùy Vũ lập tức dập tắt tất cả những suy nghĩ trong đầu, nhìn thẳng về phía người con với đôi mắt gấu trúc, ngủ ngon sao? Vì tối qua theo cảnh sát nên về muộn à? Hay là vì….vì nụ hôn của ? Nghĩ tới việc tối qua vì sao mà lại nổi giận với khỏi lắc đầu, những tính nết xấu của mình dường như càng thể khi đối diện với Thương Tịnh, dù cho bây giờ chưa có được nhưng cho phép bất kỳ người đàn ông nào đụng tới vật chiếm hữu của mình.

      “Ồ, Thương Tịnh, buổi sáng tốt lành nhé! Tối qua lập công lớn rồi đấy!” Thư kỳ Bàn thân thiệt xoay người lại

      Cố Thùy Vũ nhìn chằm chằm lúc bước tới gần, cười xòa nhưng cũng gì thêm

      Việc đầu tiên Thương Tịnh làm khi tới là tìm Tiểu Hoàng để tìm chiếc điện thoại làm rơi xe, lục hai lần mà cũng tìm thấy, cũng hiểu bây giờ tâm trạng mình ra sao nữa. Nếu thấy chắc chắn nó ở trong tay , tới phía trước bàn gỗ , “Thị trưởng Cố, hôm qua tôi làm rơi điện thoại xe, biết ngài có trông thấy ?”

      “Ồ, tôi giúp cất xong, lấy chiếc điện thoại từ trong túi, cười cười đưa cho , “Đây”

      Thương Tịnh cực kỳ kìm nén, nhận lấy điện thoại, sau đó cũng cảm ơn mà trực tiếp xoay người tới chiếc bàn bên cạnh

      Về chuyện biết lễ phép, Cố Thùy Vũ dường như chẳng thèm quan tâm

      Thư ký Bàn nhìn ra bầu khí bất thường giữa hai người bọn họ nên tiện xen vào, cậu to khẽ ho khan rồi tiếp tục báo cáo công việc cho Cố Thùy Vũ

      Thương Tịnh mở điện thoại ra, tùy ý lật trái lật phải, biết xem gì nữa, Wifi trong phòng này chỉ cần nhập mật khẩu lần là đủ, lần sau nó tự động kết nối, cũng chẳng cần hỏi xem có xem điện thoại của , nếu cũng tin. Lòng rối bời, mở phần tin nhắn, chợt dừng mọi động tác vì thấy tin nhắn ở đầu tiên – là của Cố Thùy Vũ gửi. Tin nhắn này được báo là chưa đọc.

      theo bản năng mở ra, bên trong chỉ có câu rất ngắn, “Tịnh Tịnh, ghen”

      ngừng lại trong giây lát rồi xóa tin nhắn . lảng tránh tình cảm của bản thân là chuyện, nhưng thái độ đúng đắn lại là chuyện khác, hơn nữa, giữa hai người hề đụng chạm gì nhau! ngầm hạ quyết tâm.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 21
      Cuộc họp kết thúc, Thương Tịnh chuẩn bị sẵn sàng để tới trường đại học S thị trưởng Lý gọi lại, nhìn cười híp mắt, “ bé tên là Thương Tịnh đúng ?”

      “Vâng, thưa thủ trưởng” Thương Tịnh chào

      “Đúng là thể nhìn bề ngoài để đoán con người, kiều lại có thể lợi hại tới vậy, tối hôm qua dù ít dù nhiều cũng là nhờ mà đồng chí Cố Thùy Vũ mới có thể chuyển nguy thành an” Thị trưởng Lý tới thân thiết bắt tay , “Làm tốt lắm, làm tốt lắm”

      “Đây là việc tôi phải làm, thưa thủ trưởng” Thương Tịnh được khen ngợi, lễ phép cười, nhiệt tình mấy đáp lời.

      “Đồng chí này rất khá!” Thị trưởng Lý quay đầu với trưởng phòng, “Ban đầu tôi còn lo rằng bé này biết có thể đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm này , xem ra tôi lo thừa rồi”

      “Ha ha, ngài quá quan tâm tới phó thị trưởng Cố, vì vậy lo nhiều thành loạn đấy ạ” Trưởng phòng cười

      “Ha ha, đồng chí Thương Tịnh, tôi trịnh trọng muốn nhờ việc”

      “Thị trưởng Lý, ngài quá rồi ạ, có nhiệm vụ gì xin cứ phân phó”

      ra cũng phải việc gì khác, xin nhất định phải bảo vệ tốt cho Thùy Vũ!” Thị trưởng Lý cách mạnh mẽ, “Cậu ấy nhất định thể xảy ra chuyện gì, xin nhớ ký điều này!”

      Từ văn phòng của thị trưởng ra, Thương Tịnh còn mải suy nghĩ về cuộc chuyện với thị trưởng Lý chẳng mấy chốc được bí thư Giản sai người gọi tới, nội dung giao phó về cơ bản giống hệt thị trưởng Lý, càng lúc càng nghi ngờ, hai vị thủ trưởng này có phải quan tâm quá mức đối với Phó Thị trưởng hay ? Suy nghĩ lát, chợt lắc mạnh đầu, được phép suy nghĩ thêm nữa! Thân phận của Cố Thùy Vũ rốt cục là gì cũng chẳng liên quan tới , cứ coi món đồ cần bảo vệ, là vật chết, thể cử động là được, dù món đồ ấy có quý giá cũng chẳng phải của !

      “Sao lâu thế, thị trưởng Lý tìm em làm gì?” Cố Thùy Vũ ngồi trong xe, thấy Thương Tịnh khom lưng bước vào, mở miệng hỏi

      có chuyện gì” Thương Tịnh trả lời

      Tiểu Hoàng chắt lưỡi, lấy làm kỳ lạ, em này đúng là nghé con mới sinh nên biết sợ cọp, đối mặt với thị trưởng Cố mà cũng biết khách khí, may mà thị trưởng Cố là người khoan dung, nếu là lãnh đạo bụng dạ hẹp hòi khác, sợ rằng sớm ngáng chân rồi.

      Cố Thùy Vũ lắc đầu, cười cách bất đắc dĩ, con bé này trước mặt người khác cũng thèm cho chút mặt mũi nào, có vẻ là thực bị chọc giận rồi. Quên , để tỉnh táo lại , người đàn ông, thể nhận lỗi với người ta được. Nghĩ tới việc này, thu lại tầm mắt, tiếp túc xem lướt qua bài diễn thuyết thư ký Bàn chuẩn bị.

      Dù mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng Thương Tịnh cũng biết ánh mắt ai đó chiếu lên người mình dời , cơ thể cứng ngắc của thầm thả lỏng.

      Tới trường đại học S, nhà trường khua chiêng gióng trống nghênh đón, trong đó cũng có vài lãnh đạo, Cố Thùy Vũ xuống xe, tươi cười bắt tay với hiệu trưởng đồng thời đùa, “Thị trưởng Lý và bí thư Giản vốn cũng muốn tới, nhưng lại bận trăm công nghìn việc đành phái tôi thay mặt , cùng lắm được đại học S hoan nghênh nhỉ?”

      Hiệu trưởng nghe xong liên mồm, “Nào có, thị trưởng Cố tới làm vẻ vang cho đại học S ý chứ lại, làm gì có cái đạo lý hoan nghênh chứ? Hết sức hoan nghênh, hết sức hoan nghênh”

      Mọi người cười theo, vì nhà trường tổ chức buổi lễ ở sân trường nên giảng viên các khoa và sinh viên đều tập trung đông đủ, loa phóng thanh của trường liên tục phát ca khúc về trường, Cố Thùy Vũ ngồi bục dành cho lãnh đạo, bắt tay từng vị giáo sư, được đích thân hiệu trưởng đưa tới ngồi ở vị trí chủ đạo. Sinh viên ngồi bên dưới vốn chờ lâu tới nỗi sốt ruột, giờ thấy vị trí chủ đạo có người ngồi, mà người đó chẳng những hói đầu lại còn cực kỳ khôi ngô tuấn tú, người đàn ông chín chắn ấy như tỏa sáng, moi người cúi đầu thầm với nhau.

      Thương Tịnh theo Cố Thùy Vũ, được bố trí ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đầu tiên, đó vốn là chỗ của thư ký Bàn nhưng do tình huống đặc biệt nên đổi vị trị với ta.

      Buổi lễ kỷ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu, đầu tiên, hiệu trưởng giới thiệu những khách quý tham dự, rồi lại làm bài diễn giải mở màn vắn tắt, tiếp theo, ông mời phó thị trưởng Cố lên diễn thuyết.

      Cố Thùy Vũ đứng dậy, bên dưới tiếng vỗ tay như sấm vang lên, lên bục diễn thuyết, mỉm cười, “Cảm ơn tràng pháo tay nhiệt tình của mọi người, tôi là Cố Thùy Vũ”

      loại người sinh ra là để đứng dưới ánh hào quang, được mọi người chiêm ngưỡng, Cố Thùy Vũ khỏi cần nghi ngờ, chính là loại người đó. Vốn chỉ là bài diễn thuyết khô khan chúc mừng trường tròn 50 năm thành lập, vậy mà với giọng trầm bổng, quyến rũ của đánh tan, bài diễn thuyết như nước chảy mây trôi mê hoặc lòng người, cộng thêm gương mặt và động tác của , tuy hề khoa trương nhưng lại rất có khí phách, tao nhã làm cho người ta thể dời mắt, dù bài diễn thuyết rất nghiêm túc có điều bầu khí ngừng nóng lên, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

      Thương Tịnh thể bội phục người đàn ông này, có trời mới biết lúc lên xe mới bắt đầu đọc qua bản diễn thuyết này, xem nhiều nhất chỉ hai lần, thế mà giờ tuy cầm bản thảo tay nhưng số lần cúi đầu nhìn cũng chỉ đếm đầu ngón tay, chỉ là diễn thuyết thôi mà cũng khoa trương tớ mức này sao?

      Diễn thuyết xong, ngoài dự định, Phó thị trưởng Cố giống như thần tượng thu được thêm vô số fan hâm mộ, rất nhiều giáo sư kiếm ăn dựa vào việc diễn thuyết và những giáo sư dạy học cũng thầm tán thưởng trong lòng, nếu bọn họ có được quyến rũ của lo gì được giảng dạy trong điều kiện tốt nhất chứ? Sau đó, bài diễn thuyết mà hiệu trưởng dày công chuẩn bị thể lọt được vào tai lũ sinh viên ngồi bên dưới nữa, rất nhiều người cầm điện thoại hướng về phía bục ngừng chụp.

      Buổi lễ xong xuôi, Cố Thùy Vũ dưới hướng dẫn của lãnh đạo trường thăm quan vòng, Thương Tịnh cạnh Cố Thùy Vũ làm thay việc của thư ký Bàn, truyền đạt số thay đổi tạm thời trong công việc với Cố Thùy Vũ theo những gì thư ký Bàn nhắn qua điện thoại.

      Vì loa phát thanh của trường bật những bài hát hết sức sôi nổi nên Cố Thùy Vũ nghe lắm, hơi nghiêng người, “Em lại lần nữa

      Thương Tịnh trừng mắt, sững sờ nhìn gò má ai đó phóng đại trước mắt mình, lấy lại thái độ làm việc, ghé sát tai lại lần. thân mật kia khiến cho những nữ sinh theo ngừng thầm ước ao, họ chỉ hận thể thay vị trí của

      “Bảo cậu ta về chỉnh sửa phần bản báo cáo rồi đưa cho bí thư Giản, buổi chiều gọi người của Cục quy hoạch tới” Sau khi phân phó xong, Cố Thùy Vũ lại thẳng người, mỉm cười tiến lên tham gia vào câu chuyện mọi người

      Thương Tịnh thầm hít sâu, vừa gọi điện vừa theo sau, quên chú ý tới động tịnh xung quanh

      Giờ phút này, thực ra Cố Thùy Vũ hề bình tĩnh như biểu gương mặt , quả ngờ hơi ấm của phả vào tai lại có thể khiến tay chân trở nên mềm nhũn, nếu phải ở nơi công cộng ….Ánh mắt u, chợt nhíu mày, định lực của lúc nào lại kém cỏi thế nhỉ?

      Bước vào Thư Viện, đại học S vẫn luôn tự hào về cuộc triển lãm nghệ thuật được tổ chức tại đại sảnh tầng , hiệu trưởng vinh dự giới thiệu, “Rất nhiều tác phẩm đoạt giải của sinh viên ngành mỹ thuật trường chúng tôi được đưa tới đây triển lãm, đó là những nhân tài cực kỳ ưu tú! Các vị lãnh đạo nếu tới đây bằng xem các tác phẩm đó chút , thấy có điểm nào chưa được nhân tiện chỉ điểm thêm”

      vị lãnh đạo cười , “Tôi là kẻ tầm thường, loại nghệ thuật tao nhã này tôi với tới. Thị trưởng Cố, thể diện của chúng tôi trông cậy hết vào ngài đấy nhé”

      Mọi người cười ầm lên, gật đầu hưởng ứng

      Cố Thùy Vũ cười , “Chuyện Dương Xuân Bạch Tuyết này, người ngoài chỉ điểm tới đâu, người nghệ sĩ cần nhất là tự do, chúng ta chỉ cần dành cho họ ủng hộ là được rồi”
      *Dương Xuân Bạch Tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc). Ý chỉ đề tài nghệ thuật này.

      Nghe thấy lời của , trưởng khoa vội vàng , “Còn cần nhờ thị trưởng Cố và các đồng chí lãnh đạo ủng hộ đề bạt nhiều hơn”

      “Thầy Trương!” Từ lối vào phòng triển lãm vang lên giọng nữ trong trẻo, mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng , với mái tóc dài mỉm cười về phía bọn họ. Bộ dáng ấy, dáng vẻ ấy chẳng khác nào người đẹp hoạt bát, hề kém cạnh so với các minh tinh TV.

      Trưởng khoa vừa trông thấy vẫy tay, cười với ta, đợi ta tới gần ông mới nhiệt tình giới thiệu, “ này là chủ tịch hội học sinh của trường, đồng thời cũng là sinh viên ưu tú nhất trong khoa mỹ thuật, ấy tên là Trần Tĩnh, ấy từng đoạt được giải nhì trong cuộc thi”

      vừa tới càng nhìn càng xinh xắn, trong đoàn người, có người đứng núi này trông núi nọ. Cố Thùy Vũ cũng khỏi nhìn ta vài lần, cơ thể ta khá gầy nhưng ngực lại rất lớn, đúng là báu vật.

      “Em chào hiệu trưởng, chào các vị lãnh đạo ạ!” Trần Tĩnh khéo léo chào hỏi, khi cười rộ lên làm lộ ra lúm đồng tiền.

      Thương Tịnh vừa thấy ta cũng khá bất ngờ, bật cười, hóa ra là người quen. suy nghĩ nên chào hỏi ra sao Trần Tĩnh cũng nhận ra , ta ngạc nhiên, “Ồ” tiếng, rồi chạy rới ôm chầm lấy , “Thương Tịnh, sao lại là cậu”

      Ở nơi đất khách quê người gặp được cố nhân đúng là chuyện vui. Trần Tĩnh là bạn học cùng cấp 2 với , dù trước đây tiếp xúc nhiều nhưng ở nơi xa lạ lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Thương Tịnh cười ôm lại ta, “Trần Tĩnh, cậu ngày càng đẹp đấy!”

      Đây là chuyện ngoài dự đoán của Cố Thùy Vũ, nhíu mày nhìn hai hồn nhiên ngây ngô đứng ôm nhau, biết tại sao cảm thấy Thương Tịnh cười rộ lên xinh đẹp

      “Sao cậu lại ở đây?” Trần Tĩnh buông ra, nhưng vẫn nhiệt tình nắm lấy tay hỏi

      “À, mình là trợ lý của thị trưởng Cố, cùng ngài ấy tới đây” Trả lời xong mới nhớ mình ở đâu, thầm nghĩ hỏng bét rồi, đành nhắm mắt kéo ta tiến lên, “Trần Tĩnh, vị này là Phó thị trưởng của chúng ta, thị trưởng Cố”

      Trần Tĩnh cũng phát ra thất thố của mình, ta đỏ mặt nhìn Cố Thùy Vũ, “Chào ngài, thị trưởng Cố, vừa rồi tôi quá thất lễ rồi!”

      Cố Thùy Vũ cười ấm áp, “ sao, các cũng thể có tinh thần giống lũ đàn ông chúng tôi được”

      Nghe vậy, ánh mắt Trần Tĩnh sáng lên, “Thị trưởng Cố, ngài tốt”

      Dưới ánh mắt của ta, Cố Thùy Vũ chỉ cười mà gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :